Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:47:06
Lượt xem: 135
Hôm nay giờ làm việc buổi sáng, Hoa Tiểu Ngọc lại bắt đầu liên tiếp thất thần, những người kia có ý tứ gì? Là mặc kệ? Có phải đang thiên vị Trương Quế Lan?
Cô ta không ngốc, càng nghĩ đến khả năng thứ hai nhiều hơn, không có một chút quan hệ nào, ai sẽ giúp Trương Quế Lan? Nghe nói có người báo cáo, đã sớm mượn cớ để sửa chữa cô ta ngược trở lại rồi!
Tức c.h.ế.t cô ta!
Cũng không biết Trương Tiểu Ngũ lúc nào thì đến? Đồ phế vật, lại để cho người ta chỉ một cước đã lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nghĩ đến Trương Tiểu Ngũ, giữa trưa lúc ăn cơm, cô ta đã nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ.
Lúc này mới qua vài ngày, mấy vết thương trên mặt hắn vẫn còn, vết m.á.u còn chưa mất.
Hắn cũng không muốn đến làm, nhưng trong xưởng lại đổ xuống một đám sản phẩm lỗi, có một số việc hắn không tự mình đến thì không được…
Hắn vội vàng cơm nước xong xuôi, vội vàng chạy về nhà kho, nghĩ đến xong sớm về nhà sớm. Ánh mắt của người khác nhìn hắn làm cho hắn rất tức giận.
Hoa Tiểu Ngọc "Đi ngang qua" trước mặt .
"Ai nha!" Cô ta giống như bị làm cho hoảng sợ.
"Trương đại ca, anh bị gì vậy hả?"
Trương Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cùng… đau lòng của cô ta? Không trông thấy cười nhạo cùng có chút hả hê.
Trương Tiểu Ngũ toàn thân khoan khoái dễ chịu.
"Không có việc gì, không cẩn thận ngã một phát, qua vài ngày thì tốt rồi." Trương Tiểu Ngũ không để ý mà nói.
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Hoa Tiểu Ngọc sốt ruột gật đầu, hai cái b.í.m tóc rủ xuống trước n.g.ự.c đưa qua đưa lại, cho thấy cô ta rất "Nóng lòng" đấy.
Trương Tiểu Ngũ ánh mắt đều thẳng.
"Ah đúng rồi." Hoa Tiểu Ngọc từ trong túi quần lấy ra quyển sách mỏng lúc trước hắn đưa cho cô ta: "Cái này tôi xem xong rồi, trả lại cho anh."
Cô ta giống như trong lúc vô tình lật qua lật lại quyển sách, để lộ ra tấm vé xem phim bên trong.
Thể hiện rằng cô ta không có chiếm tiện nghi của hắn, đã phí phạm vé xem phim của hắn.
"Tôi không biết bên trong còn có cái này, không có kịp thời trả lại cho anh, khiến nó quá hạn rồi, thật xin lỗi." Hoa Tiểu Ngọc áy náy nói.
Như thể nhắc nhở Trương Tiểu Ngũ, hắn còn có chuyện lớn chưa có làm xong đâu.
"Buổi tối có rảnh không? Tôi lại mời cô đây?"
Hoa Tiểu Ngọc lập tức lắc đầu: "Tôi không đi, vé xem phim quá mắc, cũng không dễ bán, tự mình ở bên ngoài xem lộ thiên là được." Nói xong cô ta muốn đi.
"Cô đã đến rạp chiếu phim rồi hả?" Trương Tiểu Ngũ hỏi.
"Cùng đồng nghiệp đi đấy, bên ngoài có thể xem, cũng rất tốt, buổi tối hôm nay có đi một hồi…" Cô ta giống như phát hiện mình nói sai rồi, còn chưa nói xong liền vội vàng đi nha.
Trương Tiểu Ngũ nhìn bóng lưng của cô ta cười cười.
Bất quá hiện tại không rảnh để trêu chọc cô ta, hắn bước nhanh về phía nhà kho.
Xưởng may của bọn hắn có rất nhiều nhà kho, kho của hắn chuyên về các sản phẩm bị lỗi, không lớn, chỉ có 2 người trông coi.
"Nhanh lên, chờ anhi đã lâu." Một người thủ kho khác thấy hắn lập tức ghét bỏ nói.
"Đây không phải là tới rồi sao, gấp cái gì." Trương Tiểu Ngũ tiến vào nhà kho, lập tức quay người đóng lại cửa lớn, từ bên trong khóa kỹ.
Tốt rồi, kế tiếp, nơi này chính là để cho hai người bọn họ định đoạt rồi.
Hai người chăm chú làm việc, đem một đống sản phẩm lỗi sắp xếp lại theo đẳng cấp, có hư hỏng nghiêm trọng, độ dày của sợi không đồng đều , những chỗ quá dày không thể châm kim, những cái quá mỏng kéo liền đứt, căn bản không có cách nào dùng.
Có đủ thứ lung tung lộn xộn đấy, nhưng tháo ra còn có thể dùng.
Có màu sắc không đều đấy, vẫn có thể sử dụng.
Cũng có cái chỉ là rơi trên mặt đất bị bụi bẩn đấy.
Những cái tốt, còn có thể sử dụng bọn hắn đều lựa ra, để vào cùng một chỗ, lúc tan làm sẽ mang đi bán.
Hiện tại đang lúc tài nguyên khan hiếm, mua một cuộc còn phải cần rất nhiều phiếu vé vải đây này.
Bọn hắn ở thủ đô thì không cần, nhưng ở bên ngoài ngoại thành, ở nông thôn, sau khi tháo chăn ra để giặt đều được đem khâu lại cẩn thận từng li từng tí rồi cất kỹ, sau này lại tiếp tục dùng, cẩn thận vô cùng.
Bởi vì bọn hắn không mua được.
Một giỏ kim chỉ vải sợi, bọn hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa gần như không mất bất cứ chi phí nào.
Họ sẽ phân loại những sợi chỉ kém chất lượng nhất, một trục hoặc thậm chí là hai trục cho xử lý nội bộ. Tất nhiên, "nội bộ" này chỉ có bốn người bọn họ.
Bên ngoài còn có 2 người, một người phụ trách ở xưởng chuẩn bị nhiều hơn một chút sản phẩm bị "Dính bụi", một chút sản phẩm bị khuyết điểm nhỏ nhặt, một người là trưởng nhóm phụ trách vấn đề này.
Xử lý mấy sản phẩm lỗi này như thế nào, cũng không thể do quản kho định đoạt, phải có lãnh đạo nhà xưởng chuyên môn phụ trách.
Mỗi lần làm xong, lại có hơn mười đồng đến tay.
Trương Tiểu Ngũ vui vẻ mà đi ra ngoài, đứng ở đường đến căn tin đợi Hoa Tiểu Ngọc.
Lúc tan làm, Hoa Tiểu Ngọc quả nhiên là nhóm đầu tiên đi căn tin.
Trương Tiểu Ngũ phát hiện, cái cô gái nông thôn này đối với ăn cơm là tích cực nhất.
"Đồng chí Hoa, chờ một chút." Vì đạt được mục đích, Trương Tiểu Ngũ gọi còn rất đứng đắn, biểu cảm cũng rất đứng đắn.
Nhưng là không ai tin hắn.
"Gọi cô đấy." Một người đồng nghiệp đi cùng Hoa Tiểu Ngọc lập tức đẩy cô ta một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu mà thẳng bước đi.
Hoa Tiểu Ngọc rất tức giận, nhưng nhớ tới mục đích của mình, chỉ có thể nhịn, cũng rất đứng đắn mà nhìn Trương Tiểu Ngũ: "Đồng chí Trương, có chuyện gì?"
"Là như thế này, tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo cô một chút."
Hắn đứng ở bên ngoài lối đi chính, có chút xa, Hoa Tiểu Ngọc phải đến gần vài bước.
Người đi tới đi lui rất nhiều, tất cả mọi người đều sốt ruột ăn cơm, lớp người đi ra cùng Hoa Tiểu Ngọc cơ bản đều đã đi qua, những người biết cô ta cũng ít đi, chỉ nhìn thoáng qua bọn họ một cái liền đi rồi.
Trương Tiểu Ngũ lập tức nhỏ giọng nói: "Đi, đi ra ngoài ăn, tôi mời cô đến tiệm ăn! Chúng ta đi ăn thịt kho tàu!"
Hoa Tiểu Ngọc lập tức không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng.
Trương Tiểu Ngũ dấu đi khinh bỉ dưới đáy mắt, chỉ là cười đến vẻ mặt chất phác. Đáng tiếc hắn đã quên mình bây giờ có bộ dáng gì.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức buồn nôn mà cúi đầu, mất luôn cảm giác thèm ăn.
"Tôi không đi đâu, tôi đi căn tin thì tốt rồi." Hoa Tiểu Ngọc quay người muốn đi.
"Ai, đừng đừng! Tôi là có chuyện muốn xin cô hỗ trợ, nể mặt tôi!" Trương Tiểu Ngũ lập tức đứng ở trước mặt cô ta ngăn lại.
Ánh mắt xung quanh nhìn qua lập tức lại nhiều thêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Tiểu Ngọc sốt ruột mà nhỏ giọng nói: " Anh Trương! Anh đừng như vậy! Để cho người ta nhìn thấy sẽ thành bộ dạng gì nữa?"
Trương Tiểu Ngũ lại biến thành vẻ mặt vô lại: "Vậy thì nhanh đi theo tôi, bọn hắn liền không nhìn nữa rồi. Cô không đi, tôi lại phải lôi kéo cô đi rồi~ ~ "
Câu uy h.i.ế.p này có tác dụng, Hoa Tiểu Ngọc lập tức quay đầu bước đi.
Hừ! Đây chính là hắn buộc cô ta đi ăn cơm đấy, lát nữa sẽ ăn c.h.ế.t hắn! Ăn c.h.ế.t hắn!
Cô ta cũng không quay trở lại ký túc xá cất hộp cơm, tý nữa ăn không hết còn có thể mang một hộp trở về đây này!
Hai người một trước một sau cách nhau rất xa, ra khỏi cửa chính của nhà xưởng.
Đối với khoảng cách này, Hoa Tiểu Ngọc rất hài lòng.
Đợi cách nhà xưởng một khoảng xa, xung quanh không có người của xưởng may nữa, Hoa Tiểu Ngọc sắc mặt đã khá hơn nhiều, liền thả chậm bước chân.
Trương Tiểu Ngũ cười hì hì tiến lên: "Tính toán đến đâu ăn?"
"Tôi đối với thủ đô không quen thuộc, cũng không biết ở đâu giá rẻ." Hoa Tiểu Ngọc nói.
"Đồ rẻ không có đồ tốt! Hôm nay anh đây cao hứng, muốn ăn một bữa thật ngon!" Trương Tiểu Ngũ lớn lối nói.
Hoa Tiểu Ngọc đáy lòng cười thầm, ngoài miệng lại nói: "Anh vẫn là nói về chuyện anh có việc gì cần nhờ tôi đi, tôi có thể giúp anh, liền ăn của anh một bữa cơm, nếu không thể giúp, vậy thì chúng ta trở về."
Cho nên cô ta ăn cơm của hắn, cũng không phải là đối tượng của hắn! Là hắn có việc muốn nhờ!
Trương Tiểu Ngũ con ngươi đảo một vòng, nghe hiểu ý của cô ta. Cô gái tham lam này còn rất gian trá!
Bất quá không sao, một bữa ăn không phải là đối tượng, 10 bữa còn không phải là đối tượng sao? Nói ra cũng không ai tin.
"Chuyện cần nhờ cô cơm nước xong xuôi lại nói sau, bữa cơm này nếu không thể để cho cô thoả mãn, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng nhờ cô." Trương Tiểu Ngũ nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc không có lên tiếng. Trong lòng cô ta cũng biết, cái gì mà nhở vả, đều là lấy cớ, cô ta có thể không giúp được gì cho Trương Tiểu Ngũ, gấp cái gì.
Trương Tiểu Ngũ cũng không có chọn một tiệm cơm quá cao cấp, những chỗ kia đến cửa lớn hắn cũng không dám vào! Hắn chính là đến một cửa hàng có mặt tiền hơi lớn hơn một chút đấy, sạch sẽ hơn một chút, là tiệm cơm quốc doanh.
Loại địa phương này Hoa Tiểu Ngọc cũng là lần đầu tiên đến, tương đối hài lòng.
"Cô muốn ăn chút gì không?" Trương Tiểu Ngũ hỏi.
Trên tường có viết menu, nhưng Hoa Tiểu Ngọc chỉ mới biết được mấy chữ, đậu, thịt, cô ta có thể gọi được món gì?
"Anh tự tính toán đi, tôi cũng không biết cái gì rẻ, cái gì ăn ngon." Tỉnh táo lại, cô ta cũng không muốn ăn c.h.ế.t Trương Tiểu Ngũ rồi, cô ta sợ hắn không có tiền thanh toán, lại nói cô ta xuất tiền, cô ta cũng không tiền!
Bữa cơm này Trương Tiểu Ngũ cũng không có tiết kiệm, chọn bốn món ăn có thịt, khoai tây hầm cách thủy thịt bò, khoai tây hầm cách thủy xương sườn, thịt kho tàu, cá kho.
Tính toán đúng là rất phong phú rồi.
Hơn nữa sức nặng cũng đủ.
Giá tiền cũng đắt, Hoa Tiểu Ngọc nghe, 4 món ăn ngoại trừ phiếu vé, vậy mà còn phải bỏ ra 10 đồng tiền!
Đồ ăn đi lên, cô ta ngay từ đầu còn ngồi một cách ngay ngắn, nhưng rất nhanh sau đó liền không thể. Cô ta đã rất lâu rất lâu rồi không có nếm qua món ăn ngon như vậy rồi!
Căn tin ở đơn vị đâu có thịt cá cho bọn hắn ăn, chỉ lãnh đạo mới có thể ăn, hễ có miếng mỡ thì coi như là món thịt.
Lần gần nhất cô ta có thể ăn ngon như vậy, vẫn là…Lúc Hoa Chiêu kết hôn mời khách!
Không thể nghĩ tới, vừa tưởng tượng thôi đã ăn đến càng dữ tợn.
Trương Tiểu Ngũ cũng có chút bị dọa, cưới cái đồ chơi như vậy về nhà, hắn có thể nuôi được tốt không vậy? Dù chỉ là ăn lương thực phụ, cô ta cũng có thể ăn lượng cơm dành cho hai người ăn a?
Bất quá, trước đem cầm tới tay rồi nói sau! Hắn muốn có vợ, muốn đến điên rồi.
Cơm nước xong xuôi, Hoa Tiểu Ngọc cho cơm còn thừa vào trong hộp quả nhiên lại tràn đầy một hộp.
Bất quá 4 chậu lớn thức ăn, phân lượng đồ ăn cũng rất đầy đủ, chỉ còn lại một ít trong hộp cơm, cũng nói rõ hai người này rất tham ăn rồi.
"Đi thôi, tiêu hóa thức ăn một chút." Trương Tiểu Ngũ vừa xỉa răng vừa nói.
Hoa Tiểu Ngọc cũng đứng dậy, mịt mờ mà sờ vào bụng, hôm nay ăn cũng hơi nhiều rồi, sẽ không hù đến hắn a…Mặc kệ đi! Dù sao cô ta cũng không muốn gả cho hắn, không cần hình tượng tốt gì trước mặt hắn.
Nghĩ như vậy cô ta liền thản nhiên: "Anh Trương, anh còn chưa nói tìm tôi có chuyện gì đây này."
"Vừa đi vừa nói chuyện." Trương Tiểu Ngũ mang theo cô ta đi ra ngoài, đi về phía tây.
Hướng này cũng không phải là quay trở lại ký túc xá đấy.
Nhưng là hướng rạp chiếu phim đi đấy.
Hoa Tiểu Ngọc cười thầm, quả nhiên mắc câu rồi, dễ dàng như vậy.
Hai người đi dạo bộ, Trương Tiểu Ngũ làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ta, nói đến lịch sử cùng danh lam thắng cảnh ở thủ đô, Hoa Tiểu Ngọc cũng thực sự nghe đến có chút mê mẩn.
Trước kia cô ta chỉ biết là kinh thành là kinh thành, là thủ đô, là trung tâm của tổ quốc, những thứ khác cũng không biết, cô ta lần đầu tiên biết được, nơi đây là cố đô của 5 triều đại, có bề dày lịch sử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-138.html.]
Cô ta thực sự muốn ở lại đây. Tốt nhất là đem những người khác đuổi đi.
Đến cửa ra vào rạp chiếu phim, cô ta liếc mắt liền nhìn thấy Trương Quế Lan đang bán bắp rang, khóe miệng nhếch lên một cái.
Trương Tiểu Ngũ cũng nhìn thấy.
Trương Quế Lan một mình cõng một cái giỏ, lại kéo lấy 2 cái giỏ, trong đám người rất dễ làm người khác chú ý.
"Ah, người bán bắp rang kia lại tới nữa, bắp rang nhà bà ấy vừa vặn ăn rất ngon, bán cũng rất tốt, một đêm có thể bán vài giỏ." Hoa Tiểu Ngọc thuận miệng nói: "Chính là bán có chút đắt, 5 mao tiền một túi, quá đắt rồi."
Trương Tiểu Ngũ hai mắt lập tức sáng.
Hắn nhìn cái giỏ, tính toán sổ sách, thật nhiều thật nhiều tiền…
Trương Tiểu Ngũ nhìn Trương Quế Lan, bước tới bước lui, giống như không dám đi qua.
Hoa Tiểu Ngọc đứng ở phía sau hắn bĩu môi, con gà! Không phải là sợ đi qua sẽ bị đánh chứ?
Đương nhiên không phải.
Trương Tiểu Ngũ cũng quan sát tốt rồi, Trương Quế Lan hình như chỉ một mình đến đấy, xung quanh có lẽ không có thân thích hay bạn bè gì ở bên cạnh bà ta, bà ta chỉ là một mụ đàn bà, hắn có cái gì phải sợ nữa?
Hắn chỉ sợ bà ta chạy.
Hắn biết rõ chính mình không giỏi cãi nhau, mấy chuyện xỏ lá thật sự là không bằng mẹ mình.
Bọn hắn mấy ngày nay đương nhiên sẽ không tha cho Trương Quế Lan sống một cách thoải mái như vậy, bà Trương không có việc gì sẽ đi nhà Trương Quế Lan phá cửa, đáng tiếc người xung quanh nói cho bà biết, kể từ sau ngày đó, Trương Quế Lan cũng không có quay trở lại đây ở.
Không quay trở lại đây thì đi nơi nào?
Bọn hắn nào biết được bà ta đã đi nơi nào? Người ta có cái nhà rộng còn để không đó, vừa nhìn là biết có tiền đấy, không chừng ở chỗ khác cũng có nhà đây này!
Bà Trương chỉ có thể hậm hực mà về.
Lúc này lại để cho hắn bắt được!
"Ah, hôm nay lại đến chỗ này a, tôi phải về nhà đã, mẹ của tôi còn chưa ăn cơm đây này." Trương Tiểu Ngũ đột nhiên nói.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, thực kinh sợ rồi hả? Đến đối mặt cũng không dám đánh liền lui rồi?
Bất quá cô ta nhìn ánh mắt Trương Tiểu Ngũ cũng không phải như vậy.
Trương Tiểu Ngũ nói xong cũng định đi, thế nhưng đột nhiên nhớ tới chính mình vừa rồi lấy cớ, mẹ hắn còn chưa ăn cơm đây này….Hắn là đứa con hiếu thuận, cho tới bây giờ đều là đi theo sau lưng mẹ mình đấu tranh anh dũng, mẹ nói cái gì thì là cái đó.
Nhà hắn cũng không phải bữa nào cũng ăn thịt cá, mẹ hắn mấy ngày nay bởi vì chuyện của hắn và anh trai nên người cũng gầy đi.
"Mẹ của tôi còn chưa ăn cơm đây này." Hắn nhìn hộp cơm của Hoa Tiểu Ngọc nói.
Hoa Tiểu Ngọc tay liền khựng lại rồi.
Nhưng người ta cũng đã ám chỉ thành như vậy, đây lại là người ta mời khách, cô ta mà giả bộ ngốc, thực khó coi.
Cô ta tuy chướng mắt Trương Tiểu Ngũ, nhưng cô ta cũng hi vọng Trương Tiểu Ngũ còn có thể mời cô ta ăn cơm.
"Vậy anh nhanh đem cái này về cho dì ăn a." Hoa Tiểu Ngọc ôn nhu nói: "Nhớ rõ ngày mai đem hộp cơm trả lại cho tôi."
"Ai!" Trương Tiểu Ngũ nhìn cô ta thuận mắt hơn một chút.
Hắn mang theo hộp cơm rồi vội vàng đi nha.
Hoa Tiểu Ngọc đứng ở bên ngoài đám người, nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan, cũng không đi, cô ta muốn xem Trương Tiểu Ngũ có quay trở lại không.
Cô ta run rẩy đứng xa xa xem hơn phân nửa bộ phim điện ảnh, Trương Tiểu Ngũ quả nhiên trở về rồi.
Hắn phụ giúp đẩy một cái xe ba gác, trên xe có một người đàn ông đang nằm một cánh tay còn đang treo lên, bà Trương cũng trên đầu quấn băng gạc, vịn xe đi tới.
Đi đến cửa ra vào rạp chiếu phim, trông thấy Trương Quế Lan, bà Trương một cuống họng liền bắt đầu mà gào thét: "Cha bọn nhỏ, ông c.h.ế.t sớm vậy ah! Lưu lại cô nhi quả mẫu chúng ta để cho người ta khi dễ ah!"
Những người đi xem phim thoáng một phát quay đầu, nhìn về phía bà Trương.
Sự náo nhiệt ở hiện thực còn hay hơn những điều giả dối đẹp mắt trên phim.
Trương Quế Lan cũng nhìn thấy một đoàn người nhà bà Trương, bà sững sờ, sau đó quay đầu bỏ đi.
"Mọi người nhanh ngăn cô ta lại! Đừng để cho cô ta chạy!" Bà Trương chỉ vào Trương Quế Lan hét lên.
Đám người rối loạn một chút, phần lớn tránh qua một bên, tránh né, nhưng cũng có những người chính trực, trông thấy Trương Quế Lan một bộ dạng chột dạ, thò tay ngăn cản bà lại.
Trương Tiểu Ngũ cũng từ phía sau vài bước chạy đến túm Trương Quế Lan lại.
"Bà chạy cái gì mà chạy! Bà xem bà đánh ba mẹ con chúng tôi thành cái dạng gì rồi! Bà không bồi thường tiền, còn muốn chạy!" Hắn la lớn.
Đám người thưa thớt đứng vây quanh xem cuộc vui.
Ánh mắt của mọi người đều rất kích động, Trương Quế Lan nhìn rất quen mặt đấy, lúc bán hàng nói chuyện cũng rất tử tế, không có lớn giọng, còn luôn tươi cười chào đón, trông cũng giống một người trung thực, không nghĩ tới một người đánh ba người? Trong đó còn có hai người đàn ông!
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài ah.
"Tôi chạy là vì không muốn bị đánh!" Trương Quế Lan thấy chạy không được, cũng không chạy nữa, liền đứng lại phân bua với bọn họ: "Các ngươi xem mặt tôi đi, không phải là bị người đánh hay sao? Đầu tôi còn bị giật mất mấy nhúm tóc!"
Trong đám người có người ở gần đây cũng nhớ tới, xác thực là như vậy, Trương Quế Lan mấy ngày nay trên mặt cũng bị thương, từng khối xanh xanh tím tím, có chỗ còn bị mấy vết cào đã đóng vảy, bọn hắn còn cho rằng ở nhà đã bị chồng đánh đấy, chuyện này rất bình thường, ai cũng không có không biết xấu hổ mà hỏi.
Quả nhiên là đã bị người khác đánh.
"Vết thương của bà còn có thể nghiêm trọng hơn tôi sao?" Trương Tiểu Ngũ chỉ vào mặt của mình nói.
Thực sự cũng không nghiêm trọng như anh ta ...
"Vết thương của bà có nghiêm trọng như anh trai tôi sao?" Trương Tiểu Ngũ chỉ vào Trương Lão Tứ đang nằm trên xe ba gác: "Hắn gãy hai cái xương!"
Đám đông theo dõi náo nhiệt còn hay hơn phim.
"Anh trai của anh gãy xương đó là do hắn muốn lừa bịp người khác lại chính mình tự ngã đấy! Tổn thương trên mặt anh là bị người qua đường đánh cho, đều không liên quan đến tôi! Anh muốn chơi trò xỏ lá lừa bịp mọi người sao, chúng ta hiện tại liền đến đồn công an, đi! Ai không đi người đó chính là chột dạ, người đó là cháu trai!"
Trương Quế Lan ngược lại lôi kéo Trương Tiểu Ngũ muốn đi đến đồn công an.
Trương Tiểu Ngũ lại đứng yên trên mặt đất bất động rồi.
Mọi người nhìn thấy đã biết rõ ai nói thật ai nói dối.
Còn có người mắt sắc nhận ra Trương Lão Tứ và bà Trương.
Trước kia bọn họ cũng coi như sinh hoạt ỏ xung quanh đây, mà thủ đô nhiều rạp chiếu phim, người tới nơi này xem phim đều là những người ở vùng phụ cận, khó tránh khỏi gặp được người quen.
"Là bà Trương."
"Còn có Trương Lão Tứ."
"Vậy người này chính là Trương Tiểu Ngũ hả? Thật đúng là không nhận ra."
"Đều là cái đức hạnh này rồi, ai có thể nhận ra? Ha ha!"
"Đây là lại muốn lừa bịp người ta rồi."
"Đây là thấy chị gái bán bắp rang có tiền, theo dõi a?" Người nói lời này cũng có chút ê ẩm.
Ai cũng không phải là người ngu, bán bắp rang kiếm tiền ai cũng biết, bọn hắn chỉ là không muốn bán vì xấu hổ mà thôi, chỉ có thể đỏ mắt.
"Tình huống như thế nào vậy? Thật sự là lừa gạt người khác?" Bên cạnh cũng có người không quen biết hỏi.
Hiện tại mọi người dễ quen thuộc với nhau hơn so với các thế hệ sau đấy, tùy tiện đứng trên đường cái gom góp cùng một chỗ có thể trò chuyện rất náo nhiệt.
Lập tức có người biết về bà Trương, liền giảng giải cho bọn hắn về lịch sử huy hoàng của Trương gia.
Cả nhà vô lại.
"Làm gì đó, làm gì đó? Ở cửa ra vào rạp chiếu phim mà gây chuyện!" Một đám người đeo băng tay đỏ trên tay đã đi tới.
Người Trương gia thấy được mấy người đeo băng tay đỏ, giống như thấy được tâm phúc, Bà Trương lập tức bắt đầu gào thét: "Các người đến làm chủ cho tôi ah!"
Hoa Tiểu Ngọc lại cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, bà Trương một câu lời còn chưa nói hết, một người đeo băng đỏ liền nóng nảy: "Chúng tôi là người tuần tra đấy, chúng tôi không thể làm chủ cho ai được, muốn làm chủ thì tìm cảnh sát." Hắn nhìn về phía Trương Quế Lan.
Hắn cảm thấy Trương Quế Lan hiện tại là thật sự muốn tìm cảnh sát, người ta đã nắm chắc như vậy, nhất định là có lý rồi.
"Đúng! Tìm cảnh sát!" Trương Quế Lan lôi kéo Trương Tiểu Ngũ không cho hắn đi: "Lần trước tha cho các ngươi một con ngựa muốn cùng với các ngươi hoà giải, hai nhà chúng ta đều có người bị đánh, xem như huề nhau, hiện tại các ngươi không chịu, vậy thì theo như lời cảnh sát nói, cùng nhau bồi thường tiền, tôi bồi thường các người 55, các người bồi thường chúng tôi 1000!"
Nghe số tiền này, đã biết rõ ai bị lỗ lớn ah.
"Đi một chút đi, đưa bọn hắn đến đồn công an." Bảy tám người mang băng đỏ phụ giúp muốn đưa mấy người Trương gia đi.
Bà Trương khóc lóc om sòm cũng không dùng được, bị hai người đàn ông giữ hai bên, hai chân đều cách mặt đất rồi.
Trương Lão Tứ ngồi ở trên xe ba gác muốn xuống, một trái một phải liền bị người đè xuống, sau lưng còn có một người đem xe đẩy đi.
Trương Tiểu Ngũ cũng có người "Chiếu cố", trong nháy mắt mấy người Trương gia đã bị đẩy ra cửa ra vào rạp chiếu phim.
Đi một đoạn đường, người xung quanh ít đi, mấy người Trương gia bắt đầu liều mạng mà giãy dụa, bọn hắn đương nhiên không muốn đến đồn công an, đến đó người ta cũng không quan tâm xem bọn hắn bị cái khỉ gió gì, có quản cũng là thiên vị Trương Quế Lan.
Bên kia thiên vị Trương Quế Lan, bên này như thế nào cũng thiên vị Trương Quế Lan vậy? Khiến người ta tức giận đến mức bà Trương muốn bất tỉnh.
Không được, bà ta ngày mai phải đi "Thắt cổ"! Đã lâu rồi không có đi, mấy người kia đã quên sự lợi hại của bà ta rồi!
Mấy người đang giữ bọn hắn cũng không phải không nên đem bọn họ đưa đến đồn công an, mà lúc này đứng trực ban cũng chỉ có một hai người, không đối phó được với gia đình này.
Bọn hắn chậm rãi buông lỏng tay.
Bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ cũng cơ trí, quay đầu phụ giúp Trương Lão Tứ bỏ chạy rồi.
Chỉ có điều trước khi chạy đi bà Trương còn quay đầu lại, hung dữ mà nhìn Trương Quế Lan: "Cô chờ đó! Việc này tôi sẽ không để yên!"
Cả đời này bà ta cũng chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy! Hai đứa con trai đều bị thương, tiền thuốc men còn phải chính mình ra? Bà ta nuốt không trôi cơn tức này!
Mấy người đeo băng đỏ cũng tức giận, thả bọn họ một con ngựa còn không biết tốt xấu, còn dám buông ra lời nói doạ dẫm? Một vài người cố gắng đuổi theo, ba người họ Trương bỏ chạy như một làn khói.
Hoa Tiểu Ngọc đứng ở phía sau, thất vọng mà dậm chân.
Thật sự là cả nhà phế vật!
"Cảm ơn cám ơn! Cám ơn mọi người!" Trương Quế Lan kích động mà cũng không biết nói cái gì cho phải, bà lần nữa cảm thấy những người đến từ thủ đô rất ôn hòa, cảm thấy ở đây thật tốt…
"Cầm cầm, tôi cũng không có gì tốt. Cho mọi người đấy, cầm về nhà cho đứa nhỏ ăn!" Trương Quế Lan lúc đến đây cũng không quên kéo lấy giỏ của mình, hiện tại thời gian còn sớm, ở bên trong giỏ còn thừa rất nhiều, dốc sức liều mạng mà nhét vào trong tay những người này.
"Chị gái, thứ này chúng tôi không thể nhận." Mấy người kia đẩy trở về.
"Cầm cầm, tôi là thành tâm muốn đưa, chỉ là một chút tâm ý, là bắp rang nhà mình làm đấy, không đáng tiền không đáng tiền." Trương Quế Lan kích động nói.
Mọi người thấy được bà là người thành thật, chỉ có điều người trung thực, không khéo đưa đẩy, có thể là do mới từ nông thôn đi ra, như vậy liền có lòng tốt nhắc nhở một chút.
"Chị gái, chúng tôi còn chưa có tan tầm đâu rồi, cứ như vậy mang theo những vật này trở về, để cho người khác nhìn thấy, thành bộ dáng gì nữa?" Một người nói ra.
Biết là bà thành tâm muốn đưa, nhưng những người không biết còn cho là bọn họ lừa bịp bà đây này.
"Ah! Là tôi không đúng, không nghĩ tới, thật có lỗi thật có lỗi!" Trương Quế Lan dừng một chút liền nói ra: "Vậy ngày mai tôi lại mang hạt hướng dương đến cho mọi người! Về sau mọi người ăn hạt hướng dương đều không thu tiền!"
"Cái kia cũng không cần." Một người cười nói: "Nghe nói hạt hướng dương của chị gái cũng không còn nhiều nữa, về sau chúng tôi còn có thể mua được cũng là không tệ rồi, tiền nên thu vẫn phải thu, bằng không thì để cho người ta đã biết, cũng không tốt."
Bọn hắn cũng không thiếu một chút tiền mua hạt hướng dương, bọn hắn mua hạt cũng không phải 5 mao tiền 1 lượng, Trương Quế Lan cho sức nặng đều đủ. Đã có chuyện lần này, khẳng định càng đủ…Chỉ là như vậy bọn hắn liền thật cao hứng rồi.
"Tốt tốt! Trong nhà chỉ còn lại một chút hạt hướng dương kia tôi liền không bán nữa, đều giữ lại cho mọi người!" Trương Quế Lan cao hứng nói.
Bà không chỉ là cảm tạ bọn hắn hôm nay ra tay trượng nghĩa, giúp bà thoát khỏi đám người Trương gia dây dưa, càng cảm tạ bọn hắn ngày hôm qua mật báo.
Người ta là thực sự chiếu cố bà, bằng không thì Hoa Tiểu Ngọc báo cáo sẽ làm cho bà gặp rắc rối.
Đương nhiên càng nên cảm tạ chính là Diệp Danh, bất quá đây là người một nhà, về nhà lại nói sau.