Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:39
Lượt xem: 141
Từng bước từng bước đến đây đi.
Hoa Chiêu nhìn người một nhà Hoa Sơn, Hoa Đại Ngưu xem như đã phế đi, tạm thời chưa có uy hiếp. Hoa Chân Ngưu, lần này cũng đừng mong chiếm được tiện nghi.
Hoa Chiêu cũng không cùng Hoa Sơn nói những lời khó nghe, mà chỉ cười cười: "Lúc trước nhà các người mượn tôi 250 đồng tiền, khi nào trả?"
Tập thể một nhà Hoa Sơn lập tức cứng đờ.
Trong đám người truyền ra tiếng cười nhạo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Sơn vừa rồi đối với Hoa Cường Hoa Chiêu căn bản không hề che dấu ác ý, kết quả đảo mắt đã bị người ta nhắc nhở, người ta lúc trước còn cho nhà hắn mượn tiền cứu mạng đây này! Không có số tiền kia, Hoa Đại Ngưu hiện tại cũng không phải là nằm ở trên giường gạch, mà là đang nằm ở trong quan tài rồi!
Hoa Sơn da mặt dày, giống như không biết sự tàn độc trong mắt mình, tự nhiên nói: "Tình huống hiện tại của nhà chúng tôi toàn bộ thôn ai cũng biết, thật sự không có tiền. Đợi khi nào có tiền liền trả lại cho cô."
"Vừa vặn, ngày mùa thu hoạch vừa mới chấm dứt, cũng sắp phân lương thực chia tiền rồi, chú đội trưởng, nhà bọn hắn có thể được chia tiền không? Nếu như có thể, trước tiên cứ đưa cho cháu đi." Hoa Chiêu hỏi.
Trong thôn, sổ sách vừa mới tính toán xong, vốn ý định ngày mai sẽ chia, sổ sách của nhà Hoa Sơn ông cũng nhớ rõ: "Nhà bọn hắn có thể được chia hơn 40 đồng tiền."
Nhà Hoa Sơn lao động cường tráng nhiều! Mặt ngoài là ở riêng nhưng thực tế vẫn không có phân chia, 5 con trai và một đống cháu trai làm việc kiếm được tiền đều tính toán cùng một chỗ.
Theo lý nhà hắn có thể được phân nhiều hơn nữa, nhiều lao động cường tráng như vậy một năm có lẽ phải kiếm được một hai trăm đấy, đây là 5 nhà đấy! Nhưng nhà bọn hắn ai cũng lười, cứ lúc nào mệt mỏi liền không muốn ra công.
"Hoa Thái Ngưu hiện cũng làm việc rồi, một tháng nghe nói kiếm được hơn 20 đồng tiền đây này!" Có người nói nói.
Hoa chiêu cười tủm tỉm gật đầu: "Những tiền này về sau đều giao cho tôi đi, co đến khi hết sổ sách mới thôi."
Không có ở riêng, con trai kiếm được tiền đều là của chung trong nhà đấy, dùng tiền cho một đứa con trai khác cũng chưa ra riêng chữa bệnh, là chuyện phải làm đấy.
Hoa Thái Ngưu giận mà không dám nói gì. Hắn ta bây giờ hơi quan tâm đến danh tiếng rồi, và sợ rằng mình sẽ bị đuổi khỏi cung tiêu xã nếu mang tiếng xấu.
Hoa Chiêu nghĩ đến công tác của hắn, hai mắt sáng ngời, đã có chủ ý.
Hoa Sơn nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, không để ý tới việc cô đòi tiền, nhìn Hoa Chân Ngưu đang ngồi trên mặt đất.
Cha con hai người hai mắt nhìn nhau, Hoa Sơn cổ vũ gật đầu, lại ngẩng đầu nói với mọi người: "Hi vọng những lời tôi vừa nói..., các ngươi có thể nghe vào đi."
Hoa Chiêu đột nhiên Xùy~~ cười một tiếng: "Hù dọa ai đó? Còn tưởng là bây giờ vẫn giống trước kia sao? Ông xem hiện tại, toàn bộ thôn dân đều tụ ở chỗ này, một nhà Hoa Sơn các người ai không bị đánh cho té cứt té đái, chỉ dám ở chỗ này nói lời thô bạo doạ giẫm người khác, có bản lĩnh các ngươi hiện tại đều lên đi ah!"
Hoa Sơn nghẹn lại.
Mọi người ánh mắt lại sáng ngời.
Đúng a! Vương Mãnh vô dụng, ngoại lực cũng vô dụng, chính bọn hắn sẽ đem một nhà Hoa Sơn đều thu thập! Thu thập đến khi bọn hắn chỉ dám dùng miệng chửi bới, vừa thấy bọn họ chân đều run rẩy!
Điều này thật sự là suy nghĩ nhiều rồi, chân run rẩy đó là vì đau đấy. Nhưng đau ở trên người một nhà Hoa Sơn, người ngoài cũng không biết.
Bọn hắn cũng đã quên, vừa rồi đánh cho mấy người nhà Hoa Sơn trở tay không kịp chính là Hoa Chiêu. Không có sức mạnh của cô, nhiều người như vậy muốn thu thập mấy con trâu điên nhà Hoa Sơn, cũng phải đổ m.á.u một chút đấy.
Bất quá điểm này, chỉ có lần sau lại kéo bè kéo lũ đánh nhau mới có thể bị phát hiện.
Bây giờ tất cả mọi người chỉ cảm thấy thư thái, toàn thân nhẹ nhõm, mối đe dọa của gia đình Hoa Sơn đã không còn nữa! Mấy chục người trong số họ không thể đánh bại một vài người trong gia đình ông ta?
"Tôi đề nghị, về sau nếu nhà Hoa Sơn tìm đến nhà ai gây phiền toái, toàn bộ thôn liền cùng tiến lên! Một nhà ra 2 người lao động cường tráng, cùng nhau thu thập bọn hắn!" Trong đám người không biết ai đó đầu óc nhanh nhạy hô một tiếng.
Những lời này lập tức nhận được ủng hộ của tất cả mọi người.
"Nói đúng!"
"Thật tốt quá!"
"Sớm nên như vậy!" Mọi người NGAO NGAO ủng hộ.
Gia đình Hoa Sơn ngày xưa việc xấu lan tràn, hầu như người dân trong thôn đều gặp rắc rối vì những chuyện vặt vãnh, đây là một nhà chó điên, có thể cắn bất cứ ai, bất cứ lúc nào.
Mọi người đều cảm thấy nguy hiểm, và liên minh đã được hình thành nhanh chóng và vững chắc.
Hoa Chiêu mỉm cười, trí tuệ của quần chúng thật sự không nên coi thường! Cô không còn phải lo lắng về việc gây rắc rối cho dân làng vì chuyện của gia đình cô nữa.
Một nhà Hoa Sơn xám xịt mà bước đi.
Nếu ngươi không đi, quần chúng đang bị kích động liền muốn đi lên chà đạp bọn hắn rồi.
Triệu Lương Tài cũng đem Hoa Chân Ngưu mang đi.
Ông nhìn đồng hồ, không đợi đến hừng đông, trực tiếp đóng xe mang theo Hoa Chân Ngưu đi vào trong huyện.
Đồn công an trên thị trấn…Trên thị trấn không có đồn công an, bọn hắn ở đây nghèo quá quá nhỏ rồi, vẫn là trực tiếp đi vào trong huyện, đến chỗ Vương Mãnh sẽ dễ nói chuyện hơn.
Triệu Lương Tài không nhờ người đi tìm Vương Mãnh, mà là trực tiếp mang người tìm Vương Mãnh. Người do Vương Mãnh và ông cùng đưa đi, khẳng định so với chính ông ta đưa đi còn có tác dụng hơn.
Vương Mãnh nghe ông nói tiền căn hậu quả, con mắt trở nên sắc bén, đi lên một cước đem Hoa Chân Ngưu từ trên xe đạp xuống trên mặt đất. Con bà nó! Lão lãnh đạo cùng cháu gái của ông ta thiếu chút nữa mất mạng!
Nếu không nhờ sự tỉnh táo, giờ ông ta đã g.i.ế.c hắn chỉ bằng một phát súng!
"Người trước tạm giam ở chỗ tôi." Vương Mãnh nói với Triệu Lương Tài: "Anh bây giờ quay trở lại thôn, nói Hoa Chiêu ghi một 'Đơn kiện " lại đem mấy người trong thôn các anh đều gọi đến, bên trên sẽ thay các anh làm chủ! Loại ác bá này, thôn các anh cũng không thể chứa chấp nữa!"
Cháu gái của ông gian xảo như vậy, khẳng định biết viết như thế nào. Không biết viết cũng không sao, ông sẽ giúp cô viết một phần cũng được.
Gọi tất cả người trong thôn ra, là muốn đem chuyện nháo lên!
Không c.h.ế.t người? Không có sao, tinh thần của quần chúng đang xúc động, liền phải quản.
Triệu Lương Tài vừa bội phục lại thấp thỏm không yên mà quay trở lại trong thôn rồi tìm Hoa Chiêu, Hoa Chiêu nghe xong, lần nữa khẳng định trên đời này khắp nơi đều là người thông minh, hơn nữa người ở thời đại này, biết cách giải quyết công việc hiện tại một cách tốt nhất.
Dựa theo những gì Vương Mãnh làm, Hoa Chân Ngưu khẳng định không tốt được.
Hoa Chiêu không ra mặt, cô trở về phòng viết "Đơn kiện". Cái này cô quá giỏi rồi, chuyên nghiệp đấy!
Hơn nữa cô còn kết hợp với đặc điểm của thời đại, thể hiện nỗi sợ hãi và bất lực của mình một cách hùng hồn , thuận tiện thông báo một chút, ông nội cô là lão cách mạng, cô là quân tẩu, gặp loại chuyện này, mong tổ chức làm chủ cho bọn cô.
Vương Mãnh bật cười khi nhận được tờ đơn, không ngờ đứa cháu gái lớn của mình lại lợi hại như vậy, chỉ cần đọc lá đơn này dù không có cả thôn cùng đến thì chuyện cũng có thể hoàn thành.
Hơn nữa cùng với "Tinh thần quần chúng đang kích động", Hoa Chân Ngưu… Ha ha!
Nhóm người trong thôn cũng không sợ phiền phức, ngày hôm qua "kích động đoàn kết" vẫn còn, Triệu Lương Tài vừa gọi, quả thực được rất nhiều người ủng hộ.
Vì sợ bị chậm trễ, tất cả những người có mặt hôm qua đã đến huyện bằng tàu hỏa!
Hoa Chiêu mang người trong thôn phát tài, 2 mao tiền vé xe lửa bọn hắn hoàn toàn trả được.
......
Chuyện của Hoa Chân Ngưu rất nhanh liền kết thúc, chỉ dùng 3 ngày, bên trên cho người tới trong thôn nhìn hiện trường, lại hỏi thăm một số thôn dân, liền định tội hắn rồi.
Phán quyết 15 năm.
Hoa Chiêu cũng cảm thấy có chút nặng, dù sao g.i.ế.c người phóng hỏa đều là không thành.
Ồ, hắn g.i.ế.c mấy con ngỗng lớn bằng thuốc, đây là thực sự là tội ác, chỉ dựa vào mấy con ngỗng này thôi, cũng đủ để kết án hắn mấy năm rồi. Bởi vì ngỗng không giống như gà và vịt, ngỗng được coi là vật nuôi, và chúng cũng giống như lợn và cừu.
Thiệt hại kinh tế của Hoa Chiêu là "nghiêm trọng"!
Người nhà Hoa Sơn cũng yên lặng xuống, thậm chí không ai dám đi ra ngoài vì Hoa Chân Ngưu bôn tẩu. Bọn họ đều biết Hoa Chân Ngưu là bị bên trên treo rồi đấy, muốn làm vì dụ tiêu biểu rồi, ai cũng không cứu được.
Lúc này, bọn hắn cũng không dám tìm Hoa Chiêu gây phiền toái. Vạn nhất lại thất bại, cũng không phải là 15 năm là xong, đây ngược lại là gây án, c.h.ế.t cũng không hối cải, không chừng sẽ bị xử bắn!
Trực giác của Hoa Sơn đối với nguy hiểm rất là chuẩn.
Người trong thôn rất hài lòng với kết quả này, ít nhất trong 15 năm nữa, họ sẽ không phải đối mặt với Hoa Chân Ngưu nữa! Tiếp xúc nhiều hơn sẽ biết, trong mấy người con trai của Hoa Sơn, lão đại cùng lão tứ là xấu nhất!
Hiện tại lão đại cùng lão tứ đều bị phế đi, thật tốt!
Càng vui vẻ hơn là, một ngày trước khi tuyết rơi, mọi người đều đã thu hoạch xong hạt hướng dương!
Sân vừa thì thu hoạch được ba bốn trăm cân, sân nhỏ nhất cũng được 200 cân, đây chính là làm chơi ăn thật, chẳng những có thể ăn, còn có thể bán tiền!
Người trong thành cũng không có đấy, cái gì bọn hắn cũng thiếu! Chính là không thiếu tiền! Đặc biệt là sắp đến lễ mừng năm mới, nhà ai lại không mua hai cân hạt dưa? Bằng không thì lại để cho hàng xóm chê cười c.h.ế.t rồi!
Bất quá có chút sầu chính là hạt hướng dương này thật là thơm ah, cũng không nỡ bán đi. Vừa nói đến bán đi, mấy đứa nhỏ trong nhà liền NGAO NGAO khóc, dỗ thế nào cũng không được, chỉ có thể cho bọn hắn chút rồi, giữ lại nhiều hơn thì không được!
Đều là tiền ah, thật đau lòng!
Thím Mã lại tìm Hoa Chiêu: "Cháu nói xem hạt này bán thế nào? Bán bao nhiêu tiền thì phù hợp?"
"Cháu đề nghị mọi người rang chín rồi bán, chín rồi so với còn sống đáng tiền hơn." Hoa Chiêu nói.
Thím Mã liên tục gật đầu: "Cái này nói phải, mọi nhà sẽ rang hạt lên, chính là có lửa còn chưa đều, bất quá rang nhiều mấy nồi liền thuần thục."
"Thím định bán bao nhiêu tiền?" Hoa Chiêu hỏi.
Thím Mã lo lắng: "Trước đây thôn mình không ai bán hạt dưa, trước nhà, sau nhà trồng mấy cây, cũng chỉ đủ cho mấy đứa nhỏ thôi. Làm sao còn dư mà bán? Nhưng thím đã hỏi rồi, ở cung tiêu xã bán 2 mao một cân, chúng ta hãy bán nó với giá 3 Mao! "
Thậm chí có người đến tận cung tiêu xã mua một ít và nếm thử, nói rằng không thể so với hạt dưa ở thôn mình! Một trên trời một dưới đất, họ không thể bán với giá thấp hơn 2 xu rưỡi, nếu không sẽ lỗ.
“3 mao cũng lỗ lớn, bán 5 mao đi.” Hoa Chiêu nói. Thực ra, cô muốn bán với giá 3 đồng, nhưng cô biết điều đó là không thể.
Ở thành phố hơn như thủ đô hay Thượng Hải, có lẽ không sao, dù sao hạt dưa này cũng đáng giá. Nhưng ở huyện nhỏ này bọn họ không làm được việc đó, nếu đòi 3 đồng sẽ bị đánh.
Thím Mã đột nhiên có chút xấu hổ, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
"Thím Mã, cháu đã nói rằng xem thím giống như người thân của cháu. Đó là lời nói thật. Thím cũng biết mấy thím của cháu đều là dạng người gì, nhưng ý của cháu thím chắc chắn hiểu. Với quan hệ của chúng ta, có chuyện gì mà thím không thể nói thẳng?", Hoa Chiêu nói.
Thím Mã cười: “Vậy thím cứ nói thẳng. Thím không muốn tự mình bán hạt hướng dương, dù là đã kết thúc thu hoạch mùa thu. Nhưng việc ngoài đồng chưa hết, không đi làm một ngày thì bớt đi một ngày công điểm, giờ nhà nào cũng có hạt hướng dương, nhà nào cũng muốn bán. Mọi người đều xin nghỉ, đội trưởng sẽ không đồng ý! "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-122.html.]
Lúc này không có phân phối sản xuất đến hộ gia đình, mọi người không thể nhàn rỗi, trong đội sản xuất luôn có việc làm cho mọi người bận rộn. Thu hoạch xong phải chuẩn bị làm đất, đào phân, bón phân, các hồ chứa xa phải được bơm nước lên để đào, mặt đất sẽ không đóng băng ba tấc, sắp đón Tết Nguyên Đán rồi. sẽ không có ngày nghỉ.
Tất nhiên thím Mã không phải là quá bận rộn để bán hạt dưa. Nhưng gia đình bà có tận 400 cân hạt!
Phải bán đến khi nào?
Toàn bộ thôn cũng có 1 vạn cân hạt, đều đến một nới bán, phải bán tới khi nào?
Đồ nhiều liền không đáng giá. Không chừng đến lúc đó 2 mao 5 đều không đáng, liền chỉ còn giá 1 mao!
"Thím thật thông minh." Hoa Chiêu khen.
"Cho nên cháu xem, cháu có thể lại cùng cung tiêu xã nói một chút, hỏi bọn hắn có thu hạt hướng dương không?" Thím Mã hỏi.
"Được." Hoa Chiêu đồng ý.
Vốn cô còn muốn kiếm lời ít tiền từ đợt thu hoạch hướng dương này, kết quả chuyện mấy ngày hôm trước đã khiến cô rất xúc động.
Mọi người mặc dù có tư tâm, nhưng chủ yếu vẫn là đang giúp cô cùng ông nội.
Không đòi hỏi bất cứ báo đáp gì.
Cô luôn giữ ân tình này trong lòng, và tất nhiên muốn báo đáp họ.
"Việc này cháu sẽ cùng chú đội trưởng nói chuyện, để ông ấy hỏi những người trong thôn một chút xem có đồng ý không, sau đó mỗi gia định muốn bán bao nhiêu đều báo lại, để cháu nói chuyện cùng cung tiêu xã." Hoa Chiêu nói ra: "Về phần giá tiền, cháu sẽ bàn bạc với họ, cam đoan là cao hơn 3 mao tiền."
"Ai! Thím biết ngay cháu làm việc rất đáng tin mà!" Nguyện vọng của Thím Mã đã thành, hấp tấp đã đi về, bà về nhà cùng bọn nhỏ thương lượng một chút, đến cùng sẽ bán bao nhiêu cân.
3 mao tiền một cân, để lại nhiều hơn cho bọn hắn một chút, 5 mao tiền một cân liền chừa lại ít một chút.
Bình tĩnh vài ngày, thôn lại náo nhiệt lên, mất cả một buổi chiều, mọi người liền đến chỗ Triệu Lương Tài đăng ký.
Đã không thể kiếm tiền từ ủ giá đỗ, làm cho bọn hắn rất không nỡ, bây giờ có thể từ hạt hướng dương kiếm lợi nhuận hơn mười đồng tiền cũng vui vẻ đấy.
Người một nhà trồng trọt một năm mà cũng kiếm không được hơn mười đồng đây này! Một đầu heo nuôi không tốt, cũng bán được hơn mười đồng.
Mà bây giờ cái này hơn mười đồng, đều là Hoa Chiêu cho không bọn hắn đấy, hơn một tháng đã kiếm được chừng này, bọn hắn đều nhớ kỹ Hoa Chiêu là được.
Hoa Chiêu có được thống kê rồi, liền mang theo hạt hướng dương rang cùng ông nội đi lên huyện, tìm được Vương Mãnh.
"Chú, cháu tới đưa cho chú đồ ăn ngon!" Hoa Chiêu đứng ở cửa ra vào cười nói.
Vương Mãnh ngẩng đầu nhìn thấy cô cũng cười, người xinh đẹp như vậy ai có thể thấy mất hứng?
Ông lập tức đứng lên chào hỏi Hoa Cường trước, sau đó liền đỡ cái giỏ sau lưng Hoa Chiêu: "Hai người đến là được rồi, còn mang cái gì nữa, lại nặng như vậy! Chính mình không tự cẩn thận!"
Bụng Hoa Chiêu đã 7 tháng rồi, phi thường lớn rồi, nhìn giống như những người sắp sinh. Cho nên Hoa Cường lo lắng cô một mình đi ra ngoài, cùng theo đến rồi.
Nhưng Hoa Chiêu không để cho ông cõng đồ đạc, cái giỏ sau lưng này chỉ hơn năm mười cân đối với cô mà nói, nhẹ như chơi.
Bên trong giỏ của Hoa Chiêu đều là hạt hướng dương, cô bốc ra một ít đưa tới trên bàn Vương Mãnh: "Chú, chú nếm thử xem."
Vương Mãnh nghe theo, nắm lên một nắm gặm, lập tức nở nụ cười: "Ta biết ngay, đồ ăn từ trong tay ngươi lấy ra, không thể không ngon!"
Ông nhìn những chiếc giỏ trên mặt đất, không giống như tất cả chúng đều được đưa cho ông. Điều quan trọng là mấy ngày trước ông đã đích thân đến Kháo Sơn điều tra hiện trường. Ông biết rằng những người dân trong thôn của họ đã gieo hạt hướng dương trong năm nay.
"Lại muốn ta giúp thôn tìm nguồn tiêu thụ?" Vương Mãnh hỏi.
Hoa Chiêu hướng về phía ông dựng thẳng cái ngón cái: "Chú là người thông minh!"
Vương Mãnh ha ha cười, người khác lấy lòng ông, ông cũng không muốn nghe, Hoa Chiêu nói một câu liền nghe được rồi: "Yên tâm đi giao cho chú, các ngươi tổng cộng có bao nhiêu cân? Định bán bao nhiêu tiền?"
"Có 1 vạn cân." Hoa Chiêu duỗi ra một ngón tay: "Cháu định bán 1 đồng tiền 1 cân."
"Khục khục khục khục!" Vương Mãnh lập tức bị sặc hạt hướng dương rồi.
Ông biết rằng hạt hướng dương của cung tiêu xã là 2,5 mao một cân, ông lại thích ăn hạt hướng dương khi không có việc gì làm. Mặc dù thứ này rất thơm, nhưng nó sẽ quá đắt nếu 1 đồng 1 cân.
Thoáng cái đã tăng gấp bốn lần, hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận được.
“Chú, chú nói xem có đáng giá không?” Hoa Chiêu hỏi.
Mới ngồi có một lúc, Vương Mãnh đã ăn một nắm to, càng ăn càng thơm, nhịn không được, cảm thấy một hơi liền có thể ăn một rổ.
"Giá trị!" Vương Mãnh không thể không nói. Càng ăn càng giá trị.
"Còn có thể càng giá trị hơn một ít." Hoa Chiêu từ trong khung ở bên trong móc ra một xấp giấy dai, rút ra một tờ gấp gấp vài cái tạo thành một hình vuông, đổ tầm 1 cân hạt hướng dương vào, lại xếp vài cái đóng gói thật tốt.
Một gói hạt dưa được đóng gói, cô cầm bút trên bàn Vương Mãnh vẽ phiên bản hoạt hình hạt hướng dương lên giấy, bên cạnh viết mấy chữ "Hạt hướng dương thơm".
“Nhìn thế này, có đáng 1 đồng không?” Hoa Chiêu cười
Vương Mãnh ngơ ngác liếc mắt nhìn, sau đó gật đầu: "Nhìn thế này cũng có chút thú vị."
Người dựa vào ăn mặc, đồ đạc cũng là như thế. Bìa cứng đúng là so hàng rời cao cấp hơn, cũng có thể quý hơn.
"Điều kiện của cháu có hạn, không có nguyên liệu gì khác. Nếu nhà máy thực phẩm làm được mấy hộp rồi in lên đó thì sẽ cao cấp hơn, lấy ra làm quà thì người nhận chắc chắn sẽ thích". Hoa Chiêu đã mở ra một ý tưởng khác cho ông.
Mọi người đều thích một cái gì đó thật tốt, sẽ tốt hơn nếu coi nó như một món quà? Nó sẽ không bao giờ làm mất lòng mọi người và tạo ra lợi nhuận tốt. Tết Nguyên Đán sắp đến, món này ngon hơn nhiều so với bánh quy và khoai tây chiên giòn.
Vương Mãnh mắt sáng rực lên, hiện tại ông cảm thấy 1 đồng tiền là quá rẻ rồi, một cân đào xốp giòn ba bốn đồng tiền đấy, còn ăn không ngon như vậy!
"Ngươi chờ, chú đi tìm người!" Vương Mãnh lấy túi đựng hạt hướng dương rồi đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, ông dẫn theo một người đàn ông trung niên trở lại.
Có một nhà máy thực phẩm nhỏ ở huyện, không sản xuất bất kỳ thứ gì cao cấp mà chỉ chế biến ngũ cốc, xay mì, đập mấy loại hạt lớn, làm bún và nhân tiện làm một số bánh quy và bánh ngọt.
Đây là thứ cần có cho cuộc sống của người dân, tự cung tự cấp vì không thể vận chuyển ra bên ngoài.
Cái nhà máy loại nhỏ này Hoa Chiêu trước kia cũng không có chú ý đến, đương nhiên cũng vì cô căn bản chưa từng đi dạo trên huyện.
Hiện tại xưởng trưởng nhà máy thực phẩm một bên gặm hạt hướng dương, một bên bị kéo vào phòng.
"Đây là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm của huyện chúng ta, Tôn Hồng Binh." Vương Mãnh giới thiệu với Hoa Cường.
Tôn Hồng Binh trên đường đã nghe nói về Hoa Cường cùng Hoa Chiêu rồi, hiện tại nhìn thấy người, vội vàng đem hạt hướng dương cất cẩn thận vào trong túi, cùng Hoa Cường chào hỏi.
Lão lãnh đạo của Vương Mãnh, quân công chương treo đầy trước n.g.ự.c lão anh hùng, hắn không dám lãnh đạm.
Còn có phụ nữ có thai xinh đẹp đứng bên cạnh, hắn cũng nhanh chóng chủ động chào hỏi.
Vương Mãnh là người thẳng thắn, mấy người hàn huyên vài câu, ông liền vào vấn đề chính.
"Người ở đây rồi, anh hãy cho câu lời chắc chắn." Vương Mãnh nói ra.
Chuyện rất đơn giản, ông muốn đem hạt hướng dương bán cho nhà máy thực phẩm, hơn nữa "chỉ đạo" Tôn Hồng Binh đóng gói tốt bán ra, chẳng những có thể dùng kiếm tiền, còn có thể có lợi cho thanh danh, chuyện thật tốt!
Nhà máy thực phẩm sản xuất ra những món ăn ngon tất nhiên phải nhờ đến xưởng trưởng nhà máy.
Tôn Hồng Binh đã nhìn thấy hộp giấy đưng hạt hướng dương được gói kỹ trên mặt bàn, hắn cầm lên quan sát thoáng một phát: "Cái này không được, quá đơn sơ rồi, hơn nữa đễ bay hơi, hạt hướng dương để không được vài ngày liền ỉu rồi, không thể ăn ngon nữa, chúng phải được đóng gói kín đáo hơn."
Hoa Chiêu đương nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng đóng gói kín không phải rất đắt ư, nhựa plastic rẻ tiền để đóng kín, cô không biết đi đâu tìm.
Bánh bích quy trong huyện của bọn họ được đóng trong hộp sắt đấy, hoặc là hàng rời đấy, đều không có dùng đến một cái túi nhựa đây này.
Các cách gói kín khác như bình thủy tinh và can sắt, có vẻ không phù hợp với hạt dưa.
Tôn Hồng Binh chằm chằm vào "Hương dương thơm" trên mặt bàn, trong miệng cũng không có nhàn rỗi, càng gặm trong lòng càng nắm chắc.
"Tôi sẽ đi vào trong thành phố, tìm cậu mình, nói ông ấy tìm cho tôi một ít bình sắt đến! Lại nhờ ông ấy giúp tôi liên hệ nhà máy in ấn, in một ít nhãn hiệu, thành phẩm, không đến 2 mao tiền!"
Cậu của ông ta làm việc trong một nhà máy thực phẩm trong thành phố và vẫn là một lãnh đạo nhỏ.
Nhà máy thực phẩm trong thành phố cao cấp hơn nhiều so với nhà máy thực phẩm ở huyện nhỏ này. Họ làm đồ hộp! Thịt hộp! Chỉ sử dụng lon thiếc, nên có rất nhiều lon thiếc.
Mấy hôm trước nghe ông ấy nói đợt lon thiếc vừa rồi đặt hàng nhiều quá mà thịt bò không đủ cung cấp, giờ những lon lớn đặt riêng cho thịt bò đang tồn đọng trong kho. Lãnh đạo mấy ngày này nhìn ai cũng không vừa mắt.
Ông ta có thể giúp họ giải quyết 1 vạn cái một lúc, ông ta sẽ chính là đại công thần ah! Những lon thiếc đó được ước tính là không đủ 1 vạn cái.
Càng nghĩ, Tôn Hồng Binh càng vui vẻ nhìn chiếc giỏ trên mặt đất và nói: "Nếu có thể tin tưởng tôi, những hạt này sẽ chia đôi cho tôi. Trong 3 ngày, nếu không có chuyện xảy ra, tôi sẽ cho các người câu trả lời! "
"Tôi mặc kệ ngài bán bao nhiêu tiền, nhưng đầu vào của chúng tôi là 1 đồng tiền một cân." Hoa Chiêu nói ra. Cái gì bình sắt, nhãn hiệu, thành phẩm cô không chịu trách nhiệm, cô chỉ bán nguyên vật liệu đấy.
Tôn Hồng Binh có chút xấu hổ, ông ta vừa rồi thật muốn đem 2 mao tiền cùng cô c.h.é.m một chém, như vậy ông ta càng yên tâm hơn. Nhưng là, 1 đồng tiền cũng không phải đắt lắm.
Ông ta là làm thực phẩm đấy, gặp nhiều món ăn đắt đến không hợp lý, nói thí dụ như hoa quả đường kẹo, thành phẩm bao nhiêu tiền một cân ông ta cũng xấu hổ mà nói ra, nhưng lúc bán mà nói rẻ nhất là 4 đồng tiền một cân, nguyên liệu của kẹo sữa cũng không có bao nhiêu tiền, lại muốn bán 10 mấy 20 đồng một cân, còn bị điên cuồng đoạt lấy.
1 đồng tiền 1 cân hạt hướng dương ăn ngon như vậy, quả thực rẻ c.h.ế.t rồi.
"Được, tôi đã biết, có tin tức gì, tôi sẽ nói cho Vương Mãnh." Tôn Hồng Binh nói xong, tìm túi không khách khí mà lấy nửa giỏ hạt hướng dương rồi rời đi.
Hoa Chiêu nhìn nửa giỏ còn lại nói: "Chú, lúc này thật đúng là đều đưa cho chú rồi."
Vương Mãnh vừa cắn hạt hướng dương vừa ha ha cười, muốn từ chối mà nói không ra, ăn quá ngon rồi! Nếu như dựa theo kế hoạch cũ bán cho cung tiêu xã mà nói ông còn có thể mua về ăn, lại để cho tên Tôn Hồng Binh này cầm đi, ông liền không nhất định có thể mua được nữa.
Tôn Hồng Binh vẫn là quá non, ông cũng không tin những hạt hướng dương này nếu lọt vào cậu hắn lại còn có thể đi ra.
Nhưng vừa rồi ông không nói gì, không quan tâm bán cho ai, chỉ cần bán được là được.
Ở bên trong giỏ còn lại chưa đến 30 cân, Vương Mãnh cười trong chốc lát nói ra: "Chú liền không khách khí với cháu." Tý nữa ông chạy ra mua một ít thịt, để cho bọn họ lúc về mang theo.
Nói xong chuyện hạt hướng dương, Vương Mãnh rốt cuộc hỏi đến vấn đề ông càng quan tâm hơn: "Một nhà Hoa Sơn hiện tại như thế nào rồi? Có tìm hai người gây phiền toái không?"