Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:47:21
Lượt xem: 157

"Xem ra kẻ đó còn có chút lương tâm, còn biết để lại một lọ!" Hoa Chiêu đột nhiên vỗ ngực, thật sự quá nguy hiểm! Nếu như một lọ cũng không để lại… hiện tại cô cũng không thể thấy được Diệp Thâm rồi!

"Em ngược lại là rộng lượng." Diệp Danh cười nhìn cô nói, nhưng là đáy mắt cũng không có bao nhiêu độ ấm.

Anh không phải Trang Nguyên Vũ, cũng biết rõ cái rượu thuốc kia có công hiệu như thế nào, hơn nữa màu sắc trên cái bình của Diệp Thâm rõ ràng đậm hơn so với cái Hoa Chiêu cho bọn hắn, dược hiệu khẳng định cũng càng tốt, Diệp Thâm có thể đợi được bọn họ đến, thật sự đều dựa vào cái bình thuốc rượu kia.

Đồ vật quý giá như vậy, bị người ta đánh cắp gần hết, lại lặng yên không một tiếng động, không báo mà lấy, anh cũng không rộng lượng như Hoa Chiêu được.

Xem người Diệp gia bọn họ không có ai sao?

Lại liên tưởng đến bọn họ lần này đến đây, ngoài sáng trong tối thậm chí còn có người ngăn trở, có người ngồi châm chọc.

Theo lý, không nên xuất hiện loại tình huống này đấy.

Nhiệm vụ đã chấm dứt, bọn họ lại không tham dự, chỉ là đến thăm bệnh nhân, việc nhỏ ấy, không ai lại không bán Diệp gia bọn họ chút mặt mũi này.

Vậy tại sao còn muốn ngăn cản? Sợ bọn họ biết được chân tướng chuyện rượu thuốc?

Diệp Thâm c.h.ế.t rồi, mà c.h.ế.t sẽ không còn đối chứng, ai có thể biết hắn nhận được bao nhiêu bình? Ai lại quan tâm mấy bình rượu thuốc làm gì?

Người kia đã nếm được ngon ngọt, về sau sợ là sẽ "Nghiện" đấy…

Trong nháy mắt, Diệp Danh đã nghĩ tới rất nhiều vấn đề.

"Đúng rồi, cái bình thuốc màu vàng kia là do trong nhà đã tốn rất nhiều công sức từ xin được từ một thần y ở ẩn đến đấy, vốn là giữ lại cho ông nội dùng phòng ngừa vạn nhất đấy." Diệp Danh nói với Diệp Thâm: "Em bây giờ chính là dính ánh sáng của ông nội đấy, trở về nên đập đầu cảm ơn cho lão nhân gia."

Diệp Thâm sững sờ.

Diệp Danh ánh mắt xéo qua lại quét về phía Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lập tức cười nói: "Đúng, lần này may mắn nhờ có ông nội, đến lúc đó em cùng Diệp Thâm cùng dập đầu cho ông nội."

Diệp Danh cười, thật thông minh ah.

Anh lại nói với Trang Nguyên Vũ: "Cái chai rượu thuốc màu xanh lá cùng chai thuốc màu vàng kia đều cực kỳ khó có được, nhà chúng tôi cũng chỉ có một chút như vậy thôi, chuyện này còn hi vọng cậu đi ra ngoài cùng các anh em khác nói một chút, phải giữ bí mật, bằng không thì mỗi người đều đến hỏi xin, lão đại của cậu không biết có thể khôi phục được không nữa."

Trang Nguyên Vũ sắc mặt liền trở nên trịnh trọng: "Tôi đã biết, không có chai rượi màu xanh lá hay chai thuốc màu vàng gì cả, lão đại có thể tỉnh lại đều là công lao của chị dâu."

Diệp Danh thoả mãn gật đầu.

Trang Nguyên Vũ lập tức đi ra ngoài cùng những người khác nhắn nhủ.

Người muốn nhắn nhủ cũng chỉ có Triệu Dũng cùng Trần Phong, chỉ có hai người bọn họ biết chuyện đó. Cũng bởi vì Hoa Chiêu lúc ấy đã thề son sắt cam đoan đây là thần dược, uống xong có thể tốt hơn, mà lão đại xác thực đã tốt lên rồi.

Bọn hắn cũng tin đó là thần dược.

Bất quá bọn hắn cũng chưa có trở về đi theo người khác nói khoác.

Bọn hắn gần đây cũng không muốn nói chuyện gì, người phía dưới cũng không muốn theo chân bọn họ nói chuyện. Tạo thành cục diện như hiện tại này đấy, chủ yếu đều là vì ba người bọn hắn.

Những người khác là binh dưới trướng bọn hắn, đều là phục tùng mệnh lệnh mà thôi. Nhưng cục diện bây giờ, làm cho bọn hắn trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có oán trách. Nếu như lúc ấy bọn họ lập tức phục tùng mệnh lệnh, làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?

Nhân tâm có chút phân tán, đội ngũ cũng khó có thể dẫn theo.

Trang Nguyên Vũ đem hai người kêu ra, nhỏ giọng khai báo một phen. Hai người kia cũng biết nặng nhẹ, hứa hẹn giữ bí mật.

Đừng nói những người khác, chính là bọn họ cũng động tâm với thần dược này ah, quả thực là khởi tử hồi sinh! Nếu có nhiều, bọn hắn đương nhiên cũng muốn. Nhưng nếu như chỉ còn lại có nửa bình, còn không nhất định đủ cho Diệp Thâm dùng đấy, bọn hắn liền không có ý gì khác nữa rồi, còn phải cam đoan những người khác cũng không nghĩ đến.

Ai cũng không thể gây cản trở cho việc Diệp Thâm khôi phục khỏe mạnh!

...

Lại qua ba ngày, một đường trằn trọc, đã về đến thủ đô.

Ở trong sân ga đã có rất nhiều xe cứu thương đang chờ.

Bệnh viện hiện tại đã có xe cứu thương rồi, chỉ có điều chưa có khai thông 120, muốn gọi xe, phải biết được số điện thoại của bệnh viện, cái này đối với dân chúng mà nói chính là có chút khó khăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người của Diệp gia đã đến rồi, Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu, Miêu Lan Chi.

Bên cạnh Diệp Chấn Quốc còn có một đôi vợ chồng, Hoa Chiêu nhận ra Chu Lệ Hoa, vậy người bên cạnh này, có lẽ chính là chú ba của Diệp Thâm, Diệp Thành rồi.

Lớn lên cùng Diệp Mậu có chút giống, nhưng nhìn trẻ tuổi và trắng hơn một chút, là người rất trầm ổn, chỉ là khí thế trên người cũng không bằng Diệp Mậu.

Hoa Cường cùng Trương Quế Lan cũng tới.

Bọn họ trông thấy Hoa Chiêu vẫn tốt, đều thở phào một hơi. Lại nhìn Diệp Thâm, tuy vẫn phải nằm, bị người khiêng xuống, nhưng là ánh mắt thanh tỉnh, tinh thần cũng không tệ lắm, cái này cũng đã rất tốt rất tốt rồi!

Diệp gia thấy Diệp Thâm như vậy, cũng rất kích động.

Bọn họ đã cùng bác sỹ địa phương nói chuyện qua đấy, lúc trước bệnh tình phi thường phi thường không tốt, hiện tại người có thể tỉnh, cũng không có ngốc, cũng đã thấy rất tốt rất tốt rồi.

Hiện trường chỉ có một người cười đến không chân thành như vậy, chính là Chu Lệ Hoa.

Bà ta thấy Diệp Thâm không sao cả, lại hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Chiêu.

Mọi người của Diệp gia buộc bà ta đem tiền trả lại cho cô ta đây này!

Phi! Ai nói đó là tiền của cô ta? Dựa vào cái gì mà phải cho cô ta? !

"Ông nội, ba, mẹ, cô cô, chú ba thím ba." Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm kêu một vòng người.

"Tốt tốt tốt, nhanh lên xe, bên ngoài quá lạnh!" Diệp Chấn Quốc thúc giục nói.

Hiện tại đang là mùa đông thật sự rất là lạnh.

Hoa Chiêu luôn ở bên cạnh Diệp Thâm, lên xe cứu thương, Miêu Lan Chi cũng đi theo lên.

Nhưng bà lại hỏi Hoa Chiêu trước: "Con mấy ngày nay như thế nào? Mệt mỏi lắm không? Bọn nhỏ có làm con mệt không?"

Diệp Thâm liền cười.

Hoa Chiêu cũng cười đến đặc biệt ngọt, kéo cánh tay Miêu Lan Chi nói: "Chúng con đều tốt lắm, tiểu Thâm cũng tốt lắm, bác sĩ nói anh ấy không có việc gì rồi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi."

"Tốt tốt tốt." Miêu Lan Chi liên tục gật đầu. Diệp Danh sớm gọi điện thoại cùng trong nhà nói qua rồi, bằng không thì một nhà già trẻ mỗi ngày đều chờ đợi trong lo lắng.

Diệp Danh cũng ám chỉ rồi, Diệp Thâm có thể tỉnh lại nhờ có rượu thuốc của Hoa Chiêu.

Miêu Lan Chi còn không biết lọ tinh chất màu vàng, bà chỉ thầm nghĩ Hoa Chiêu trước kia kiên trì muốn nhờ người mang giúp đến cho Diệp Thâm mấy lọ rượu thuốc, trong lòng bà liền cao hứng.

"Con là người phúc khí đấy, tiểu Thâm nhà chúng ta cũng thế, có thể lấy được một người vợ tốt như vậy." Đây là lần đầu tiên bà trực tiếp tán dương Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm liếc nhau, cười hì hì.

Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra một phen, trong đầu đã không thấy m.á.u tụ nữa, vết thương trên người cơ bản cũng đã khép lại, chỉ có mấy mảnh đạn còn lại vẫn làm cho người ta lo lắng.

"Đợi hắn lúc nào khôi phục thì lại nhìn xem, xem những mảnh đạn kia có thể được cơ bắp trong cơ thể tự động đẩy ra hay không, sau đó chúng ta lại làm giải phẫu." Bác sĩ nói ra. Chung quy lại nếu cứ để trong cơ thể như vậy thì không được.

Mọi người gật đầu, ngoại trừ như vậy, cũng không có biện pháp nào khác.

Bất quá đầu óc của Diệp Thâm xác định không có vấn đề gì rồi, cái này quả thật là tin tức cực kỳ tốt rồi.

Diệp Thâm bị cưỡng chế phải ở ba ngày trong viện, khi đã bắt đầu đi bộ được một chút, bác sĩ lại kiểm tra một phen, không thể không cho phép anh về nhà tu dưỡng rồi.

Buổi tối, sau khi tiễn khách, lại nằm trên giường nhà mình, Diệp Thâm thở phào một hơi dài: "Về nhà cảm giác thực tốt." Anh còn cho rằng mình không về được rồi.

Hoa Chiêu cởi quần áo ra chui vào trong chăn, ôm cánh tay của anh, nhìn anh cười: "Anh có thể trở về, thật tốt." Nói xong nước mắt lạch cạch mà rớt xuống.

Cô đúng là lúc này mới dám khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn, không dỗ được.

Nhưng trong lòng cô cũng không phải là kích động khổ sở, chỉ có vui sướng.

Điều này lại doạ sợ Diệp Thâm rồi, nhanh chóng xoay người ôm lấy cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Anh không sao rồi, tốt rồi, lập tức sẽ khoẻ lên thôi, chuyện gì cũng không có!"

"Về sau cũng không cho anh có việc gì!" Hoa Chiêu khóc nói.

"Tốt tốt, về sau cũng sẽ không có chuyện gì. Về sau, anh sẽ đem mấy người cấp dưới huấn luyện lại, trở thành những người hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh!" Nhiệm vụ lần này thất bại do có nhiều đội kết hợp, nếu như chỉ có người của mình, sẽ không phát sinh loại tình huống này.

Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới hỏi hắn chuyện đã xảy ra.

Nhiệm vụ bí mật không thể nói, nhưng làm sao lại bị thương thì có thể nói một chút, Diệp Thâm cũng không có gạt cô, nói dăm ba câu để cho cô yên tâm.

Hoa Chiêu giờ mới hiểu được những người kia vì cái gì mà chột dạ, vốn cô còn định tìm cơ hội mời ba người kia đến nhà ăn bữa cơm, thuận tiện cho bọn hắn uống mấy ngụm rượu thuốc, để cho bọn hắn sớm ngày khôi phục.

Hiện tại, chậm rãi tự khỏi đi thôi!

Hoa Chiêu tâm tình tốt rồi, cũng dừng khóc, tựa ở trong lồng n.g.ự.c anh chuẩn bị ngủ.

Diệp Thâm nhưng lại có chút ngủ không được rồi. Trong mũi đều là hương thơm mê người, ánh mắt cúi xuống, có thể trông thấy…Anh nhanh chóng dời ánh mắt.

Kỳ thật anh cảm thấy anh bây giờ cũng được!!!

Ở trước mặt người ngoài hành động chậm chạp, cái kia đều là biểu hiện giả dối, anh biết rõ mình bây giờ khôi phục nhanh như vậy là không bình thường đấy, không thể để lộ.

Anh hiện tại chỗ nào cũng không đau rồi, có thể ngồi có thể đi, anh còn thử ở trong phòng chạy vài bước, không có vấn đề quá lớn.

Vận động kịch liệt có lẽ không được, hoạt động nhỏ thoáng một phát….

Không biết đứa nhỏ nào lại đá Hoa Chiêu một cước.

Bụng Hoa Chiêu tựa ở trên người anh, anh cũng lập tức cảm giác được rồi.

Cô cô nói mang thai mấy tháng cuối không thể…

Diệp Thâm thở dài.

Hoa Chiêu lập tức cười. Thật là, đều lúc này rồi còn không thành thật một chút, đàn ông a!

"Em còn cười." Diệp Thâm lập tức nghiêng người đi qua, đem miệng cô chắn lại, bịt rồi, tay cũng đặt ở nơi muốn đặt. Không thể hoạt động, một chút phúc lợi vẫn có thể có a.

...

Trở về nhà mình, không có bác sĩ như xem chuột bạch vừa kiểm tra lại ghi chép, Hoa Chiêu ra tay cũng lớn mật hơn rồi, tinh chất màu vàng một ngày cho anh uống nửa bình.

Đã hết rồi, lại vụng trộm làm tiếp một lọ.

Có lẽ là Diệp Thâm thiếu thốn năng lượng quá nhiều, hoặc là chữa trị đại não cần năng lượng quá nhiều, mỗi ngày anh uống nhiều như vậy cũng không có phản ứng bất thường gì.

Chỉ có chính anh có thể cảm giác được, cái chất lỏng màu vàng này, thật sự là thần dược, uống một lần chính mình liền tốt hơn nhiều, uống một lần có thể cảm giác khác biệt một cách rõ ràng.

Hiện tại chẳng những đã chữa tốt vết thương cũ, anh cảm giác sức mạnh của mình cùng tốc độ đều tăng lên trên diện rộng, Hoa Chiêu hiện tại cùng anh vật tay, cũng không nhất định là đối thủ của anh rồi.

Còn muốn đem anh áp dưới thân thể, cũng không thể rồi.

"Đây rốt cuộc là cái gì?" Buổi tối, Diệp Thâm rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Đừng nói cái gì mà ông nội từ một vị thần y ẩn dật kia cầu được đấy, anh không tin. Thủ đô có thần y gì, anh cũng biết. Diệp gia nhân mạch như thế nào, anh cũng biết.

"Hình như là do nhân sâm vạn năm ngâm ra đấy." Hoa Chiêu nói ra.

"Nhân sâm vạn năm?" Diệp Thâm kinh ngạc."Đúng vậy, em đi lấy cho anh xem." Đã biết rõ anh muốn hỏi, cô cũng không thể không giải thích, cũng không thể nói là mua từ ai đấy. Đạo cụ cô cũng chuẩn bị xong, chính là một cây nhân sâm ánh vàng rực rỡ, sau đó dùng nước cho vào trong.

Hoa Chiêu đem một cái lọ thủy tinh lớn ôm ra.

Phương pháp ngâm đơn giản như vậy, ngâm ra đương nhiên không phải là chất lỏng màu vàng, bất quá cái này không làm khó được cô, thay thế một chút thì tốt rồi.

Cây nhân sâm bị ngâm cũng ỉu xìu, cũng không chạy được, trên thân củ cũng không sáng lên nữa, rót vài ngày, màu sắc cũng từng chút một giảm đi.

Hoa Chiêu yên tâm, nhân sâm sáng lên là đã sắp thành tinh rồi.

Chỉ là một chút rắc rối, không biết làm thế nào để giải thích với ông nội

Diệp Thâm nhìn cây nhân sâm lớn như cánh tay một đứa bé có màu vàng, nhân sâm hoang lại có thể lớn như vậy, khả năng thật sự là vạn năm.

"Về phần lọ màu xanh lá đấy, là nhân sâm ngàn năm ngâm ra đấy." Hoa Chiêu nói ra.

"Vận khí của em thật là tốt ah." Diệp Thâm cảm thán.

...

Diệp Danh cùng ông nội và cha nói chuyện rượu thuốc cùng tinh chất màu vàng.

Có một số việc chỉ người nhà mình biết là được, bằng không thì sẽ rất phiền toái, bọn hắn cũng không biết ứng đối như thế nào.

Đối với việc Hoa Chiêu che giấu, trước kia không cho bọn hắn nếm thử tinh chất màu vàng, hai người không có bất kỳ ý kiến gì.

Đồ vật thần kỳ như vậy, ngoại trừ người thân nhất, bọn hắn sẽ không chia sẻ cho người khác, thậm chí để cho người khác biết rõ.

Mà bọn hắn đối với Hoa Chiêu mà nói, đương nhiên còn cách một tầng. Hoa Chiêu có thể lấy ra cứu Diệp Thâm, bọn hắn cũng thấy quá đủ rồi.

"Con nói rượu thuốc bị người ta giữ lại 2 bình?" Diệp Mậu nhíu mày hỏi.

Bọn hắn quan tâm chính là vấn đề này.

Rượu thuốc bị ai cắt đi, kỳ thật muốn kiểm tra cũng rất dễ, cũng chỉ qua tay được mấy người như vậy.

Diệp gia lập tức hành động.

Sau đó một người lính hậu cần quèn đã đi ra nhận, là hắn không cẩn thận đem hai bình rượu thuốc kia làm vỡ, cảm thấy cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rượu thuốc nhà mình ngâm mà thôi, sau đó hắn cũng báo cáo rồi, còn chính mình bồi một lọ rượu đế, chỉ có điều ai cũng không coi trọng mà thôi.

Về phần Diệp Thâm bên kia, hắn vẫn còn chấp hành nhiệm vụ, việc nhỏ ấy cũng không cần quấy rầy hắn rồi. Mà Diệp gia bên này, chỉ là hai bình rượu thuốc mà thôi, có lẽ Diệp gia cũng sẽ không để ý.

Đây là lí do thoái thác của bên kia.

Người Diệp gia một chữ cũng không tin, nhưng thật đúng là không thể gióng trống khua chiêng, níu lấy việc này không tha. Cũng không thể nói cho bọn hắn biết đây không phải một lọ rượu thuốc bình thường, mà là loại có thể khởi tử hồi sinh? Không có khả năng.

"Chờ xem, như nếu như đối phương chỉ cầm đi 2 bình liền thỏa mãn, ngược lại là chuyện tốt, coi như tiện nghi cho hắn rồi." Diệp Danh nói ra: "Nhưng nếu như đối phương còn không biết đủ, cũng sẽ sớm nhảy ra."

Chuyện này tạm thời đè xuống không đề cập tới, Diệp Danh lại nói tới chuyện của Chu Lệ Hoa: "Thím đem tiền cầm tới rồi sao?"

Anh vừa đi hơn mười ngày, công tác còn tồn đọng lại rất nhiều chuyện, hôm nay mới coi như xử lý xong, lúc này mới có thời gian hỏi chuyện này.

Nói lên Chu Lệ Hoa, Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều nhíu mày, như thế cũng rất hiếm rồi, có rất ít người phụ nữ có thể làm cho bọn hắn nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-147.html.]

Diệp Danh dừng một thoáng liền cười: "Không cầm lại đến? Ngược lại không có nhìn ra, thím ba của chúng ta còn là một người yêu tài như mạng, chú ba có ý tứ gì?" Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Phụ nữ không hiểu biết còn đỡ một chút, nhưng nếu như đám đàn ông Diệp gia bọn hắn cũng bị tiền tài mê hoặc, vậy thì nghiêm trọng rồi.

"Chú ba của con ngược lại là nói, nếu cô ta không đem tiền lấy ra sẽ cùng cô ta ly hôn, kết quả vẫn vô dụng." Diệp Mậu nói ra.

Diệp Danh thở phào, như vậy là tốt rồi.

"Vậy hãy để cho bọn hắn ly hôn ah, thím ba khẳng định cho rằng chú ba chỉ hù dọa bà ấy đây này." Diệp Danh nói ra.

Diệp Mậu trừng mắt liếc anh một cái: "Đây là lời một người vãn bối nên nói sao? Bọn hắn lớn tuổi như vậy rồi, đã hơn nửa đời người rồi, con cái còn muốn kết hôn, ly cái gì hôn!"

Bọn hắn đã ở tuổi này, hầu hết mọi người đánh c.h.ế.t cũng sẽ không ly hôn đấy.

"Cái kia làm sao bây giờ? Liền để cho bà ấy ỷ vào thân phận trưởng bối, khi dễ Hoa Chiêu sao?" Diệp Danh hỏi.

Nhân sâm kia đã nói bán 15 vạn đấy, Hoa Chiêu chỉ lấy 10 vạn, vậy 5 vạn kia, là thay Chu Lệ Hoa trả nợ rồi.

Thay Chu Lệ Hoa, cũng là thay Diệp gia.

Bằng không thì Hạ Kiến Ninh lúc ấy cầm chuyện này làm điểm yếu, thanh danh Diệp gia khẳng định cũng bị hao tổn. Sống cũng không dậy nổi rồi, lại để cho con dâu đi ra lừa gạt 5 vạn?

Vậy mặt mũi cũng có thể ném đi được rồi.

"Chú ba của con có ý tứ là, tiền này hắn trả. Trong nhà hắn có 1 hơn vạn gởi ngân hàng, hắn đã vụng trộm đưa cho ta." Diệp Chấn Quốc nói: "Còn lại đấy, dùng tiền lương của hắn trừ dần."

Diệp Danh trên mặt cũng không cười nữa: "Nói cách khác, loại chuyện không biết xấu hổ này, chú ba cũng thay bà ấy gánh rồi? Vậy sau này phát sinh chuyện mất mặt khác một lần nữa, ông ấy có phải là cũng chống đỡ được? Ông ấy có bao nhiêu tiền lương có thể chống?"

"Về sau sẽ không phát sinh loại chuyện này một lần nữa rồi." Diệp Chấn Quốc nói ra.

"A, vì cái gì sẽ không? Lần sau Hạ Kiến Ninh sẽ tìm bà ấy, một lần nữa cho bà ấy 5 vạn, lại để cho bà ấy dắt mối mua nhân sâm, hai người xem bà ấy có dám hay không!" Diệp Danh không khách khí nói.

"Cô ta dám!" Diệp Chấn Quốc tức giận đến vỗ cái bàn.

"Xử lý chuyện không tốt, cô ta chắc có lẽ cũng không tiếp nhận thêm một lần nữa à nha?" Diệp Mậu nói có chút không xác định.

Loại tâm tư bên ngoài chiến trường này, cũng là tâm tư của phụ nữ, Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều không hiểu nhiều lắm.

Diệp Danh tuyệt không cho ông nội cùng cha mặt mũi: "Đúng, bà ấy chắc chắn là dám. Bà ấy đây có quan tâm chuyện có được hay không đâu, chỉ cần tiền tới tay là được, tiền tới tay, cũng đừng nghĩ lại để cho bà ấy nhổ ra, bà ấy cũng không tổn thất cái gì , dù sao đã có chú bat hay bà ấy ôm lấy, chú ba không được, còn có Diệp gia chúng ta đâu rồi, tóm lại bà ấy là con dâu Diệp gia, Diệp gia sẽ không mặc kệ bà ấy, sẽ không để cho Diệp gia mất mặt, mặc kệ chuyện gì đều sẽ thay bà ấy ôm lấy đấy."

Anh đem tâm tư của Chu Lệ Hoa nắm đến sít sao đấy.

Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu sắc mặt đều có điểm khó coi.

Diệp Danh nhìn hai người bọn họ rồi nói ra: "Hai người trước kia có phải là có ý định không thu tiền lương của chú ba? Ông ấy không xuất được tiền ra, các người gom góp là đủ rồi?"

Hai người sống lâu chức vụ cao, lập tức bị một người tiểu bối nói đến vẻ mặt xấu hổ.

"Bà ấy chính là đoán chắc tâm tư của các người mới không có sợ hãi, cái tật xấu này tuyệt đối không thể nuông chiều! Bằng không thì lần sau người nào cho ấy 10 vạn, 20 vạn, lại để cho bà ấy xử lý chuyện gì đó, cả nhà cũng trả không nổi, đến lúc đó làm sao bây giờ? Lại lại để cho Hoa Chiêu bù lỗ cho bà ấy sao?"

Đó mới gọi mất mặt đây này! Hơn nữa phi thường bắt nạt người rồi.

Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đã trầm mặc, trước kia bọn hắn không nghĩ nhiều như vậy, đời này cũng chưa từng trải qua việc này. Nhưng là Diệp Danh chỉ ra, tưởng tượng thật đúng là có chuyện như vậy.

"Vậy cháu nói làm sao bây giờ?" Diệp Chấn Quốc hỏi.

"Thím ba thiếu nợ sổ sách, chú ba là người một nhà cùng giúp đỡ mới là thiên kinh địa nghĩa đấy. Ngoại trừ tiền lương của chú ba, Diệp Hưng đấy, Diệp Thần cũng sớm ứng trước 10 năm đi ra, Diệp Giai cùng Diệp Lị cũng đừng đi học nữa, đều ra công tác a, ứng tiền lương trả nợ, duy nhất một lần đem 5 vạn trả hết."

Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều hít vào một ngụm khí lạnh, chiêu này thế nhưng quá ngoan độc đấy, thoáng cái là có thể đem người một nhà Diệp Thành đều đánh rồi.

Ứng trước 10 năm tiền lương trong tương lại để trả nợ, người một nhà không giữ một phần, đây là muốn để cho mọi người c.h.ế.t đói ah. Mà không có tiền, hai đứa con trai làm như thế nào mà cưới vợ? Hai đứa con gái cũng đều lên cấp ba, nghe nói còn có hi vọng lên đại học, lúc này tốt rồi, đại học cũng không cần lên.

Quả thực có chút hung ác.

"Chuyện này không phải là chúng ta ép buộc bọn họ." Diệp Danh sắc mặt rất lạnh: "Rõ ràng là thím ba bức con gái của mình, chính mình cầm tiền tài bất nghĩa không giao ra ra, chỉ có thể liên lụy đến các con rồi, nếu bà ấy giao ra đây, tự nhiên cũng không có chuyện này rồi."

Điều này cũng đúng. Ngoan ngoãn đem 5 vạn không nên có được này trả trở về, người một nhà còn có thể giống như trước vẫn sinh hoạt bình thường.

Chỉ là Diệp Chấn Quốc nhìn sắc mặt Diệp Danh, Chu Lệ Hoa lần này thực sự đem đứa cháu này đắc tội, liên lụy làm hắn đối với một nhà Diệp Thành đều không có hảo cảm rồi.

Điều này không thể được, người Diệp gia phải tương thân tương ái, đoàn kết nhất trí, mới có thể phát triển lớn mạnh, không thể để cho một mình Chu Lệ Hoa phá hủy một gia tộc.

"Cứ làm như thế, chuyện này ông sẽ nói với bọn họ." Diệp Chấn Quốc nói ra.

Diệp Danh lúc này mới nở nụ cười.

Anh còn có chút sợ ông nội bất công, sẽ nói giúp chú ba đây này. Con trai út, cháu trai cả, đều là điểm chí mạng của lão gia tử. Ba con trai 2 đứa con gái, trong lòng ông nội kỳ thật vẫn thiên vị chú ba hơn.

Đẩy đi ra bên ngoài cũng là vì muốn huấn luyện ông ấy, ai biết, người này một lần mài đến tầm mười năm, cũng không mài ra được cái gì.

Nhưng là bên ngoài không có địa vị gì, trong nhà này, ông nội vẫn là người hiểu rõ chú ba nhất, lão nhân gia ông ấy đã có vật gì tốt, nếu không có phần của cha anh cùng chú hai, cũng phải ngàn dặm xa xôi gửi đi cho chú ba một phần.

Mà ngay cả cái rượu thuốc kia, anh biết, ông nội chính mình không nỡ uống, cũng chưa cho chú hai, đã gửi đi qua cho chú ba một lọ.

Cũng may những chuyện lớn trong nhà ông nội còn chưa hồ đồ, như vậy anh cũng an tâm.

"Xú tiểu tử, lại còn không yên tâm với ta rồi, mau cút!" Diệp Chấn Quốc quát.

Trong tất cả mấy đứa con trai cùng cháu trai, so sánh với con trai, ông lại càng đau đứa cháu trai lớn này.

"Tra! ~" Diệp Danh đùa nghịch một cái, lui ra.

Diệp Mậu cũng đã đi ra, nếu như thiếu nợ không phải là tiền của Hoa Chiêu, ông ngược lại có thể ngồi xuống cùng một chỗ nói mấy câu, nhưng hiện tại tốt nhất ông vẫn nên tránh đi. Chuyện đắc tội với người ta cha làm một mình là được rồi.

...

Diệp Danh trở về nhà, đúng giờ cơm tối, đầy lâu tràn ngập hương thơm, mùi thơm ở nhà anh đặc biệt nồng đậm, hơn nữa tràn đầy đấy.

Không cần phải nói, lại là người Văn gia đến.

Anh đứng trong hành lang thở dài, có đôi khi anh cũng rất bội phục người Văn gia đấy, đều là thành phần trí thức, phần lớn vẫn thuộc giới giáo dục đấy, nhưng là cái da mặt dày này..., người bình thường cản không nổi.

Muốn nói bọn hắn nhìn không ra thái độ của anh, anh càng không tin. Nhưng là người ta giả vờ như không thấy, anh cũng không có biện pháp.

Cũng không thể vạch mặt.

Vừa mở cửa phòng, quả nhiên lại là một phòng người, từ già đến trẻ.

Diệp Danh đột nhiên nghĩ đến, Văn gia thời gian gần đây có phải là sống không được tốt phải không? Cho nên mỗi cuối tuần đều muốn tới đây ăn một bữa ngon.

Hai tháng gần đây, bọn hắn tới đây xác thực so với quá khứ còn nhiều lần hơn.

Khả năng cũng là bởi vì mục đích chưa đạt được a.

Nhìn thấy Diệp Danh trở về, mấy người Văn gia đều nhiệt tình mà mời vào, giống như anh mới là người đến nhà làm khách.

Văn Tịnh ngược lại có chút xấu hổ, nhưng là cô ta cũng đã thành thói quen như vậy, chuyển cho Diệp Danh một cái ghế chen đến bên bàn, bưng đồ ăn đã giữ lại cho anh đi ra.

Từ khi thay đổi công tác, thời gian Diệp Danh về nhà ăn cơm càng không ổn định.

Đồ ăn đưa ra trên bàn, đợi Diệp Danh rửa tay trở về ngồi xuống, cơ bản đều bị ăn hết sạch rồi.

Anh nhếch miệng cười, cũng không để ý, có cái gì ăn cái đó.

Đột nhiên, hắn ngửi thấy được một mùi hương rượu nhàn nhạt quen thuộc, nhìn lại trên mặt bàn, trước mắt mấy người đàn ông Văn gia đều có một chén rượu, trên mặt bàn còn để một lọ Mao Đài, là từ lễ mừng năm mới năm ngoái, anh lấy trong nhà ra đấy.

Diệp Danh lại nhếch miệng cười, tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, người Văn gia quả nhiên lựa lời nhắc lại.

"Nghe nói người nhà mẹ đẻ nhà em dâu của anh rể mấy ngày hôm trước lại làm ra chuyện gì đó?" Văn Nhược vẻ mặt bát quái mà hỏi thăm Diệp Danh: "Phòng ở cùng cháu gái đều thiếu chút nữa để cho người ta chiếm đi? Về sau người cháu gái kia quay trở lại quê quán rồi, lại anh rể sắp xếp một công việc chính thức cho cô ta a?"

Bọn hắn đang nhìn chằm chằm vào hai căn nhà kia đấy, rất nhanh liền đã nghe được tiếng gió, còn nghe được tin tức Hoa Tiểu Ngọc không đứng đắn cùng hai người đàn ông thật sự không minh bạch, lại để cho người ta chiếm được tiện nghi.

Dù sao chút chuyện như vậy, có ít người nếu không đoán thì thôi, một khi đã đoán liền đoán đúng…

Lúc ấy người Văn gia còn cười nhạo một trận, quả nhiên là từ nông thôn đến đấy, không lên được mặt bàn, mấy chuyện mất mặt như vậy cũng làm được. Nhìn Hoa Tiểu Ngọc này, có thể nghĩ đến Hoa Chiêu, lúc trước cô ta gả cho Diệp Thâm, còn không biết đã dùng thủ đoạn gì đây này.

Nghĩ tới đây, trong mắt Văn Nhược hiện lên một tia ghen ghét.

Cô ta so với Diệp Thâm còn nhỏ hơn hai tuổi, lúc chị cả kết hôn, cô ta đã thấy qua Diệp Thâm rồi, lúc ấy đã từng tưởng tượng muốn cùng chị cả vào cửa làm cị em dâu, chị em ruột gả cho anh em ruột, chuyện tốt cỡ nào.

Kết quả về sau đến bóng dáng của Diệp Thâm cũng sờ không được, về sau lại xảy ra một ít chuyện, cô ta mới hết hy vọng.

Nhưng hết hy vọng không có nghĩa là cô ta có thể chúc phúc cho vợ hiện tại của Diệp Thâm!

"Đúng vậy, công việc của cô là do tôi cho an bài đấy." Diệp Danh nói ra.

Cái này cũng không cần phải giấu diếm đấy, hiện tại dựa vào quan hệ sắp xếp công việc cho thân thích cũng không phải là chuyện trái pháp luật gì, tất cả mọi người đều làm như vậy, không có gì là không thể nói đấy.

"Anh rể còn an bài công tác cho mẹ chồng cô ta? Đây là thân thích xa quá rồi, giúp cũng quá rộng à nha, em lại là em vợ anh, trước kia muốn nhờ anh giúp đổi lại công tác, anh cũng không đáp ứng đây này." Văn Nhược ê ẩm nói.

Chuyện về bà Trương ngày đó, hơn nữa nơi làm việc của bà ta, là láng giềng gần với Hoa Tiểu Ngọc, trong mắt người ngoài, bà Trương chính là mẹ chồng của Hoa Tiểu Ngọc rồi.

"Em mặc kệ, anh rể, anh bây giờ hãy giúp em đổi một phần công tác có nhiều thời gian rảnh hơn, mẹ chồng em cũng không chăm sóc mấy đứa nhỏ nữa rồi, anh cũng không thể nhìn cháu gái của anh không có người trông a?" Văn Nhược làm nũng nói.

Anh rể này cũng khá đẹp trai, tính tình thật thà, có bản lĩnh, vẫn là đáng tiếc…

"Lời này cô nói ra, ông bà của đứa nhỏ nghe thấy được sẽ đau lòng ah." Diệp Danh nhìn thoáng qua Lý Đồng vẫn yên lặng nãy giờ: " Lý gia người ta cũng không phải là không có người, tôi một người thân thích bên nhà mẹ đẻ làm thay cũng không tốt, bằng không thì để người ta biết họ sẽ nói như thế nào? Đợi lúc nào Lý gia nói xử lý không được, cô hãy tới tìm tôi."

Lý Đồng chất phác sắc mặt lập tức khó coi.

Lý gia xác thực không phải là tiểu dân chúng, kỳ thật so với Văn gia cũng không kém cạnh gì, khả năng còn nhắm vào quan hệ thông gia của Diệp gia này mới kết thân.

Vốn Lý gia ngược lại là có chút muốn mượn tên tuổi Diệp Danh, nhưng là Diệp Danh lời này vừa ra, hắn cũng không thể xấu hổ mà nhận. Bằng không thì trong mắt người ngoài, Lý gia bọn hắn thật đúng là thấp người ta một đầu rồi!

Văn Nhược tức đến sắc mặt đều thay đổi. Cô ta so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ chồng mình, là người chất phác ít nói, hiền lành nhưng thực tế rất tự tôn sĩ diện. Mà Lý gia, cũng không có một chút năng lực gì, chuyện đổi công việc này lại để cho thất bại.

Văn Bình trừng mắt liếc Văn Nhược, nói đến vấn đề chính hôm nay: "Muốn ta nói, một nhà em dâu con chính là bị người ta khi dễ, người Trương gia kia cũng không tốt lành gì, cũng may con đem bọn họ đều đi, nhưng là có Trương gia còn có Triệu gia Tiền gia Tôn gia Vương gia, con có thể đều đi hết không? Cái kia còn cần bao nhiêu công tác bao nhiêu nhân tình?"

Nói được còn rất có lý.

Diệp Danh nhìn ông ta cười: "Vậy ngài có biện pháp gì tốt?"

Văn Bình nói lời thấm thía: "Hết thảy nguyên nhân đều do căn nhà kia còn để không đấy, vì còn để trống mới có thể bị người ta ngấp nghé, căn nhà kia nếu là có người, ai còn có thể lách vào trong nhà người khác đây?

"Cho nên, cái căn nhà kia không bằng cho chúng ta thuê, chúng ta đưa tiền thuê nhà, còn có khả năng giúp đỡ cô ta trông coi phòng ở, phòng ngừa người khác nghĩ cách, đợi lúc nào cô ta muốn chính mình ở, chúng ta lại chuyển ra, vẹn toàn cả đôi bên, ngươi tốt ta tốt mọi chuyện đều tốt, con làm sao lại nghĩ mãi mà không rõ đâu này?"

Diệp Danh uống một ngụm trà, cảm thấy trong phòng có một chút mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc. Nhưng nơi này là nhà mình, có hương vị quen thuộc cũng là bình thường a?

"Cha, ngài là cha vợ của con, chúng ta đều là người một nhà, con liền không cùng ngài che giấu nữa, cùng ngài nói thật." Diệp Danh nghiêm mặt nói: "Ngài khẳng định nghe qua một cái từ, thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó, ngài nói nghe hay lắm, đợi Hoa Chiêu lúc nào chính mình muốn ở, ngài liền chuyển ra, nhưng là nhà của em trai con lớn như vậy, tốt như vậy, con bé làm sao có thể đến ở trong cái nhà kia đây? Con bé không tự mình ở, ngài có phải là cả đời cũng sẽ không chuyển đi rồi hả?"

Không có gì thẳng thừng hơn điều này.

Tất cả người Văn gia mặt đều rơi trên mặt đất, rất khó coi.

Diệp Danh lại còn chưa nói xong: "Ngài đến cùng là có chủ ý gì? Là không phải là muốn ở đằng kia cả đời? Sau đó chờ lúc nào có tiền lúc đó lại há miệng nói mua, con bé cũng phải bán cho các người, không bán cũng không được, dù sao phòng ở các người đã ở, sẽ không chuyển đi, con bé cũng không thể đuổi, cũng không thể bán cho người khác."

"Chúng ta cũng không nghĩ như vậy! Đây đều là một mình ngươi đoán mò! Chúng ta đứa tiền thuê nhà đấy, cũng không phải ở không!" Vợ Văn Lượng lập tức nói ra: "Ngươi nếu nói như vậy, chúng ta đây có thể cam đoan, ngươi chừng nào thì nói chúng ta chuyển đi, chúng ta liền chuyển! Chuyện ỷ lại nhà người ta không đi, chúng ta không làm được."

Mặc kệ làm được hay không làm được, lời nói ra phải thật hay ho.

Diệp Danh nở nụ cười: "Đã như vậy, tôi đây cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi đã nói sẽ tìm một căn nhà cho các người, cam đoan so với căn nhà kia không chênh lệch, các người vì sao lại không đồng ý đâu này? Vì sao cần phải ở căn nhà kia của Hoa Chiêu vậy?"

Lúc này lời hay cũng không nói ra được rồi.

Người Văn gia luôn biết rõ người con rể này rất thông minh, nhưng không nghĩ tới thông minh đến như vậy, quả thực đã đem tâm tư của bọn hắn nói trắng ra.

Hay là Văn Tịnh nói cho hắn biết?

Người Văn gia lập tức đưa ánh mắt nhắm ngay Văn Tịnh, ánh mắt phê phán. Ngược lại đã quên, con gái hướng ngoại, đã có chồng sẽ quên mẹ!

"Chỉ mình Diệp Danh ngươi quang minh lỗi lạc, chúng ta đều là mấy kẻ tiểu nhân ham đồ của người khác!" Văn Minh đứng lên một bộ như bị vũ nhục chỉ vào Diệp Danh: "Đừng nhìn người khác qua khe cửa, quá xem thường người khác rồi!"

Nói xong hắn kéo vợ liền đi.

Những người khác đã có bậc thang, cũng hầm hừ mà thẳng bước đi.

Trong phòng rốt cuộc cũng thanh tĩnh rồi, Diệp Danh thở dài một hơi, cũng không biết bọn hắn mấy ngày mới hết giận, lại đến thăm.

Diệp Danh đứng dậy thu thập bàn.

Văn Tịnh không biết nhớ tới cái gì, nhanh chóng bắt đầu hỗ trợ: "Anh bề bộn một ngày, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, chuyện phòng bếp giao cho em. Đúng rồi, Diệp Thâm thế nào rồi?"

Diệp Danh nghe vậy cười cười, không có đi ra ngoài, tiếp tục làm việc: "Hắn rất tốt, khôi phục không sai, đến cùng do cơ thể vốn tốt."

"Nhanh nghỉ ngơi đi thôi, chỉ mấy cái chén em tự chính mình rửa là được rồi." Văn Tịnh kiên trì nói.

Diệp Danh nhìn cô, có lẽ là cách làm người của Văn gia lại để cho cô khó xử à nha, đây là đang nịnh nọt anh.

Vậy anh cũng để cho trong lòng cô thoải mái chút ít.

Hắn thả cái chén trong tay xuống: "Vậy em rửa đi, anh đi nghỉ ngơi."

Văn Tịnh khoa trương cười cười, xác thực vẻ mặt nịnh nọt.

Diệp Danh thở dài, đi thư phòng. Lúc ngồi xuống có thói quen hướng trong tủ chén xem xét, liền phát hiện chai rượu thuốc để đó đã không có.

Anh đột nhiên nhớ tới, cái mùi hương quen thuộc trong phòng khách kia là cái gì.

Anh cẩn thận tìm mấy lần trong thư phòng, mỗi chỗ hẻo lánh cũng không có, anh đi thẳng tới phòng bếp: "Cái lọ rượu thuốc kia đâu rồi?"

Văn Tịnh một bên rửa chén một bên tùy ý nói: "Ah, anh nói cái bình màu xanh trong thư phòng hay sao? Cha hôm nay tới đã nhìn thấy, nghe nói là rượu thuốc, liền nói muốn nếm thử, ông ấy muốn nếm, em có thể không để cho sao? Kết quả sau khi ông ấy nếm xong liền trực tiếp cầm đi…"

Cô ta cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Diệp Danh: "Một lọ rượu thuốc, không sao chứ? Đúng rồi, anh nói cái kia là đồng nghiệp đưa cho anh? Người đồng nghiệp nào vậy? Nhà hắn còn có hay không? Cha nói uống vào tốt, đặc biệt ấm người, muốn tìm người đồng nghiệp kia mua một ít, rốt cuộc là nhà ai làm đó a?"

Diệp Danh yên lặng nhìn cô ta, cuối cùng chỉ là nhếch khóe miệng, ánh mắt cười cười, cái gì cũng chưa nói, quay người đã đi ra.

Văn Tịnh nhìn xem bóng lưng của anh vừa đắc ý vừa tức hận.

Hừ! Đã biết rõ anh không dám nói! Không dám tìm cô ta lý luận! Là anh lừa gạt cô ta trước đấy!

Cô ta đã đoán được cái rượu thuốc kia là Hoa Chiêu đưa đấy, đã sớm muốn xử lý, nhưng là không có cơ hội thích hợp, hôm nay cha mẹ đến rồi, vừa vặn, là cô ta chủ động lấy ra cho cha uống, cha cũng xác thực đã nói như vậy, liền cho vào trong túi quần mang đi.

Loading...