Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:46:45
Lượt xem: 121
Trường học bầu không khí tốt, thời gian rảnh rỗi hơn trong nước, bọn họ cũng không có như vậy khẩn trương, huống chi là trường học nông nghiệp.
Chương trình học mỗi ngày của Hoa Chiêu cũng ít, bạn học cũng ít.
Cô giả bộ như tiếng anh không tốt, bắt đầu nói lắp ba lắp bắp, miễn cưỡng có thể nói hai câu.
Điều này có thể từ chối bắt đầu một cuộc trò chuyện một cách hiệu quả, còn có tất cả các loại hoạt động ngoại khóa không cần thiết.
Hơn nữa không học thêm được mấy ngày, cô lại được nghỉ.
Lễ Giáng Sinh đến rồi, và sau đó là kỳ nghỉ ngắn ngày, trường học sẽ bắt đầu sau đó hai tuần.
Hoa Chiêu nhập gia tùy tục mà bắt đầu nghĩ ngày nghỉ muốn đi đâu chơi!
Được rồi, cô chỉ muốn gặp cha của bọn nhỏ.
"Lại muốn đi, lại muốn đi." Diệp Thư ôm Cẩm Văn, nhìn cô thu thập hành lý: "Chị phát hiện em ngày càng thích đi du lịch rồi."
Hoa Chiêu nhìn cô ấy cười: "Kỳ thật chị cũng muốn đi ra ngoài du lịch a? Bất quá không có cơ hội."
Diệp Thư: ". . . . Coi như em đã đoán đúng."
Cô ấy thực sự có ý định tận dụng ngày hội lớn ở đây để đi chơi, mở mang kiến thức.
“Khoảng một tuần nữa em sẽ trở lại, và chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi trong những ngày còn lại.” Hoa Chiêu nói.
Rời bọn nhỏ quá lâu, cô cũng không nỡ ah, một tuần lễ là cực hạn rồi.
"Một tuần lễ? Được không?" Diệp Thư nhìn n.g.ự.c cô nói: "Không cai sữa chứ."
"Không sao, em phát hiện nơi này có thần khí, có thể hút sữa." Hoa Chiêu nói ra.
Hơn nữa, cô mua một tủ lạnh riêng để trữ đông sữa ở nhà, và nguồn dự trữ hoàn toàn đủ.
Diệp Thư thấy cô quyết tâm rồi, cũng không khuyên nữa. Đến cùng tuổi còn nhỏ, mới 20 tuổi đấy, cứ đi chơi đi.
Lúc cô ấy 20 tuổi cũng không thể ở nhà nổi.
Lưu Minh gõ cửa tiến đến, đưa cho Hoa Chiêu một cái thẻ.
Hoa Chiêu lấy nhìn xem, cười híp mắt.
Đây là một tờ giấy phép lái xe, bất quá tên không phải là Hoa Chiêu, mà là Phương Tầm.
Tuyệt đối là hàng thật giá thật không sợ bất luận kẻ nào kiểm tra đấy.
Cô dùng tiền mua cho mình một thân phận giả, Phương Tầm, tìm chồng, tìm thân thế của bà nội. . . .
Cô chưa từng quên phải ở chỗ này tìm kiếm người nhà họ Diêu cùng chị của Tề Hiếu Hiền, Tề Hiếu Trinh.
Vừa vặn Tề Hiếu Hiền lúc ấy nói địa chỉ cũng là New York, cô nhìn xem lần này có cơ hội đi qua gặp hay không.
"Bye bye, mẹ đi ra ngoài cho các con đồ ngon để ăn, bất quá phải đi vài ngày mới trở về ah, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời cô cô..., chăm sóc tốt cho em gái." Hoa Chiêu ôm Vân Phi cùng Thúy Vi, hôn mỗi đứa một cái.
Hai tiểu gia hỏa đã sắp 2 tuổi rồi, chuyện gì cũng đã hiểu.
Hoa Chiêu muốn đi ra ngoài, không phải là không thể được, dù sao từ nhỏ thả tay đã quen, nhưng phải nói trước, ước định tốt thời gian trở về, bọn chúng sẽ không náo loạn.
Hơn nữa hiện tại có em gái cần bọn chúng chiếu cố, hai tiểu gia hỏa so với trước kia càng hiểu chuyện hơn.
"Mẹ mẹ, con không cần đồ ăn ngon đấy, đồ ăn bên ngoài cũng không dễ ăn, con muốn một con búp bê." Thúy Vi âm thanh non nớt nói.
Giọng nói nho nhỏ thật sự dễ thương c.h.ế.t người.
Hoa Chiêu ôm con bé cả buổi, nếu như Diệp Thâm nghe được nhìn thấy, không biết phải cao hứng thành cái dạng gì.
"Con cũng không ăn, con muốn ô tô nhỏ." Vân Phi nói.
Hoa Chiêu lập tức hỏi: "Thật hay giả?"
Vân Phi sửng sốt một chút vậy mà vẫn kịp phản ứng, nghe hiểu: "Muốn giả, là xe đồ chơi."
Hoa Chiêu cười cười, bé trai bé gái thật sự là trời sinh không giống nhau, đồ chơi ưa thích cũng không giống nhau, cái này đều không cần người dạy.
"Tốt, búp bê, ô tô, lúc mẹ trở lại nhất định sẽ mang về cho các con!"
Hai tiểu bảo bảo lập tức nhu thuận mà nhìn Hoa Chiêu lên xe, không khóc không náo.
Thật ra là thói quen, bất kể là trước kia, hay là hiện tại, mẹ luôn ngồi xe đi ra ngoài ( đến trường ).
Bất quá hai tiểu gia hỏa rất nhanh sẽ hiểu một ngày cùng vài ngày khác nhau.
Trước kia Hoa Chiêu đi ra ngoài, cơ bản đều là trở lại rong ngà, như là lần trước, cũng chỉ chậm một ngày, không có cảm giác gì.
Lần này bọn nhỏ sẽ được thể nghiệm đấy. . . .
Một đường trằn trọc, đến chiều, Hoa Chiêu đến Phố Wall.
Lúc này, Diệp Thâm có lẽ còn chưa tan tầm, cô sẽ ở trên đường cùng anh ấy vô tình gặp được.
Vậy thì so với cô "Đánh đến tận cửa" sẽ hợp lý hơn.
Hoa Chiêu đi dạo trên con phố này, đường phố không rộng, hai bên có nhiều nhà cao tầng, giống như hai vách núi, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của người bình thường, người công tác ở chỗ này, đáy mắt mỗi người đều có sự phấn khởi.
Đây là một con đường có thể trở thành một vị thần.
Hoa Chiêu bước chậm đến địa chỉ mà Diệp Thâm nói cho cô, ngẩng đầu nhìn lại, không có gì bất ngờ xảy ra khi đây là một toà cao ốc.
Lúc này người đàn ông của cô chắc đang làm việc trên tầng 17.
Hoa Chiêu cười cười, quay người tiến vào một quán cafe đối diện.
Quán cafe không lớn, mười mấy chỗ ngồi, nội thất không tệ, có chút hương vị của thời đại.
Bên trong cũng rất yên tĩnh, có người ngồi một mình, có người xì xào bàn tán.
Hoa Chiêu liếc nhìn một người phụ nữ đang đứng trong góc.
Cô ta thật bắt mắt, bộ đồ vest nhỏ bó sát, váy bao m.ô.n.g và đôi tất đen làm nổi rõ dáng người của cô ta.
Hơn nữa khuôn mặt cô ta cũng đẹp, có chút câu người.
Hoa Chiêu chú ý cô ta, cũng không phải bởi vì cô ta xinh đẹp, mà là vì đó là Chu Mạn Lệ.
Hoa Chiêu nhướn mi, Chu Mạn Lệ hiện tại một thân quần áo này, cùng mấy người phụ nữ khác trong tiệm giống nhau.
Cô ta vậy mà tới nơi này trở thành nhân viên phục vụ?
Không có kim chủ "nuôi" nên đi ra tự lực cánh sinh rồi hả? Ngược lại cũng rất cần cù chịu khó đấy.
Nhưng tại sao cô ta phải đến công tác dưới toà nhà chỗ Diệp Thâm làm?
Mục đích không cần nói cũng biết.
Có thể là tầm mắt của cô rất rõ ràng, hoặc là trời sinh khí tràng không hợp, Chu Mạn Lệ cũng lập tức chủ ý đến Hoa Chiêu.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không khí.
Trong lòng Hoa Chiêu hừ một tiếng, không để ý tới cô ta, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Cách Chu Mạn Lệ cũng không xa.
Chu Mạn Lệ lại nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.
Người đàn ông đang nói chuyện với Chu Mạn Lệ quay đầu lại, liền thấy được Hoa Chiêu.
Lập tức kinh ngạc mà "Ồ" một tiếng.
"Phương tiểu thư, thật là đúng dịp." Dương Trung kinh ngạc vui vẻ nói.
Hoa Chiêu chợt cảm thấy xui xẻo.
Cái nước Mỹ này lớn như vậy, cô đã bay từ đông sang tây, còn có thể gặp phải hai người bọn họ.
Hơn nữa trong sự vui mừng của Dương Trung, rõ ràng mang theo bất thiện.
Hoa Chiêu nhìn lướt qua xung quanh, bên cạnh Dương Trung có 4 người ngồi, họ là vệ sĩ mà cô gặp tối hôm đó.
Hoa Chiêu liếc nhìn Dương Trung, cũng không thèm gật đầu, giống như không nghe thấy gọi phục vụ đến chọn món.
Chu Mạn Lệ lại lập tức đi tới, vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười nói: "Tiểu thư muốn dùng gì?"
"Một bình cà phê, cám ơn." Hoa Chiêu nói.
Cô muốn ngồi đây một lúc nên gọi một bình.
Vẻ tươi cười của Chu Mạn Lệ càng thêm tự nhiên sáng lạn: "Tốt, xin chờ một chút." Cô ta quay người đi quầy phục vụ.
"Phương tiểu thư làm sao lại tới chỗ này?" Dương Trung đứng dậy, thoáng cái đã ngồi xuống đối diện Hoa Chiêu, cười truy hỏi.
"Đi dạo một chút." Hoa Chiêu nhìn hắn một cái nói ra.
"Ah, đi dạo cũng rất trùng hợp ah. . ." Thoáng cái đã đến dưới lầu chỗ Tô Hằng.
Xem ra hai người cũng không giống những gì hắn điều tra được, cắt đứt liên hệ.
Cũng tốt, bằng không thì hắn còn không tìm thấy cô!
"Phương tiểu thư là người New York sao?" Dương Trung hỏi.
Hoa Chiêu nhíu mày: "Anh vẫn nói nhiều như mọi khi."
Dương Trung lập tức híp mắt...mà bắt đầu: "Phương tiểu thư tính tình không nhỏ ah, xem ra rất được người nhà sủng ái. . . Cũng không biết bọn hắn đem cô sủng đến không coi ai ra gì như vậy, ngày nào đó có hối hận không."
Hoa Chiêu nhìn hắn cười nói: "Cũng đúng."
Nếu như có thể, cô cũng không muốn đắc tội Dương Trung.
Cô không có thân thủ của Diệp Thâm, sở hữu dị năng lại không thể dùng loạn, có lẽ thực sự không phải là đối thủ của mấy người vệ sỹ của Dương Trung.
Nhưng nếu cô rút lui, chịu thua rồi, ở trước mặt Dương Trung giả bộ đáng thương, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?
Hiển nhiên là không.
Như vậy sẽ chỉ làm cô c.h.ế.t nhanh hơn.
Vậy còn giả bộ đáng thương làm gì?
Giả bộ sâu xa khó dò ah!
Quả nhiên, cô không sợ hãi mà một phen ép buộc, đáy mắt Dương Trung ngược lại do dự.
Nếu phía sau cô thật sự có gia tộc thần bí nào đó, hắn thật đúng là phải nghĩ kĩ.
Chu Mạn Lệ bưng bình cà phê đi tới, cô ta mới không muốn suy nghĩ.
"Phương tiểu thư, cà phê của cô, từ từ dùng." Nói xong bưng khay giơ lên trước mặt Hoa Chiêu muốn thả xuống.
Nhưng giống như trơn trượt, dưới chân bị trật, tay liền lệch ra.
Một bình cà phê nóng hổi hướng mặt Hoa Chiêu đập vào.
Bình cà phê gần trong gang tấc.
Mà pha cà phê, bình thường đều là nước 80~90 độ.
Cái này nếu tưới vào trên mặt, Hoa Chiêu chắc chắn bị hủy dung nhan.
Cũng may cô luôn đề phòng Chu Mạn Lệ, đã biết cô ta muốn làm trò.
Lúc thân thể cô ta nghiêng một cái, Hoa Chiêu đã có động tác.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy tránh sang bên cạnh, cánh tay đập vào bình cà phê.
Bình cà phê liền bay qua chỗ Dương Trung, lập tức đem Dương Trung dọa đến luống cuống tay chân.
Hắn cũng nhanh chóng phất tay đánh đi, bình cà phê rơi xuống dưới chân hắn, bỏng đến giơ chân.
"Cô!" Hắn phẫn nộ mà nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu buông tay, vô tội nói: "Tôi thực sự không phải cố ý đấy, tôi phản ứng không nhanh, tay vô thức vung lên, vì cái tư thế kia thoải mái. Nếu anh không ngồi phía trước tôi thì tốt rồi."
Cho nên là hắn đáng đời? Dương Trung hung ác mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nheo mắt nhìn bốn tên vệ sĩ xông tới sau lưng.
Cô đánh không lại rồi, cũng không biết chồng cô lúc nào có thể đem bọn họ thu thập.
Cô bây giờ chỉ có thể thu thập những gì mình có thể a.
Hoa Chiêu cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa rồi, một ít cà phê văng ra áo khoác màu be của cô.
Cũng may là mùa đông, gần đây lại hạ nhiệt độ, cô vì không muốn khác biệt nên ăn mặc hơi nhiều, không cảm thấy bị phỏng.
Nhưng chiếc áo màu be đã hỏng, với công nghệ giặt giũ hiện nay, không biết vết cà phê có giặt sạch được không.
Giặt không sạch càng tốt!
Hoa Chiêu nhìn về phía Chu Mạn Lệ.
Chu Mạn Lệ cũng đang nhìn cô, đáy mắt đều là thất vọng.
Thấy Hoa Chiêu nhìn ra, cô ta nhanh chóng che dấu nói: "Thực xin lỗi. . ."
Kết quả Hoa Chiêu đưa tay chính là một cái tát!
"BA~" một tiếng giòn vang, Chu Mạn Lệ , lúc nãy đang giữ chặt cái bàn và giả vờ đứng không vững, lập tức chui vào gầm bàn.
Hoa Chiêu mặc dù không có công phu, lại có thần lực. . . . .
Một tát này cô cũng không khách khí, Chu Mạn Lệ đâu chịu được, lập tức té trên mặt đất, choáng váng rồi.
Tất cả những gì cô ta có thể cảm thấy là những ngôi sao vàng trong mắt, vo ve trong tai và trời đất quay cuồng.
Dương Trung lại trông thấy có m.á.u từ trong lỗ tai Chu Mạn Lệ chảy ra.
Một cái tát lại "Dễ dàng" có hiệu quả này. . . Dương Trung nhìn Hoa Chiêu.
Thật sự có tài?
"Nói xin lỗi ta!" Hoa Chiêu lại không buông tha Chu Mạn Lệ.
Lúc này, người xung quanh rốt cuộc cũng kịp phản ứng, khách hàng ngồi yên không nhúc nhích, ông chủ cùng nhân viên cửa hàng chạy tới.
"Vị tiểu thư này, thật sự có lỗi, là chúng tôi phục vụ không chu toàn." Ông chủ người Hoa hơn 40 tuổi liên tiếp xin lỗi.
Hoa Chiêu không muốn làm khó ông ta, cô chỉ muốn làm khó Chu Mạn Lệ.
“Vừa rồi cô ta thiếu chút nữa làm tôi bị bỏng, hiện tại người bị bỏng là vị tiên sinh này, còn làm hỏng áo của tôi, để cho cô ta xin lỗi có gì sai sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Điều này chắc chắn đúng.
Nhưng cái tát này quá độc ác.
Bất quá ông chủ nhìn Hoa Chiêu, người này ác hơn.
Điều quan trọng nhất trong kinh doanh là hòa khí sinh tài.
Nói lời xin lỗi, lại không mất khối thịt nào.
Ông chủ đỡ Chu Mạn Lệ dậy: "Nhanh xin lỗi vị tiểu thư này, nể tình cô là đồng hương, tha cho cô một cái mạng!"
Một người có tiền lại điêu ngoa tuỳ hứng như vậy…., có thể quăng một người nhỏ bé như cô ta vào chỗ chết.
Ông chủ hiểu rằng cuộc sống không hề dễ dàng.
Chu Mạn Lệ chịu đựng thầm hận, yếu ớt nói: "Thực xin lỗi, là tôi không đúng. . ."
"Cô biết là tốt rồi." Hoa Chiêu nói với ông chủ: "Sai lầm vừa rồi của cô ta thiếu chút nữa đã muốn mạng của tôi, hiện tại tôi có thể đứng ở chỗ này, là vận khí tôi tốt, không phải cô ta không sai. Những người mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy trong công việc, tôi hi vọng ông sẽ đuổi việc cô ta.”
Đây mới là mục đích của Hoa Chiêu để cho Chu Mạn Lệ cách xa người đàn ông của cô một chút!
Chu Mạn Lệ vậy mà hiểu, trong mắt lập tức bùng lên lửa giận, ghen ghét mà trừng mắt với Hoa Chiêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông chủ có chút khó xử.
Xung quanh nơi này nhiều quán cà phê, khả năng hấp dẫn khách hàng chính là cái gì? Là cà phê vốn giống nhau sao? Không đúng, là mấy cô phục vụ xinh đẹp.
Ông ta thật vất vả mới tuyển được một cô bồi bàn xinh đẹp như vậy, mấy ngày nay công trạng đều đã khá nhiều, lại bắt ông ta đuổi việc liền có chút đau lòng.
"Ông không đuổi việc cô ta, mỗi ngày tôi sẽ đến tìm cô ta gây phiền toái." Hoa Chiêu điêu ngoa nói.
Ông chủ lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu, một thân hàng hiệu, giá trị xa xỉ, khí chất điêu ngoa này còn mạnh hơn những tiểu thư nhà giàu mà ông ta từng thấy, nên chắc chắn không dễ chọc.
Được rồi được rồi, của đi thay người.
"Cô đi theo tôi lĩnh tiền lương a." Ông chủ đỡ Chu Mạn Lệ đi.
Chu Mạn Lệ quay đầu nhìn Hoa Chiêu, lại đột nhiên nói với Dương Trung: "Anh không phải muốn có được cô ta sao? Anh đem cô ta bắt lại, tôi liền đáp ứng điều kiện của anh!"
Hai mắt Dương Trung sáng ngời.
Cái này thật đúng là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn.
"Ông chủ, hai người này đều là em gái của tôi, ở bên ngoài náo loạn mâu thuẫn lại để cho ông chê cười rồi, tôi hiện tại sẽ đem người mang đi."
Dương Trung nói xong liền vẫy tay với vệ sĩ phía sau, bốn người lập tức lao về phía Hoa Chiêu.
Bọn hắn đều dùng tiếng Trung, người xem náo nhiệt đều là người ngoại quốc không hiểu ra sao, nhưng ông chủ thì cứng đờ.
Trước sau nghe xong, cũng biết là chuyện gì xảy ra, cái gì mà em gái? Đây là bắt cóc ban ngày ah!
Hơn nữa người phụ nữ trong tay này, cũng ngoan độc.
Ông buông lỏng tay, Chu Mạn Lệ liền rơi xuống đất.
Ông chủ nhanh chóng lùi về quầy bar, xem như làm cái gì cũng không biết.
Dương Trung mang theo 4 vệ sĩ đi ra ngoài, xem ra càng không dễ chọc.
Hơn nữa thân là người Hoa, ông ẩn ẩn biết rõ hắn là ai.
Đó là thực không thể gây sự, bằng không thì c.h.ế.t như thế nào cũng không biết, hơn nữa một nhà già trẻ cũng không nhất định có thể thừa kế tiếp.
Hoa Chiêu đã cùng bốn người đánh nhau.
Cô không biết công phu, rất có hại chịu thiệt, nhưng cô có vũ khí.
Cô nhặt chiếc ghế gỗ rắn chắc nặng trong quán cà phê và xoay nó lại, và với sức mạnh thần thánh của mình, nện lên người ai, người đó đều ngã xuống đất.
Lúc đó cô còn nghe thấy được hai tiếng tiếng răng rắc, đây là cánh tay bị gãy đi.
4 người rất nhanh đã lên hết 3 người, còn lại người cuối cùng kịp thời lui về phía sau, bảo hộ Dương Trung.
Dương Trung đã ngây người, không biết là tức giận hay là bị dọa rồi.
Hắn tự tay sờ soạng bên hông, hắn muốn phòng vệ chính đáng rồi!
Mặt khác, bốn người kia đều kịp phản ứng, đã tay không tấc sắt không được, vậy thì dùng vũ khí!
Hoa Chiêu cũng cảm thấy không tốt rồi, cô cũng mang theo s.ú.n.g đi ra ngoài đấy, nhưng vừa rồi không dùng, mà là tấn công như xe lăn, chính là sợ nhắc nhở đối phương cũng dùng tới súng.
Ở khoảng cách gần như vậy, bên kia có rất nhiều súng, và cô không thể chạy thoát.
Làm sao bây giờ?
Hoa Chiêu sững sờ nguyên tại chỗ, hiện tại 5 họng s.ú.n.g nhắm ngay vào cô, cô chạy cũng không chạy được, trốn cũng không trốn được.
Đánh trả? 1 so 5 cũng sẽ có hại chịu thiệt.
Mọi người xung quanh kịp phản ứng, lập tức tiếng hét chói tai vang lên và cùng nhau chạy ra bên ngoài, lại bị một nhóm người ở ngoài cửa xông vào dọa chạy trở về.
Hơn mười người đàn ông xông tới, họng s.ú.n.g nhắm ngay vào mấy người Dương Trung.
Diệp Thâm mặt trầm như nước mà đi tới, đứng ở trong cuộc, vị trí khéo léo mà che chắn Hoa Chiêu ở sau lưng, để cho bất luận một họng s.ú.n.g nào cũng không thể nhắm trúng cô.
Anh âm trầm mà nhìn Dương Trung: "Tôi tin đây đều là hiểu lầm."
Dương Trung nhìn anh, lại nhìn số người và số s.ú.n.g nhiều hơn gấp đôi bên hắn, đột nhiên nhếch miệng cười: "Đúng vậy, đây đều là hiểu lầm."
Hắn nói mọi người hạ súng.
Bốn vệ sĩ đương nhiên cũng theo sau. Hiện tại không b.ắ.n s.ú.n.g còn có một đường sống, nổ s.ú.n.g nhất định phải chết.
"Đem cả hai cô gái này đi." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.
Mười mấy người lập tức quay đầu, đem Hoa Chiêu cùng Chu Mạn Lệ trên mặt đất đều bắt lại.
Một đoàn người giống như lúc đến, như một trận gió lại đi ra ngoài rồi.
Chỉ có Diệp Thâm vẫn ở lại, nhìn Dương Trung: "Dương tiên sinh tới đây, là tới tìm tôi sao? Sao không lên lầu ngồi một chút?"
Dương Trung nhìn anh cười cười: "Đang muốn đi lên, anh đã ra rồi, tôi thay cha đến mời anh đấy, ông ấy mời anh tối ngày mai đến nhà ăn cơm."
Trong lòng Diệp Thâm dừng lại một chầu, tiếp xúc với Dương Lập Dân nửa năm rồi, rốt cuộc cũng có thể vào cửa rồi.
"Tốt, tôi nhất định sẽ đi đấy." Diệp Thâm nói xong, nhìn hắn một cái, quay người rời đi.
Dương Trung nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong đáy mắt đều là sát ý.
Cha chọn trúng năng lực của hắn, muốn lôi kéo người về dưới tay mình, giúp ông ấy kiếm tiền.
Hắn lại không nghĩ sẽ giữ lại Tô Hằng rồi.
Hắn cảm giác mình cùng hắn ta rất tương khắc với nhau! Nơi nào có Tô Hằng, chỗ đó hắn sẽ không thuận!
. . . . .
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn mấy tên sát tinh rời đi.
Ông ta không báo động cảnh sát, chỉ nói nhân viên thu dọn đống bàn ghế bừa bộn.
Đối đầu bằng súng, lại không có thương vong, căn bản không phải chuyện lớn gì.
Hơn nữa, dường như cả hai bên đều rất có tiền, vậy việc này sẽ giải quyết rất dễ dàng.
Ngược lại là ông ta, nếu dám nhiều chuyện, lúc đó mới xảy ra chuyện.
Diệp Thâm không trở lại văn phòng, mang theo Hoa Chiêu cùng Chu Mạn Lệ trở về căn nhà vùng ngoại thành.
Hoa Chiêu xuống xe lặng lẽ đánh giá tòa trang viên này, đây là ngôi nhà mà cô luôn muốn mua nhưng chưa có thời gian để mua.
Có mặt cỏ rộng, vườn hoa lớn, bể bơi lớn, trong sân còn có một cái ao rộng mười mẫu.
Nhìn từ xa, nhà hàng xóm gần nhất cũng cách đó vài ngàn mét.
Đáy mắt Hoa Chiêu tràn đầy kinh ngạc cùng vui vẻ, xem ra năng lực kiếm tiền của người đàn ông này có chút vượt quá sức tưởng tượng của cô, hình thức phát triển trong nước hiện tại có chút làm chậm trễ anh ấy phát triển. . .
Chu Mạn Lệ đã tới đây, trước kia cô ta thường xuyên đến, vì mê hoặc người ngoài, còn có thể ngủ lại, đối với nơi này cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Cô ta vẫn luôn quan sát Hoa Chiêu, phát hiện cô vụng trộm dò xét.
"Hừ." Chu Mạn Lệ khinh thường mà hừ một tiếng: "Người phụ nữ nông cạn, nhà cô kỳ thật rất nghèo đúng không? Lúc trước tiền đi sòng bạc là do cả nhà góp vào sao? Hay đơn giản là đi vay?”
Sau đó vận may mà thắng, còn câu được một người đàn ông tốt!
Hoa Chiêu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Mạn Lệ: "Nhà của tôi nghèo?" Cô cao thấp quét mắt nhìn Chu Mạn Lệ: "Dù nghèo khẳng định cũng tốt hơn so với cô."
"Cô!" Chu Mạn Lệ lập tức tức giận đến đỏ mắt.
Nhưng đáy lòng cô ta phải thừa nhận Hoa Chiêu nói đúng, cô ta ở chỗ này một nghèo hai trắng, còn phải dựa vào Diệp Thâm tiếp tế.
Ở nhà, số tiền tích góp của cha mẹ. . . Thôi không nói đến nữa.
Diệp Thâm liếc nhìn những vệ sĩ xung quanh, bọn họ thức thời rời đi.
Kỳ thật bọn họ rất tò mò, ông chủ vì sao lại đem hai người cùng mang về, là muốn đều thu?
Có chút kích thích ah.
Bất quá trông bộ dạng hai người này tính tình đều không tốt, lát nữa đoán chừng sẽ đánh nhau.
"Em cứ đi dạo đi." Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu, sau đó nói với Chu Mạn Lệ: "Cô đi theo tôi."
Nói xong, anh quay người bước vào ngôi nhà giống như toà lâu đài này.
Chu Mạn Lệ lập tức đắc ý "Hừ" một tiếng, sau đó quay đầu đuổi theo Diệp Thâm.
Hai người xuyên qua mấy gian phòng, cuối cùng tiến vào một gian mật thất.
Diệp Thâm quay đầu, nhìn Chu Mạn Lệ, mặt không biểu tình nói: "Cô đã đáp ứng Dương Trung cái gì?"
Biểu cảm của Chu Mạn Lệ cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Diệp Thâm đến cái này cũng biết, anh lúc ấy căn bản không ở hiện trường!
"Anh làm sao mà biết được?" Cô ta bột miệng hỏi.
"Cô không cần biết." Diệp Thâm nhìn chằm chằm vào cô ta, sự lạnh lùng trong mắt càng ngày càng đậm.
Chu Mạn Lệ không dám cùng anh đối mặt: "Tôi, tôi đáp ứng hắn, làm bạn gái hắn. . . Đương nhiên đều là giả! Tôi cũng vì tiếp cận hắn hoàn thành nhiệm vụ!"
"A." Diệp Thâm cười lạnh một tiếng: "Sao lúc trước cô không có cái giác ngộ này?"
Lúc trước Chu Mạn Lệ thế nhưng mà luôn mồm nói không muốn mất đi trong sạch, kiên quyết không tiếp cận Dương Trung, mà muốn l.à.m t.ì.n.h nhân của anh.
"Tôi, tôi đổi ý còn không được à. . . Tôi muốn sớm chút hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta về nước sớm hơn!"
Quay trở về, rời xa con hồ ly tinh kia, cô ta còn có hi vọng!
"Cô không nói, tôi cũng biết cô cùng Dương Trung nói gì." Diệp Thâm nói ra.
Chu Mạn Lệ cả kinh, cứng ngắc mà nhìn anh.
"Cô làm tôi quá thất vọng rồi." Diệp Thâm nói.
Lần này đáy mắt anh thật sự rất thất vọng.
Vốn tưởng rằng là người có thể kề vai chiến đấu, kết quả, lại là mọt tên phản đồ!
Dương Trung, hoặc là nói Dương Lập Dân hình như phát hiện không đúng, cũng hoặc là chỉ là lừa dối cô ta, muốn xúi giục cô ta thành người một nhà.
Hai người mấy ngày gần đây nhất đã tiếp xúc qua mấy lần, hôm nay Dương Trung kỳ thật cũng là cố ý đến tìm cô ta đấy.
"Cô có biết, hôm nay một câu đáp ứng của cô đã làm lộ ra rất nhiều vấn đề?" Diệp Thâm nói.
Chu Mạn Lệ không đáp ứng còn may, chỉ cần đáp ứng, chẳng khác nào thừa nhận thân phận của cô ta.
"Tôi lừa gạt hắn đấy!" Chu Mạn Lệ lập tức nói ra: "Tôi là nghĩ tới sẽ làm kẻ mặt! Như vậy mới có thể chính thức tiếp xúc với đồ mà chúng ta muốn! Bằng không thì anh có thể làm gì bây giờ? Anh đến nhà hắn trộm sao? Anh cũng không biết hắn đem danh sách dấu ở nơi nào!"
Tất cả đều là sự ngụy biện ngu ngốc.
Đã ngu xuẩn còn nói xạo, người bình thường sẽ đồng ý tin dùng một tên gián điệp hai mang sao?
Hơn nữa điều kiện để cô ta đáp ứng, là lại để cho Dương Trung bắt Hoa Chiêu.
Cái này anh càng không thể dễ dàng tha thứ.
"Hoặc là, hiện tại lập tức về nước, hoặc là, chết. Chính cô chọn một cái." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.
Giọng anh hiếm khi không còn lạnh lùng, thậm chí có chút nhẹ nhàng.
Nhưng những gì anh nói lại lạnh lùng nhất trên thế gian này.
Chu Mạn Lệ từ đầu đến chân đều cứng lại rồi, không thể tin mà nhìn anh, thanh âm đã khàn khàn: "Anh muốn tôi, chết. . . ?"
"Xem ra cô không muốn về nước rồi." Diệp Thâm "nhẹ nhàng" nói xong, trong tay anh đột nhiên một khẩu súng, “cạch” một tiếng chốt an toàn đã bị kéo ra.
Da đầu Chu Mạn Lệ lập tức muốn nổ tung, anh ta vậy mà thật sự có thể làm vậy!
"Không không không, tôi về nước! Tôi chọn về nước! Tôi không muốn chết!"
Căn phòng bí mật này nhỏ và trống không, không có nơi nào để trốn, Chu Mạn Lệ run rẩy dựa vào tường.
Diệp Thâm nhướn mi, loại lá gan này, làm sao lại được bên trên chọn trúng vậy? Dựa vào mặt sao?
Anh hiện tại hoàn toàn tin tưởng, cô ta đến trong tay Dương Lập Dân, ba phút sau sẽ khai ra toàn bộ.
Anh buông súng: "Vậy thì về nước a."
Anh sẽ báo cáo lại, trở về, sẽ có người "sắp xếp" cho cô ta đấy.
Diệp Thâm quay người rời khỏi mật thất, từ bên ngoài sửa đổi mật mã, khóa cửa lại.
Hôm nay không rảnh, ngày mai, anh sẽ đích thân đưa cô ta đi, bằng không thì anh sẽ lo lắng.
Hoa Chiêu lấy tay đang đặt trên vách tường ra, lè lưỡi, người đàn ông của cô khi trở nên hung tợn, thật đáng sợ.
Dịu dàng như vậy đấy, lại muốn lấy mạng người ta.
Bất quá, sao cô lại thích như vậy chứ!
Diệp Thâm tìm được Hoa Chiêu trong phòng ngủ.
Cô đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ rồi.
“Tin tưởng anh như vậy?” Anh mỉm cười cúi người, hôn khuôn mặt cô.
Cô tin tưởng anh như vậy, làm cho trong lòng anh vô cùng an tâm.
Trong tương lai, khi phải hợp tác với đồng nghiệp nữ một lần nữa, anh không phải lo lắng về điều đó rồi.
Trước khi cùng Chu Mạn Lệ làm bộ, lòng anh mỗi ngày đều không yên ổn.
Mặc dù biết cách xa vạn dặm chuyện nơi đây không thể truyền về, nhưng không hiểu sao anh vẫn sợ hãi.
Nhưng mà sự thật chứng minh anh sợ hãi là có đạo lý đấy, vạn dặm căn bản không ngăn cản được cô vợ nhỏ của anh, anh còn bị bắt tại trận. . .
Bây giờ nghĩ về sự lo lắng lúc đó, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Hoa Chiêu đẩy anh ra, còn có chuyện muốn hỏi.
"Hôm nay sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy? !" Lúc ấy cô thật sự rất kinh ngạc cùng vui vẻ đấy!
Bằng không thì, mặc dù biết Dương Trung cũng không phải muốn g.i.ế.c mình, nhưng khả năng lớn là sẽ bị hắn bắt đi!
Đến lúc đó liệu cô có thể thoát ra ngoài mà không hề hấn gì không? Cô cũng không chắc.
Kỳ thật lúc ấy trong lòng cô đặc biệt sợ.
Thật sự nếu đến một bước đó, cô sẽ bạo lộ dị năng đại khai sát giới rồi. . . .
"Anh phái người theo dõi Chu Mạn Lệ, người này vừa vặn cũng biết em, em vừa mới tiến quán cà phê, hắn đã nghĩ biện pháp nói cho anh biết rồi." Diệp Thâm nói.
"Đồng nghiệp của anh?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
"Không phải, là người của anh." Diệp Thâm nói.
Nhiệm vụ của anh là ẩn nấp, khó khăn rất lớn, bên trên chỉ phái hai người là anh và Chu Mạn Lệ.
Mà "Người của anh", đều là sau khi anh có tiền đã tự mình chiêu mộ đấy, những người này cũng không phải hoàn thành "Nhiệm vụ" gì, chỉ bảo vệ an toàn của anh, thay anh làm chút việc vặt vãnh.
Chỉ làm một số công việc cơ bản, là vệ sỹ chuyên nghiệp.
Mà anh "Dư tình chưa hết", phái người nhìn chằm chằm vào Chu Mạn Lệ, không có gì lạ.
"Nha." Hoa Chiêu thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên không hỏi gì nữa, bổ nhào vào trong n.g.ự.c anh: "Anh lúc trước nói dạy em học võ đấy, chừng nào thì bắt đầu?"
Lúc trước đã nói sẽ bắt đầu sau khi sinh hai đứa đầu, kết quả anh vừa chuẩn bị dạy, thì cô có lão tam. . . Sau đó là kéo dài đến bây giờ.
Diệp Thâm thở dài: "Em trước cứ cùng chị học đã, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ, lập tức sẽ dạy cho em."
"Được rồi." Hoa Chiêu vui vẻ tiếp nhận.
Trước kia cô đối với việc học võ kỳ thật không nóng nảy, cô vẫn chờ Diệp Thâm tự mình dạy cô đây này.
Nhưng hiện tại cô đột nhiên nóng nảy.
"Vậy Dương Trung. . ." Cô nói ra.
"Anh sẽ xử lý hắn." Diệp Thâm lập tức nói.
Dương Lập Dân không thể động, Dương Trung lại có thể.
Hôm nay Hoa Chiêu gặp nguy hiểm cũng làm cho anh sợ hãi, nếu như cô thật sự bị bắt đi, anh không giám tưởng tượng cô sẽ gặp phải chuyện gì. . . .
Chỉ cần tưởng tượng, anh liền không khống chế nổi sát khí của mình!
Người này không thể lưu lại.
Hoa Chiêu nhanh chóng vỗ vỗ lồng n.g.ự.c anh để trấn an anh.
Diệp Thâm hoàn hồn, bắt được bàn tay nhỏ bé lộn xộn kia, xoay người đi lên. . .
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng, anh đã đi tới mật thất, gặp Chu Mạn Lệ.
"Tô Hằng, tôi thật không muốn làm gì! Anh tin tưởng tôi!" Cô ta đã có chút kịp phản ứng, về nước đối với cô ta mà nói, cũng không nhất định là chuyện tốt.
Hơn nữa, cô ta không nỡ bỏ lại phồn hoa ở đây. . . .
Ở chỗ này, mặc dù cô ta chỉ làm thuê cho quán cà phê, một tháng cũng có thể kiếm được số tiền mà một người bình thường trong nước làm việc một năm cũng không kiếm được.
Cô ta có thể làm việc chăm chỉ hơn, tìm một công việc tốt hơn, hoặc thậm chí tìm một người đàn ông giàu có, sống trong một trang viên rộng lớn, lái một chiếc xe hơi sang trọng và sống một cuộc sống sẽ không bao giờ tồn tại ở trong nước, không tốt sao?
Mà khi cô ta quay về, không những không nhận được những thứ này mà còn có thể bị trừng phạt!
"Tô Hằng, anh nhìn tôi. . ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-210.html.]
Chu Mạn Lệ đột nhiên cởi bỏ nút thắt, bổ nhào về phía Diệp Thâm.
Cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa cô ta cũng không kém!
Diệp Thâm mặt không biểu cảm mà thò tay.
Chu Mạn Lệ vừa muốn cao hứng, trên cổ liền bị đánh mạnh một cái, ngất luôn.
Diệp Thâm nhíu mày, đem cô ta kéo ra khỏi mật thất, kéo lên xe, sau đó lái xe đi đến bến tàu.
Anh tịch thu hộ chiếu cùng thẻ căn cước của Chu Mạn Lệ, như vậy cô ta không thể ngồi máy bay đi, hơn nữa nếu lại muốn đến, cũng không dễ dàng, trừ phi cô ta lại cửu tử nhất sinh mà nhập cư trái phép tới.
Hơn nữa bến tàu bên kia đã có người tiếp ứng.
Nửa đêm qua anh đã gọi điện thông báo sự việc. Bên trên cũng hết sức coi trọng, lập tức bố trí người đến áp giải Chu Mạn Lệ trở về.
Việc bàn giao diễn ra suôn sẻ, Diệp Thâm liếc nhìn Chu Mạn Lệ đang hôn mê, nói với hai người kia: "Cô ta rất giảo hoạt, hơn nữa đã hoàn toàn làm phản, cũng không muốn trở về, các anh ở trên đường coi chừng, lúc cần thiết , có thể. . ."
Kẻ phản bội là kẻ mà anh không thể dung thứ.
Hai người gật đầu: "Chúng ta sẽ chú ý."
Diệp Thâm thấy hai người nghiêm túc trả lời, gật gật đầu nhanh chóng đi ra.
Về đến nhà, Hoa Chiêu đã rời giường, đã làm xong bữa sáng.
Diệp Thâm lập tức lộ ra nụ cười ấm áp, anh lại có thể ăn cơm vợ làm, anh còn tưởng rằng phải qua một hai năm nữa mới có thể đây này.
Anh ôm lấy Hoa Chiêu từ phía sau, hôn đỉnh đầu cô.
Hoa Chiêu phát hiện người này ở đây hun đúc một năm, biết lãng mạn rồi.
Trước kia anh ấy không làm được việc này.
Dù là trước kia, khi chỉ có hai người bọn họ ở nhà, ngoại trừ trên giường, ở nơi khác anh ấy đều quy củ đấy. Tuân theo quy tắc xã hội, cách xa cô ít nhất một cái nắm tay.
Bất quá đây là chuyện tốt, cô thích Diệp Thâm như vậy.
Hoa Chiêu quay đầu lại, nhiệt tình đáp lại.
Với phản ứng này, bữa sáng đã bị trì hoãn thêm một giờ.
Một giờ sau, Hoa Chiêu miễn cưỡng mà rời giường, ăn bữa sáng nóng hổi của Diệp Thâm, lười biếng nói chuyện phiếm với anh: "Địa chỉ lúc trước Tề Hiếu Hiền đã nói, anh đã nghe ngóng chưa?"
"Không có." Diệp Thâm nói ra: "Nhưng anh đã đi ngang qua cửa nhà đó mấy lần, gặp được mấy người, chỗ đó xác thực là có hai gia đình người Hoa, hơn nữa trong đó có một nhà họ Diêu."
Hoa Chiêu lập tức thẳng người dậy: "Họ Diêu? Vậy anh nhìn thấy người phụ nữ nhà đó chưa? Cùng em lớn lên giống nhau không?"
Diệp Thâm vậy mà gật đầu: "Hình dáng có một chút tương tự, nhưng cũng không phải rất giống."
"Có lẽ cũng sẽ không quá giống, cách mấy đời người đâý." Hoa Chiêu nói ra.
Thật tốt là, bây giờ cô ấy trông như thế này, dị năng đóng góp công lao rất lớn.
Nếu vẫn như nguyên chủ, vừa đen lại béo, hơn 100 cân, như một con quỷ.
"Nếu rảnh em cũng muốn đi ngang qua cửa nhà bà ta một chút." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm gật đầu: "Em có thể ở đây hai ngày, anh cùng em đi."
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, còn có một vấn đề cô chưa hỏi, cô có chút xấu hổ nói: "Anh lần trước nói, đừng nên gặp mặt đấy. . . Em đột nhiên đến rồi, sẽ không mang đến phiền toái cho anh chứ? Lần này em lưu lại, lại dùng cớ gì?"
Diệp Thâm xoa bóp khuôn mặt của cô: "Hiện tại mới nhớ tới?"
Mặc dù lý trí của anh đã từ chối sự hiện diện thường xuyên của cô ở bên anh, như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô, anh phát hiện đáy lòng mình không thể giấu nổi sự vui vẻ.
Hơn nữa phiền toái, anh sẽ giải quyết đấy.
"Một hai tháng gặp một lần, không tính là nhiều lần." Diệp Thâm nói: "Bất quá lần sau đến muốn đến phải gọi điện thoại cho anh, anh sắp xếp người bảo vệ em, đừng để phát sinh chuyện ngày hôm qua một lần nữa."
"Ừ!" Hoa Chiêu vui vẻ gật đầu.
"Về phần lấy cớ." Diệp Thâm nhướn mi, khí chất trên người đột nhiên lại thay đổi, biến thành quý công tử ngạo mạn kia: "Tất nhiên là em bị mị lực của anh chinh phục."
Hoa Chiêu sững sờ, cười ha ha, bất quá liên tục gật đầu: "Lý do này tốt!"
Muốn nói nam sắc, loại khí chất này của Diệp Thâm, so với trước kia càng có lực hấp dẫn, một cô gái nhỏ như cô bị mê hoặc, cũng không kỳ quái.
Hoa Chiêu đứng dậy, đang muốn hôn ông chồng già, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng còi chói tai.
Một chiếc xe thể thao đứng ở cửa lớn, cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống.
Một người phụ nữ tóc vàng dáng người xinh đẹp, mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác da mỏng và quần tây bó chặt quanh người, đứng ở cửa nói chuyện với nhân viên bảo vệ.
Hoa Chiêu huýt sáo, quay đầu hỏi: "Ai vậy?"
Ánh mắt của cô có chút dữ tợn, chẳng lẽ ngoại trừ Chu Mạn Lệ còn có người "cộng sự" khác?
Trong lòng Diệp Thâm đổ mồ hôi, trên mặt lại không chột dạ: "Gặp nhau trong một bữa tiệc đấy, cũng không tính là biết, anh cùng cô ta thực sự không quen."
Vừa dứt lời điện thoại bên cạnh đã vang lên, bảo vệ cổng hỏi có cho vị tiểu thư này vào trong hay không.
"Nói với cô ta tôi đang có hẹn, không rảnh gặp những người phụ nữ khác." Diệp Thâm nói xong cúp điện thoại.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, tuy rất xa, nhưng tầm mắt của cô có thể thấy rõ người phụ nữ kia có chút ngẩn người, sau đó nhìn chằm chằm vào biệt thự nửa ngày, cuối cùng hầm hừ mà bước đi.
"Hừ." Hoa Chiêu ê ẩm mà hừ một cái coi như xong, không có níu lấy không thả.
Trong cuộc sổng thỉnh thoảng có chút dấm chua rất tốt, nhưng một vại dấm chua thì không làm được.
"Buổi tối anh muốn đến nhà Dương Trung ăn cơm? Có thể gặp nguy hiểm hay không?" Cô vừa lôi kéo Diệp Thâm đi dạo quanh cái biệt thự này, vừa nói.
"Đã biết lỗ tai em rất thính, không nghĩ tới lại thính như vậy." Diệp Thâm cười nói một câu, nếu như anh nhớ không lầm, lúc ấy cô cũng đã đi đến đường cái đối diện rồi.
"Đừng ngắt lời. Hai người các anh đã giơ s.ú.n.g giằng co một trận, vậy mà còn có thể được mời ăn cơm, hắn quan trọng như vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Chuyện Dương Trung cùng cha hắn là mục tiêu nhiệm vụ, Diệp Thâm cũng không nói cho cô biết, nhưng hiện tại cô có chút đoán được.
Diệp Thâm nhìn chằm chằm vào cô, gật gật đầu: "Rất quan trọng."
"Được rồi." Hoa Chiêu đã hiểu, do dự vài giây hỏi: "Cần em hỗ trợ không?"
Diệp Thâm thoáng cái nở nụ cười: "Em an toàn, là đã giúp anh rất nhiều rồi. Nghe lời, buổi tối ở nhà chờ anh trở lại."
Hôm nay hai người ở này trong nhà như hình với bóng.
Diệp Thâm kể cho cô trải nghiệm của mình ở chỗ này, Hoa Chiêu nói cho anh ấy những chuyện lý thú của 3 bảo bảo, hai người có chuyện nói mãi không hết.
Lúc chạng vạng tối, Diệp Thâm miễn cưỡng tạm biệt Hoa Chiêu, ngồi xe đến nhà Dương Lập Dân.
Nhìn ô tô của anh biến mất, không biết vì cái gì, trong lòng Hoa Chiêu đột nhiên có chút không nỡ.
"Anh ấy lợi hại như vậy, còn mang theo nhiều người như vậy, có thể có nguy hiểm gì." Hoa Chiêu thì thào tự an ủi mình.
Bất quá mỗi một lần Diệp Thâm rời nhà đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô đều có loại cảm giác không nỡ này.
Hoa Chiêu lắc đầu, không để cho mình nghĩ nhiều.
Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng rồi.
Nhà Dương Lập Dân ở thành phố bên kia, sau hai giờ ô tô lái vào một tòa trang viên.
"Ha ha ha! Tô tiên sinh đến thăm, Dương mỗ rất vinh hạnh ah!" Dương Lập Dân hơn 50 tuổi vậy mà tự mình đứng ở cửa ra vào nghênh đón Diệp Thâm, nhìn thấy anh liền thoải mái cười to.
Phần này lễ ngộ, làm cho những người quen thuộc Dương Lập Dân chứng kiến được đã giật mình, ông ta cũng không phải là người bình dị gần gũi như vậy, người không có địa vị, thậm chí đến tư cách cùng ông ta nói chuyện cũng không có.
Mà tài sản cùng bối cảnh của Diệp Thâm, theo lý thuộc về nhóm người chưa đủ địa vị.
"Dương tiên sinh khách khí, gọi tôi là Tô Hằng là được rồi." Đối với lễ nghĩa này của Dương Lập Dân, Diệp Thâm cũng có chút ít cảnh giác.
Nếu như Dương Lập Dân thực sự coi trọng anh như vậy, cũng sẽ không biết nhau nửa năm, hôm nay mới mời anh đến trong nhà ăn cơm.
"Tốt, tôi đây liền không khách khí, a Hằng, mau mời tiến." Không phải Tô Hằng, thoáng cái chính là a Hằng rồi.
Diệp Thâm cười cười, cùng ông ta tiến vào nhà.
Đồ nội thất của Dương gia, hết sức xa hoa, vừa vào nhà đã có thể cảm nhận được bốn chữ, vàng son lộng lẫy.
Trên vách tường in tranh, đều là vàng lá đấy, tất cả tay cầm của cửa, còn có một chút đồ vật nhỏ không ngờ đến, đều là vàng ròng đấy.
Tương truyền nói rằng người này đặc biệt yêu tài, lòng tham không đáy, xem ra tám chín phần mười là đúng rồi.
Diệp Thâm ở phòng khách ngồi xuống, phát hiện tay cầm ở ghế sô pha đều là mạ vàng đấy.
"Như thế nào? Thích không?" Dương Lập Dân vậy mà hỏi.
Diệp Thâm gật gật đầu: "Hoàng cung cũng không gì hơn chỗ này rồi."
"Ha ha ha ha!" Những lời này thoáng cái đã gãi đến chỗ ngứa của Dương Lập Dân, ôn ta chẳng những thích tiền, ông ta còn thích quyền.
Không phải các hoàng đế thời cổ đại đều trang trí như thế này sao? Ông ta chính là muốn đem nhà mình làm thành Hoàng cung!
Tô Hằng này, rất tinh mắt nha!
"Tiểu thư đâu rồi? Gọi con bé xuống dùng cơm!" Dương Lập Dân nói với người hầu.
Người hầu lập tức lên lầu.
Một lúc sau, một bóng người bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, một cố gái với trang phục lộng lẫy, vẻ mặt không tình nguyện, giày cao gót dẫm mạnh vào tấm thảm lông dê, nhưng vẫn phát ra âm thanh.
"Cha! Người ta muốn giảm béo, buổi tối không ăn!" Cô gái bĩu môi hô.
Bộ dáng xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào.
"Giảm cái gì mà giảm? Con xem con đã gầy thành cái dạng gì rồi hả? Tin tưởng cha, đàn ông không thích mấy cô gái quá gầy." Dương Lập Dân vẻ mặt yêu chiều nói.
Cô gái rẽ góc cầu thang xoắn ốc, nhếch miệng nhìn cha mình, nhưng cô ta lại nhìn thấy Diệp Thâm bên cạnh cha mình.
Anh thật sự so với người đàn ông hơn 50, vẻ mặt trung hậu như Dương Lập Dân có thể hấp dẫn ánh mắt nhiều hơn.
Cô gái dừng chân lại gần như bước lên không trung, trợn to hai mắt nhìn Diệp Thâm.
"Đây là con gái tôi Dương Chân." Dương Lập Dân cười nói: "Năm nay 18 tuổi, vừa lên đại học, hôm nay hiếm khi được nghỉ ở nhà."
"Chân Chân, mau tới đây chào Tô tiên sinh, con gọi anh Tô là tốt rồi." Dương Lập Dân lại nói với Dương Chân.
Hai mắt Dương Chân sáng ngời, một bước ba bậc mà nhảy xuống dưới, đứng ở trước mặt Diệp Thâm cười nói: "Anh Tô!"
Trước kia cha đã từng nói qua với cô ta, muốn giới thiệu cho cô ta một thanh niên tài tuấn hơn 30 tuổi, còn là một người nhập cư trái phép, nhà giàu mới nổi.
Cô ta nghe xong liền không muốn! Trên lầu cáu kỉnh, nhưng đến cùng cũng không dám cãi lời cha, phải xuống gặp một lần.
Kết quả không nghĩ tới lại được kinh ngạc và vui vẻ!
Ở nơi này là người nhập cư trái phép khách, nhà giàu mới nổi? Người này rõ ràng là hoàng từ từ trong truyện cổ tích đi ra! Hơn nữa còn là quý công tử mà cô ta ưa thích!
Cô ta không thích hoàng tử tóc vàng mắt xanh, tiếp xúc qua mấy người, luôn không hài lòng, hơn nữa cô ta có thể phát hiện, đối phương kỳ thật rất xem thường cô ta.
Diệp Thâm nhìn cô ta, chỉ là nhàn nhạt gật đầu.
Lại thêm một người. . . . . Thật sự là không yên rồi.
Lại để cho vợ anh biết, lại "Hừ" anh.
Bất quá, anh cũng rốt cuộc rõ Dương Lập Dân vì sao lại tỏ thái độ như vậy rồi, đây là muốn tìm con rể?
"Tới tới tới, ăn cơm." Dương Lập Dân mời hai người đến bàn ăn.
Diệp Thâm nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: "Dương Trung đâu?"
"Không biết." Dương Lập Dân tùy ý nói ra: "Người trẻ tuổi, có thế giới của mình, không muốn cùng một ông già như tôi cùng ăn cơm rồi, chê tôi phiền."
Đồ ăn đi lên, Dương Lập Dân tri kỷ mà phân phó quản gia: "Những người Tô Hằng mang tới đâu? Nhất định phải chiêu đãi thật tốt."
"Dạ tiên sinh." Quản gia xuống dưới tự mình đi an bài.
"Tới tới tới, chúng ta ăn cơm." Dương Lập Dân nhiệt tình mà chiêu đãi Diệp Thâm.
Diệp Thâm nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, nhìn Dương Lập Dân cùng Dương Chân đều động đũa, hắn mới động đũa.
...
Hoa Chiêu một mình ăn cơm tối.
Diệp Thâm cũng sống trong trang viên, nhà chính tuy lớn nhưng không ai được tùy ý ra vào, mỗi ngày chỉ có thời gian cố định mới có bảo mẫu vào nhà dọn dẹp vệ sinh.
Thời gian khác, bảo mẫu cùng bảo vệ đều sống trong các khu nhà phụ riêng biệt.
Cách nơi này có chút xa.
Diệp Thâm trước khi đi đã dặn không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không có người đến nấu cơm cho Hoa Chiêu, đồ ăn đều là chính cô làm đấy.
Nhưng cô cảm thấy đồ ăn hôm nay thật vô vị, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Ăn vào một nửa, cô không thể chịu nổi nữa nên đặt đũa xuống, rời khỏi tòa nhà chính, đi về phía tòa nhà phụ.
Các vệ sĩ đã ăn xong và tự do đi lại.
Diệp Thâm có 10 vệ sĩ, bình thường đều đi theo anh ấy, hung hăng càn quấy.
Nhưng hôm nay lúc đi anh chỉ mang theo 5 người, những người còn lại ở lại bảo vệ Hoa Chiêu.
Nhìn thấy Hoa Chiêu, tất cả mọi người đều rất bất ngờ.
Ngoại trừ lúc lôi kéo Hoa Chiêu từ trong quán cafe đi ra, bọn hắn chưa từng tiếp xúc gần gũi với cô.
Hiện tại cô là người trong lòng ông chủ, bọn hắn không dám liếc mắt nhìn nhiều.
"Các người có biết Tô Hằng đi đâu không? Tôi muốn đi tìm anh ấy! Mang tôi đi tìm anh ấy!" Hoa Chiêu nói ra.
Mấy người vệ sĩ liếc nhau, chuyện này đương nhiên là không được, bọn hắn ngoại trừ lời ông chủ..., ai cũng không nghe.
Hoa Chiêu ép buộc, dụ dỗ một hồi, vậy mà đều không dùng được.
Thật là có chút bội phục người đàn ông của mình, người mới thu nạp không bao lâu, cứ như vậy nghe lời rồi.
"Vậy được rồi, tôi không đi, các người đi tìm anh ấy, nói cho anh ấy biết tôi tìm anh ấy có việc, muốn anh ấy trở lại, lập tức lập tức!" Hoa Chiêu ra lệnh.
Sắc mặt cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn ra, cũng rất có khí thế, vừa nhìn đã biết có gia thế hùng hậu.
Không chừng tương lai thật sự sẽ trở thành bà chủ.
Mấy người vệ sĩ lại liếc nhau, một người đứng lên: "Tôi đi thôi, các ngươi lưu lại bảo hộ Phương tiểu thư."
Đây đã là cãi lời mệnh lệnh của ông chủ rồi.
"Không được! Các người đều đi!" Hoa Chiêu hô.
Điêu ngoa bá đạo lại tùy hứng.
Nhưng mặc dù là dạng này, cũng xinh đẹp hiếm thấy.
Tương lai khả năng là bà chủ rất lớn. . .
Vệ sĩ thỏa hiệp rồi, cuối cùng 4 người đi rồi, lưu lại một người "Bảo hộ" Hoa Chiêu.
Hắn sợ cô chạy.
Nhìn bộ dạng chân tay lèo khèo của cô, người lưu lại này cảm giác mình một tay cũng có thể đối phó rồi.
Về phần 3 người của Dương Trung bị đánh ngã kia, bọn hắn nhất thời không nhớ ra được.
Xem ra có thể điều được 4 người đi, đã là cực hạn của mình rồi.
Hoa Chiêu tâm tình có chút nóng nảy mà trở về lầu chính.
Người vệ sĩ còn lại đưa cô tới cửa ra vào rồi cũng không đi, mà canh giữ ở cửa ra vào.
Hắn còn gọi quản gia tới, lại để cho hắn ta phái người hầu tuần tra xung quanh phòng ở, phòng ngừa Hoa Chiêu nhảy cửa sổ chạy trốn.
Con chim hoàng yến này bị ông chủ bắt lại 2 lần rồi đấy, bây giờ cô nhất định bắt 4 người đi, nhìn thế nào cũng thấy cô muốn bỏ chạy.
Hoa Chiêu không để ý đến động tác của bọn hắn, mà là đi lên sân thượng, buông ra dị năng cảm thụ thực vật xung quanh, muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Nhưng nháy mắt sau đó, cô liền cảm giác có một đám hơn 20 người, đã lặng lẽ tiến vào, rất nhanh hướng biệt thự vọt tới.
Trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, hành động cũng rất nhanh nhẹn.
Xem xét tựu lai giả bất thiện (*)!
"Coi chừng!" Hoa Chiêu lập tức phát ra một tiếng hét chói tai.
Tiếng thét chói tai này đã làm người cả hai phe giật nảy mình.
Nhưng kẻ địch phản ứng nhanh, bởi vì bọn hắn đang ở trong bóng tối.
Mà dưới lầu vệ sĩ vẫn còn nghi hoặc Hoa Chiêu hô cái gì.
"Rầm rầm rầm" vài tiếng động vang lên trong đêm tối.
Sau đó là âm thanh ngã xuống đất.
Người vệ sĩ giật mình hoàn hồn, đây là tiếng s.ú.n.g có giảm thanh, và là tiếng người ngã xuống đất.
Có địch tập kích!
Hắn lập tức móc vũ khí ra, lách mình ẩn vào trong bóng tối.
Viên đạn xẹt qua hắn giật mình toát mồ hôi lạnh.
"Rầm rầm rầm" Âm thanh vẫn tiếp tục.
Một số người hầu được quản gia gọi ra trước đó đã ngã xuống đất. Một số vẫn còn run rẩy, một số đã im lặng.
Tử vong đã tới là nhanh chóng như thế, Hoa Chiêu căn bản phản ứng không kịp.
Đối phương lại chỉ có một người bị vệ sĩ phản kích bị thương.
Còn lại hơn hai mươi người thuận lợi mà vọt vào gian nhà.
"Tìm!" Dương Trung nhìn xung quanh nói ra.
Hắn không cùng Diệp Thâm ăn cơm, hắn đến đoạt phụ nữ của Diệp Thâm.
Cha đã phát hiện Chu Mạn Lệ có chút không tầm thường, người phụ nữ này phải bắt trở về để tra hỏi.
Mà Tô Hằng trước đó đã vứt bỏ cô ta, vì sao đột nhiên lại đem người mang đi?
Việc này rất không bình thường.
Hắn thấy Tô Hằng cũng không có ý định nhai lại cỏ.
Vậy thì thú vị rồi. . .
Hiện tại trong mắt hắn, Chu Mạn Lệ còn quan trọng hơn cả Hoa Chiêu.
Đương nhiên buổi tối hôm nay hắn muốn thuận tiện bắt luôn Hoa Chiêu, thật tốt. Tốt nhất ở trước mặt Tô Hằng, tức c.h.ế.t hắn!
Dương Trung nghĩ đến mà cao hứng, chính mình bật cười, tự mình đi tìm trong phòng ngủ.
Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy may mắn căn nhà này khá lớn, hơn 20 người kia cũng đừng mơ tưởng tìm được cô.
Cô đột nhiên ném một vài hạt giống xuống cầu thang, những hạt giống đó bén rễ và nảy mầm ngay lập tức khi chúng tiếp đất, phát triển thành dây leo và leo lên tường.
Hoa Chiêu từ sân thượng leo ra, đi xuống lầu như một cái thang.
Cô cũng không quay người bỏ chạy, mà lặng lẽ đi vào một căn phòng nhỏ mà lúc ban ngày Diệp Thâm đã giảng giải qua cho cô.
Công tắc điện của trang viên ở bên trong.
Hoa Chiêu đi vào qua cửa sổ, kéo công tắc xuống, toàn bộ trang viên lập tức tối sầm.
"Phòng phân phối điện tầng một! Đi!" Dương Trung trong bóng tối đột nhiên hét lên.
Nhà của Diệp Thâm đã có lịch sử trăm năm, trước khi đến hắn đã tìm hiểu kỹ cách bài trí ở đây và biết rõ như lòng bàn tay.
Mà hắn bây giờ đã mò tới bên ngoài căn phòng trước đó đã giam giữ Chu Mạn Lệ.
Chỉ là cơ chế dường như đã bị thay đổi, hắn đã dựa theo phương pháp nghe ngóng được nhưng vẫn không thể mở ra.
Hoa Chiêu không nghĩ tới hắn đã biết được đầy đủ như vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân dày đặc, cô cầm lên một cái ghế trong phòng đập nát công tắc điện, sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ đi ra ngoài.
Bọn người kia xông vào, hết thảy đều đã chậm.
Ở đây cũng không có kỹ sư điện, để sửa chữa đồ phức tạp như vậy.
"Đáng chết!" Dương Trung cũng vọt đến, mượn đèn pin hệ thống công tắc điện bị vỡ vụn mắng to.
"Đuổi theo!" Hắn nhìn cửa sổ đã mở ra, dẫn đầu xông ra ngoài.
Hoa Chiêu đã chạy đến trong rừng cây.
Lầu chính xung quanh đều là cỏ, nhưng bên ngoài sân cỏ, là lẻ tẻ mà mấy cây đại thụ, còn có mấy lùm cây nở hoa.
Nơi này chính là thiên hạ của cô.
Cô giữ Dương Trung lại.
Về phần những người khác xông vào, đều bị mấy dây leo xuất quỷ nhập thần tập kích rồi.
Dây leo cuốn lấy cổ của bọn hắn, lập tức buộc chặc, gọn gàng mà linh hoạt, không để lại một người sống.
Lúc làm những điều này tay Hoa Chiêu cũng có chút run.
Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên cô tự tay g.i.ế.c người.
Nhưng cô không chút do dự, cũng giống như cô đã vô số lần yêu cầu quan tòa tuyên án tử hình cho kẻ sát nhân.
Bởi vì cô đã phát hiện ra rằng năm người hầu ngã xuống đất đều đã chết.
Đây là những người bình thường, người lớn tuổi đã ngoài 30, và người trẻ hơn chỉ mới ngoài 20 tuổi.
Cô gặp họ vào ban ngày, và họ đều là những người phụ nữ bình thường đến đây để làm giúp việc nuôi gia đình.
Mấy phút trước họ còn sống huyên thuyên về chuyện xưa của ông chủ và cô, mong mấy ngày nữa lên lương, rồi nghỉ tết nguyên đán, cùng gia đình đi đâu chơi….
Bây giờ, gia đình của họ chỉ có thể tham dự đám tang của họ.
Tay Hoa Chiêu lập tức không còn run nữa.
Dương Trung đã cảm thấy không đúng, hắn hô to tên của mấy người kia, không có bất kỳ người nào đáp lại.
Những người kia vừa rồi rõ ràng cùng đã hắn chân trước chân sau xông tới đấy! Hiện tại hắn hô nát cổ họng cũng không có người trả lời.
Tà môn!
Dương Trung sợ, như bị quỷ đuổi xông về lầu chính: "Người đâu? Còn có người ở đây không? !"
Lúc này đã có người đáp lại.
Dương Trung hung hăng thở phào: "Đi nhanh! Rút lui!"
Cái gì mà Chu Mạn Lệ, cái gì mà Phương Tầm, quên đi!
"Thiếu gia, Chu Mạn Lệ kia còn chưa tìm được đâu, cứ như vậy trở về, lão gia sợ là sẽ không vui." Một người nói ra.
Hôm nay cùng hắn tới tất nhiên đều là tâm phúc của Dương gia.
"Không sao, ông ấy hôm nay bắt được Tô Hằng, đã rất vui vẻ rồi!" Dương Trung một bên chạy vừa nói: "Về phần Chu Mạn Lệ, lại để cho Tô Hằng tự mình giao ra đây!"
Một câu "Bắt được Tô Hằng", lập tức làm cho tim Hoa Chiêu run lên.
Không thể thả hắn đi rồi.
Cô vốn ý định vụng trộm đi theo đằng sau Dương Trung đến Dương gia nhìn xem, hiện tại xem ra phải đổi lại mạch suy nghĩ rồi.
Dương Trung cùng mấy người chạy ra lầu chính, quay lại đường cũ, muốn lái xe chạy trốn.
Chính giữa tất nhiên phải đi qua hoa viên.
Sau đó bọn hắn "sụp bẫy " ở giữa rồi, tất cả mọi người rơi xuống một cái hố to.
Hoa Chiêu quay người chạy về phía hoa viên bên kia, đi đến bên cạnh một cây đại thụ.
"Anh sao rồi?" Cô hỏi.
Vệ sĩ duy nhất còn lại bị doạ đến kinh hãi, cũng may là Hoa Chiêu đang nói chuyện, không phải đối phương.
"Tôi bị thương, tại sao cô cũng tới đây? Nhanh trốn đi!" Hắn hạ giọng khẩn trương mà nhìn xung quanh.
Những người lặng lẽ bị g.i.ế.c trong bụi cây, hắn không biết.
Người vừa rồi rơi xuống hố, hắn cũng không biết.
Cũng không phải thấy "Quỷ", không có người hô to gọi nhỏ, với tư cách "vệ sĩ chuyên nghiệp ", chút tố chất ấy bọn hắn vẫn phải có.
Vì vậy, người vệ sĩ luôn nghĩ rằng xung quanh đều có kẻ thù.
Trông thấy Hoa Chiêu vẫn đứng yên, vệ sĩ nóng nảy, giãy dụa đứng lên muốn kéo cô đến phía sau cây.
Cái cây này có chút lâu lắm rồi, thân rậm rạp đến nỗi có một hốc cây ở giữa.
Nhưng cũng chỉ có thể cất vào một người.
Vệ sĩ cắn răng một cái, muốn đem Hoa Chiêu nhét vào trong hốc cây, hắn lại tìm một chỗ khác.
Nhưng Hoa Chiêu đã túm lấy hắn kéo sang chỗ khác, cũng bất chấp trên đùi hắn bị thương.
"Anh nhanh qua bên kia nhìn xem, bọn hắn c.h.ế.t thật nhiều người, lại rơi xuống hố rồi, tôi cảm thấy đây là một cơ hôi tốt để diệt toàn bộ bọn hắn."
Khí lực của lớn, mang theo một vệ sĩ vạm vỡ như một con gà.
Người vệ sĩ choáng váng, quên chống cự, hoặc không thể chống lại được.
Hơn nữa lời của cô cũng làm cho hắn sững sờ.
Đợi hắn tỉnh táo lại, hố to đã dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Một số người đang leo lên, nhưng có vẻ như bị thương và di chuyển chậm.
Hố này không sâu lắm, chỉ hơn hai mét, sâu hơn nữa chính là mạch nước ngầm rồi.
Bất quá Hoa Chiêu đã dựng lên một ít dây leo bén nhọn ở đáy hố, đ.â.m bị thương bọn hắn.
Hiện tại dây leo đã công thành lui thân biến mất không thấy gì nữa.
Trong bóng tối cũng không có người nào nghĩ đến rốt cuộc là cái gì làm bọn hắn bị thương, bọn hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ đáng sợ này.
"Giết bọn chúng đi, lưu lại Dương Trung." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.
Nếu như không phải khả năng b.ắ.n s.ú.n.g của cô còn chưa luyện tốt, cô cũng không cần tìm người khác.
Hơn nữa ở đáy hố trực tiếp giải quyết cũng không được.
Cái vũng hố này đã rất khó giải thích, những người này lại c.h.ế.t ở bên trong? Thì càng không thể nói dối rồi.
Huống chi, cô muốn giữ Dương Trung lại.
"Bên phải ngoài cùng là Dương Trung." Hoa Chiêu nhỏ giọng nói cho vệ sĩ.
Người vệ sĩ đã hơi ngẩn người.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến cô gái nhỏ nhắn dễ thương và ngọt ngào này, giống như một chú mèo con đáng thương và bất lực bị ông chủ của họ bắt lại, lại nói ra những lời lạnh lùng với giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Nhưng cô nói rất đúng!
Không thừa dịp hắn đang bị thương mà g.i.ế.c hắn? Chờ bọn hắn nhiều người như vậy leo ra g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ sao?
Người vệ sĩ giơ s.ú.n.g lên ngay lập tức, khoảng cách dưới 20 mét hắn có thể b.ắ.n mục tiêu bằng súng.
Sau khi b.ắ.n liên tiếp ba phát s.ú.n.g để giải quyết ba người, những người đằng sau có chút khó khăn.
Những người khác núp ở trong hố không đi ra rồi.
Nhưng điều này không thể ngăn cản vệ sĩ chuyên nghiệp lại to gan.
Hắn cũng trở nên hung ác, vụng trộm tiếp cận bẫy rập, theo chân bọn họ đối chiến.
Cuối cùng ỷ vào chính mình đạn nhiều, có tiếp tế, đem những người còn lại đều g.i.ế.c chết, chỉ để lại Dương Trung.
"Làm sao bây giờ?" Vệ sĩ vô thức mà hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đi đến chỗ bẫy rập, vệ sĩ lại ngăn cô lại.
"Chỉ còn lại một người, nhưng trong tay hắn ta còn có vũ khí" Hắn nói.
Trong bóng tối, Hoa Chiêu cười cười, hắn không có vũ khí, đám người còn lại đều bị thực vật cô sai kéo vào trong đất.
Dương Trung lục lọi cả buổi cũng không được, tức giận đến đều run rẩy rồi.
Hoặc là bị dọa.
Khẩu s.ú.n.g trong tay hắn đã hết đạn từ lâu.
Hoa Chiêu dừng lại, kỳ thật cũng không cần phải đi qua.
Cô nhìn quanh bốn phía, nơi này là hoa viên, xung quanh có một ít đá trang trí, và trải ở bụi hoa.
Cô cầm lấy một tảng vừa tay đấy, ước lượng, "Vèo" một phát ném vào trong hố.
Ở khoảng cách 3 mét, cô cũng có thể làm được bách phát bách trúng.
Viên đá đập vào đầu Dương Trung, hắn thoáng cái liền ngất luôn.
Vệ sĩ...
Hoa Chiêu lúc này mới nhảy xuống trong hố, ném Dương Trung như một con rối ném ra, kéo về nhà chính, trói lại, sau đó tát hai cái đến tỉnh.
"Các người đã làm gì Tô Hằng?" Hoa Chiêu hỏi.
Dương Trung trợn mắt, nhìn bóng người mờ ảo trong bóng tối đối diện, nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra với mình, hắn đột nhiên cảm thấy mình gặp phải ma quỷ! Lông mao dựng đứng.
"Cô là ai? Cô cùng Tô Hằng có quan hệ như thế nào? Các người là ai? !" Hắn buột miệng hỏi.
Rốt cuộc, hắn cũng không phải là một cái túi rơm, hắn đã được bồi dưỡng đặc biệt bởi cha mình, hắn đối với phương diện nào đó đặc biệt nhạy bén.
Hoa Chiêu biểu hiện trước sau không đồng nhất, hiện tại lại càng quan tâm một người đã "nhốt" mình, hắn không thể không nghĩ nhiều.
"Hắn là người đàn ông tôi chọn trúng." Hoa Chiêu nói xong lại phất tay Dương Trung một cái tát: "Nói, các người đã làm gì hắn!"
Cách giải thích này xác thực cũng hợp lý.
Diệp Thâm bị người ta liếc chọn trúng là chuyện rất bình thường.
Dương Trung không lên tiếng, mặc kệ Hoa Chiêu lại đánh mấy bàn tay, vậy mà cũng không mở miệng.
Hoa Chiêu không có cách nào rồi, tra tấn bức cung cô không biết.
Nhưng hiện tại cô rất gấp, rất lo lắng cho Diệp Thâm!
"Tôi đến!" Vệ sĩ ở bên cạnh đã băng bó kỹ miệng vết thương trên đùi, chỉ tổn thương cơ bắp, không phải chuyện lớn gì.
Bây giờ nghe nói ông chủ có khả năng gặp nguy hiểm, hắn cũng gấp.
Hắn cũng là người Hoa, cũng là vượt biển tới, ban đầu chính mình nhất nghèo, nghèo đến rớt mùng tơi, là ông chủ cho mình hi vọng sống sót.
Hắn xem Diệp Thâm không khchỉ là ông chủ, mà còn là ân nhân.
Hoa Chiêu lui ra phía sau, nhìn người vệ sĩ hơn 30 tuổi dùng thủ đoạn chồng chất, thu thập Dương Trung.
Có một số hình ảnh, cô cũng nhìn không được rồi.
Dương Trung đã được nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi loại tội này? Có thể chịu được mấy cái tát của Hoa Chiêu đã được xem là một người đàn ông rồi.
"Tôi nói! Chúng tôi không định làm gì hắn! Cha tôi chỉ muốn đem hắn làm con rể! Các người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương hắn đấy!"
Vệ sĩ lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Chiêu, hắn cứng người lại rồi.
Loại chuyện này lại chọn trúng ông chủ, Phương tiểu thư sao có thể yên tâm?
...
Lúc này Diệp Thâm xác thực rất nguy hiểm.
Anh cảm giác toàn thân đều đang thiêu đốt, tay chân lại vô lực, mềm nhũn bay bổng, không nhấc lên nổi.
Toàn thân cao thấp chỉ có một nơi là cứng rắn đấy.
Hắn biết rõ chính mình trúng độc.
Dương Chân xem ra cũng không khá hơn là bao.
Hai người hiện tại đã bị người hầu nâng lên trên lầu, phóng tới trên một cái giường.
Dương Lập Dân cũng không khá hơn chút nào, cũng là vẻ mặt ửng hồng, ngồi phịch ở trên mặt ghế.
Xem ra vừa rồi trong thức ăn xác thực có độc, vì để cho anh trúng chiêu, hai cha con này vậy mà dùng thân thử độc!
Người hầu tới, đưa cho Dương Lập Dân một viên thuốc, ông ta ăn xong ánh mắt thanh tỉnh rất nhiều, sắc mặt cũng không đỏ như vậy.
"Thuốc này mạnh thật. Ta già rồi, còn phản ứng lớn như vậy." Dương Lập Dân vậy mà xấu hổ cười cười, giống như đang nói chuyện gì đó đáng để khoe ra.
"Ngược lại là anh." Ông ta ngạc nhiên mà nhìn Diệp Thâm: "Vậy mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh? Là anh không được? Có phải, tính kháng thuốc rất mạnh?"
"Tô Hằng, rốt cuộc anh là ai?" Ông ta hỏi.