Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:31
Lượt xem: 111
Sau khi một nhà Hoa Sơn biết rõ địa chỉ, liền thương lượng ai sẽ đi thủ đô.
Tất nhiên là mọi người đều muốn đi, nhưng khẳng định không được, lộ phí sẽ kông đủ rồi.
Từ khi mất hết của cải, người nhà Hoa Sơn chỉ có thể dựa vào kiếm công điểm, một năm cũng không được hơn mười đồng.
Nhờ có mấy tháng này từ Hoa Tiểu Ngọc lấy được hơn 100 đồng, bằng không thì mấy người cũng không đi được.
Cuối cùng thương lượng xong, vợ chồng Nhị Ngưu cùng vợ Tam Ngưu cùng đi thủ đô.
Vợ Nhị Ngưu là mẹ của Hoa Tiểu Ngọc, có chuyện gì bà ta ra mặt nói là thích hợp nhất.
Nhưng bà ta lại quá hung dữ, nếu để một mình bà ta đi qua có thể sẽ đắc tội với người ta đấy, cho nên Nhị Ngưu cũng đi cùng.
Nhưng Nhị Ngưu một người đàn ông, trước kia cùng Hoa Chiêu cũng chưa nói qua mấy câu, nếu thực có chuyện gì hắn nói chuyện cũng không thích hợp, cho nên còn phải mang theo một người biết ăn nói da mặt lại dày, vợ Tam Ngưu.
Người Hoa gia thương lượng tại chỗ tốt rồi, đồ đạc cũng không kịp về nhà chuẩn bị, liền muốn đi theo Trương Tiểu Ngũ.
Người Lưu gia vội vàng đuổi kịp, bọn hắn cũng muốn đi!
"Đi đâu mà đi!" Chu quả phụ túm lấy quần áo của Lưu Hướng Tiền, đem người kéo lại.
Bà ta đứng ở phía sau hai người, nghe xong toàn bộ. Tâm tư người Lưu gia bà ta cũng cũng biết, đây là lại muốn nhai lại cỏ một lần nữa sao!
Phi! Thấy bà ta dể bắt nạt lắm hay sao?
"Tất nhiên là đi kiếm lợi ích rồi!" Lưu Hướng Tiền nói thẳng, bất quá quay đầu lại trông thấy biểu cảm của Chu quả phụ, hắn lập tức dỗ dành nói: "Nhưng em yên tâm, anh chính là chỉ kiếm chỗ tốt, sau đó lại trở về sống với em! Anh đã sớm chán ghét cô ta, trong lòng anh chỉ có em!"
"Hừ!" Chu quả phụ ăn không vào cái bộ dạng này của hắn: "Muốn lấy chỗ tốt hãy để cho Lưu thông một mình là được rồi, không cần anh, người ta cũng đã chán ghét anh rồi! Anh đi chỉ có tác dụng ngược lại!"
Bà ta đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, bà ta cũng đã gặp Trương Quế Lan, bà ta cũng không nhìn ra Trương Quế Lan có chỗ nào không nỡ bỏ Lưu Hướng Tiền.
Hơn nữa hiện tại người ta còn có một đứa con gái ngoan, ở thủ đô sống những ngày tốt lành, tìm một người ở thủ đô không tốt sao? Lưu Hướng Tiền tính là cái đếch gì! Cũng chỉ có bà ta lúc ấy mắt mù mới vừa ý hắn rồi!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm.
"Tôi rốt cuộc cũng là cha ruột của mấy đứa trẻ, tôi đi còn phù hợp hơn, Lưu thông một người anh trai đi làm gì." Lưu Hướng Tiền vẫn muốn đi, thủ đô đấy, ông ta còn từng đi qua.
"Không được!" Chu quả phụ nắm lấy lỗ tai của Lưu Hướng Tiền, đem ông ta kéo về nhà.
Từ trước đến nay người đánh vợ không nương tay như Lưu Hướng Tiền vậy mà bây giờ không dám đánh lại, bởi vì Chu quả phụ có mấy người anh em…Ông ta đã bởi vì động thủ đã trúng mấy trận đánh, bây giờ thật sự không dám.
Cuối cùng Lưu Thông vô cùng cao hứng mà về nhà cầm tiền, mang theo mấy bộ y phục, mới đi ra nhà ga.
Chuyến xe lửa tiếp theo đi thủ đô là vào nửa đêm, thời gian vừa kịp.
Quả nhiên, Trương Tiểu Ngũ cùng mọi người Hoa gia đang ở phòng đợi chờ hắn, hắn giả vờ giả vịt mà ngồi ở cách đó không xa.
Trương Tiểu Ngũ hiện tại rất phiền muộn, không nhận ra hắn. Nhưng cho dù nhận ra cũng không sao cả, đuổi một con dê cũng là đuổi, thả một đám dê cũng là thả.
Tâm tư của hắn lại nhớ tới trên người Hoa Tiểu Ngọc, cô ta đột nhiên đi thủ đô làm gì? Chẳng lẽ trước kia Hoa Chiêu là giả bộ ra chiêu, đem hắn cùng mẹ vây ở Đông Bắc, sau đó lại đem Hoa Tiểu Ngọc gọi trở về?
Không được, không thể để cho cô ta thực hiện được!
...
Sáng sớm hôm sau, Hoa Tiểu Ngọc đã đến thủ đô.
Triệu Cương đã sớm cùng cô ta thương lượng tốt phương thức liên hệ, xuống tàu trước cô ta một bước rồi.
Hoa Tiểu Ngọc một lần nữa đứng ở nhà ga thủ đô trên quảng trường, hô hấp lấy không khí thuộc về thủ đô, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.
Cô ta đã trở lại rồi!
Còn không phải dựa vào Hoa Chiêu!
…Được rồi, cùng Hoa Chiêu vẫn có một chút quan hệ đấy.
Hoa Tiểu Ngọc vuốt vuốt cái bụng có chút dẹp, không tiếp tục ở trên quảng trường trì hoãn, trực tiếp đến nhà Hoa Chiêu.
Mở cửa chính là Trương Quế Lan.
Hoa Chiêu lại mang thai, phản ứng còn lớn như vậy, bà cũng không tâm tư công tác, mỗi ngày ở đây nấu cơm cho con bé, cộng thêm trông 2 đứa bé, một mình bà cũng bận rộn làm không nổi rồi, may mà có Hoa Cường cùng Miêu Lan Chi hỗ trợ.
"Sao cô lại tới đây?" Nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc, Trương Quế Lan rất kinh ngạc.
Bà không nghĩ tới cô ta còn dám tới thủ đô.
Hoa Tiểu Ngọc phù phù một tiếng liền quỳ xuống, ôm đùi Trương Quế Lan khóc ròng nói: "Thím, thím cứu cháu! Kiếp sau cháu sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp thím!"
Khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt giàn giụa.
Đúng là giờ làm việc, trong ngõ hẻm thỉnh thoảng sẽ có hàng xóm đi qua.
Trương Quế Lan nóng nảy, bắt đầu kéo cô ta: "Có chuyện thì từ từ nói, cô làm cái gì vậy?"
Trước đây bà chỉ cảm thấy nếu một người làm chuyện này sẽ đang gặp một khó khăn cực lớn, không có cách nào vượt qua được, nhưng Hoa Tiểu Ngọc đã quỳ vài lần rồi hả? Cô ta có thể một bên quỳ xuống cầu xin người ta, một bên đòi phòng ốc của người đó!
Vừa gặp lại cô ta đã như vậy, trong lòng Trương Quế Lan chỉ có cảnh giác cùng hoài nghi.
Hoa Tiểu Ngọc cũng không muốn ở cửa ra vào cùng bà ta nói chuyện, thuận thế đứng lên, khóc sướt mướt.
Bên ngoài còn có người nhìn xem, Trương Quế Lan nhíu mày đem cô ta kéo vào sân nhỏ.
"Vào đi." Trương Quế Lan đi đến nội viện. Phải vào trong nhà, không cho cô ta nói hết lời, sẽ đuổi không đi đấy. Hiện tại bà đã quá hiểu chuyện này rồi.
Hoa Tiểu Ngọc ở sau lưng bà vụng trộm nhếch khóe miệng, cô ta đã biết người mở cửa không phải là Hoa Chiêu, người ta bây giờ là phu nhân nhà quan đấy, rất kiêu căng, chưa bao giờ tự mình đi mở cửa.
Chỉ cần không phải Hoa Chiêu, cô ta liền dám cam đoan mình có thể vào cửa.
Hoa Chiêu sớm đã nghe thấy động tĩnh, chỉ là không rảnh mà phản ứng với cô ta, cô hiện tại đang ôm ống nhổ mà thở đây.
Trong dạ dày đã không còn gì nữa rồi, đều đã ói ra hết rồi, cô cảm giác mình sắp nôn đến hộc m.á.u rồi.
Đứa bé này là gấu con sao? !
"Lại nôn sao?" Trương Quế Lan vừa qua cửa sân đã trông thấy, nhanh chóng chạy tới đập lưng lấy nước súc miệng cho cô, lúc bà đi mở cửa còn khá tốt, quay người một cái liền biến dạng rồi, cái thai này thật sự là bị tội.
"Hôm nay lại khỏi phải ăn sáng rồi." Trương Quế Lan buồn nói.
Hoa Chiêu tranh thủ thời gian khoát tay, chớ cùng cô nhắc tới ăn cơm, đừng đề cập cơm cái chữ này! Nghe thấy liền muốn ói!
Nhưng cô còn nhất định phải ăn, nôn cũng phải ăn, dù là đứa bé gấu cũng là con của cô, cô cũng thích.
“Chờ một chút, để con bình thường lại chút đã.” Hoa Chiêu dựa lưng vào ghế, sắc mặt trắng như tuyết.
Hoa Tiểu Ngọc đã nhìn đến ngây người, đây là làm sao vậy? Bị bệnh nặng rồi hả? Ông trời sao lại có mắt như vậy!
Hoa Chiêu đã lau miệng, ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía cô ta.
Thấy Hoa Tiểu Ngọc run lên.
Hoa Chiêu lúc này mới cười cười: "Tại sao lại đến rồi?"
Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu xuống, chậm rãi quỳ xuống: "Chị Tiểu Hoa, cầu xin chị cứu em~" nước mắt lại ra rồi.
Hoa Chiêu yên tĩnh mà nhìn.
Hơn nửa năm không gặp, Hoa Tiểu Ngọc đã trưởng thành hơn một chút, tuy rằng có chút khác biệt so với mỹ nhân trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cũng không giống Ny Nhi từ trong thôn đi ra rồi, trên người đã có chút phong cách phương tây của người trong thành phố.
Hơn nữa cùng với khí chất đáng yêu điềm đạm bên trong của cô ta, là một cô gái hấp dẫn rồi.
Ân, năm nay cô ta cũng 18 rồi.
Hoa Chiêu không tiếp lời, Hoa Tiểu Ngọc liền tự mình nói: "Chị đem hai mẹ con Trương Tiểu Ngũ đưa qua…Bọn hắn bắt nạt em…”
Hoa Chiêu cao thấp quét mắt liếc cô ta: "Cô lại bị người ta “Bắt nạt” rồi hả? Lúc này là Trương Tiểu Ngũ?"
Trương Tiểu Ngũ nhìn ra so với Trương Lão Tứ tâm nhãn hơn nhiều chút, hắn vậy mà cũng dám làm việc này?
Hoa Tiểu Ngọc vậy mà đỏ mặt gật gật đầu.
"Ừ ... Vậy thì hiểu biết của cô về 'bắt nạt' lần này có khác nhau không? Trương Tiểu Ngũ thật sự đem cô làm cái gì kia rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, xấu hổ đến nhỏ máu, nhưng sau nửa ngày, cô ta gật đầu trong vô thức.
Hoa Chiêu cũng gật đầu: "Tốt, tôi đã biết, tôi giúp cô đem hắn bắt lại, giết."
Hoa Tiểu Ngọc lập tức cứng người tại chỗ.
Hoa Chiêu xem nét mặt của cô ta, đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.
Cô đã nói Trương Tiểu Ngũ không dám, cũng không dễ dàng như vậy mà đắc thủ.
Hai người đều sống trong ký túc xá, không có nơi để gây án, Hoa Tiểu Ngọc cũng sẽ không dại dột mà cùng Trương Tiểu Ngũ một mình đi ra ngoài.
Trừ phi cô ta muốn…
Lại cùng cô đùa nghịch tâm cơ!
"Cô phải biết, vu cáo cũng sẽ phạm tội, sẽ bị bắt lại đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức sợ, ấp úng nói: "Được rồi, hắn cũng không ra tay được…Nhưng hắn thật sự bức tôi quá chặt, em chịu không được rồi! Chị Tiểu Hoa, em không muốn gả cho hắn, van cầu chị cứu em!"
Những lời này của cô ta tuyệt đối xuất phát từ chân tâm.
Hoa Chiêu kỳ thật cũng không muốn khó xử cô ta, trong lòng cũng không muốn dồn ép người ta.
Cô cũng hiểu bị buộc lập gia đình sẽ rất khổ cùng hận.
Nhưng không còn cách nào khác, đủ loại hành vi trong quá khứ của Hoa Tiểu Ngọc thật sự làm cho cô rất chán ghét, hơn nữa thù của cô ta cùng nguyên chủ kiếp trước hãy để cho cô trả giúp cô ấy, xem cô ta là chị em tốt, đó là chuyện không có khả năng.
"Không muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ, vậy cô tìm người khác gả cho, cô cũng 18 rồi, trưởng thành rồi, bản thân bây giờ lại có công tác trong nội thành, tìm đối tượng rất dễ dàng a?" Thiện ý lớn nhất của Hoa Chiêu đối với cô ta chính là những lời này rồi.
Hoa Tiểu Ngọc nhíu mày, ngay từ đầu ở trong nhà xưởng, người thích cô ta rất nhiều, nhưng từ khi Trương Tiểu Ngũ xuất hiện thì không còn ai nữa.
Cô ta muốn tìm người gả đi ra ngoài, đã không dễ dàng, dù sao trong mắt người ngoài cô ta đã là người có đối tượng rồi, cái này cơ bản tương đương với phụ nữ đã ly hôn.
Hơn nữa cô ta cũng không muốn gả cho công nhân bình thường ở huyện An, cô ta chướng mắt những người ở trong khe núi nhỏ kia rồi.
"Chị tiểu Hoa, em không muốn sớm như vậy đã kết hôn…" Hoa Tiểu Ngọc nói.
Không nghe khuyên bảo ah, Hoa Chiêu đã không muốn nói với cô ta cái gì.
"Ngày mai tôi đưa cô trở về." Hoa Chiêu nói ra.
"Chị tiểu Hoa! Em mới xin nghỉ vài ngày, vừa mới quay lại thủ đô, thuận tiện đi dạo một chút, trước kia cũng chưa đi dạo qua, người ta hỏi em thủ đô là cái dạng gì, em vậy mà đáp không được, các cô ấy đều không tin em đã tới thủ đô! Không cần chị đưa, qua vài ngày em tự mình trở về." Hoa Tiểu Ngọc nói.
Hoa Chiêu không tâm tư suy nghĩ cô ta nói thật hay giả, lại một cơn cuộn trào trong dạ dày, cô lập tức ôm lấy ống nhổ bắt đầu ói lên ói xuống..., ở đâu sức lực mà chú ý những chuyện khác.
Trương Quế Lan lại muốn đi chiếu cố Hoa Chiêu, khi nghe thấy tiếng khóc của bọn nhỏ, loay hoay chân không chạm đất, cũng chẳng quan tâm Hoa Tiểu Ngọc rồi.
Hoa Tiểu Ngọc cũng thông minh, chính mình tìm góc tường ngồi xuống, yên tĩnh mà không nói lời nào không giúp đỡ, an vị chỗ đó lẳng lặng yên nhìn.
Cô ta ngược lại cũng thông minh, biết rõ mình bây giờ qua đi hỗ trợ, sẽ làm cho Hoa Chiêu cảnh giác, đem cô ta đuổi đi.
Chỉ có yên tĩnh giống như không tồn tại, mới có thể ở trong viện tử này ngốc trong chốc lát.
Cô ta còn chưa thấy qua 2 đứa bé kia đây này.
Cô ta cũng kịp phản ứng, Hoa Chiêu không phải sinh bệnh mà là lại có!
Thật sự là làm người ta tức giận ah.
Hoa Chiêu ói ra, trì hoãn cả buổi, mới bắt đầu bắt buộc chính mình ăn cơm.
Khóe mắt cô liếc qua trông thấy Hoa Tiểu Ngọc rồi, nhưng cô không tâm tư phản ứng cô ta, nói nhiều một câu đều mệt mỏi, cô thầm nghĩ đem cơm ăn xong rồi lại tính.
Kết quả ăn hết một nửa lại bắt đầu nôn. . .
Cái này kéo dài cho tới trưa, cô chính là ăn hết lại nôn, nôn xong lại ăn, sau đó lại ăn lại nôn, thậm chí vừa ăn vừa nôn.
Đây chắc chắn là nôn nghén khi mang thai, cô định đến bệnh viện tiêm thuốc nhưng nghĩ mình còn sức nên cô đành kìm lại.
Mấu chốt là đường đi đến bệnh viện đã đủ làm cho cô khó chịu được.
Hoa Tiểu Ngọc vẫn yên tĩnh mà co lại trong góc, buổi trưa Trương Quế Lan mới phát hiện cô ta, đồ ăn đều đã làm xong, cũng không thể không biết xấu hổ đuổi cô ta đi, nên giữ cô ta lại ăn xong bữa cơm, lúc này mới đem cô ta tống ra khỏi cửa.
Hoa Tiểu Ngọc đương nhiên không muốn đi: "Thím, cháu buổi tối không có chỗ ở. . ."
"Kinh thành nhiều nhà khách như vậy, chọn cái nào tiện nghi một chút đấy, an toàn một chút đấy." Trương Quế Lan nói.
Hoa Tiểu Ngọc. . . .
Cô ta không nghĩ tới Trương Quế Lan bây giờ có thể dứt khoát mà cự tuyệt người như vậy.
Nếu như là trước kia, Trương Quế Lan xác thực làm không được việc này, da mặt bà rất mỏng.
Nhưng đã mấy tháng đi bán đồ ăn, dù mỏng cũng đã luyện tăng thêm, huống chi là đối với một người chính mình không thích, bà cự tuyệt mà không hề áp lực tâm lý.
"Lúc đi cháu quá sốt ruột, đã quên xin thư giới thiệu, không được ở nhà khách." Hoa Tiểu Ngọc đem túi đều mở ra, chứng minh sự trong sạch của mình.
Trương Quế Lan nhìn cái túi trên người cô ta, không nói gì.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức đem cái túi cởi xuống để mở ra, bên trong ngoại trừ 2 bộ quần áo cùng một cái hộp cơm, không có vật gì khác.
Đương nhiên một phong thư giới thiệu muốn giấu cũng dễ dàng đấy, bất quá cái này Trương Quế Lan đã không coi trọng nó.
Hoa Tiểu Ngọc nếu thật muốn giấu, có thể giấu ở đế giày, trong nội y, bà còn có thể bắt ở cái này không thả?
Trương Quế Lan nhíu mày, suy nghĩ lấy cớ cự tuyệt.
"Cháu, không có bao nhiêu tiền rồi…" Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu xấu hổ nói: "Tiền của cháu đều bị người trong nhà cùng Trương Tiểu Ngũ lấy đi, mỗi tháng chỉ chừa cho cháu 10 đồng, trừ ăn cơm ra không thừa nổi cái gì, hiện tại không sai biệt lắm chỉ đủ phí trở về.."
Trương Quế Lan đã hiểu, trách không được ở Đông Bắc không nổi lại chạy tới rồi, hoá ra ở đó đều là làm áo cưới cho người khác rồi.
Loại tình huống đó, chỉ có người trung thực mới tiếp tục chịu đựng.
Mà Hoa Tiểu Ngọc hiển nhiên không phải loại người này.
Trương Quế Lan nghĩ nghĩ đột nhiên hỏi: "Cô còn có bao nhiêu tiền?"
Da mặt của bà thật sự càng ngày càng dày rồi. . .
Hoa Tiểu Ngọc bị bà hỏi sửng sốt, sau đó nói: "Còn có hơn 20 đồng." Trừ tiền tàu xe, không có tiền ăn.
“Vậy thì sống ở cửa hàng trước lại nói sau.” Trương Quế Lan nói: "Tôi biết một cửa hàng, không cần thư giới thiệu, chỉ là hơi đắt một chút, 2 đồng một ngày, điều kiện cũng không được khá lắm."
Mấy tháng làm người bán hàng Trương Quế Lan xác thực xưa đâu bằng nay rồi, đầu đường cuối ngõ cong cong quấn quấn, bà cũng biết rồi.
Ví dụ, một số cửa hàng không quá “đứng đắn” và bí mật tiếp nhận những người đã “thất lạc” thư giới thiệu.
Trương Quế Lan nói cho Hoa Tiểu Ngọc địa chỉ, liền "BA~" mà một tiếng đóng cửa lớn lại.
Bà cũng biết Hoa Tiểu Ngọc tâm nhãn nhiều, ai biết cô ta nói thật hay giả? Đến lúc đó lại để cho con gái hỏi cô ta sau.
Hoa Tiểu Ngọc đứng ở ngoài cửa sửng sốt cả buổi, mới rì rì mà thẳng bước đi.
Mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì? Trương Quế Lan sao lại biến thành cái dạng này?
Trương Quế Lan quay vào nhà, đã nhận được Hoa Chiêu giơ ngón tay cái tán dương.
"Mẹ của con thật lợi hại ~ con còn tưởng rằng mẹ sẽ cho cô ta tiền." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan cười cười: "Mẹ ngu như vậy sao?" Trương Quế Lan cũng là người mang thù đấy, trước kia Hoa Tiểu Ngọc làm những chuyện kia bà cũng chưa quên.
"Cô ta…” Hoa Chiêu chưa nói xong, lại bắt đầu nôn như điên.
Trương Quế Lan lập tức nhíu mày chạy tới, khẩn trương mà chăm sóc, không còn tâm tư để ý xem cô muốn nói cái gì.
Bà chưa từng thấy qua ai lại nôn đến lợi hại như vậy! Như vậy cũng được à?
"Nếu không, nói cho Diệp Thâm a?" Trương Quế Lan nói ra.
Hoa Chiêu thừa dịp hết cơn lại lắc đầu, nói cho anh ấy biết, ngoại trừ lại để cho anh ấy lo lắng, còn có thể làm gì? Anh ấy lại không thể thay cô nôn, cũng không thể thay cô sinh con.
Cái tội này chỉ có thể là phụ nữ tự mình nhận lấy rồi.
Trương Quế Lan cũng biết đạo lý này, khẽ thở dài.
...
Ngày hôm sau, Hoa Tiểu Ngọc lại tới nữa.
Lúc này Trương Quế Lan trực tiếp không để cho cô ta vào cửa.
"Không phải cô đến thủ đô dạo chơi đấy sao? Hôm nay tôi rất bận rộn, chẳng có thời gian quan tâm cô, chính cô đi dạo đi thôi." Trương Quế Lan nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc nói: "Thím, cháu đã thấy rồi, thím là vội vàng nấu cơm chiếu cố đứa nhỏ, cháu có thể hỗ trợ! Thím cũng nhẹ nhàng chút ít. Cháu, cháu chính là cọ bữa cơm, một ngày một bữa là được!"
Nói đến đáng thương, nước mắt cũng muốn rơi xuống rồi.
Trương Quế Lan thật đúng là có chút đồng tình, đến cơm cũng không kịp ăn rồi…Cũng quá đáng thương.
Không để cho cô ta ở trong nhà, không cho cô ta tiền, cho cô ta một phần cơm cũng được đi.
Nghĩ đến biểu hiện yên tĩnh của cô ta ngày hôm qua, Trương Quế Lan nói: "Vậy cô vào đi, không cần cô hỗ trợ, cô cũng đừng làm Hoa Chiêu tức giận là được."
"Cháu cam đoan sẽ không đâu!" Hoa Tiểu Ngọc lớn tiếng nói.
Trong sân Hoa Chiêu lắc đầu, mẹ của cô vẫn quá dễ bị lừa.
Hoa Tiểu Ngọc lần này trở về, mục đích tuyệt đối không đơn giản.
Hiện tại cô không có tâm tư đoán xem cô ta muốn làm gì, vậy liền trực tiếp đặt ở dưới mí mắt xem cô ta muốn làm gì.
Ngày hôm nay, Hoa Tiểu Ngọc vẫn nhu thuận, Trương Quế Lan không cho cô ta hỗ trợ, cô ta liền không giúp đỡ, vẫn là ngồi ở nơi hẻo lánh yên tĩnh mà chờ, thẳng đến khi Trương Quế Lan đem cơm làm tốt, cô ta đi qua ăn mấy ngụm, cũng không dám ăn nhiều, cơm nước xong xuôi liền buông đũa, tiếp tục yên tĩnh mà ở lại đó.
Về sau khi Trương Quế Lan muốn đi đổi tã cho hai đứa bé, cô tangược lại biểu thị muốn giúp đỡ giặt rửa, Trương Quế Lan cự tuyệt, cô ta cũng không có kiên trì.
Cư xử tốt như một người khác.
Vậy càng làm cho Hoa Chiêu xác định cô ta có mục đích riêng.
Hoa Tiểu Ngọc đối với thu hoạch hôm nay rất hài lòng, cô ta rốt cuộc đã gặp được hai đứa bé.
Trắng tinh, ngon lành cành đào, nhu thuận đáng yêu…Không hổ là con trai Diệp Thâm.
Hoa Tiểu Ngọc lắc đầu, muốn rũ bỏ khuôn mặt trong đầu.
Mấy tháng này cô ta ngày càng thanh tỉnh, Diệp Thâm cách cô ta quá xa rồi, cô ta muốn sát vào cũng không tìm thấy phương hướng, vẫn là nắm chặt 1 vạn 5 cùng công tác ở Thượng Hải mới đáng tin cậy.
Chỗ đó có lẽ sẽ có một “Diệp Thâm” chưa lập gia đình đang chờ cô ta.
Ngày thứ ba, Hoa Tiểu Ngọc tiếp tục đến nhà Hoa Chiêu.
Một đường đi đến vui sướng, sôi nổi, không quan sát xung quanh, kết quả bị một người mạnh mẽ bắt lấy cánh tay.
"Rốt cuộc bắt được cô rồi!"
Hoa Tiểu Ngọc cả kinh, quay đầu nhìn lại, người bắt lấy cô ta lại là mẹ cô ta!
Vợ Nhị Ngưu như bắt được trộm vừa cười vừa tức giận, tay còn nắm chặt lấy Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc cũng nhìn thấy những người đứng phía sau mẹ mình, cha, thím ba, Trương Tiểu Ngũ!
“Sao các người lại ở đây?” Còn biết cô ta ở đây để chặn đường? !
Mấy người Trương Tiểu Ngũ đêm qua mới đến, sau đó Trương Tiểu Ngũ trực tiếp dẫn người đến nhà Trương Quế Lan, kết quả được cho biết Trương Quế Lan đã một thời gian thật dài không ở chỗ này, Hoa Tiểu Ngọc cũng không tới.
Hắn liền đoán được các cô khả năng đều ở nhà Hoa Chiêu.
Hắn không biết nhà Hoa Chiêu ở đâu, nhưng hắn biết đại khái ở phương hướng nào, cách nơi này không xa.
Từ đêm qua đến bây giờ, bọn hắn ở ngay trên con đường này đi dạo, thật đúng là để cho bọn hắn nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc.
"Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt kia! Đến thủ đô cũng không mang theo tao! Một chút cũng không hiếu thuận!" Vợ Nhị Ngưu mắng.
"Được rồi, bớt tranh cãi." Nhị Ngưu trừng liếc lão bà.
Bọn họ là đến tìm Hoa Tiểu Ngọc, nhưng trên thực tế bọn hắn là đến tìm Hoa Chiêu đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-183.html.]
Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Chiêu quan hệ "Không sai", vậy bọn họ hiện tại không thể đắc tội Hoa Tiểu Ngọc, bằng không thì cô ta vụng trộm cùng Hoa Chiêu nói vài lời, không cho Hoa Chiêu giúp bọn hắn thì làm sao bây giờ?
Đối với con cái của chính mình, cũng phải thể hiện sự tôn trọng. Điểm ấy Hoa Nhị Ngưu biết rõ, nhưng vợ ông ta hiển nhiên không biết.
"Không nói? Tôi còn muốn đánh nó đây này!" Vợ Nhị Ngưu đưa tay đánh cho những chỗ lộ ra trên cánh tay Hoa Tiểu Ngọc sưng lên.
Bà ta đánh con cái đã thành thói quen, chính mình sinh chính mình dưỡng đấy, đánh hai cái thì làm sao vậy? Huống chi mấy tháng trước kia mỗi ngày đều đánh, hiện tại không thể đánh rồi hả?
"Được rồi!" Hoa Nhị Ngưu trừng mắt liếc bà ta, không cùng bà ta giảng đạo lý, trực tiếp nói với Hoa Tiểu Ngọc với vẻ mặt ôn hoà: "Hoa Chiêu ở đâu? Mang bọn ta đi."
Hoa Tiểu Ngọc bất động.
Chính cô ta cũng hao hết tâm tư mới khiến cho Trương Quế Lan có một chút đồng tình, để cho cô ta vào cửa đấy, nếu như hôm nay cô ta mang theo cha mẹ vào cửa, Trương Quế Lan lập tức sẽ đem đồng tình thu hồi lại, về sau cô ta cũng không cần đến thăm rồi, vậy làm sao hoàn thành nhiệm vụ?
"Quả nhiên là ăn cây táo, rào cây sung, cùi chỏ hướng ra bên ngoài uốn éo! Không phân biệt được ai thân ai xa! Tôi là mẹ ruột của cô đấy!" Thấy cô ta đứng yên, vợ Nhị Ngưu lại bắt đầu đánh Hoa Tiểu Ngọc.
Lúc này đổ ập xuống, chẳng phân biệt được diện mạo.
Hoa Tiểu Ngọc đau đến mức nước mắt đều ra rồi.
Trương Tiểu Ngũ ở bên cạnh rụt cổ lại, tuy hắn rất muốn đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sức chiến đấu của "Cha vợ cùng mẹ vợ" hắn quá mạnh mẽ, một mình hắn đánh không lại, chỉ có thể đứng bên cạnh mà kinh sợ.
"BA~" Lại một cái tát, khoé miệng Hoa Tiểu Ngọc cũng bị đánh đến chảy máu.
Nhị Ngưu thấy không sai biệt lắm, giữ chặt lão bà lại, đối với Hoa Tiểu Ngọc nói: "Còn cứng đầu, không mau mang bọn ta đây?"
Hoa Tiểu Ngọc nhìn mấy giọt m.á.u rơi xuống mặt đất, nhẹ giọng nói: "Được."
Bộ dạng hiện tại của cô ta nếu đi gặp Hoa Chiêu đã an toàn nhiều hơn, người không phải cô ta mang đến đấy, cô ta bị bắt được ở cửa ra vào, bị bắt buộc bất đắc dĩ.
Kỳ thật mấy người đã cách nhà Hoa Chiêu rất gần, đã đến đầu hẻm rồi, đi vào trong mấy trăm mét là được.
Trương Quế Lan mở cửa, nhìn thấy những người ngoài cửa liền sững sờ.
"Thím, thực sự chuyện này không liên quan đến cháu, là Trương Tiểu Ngũ dẫn bọn hắn đến đấy." Hoa Tiểu Ngọc khóc ròng nói.
Lời này cũng không tính là nói dối.
Trương Quế Lan nhíu mày nhìn mấy người, muốn đóng cửa.
Không nhìn thấy sẽ không sao cả.
"Quế Lan, Hoa Chiêu đã sinh hơn mấy tháng đi à nha? Chúng tôi còn chưa thấy đứa bé đâu, đây là tới xuống sữa cho đứa bé!" Khương Cần giơ tay lên túi trứng gà trong tay đứa cho Trương Quế Lan nhìn, sau đó liền gạt bà ra, đi vào sân nhỏ.
Phải nói mang bà ta đến là đúng, Khương Cần rất biết làm việc, lúc hừng đông thấy cửa hàng thực phẩm mở cửa, hôm nay trứng gà còn không cần phiếu vé, lập tức tự móc tiền túi mua một túi, coi như một bước đệm.
Mặc dù cánh cửa không bị mở bởi một quả trứng, nhưng cô vẫn chen vào.
"Ai!" Trương Quế Lan ở sau lưng bà ta hô một tiếng lại đột nhiên im miệng, bà tức giận đến mức mặt đỏ bừng cũng không lên tiếng, bởi vì hôm nay Miêu Lan Chi rảnh, từ sớm đã tới xem đứa nhỏ rồi.
Đang ở trước mặt thông gia, bà không muốn theo chân bọn họ đánh nhau, như vậy sẽ chỉ làm cho Hoa Chiêu mất mặt.
Sau lưng Khương Cần, Nhị Ngưu cùng vợ Nhị Ngưu cũng lách vào.
Vẻ mặt sưng đỏ đổ m.á.u của Hoa Tiểu Ngọc cùng Trương Tiểu Ngũ vào cuối cùng.
Trương Tiểu Ngũ chỉa chỉa vào khuôn mặt bầm dập của chính mình, đối với Hoa Tiểu Ngọc nói: "Không phải anh muốn dẫn bọn hắn đến đấy, em nhìn cái mặt này của anh, anh cũng là không mang theo không được ah!"
Hoa Tiểu Ngọc hung hăng lườm hắn một cái, bước nhanh tiến vào sân nhỏ.
Trương Tiểu Ngũ giống như không phát hiện Trương Quế Lan, tranh thủ thời gian đuổi đi vào.
Trương Quế Lan tức giận đến dậm chân, lại để cho nhóm người này biết các bà ở nơi này, trực giác bà thấy rất không ổn.
Trong sân đã truyền đến tiếng cười khoa trương của Khương Cần, Trương Quế Lan vừa muốn nhanh đóng cửa đi vào, ngoài cửa lại đứng một người, chống đỡ ở cửa.
"Mẹ! Tôi tới thăm mẹ!"
Cái này âm thanh này dọa Trương Quế Lan nhảy dựng, tập trung nhìn vào, lại là Lưu thông.
Được rồi, thời gian này không có cách nào sống nổi!
Lưu thông cũng nhìn Trương Quế Lan, trong mắt có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, nếu không phải vừa mới nhìn rõ phản ứng của người một nhà Hoa Nhị Ngưu, hắn cũng không dám nhận đây là Trương Quế Lan.
Ở trong ấn tượng của Lưu Thông, Trương Quế Lan vẫn luôn xám xịt, vừa đen vừa gầy, chất phác ít nói, cho tới bây giờ đều là cúi đầu nhìn đường, không nhìn người.
Bộ dạng sợ hãi rụt rè nhìn rất dễ bắt nạt.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này, hơn ba mươi tuổi, dáng người cân xứng, trắng tinh, lông mày xanh đôi mắt đẹp, có thể biết rằng lúc còn trẻ rất xinh đẹp, không, hiện tại cũng rất trẻ tuổi, hiện tại cũng rất xinh đẹp.
Đây là Trương Quế Lan? Không phải là chị em của bà ta?
Nếu không phải ánh mắt bà ta nhìn hắn rất quen thuộc, hơn nữa mang theo sự chán ghét rõ ràng, hắn cũng không dám xác định.
Nhưng càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Trương Quế Lan cũng dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn!
Hắn biết bà ta chán ghét hắn đấy, dù sao hắn đối với bà ta cũng có thái độ không tốt, không phải đánh chính là mắng đấy, làm sao có thể thích hắn?
Nhưng Trương Quế Lan cho tới bây giờ cũng không dám nhìn hắn, không dám cùng hắn mặt đối mặt.
Trương Quế Lan đã nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Nếu không phải sức lực của hắn lớn, đè lên bên trên cửa sân, bà cũng không muốn cùng hắn nói nhảm!
Lưu thông hoàn hồn, xoa mặt cười nói: "Mẹ, tôi tới thăm mẹ một chút, nhìn xem mấy đứa em trai em gái của tôi thế nào."
"Ồ, đừng gọi tôi như vậy, tôi cũng không phải mẹ của cậu, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ phải, nếu cậu thiếu mẹ, có lẽ nên đi tìm Chu quả phụ." Trương Quế Lan nói.
Lưu Thông trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được người vừa mới nói là Trương Quế Lan.
Hắn lại bắt đầu hoài nghi, đây quả thật là Trương Quế Lan sao? Đây là cái người miệng lưỡi bén nhọn kia, con gái bà ta mới đúng!
Trương Quế Lan cũng khá ngạc nhiên vì những điều mình vừa nói đấy…Bà cũng không nghĩ tới mình có thể nói ra loại lời này, lại là đối với Lưu Thông.
Bà đối với Lưu Thông kỳ thật ngoại trừ chán ghét, còn có sợ hãi.
Lưu Thông từ nhỏ ăn ngon, sức lực lớn, lúc choai choai đã toàn thân đầy khí thế, đánh bà chưa bao giờ nương tay, thậm chí so Lưu Hướng Tiền còn hung ác hơn.
Nhưng hiện tại, Lưu Thông nếu còn dám đánh bà dù chỉ một cái, cũng sẽ có rất nhiều người có thể đánh cho hắn tới mức không sống nổi đấy!
Nghĩ đến cái này, khí lực của Trương Quế Lan càng lớn ròi, hùng hổ nói: "Tôi với cậu đã không có bất cứ quan hệ nào, bốn đứa bé của tôi cũng đã cùng Lưu gia đoạn tuyệt quan hệ, cho nên ở đây không có em trai em gái của cậu, cậu mau đi khỏi đây, tại đây không chào đón cậu!"
Lại là kết quả mà Lưu thông không dự liệu được, hắn ngẩn người, không biết phản ứng như thế nào, nhưng chân vẫn luôn chống đỡ ở cửa.
Trương Quế Lan nhìn thoáng qua phía sau hắn, Lưu Minh cùng một người khác đã giả bộ như người qua đường hướng bên này đi tới rồi.
"Đồng chí! Tôi không biết người này, hắn muốn xông vào nhà tôi!" Trương Quế Lan hô.
Lưu Minh cùng một người khác lập tức "Nhiệt tình" mà xông lại.
"Anh là người nào? Ban ngày ban mặt cũng dám ở thủ đô giương oai?"
"Xem dạng như một kẻ lang thang."
"Đang ở đâu? Đang làm gì ở thủ đô?"
Hai người như hung thần áp sát mà hỏi thăm.
Lưu thông bị trận này dọa sợ: "Tôi, tôi không phải kẻ lang thang! Tôi là tới tìm…"
"Phải hay là không phải anh nói là được sao! Đi đồn công an nói đi!" Hai người ép hắn kéo đi.
"Ah! NGAO!" Cánh tay bị người ta hung hăng bắt chéo sau lưng, Lưu thông chỉ lo hô đau, đến giải thích cũng giải thích không ra, cũng không có người nghe hắn giải thích.
Trương Quế Lan nhìn người bị kéo ra phố nhỏ, thở phảo một hơi, sau đó cười cười.
Lưu Thông đã không còn đáng sợ rồi.
Chỉ là một "người qua đường" khác đi ngang qua.
"Thím, những người lúc trước mới tiến vào? Có muốn chúng tôi đem người kéo ra luôn không?"
Người là Hoa Tiểu Ngọc mang đến đấy, nghe nói là thân thích, nhưng bọn hắn thấy Trương Quế Lan cũng không muốn để ý tới bọn hắn, vậy cũng không phải là bạn bè mà là kẻ thù.
Nhưng lúc nãy bọn hắn không tiện xuất hiện, cũng không thể đột nhiên từ trên tường viện nhảy ra ngăn cản người.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cậu vào đi." Trương Quế Lan ngẫm lại người trong nhà, đột nhiên phát hiện đều là người già yếu.
Hoa Nhị Ngưu cùng Trương Tiểu Ngũ cũng không phải người tốt lành gì, vợ Nhị Ngưu lại hùng hổ, vợ Tam Ngưu gian manh, nhưng khí lực đều rất lớn, một mình bà đánh không lại.
Nếu như Hoa Chiêu không mang thai cũng may, thu thập mấy người kia cũng giống như chơi, nhưng hiện tại con bé mỗi ngày đều nôn, đoán chừng sức chiến đấu đã giảm xuống, bà lo lắng.
"Ai, được rồi!" Chu Binh nhìn hai bên, trong ngõ hẻm không có người qua đường, hắn một bước leo lên tường viện phía đối diện, nhảy vào, vài giây đồng hồ sau liền cõng một cái thùng dụng cụ trên lưng rồi đi ra.
"Chị dâu, ống nước nhà chị dâu đã hư sao? Tôi tới giúp chị sửa lại." Chu Binh hóa thân thành người có tay nghề rồi tiến vào sân nhỏ.
Thủ đô lớn như vậy, nhà ai mà không hư ống nước mấy lần? Nhà ai có phòng ở chưa từng bị dột? Nhà ai mà cống thoát nước…Được rồi, rất nhiều gia đình cũng không có cống thoát nước.
Tóm lại, những ngành sản xuất truyền thống trước kia vẫn tồn tại đấy, chỉ có điều từ ngoài sáng đã chuyển sang làm ngầm, hơn nữa lại là những công việc bán thời gian, không ai phụ trách cả.
Trương Quế Lan mang theo Chu Binh tiến vào sân nhỏ, đã nhìn thấy Khương Cần lớn tiếng cùng Miêu Lan Chi cười nói.
Trương Quế Lan biết, Khương Cần đang khẩn trương chột dạ đấy, chỉ có lúc này giọng của cô ta sẽ đặc biệt lớn.
Hoa Chiêu vẫn còn cùng bữa sáng đấu tranh, nhưng cô ngược lại đã phân ra một nửa tâm tư nhìn mấy người trong sân.
Đều tới rồi, rất náo nhiệt đấy.
"Tiểu Hoa nhà chúng ta gả vào nhà các người, thật sự là rơi vào ổ phúc rồi, xem cái ra có phúc hưởng đấy! Bữa tiệc này…." Khương Cần nhìn bữa sáng trước mặt Hoa Chiêu, liền líu lưỡi.
Bánh bao nhỏ, bánh bột mì, mì hoành thánh, bánh sủi cảo, mì sợi, mọi thứ đều có, còn có năm sáu loại cháo, bà ta cũng không nhận ra! Hơn nữa bảy tám món ăn sáng, mát đấy, nóng, mặn đấy, ngọt đấy…Ôi trời ơi!!, Từ Hi thái hậu năm đó cũng chỉ đến mức này thôi a? !
Lúc nào bà ta mới có thể hưởng cái phúc này ah?
"Tiểu Hoa ah, ta xem cháu lại có rồi, đến lúc đó ba đứa bé mẹ của cháu cùng mẹ chồng cháu cũng không chăm sóc hết được, nếu không thím lưu lại giúp cháu chiếu cố đứa bé a!" Khương Cần đặt m.ô.n.g ngồi ở bên cạnh Hoa Chiêu nói ra.
Trước mặt bà ta lại là một chén cháo, bà ta không khách khí mà bưng lên liền uống, mùi vị kia quá tuyệt rồi!
Thủ đô này, bà ta nhất định sẽ ở lại!
"Cô nhanh đi một bên, ở đâu đến phiên cô? Cô không làm kế toán nữa?" Vợ Nhị Ngưu ngồi vào bên kia của Hoa Chiêu, hết chèn ép Khương Cần liền quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Muốn nói chăm sóc đứa nhỏ, còn phải là thím ra tay đấy, thím còn nhiều con hơn bà ta, và thím biết cách chăm sóc con cái! "
Nói xong bà ta cũng bưng chén cháo lên bắt đầu uống, khóc như mưa, tự hồ chỉ có một ngụm, một chén cháo nhỏ đã hết rồi.
"Đây là đồ gì vậy? Uống thật ngon! Lại lấy thêm cho tôi một chén!" Vợ Nhị Ngưu cầm chén đưa cho Trương Quế Lan vừa đi vào.
Làm Trương Quế Lan tức giận rồi…
"Cô thì thôi đi, nhiều con nhưng lại chưa từng dưỡng qua, mấy đứa con nhà cô đều là hai đứa chị gái của chúng nuôi lớn đấy, cô thì biết làm cái gì? Cô chỉ biết ăn!" Khương Cần cũng khích bác bà ta.
"Ah đúng, còn có Tiểu Ngọc, cháu cũng đem Tiểu Ngọc lưu lại, con bé rất biết chăm sóc, cháu xem ba đứa em trai của con bé cũng được nó chăm sóc rất tốt, cao to cường tráng đấy! Lại để cho con bé cùng thím ở lại giúp cháu chiếu cố đứa bé!" Vợ Nhị Ngưu nói.
Bà ta thấy Trương Quế Lan đứng yên, cũng không tức giận, buông chén xuống lại uống một chén khác.
Đáng tiếc trên bàn chỉ có trong tay Hoa Chiêu có một đôi đũa, lại đang ở trước mặt người trong thành, bà ta cũng ngượng ngùng khi đưa tay ra lấy các món ăn trong đĩa.
Nhưng bà ta đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt.
Đồ ăn phụ trên bàn đều được dọn ra đĩa, bà ta trực tiếp đổ hết đĩa vào trong bát cháo, sau đó khịt mũi uống ngon lành.
Khương Cần khinh bỉ nhìn bà ta, lúc này lại không lên tiếng, thay vào đó lại mỉm cười liếc xéo bà ta.
Hoặc là nói cái người này quá lỗ mãng đấy, bà ta đã quên con trai mình đã làm gì chuyện thất đức rồi hả? Thiếu chút nữa đem em gái người ta đánh chết! Nếu không phải vì Hoa Ngân vẫn còn con nít, Hoa Chiêu có thể buông tha hắn một cách đơn giản vậy ư?
Lúc này còn dám nhắc tới?
Hoa Chiêu cũng nhớ tới chuyện này rồi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho Hoa Ngân, lúc trước hắn có chủ ý muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Cần, chỉ là Tiểu Cần mạng lớn không c.h.ế.t mà thôi.
Loại tội lỗi này không thể thoát khỏi tay cô.
Cô đang đợi nó lớn lên…Sau đó lại xử lý nó.
Vợ Nhị Ngưu hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này, bà ta lại uống một chén cháo, trên bàn cháo đã không còn, Trương Quế Lan lại bất động, bà ta đem chén đưa cho Hoa Tiểu Ngọc, để cho nó đi phòng bếp nhìn xem còn có hay không.
Cho nên nói, Hoa Tiểu Ngọc vẫn phải lưu lại đấy, bà ta tự mình biết mình, bà ta thực sự không thể trông đứa nhỏ được.
Hoa Tiểu Ngọc nắm chặt cái chén, tội nghiệp mà nhìn Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan cũng phải làm cho bọn hắn làm tức chết.
Bình thường thân thích đến thăm ăn bữa cơm, bà khẳng định nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng trong này tuyệt đối không bao gồm người Hoa gia, càng không bao gồm một nhà Hoa Nhị Ngưu!
Bà chưa từng quên lúc Tiểu Cần hấp hối nằm ở trong n.g.ự.c bà!
"Phòng bếp không có cơm." Trương Quế Lan nói ra.
Nếu không phải có Miêu Lan Chi ở đây, bà cũng dám mở miệng đuổi người rồi.
"Lừa gạt ai à? Một cái nồi lớn như vậy, nấu cháo ở đáy nồi sao? Dán nồi còn chưa đủ!" Vợ Nhị Ngưu nói.
Theo như kinh nghiệm của bà ta, nấu cơm hay bất kể là làm cái gì, cho tới bây giờ đều là một bát tô.
"Mẹ, nồi nhà Hoa Chiêu cùng chúng ta không giống nhau." Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
Nói thật, cô ta cũng là đến nhà Hoa Chiêu mới thấy qua mấy cái nồi nhỏ như vậy, chỉ đủ xào một bàn đồ ăn nhỏ đấy. Mà những loại nồi mà từ nhỏ cô ta thấy, đều là có thể một lần hầm được mấy chậu đấy.
Vợ Nhị Ngưu còn không tin, tự mình đến phòng bếp nhìn nhìn, thật đúng là nhìn thấy một đống nồi nhỏ xúi, lúc này mới đem cổ lùi về, thầm nói: "Cũng đúng, người trong thành lượng cơm ăn đều rất ít."
Hoa Chiêu cuối cùng đã đem cơn buồn nôn mạnh mẽ đè xuống rồi, hỏi Khương Cần: "Các người làm sao tới rồi hả?"
"Chúng ta là tới…" Khương Cần chưa nói xong đã bị vợ Nhị Ngưu đoạt đáp: "Còn không phải cái con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, lại lén trốn đi! Chúng ta…Ai nha!"
Nhị Ngưu thật sự nhịn không được, đứng ở sau lưng bà ta hung hăng véo một cái, bà ta mới câm miệng.
Khương Cần tiếp tục nói: "Chúng ta là tới thăm cháu, cháu sinh hai đứa bé, thế nhưng là anh cả của thế hệ này của Hoa gia chúng ta, chúng ta phải tới chúc mừng một chút."
Nhà Hoa Sơn, Long Hổ Báo tuy lớn hơn nhiều so với Hoa Chiêu, nhưng đều chưa kết hôn.
Vân Phi cùng Thúy Vi thật đúng là anh chị cả rồi.
Nhưng người ta lại không phải họ Hoa! Ai nghe qua cái từ "Cháu ngoại trưởng" này sao?
Nghe xong đã thấy là lời nói dối.
Nhưng Hoa Chiêu cũng không để ý, nói thật bọn hắn cũng nói một nửa, Hoa Tiểu Ngọc là vụng trộm từ quê quán chạy đến đấy.
Hoa Chiêu nhìn người đứng ở phía sau Hoa Tiểu Ngọc, thỉnh thoảng dùng khóe mắt đảo xung quanh Trương Tiểu Ngũ, hỏi: "Hoa Tiểu Ngọc nói anh đối với cô ta đã làm chuyện giống như anh Tư nhà anh đã làm, muốn tôi cho người đem anh bắt lại."
Một câu đã doạ Trương Tiểu Ngũ nhảy lên, không thể tin mà nhìn Hoa Tiểu Ngọc, sau đó hét to: "Tôi không có! Tôi bị oan uổng đấy! Tôi ngay cả một đầu ngón tay của cô ta cũng không có chạm qua!"
Cái này là khoa trương, bất quá hắn đối với Hoa Tiểu Ngọc tối đa cũng chỉ cưỡng chế kéo kéo bàn tay nhỏ bé. Muốn làm cái khác, cũng không có điều kiện.
Hoa Tiểu Ngọc rất gian, từ sau khi nhìn thấy hắn đã ít ra khỏi nhà xưởng rồi, hắn lừa mấy lần cũng không lừa đi ra được.
Bằng không, ngược lại nói không chừng…
"Tôi không biết các người ai nói thật ai nói giả, chính các người đối chất a." Hoa Chiêu nói ra.
"Hoa Tiểu Ngọc!" Trương Tiểu Ngũ không thể khống chế nổi mà nắm chặt cổ áo Hoa Tiểu Ngọc, hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, cái biểu cảm kia, hận không thể ăn cô ta luôn tại chỗ.
Anh trai thứ tư của hắn bây giờ thế nào?
Hắn Tứ ca hiện tại trôi qua ngày mấy? Cái kia còn gọi là sống sao? Cả đời đều đã bị hủy!
Hoa Tiểu Ngọc vậy mà cũng muốn để cho hắn vào tù!
Hắn cùng cô ta không đội trời chung!
Hoa Tiểu Ngọc nước mắt chảy ào ào: "Tôi không có, tôi chưa nói qua, ta đã nói anh không làm gì tôi..."
Khóe mắt cô ta liếc qua đều nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, trong lòng hận c.h.ế.t cô ta (HC)! Hoa Chiêu vậy mà nói hươu nói vượn hại cô ta!
Trương Quế Lan nhìn không được rồi, tức giận nói: "Cô ngay từ đầu cũng không phải đã nói như vậy sao, cô nói hắn đem cô làm như vậy! Là Hoa Chiêu nói vu cáo cũng phạm tội, cô mới đổi giọng đấy!"
"Tôi không có, tôi không có!" Hoa Tiểu Ngọc nắm tay Trương Tiểu Ngũ, nhìn hắn mà khóc đến lê hoa đái vũ, rất đáng thương.
Đáng tiếc hiện tại Trương Tiểu Ngũ không ăn nổi một bộ dạng này của cô ta, mặt cũng bị đánh cho như đầu heo rồi, không thể yêu thích được.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới cuộc sống hiện tại của anh Tư, hắn liền thấy toàn thân phát run, vừa sợ vừa giận.
"BA~" một tiếng, hắn cũng quạt cho Hoa Tiểu Ngọc một cái tát.
Hoa Chiêu cùng Hoa Tiểu Ngọc, hắn đương nhiên tin tưởng Hoa Chiêu. Người ta lợi hại như vậy, sao còn phải lấy loại chuyện này ra lừa gạt hắn? Hắn tính là cái đếch gì.
Hơn nữ, Hoa Tiểu Ngọc là người nào, hắn cũng biết.
"BA~" ! Lại là một tiếng giòn vang, vợ Nhị Ngưu đem cái chén trong tay hung hăng ném trên mặt đất, hét lên với Trương Tiểu Ngũ: "Lật trời rồi! Mày lại dám đánh con gái của tao! Ông nhà, đánh hắn!"
Nắm đ.ấ.m của Nhị Ngưu đã rơi vào trên người Trương Tiểu Ngũ.
Bọn hắn bắt nạt Hoa Tiểu Ngọc thì có thể, nhưng người khác không được! Lại ở trước mặt bọn hắn đánh Hoa Tiểu Ngọc, cái này là căn bản không đem bọn họ để vào mắt!
Người sống một hơi, không phải lúc quan trọng, ai cũng phi thường sĩ diện đấy.
Một mình Trương Tiểu Ngũ không phải là đối thủ của một nhà ba người này.
Hoa Nhị Ngưu cùng vợ hắn đều là quanh năm ra sức làm việc đấy, một tên chơi bời lêu lổng sẽ không cách nào so sánh được, bị đẩy ngã trên mặt đất cũng không đứng dậy được.
Hoa Tiểu Ngọc cũng hung ác lên rồi, cô ta không có khí lực, nhưng cô ta có móng tay, còn chuyên cào lên trên mặt.
Chỉ chốc lát sau mặt Trương Tiểu Ngũ đã trở nên m.á.u tươi đầm đìa, hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu.
Một nhà ba người Nhị Ngưu lúc này mới thu tay lại.
Chu Binh đứng ở sau lưng Trương Quế Lan, nhìn Hoa Chiêu mấy câu đã đem 5 người châm ngòi mà 4 người đánh nhau, lập tức cúi đầu nể phục.
Hoa Chiêu hướng hắn nháy mắt mấy cái.
Chu Binh nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại chỉ cảm thấy chị dâu này có biểu cảm thật là đẹp mắt..
Hoa Chiêu lại hướng hắn làm một động tác còng tay, Chu Binh thoáng cái bừng tỉnh, quát to lên: "Các ngươi đánh người rồi! Còn muốn đem người ta đánh chết! Các người phạm pháp rồi! Tôi phải báo cảnh sát bắt cả đám các người!"
Người đàn ông lỗ mãng này từ đâu tới?
Mấy người Hoa Nhị Ngưu nhìn người đàn ông này, nhận ra phía sau hắn là thùng dụng cụ, ah, một người đến làm việc đấy.
Bọn hắn liền không để ý rồi.
Không nghĩ tới đối phương hình như rất là nghiêm túc, đi lên muốn túm bọn hắn đi.
"Hiểu lầm hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm, trên mặt đất đây là đối tượng của cháu gái tôi, chúng ta đều là người một nhà." Khương Cần nhíu mày giải thích nói.
Bà ta cũng không muốn vừa mới đến thủ đô đã tiến vào đồn công an, tuy chuyện này không liên quan gì đến bà ta.
"Là đối tượng liền có thể đánh cho đến chết? Hắn không phải người sao?" Chu Binh hét lên.
Trương Tiểu Ngũ nằm trên mặt đất thật ra vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong lời này trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, sau đó hai mắt nhắm lại, phối hợp mà ngất luôn.
"Xem đi! Các ngươi đem người đánh chết!" Chu Binh càng có lý do túm người ra bên ngoài.
Hoa Nhị Ngưu phát hỏa: "Đừng ở đây xen vào việc của người khác! Làm việc của anh đi! Bằng không thì không có tiền công!" Vậy mà dám nói chuyện như chủ nhân trong nhà vậy.
Chu Binh không nói hai lời, một quyền đem hắn đánh ngất xỉu rồi, sau đó là vợ hắn, sau đó là Hoa Tiểu Ngọc.
Phụ nữ hắn cũng hạ thủ được, bọn hắn đã được giáo dục ở bên trong, chỉ có kẻ thù cùng bạn bè, không có nam nhân cùng nữ nhân.
Chỉ còn lại Khương Cần rồi.
Chu Binh nhìn bà ta, người này nên dùng lý do gì?
Khương Cần bị hắn nhìn liền sợ hãi, một bước nhảy đến sau lưng Hoa Chiêu: "Vừa rồi tôi không có động thủ! Người cũng không phải là tôi đánh, chuyện không liên quan đến tôi! Anh không thể đánh tôi!"
Chu Binh đã nghĩ kỹ lí do thoái thác: "Tôi không đánh bà, nhưng bà phải đi theo tôi một chuyến, thông báo một chút lai lịch của bọn hắn, còn lai lịch của bà nữa."
"Tôi có lai lịch gì? Tôi chính là thím của Hoa Chiêu, đến thăm nhà đấy! Bọn họ là chú cùng thím của Hoa Chiêu, muốn hỏi cái gì anh hãy hỏi Hoa Chiêu a!" Khương Cần nói xong đẩy Hoa Chiêu ra.
Hoa Chiêu lại đi lên một cơn buồn nôn, không kịp né tránh, thoáng cái lại để cho bà ta vừa vặn đẩy, người đ.â.m vào cạnh bàn, đau đến nhíu mày.
Chu Binh nổi giận, tới kéo lấy bà ta đi: "Bà không đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi! Tôi không biết ai là Hoa Chiêu, tôi biết các người đi cùng nhau đấy!"
"Anh là ai vậy? Còn quản việc đâu đâu ah!" Khương Cần vừa tức lại ngơ ngác, có người ra sức quản rộng như vậy sao?
"Tôi là một công dân tốt ở thủ đô! Trị an của thủ đô, mỗi người đều phải có trách nhiệm!" Chu Binh hô: "Bà bây giờ là đồng loã của tội phạm g.i.ế.c người, phải đi theo tôi!"