Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:12
Lượt xem: 162
Lúc này cũng là chạng vạng tối, mọi người Diệp gia đều ở nhà Hoa Chiêu.
Thấy anh phong trần mệt mỏi mà trở về, đón đầu lại là loại tin tức này, Hoa Chiêu cũng thông cảm cho anh rồi.
"Anh cả đã về rồi, nhanh rửa tay ăn cơm." Hoa Chiêu hô.
Đã hơn 20 ngày kể từ khi cô ở cữ, cũng đã khôi phục vô cùng tốt, lúc ăn cơm liền cùng người nhà ăn rồi.
Bất quá đồ ăn của cô khác với cả nhà, thiếu dầu thiếu muối, rau nhiều thịt ít.
Thấy Hoa Chiêu, Diệp Danh lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng phía sau cô nhìn nhìn: "Hai đứa nhỏ đâu rồi?"
"Ở bên trong tự mình chơi đây này." Hoa Chiêu nói ra.
Bọn trẻ cũng rất ngoan, lúc đã ăn uống no đủ lại chưa ngủ, bọn hắn liền thích tự mình chơi, cũng không khóc náo. Nhưng nếu có người chơi cùng bọn chúng, bọn chúng sẽ càng vui vẻ hơn.
Diệp Danh nhìn nhìn quần áo của mình, lại để cho mọi người ăn cơm trước đừng chờ anh, trở về phòng khách tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi mới quay lại.
Sau đó cũng không có đến bàn ăn, ở trong phòng cho ấm áp một chút liền đi vào xem bọn nhỏ.
Nhiều ngày như vậy không gặp, anh thật sự rất nhớ bọn nhỏ.
Diệp Danh trước tiên đem Vân Phi bế lên, ăn ngay nói thật, vẫn là người cháu trai giống anh nhất, Thúy Vi càng ngày càng giống mẹ.
Hiện tại bọn nhỏ so với lúc mới sinh đã xinh đẹp hơn nhiều, trắng trắng mềm mềm, làn da giống như có thể véo ra nước, thấy vậy Diệp Danh cũng không dám thò tay véo.
Vân Phi bị ôm lên..., hình như có chút sửng sốt, sau đó liền nhếch miệng nở nụ cười.
Diệp Danh đờ người, sau nửa ngày mới run rẩy mà xông ra bên ngoài hô: "Cha, mẹ, Vân Phi biết cười rồi!"
Người ở phía ngoài đều cười rộ lên.
"Ngạc nhiên không, Vân Phi nhà chúng ta đã sớm biết cười rồi, hơn nữa là Thuý Vi nhà chúng ta biết cười trước đấy." Miêu Lan Chi đắc ý nói.
Đừng nhìn bà bây giờ nói được nước chảy mây trôi như vậy, mấy ngày hôm trước, lúc Thúy Vi lần đầu tiên cười với bà, cũng làm bà vui đến hôn mê rồi, hô to gọi nhỏ mà gọi Hoa Chiêu tới vây xem.
Làm Hoa Chiêu hoàn toàn ngẩn ra rồi.
Bảo bảo của cô đã sớm biết cười được không, đại khái ngay sau khi sinh ra hai ba ngày gì đó, lúc ngủ thỉnh thoảng sẽ cười.
Đương nhiên cô cũng biết đó là cơ bắp hoạt động một cách vô thức, đứa bé không thể khống chế được.
Chờ đến lúc bọn nhỏ biết cười đã là 1 tháng về sau.
Sau đó cô mới suy nghĩ cẩn thận, mẹ chồng sở dĩ kinh ngạc như vậy, là vì hiện tại điều kiện sinh sống của mọi người không tốt, người mẹ mang thai căn bản không có đầy đủ dinh dưỡng, con mới sinh thể chất sẽ yếu, đừng nói cười, dù là động tác chớp mắt, có đứa bé cũng cần vài ngày.
Ngẩng đầu cũng là như thế.
Nhưng lại nhìn trẻ sơ sinh đời sau, hai ba ngày đã có thể ngẩng đầu thì chỗ nào cũng có. Hai ba ngày không mở mắt đã phải xem thầy thuốc!
Diệp Danh đến cơm cũng không ăn hết, liền ở trong phòng ôm hai đứa nhỏ, ôm hết đứa này lại ôm đứa kia.
Hai đứa bé cũng phi thường nể tình, thấy anh liền im lặng mà nhếch miệng cười, nụ cười của "trẻ chưa mọc răng" là phương pháp chữa lành tốt nhất, thấy vậy Diệp Danh hận không thể đem tâm can đều móc ra dỗ bọn nhỏ chơi.
Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi cũng không đi quấy rầy bọn hắn, lại để cho Diệp Danh cùng bọn nhỏ chơi a, hơn nữa hai đứa bé giống như đặc biệt ưa thích Diệp Danh.
Hiện tại nếu là người lạ, muốn ôm bọn chúng tuyệt đối là không thể đấy, mấy ngày hôm trước người nhà mẹ đẻ của Miêu Lan Chi đến, tiến đến nhìn đứa nhỏ, lúc ấy bọn hắn vừa tỉnh dậy, em dâu của Miêu Lan Chi muốn ôm một chút, hai đứa nhỏ lập tức không nể tình mà khóc.
Tuy theo lý bọn hắn vẫn chưa tới thời điểm có thể nhận thức, nhưng chuyện kì lạ là không phải ai cũng có thể ôm bọn chúng đấy.
Ngày đó đến mấy người phụ nữ, ai cũng không được.
Mà Diệp Danh rời đi nhiều ngày vừa về đến, lại được.
Miêu Lan Chi ở ngoài cửa cùng người nhà lớn tiếng thảo luận chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước, Diệp Danh ở buồng trong nghe được con mắt đều đỏ, hai đứa nhỏ rất thân thiết với anh.
Thẳng đến khi hai Bảo Bảo chơi đến ngủ, Diệp Danh mới đi ra.
Hoa Cường cùng Trương Quế Lan đều đã đi ngủ, chỉ còn người Diệp gia là chưa đi, ngồi trong phòng thảo luận chuyện Văn gia.
Diệp Danh cũng nghe ngóng kết quả điều tra mới nhất của bọn họ.
"Tin tức là Mã gia truyền đến đấy, bọn hắn mua phải thuốc giả, đây là muốn mượn tay của chúng ta thu thập Văn gia đây này." Diệp Mậu liếc nhìn Diệp Danh nói.
Diệp Chấn Quốc lúc này có chút xấu hổ, chuyện này do ông mà ra, nếu như lúc ấy ông có thể cự tuyệt Văn Bình, hiện tại cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
"Ông nội, này làm sao có thể trách ông được? Muốn trách chỉ có thể trách lòng tham của Văn gia." Diệp Danh nói ra: "Hoặc là trách cháu, nếu như không phải vì cháu, ông cũng sẽ không cho ông ta rượu thuốc."
Diệp Danh là người làm việc chưa bao giờ hối hận, tại thời khắc này, đột nhiên có một chút hối hận, hôn sự của anh lúc trước quyết định quá gấp gáp rồi. Cưới vợ không thể chỉ nhìn một người, phẩm hạnh nhà mẹ đẻ cũng phải nhìn xem đấy.
Anh đã quyết định trong thời gian quá ngắn
"Tốt rồi, hiện tại chúng ta vẫn nên thương lượng một chút xử lý cục diện rối rắm của Văn gia như thế nào a." Diệp Mậu nói ra.
Diệp Danh ngẩng đầu, bỏ qua một tia hối hận duới đáy lòng kia, nói ra: "Chuyện này dễ xử lý, chỉ cần đối với bên ngoài làm sáng tỏ thì tốt rồi, rượu thuốc của Diệp gia chúng ta, cho tới bây giờ đều không bán, chuyện lần này đều là Văn gia tự chủ trương, lại để cho bọn hắn đem tiền trả lại cho những người kia."
Dùng uy tín của Diệp gia nói ra vẫn có người tin đấy.
Chỉ có điều bởi như vậy, chính là vứt bỏ mấy người Văn gia, hơn nữa cùng Diệp gia cũng coi như trở mặt rồi.
Dùng cách làm người nhà bọn hắn, về sau Diệp Danh sẽ khó tránh khỏi phiền phức.
Diệp Danh cười khổ một tiếng: "Đây đều là con nên gánh chịu đấy." Ai bảo anh lúc trước không cẩn thận đây này.
Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều không lên tiếng, cũng chấp nhận.
Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, thông minh lại có bản lĩnh, chưa bao giờ phải để cho bọn hắn quan tâm, đã thấy được tương lai tươi sáng, ai biết lại thăng trầm trong hôn nhân.
Cũng đúng, thiên hạ nào có chuyện gì hoàn mỹ.
Lại ngồi trong chốc lát, Diệp Danh cũng rời đi rồi.
Anh chưa có về nhà, sau khi đi công tác trở về, anh không quay trở lại nhà mình, trực tiếp đến đây rồi, hiện tại anh cũng không rảnh về nhà, anh phải tranh thủ thời gian đi thu thập cục diện rối rắm.
Nửa đêm 10 giờ, cơ hồ tất cả mọi người đã ngủ, Diệp Danh gõ vang cửa nhà Văn gia.
"Ai vậy? Hơn nửa đêm đấy." Văn Minh mơ mơ màng màng mở cửa, ai bảo gian phòng của hắn cách cửa ra vào gần nhất.
Văn Minh vừa ngáp được một nửa, thấy ngoài cửa chính là Diệp Danh, còn lại nửa cái ngáp lập tức bị dọa đến không có nữa.
Diệp Danh làm sao lại tới rồi hả? Anh ta chưa bao giờ một mình đến nhà hắn, mỗi lần đều là đi cùng Văn Tịnh.
Văn Minh tranh thủ thời gian hướng phía sau anh nhìn, không trông thấy Văn Tịnh.
Trong lòng chợt run một cái.
Diệp Danh đã chính mình đẩy cửa đi vào.
Không khách khí như vậy.
Trong lòng Văn Minh càng loạn rồi.
"Anh rể, sao anh lại tới đây? Đã trễ thế như vậy? Có phải chị cả có chuyện gì không?" Văn Minh nặn ra khuôn mặt tươi cười hỏi.
Diệp Danh ngồi ở trên ghế sô pha: "Đi đem ba mẹ kêu ra đây, tôi có việc muốn nói. Còn có Văn Đạt, cũng gọi là đến."
"Chuyện gì ah…" Văn Minh không nhúc nhích.
Diệp Danh ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia không có sát khí, nhưng trong nháy mắt lại làm cho Văn Minh toàn thân lạnh toát, cũng không dám hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn quay người đến phòng cha mẹ.
Văn Bình bị đánh thức, càng bất mãn, nhưng là nghe nói Diệp Danh đến rồi, ông ta cũng lập tức thanh tỉnh.
Nhưng ông ta cũng không đi ra ngoài ngay mà ở trong phòng lề mà lề mề, đã qua 10 phút đồng hồ, mới mặc quần áo tử tế đi ra.
Văn Đạt đã ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Diệp Danh, Văn Bình đi qua, ngồi ở đối diện Diệp Danh.
"Đã trễ thế như vậy, tại sao cũng tới?" Văn Bình hỏi.
"Trước khi ông nội của tôi đưa cho ông cái lọ rượu thuốc kia, còn thừa bao nhiêu? Đều đưa cho tôi đi." Diệp Danh nói thẳng.
Quả nhiên là hướng về phía rượu thuốc đến đấy!
Nhưng là lời này quá đáng giận rồi!
"Tặng người ta đồ còn có thu hồi lại hay sao?" Văn Minh nhịn không được oán giận nói.
Văn Bình cũng rất tức giận, lại không có nổi giận: "Ông nội của anh tổng cộng cho tôi có nửa bình, nhiều ngày như vậy, chúng ta người một nhà cùng uống, đã sớm uống xong. Ông nội của anh còn nói…"
Ông ta dừng lại một chầu, nhìn mấy đứa con trai đứng xung quanh, thiếu chút nữa nói lộ ra miệng!
"Tôi không muốn cùng các người đi vòng vèo, các người đem rượu thuốc của ông nội của tôi tặng pha loãng rồi bán đi, hiện ở bên ngoài đã truyền khắp, người khác đều nói là Diệp gia chúng tôi thấy tiền sáng mắt, sống không nổi mà bán thuốc giả…"
Diệp Danh chăm chú nhìn bọn hắn, cha con Văn gia đều cúi đầu không dám đối diện với anh.
Lần đầu tiên cảm thấy, đứa con rể bình thường tao nhã cười ha hả, lúc lạnh mặt cũng rất dọa người.
"Không thể nào!" Văn Đạt không thừa nhận: "Quả thực là lời nói vô căn cứ, Diệp lão gia tử tặng rượu thuốc, cha ta sớm uống hết rồi!"
Hắn không tin bên ngoài có chứng cớ. Lại không có hóa đơn, việc này chỉ cần không nắm được bằng chứng, hắn sẽ không sợ.
Không có chứng cứ liền muốn nói là hắn bán hay sao? Đây là vu hãm!
Hơn nữa, Diệp gia biết rõ hắn bán cho ai rồi hả? Hắn tìm người mua, đều không tìm loại người có cùng cấp bậc với Diệp gia, kém hơn rất xa, hắn không tin Diệp gia có thể đem toàn bộ mọi người ở thủ đô đều thăm dò.
Diệp Danh lại lấy ra một tờ giấy đặt ở trên mặt bàn.
Bên trên có sáu đối tượng Văn Đạt đã giao dịch qua, thời gian, địa điểm, nhân vật, số tiền, đều giống nhau.
Văn Đạt mồ hôi lạnh thoáng một phát bốc lên toàn thân.
Những cái này không phải Mã gia đưa cho Diệp gia đấy, đây là người Diệp Danh lưu ở thủ đô tay, chính mình tra được đấy.
Vài ngày trước anh đã biết sẽ có chuyện xấu, lập tức cho người đi tra xét.
Lúc ấy anh cũng không ngăn cản, chuyện này người ngoài nhúng tay vào không tốt, anh muốn chờ mình trở về tự mình cùng Văn gia nói chuyện.
Kết quả nửa đường g.i.ế.c ra cái Mã gia, đem chuyện "Thuốc giả" truyền ra ngoài, làm cho bọn họ có chút bị động.
Văn Đạt nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, sắc mặt khó coi, tại sao có thể như vậy…Hắn tựa hồ đã đánh giá sai thực lực của Diệp gia.
Văn Minh đột nhiên cầm lên, kinh ngạc nói: "Anh hai, số tiền phía trên này không đúng!"
Văn Đạt lập tức cắn răng, hận không thể bóp c.h.ế.t kẻ ngu này!
Văn Bình bị hắn nhắc nhở, lúc này mới nhìn về phía trang giấy, số tiền bên trên, xác thực cùng Văn Đạt đưa về chênh lệch rất nhiều.
Một lọ cuối cùng vậy mà bán được 3000 rồi hả? Hắn trở về lại nói là 1500!
Văn Bình trừng mắt liếc Văn Đạt, mà Văn Minh tròng mắt cũng muốn trừng rơi mất.
Văn Đạt muốn tức chết, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
"Đây là cái gì? Không thể nào!" Văn Đạt không thừa nhận.
"Đúng, cái rượu thuốc kia thật sự là bị chúng ta uống rồi, không có bán." Văn Bình cũng không già mà hồ đồ, giúp đỡ Văn Đạt nói chuyện.
Diệp Danh nhếch miệng cười, không muốn lại theo chân bọn họ nói chuyện nữa, cùng bọn họ giảng đạo lý, là giảng không được đấy, chỉ có thể vạch mặt rồi.
"Đến cùng có hay không, đến bên trong nói một câu, chân tướng liền rõ ràng rồi."
Đến bên trong? Ở đâu?
Người Văn gia không thể tin mà nhìn anh.
"Hơn nữa tư bán đồ, số tiền cực lớn, đây chính là trọng tội, đủ phán vài năm được rồi." Diệp Danh nhìn Văn Đạt: "Làm không tốt, mạng cũng không còn."
Văn Đạt hoảng sợ mà nhìn anh.
"Mày dám!" Văn Bình nổi giận.
"Ông khóc lóc xin ông nội tôi, ông ấy hảo tâm cho ông một ít, ông lại lấy ra bán đi, còn đem thanh danh của Diệp gia chúng tôi hủy hoại, ông xem tôi có dám hay không?" Diệp Danh nhìn Văn Bình, nói.
Nét mặt của anh, khí thế của anh, người Văn gia cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, giờ khắc này bọn hắn mới đột nhiên nhớ tới, Diệp Danh cũng là người Diệp gia, cả nhà xuất thân binh nghiệp, chính mình đã từng đi lính đấy, làm sao có thể thật sự dễ tính như vậy?
"Đừng bắt tôi! Tôi không thể ngồi tù!" Văn Đạt lập tức bổ nhào vào trên người Diệp Danh cầu xin tha thứ: "Anh nói tôi phải làm sao bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ!"
Mấy lời đồn đãi gần đây hắn cũng nghe nói, Diệp gia là bị nói đến không chịu nổi đấy, nếu như Diệp gia thực nổi giận, đem việc này đều tính toán đến trên đầu của hắn, vậy thì hắn xong rồi! Không c.h.ế.t được thì phải vào ngồi xổm vài năm, đời này cũng hủy.
Đáng hận! Lúc trước hắn không nên tiếp nhận chuyện xui xẻo này, có lẽ giao cho Văn Nhược, chính mình ngồi đợi chia tiền thì tốt rồi! Hiện tại lại trở thành người chịu tội thay.
"Đem rượu thuốc còn lại lấy ra, đem tiền đã bán được trả lại cho người ta." Diệp Danh nói ra.
Văn Đạt mặc dù có chút đau lòng, nhưng vẫn cắn răng đáp ứng.
Hắn quay đầu nói với cha: "Cha, mau đưa rượu thuốc lấy ra!"
Diệp Danh nhịn không được nhìn hắn một cái, trước kia anh chỉ biết là cái cậu em vợ này tâm nhãn nhiều, ngược lại cũng không biết xương cốt hắn lại mềm như vậy.
Văn Bình nhưng lại không nhúc nhích: "Cái gì rượu thuốc, đã nói uống hết rồi."
Hắn vậy mà c.h.ế.t đòi tiền.
"Cha!" Văn Đạt nổi giận, phải vào tù không phải là bọn hắn, bọn hắn đương nhiên không sợ hãi!
"Tôi đi lấy!" Văn Đạt lập tức đứng dậy chạy vào phòng ngủ tự mình cứu mình.
Văn Minh đi qua ngăn cản hắn, hai người liền ở trong phòng đánh nhau.
Phòng khách không lớn, hai người lăn trên mặt đất ầm ĩ, trong nhà con dâu và đứa nhỏ đều bị đánh thức, nhao nhao chạy đến kêu sợ hãi.
Hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng tỉnh, ngoài cửa lập tức có tiếng đập cửa.
Người thời này rất nhiệt tình, hàng xóm đánh nhau, bọn hắn qua xem náo nhiệt, cũng không phải đi qua ngăn cản.
Không có người đi mở cửa, người Văn gia còn muốn mặt mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-154.html.]
Diệp Danh cũng không để ý, anh muốn để cho người ngoài biết rõ, Diệp gia cùng Văn gia đã có hiềm khích.
Văn Đạt cùng Văn Minh lại đánh hai cái rồi tách ra, Văn Minh đánh không lại Văn Đạt.
Văn Đạt đứng dậy đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lấy ra 4 lọ thuốc rượu, đưa cho Diệp Danh.
Diệp Danh trong lòng ngược lại khen hắn thức thời, không có trộm dùng mánh lới.
Rượu thuốc pha loãng tới trình độ nào, có hiệu quả gì, bọn họ đều đã nghiên cứu qua. Mà Văn Đạt bán rượu thuốc, cũng có một lọ bị Diệp gia thu trở về, anh cũng vừa mới thử qua rồi.
Dựa theo tỉ lệ mà Văn gia pha, xác thực chỉ đủ 10 bình đấy.
"Tiền đâu?" Diệp Danh lại hỏi.
"Đúng đúng, tiền!" Văn Đạt lập tức trở về phòng đem tiền gần đây bán được đều đưa ra.
Vì "Lập công chuộc tội", hắn còn nói: "Mặt khác đều chia ra, bốn anh em chúng ta còn có cha mẹ, tổng cộng phân ra 5 phần, ah đúng rồi, ta còn cho Văn Nhược thêm 1000!"
Nói xong hắn quay đầu lại hướng cha cùng anh em đòi tiền: "Nhanh, đem tiền lấy ra."
Văn Bình cùng Văn Minh đều bị làm cho tức chết, bình thường nhìn Văn Đạt rất kiêu ngạo và lợi hại đấy, không nghĩ tới lại để cho người ta nói câu đầu tiên đã dọa sợ! Đầu óc đâu rồi?
"Anh hai, anh sợ cái gì? Hắn còn có thể đem anh làm như thế nào đây? Nếu hắn dám, chúng ta liền, liền để cho chị cả cùng hắn ly hôn!"
Ở trong mắt người Văn gia, Diệp Danh chính là yêu c.h.ế.t Văn Tịnh, lúc trước không để ý đến gia cảnh đã cưới về không nói, kết hôn 10 năm không có con, trước mặt mọi người cũng nói muốn cùng chị ấy trải qua cả đời, bình thường còn nấu cơm làm nội trợ, không phải yêu thảm Văn Tịnh rồi sao, người đàn ông nào có thể làm được điểm ấy?
Văn Tịnh chính là vương bài trong tay bọn họ.
Cũng bởi vì loại ý nghĩ này, bọn hắn dám dùng sức giày vò Văn Tịnh, luôn đòi hỏi Diệp gia.
Diệp Danh đột nhiên nở nụ cười, không biết là cười mấy người Văn gia ý nghĩ hão huyền, hay là...
Anh đột nhiên muốn nhìn một chút, loại tình huống này, Văn Tịnh đến cùng sẽ chọn ai?
Trong phòng vẫn tiếp tục ầm ĩ, Văn Đạt thấy cha cùng em trai sống c.h.ế.t không quay vào lấy tiền, lại muốn chính mình tìm.
Hắn ngược lại cảm thấy, Diệp Danh không cùng Văn Tịnh ly hôn, không nhất định là yêu chị cả mà có lẽ vì quan tâm đến thanh danh của mình.
Hắn luôn biết rõ Diệp Danh hiền lành là giả đấy! Anh ta chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa!
Kẻ đạo đức giả này tức giận, muốn bắt hắn khai đao, hắn cũng không muốn chết.
Văn Đạt đi lục tiền, lúc này Văn Bình và Văn Minh đều ngăn cản hắn, còn có bà Văn cùng hai người con dâu cũng ngăn cản, mấy đứa nhỏ ở một bên NGAO NGAO khóc.
Sợ là cả dãy nhà đều bị Văn gia đánh thức.
Diệp Danh vẫn ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không thỏa hiệp, tiền này bọn họ chắc chắn phải giao ra đây đấy, bằng không thì bọn hắn căn bản không biết đau, lần sau lại muốn "Khi dễ" anh như thế nào liền khi dễ thế ấy.
"Đại bảo, nhị bảo, nhanh đi xin dượng, để cho dượng ấy tha cho ba của con." Vợ Văn Đạt đột nhiên sai hai đứa nhỏ nói ra.
Cô ta biết rõ gần đây chồng mình đang làm cái gì đấy, những số tiền kia là cô ta giấu đi đây này, hiện tại phải giao ra, rất đau lòng. Một căn phòng lớn đã bay.
Đại bảo cùng nhị bảo cũng nghe lời, bọn hắn bình thường cũng rất thích người dượng này, lập tức leo đến bên người Diệp Danh khóc.
Hai đứa nhỏ cầu xin Diệp Danh có chút cự tuyệt không được.
Hơn nữa lại nhao nhao xuống dưới, cửa lớn bên ngoài cũng sẽ bị hàng xóm đập vỡ.
"Số tiền còn lại trưa mai đưa đến nhà tôi, bằng không thì, đồ cũng là anh bán đấy, tôi chỉ tìm anh." Diệp Danh nói với Văn Đạt.
Bên ngoài còn có Văn Lượng cùng Văn Nhược đấy, anh cũng không muốn hơn nửa đêm tự mình đến hai nhà kia phá cửa, hơn nữa anh đi chưa hẳn đã có tác dụng như Văn Đạt đi.
Văn Đạt ruột gan cũng muốn xanh rồi, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Giao cho tôi, anh yên tâm, trưa mai tôi khẳng định một phần cũng không thiếu mà đưa đến cho anh!"
Diệp Danh không tiếp tục nhìn người Văn gia, cầm rượu thuốc, đứng dậy đi ra.
Ngoài cửa, hàng xóm thấy anh đi ra, đều có chút ngoài ý muốn.
Diệp Danh ở chỗ này, Văn gia còn có thể đánh nhau?
Diệp Danh lễ phép cùng những người này bắt chuyện chào hỏi một chút rồi đạp xe đi ra.
Về đến nhà đã là nửa đêm.
Anh lén lút vào nhà, tận lực không đánh thức Văn Tịnh.
Buổi tối không phải lúc nên nói chuyện, Văn Tịnh lại náo loạn..., hàng xóm xung quan sẽ đến gõ cửa.
Ngày mai rồi nói sau.
Một đêm này, Diệp Danh ngủ ở thư phòng.
...
Ngày hôm sau là cuối tuần, Văn Tịnh không cần đi làm, vốn muốn ngủ lấy lại sức, kết quả sáng sớm đã bị mùi thơm của đồ ăn hun tỉnh.
Cô ta ngồi dậy nhìn ra, Diệp Danh trở về rồi, lập tức cao hứng mà chạy tới: "Anh trở về lúc nào vậy? Tại sao không gọi em dậy?"
Diệp Danh cười cười: "Thấy em ngủ ngon, cũng không gọi nữa, tới ăn sáng."
Văn Tịnh vui vẻ mà rửa mặt xong, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Diệp Danh.
Trước khi Diệp Danh đi công tác hai người đang cãi nhau.
Lúc này cũng không phải bởi vì chuyện rượu thuốc, mà là vì Diệp Danh mỗi ngày đều chạy đến nhà Hoa Chiêu, cô ta liền ghen ghét nói vài câu.
Diệp Danh lúc ấy không nói gì, nhưng đều là vợ chồng già rồi cô ta biết rõ Diệp Danh tức giận.
Cũng may về sau Diệp Danh phải đi công tác rồi, đã qua nhiều ngày như vậy, anh ấy cũng đã hết giận a?
Bất quá trong lòng Văn Tịnh cơn giận còn chưa tan…Diệp Thâm ở nhà, còn chạy ngược chạy xuôi, đợi Diệp Thâm về đơn vị rồi, anh còn mỗi ngày hướng chỗ kia chạy, thành bộ dáng gì nữa!
Nhìn bóng lưng bận rội của Diệp Danh…Được rồi, đến lúc đó rồi nói sau.
Cơm nước xong xuôi, Văn Tịnh thấy Diệp Danh không có ý định đi làm, ngược lại có chút kinh ngạc.
Đơn vị của Diệp Danh đặc biệt bề bộn nhiều việc, giống như là không có cuối tuần vậy, lúc có việc chỉ có thể xin phép nghỉ một ngày.
"Anh hôm nay không đi làm?" Văn Tịnh hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay có việc." Diệp Danh dừng một chút, nhìn Văn Tịnh nói ra: "Mấy ngày hôm trước cha em đi tìm ông nội anh xin nửa lọ rượu thuốc, em biết không?"
Văn Tịnh thực sự ngạc nhiên, cái này cô ta thật không biết.
Bất quá cô ta lại nhíu mày, rất không hài lòng với cách xưng hô của Diệp Danh, cái gì là cha em, ông nội anh? Trước kia cũng không phải gọi như vậy đấy. Hơn nữa, cái gì gọi là "xin” ?
"Em không biết, làm sao vậy?" Giọng nói của cô ta có chút không tốt, tức giận. Cha cũng đã đến xin rồi, kết quả lão gia tử chỉ cho nửa bình?
Thật là hào phóng!
Biết cô đang tức giận ở đâu, Diệp Danh cười cười, vô lực mà dựa lưng vào ghế.
"Cha em lấy nửa lọ rượu thuốc kia về cũng không dùng cho mình uống, mà là pha loãng thành 10 bình, bán đi 6 bình, kiếm lời 13500, ông ấy và 3 con trai 1 con gái phân ra, ah, Văn Nhược còn được phân nhiều hơn 1000 đồng."
Mặt Văn Tịnh cứng lại.
3 con trai 1 con gái đều được phân đến rồi, Văn Nhược còn nhiều hơn 1000 đồng! Cả nhà đều có phần, lại chỉ mình cô ta không có!
Lại đoán được cô đang để ý đến điều gì, Diệp Danh lại cười cười.
Anh cũng không biết mình đang cười cái gì, chỉ là muốn cười.
Nhưng trong miệng có chút đau khổ.
"Anh đêm qua đến Văn gia, đem 4 lọ rượu thuốc còn lại đòi trở về, còn có số tiền mà bọn hắn bán được kia, cũng phải trả lại cho người mua, nếu như không trả, vậy thì chờ vào tù giải trình cùng tổ chức tội danh mua bán tư nhân a." Diệp Danh bình tĩnh nói.
Văn Tịnh lại bùng nổ: "Anh sao có thể làm như vậy? !"
Diệp Danh nhìn Văn Tịnh, không nói lời nào.
Văn Tịnh lại không bỏ qua: "Anh vậy mà ý định tố cáo bọn hắn? Điều này làm mặt mũi họ biết để vào đâu! Hơn nữa nếu tội danh thành lập, bọn họ không phải sẽ ngồi tù sao? Anh vậy mà muốn cho bọn hắn ngồi tù? Anh đến cùng là muốn làm gì?"
Văn Tịnh muốn điên rồi.
Dù bọn hắn có xấu xa như thế nào, đó cũng là cha mẹ anh em của cô ta, cô ta sao có thể trơ mắt nhìn bọn hắn ngồi tù? Còn bị chồng của cô ta đưa vào tù!
"Anh dứt khoát đem tôi cũng đưa vào tù thì tốt rồi!" Văn Tịnh quát.
Diệp Danh nhìn bộ dạng cuồng loạn của cô ta, hít sâu một hơi nói ra: "Bởi vì bọn hắn trộm bán rượu thuốc, hơn nữa là rượu thuốc đã pha loãng qua, công dụng rõ ràng giảm xuống, căn bản không đáng số tiền kia, bọn hắn chính là bán thuốc giả, lừa gạt tiền.
"Hơn nữa người ngoài chỉ biết là Diệp gia có rượu thuốc này, bọn hắn làm như vậy, thanh danh Diệp gia bị tổn hại, hiện tại ở bên ngoài đều lan truyền là Diệp gia thấy tiền sáng mắt, sống không tốt rồi, dựa vào bán thuốc giả kiếm tiền. Chính mình không dám bán, liền sai sử Văn gia bán.
"Hành vi của bọn hắn chính là đem Diệp gia đẩy vào đống lửa, tôi đòi về rượu thuốc giả trong tay bọn hắn, lại để cho bọn hắn trả lại tiền, có gì sai sao? Hơn nữa chỉ cần bọn hắn hôm nay trả lại tiền, chúng tôi liền không có ý định truy cứu chuyện này."
"Bắt vào tù" điều kiện tiên quyết là Văn gia sống c.h.ế.t giữ tiền.
Văn Tịnh nghe hiểu rồi, sắc mặt có chút cứng ngắc xấu hổ, nhưng cô ta vẫn là mạnh miệng nói: "Thanh giả tự thanh, quan tâm đến những lời đồn đãi bên ngoài kia làm gì, đó đều là lời nói vô căn cứ."
Ánh mắt Diệp Danh tối sầm lại, cho nên nói, thanh danh Diệp gia căn bản không quan trọng, căn bản không đủ để anh uy h.i.ế.p Văn gia một chút sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Danh, Văn Tịnh không hiểu sao chột dạ mà cúi đầu.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập cửa, Diệp Danh đứng dậy đi mở cửa, là Văn Đạt đến rồi.
Hiện tại còn chưa tới giữa trưa, tốc độ cũng khá nhanh.
Bất quá khả năng là một đêm không ngủ, hơn nữa quá trình đòi tiền khẳng định cũng không dễ dàng.
Mặt mũi bầm dập đấy.
Ngày hôm qua lúc ở Văn gia, Văn Minh cũng không đánh mặt hắn.
Hiện tại Văn Đạt, hai mắt gấu mèo không nói, khóe miệng cũng bầm tím, cái trán cũng dán băng gạc, hai bên mặt đều sưng lên, như bị tát vô số cái tát.
Quần áo trên người vẫn giống ngày hôm qua, tựa hồ như chưa kịp đổi, cúc áo mất hơn phân nửa, túi cũng bị kéo ra rồi.
Cả người muốn bao nhiều chật vật có bấy nhiều chật vật.
Nhưng Văn Đạt g lại cười đấy, hắn đem tiền đều đòi trở về rồi!
"Anh rể." Văn Đạt vào nhà liền đem một cái túi đưa cho Diệp Danh: "Số tiền còn lại đều ở đây rồi, một phần cũng không thiếu, anh kiểm tra!"
Hắn trước nay chưa từng trung thực như vậy.
Diệp Danh lại thật sự ở trước mặt hắn bắt đầu kiếm tiền, một bên đếm một bên tò mò hỏi: "Cậu sao có thể đòi trở về vậy?”
Ngày hôm qua đang ở trước mặt anh, ba cha con đã đánh thành một đoàn, anh cũng mặc kệ.
"Em liền nói là bọn hắn sai sử em bán đấy, bọn họ là chủ mưu, em chính là một chân chạy đấy, dù sao bọn hắn cũng chia trước rồi!" Văn Đạt lưu manh nói.
Chiêu này thực có tác dụng, đều là người có uy tín danh dự, không phải một nhà vô lại Trương gia kia, vào đồn công an cùng uống nước đều giống nhau, bọn hắn đặc biệt sợ dính lên việc này, một khi dính lên rồi, thanh danh sẽ không có.
Khó khăn nhất không phải là cha con mấy người đấy, khó khăn nhất chính là Văn Nhược bên kia.
Cô ta ngược lại chỉ đem phần tiền cô ta được phân lấy ra, nhưng cô ta kiên quyết không thừa nhận chính mình thu nhiều hơn 1000, dù sao Văn Đạt cũng không có chứng cớ!
Văn Đạt tức muốn chết, Văn Nhược sống c.h.ế.t không đưa, hắn lại đang gấp, chỉ có thể chính mình bù vào 1000 trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi về sau đấy! Hắn sớm muộn sẽ đem tiền này đòi trở về!
Văn Tịnh nhìn em trai hung dữ nói mấy đứa em trai em gái khác, trong giọng nói một chút thân tình cũng không có, cô ta lập tức cảm thấy đau lòng.
Đều do Diệp Danh, là anh ta đem người nhà cô bức thành như vậy đấy!
Một lọ rượu thuốc mà thôi, bọn hắn nếu cho nhiều hơn mấy bình, làm gì sẽ xảy ra chuyện như bây giờ
Diệp Danh giống như không phát hiện ánh mắt Văn Tịnh, đi vào thư phòng cầm số tiền ngày hôm qua thu được, đi theo Văn Đạt đi ra ngoài rồi.
Bọn họ phải đến từng nhà trả tiền, về phần rượu thuốc đã pha loãng qua, ngược lại cũng không phải không có hiệu quả, nên sẽ để lại cho họ.
Như vậy ngược lại tất cả đều vui vẻ.
Phong ba thuốc giả coi như đã giải quyết xong.
Có người cảm thấy Diệp gia rất chính trực, còn có thể trả lại tiền cho khổ chủ.
Có người lại cảm thấy bọn họ là do bị dư luận áp lực, nên phải giả bộ làm người tốt, đem trách nhiệm đều đổ cho Văn gia.
Đương nhiên loại ngôn luận này đều là có người chỉ đạo đấy.
Bất quá trên thị trường ngược lại là không còn rượu thuốc giả nữa.
Vốn một số người có chút đầu óc đã nghĩ tới biện pháp này, cũng rục rịch rồi. 3000 bọn hắn không tâm động, nhưng là 300 vạn, ai không động tâm được?
Nhưng chuyện Văn gia vừa vặn cho bọn hắn một cái cảnh cáo. Đến quan hệ thông gia, nếu làm hỏng thanh danh của bọn họ, bọn họ đều có thể thu thập một trận, bọn hắn thì tính là cái gì?
Đến lúc đó cũng không chỉ là mặt mũi bầm dập thôi đâu, sợ là thực sự phải vào tù rồi.
... .
"Không thành." Mã Quốc Khánh có chút thất vọng nói: "Văn gia chính là một đám phế vật, thoáng cái liền để cho người ta thu thập."
Hắn còn cho rằng tốt xấu cũng có thể làm khổ Diệp gia một chút, nhưng nghe nói chỉ bằng một câu uy h.i.ế.p của Diệp Danh liền bị hạ rồi.
"Không phải bọn hắn phế vật, mà là Diệp Danh lòng dạ ác độc." Tô Duy nói ra. Có mấy người có thể đem cả nhà cha vợ vào tù?
Khi việc này xảy ra, cách làm của bọn hắn đều là cố gắng dàn xếp ổn thỏa, cánh tay gãy giấu ở trong tay áo.
Nhưng người Diệp gia lại hào phóng mà lộ ra cho tất cả mọi người xem.
"Về sau Văn gia cũng vô dụng rồi." Tô Duy nói ra.
Vốn Văn gia tựu là một điểm yếu của Diệp gia, nhưng hiện tại xem như đã phế đi, về sau Văn gia lại làm ra chuyện gì, cũng không thể kéo đến trên người Diệp gia rồi, người ngoài đã thấy được bọn hắn hiện tại đã "đoạn tuyệt" rồi.
Mà sự thật cũng không sai biệt lắm, Văn Tịnh bị gọi về nhà mẹ đẻ rồi.
Lúc này là bà Văn nằm trên giường không dậy nổi rồi, cần cô ta chiếu cố. Ghế sô pha ở phòng khách cũng bị dọn ra, buổi tối chính là giường nhỏ của Văn Tịnh.
Bọn hắn muốn cho Diệp Danh một chút sắc mặt!