Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:47:03
Lượt xem: 138
Trương Quế Lan bổ nhào qua xem hai đứa nhỏ, bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ cũng thu tay lại rồi, không đuổi theo tiếp tục đánh nữa. Như vậy bọn hắn liền không chiếm lý rồi.
Trương Quế Lan ôm hai đứa nhỏ, đau lòng vô cùng, Đại Vĩ bị hất mạnh ra, đầu đập vào lề đường, dập đầu rách da, m.á.u chảy ào ào, cũng không biết có bị thương bên trong không.
Tiểu Vĩ bị đạp một cước, hiện tại còn ôm bụng nói không ra lời.
Trương Quế Lan tức giận muốn điên lên, nhưng bà cũng biết hiện tại không thể lại tiếp tục đánh nữa, bằng không thì hai đứa nhỏ này thấy bà bị đánh nhất định sẽ lại hỗ trợ, còn sẽ bị đánh.
"Tôi cho cô biết! Bà già này không phải là người dễ trêu đấy! Con trai của bà đây cũng không phải người dễ chơi đấy! Tranh thủ thời gian bồi thường tiền cho tôi!" Bà Trương chỉ vào Trương Quế Lan đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lớn lối nói: "Bằng không thì hãy coi chừng mấy thằng nhãi con này của cô, tôi sẽ lần lượt cho bọn chúng đổ máu!"
Một câu vừa nói xong, bà Trương đã cảm thấy da đầu tê rần, bắp chân kịch liệt đau nhức, sau đó cả người đã bị ngã ngồi trên mặt đất.
Diệp Thư nắm lấy tóc của bà ta rồi đá một cước.
Cô biết rõ đây là một bà già đã có tuổi, nếu đánh quá hung ác, có thể làm cho bà ta ngã mạnh, không chừng còn làm gãy tay gãy chân rồi, thậm chí tử vong, vậy thì không được.
Bà Trương ngồi dưới đất, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, liền thấy con trai bị đá bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, trượt đến mấy mét.
Má ơi, mặt con trai bà ta thế nhưng đã chạm đất rồi! Cái này không được hủy hoại nhan sắc ah!
Diệp Danh thu hồi chân, lớn tiếng hỏi Trương Quế Lan: "Hai người kia đã làm chuyện gì? Cản đường cướp bóc?"
Trương Quế Lan bị hỏi đến có chút ngơ ngác, phải giải thích quan hệ của bọn họ thế nào?
"Chúng tôi không cướp bóc! Là cô ta động thủ đánh chúng tôi trước đấy!" Bà Trương hô.
"Tôi vừa rồi luôn đứng ở bên cạnh, sao lại thấy không đúng như vậy?" Diệp Danh nói ra: "Rõ ràng là các người động tay động chân trước, vừa rồi tôi còn nghe thấy các người uy hiếp, không trả tiền sẽ g.i.ế.c đứa nhỏ, đây không phải ăn cướp là cái gì?"
Diệp Danh biểu cảm giống như một người qua đường chính nghĩa.
Mà Diệp Thư sau khi đá bà Trương, đã quay người chạy đi tìm cảnh sát. Việc này hoàn toàn không thể giải quyết riêng.
"Đó là do cậu không nghe toàn bộ sự việc! Là con gái cô ta lúc sáng đã đánh con của tôi, hiện tại tôi đến tìm cô ta tính sổ!" Bà Trương cũng không biết tại sao mình phải cùng một người qua đường giải thích, có thể là do, người qua đường này có vẻ nguy hiểm.
Hơn nữa bà ta cũng phải giữ cái người qua đường này lại, hắn đánh con trai bà ta! Phải bồi thường tiền!
"Ah, bà là tới muốn tính sổ đấy, tôi đã nói là các người động tay trước mà." Diệp Danh nói ra.
Bà Trương...
Bà ta xoay một ngón tay chỉ vào cái ngõ đen kịt, la lớn: "Trong ngõ khẳng định có người! Bọn hắn vừa rồi chắc chắn đã nhìn thấy, cậu gọi họ đi ra hỏi một chút, rốt cuộc ai là người động tay trước!"
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy một đứa bé chỉ về hướng này, đứa bé kia chạy trở về, người lớn trong nhà khẳng định sẽ biết, một người đã biết, một cái đại tạp viện sẽ biết, một đầu phố nhỏ đều sẽ biết.
Bọn hắn muốn tìm Trương Quế Lan gây phiền toái, náo nhiệt lớn như vậy náo, khẳng định mọi người đều đi ra vây xem rồi!
Phi! Bà ta còn không biết cái đức hạnh này của bọn hắn sao!
Diệp Danh nhìn về phía cái ngõ nhỏ đen kịt.
Trong ngõ hẻm quả nhiên tất cả đều là bóng người lờ mờ.
Đột nhiên, một bóng người đi tới, la lớn: "Đúng! Chính là bà Trương động tay trước! Chúng tôi thấy rất rõ ràng!"
Bà Trương tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
"Thái Song! Cô ngậm m.á.u phun người!" Bà ta giải thích với Diệp Danh: "Tôi cùng cô ta có cừu oán, cô ta đương nhiên sẽ không nói lời hữu ích cho tôi, cô ta hãm hại tôi!"
Người phụ nữ mới vừa nói những lời kia cũng chính là người ban ngày đã mắng bà ta, là người có con gái bị buộc phải nhảy xuống giếng tự vẫn kia.
Trong ngõ nhỏ tối om, đột nhiên lại có người hô lên: "Tôi cũng nhìn thấy, chính là cái bà lão này động tay trước!"
"Đúng đúng!"
"Chúng tôi đều nhìn thấy!"
"Cái bà già này động tay trước! Bà ta đánh người! Bà ta còn uy h.i.ế.p muốn g.i.ế.c đứa bé kia!"
"Bà ta không phải người tốt!"
Mọi người bảy mồm tám lưỡi cùng đồng ý, có người sợ hãi bà Trương trả thù, còn đổi giọng mà nói chuyện đấy.
Cũng có người không sợ.
Bên ngoài ngõ, trên đường có đèn đường, bọn hắn vừa rồi thấy rất rõ ràng, người đánh bà Trương, chính là người phụ nữ ban ngày đã tới.
Hiện tại người phụ nữ kia lại mang theo hai người cảnh sát đi tới.
Người phụ nữ này, một chút cũng không kinh sợ ah, còn có tiền, khả năng còn có thế thu thập được loại người như bà Trương này?
Bọn hắn rốt cuộc cũng có thể báo thù rồi!
"Đồng chí cảnh sát, các người cũng nghe thấy rồi, đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết đấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, là bọn hắn động tay trước." Diệp Thư nói ra.
Cảnh sát đương nhiên cũng biết thủ đoạn thường dùng của bà Trương, đối với những lời Diệp Thư nói hoàn toàn không có bất kỳ nghi ngờ gì.
"Cảnh sát đã đến rồi, cũng không có việc của tôi nữa, tôi đi trước vậy." Diệp Danh nói ra: "Tôi vừa rồi chỉ là gặp chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ thôi."
Nói xong bước nhanh đi vào trong bóng tối. Hiện tại anh đang là nhân viên chính phủ, so với thân phận thầy giáo thì càng mẫn cảm hơn, không thích hợp để tham dự mấy chuyện đánh nhau ẩu đả, càng không thể đánh nhau với quần chúng.
Đèn đường những năm 76 năm vừa thấp lại yếu, đi ra xa một cái, chỉ cần vài bước, anh đã ẩn mình trong bóng tối.
Bà Trương lúc này mới kịp phản ứng: "Đừng cho hắn chạy! Hắn đánh con tôi! Con của tôi còn sống c.h.ế.t không rõ đây này! Hắn phải bồi thường tiền!"
Cảnh sát cũng có chút lúng túng.
Diệp Thư lập tức nói: "Hắn nếu xảy ra chuyện gì, tôi phụ trách, dù sao người ta là vi cứu dì của tôi mới ra tay, là thấy việc nghĩa hăng hái làm."
Nói như vậy cảnh sát cũng an tâm.
Bà Trương cũng câm miệng rồi.
Diệp Thư đã chạy qua xem Trương Quế Lan.
Bà ấy cũng không có việc gì, tóc rối loạn, trên mặt có chút tổn thương, trên người khẳng định cũng có, nhưng là bà tự biết không có gì nghiêm trọng.
Đầu Đại Vĩ cũng không còn chảy m.á.u nữa, Trương Quế Lan cùng Diệp Thư đều thở phào một hơi.
Tiểu Vĩ cũng có chút đau.
Diệp Thư kiểm tra đơn giản một chút, có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng vẫn cần đi bệnh viện.
Hai người cũng không cùng bà Trương nói nhảm, một người ôm một đứa nhỏ đi bệnh viện gần đó.
Bà Trương chạy tới nâng Trương Tiểu Ngũ dậy.
"Ai nha má ơi!"
Vừa lật người qua, bà Trương lại càng hoảng sợ, mặt bê bết máu, nhìn không thấy rõ nữa, thật sự là biến dạng!
Cảnh sát mượn đèn đường nhìn nhìn, chính là vết thương ngoài da do bị cọ trên mặt đất, nói hủy dung thì quá nghiêm trọng rồi, nhưng toàn bộ khuôn mặt đều đổi một lớp da là sự thật, khả năng cũng sẽ có chút sẹo.
Một người đàn ông trưởng thành, chút tổn thương ấy tính toán cái gì? Dù sao Trương Tiểu Ngũ vốn lớn lên cũng không đẹp đẽ gì, có sẹo hay không cũng giống nhau.
Trương Tiểu Ngũ tỉnh táo lại, liền đau đến nói không ra lời, hiện tại cũng cùng bà Trương dắt díu lấy nhau đi bệnh viện.
Trong bệnh viện, bác sĩ đã xử lý tốt vết thương của Trương Quế Lan cùng hai đứa nhỏ, đều không tính là nghiêm trọng gì.
Trương Quế Lan cùng Diệp Thư lúc này mới thật sự yên lòng.
Đã không có việc gì, hai người định về nhà, trong nhà Hoa Chiêu còn không biết chuyện như thế nào rồi, rất gấp đây này.
Bà Trương vừa vặn tiến đến, thấy bọn họ muốn đi, lập tức nóng nảy.
"Con của tôi tổn thương thành như vậy các người còn muốn chạy? Không có cửa đâu! Nhanh đưa con tôi đi xem bệnh!" Bà Trương quát.
Diệp Thư hiện tại cũng có tâm tư cùng bà ta tán dóc rồi, cô nói với cảnh sát: "Các người xem, dì của tôi cùng cháu trai bị tổn thương, đều do bọn họ đánh! Dì của tôi coi như xong, cháu tôi lại chỉ là hai đứa nhỏ! Bọn hắn còn hạ tử thủ! Mới vừa rồi còn uy h.i.ế.p muốn g.i.ế.c bọn chúng, chuyện này nên làm như thế nào?"
Cảnh sát nhìn hai đứa nhỏ, nhỏ gầy, lớn nhất cũng chỉ 10 tuổi, một người đầu rơi m.á.u chảy, một người sắc mặt trắng bệch, mấy người Trương gia này, là càng ngày càng quá mức, bây giờ lại dám đối với trẻ con hạ tử thủ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn hắn nhìn Trương Tiểu Ngũ sắc mặt trầm xuống.
Trương Tiểu Ngũ giơ tay của mình lên: "Xem, đây đều là bọn hắn cắn đấy! Bọn hắn không cắn, tôi cũng không đánh bọn hắn, tôi đây là phòng vệ chính đáng!"
"Anh không đánh bọn hắn, bọn hắn sẽ vô duyên vô cớ mà cắn anh? Anh thơm lắm à?" Một người cảnh sát oán giận nói.
Một người cảnh sát khác nói: "Mau thanh toán tiền thuốc men cho bọn hắn."
"Dựa vào cái gì?" Bà Trương lập tức không chịu rồi.
"Dựa vào việc bọn họ là do các người đánh!" Cảnh sát nói.
"Ai nói vậy? Người ngoài đều nhìn thấy đây này. . . Là bọn hắn động tay trước!" Bà Trương nói.
"Chớ cùng tôi nói những chuyện vô dụng đấy, có muốn cùng tôi quay trở lại chỗ kia gọi người tới làm nhân chứng rồi ghi chép lại không? Làm cũng là các người động thủ trước! Nhanh giao tiền thuốc men! Quy củ của Trương gia các người không phải là, người đánh phải bồi thường tiền sao?"
Trước kia bọn hắn dùng một chiêu này lấy được không ít tiền.
Về sau mọi người đều biết thanh danh của bọn hắn rồi, thà rằng bị khinh bỉ bị đánh cũng không ra tay, thu nhập của người nhà họ Trương lúc này mới ít đi.
"Cô ta còn đánh con tôi nữa nha! Hai đứa con trai của tôi đều bị cô ta đánh rồi! Muốn bồi thường cũng là mấy người cô ta bồi thường cho tôi!" Bà Trương hét.
"Nếu không thì như vậy đi." Diệp Thư nói ra: "Không nói đến chuyện hai đứa con trai này của bà không phải là do chúng tôi đánh, chỉ nói kết quả, thương tổn của hai đứa con trai của bà, chúng tôi bên này cũng bị thương hai đứa nhỏ, huề nhau. Ai cũng không nợ ai đấy."
Bà Trương tất nhiên không chịu: "Hai đứa con trai của tôi bị thương nghiêm trọng ah! Lão Tứ nhà tôi còn gãy 2 cái xương!"
Diệp Thư ôm bả vai của Đại Vĩ, hỏi vị bác sĩ bên cạnh: "Đúng rồi bác sĩ, ông mới vừa nói cháu tôi có khả năng bị ngã đến hỏng đầu rồi? Cần chụp xquang? Cần tốn rất nhiều tiền? Nhưng sẽ lưu lại những di chứng nghiêm trọng? Về sau sinh hoạt đều cần người chiếu cố? Cũng không thể làm những công việc bình thường?"
Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ah, là có chuyện như vậy." Ông ta đẩy mắt kính một cái rồi nói: "Bị thương ở đầu, hậu quả chính là nghiêm trọng như vậy, những khả năng này đều tồn tại đấy, đứa nhỏ hiện tại tốt nhất nên nằm viện quan sát, phí kiểm tra đầu cùng phí giải phẫu, đương nhiên không ít, trước chuẩn bị 1000 a."
Ông ta đã nghe rõ, hai đứa nhỏ là bị người đàn ông này đánh. Lớn như vậy rồi, hắn cũng không biết xấu hổ sao!
"Các người là cái bệnh viện gì vậy? Các người đây là kẻ cướp ah!" Bà Trương chỉ vào bác sĩ mắng: "Các người đều là cùng một nhóm, tôi muốn báo cáo các người!"
"Ta muốn báo cáo ngươi" mấy chữ này mười năm trước thật sự quá dễ dùng rồi, tùy tiện lấy một cái cớ, mặc kệ thật hay giả, đều có thể làm cho người ta mất một lớp da, người người sợ hãi.
Bà Trương đã dùng những lời này hù dọa vô số người, mặc kệ nam nhân nữ nhân, có tiền hay không có tiền, có quyền hay không có quyền.
Nhưng bà ta không biết, thời đại đã lặng lẽ mà thay đổi.
Bác sĩ một điểm cũng không sợ hãi, ông ta không thẹn với lương tâm sợ cái gì. Chuyện ngã đụng đầu này mọi người đều biết. Không chụp phim, không kiểm tra ai biết tình huống như thế nào?
"Bác sĩ, điều trị khuôn mặt của anh ta tốn bao nhiêu tiền?" Diệp Thư chỉ vào mặt Trương Tiểu Ngũ hỏi.
Bác sĩ nhìn lướt qua: "5 đồng a." Cái tổn thương này, bôi một lọ thuốc đỏ là được, băng gạc cũng không cần, 5 mao tiền kỳ thật cũng đã đủ rồi.
Đương nhiên đây là phương pháp trị liệu cẩu thả.
"Bà không muốn huề nhau, chúng ta liền giúp nhau trị liệu a." Diệp Thư nói ra: "Tôi đưa cho bà 5 đồng, bà đưa cho tôi 1000."
"Con trai thứ tư của tôi còn nằm ở bệnh viện đây này! Gãy 2 cái xương!" Bà Trương nói.
"2 cái xương, giá trị 200 sao?" Diệp Thư lại hỏi bác sĩ.
Bác sĩ đã nhớ tới người các cô nói tới là ai rồi, chính là người đầu óc tối dạ lúc sáng còn tìm mẹ.
"Không cần 200, 50 là đủ rồi." Bác sĩ nói.
Tổn thương của Trương Lão Tứ là gãy xương kín, cũng không phải động d.a.o kéo, bác sĩ đã ép xương lại bằng tay và 50 là tính thuốc chống viêm sẽ tiêm trong vài ngày tới.
"55, đổi 1000." Diệp Thư nói.
"Còn có tiền bồi bổ, tiền nghỉ làm, phí nấu ăn…" Bà Trương bắt đầu tính sổ, cái sổ sách này tính qua vài hồi, trơn tru vô cùng.
"Chúng tôi cũng như vậy, còn khả năng phải nằm trên giường cả đời, đến lúc đó xem con của bà sống được lâu, hay là cháu tôi sống được lâu! Ai sống được lâu, người đó cần nhiều tiền hơn!" Diệp Thư nắm lấy Đại Vĩ nói.
Đại Vĩ nghe rõ, lập tức làm ra vẻ suy yếu, nằm phịch xuống trong n.g.ự.c cô.
"Hắn giả bộ đấy!" Bà Trương chỉ vào Diệp Thư, lần đầu bị người ta làm cho tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng thẳng lên.
"Bà nhanh câm miệng a!" Một người cảnh sát hô: "Giống như con của bà không phải giả bộ vậy! Đã thành, việc này cứ quyết định như vậy đi, hoặc là hai ngươi liền 55 đổi 1000, hoặc là đều nằm ở trên giường, xem ai sống được lâu hơn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-136.html.]
Hắn nói xong còn cố nén cười, hắn cũng là lần đầu tiên thấy có người có thê làm cho bà Trương thở không ra hơi, thật sự là đã ghiền.
Bà Trương tức giận đến nói không ra lời.
Diệp Thư cũng không có rảnh cùng bà ta nói dóc nữa, ôm Đại Vĩ đi.
Trương Quế Lan ôm Tiểu Vĩ đi theo ở phía sau.
Bà Trương không có ngăn cản nữa.
Về đến nhà, Hoa Chiêu, Hoa Cường, Diệp Danh đều chờ ở cửa.
Thấy mấy người đi từ xa tới, Hoa Chiêu lập tức nghênh đón: "Bị thương như thế nào rồi?"
"Không có việc gì, đều là bị thương ngoài da." Trương Quế Lan lập tức nói.
Hoa Chiêu thở phào, bị thương ngoài da là tốt rồi. Nghe nói Đại Vĩ ngã đập đầu, dọa c.h.ế.t cô, cô cũng không biết tinh chất kia có thể trị liệu cho não bộ bị tổn thương hay không.
Mọi người vào phòng, Hoa Chiêu lập tức bưng lên cho mỗi người một chén trà nóng.
Người lớn là hoa quả trà, trẻ nhỏ là trà sữa, bao phủ lên một lớp màu xanh lá nhàn nhạt.
Một ly trà vào trong bụng, tất cả mọi người đều cảm thấy mỏi mệt biến mất, thần kinh đang căng cứng cũng thả xuống.
Đặc biệt là Tiểu Vĩ, cậu nhóc cảm thấy bụng đã không đau nữa.
"Anh đang điều tra tình huống của Trương gia, cái này cần phải có thời gian." Diệp Danh nói ra.
"Chuyện này quá làm phiền cháu rồi?" Trương Quế Lan lập tức nói: "Cái nhà kia quá vô lại, còn dám ra, thím còn đánh hắn! Tự chúng ta cũng có thể giải quyết."
Nói cho cùng đây là nhà bà gây phiền toái, hiện tại phiền toái đến Diệp gia sẽ không tốt, bà sợ Diệp gia cảm thấy con gái mình rắc rối nhiều chuyện.
Có mấy nhà chồng lại thích quản chuyện nhà mẹ đẻ hay sao?
"Không phiền toái, tiện tay thôi ạ." Diệp Danh cười nói.
Thấy nụ cười trên mặt anh làm cho Trương Quế Lan lại buông lỏng vài phần, cảm thấy anh rất chân thành đấy.
"Vậy thì. . . Nhìn xem một chút a, có lẽ bọn hắn cũng không dám tới nữa nha?" Trương Quế Lan nói.
Diệp Danh cười cười, không nói gì. Hiện tại nên làm gì liền làm cái đó, hiện tại thím Quế Lan nói anh thu tay lại đó là chuyện không có khả năng.
"Hôm nay không có việc gì rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi đi. Thím, mấy ngày nay thím cùng bọn nhỏ hãy ở chỗ này a." Diệp Danh nói với Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan cũng sợ bọn nhỏ lại bị đánh, gật gật đầu.
Diệp Danh lúc này mới rời đi.
Anh chưa có về nhà, mà suốt đêm tự mình đi tra tình huống Trương gia.
Qua một buổi trưa anh đối với Trương gia đã có chút hiểu rõ, bà Trương trước kia ở xưởng may là người phụ trách kiểm tra chất lượng sản phẩm đấy, nghe nói nhân duyên đặc biệt không tốt, thích lấy việc công làm việc tư, lấy việc công để trả thù riêng. Nịnh bợ bà ta đấy, cho bà ta chỗ tốt đấy, bà ta liền một mắt nhắm một mắt mở. Những người bà ta thấy không vừa mắt đấy, sau lưng nói bậy về bà ta đấy, không hiếu kính bà ta đấy, dù đồ đạt tiêu chuẩn bà ta cũng nói không đạt tiêu chuẩn, hở ra là bắt lỗi người ta sau đó liền mắng một giờ.
Những cô gái trẻ vừa tới không ai là không bị bà ta mắng đến khóc đấy.
Nhưng những chuyện đó cũng không quan trọng, nghe nói mấy sản phẩm không đủ tiêu chuẩn vào trong tay bà ta, nhiều không đếm được…
Còn có Trương Tiểu Ngũ, hắn là quản lý nhà kho đấy.
Anh không tin nhân phẩm của loại người này.
...
Điều tra một phen, về đến nhà đã là đêm khuya.
Hắn rất ít khi trở về muộn như vậy.
Trong nhà vậy mà vẫn mở đèn, Văn Tịnh còn chưa ngủ.
Diệp Danh trong lòng có chút ôn hòa.
"Đã về rồi? Sao lại về muộn như vậy? Việc gì mà phải làm đến 12 giờ?" Văn Tịnh từ trong nhà đi ra tiếp nhận cặp công văn.
"Lão Vương ở cửa đối diện đã sớm trở lại rồi, anh đi làm việc gì vậy?" Văn Tịnh hỏi.
"Có chút việc tư." Diệp Danh nói.
"Việc tư? Cái kia có thể nói với em sao?" Văn Tịnh hỏi.
Cái này thật đúng là không thể.
Diệp Danh dừng một chút.
Văn Tịnh ngay lập tức đoán được, nhất định là có liên quan tới Hoa Chiêu! Hiện tại chỉ cần là những chuyện có quan hệ với Hoa Chiêu, anh cũng không nói với cô nữa!
Ở nhà Hoa Chiêu ngốc đến nửa đêm 12 giờ?
Diệp Danh nhìn sắc mặt Văn Tịnh, trong lòng thở dài, nói ra: "Là Hoa Chiêu mới mua cái tạp viện kia, có chút phiền phức, có nhà khó chơi đến gây phiền toái, đánh mẹ cùng mấy em của Hoa Chiêu, anh đi xem."
Như vậy ah...
Mẹ của Hoa Chiêu lại bị đánh rồi hả?
Cái này cũng không tệ lắm. . . .
Còn có, nhà ở.
"Cái nhà trống kia của cô ấy có phiền toái?" Văn Tịnh hỏi.
Diệp Danh nhìn cô, ánh mắt do dự, gật gật đầu: "Có chút phiền toái."
"Nghiêm trọng sao?" Văn Tịnh lại hỏi.
"Thật nghiêm trọng đấy." Diệp Danh nói.
Văn Tịnh biểu cảm càng do dự, muốn nói lại thôi.
Diệp Danh lòng bình tĩnh lại, hoá ra không phải là cố ý chờ anh, là có chuyện muốn nói với anh.
Anh đến buồng vệ sinh rửa mặt.
Chờ lúc anh đi ra, Văn Tịnh dựa vào trên giường, vẫn là biểu cảm kia, một bộ dạng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lại là cái bộ dạng này.
Văn Tịnh thông minh, lại có tâm tư, trong lòng có một chút việc, liền không bỏ xuống được, gây khó dễ, không giải quyết được rồi, cuộc sống hàng ngày càng khó có thể bình an.
Trước kia anh luôn thông cảm cho cô, không cho cô khó xử, chủ động giúp cô giải quyết bất cứ phiền phức gì.
Nhưng rồi anh phát hiện khả năng mình đã sai rồi, cái này có lẽ làm cho cô cảm thấy hết thảy có được đều rất dễ dàng, khẩu vị càng lúc càng lớn.
Diệp Danh nằm xuống, nói ra: "Tắt đèn ngủ đi."
Văn Tịnh trong lòng khựng lại, anh vậy mà không hỏi... Trước kia mỗi lần cô có cái dạng này, anh đều hỏi cô làm sao vậy!
Lần này là không phát hiện? Có phải anh làm như không thấy?
Văn Tịnh mặt trắng bệch rồi lại tím, tím lại trắng bạch.
Diệp Danh trở mình, chuẩn bị ngủ.
Văn Tịnh tức giận đột nhiên bộc phát, vốn nên là nghĩ lại mà nói, lại thốt ra: "Ba mẹ em hôm nay lại tới tìm, trong nhà thật sự không chen chúc được nữa, hai người già bọn họ bị mấy đứa nhỏ tra tấn không thành bộ dáng rồi, anh mau giúp đỡ nghĩ biện pháp ah."
Cô đẩy Diệp Danh.
Cùng Diệp Danh hô to gọi nhỏ, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới.
"Bọn hắn muốn thuê nhà như thế nào? Nói cho anh biết, mấy ngày nay có rảnh sẽ xem xét xung quanh cho bọn hắn." Diệp Danh không có lật người lại, nhắm mắt nói ra.
"Em thấy cái viện trống kia của Hoa Chiêu rất hợp thích, nghe nói chỗ đó khá lớn, hai nhà ở không có vấn đề…Anh tìm người dọn dẹp một chút, không cần dọn dẹp tốt giống như trong nhà như vậy, tùy tiện dọn dẹp là được." Văn Tịnh nói ra.
Cô nói nhà của Diệp Thâm, là trong nhà đấy…
Diệp Danh ánh mắt tối lại, hỏi: "Bọn hắn giao tiền thuê a?"
"Giao ah! Khẳng định giao! Hơn nữa tuyệt đối là giá thị trường, không chiếm tiện nghi của cô ấy!"
Hiện tại thuê một căn phòng, ba năm đồng là đủ rồi, thuê một căn nhà, rẻ một chút thì 10 đồng, đắt hơn thì ba năm mười đồng cũng đủ rồi. Hai nhà cùng chia, một nhà hơn mười hai mươi đồng, bọn hắn lấy ra nổi.
Vợ chồng ba đứa em trai của cô đều là vợ chồng công nhân viên, hơn nữa công tác cũng không tệ, tiền lương không thấp, đôi vợ chồng mỗi tháng có thể kiếm được một hai trăm đồng, xem như gia đình thu nhập cao.
Chính là dùng tiền tiêu tiền như nước, tích lũy không được bao nhiêu tiền. Nhưng là 20 đồng cùng chia thì có.
Diệp Danh xoay người ngồi dậy, hỏi Văn Tịnh: "Đã xuất ra nổi tiền thuê nhà, vì cái gì cứ nhìn chằm chằm vào căn nhà của Hoa Chiêu vậy? Anh còn có thể tìm cho bọn họ một căn nhà khác, thậm chí là hai căn nhà độc lập, hai nhà bọn họ không phải là không nguyện ý ở cùng một chỗ sao? Tách ra không phải rất tốt sao?"
Anh có chút không rõ ràng cho lắm, Văn gia đang có chủ ý gì?
Vốn dĩ anh cho rằng Văn gia là muốn "Mua" căn nhà đó của Hoa Chiêu, chỉ có điều tiền không đủ, bọn hắn muốn vào ở trước, chờ lúc nào có tiền rồi sẽ đưa.
Hiện tại chỉ là thuê, lại trả tiền thuê nhà, vậy đang có ý đồ gì?
Anh một lần nữa tìm cho bọn họ một căn nhà khác, cũng có thể a?
Văn Tịnh vẻ mặt lại không muốn: "Bọn hắn sốt ruột muốn chuyển ra ngoài, anh một hai ngày có thể tìm được căn nhà khác sao?"
"Có thể." Diệp Danh khẳng định nói.
Văn Tịnh...
Cô vẫn là không muốn.
Mấu chốt là, cha mẹ không muốn, bọn hắn nói, chỉ muốn ở căn nhà kia của Hoa Chiêu.
Nguyên nhân, cha mẹ cũng đã nói với cô rõ ràng, lại để cho cô khuyên nhủ Diệp Danh.
Bọn hắn đến cùng vẫn là muốn mua một căn nhà, thuê phòng ở lại không nỡ tu tu bổ bổ, dọn dẹp lưu loát, đều là thay người khác làm quần áo cưới.
Hơn nữa người ta nói không cho thuê nữa, quay đầu liền bị đuổi ra ngoài, ngươi cũng không có chỗ mà nói rõ lí lẽ.
Hoa Chiêu xem như cũng là thân thích của bọn họ rồi, cũng không thể không lưu tình như vậy a?
Hơn nữa bọn hắn ở được lâu rồi, cùng căn nhà có cảm tình rồi, trong tay cũng có tiền rồi, có thể mua a?
Dù sao căn nhà kia Hoa Chiêu cũng không ở, còn chướng mắt, cũng không cho mẹ của cô ta đến ở. Bọn hắn mua lại có lẽ rất dễ dàng đấy. Xem ở mặt mũi thân thích, cô ta đoán chừng cũng không thể xấu hổ mà đòi nhiều tiền.
Vậy bọn họ hiện tại liền thuê vào ở đi, cũng chẳng khác nào mua, cái nhà này chính là của bọn họ rồi. Chờ bọn hắn lúc nào có tiền rồi, lúc đó lại làm thủ tục.
Văn Tịnh trên mặt giấu không được tâm tư, Diệp Danh lại là người thông thấu đấy, suy nghĩ cẩn thận một chút liền ra rồi.
Anh nằm xuống: "Tóm lại, bọn hắn muốn chuyển ra, anh sẽ tìm cho bọn hắn một căn nhà khác, bằng không thì, vẫn là ở lại đó a, nhiều năm như vậy cũng có thể sống, một hai ngày liền sống không nổi nữa? Tắt đèn, ngủ."
Văn Tịnh nhìn phía sau lưng anh, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Cô không thể đụng vào Hoa Chiêu một chút! Có phải không?
Cô tức giận cả một đêm không ngủ được.
...
Mà một đêm này, rất nhiều người ngủ không được.
Trong bệnh viện, Trương Lão Tứ cùng Trương Tiểu Ngũ gom góp trở thành một đôi, hai người ở cùng một phòng bệnh, thuận tiện cho bà Trương chiếu cố.
Trương Tiểu Ngũ kỳ thật có thể trở về nhà rồi, trên mặt đã vảy kết rồi, nhưng là hắn không muốn trở về.
Hắn nếu đem cái khuôn mặt này trở về, người xung quanh không biết sẽ hả hê đến mức nào đây này!
Mặc dù đã dọn đi 2 tháng rồi, hàng xóm mới đã bị hai anh em gây hoa một lần, không có ai chào đón hai người bọn họ.
Không, là ba mẹ con bọn hắn.
Ba mẹ con tụ tập cùng một chỗ thương lượng, làm sao để tiếp tục tìm Hoa Chiêu gây phiền toái.
Chỉ như vậy liền rút lui, căn bản không phải là tác phong của nhà bọn hắn. Không thấy tiền, bọn hắn chắc là sẽ không bỏ qua.