Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:33
Lượt xem: 126
Bên ngoài lại có mấy người "công dân tốt" xông vào sân nhỏ, tò mò hỏi: "Chúng tôi ở bên ngoài nghe thấy có người hô g.i.ế.c người? Thật hay giả?"
Sau đó bọn hắn liền thấy bốn người nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
"Ai nha! Thật đúng là g.i.ế.c người! Thoáng một phát c.h.ế.t nhiều như vậy, đây là đại án ah!"
"Không chết, chỉ là ngất thôi." Chu Binh nói ra: "Mọi người mau tới hỗ trợ, dẫn bọn hắn đến đồn công an, trong 3 người kia khả năng đã đem một người đánh chết!"
"Ah, như vậy."
Một đám công dân thủ đô “siêu tốt” xông tới, kéo bốn người nằm trên mặt đất đi.
Mấy người nháy mắt đã ra khỏi sân nhỏ.
Khương Cần cũng ngẩn người rồi, trị an ở thủ đô tốt như vậy sao? Quần chúng nhân dân nhiệt tình như vậy sao? Chuyện này nếu ở quê nhà bọn hắn, những người ngoài nhiều lắm là đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, ai dám lẫn vào?
Trong sân thanh tĩnh lại, Miêu Lan Chi cũng thở phào một hơi.
Bà tuy không biết mấy người "công dân tốt" này, nhưng nhìn tư thế cũng biết là những người mà trước kia con trai nói đến, đã tìm cho Hoa Chiêu tìm mấy người, bằng không thì thật sự không có người nhiệt tình như vậy.
"Đụng đau có không? Có làm bị thương ở bụng không?" Miêu Lan Chi khẩn trương mà hỏi thăm Hoa Chiêu.
"Không có việc gì rồi." Hoa Chiêu vuốt vuốt dưới xương sườn, đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Dị năng trong tay, bệnh tật không còn.
Chính cô dù bị bệnh ở đâu, thậm chí không cần uống tinh hoa gì, trực tiếp hấp thu năng lượng đã có thể tự chữa trị, hơn nữa hiệu quả rất tốt.
Nghe thấy cô không có việc gì, Trương Quế Lan cũng yên tâm, một bên thu dọn bàn vừa nói với Miêu Lan Chi: "Thật xấu hổ đã làm cho bà chê cười."
Miêu Lan Chi không sao cả nói: "Bọn hắn là người thế nào tôi đã sớm nghe nói, hơn nữa nhà ai mà không có mấy người thân thích cực phẩm?" Dù là Diệp gia bọn họ thì Chu Lệ Hoa cũng đủ cực phẩm đấy, cho nên mọi người ai cũng đừng chê cười ai.
Bà ấy đã nói như vậy, Trương Quế Lan cũng yên tâm, bà nhớ tới chuyện vừa rồi, lại nói: "Bọn hắn đến thủ đô làm gì? Đến tìm Hoa Tiểu Ngọc?"
"Không có khả năng, người bọn hắn đã đã tìm được rồi, lại tới chỗ chúng ta, mẹ nói xem đến đây làm gì?" Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan không đoán được chính xác, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, đến đây chiếm lợi ích chứ sao?
"Bọn hắn sao lại không biết xấu hổ như vậy!" Trương Quế Lan vừa tức giận vừa nghi hoặc, bà thật sự không hiểu được tư tưởng cùng da mặt của người một nhà Hoa Sơn, xem nhà bọn hắn trước kia đã làm những chuyện gì đối với Hoa Chiêu? Khi còn bé thì ngược đãi, trưởng thành lại bất hòa, về sau lại đưa con trai nửa đêm g.i.ế.c đến tận cửa!
Hai gia đình như vậy nên cả đời không qua lại với nhau sao? Bọn hắn như thế nào mà không biết xấu hổ còn chạy đến gom góp trước mặt!
Ah, còn có chuyện của Tiểu Cần nhà bà! Người tới lại là một nhà Hoa Nhị Ngưu!
Người nhà này đầu óc có bệnh phải không?
"Làm sao bây giờ?" Trương Quế Lan lại hỏi.
Người bây giờ đang ở đồn công an, nhưng đoán chừng không cần bao lâu đã lập tức được đi ra, bà thấy Trương Tiểu Ngũ không có việc gì.
"Vậy thì xem năng lực của Trương Tiểu Ngũ." Hoa Chiêu cười nói.
...
Chu Binh đem người mang vào đồn công an, đem chuyện vừa rồi nói ra. Lúc này Trương Tiểu Ngũ cũng bắt đầu tỉnh.
Hắn vốn không thực sự bất tỉnh.
"Đồng chí cảnh sát, anh phải làm chủ cho tôi ah!" Hắn khóc hô: "Anh xem bọn hắn đánh tôi như vậy, đây là muốn g.i.ế.c người ah!"
Đồn công an bên này, cùng đồn công an trước kia quản lý Trương gia cùng là một cái, cảnh sát cũng là người quen cũ của Trương Tiểu Ngũ.
Nhìn thấy hắn, trước tiên không hỏi câu gì, mà là cười nói: "Ôi!!!, nghe nói đã đi Đông Bắc rồi, chúng ta còn nghĩ…." Có thể yên tĩnh vài ngày!
"Cậu tại sao lại trở về rồi hả?"
"Hôm nay vừa trở về." Trương Tiểu Ngũ nói tiếp.
Nghe nói người quen rất dễ xử lý ~ Hắn và cảnh sát điều tra cũng là người quen, nhưng trước đây để cho người ta ấn tượng không tốt, hiện tại tranh thủ thời gian vãn hồi.
Cảnh sát nhìn vết thương của hắn nói: "Lúc này rốt cuộc cũng trở thành người bị hại rồi, cái này mặt khiến cho tôi thiếu chút nữa đã không nhận ra đấy."
"Đúng vậy a, tôi thật thảm rồi!" Trương Tiểu Ngũ lau nước mắt nói.
"Nói a, vì cái gì mà đánh nhau?" Cảnh sát chấm dứt nói chuyện phiếm, bắt đầu tra hỏi.
Cái này có chút khó mà nói ah…Cũng không thể nói là bởi vì Hoa Tiểu Ngọc nói câu kia.
Trương Tiểu Ngũ khóc: "Bọn hắn bắt nạt tôi! ~ "
Hắn bắt đầu kể về trải nghiệm bi thảm của mình,
Hắn bắt đầu giảng chính mình bi thảm kinh nghiệm, đã bị người Hoa gia đánh bao nhiêu lần rồi, về phần lần này, là bọn hắn không muốn đem con gái gả cho hắn.
Một nhà ba người Hoa Nhị Ngưu cũng tỉnh, đương nhiên lại là một phen tìm lí do thoái thác.
Hai phe bắt đầu ồn ào lên, dù sao bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng có lý.
Cảnh sát xem xét thấy Trương Tiểu Ngũ bộ dạng sinh long hoạt hổ, đã biết hắn không có việc gì, không kiên nhẫn mà đem mọi người đuổi ra ngoài.
Trương Tiểu Ngũ có thể làm gì? Khẳng định không chịu ah, còn chưa ra khỏi cửa lớn, chân hắn liền yếu ớt không đứng dậy được, hét lên là đau đầu, chóng mặt, toàn thân đau nhức, bị Hoa gia đánh cho một trận nên họ phải đưa hắn đến gặp bác sĩ.
Cái này ngược lại nên làm đấy, Trương Tiểu Ngũ mặc dù có tinh thần cãi nhau, nhưng tổn thương trên mặt cũng không phải giả, đi khám bác sĩ cũng không có chuyện gì.
Đồn công an phái ra 2 người áp giải mấy người cùng đi bệnh viện.
"Chúng tôi không có tiền." Hoa Nhị Ngưu nói.
"Không có tiền thì nghĩ biện pháp! Đán người bị thương thì phải bồi thường tiền!" Trương Tiểu Ngũ nói.
Người Hoa gia con mắt ngược lại sáng ngời, đúng vậy, nghĩ biện pháp.
"Mày đi tìm Hoa Chiêu đòi tiền." Nhị Ngưu nói với Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức lắc đầu, cô ta mới không đi! Cô ta tới để cùng Hoa Chiêu làm tốt quan hệ, tranh thủ có thể làm cho Hoa Chiêu yên tâm để cho cô ta trông đứa bé đấy! Cô ta mới không đi đắc tội với người ta!
"Đồ vô dụng, tôi đi!" Vợ Nhị Ngưu nói xong liền đi.
Cảnh sát cùng Trương Tiểu Ngũ đều không ngăn cản, không có tiền xác thực cần người để mượn tiền, giữ một người ở chỗ này là được rồi.
Trương Tiểu Ngũ cũng mặc kệ tiền làm sao tới được, có tiền là được.
Chu Binh một mực đứng đó nhìn, đối với kết quả xử lý này rất không hài lòng, cái này không phải là lại để cho người ta đi làm phiền chị dâu sao?
Làm sao bây giờ?
Hắn lặng lẽ đi theo sau lưng vợ Nhị Ngưu.
Sau đó lại để cho hắn phát hiện một chuyện có lợi.
Vợ Nhị Ngưu không biết đường!
Đợi chính bà ta kịp phản ứng muốn trở về tìm Hoa Tiểu Ngọc dẫn đường, cũng không tìm thấy người rồi.
Bà ta mờ mịt mà đứng ở trên đường cái, trợn tròn mắt.
Cũng may bà ta còn không quá ngu ngốc, lập tức tìm người qua đường hỏi đồn công an đi như thế nào, muốn trở về xin cảnh sát giúp đỡ.
Đáng tiếc người bà ta hỏi đường lại là Lưu Minh.
Lưu Minh chỉ cho bà ta một con đường, vợ Nhị Ngưu càng chạy càng không đúng, sau đó bà ta lại hỏi một người khác, người này lại là Lưu Minh sau khi hóa trang…
Vợ Nhị Ngưu cứ như vậy bị chỉ đi đến vùng ngoại ô, lúc này trời đã tối rồi, sau đó được một gia đình "Hảo tâm" thu lưu.
Người cũng là do mấy người Lưu Minh an bài đấy, bọn họ cũng không muốn làm gì bà ta, chỉ muốn đem bà ta giữ lại đến khi về nhà.
Trong bệnh viện Hoa Nhị Ngưu vẫn đợi bà vợ đến, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Hoa Chiêu không trả tiền, vợ mình đang giằng co ở đó.
Nhưng bên này xem bệnh xác thực phải dùng tiền, ông ta ở trong cái nhìn chằm chằm của cảnh sát, lấy 50 đồng còn lại trên người đem ra.
"50 đồng? Đuổi ăn mày sao? !" Trương Tiểu Ngũ không đồng ý. Trước kia, nhà bọn hắn lừa bịp người ta, mỗi lần không phải 200 sẽ không đi?
"Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Còn lại đấy, sau này hãy nói!" Hoa Nhị Ngưu nói.
Dù sao không cần dùng tiền chính mình, chỉ cần cho hắn một ít. Không chừng lúc tiền được đem tới còn nhiều hơn rồi, chính mình còn có thể giữ lại một chút.
Thế nhưng mà đợi đến buổi tối cũng không chờ đươc vợ mình quay lại, Hoa Nhị Ngưu cũng gấp.
Trương Tiểu Ngũ nằm ngoan ngoãn trên giường, hắn cũng đã ngồi một ngày rồi!
"Đi, mang tao đến nhà Hoa Chiêu." Hoa Nhị Ngưu nói với Hoa Tiểu Ngọc.
Ông ta cũng có chút không biết đường, thủ đô lớn như vậy, ông ta đã sớm nhìn đến hoa mắt, không nhớ rõ mình đã đi hết con đường này như thế nào.
Hoa Tiểu Ngọc vẫn không muốn đi, nhưng bị Hoa Nhị Ngưu tát cho hai cái liền trung thực rồi.
"Hai người này làm sao bây giờ?" Chu Binh có chút khó xử mà hỏi thăm Lưu Minh.
Theo như biện pháp của hắn, chính là trực tiếp đánh ngất xỉu đuổi về, nhưng như vậy khẳng định không được.
Lưu Minh cười cười, khinh bỉ hắn: "Cho nên lúc ban đầu tôi là tổ trưởng, cậu cái gì cũng không phải!"
Chu Binh nhìn hắn đã biết rõ chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, nhếch miệng nở nụ cười.
Quả nhiên, Hoa Nhị Ngưu cùng Hoa Tiểu Ngọc chưa đi được xa, đã bị hai người đàn ông mặc đồng phục chặn lại.
"Ai vậy? Ở đâu đến? Lấy giấy phép lao động ra!" Đèn pin chiếu vào mặt hai người, một người hỏi.
Lúc này không có chứng minh nhân dân nên khi kiểm tra công an kiểm tra chung giấy phép lao động, không có giấy phép lao động thì kiểm tra địa chỉ nhà.
Hoa Tiểu Ngọc đem chứng nhận công tác của mình lấy ra.
"Đây là cha tôi, đến thăm tôu đấy." Cô ta giải thích nói. Đêm hôm khuya khoắt đấy, hiện tại cô ta chỉ muốn ngủ, không muốn bất cứ khó khăn trắc trở gì nữa.
"Chứng minh công tác ở huyện An? Thư giới thiệu của cô ở đâu? Đến thủ đô làm gì?" Người đàn ông mặc đồng phục hỏi.
"Đến thăm người thân." Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
"Cô nói thăm người thân thì là thăm người thân sao? Thư giới thiệu đâu lấy ra!" Mặc dù là thăm người thân, cũng cần thư giới thiệu đấy.
Tại nông thôn Đông Bắc, đi thôn bên cạnh thăm người thân, muốn ở lại qua đêm đều cần thư giới thiệu đấy, đừng nói là từ Đông Bắc đến thủ đô xa như vậy để thăm người thân rồi.
Hoa Tiểu Ngọc sờ sờ túi, thật sự không có, lúc trước cô ta mới chỉ xin nghỉ bệnh, làm gì có thư giới thiệu?
Hoa Nhị Ngưu lại càng không có rồi, sau khi biết tin căn bản chưa kịp quay trở lại thôn, liền lên xe lửa rồi.
"Lang thanh ah…Mang đi!" Người đàn ông mặc đồng phục áp giải hai người đưa đi.
Người lang thang chính là "Dòng người nông thôn mù quáng chạy vào thành thị", điều này đối với thành thị đã tạo thành một gánh nặng rất lớn, từ thập niên 50 đã bắt đầu có những chính sách nhằm vào dòng người này.
Ban đầu quản lý tương đối lỏng lẻo, nhưng hóa ra cũng vô ích ... Người ta không nghe thuyết phục, nếu nghe thuyết phục cũng đã không thành kẻ lang thang. Vì vậy, các biện pháp sau đó trở nên cứng rắn hơn và họ sẽ bị gửi trả lại.
"Tôi không phải người lang thang, tôi không phải dòng người lang thang!" Hoa Tiểu Ngọc nóng nảy, cô ta biết hậu quả, nhiệm vụ của cô ta còn chưa hoàn thành đây này!
"Tôi thật sự là đến thăm người thân đấy! Nhà thân thích của tôi ở xxx." Cô ta báo địa chỉ của đại viện Diệp gia.
Hai người đàn ông mặc đồng phục được sắp xếp tới liền liếc nhau, hai người này quả nhiên khả nghi.
Những người sống trong khu nhà đó sẽ có những người thân như vậy? Một thân khi chất quê mùa. Đương nhiên, cho dù thật sự có, người trong đại viện sao không sắp xếp tốt cho bọn hắn thư giới thiệu? Đêm hôm khuya khoắt lại để cho hai người ở bên ngoài đi trên đường cái lắc lư?
Vào lúc này, không có cuộc sống về đêm, và đêm ở thủ đô luôn quạnh quẽ và nhàm chán.
"Phải hay không chúng tôi sẽ gọi điện thoại xác minh đấy, trước theo chúng tôi đi." Bất quá thái độ của người đàn ông mặc đồng phục đến cùng cũng mềm đi một tí.
Cái kia địa chỉ cũng thật dọa người.
Hoa Tiểu Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể đi cùng nha.
Hoa Nhị Ngưu cũng vậy, dù ông ta có nhiều tâm nhãn hơn nữa, và mất bình tĩnh đến đâu, ông ta cũng không dám giở trò kiêu ngạo với người mặc đồng phục.
Cùng người đàn ông mặc đồng phục quay trở lại nơi dành riêng để thu lưu những người thuộc dòng người lang thang, bọn hắn thật sự dựa theo địa chỉ mà Hoa Tiểu Ngọc cho để gọi điện thoại đi qua, kết quả một trận xoay chuyển, người ta nói căn bản không có hai người thân thích này.
Hoa Tiểu Ngọc không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này, nhà họ Diệp sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy?"Tôi muốn đi tìm bọn hắn! Hãy để cho tôi đi tìm bọn hắn, theo chân bọn họ đối chất! Cái nhà kia có rất nhiều người cũng biết tôi là thân thích nhà bọn hắn đấy!" Hoa Tiểu Ngọc hô.
"A." Người đàn ông chỉ cho cô ta một cái cười lạnh. Cô ta đã nói như vậy, hắn thật đúng là tin tưởng. Bất quá, ý tứ của đối phương hắn cũng đã hiểu, người ta chính là không nhận mấy người thân thích này, bọn hắn đương nhiên sẽ không đem người mang qua đó.
"Tôi, ah! Tôi còn có một người chị họ, ở tại xxx! Các người đi tìm cô ấy!" Hoa Tiểu Ngọc hô.
"Mặc kệ thân thích của cô là ai, cô không có thư giới thiệu, chỉ là một mình từ chỗ ở mà đi ra đấy! Đây là dòng người lang thang rồi! Phải bị đuổi về, tìm ai đều vô dụng! Ngày mai sẽ đưa các người trở về." Người đàn ông nói xong quay người đi.
Hoa Tiểu Ngọc thực nóng nảy, nhiệm vụ của cô ta chưa hoàn thành, công tác ở Thượng Hải không có không nói, 1 vạn 5 trong túi quần này cũng không giữ được, lãnh đạo ở quê cũng đã bị cô ta đắc tội. . .
Cô ta không có đường lui rồi.
"Tôi là tới thủ đô kết hôn đấy! Đối tượng của tôi là người thủ đô! Tôi không phải là dòng người lang thang!" Hoa Tiểu Ngọc hô.
Những lời này thật ra khiến người đàn ông cùng Hoa Nhị Ngưu đều quay đầu nhìn cô ta.
Hai người có cùng ý tưởng, cô ta vì ở lại thủ đô, chuyện gì cũng có thể làm ah.
Hoa Tiểu Ngọc không muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ, Hoa Nhị Ngưu cũng đã nhìn ra, bằng không thì sáng hôm nay cô ta cũng sẽ không ra tay ác như vậy, khuôn mặt kia của Trương Tiểu Ngũ cũng bị phá tướng rồi.
Hắn bây giờ chưa soi gương nên không biết, chờ sau khi hắn soi gương xong, chờ đợi Hoa Tiểu Ngọc nhất định là một trận đánh lớn đấy.
Hiện tại nếu cô ta gả cho hắn, cái kia chính là cả đời bị đánh.
Hoa Tiểu Ngọc cắn răng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, tại sao cô ta lại bị ép buộc thành như vậy?
Bất quá không sao, đợi cô ta hoàn thành hết chính sự đấy…Đến lúc đó trong ngày liền bỏ đi, Trương Tiểu Ngũ cũng không kịp bắt cô ta lại!
"Tôi, trong nhà tôi không đồng ý tôi cùng đối tượng kết hôn, tôi đã không dám xin thư giới thiệu, đã tới rồi…Cha mẹ tôi là tới bắt tôi đấy." Hoa Tiểu Ngọc giải thích nói: "Tôi thực sự không phải dòng người lang thang, tôi lập tức muốn cùng đối tượng của mình kết hôn, tôi không muốn trở lại quê quán!"
Người đàn ông mặc đồng phục nhìn về phía Hoa Nhị Ngưu.
Hoa Nhị Ngưu vậy mà gật gật đầu.
Ông ta còn cảm thấy con gái rất thông minh, nói như vậy, bọn hắn cũng không bị đuổi về đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỗ tốt còn chưa lấy được đâu rồi, bọn hắn đến thủ đô lần này, mất bao nhiêu lộ phí, cũng không thể là vì chuyến du lịch đến đồn công an một ngày a?
"Đúng, chúng tôi bây giờ cũng đã suy nghĩ kỹ, đồng ý cho con bé cùng đối tượng kết hôn rồi, chờ chúng tôi tham gia hôn lễ của bọn chúng, chúng tôi cũng trở về." Hoa Nhị Ngưu nói.
"Vậy nhà đối tượng của cô ở chỗ nào?" Người đàn ông mặc đồng phục chán nản nói.
Hôn nhân tự do, Hoa Tiểu Ngọc là một người dân quê, nếu thật tìm đối tượng kết hôn ở thủ đô, dù cô ta không có thư giới thiệu cũng không phải dòng người lang thang rồi, bọn hắn cũng không có quyền giữ người rồi.
Hoa Tiểu Ngọc nói địa chỉ bệnh viện.
Người đàn ông nghe xong, đối tượng lại bị đánh nhập viện rồi? Hôn sự này còn có thể thành sao?
Nhưng có được hay không cũng không liên quan đến bọn hắn.
"Đêm hôm khuya khoắt đấy, chúng tôi đã tan tầm rồi, ngày mai lại đi tìm hắn xác minh a." Người đàn ông mặc đồng phục nói xong quay người rời đi.
Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Nhị Ngưu chỉ có thể chấp nhận ở trại giam một đêm.
Đáng thương hai người ban ngày muốn mặt mũi, không ăn cơm ở nhà Hoa Chiêu, ngày hôm nay huyên náo như vậy đến miếng nước cũng chưa được uống.
Ngày hôm sau, người đàn ông mặc đồng phục đi giải quyết công việc, đến bệnh viện đã tìm được Trương Tiểu Ngũ.
Trương Tiểu Ngũ nghe xong, còn có chuyện tốt này? Nhận một trận đánh là có thể đem Hoa Tiểu Ngọc lấy tới tay rồi hả? Sớm biết như vậy thì hắn muốn bị đánh ah!
Hắn vui vẻ ra khỏi giường đi theo người đàn ông mặc đồng phục đến đón người.
Kết quả lúc đi ngang qua cửa ra vào, thấy được một cái gương, trong gương nhìn thấy một người quái dị…
Trương Tiểu Ngũ ngây ngẩn cả người, không tin mà nhìn hồi lâu, sau đó mới nhận ra được con ma xanh tím kia chính là chính mình.
Xanh xanh tím tím không sao, qua vài ngày liền tiêu tan, mấu chốt là trên mặt có mấy thịt lồi kia! Gồ ghề đấy, làm người nhìn vào rất buồn nôn! Dùng kinh nghiệm của hắn, tương lai nhất định sẽ lưu lại sẹo!
Hắn bị hủy cả khuôn mặt!
"Hoa Tiểu Ngọc! !" Trương Tiểu Ngũ hô to, như gió chạy ra muốn tìm Hoa Tiểu Ngọc tính sổ.
Nơi thu lưu dòng người lang thang chỉ có mấy nơi, gần đây xác thực có một cái, là người bản địa Trương Tiểu Ngũ biết rõ địa điểm.
Đến chôc thu lưu, tìm được Hoa Tiểu Ngọc, Trương Tiểu Ngũ cũng không khống chế mà đi lên đánh người.
Lần này, Hoa Nhị Ngưu vậy mà không ngăn cản.
Ông ta đã thấy hậu quả của việc ngăn cản rồi, sau một ngày đến đồn cảnh sát, 50 đồng cuối cùng trong túi đã không còn, Trương Tiểu Ngũ, ông ta hiện tại không dám đụng vào rồi.
Lại để cho hắn đánh con gái một chầu a, không chừng ông ta còn có thể đem 50 đồng tiền kia đòi trở về.
Hoa Tiểu Ngọc đã bị đánh một trận…Nếu không phải người đàn ông mặc đồng phục nghe thấy động tĩnh tới ngăn cản, cô ta không chừng đã có thể bị đánh chết.
Nhìn mấy giọt m.á.u tí tách rơi xuống, trong lòng Hoa Tiểu Ngọc đều là hận, hận tất cả mọi người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-184.html.]
"Cũng dám ở chỗ chúng tôi đánh người! Đến cùng có phải là đối tượng của anh hay không? Không phải thì đi đồn công an!" Người đàn ông mặc đồng phục hét.
"Dạ dạ là đối tượng của tôi." Trương Tiểu Ngũ lại lập tức nói.
Đi đồn công an hắn không sợ, trước kia hắn đến đó không phải 100 thì cũng đã đến 80 lần rồi, nhưng cô vợ này không thể chạy.
Hắn vì cô ta bỏ ra nhiều như vậy, đều hủy khuôn mặt…Cô ta muốn chạy, không có cửa đâu!
"Đi, chúng ta đi lĩnh chứng nhận." Trương Tiểu Ngũ nhìn Hoa Tiểu Ngọc, ủ rũ nói.
Hắn không biết Hoa Tiểu Ngọc vì cái gì mà đáp ứng hắn, cũng không thể là thấy hắn như vậy liền đau lòng, cô ta khẳng định có mục đích của mình, hoặc là vì lưu lại thủ đô, hoặc là cái gì, hắn mặc kệ, hắn chỉ cần thứ mình muốn đấy.
"Đợi tôi, chờ tôi đem tổn thương trị tốt đấy." Hoa Tiểu Ngọc nằm rạp trên mặt đất nói ra.
"Không có việc gì, tôi không chê cô." Trương Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào mặt của cô ta, nghĩ xem có nên ăn miếng trả miếng không, cũng cho trên mặt cô ta trở nên gồ ghề? Giống như những vị trí trên mặt hắn mà đến!
Nhưng ngẫm lại như vậy thật là buồn nôn, sau này mình còn phải nhìn mỗi ngày, thôi được rồi.
"Đi, hiện tại liền đi!" Trương Tiểu Ngũ sợ đêm dài lắm mộng, kéo cô ta đi.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Hoa Tiểu Ngọc dốc sức liều mạng mà giãy dụa: "Kết hôn còn phải chụp ảnh, trên mặt tôi tổn thương thành cái dạng này, không có cách nào chụp được."
"Không có việc gì, tôi không chê!" Trương Tiểu Ngũ nói.
"Tôi, tôi còn phải thay quần áo."
"Lĩnh chứng nhận xong lại đổi!"
"Tôi, lễ hỏi của tôi ở đâu? Anh định cho bao nhiêu?" Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên hỏi.
Hoa Nhị Ngưu đang ở phía sau nghe thấy con mắt liền sáng ngời, đúng vậy a, còn có vấn đề lễ hỏi, ông ta thiếu chút nữa đã quên chuyện này!
"Đúng, lễ hỏi, anh ý định cho bao nhiêu?" Hoa Nhị Ngưu trừng mắt nhìn Trương Tiểu Ngũ.
Trương Tiểu Ngũ dừng bước lại, quay đầu lại nhìn hai cha con này, lại nhìn mấy người đàn ông mặc đồng phục đứng ở trên bậc thang nhìn bọn hắn.
Loại địa phương này, bọn hắn cũng không dám giương oai.
"Cô còn muốn lễ hỏi?" Trương Tiểu Ngũ chỉ vào mặt của mình nói với Hoa Tiểu Ngọc: "Tôi không đòi cô tiền bồi thường cũng không tệ rồi! Các người hủy khuôn mặt của tôi, định bồi thường cho tôi bao nhiêu tiền? Tôi đại nhân có đại lượng, các người bồi thường bao nhiêu, thì coi như lễ hỏi rồi!"
Hoa Tiểu Ngọc sững người rồi.
Hoa Nhị Ngưu không đồng ý: "Mặt của anh là con bé cào đấy, muốn bồi thường thì tìm nó! Nhưng lễ hỏi là cho tôi đấy! Anh phải cho tôi tiền, bằng không thì mối hôn sự này không thể kết!"
Hiện tại kết hôn, lễ hỏi đều là cho cha mẹ nhà gái đấy, cha mẹ nhà gái rất ít người để lại toàn bộ cho cô gái đấy, cho một phần mười cũng không tệ rồi, hầu hết là một phần cũng không cho.
Không có cách nào, trong nhà nghèo, đứa nỏ nhiều, rất nhiều gia đình thật sự chỉ dựa vào tiền lễ hỏi cải thiện sinh hoạt, cho con trai cưới vợ đây này.
"Vậy thì không kết nữa là được." Trương Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc nói.
Hắn cảm thấy, Hoa Tiểu Ngọc hiện tại rất bức thiết muốn gả cho hắn, cô ta sẽ có biện pháp giải quyết cha mình đấy.
Quả nhiên, nghe hắn nói không kết hôn nữa, Hoa Tiểu Ngọc nóng nảy.
Công tác ở Thượng Hải, 1 vạn 5 có thể đạt được hay không, phải xem bây giờ có thể ở lại hay không, lòng cô ta rối loạn, cái gì cũng chẳng quan tâm rồi.
"Lễ hỏi, chính 50 đồng a, anh nhanh đưa đi." Hoa Tiểu Ngọc nói với Trương Tiểu Ngũ.
"Không được!" Trương Tiểu Ngũ cùng Hoa Nhị Ngưu đồng thời nói ra.
Một người ngại nhiều, một người ngại ít.
Hoa Nhị Ngưu giữ chặt một cánh tay khác của Hoa Tiểu Ngọc, không cho cô ta đi, ngược lại đã quên, con gái nuôi lớn như vậy, chẳng phải chút lễ hỏi kia là vì người trong nhà cống hiến sao? Bằng không thì ăn chùa cơm trong nhà nhiều năm như vậy sao?
"Không có 500, hôn sự này đừng kết!" Hoa Nhị Ngưu nhìn Trương Tiểu Ngũ, lại nhìn Hoa Tiểu Ngọc.
Ông ta mặc kệ tiền trong hai bọn họ ai cho, đưa cho ông ta là được.
"Hừ, một cô gái nông thôn cũng đáng 500?" Trương Tiểu Ngũ khinh bỉ nói.
"Tiểu Ngọc nhà chúng tôi không phải cô gái nông thôn, trong thành có công tác, hộ khẩu cũng là hộ khảu thành phố rồi, là người trong thành!" Hoa Nhị Ngưu vừa nói như vậy, lập tức cảm giác mình đòi thiếu 500 rồi, Hoa Tiểu Ngọc không lấy chồng, một năm tiền lương cũng 500 rồi.
"Được rồi hôn sự này không kết là được, mày trung thực cùng tao về nhà, đến lúc đó cha tìm cho mày một mối rất tốt đấy." Hoa Nhị Ngưu lôi kéo Hoa Tiểu Ngọc muốn đi.
Lúc này đến phiên Trương Tiểu Ngũ nóng nảy, nắm chặt Hoa Tiểu Ngọc không buông tay.
Hoa Tiểu Ngọc đứng ở chính giữa, cánh tay thiếu chút nữa đã để cho hai người kéo rớt ra.
"Tốt rồi đừng cãi nữa! 500 thì 500, tôi cho!" Hoa Tiểu Ngọc hô.
"Cô (mày) cho?" Hai người lại trăm miệng một lời nói.
Trong tay nó có 500 đồng?
"Tôi không có, nhưng tôi có thể mượn tiền Hoa Chiêu!" Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
"Mượn không được, mượn còn phải trả, không nên không nên." Trương Tiểu Ngũ nói.
Đến lúc đó Hoa Tiểu Ngọc cùng hắn kết hôn, lúc đó chẳng phải là tiền của hắn sao? Cái tiền này cũng tương đương là hắn ra đấy, không nên không nên.
Hoa Nhị Ngưu vậy mà cũng nói không được: "Vậy 500 quá ít, tôi muốn…2000." Hoa Chiêu có tiền như vậy…Ông ta mới mặc kệ tiền này ai ra đây này.
Hoa Tiểu Ngọc thiếu chút nữa tức chết.
"Chỉ 500! Hoặc là một phần cũng không có!" Hoa Tiểu Ngọc hô: "Hôn nhân tự do! Tôi hiện tại muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ! Cha không đồng ý chúng tôi kết hôn cũng không được! Bán con gái là phạm pháp! Cha còn muốn bị mang đi giáo dục sao?"
Cô nhìn người đàn ông mặc đồng phục cách đó không xa và hét lên.
Người đàn ông mặc sắc phục theo dõi náo nhiệt một lúc lâu, vô cùng hợp tác hét lên: "Đúng vậy! Hôn nhân là tự do! Cha mẹ không được phép sắp đặt hôn nhân hoặc mua bán hôn nhân! 500 đồng tiền hồi môn là một cái giá cắt cổ, và còn không nhiều cô gái ở thủ đô của chúng tôi có 500 đồng tiền lễ hỏi đâu.
Ở thời đại này, 200 là nhiều đối với một cô gái ở thành phố, dù 300 cũng là một cái giá trên trời.
"Các người thì biết cái gì, nhà chúng tôi chính là cái giá này, chị họ nó có 2000 đồng tiền lễ hỏi đây này." Hoa Nhị Ngưu nhỏ giọng nói ra.
"Đó là nhà chồng người ta có tiền! Dù sao tôi không có tiền." Trương Tiểu Ngũ hiện tại đã biết Hoa Tiểu Ngọc quyết tâm muốn gả cho hắn rồi, hoàn toàn thất vọng: "Cho ông 50 đã không ít, hoặc là 1 phân cũng không có!"
Hắn vậy mà từ trong túi quần móc ra 50 đồng, đưa cho Hoa Nhị Ngưu, sau đó quay đầu cưới nói với Hoa Tiểu Ngọc: "Em có thể mượn tiền của Hoa Chiêu kia sao? Vậy trong chốc lát mượn nhiều một chút, hai ta trong tay một phân tiền cũng không có, về sau làm sao sống?"
Hắn chọn trúng Hoa Tiểu Ngọc, một nửa nguyên nhân không là bởi vì cô ta có một mối thân thích là Hoa Chiêu này sao? Cuối cùng đã tới lúc có thể sử dụng rồi!
Hoa Tiểu Ngọc không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cha, xem ông ta có nhận 50 đồng này không.
Hoa Nhị Ngưu đương nhiên không nhận: "500 thì 500 a."
Hoa Tiểu Ngọc xoay người rời đi.
Hai người một người một đầu cánh tay lôi kéo mà đuổi kịp cô ta.
Cách đó không xa người đàn ông mặc đồng phục thấy vậy liền lắc đầu, một người đột nhiên nhớ tới cái gì, lao ra ngăn cản người lại.
"Nhà của anh thì sao? Tới đăng ký." Người đàn ông kia hỏi Trương Tiểu Ngũ. Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Nhị Ngưu, hay là muốn diễn một tuồng kịch để tiếp tục lưu lại thủ đô làm dòng người lang thang a?
"Còn ông nữa, cho ông ba ngày tham gia hôn lễ con gái, ba ngày sau nhanh chóng rời đi!" Người đàn ông đó nói với Hoa Nhị Ngưu. Hắn còn rất có nhân tính.
Hoa Nhị Ngưu bất mãn, ông ta cũng muốn ở lại thủ đô, tìm công tác, làm người trong thành phố. Nhưng ông ta không dám nói.
Hoa Tiểu Ngọc nghe thế ngược lại thở dài một hơi.
Trương Tiểu Ngũ cũng rất cao hưng, lưu người cha vợ này ở thủ đô làm gì? Đánh hắn sao? Đi mới tốt!
Hắn thống khoái mà báo địa chỉ gia đình mình.
Lúc này mọi người còn tương đối trung thực, nam nhân mặc đồng phục cũng không có cùng hắn quay lại xác minh, đăng ký xong liền thả bọn họ đi.
Hoa Tiểu Ngọc mang người đến nhà Hoa Chiêu.
"Làm sao bây giờ?" Chu Binh lại nhíu mày hỏi Lưu Minh.
Lưu Minh cũng nhíu mày, không nghĩ tới Hoa Tiểu Ngọc đã suy nghĩ ra biện pháp như vậy, bằng không thì hiện tại cô ta có lẽ đã ở trên xe lửa về quê rồi.
"Cậu về trước nói cho chị dâu, hỏi chị ấy làm sao bây giờ? Nếu chị ấy muốn gặp những người này một lần thì gặp, nếu không muốn gặp…Tôi còn có những biện pháp khác." Lưu Minh nói ra.
"Biện pháp gì?" Chu Binh hiếu kỳ nói.
"Đạp xe không phanh ah, hoặc là bọn hắn đem tôi đụng phải, hoặc là tôi đem bọn họ đụng phải, không phải đưa bọn hắn đến đồn công an, thì là đưa vào bệnh viện, cũng có thể kéo dài một hai ngày." Lưu Minh nói.
Chu Binh: “…Anh thật trâu!"
Hắn đường vòng vào nhà Hoa Chiêu nói tình huống.
Hoa Chiêu coi như là thêm kiến thức về thủ đoạn của Lưu Minh, cười khen ngợi vài câu, nói với Chu Binh: "Cứ để bọn họ tới a, dù sao vào đồn công an cùng bệnh viện cũng không phải kế lâu dài, trị phần ngọn không trị được phần gốc."
Hơn nữa, Hoa Tiểu Ngọc muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ nha?
Chuyện tốt lớn như vậy, cô phải tận mắt xem ah! Không nhìn thì thật không nỡ.
Hoa Tiểu Ngọc gõ cửa, lần này mở cửa chính là Diệp Thư.
Cô ấy bị gọi về đấy, những người bảo vệ chỗ tối không cần thiết phải đưa ra bên ngoài, lúc đó sẽ có chút bất tiện.
Giống như ngày hôm qua, nếu như người mà Hoa Nhị Ngưu cùng vợ ông ta đánh không phải là Trương Tiểu Ngũ, mà là Hoa Chiêu thì sao? Là Trương Quế Lan thì sao? Là Miêu Lan Chi thì sao? Là hai đứa bé thì sao này?
Đừng nói bọn hắn không dám, đều là những người mà đầu óc đã có chút không bình thường, ai biết bọn hắn sẽ làm ra chuyện gì đến!
Hoa Chiêu ngẫm lại kỳ thật cũng có chút sợ hãi, nếu như người đến chính là bảy tám người đàn ông nhà Hoa Sơn thì sao? Đánh con cô làm sao bây giờ? Cho nên vẫn sớm chút chuyển qua sống cùng Diệp Thâm thì tốt hơn, chỗ đó tuyệt đối an toàn, cũng tránh phải làm phiền Diệp Thư nữa.
Hiện tại cô ấy đã là một người nổi tiếng, lịch trình bận rộn nên lần này có thời gian vì đã đẩy đi một buổi diễn, Hoa Chiêu cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc, Diệp Thư cũng không nói gì, chỉ để cho mấy người đi vào.
Trương Tiểu Ngũ lại nhìn Diệp Thư vài ánh mắt, muốn nói là các cô gái ở thủ đô bọn hắn vẫn đẹp mắt hơn…Đáng tiếc hắn biết rõ thân phận của Diệp Thư, chị chồng của Hoa Chiêu, nên cũng không phải là người mà hắn có thể với tới đấy.
Những người sống trong khu đại viện đó ah...
Bởi vì sớm biết bọn hắn muốn tới, Miêu Lan Chi đã mang theo bọn nhỏ đi hậu viện, cùng Hoa Cường chơi đùa rồi, Tiền viện chỉ để lại Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan.
Còn có Từ Mai cùng Lưu Tiền, Tôn Hữu.
Đều là nghỉ bán mà đến bảo hộ các cô đấy.
Người là do Trương Quế Lan đêm qua vụng trộm thông báo đấy.
Hoa Chiêu cảm thấy không cần thiết, tuy rằng thỉnh thoảng nôn ra, nhưng nếu thật sự phải đánh, cô nghĩ mình sẽ không sao.
Nhưng người trong nhà đều lo lắng, cô cũng phải tùy bọn họ rồi.
"Chị tiểu Hoa…" Nhìn thấy Hoa Chiêu, Hoa Tiểu Ngọc liền lắp bắp khóc lên.
Hoa Chiêu đã không còn tâm tư uốn nắn cách xưng hô của cô ta rồi, thích gọi sao thì gọi.
"Có lời cứ nói, đừng khóc, cha mẹ của cô đều đang sống đấy, điềm xấu." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc liền im bặt.
Hai người Hoa Nhị Ngưu đều trừng mắt liếc.
"Chị tiểu Hoa, em muốn kết hôn…" Nói xong câu này, Hoa Tiểu Ngọc vốn không muốn khóc đấy, nhưng nước mắt vẫn rớt xuống.
Thật là khổ sở!
Mục tiêu của cô ta là gả cho một người đàn ông có quyền thế, thương cô ta yêu cô ta, tướng mạo lại anh tuấn! Nhưng kết quả thì sao đây? Cô ta bị ai dồn đến một bước ngày hôm nay? Gả cho một người đàn ông nát như Trương Tiểu Ngũ?
Cô ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu…Nếu như Hoa Chiêu không đem Trương Tiểu Ngũ đưa đến Đông Bắc, cũng không có chuyện ngày hôm nay!
"Chúc mừng chúc mừng, thật sự là chuyện tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Những lời này quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, cô ta quả nhiên không muốn cô sống tốt!
Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu, giấu sự uất hận ở trong mắt.
Nhưng Hoa Chiêu hiện tại không cần nhìn cũng có thể cảm giác được những cảm xúc quá mạnh của người khác, vui sướng hoặc là phẫn hận
Cô cười đến càng vui vẻ hơn.
Cô vốn không phải là người ác độc, nhưng Hoa Tiểu Ngọc không thể nhìn thấy cô sống tốt, và ác ý dữ dội kia như sắp trở thành hiện thực, nên cô đương nhiên không muốn nhìn thấy cô ta sống tốt.
"Chị tiểu Hoa, cha em không đồng ý hôn sự của chúng em, trừ phi cho ông ấy 500 tiền lễ hỏi…" Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
"Cho nên?" Hoa Chiêu hỏi.
"Cho nên, mong chị tiểu Hoa hỗ trợ, cho em mượn 500 đồng, về sau em sẽ trả đấy! Trả cả vốn lẫn lời lại cho chị!" Hoa Tiểu Ngọc cam đoan nói.
Dù sao đến lúc đó cô ta đã chạy rồi, tiền này hãy để cho Hoa Chiêu tìm Trương Tiểu Ngũ mà đòi đi thôi!
Trương Tiểu Ngũ há hốc mồm, muốn nói không phải mượn, hoặc là nói mượn nhiều hơn một chút, nhưng nhìn ánh mắt của Hoa Chiêu, hắn không dám.
Vẫn có người nhìn còn đẹp hơn các cô gái ở thủ đô đấy…Đáng tiếc người này hắn càng không thể trêu vào.
"Được, vậy viết một giấy vay nợ, liền cho cô mượn." Hoa Chiêu thống khoái nói.
Cô không muốn hôn sự này không thành ~ cho nên có khả năng giúp đỡ tuyệt đối sẽ giúp!
Không nghĩ tới cô ta lại thống khoái mà đồng ý như vậy, Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Nhị Ngưu đều đã hối hận, sớm biết như vậy mượn nhiều hơn một chút…
Diệp Thư đã lấy giấy bút ra.
Hoa Tiểu Ngọc thật đúng là rất tiến bộ đấy, mấy tháng gần đây cô ta đã tự mình học được một ít chữ, nay mấy chữ mượn Hoa Chiêu 500 đồng cũng có thể ghi.
Chỉ là chữ "Chiêu" ghi sai rồi, cô ta vẫn cho là chiêu là "Chiêu đệ".
Hoa Chiêu cũng không để ý, Hoa Tiểu Ngọc có thể trả cho cô số tiền này? Cô không tin.
Cô cũng không có ý định đòi, coi như đây là tiền vé vào cửa xem cuộc vui hoa được rồi.
Cuộc sống của Hoa Tiểu Ngọc cùng Trương Tiểu Ngũ sau này, khẳng định phi thường đặc sắc.
Đúng rồi, diễn kịch cũng không thể thiếu diễn viên, bà Trương một mình ở Đông Bắc cũng quá đáng thương ~ cô phải đem bà ta gọi trở về, cho cuộc sống của Hoa Tiểu Ngọc tăng thêm chút niềm vui thú.
Còn có Trương Lão Tứ…Người kia bị phán hơi lâu, trong thời gian ngắn sẽ không ra được, cô cũng không sớm đem hắn thả ra, lại để cho hắn về sau xuất hiện a.
"Cái kia…" Hoa Tiểu Ngọc lại mở miệng: "Chúng em bây giờ không có chỗ ở…"
"Xùy~~ ~" Diệp Thư nhịn không được trào phúng cười ra tiếng: "Còn băn khoăn căn nhà của người ta đây này? Cô thật đúng là chưa từ bỏ ý định."
"Là thực sự không có chỗ ở, phòng ở của Trương gia đã bị lấy lại." Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
Trương Tiểu Ngũ là phạm tội bị đuổi việc đấy, đã bị đuổi việc thì phúc lợi trong xưởng nào có phần của hắn? Trước kia để cho bọn hắn ở, đó là vì bà Trương không thể trêu vào.
Đợi bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ chân trước vừa đi, chân sau đơn vị liền đem phòng ốc của bọn hắn thu trở về.
Lúc ấy bà Trương đã ở Đông Bắc, về sau biết chuyện cũng chỉ có thể mắng to, không còn biện pháp khác.
"Phòng ở thủ đô còn nhiều mà, lại thuê một gian là được." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi lại cho cô mượn 100 đồng, đủ để cô thuê một căn nhà, giải quyết chi phí trả trước.”
Hoa Tiểu Ngọc nhấp môi dưới, liếc nhìn Trương Quế Lan nói ra: "Thím hiện tại ở chỗ này a? Em có thể thuê phòng của thím ấy không?"
"A." Lần này Hoa Chiêu cũng cười. Cô thật sự nghĩ mãi mà không rõ, là cái gì đã làm cho da mặt cô ta dày đến như vậy.
Là "Thân tình".
Giọng Hoa Tiểu Ngọc mặc dù nhỏ nhưng hùng hồn nói: "Chị tiểu Hoa, chúng ta đều họ Hoa, đều cùng một tổ tông, người một nhà, gãy xương còn gân, thân thích có chỗ khó, chị lại không làm khó dễ, vậy thì giúp đỡ một tay chứ sao…"
Theo cô ta, Hoa Chiêu có căn nhà lớn như vậy, lại nhiều phòng ở, nhượng một cái nhỏ cho cô ta ở, thật sự là quá bình thường, quá hợp lý, là chuyện quá nên làm đấy.
Huống chi bây giờ cô ta thuê, cũng không phải ở không!
"Em đưa tiền thuê nhà!" Cô ta nói ra.
"Dù sao đều là thuê phòng, thuê ai mà không phải thuê? Cô thuê người khác đi thôi." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc…
Hoa Chiêu cầm 600 khối tiền đi ra, đưa tới trong tay Hoa Tiểu Ngọc: "Được rồi, không có chuyện khác nha? Vậy không nói chuyện nữa, các người tranh thủ thời gian bận rộn chính sự đi, chậm trễ nữa người xử lý chứng nhận đã tan tầm rồi."
Hoa Tiểu Ngọc nắm chặt tiền, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: "Chị tiểu Hoa, chị đối với em thật sự quá tốt! Em rất cảm kích chị! Em về sau nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt! Ngày mai em sẽ tới giúp chị xem đứa bé! Báo đáp chị!"
Nói xong không đợi Hoa Chiêu cự tuyệt, liền kéo Trương Tiểu Ngũ đi.
Hoa Nhị Ngưu liền giữ cô ta lại.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ kịp phản ứng, rút ra 500 đồng đưa cho ông ta, Hoa Nhị Ngưu lúc này mới buông tay.
Trương Tiểu Ngũ cùng Hoa Tiểu Ngọc rời đi.
Hoa Nhị Ngưu lại không đi, bọn hắn đi lĩnh chứng nhận, không có gì đẹp mắt đấy, ông ta mới không muốn gom góp cái náo nhiệt kia.
"Tiểu Hoa ah, thím cháu đâu rồi?" Ông ta hỏi Hoa Chiêu.