Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:19
Lượt xem: 143
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Danh lại dẫn Văn Tịnh về nhà.
Vừa vặn đúng lúc Diệp Mậu mang theo đồ trở về.
Thư họa đồ sứ đều chứa ở trong rương không mở ra, chỉ mở ra cho Hoa Chiêu xem một hộp nhỏ chứa đầy châu báu.
Diệp Mậu "Tri kỷ" mà tìm được cho cô đều là những trang sức quý giá mà phụ nữ có thể đeo, vòng tay, vòng tai, vòng cổ gì đấy, không có đồ trang trí lớn.
Hoa Chiêu cũng vui vẻ mà tiếp nhận, tuy cô thu thập những thứ này không phải để đeo lên.
Nói thật cô không thích mang đồ trang sức, trừ phi là người nhà mình truyền lại đấy. Nếu không, sẽ luôn có một cảm giác không thể giải thích được....
Dù là vòng tay phỉ thúy mua trước kia, đeo được hai ngày cô cũng cất lại rồi.
Nhưng cái vòng tay kia so với lúc đến tay cô, chất ngọc lại tăng lên một cấp bậc, hiện tại đem đi bán, có thể bán 2 vạn.
Hoa Chiêu lại muốn giữ lại về sau mở tiệm châu báu rồi…
Cô ở chỗ này ngẩn người cao hứng, không chú ý tới biểu cảm đen tối của Văn Tịnh.
Hoa Chiêu hiện tại đã không muốn chú ý cô ta, cô có khả năng giúp đỡ đều đã giúp, tâm không lo lắng, liền không quan tâm đến cô ta nữa.
"Ở đâu ra vậy?" Diệp Danh hỏi.
Anh gần đây thật sự quá bận, Văn Tịnh chỉ là thân thể tốt lên, tâm tình giống như càng bết bát hơn, anh đã bỏ rất nhiều tinh lực trên người cô, cũng không biết cha gần đây đang bận cái gì.
"Giúp tiểu Hoa mua đấy." Diệp Mậu nói ra.
"Nha." Diệp Danh đã hiểu, cô nhóc này là nhiều tiền không có chỗ để.
Dù sao mấy lần chuyển tiền, đều là anh giúp khuân đấy.
Văn Tịnh nhưng lại không biết…Cô ta không biết Hoa Chiêu ở bên ngoài đang làm bất cứ việc buôn bán gì, cô ta thậm chí không biết 60 vạn kia.
Mấy căn phòng để tiền trên lầu, không bao gồm phòng của cô ta cùng Diệp Danh đấy, bọn họ thỉnh thoảng sẽ trở về ở một chút, nghỉ trưa gì đấy.
Tất cả các phòng khác đều bị khóa, cô ta cũng sẽ không đi vào.
Cô ta ngay từ đầu cho rằng cái hộp Hoa Chiêu ôm, là trong nhà đấy, chỉ có điều để cho Hoa Chiêu chọn trước… Cái này cũng đã đủ để cho cô ta tức giận rồi, không nghĩ tới, toàn bộ một hộp đều là của người ta đấy!
Cô ta lại bắt đầu bẻ móng tay.
Diệp Danh chú ý tới, ánh mắt tối lại.
"Mấy cái rương kia là cái gì? Cũng không thể đều là châu báu a? Cái này mất bao nhiêu tiền?" Văn Tịnh hiếm khi chủ động mở miệng nói chuyện, hơn nữa ngữ điệu có chút không tốt.
Diệp Mậu thông cảm cô ta là người bệnh, gần đây tâm tình không tốt, không cùng cô ta không chấp nhặt.
"Không phải châu báu, nhưng đều là đồ Hoa Chiêu mua." Diệp Mậu nói ra: "Tiểu Danh, hỗ trợ mang thứ đó lên trên lầu đi."
Những vật này đương nhiên không thể để cho người ngoài trông thấy, trong nhà không có người ngoài, chỉ có thể là hai người bọn họ làm việc.
"Thật nặng ah!" Diệp Danh nâng lên một cái rương thốt lên nói.
Trong đây đểu để đầy thư họa, tất nhiên sẽ nặng.
Cũng may hai người đều có khí lực, cho dù là tuổi Diệp Mậu không còn nhỏ, cũng quanh năm rèn luyện, không kém gì những người trẻ tuổi.
Hai người đi vài chuyến, cuối cùng đem mấy cái rương lớn cất xong, bỏ vào gian phòng của Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu bưng lấy rương châu báu, không cam lòng buông tay, cô còn phải về nhà hấp thu năng lượng đây này!
Vừa rồi cô đã thử qua, bên trong phỉ thúy ngọc thạch vẫn có năng lượng cho cô hấp thu, các loại bảo thạch khác cũng có
Hơn nữa chúng phân biệt rõ ràng, năng lượng của ngọc thạch có thể chạy toàn thân, năng lượng bảo thạch lại chỉ tập trung ở trong lòng bàn tay phải.
Dường như đây chính là nguồn cung cấp năng lượng cho "Cây Sinh Mệnh".
Ngày đó sau khi Hoa Chiêu nhiều lần sử dụng dị năng liền phát hiện, cái này cùng dị năng thực vật không giống nhau, nó không thể hoạt động liên tục không ngừng đạt được.
Dị năng cây sinh mệnh, dùng một lần sẽ ít một chút, tuy cũng sẽ phục hồi từ từ, nhưng rất chậm rất chậm, không bằng cô vừa đeo một chiếc nhẫn đá quý.
Sau khi năng lượng trong chiếc nhẫn bị cô hấp thụ, giống như năng lượng thực vật, cây sự sống cũng đã cung cấp lại một chút năng lượng cho chiếc nhẫn, duy trì độ sáng của đá quý, và thậm chí còn có xu hướng cải thiện.
Không được, đây là buộc cô phải mở tiệm châu báu ah ~
Hoa Chiêu ôm lấy cái rương không buông tay: "Cái này con cầm về nhà trước chơi vài ngày, qua vài ngày lại lấy thêm trở về."
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Mậu muốn cự tuyệt, căn tứ hợp viện không an toàn, nhưng phụ nữ nha…
"Vậy cứ cầm đi, anh đã tìm người ở xung quanh, vấn đề về an toàn hiện tại rất tốt." Diệp Danh nói ra.
"Ah?" Hoa Chiêu cùng Diệp Mậu đồng thời nghi hoặc, bọn họ còn không biết chuyện này.
Văn Tịnh nhưng lại toàn thân run rẩy.
Anh vậy mà…Anh vậy mà…
" Sau khi xảy ra chuyện Trương gia anh đã bắt đầu xem xét người rồi, gần đây rốt cuộc cũng cùng hàng xóm thảo luận tốt rồi, hàng xóm bốn phía, anh đều cho mượn mấy gian phòng ốc cho bọn hắn ở." Diệp Danh nói với Hoa Chiêu: "Có sáu người, ngày nào đó em sẽ trông thấy, tránh khỏi thường xuyên nhìn thấy bọn họ mà hiểu lầm, còn có tiền thuê nhà cùng tiền lương của bọn họ…"
"Em ra, em ra!" Hoa Chiêu cảm động c.h.ế.t mất, ở đâu còn có thể lại để cho anh cả bỏ tiền.
Nhiều người như vậy, chút tiền lương kia khẳng định không đủ.
Diệp Danh vốn không có định để cho cô bỏ tiền đấy, cũng không định chính mình ra, anh thật sự không có…Số tiền này trong nhà sẽ ra.
Nhưng hiện tại anh đã biết, Hoa Chiêu thực không thiếu chút tiền này, vậy hãy để cho chính cô ra a, đoán chừng lúc này nói với cô trong nhà ra tiền, cô cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng là Văn Tịnh không biết điểm này, cô ta chỉ cảm thấy lòng Diệp Danh đều nhào vào trên người Hoa Chiêu rồi, cái gì cũng thay người ta nghĩ tới, lại xuất tiền lại xuất lực!
Lòng bàn tay lại bị cô ta đ.â.m thủng.
Lần này Diệp Danh không phát hiện, anh giúp Hoa Chiêu đem hộp chuyển lên xe jeep của Diệp Mậu, sau đó người lái xe đưa Hoa Chiêu về nhà.
Diệp Mậu rất ít dùng xe tư của mình, nhưng đây là tình huống đặc thù, một rương đồ kia không rẻ, còn nặng, lại dễ dàng vỡ hỏng, ông lo lắng Hoa Chiêu tự mình mang về.
Văn Tịnh lẳng lặng nhìn theo phương hướng ô tô biến mất, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đi thôi, chúng ta cũng về nhà a." Diệp Danh thấy trạng thái của cô không tốt, không muốn ở lại lâu.
Văn Tịnh lại suy nghĩ nhiều….Anh có phải hay là hôm nay biết rõ có việc, cố ý đến giúp Hoa Chiêu làm việc sao? Làm xong liền lập tức trở về nhà!
Khi tâm trí của một người đã trở nên lệch lạc thì người ta là cái gì cũng sẽ nhìn bằng ánh mắt lệch lạc đó.
...
Hoa Chiêu về đến nhà, lập tức trở về phòng, lay cái hộp đồ trang sức một cái.
Trong này có một chuỗi vòng cổ phỉ thúy, ba viên ngọc lục bảo, hai cái vòng tay phỉ thúy, bảy tám cái nhẫn, còn có một chiếc vòng tay ngọc bích, còn lại đều là nhẫn đá quý, có hơn 10 cái.
Chất lượng đều cực kỳ tốt, Hoa Chiêu cũng không biết bố chồng từ chỗ nào đào đến đấy, dù sao cô cũng đã đến cửa hàng văn vật mấy lần, thư họa đáng giá trong tương lai không ít, nhưng muốn nói đến đồ trang sức, rất ít, đạt tới loại phẩm chất này lại càng không có.
Chỉ nói mấy cái vòng tay, đều tốt hơn rất nhiều so với những cái cô mua lần trước.
"10 vạn không đủ ah, về sau còn phải tiếp tục mua mua mua." Hoa Chiêu tự nhủ.
Những cái này, tương lai giá trị ngàn vạn trở lên không thành vấn đề, sau khi được cô tối ưu hóa qua, lại càng không biết giá trị sẽ tăng lên bao nhiêu.
Lần lượt xem hết, sau đó chính là hấp thu năng lượng rồi.
Cô chọn lấy một cái vòng tay phỉ thúy mang lên.
Một lần cô chỉ dám hấp thu một cái, không dám hấp thu quá nhiều, sợ có tình huống lạ xảy ra, dù sao năng lượng ở bên trong những vật này đều rất nhiều đấy, thân thể cũng cần tiêu hóa.
Diệp Thư tan tầm, gọi cô từ trong phòng đi ra.
Hiện tại đã là mùa hè, nhưng mùa hè những năm 77 nếu so với đời sau thì mát mẻ hơn nhiều, huống chi ở trong căn phòng lớn, càng mát, Hoa Chiêu mặc áo ba lỗ bảy phần mà mình làm, Diệp Thư liếc mắt liền nhìn thấy chiếc vòng xanh biếc trên cổ tay cô.
"Ồ, sao cùng với chiếc trước kia không giống nhau?" Diệp Thư nghi ngờ nói.
"Đương nhiên không giống với cái lúc trước, cái trước kia là màu xanh lục, đây là xanh biếc, mới mua sao." Hoa Chiêu nói ra.
"Bao nhiêu tiền?" Diệp Thư hỏi.
"Nha…Cái này em còn chưa hỏi, bố chồng giúp em mua đấy, ông ấy chưa nói giá tiền." Là có một tờ giấy đấy, nhưng lúc ở nhà Diệp Mậu, cô không thấy.
Diệp Thư vẻ mặt ghen ghét mà nhìn Hoa Chiêu, cha cô sao mà chưa từng mua cho cô đây này?! Đương nhiên cô cũng biết đây là Hoa Chiêu chính mình trả tiền, chuyện con bé rải ra 10 vạn mua đồ đã nói qua với cô.
Cái kia cũng không sao ghen tỵ được rồi, chính mình kiếm tiền chính mình mua a. Hơn nữa, kỳ thật cô cũng không phải rất thích những vật này, khiêu vũ rất bất tiện.
"Đúng rồi, hôm nay có một tin tức tốt nói cho em biết." Diệp Thư nói ra.
"Tin tức gì?" Nghe được tin tức tốt, Hoa Chiêu liền cao hứng.
"Tiểu Thâm đã xong nhiệm vụ, đoán chừng không đến vài ngày đã có thể trở về nha."
"Oa! Làm sao chị biết!" Hoa Chiêu mừng rỡ: " Vừa gặp anh cả đi, anh ấy cũng không nói!"
"Anh cả cũng không biết ah, là chị trước khi tan sở nhận được điện thoại của ông nội, ông ấy nói chị báo cho em đấy, trong nhà không có điện thoại thật là bất tiện, hi vọng lần này Tiểu Thâm trở về, cấp bậc đã đủ rồi, có thể nối điện thoại ah."
Hoa Chiêu đã không có tâm tư muốn điện thoại gì rồi, ôm hai Bảo Bảo lần lượt hôn một cái: "Cha sắp trở về tới rồi! Vui không!"
Cô thực sợ Diệp Thâm đợi đến lúc bọn trẻ một tuổi còn chưa về được, khi đó bọn nhỏ cũng có nhận thức rồi, biết đi đường, biết nói chuyện, cô dám khẳng định, bọn hắn gọi tiếng cha đầu tiên, sẽ là Diệp Danh…
Cô cũng thay Diệp Thâm khổ sở ~
Hoa Chiêu cười ngây ngô trong chốc lát, trông thấy Diệp Thư nhưng lại không có bộ dạng vui vẻ, có chút rầu rĩ không vui, lòng cô lập tức nhấc lên: "Sao vậy? Anh ấy lại bị thương?"
Diệp Thư sửng sốt một chút liền cười: "Không có, em suy nghĩ nhiều, chị đang khó chịu chuyện của mình."
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ấy, xác định cô ấy không phải đang nói dối mới thở phào một hơi.
Cũng đúng, nếu Diệp Thâm thật sự bị thương, mặc kệ tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, hiện tại bọn hắn khẳng định sẽ thông báo cô đi qua cứu mạng đầu tiên, mà không phải gạt cô.
"Chị làm sao vậy? Mã Quốc Khánh lại đi làm phiền chị rồi? Anh cả cảnh cáo không có có tác dụng?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thư gật gật đầu lại lắc đầu.
"Hắn không tới gần, mỗi ngày liền xa xa theo sát chị." Diệp Thư nói ra. Loại tình huống này, cô cũng không biết có nên nói cho anh cả hay không, lại để cho anh ấy đi thu thập Mã Quốc Khánh.
Người ta chỉ đứng ở xa, mấy trăm mét, nếu không phải cô một lần tình cờ phát hiện, cũng không biết. Người ta cũng không đến nói chuyện với cô, không dây dưa với cô nữa.
Loại tình huống này làm sao bây giờ?
"Hơn nữa chị lại thêm nhiều người mới theo đuổi." Diệp Thư ủ rũ nói, lại cười rồi.
Khi còn trẻ, cô cũng không nổi tiếng như bây giờ
Lúc trẻ, cô từng có mấy người theo đuổi, nhưng đó là tích lũy vài năm đấy, nhưng hiện tại, cô thoáng cái liền có rất nhiều người theo đuổi.
Mỗi ngày đều có mấy người ở cửa ra vào đơn vị đợi cô tan tầm, sau buổi biểu diễn lại có mười mấy người chờ tặng hoa cho cô.
Những người này không biết làm sao lại đột nhiên xông ra, có lẽ là cô rốt cuộc cũng ra ngoài rồi, có lẽ là bọn hắn bị Mã Quốc Khánh kích thích.
Trong hội không có bí mật, chuyện Mã Quốc Khánh theo đuổi cô vậy mà đã truyền ra.
Người theo đuổi không giảm trái lại còn tăng.
Cô thừa nhận mình hát tốt hơn, nhưng hiện tại ở tình huống này…Cô biết là bởi vì nguyên nhân gia đình.
"Ai nói phụ nữ ly hôn không thể gả tốt? Giá thị trường của chị cũng rất tốt." Diệp Thư tự giễu nói.
Tuy nhiên vì nguyên nhân gia đình, nhưng đây cũng là một chuyện rất tốt. Nếu như xuất thân gia đình cũng không cứu được cô, một người theo đuổi cũng không có, cô thật sự sẽ khổ sở…
"Có lớn lên tốt hay không? Chị có nghĩ muốn tìm hiểu họ hay không?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thư lắc đầu: "Cái kia không có."
Nhiều người đàn ông như vậy, người có tướng mạo có thể so với anh cả và em trai của cô đấy, căn bản không có, dù là kém một ít cũng không có, hoàn toàn chênh lệch rất nhiều, làm cho cô không có một chút suy nghĩ muốn tìm hiểu.
Cô cũng là người hay nhìn mặt.
Hơn nữa những người đàn ông kia, tuổi đều thật lớn.
Cô thấy, 25~26 là nhỏ nhất, lớn nhất cũng đến 40 tuổi.
Rốt cuộc cũng đã ly hôn một lần rồi, không phải cô gái nhỏ…
"Bất quá còn có một chuyện…" Diệp Thư nói xong lại dừng lại.
"Cái gì?" Hoa Chiêu truy hỏi.
"Chính là có mấy người đàn ông cùng chị cáo trạng, Mã Quốc Khánh uy h.i.ế.p bọn hắn không cho phép tiếp tục xuất hiện, còn đem bọn họ đánh…Không biết có nên cùng anh cả nói một tiếng."
Chuyện này bọn họ mặc kệ? Quan tâm, giống như dính vào Mã Quốc Khánh vậy, mặc kệ, giống như cũng dính vào!
"Thật sự đáng ghét." Diệp Thư tức giận: "Hắn vẫn chán ghét như khi còn bé!"
"Vẫn là cùng anh cả nói một tiếng a, xử lý như thế nào để anh ấy quyết." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư gật đầu.
Kết quả Diệp Danh lại đi công tác rồi, lại đi phía nam, không biết lúc nào trở về.
Gần đây động tác của bên trên càng lúc càng lớn, ý tứ cũng càng ngày càng rõ ràng, anh ấy chính là càng ngày càng bận rộn rồi.
. . . . .
Diệp Thâm nhiệm vụ xác thực đã xong, anh vừa mới từ trong núi lớn đi ra, mang về trùm thổ phỉ đang hấp hối.
Tất nhiên là bắt sống! Điều này đã giúp ích rất nhiều trong việc chống lại toàn bộ băng nhóm bọn chúng và bắt tất cả những kẻ đào tẩu, những kẻ ẩn náu.
Bên trên cao hứng hư mất, muốn cho anh khoe thành tích.
Điều đó cần phải thông qua chương trình, nhưng chúc mừng một chút không cần chương trình.
Vào lúc ban đêm, trong doanh trại rất náo nhiệt.
Đồ ăn ngon đều được đem ra, mọi người vây quanh bát tô, miệng lớn ăn thịt, miệng lớn ăn canh.
Dù sao buổi sáng ngày mai sẽ rút lui khỏi nơi trú quân, nhiệm vụ bọn họ chấm dứt phải rời đi, cũng không đem đồ đạc bỏ đi, cũng không biết tiếp theo se đi nơi nào.
Bên trên nói, cho bọn hắn nghỉ một đêm, mọi người thoải mái buông lỏng.
Diệp Thâm không đi ra ngoài cùng mọi người, anh bị mấy người vây ở trong phòng chúc mừng.
Ở đây không chỉ có thịt mà còn có rượu, toàn là rượu ngon.
"Diệp Thâm, tôi mời anh, anh chính là người tôi bội phục nhất!" Mã Thành Công giơ chén rượu nhiệt tình nói.
Diệp Thâm nhìn hắn một cái.
Hắn là anh họ của Mã Kiến Quốc, cũng là anh họ của Mã Quốc Khánh, một đứa cháu trai khác của Mã đại soái.
Anh cùng hắn một chút cũng không quen, đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Anh cũng không biết hắn cùng vài người xung quanh làm sao lại đáp xuống nhiệm vụ này, chẳng lẽ là đến để hái đào?
Đào của anh dễ hái vậy sao?
Diệp Thâm giơ chén rượu lên, lướt qua một ngụm.
"Diệp Thâm, anh vậy là không có suy nghĩ rồi, xem thường tôi sao?" Mã Thành Công vui đùa nói.
Hắn có một khuôn mặt em bé, tuổi không nhỏ, cũng trạc tuổi anh nhưng nhìn lại nhỏ hơn, cười hì hì đấy, cũng nhìn không ra đang tức giận.
Nhưng thực sự rất khó nói tiếp.
"Tôi bị thương, không thích hợp uống rượu." Diệp Thâm nói ra.
"Đừng đùa! Anh mà gọi là bị thương?" Mã Thành Công lập tức phủ nhận: "Chỉ là bị con muỗi đốt vài cái, bị nhánh cây chà xát một chút mà thôi. . . Phòng bệnh xá bên kia cũng truyền ra, nói anh anh dũng thần võ, bất khả xâm phạm, nhiệm vụ lớn như vậy đến chút vết thương nhẹ cũng không bị, cho nên tôi mới đặc biệt bội phục anh!"
Mã Thành Công giơ chén rượu lên, không buông.
Diệp Thâm lại nghĩ đến vừa rồi tại phòng bệnh xá nhìn thấy Hạ Lan Lan.
Không nghĩ tới cô ta sẽ ở chỗ này.
Hơn nữa lần này cô ta vẫn giả bộ như không biết anh, ở đằng kia giả vờ giả vịt chích thuốc cho người khác.
Đâm hai lần cũng không vào, lần thứ ba mới miễn cưỡng đ.â.m đúng chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-176.html.]
A, cô ta trước kia tuy công tác ở bệnh viện, nhưng là làm nhân viên văn phòng, phụ trách việc vặt vãnh, sẽ không như hộ lý đi tiêm thuốc.
Xem bộ dáng là đang học đấy.
Diệp Thâm nhìn lên chén rượu trước mặt, chính mình cầm lên, một ngụm uống rồi.
Các ly rượu cỡ ly trà, một ly rất nhỏ.
Tửu lượng của anh, so với Diệp Danh còn mạnh hơn.
Lúc trước bị Hoa Chiêu chế trụ, thực sự không phải vì uống quá nhiều, anh lúc ấy hoàn toàn thanh tỉnh, bằng không thì cũng không thể phối hợp…Chỉ là sức mạnh của vợ quá lớn.
Nghĩ đến Hoa Chiêu, tâm tình Diệp Thâm tốt lên rất nhiều.
Mã Thành Công cùng người bên cạnh hắn thuyết phục anh uống rượu, mà anh ai đến cũng không cự tuyệt, anh ngược lại muốn nhìn xem bọn hắn muốn làm gì.
Ăn uống linh đình, một rương rượu rất nhanh đã uống xong.
Một rương này 12 bình, hơn nữa đều là loại rượu đế cao độ, Mã Thành Công cùng bảy tám người hắn mang đến đã có chút choáng rồi, mà Diệp Thâm, giống như không có việc gì vậy.
Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, đặc biệt có thể uống.
Cũng may hắn có chuẩn bị.
Mã Thành Công nói ra: "Đợi ở đây, tôi trở về phòng lấy thêm rượu! Là tôi mang từ trong nhà tới là loại đặc biệt cung cấp, cực phẩm! Người bình thường không thể uống được đấy!"
Những người khác ồn ào, nói hắn đi nhanh về nhanh.
Diệp Thâm nhìn bọn hắn.
Bên cạnh anh có hai người lưu lại, đã sớm uống gục xuống ngủ c.h.ế.t rồi.
Còn lại đây, đều là những khuôn mặt lạ hoắc.
Mà ba người Trang Nguyên Vũ, bởi vì lần trước sai lầm, cũng vì tổn thương nên chưa trở về tham gia nhiệm vụ này.
Cho nên nói, bây giờ là địch đông hơn ta?
Diệp Thâm nhìn mấy người, phát hiện bọn hắn quả nhiên thỉnh thoảng lại liếc trộm anh, một bộ dạng có tâm tư.
Bọn hắn đến cùng muốn làm gì? Chuốc anh quá chén, bọn họ liền nhận được công lao rồi? Có phải muốn cho anh vi phạm kỷ luật?
Không có khả năng đấy, hôm nay có thể uống rượu đều là bên trên đồng ý đấy.
Hoặc là…
Diệp Thâm suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng cũng không có một cái nào làm cho anh thoả mãn.
Mã Thành Công mang theo một bình rượu trở về.
Diệp Thâm xem cái chai, xác thực là loại đặc biệt cung cấp, loại rượu này trong nhà anh rất nhiều.
Trước kia đều được giấu trong tủ của cha và ông nội, về sau bị vợ anh nhìn thấy, lấy đi một nửa đem về nhà mình cất giấu, nói là muốn lưu đến tương lai Thúy Vi kết hôn sẽ uống.
Diệp Thâm đột nhiên lại nở nụ cười, không biết hai tiểu gia hỏa hiện tại lớn bao nhiêu rồi? Có thể bò hay ngồi rồi không? Có phải càng ngày càng đáng yêu không? Còn nhớ ba ba này không?
Đột nhiên thật muốn về nhà, đi ngay trong đêm!
Ai có thời gian theo chân bọn hắn uống rượu!
Diệp Thâm lập tức đứng lên.
Mã Thành Công vừa đổ được một nửa, bị dọa đến run lên.
"Làm sao vậy?" Hắn kỳ quái mà hỏi thăm.
Nhưng Diệp Thâm thấy sâu trong đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ bối rối.
"Tôi uống nhiều quá, không uống nôi rồi, muốn về nghỉ ngơi." Diệp Thâm nói ra.
"Nói dối! Anh như vậy mà gọi là uống nhiều quá, chúng ta đây cũng đã say c.h.ế.t rồi! Không được, buổi tối hôm nay không say không về!" Mã Thành Công ngăn cản anh, nâng cốc chén nhét vào trong tay anh.
"Uống rượu hỏng việc, nếu nửa đêm có nhiệm vụ khẩn cấp sẽ gặp không may." Diệp Thâm buông chén, đứng dậy đi ra ngoài.
"Đợi…đợi lát nữa, uống xong chén này lại đi! Cho tôi chút mặt mũi, nếm thử rượu đặc biệt tôi từ trong nhà mang đến." Mã Thành Công ôm lấy Diệp Thâm, không cho anh đi.
Những người khác cũng đứng lên đem Diệp Thâm vây quanh, nhao nhao khuyên bảo.
Uống xong chén này liền có thể đi? Xem ra cái chén này có thứ gì ah.
Diệp Thâm cúi đầu nhìn chén rượu trên bàn, ánh mắt lóe lóe.
"Tốt." Anh nói ra.
Diệp Thâm đột nhiên xoay người che miệng ho khan vài tiếng, giống như muốn ói, cái này rất bình thường, đến cùng uống nhiều như vậy.
Nhưng không có người trông thấy, đúng lúc này chiếc bình nhỏ treo trên cổ của anh đã đến trong lòng bàn tay.
Anh uống một chút chất lỏng có trong bình.
Kỳ thật mấy tháng này, anh ở trong núi sâu, cũng nhiều lần sinh tử.
Độc trùng ở đây, anh chưa bao giờ nghe, hiểu hoặc thậm chí tưởng tượng nhiều, đặc biệt là đến mùa hè.
Một con kiến cắn trên đùi, ngày hôm sau chân vậy mà sưng đến không thể đi đường, chỉ một con côn trùng không biết tên rơi vào người, rất nhanh chỗ đó liền nổi lên mụn nước lớn làm như thế nào cũng không tốt lên được.
Ngược lại, loài rắn độc thì tầm thường, vì mục tiêu rộng lớn, chúng sẽ bị anh phát hiện và tiêu diệt nên không thể đến gần, nhưng loài côn trùng thầm lặng này còn khó đối phó hơn cả đạn.
Anh đã phải chịu đựng rất nhiều, chứ đừng nói đến những người cùng vào cuộc với anh.
Một số người suýt chết.
Là anh xuất ra rượu thuốc màu xanh lá, trong uống ngoài thoa, mới đem tất cả mọi người kéo lại.
Anh cũng xác định, rượu thuốc có thể giải độc.
Mà lọ thuốc vợ cho anh đeo trên cổ, màu sắc cùng hương vị đều không giống, anh sớm đã phát hiện rồi, cái này khẳng định càng có thể giải độc.
Dưới tình huống không biết Mã Thành Công cho cái gì vào trong chén rượu, để đảm bảo đạt được mục đích, anh uống một chút chất lỏng màu đỏ chưa từng uống qua này.
Sau đó bưng lên chén rượu trên bàn, một ngụm uống hết.
Chất lỏng màu đỏ vẫn còn trong miệng, vốn ôn nhuận bình thản, chỉ làm cho cả người sảng khoái, nhưng khi một ngụm rượu đi vào, trong miệng lập tức tuôn ra một đốm lửa cay.
Cái này không bình thường, không liên quan đến rượu.
Nhân sâm Hoa Chiêu đều là dùng rượu ngâm đấy, cùng rượu không có phản ứng lớn như vậy.
Cái kia chính là thứ được cho trong rượu rồi.
Không đợi Diệp Thâm há mồm phun ra, sự nóng bỏng kia liền biến mất, thân thể cũng không có bất kỳ khác thường gì.
Xem ra độc được giải rồi.
Diệp Thâm lại nhắm hai mắt lại, ngất đi.
Lập tức bị Mã Thành Công đứng bên cạnh đỡ được.
Hắn nhẹ nhàng thở ra.
"Diệp Thâm, Diệp Thâm?" Hắn vỗ mặt Diệp Thâm.
Diệp Thâm không có phản ứng.
Hắn lại dùng sức vỗ vài cái, lông mày Diệp Thâm nhẹ nhàng nhíu một cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Có thể rồi." Mã Thành Công nhẹ giọng nói.
Mấy người xung quanh cũng thở phào một hơi, sau đó hầu hết mọi người đều lập tức đi ra ngoài rồi, lúc ra đi còn mang đi hai người say, chỉ lưu lại một người trong phòng.
Nhiệm vụ của bọn hắn chính là phối hợp Mã Thành Công đem người chuốc say, về phần sau khi quá chén Mã Thành Công muốn làm gì, Mã Thành Công chưa nói, bọn hắn cũng không muốn biết.
Biết quá nhiều ngược lại không tốt.
Nhóm người đi rồi, người đàn ông gầy gò còn lại trong phòng lập tức đi ra ngoài, không lâu sau lại mang theo một chiếc hộp, hình dáng chiếc hộp rất giống hộp thuốc, nhưng có chút khác biệt, lớn hơn và tinh xảo hơn.
Cả hai khóa trái cửa không cho ai vào.
"Hiện tại bắt đầu?" Giọng Mã Thành Công có chút nhanh.
Người đàn ông gầy yếu này rất bình tĩnh, vừa đưa tay cởi quần tây của Diệp Thâm, vừa nói: "Còn không bắt đầu còn chờ anh ta tỉnh lại sao?"
Kỳ thực hắn không phải người trong hệ thống, đối với Diệp Thâm cũng không biết, chỉ là gần đây vừa mới nghe nói, những mặt khác hắn không đánh giá, người này ngược lại là rất có thể uống, nhưng tính kháng thuốc hơi kém rồi.
Cái này cũng bình thường, đây là loại thuốc mới được nghiên cứu ra ở nước ngoài, không có người nào có tính kháng thuốc được.
Quần Diệp Thâm đã bị cởi bỏ, người đàn ông đeo găng tay vào, từ trong hộp thuốc lấy ra một chiếc cốc nhựa, lại vươn tay ra ...
Kết quả bị một bàn tay nắm lấy.
Người đàn ông cả kinh ngạc, ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Diệp Thâm.
Mã Thành Công cũng là cả kinh ngạc.
Sau đó hắn cắn răng một cái, thò tay muốn đánh vào cổ Diệp Thâm, rót không choáng đi, vậy thì đánh ngất xỉu!
Kết quả người té xỉu trước chính là hắn.
Mã Thành Công cũng không thấy rõ động tác của Diệp Thâm, chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết rồi.
Tay kia Diệp Thâm còn nắm c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông nhỏ gầy, ngồi xuống, sửa sang lại quần áo của mình, nhìn vào lồng ủ lạnh và hộp thuốc sau lưng, hỏi hắn: "Các người muốn làm gì?"
Nói thật, anh đến bây giờ cũng không hiểu.
Tìm đàn ông đến cưỡng bức anh sao?
Người đàn ông gầy yến này không nói lời nào.
Diệp Thâm nhìn người có một bộ mặt lạ hoắc này, anh nhớ rõ có người nói qua đây là quân y tạm thời từ bên ngoài chuyển đến.
Nhìn vào rương thuốc chuyên nghiệp phía sau anh ta và sự lộn xộn bên trong, có thể là như vậy.
Miệng còn rất cứng.
Động tác của Diệp Thâm rất nhanh đã đem người bổ nhào, sau đó ở bên trên ra thủ đoạn…
Người đàn ông đau đến thanh âm cũng không phát ra được, cũng đừng có nói hét lên.
Năm phút đồng hồ sau, Diệp Thâm dừng tay, hỏi: "Hiện tại có thể nói sao?"
Người đàn ông hự vài tiếng, ánh mắt giãy dụa, không nói gì.
Diệp Thâm không để cho hắn có cơ hội do dự, lại bắt đầu rồi…
Tra tấn bức cung, anh cũng là học qua đấy, hơn nữa học đến cấp cao nhất, chuyên nghiệp nhất đấy.
Sau 10 phút, người đàn ông gầy gò mồ hôi nhễ nhại, mặt tái mét màu gan lợn.
Hắn thực sự không thể chịu đựng được nữa.
"Hiện tại có thể nói sao?" Diệp Thâm bình tĩnh mà hỏi thăm.
Người đàn ông không dám lại do dự, đau đến nói không ra lời cũng giãy dụa mà mở miệng: "Tôi, tôi nói…Bọn hắn muốn tinh trùng của anh…Sau đó cùng Hạ Lan Lan….Sinh con."
Diệp Thâm sửng sốt.
Nói thật, anh nghe mà không hiểu.
Sinh con, không phải chính là như vậy sinh sao? Hạ Lan Lan người lại không ở đây, bọn hắn cũng không có ý tứ sẽ để cho hai người ở "cùng một chỗ", có thể sinh?
Thụ tinh nhân tạo bây giờ còn là một kỹ thuật tiên tiến, về cơ bản nó được hình thành từ những năm 1950 ở nước ngoài, và thử nghiệm đầu tiên ở trong nước đã thành công vào những năm 1980.
Không phải người trong nghề không biết tình hình đó, Diệp Thâm không chú ý phương diện kia, tất nhiên một chút cũng không biết.
Nhưng Hạ Kiến Ninh biết rõ, hắn đối với y học hiểu biết rất rõ, có thể nói là theo sát xu hướng của thế giới, cho nên mới định ra kế hoạch này.
Đến lúc đó Hạ Lan Lan sinh con ra, hắn muốn cô ta mang theo con đến thăm, đến Diệp gia nhận tổ quy tông.
Nếu họ không tin, hắn cũng có thể nói với họ về công nghệ xét nghiệm quan hệ cha con DNA.
Công nghệ này mới được nghiên cứu ở nước ngoài trong năm nay, hắn tin rằng họ khẳng định không hiểu nó, không sao cả. Hắn sẽ phổ cập khoa học miễn phí cho bọn họ.
Đương nhiên chuyện thụ tinh nhân tạo hắn sẽ không phổ cập khoa học rồi.
Đến lúc đó đứa bé này, chính là bằng chứng sắt đá cho sự không chung thủy của Diệp Thâm.
Hắn không tin với tình tình của Hoa Chiêu, có thể đơn giản tha thứ như vậy.
Nếu như cô ta thật sự rộng lượng như vậy, hoặc là vì 2 đứa bé mà nhịn, không có sao, hắn còn có thể lại để cho Hạ Lan Lan tiếp tục sinh một đứa, hai đứa, ba đứa…Sinh đến khi Hoa Chiêu không chịu được mới thôi.
Việc lấy hạt giống này có thể tiến hành một lần, hai lần hoặc ba lần, không cần người đàn ông chủ động phối hợp, miễn là có thuốc.
Dưới sự ép hỏi của Diệp Thâm, người đàn ông nhỏ gầy nói rất nhiều.
Hắn không biết kế hoạch của Hạ Kiến Ninh, hắn thậm chí không biết Hạ Kiến Ninh là ai, hắn chỉ là bị người ta phái tới lấy hạt giống đấy.
Nhưng hắn biết rõ cách thụ tinh nhân tạo, cũng biết người nhận là Hạ Lan Lan.
Cái này là đủ rồi.
Diệp Thâm đoán được chân tướng.
Hạ gia vẫn không chịu buông tha anh.
Quả thực lại như vậy!
Nghĩ đến anh và Hoa Chiêu có thể sẽ bởi vì hiểu lầm mà chia tay, Diệp Thâm phẫn nộ trước nay chưa từng có.
Không phải là muốn sinh con sao?
Tốt, có thể!
Diệp Thâm đem người đàn ông kéo lên, vỗ vỗ, giúp hắn điều khí.
Nghĩ mãi mà không rõ thái độ của anh vì cái gì đột nhiên tốt như vậy, người đàn ông có chút sợ hãi.
"Thân phận của tôi anh biết không?" Diệp Thâm hỏi.
"Không biết." Người đàn ông lắc đầu. Diệp Thâm tuổi còn trẻ chức vị không thấp, nhưng hắn cho rằng đều dựa vào năng lực mà có được, lại nói nhiệm vụ lần này, hắn nghe thấy đã biết rõ hung hiểm, mà Diệp Thâm hoàn mỹ hoàn thành.
Loại người này có bản lĩnh, chức vị thấp mới là lạ.
"Ông nội của tôi là Diệp Chấn Quốc, cha tôi là Diệp Mậu." Diệp Thâm nói ra. Anh lần đầu tiên đối với bên ngoài khoe khoang thân thế của mình.
Mà cái thân thế này, ngoại trừ rất ít người, kỳ thật các anh em bên người cũng không biết.
Cho nên người đàn ông tới đây ngồi xổm nhìn anh mấy tháng, cũng không có nghe thấy tin tức này.
Bây giờ hắn đột nhiên biết điều đó, hai tròng mắt sắp rơi xuống vì kinh ngạc.
Sớm biết Diệp Thâm là người của Diệp gia, đánh c.h.ế.t hắn cũng không nhận công việc này!
Về sau…Hắn còn có về sau sao?
"Anh muốn hại tôi, biết hậu quả là cái gì không?" Diệp Thâm hỏi.
Người đàn ông đã c.h.ế.t lặng, vẻ mặt tro tàn mà không lên tiếng.
"Nhưng tôi hiện tại có thể cho anh một cơ hội, nếu như làm tốt rồi, chuyện này tôi coi như chưa từng phát sinh qua." Diệp Thâm nói ra.
Người đàn ông con mắt vụt sáng: "Anh nói, anh muốn tôi làm gì? Cái gì cũng được!"
"Tiếp tục nhiệm vụ của anh." Diệp Thâm nói xong, đem chén nhưa rơi trên mặt đất nhặt lên, nhét vào trong tay hắn.
Người đàn ông ngây ngẩn cả người, có ý gì?
Chẳng lẽ anh ta nguyện ý cùng Hạ Lan Lan sinh con?
Chuyện này còn cần thiết sao, chính mình đi qua tìm người ta "ra sức" đi chẳng phải sẽ được?
“Nhưng phải thay đổi người.” Diệp Thâm đá một cước lên Mã Thành Công đang hôn mê bất tỉnh: "Đổi thành hắn, bất quá ngươi phải giữ bí mật."
Người đàn ông nuốt nước bọt…Thật ác độc!