Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:36:58
Lượt xem: 85
Diệp Thư cũng rất tò mò: "Bất quá chị đoán cũng quá sức rồi, năm nay nhà họ sống thế nào? Loại tình huống đó còn có thể học tập được sao? Nếu có định lực này đã sớm thi đậu rồi."
"Không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: "Nghe nói bọn họ bị đưa ra tối hậu thư, lại thi không đậu sẽ không cho phép tiếp tục đi học nữa, nếu bộc phát liều lĩnh, làm cái gì mà không được?"
Hơn nữa vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Diệp Giai.
"Có lẽ a." Diệp Thư nói: "Hi vọng bọn họ có thể thi đậu."
Tuy mấy năm này phát sinh quá nhiều chuyện, làm cho cô ấy không thể nào thân thiết với hai cô em này nữa rồi, nhưng rốt cuộc cũng là em họ của cô ấy, cô ấy vẫn hi vọng bọn họ có thể sống tốt.
Rất nhanh, ô tô đã rẽ vào bệnh viện, Diệp Thư đã không có tâm tư quan tâm đến người khác nữa, cô ấy kích động mà nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoa Chiêu: "Em đoán là nam hay nữ?"
Hoa Chiêu cười nói: "Nam hay nữ không phải đều ở trong bụng của chị, có cần kích động thành như vầy không?"
"Chị không biết, dù sao chị cũng rất kích động!" Diệp Thư nói: "Em lần đầu tiên mang thai, không kích động sao?"
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, không kích động, bởi vì cô đã sớm biết là long phượng thai.
Bất quá lúc có Cẩm Văn, ngược lại có thể trải nghiệm một chút cảm giác này.
Đoán đúng cũng rất kinh ngạc và vui vẻ.
"Em đoán là bé gái." Hoa Chiêu nói.
"Hình như là bé trai." Miêu Lan Chi lại nói.
“Con hy vọng là bé gái, mềm mềm, đáng yêu." Diệp Thư nói ra.
"Các người nói đều không tính, tôi nói mới tính." Diệp Phương cười nói.
Bà trực tiếp dẫn mấy người đi đến phòng siêu âm.
Hoa Chiêu thấy Diệp Thư rất kích động, liền để cho cô ấy tới trước.
Diệp Phương chăm chú nhìn vào trên màn hình trong chốc lát, nói thẳng: "Là bé trai."
Diệp Thư lập tức có chút thất vọng. . . . . Cô ấy đã lên kế hoạch lát nữa đi mua váy rồi.
Bất quá chỉ là chút xíu thất vọng, rất nhanh trên mặt đã tràn đầy hạnh phúc khẩn trương mà hỏi: "Còn những cái khác, có ổn không?"
Đương nhiên là đều tốt.
Kiểm tra một đường đèn xanh thông qua.
Hoa Chiêu cũng như thế.
Vì cô đã sớm dặn dò, Diệp Phương không nói cho cô biết giới tính.
Miêu Lan Chi ở một bên nhìn nét mặt của bà ấy, hi vọng từ đó đoán ra một chút, đáng tiếc thất bại.
Chỉ có thể hậm hực mà buông tha.
Bất quá mọi chuyện đều tốt cũng làm cho bà bắt đầu vui vẻ.
Hơn nữa con gái mang thai bé trai, bà cũng rất cao hưng.
Diêu Khôn mấy tháng này luôn bay qua bay lại, một hai tuần lại về một lần, đến Diêu Lâm cũng đã bay trở về thăm Diệp Thư một lần.
Còn có Diêu An chưa từng gặp qua, cũng đã bay về gặp thông gia, có thể thấy bọn họ rất coi trọng Diệp Thư.
Bất quá Miêu Lan Chi cũng đã nhìn ra, người một nhà này cũng hi vọng Diệp Thư sinh cháu trai, kế thừa hương khói, kế thừa gia nghiệp.
Diêu gia thật sự quá thảm rồi, chỉ thừa lại Diêu Khôn một dòng độc đinh, ý nghĩ của bọn hắn bà có thể hiểu được.
Hiện tại tốt rồi, rốt cục cũng đạt được ước muốn, bà cũng không cần lo lắng Diệp Thư sinh con gái bọn hắn sẽ trở mặt.
"Đi một chút đi, về nhà ăn mừng một chút, hôm nay ăn một bữa ngon!" Miêu Lan Chi hiếm có nói.
Miêu Lan Chi kỳ thật từ trước đến nay luôn tiết kiệm, chưa bao giờ ăn uống thả cửa.
Được rồi, trước kia cũng bởi vì trù nghệ của bà ấy không tốt, không có thực lực ủng hộ bà ấy ăn uống thả cửa.
Đi ra ngoài ăn uống thả cửa? Bà ấy còn chưa kiêu ngạo như vậy.
Hiện tại tốt rồi, tay nghề dần dần đi lên đây, bà ấy không có việc gì liền nghĩ cách tụ tập mọi người cùng một chỗ, ăn bữa cơm, rất náo nhiệt.
"Đi nhà ông nội đi, để cho ông ấy cao hứng một chút." Hoa Chiêu nói.
Sau chuyện của Diệp Hưng cùng Diệp Đan, Diệp Chấn Quốc thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút không vui.
Đời sau có dấu hiệu suy tàn ông ấy sao có thể cười được?
Cứ để ông ấy nhìn Diệp Danh Diệp Thâm, còn có Vân Phi Thúy Vi, sẽ vui vẻ hơn thôi.
"Tốt." Miêu Lan Chi nói.
Mọi người đến quả nhiên làm cho lão gia tử rất vui vẻ.
"Sao ông nội cháu không tới?" Diệp Chấn Quốc hỏi Hoa Chiêu: "Vài ngày không gặp ông ấy rồi, ông cũng rất nhớ ông ấy rồi!"
"Ông nội gần đây học cách nuôi chim với ông nội Vương, lúc này có lẽ đang đưa chim đi thi đấu rồi ạ.” Hoa Chiêu nói.
Hoa Cường rốt cuộc đã bị lôi kéo, thích chăm sóc Bát ca, trước đó đã tìm được một chú chim biết trò chuyện, gần đây rốt cuộc cũng biết nói chuyện, hơn nữa mới mở miệng liền nói rất nhiều.
Rõ ràng giọng Bắc Kinh, còn có thể đối thoại, thông minh vô cùng.
Ông ấy rất cao hứng.
Mỗi ngày đều mang ra ngoài cùng người khác so chim.
Thấy ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác, ông ấy có thể cười cả buổi.
Hoa Chiêu nghĩ tới cũng cười, ông nội sống càng ngày càng đơn giản, thuần túy và vui vẻ hơn rồi.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy đáy mắt ông ấy thỉnh thoảng sẽ hiện lên cảnh giác cùng sát khí nữa rồi.
Cả người đều trở nên bình thản.
"Hâm mộ ah." Diệp Chấn Quốc nói ra.
Ông cũng muốn buông xuống công tác, chăm sóc hoa, trêu chọc chim, trông cháu trai cháu gái, nhưng quốc gia đại sự trong tay, ông ấy lại không bỏ xuống được.
"Đúng rồi, qua vài ngày nữa là sinh nhật của ông nội cháu à nha? Đến lúc đó nhớ nhắc nhở ông, ngày đó sẽ để trống, ông cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Một câu sau là nói với trợ lý.
Tiểu Vương gật gật đầu: "Nhớ kỹ."
Hoa Chiêu cũng nhớ kỹ ngày sinh nhật của Hoa Cường, ngược lại không muốn làm quá lớn, ông nội ở thủ đô cũng không có mấy người thân bạn bè, ông ấy cũng không thích làm lớn gì.
Bất quá mời mọi người Diệp gia đến họp mặt cũng không tệ lắm.
Dù sao thì những người không thích cũng gần như đã đi hết.
Chỉ ngoại trừ Diệp Giai cùng Diệp Lị.
. . . . .
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến sinh nhật của Hoa Cường.
Hoa Chiêu quả nhiên đem mọi người Diệp gia ở thủ đô đều mời tới, cho dù là không thích Diệp Giai Diệp Lị cũng mời tới.
Bọn họ cũng là cháu gái Diệp Chấn Quốc, nếu cô bài xích bọn họ ra bên ngoài, Diệp Chấn Quốc trông thấy mặc dù không nói, trong lòng sợ là cũng không vui.
Hơn nữa cũng sẽ tạo thành dấu hiệu chia rẽ trong con cháu Diệp gia, ông ấy sẽ càng khổ sở.
Diệp Giai Diệp Lị cũng thật biết điều, Diệp Hưng đi rồi, Diệp Thành ở xa, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về.
Các cô triệt để trung thực rồi, một bữa cơm ăn rất im lặng, không dám cho Hoa Chiêu một ánh mắt.
Hoa Chiêu nhìn sang, Diệp Lị giả bộ như nhìn không thấy, yên tĩnh ăn cơm, Diệp Giai lại ngẩng đầu nịnh nọt cười cười.
Cũng không dám khiêu khích.
Lại khiêu khích, đoán chừng các cô cũng không phải là người Diệp gia nữa!
"Đúng rồi, đã có kết quả chưa? Thi thế nào rồi?" Diệp Chấn Quốc hỏi.
Diệp Lị thật cao hứng: "Cháu cảm thấy lần này thi rất tốt."
Diệp Giai cũng thật cao hứng, nhưng ở bên trong sự vui vẻ đó, hình như mang theo chột dạ.
"Cháu thi coi như cũng được." Diệp Giai cười cười nói, nhìn như rất khiêm tốn.
"Hiện tại kỳ thật đã có thể tra thành tích rồi a?" Hoa Chiêu hỏi.
Kết quả kiểm tra dự kiến sẽ được công bố trong một vài ngày tới.
Nhưng trên thực tế, kết quả đã được đưa ra, bây giờ đang thẩm tra đối chiếu lần cuối.
Xét cho cùng, đó là kỳ thi tuyển sinh đại học, liên quan đến cả cuộc đời của một người, vì vậy phải hết sức thận trọng.
Dùng quan hệ của Diệp gia, hiện tại tìm người nghe ngóng thành tích của Diệp Giai cùng Diệp Lị là hoàn toàn có thể.
Chỉ là nghe ngóng một chút, lại không làm cái gì.
Diệp Chấn Quốc là người thuộc phái hành động, lập tức nói với Diệp Danh: "Cháu đi gọi điện thoại hỏi một chút."
Diệp Giai cùng Diệp Lị lập tức nắm chặt lòng bàn tay, khẩn trương lại chờ mong.
Diệp Danh cầm lấy điện thoại quay số.
Tất cả mọi người lẳng lặng nghe.
Âm thanh trong điện thoại truyền ra điểm của Diệp Giai cùng Diệp Lị.
Diệp Lị thi được 220 điểm, Diệp Giai thi được 270 điểm.
Diệp Chấn Quốc lập tức nhếch miệng: "Điểm cao nhất là bao nhiêu?"
"600." Diệp Lị nhỏ giọng nói.
Hai người đều học khoa học tự nhiên, năm nay điểm cao nhất là 600.
"Vậy là xong rồi!" Diệp Chấn Quốc nhếch miệng nói.
Ông vốn cũng là người rất có văn hóa. . . . .
Nhưng mười mấy tuổi đã gác bút tòng quân tham gia chiến tranh, người chung quanh hầu hết đều không “tinh anh”.
Phong cách của ông ấy đã hoàn toàn thay đổi, có chút "Thô" như vậy đấy
"Cũng không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: “Còn tùy vào điểm xét tuyển.”
Cô biết một chút về lịch sử ở phương diện này, mấy năm nay điểm xét tuyển các môn khoa học ở những nơi khác đều nằm trong khoảng 300-400, nhưng ở thủ đô thì sẽ thấp hơn một ít.
Đây chính là chỗ tốt của việc có hộ khẩu ở thủ đô, cho nên kiên quyết không thể cho người đáng ghét chiếm được.
Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Danh: "Bây giờ có thể thăm dò được điểm trúng tuyển không?"
Chuyện này không dễ nghe ngóng, sau khi điểm số được xác định, sẽ tổ chức một số cuộc họp để quyết định.
Nhưng phạm vi gần đúng có lẽ đã được đưa ra.
Tin tức này cũng có chút cơ mật rồi, nhưng Diệp gia hỏi một chút vẫn là có thể đấy.
"Khoảng 200 điểm." Diệp Danh để điện thoại xuống nói ra.
"Ách." Diệp Chấn Quốc lại lên tiếng.
Trên mặt không có biểu cảm gì vui sướng.
Diệp Giai cùng Diệp Lị hiện tại đã chẳng quan tâm ông nội ghét bỏ, hưng phấn đến nỗi mặt đỏ rần.
Thi 5 năm, bọn họ rốt cuộc đã thi đậu rồi!
Hai chị em ôm nhau khóc rống.
"Nhỏ giọng lại, có chút tiền đồ chút!" Diệp Chấn Quốc nói ra.
Hai người này, đầu óc đều dùng để đọc sách sao? Một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không có, hôm nay là mừng thọ người ta, khóc cái gì mà khóc?
Muốn khóc thì về nhà khóc đi!
Diệp Chấn Quốc biết rõ chính mình bất công, một lần lại một lần đấy, hiện tại ông đối với hai đứa cháu gái này cũng không yêu thương bằng trước kia rồi.
Trước kia mỗi lần gửi đồ cho Diệp Thành qua bưu điện, đều cho hai người họ một chút gì đó.
Quần áo, vải vóc, đồ dùng học tập gì đấy.
Hiện tại, vừa thấy bọn họ đều mất hứng. . . .
"Ăn cơm ăn cơm." Hoa Chiêu thấy không khí có chút lạnh, ngắt lời nói: "Đợi khi nào có điểm, nếu quả thật thi đậu rồi, có muốn mời khác hay không?"
Nói vừa xong cô đã hối hận, quả nhiên một lần chửa ngốc ba năm, cô lại không có đầu óc.
Diệp Giai cùng Diệp Lị mặc dù không dám khiêu khích cô, nghe thấy những lời này mặt đều kéo xuống rồi.
Hoa Chiêu đang cố ý châm chọc bọn họ sao?
Số điểm ấy của bọn họ, mặc dù đậu đại học, cũng không phải là trường đại học nào quá tốt, còn có Hoa Chiêu ở phía trước, bọn họ còn không biết xấu hổ mà mời cơm?
Mời người đến cười bọn họ sao?
Vài ngày sau, điểm đã ra, điểm trúng tuyển của khoa văn ở thủ đô là 370, khoa học tự nhiên là 197.
"Diệp Giai thi cũng không tệ lắm, cao hơn điểm trúng tuyển 70 điểm đây này." Hoa Chiêu nói ra.
"Có thể đậu vào một trường đại học không tệ rồi."
Tất nhiên, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh sẽ không thể vào được.
"Bọn họ cũng coi như đạt được ước muốn rồi." Diệp Thư một bên vừa sửa sang lại quần áo của Vân Phi vừa nói: "Hi vọng bọn họ về sau có thể trưởng thành, học tập cho tốt, làm việc cho giỏi, cố gắng làm người, đừng lại không hiểu chuyện nữa."
Từ khi biết đứa bé trong bụng là con trai, cô ấy đã lấy hết quần áo lúc nhỏ của Vân Phi.
Cô ấy không chê cũ, quần áo của Vân Phi rất xinh, bên ngoài cũng không mua được, rất nhiều bộ đều là Hoa Chiêu tự mình làm đấy, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
"Bọn họ nên sớm trưởng thành." Miêu Lan Chi nói ra: "Diệp Giai cùng tuổi với Hoa Chiêu, 23 rồi, Diệp Lị cũng 21 rồi.
"Xem Hoa Chiêu của chúng ta, cũng là mẹ của mấy đứa bé rồi, lại nhìn bọn họ, nghe nói hai người ở nhà không có việc gì liền trộm đánh Gia Khánh, Chu Lệ Hoa nói bọn họ bao nhiêu lần cũng không có tác dụng, thật sự không hiểu chuyện."
Diệp Hưng đi phía nam, lại không liên hệ với người trong nhà.
Nếu không phải Diệp Danh tìm người nhìn chằm chằm vào, biết hắn không có việc gì, bọn họ đều được cho rằng hắn nghĩ quẩn rồi.
Diệp Thành đi Tây Bắc, loay hoay cũng không có thời gian gọi điện cho người trong nhà.
Đoán chừng có, cũng là gọi cho Đường Phương Hà.
Ngay cả mấy đứa con gái, Diệp Thành sau khi đi cũng chưa từng quan tâm qua.
Miêu Lan Chi bĩu môi, đàn ông, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đã có mẹ kế sẽ biến thành bố dượng.
"Vậy thì thật sự không hiểu chuyện rồi, bọn họ thế nhưng là cô cô ruột của thằng bé." Hoa Chiêu nói ra.
Hai người đây là trút giận lên đầu Gia Khánh.
"Chu Lệ Hoa không quản được bọn họ rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
"Chu Lệ Hoa hiện tại vội vàng thu thập Khâu Mai cùng tìm kiếm người nhà Khâu Mai." Miêu Lan Chi bát quái nói.
Khâu Hải đem rượu thuốc trộm đi ra ngoài bán lấy tiền, sau khi bị Khâu Mai phát hiện, hắn liền mang theo mẹ cùng vợ chạy trốn trong đêm.
Bất quá bọn hắn vậy mà không trở lại quê quán, mà đang ở một nơi khác của thủ đô.
"Anh cả con biết rõ bọn hắn hiện tại đang ở đâu, nhưng nói chúng ta đừng quan tâm, không nói cho Chu Lệ Hoa." Miêu Lan Chi nói.
Nói ra, giống như bọn hắn ở bên trong châm ngòi cho bọn hắn đánh nhau vậy.
Hoa Chiêu gật gật đầu, không lên tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ không phải đang cố ý châm ngòi cho bọn hắn đánh nhau sao? Bất quá " bọn họ" này chỉ có Diệp Danh và cô.
Những người khác không biết người Khâu gia chính là do hai người bọn họ cố ý đưa vào thành phố đấy.
Diệp Danh không nói cho Chu Lệ Hoa địa chỉ, là vì Hoa Chiêu chưa cho anh lời chắc chắn.
Lúc trước anh tới hỏi Hoa Chiêu muốn nói hay không, Hoa Chiêu nói anh chờ một chút.
Kết quả khi đó bởi vì cô lo lắng cho Diệp Thâm mà quên rồi. . . . .
Hiện tại tốt rồi, có thể tiến hành bước tiếp theo rồi, không biết có quá muộn không.
"Tiền kia bọn hắn đã xài hết rồi chứ?" Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Diệp Danh hỏi.
Khâu Hải lúc trước đem rượu thuốc bán đi được 10 vạn.
Hắn cũng lợi hại, bán cao hơn giá thị trường tại thời điểm đó đấy.
Bất quá hiện tại đoán chừng hắn đã hối hận đến nỗi ruột cũng xanh lè rồi, bởi vì hiện tại đã lên đến 12 vạn.
Đoán chừng qua mấy tháng, vài năm, giá tiền hắn cũng không dám nghĩ đến!
Nếu sau này họ bán đi, bọn hắn không phải là có thể mua được căn nhà lớn rồi hả? Thậm chí mua được nhiều căn!
"Không nghĩ tới Lý Hà kia còn rất biết sống, sau khi cầm được tiền đã bắt đầu xem phòng ở, không để cho Khâu Hải tiêu." Diệp Danh nói ra: "Hiện tại bọn hắn nhìn trúng một căn nhà 11 vạn, đang cùng nhà bán thương lượng giá tiền, đoán chừng chưa tiêu hết bao nhiêu."
Hoa Chiêu thở phào, thiếu chút nữa là trễ!
"Đợi hai ngày nữa, anh cả hãy tìm người nói cho Chu Lệ Hoa địa chỉ của bọn hắn..." Hoa Chiêu nói xong tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Diệp Danh cũng không hỏi cô muốn làm gì, ngẫm lại đã biết.
Diệp Thâm cũng đoán được: "Em muốn lấy lại số tiền kia?"
"Đương nhiên! Đó là tiền của em! Rượu thuốc của em!" Hoa Chiêu lớn tiếng nói.
Diệp Thâm gật cái mũi của cô: "Lúc ấy không phải đã cho Khâu Mai rồi hả?"
"Ai nói vậy? Lúc đó em cho Gia Khánh đấy. . . . Được rồi, kỳ thật đến Gia Khánh em cũng không muốn cho, bởi vì thằng bé rất khỏe mạnh, lúc ấy anh cả đã cho nó uống nhiều như vậy, không nghe nói lúc Diệp Giai Diệp Lị đánh nó, nó đánh lại cũng rất đau sao?"
Nếu không phải Gia Khánh dám đánh trả, đánh còn rất đau, Diệp Giai cùng Diệp Lị cũng sẽ không bắt được cơ hội liền thu thập thằng bé.
"Cái rượu thuốc kia, em cũng không cho ai, chỉ là cầm đi câu cá đấy, hiện tại cá câu được rồi, tự nhiên muốn thu lưới." Hoa Chiêu không chút giấu diếm mà nói với Diệp Thâm.
Cô đưa rượu chính là để cho Khâu Hải trộm đấy.
Nhưng trộm xong, tiền cũng sẽ không thuộc về hắn.
Bằng không thì chẳng phải là cô sẽ trở thành Bồ Tát sống?
"Chuyện này phải nhờ anh rồi!" Hoa Chiêu nói ra: "Em đoán hắn đem tiền để ở chỗ nào, anh đi trộm. . . Không, anh đi cầm lại!"
Diệp Thâm bất đắc dĩ lại sủng nịch mà xoa xoa tóc cô: "Em ah, thật là xấu."
Hoa Chiêu hướng anh nhe răng.
"Ah ô! ~ Em chính là lão Hổ, ai chọc em, em sẽ cắn trở về!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Diệp Thâm lập tức nhào tới. . . .Thẳng đến nửa đêm, anh mới đứng dậy.
Hoa Chiêu mơ mơ màng màng mà ngồi dậy: "Anh muốn bắt đầu hành động sao? Em đi với anh."
Diệp Thâm đẩy cô trở về, kéo chăn,mền, có chút đau lòng áy náy mà nhìn cô.
Nhất thời xúc động, huyên náo hơi trễ rồi.
"Em ngủ đi, anh tự mình đi là được."
"Thế nhưng anh không biết bọn hắn đem tiền giấu ở chỗ nào." Hoa Chiêu ngáp nói ra.
"Những năm này, anh đều rất khổ luyện tuyệt kỹ của em, hiện tại đã có chút thành quả đấy, em chỉ cần nhìn được rồi." Diệp Thâm ở bên tai cô vừa hôn, vừa khẽ cười nói.
Hoa Chiêu cũng cười: "Vậy thì chúc mừng chồng yêu, em sẽ ở nhà đợi tin tức tốt của anh."
Cũng không phải lãnh đạo lớn giấu cơ mật quốc gia, người bình thường như Khâu gia, cũng có chỗ nào đặc biệt mà giấu?
Không phải dưới giường, chính là bên trong gối đầu, trong chăn, lợi hại hơn một chút là trong thùng gạo, não tàn một chút là trong hố bếp.
Cứ để cho Diệp Thâm tìm là được, một lần tìm không thấy, đi mấy lần nhất định sẽ tìm được đấy.
Quả nhiên, trời vừa hừng đông Hoa Chiêu tỉnh lại, đã nhìn thấy trên bàn trà có 10 vạn.
Đôi vợ chồng Khâu Hải này, sau khi trời giáng xuống khoản tiền lớn như vậy, bọn hắn vậy mà nhịn được không tiêu loạn, lại biết làm chính sự, mua phòng ốc.
Đáng tiếc. . . . . Hiện tại số tiền này vẫn là vật quy về nguyên chủ rồi.
Không biết lúc bọn hắn phát hiện, sẽ sụp đổ cỡ nào.
Bọn hắn nếu thông minh một chút sẽ không báo cảnh sát, bằng không thì số tiền này vốn chính là trộm được đồ rồi bán đấy, mất đi cũng không ảnh hưởng đến tội danh trộm đồ có giá trị 10 vạn.
Sẽ phải vào tù vài năm.
Diệp Danh đi đến, cũng nhìn thấy tiền trên bàn trà trong phòng khách.
Anh sững sờ sau đó kịp phản ứng: "Ôi!!!, động tác rất nhanh, như vậy anh có thể tiến hành bước tiếp theo rồi."
"Ừ." Hoa Chiêu cười gật đầu.
Về sau Khâu Mai cùng Khâu Hải hoặc là Chu Lệ Hoa đánh nhau người c.h.ế.t ta sống thế nào, cô cũng không quan tâm nữa.
"Thật đúng là không thể chọc giận em, bằng không thì sẽ rất thảm." Diệp Danh thở dài.
Khâu Mai nếu biết vì mình trước đó lần lượt làm phiền Hoa Chiêu, đổi lấy chuyện sau này, đoán chừng nhất định sẽ hối hận chết.
"Cảm ơn khích lệ." Hoa Chiêu cười hỏi: "Anh cả sao sáng sớm đã tới rồi? Hơn nữa có vẻ không tốt?"
Diệp Danh chỉ chỉ đồng hồ: "10 giờ rồi, cái gì mà sáng sớm, phụ nữ có thai cũng phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý. . ."
Mắt quét đến Diệp Thâm bên cạnh, lập tức kịp phản ứng, được, không nói nữa.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Thâm cũng nhìn ra ánh mắt Diệp Danh không đúng.
Diệp Danh lau mặt một cái, nói ra: "Thành tích thi tốt nghiệp trung học công bố ra ngoài cả rồi."
Không nghĩ tới anh cả lại nói tới chuyện này.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu liếc nhau.
"Cho nên? Điều này có quan hệ gì tới chúng ta?"
"Diệp Giai thi được 270, cao hơn điểm trúng tuyển 73 điểm, tuyệt đối vượt xa khả năng phát huy bình thường, mà thành tích bình thường của nó cùng Diệp Lị khá giống nhau." Diệp Danh nói ra.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đều đứng thẳng người lên, trước kia bọn họ cũng không quan tâm Diệp Giai cùng Diệp Lị học tập như thế nào.
Nên khi nghe được số điểm kia cũng không phản ứng gì.
Diệp Danh cũng như thế.
"Phát huy hơn hẳn bình thường tận 50 điểm, là có chút quá mức." Hoa Chiêu nói ra: "Cho nên điểm số này của cô ta. . . ?"
Nếu như là ăn gian, truyền ra Diệp gia thật sự mất hết mặt mũi rồi!
Trước có Diệp Hưng Diệp Đan đầu cơ trục lợi bằng tài sản quốc gia, sau có Diệp Giai gian lận?
Đây quả thực xấu hổ c.h.ế.t người rồi.
Bình thường mấy gia tộc nhỏ nếu gặp phải việc này sẽ không thể xoay người rồi.
Năm nay thế nào hả? Thời buổi rối loạn ah!
Diệp Danh không trả lời vấn đề này của cô, mà nói ra: "Vừa mới có người đến cầu hôn cho Diệp Giai, cho nên anh mới biết được."
"Có ý gì?" Hoa Chiêu nhất thời không hiểu, một giây sau mới kịp phản ứng:
"Có người đến cầu hôn Diệp Giai? Lấy chuyện gian lận uy hiếp? Là người biết chuyện cô ta gian lận? Hay người trợ giúp cô ta gian lận? Hay người chỉ cho cô ta gian lận?"
Diệp Danh cùng Diệp Thâm đồng thời nhìn về phía cô.
Diệp Danh không che dấu sự tán thưởng, là người hướng dẫn Diệp Giai gian lận.
Khả năng này thẳng đến khi vào cửa anh mới nghĩ đến đấy. Mà con bé đã lập tức nghĩ đến.
"Diệp Giai cùng Diệp Lị cùng một trình độ, cô ta muốn ăn gian, cũng chưa hẳn có thể thành." Hoa Chiêu phân tích nói.
Gian lận cũng cần kỹ thuật! Ví dụ như môn văn, có rất nhiều thứ phải học thuộc, có phải sẽ làm thành tài liệu thu nhỏ mang vào không?
Vậy không thực tế.
Chỉ cần viết tắt những điểm chính và đưa chúng vào?
Trình độ của cô ta căn bản không thể nắm bắt được điểm quan trọng, nếu cô ta biết thì đã không cần gian lận rồi.
Mặc dù người khác nói cho cô ta biết trọng điểm, trình độ của cô ta, tìm đáp án cũng không dễ.
"Cho nên rất có thể là có người giúp cô ta gian lận, truyền cho cô ta đáp án." Hoa Chiêu nói.
"Mà tìm được loại người này, rất khó, nhất định phải có người có chức vụ cao giúp cô ta."
Các phòng thi đều là ngẫu nhiên, Diệp Giai cũng không thể mua được những người xung quanh cho cô ta gian lận trước khi thi.
Gian lận không phải là chuyện mất đầu, mà là hủy hoại cả cuộc đời, dù có trả rất nhiều tiền tại chỗ cũng không ai dám nhận.
Tiếp theo khẳng định cũng là người học tập không giỏi đấy, nếu học giỏi, có năng lực thi lên đại học, người ta có tiền đồ vô lượng, giá trị bao nhiêu tiền? Diệp Giai có thể cầm ra bao nhiêu tiền?
Tóm lại qua đủ loại nguyên nhân, nhất định phải có người an bài một người học giỏi ngồi gần Diệp Giai, truyền đáp án cho cô ta.
Mà đây không phải là chuyện người có năng lực thấp có thể làm được đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-246.html.]
"Người cầu hôn là ai?" Diệp Thâm hỏi.
Những lời này lại làm cho Diệp Danh thoáng cái đã ngồi phịch ở trên ghế, sau nửa ngày không lên tiếng.
Hoa Chiêu lập tức lo lắng lại hiếu kỳ.
Người nào có thể làm Diệp Danh bị đả kích thành cái trạng thái này?
Diệp Thâm lông mi nhảy lên, lạnh lùng nói: "Là người Miêu gia?"
"Ừ." Diệp Danh hừ nhẹ một tiếng.
Hai anh em đều không lên tiếng nữa, trầm mặc xuống.
Mắt Hoa Chiêu vụt sáng: "Người Miêu gia? Người Miêu gia nào?"
Người Miêu gia mà bọn họ có quan hệ, chính là Miêu Lan Chi ah.
"Đúng vậy, người Miêu gia, theo lý, chúng ta nên gọi một tiếng cậu đấy." Diệp Thâm nói ra.
Hoa Chiêu nhìn hai người, hỏi: "Làm sao vậy? Nhà chúng ta có mâu thuẫn với bọn họ?"
"Đúng vậy." Diệp Thâm lên tiếng, muốn nói cái gì, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hoa Chiêu không hỏi lại.
Trách không được, cô gả vào Diệp gia nhiều năm như vậy, cúng chưa thấy qua người nhà bên ngoại của Diệp Thâm.
Trước khi cô ngược lại đã hỏi qua Miêu Lan Chi, bà ấy còn có anh chị em nào không, Miêu Lan Chi chỉ nói đang nhậm chức ở rất xa, không qua được.
Ngay từ đầu cô cũng thực sự tin, nhưng mấy năm không gặp đối phương, ngày lễ ngày tết không có người tới, cũng không ân cần thăm hỏi lấy một tiếng, cô cũng cảm thấy kỳ quái rồi.
Nhưng thấy Miêu Lan Chi không muốn nói, cô cũng không dám hỏi.
Vốn nghĩ sẽ hỏi Diệp Thâm, nhưng thời gian cô cùng Diệp Thâm ở chung quá ít, quá quý giá, loại vấn đề râu ria này đã sớm bị cô quên lãng.
Hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi một chút rồi.
"Miêu gia, tình huống như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh mở miệng: "Vốn cho rằng đời này cũng sẽ không có liên hệ, nên cũng không cần nói cho em, không nghĩ tới bọn hắn còn xuất hiện ở trước mặt chúng ta, lại là dùng loại phương thức này.
"Ông ngoại chúng ta là Miêu Cương, tuổi trẻ cùng ông nội là bạn tốt, ba mẹ có thể nói là thanh mai trúc mã.”
"Nhưng về sau, ông nội và ông ngoại bất đồng ý kiến, đã có mâu thuẫn, hai người lại càng đi càng xa."
Tim Hoa Chiêu nhấc lên.
Thời gian trước kỳ thật là những tháng năm gió tanh mưa máu, chỉ cần ý kiến không đồng nhất, không phải người cùng một phe cánh, vậy chính là kẻ địch.
Hơn nữa thù sâu như biển, khi ra tay sẽ không lưu tình chút nào.
"Xem ra em đã đoán được." Diệp Danh gật đầu: "Về sau ông ngoại vu cáo ông nội, thiếu chút nữa đã muốn mạng của ông nội và cha.
"Mẹ quỳ xuống cầu ông ta thu tay lại, giữ cho bọn họ một mạng, lại bị đuổi ra khỏi nhà, cùng bà ấy đoạn tuyệt quan hệ cha con."
Thấy Diệp Danh có vẻ như nói xong rồi, Diệp Thâm lại mở miệng nói tiếp: "Lúc trước ông ta đưa ra điều kiện, chỉ cần anh và anh cả lấy hai em họ con nhà cậu cả cùng cậu hai, ông ta sẽ đồng ý đi cầu tình, kết quả mẹ không đáp ứng."
Hoa Chiêu trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Danh liếc nhìn Diệp Thâm, không nghĩ tới đến việc này nó cũng nói, không sợ buổi tối bị cào sao?
Phương diện ghen tuông này, phụ nữ không giảng đạo lý đấy.
Diệp Thâm lại biết rõ, anh phải nói bây giờ, không nói, đợi về sau cô ấy nghe được từ chỗ khác, khi đó mới thật sự bị cào đấy.
Phương diện này, vợ anh vẫn hơi chút giảng đạo lý đấy.
"Đó là em họ ah? Họ hàng gần kết hôn không được ah!" Hoa Chiêu kịp phản ứng nói.
Diệp Danh cười cười: "Bọn hắn chỉ là muốn đem chúng ta kéo vào trận doanh, về phần các vấn đề khác, đều không quan tâm."
Hơn nữa vấn đề anh em họ, mười mấy năm trước quản lý có chút cũng không nghiêm, tư tưởng "Thân càng thêm thân" lưu truyền mấy ngàn năm, không phải thoáng một phát có thể đứt rời đây này.
Rất nhiều địa phương anh em họ vẫn còn vụng trộm kết hôn, nghe nói không cho kết hôn, đều là vẻ mặt không hiểu.
Hoa Chiêu cũng biết loại tình huống này, lập tức nhảy qua vấn đề này: "Về sau thì sao? Ông nội cùng ba mẹ làm thế nào mà thoát hiểm vậy?"
Trong hội ở thủ đô căn bản không có bóng dáng người Miêu gia, có thể thấy được là Diệp gia hoàn toàn thắng lợi rồi, làm sao thắng được vậy?
"Chuyện này thật đúng là nói ra rất dài dòng, buổi tối anh sẽ nói cho em biết." Diệp Thâm hỏi Diệp Danh: "Miêu gia bây giờ còn bao nhiêu người? Hôm nay tới là ai?"
Diệp Thâm có thể kể lại lý lịch của một giám đốc nhỏ ở thủ đô, nhưng trong ấn tượng của anh, Miêu gia đã ngã vào hạt bụi, không có gì đáng kể rồi.
Nhiều năm như vậy anh cũng không tiếp tục chú ý tin tức của bọn hắn, chỉ biết là ông ngoại vậy mà còn sống.
Tình huống của mấy gia đình cậu dì, anh cũng không biết.
"Ông ngoại còn, cậu cả còn, cậu hai mất, dì cả mất, dì nhỏ vẫn còn, bọn nhỏ đều tốt." Diệp Danh nói ra.
Nếu không phải sợ thoáng một phát kể ra tên của quá nhiều người Hoa Chiêu nghe sẽ loạn, anh cũng không muốn gọi những người này cậu dì ah.
Năm đó lúc gặp chuyện không may, là anh và mẹ cùng đi cầu ông ngoại buông tha cho ông nội và cha.
Bộ mặt của bọn hắn lúc ấy, anh có thể nhớ một đời.
"Cầu hôn với Diệp Giai chính là con trai của cậu cả, Miêu Bân, em còn nhớ chứ?"
Diệp Thâm suy nghĩ vài giây mới gật gật đầu: "Bất quá năm đó hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, hiện tại thế nào rồi? Tính toán tuổi tác, hắn cũng nên thi đại học năm nay ... Có phải hắn đã giúp Diệp Gia?"
Diệp Danh gật đầu: "Hắn cùng Diệp Giai thi một trường, ngồi bên cạnh Diệp Gia."
"Chờ một chút." Hoa Chiêu nói ra: “Tuổi này được tính như thế nào? Miêu Bân này cũng thi năm sáu năm? Hay là so với Diệp Giai nhỏ hơn sáu tuổi?"
Diệp Thâm cười, sự chú ý của cô luôn kỳ quái như thế.
"So với Diệp Giai nhỏ hơn sáu tuổi."
"Được rồi." Hoa Chiêu nói: "Tướng ăn của Miêu gia quả nhiên khó coi."
"Tình huống hiện tại của Miêu gia như thế nào? Bọn hắn có năng lực vào thủ đô, còn giúp Diệp Giai gian lận rồi hả?" Diệp Thâm hỏi.
"Em những năm này không chú ý bọn hắn nên không biết, Miêu gia có 18 đứa bé, 15 người cũng đã kết hôn, đều là gả vào nhà cao cửa rộng, quan hệ rắc rối phức tạp.
"Ông ngoại cùng mấy người cậu cả tuy vẫn trong sạch, nhưng những đứa con đã không còn ngang hàng với chúng ta nữa rồi. Anh không đi đả kích mỗi người."
Diệp Danh nói ra.
Miêu gia hiện tại chỉ là vừa ngoi đầu lên một cọng cỏ, giẫm một cước cũng ngại lãng phí thời gian.
Chờ bọn hắn lớn mạnh hơn một chút lại thu thập cũng không muộn.
Diệp Danh thở dài: "Là anh khinh địch rồi, không nghĩ tới bọn hắn lại nhanh như vậy mà cắn lên."
Kỳ thật anh cũng không nghĩ tới người Miêu gia còn dám ra tay với bọn họ.
Thật vất vả mới dựa vào quan hệ thông gia tích được một chút lực lượng, không nghĩ đến cách phát triển lớn mạnh, ngược lại tới trêu chọc bọn họ, quả thực là muốn chết.
Bây giờ nói những lời này đều không có tác dụng, Hoa Chiêu hỏi: "Diệp Giai hiện tại biết chuyện cầu hôn chưa? Các người định làm thế nào? Đồng ý hay cự tuyệt?"
"Đương nhiên cự tuyệt." Diệp Danh nói ra.
Dù không thích Diệp Giai, cô ta cũng là người Diệp gia, nếu xảy ra chuyện gì, người khác còn có thể kéo đến trên đầu Diệp gia.
Bọn họ không thể đem Diệp Giai đưa đến trong tay bọn họ, giống như để cho bọn hắn nắm được yếu điểm.
"Nhưng hiện tại Diệp Giai có điểm yếu ở trong tay bọn họ rồi, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Anh chính là tới hỏi em làm sao bây giờ đấy." Diệp Danh nói ra: "Em nói xem làm sao bây giờ?"
"À?" Hoa Chiêu trừng lớn mắt: "Loại chuyện này hỏi em không tốt lắm đâu? Chuyện lớn như vậy, em không làm chủ được ah"
"Sao không làm được? Em là con dâu Diệp gia, liên quan chuyện đại sự của Diệp gia, đương nhiên em có thể quyết định."
Hoa Chiêu nói ra: "Mẹ còn ở đây, chuyện Miêu gia giao cho bà ấy xử lý, không phải thích hợp hơn sao?"
Diệp Danh lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, kỳ thật mẹ luôn không bỏ xuống được khúc mắc này, năm đó, bà ấy cũng được cha mẹ yêu thương, anh cùng Diệp Thâm cũng là lớn lên trong nhà bà ngoại đấy, chúng ta chưa từng nghĩ tới, hai nhà sẽ có cục diện như hiện tại."
Những người nắm quyền lực có khuôn mặt xấu xí đáng ghê tởm thường không được phơi bày cho đến giây phút đối mặt với sống chết.
Lúc trước bọn họ đối với Miêu Cương đặc biệt thân, cùng hai người cậu hai người dì đặc biệt thân, cùng anh chị em họ thân thiết như ruột thịt vậy.
Diệp Danh nhíu mày, thỉnh thoảng nhớ tới quãng thời gian lúc nhỏ, lòng anh đều đau nhức.
Huống chi là người cùng bọn họ có huyết mạch tương liên như Miêu Lan Chi.
Bây giờ lại để cho bà ấy giơ đao lên bổ về phía người thân, cho dù là đã đoạn tuyệt quan hệ đấy, lòng bà cũng sẽ đau đến nhỏ m.á.u a.
Hoa Chiêu nhìn biểu cảm buồn bực của Diệp Danh, lại nhìn Diệp Thâm trầm mặc dị thường đã đoán được một chút.
Cô thở dài: "Được rồi, giao cho em."
Diệp Danh lập tức cười.
"Vậy ông nội và cha có suy nghĩ gì? Muốn em làm tới trình độ nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tùy em." Diệp Danh nói ra: "Ý của chúng ta chính là mặc kệ, em muốn giải quyết như thế nào thì cứ giải quyết như thế, chúng ta chỉ cần kết quả, đừng để cho bọn hắn cầm chuyện này trèo lên Diệp gia là được."
Ánh mắt Diệp Danh trầm xuống: "Thật sự không được, bại lộ chuyện Diệp Giai gian lận cũng không sao cả."
Dù là để cho thanh danh Diệp gia không dễ nghe một chút, cũng tốt hơn là để cho Miêu gia trèo lên Diệp gia.
Hoa Chiêu gật gật đầu. Đã nói như vậy, chuyện này căn bản không khó giải quyết, đơn giản thô bạo liền có thể giải quyết vấn đề.
"Được a, giao cho em." Hoa Chiêu nói ra: "Em muốn gặp Diệp Giai cùng Miêu Bân, còn có người nhà bọn họ."
Diệp Danh gật đầu: "Hai người tuyệt đối đoán không được, chuyện này là do ai trù tính đấy."
"Không phải cậu cả sao?" Diệp Thâm nói ra.
Trong ấn tượng, cậu cả là người túc trí đa mưu, khi còn bé, tất cả mọi người đều nói Diệp Danh giống cậu.
"Không phải, có lẽ cậu cả đưa ra loại ý nghĩ này, nhưng chân chính thao tác..., hơn nữa hoàn mỹ thành công đấy, là dì nhỏ của chúng ta, Miêu Phương. Bây giờ bà ta đang ở thủ đô, nửa năm trước mới cùng chồng được điều vào."
Không nghĩ tới vừa được điều về đã làm ra chuyện lớn.
"Anh đi mời bà ta đến." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu biết tốc độ của Diệp Danh, đây tuyệt đối là nói làm liền làm, lực hành động siêu cường.
Bữa sáng cũng không kịp ăn nhiều, tuỳ tiện ăn vài ngụm liền tranh thủ thời gian đi rửa mặt thay quần áo.
Quả nhiên, bên này cô vừa mới thu thập xong, đang ăn quả táo lót bụng, bên kia ba vị nhân vật chính đã đến rồi.
Không, là bốn vị.
Diệp Danh còn đem Chu Lệ Hoa gọi qua.
Hoa Chiêu thiếu chút nữa đã quên bà ta rồi.
Hôn sự của Diệp Giai, theo lý bà ta là người có quyền lên tiếng nhất.
Muốn giải quyết vấn đề này, còn phải gọi bà ta ra, để bà ta rõ ràng.
Bằng không thì cô bên này lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, người ta bên kia đã cùng Chu Lệ Hoa nói chuyện xong xuôi rồi.
Cô coi như mất toi công.
Người là từng nhóm đến đấy, Hoa Chiêu thấy bọn họ gặp nhau ở cửa lớn đấy, đồng thời từ trên xe bước xuống.
Thấy Miêu Bân, Diệp Giai lảo đảo muốn ngã quỵ, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
"Làm sao vậy?" Chu Lệ Hoa đẩy cô ta kỳ quái mà hỏi thăm.
"Không, bụng, đau bụng." Diệp Giai cúi đầu tựa ở trên vai bà ta nhỏ giọng nói.
Chu Lệ Hoa yên tâm rồi, Diệp Giai có bệnh này, một tháng cũng sẽ đau thêm mấy ngày, hôm nay đúng là ngày đau nhất.
Cũng không biết Hoa Chiêu tìm bọn họ tới làm gì. . . .
Chu Lệ Hoa không rảnh quan tâm đến con gái nữa, càng không có thời gian nhìn hai người khác là tròn méo thế nào, bà ta lo sợ mà đỡ Diệp Giai cùng nhau vào cửa.
Đây là lần đầu tiên Hoa Chiêu chủ động tìm bà ta, trong lòng bà ta có một cỗ bất an cực lớn.
Đến cửa thứ hai, lúc thấy Diệp Danh, cỗ bất an này lập tức bị phóng đại.
"Dì nhỏ, nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Diệp Danh chào Chu Lệ Hoa rồi nói ra.
Chu Lệ Hoa sững sờ, sau đó lông tơ phía sau lưng lập tức dựng ngược, bà ta bỗng nhiên quay người, nhìn người phụ nữ ăn mặc thời thượng, đeo kính, trang điểm đậm ở phía sau.
Người phụ nữ kéo kính xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Khuôn mặt hơn 40 tuổi, đã có dấu vết thời gian, nhưng trang điểm đậm đã che dấu được một ít, lộ ra một người phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất.
Cùng Chu Lệ Hoa hình thành nét đối lập rõ ràng.
Miêu Phương nhìn Chu Lệ Hoa cười cười, không lên tiếng, sau đó quay đầu nói với Diệp Danh: "Không nghĩ tới cháu còn có thể gọi một tiếng dì nhỏ, dì thật sự rất cảm động."
Diệp Danh cũng cười cười, gọi thế nào cũng không sao cả, cũng không ngại bọn hắn dùng d.a.o đ.â.m nhau.
"Đây là a Bân? Còn nhớ rõ tôi không?" Anh nhìn người thanh niên mười tám mười chín tuổi trước mặt.
Vừa cao vừa to, nhã nhặn đấy.
Đó là khí chất thường thấy của đàn ông Miêu gia.
Giống như anh....
Người ngoài nói cũng đúng, anh xác thực giống người Miêu gia.
"Danh ca ca, em đương nhiên nhớ rõ anh, khi còn bé, chỉ có Danh ca ca thích mang những đứa bé bọn em đi chơi." Miêu Bân cười đến ngượng ngùng lại đẹp mắt.
"Không thành thật." Diệp Danh cười nói: "Khi đó cậu mới mấy tuổi, nhớ rõ cái gì? Người trong nhà nói cho cậu a."
Nụ cười ngượng ngùng nịnh nọt của Miêu Bân trong nháy mắt dừng lại.
"Tiến vào nói chuyện a." Anh quay người dẫn đường.
Miêu Phương và Miêu Bân lướt qua Chu Lệ Hoa đang ngu ngơ đi vào theo.
Chu Lệ Hoa cho đến lúc này mới kịp phản ứng.
Lập tức ở sau lưng bà ta bĩu môi.
Diệp gia cho dù hiện tại để cho bà ta vào cửa rồi, chỉ cần gọi một tiếng dì nhỏ, chuyện quá khứ có thể xóa bỏ rồi hả?
Nằm mơ!
Diệp gia cũng không phải là người độ lượng như vậy, nếu độ lượng, bà ta cùng các con cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa rồi!
Ân, nếu Diệp gia tha thứ cho Miêu gia, vậy bà ta. . . . Cũng phải nỗ lực!
Cố gắng đoạt lại Diệp Thành đoán chừng là không thể nào, hắn. . . .
Phi!
Bà ta phải vì con trai mà cố gắng, hi vọng Diệp gia về sau còn có thể cho Diệp Hưng về nhà.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu ngồi trong nhà chính.
Nhìn thấy Miêu Phương và Miêu Bân vào cửa, Hoa Chiêu đứng lên, vừa cười vừa nói: "Mời vào."
Diệp Thâm lại ngồi bất động.
Anh không phải anh cả, anh không thích diễn kịch, không muốn cho Miêu gia mặt mũi.
"Tiểu Thâm vẫn như khi còn bé, quả nhiên là ba tuổi xem lão." Miêu Phương cười, không chút nào để ý nói.
"Đây là vợ Tiểu Thâm a? Quả nhiên xinh đẹp như trong truyền thuyết!" Miêu Phương nói xong, từ trên tay tháo xuống một cái vong tay xanh biếc cho vào tay Hoa Chiêu.
"Đây là lễ gặp mặt dì nhỏ cho cháu, đừng ghét bỏ."
Hoa Chiêu cúi đầu chiếc vòng tay màu xanh lục bảo này dường như có thể nhỏ ra nước, có chút phân vân, nhận, có tính không bắt người tay ngắn?
Nhưng không nhận, cô cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ quái, không nỡ buông tay ah.
Chiếc vòng trong tay vừa lành lạnh vừa mịn màng trơn láng, làm cho người ta cầm vào liền không muốn buông ra.
Cũng không thể thả ra.
Hoa Chiêu cảm giác nó đang hấp thu năng lượng của cô!
Không, chính xác mà nói, nó đang thông qua thân thể cô, hấp thu năng lượng xung quanh.
Trên cổ Hoa Chiêu đang đeo sợi dây chuyền Diệp Thâm "Cho" cô kia, năng lượng thực vật xung quanh sẽ hội tụ tới, tiến hành trao đổi, trong đó có một phần sẽ bị thân thể cô hấp thu.
Phần năng lượng này kỳ thật rất ít.
Nhưng chỉ một chút này đủ cho cô đạt được ích lợi vô cùng.
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, cô cảm giác năng lượng xung quanh nhanh chóng tụ lại về phía cô, hơn nữa không phải chỉ là năng lượng thực vật, là các loại năng lượng của trời đất.
Những dòng này năng lượng xuyên qua thân thể cô, bị cái vòng tay này hấp thu.
Thân thể cô khoan khoái dễ chịu chưa từng có.
Nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, hiện tại cô thật muốn nằm trên mặt đất, lười biếng mà thể nghiệm cái cảm giác tuyệt vời này.
"Cái này quá quý trọng rồi, tôi không thể nhận." Hoa Chiêu lại đem vòng tay đẩy trở về.
Tuy nghĩ đến nhưng không phải lúc này.
Còn nhiều cách khác nữa….
"Nào có quý giá như vậy? Không thể so với ngọc bội trong tay cô." Miêu Phương kiên trì đem vòng tay đeo vào trên tay cô, rất vừa vặn.
Hoa Chiêu muốn đem nó tháo xuống, nhất thời vậy mà không tháo được.
Theo lý có thể tháo xuống đấy, huống chi cô là thật tâm muốn lấy ra, dùng khí lực rất lớn.
Kết quả cũng không thể.
Người ngoài nhìn không ra, cho rằng nó chỉ bị mắc kẹt trên cổ tay cô, chính cô lại biết, có một lực lượng khổng lồ vô hình đang cùng cô đối kháng, ngăn cản cô đem vòng tay tháo xuống.
Đây là muốn dựa vào cô sao?
Ngón tay Hoa Chiêu gõ gõ trên chiếc vòng tay, âm thanh thanh thúy dễ nghe, khá êm tai.
Hi vọng đây là thứ "Tốt", giống như sợi dây chuyền có thể mang đến cho cô chỗ tốt, bằng không thì, cô phải làm bất cứ điều gì để phá hủy nó.
Vòng tay ở trên cổ tay cô chấn động một cái, biên độ nhỏ đến nỗi chỉ có cô mới có thể cảm giác được.
Hơn nữa nó tản mát ra một cỗ năng lượng làm cho cô rất thoải mái, giống như đang lấy lòng.
Ngón tay Hoa Chiêu gõ vào nó một lần nữa.
Được rồi, vậy trước tiên cứ nhận lấy nó a.
"Cô Miêu thật khách khí, không bằng tôi mua nó a." Hoa Chiêu quay người tiến vào phòng ngủ, rất nhanh cầm ra một thỏi vàng nặng 1 cân.
Bờ môi mọi người đều có chút hơi run.
Tiện tay lấy ra loại vật này, cô ta thật đúng là. . . Tiền nhiều.
"Cô Miêu đừng khách khí, nhận lấy a." Hoa Chiêu đem thỏi vàng nhét vào trong tay bà ta.
Thỏi vàng 1 cân này, giá thị trường hiện tại hơn 2 vạn, mua chiếc vòng trên tay là đủ rồi.
Bởi vì nó cũng không phải là loại ngọc xanh đế vương hoàn mỹ, có hoa nổi, nó không có giá trị lắm vào thời điểm này, tối đa là ba đến năm nghìn.
"Như vậy sao được? Dì không đến đây bán vòng tay đấy, đây là một chút tâm ý của dì, bao nhiêu tiền cũng không mua được." Lần này đến phiên Miêu Phương từ chối.
"Được rồi, cô Miêu, tâm ý của cô tôi đã nhìn thấy." Cô khẽ nâng cằm, liếc qua Miêu Bân.
Một "Tâm ý" lớn như vậy đang bày biện ở đây, dù bà ta đưa cho cô 100 cái vòng tay, cô cũng không thể thích nổi bà ta.
Miêu Phương hiểu rồi, lập tức thu tay lại, cười cười không nói lời nào.
"Mọi người ngồi đi, chúng ta nói chính sự." Hoa Chiêu nói xong ngồi trở lại bên cạnh Diệp Thâm.
Lúc này bên trái cô là Diệp Thâm, bên phải một mình ngồi một ghế là Diệp Danh.
Hai người đem cô vây vào giữa, hơn nữa cô đang ngồi ở vị trí chủ vị chính giữa căn phòng.
Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai không có gì kỳ quái, ánh mắt Miêu Phương cùng Miêu Bân nhưng lại lóe lóe.
Cái nhà này, là Hoa Chiêu làm chủ rồi hả?
Có Diệp Danh ở đây, cô ta cũng làm chủ?
Hoa Chiêu đối với Miêu Phương gật gật đầu: "Bà nghĩ không sai, chuyện lần này, tôi làm chủ."
Miêu Phương ngẩn người, ngồi xuống.
Chu Lệ Hoa nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Miêu Phương, giữa bọn họ đang có chuyện gì?
Mấu chốt là, gọi bà ta tới làm gì?
Bà ta lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Hoa Chiêu rất nhanh đã vạch trần nghi ngờ của bà ta, nói: "Vị này là Miêu Bân bà còn nhớ rõ chứ?"
Chu Lệ Hoa nhìn cô gật gật đầu.
Năm đó khi hai nhà chưa mỗi người đi một ngả đã qua lại rất gần, Miêu Bân cũng thường xuyên đến Diệp gia chơi.
Mà lúc đó ba an hem Diệp gia đều ở trong một đại viện đấy.
Bà còn nhớ rõ Miêu Bân khi còn bé, khoẻ mạnh kháu khỉnh, trắng trẻo, rất đáng yêu.
Bà lại liếc nhìn Miêu Bân, hiện tại lớn lên cũng không tệ, kế thừa tướng mạo của Miêu gia, cùng Diệp Danh có chút giống nhau.
Nhưng nhìn Miêu Bân còn non nớt vô cùng.
"Nhìn cẩn thận chút, hắn đến chỗ anh cả xin cưới, muốn kết hôn với Diệp Giai." Hoa Chiêu nói.
Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai lập tức đều hút vào một miệng khí lạnh.
Chu Lệ Hoa không hiểu, Diệp Giai lại hoảng sợ.
Miêu Bân ngẩng đầu, hướng hai người ngượng ngùng cười cười.
Chu Lệ Hoa nhíu mày.
Mặt Diệp Giai lại trắng bệch, bị dọa không lên tiếng.
Chu Lệ Hoa không phát hiện dị thường của cô ta.
Miêu Bân nhưng lại cười với Diệp Giai.
Đã là một người đàn ông còn ra vẻ thẹn thùng như cậu bé…Cái quỷ!
Hoa Chiêu nhìn hắn, ánh mắt ngưng lại, chỉ cảm thấy dưới gương mặt nhã nhặn của Miêu Bân này là một bộ "Mặt quỷ".
Bọn hắn đem Diệp Giai niết trong lòng bàn tay tùy ý trêu đùa, còn muốn niết cô ta cả đời, nhưng bây giờ lại cười đến sạch sẽ như vậy, phảng phất như ánh mặt trời.
Thật khiến cho người ta sợ hãi buồn nôn.
Hoa Chiêu hỏi Chu Lệ Hoa đang ngẩn người: "Thím cảm thấy như thế nào?"
Chu Lệ Hoa rốt cuộc cũng hồi thần, vỗ đùi, lớn tiếng nói: "Không được! Tôi không đồng ý!"
Hoa Chiêu cười cười, đáp án này cũng không quá ngoài ý muốn.
Dù sao Miêu Bân cùng Diệp gia chênh lệch năm sáu tuổi.
"Giai Giai xinh đẹp như vậy, để cho a Bân của chúng tôi nhớ mãi không quên, không để ý đến chênh lệch tuổi tác. . ."
Miêu Phương còn chưa nói xong đã bị Hoa Chiêu ngắt lời: "Hiện tại cũng đừng nói mấy chuyện ma quỷ này nữa."
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì mọi người đều biết, nói những lời này không xấu hổ sao?
"Đúng đấy, quả thực bịa đặt lung tung! Miêu gia các người còn muốn kết hôn con gái Diệp gia chúng tôi, quả thực nằm mơ! Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình có đức hạnh gì! Còn tưởng rằng vẫn như lúc trước sao?" Chu Lệ Hoa nói.
Mâu thuẫn giữa hai nhà bà ta đương nhiên biết rõ, hơn nữa lúc trước Miêu gia vu cáo, bị ảnh hướng đến không chỉ là Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu.
Hai người bọn họ chỉ là mục tiêu chủ yếu, Diệp Thành cùng Diệp Thượng lúc ấy cũng bị bắt lại, chỉ có điều tội danh còn chưa thêu dệt xong.
Bất quá lúc đó nếu Miêu Cương thành công rồi, không cần thêu dệt nên tội danh, Diệp Thành cũng không tốt được.
Hiện tại nhắm mắt lại, Chu Lệ Hoa tựa hồ còn có thể hồi tưởng lại loại tuyệt vọng nôn nóng cùng không cam lòng lúc ấy.
Hơn nữa lúc ấy Miêu Lan Chi không ngừng đi cầu xin Miêu Cương, bà ta cũng đi cầu xin rất nhiều lần.
Kết quả, tất nhiên là chịu rất nhiều chế ngạo.
Hơn nữa người chế ngạo bà ta nhiều nhất đấy, là người đang ngồi trước mặt này Miêu Phương, còn có vợ cậu cả Diệp Danh, Bội Cầm.
Hiện tại muốn cho bà ta cùng Bội Cầm kết thông gia?
Nằm mơ!
"Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi, chúng tôi cũng không phải là chúng tôi của lúc trước rồi." Miêu Phương quét mắt liếc bà ta nói ra.
Chu Lệ Hoa lập tức nghẹn lại.
“Tất cả mọi người đều phải tiến về phía trước.” Miêu Phương lại nói: "Chúng tôi ra 10 vạn tiền lễ hỏi."
Một câu, càng làm sắc mặt Chu Lệ Hoa nghẹn thành màu gan heo.
Hoa Chiêu nhìn về phía bà ta, bà ta sẽ không thấy tiền sáng mắt chứ?