Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:47:09
Lượt xem: 135
"Hoa Tiểu Ngọc hình như rất thân với một người tên là Trương Tiểu Ngũ trong xưởng?" Diệp Danh hỏi.
Phó xưởng Lưu trong nội tâm khẽ động: "Ah, hình như là có có chuyện như vậy, các đồng nghiệp cũng từng nghị luận về chuyện này, nhưng việc này có phải là thật hay không, có muốn thím đến hỏi lại một chút không?"
Ngươi nói có việc liền có việc, ngươi nói không có việc gì chính làm không có việc gì!
"Em dâu của cháu lại vừa mua 2 căn nhà, thím cũng biết?" Diệp Danh không có trả lời bà, mà là hỏi.
Phó xưởng Lưu gật gật đầu, mẹ Văn Tịnh lúc đến thăm nhà đã từng nói qua rồi, nói gần nói xa tất cả đều là hâm mộ, còn thay Diệp Danh bất bình.
Thật sự bởi vì nhà ở? Bất quá loại tâm tư này, Diệp Danh sẽ không cùng bọn họ nói đi...
"Có một căn nhà đang để trống, định dùng vào việc khác." Diệp Danh nói ra: "Một nhà Trương Tiểu Ngũ kia, trước đây vốn ở trong cái nhà kia, bọn hắn hiện tại muốn chuyển trở về, chúng ta không đồng ý, bọn hắn liền ầm ĩ, đánh em cùng mấy đứa em của Hoa Chiêu."
Diệp Danh tiếp tục nói: "Hoa Chiêu là vợ của Diệp Thâm, là người của Diệp gia, chúng ta không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt con bé, và người nhà con bé."
"Ah…" Phó xưởng Lưu không nghĩ tới còn có chuyện này. Bất quá, cái này liên quan gì tới Hoa Tiểu Ngọc? Cô ta theo lý mà nói, coi như là người nhà của Hoa Chiêu.
"Quan hệ của Hoa Tiểu Ngọc cùng Hoa Chiêu kỳ thật rất xa." Diệp Danh nói ra: "Ông nội của cô ta năm đó đã bị cho đi làm con thừa tự rồi, cha của Hoa Chiêu mất sớm, bọn hắn lại lấy lý do lúc trước bị cho đi làm con thừa tự nên không chịu chiếu cố Hoa Chiêu, cho nên hai nhà quan hệ cũng không tốt.
"Hoa Tiểu Ngọc lúc trước cũng là tự mình thăm dò được địa chỉ Diệp gia, chính mình tìm đến đấy, đối với chúng ta nói chuyện lập lờ nước đôi..., mới có hiểu lầm lúc trước."
"Ah!" Phó xưởng Lưu kích động rồi, nguyên lai bọn họ là bị gạt!
Tốt một cô gái tâm cơ! Cũng dám vung loại nói dối này, lừa gạt cho mình một công tác ở thủ đô! Trên đời bà ghét nhất là loại phụ nữ này!
"Thím đã biết, ngày mai sẽ để cho cô ta về nhà! Còn có cái tên Trương Tiểu Ngũ kia, thím cũng sẽ nhìn xem rồi xử lý đấy!" Phó xưởng Lưu cam đoan nói.
Nghe ý tứ của Diệp Danh, người ta một chút cũng không có giận chó đánh mèo lên Hoa Chiêu, lại ra mặt thay cho Hoa Chiêu, vậy bà liền tìm Trương Tiểu Ngũ gây phiền toái.
Nụ cười của Diệp Danh rốt cuộc cũng chạm đến đáy mắt: "Vậy thì cám ơn thím rồi."
Anh cũng không ở lại lâu, lại khách khí hai câu liền cáo từ rồi.
Chờ hắn đi rồi, lập tức có hàng xóm đến thăm nhà.
"Vừa rồi vậy là ai à? Nhìn rất có tinh thần đấy." Hàng xóm con mắt chằm chằm vào đống quà tặng còn chưa kịp thu lại trong phòng, 2 bình rượu 2 điếu thuốc! Đây chính là đại lễ rồi.
Phó xưởng Lưu không phải từ trước đến nay đều quảng cáo rùm beng thanh danh không thu lễ sao?
"Đó là cháu rể của tôi, chính là chồng của tiểu Tĩnh nhà chúng tôi, đến thăm nhà đấy." Phó xưởng Lưu cao hứng nói.
Lễ vật liền bày ở trong phòng, bà cũng không có ý định cất đi, hào phóng mà để đó cho bọn hắn xem.
Văn Tịnh thỉnh thoảng sẽ đến nhà bọn hắn, khi còn bé càng thường xuyên ghé chơi, các bạn hàng xóm đều biết Văn Tịnh, biết rõ cô ta gả cho nhà cao cửa rộng, chính là chưa từng thấy qua Diệp Danh.
Hoá ra là thân thích tặng lễ, vậy thì không sao rồi.
Chỉ là phó xưởng Lưu này vẻ mặt khoe khoang, thật đáng ghét.
"Ai nha, lớn lên rất đẹp trai ah!"
"Vừa rồi ở trên hành lang gặp phải tôi còn cùng tôi cười chào hỏi đấy, tính tình cũng tốt, hiền lành!"
"Văn Tịnh thật sự tốt số ah."
"Chính là đáng tiếc, đến bây giờ vẫn chưa có con đây này."
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận lấy thảo luận để mà xem thường cô ta.
Phó xưởng Lưu có thể nói là quan lớn nhất trong số phụ nữ của toàn bộ dãy nhà này, bình thường cũng coi mình là người đứng đầu trong đám phụ nữ, đối với ai cũng muốn dạy dỗ vài câu.
Nhưng ở đây không phải xưởng may, mà chồng của bọn họ cũng không phải là công nhân trong xưởng, các bà mới không sợ phó xưởng Lưu.
Mà chồng bà lại là người không có năng lực, sắp nghỉ hưu rồi mà vẫn là trưởng bộ phân nhỏ, ai cũng không sợ hắn, muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Cả đêm, phó xưởng Lưu bị ép buộc quá sức, ngọn lửa này trực tiếp được tích lũy cho đến ngày hôm sau.
"Đem mấy chủ nhiệm xưởng kêu đến." Bà xụ mặt nói với thư ký.
Sáu người chủ nhiệm xưởng đều bị gọi qua, nghe nói phó xưởng Lưu tâm tình không tốt, mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí. Đây là xảy ra chuyện lớn gì rồi? Phúc lợi tháng này không có rồi hả?
"Gọi mọi người tới đây báo cáo tiến độ sản xuất một chút, còn có biểu hiện của công nhân cũng nói một chút, ai tiến bộ, ai thụt lùi, ai cản trở đấy, liệt kê một cái danh sách cho tôi." Phó xưởng Lưu xụ mặt nói.
Mọi người liếc nhau, quả nhiên, đây là phúc lợi không đủ, muốn đem một vài người loại bỏ.
Loại chuyện này trước kia cũng đã làm, trong xưởng đã từng được phân 100 trái lê, nhưng lại có 200 người chờ phân, vì vậy đã chia mọi người thành từng nhóm khác nhau, ai không đủ tiêu chuẩn sẽ không được phân ah.
Sáu người sớm đã có chuẩn bị, đem từng bản chấm công của mỗi xưởng đẩy tới.
Bên trên sẽ cử người đến làm công tác đánh giá này.
Hoa Tiểu Ngọc đương nhiên là xếp hạng đếm ngược đấy, cô ta vốn chính là người mới, xưởng lại là chỗ người quen tay thì hay việc, cô ta còn chưa có quen thuộc đâu, lại còn sinh bệnh, thất thần, tháng này biểu hiện đặc biệt không tốt, nên xếp đầu tiên từ dưới lên.
Phó xưởng Lưu cười nhẹ một cái, lúc này không cần thiết phải tìm lý do nữa.
Còn mấy người đứng thứ nhất từ dưới lên ở mấy phân xưởng khác, mỗi người một câu chuyện, mới tới thì không sao, nhưng đều là nắm lấy quan hệ mà đi vào. Ỷ vào quan hệ mà lười biếng, tuy không làm tốt công việc, nhưng vẫn được nhận tiền lương giống nhau, người đó còn cố gắng làm cho tốt sao?
Phó xưởng Lưu gật đầu, trong xưởng vẫn nên thanh lý một chút.
Bà cầm danh sách đi tìm phó xưởng quản lý phân công làm việc cho công nhân, hai người nói thầm cả buổi.
Buổi chiều, trong xưởng liền dán một tờ thông báo.
Những người hiệu suất làm việc xếp thứ nhất đếm ngược từ dưới lên của 6 phân xưởng, sẽ có điều động công tác, năm người bị điều xuống những vị trí tiền lương thấp hơn.
Mặc dù công việc rất mệt, nhưng là tiền kiếm được nhiều, một người học việc cũng có hơn 30 đồng tiền lương, vẫn tương đối nổi tiếng đấy. Những người học việc của mấy nhà máy khác, chỉ có hơn mười đồng.
Duy chỉ có Hoa Tiểu Ngọc, bởi vì cô ta không phải là nhân viên chính thức, lại không có hộ khẩu thủ đô, trong xưởng không có dư vị trí nào để sắp xếp cho cô ta, cô ta bị đã khai trừ.
Sấm sét giữa trời quang!
Hoa Tiểu Ngọc nhận được tin tức từ đồng nghiệp truyền tới, sững sờ rồi.
Ánh mắt của mấy người cùng ký túc xá nhìn cô ta cũng thay đổi, đây là đến nhà thân thích hơi nhiều, bị ghét bỏ à nha?
Mấy ngày nay Hoa Tiểu Ngọc cứ đi rạp chiếu phim, sẽ lấy cớ là đi thăm nhà thân thích.
"Nếu không, cô đi nói chuyện với chị họ của mình một chút?" Có người tốt tâm nhắc nhở.
"Hoặc là, bọn họ là muốn đổi cho cô một công việc khác, làm công nhân tơ lụa quá mệt mỏi."
"Đúng vậy a đúng vậy a."
Mọi người thật thật giả giả mà khích lệ lấy.
Còn không biết đã có chuyện gì xảy ra đâu, không thể đem người ta làm mất lòng rồi. Vạn nhất người ta thật sự sẽ đi chỗ cao, đến lúc đó các cô thật sự xấu hổ rồi.
Các cô nhắc nhở Hoa Tiểu Ngọc.
Nhất định là Hoa Chiêu! Cô ta biết rõ cô đến thủ đô rồi! Cô ta không cho người Diệp gia thu lưu cô!
Cô, cô muốn đi tìm người Diệp gia!
Cô ta không dám đi tìm Hoa Chiêu, so với Hoa Chiêu, cô ta cảm thấy người Diệp gia càng dễ nói chuyện hơn, cũng đã mất hết mặt mũi, đến lúc đó cô ta vừa khóc vừa cầu xin, có lẽ có tác dụng.
Nhưng Hoa Chiêu mới không ăn một bộ dạng này của cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc đang suy nghĩ biện pháp, cửa ra vào đã tiến đến một người trong công đoàn, dẫn một cô gái với hành lý vào ký túc xá của họ.
"Cô ta lập tức sẽ rời đi, cô về sau hãy ở giường của cô ta a." Người của công đoàn nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Ngọc rồi nói.
"Được!" Cô gái lớn tiếng đáp ứng, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc sững người rồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là chạng vạng tối, các cô còn muốn đuổi cô ta đi! Một đêm cũng không cho cô ta ở!
"Chị gái, có thể dàn xếp một chút không, tôi hiện tại đi ra ngoài chính là ngủ nơi đầu đường, sẽ c.h.ế.t cóng đấy." Cô ta mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn người của công đoàn nói ra.
"Cô không phải có thân thích ở thủ đô sao? Mỗi ngày đều đi rất cần mẫn, chẳng lẽ chỉ một đêm người ta cũng không muốn chứa chấp cô Nhanh lên, đừng nói nhảm, cô bây giờ đến đó trước khi trời tối còn có thể, chậm thêm một chút người ta đã đi ngủ rồi lại bị cô kêu lên, như vậy sẽ nói cô không hiểu chuyện rồi." Người của công đoàn nói xoáy.
Cô ta nhận được mệnh lệnh rất rõ ràng, đuổi Hoa Tiểu Ngọc đi.
Thân thích thần tiên gì đó của Hoa Tiểu Ngọc cách cô ta quá xa, trong mắt cô ta chỉ có phó xưởng Lưu.
Cuối cùng mấy trò nhõng nhẽo nhu nhược của Hoa Tiểu Ngọc cũng không thể dùng, cô gái mới tới đặc biệt có ánh mắt, mặc kệ Hoa Tiểu Ngọc có nguyện ý hay không, chính mình động thủ giúp cô ta thu dọn hành lý, ném tới cửa, sau đó đem hành lý của chính mình trải tốt, vị trí này từ nay về sau liền thuộc về cô ta!
Thấy không thể làm gì được nữa, Hoa Tiểu Ngọc mang theo hành lý, vội vàng đi nha.
Đi chậm cô ta ngại mất mặt.
Nhưng hiện tại đúng lúc cơm nước xong xuôi, vẫn có rất nhiều người trông thấy cô ta, lập tức chỉ trỏ.
Trương Tiểu Ngũ cũng trông thấy cô ta, hắn còn biết cô ta đã bị đuổi việc.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là có thân thích rất lợi hại sao?
Bất quá, đây có lẽ là một cơ hội...
Có thân thích, là phượng hoàng, không có thân thích, là gà rừng, nhưng cũng là giống cái đấy! Hắn đang rất cần một cô vợ!
Trương Tiểu Ngũ đuổi tới.
"Tiểu Ngọc, cô muốn đi đâu?"
Hoa Tiểu Ngọc toàn thân cứng đờ, cảm giác được mọi ánh mắt xung quanh lại tập trung vào cô ta càng nhiều, cô ta giống như không nghe thấy trong đầu buồn bực liền đi.
Trương Tiểu Ngũ vẫn theo ở phía sau.
Đợi ra khỏi phạm vi xưởng may, người chung quanh ít đi, hắn mới bước nhanh vài bước đi qua cướp đi hành lý trên tay Hoa Tiểu Ngọc, hỏi: "Đã trễ như vậy, cô muốn đi đâu?"
"Tôi, tôi đi đến nhà thân thích ở." Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu nói.
Trương Tiểu Ngũ ánh mắt lóe lóe: "Ah, tôi đây đưa cô đi, cô mang theo nhiều đồ như vậy, không dễ đi, xe buýt đoán chừng cô cũng không chen vào được."
Tan tầm là giờ cao điểm, xe buýt thực sự rất khó lách vào.
Hoa Tiểu Ngọc không lên tiếng, im lặng buồn bực đi.
Cô ta chính là muốn đi Diệp gia, nếu người Diệp gia mặc kệ cô ta, không an bài công tác cho cô ta thì cũng phải như trước kia, tìm nhà khách cho cô ta a? Thuận tiện cũng làm cho Trương Tiểu Ngũ nhìn xem, cô ta thật sự có thân thích lợi hại.
Đừng tưởng rằng cô ta nhìn không ra tâm tư của hắn!
Từ khi cô ta hấp thụ ánh sáng của thân thích về sau, những nam nhân viên tiếp cận cô ta đặc biệt nhiều, cô ta cũng biết vì cái gì.
Đi đến nửa đường, Trương Tiểu Ngũ lại mời Hoa Tiểu Ngọc ăn xong bữa cơm, vẫn là mấy món ngon, bỏ ra 10 đồng.
Hoa Tiểu Ngọc sắc mặt đã khá hơn nhiều, có lẽ Trương gia, không giống như cô ta tưởng tượng nghèo như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-140.html.]
Hai người bước đi, đi đến trời tối mới đi đến cửa lớn đại viện Diệp gia.
Chứng kiến cảnh vệ s.ú.n.g vác trên vai, đạn đã lên nòng ở cổng, Trương Tiểu Ngũ chân đều run rẩy rồi, đứng ở đường cái đối diện không dám đi qua.
Hoa Tiểu Ngọc kín đáo lườm hắn một cái, xem chút tiền đồ này của hắn!
Cô ta đột nhiên toàn thân có lực rồi, chính mình mang theo hành lý đến trước cửa bảo vệ, đăng ký, để cho bọn hắn gọi người.
Dù sao cũng đã làm một lần rồi, khí thế nắm chắc.
Diệp Danh rất nhanh từ trong nhà đi tới, anh đã ở này đợi cô ta đấy, chỉ có điều không nghĩ tới cô ta thật đúng là đến rồi.
Ngược lại cũng là người có tính kiên trì, bất quá loại địch nhân này, xác thực không thể đặt ở dưới mí mắt Hoa Chiêu.
"Đây là làm sao vậy?" Diệp Danh vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn cô ta, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Tiểu Ngọc trong lòng nhận định, không phải Diệp gia ra tay! Quyết định kia chính là xưởng may tự mình ra, chẳng lẽ thật sự là bởi vì cô ta biểu hiện quá kém?
Những chuyện này cũng không quan trọng, lại để cho Diệp gia một lần nữa an bài cái công tác cho cô ta mới trọng yếu.
"Tôi, tôi mấy ngày hôm trước sinh bệnh…" Hoa Tiểu Ngọc nước mắt lạch cạch lạch cạch liền rớt xuống: "Trời rất là lạnh rồi, tôi không có áo bông, liền bị cảm mạo rồi, bệnh có chút nghiêm trọng, toàn thân không có tí sức lực nào, không nâng nổi cánh tay, nhưng là tôi muốn kiếm chút tiền mua một cái áo bông, nên đã kiên trì làm việc, kết quả hiệu suất có chút chậm, đã bị đuổi việc…"
Nói xong bệnh của cô ta giống như còn chưa khỏe, thoáng cái hướng Diệp Danh ngã xuống.
Diệp Danh thật sự không nghĩ tới cô ta còn có phần tâm tư này… Ánh mắt lập tức càng trầm xuống.
Anh linh hoạt tránh ra, Hoa Tiểu Ngọc có chút chật vật mà té trên mặt đất.
"Bị bệnh, liền nghỉ ngơi thật tốt a." Diệp Danh nói ra.
"Thế nhưng mà tôi không có chỗ nào để đi nữa, bọn hắn đem tôi đuổi ra." Cô ta ngồi dưới đất khóc nức nở, rồi lại khóc đến rất kiềm chế, nhìn thật đáng thương đấy.
"Tôi tìm người đưa cô đi nhà khách." Diệp Danh nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc trong lòng vui vẻ, rồi lại có chút thất vọng, vẫn là không cho cô ta vào cửa ah. Bất quá, trước tiên cứ lưu lại, có thể lưu lại là tốt rồi.
"Cái kia chuyện công tác …Tôi không muốn cho các người thêm phiền toái, tôi muốn tự lực cánh sinh! Chính mình kiếm tiền nuôi sống bản thân!" Hoa Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn Diệp Danh, kiên cường nói.
Trong mắt cô ta có hai ngọn lửa nhỏ lập loè, phối hợp với khuôn mặt thanh tú, dốc lòng mà nói, người bình thường tuyệt sẽ không chán ghét cô ta.
Nhưng Diệp Danh không phải người bình thường, anh nhếch khoé miệng.
Sau lưng trong bóng tối lập tức có một người đàn ông đi ra.
"Tiễn cô ta đi." Diệp Danh nói ra.
Người đàn ông đi tới, cầm lên hành lý của Hoa Tiểu Ngọc, nhìn cô ta.
Người đàn ông tầm 30 tuổi, một thân lạnh như băng, ánh mắt rất có tính áp bách, Hoa Tiểu Ngọc không tự giác mà đứng lên, nhưng là trong lòng trực giác cảm thấy có chỗ không đúng.
Hắn là người nào? Làm sao lại đứng ở đây? Diệp Danh sớm chuẩn bị tốt hay sao? Vì cô ta mà chuẩn bị hay sao?
Lại ngẩng đầu, Diệp Danh đã không thấy rồi.
Người đàn ông mang theo hành lý ra cửa lớn, thấy cô ta còn bất động, quay đầu lại lạnh như băng mà thúc giục: "Nhanh lên."
Hoa Tiểu Ngọc không dám trì hoãn, đi theo phía sau hắn.
Trương Tiểu Ngũ vẫn còn ở phía đối diện đường cái, hắn nhìn Hoa Tiểu Ngọc tiến vào cửa lớn, cũng chưa có chạy, chỉ đứng ngẩn người ở chỗ đó.
Sớm biết Hoa Tiểu Ngọc thực sự ở chỗ này có thân thích, hắn nói cái gì cũng phải đem cô ta đoạt tới tay ah! Đến lúc đó sẽ trở thành an hem rể với những người sống ở chỗ này, hắn muốn căn nhà như thế nào mà không được?
Không biết hiện tại còn tới được hay không và, Hoa Tiểu Ngọc lúc nào có thể đi ra?
Kết quả liền trông thấy Hoa Tiểu Ngọc đi ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đi trước Hoa Tiểu Ngọc là một người đàn ông giúp cô ta mang theo hành lý.
Trương Tiểu Ngũ trong lòng còi báo động kêu hết cỡ, những lời đồn đãi trước kia là sự thật? Chị họ của Hoa Tiểu Ngọc muốn tìm đối tượng cho cô ta? Cô ta mỗi buổi tối liên tục đi ra ngoài là đi thân cận sao? Vậy thì muốn lấy người kia rồi hả? Trách không được đã bị đuổi việc!
Về sau người ta có lẽ không cần công tác này nữa, hoặc là thay đổi một công tác tốt hơn!
Nghĩ đến đến chim Phượng Hoàng vừa đến miệng đã muốn bay, Trương Tiểu Ngũ m.á.u dồn lên não, thoáng cái đã vọt tới.
"Tiểu Ngọc! Cô muốn đi đâu? Cô không quan tâm tôi rồi hả?" Trương Tiểu Ngũ lên án mà nhìn Hoa Tiểu Ngọc, giống như hắn đã bị ném bỏ rồi.
Hoa Tiểu Ngọc bị hù chết! Lúc này mới ra khỏi cửa Diệp gia, ở đây xảy ra chuyện gì, sẽ truyền đi a?
"Anh nói mò cái gì vậy! Tôi với anh một chút quan hệ đều không có! Cái gì mà muốn hay không đấy!" Hoa Tiểu Ngọc vội la lên. Nhưng cô ta lại không dám hét quá lớn tiếng.
Vậy càng làm cho người ta hiểu lầm.
Người đàn ông phía trước quay đầu lại, ánh mắt khó lường mà nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc.
Trương Tiểu Ngũ trong lòng vui vẻ.
"Trước kia cô cũng không nói như vậy! Cô nói cô rất thích tôi, cô nói muốn gả cho tôi, hai ta còn cùng nhau ăn cơm cùng xem phim rồi! Buổi tối hôm nay vừa mới cùng ăn cơm! Cô lau khô miệng liền không nhận nợ rồi hả?" Hắn ủy khuất mà muốn khóc, giống như yêu thảm Hoa Tiểu Ngọc rồi.
"Tiểu Ngọc, tôi thích cô, cô chớ cùng người khác đi." Trương Tiểu Ngũ con mắt hồng hồng nói.
Hoa Tiểu Ngọc cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua người có thể trợn mắt nói lời bịa đặt như vậy, nhất thời tức giận.
"Anh câm miệng! Anh nói mò! Anh có chứng cớ gì!"
"Người trong tiệm cơm có thể làm chứng!" Trương Tiểu Ngũ lớn tiếng nói.
Hoa Tiểu Ngọc nghẹn rồi.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một cái, mở miệng: "Đi thôi." Nói xong quay người cất bước.
Hoa Tiểu Ngọc trong lòng vui vẻ, cô ta cũng muốn tranh thủ thời gian rời khỏi cửa lớn nhà họ Diệp.
Trương Tiểu Ngũ lại sửng sốt, chuyện này cũng thờ ơ?
Hoa Tiểu Ngọc vừa đi vừa hướng người đàn ông giải thích nói: "Tôi cùng hắn thật sự không có bất cứ quan hệ nào! Chính là một người đồng nghiệp trong xưởng, quen mặt mà thôi! Hắn quỳ xuống mà muốn mời tôi ăn cơm, nói có việc muốn nhờ tôi, tôi liền đi một lần, buổi tối hôm nay là vì trong túi quần không chuẩn bị tiền, lại bị đuổi việc, có người mời tôi ăn cơm, tôi liền không có cự tuyệt…"
Người này có quen biết với Diệp Danh đấy, cô ta nhất định phải giải thích rõ ràng!
Điều này lại càng làm cho Trương Tiểu Ngũ hiểu lầm.
"Ân." Người đàn ông không có quay đầu lại, không sao cả mà lên tiếng.
Trương Tiểu Ngũ càng ngoài ý muốn rồi, lão bà của mình bị tình nhân tìm đến trước mặt đấy, cái này cũng có thể nhẫn? Hắn là có cái tật xấu gì a? Vậy thì không dễ làm rồi.
"Tiểu Ngọc, cô thích tôi, tôi thích cô, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, cô gả cho người khác sẽ không hạnh phúc đấy, cô khẳng định còn sẽ tìm đến tôi đấy." Trương Tiểu Ngũ đi theo ở phía sau lảm nhảm thì thầm.
Cho nên loại nữ nhân này cưới về sẽ lo lắng đấy! Tranh thủ thời gian buông tay a!
Hắn ngược lại không muốn trực tiếp cùng người đàn ông này xung đột, người này bước ra từ đại viện, cho dù là không ở chỗ đó, cũng không phải là người hắn có thể chọc được đấy. Huống chi một thân khí thế này, hắn cũng không bị mù ah.
Người đàn ông này hiện tại không quay đầu lại đánh hắn, hắn cũng thấy thật bất ngờ rồi.
Nhưng là vì Hoa Tiểu Ngọc, bị đánh một trận cũng đáng!
Nhưng người đàn ông này lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Hoa Tiểu Ngọc lại tức đến phát khóc.
"Anh câm miệng! Anh tại sao phải hại tôi! Tôi với anh có cừu oán sao?" Cô ta khóc lớn nói.
Lúc này là thực sự ủy khuất, ủy khuất c.h.ế.t rồi.
"Tiểu Ngọc…"
Người đàn ông rốt cuộc cũng cảm thấy hắn phiền rồi, quay đầu lại lạnh lùng mà nhìn hắn: "Cút."
Da đầu Trương Tiểu Ngũ lập tức run lên, hắn ngoan ngoãn đứng ở đó bất động rồi.
Người đàn ông quay đầu tiếp tục đi.
Hoa Tiểu Ngọc thở phào, chạy theo thật sát phía sau hắn.
Trương Tiểu Ngũ động nhẹ cũng không dám, thẳng đến khi bóng lưng của 2 người biến mất, hắn mới hung hăng mà dậm chân. Con Phượng Hoàng đã nấu chín cuối cùng lại bay mất, đời này không biết còn ... vận may này hay không, đụng phải người phụ nữ có dính dáng đến loại gia đình này.
Đại tiểu thư chân chính trong đại viện, hắn là nghĩ cũng không dám nghĩ đấy, gặp được, huýt sáo cũng không dám, con mắt cũng không dám nhìn loạn.
Hoa Tiểu Ngọc là một người nông thôn có quan hệ họ hàng đấy, là đối tượng lý tưởng nhất của hắn.
Đáng tiếc ah đáng tiếc…
...
Hoa Tiểu Ngọc nhưng lại càng đi càng cảm thấy không đúng, bọn họ đã đi ngang qua nhiều cái nhà khách rồi. Hơn nữa mấy cái nhà khách có rẻ có đắt đấy, người đàn ông này lại nhìn cũng không nhìn một cái, không có ý muốn dừng lại.
"Chúng ta, muốn đi đâu ở à?" Hoa Tiểu Ngọc cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.
Diệp Danh không phải là lừa gạt cô ta, định tùy tiện đem cô ta quăng ra mặc kệ a?
Hoặc là người đàn ông này tin lời Trương Tiểu Ngũ nói..., khinh bỉ cô ta, chính mình quyết định đem cô ta ném qua một bên?
"Lập tức tới ngay rồi." Người đàn ông này bước chân không ngừng, nói ra.
"Nha." Hoa Tiểu Ngọc thở phào một hơi.
Nhưng là vừa thở phào được một nửa, hai người di chuyển qua một cái giao lộ, liền thấy được "Nhà ga" mấy cái chữ to, ở trong đêm tối lập loè.
Hoa Tiểu Ngọc thoáng cái bị hụt một hơi, rất nhanh liền nghĩ đến, chính mình bị gạt. Bọn hắn căn bản không muốn qua mang cô ta đi nhà khách, thậm chí chuyện bị đuổi việc, cũng là Diệp gia một tay an bài đấy, bọn hắn muốn đem cô ta đưa về quê quán.
Hoa Tiểu Ngọc hô hấp đều dừng lại, cô thấy bóng lưng của người đàn ông to lớn trước mặt, một chữ cũng không thể nói ra miệng.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng mà tiến vào nhà ga.
Người đàn ông ngược lại tò mò quay đầu lại nhìn cô ta một cái, hắn cho rằng cô ta sẽ hỏi, sẽ náo loạn, sẽ chạy. Kết quả không có cái gì.
Hoa Tiểu Ngọc chỉ là vẻ mặt tái nhợt, tĩnh mịch.
"Anh, anh muốn mang tôi đi sao? Diệp gia, đem tôi bán cho anh rồi?" Hoa Tiểu Ngọc hoảng sợ mà hỏi thăm.
Người đàn ông sững sờ, cười cười, không có lên tiếng. Hắn tìm hai chỗ ngồi ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh một cái, ra hiệu cho Hoa Tiểu Ngọc cũng ngồi.
"Đừng đánh cái chủ ý xấu gì, trung thực đi theo tôi, đến lúc đó cô sẽ biết." Người đàn ông nói.
Hoa Tiểu Ngọc khẩn trương nói: "Tôi, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Người đàn ông cười cười, sẽ đem hành lý ném ở chỗ ngồi, đứng lên nói với cô ta: "Tôi với cô cùng đi."
Hoa Tiểu Ngọc lần này mặt thật sự trắng bệch rồi.