Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:55
Lượt xem: 133
Hoa Chiêu nhanh chóng đi mở cửa.
Cửa lớn mở ra trong nháy mắt, băng tuyết trên mặt Diệp Danh lập tức tan rã, nụ cười ấm áp một lần nữa đọng ở trên khuôn mặt anh, anh cười với Hoa Chiêu đến như tắm gió xuân: "Tại sao là em ra mở cửa? Tiểu Thâm đâu rôi?"
Hoa Chiêu nhìn anh cả, anh ấy lại che dấu cô, như thế lại làm cho cô ngoài ý muốn.
Hiện tại Diệp gia còn có chuyện gì muốn gạt cô?
Nhưng cô giả bộ cái gì cũng không phát hiện, vẫn như thường ngày cười mời anh ấy vào cửa.
"Tiểu Thâm đang ở hậu viện rồi, nếu anh tìm anh ấy, hãy trực tiếp về phía sau viện a, Tiền viện có khách nữ." Hoa Chiêu nói ra.
"Vị khách nào vậy?" Diệp Danh tò mò hỏi. Nếu như là người quen, cô sẽ trực tiếp nói tên.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, trực tiếp nói với anh: "Chu Nhụy, anh biết không? Ngày hôm qua mẹ đã nói với anh chưa?"
"Chu Nhụy?" Diệp Danh nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Thím ba giống như có một cháu gái tên Chu Nhụy, là cô ta?"
Cái tên này với anh mà nói, chỉ là hai chữ trên tập tư liệu về gia đình.
"Là cô ta." Hoa Chiêu nói.
"Mẹ nói với anh về cô ta làm gì?" Diệp Danh thuận miệng hỏi.
"Ngày hôm qua thím ba mang cô ta đến thăm, khen ngợi cô ta một lần lại một lần, nữ sinh viên 22 tuổi vừa mới tốt nghiệp, làm giáo viên, người cũng xinh đẹp, hôm nay cũng trùng hợp có việc, cùng Diệp Giai đến chỗ này rồi, người đang ở nhà giữa đấy, anh muốn nhìn một chút hay không?" Hoa Chiêu nói ra.
Hai người đã đi đến hành lang, Diệp Danh nghe xong, bước chân chuyển một cái, liền đi lên đường đến hậu viện: "Anh là tới tìm Tiểu Thâm đấy. . . Em cũng chớ cùng bọn họ nói anh đến rồi."
Nói xong không đợi Hoa Chiêu trả lời, bước chân vội vàng mà thẳng bước đi.
Anh không muốn tái hôn, hôn nhân cũng không tốt đẹp gì, phụ nữ cũng rất phiền toái.
Hiện tại anh đã dần dần có thói quen sống một mình, cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất nhẹ nhàng. Lại quay đầu nhìn lại khoảng thời gian trước kia, cũng nghĩ mãi mà không rõ chính mình sao có thể kiên trì lâu như vậy đấy.
Hoa Chiêu trở về tiền viện, Diệp Giai lập tức hỏi: "Ai vậy? Em thấy hình như là anh cả?"
"Là anh cả, tới tìm anh hai của em đấy." Hoa Chiêu không nói dối, nói cho cô ta biết người đến là Diệp Danh.
"Nha." Diệp Giai không có phản ứng gì, tiếp tục nghiên cứu quần áo trong tay.
Chu Nhụy bất giác liếc nhìn sân sau, nhưng cô ta rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc cắt may trong tay.
Cái gì cũng không nói, càng không có ý muốn đến hậu viện.
Ngược lại vẫn bảo trì bình thản.
Hoa Chiêu cũng không nói gì, chỉ điểm chút lỗi ở bộ quần áo cô ta đang cắt may trong tay.
Hậu viện, Diệp Danh chơi với bọn nhỏ cả buổi, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Thâm.
"Có người đến nói cho anh biết, nói có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho em?" Diệp Danh nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thâm sững sờ: "Bọn hắn nói cho anh."
Diệp Danh chăm chú nhìn anh: "Em đã nhận?"
Diệp Thâm lắc đầu: "Nói để em suy nghĩ một chút, nhưng trên thực tế, anh hiểu đấy."
Bên trên giao nhiệm vụ cho bọn anh, nào có để cho bọn anh cự tuyệt? Chính là dù để cho bọn anh lên núi đao xuống biển lửa, bọn anh cũng phải đi!
Chỉ có điều nhiệm vụ lần này đặc thù, bên trên chỉ nói trước một chút mà thôi, để cho anh có chuẩn bị tâm lý.
Cũng bởi vì là nhiệm vụ đặc thù nên đã thông báo cho người trong nhà anh.
Diệp Danh lại hỏi: "Cụ thể là nhiệm vụ gì?"
Diệp Thâm lắc đầu: "Không thể nói."
Diệp Danh nhíu mày: "Nghe nói rất nguy hiểm, vài năm không thể cùng người trong nhà liên lạc?" Anh cũng không phải kẻ ngốc, anh cũng đã làm binh, nghe thấy mấy từ này liền biết đại khái là nhiệm vụ gì rồi. Anh không muốn Diệp Thâm đi, hai đứa bé còn nhỏ như vậy, Hoa Chiêu còn đang mang thai, hắn vừa đi là vài năm. . . Vài năm cũng còn ít đấy!
Có người vừa biến mất đã hơn mười năm, vài thập niên, thậm chí cả đời sẽ không về được.
Bọn hắn cuối cùng chỉ có thể nhận được một mộ chôn quần áo và di vật.
Nhưng anh cũng biết quy củ, quần áo Diệp Thâm mặc trên người, chính là không có quyền cự tuyệt. Hắn dám cự tuyệt, ngày phải cởi bộ đồng phục này cũng không xa.
Diệp Thâm sờ sờ ngực: "Em sẽ trở lại, nơi này có nhà của em."
Mọi người thường có hai ngôi nhà, một với cha mẹ và một với con cái. Những ngôi nhà có đứa nhỏ đặc biệt khiến người ta lo lắng.
Trong nhà còn có cô ấy.
Khoé miệng Diệp Thâm cong lên một cái nhẹ nhàng, cười: "Em sẽ trở lại, nhiệm vụ lần này cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của anh, nếu như thuận lợi, trước khi cô ấy sinh em đã có thể trở về."
Diệp Danh nhìn anh, sau nửa ngày vỗ vỗ bờ vai anh, cái gì cũng chưa nói.
"Em không ở đây, trong nhà…"
"Ngừng!" Diệp Danh lớn tiếng đánh gãy lời anh: "Người nhà của mình, chính mình tự chăm sóc, vị trí của em, ai cũng không thể thay thế được, em hãy nhớ rõ điểm ấy."
Nói xong, đáy mắt Diệp Danh có chút hồng, quay đầu không muốn cho Diệp Thâm phát hiện. Thật ra anh đã biết nội dung của nhiệm vụ. Mấy tháng sẽ trở lại? Làm sao có thể.
Diệp Thâm cười cười, mặc kệ bao lâu, anh nhất định sẽ trở lại!
Hoa Chiêu càng nghe càng không yên lòng, rốt cuộc là nhiệm vụ gì à?
"Chị dâu hai, chị dâu hai?" Diệp Giai đẩy đẩy Hoa Chiêu.
"À?" Hoa Chiêu cười cười: "Thật xấu hổ, thất thần rồi, khả năng có chút đói bụng."
Cô quay đầu nhìn bên ngoài: "Đến giờ nấu cơm rồi, chị đi làm cơm, buổi trưa các em ăn ở đây đi?"
Diệp Giai không từ chối: "Tốt tốt, em rất nhớ com chị dâu hai làm đấy! Hôm nay lại có lộc ăn rồi!"
Chu Nhụy cười cười không lên tiếng, Diệp Giai ở lại, cô ta tất nhiên lưu lại.
Hoa Chiêu nhìn nụ cười này thấy có chút ngọt rồi, nhưng cô đoán rằng hy vọng của cô ta sợ là muốn thất bại.
Quả nhiên, Hoa Chiêu về phía sau viện hỏi ông nội cùng Diệp Thâm giữa trưa muốn ăn cái gì, Diệp Danh tiếc nuối mà đứng dậy ra về.
Nếu như không biết chuyện Chu Nhụy, anh nhất định sẽ lưu lại đấy, mấy ngày nay anh rất bận, thời gian đến xem bọn nhỏ kỳ thật không nhiều lắm, đến ăn cơm lại càng ít, anh cũng có chút nhớ tay nghề của Hoa Chiêu rồi.
Nhưng vì một bữa cơm mà "Mạo hiểm" không đáng.
Diệp Thâm tiễn anh cả đi ra ngoài, hai người đứng ở ngoài cửa lớn, im lặng nửa ngày, Diệp Danh vỗ vỗ vai anh, nhìn anh một cái thật sâu rồi quay người rời đi.
Hoa Chiêu đi làm cơm, hôm nay phát huy có chút bình thường, cũng may nguyên liệu nấu ăn đều đã qua tinh luyện đấy, vẫn để cho Chu Nhụy ăn được rất kinh diễm, trách không được dì lớn lại để cho cô ta học một ít tay nghề của Hoa Chiêu.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, Diệp Danh không xuất hiện ở trên bàn cơm.
Diệp Thâm cũng không, anh ở hậu viện cùng Hoa Cường ăn cơm.
Diệp Danh là do lòng rối loạn, bằng không thì anh ấy cũng có thể nghĩ đến, căn bản không cần ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Sau khi ăn xong Hoa Chiêu lấy cớ buổi chiều có việc muốn đi ra ngoài, tiễn khách rồi.
Cô muốn hỏi Diệp Thâm một chút, rốt cuộc là nhiệm vụ gì.
Diệp Giai muốn để quần áo ở lại chỗ này, ngày mai lại đến. Hoa Chiêu cũng bảo ngày mai có việc không ở nhà, để cho cô ta đem quần áo đều cầm đi, ngày nào đó sẽ hỏi lại, gần đây cô đều không rảnh.
Diệp Giai chỉ có thể hậm hực mà đi nha.
"Không biết chị dâu hai là thật sự không rảnh hay là giả bộ không rảnh." Ra cửa, Diệp Giai nói thầm.
"Nhất định là thật đấy, cô ấy ngay từ đầu rất nhiệt tình đấy, trước khi ăn bữa cơm lại đột nhiên thay đổi một người khác." Chu Nhụy nói ra: "Em đừng nghĩ nhiều."
"Dạ." Sắc mặt Diệp Giai đã tốt hơn nhiều.
Chu Nhụy lại cảm thấy, Hoa Chiêu chính là không muốn các cô lại đến thăm rồi. Sau khi Diệp Danh, cô ta đã không còn nhiệt tình nữa. . . Có phải là Diệp Danh đã nói gì đó?
Buổi tối, Hoa Chiêu bắt đầu quanh co lòng vòng hỏi Diệp Thâm, kế hoạch nghề nghiệp tương lai của anh là gì.
Diệp Thâm trả lời rất cẩn thận, đương nhiên là thăng chức lại tăng giá trị, để cho cô làm phu nhân thủ trưởng.
"Vậy sắp tới thì sao? Mục tiêu nhỏ trong một hai năm tới?" Hoa Chiêu thuận miệng hỏi.
Diệp Thâm dừng một giây, xoay người che lên: "Trong vòng một năm, đương nhiên là nhìn lão Tam sinh ra, trong hai năm, nhìn xem có lão Tứ hay không."
Hoa Chiêu liếc mắt: "Anh cho em là. . ."
Miệng của cô lập tức bị ngăn chặn, những vấn đề còn lại, tối nay cũng không kịp hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu vẫn chưa đứng lên, ở trong chăn ngủ đến tự nhiên tỉnh, mở mắt ra đã hơn 8 giờ rồi.
Bình thường 5 giờ cô đã tỉnh, bởi vì Diệp Thâm đúng lúc này cũng bắt đầu luyện tập rồi.
"Anh ấy nhất định là cố ý đấy." Hoa Chiêu đập một cái gối đầu nói ra. Cố ý ngăn chặn miệng cô, không cho cô hỏi.
Chột dạ rồi!
Không được, buổi tối hôm nay sức chiến đấu của cô phải mạnh hơn một chút, tiếp tục hỏi, phải hỏi cho ra.
"Ba ba ba." Có người gõ cửa lớn.
Hoa Chiêu cùng cây tử kim đằng liên lạc một chút, phát hiện là Tề Thư Lan.
Hoa Chiêu ngáp cái rồi ngồi dậy, bà ta rốt cuộc đã tới, cô đã đợi bà ta thật lâu rồi.
Diệp Thâm đi ra mở cửa.
Tề Thư Lan không nghĩ tới anh ở nhà, lập tức có chút câu nệ.
Uy thể của Diệp gia càng ngày càng tăng, khí thế của Diệp Thâm cũng càng thịnh, Tề Thư Lan hiện tại thấy Diệp Thâm, không dám nói chút ít cái này cái kia nữa, trong lời nói hưởng chút tiện nghi, ví dụ như nhận thức một trưởng bối cái gì đấy.
"Ông nội không ở nhà, bà hôm khác lại đến." Diệp Thâm nói ra.
"Tôi không phải là tới tìm cha đấy, tôi tới tìm Hoa Chiêu." Tề Thư Lan lập tức nói.
Tìm Hoa Chiêu. . . Diệp Thâm nghĩ tới, là vì chuyện của Tề Hiếu Hiền a?
Chuyện của Tề Hiếu Hiền, Hoa Chiêu đã nói qua với anh, thậm chí kể cả chuyện tấm hình kia. Cô ấy hoài nghi người trên tấm ảnh là bà nội của mình, luôn đang đợi một thời cơ thích hợp để cho Tề Hiếu Hiền há mồm.
"Vào đi." Diệp Thâm nói ra.
Tề Thư Lan thở phào, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã được vào cửa rồi.
Hoa Chiêu đã mặc quần áo tử tế, vội vàng rửa mặt, ở phòng chính chờ Tề Thư Lan. Tề Thư Lan vừa gặp cô đã như thấy vị cứu tinh, cũng không dám quanh co lòng vòng làm cho người ta phiền nữa, trực tiếp cầu xin: "Hoa Chiêu, của mẹ tôi bệnh còn chưa hết hoàn toàn đâu, hai tháng thuốc tiếp theo thì khi nào mới có?"
Hoa Chiêu đã chặt đứt hai tháng thuốc của Tề Hiếu Hiền. Tề Hiếu Hiền xác thực còn chưa khỏe hoàn toàn, người tuy đã có thể đi rồi, sinh hoạt cũng có thể miễn cưỡng tự gánh vác rồi, nhưng còn có chút miệng lệch, mắt xếch, nói chuyện không rõ ràng, ngẫu nhiên còn chảy nước miếng, rất ảnh hưởng mỹ quan.
Bà ta cũng không cách nào đi ra ngoài.
Hoa Chiêu lại không đến đưa, bà ta mà bắt đầu nói con trai con gái, để cho bọn hắn đi tìm Hoa Chiêu.
Kết quả cả hai đứa con cũng không muốn quan tâm đến bà ta.
Bởi vì chuyện trộm bán rượu thuốc, Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc đều bí mật bị trừng phạt, bảo vệ công tác đã lâu như vậy, rốt cuộc không giữ được, đã không còn.
Cũng không phải thất nghiệp, chẳng qua là điều xuống vị trí thấp hơn rồi.
Cái này đối với bọn họ mà nói chính là một đả kích lớn.
Tề Hiếu Hiền lại còn nổi giận với bọn hắn, thấy liền mắng, miệng chưa nói rõ còn mắng đến khó nghe như vậy, miệng lưu loát rồi còn muốn mắng cái gì?
Cho nên Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc đều trốn tránh bà ta, cũng không muốn đi cầu rượu thuốc cho bà ta như trước.
Tề Hiếu Hiền cuối cùng không còn biện pháp nào nữa, đi đơn vị tìm bọn hắn náo loạn.
Tề Thư Lan lúc này mới sợ, đến tìm Hoa Chiêu.
Công việc bây giờ nếu lại rơi xuống nữa, đã có thể phân đến một công tác gì đó không có thể diện nữa, không được làm văn phòng rồi, chỉ có thể đi khuân vác.
Như vậy bọn hắn tình nguyện từ chức ở nhà.
"Nếu trước đây chúng tôi có làm điều gì không đúng, cháu hãy nói ra, chúng tôi thừa nhận, chúng tôi sẽ sửa, còn cầu xin cháu hãy cứu mẹ tôi." Tề Thư Lan cầu xin.
Bà ta thật sự là bị mẹ mình tra tấn đến c.h.ế.t mất, chỉ cần bây giờ Hoa Chiêu đồng ý cho thuốc, để cho bà ta làm cái gì cũng được!
"Thật xin lỗi, trước kia có chút bận rộn nên đã quên." Hoa Chiêu hoàn toàn thất vọng.
Tề Thư Lan. . . . Tức giận cũng không dám nói.
"Vậy ngài hiện tại còn bận rộn sao?" Tề Thư Lan cười nói.
Ngài còn gọi ra được.
"Hôm nay, vừa vặn không vội." Hoa Chiêu nói ra: "Bà về nhà chờ một chút, tôi đến Diệp gia lấy thuốc rồi đi qua."
"Ai ai! Tốt! Tôi ở nhà đợi ngài!" Tề Thư Lan thái độ giống như đang đối mặt với lãnh đạo.
Sau khi đi làm mấy tháng bị ghẻ lạnh, bà ta không còn kiêu ngạo như trước nữa rồi.
Tề Thư Lan đi rồi, Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi, cho hai bảo bảo ăn xong, đem bọn nhỏ giao cho Trương Quế Lan vừa đến, lúc này mới cầm rượu thuốc đi ra ngoài.
Diệp Thâm đương nhiên cùng đi.
Anh thỉnh thoảng lại liếc bụng của Hoa Chiêu, ánh mắt hơi trầm lại, anh lại bỏ đi khi cô đang mang thai, không biết một mình cô có thể chăm sóc tốt cho mình hay không.
Hẳn là cũng được, anh tin tưởng cô, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
"Làm sao vậy? Từ ngày hôm qua anh đã bắt đầu có chút không yên lòng như vậy?" Hoa Chiêu thăm dò nói.
"Ở đâu? Làm sao có thể? Em nhìn lầm rồi." Diệp Thâm đương nhiên không thừa nhận, ánh mắt cũng hoàn toàn thu trở về.
Không thể để cho cô biết rõ.
Quy định của bên trên, nhiệm vụ đặc thù chỉ có thể thông báo cho một người thuộc diện người nhà biết đại khái, bọn hắn đã thông báo cho Diệp Danh, cũng không thông báo cho Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi.
Mà Hoa Chiêu không ở trong phạm vi cân nhắc vì cô còn quá trẻ tuổi, sợ cô không quản được miệng mình.
Hoa Chiêu không hỏi lại, cũng sợ anh cảnh giác, một chút sơ hở đều không lọt.
Hai người một đường nói chuyện phiếm đến nhà Tề Hiếu Hiền.
Tề Thư Lan chờ ở cửa ra vào.
Thấy Hoa Chiêu từ ghế điều khiển bước ra, Tề Thư Lan cũng ngẩn người.
Trong lòng đột nhiên nghĩ đến, nếu như năm đó, mẹ đồng ý để cha đem đứa con trai kia nhận lấy, cảnh ngộ của nhà bọn hắn hôm nay, có thể đã khác rồi?
Hoa Chiêu tiến vào sân nhỏ, đã nhìn thấy Tề Hiếu Hiền.
Bà ta cũng rất cấp bách đấy, cũng không làm dáng rồi, không ở trong phòng chờ, mà đứng ở trong sân.
"Hoa Chiêu, tới rồi." Tề Hiếu Hiền thậm chí chủ động bắt chuyện, mồm miệng có chút không rõ ràng.
"Bà bác thoạt nhìn cũng không tệ lắm, so với lúc trước tốt hơn nhiều." Hoa Chiêu nói ra.
Tề Hiếu Hiền lộ ra một nụ cười méo mó: "Cái này cũng, muốn, cám ơn cháu."
Có thể là bởi vì miệng lệch ra, hoặc là bởi vì bà ta không thành tâm, cái nụ cười này thoạt nhìn có chút quái dị, giống như đang mỉa mai vậy.
Cũng không phải muốn cám ơn Hoa Chiêu? Cám ơn Hoa Chiêu mang mẹ cùng ông nội đến thủ đô, đem bà ta tức giận thành cái dạng này!
Trong lòng Tề Hiếu Hiền chính là nghĩ như vậy.
Hoa Chiêu hôm nay tâm trạng không tốt, cũng không muốn cùng bà ta quần nhau, trực tiếp hỏi: "Thuốc có thể cho bà, nhưng tôi có điều kiện."
Tề Hiếu Hiền cùng Tề Thư Lan đều sững sờ, trước kia cũng không nói điều kiện, chỉ còn hai chai cuối cùng, cô ta lại nhớ tới điều kiện rồi hả?
"Cái gì?" Tề Thư Lan hỏi.
"Việc nhỏ." Hoa Chiêu nhìn Tề Thư Lan nói: "Trước kia bà đã cho tôi một cái trâm cài ngực, bà còn nhớ rõ a?"
"Nhớ rõ." Tề Thư Lan nói, cái trâm cài kia bà ta rất thích đấy, nếu không phải mẹ một mực không chịu cho, bà ta đã sớm cầm đi. Sau khi cho ra ngoài còn đau lòng nhiều lần.
"Tôi rất thích nó, trong lúc vô tình nghe sư phụ già làm đồ trang sức nói, cái loại kiểu dáng này, hẳn là được làm thành một bộ đấy, còn có vòng cổ, nhẫn, vòng tai gì đấy, ở chỗ nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Có sao?" Tề Thư Lan nhìn về phía mẹ mình, lại phát hiện biểu cảm của mẹ có chút quái dị.
Miệng lệch, mắt xếch ra trên mặt, biểu cảm hoảng sợ muốn giấu cũng giấu không được.
Tề Hiếu Hiền thấy ánh mắt của Hoa Chiêu, nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt, nhưng bà ta không còn cách nào điều khiển linh hoạt các dây thần kinh trên khuôn mặt nữa, nhất thời thu lại biểu cảm quá nhanh nên đã làm cho khuôn mặt cứng lại rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-197.html.]
Hoảng sợ định dạng ở trên mặt.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tề Thư Lan tò mò hỏi.
Tề Hiếu Hiền hung hăng trừng mắt liếc bà ta, nói nhiều!
"Sao vậy? Mấy món trang sức kia liên quan đến một câu chuyện khủng bố sao? Làm cho bà nhớ tới liền sợ hãi?" Hoa Chiêu hỏi.
Đồ trang sức đi kèm theo bộ, cô căn cứ theo kinh nghiệm mà phỏng đoán đấy, bởi vì những gia đình lớn ngày xưa, đồ trang sức bình thường đều là hàng đặt đấy, đều thích làm theo bộ.
Mà những người thương gia bán đồ trang sức, cũng thích làm thành từng bộ để bán, những người có thể mua được đều không thiếu chút tiền ấy.
Đối với một món đồ duy nhất được bán cho các nhà đầu tư nhỏ lẻ, nguyên liệu được sử dụng sẽ không tốt như vậy, bởi vì người bình thường không thể mua được, và hầu hết mọi người sẽ không mua đồ trang sức bằng đá quý mà chỉ mua vàng.
Cho nên Hoa Chiêu mới có cái phỏng đoán này, lừa dối bà ta một chút.
Không nghĩ tới thu hoạch rất vừa ý cô, bộ đồ trang sức này thật đúng là có đầy đủ đấy.
Một câu chuyện kinh khủng à…Nhớ tới lai lịch của cái trâm cài n.g.ự.c này, miệng Tề Hiếu Hiền càng lệch ra.
"Nào có cái gì, câu chuyện, cái trâm này…”
"Bà hãy nghĩ kỹ lại trả lời." Hoa Chiêu nói ra: "Đáp án mà tôi không hài lòng, cũng sẽ không cho bà rượu thuốc đấy."
Miệng Tề Hiếu Hiền run rẩy, tại sao cô ta phải truy hỏi chuyện này? Cô ta đã biết cái gì? Cô ta lớn lên cùng người kia giống như vậy. . .
"Tôi chỉ nghĩ đến một bộ trang sức đầy đủ mà thôi, những phần khác của bộ này ở nơi nào, không nhớ sao?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Những lời này đã nhắc nhở Tề Hiếu Hiền, ánh mắt của bà ta nháy một cái rồi nói ra: "Cái trâm cài n.g.ự.c này, thật đúng là có một bộ, ở, ở trong tay bà chị họ của tôi."
"Mẹ, chị họ của mẹ không phải…" Đã c.h.ế.t rồi sao?
Tề Hiếu Hiền lại hung hăng trừng mắt liếc Tề Thư Lan.
Tề Thư Lan câm miệng rồi, hình như có điều gì đó bà ta không biết
"Chị họ của tôi, không chết, bà ấy, trước kia đã xuất ngoại rồi, tôi không dám nói." Tề Hiếu Hiền nói.
Đáp án này hợp lý, bà ta có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, vì vậy đánh c.h.ế.t cũng không dám nói.
Hơn nữa bà ta nói những lời này cũng là nói thật, chị họ bà ta không chết. Dù sao lúc bọn họ còn có liên hệ, bà ta thực sự không chết.
"Cái trâm cài n.g.ự.c này, là chị họ cho tôi đấy, những cái khác, vẫn còn trong tay bà ấy." Tề Hiếu Hiền nói: "Nếu cô muốn, hãy đi tìm bà ấy a."
"Bà vừa chỉ một cái, mục tiêu đã cách xa vạn dặm." Hoa Chiêu cười nói.
"Tôi nói sự thật!" Biểu cảm của Tề Hiếu Hiền rất thành khẩn.
Đây đúng là lời nói thật, từ sau khi sự kiện năm đó phát sinh, chị họ đã cùng với người đàn ông kia bỏ đi trong đêm.
Bà ta đuổi theo, tìm chị họ muốn xịn chỗ, chị họ vội vàng cho bà ta một cái hộp, bên trong có tiền cùng mấy miếng vàng nhỏ. Nhưng so với những gì đã nói trước đấy thì số lượng này đã kém cực nhiều.
Chị ta chính là cố ý bắt nạt bà ta còn nhỏ tuổi.
Tề Hiếu Hiền không thuận theo, nắm lấy không cho chị ta đi, chị họ không có biện pháp, lấy chiếc trâm đang cài trên n.g.ự.c xuống để đưa cho bà ta, người đàn ông kia cũng đem mấy thứ đáng giá trên người lấy ra cho bà ta.
Bà ta vẫn không thuận theo, kết quả bị đánh cho một trận. . . Sau đó hai người rời đi.
Nhiều năm như vậy, tiền cùng những vật khác đều bỏ ra, bà ta chỉ để lại cái trâm cài n.g.ự.c này.
Bà ta cũng không biết tại sao mình phải giữ lại nó. . . Kết quả là đợi Hoa Chiêu đến rồi.
Tề Hiếu Hiền có chút ngẩn người.
Hoa Chiêu phân tích nét mặt của bà ta, cảm thấy bà ta nói tám chín phần là sự thật.
"Được rồi, vậy chị họ bà ra nước ngoài ở đâu? Thế giới lớn như vậy, không có mục tiêu tôi không thể tìm thấy." Hoa Chiêu nói ra.
Tại sao cô ta còn chấp nhất như vậy? Đã biết ở nước ngoài còn muốn tìm? Tề Hiếu Hiền ngẩng đầu nhìn cô, thật sự là cùng chị Diêu rất giống ah. . . .
Nhưng làm sao có thể!
Chị Diêu đã chết!
Cô ta lại là cháu gái Hoa Cường, nếu như cô ta lại là cháu gái của chị Diêu. Cái này càng không thể! Chị Diêu làm sao có thể gả cho Hoa Cường? Bà ta cùng chị Diêu cuối cùng lại gả cho cùng một người đàn ông?
Chị họ cướp đi một người đàn ông của chị Diêu, bà ta cũng cướp đi một người?
Chuyện này quá hoang đường!
Trên thế giới có rất nhiều người tương tự, Hoa Chiêu chỉ có là một người trong số đó mà thôi. Tề Hiếu Hiền an ủi chính mình, nói ra: "Địa chỉ, đầu óc tôi không dùng được rồi, nhớ không rõ."
Bà ta cũng biết nói điều kiện rồi!
"Nhớ không rõ, coi như xong." Hoa Chiêu quay người: “Tôi không đạt được thứ mình muốn, tất nhiên thứ bà muốn cũng sẽ không có nữa rồi.”
Tề Hiếu Hiền…
Bà ta há mồm, muốn tùy tiện nói ra một địa chỉ, nhưng trong giây lát sau liền phát hiện, bà ta đối với nước ngoài một địa danh cũng không biết, dù là muốn nói bừa một cái, cũng không thể nói ra.
Trong đầu, chỉ có một địa chỉ năm đó bác Đường đã từng nói qua.
Tề Hiếu Hiền cắn răng một cái, nhắm mắt lại nói ra.
Dù sao hiện tại xuất ngoại so với lên trời còn khó hơn, Hoa Chiêu chưa hẳn có thể đi, cho dù đi ra ngoài rồi, cũng chưa chắc có thể tìm được, qua mấy thập niên rồi, một nhà bác Đường hiện tại thế nào rồi, còn sống hay không vậy, có còn ở chỗ cũ hay không, chưa chắc đã xác định được.
Cho dù bọn hắn có ở đó, chuyện năm đó cũng chưa chắc sẽ để lộ ra, dù sao người biết đến cũng chỉ có 3 người bọn hắn, bọn hắn lại đánh c.h.ế.t cũng sẽ không nói.
Không có chuyện gì nữa, không có chuyện gì nữa.
Tề Hiếu Hiền không ngừng an ủi chính mình, biểu cảm trên mặt rốt cuộc cũng tự nhiên rồi.
"Tôi nói tất cả, có thể cho tôi thuốc hay không?" Không sợ hãi nữa, nói chuyện cũng lưu loát rồi.
"Một nhà chú của bà, trong nhà có mấy người, tên gì, lúc nào thì ra nước ngoài đấy, ở bên kia làm gì, đều nói một chút." Hoa Chiêu nói.
Hỏi kỹ đến như vậy, Tề Hiếu Hiền không muốn nói. Nhưng Hoa Chiêu làm một bộ bà ta không nói cô liền không cho thuốc, bà ta chỉ có thể nói rồi.
Hiện tại đối với bà ta mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe.
"Lúc này, có thể nói rồi chứ?"
"Này cái trâm cài n.g.ự.c này nghe nói là của bạn tốt của chị họ bà, người bạn tốt này họ gì tên gì? Nhà ở nơi nào?" Hoa Chiêu rốt cuộc đã hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Sự hoảng sợ trên mặt Tề Hiếu Hiền lại hiện lên, cô ta lại là hỏi đến chị Diêu…Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
"Tôi, không biết, tuổi còn nhỏ, nhớ không rõ nữa." Tề Hiếu Hiền lại bắt đầu cà lăm.
Hoa Chiêu đứng dậy muốn đi.
Tề Hiếu Hiền không có lên tiếng, hàm răng cắn chặt đến sít sao đấy.
Tề Thư Lan nhìn người này lại nhìn người kia, thấy Hoa Chiêu thật sự muốn đi, bà ta nóng nảy. Thật vất vả đem người mời tới, Hoa Chiêu không cho thuốc, mẹ của bà ta đã không khoẻ như vậy rồi, còn biết giày vò bà ta như vậy đây này!
"Chớ đi ah!" Bà ta giữ chặt cánh tay Hoa Chiêu, quay đầu nói với Tề Hiếu Hiền: "Mẹ hãy suy nghĩ thật kỹ! Con nhớ ngươi đó họ Diêu, gia đình ở thành phố Thượng Hải đấy, nhà tài phiệt lớn, là bạn hợn với chị họ của mẹ ở trường nữ sinh, gọi Diêu cái gì kia? Hai chữ!"
Tề Hiếu Hiền trừng mắt với Tề Thư Lan, thực hận không thể bổ nhào qua bóp c.h.ế.t nó. Không, năm đó sau khi sinh ra, nên trực tiếp bóp c.h.ế.t đấy! Nuôi nó lớn như vậy, một chút tác dụng cũng không có! Phút cuối cùng còn muốn gài bẫy bà ta!
"Diêu…Nga!" Tề Hiếu Hiền từ trong kẽ răng rặn ra hai chữ.
"Trường nữ sinh, trường gì vậy?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Tề Hiếu Hiền không lên tiếng, Tề Thư Lan lại nói: "Cái này tôi biết rõ, lúc trước gọi là trường trung học nữ sinh Bối Mãn!"
Tề Hiếu Hiền hai mắt nhắm nghiền.
Hoa Chiêu thoả mãn mà lấy ra một lọ rượu thuốc, đưa cho Tề Hiếu Hiền.
Tề Hiếu Hiền mở mắt ra, run rẩy tiếp nhận, rượu này, thế nhưng mà phải trả "Giá rất lớn" đổi lấy đấy!
Bà ta run run ngón tay để mở nắp bình, dưới ánh mắt đau lòng của Tề Thư Lan đem một lọ uống hết.
Hoa Chiêu lại đưa cho bà ta một lọ: "Đoán chừng hôm nay uống xong, bệnh của bà đã có thể lưu loát rồi, một lọ này, xem như tặng cho bà bồi bổ đấy. Về sau đừng tới tìm tôi nữa, tìm cũng không có ích gì."
Hai mắt Tề Thư Lan liền vụt sáng, bà ta lại thấy được hy vọng được trở lại vị trí cũ!
Tề Hiếu Hiền nhanh chóng giấu vào trong ngực.
Hoa Chiêu cười cười, có một lọ rượu thuốc này ở đây, cũng đủ quấy cho Tề gia không được bình yên nữa rồi.
Tề gia làm người ta chán ghét, nhưng cô cũng không thể bởi vì đối phương chán ghét liền g.i.ế.c người, cô cũng không phải kẻ cuồng sát nhân. Làm một ít chuyện giày vò bọn hắn là được rồi.
Rời Tề gia, trên đường trở về Hoa Chiêu có chút trầm mặc.
"Anh sẽ tìm người điều tra thêm về trường nữ sinh Bối Mãn và Diêu Nga." Diệp Thâm nói ra: "Chỉ sợ là thời gian đã lâu, hồ sơ trong trường học đã mất."
Hoa Chiêu hoàn hồn, gật gật đầu, cười nói được.
"Trường nữ sinh Bối Mãn ah, năm đó nổi tiếng cả trong nước và nước ngoài." Hoa Chiêu nói ra: "Trong thủ đô có lẽ còn có cùng mấy người bạn học của bà ấy còn sống a? Nếu không có hồ sơ, có thể hỏi bọn họ một chút."
Diêu Nga xinh đẹp như vậy, năm đó ở trường học khẳng định rất nổi danh, những người bạn học còn nhớ rõ bà ấy có lẽ còn rất nhiều.
Diệp Thâm đột nhiên nhớ tới một người: "Anh nhớ là đã từng nghe người ta nói qua, ông nội Vương từng làm giáo viên của trường nữ sinh Bối Mãn."
"Ông nội Vương? Vương Bá?"
Diệp Thâm gật đầu.
Hoa Chiêu nghĩ tới, là hàng xóm của nhà bọn họ, lúc cô vừa tới, Vương Bá còn tặng cô một cái đồng hồ cổ bỏ túi, hiện tại ông nội còn thường xuyên cùng Vương Bá đi tản bộ.
"Đi, đến hỏi ông ấy." Hoa Chiêu lập tức lái xe đến cửa nhà Vương Bá.
Vương Bá đang muốn đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe, có chút ngoài ý muốn.
"Tiểu Thâm được nghỉ à nha?" Ông ấy cười ha hả nói.
"Ông nội Vương đi tản bộ sao?" Diệp Thâm cười đáp lại.
Vương Bá nâng chiếc lồng chim trên tay và mỉm cười, nói: "Bát hỉ nhà ta buồn bực rồi, nói muốn đi ra ngoài một chút."
Trong lồng con quạ đen đang lắc lư lập tức mở miệng: "Buồn bực rồi, buồn bực rồi, đi một chút, đi một chút!"
Hoa Chiêu nhìn thấy thú vị, chính mình lại không muốn nuôi một con vẹt, tránh khỏi ngày nào đó nó thấy được chuyện không nên thấy, lại vui vẻ nói ra ngoài.
"Ông nội Vương, chúng cháu hôm nay tới là có chuyện muốn cùng ngài hỏi thăm một chút." Diệp Thâm nói thẳng.
Vương Bá sững sờ, nhìn nhìn hai người, nghiêm túc lên, quay người vào cửa: "Tiến vào nói đi, trong nhà không có người."
Ông tưởng rằng có chuyện quan trọng gì, cũng không có việc nhỏ nào đáng giá để cho hai người tự mình đến nhà nghe ngóng.
Con trai con gái Vương Bá đều có công tác, chức vị không thấp, đơn vị cũng đã phân ra phòng ở, không cùng ông ở một chỗ.
Nhà của Vương Bá cũng không lớn, chỉ có hai tiến, một mình ông ấy ở, lộ ra sự trống trải.
Trong sân còn treo rất nhiều lồng chim, nuôi đủ loại chim xinh đẹp.
Con quạ trong tay vừa thấy Vương Bá quay đầu lại về nhà liền nóng nảy: "Đi một chút đi một chút! Buồn bực rồi! Buồn bực rồi!"
Con vẹt treo trong sân không có cơ hội được đi ra ngoài tản bộ thấy được, vậy mà ngay ngắn nở nụ cười: "Ha ha!" "Ha ha!" "Trở về!"
Hoa Chiêu…Cô đã cảm thấy loại động vật nhỏ này có chỉ số thông minh đấy, cho nên kiên quyết không thể nuôi!
Vương Bá mặc kệ bát ca kháng nghị, bắt nó treo ở dưới mái hiên, mời Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu vào nhà, quay người khép cửa phòng lại.
Âm thanh ríu rít trong sân lập tức biến mất.
Chúng đều đã được huấn luyện, lúc chủ nhân đóng cửa là biểu thị cần nghỉ ngơi rồi, chúng phải im miệng, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng, vài ngày không thể ra cửa đi tản bộ!
"Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi thăm ngài về một người." Diệp Thâm trấn an ông ấy, không muốn ông ấy quá khẩn trương.
"Người nào?" Vương Bá hỏi.
"Năm nay đại khái hơn 60 tuổi, năm đó là nữ sinh trường Bối Mãn, Diêu Nga." Hoa Chiêu nói xong lấy ra tấm hình kia đưa cho ông ấy.
Vương Bá lấy ra kính mắt đeo lên, liếc cái liền nhận ra. Kỳ thật từ lúc nghe tên ông đã có chút ấn tượng rồi, dù sao năm đó cũng là nữ sinh chói mắt như vậy, hơn nữa lại c.h.ế.t thảm như vậy.
"Là cô ấy ah…" Ông có chút thổn thức nói.
Nói xong ngẩng đầu nhìn Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, muốn nói một chút chuyện về Diêu Nga, đột nhiên liền ngẩn cả người.
Ngồi đối diện là ai? Diêu Nga lúc tuổi còn trẻ? !
Vương Bá ngây dại.
Hoa Chiêu có chút đoán được, vừa cười vừa nói: "Có phải ông nội Vương cảm thấy cháu cùng bà ấy rất giống? Cháu cũng thấy rất kỳ lạ, cho nên trong lúc vô tình có được tấm hình này, liền muốn hỏi thăm một chút chuyện của bà ấy."
"Ah, nha…Như vậy sao." Vương Bá đem kính mắt bỏ xuống, đừng đeo, nhìn thấy càng dọa người đấy.
"Trách không được lần đầu tiên ông gặp cháu đã cảm thấy quen mặt." Vương Bá thầm nói. Nhưng khi đó ông không nghĩ gì nhiều, những cô gái xinh đẹp đều lớn lên giống nhau, hơn nữa lúc ấy ông không đeo mắt kính nên không thấy rõ.
"Ngài biết bà ấy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đương nhiên biết, ta đã dạy cô ấy một năm." Vương Bá nói ra: "Một cô gái rất thông minh, đa tài đa nghệ, mọi thứ đều xuất sắc, là nhân vật nổi tiếng trong trường học, đáng tiếc, đang trẻ đã mất sớm."
"Trẻ tuổi mất sớm? Bà ấy c.h.ế.t như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Một trận lửa lớn, bị đốt thành tro bụi." Vương Bá thở dài nói.
Hoa Chiêu trầm mặc.
Chuyện này là không thể nào đấy, bà nội đã c.h.ế.t trong chiến loạn. Nhưng ông nội cô nói năm đó trên mặt bà ấy có vết bỏng, nhưng phù hợp với việc bị bỏng.
"Lúc nào thì xảy ra hỏa hoạn? Ở nơi nào? Nguyên nhân gây ra trận hoả hoạn đó ngài biết không?" Hoa Chiêu hỏi.
Vương Bá nhìn cô đã không còn sợ hãi, tính toán thời gian, Hoa Chiêu cùng Diêu Nga, không có khả năng có quan hệ. Lúc Diêu Nga c.h.ế.t mặc dù có vị hôn phu, nhưng còn chưa kết hôn, càng không thể sinh đứa nhỏ.
Vóc dáng hai người giống nhau, hoàn toàn là trùng hợp.
Hoặc, đây là Diêu Nga đầu thai chuyển thế?
Vương Bá lắc đầu, vứt ỏ cách nghĩ mê tín này.
Nhưng là người già đấy, sao có khả năng không mê tín.
Cho nên ông ôm một loại tâm tình đặc thù, kể lại cho cô thật kỹ càng chuyện năm đó của Diêu Nga.
Đại tài phiệt xuất thân từ thành phố Thượng Hải, năm đó thành phố Thượng Hải tàng long ngọa hổ, nhân tài đông đúc, Diêu gia khả năng không lộ ra, nhưng nghe những người ở quê nhà nói, nửa cái thành đô là nhà bọn hắn đấy.
Diêu Nga 16 tuổi tiến vào trường trung học nữ sinh Bối Mãn, thoáng cái liền trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Cô ấy làm người cũng thiện tâm, không kiêu ngạo, cùng các học sinh ở chung rất tốt. Đặc biệt là với một cô nữ sinh khác trong tấm ảnh, cả hai gần như luôn ra vào cùng một lúc.
Nghe nói Diêu Nga đã được đính hôn từ bé, cô ấy chuyển đến học ở phía bắc, thực ra là vì chồng sắp cưới, chồng sắp cưới của cô ấy đang học một trường nam sinh khác ở Bắc Kinh.
"Về sau Diêu gia giống như đã xảy ra chuyện, Diêu Nga muốn thôi học về nhà, còn cùng ta chào từ biệt, ta đưa cho cô ấy một quyển sách." Vương Bá thở dài: "Ai biết vào lúc ban đêm, cô ấy được tìm thấy trong một ngôi nhà trống ngay bên ngoài thành phố, đã c.h.ế.t trong hoả hoạn. Về phần trận hoả hoạn xảy ra như thế nào đấy, cô ấy vì sao lại đi vào trong đó, không có ai biết rõ."
"Cô ấy còn vị hôn phu? Vậy vị hôn phu kia về sau thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi: "Còn có nữ sinh này, về sau thì sao?"
Hoa Chiêu chỉ Tề Hiếu Trinh nói ra.
"Vị hôn phu của cô ấy lúc ấy ôm t.h.i t.h.ể đã cháy đen khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, về sau xuôi nam rồi. Về phần nữ sinh này. . ." Vương Bá nhìn Tề Hiếu Trinh trên tấm ảnh, ông đối với người này ấn tượng không sâu, nếu như không phải thấy tấm hình này, ông cũng không nhớ nổi còn có người này.
Nhưng vì năm đó nữ sinh này xảy ra một ít chuyện, huyên náo rất lớn, là Diêu Nga xuất đầu giúp cô ta dọn dẹp đấy, cho nên ông đối với cô ta có chút ấn tượng.
"Nữ sinh này, về sau cũng không tiếp tục đọc sách, về sau nghe nói hình như xuất ngoại rồi." Vương Bá nói.
Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi: "Vị hôn phu của cô ấy tên gọi là gì?"
"Cái này ta không nhớ rõ." Vương Bá nói ra: "Hắn là học sinh trường nam sinh, ta cũng chỉ có đêm hôm đó mới gặp hắn một lần, nhưng ta có thể hỏi thăm một chút, hắn ở trường nam sinh bên kia hình như cũng rất nổi danh đấy."
Mà ông biết giáo viên của trường nam sinh.
Mấy người nói đi là đi, Hoa Chiêu lái xe lôi kéo ông ấy đến nhà bạn cũ.
Vương Bá một mình đi vào ngồi 10 phút đồng hồ liền đi ra, mang tin tức trở về: "Hắn gọi là Lý Sĩ An, người thành phố Thượng Hải, gia tộc hình như không lộ ra, năm đó không có danh vọng gì, nhưng người về sau cũng xuất ngoại rồi, đi xxx."
Ông nói một cái địa chỉ.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đột nhiên liếc nhau, cái địa chỉ này, sao lại cùng Tề Hiếu Hiền nói giống như đúc? Cụ thể đến đường đi cùng biển số nhà.
Chỉ có điều không phải cùng một biển số nhà, mà là hai cái liền nhau.
Trong đầu Hoa Chiêu đột nhiên xuất hiện bộ dạng hoảng sợ của Tề Hiếu Hiền.
Trùng hợp? Cô không tin.