Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:46:50
Lượt xem: 128
Hoa Chiêu quay đầu nhìn người đang hấp hối trong phòng bệnh, mặc dù đang nằm, cũng có thể nhìn ra đối phương có thân hình cao lớn, ngũ quan cũng đoan chính, có cạnh có góc, rất có khí chất đàn ông.
Cùng cô, ngược lại nhìn không ra chút giống nhau nào.
Hoa Chiêu lại nhìn về phía Diêu Lâm cùng Diêu An, càng nhìn càng không rõ bọn họ cùng mình có giống không.
Cũng không biết dùng kỹ thuật hiện tại, có thể xác định mối quan hệ họ hàng giữa cô và Diêu Lâm không.
Dù sao cũng cách không chỉ một đời.
Nhưng vẫn phải hỏi xem một chút đấy.
"Diêu lão tiên sinh, cháu hôm nay đến đây, còn có một việc muốn hỏi." Hoa Chiêu nói ra.
"Cái gì? Cháu cứ nói." Diêu Lâm giữ vững tinh thần nói.
"Nghe nói ông có một người chị gái, gọi là Diêu Nga." Hoa Chiêu nói.
Ánh mắt Diêu Lâm vèo một cái liền sáng lên, nhìn cô: "Cháu hỏi bà ấy làm gì?"
Nếu như là người khác hỏi, ông tuyệt đối sẽ không kích động, nhưng nhìn cô gái cùng chị ông rất giống nhau hỏi, ông không hiểu sao lại rất kích động.
"Trên tay, trên chân bà ấy, tất cả có mấy hoa vân?" Hoa Chiêu hỏi.
Trên người Diêu Nga không có cái bớt gì đặc thù, dù là nốt ruồi gì đấy, cô đã hỏi ông nội, chỉ hỏi ra hoa tay và hoa chân của Diêu Nga.
Nếu như số lượng giống nhau, vị trí giống nhau, mặc dù không nói rõ được cái gì, nhưng nếu như khác nhau, vậy có thể loại trừ rồi.
"Chị của ông trên tay có 9 hoa tay, trên chân có 3 cái!" Không nghĩ tới Diêu Lâm vậy mà hiểu biết chính xác vấn đề này, hơn nữa còn nhớ rõ ràng mỗi vị trí.
Ông và Diêu Nga tuổi không kém nhau nhiều, khi còn bé cùng nhau chơi đùa mà lớn lên, biết rõ tất cả mấy việc vụn vặt của đối phương.
Vậy mà thật sự giống nhau.
Hoa Chiêu gật đầu, kỳ thật trong lòng cô đã nhận định Diêu Nga chính là bà nội của mình.
Bằng không thì, chiếc nhẫn đã nhận thức người khác làm chủ, vì sao còn có thể sinh động dị thường trong tay cô?
Chúng là đồ vật tổ truyền của Diêu gia, mà trong cơ thể cô, khả năng dòng m.á.u của Diêu gia đang chảy trong cơ thể cô.
"Cháu (cô) gật đầu là có ý gì?"
Có hai giọng nói đồng thời hỏi.
Một kinh ngạc và vui vẻ, một lại hoảng sợ.
Hoa Chiêu quay đầu lại, nhìn Lý Thế An đang đứng phía sau gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Lý Thế An đã mang kính mắt, chính diện mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhướn mi, không nghĩ tới ông ta sẽ tới nơi này.
Lý Thế An cũng không nghĩ tới, Hoa Chiêu sẽ tới nơi này, hơn nữa sẽ hỏi loại vấn đề này.
Ông ta hiện tại cũng đã thấy rõ bộ dạng của Hoa Chiêu, thật sự rất giống rất giống, giống như Diêu Nga tái sinh.
"Cô cùng Diêu Nga có quan hệ gì? !" Lý Thế An tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Hoa Chiêu khẩn trương mà chất vấn cô.
Diêu Lâm đã tỉnh táo lại, đứng lên ngăn chính giữa Lý Thế An cùng Hoa Chiêu, nhìn hằm hằm ông ta: "Con bé cùng chị thì có thể có quan hệ gì? Lớn lên giống nhau mà thôi."
Thế gian có rất nhiều người giống nhau.
Chị ấy qua đời khi mới mười mấy tuổi, lại chưa sinh đứa nhỏ.
Hiện tại xuất hiện một người giống như vậy, nhiều lắm thì trùng hợp, chỉ có thể là trùng hợp.
Bằng không thì sao? Còn có thể là huyết mạch của chị ấy sao?
Lý Thế An lại không nghĩ như vậy, bởi vì ông ta biết rõ, Diêu Nga khả năng còn sống, năm đó táng thân biển lửa người, rất có thể không phải là Diêu Nga!
Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, đột nhiên linh quang lóe lên: "Là cô! Là cô đã trộm chiếc nhẫn của tôi!"
Chỉ có Diêu Nga, có thể biết được bí mật của những món đồ trang sức này! Mà với tư cách là con cháu của Diêu Nga, khẳng định cũng biết! Cũng có lý do đến trộm chiếc nhẫn!
Diêu Lâm nhìn về phía tay Lý Thế An, xác thực không thấy chiếc nhẫn đã từng thuộc về Diêu gia bọn họ.
"Tôi không biết, chiếc nhẫn gì?" Hoa Chiêu vẻ mặt nghi hoặc mà phủ nhận.
Đây là c.h.ế.t cũng không thể thừa nhận đấy.
"Đừng giả bộ nữa, nhất định là cô!" Trong mắt Lý Thế An đã mang theo sát khí: "Mau đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí!"
Được, xem nét mặt của ông ta đã biết rõ, dù có nói gì cũng không được rồi.
Ông ta thà rằng có thể g.i.ế.c lầm cũng sẽ không bỏ qua rồi.
Thật sự phiền toái.
Vậy cô sẽ không buông tha cho ông ta trước.
"Tôi xác thực là hậu nhân của Diêu Nga, nhưng tại sao tôi phải trộm chiếc nhẫn kia của ông?" Hoa Chiêu hỏi.
Một câu làm ba người sợ ngây người.
Diêu Lâm cùng Diêu An Đô không thể tin mà nhìn Hoa Chiêu, con bé là hậu nhân của Diêu Nga?
Lý Thế An lại có vẻ mặt quả nhiên: "Không nghĩ tới cô vậy mà thừa nhận, mau đưa chiếc nhẫn trả lại cho tôi!"
Ông ta không trả lời vấn đề này, chỉ truy vấn chiếc nhẫn.
Nhưng lại bại lộ vấn đề.
Diêu Lâm lập tức quay đầu nhìn ông ta, chất vấn: "Có ý tứ gì? Ông biết rõ chị gái của tôi không chết? Vậy ông năm đó vì sao lại nói chị ấy c.h.ế.t rồi hả? Còn mang tro cốt về!"
Năm đó bọn họ cũng đã xuất ngoại rồi, chị ấy một mình ở lại thủ đô, đi trễ nhất, phải đợi chuyến thuyền tiếp theo.
Kết quả lại là âm dương cách biệt.
Mấy tháng sau Lý Thế An bưng tro cốt Diêu Nga đưa đến Diêu gia.
Lý Thế An hiện tại căn bản không nhìn ông, cũng không trả lời vấn đề của ông, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, thầm nghĩ phải lấy lại chiếc nhẫn.
Hoa Chiêu thay Lý Thế An trả lời: "Bởi vì người chính là do ông ta giết, chỉ có điều trời đưa đất đẩy làm sao mà người c.h.ế.t không phải là bà nội, mà là một người khác."
Đồng tử Lý Thế An chỉ rụt lại thoáng một phát, lại không phủ nhận.
Trong hành lang này trừ người của ông ta ra, chỉ có cha con Diêu gia cùng Hoa Chiêu.
Bọn hắn đều phải chết!
Cho nên để cho bọn hắn biết rõ chân tướng thì như thế nào?
"Đúng vậy, tôi cũng là về sau âm thầm điều tra mới biết được, ở bên trong cái nhà hoang kia có một người phụ nữ ăn mày hay ở, cái t.h.i t.h.ể kia cũng là của người đó đấy, là do tôi lầm tưởng."
Lý Thế An đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: "Bằng không thì, tôi nhất định sẽ truy tra ra được, không để người còn sống."
"Vì sao? !" Mắt Diêu Lâm lập tức đỏ lên, tiến lên đánh Lý Thế An, lại bị mấy người vệ sĩ của Lý Thế An gắt gao đè lại.
Lý Thế An chưa bao giờ xuất hiện một mình ở những nơi khác ngoại trừ nhà mình, lần này ông ta dẫn theo 6 người đến.
Hơn nữa, ông ta còn là cổ đông của bệnh viện tư nhân này, muốn làm gì thì làm.
Vốn ông ta hoài nghi Diêu gia, sang đây xem xem, không nghĩ tới vậy mà phát hiện bí mật của Hoa Chiêu.
Cũng thật sự đã tìm được chiếc nhẫn.
Lý Thế An cười: "Ngoan, đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi, đó là do bà nội cô năm đó đưa cho tôi đấy, chính là của tôi. Đúng rồi, bà ấy, có khỏe không?"
"Trả lời vấn đề trước đó của tôi, tại sao phải g.i.ế.c bà ấy?" Hoa Chiêu hỏi.
Dù sao cũng là người sắp chết, Lý Thế An thống khoái nói: "Năm đó là lỗi của tôi, lúc tôi cùng Tề Hiếu Trinh ngoại tình bị bà ấy bắt gặp, bà ấy muốn cùng tôi giải trừ hôn ước."
Giải trừ hôn ước không đáng sợ, đáng sợ chính là bà ấy muốn thu hồi chiếc nhẫn đã đưa cho ông ta!
Mà khi đó, ông ta đã mơ hồ đã biết tác dụng thần kỳ của chiếc nhẫn, làm sao có thể trả lại?
Đành phải xuống tay hạ sát thủ rồi.
Bất quá chuyện này, ông ta sẽ không nói ra đấy.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, trực giác nói rằng cô ta cũng biết bí mật của chiếc nhẫn.
Năm đó, là Diêu Nga phát hiện trước, cảm thấy chiếc nhẫn có chút quái dị, ông ta mới lục lọi ra đến đấy.
Bà ấy nhất định đã đem điểm ấy nói cho hậu nhân của mình!
Mà cô ta cố ý lấy được vòng cổ cùng vòng tai như vậy, xem ra hai món đồ kia cũng không bình thường.
Còn có năm đó cây trâm cài n.g.ự.c bị Tề Hiếu Trinh đưa ra ngoài. . . Đồ đàn bà phá của!
Cũng may hiện tại thiết lập quan hệ ngoại giao rồi, trong nước cũng không phong tỏa nũa, ông ta sẽ phái người đi đòi trở về.
Lý Thế An nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy mà có chút thất thần.
"Mày tên súc sinh này!" Diêu Lâm đã giận điên lên, dốc sức liều mạng mà giãy dụa.
Nhưng ông ấy đã già, không thể thoát khỏi người vệ sĩ cao lớn.
Lý Thế An căn bản không thèm nhìn ông.
"Đi, đem cô ta bắt đến đây." Ông ta nói với những vệ sĩ khác.
Lập tức có hai người đi về phía Hoa Chiêu.
Một cô gái nhỏ gầy yếu, bọn họ hoàn toàn không để ý tới, hai người đi đã là rất cẩn thận rồi.
Lập tức Hoa Chiêu đem tay vươn vào trong túi quần, bọn hắn còn khẩn trương một chút, vừa muốn móc súng, lại phát hiện Hoa Chiêu từ trong túi quần móc ra hai quả bóng thép cỡ quả óc chó, lập tức không để ý rồi.
Thứ đó đánh vào trên người, với thể lực của bọn họ, tối đa cũng chỉ hơi đau.
Cô bé này thật ngây thơ.
Cả hai vệ sĩ đều cười.
Nhưng ngay sau đó nụ cười đã tắt lịm trên gương mặt họ.
Ở khoảng cách hai ba mét, Hoa Chiêu ném ra quả cầu thép lập tức đập vào n.g.ự.c hai người bọn họ, lập tức truyền đến hai tiếng "rắc rắc".
Hai vệ sĩ cao lớn sững sờ tại chỗ trong giây lát, rồi từ từ ngã xuống.
"Ra tay!" Hoa Chiêu đột nhiên hô.
Viên Ngũ cùng những người khác đang trốn ở góc hành lang, lao ra ngay lập tức và chiến đấu với những vệ sĩ còn lại.
Hoa Chiêu cũng không đến đây một mình đấy, đi ra ngoài cô đã dẫn theo ba người.
Vốn không dẫn bọn hắn lên lầu, chỉ để cho bọn hắn ở dưới lầu chờ.
Nhưng xuất phát từ thói quen, Hoa Chiêu mang theo bộ đàm.
Ở thời đại không có điện thoại di động, cầm cái này hành động trong lòng cũng được an ủi một chút…Ít nhất lúc cần gọi bọn họ, cũng không cần tự mình xuống lầu đi một chuyến rồi.
Không nghĩ tới, thật sự phải dùng đến rồi.
Cũng may mấy người Viên Ngũ cũng thông minh, nghe thấy Lý Thế An bắt đầu nói đến chuyện chính mình g.i.ế.c người, đã biết rõ đối phương không có ý định buông tha những người ở đó, lập tức dẫn người vọt lên, mai phục trong góc, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Ngay từ đầu 6 chọi 3, bọn hắn cũng không nắm chắc tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt Hoa Chiêu.
Hiện tại 4 chọi 3, lại có Hoa Chiêu ở đó, bọn hắn liền dám lao tới rồi.
Hoa Chiêu xác thực cũng có thể sử dụng vũ lực, cho dù là đánh nhau trực diện, cô cũng vượt qua được Lý Thế An 70 tuổi.
Lý Thế An bị cô một quyền đánh ngã, đau đến nói không ra lời, sau đó bị Hoa Chiêu nhanh chóng kéo vào phòng bệnh của Diêu Khôn.
Cô cũng không biết bệnh viện này là của Lý Thế An đấy, nhưng cô biết trong hành lang đánh đập tàn nhẫn, kéo bác sĩ ra, không tiện khai báo.
Diệp Thâm không ở đây, Lý Thế An rất có thế lực ở đây, cô không muốn đem chuyện náo đến bên ngoài, vậy đối với cô rất bất lợi.
"Đều dừng tay, bằng không thì tôi g.i.ế.c ông ta." Hoa Chiêu giẫm vào Lý Thế An nói ra.
Cái khí thế kia, vừa nhìn cũng biết không phải là người tốt. . . .
Mấy người Viên Ngũ đương nhiên sẽ không dừng tay, mà người của Lý Thế An xác thực do dự.
Kết quả ba đến hai chiêu đã bị người chế ngự rồi, cũng kéo vào trong phòng bệnh.
"Để bọn hắn câm miệng." Vào phòng, Hoa Chiêu chỉ vào mấy người vệ sĩ của Lý Thế An nói với Viên Ngũ.
Mấy người tiến lên, BA~ BA~ vài cái, đối phương lập tức ngất luôn.
Lý Thế An lúc này mới sợ rồi, hoảng sợ mà nhìn Hoa Chiêu.
"Cô muốn làm gì? Bệnh viện này là của tôi đấy! Vừa rồi rất nhiều người đều trông thấy tôi đi vào đây, nếu như tôi không ra được, các người cũng đừng nghĩ sẽ đi ra ngoài!" Ông ta uy h.i.ế.p nói.
Hoa Chiêu không có phản ứng gì.
Diêu Lâm lại đột nhiên nóng nảy: "Bệnh viện này là của ông?"
Diêu gia cùng Lý gia chênh lệch càng lúc càng lớn, bọn hắn đã không biết Lý Thế An đang có những sản nghiệp gì rồi, Lý Thế An cũng sẽ không nói cho bọn hắn biết.
"Vậy. . ." Diêu Lâm cùng Diêu An đột nhiên nhìn Diêu Khôn trên giường bệnh, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến, Diêu Khôn cứu chữa không tốt lên, có lẽ cũng không phải do thuốc đặc trị không có hiệu quả.
Rất có thể là do Lý Thế An không muốn cho hắn khoẻ lên!
Thậm chí. . . .
"Nói! Khôn nhi có phải là do mày làm hại hay không!" Diêu Lâm đi lên tát một cái vào mặt Lý Thế An phẫn nộ nói.
"Tôi đã nói, Khôn nhi căn bản không phải là người sẽ phí hoài bản thân mình!" Diêu An cũng hô.
Con của ông, ông rõ ràng nhất, có đảm đương có trách nhiệm, hơn nữa vẫn muốn chấn hưng gia tộc, bị chia tay, tuy thương tâm, nhưng tuyệt sẽ không phí hoài bản thân mình!
Lý Thế An buông xuống suy nghĩ, hiện tại không dám hung hăng càn quấy mà nói thật.
Nếu như ông ta nói cho bọn hắn biết, Diêu Khôn xác thực là bị ông ta phái người rót thuốc hạ độc, vậy ông ta thực sự không ra khỏi gian phòng này rồi.
Nhưng nét mặt của ông ta đã nói rõ hết thảy.
Diêu Lâm điên rồi muốn xông lên, một chầu quyền đ.ấ.m cước đá không ngừng.
Hoa Chiêu không ngăn cản.
Cô thấy Diêu Lâm kỳ thật vẫn còn lý trí, ông ấy chỉ đánh vào người Lý Thế An, không đánh mặt ông ta, cũng không đánh chỗ hiểm.
Hơn nữa vài phút sau, Diêu Lâm đã thu tay rồi.
"Không thể để cho ông ta c.h.ế.t ở chỗ này." Diêu Lâm thẳng người lên, đã khôi phục bình tĩnh: "Chúng ta dẫn ông ta đi."
Lý Thế An càng sợ rồi, vừa muốn há mồm nói chuyện, Diêu Lâm liền nói với Viên Ngũ: "Đem ông ta đánh ngất xỉu."
Viên Ngũ nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu gật đầu.
Viên Ngũ nghe theo.
"Cháu đi trước." Diêu Lâm lại nói với Hoa Chiêu.
Trên mặt ông rốt cuộc đã có chút tươi cười.
Đây là hậu nhân của chị gái!
Diêu gia bọn họ vẫn còn có hậu.
Chuyện của Lý Thế An ông sẽ giải quyết, quyết không thể liên lụy đến Hoa Chiêu.
"Bà nội của cháu, hiện tại như thế nào rồi?" Diêu Lâm cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.
Hoa Chiêu có chút không đành lòng, nhưng vẫn lắc đầu: "Bà nội đã qua đời từ nhiều năm trước."
"Ai!" Diêu Lâm thở dài, ánh sáng dưới đáy mắt lại dập tắt.
Hoa Chiêu không đành lòng làm ông ấy quá bi thương, hỏi: "Ông định làm như thế nào?"
"Cháu lưu lại một người một chiếc xe cho ông sử dụng." Diêu Lâm giữ vững tinh thần, nhìn vệ sĩ của cô nói: "Giúp ông đem những người này từ cửa sổ chuyển ra ngoài, kéo đến nhà ông, sau khi chuyện thành công, Diêu gia tất có cảm tạ!"
Nơi này là lầu hai, đưa một người ra ngoài, nếu như phía dưới có người hay có cái gì đón lấy, không c.h.ế.t được.
Mà lúc này không có máy giám sát gì, chỉ cần không có người tận mắt nhìn thấy vừa rồi đánh nhau, ai biết Lý Thế An ở nơi nào? Hay đã đi ra ngoài?
Bất quá việc này đến cùng cũng có nguy hiểm, một khi có việc, người ở lại đó sẽ gặp phiền toái.
"Tôi ra 100 nghìn đô, các người ai nguyện ý lưu lại?" Diêu Lâm trực tiếp hỏi.
Ba người vốn có chút do dự, lập tức có chút vội vàng. . . . .
100 nghìn, thật không ít rồi.
Đáng giá cho bọn hắn chấp nhận một tí hiểm nguy.
Hơn nữa chỉ là mạo hiểm, cũng không phải là chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tôi đến!" Người đứng phía sau Viên Ngũ mở miệng trước.
"Cháu đi nhanh đi, đợi sau khi chuyện này qua đi, nếu như hết thảy đều thái bình, cháu hãy tới tìm ông. Nếu như xảy ra chuyện, cháu ngàn vạn lần đừng đến."
Diêu Lâm nhìn Hoa Chiêu, lộ ra một nụ cười hiền lành: "Nhìn thấy cháu, ông thật cao hứng, cháu nhất định phải sống thật tốt."
Hoa Chiêu nhìn ông ấy nửa ngày, khuyên nhủ: "Ông cũng đừng xúc động, loại người như Lý Thế An này, nhiều năm như vậy khẳng định đã làm không ít những chuyện ác khác, không bằng hãy thu thập chứng cớ, có thể quang minh chính đại mà cho ông ta chết, không cần phải hi sinh chính mình."
"Đúng vậy, cha! Cha đừng xúc động!" Diêu An ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.
Hiểu cha không ai khác ngoài con, trạng thái hiện tại của Diêu Lâm, làm cho ông rất sợ hãi.
"Cha, Khôn nhi đã như vậy, nếu cha lại xảy ra chuyện gì, con cũng không cần phải sống!" Diêu An đánh lên chân của mình, nức nở nói.
Diêu Lâm cũng đỏ tròng mắt, nhưng chuyện tuyệt đối không đơn giản như Hoa Chiêu nói như vậy.
Bọn hắn một khi để Lý Thế An tỉnh lại rời đi, ông ta nhất định sẽ có biện pháp làm cho chính mình vô tội, còn có thể cắn ngược lại bọn họ một ngụm!
Hoa Chiêu đột nhiên nhìn Diêu Khôn trên giường bệnh nói: "Ta biết một lão Trung Y, rất lợi hại, chuyên môn trị các loại bệnh lạ, còn có thể giải độc, có lẽ có thể cứu hắn."
Diêu Lâm cùng Diêu An trong mắt lập tức tóe ra ánh sáng hi vọng.
Bất cứ khi nào có cơ hội sống sót, ai mà không muốn sống chứ?
"Cháu thật sự biết lão trung y?" Diêu Lâm chờ mong nói.
Hoa Chiêu dừng lại một chầu, vừa rồi kích động, nói nhiều hơn chữ lão, nhưng hiện tại chỉ có thể kiên trì gật gật đầu.
"Hai người yên tâm đi, giải độc là sở trường đấy."
Hoa Chiêu nói xong, đi đến bên giường Diêu Khôn, nắm cổ tay của hắn lên, như là đang bắt mạch.
Cô không biết trung y, cũng không biết xem mạch, nhưng cô có thể cảm nhận năng lượng của thân thể người.
Diêu Khôn tuy suy yếu, nhưng nhất thời sẽ vẫn chưa c.h.ế.t được, ít nhất có thể sống sót qua nhiều ngày nữa.
Như vậy cô an tâm.
"Cháu cũng biết trung y?" Diêu Lâm hỏi.
"Không thể nói là biết, nhưng vị lão trung y kia là bạn cũ của nhà cháu, cháu cùng đồ đệ của ông ấy rất quen thuộc, cũng học chút da lông." Hoa Chiêu chợt nói ra: "Yên tâm đi, vấn đề của Diêu Khôn không nghiêm trọng, cô ấy nhất định có thể trị.
"Bất quá tốt nhất là trị ở trong nhà, nơi này là địa bàn của Lý gia, không phải nơi an toàn rồi."
Hi vọng trên mặt Diêu Lâm càng đậm, gật gật đầu: "Cháu nói đúng!"
Mặc dù biết Hoa Chiêu có thể là lừa gạt bọn họ, nhưng rốt cuộc cũng là hi vọng, ông không ngại chờ thêm hai ngày.
Trên mặt Diêu Lâm đã có sức sống, tranh thủ thời gian thúc giục Hoa Chiêu đi mau.
"Cháu đi trước, đợi ngày mai, chúng ta gặp nhau ở tiệm cơm. Đến lúc đó, ông hy vọng có thể trông thấy vị lão Trung Y này." Diêu Lâm báo địa chỉ của một tiệm cơm nổi danh.
Đó là nơi mà gia đình họ từng đến, gặp ở đó sẽ không gây chú ý.
Hoa Chiêu gật đầu, ra hiệu cho người vệ sĩ ở lại, để cho hắn lưu ý Diêu Lâm, đừng để ông ấy dưới mí mắt hắn gặp chuyện không may, sau đó liền dứt khoát mà ra phòng bệnh.
Thực sự không thể để cho người ta biết chuyện Lý Thế An mất tích cùng cô có liên quan, hiện tại cô còn ở bên cạnh Diệp Thâm đấy, thân phận của anh ấy rất nhạy cảm. Tốt nhất là bớt gây sự chú ý không cần thiết.
Trước đó cô đi vào một mình đấy, hiện tại một mình đi ra ngoài, không có bất kỳ điều gì không ổn.
3 người vệ sĩ là về sau mới vào, hiện tại đi ra ngoài hai người, cũng không có ai để ý.
Càng không ai biết bọn hắn cùng Hoa Chiêu là một nhóm đấy.
Trong phòng bệnh, Diêu Lâm cùng vệ sĩ phối hợp, đem người từ cửa sổ thả dần xuống dưới đi.
Chất lên xe, chở đi.
Nước Mỹ vốn dân số ít, bệnh viện tư nhân này chi phí rất đắt đỏ, ở vùng ngoại thành, môi trường tốt, người càng ít.
Bọn hắn động tác cũng nhanh chóng, thật đúng là không bị người phát hiện.
Đều là người đã hôn mê, cũng không cần băn khoăn bọn hắn thoải mái dễ chịu gì, người chồng chất người, một xe là được.
Diêu Lâm cùng đi theo bọn họ, trực tiếp trở về Diêu gia, đem tất cả mọi người nhốt vào tầng hầm ngầm.
Lúc Diêu gia tới nơi này, còn gia tài bạc triệu, cho nên cũng ở trong khu nhà cấp cao.
Hiện tại tòa nhà này, là tài sản duy nhất còn lại rồi, cũng là bởi vì không dễ dàng đổi chủ, nếu không mấy ngày trước đã bán lấy tiền cho Diêu Khôn chữa trị.
Mà Lý Thế An vốn ở nhà bên cạnh, sau khi phát đạt liền dọn đi xa rồi.
Khóa từng người một, nhờ vệ sĩ canh chừng giúp, Diêu Lâm tự mình quay trở lại bệnh viện.
Lặng lẽ từ cửa sổ bò đi lên.
Đừng nhìn ông ấy đã 60 tuổi, năm đó cũng từng học qua công phu, thân thủ không tệ đấy.
Thời kỳ đó, cũng sẽ không thể sống nổi nếu thiếu hai cây đao trên tay.
Ông chẳng những thân thủ tốt, kỹ năng dùng s.ú.n.g cũng ổn, đàn ông Diêu gia đều như thế.
Hiện tại tuy già rồi, nhưng leo lên hai tầng lầu cũng không vấn đề gì đấy.
Diêu Lâm trở lại bệnh viện, sắp xếp dấu vết lộn xộn trong nhà, lau sạch m.á.u rơi trên mặt đất, đi ra hỏi bác sĩ tình trạng của Diêu Khôn.
Ông đến làm cho mọi người biết, ông luôn ở chỗ này, tại đây cũng bình thường, không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thao tác của ông ấy rất hữu dụng đấy.
Buổi tối, sắc trời vừa tối, quản gia của Lý gia liền mang theo một đám người xông vào bệnh viện, tìm kiếm Lý Thế An.
Hơn nữa đến thẳng phòng bệnh của Diêu Khôn.
Buổi sáng lúc Lý Thế An ra đi, đã nói với quản gia là hoài nghi người Diêu gia trộm đi chiếc nhẫn.
Tuy nhiên quản gia không tin.
Diêu gia nghèo đến nỗi chỉ có thể dựa vào tiền bán hết đồ đạc trong nhà để cứu cháu trai của mình.
Hơn nữa chỉ còn lại một ông lão, một người tàn tật, một người sắp chết, làm sao họ có thể đột nhập vào ngôi nhà với an ninh chặt chẽ như của Lý gia để lấy trộm đồ?
Bất quá tuy không tin, quản gia cũng không ngăn cản, trạng thái hiện tại của lão gia thoạt nhìn không đúng, vậy cứ nghe theo ông ấy đi.
Kết quả là trời tối cũng không thấy trở về.
Chuyện này rất không bình thường.
Lý Thế An tiếc mệnh, mà ở trong đó trị an không tốt, dù là buổi tối mở tiệc chiêu đãi, sau khi Lý Thế An phát đạt đều không tham gia, cũng đừng nói vô duyên vô cớ đấy, trời tối vẫn chưa về nhà, cũng không gọi điện thoại trở về nói một tiếng.
Người quản gia có trách nhiệm ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm.
"Lão gia nhà tôi hôm nay đã tới đây sao?" Quản gia nhìn chằm chằm vào Diêu Lâm hỏi.
Con mắt còn đánh giá xung quanh.
Căn phòng nhỏ, không có gì dị thường.
"Buổi sáng đã tới." Diêu Lâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Quản gia nhìn chằm chằm vào Diêu Lâm hỏi: "Ông ấy tới nơi này đã nói gì? Khi nào thì đi?"
Diêu Lâm nhíu mày: "Chúng tôi nói gì, không cần phải báo cáo lại với một người giúp việc như anh! Nói xong ông ta dĩ nhiên là đi rồi, không đi chẳng lẽ lưu lại nằm viện sao?"
Diêu gia tuy nghèo rồi, nhưng là thân phận vẫn là cùng Lý Thế An ngang hàng ngang vế đấy, dù sao thì năm đó Lý Thế An thiếu chút nữa trở thành con rể Diêu gia.
Quản gia trước kia cũng sẽ không làm càn như vậy, nhưng hôm nay hắn thật sự có chút nóng nảy.
"Thật xấu hổ, Diêu lão gia, là tôi đường đột rồi, thật sự là vì lão gia hiện tại còn chưa về nhà, tôi sốt ruột rồi, ngài có thể nói cụ thể một chút, ông ấy đến đây lúc nào được không?" Quản gia xoay người nói.
Diêu Lâm thấy thái độ của hắn không tệ, nghĩ nghĩ: "Ông ta hơn 9 giờ đã đến đấy, tới đây nhìn Diêu Khôn, lại hỏi tôi cái gì. . . Tôi không biết, ông ta lập tức đi, trước sau không quá 5 phút đồng hồ."
Câu trả lời này rất hợp lý.
Với tư cách là tâm phúc của Lý Thế An, quản gia tất nhiên biết rõ, Lý Thế An cùng Diêu gia cũng không thật sự có tình cảm, hỏi không được kết quả, lão gia nhất định sẽ đi nơi khác tìm.
Quản gia liền dẫn người đi.
Thiết bị giám sát vừa mới nghiên cứu ra chưa đến hai năm, còn không phải là nước Mỹ nghiên cứu ra đấy.
Hơn nữa lúc này máy vi tính vẫn chưa đến thời điểm phát triển, thiết bị rất rườm rà cồng kềnh.
Cho nên ngoại trừ những nơi cực kỳ quan trọng, trong sinh hoạt hàng ngày của người dân căn bản không có mấy thứ này.
Muốn tìm người chỉ có thể dựa vào miệng nghe ngóng, vậy thôi.
Thấy người đi rồi, Diêu Lâm thở phào.
Đêm nay, ông và Diêu An sẽ ở trong bệnh viện, sau đó ngày hôm sau tìm bác sĩ, muốn dẫn Diêu Khôn về nhà.
Dù sao thuốc đặc trị cũng không dùng được, ở đây cũng là chờ chết, không bằng để cho hắn về nhà.
Bác sĩ đã sớm nhận được mệnh lệnh, không thể cứu Diêu Khôn, bây giờ người ta buông tha cho trị liệu, vừa đẹp.
Diêu Khôn thuận lợi mà xuất viện.
Đem hắn về nhà dàn xếp tốt, Diêu Lâm đi tầng hầm ngầm nhìn mấy người kia.
Đều còn sống, chỉ có điều ánh mắt nhìn ông đều rất hung ác.
Diêu Lâm hiện tại cái gì cũng không sợ.
"Ô ô ô!" Lý Thế An miệng bị chặn, tay chân cũng bị trói lại, thấy Diêu Lâm dốc sức liều mạng mà giãy dụa.
Diêu Lâm hiện tại không rảnh mà quan tâm đến ông ta, cứu Diêu Khôn mới là chuyện quan trọng nhất.
Ông liếc mắt nhìn rồi rời đi, đến tiệm cơm đã hẹn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thư đang chờ ở cửa ra vào trong ôtô, trên xe chỉ có hai người các cô.
Diệp Thư im lặng mà nghĩ đến nhiệm vụ mới của cô ấy, muốn sắm vai học trò của một lão Trung Y.
Chuyện cứu Diêu Khôn này phải giữ bí mật, Hoa Chiêu không thể đi tìm một lão Trung Y thật sự tới, vừa phiền toái lại lòi đuôi.
Dù sao cô muốn trị liệu cho Diêu Khôn cũng cần ăn gian.
Dùng tiền tìm lão Trung Y kê một đơn thuốc trị tiêu chảy, sau đó đem kỳ độc giải được hả?
Là lão Trung Y muốn nổi tiếng? Hay cô muốn nổi tiếng?
Cho nên hãy tìm người một nhà cho thuận tiện.
"May mà chị còn chưa đi, nếu chị đi thì phải làm sao bây giờ?" Diệp Thư hỏi.
Ngày hôm qua sau khi cô ấy rời khỏi, liền có chút lo lắng.
Hoa Chiêu lại rước lấy phiền phức, cô ấy cứ như vậy mà đi, trong lòng liền không nỡ.
Cho nên cô ấy tìm một khách sạn gần đó mà ở, chút tiếng anh đấy cô ấy vẫn biết đấy.
Mà nếu không biết, liền đem tiền vỗ vào trên mặt bàn cô ấy cũng có thể vào ở.
Hoa Chiêu lúc trước đã bí mật bỏ một hạt giống nhân sâm vào ngăn bên trong ba lô của chị ấy, nên cô biết chị ấy chưa bỏ đi.
Ngày hôm qua sau khi nói dối, cô liền lập tức đến tìm Diệp Thư rồi.
"Còn có, làm sao em biết chị chưa đi?" Diệp Thư hỏi.
Hoa Chiêu lập tức ôm cánh tay của chị ấy làm nũng: "Em biết ngay là chị thương em, đau lòng các bảo bảo, sao có thể yên tâm mà đi! Cho nên đến mấy khách sạn gần đây tìm, đã tìm được!"
Diệp Thư cốc lên trán cô: "Coi như em có lương tâm, hiểu chị như vậy."
"Còn có, chị lại trở về rồi, giải thích thế nào với mọi người?" Diệp Thư hỏi.
"Không giải thích, không đuổi kịp chuyến bay, định ngày mai lại đi mà thôi." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư lộ ra thân phận là học trò của thần y, lấy cớ rất dễ.
Đương nhiên là Diệp Thư "Có tấm lòng thầy thuốc ", biết có người chờ cứu mạng, tất nhiên sẽ không bởi vì cùng Hoa Chiêu mâu thuẫn liền buông tay mặc kệ, cô ấy chỉ cần xụ mặt không cho Hoa Chiêu sắc mặt tốt thì tốt rồi.
Về mặt diễn xuất, cô ấy rất chuyên nghiệp, nhưng về y thuật lại không phải rồi.
"Đến lúc đó em định làm như thế nào?" Diệp Thư hỏi.
“Khi đến thời điểm, chị giả vờ giả vịt kê một số loại thuốc cho hắn, sau đó chúng ta đem rượu thuốc đổ vào, thử xem có thể giải độc hay không.”
Hoa Chiêu kéo ra ba lô nói.
Cách nhà ngàn dặm, Hoa Chiêu tất nhiên sẽ mang theo một ít đồ cứu mạng.
Dù cô không muốn mang, người nhà cũng bắt cô phải mang.
Rượu thuốc tất nhiên mang theo không ít.
"Tùy tiện viết đơn thuốc? Em muốn chị độc c.h.ế.t hắn sao? Chị một chút dược lý cũng không biết ah!" Diệp Thư nói ra.
"Ha." Hoa Chiêu lúng túng khó xử cười một tiếng: "Trước kia chị chưa từng diễn qua vai thần y gì đấy sao? Em còn tưởng rằng chị có thể nhớ được mấy phương thuốc."
"Diễn thần y? Bạch Cầu Ân sao?" Diệp Thư liếc cô.
Hoa Chiêu. . . . . Được rồi, lúc này kịch phim võ hiệp còn chưa phát triển ở trong nước.
"Vậy chị hãy nói phương thuốc giữ bí mật, sau đó đi hiệu thuốc tùy tiện mua mấy loại, đến lúc đó chúng ta không để cho hắn uống là được, trực tiếp cho hắn uống rượu thuốc, bất quá phải thay đổi một chút màu sắc." Hoa Chiêu nói.
Rượu thuốc thần kì, có thể mang đến chỗ tốt, cũng gây không ít phiền toái.
Ở trong nước đã trai qua bao khó khăn để giải quyết phiền toái, cô không muốn ở bên đây cũng một lần nữa dẫn tới phiền toái.
Bên này cũng không có Diệp gia bảo vệ cô.
Cho nên cô không định trực tiếp để lộ ra rượu thuốc với Diêu gia, cô chỉ có ý định thể hiện sự kỳ diệu của y học Trung Quốc.
Vậy mới an toàn.
"Được a." Diệp Thư không có dị nghị gì.
Sau đó bắt đầu theo sát cô nói chuyện về Diêu gia cùng Lý gia.
Cô ấy không nghĩ tới, Hoa Chiêu còn có loại thân thế này.
"Trách không được em phải cứu Tề Hiếu Hiền, em là muốn từ trong miệng bà ta biết được tin tức của bà nội sao?" Diệp Thư nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu, đây đúng là một trong những nguyên nhân.
Nói ra cái này, Tề Hiếu Trinh đã đóng vai trò gì trong vụ cháy đó, cô còn chưa biết đâu, đợi xong việc của Diêu Khôn, cô còn phải hỏi một chút.
Hai người đang nói, liền thấy Diêu Lâm đi vào tiệm cơm.
Hoa Chiêu đợi trong chốc lát, mới cùng Diệp Thư đi vào, thẳng đến chỗ Diêu Lâm.
Thấy Hoa Chiêu mang đến một cô gái trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt Diêu Lâm lập tức nhạt đi một nửa.
Đã nói rồi đấy thần y đâu rồi?
Diệp Thư nâng cằm lên, kiêu căng mà quét mắt nhìn ông ấy một cái: "Thầy tôi đang vội vàng nghiên cứu một loại thuốc mới, nên đã để cho tôi đi một chuyến, nếu như tôi trị không hết, ông ấy mới ra tay."
Cái thái độ, giọng điệu này, đem khí độ đại sư bày ra phát huy vô cùng tinh tế. . . . .
Diêu Lâm lập tức không dám khinh thị.
Nhanh chóng đứng lên chào hỏi cô ấy.
"Tình huống cơ bản tôi đã nghe nói, hiện tại hãy dẫn tôi đi gặp người bệnh." Diệp Thư nói.
"Tốt tốt tốt." Diêu Lâm tất nhiên không có gì không thể, lập tức nói cho Hoa Chiêu địa chỉ nhà ông ấy.
Ngày hôm qua không nói thẳng, là vì sau lưng Hoa Chiêu có nhiều người.
Vệ sĩ phản bội chủ ông đã thấy rất nhiều, ngoại trừ Hoa Chiêu. . . Cùng vị này học trò của thần y này, ai ông ấy cũng không tin.
Bởi vì ông không chỉ muốn nói địa chỉ của nhà Diêu, mà còn lối đi bí mật để ra vào nhà họ Diêu.
Ông không muốn để Hoa Chiêu trực tiếp đi vào cửa lớn Diêu gia, ai biết người của Lý gia có thể ở một bên nhìn chằm chằm vào hay không?
Lại để cho bọn hắn trông thấy Hoa Chiêu, ông lo lắng.
Lý Thế An với Diêu gia bọn họ thậm chí có tử thù! Vợ cùng con cái của ông ta có ai không biết?
Lại để cho bọn hắn phát hiện Hoa Chiêu cùng Diêu gia có quan hệ, thì rất phiền toái.
Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới còn có mật đạo, hơn nữa Diêu Lâm lại cẩn thận như vậy.
Người như vậy, nếu như không phải do Lý Thế An nhiều năm qua luôn âm thầm nhằm vào, không có khả năng gia đạo suy tàn đấy.
Đáng tiếc, một gia tộc như vậy, không có thêm người thân nào còn sống.
Diệp Thư nhìn vị lão nhân này, cũng thấy rất đáng thương.
Trước kia chỉ là nghe nói, cũng giống như nghe một câu chuyện, phức tạp như thế, kích thích như vậy.
Nhưng hiện tại thật sự gặp được người thật, chỉ cảm thấy một chữ, thảm.
Thông qua mật đạo đi vào Diêu gia, gặp được Diêu Anh gầy yếu đang ngồi trên xe lăn, cùng vẻ mặt suy kiệt của Diêu Khôn, Diệp Thư chỉ cảm thấy, thảm hại hơn.
Nghĩ những lời Hoa Chiêu nói, bà nội bị hủy đi khuôn mặt, lại mất sớm, người một nhà này, thật sự là quá thảm rồi!
Trên mặt cô đã không còn sự kiêu căng nữa, chăm chú “bắt mạch” cho Diêu Khôn .
Điều này ngược lại làm cho Diêu Lâm càng yên tâm.
Thật sự là tấm lòng thầy thuốc ah.
Về sau Diệp Thư lại nói đủ loại quy củ kì lại của mình, đến phương thuốc cũng không cho xem, ông ấy cũng không có bất kỳ dị nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-213.html.]
Dù sao, trong tình huống tuyệt vọng này, chỉ cần có một tia hi vọng đều phải thử!
Diệp Thư cùng Hoa Chiêu hỏi địa chỉ tiệm thuốc đông y gần đó rồi ra ngoài bốc thuốc.
Đây cũng là thành phố tập trung nhiều người Hoa, nếu có khu phố người Hoa thì phải có tiệm thuốc đông y.
Người ngoại quốc không biết, nhưng người Hoa đều biết, họ quen với việc uống thuốc đông y của Trung Quốc hơn.
Diệp Thư cùng Hoa Chiêu đi vào, nhìn hộp thuốc rồi chọn mấy thứ. Đều là chút ít quả mận bắc, vỏ quýt cái gì đấy, vừa nhìn đã biết ăn vào không c.h.ế.t người đấy.
Dù sao cũng phải cho một ít vào rượu thuốc, để thay đổi màu sắc của rượu thuốc.
Hai người trở về, ở trong phòng bận rộn một hồi, rốt cuộc nấu ra một dung dịch thuốc màu đen.
"Trở về chị sẽ thực sự nhớ mấy phương thuốc này." Diệp Thư nhìn chén thuốc đột nhiên nói ra: "Chị cảm giác, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội giả bộ làm thần y."
"Học trò của thần y." Hoa Chiêu nói.
"Ah, đúng đúng, học trò!" Diệp Thư liếc cô: "Vậy em hãy đem thầy của chị tới đây, thay chị đỡ mũi tên ah!"
Diêu Khôn nếu tốt lên rồi, mặc dù bọn hắn không nói ra ngoài, một số người bên ngoài chắc hẳn sẽ thắc mắc về việc hắn chữa được bênh như thế nào.
Bởi vì Diêu Khôn trúng độc phải c.h.ế.t không phải là bí mật, các cô trước đó đã hỏi qua rồi, không nói toàn bộ người Hoa bản địa cũng biết, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Dù nhà họ Diêu có xuống dốc thế nào thì nền tảng năm nào vẫn còn đó, danh tiếng vẫn còn đó.
Huống chi, một tháng trước kia, Diêu Khôn còn chuẩn bị thành cháu rể của tài thần Lý Thế An, vô số người chú ý đến hắn.
Cuộc sống của Diệp Thư sau này chắc sẽ không được yên bình.
"Thật có lỗi thật có lỗi." Hoa Chiêu lập tức nói.
Diệp Thư lại liếc cô, cô ấy đương nhiên không thực sự tức giận.
“Nếu ai đó đến lần nữa, chị sẽ nói rằng chị không biết bệnh của người đó. Bọn hắn còn có thể bắt chị kê đơn? Bọn hắn dám uống chị sẽ dám kê. Chỉ là uống vào bị gì thì đừng oán trách chị.” Diệp Thư cười nói.
Cho nên, nổi danh thì nổi danh, phiền toái ngược lại sẽ không có bao nhiêu, nhiều lắm là sẽ có người không ngừng tới bái phỏng, sau đó thất vọng mà về.
"Chị thật thông minh!" Hoa Chiêu lập tức vỗ m.ô.n.g ngựa một chầu, Diệp Thư cười đến toe toét.
Chờ nhiệt độ của thuốc hạ xuống, hai người lập tức dừng cười.
Diệp Thư lại biến thành thần y lạnh lùng. . . Học trò.
Mà Hoa Chiêu là vừa vặn đắc tội với cô ấy, hiện bởi vì cứu thân nhân của mình, ở sau lưng cô ấy nịnh nọt.
Vị học trò của thần y, tự mình từng muỗng từng muỗng mà đem thuốc đút vào trong miệng Diêu Khôn.
Người khác có thể nghĩ là cô lo lắng cho người bệnh, rượu thuốc nhiều hơn nữa lấy ra cũng có hạn, lãng phí một giọt cô ấy cũng đau lòng.
Cái vẻ mặt thành thật cùng cẩn thận từng li từng tí kia, càng thêm nghênh đón hảo cảm của Diêu Lâm cùng Diêu An.
Cái vị học trò của thần y này đâu có kiêu căng? Căn bản chính là mặt lạnh tim nóng!
Một chén thuốc cho uống... Nửa giờ, bởi vì Diêu Khôn nuốt vào có chút khó khăn.
Ngay từ đầu đều là ngăn chặn miệng của hắn không cho hắn nhổ ra, nửa bát về sau, hắn vậy mà biết tự mình nuốt rồi, đút cũng sắp hết rồi.
Thấy sự biến hóa này, Diêu Lâm cùng Diêu An càng kích động mà hai tay nắm tay, bọn họ thấy được hi vọng.
Thấy thế, Hoa Chiêu liền ném Diệp Thư ở lại, chính mình về nhà.
Diệp Thư còn phải ở chỗ này đút thuốc vài ngày, mà cô còn phải về nhà xem bọn nhỏ.
Ngày thứ ba, một chén thuốc vừa mới uống xong, Diêu Khôn liền tỉnh.
Khoảnh khắc mở mắt ra, hắn đã nhìn vào một đôi mắt dịu dàng.
Cặp mắt kia nhìn hắn, mềm mại, thương tiếc. . . Sau đó là ngạc nhiên, kinh ngạc và vui vẻ!
"Anh đã tỉnh?" Diệp Thư vui vẻ mà hét lên.
Diêu Khôn nhìn cô ấy, há hốc mồm, lại không phát ra được âm thanh nào, hắn đã hôn mê rất nhiều ngày.
Diêu Lâm cùng Diêu An từ ngu ngơ không kịp phản ứng, lập tức bổ nhào qua vừa hét lên vừa khóc.
Diêu Khôn nhìn xung quanh, là cảnh vật quen thuộc, gian phòng của mình.
Lại nhìn cha và ông nội, kinh ngạc cùng vui vẻ qua đi, ánh mắt của hắn đột nhiên sắc bén.
"Lý. . . Hại con!" Hắn gian nan nói.
Đêm đó, trong lúc ngủ mơ hắn bị người ta gọi tỉnh, rót vào miệng chất lỏng không xác định.
Tuy hắn không biết là ai, cũng căn bản không thấy rõ, nhưng trực giác nói cho hắn biết nhất định là người của Lý Thế An!
Bởi vì chỉ ông ta là có động cơ, có năng lực.
"Ông biết, ông biết!" Diêu Lâm lập tức nói: "Cháu đừng vội, chúng ta cũng biết là Lý Thế An làm! Ông ta hiện tại đã bị bắt lại, đang nhốt ở trong tầng hầm ngầm."
Ánh mắt Diêu Khôn nhìn thẳng, ông nội của hắn từ lúc nào đã lợi hại như vậy rồi hả? Có thể đem Lý Thế An bắt lại?
Hay là nói, hắn kỳ thật đã hôn mê lâu rồi? Đã nhiều năm? Tình huống trong nhà đã thay đổi?
Tầm mắt của hắn xuyên thấu qua cha cùng ông nội, nhìn về phía Diệp Thư.
Còn có, cô gái xinh đẹp này là ai? Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Diệp Thư cao hứng mà cười với hắn, vẻ mặt như ánh mặt trời sáng lạn.
Không nghĩ tới rượu thuốc thực sự có tác dụng! Có thể đứng đầu 30 nghìn loại thuốc đặc biệt rồi.
Cũng tốt, như vậy mới không lãng phí, bằng không thì cô sẽ đau lòng chết, Hoa Chiêu đã dùng 3 bình đây này.
Diêu Khôn rung động trong nháy mắt.
Diệp Thư cũng là một mỹ nhân hiếm có, dáng người cao gầy thân hình khỏe đẹp cân đối, ngũ quan trong sáng, trên người lại có khí chất hiên ngang mà phụ nữ bình thường không có, rất hiếm thấy.
Ít nhất Diêu Khôn chưa từng thấy qua người như vậy.
Diệp Thư nhìn ba cha con ông cháu khóc lóc thảm thiết trước mặt, lại cười với Diêu Khôn, quay người muốn đi.
"Chờ một chút, vị này chính là. . ." Sau khi mở miệng, Diêu Khôn nói chuyện càng ngày càng lưu loát rồi.
Diêu Lâm lúc này mới nhớ tới, còn chưa cám ơn Diệp Thư.
"Vị này chính là Diệp thần y! Ân nhân cứu mạng của cháu! Cháu có thể khoẻ lên, cũng phải cám ơn Diệp thần y!" Diêu Lâm nói.
Hai chữ học trò đã bị Diêu Lâm trừ đi, hiện tại trong lòng ông Diệp Thư chính là thần y rồi.
"Không có gì." Diệp Thư lạnh lùng mà lên tiếng. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đã quen rồi, cô lạnh lùng ở trong mắt người Diêu gia cũng có chút "Làm ra vẻ".
Cô gái này chính là da mặt mỏng, không biết biểu đạt, cái gì mà lạnh lùng kiêu ngạo, đều là thẹn thùng!
Diêu Khôn cong khóe miệng cười với Diệp Thư, vừa mới thấy qua nụ cười chân thành của cô, hiện tại Diệp Thư giả bộ kiêu ngạo lạnh lùng, hắn cũng hiểu được cô gái này rất thú vị.
"Diệp thần y, cô đến kiểm tra một chút Khôn nhi thế nào rồi? Còn cần tiếp tục uống thuốc sao?" Diêu Lâm hỏi.
Diệp Thư lại quay trở lại, ngồi ở bên giường, bắt mạch cho Diêu Khôn.
Một lát sau, cô nói: "Còn phải uống thêm mấy liều."
Độc tố nghiêm trọng như vậy, khẳng định phải tiếp tục uống thêm một chút để củng cố thoáng một phát, nhưng uống thêm mấy liều, cô phải về nhà cùng Hoa Chiêu thương lượng một chút.
Thuốc là của người ta đấy.
Hiện tại ít nhất giá trị 30 nghìn đô một bình đây này.
"Tôi đi mua thuốc." Diệp Thư nói xong đi ra ngoài rồi.
Diêu Khôn nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi biến mất, hỏi ông nội: "Chúng ta từ lúc nào đã có thể mời đến một vị thần y còn trẻ như vậy, lại lợi hại như vậy?"
Trước khi hắn hôn mê, từng nghe hung thủ hung hăng càn quấy mà nói với hắn tên của loại thuốc độc này, để cho hắn yên tâm mà ra đi.
Hắn lúc ấy liền tuyệt vọng, độc này rất nổi danh, tỉ lệ tử vong đã hơn 90%.
Hơn nữa hắn cũng tự mình nhận thức qua loại độc này khinh khủng đến cỡ nào, lúc ấy thật sự cho là mình sắp c.h.ế.t rồi.
Không nghĩ tới, bây giờ lại được cứu sống rồi, những cơn đau dữ dội khắp cơ thể đã trở nên rất nhẹ và có thể chịu đựng được.
Trong cộng đồng người Hoa không lớn không nhỏ ở đây, nếu quả thật có một vị thần y còn trẻ lại lợi hại và xinh đẹp như vậy, mọi người đã sớm biết hết rồi.
"Vị này chính là thần tiên qua đường." Diêu Lâm cười ha hả nói: "Là do cháu mạng còn chưa tuyệt, cũng là Diêu gia chúng ta, mạng còn chưa đến đường cùng!"
Trước đó Hoa Chiêu đã từng nói qua một câu, các cô kỳ thật không ở chỗ này, mà là ở bên kia của nước Mỹ, California, cách xa nhau hơn vài ngàn dặm.
Lần này là đến du lịch, thuận tiện tìm cơ hội dò hỏi một chút về Diêu gia.
Trùng hợp như vậy, nếu như các cô đến muộn vài ngày, Diêu Khôn cũng hết thuốc chữa.
Bất quá nói đến Hoa Chiêu, đây là một câu chuyện dài, Diêu Lâm nói với cháu trai: "Cháu trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại không cần nghĩ nhiều, đều giao cho chúng ta."
Diêu Khôn lại không thể không nghĩ: "Vậy Lý Thế An đang ở tầng hầm ngầm? Trong nhà chúng ta hay sao? Bắt ông ta, người Lý gia không tìm đến sao?"
"Không có, Lý gia hiện tại rối loạn, đâu có thời gian lo lắng cho ông ta." Diêu Lâm cười ha hả nói.
Lý Thế An đã mất tích 4 ngày.
Hiện tại chỉ có quản gia của Lý gia còn mang theo mấy người tìm kiếm Lý Thế An khắp nơi.
Mà nội bộ Lý gia đã rối loạn.
Tề Hiếu Trinh cùng con trai của bà ta, Lý Hùng, đang xử lý mấy bà vợ bé cùng con riêng của Lý Thế An, tranh đoạt tài sản của Lý gia.
Đã 4 ngày không có tin tức gì, tất cả mọi người cùng nhau mất tích, Tề Hiếu Trinh xem ra, Lý Thế An lành ít dữ nhiều rồi.
Đây là chuyện tốt. . . . .
Ông ta vậy mà ra đi trước bà ta!
Vậy thì đừng trách bà ta không khách khí!
Bà ta lập tức bắt đầu thanh lý những kẻ chướng mắt trong nhà.
Nước Mỹ cũng có chế độ một vợ một chồng đấy, vợ hợp pháp của Lý Thế An chỉ có một mình bà ta.
Còn lại những người kia, đều là “em họ” trong nhà bà ta.
Về phần đóng cửa lại ra, bọn hắn ở chung như thế nào, không có ai quan tâm.
Hiện tại, cũng không có ai quan tâm bà ta sẽ làm gì.
Cũng không cần biết.
Trong tay bà ta có điểm yếu của Lý Thế An, Lý Thế An cũng không dám làm gì bà ta, nhiều năm như vậy cũng luôn cho bà ta thể diện của Lý phu nhân.
Cho nên trong tay Tề Hiếu Trinh có tiền có người.
Về phần mấy bà vợ bé khác, Lý Thế An đã có vết xe đổ, tất nhiên chỉ sủng ái các bà, đòi tiền có tiền, muốn quyền nửa điểm cũng không có.
Hiện tại lại thuận tiện cho Tề Hiếu Hiền thu thập bọn họ.
Bất quá Lý Thế An đến cùng cũng có mấy đứa con riêng lợi hại.
Hiện tại hai phe bắt đầu đấu với nhau..., rất náo nhiệt.
Rất nhiều người đều đang nhìn vở kịch này.
Kể cả Diêu gia, kể cả Hoa Chiêu.
Lúc Diệp Thư tìm được Hoa Chiêu, cô còn đang nghe Viên Ngũ báo cáo tình huống của Lý gia.
Nghe nói mấy cô “em họ” này của Tề Hiếu Hiền, có người bị bà ta đánh đến hủy khuôn mặt, có người bị bà ta đưa đến các quốc gia khác.
Chỉ có hai đứa con trai lợi hại đấy, bị con trai bà ta bắt lấy.
Nhưng các con trai của mấy người kia cũng bị đuổi khỏi công việc kinh doanh của Lý gia, không biết hai bên sẽ chiến đấu như thế nào tiếp theo.
"Tôi đoán Lý phu nhân cùng Lý Hùng sẽ thắng, dù sao bọn họ cũng là chính thống." Viên Ngũ nói ra.
Trong vài ngày, hắn đã biết rõ về tất cả thông tin cùng tình huống của nhà họ Lý rồi.
Hoa Chiêu gật gật đầu, Tề Hiếu Trinh hiện tại thắng là chuyện tốt, nếu bà ta c.h.ế.t cô lại không có cơ hội báo thù đây này.
"Quản gia kia còn đang tìm kiếm Lý Thế An?" Hoa Chiêu hỏi.
Viên Ngũ gật gật đầu: "Nghe nói quản gia kia từ trước tới nay chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Lý Thế An, đối với bà ta có chút bất kính. Lý gia nếu như bị Lý phu nhân định đoạt rồi, hắn cũng sẽ bị sa thải."
Lý gia rối loạn, những lời đàm tiếu không dám loan truyền năm xưa giờ đã tràn ra khắp phố phường.Hơn nữa có độ tin cậy rất cao.
Hoa Chiêu còn muốn nói gì nữa, ngẩng đầu đã nhìn thấy Diệp Thư trở về, lập tức hỏi: "Diêu Khôn sao rồi?"
"Tỉnh." Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu rất kinh ngạc và vui vẻ, không nghĩ tới rượu thuốc thật sự có thể giải độc.
"Đi một chút, chúng ta đi thăm hắn." Cô nói ra.
Diêu Khôn tỉnh, người Diêu gia mới có tâm tư đi ép hỏi Lý Thế An chuyện năm đó rồi.
Cô phải chính tai nghe một chút.
Hoa Chiêu kéo Diệp Thư liền đi.
Diệp Thư lại hất tay áo lên, phiền chán mà nhìn cô: "Đừng đụng vào tôi! Nếu không phải vì bọn nỏ, tôi cũng không thèm quan tâm đến cô!"
Hoa Chiêu lập tức giật mình, ah ah ah! Người ta vẫn là một diễn viên chuyên nghiệp có rèn luyện hàng ngày!
Không giống cô, đã quên mình đang diễn kịch.
Diệp Thư cho dù là vì người bệnh, hay là cháu trai cháu gái của mình, tiếp tục ở lại cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cho cô, một người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ thái độ hoà nhã liền có vấn đề rồi.
Những người vệ sĩ này của Diệp Thâm tìm đến, kỳ thật các cô cũng không tin nổi.
"Được, được, không được sờ, không được động, kính xin thần y đại nhân cùng tôi đi thăm người bệnh, dù sao tôi cũng đã thu tiền của người ta." Hoa Chiêu nói ra.
Đối với bên ngoài, Hoa Chiêu nói là Diêu gia cho cô một món đồ gia truyền khác, cầu cô mời Diệp Thư đến chữa bệnh cho Diêu Khôn.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Diêu gia có đồ gia truyền, không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ là mấy người Lưu Minh có chút kỳ quái, Diệp Thư từ lúc nào đã trở thành thần y rồi hả?
Bất quá, bọn họ là người Diệp Danh tìm đến, cấp cho Hoa Chiêu làm hộ vệ, bọn hắn kỳ thật một chút cũng không biết về tình huống của Diệp gia.
Diệp Thư biết cái gì bọn hắn kỳ thật cũng không biết.
Có lẽ người ta trước kia đã biết, chỉ có điều lúc ở trong nước ít xuất hiện, không biểu hiện ra đây này.
Hoa Chiêu đẩy Diệp Thư đang tỏ ra không tình nguyện mà cùng đến Lý gia.
Đến nơi, Diêu Khôn đã nghỉ ngơi, cô cũng không quấy rầy, mà hỏi Diêu Lâm: "Lý Thế An đâu rồi? Cháu muốn gặp mặt ông ta, hỏi một chút tình huống năm đó."
"Ông cũng đoán cháu sẽ đến, đang chờ cháu đây này." Diêu Lâm nói ra: "Lý Thế An cái gì cũng không chịu nói."
Mấy ngày nay bọn họ cũng không phải chỉ nhốt ông ta ở kia rồi mặc kệ, lúc nhàn rỗi, bọn họ cũng đã thẩm vấn qua Lý Thế An.
Bất quá loại chuyện như thẩm vấn này Diêu Lâm không chuyên nghiệp, Lý Thế An lại càng cắn chặt hàm răng cái gì cũng không nói.
Mà khi sự việc xảy ra, bọn họ đã ở nước ngoài, cái gì cũng không biết.
Hoa Chiêu khẳng định sẽ biết rõ hơn về những chuyện đã xảy ra với chị gái ông, bọn họ cũng muốn hỏi cô một chút.
"Trước xem Lý Thế An nói như thế nào đã." Hoa Chiêu cũng không nói gì kỳ thật cô cái gì cũng không biết. . .
"Đi." Hai người cùng đi tầng hầm ngầm.
Mà Diệp Thư chỉ có thể trông mong mà nhìn Hoa Chiêu rời đi.
Cô ấy cũng muốn nghe. . . Đáng tiếc cô ấy đang nhìn Hoa Chiêu "Không vừa mắt", không có khả năng đi theo sau nghe chuyện của người ta.
Chỉ có thể đợi Hoa Chiêu trở lại sẽ nói với mình.
Trong tầng hầm của Diêu gia cũng không âm u ẩm ướt, được bài trí khá đẹp, thoải mái dễ chịu ấm áp.
Trước đây được xem là phòng nghỉ cùng chỗ tránh nạn của người Diêu gia, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nghĩ nơi này có một ngày sẽ trở thành nhà giam.
Hoa Chiêu trước tiên lại không đến gặp Lý Thế An, mà đi nhìn hai người vệ sĩ bị cô dùng bóng thép ném cho tổn thương.
Hai người nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhưng người đã tỉnh, sinh năng lượng trên người cũng tràn đầy, không c.h.ế.t được.
Như vậy cô liền an tâm.
Cũng may là xương sườn đã bị gãy, mà xương sườn gãy đi, chỉ cần không quá nghiêm trọng, chính mình tự chăm sóc cũng có thể tốt lên, cơ bắp trong n.g.ự.c sẽ tự động đưa chúng ép trở về vị trí cũ.
Hoa Chiêu nhìn Lý Thế An.
Ông ta cũng được đối xử không tệ, hiện tại ông ta không bị trói, chỉ bị xích lại, miệng cũng không bị bịt lại.
Tầng hầm này rất sâu, bên ngoài có sân rộng, dù có hét lên cũng không ai nghe thấy.
Thấy Hoa Chiêu tiến đến, ánh mắt Lý Thế An thay đổi.
"Trả lại chiếc nhẫn cho tôi!"
Ông ta khả năng đến c.h.ế.t cũng không bỏ xuống được chiếc nhẫn của mình. . .
Vẻ mặt Hoa Chiêu mờ mịt: "Chiếc nhẫn nào? Tôi cũng chưa thấy qua! Hơn nữa chiếc nhẫn kia của ông rất đáng tiền sao? Báu vật vô giá sao? Đáng giá để tôi trộm đi? Nhưng cho dù tôi có muốn, tôi cũng không năng lực đó."
Lý Thế An không lên tiếng, chỉ là trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Nét mặt của cô rất chân thực, nhưng trực giác của ông ta lại không tin.
Đúng như cô nói, chiếc nhẫn của ông ta kỳ thật không đáng tiền, mặc kệ ai nhìn vào, chỉ cảm thấy đó là một chiếc nhẫn ngọc xanh, giá trị tối đa cũng chỉ một hai ngàn đô, căn bản không đáng để người ta mạo hiểm đến nhà ông ta trộm.
Trừ phi, có người biết bí mật của nó. . . .
"Đừng ngắt lời tôi." Hoa Chiêu hỏi: "Ông muốn lảng tránh vấn đề? Không có khả năng đấy. Năm đó trận hoả hoạn kia, rốt cuộc là ai đã phóng hoả?"
Lý Thế An vẫn không nói lời nào.
Nói thì sẽ chết.
Người Diêu gia không có khả năng buông tha cho ông ta đấy.
Không nói, kéo dài thời gian, khả năng còn có thể đợi đến lúc mấy đứa con trai tới cứu ông ta.
Trông cậy vào Tề Hiếu Hiền? Đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng, ông ta chỉ có thể trông cậy vào mấy đứa con trai của mình.
Hoa Chiêu đoán được tâm tư của ông ta, lập tức cười: "Con ông hiện tại chỉ còn lại có Lý Hùng, những người khác đều đã bị Tề Hiếu Trinh giết."
Mắt Lý Thế An lập tức trở nên đỏ ngầu, hô lớn: "Không có khả năng! Cô lừa tôi!"
Hoa Chiêu cười cười, đương nhiên là lừa ông ta đấy. Tề Hiếu Trinh mặc dù có suy nghĩ này, nhưng còn chưa có năng lực này.
Mấy người con trai lớn của Lý Thế An, đều rất lợi hại, đều là do ông ta dùng tâm bồi dưỡng.
Bất quá Hoa Chiêu gần đây đã trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, biểu cảm rất chân thực, vẻ mặt đồng tình thương cảm cùng có chút hả hê, thoáng cái đã làm lòng Lý Thế An rối lên rồi.
"Tề Hiếu Trinh, Tề Hiếu Trinh. . . Bà ta sẽ không, bà ta không có năng lực kia. . ."
"Nhưng bà ta muốn, hơn nữa bà ta dám, một khi đã có lòng còn không đơn giản sao?"
Hoa Chiêu nói ra: "Ngày đầu tiên ông mất tích, bà ta đã lấy lý do đem cả nhà tụ họp thương lượng cách tìm ông, sau đó giết."
Tề Hiếu Trinh xác thực đã nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy đấy.
Chỉ có điều mấy đứa con trai của Lý Thế An đều thông minh, đã không tới!
Chỉ có một số người sinh con gái, con còn nhỏ, thậm chí không muốn cùng Tề Hiếu Trinh đấu, thầm nghĩ ở Lý gia lăn lộn cơm áo không lo mang theo con cái đến tham gia.
Mà loại người này, Tề Hiếu Trinh căn bản chướng mắt, cũng không động thủ.
Lời của Hoa Chiêu đã làm cho Lý Thế An triệt để rối loạn.
"Nhưng cũng may, không phải còn có Lý Hùng sao, rốt cuộc vẫn lưu lại cho ông một người nối dõi." Hoa Chiêu nói ra.
Lý Thế An đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Nói láo! Lý Hùng căn bản không phải là con tôi! Bà ta, bà ta. . . Năm đó trận hoả hoạn kia, chính bà ta phóng đấy! Chủ ý cũng là bà ta ra đấy! Người cũng là do bà ta tìm em họ của mình lừa gạt đi ra đấy!
"Năm đó, tôi căn bản chưa từng nghĩ sẽ g.i.ế.c tiểu Nga, chúng tôi là thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng. . . . Là bà ta phóng hỏa g.i.ế.c người sau đó mới nói cho tôi biết đấy, tôi căn bản không kịp ngăn cản!"
Hoa Chiêu nhìn ông ta, lời này thật thật giả giả a, rốt cuộc là ai trù tính đấy, ông ta có biết hay không, toàn bộ đều là ông ta há miệng.
Bất quá có một điểm đoán chừng ông ta đã không nói dối, người đem Diêu Nga lừa gạt ra ngoài, chính là Tề Hiếu Hiền.
Cho nên Tề Hiếu Hiền nhìn thấy cô mới có thể khẩn trương sợ hãi như vậy.
Tốt rồi, trở về lại thu thập bà ta!
Cô lại hỏi một câu hỏi rất tò mò khác: "Lý Hùng không là con của ông?"
Sắc mặt Lý Thế An cương cứng lại, vốn, ông ta định đem chuyện sỉ nhục này vào quan tài, hoặc là, lúc ra đi trực tiếp mang Lý Hùng cùng đi!
Nhưng hiện tại bởi vì bảo vệ tính mạng, ông ta lựa chọn nói.
"Năm đó sau khi tôi cùng Tề Hiếu Trinh kết hôn, vài năm không có con, điểm ấy cậu em Diêu cũng biết." Lý Thế An nhìn Diêu Lâm nói.
Diêu Lâm lập tức tức giận nói: "Đừng gọi tôi là cậu em, ông không xứng!"
Bất quá những lời Lý Thế An nói xác thực không giả.
Lý Thế An đến đây hơn nửa năm, Tề Hiếu Trinh mới đến, lại qua một năm, hai người mới kết hôn, ba năm sau, mới có Lý Hùng.
Lúc ấy người Diêu gia không có phản ứng gì.
Diêu Nga c.h.ế.t rồi, không có đạo lý muốn Lý Thế An ở vậy cả đời, đó là không có khả năng, ông ta kết hôn là chuyện rất bình thường.
Đối tượng kết hôn là bạn thân cũ của Diêu Nga, bọn họ cao hứng, cảm thấy Lý Thế An là không quên được Diêu Nga. . .
Hiện tại ngẫm lại, bọn họ thật sự quá ngu xuẩn!
"Tôi bởi vì chuyện Tề Hiếu Trinh g.i.ế.c tiểu Nga, vẫn đối với bà ta có khúc mắc, sau khi kết hôn rất ít khi vào phòng bà ta, về sau bà ta lại thấy tôi có người phụ nữ khác, sợ người khác sinh con trước bà ta, liền vụng trộm tìm người mang thai con hoang, sau đó trở về nói là của tôi đấy!
"Bà ta còn tưởng rằng tôi không biết, kỳ thật tôi cái gì cũng biết!" Lý Thế An nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy vì sao ông lại lấy bà ta? Đã xảy ra việc này còn không vạch trần bà ta?" Hoa Chiêu nói ra: "Bởi vì bà ta nắm được điểm yếu của ông, lúc ấy người trù tính phóng hỏa thật ra là ông đúng không."
Lý Thế An ngẩng đầu nhìn cô một cái, lớn lên giống tiểu Nga, đầu óc cũng như tiểu Nga, không dễ bị lừa.
Mà ông ta lại đần hơn một chút, một khi sốt ruột liền nghĩ không ra cái cớ nào hoàn mỹ. . . Ví dụ như năm đó, ví dụ như hiện tại.
Nếu như năm đó ông ta nói dối hợp lý một chút. . . .
Được rồi, không có nếu như.
"Thả tôi, tôi đem tất cả gia sản cho các người." Lý Thế An nói ra: "Đây chính là hàng triệu đô, các người cầm nó, Diêu gia cho có thể đông sơn tái khởi rồi!"
Ông ta biết rõ, đây vẫn là giấc mộng của người Diêu gia.
Diêu Lâm lại đột nhiên giống như phát điên rồi, đ.ấ.m đá Lý Thế An một trận.
"Ông g.i.ế.c chị ấy, ông g.i.ế.c chị tôi! Vậy cha mẹ tôi thì sao? Xe của bọn họ xảy ra tai nạn không phải là do ông thiết kế chứ?
"Còn có vợ tôi, anh trai chị dâu tôi, mấy đứa cháu của tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những người khác của Diêu gia đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có phải đều là do ông gài bẫy hay không!"
Từ sau khi đến nơi này, vài năm đầu cũng may, Diêu gia dựa vào năng lực, dựa vào vốn liếng, chậm rãi phát triển.
Mà Lý Thế An chỉ có thể ở trước mặt bọn họ hạ mình.
Nhưng về sau lại không giống với lúc trước, người nhà bọn họ liên tiếp gặp chuyện ngoài ý muốn, không phải tai nạn xe cộ, thì là bị bắt cóc, hoặc là chính là không mất tích, hoặc là bị kẻ điên tập kích. . . .
Cuối cùng, chỉ còn lại có ba người bọn họ, cẩn thận từng li từng tí mà sống đến bây giờ. Cũng xảy ra mấy lần ngoài ý muốn, bất quá đều may mắn không chết.
Mà Lý Thế An lại thăng chức rất nhanh rồi.
Tuy năng lượng của ông ta vẫn chưa rõ ràng như vậy, nhưng vẫn có tiền của đến theo một cách không thể giải thích được.Về sau ông ta cũng đã nhận rõ năng lực của mình, chỉ đầu tư mà không cần quản lý, lúc này mới càng ngày càng có tiền.
Hơn nữa cũng có biệt danh là tài thần.
Mà trước khi Diêu Khôn gặp chuyện không may đã nghe Lý An Ny nói, ông nội của cô ta căn bản chướng mắt Diêu gia, nói hắn đừng si tâm vọng tưởng. Nhiều năm như vậy, người Diêu gia nguyên một đám đều gặp chuyện không may, là do ông nội của cô ta làm.
Nghĩ tới những điều này, Diêu Lâm điên cuồng đá đ.ấ.m Lý Thế An, một lần lại một lần hỏi: "Vì sao? Vì cái gì!"
Lý Thế An càng làm miệng đóng chặt, cái gì cũng không chịu nói.
Hoa Chiêu lui ra ngoài.
Vuốt chiếc nhẫn trong túi quần có chút nóng lên, cô biết vì cái gì.
Càng đến gần Lý Thế An, chiếc nhẫn càng nóng, ngăn cách giữa cô và nó cũng càng rõ ràng.
Bất quá nhìn biểu cảm của Lý Thế An, lại không có phản ứng gì, ông ta hình nư không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn.
Hoa Chiêu có chút hiểu ra, ông ta đến cùng cũng không phải là người Diêu gia, lại đối với người Diêu gia làm loại chuyện ác này, ông ta cũng không khống chế được chiếc nhẫn hoàn toàn.
Vậy cũng có thể có biện pháp xóa đi mối liên kết của ông ta cùng chiếc nhẫn.
Hoa Chiêu đi lên lầu tìm Diệp Thư, định về nhà.
Trạng thái này hôm nay, có hỏi tiếp cũng không được gì.
Hơn nữa kỳ thật cũng không cần hỏi, những chuyện kia, nhất định là chuyện mà Lý Thế An làm được.
Kết quả tìm một vòng, cũng không thấy Diệp Thư.
Cô cảm ứng một chút, phát hiện balo của Diệp Thư để ở trong phòng khách, mà chị ấy không ở đó.
Hoa Chiêu giật mình, cũng may một giây sau đã nghe thấy tiếng cười của Diệp Thư từ trong sân truyền đến.
Cô từ trên lầu nhìn qua, đã thấy Diệp Thư đang đẩy Diêu Khôn ra sân phơi nắng.
Diêu Khôn không biết đang nói gì đó, Diệp Thư vừa ôm mặt vừa cười.
Nụ cười kia thật sáng lạn tươi đẹp.
Thần y lạnh lùng kiêu ngạo lập tức té xuống thần đàn. . .
Hoa Chiêu nhướn mi, không xuống dưới tìm Diệp Thư, chỉ đứng ở đó lặng yên nhìn xem.
Cô cũng nghe rõ ràng, Diêu Khôn đang kể cho Diệp Thư một vài câu chuyện cười về việc học tiếng anh.
Hài hước, lại không thô tục để nịnh nọt, lại đúng là điều mà Diệp Thư cần đấy.
Tuy là chuyện cười, nhưng cũng dạy Diệp Thư vài câu nói dùng hằng ngày nhưng dễ sai trong tiếng anh nên nói như thế nào.
Xem ra, hắn đã biết Diệp Thư vừa tới nơi này, tiếng anh chưa thuần thục rồi.
Lợi hại.
Diệp Thư thậm chí còn bắt đầu hỏi hắn một vài vấn đề nhỏ về tiếng Anh.
Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhõm hòa hợp, tựa như hai người bạn cũ.
Thẳng đến khi Diêu Khôn nhịn không được phát ra tiếng ho khan.
Diệp Thư lúc này mới giật mình: "Thật có lỗi! Tôi nói nhiều quá, đã quên chúng ta đang ở bên ngoài!"
Tháng 1 ở New York rất lạnh đấy, Diêu Khôn lại là người bệnh nặng mới khỏi.
Diệp Thư lập tức đẩy hắn trở về phòng.
Bởi vì trong nhà có một người ngồi xe lăn, cho nên Diêu gia mặc dù chỉ là nhà ba tầng lầu nhưng cũng có thang máy.
Thang máy chạy đến lầu hai, Diêu Khôn đi ra đã nhìn thấy Hoa Chiêu, sửng sốt một chút.
Đây lại là ai?
"Đây là tôi. . . Bạn cũ của tôi." Diệp Thư xụ mặt giới thiệu: "Cũng là thần tiên qua đường, giúp các người bắt được Lý Thế An."
Diêu Khôn càng sửng sốt, nhà bọn hắn gần đây thần tiên qua đường phải là hơi nhiều hay không?
Sao lại có cảm giác mình hôn mê vài ngày tỉnh lại, trong nhà cũng trở nên có chút lạ lẫm rồi hả?
Hơn nữa, cái gì là bạn cũ?
Bất quá cảm giác được Diệp Thư lãnh đạm, nụ cười trên mặt Diêu Khôn cũng nhạt thêm vài phần, chỉ là hướng Hoa Chiêu gật gật đầu.
Ồ!!! ~
Hoa Chiêu lại nhướn mi.
"Tôi phải về nhà rồi, ngày mai lại đến." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư hừ một tiếng, xem như nghe thấy được.
Cô ấy mấy ngày nay đều ở lại Diêu gia, thuận tiện “xem bệnh” cho Diêu Khôn.
Hoa Chiêu lại liếc nhìn Diêu Khôn rồi đi ra.
Diêu Khôn lúc này mới hỏi Diệp Thư: "Sao lại là bạn cũ ?"
Câu hỏi này hơi phức tạp và dài dòng, Diệp Thư không muốn giải thích cho hắn.
Tuy hai nhà bọn họ thực tế là có quan hệ thân thích, nhưng hai người bọn họ còn không quen.
Hơn nữa giải thích thế nào? Nói Hoa Chiêu đội nón xanh cho em trai cô rồi hả?
Cô vẫn tận lực để không phá hư thanh danh của Hoa Chiêu. . .
Diêu Khôn cũng rất đã nhanh ý thức được vấn đề này, lập tức thay đổi chủ đề: "Là cô ấy hỗ trợ đem Lý Thế An bắt lại sao? Sao có thể làm được?"
Vấn đề này không xấu hổ, Diệp Thư ngược lại có thể nói.
"Lý Thế An mang theo vệ sĩ đến xem anh, cô ấy vừa vặn ở đó, vệ sĩ của Lý Thế An đánh không lại vệ sĩ của cô ấy, nên đã bị bắt." Diệp Thư nói.
Đơn giản đến thô bạo như vậy ? Diêu Khôn có chút ngơ ngác rồi.
"Cụ thể đấy, anh hỏi lại ông nội của mình a." Diệp Thư nói ra.
Diêu Khôn vừa tỉnh, còn chưa biết quan hệ của Hoa Chiêu cùng Diêu gia, chuyện này cũng không thích hợp để một người ngoài như cô nói.
"Anh vẫn nên nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy cho anh chén nước ấm."
Người cứu sống rồi, thần y có phải lạnh lung hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, Diệp Thư cũng không cần phải gặp người liền làm dáng rồi.
Diêu Khôn nhìn theo bóng lưng của cô, càng cảm thấy được cô hiền lành thiện lương. . .
...
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu lại đến, trước tiên hỏi thăm một chút Lý Thế An đã c.h.ế.t hay chưa.
Ngày hôm qua Diêu Lâm ra tay thật sự có chút hung ác rồi.
"Chưa." Trạng thái hôm nay của Diêu Lâm cũng không thật sự tốt, đêm qua ông đã một đêm không ngủ, nhớ đến những người đã mất của Diêu gia ông lại khóc thầm.
"Bớt đau buồn đi ạ." Hoa Chiêu chỉ có thể nói như vậy.
Diêu Lâm gật đầu, nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Diêu Khôn hôm nay tinh thần đã tốt hơn một ít, rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Diêu gia còn các con nữa, chính là còn có hi vọng! Mà khối u ác tính này sẽ lập tức biến mất, vận rủi của Diêu gia không còn nữa rồi!" Ông nói ra.
Diêu Khôn hiện tại đã biết Hoa Chiêu quan hệ với nhà bọn họ, chỉ cảm thấy thần kỳ không thể tưởng tượng nổi, còn có thân cận.
Hắn một lần một lần mà mất đi thân nhân, lại nhìn ông nội và cha ngày một già đi, có lẽ tương lai sẽ có một ngày ra đi trước hắn, trên đời này cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Chỉ cần vừa nghĩ đến, hắn đã cảm thấy cô độc.
Hiện tại thì tốt rồi, hắn đột nhiên lại có một cô em họ! Hắn lại có thân nhân!
Nhưng Hoa Chiêu bây giờ lại không tâm tư cùng Diêu Khôn liên lạc cảm tình, cô hỏi Diêu Lâm: "Lý Thế An này ông định xử lý như thế nào?"
Diêu Lâm trên mặt lại âm trầm: "Đương nhiên là tiễn ông ta đi đến nơi nên đi."
"Như cháu đã nói lúc trước, hãy tìm cách hợp lý ..." Hoa Chiêu nói.
"Không được." Diêu Lâm cắt đứt lời cô: "Người này rất giảo hoạt, lại có tiền có thế, một khi thả ông ta đi ra ngoài, lại để cho ông ta mở miệng, người c.h.ế.t sẽ là chúng ta.
"Chuyện này cháu đừng quan tâm nữa, giao cho ông."
"Nhưng ông còn một việc cầu xin cháu." Diêu Lâm nói ra.
"Chuyện gì ạ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Khôn nhi sẽ tiếp tục giả vờ hôn mê, sau đó nhờ cháu cùng Diệp thần y dẫn hắn rời khỏi đây."
Như vậy, xảy ra chuyện gì, đều có ông chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến Diêu Khôn.
Hoa Chiêu cùng Diêu Khôn đều không đồng ý.
Nhưng Diêu Lâm đã quyết tâm, hơn nữa Diêu An, hai người cầm tính mạng của mình uy hiếp.
Hai người đều không thể làm gì.
Hoa Chiêu quyết định trước cứ theo như bọn họ nói, đem Diêu Khôn rời đi, rồi trở về tìm bọn họ thương lượng biện pháp.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu liền mang theo bọn nhỏ cùng vệ sĩ, còn có Diêu Khôn, đến sân bay, chuẩn bị trở về California.
Diêu Lâm bọn hắn thế mới biết, Hoa Chiêu vậy mà đã kết hôn, còn có 3 đứa bé.
Bọn hắn trước kia hỏi tình huống của cô, biết Hoa Cường cùng Trương Quế Lan tồn tại, cũng biết Hoa Chiêu tới đây du học đấy, chỉ là chưa từng nghe nói cô đã kết hôn có con.
Hoa Chiêu không có cách nào nói ah, nếu nói với bọn họ, sẽ phải kéo ra chuyện cô "Hồng hạnh vượt tường".
Cho nên bây giờ có thể không nói thì đừng nói rồi.
Thấy ba đứa bé đáng yêu, đặc biệt là Thúy Vi, bộ dáng cùng với ảnh chụp của chị gái khi còn bé giống như đúc.
Diêu Lâm lập tức rơi nước mắt rồi.
Diêu gia bọn họ thực sự được cứu rồi, thoáng cái đã có nhiều hậu nhân như vậy!
Mà ngay cả Diêu Khôn nằm ở bên cạnh giả bộ hôn mê cũng sắp giả bộ không nổi nữa, thật muốn ôm bọn nhỏ một cái! Khẳng định rất thơm đấy, rất mềm đấy, đáng yêu vô cùng!
Nhưng là một giọng nói, lập tức làm cho toàn thân hắn cứng ngắc.
"Ah ~ anh Tô! Anh thật sự ngồi chuyến bay lần này trở lại rồi!"
Cách đó không xa vang lên tiếng của một cô gái kinh ngạc và vui vẻ thét lên, sau đó đạp trên giày cao gót mà chạy tới.
Cái giọng nữ này Hoa Chiêu cũng có chút quen tai, cô quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Lý An Ny ở sảnh đón khác, chạy về phía một người đàn ông.
Mà người đàn ông kia, là của cô đấy.