Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:48
Lượt xem: 166
Diệp Danh lái xe đưa người, Văn Tịnh không cùng đi theo một lúc. Cô ta muốn đi đấy, cô ta không muốn cùng mẹ chồng đợi cùng một chỗ, cô ta cảm giác không ổn…Nhưng Miêu Lan Chi không để cho cô ta đi.
Trong nhà không có người ngoài, Miêu Lan Chi nhìn thoáng qua Diệp Thư.
Diệp Thư lập tức thức thời mà về phòng của mình rồi.
Miêu Lan Chi nhìn Văn Tịnh hỏi thẳng: "Cô làm sao vậy? Muốn làm cho Hoa Chiêu khó xử sao?"
“Con không có.” Văn Tịnh phủ nhận ngay lập tức.
"Vậy là cô muốn làm cho tôi xấu mặt sao? Làm cho người nhà Hoa Chiêu đều hiểu lầm tôi là muốn ra oai phủ đầu bọn họ, để họ đối với tôi có ý kiến?!" Miêu Lan Chi tức giận đến thở gấp nói.
"Con không có…" Văn Tịnh nước mắt đều rơi xuống rồi. Mẹ chồng lần đầu tiên giáo huấn cô ta hung dữ như vậy.
Đều là vì Hoa Chiêu.
Miêu Lan Chi cũng không cùng cô ta tranh luận, có hay không trong lòng tự mình biết.
"Tôi trước kia đúng là không thích Hoa Chiêu, cảm thấy con bé xuất thân nông thôn, không xứng với Diệp Thâm." Miêu Lan Chi nói ra: "Nhưng hai người bọn họ đã kết hôn rồi, ta không thích con bé thì nó cũng đã là vợ Diệp Thâm, là con dâu của Diệp gia. Giống như với cô vậy! Tôi đã từng gây khó dễ qua với cô sao? Đã gây khó dễ cho người nhà cô sao?"
Bà nhiều lắm là đối với hai cô lãnh đạm một ít, biểu đạt thoáng một chút tâm tình của mình mà thôi.
Văn Tịnh khóc càng dữ dội hơn, mẹ chồng rốt cuộc cũng thừa nhận bà không thích cô ta.
Miêu Lan Chi xác thực cũng không thích cô ta, cô con dâu này cũng là con trai tự mình chọn đấy.
Trước kia trông cũng khá ổn, nhưng trong hai năm qua, tính cách càng ngày càng tối tăm phiền muộn rồi, hôm nay vậy mà làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, thật sự là làm cho Diệp gia mất mặt, cho Diệp Danh mất mặt!
"Bên ngoài cô nhất định phải nhớ mình là con dâu nhà họ Diệp, bên trong phải nhớ cô là vợ Diệp Danh, cô làm cho vợ Diệp Thần xấu hổ, cô làm cho hai anh em bọn chúng sau này làm sao có thể sống chung hòa thuận với nhau? Cô muốn làm rối loạn gia đình sao?” Miêu Lan Chi lạnh giọng dạy dỗ.
Những lời nặng nề này khiến Văn Tịnh thở mạnh cũng không dám.
"Tôi biết rõ tâm tư cô." Miêu Lan Chi nhìn thoáng qua bụng Văn Tịnh.
Theo lý một cô em dâu xuất thân nông thôn như Hoa Chiêu, mặc dù rất xinh đẹp, Văn Tịnh cũng sẽ không làm như vậy đấy.
Xinh đẹp thì làm được cái gì? Xinh đẹp cũng chỉ đối với Diệp Thâm hữu dụng, đối với cô ta không tạo thành uy h.i.ế.p gì.
Chính thức kích thích Văn Tịnh chính là bụng Hoa Chiêu.
Miêu Lan Chi há to miệng, cũng không muốn lại kích thích thêm cô ta nữa..., cô ta có bệnh hiếm muộn cũng không phải là lỗi của cô ta, cô ta cũng thống khổ.
"Về sau thu hồi những tâm tư nhỏ kia của cô đi, tôi không yêu cầu hai người các cô về sau tương thân tương ái, yêu thương nhau giống như chị em, nhưng khi ở bên ngoài, không được làm cho tôi mất mặt! Đối với trong gia đình, cũng đừng làm cho Diệp Danh khó xử, phá hư tình cảm anh em của bọn chúng! Nghe rõ chưa?" Miêu Lan Chi nói.
"Nghe rõ." Văn Tịnh khóc nức nở nói.
"Có thể làm được không?" Miêu Lan Chi thấy bộ dạng không phóng khoáng này của cô ta liền nổi giận, Hoa Chiêu là một cô gái xuất thân nông thôn cũng sẽ không khóc thành như vậy!
Bà kỳ thật luôn âm thầm quan sát Hoa Chiêu, phát hiện đó là một cô gái rất thông minh, có cá tính, đừng nói sẽ ủy ủy khuất khuất mà khóc như vậy, bà nếu là dám huấn con bé, nó khẳng định dám cùng bà giảng đạo lý.
"Có thể làm được." Văn Tịnh vừa khóc vừa nói.
Miêu Lan Chi trừng mắt liếc cô ta, rồi lại lên lầu chỉnh đốn Diệp Thư.
Trước kia đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Con nhóc kia khẳng định biết rõ, cả nhà khả năng chỉ có bà cùng Văn Tịnh là không biết. Lại đem bà cùng Văn Tịnh bỏ vào một chỗ, thật đáng giận!
......
Nghe được lời xin lỗi của Diệp Danh, Hoa Chiêu không ngạc nhiên chút nào, anh cả là một người ngay thẳng.
Chà, có đôi khi…
Hoa Chiêu không dễ dàng bày tỏ sự tha thứ, cô chỉ nói: "Có một số người vừa gặp đã như bạn cũ, cũng có người đến lúc bạc đầu vẫn như mới. Cô ấy và em có thể có quan điểm không giống nhau. Trời sinh không thể làm bạn, chỉ có thể nói rằng thật đáng tiếc"
Không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, Diệp Danh sửng sốt một chút rồi nở nụ cười. Bất quá điều này so với việc Hoa Chiêu vì mặt mũi của anh bên ngoài tha thứ cho Văn Tịnh, sau đó miễn cưỡng cùng Văn Tịnh ở chung càng hợp tâm ý của anh hơn.
Vì như vậy, anh chính là đang làm khó Hoa Chiêu rồi.
Anh có nghĩ đến khúc mắc của Văn Tịnh, chuyện này không phải chỉ mấy câu là có thể tháo gỡ đấy. Đã như vầy, hai người có thể duy trì mặt ngoài bình tĩnh, anh đã biết đủ.
"Anh trở về sẽ nói chuyện với cô ấy, về sau sẽ không làm phiền em nữa." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu nở nụ cười.
Phương pháp xử lý của Diệp Danh, cô rất thích.
"Anh cả, thịt này anh lấy về đi, yên tâm, khẳng định không có hạt đấy." Hoa Chiêu mang theo cái túi treo ở khuỷu tay, nhét vào trong tay hắn.
Mẹ chồng đã có băn khoăn, cô liền một khối thịt cũng không có để lại, lưu lại bà không ăn, rất là lãng phí.
Văn Tịnh khẳng định cũng sẽ không ăn thịt của cô, không chừng sẽ đem phòng bếp đập phá ~
Nhưng thịt chính là thịt, lúc này cũng coi như là đồ tốt, Diệp Danh không ăn, lấy ra đi tặng lễ cũng là không sai đấy, thịt nhà cô, nhất định có thể làm cho người khác nhớ kỹ anh cả đấy.
Diệp Danh cầm thịt trong tay, nở nụ cười. Cô em dâu này vẫn còn nhận anh là anh cả.
"Tốt, anh trở về nếm thử." Diệp Danh cười nói.
Anh cả đã nói như vậy, Hoa Chiêu tin anh ấy thực sự có can đảm mang về nhà, cười nhắc nhở: "Cái kia cũng đừng nói là em đưa cho anh, bằng không thì coi chừng xoong nồi nhà anh."
Diệp Danh cười lớn rồi đi ra.
Diệp Thư cũng bị mẹ giáo huấn một trận rồi mới dừng lại, sau đó ngoan ngoãn nói chuyện xảy ra lúc ban đầu.
Cô nói lại rất kỹ càng.
Hạ Kiến Ninh bên kia chỉ biết là Hoa Chiêu là giả sinh non, Diệp Thư lại đem chuyện các cô cùng Từ Mai cũng nói ra.
Cô biết rõ mẹ gần đây luôn thông qua quan hệ của mình mà trừng trị Tử Mai, Tử Mai cũng nhanh mà không làm việc nổi ở đơn vị nữa.
Vậy thì có chút ngộ thương rồi.
Miêu Lan Chi vừa sợ lại kinh ngạc: "Chủ ý này là Hoa Chiêu nghĩ ra hay sao? Nhất thời nghĩ đến? Con bé còn biết lợi dụng máy ghi âm? Con bé không phải là dân quê sao?"
"Mẹ, mẹ xem thường dân quê à?" Diệp Thư không trả lời vấn đề của bà, chỉ là nói ra.
"Đừng ngắt lời mẹ, con biết rõ mẹ không có ý tứ kia." Bà không phải xem thường người nông thôn, nhưng thân phận nông thôn chính là có rất nhiều hạn chế, cả đời không thể ra khỏi thôn, nên làm gì có kiến thức?
"Hoa Chiêu thì không giống. Có thể là được ông nội Hoa dạy qua rồi." Diệp Thư kỳ thật cũng thấy rất kỳ lạ đấy, cô đương nhiên biết rõ dân quê là cái dạng gì, nhìn em gái của chồng cũ cô sẽ biết. Nhưng Hoa Chiêu trên người thật sự không có một chút "Dáng vẻ quê mùa" nào.
"Con bé lá gan thật là lớn." Miêu Lan Chi đối với việc Hoa Chiêu lớn mật lại có nhận thức mới, bất quá rất nhanh sau đó bà đã không có tâm tư để ý đến những chuyện này rồi: "Nhanh, giúp mẹ tìm xem những đồ dùng lúc trước mẹ chuẩn bị đã để chỗ nào rồi! Tranh thủ thời gian lấy ra để giặt giũ lại, lập tức sẽ cần dùng đến rồi!"
Nói đến chuyện này Diệp Thư cũng tỉnh táo lại, cô bởi vì các loại nguyên nhân nên không có sinh con, không có nghĩa là cô không thích trẻ con, đặc biệt là mấy đứa nhỏ nhà em trai.
Vừa nghĩ tới Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm sinh ra đứa nhỏ, không biết sẽ xinh đẹp thành cái dạng gì, cô liền kích động.
"Con nhớ lúc trước mẹ đã để lên gác xép hết rồi hả?" Diệp Thư vừa bắt đầu dọn dẹp vừa nói.
“Đúng vậy, tất cả đều ở trên gác xép.” Lúc đó bà thực sự rất buồn, không dám nhìn thấy những thứ đó nữa, cũng ngại vứt bỏ, sau này còn dùng được nên bà đã thu dọn chúng lại và để chúng trên gác xép.
"Một mùa hè rồi, sợ là bị nấm mốc rồi." Miêu Lan Chi bước nhanh vài bước lướt qua Diệp Thư, còn vỗ cho cô một cái, con nhóc c.h.ế.t tiệt này, hại bà tự dưng thương tâm mấy tháng!
"Hai ngươi làm gì vậy?" Diệp Mậu đứng ở dưới bậc thang kỳ quái nói. Hơn nửa đêm không ngủ được, hai mẹ con còn trò chuyện đến cao hứng như vậy, thật sự là hiếm thấy.
"Ồ? Ông không phải đang đi họp ở tỉnh khác sao, qua vài ngày nữa mới trở về?" Miêu Lan Chi hỏi.
"Nghe nói Hoa Chiêu cùng ông nội của con bé đã tới, nên tôi trở về trước." Diệp Mậu nói ra.
Nếu như đơn thuần là con dâu trở về, ông có thể không cần ân cần như vậy, nhưng là Hoa Cường cũng tới, chính là không giống với lúc trước, Hoa Cường chẳng những là trưởng bối, năm đó còn cứu cha ông, là ân nhân của nhà mình, ông không thể lãnh đạm được.
"Bọn họ đã đến rồi phải không? Hoa Chiêu, có khỏe không?" Diệp Mậu hỏi. Ông cũng nhớ thương cháu trai đây này.
Miêu Lan Chi nhìn ông, lập tức hừ một tiếng, quay đầu đi luôn. Quả nhiên cả nhà ai cũng biết, chỉ bà cùng Văn Tịnh không biết.
Diệp Thư ở bên cạnh ha ha cười: "Đều đến rồi, đều tốt."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Mậu yên tâm: "Con nói với mẹ một tiếng, ngày mai chúng ta đi qua chào hỏi một chút."
"Dạ."
......
Diệp Danh trực tiếp mang theo thịt trở về nhà.
Văn Tịnh đã trở về rồi, cô ta lúc trước là đi xe đạp đến nhà chồng, tự nhiên cúng sẽ đạp trở về.
Hai người chân trước sau chân vào cửa, Văn Tịnh quay đầu lại đã nhìn thấy trong tay Diệp Danh còn cầm theo thịt, không cần nghĩ, đây nhất định là Hoa Chiêu đưa đấy.
"Anh sao lại nhận? Mẹ nói có hạt, bà cũng không có muốn." Văn Tịnh buột miệng nói.
Diệp Danh lướt qua cô ta, đem thịt phóng tới trong tủ lạnh, tự nhiên nói: "Không sao, anh không sợ, nếu quá lo lúc ăn sẽ tiệt trùng. Nếu em không thích, có thể không ăn, anh cũng không miễn cưỡng."
Văn Tịnh nhíu mày: "Virus có thể lây lan đấy, anh đặt ở trong tủ lạnh, tủ lạnh đều bị lây nhiễm rồi, như vậy nồi chén cũng sẽ bị lây nhiễm."
"Vậy làm sao bây giờ?" Diệp Danh đứng yên ở cửa ra vào, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao xa như ánh trăng: "Có một số việc chính là như vậy, tránh cũng tránh không được. Hoa Chiêu là con dâu của Diệp gia, em cũng thế, về sau còn phải gặp mặt, tránh không khỏi, em định làm như thế nào? Tiếp tục tìm cô ấy gây phiền toái sao?"
Văn Tịnh cứng người lại, càng làm cho cô cứng ngắc chính là ánh mắt của Diệp Danh, anh ấy nhìn cô, chưa từng có xa cách như vậy.
Vì cái gì?
Còn không phải bởi vì Hoa Chiêu!
Văn Tịnh đáy lòng hỏa khí triệt để bốc cháy lên.
"Tôi tìm phiền toái cho cô ta ở chỗ nào? Tôi chẳng qua là do mấy ngày nay không thoải mái, làm đồ ăn không ngon, anh liền trách tôi….Ô ô!" Văn Tịnh che miệng, ngồi ở trên ghế sô pha ủy khuất mà khóc.
"Anh không quan tâm thân thể của tôi thoải mái hay không, cũng chỉ vì đồ ăn làm không tốt liền oan uổng cho tôi"
"Tôi tìm cô ta phiền toái làm gì? Tôi cùng cô ta không oán không cừu đấy, tôi ghen ghét cô ta lớn lên đẹp mắt sao? Tôi ghen ghét cô ta có tiền sao? Trong mắt anh, tôi chính là loại người này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-127.html.]
Văn Tịnh càng khóc càng lớn, còn càng ngày càng thấy có lý. Cô ta bị thuyết phục bởi chính mình rồi.
Diệp Danh chỉ là lẳng lặng mà nhìn cô, cô gái từng đơn thuần tốt bụng từ lúc nào đã biến thành cái dạng này? Có phải anh chưa bao giờ thực sự hiểu rõ cô?
Cái bộ dạng c.h.ế.t cũng không thừa nhận, bộ dạng càn quấy, càng lúc càng giống mẹ và chị gái mình rồi. Trước kia, anh cho rằng cô khác với bọn họ đấy.
"Hay là nói, anh cũng thấy cô ta lớn lên đẹp mắt! Anh muốn hướng về cô ta? " Văn Tịnh hô lên đòn sát thủ. Đàn ông...
Diệp Danh ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng rất nhanh lại dấu đi.
Anh ngồi bên cạnh Văn Tịnh, nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng vỗ về cô: "Cô ấy có đẹp hay không cũng không quan trọng. Trong mắt anh, em là người đẹp nhất."
“Hừ!” Văn Tịnh hừ lạnh một tiếng, trong lòng ngọt ngào, nước mắt cũng thu liễm.
Vốn cũng không có vài giọt, vẫn là dọa được.
"Anh biết rõ những năm này em bởi vì không có con, áp lực rất lớn, bây giờ nhìn thấy Hoa Chiêu mang thai, trong lòng không thoải mái. Nhưng có hàng triệu phụ nữ có thể sinh con bình thường, em không thể đều ghen ghét họ, càng không thể ghen ghét người thân của mình."
Diệp Danh tàn nhẫn mà xé ra miệng vết thương của cô, bởi vì anh phát hiện dưới vết thương sinh mủ rồi, bất tri bất giác đã hoàn toàn thay đổi, anh muốn đem mủ khoét ra, để cho miệng vết thương khép lại.
Anh rõ ràng cảm giác được bả vai dưới tay mình cương lại rồi, anh vẫn không ngừng, tiếp tục nói: "Hoa Chiêu mang thai, đối với em mà nói là chuyện tốt, Diệp gia có người nối dõi, trọng trách trên người em cũng sẽ nhẹ hơn."
Văn Tịnh trên mặt cứng ngắc, trọng trách trên người cô sẽ không nhẹ đi, mà là tất cả trọng trách đều rơi vào trên người cô!
Vì sao Hoa Chiêu nhanh như vậy liền có thai? Mà cô mười năm không có con! Như thế cô khó mà chịu nổi!
Vì sao Hoa Chiêu lại mang thai? Nếu cô ta cũng giống như cô đều hiếm muộn, hai người đều gánh vác trọng trách, ai cũng không ghét bỏ ai, không tốt sao?
Diệp Danh nhìn ánh mắt của cô liền hiểu.
Trái tim chùng xuống, tay cũng nặng nề rơi xuống.
Tại sao có thể như vậy?
Anh hít một hơi thật sâu, ngồi vào bên trong ghế sô pha, nhìn dáng vẻ của Văn Tịnh ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Tóm lại, em về sau đừng có tìm cô ấy phiền toái, đối xử khách khí lễ phép giống như người ngoài thì tốt rồi."
Văn Tịnh cứng đờ ngồi đó, không có lên tiếng.
Diệp Danh lòng càng lạnh hơn, giọng nói cũng không có độ ấm: "Có thể chứ?"
"…Có thể." Văn Tịnh móng tay cắm vào trong thịt, nhẹ nhàng nói.
......
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu dậy sớm, định đi xung quanh xem nhà mới của cô.
Kết quả phát hiện ông nội cùng mẹ và mấy đứa em đã dậy rồi, đang đứng ngoài sân, cũng đã đi bộ được vài vòng rồi.
Theo chưa thấy qua một ngôi nhà rộng rãi như vậy, khí phái đấy, hoa lệ đấy, mùi hương cổ xưa, màu sắc cổ xưa, làm cho mấy người đều xem đến choáng váng.
Thấy Hoa Chiêu đi ra, Đại Cần lập tức hỏi: "Chị, ở đây trước kia là hoàng cung sao?"
Hoa Chiêu nở nụ cười: "Nào, chị chỉ cho em biết hoàng cung ở đâu."
Hoa Chiêu mang theo mấy người đi hậu viện, hậu viện có dãy nhà sau, một số gia đình giàu có sẽ đem chỗ này sửa lại thành toà nhà 2 tầng, cho các tiểu thư, phu nhân ở lại.
Trước đây, nơi này là Tào gia, cũng là một tầng đấy, nhưng Hoa Chiêu cùng thầy Tôn từng thảo luận qua, đổi thành toà nhà 2 tầng có mái che.
Chính xác mà nói là 2 tầng rưỡi, mỗi bên làm một cái sân thượng ở phía đông và phía tây.
Hoa Chiêu mang theo mấy người lên sân thượng, độ cao này cao hơn xung quanh một một tầng rồi, sau đó liền thấy được phía xa xa nắng sớm chiếu xuống, ánh vàng rực rỡ trải trên mấy nóc nhà.
"Xem, chỗ đó mới là hoàng cung." Hoa Chiêu nói ra.
"Oa…" Bọn nhỏ đều đã mất đi ngôn ngữ.
Hoàng cung thoạt nhìn quả nhiên so với ở đây càng lớn càng hoa lệ hơn, nhưng là, bọn chún biết rõ hoàng cung có ý nghĩa như thế nào, thầy giáo nói rồi, nơi đó là trái tim của tổ quốc.
Nhà chị gần với trái tim quá!
"Các em từ từ xem a, chị đi làm cơm." Hoa Chiêu nói xong cũng muốn xuống dưới, Trương Quế Lan vội vàng đỡ cô.
Cũng may cầu thang này vừa rộng lại thấp, còn có lan can, làm vô cùng chu đáo.
Bữa sáng vừa làm xong, Diệp Thư đã tới rồi.
"Chị đến thật là đúng lúc ha ha! Hôm nay làm món gì vậy? Thơm quá ah! Chị ở bên ngoài liền nghe thấy được." Diệp Thư vừa vào cửa liền nói ra.
"Chị hái đồ đưa tới sao?" Hoa Chiêu nhìn đồ trong tay cô ấy: "Mang rau quả? Không cần chị đưa từ xa như vậy tới đâu, tý nữa em đi chợ bán thức ăn mua cũng được."
Cô không thiếu các loại phiếu vé, chợ bán thức ăn luôn mở rộng cánh cửa cho cô.
"Mẹ ngày hôm qua không phải là nói cho em một ít rau quả trong nhà cầm về sao, ngày hôm qua thấy em hành lý nhiều nên không đưa cho em mang về, hôm nay vừa sáng sớm liền thúc dục chị đưa tới, chỉ sợ em buổi sáng không có đồ ăn." Diệp Thư làm bộ ghen tị.
Chỉ một chút mà chính mình cũng mang không nổi nữa: "Nhưng thật ra là bọn họ buổi trưa muốn tới dùng cơm, sợ em trở tay không kịp, để cho chị tới nói trước một tiếng."
Trong viện tử này không có bố trí điện thoại, có chút bất tiện. Đáng tiếc là chỗ này không có tuyến đường, muốn lắp cũng không được.
Hoa Chiêu gật đầu, Diệp gia thực sự sẽ đến, ngày hôm sau liền đến nhà thăm hỏi, coi như là chính thức gặp mặt hai nhà rồi, rất cho cô mặt mũi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng rồi, trước kia nhờ chị giúp em nghe ngóng nhà ở đã có tin tức gì chưa?" Hoa Chiêu hỏi.
"Xung quanh nơi này quá không có nhà riêng đấy, chỉ có mấy gian nhà trong nội viện." Diệp Thư nói ra: "Bất quá cách đây 2 con phố còn có 2 cái nhà nhỏ, lúc nào em rảnh chúng ta liền đi nhìn một chút."
Hoa Chiêu gật đầu, đừng nói cách 2 con phố nhỏ, 2 đầu phố cô cũng có thể tiếp nhận.
Thấy Diệp Thư đến nhà còn mang theo một bọc lớn các loại rau quả cùng thịt tới, Trương Quế Lan càng cảm thấy được người mẹ chồng này không tệ, ngày hôm qua nói mấy lời nói kia cũng không phải để tùy tiện dỗ dành bọn họ đấy.
Chị chồng này của Hoa Chiêu cũng rất tốt , coi Hoa Chiêu giống như em gái ruột vậy, bà nhìn mà thấy thật cao hứng.
Hoa Cường cũng cao hứng, cháu gái của ông thực sự đáng tin cậy, ông ngay lúc này có nhắm mắt cũng thấy an tâm.
Diệp Thư ăn sáng xong cũng không về, mà ở lại giúp Hoa Chiêu chuẩn bị cơm trưa. Hoa Chiêu vừa nói chuyện vừa chỉ huy cô rửa rau, tay cầm muôi chính là Trương Quế Lan, về điểm này cô cũng không lấy tay nghề ra bêu xấu.
"Ngày hôm qua mẹ đã giáo huấn qua chị dâu rồi." Diệp Thư vụng trộm nói ra.
Nhưng là thanh âm cũng không phải rất nhỏ, Trương Quế Lan nấu cơm ở một bên cũng có thể nghe được.
Cô ấy thật ra là nói cho bà ấy nghe, lại để cho bà yên tâm.
"Anh cả cũng xin lỗi rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư gật gật đầu, cái này cô đoán được, anh trai chính là người như vậy.
"Em đừng để trong lòng, chị dâu mấy năm này, tư tưởng khả năng có chút lệch lạc rồi." Diệp Thư thở dài.
Hoa Chiêu gật gật đầu: "Em cho dù để vào trong lòng cũng biết cô ấy là cô ấy, anh cả là anh cả, em cũng sẽ không nói lung tung với Diệp Thâm, phá hư tình cảm anh em của bọn họ."
Diệp Thư cười hắc hắc: "Em chính là thông minh."
Tình cảm của chị em dâu không có thì thôi, mọi người duy trì mặt mũi bên ngoài là được, cô chủ yếu là sợ Văn Tịnh cùng Hoa Chiêu không hợp, ảnh hưởng đến tình cảm của Diệp Danh cùng Diệp Thâm, vậy thì thật là đáng thương rồi.
Nói đến cái này, Hoa Chiêu rốt cục nhịn không được hỏi cô ấy: "Chị có tin tức gì của Diệp Thâm không? Anh ấy đi lâu như vậy cũng không có viết thư cho em."
Tuy trước khi đi, Diệp Thâm đã nói rằng anh ấy không phải là đi huấn luyện cố định gì đó, anh ấy là ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, tất cả lịch trình đều được giữ bí mật, và không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Cô cũng không lo lắng lắm, nhưng chỉ là nhịn không được muốn hỏi.
Vạn nhất Diệp Thư biết rõ thì sao?
Kết quả Diệp Thư lắc đầu: "Phương diện này, chị cũng không có đặc quyền gì để biết đấy, chị cũng không phải cùng một hệ thống với họ đấy, bất quá, cha có thể biết hắn ở đâu, cũng không biết là có thể nói cho em biết hay không."
"Vậy thôi quên đi, anh ấy vẫn đang an toàn là được." Hoa Chiêu sờ sờ bụng, Diệp Thâm đã từng nói qua sẽ cố gắng trở về trước khi cô sinh, cô sẽ chờ a.
10 giờ sáng, trước bữa cơm, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Hoa Chiêu đoán là cha mẹ chồng đến rồi, kết quả mở cửa phát hiện ông nội Diệp Thâm cũng tới.
"Ông nội, làm sao ông lại tới rồi! Lẽ ra phải để cháu đến thăm ông trước đấy!" Hoa Chiêu vừa ngạc nhiên vừa nhiệt tình mà chào hỏi.
Diệp Chấn Quốc trông thấy cô liền cao hứng, trông thấy cái bụng lớn của cô càng cao hứng.
"Người một nhà không cần khách sáo nhiều như vậy, cháu cùng ông nội mình ngàn dặm xa xôi đến rồi, đều mệt muốn c.h.ế.t rồi, ông tới thăm các người cũng giống như vậy đấy." Diệp Chấn Quốc đi tới.
Hoa Cường nghe được thanh âm đi ra: "Lão thủ trưởng, ngài làm sao tới rồi hả? !"
Ông từ đầu đã làm cảnh về viên cho Diệp Chấn Quốc, về sau chức vụ tuy cao hơn, đã có đoàn đội của chính mình, nhưng là Diệp Chấn Quốc trong lòng ông vẫn là lão thủ trưởng của ông.
"Thông gia!" Diệp Chấn Quốc ôm Hoa Cường cười to: "Hiện tại chúng ta là thông gia rồi, cái gì mà thủ trưởng với không thủ trưởng đấy, sao vậy, bây giờ lại có thể trở nên khách khí như vậy rồi."
Hoa Cường há to miệng, cũng không có kêu lão Diệp nữa.
"Anh Diệp!" Cuối cùng ông gọi một tiếng.
"Ai! Về sau chúng ta tựu là ca lưỡng rồi!" Diệp Chấn Quốc nhìn thấy hắn cũng là thật cao hứng, Hoa Cường cứu nhưng hắn là thật đấy, không có Hoa Cường, tựu không có hắn hiện tại, hiện tại Diệp gia.
"Hai vị gia gia, hôm nay trời lạnh, chúng ta vào nhà trò chuyện a." Hoa Chiêu cười nói.
Không có ai có thể cự tuyệt nụ cười của cô, mọi người biết nghe lời phải mà đi vào trong nhà.
Thuận tiện đi thăm xung quanh một chút.
Đây là lần đầu tiên ba vị trưởng lão nhà họ Diệp tới nhà sau khi được cải tạo, sau khi nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.
"So thời điểm lúc tôi và bà nội chúng ở còn khí phái hơn rất nhiều, tốt, rất tốt." Diệp Chấn Quốc cười nói. Nhà mới diện mạo mới, điều này nói rõ con cháu ông đang ngày càng đi lên, ông có thể không cao hứng sao?
Hơn nữa, Diệp Thâm còn bảo trụ được bí mật của bọn họ.
Lại nhìn cái bụng của Hoa Chiêu, Diệp gia đã có người kế nghiệp!
Diệp Chấn Quốc nhịn không được đứng ở tiền viện cười ha ha.
Miêu Lan Chi ánh mắt cũng có chút phức tạp rồi.