Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 1129: Giải Thích.

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:46:47
Lượt xem: 85

"Thầy ~~ thầy cái gì cũng không biết, sao có thể nói người ta như vậy! ~" Trang Tiểu Liên nói ra.

Cái âm thanh nũng nịu kia, làm cho Hoa Chiêu nổi da gà đầy thân.Trước mặt nhiều người mà hờn dỗi như vậy, cô cũng xấu hổ thay cô ta.

Nhưng bản thân cô ta không xấu hổ, người xấu hổ chỉ có cô.

Trang Tiểu Liên bỉu môi, chỉ vào phòng bếp nói với Đào Lam: "Em chỉ mượn bọn hắn đôi đũa, bọn hắn không cho mượn coi như xong, còn đánh em, Tôn Dũng xem không nổi, muốn đi tìm bọn hắn lý luận, cũng bị đánh, chúng em có cái gì sai? Sai đều là bọn hắn!"

Như vậy nghe, bọn hắn có vẻ giống như những nạn nhân thực sự.

Nhưng Đào Lam biết rõ cách làm người của Trang Tiểu Liên, chỉ có một chút khôn vặt.

Hắn nhìn về phía mấy người Từ Mai.

Từ Mai đã cười lạnh: "Hừ! Đó là mượn sao? Là cô thò tay cầm!

"Cô cầm đũa của chúng tôi làm gì? Ăn đồ của chúng tôi sao? Chúng tôi mời cô rồi sao?

"Một cô gái vừa tiến đến đã đem tay với vào trong nồi nhà người khác, cũng không chê mất mặt xấu hổ, còn có mặt mũi ở đây khóc lóc, nếu tôi là cô, đã sớm mắc cỡ đến nỗi phải tìm một cái lỗ chui vào rồi!"

"Người ta không biết mà! Còn tưởng rằng cơm kia là thôn dân chuẩn bị cho chúng tôi đây này! Đều là hiểu lầm!" Trang Tiểu Liên hùng hồn nói.

"Cũng bởi vì chút hiểu lầm ấy, cô đánh tôi còn đánh bạn học tôi, các ngươi còn có lý rồi hả? Thầy, thầy xem bọn hắn!" Trang Tiểu Liên nói.

Như vậy nghe, có vẻ cũng đúng.

Dù sao tất cả bạn học đều đứng về phía Trang Tiểu Liên, cho dù là nữ sinh chán ghét cô ta, cũng không có ai đi ra phản bác. . . Ngoại trừ Diệp Lị.

"Đánh cô? Đánh cô ở đâu cô lấy ra nhìn xem?" Diệp Lị hỏi cô ta.

Từ Mai lập tức nói ra: "Tôi cũng không đánh cô ta, chỉ lấy lại nắp nồi từ trong tay cô ta mà thôi, là sinh viên đấy, vậy mà biết nói láo vu hãm người, thật sự mất mặt xấu hổ. Về phần nam sinh này, là hắn động thủ trước đấy, muốn xô đổ chén đũa của chúng tôi, không đánh hắn thì đánh ai?"

Diệp Lị cũng hiểu rõ tính cách của Tôn Dũng, tay thiếu nợ, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, Từ Mai nói cô ta đều tin.

Cô ta liếc tay Tôn Dũng một cái, ngón tay còn động đậy được, Hoa Chiêu thật sự đã hạ thủ lưu tình rồi!

"Thèm ăn, tay thiếu nợ! Đánh các người cũng xứng đáng!" Diệp Lị nói với hai người kia.

Cô ta không biết cãi nhau, chỉ có thể nói những lời này.

Hai chứ thèm ăn làm cho Trang Tiểu Liên cảm thấy nhục nhã, mặt cô ta đỏ lên, chỉ vào Diệp Lị muốn chiến đấu.

Hoa Chiêu bưng nồi đi ra, nói với mấy người Từ Mai: "Nếu là hiểu lầm, vậy thì cho qua đi, trời sắp tối rồi, chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm."

Mấy người Từ Mai cũng không muốn cùng một đám trẻ con chỉ vì việc nhỏ mày mà cãi nhau, nói ra chính bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ.

Mấy người không để ý tới một đám sinh viên hai mươi mấy tuổi, vội vàng đỡ lấy cái nồi trong tay Hoa Chiêu, chuẩn bị ăn cơm.

Hoa Chiêu nhìn Diệp Lị cười nói: "Muốn ăn cùng không?"

Diệp Lị há hốc mồm, rất muốn đáp ứng.

Nhưng nhìn xung quanh, biểu lộ của mấy sinh viên khác đã trầm xuống, bọn hắn hình như vẫn đứng về phía Trang Tiểu Liên, hiện tại nếu cô ta đi cùng Hoa Chiêu, thoáng cái sẽ cùng tất cả mọi người đối lập rồi.

Cũng không phải không được. . . . Nhưng vì Trang Tiểu Liên mà mất đi nhân duyên, cô ta cảm thấy ủy khuất.

Băn khoăn của cô ta Hoa Chiêu cũng hiểu.

Cô nói với mấy sinh viên xung quanh: "Chào mọi người, tôi là chị dâu hai của Diệp Lị, rất hân hạnh được biết mọi người. Chuyện vừa rồi như vị bạn học này đã nói, đều là hiểu lầm, mọi người đừng nóng giận."

Mọi người sững sờ, chị dâu hai của Diệp Lị?

Nhưng đúng vậy, chỉ cần nhìn cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người đã biết họ quen nhau.

Chuyện Hoa Chiêu muốn tới, Diệp Lị chỉ nói cho Đào Lam, cô ta cảm thấy không cần phải nói trước cho tất cả bạn học, đợi mọi người gặp được lại nói sau.

Kết quả vừa gặp đã nhìn thấy có mùi thuốc súng.

"Hoá ra là thân thích của Diệp Lị, muốn đi theo chúng tôi chơi sao? Thật sự là, sớm đến trước lâu như vậy, nấu cơm cũng không mời chúng tôi, ăn mảnh." Trang Tiểu Liên nói ra.

Diệp Lị tức giận, muốn mắng cô ta, cô ta có mặt mũi lớn như vậy sao, đồ ăn Hoa Chiêu làm ai cũng có thể ăn sao!

Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, Diệp Lị lập tức ngậm miệng lại.

"Vốn là muốn giúp các người chuẩn bị đồ ăn trước, để các người sau khi xuống xe sẽ có cơm ăn ngay.”

"Kết quả lại phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong thôn đều cần dùng tiền, một con gà 10 đồng, 1 cái trứng gà 2 mao, cải trắng khoai tây đều cần tiền.”

"Cũng không biết trước khi mọi người đến đã sắp xếp như thế nào, tôi ngược lại không thể làm chủ, cho nên không thể giúp mọi người chuẩn bị trước được, thật sự ngượng ngùng."

Thái độ của cô rất tốt lại nói ra mấy câu nói đó, ngược lại làm cho các sinh viên kia ngượng ngùng.

Bọn hắn cũng không quen biết cô, người ta cũng không có lý gì mà chuẩn bị đồ ăn cho bọn hắn! Huống chi nguyên liệu nấu ăn lại mắc như vậy! Thật đúng là không thể tùy tiện làm chủ.

Bọn họ là chia tiền đấy, phí nấu ăn quá cao, thực sự có người đảm đương không nổi.

"Huống chi làm đồ ăn cho quá nhiều người, tôi cũng làm không nổi." Hoa Chiêu cười nói.

Mọi người nhìn xung quanh, đều đã đến đủ, bọn hắn hơn bốn mươi người, muốn để cho người ta chuẩn bị mấy bàn đồ ăn?

Người ta là tới leo núi đấy, không phải đến để hầu hạ bọn hắn.

Quá mức quá mức.

Mọi người tỉnh táo lại, có chút xấu hổ.

Lòng Trang Tiểu Liên lại nhấc lên, đụng phải đối thủ rồi! Còn biết nói chuyện hơn cô ta! Còn có thể mê hoặc người khác!

"Cái gì mà có làm cơm hay không? Bây giờ là chuyện nấu cơm sao? Là đánh người! Cô xem cô đánh Tôn Dũng như vậy! Tôn Dũng thế nhưng đang học thiết kế đấy, tay của hắn về sau còn có thể vẽ tranh sao?"

Hoa Chiêu nhìn người thanh niên cao lớn thô kệch trên mặt đất, tuy không kêu gào nữa nhưng vẫn đang nức nở.

"Cái người này tính tình thế nào chắc các người cũng đã biết, tôi chỉ có thể nói, tôi chưa bao giờ động thủ trước." Hoa Chiêu nói xong nhìn Diệp Lị nói: "Muốn cùng ăn không?"

Nên cho giải thích nàng đều cho đủ, dù thế nào lựa chọn, tựu xem Diệp Lị chính mình rồi.

"Cùng ăn cùng ăn." Diệp Lị lúc này động tác rất nhanh, lướt qua cô tiến vào phòng, quay đầu lại mở cửa cho Hoa Chiêu.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu cười cười.

Cô ta biết Hoa Chiêu vừa rồi nói nhảm nhiều như vậy cũng là vì mình. . . . Bằng không thì đối với người như vậy, Hoa Chiêu càng thích động thủ hơn.

Đâu chịu ôm đứa nhỏ đứng dưới trời lạnh nói nhảm nhiều như thế.

Cô ta có chút cảm động.

Về phần những người bạn học này, Hoa Chiêu đã nói rất rõ ràng, nếu bọn hắn vẫn đứng về phía Trang Tiểu Liên giận chó đánh mèo cô ta, vậy mấy người này cô ta cũng không cần để ý nữa.

Hoa Chiêu như có như không liếc nhìn Đào Lam, ôm đứa nhỏ quay đi.

"Thầy, thầy xem cô ta! Đánh người không cần chịu trách nhiệm sao? Thầy nhìn tay Tôn Dũng ah!" Trang Tiểu Liên còn không bỏ qua.

"Tôn Dũng ra tay trước a." Hoa Chiêu nghe thấy Đào Lam ôn hòa nói ra: "Vị phu nhân kia nói đúng, Tôn Dũng có tính cách thế nào, mọi người không biết sao?"

Mọi người trầm mặc, lần này kể cả Trang Tiểu Liên cũng đã trầm mặc trong một cái chớp mắt.

Trên mặt đất, nam sinh này vẫn còn nức nở, vẻ mặt dữ tợn, xúc động dễ giận, một lời không hợp liền thích ra tay đánh người.

Nhưng đánh thua, bị thương, lại không ngại cầu xin tha thứ, thút thít nỉ non.

Không có ai thích hắn, tất nhiên cũng không có ai thay hắn ra mặt.

Thậm chí đang có người cười trộm trong đám người.

"Đi đi, chúng ta cũng làm cơm ăn a? Đói c.h.ế.t mất."

"Thôn trưởng, gà thật sự 10 đồng một con? Ông cho là chúng ta coi tiền như rác ah!"

"Gà đắt coi như xong, khoai tây cải trắng cũng muốn tiền? Cho chúng tôi là được."

Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà tản ra thảo luận, vứt Tôn Dũng cùng Trang Tiểu Liên ở nguyên tại chỗ.

Đào Lam an ủi Trang Tiểu Liên vài câu, rồi đi gõ cửa phòng Hoa Chiêu.

.

Lưu Minh mở cửa.

Đào Lam tiến vào, nói xin lỗi với mọi người: "Thật xấu hổ, các bạn sinh viên còn nhỏ, không hiểu chuyện, kính xin các vị thứ lỗi."

Vóc người Đào Lam lớn lên coi như đẹp trai, khí chất nhã nhặn, nho nhã lễ độ, rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

Vốn sắc mặt mấy người Từ Mai vốn đang khó chịu nhưng thấy hắn phân rõ phải trái, biểu lộ rốt cuộc cũng hòa hoãn.

Hoa Chiêu cười cười, mời hắn: "Thầy Đào, cùng ăn không?"

Đào Lam đáp lại cô bằng một cái mỉm cười: "Không được, bên ngoài nhiều sinh viên vẫn đang chờ tôi dàn xếp, để lần sau vậy."

Hắn khách khí nói vài câu rồi rời khỏi phòng.

Diệp Lị thở phào, cô ta sợ Đào Lam cùng Hoa Chiêu có xung đột, cũng may không có.

Hơn nữa nhìn bộ dạng, Hoa Chiêu hình như đối với hắn cũng có ấn tượng rất tốt. . . . Thật tốt.

Cô ta vụng trộm cười một cái.

Đào Lam sau khi đi ra ngoài, lại nhíu mày.

Hắn không nghĩ tới Hoa Chiêu sẽ đến.

Không, hắn không nghĩ tới Diệp Lị sẽ có người nhà theo tới. Lại thêm một người đàn ông không tầm thường đi theo…

Tuy hắn không điều tra rõ bối cảnh của Diệp Lị, nhưng điều này càng nói rõ hơn một vấn đề, hắn căn bản không thể tiếp xúc đến vòng tròn luẩn quẩn của người ta, người kia cách rất xa người bình thường.

Hơn nữa nhìn thái độ của Diệp Lị, đã biết người chị dâu này có địa vị cao hơn cô ta nhiều.

Loại người này theo tới, kế hoạch của hắn còn có thể tiến hành không?

"Thầy! ~" Trang Tiểu Liên lại quấn lên.

Đào Lam trông thấy cô ta, đáy lòng bực bội: "Không nghĩ tới bạn học Trang Tiểu Liên lại quan tâm bạn học Tôn Dũng như vậy, sự quan tâm của em nhất định có thể an ủi thương thế của hắn rồi."

Trang Tiểu Liên sững sờ, hắn có ý gì?

Tôn Dũng trên đất đã dừng khóc, nháy mắt nhìn Trang Tiểu Liên, trong mắt đều là kích động.

"À ~" Bạn học xung quanh bắt đầu ồn ào.

Mặt Trang Tiểu Liên đỏ lên: "Ai quan tâm đến hắn hả? Em mới không có!"

"Em không phải rất quan tâm hắn sao? Vậy sao cứ níu lấy việc này không thả, giống như muốn thay hắn đòi công đạo vậy?" Đào Lam nói.

"Thầy!"

Trang Tiểu Liên đã biết, Đào Lam đang thiên vị Diệp Lị đấy.

Cô ta dậm chân một cái, tùy tiện tìm một phòng rồi đi vào, đóng cửa rầm một cái.

"Mọi người buổi tối muốn ăn cái gì?" Đào Lam không để ý tới cô ta, càng không để ý tới Tôn Dũng, hỏi mọi người.

"Em cũng muốn ăn gà hầm nấm!"

"Nhưng em ăn không nổi."

"Cậu mời khách?"

"Cải trắng khoai tây bao nhiêu tiền?"

"Màn thầu cũng cần tiền sao?"

Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.

Đào Lam mỉm cười và gọi trưởng thôn đang lúng túng đứng sau đám đông để thương lượng về bữa tối.

Cuối cùng 40 người đặt 4 con gà, mấy nồi khoai tây hầm cải trắng.

Mở cửa đã vài năm rồi, các trường đại học nằm ở thủ đô vẫn do người dân thủ đô chi phối.

Kẻ có tiền không thể nói là rất nhiều, nhưng trong đám người ít nhất cũng có mấy người có khả năng chi trả.

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Hoa Chiêu cơm nước xong xuôi liền đuổi Diệp Lị đi ra ngoài cùng các bạn học chơi đùa, ở đây chứa không nổi.

Diệp Lị kỳ thật cũng không muốn ngồi ở trong phòng, cùng Hoa Chiêu ngủ trên một cái giường gạch? Cô ta sợ mình mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời mời vừa hừng sáng, mấy người đã dậy rồi.

Bên ngoài quá ồn ào.

"Người trẻ tuổi thật sự có tinh lực tràn đầy, ngày hôm qua náo đến nửa đêm mới ngủ, kết quả trời chưa sáng đã dậy." Hoa Chiêu ngồi dậy nói.

Từ Mai liếc mắt nhìn cô: "Làm như cô không phải là người trẻ tuổi vậy, đám sinh viên bên ngoài kia, đừng nhìn mới năm nhất, tôi thấy có mấy người còn lớn tuổi hơn cô, cô tin không?"

"Ha ha." Hoa Chiêu chỉ cười, trên đời này, không ai có thể biết được tuổi thật của cô. . . Cô đã sống hai đời người.

Được rồi được rồi không thể nghĩ như vậy!

Cô vĩnh viễn 18 tuổi!

Mấy người rửa mặt rồi đi ra ngoài, bên ngoài đang nấu cơm, cũng có một nhóm người đang dùng cơm.

Khu nhà thanh niên trí thức này chỉ có 2 cái nồi, tất cả mọi người không thể cùng ăn cơm một lần.

Trang Tiểu Liên từ trong bếp đi ra với bình trà không biết mượn được từ đâu, thấy Hoa Chiêu lập tức hừ lạnh một tiếng: "Số lương thực này chúng tôi mua của người dân, cô muốn ăn thì tự mình mua đi! Đừng đem bàn tay mò đến trong nồi chúng tôi!"

"Ha ha, chính mình không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng người khác đều giống mình." Từ Mai vừa nói xong, liền thấy Lưu Minh từ gian phòng bên cạnh đi ra, trong tay bưng một cái nồi.

Hoa Chiêu chẳng những mang theo đệm chăn, còn mang theo nồi cùng bếp lò! Còn có các loại nguyên liệu nấu ăn, ô tô bị nhét đến tràn đầy đấy.

Hiện tại trong tay Lưu Minh chính là một nồi mì ăn liền, bên trong có rất nhiều trứng gà cùng lạp xưởng hun khói.

Ai nói mì ăn liền không khỏe mạnh? Mì phở mà thôi.

Cái gì dầu bẩn, cái gì mà chất phụ gia, đây đều là chút khuyết điểm nhỏ nhặt, ở thời đại vật tư thiếu thốn này, mì ăn liền cùng lạp xưởng hun khói quả thực là món ăn cao cấp, mỹ vị nhân gian.

Huống chi Hoa Chiêu chỉ dùng mì mua ở ngoài, tự tay cô làm tất cả gia vị.

Lưu Minh vừa xuất hiện, tất cả mọi người dừng lại, con mắt đều nhìn theo cái nồi trong tay hắn, không khỏi hít sâu một hơi.

Thơm quá ~~

"Ăn cơm thôi!" Từ Mai đắc ý trông thấy khuôn mặt cứng lại của Trang Tiểu Liên, quay người kéo Hoa Chiêu vào nhà.

Hoa Chiêu im lặng mà cười nói: "Cô chấp nhặt với cô ta làm gì."

Trang Tiểu Liên thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, đoán chừng chỉ vừa trưởng thành.

Từ Mai cũng cười: "Tôi cũng không biết. . . Coi như tính tình tôi không tốt, gần đây bực bội! Nhìn ai cũng muốn đánh một chầu."

Cô ấy bị người Lưu gia làm cho tức giận không có chỗ giải toả.

Nổi giận với người Lưu gia? Cô ấy đến nhìn còn không muốn nhìn thấy bọn hắn.

Nổi giận với Lưu Tiền? Cô ấy cảm thấy Lưu Tiền đã làm rất khá rồi, luôn ở bên bảo vệ cô ấy, cách cô ấy nối giận với hắn chính là đem hắn giao cho người Lưu gia.

Vậy còn có thể tức giận với ai? Với công nhân, với bạn bè sao, đều không được.

Tới đây lại có thể đụng phải một người phù hợp rồi!

Từ Mai vén tay áo lên, vừa ăn cơm vừa nói: "Mấy ngày nay cô ta chớ chọc tôi, nếu cô ta lại gây sự với tôi, tôi sẽ đánh cô ta! "

Diệp Lị đẩy cửa tiến đến, nói với Hoa Chiêu: "Bọn em cơm nước xong xuôi sẽ xuất phát, mọi người cùng đi? Tốt nhất là cùng đi, thầy Đào nói ở đây thế núi hiểm trở, mọi người tốt nhất là đi cùng nhau để có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Được, bọn chị theo ở phía sau." Hoa Chiêu nói.

Diệp Lị yên lòng đi ra ngoài.

Cô ta đã có chút hối hận, có lẽ cô ta không nên đáp ứng Hoa Chiêu cùng đi, nhao nhao cãi nhau không nói, đến núi lớn này, cô ta rốt cuộc cũng biết nguy hiểm.

Vạn nhất Hoa Chiêu xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ là lỗi của cô ta rồi.

Bên ngoài ồn ào, cơm nước xong xuôi mọi người chuẩn bị lên núi.

"Đều theo sát người dẫn đường, không cho phép một mình hành động, rời khỏi đội ngũ lên núi biết không?" Đào Lam dặn dò nói.

Mỗi mười người có một người dẫn đường, 3 ngày, 10 đồng.

Đám dẫn đường rất vui vẻ, liên tục cùng Đào Lam cam đoan tuyệt đối để ý đến mọi người.

Đội ngũ xuất phát, trong sân còn thừa lại Đào Lam cùng hai sinh viên.

Còn lại hai người kia không đáng nhờ người dẫn đường, chính hắn sẽ làm người dẫn đường a, hắn ở trong núi lớn này ngây người 6 năm, nghĩ mình sẽ mãi trốn trong ngọn núi lớn này.

Diệp Lị cùng Hoa Chiêu đi ra, nói với Đào Lam nói: "Thầy, chúng em cùng đi theo được không?"

Đào Lam cười với các cô: "Hoan nghênh."

Nụ cười này lại làm cho Hoa Chiêu sững sờ, cười rộ lên, càng nhìn quen mắt rồi, đến cùng là đã gặp ở nơi nào? Hoặc là, giống ai?

Một đoàn người kéo thành đội ngũ thật dài đi lên núi.

Ở cái thôn nhỏ cũ kỹ này, ngẩng đầu là có thể trông thấy Trường Thành bỏ hoang.

Nhưng nhìn về phía đó, sẽ trông thấy ở giữa là một đường núi cách nhau hơn 20 dặm.

Hơn nữa là một con đường nhỏ gập ghềnh hiểm trở.

Thôn dân cũng không có thời gian rảnh rỗi mà đi leo Trường Thành làm gì, có một số người dân cả đời cũng chỉ đi qua một lần, coi như cho biết, không bao giờ đi lại lần thứ hai nữa.

Nhàm chán.

Đào Lam theo thường lệ đi ở đội ngũ cuối cùng.

Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đào Lam ngẩng đầu cười cười: "Tôi áp trận, tránh cho có người bị lạc."

Có vẻ là một người đàn ông có trách nhiệm.

Diệp Lị lại cười trộm rồi.

Mà ngay cả Phương Vũ cùng Lôi Xuân cũng vụng trộm dò xét hắn, thủ đô còn có nhân vật như thế? Các cô thật sự không biết.

Hoa Chiêu gật đầu không nói chuyện, đi vài bước lướt qua Diệp Lị, bỏ lại cô ta sau lưng, cho cô ta cùng Đào Lam có cơ hội tiếp xúc.

Đây mới là mục đích chủ yếu của cô khi tới đây.

Diệp Lị rốt cuộc nhịn không được tìm chủ đề bắt chuyện với Đào Lam.

Hoa Chiêu thỉnh thoảng ngắm hai mắt, hai người đều rất chú ý đúng mực, biểu hiện bình thường.

Cô nhướn mày, nói chuyện phiếm cùng Từ Mai và Phương Vũ.

"Hai người đã tìm được đối tượng phù hợp chưa?” Từ Mai hỏi hai người.

Phương Vũ có chút thẹn thùng gật đầu, Lôi Xuân ngược lại tùy tiện nói: "Xem mắt rồi, còn chưa chọn được người vừa ý."

"Đúng thế, hai người điều kiện tốt như vậy, nên từ từ mà chọn." Từ Mai nói: "Phụ nữ kết hôn giống như đầu thai, nửa đời sau sống thế nào, phải xem có chọn đúng người hay không.”

"Lần thứ nhất đầu thai, không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng lần thứ hai đầu thai có thể tự mình chọn đàn ông! Cho nên phải thận trọng." Từ Mai nói.

Phương Vũ cùng Lôi Xuân quả nhiên đều thận trọng: "Chị nói xem làm sao mà chọn đây? Làm thế nào để biết bọn hắn có phải người tốt hay không? Có thích hợp hay không?"

Hai cô đều rất cấp bách đấy, ai mà không biết chọn đàn ông rất quan trọng? Nhưng chuyện tới rồi mới phát hiện, mình không biết chọn!

Nguyên một đám đàn ông đều bày ra điều kiện tốt, nhưng nhân phẩm giấu ở trong bụng, các cô không nhìn ra ah!

"Chuyện này. . . ." Từ Mai kẹt rồi, nếu cô ấy biết, lần đầu tiên hôn nhân sẽ thảm như vậy sao? Hai lần đều đưa đến trong tay tên súc sinh Phùng Long!

Lần thứ hai kết hôn, cô cảm thấy mình cực kỳ thận trọng rồi, kết quả cũng không hoàn mỹ, hiện tại những chuyện chó má trong nhà mình kia cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ mà nói với hai người!

"Vấn đề này tôi không quyền lên tiếng, hai cô hãy hỏi Hoa Chiêu a, cô ấy có quyền lên tiếng nhất!" Từ Mai nói.

"Khục khục." Hoa Chiêu bị hai người nhìn, xấu hổ mà hắng giọng một cái.

Chọn đàn ông, kỳ thật cô cũng không biết, bằng không thì đời trước cũng sẽ không để đến hơn 30 mà còn không có bạn trai.

Diệp Thâm kỳ thật cũng không phải cô chọn đấy, là nguyên chủ chọn.

Hoa Chiêu đột nhiên muốn cám ơn trời đất, cám ơn nguyên chủ chọn Diệp Thâm.

Nếu như ánh mắt cô ấy không tốt chọn phải kẻ cặn bã…Hoa Chiêu lập tức bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

"Nói nhanh lên nào, làm sao để chọn đàn ông vậy?" Từ Mai thúc giục nói.

Hoa Chiêu cười cười: "Cô gấp gáp như vậy làm gì? Cô cũng đã chọn xong, còn chọn lần nữa sao?"

"Cũng nói không chừng." Từ Mai nói.

Người khác chỉ nghĩ cô ấy nói giỡn.

Lưu Minh lại liếc nhìn cô ấy một cái. . . . . Hắn có nên tìm Lưu Tiền nói trước một câu? Cô vợ này nếu không dỗ tốt, sẽ bay mất.

"Khục, tôi cảm thấy chọn đàn ông quan trọng nhất là xem hắn có ngay thẳng không, nhất định phải chọn người thiện lương, bằng không thì hắn đi ra ngoài làm xằng làm bậy, g.i.ế.c người phóng hỏa, người phụ nữ sẽ bị liên luỵ." Hoa Chiêu nói.

"Hai là xem thân thể có khỏe mạnh không, ma ốm bệnh liên tục không thể gả, nếu không mình sẽ phải gồng gánh việc nhà."

Tất cả mọi người là người một nhà, cô nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng.

"Ba là xem hắn có khuynh hướng bạo lực, có đánh khả năng đánh vợ con không.”

"Thứ tư là xem hắn có tinh thần trách nhiệm, có biết cố gắng kiếm tiền, nuôi sống gia đình hay không.”

"Thứ năm là nhìn hắn có nghe lời mẹ quá hay không, nếu chỉ nghe lời mẹ..., vậy vợ con đều đứng sang bên cạnh."

"Thứ sáu. . . ."

Hoa Chiêu lưu loát nói một đống, đều là người đời sau nhìn ra, người khác tổng kết, cô cảm thấy không sai.

Hiện tại lấy ra, mấy người nghe được liên tiếp gật đầu.

"Tổng kết quá sâu sắc rồi, nhưng là, làm sao mà thấy được?" Phương Vũ lấy kính mắt xuống xoa xoa: "Tôi dùng bốn mắt nhìn, cũng nhìn không ra ah, trên người hắn lại không dán những nhãn hiệu kia."

Hoa Chiêu buông tay: "Tôi cũng biết rất khó, hoặc là nói lòng người khó dò, tôi cũng chỉ nghĩ như vậy, các cô thử xem."

Cô thực sự cảm thấy rất khó khăn đấy, đặc biệt là vào thời đại này.

Những điều kiện khác coi như xong, chứ nhà chồng và người đàn ông đó có được hay không, đều phải kết hôn xong mới biết được đấy.

Ở lần đầu thai thứ hai này của phụ nữ cũng là một canh bạc, hơn nữa xác xuất đánh bạc thua khá lớn. . . . .

Mấy người líu ríu, đối thoại của Diệp Lị cùng Đào Lam ở phía sau cũng ngừng.

Diệp Lị liếc trộm sau lưng Đào Lam, đánh giá xem hắn phù hợp mấy điểm.

Chính trực, nhất định là chính trực.

Thân thể, khẳng định cũng khỏe mạnh.

Tinh thần trách nhiệm không thể chê.

Đánh vợ. . . . Chắc có lẽ không a?

Nghe lời mẹ. . . .

Diệp Lị đột nhiên hỏi: "Thầy Đào, lễ mừng năm mới thầy có về nhà không?"

Cô ta có chút thích Đào Lam. . . Nhưng đối với bối cảnh sau lưng hắn, luôn không biết.

Cô ta chỉ biết hắn là người Tứ Xuyên, còn tình huống gia đình hắn hết thảy đều không biết.

Đào Lam hình như có chút tâm sự, từ đầu nghe thấy Hoa Chiêu cùng mấy người kia thảo luận, hắn nghe vào tai nhưng lại không để ý.

Nghe được câu hỏi của Diệp Lị, hắn lắc đầu: "Nhà thầy quá xa xôi, đi lại trên đường mất gần nửa tháng, nên không trở về."

Diệp Lị tắc lưỡi, đây là sống trên núi tuyết sao? Điều kiện cũng quá gian khổ rồi, mẹ khẳng định không đồng ý. . . .

"Vậy thầy không quay về, ba mẹ thầy không nhớ thầy sao?" Diệp Lị tiếp tục hỏi.

Mẹ cô ta hiện tại đã không được làm chủ hôn sự của cô ta rồi, mà cha, ông ấy chỉ nhìn nhân phẩm đúng không?

"Sang năm a, thầy đang xem có thể đưa mẹ đến thủ đô luôn không." Đào Lam nói.

Chỉ đón mẹ, vậy hắn không có cha sao?

Diệp Lị hiếu kỳ muốn chết, cũng không dám hỏi lại, sợ hỏi quá nhiều lại để cho người ta nghi ngờ.

Hoa Chiêu đột nhiên dừng lại, nhìn Đào Lam nói: "Kỳ thật ánh mắt của phụ nữ cùng đàn ông không giống nhau, trong mắt chúng ta đàn ông đều bị chúng ta điểm tô trở nên quá hoàn mĩ, thế nào là đàn ông tốt, còn phải nghe ý kiến của đàn ông."

Đào Lam ngẩng đầu, mỉm cười, trong thế giới của nữ nhân vĩnh viễn đều là nam nhân, và đứa nhỏ.

"Cô nói đều đúng." Đào Lam nói: "Nhưng không phải là cô đã quên một điều, chính là yêu? Người đàn ông này có nên chọn hay không, điều kiện tiên quyết chẳng lẽ không phải là người đàn ông này có yêu người phụ nữ đó hay không sao?

"Nếu như không yêu, hắn dù có đủ tất cả tiêu chuẩn, cũng làm được cái gì?"

"Trái lại, nếu như hắn yêu người phụ nữ này, hắn sẽ vì người này trả giá hết thảy, vậy cho dù không đạt được những yêu cầu kia, thì như thế nào?"

Hắn là một giảng viên đại học, dùng giọng điệu quang minh chính đại, thẳng thắn nói chữ "Yêu", ngược lại không làm cho người ta xấu hổ không được tự nhiên.

Mấy cô gái ở đây đều bởi vì lời hắn nói mà hai mắt sáng rực lên.

Vừa rồi các cô đã cảm thấy kỳ quái, Hoa Chiêu nói những điều kiện kia, hình như đã thiếu đi cái gì, hoá ra là thiếu đi cái này!

Nếu có người đàn ông có thể vì các cô xông pha khói lửa. . . Các cô có thể vì hắn mà như thiêu thân lao đầu vào lửa!

Ánh mắt Diệp Lị lại càng sáng.

Hoa Chiêu nhưng lại lắc đầu: "Yêu là nền tảng, không cần lấy ra làm điều kiện, nếu như một người đàn ông không có yêu, vậy gả cho hắn làm gì? Là không có tiền lương vẫn sống được sao? Có phải đời trước thiếu nợ hắn nên luôn phải nhìn sắc hắn, còn phải hầu hạ hắn cả đời?"

Cô nhìn Diệp Lị nói: "Cho nên tương lai nếu em tìm đối tượng, chẳng những phải tìm người đối với em tốt, còn phải phù hợp với tất cả các tiêu chuẩn khác, cũng không thể bởi vì đối phương há miệng ngậm miệng nói yêu liền xem nhẹ những cái khác."

Cô nhìn Đào Lam, người này có ý tứ gì? Là dù không đạt tiêu chuẩn? Muốn dùng "Yêu" để bắt được Diệp Lị?

"Yêu sẽ biến mất đấy, nhìn người bên cạnh em xem." Hoa Chiêu nói với Diệp Lị.

Diệp Lị lập tức tỉnh táo lại.

Những thứ không nói khác, lời cuối cùng này cô ta thực sự tin.

Nhìn xung quanh cô ta a, bao nhiêu người ly hôn rồi!

Ba mẹ, anh cả, chị cả.

Hồi đó ai trong số họ không phải là yêu? Đều là tự do yêu đương rồi kết hôn đấy!

Hoa Chiêu nói đúng, chọn đàn ông phải thận trọng. . . .

Không khí có chút xấu hổ, Hoa Chiêu một lần nữa quay người tiếp tục leo núi mới hóa giải sự xấu hổ này.

Không có ai nhắc lại chủ đề này, Hoa Chiêu cũng cùng Đào Lam "Tùy tiện" trò chuyện.

"Thầy Đào là người ở nơi nào?" Cô hỏi.

"Tứ Xuyên đấy." Đào Lam nói.

"Nơi tốt." Hoa Chiêu hỏi: "Trong nhà thầy Đào có mấy anh em?"

"Có hai anh trai, hai chị gái, đã thành gia rồi, tôi nhỏ tuổi nhất, cha đã qua đời từ sớm, hiện trong nhà chỉ có một mẹ già." Hắn nói ra.

Những tin tức cơ bản này đều có ở trong hồ sơ trường học đấy, Hoa Chiêu cũng biết, chỉ là không biết là thật hay giả.

Cô còn chưa nói Ngũ Lạc phái người đi Tứ Xuyên xác minh, không biết có cần thiết hay không.

Mấy người tùy tiện trò chuyện, con đường núi dài hơn 20 dặm cuối cùng đã kết thúc, mọi người leo lên một đoạn của Vạn Lý Trường Thành.

Trường Thành bỏ hoang cũng là Trường Thành, dù có vỡ nát đến đâu thì vẫn có những chỗ bằng phẳng.

Một đoàn người tụ tập trên đỉnh núi, một số tụ tập cùng nhau, một số ngồi trên mặt đất thành hai ba người, và bắt đầu ăn trưa.

Bọn hắn cũng mang theo lương khô từ trường.

Màn thầu, dưa muối, trứng gà, chính là đồ ăn tốt nhất rồi.

Không có sự lựa chọn nào khác.

Chỉ có điều hơi cứng nên khó có thể nuốt xuống.

Cũng may bọn họ cũng mang theo một cái nồi, cùng một ít học sinh ra ngoài lấy củi, mọi người xúm lại đun nước uống, cũng không quá khó nuốt.

Hoa Chiêu bên này thì cao cấp hơn một ít, Lưu Minh hóa thân thành lính hậu cần, chẳng những mang theo nồi cùng bát đũa, còn mang theo mì ăn liền, lạp xưởng hun khói, thậm chí có dưa leo cùng cà chua!

Hương thơm ngay lập tức thu hút một làn sóng ghen tị và hâm mộ.

Hoa Chiêu không quan tâm mà Diệp Lị cũng vậy, ghé vào chỗ Hoa Chiêu ăn cơm.

Đào Lam lần này vẫn cự tuyệt cùng mọi người cùng nhau ăn cơm. Thay vào đó, lại vào nhóm có nhiều nam sinh nhất, cùng bọn họ cười nói và ăn màn thầu.

Hoa Chiêu nhìn bóng lưng của hắn, nhìn cho tới trưa, ngược lại thật sự không nhìn ra hắn đối với Diệp Lị có cái gì gọi là "Yêu".

Nhưng lại khiến Diệp Lị "Yêu" hắn rồi.

Đàn ông có trách nhiệm đều rất có mị lực.

Đào Lam tổ chức cho rất nhiều bạn học leo núi, sắp xếp phòng ốc chu đáo, thậm chí rất tốt, còn thuê rất nhiều người dẫn đường vào núi, dù trường học có tổ chức đi dã ngoại cũng không có nhiều người hướng dẫn như vậy.

Có thể nói là rất có tinh thần trách nhiệm rồi.

Hoa Chiêu trợn trắng mắt, cô đây là lấy đá đập chân mình rồi hả?

Cơm nước xong xuôi, mọi người lại lập tức xuống núi, nếu không trời sẽ tối.

Ngày hôm sau, mọi người đổi hướng leo lên Vạn Lý Trường Thành hoang sơ từ một ngọn núi khác

Ngày thứ ba, lại thay đổi lộ trình khác.

Lúc này đã có người không leo nổi rồi.

Thời đại này sinh viên không được tính là nuông chiều từ bé, nhưng sinh viên phần lớn vẫn lấy học tập làm chủ, thể lực không tốt.

Leo núi vài ngày, chân cũng không phải là của mình nữa!

Mà ngay cả Phương Vũ cùng Lôi Xuân đều chịu không được.

Các cô sống an nhàn sung sướng vài năm rồi, không thể chịu đựng được nữa.

Trường Thành này leo một lần cho biết, cũng chỉ như vậy.

Hôm nay người đi không đến 10 người, những người khác chỉ muốn nằm ở trên giường không dậy nổi.

"Vậy thì đổi một lộ trình khác, hôm nay không đi Trường Thành nữa, chúng ta đi thung lũng hoa, tuy là đầu mùa xuân còn chưa có hoa tươi, nhưng phong cảnh cũng không tệ đấy." Thôn trưởng đề nghị nói.

"Được." Sinh viên còn lại nhao nhao nói ra.

Mấy người này đều có thể lực tốt, không sao cả, bọn hắn cũng không cần phải leo lên Vạn Lý Trường Thành, chỉ muốn đi chơi, chỗ nào thú vị đều được.

Có người đi, Đào Lam cũng phải đi theo.

Hắn phải có trách nhiệm với sự an toàn của bọn hắn.

Hắn đi, Diệp Lị đương nhiên cũng đi, dù mệt mỏi cũng phải kiên trì!

Cô ta gần đây bởi vì đến nhà Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ học, nên thể lực cũng tăng lên rồi.

Cô ta cũng giống như đám nhỏ đều phải luyện quyền, chạy bộ.

Quyền tuy chỉ là thêu hoa, nhưng cơ thể coi như không tệ, hiện tại chân chỉ có chút đau nhức.

"Chị có đi không? Hay đừng đi nữa? Em thấy Tiểu Điềm Điềm có chút chảy nước mũi rồi." Diệp Lị nói với Hoa Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-1129-giai-thich.html.]

Đã ra ngoài liên tục hai ngày, đi từ sáng đến tối mới trở lại, lại lên cao, gió bấc thổi vù vù, tiểu gia hỏa cũng chịu không được rồi.

“Ừ, hôm nay chị không đi." Hoa Chiêu nói.

"Dạ." Diệp Lị nói xong, bị kích động mà đeo ba lo lương khô đi ra ngoài rồi.

Buổi chiều, một đám người vội vàng hấp tấp trở về, nói là Diệp Lị cùng Đào Lam mất tích.

Hoa Chiêu lập tức nhíu mày, nhưng đồng thời trong lòng lại có loại cảm giác rốt cuộc đã tới.

Không biết vì sao, cô cảm thấy Đào Lam và Diệp Lị ở cùng một chỗ, không xảy ra chút chuyện là không thể nào đấy.

Bất quá trước kia cô cho rằng người gây chuyện sẽ là Diệp Lị.

Nhưng sau khi tiếp xúc gần gũi, cô liền phát hiện Diệp Lị thật ra lại là người thành thực, có tâm tư gì đều bày ở trên mặt.

Lúc trước đối với cô bất mãn đều bày ở trên mặt, hiện tại đối với cô cẩn thận từng li từng tí cũng bày ở trên mặt.

Lần này khẳng định không phải do cô ta gây chuyện.

Về phần Đào Lam. . . .

"Mất tích ở đâu vậy? Tôi đi xem." Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi.

Những người khác nghe được động tĩnh cũng giãy dụa đứng lên, đi theo bạn học tới báo tin quay lại trên núi.

Thung lũng hoa không xa, chỉ cách đó vài dặm, là một mảnh đất trống trải nằm kẹp giữa hai ngọn núi, vào mùa xuân hoa dã quỳ nở rộ, cả thung lũng như một thảm hoa xanh mướt rất đẹp.

Nhưng cuối đông đầu xuân, tuyết bắt đầu tan ra, phong cảnh ở đây chỉ ở mức trung bình.

Dấu chân trên mặt đất cũng hỗn loạn, cả người lẫn vật.

"Chúng tôi tách ra ở đây, chúng tôi muốn lên núi, thầy giáo nói muốn ở lại nhóm lửa nấu nước." Một sinh viên nói ra: "Diệp Lị cũng ở lại, lúc tôi lên tới giữa sườn núi quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai người hình như đang đi nhặt củi, kết quả vẫn chưa trở về."

"Đi về hướng nào?" Hoa Chiêu hỏi.

"Chỗ đó, chỗ đó." Bạn học vậy mà chỉ hai phương hướng. Diệp Lị cùng Đào Lam đi ra hai hướng khác nhau.

"Xung quanh nơi này có cái gì nguy hiểm không?" Hoa Chiêu hỏi thôn trưởng.

Đây là một thung lũng, các thung lũng đều nằm dưới chân núi, không có vách đá để mà ngã xuống.

Thôn trưởng nhíu mày, lo lắng nói: "Theo lý chỗ này rất an toàn, hơn mười năm nay thôn chúng tôi không có ai gặp tai nạn ở đây."

"Hơn mười năm không xảy ra chuyện, vậy trước mười năm đó thì sao? Xảy ra chuyện?" Hoa Chiêu hỏi.

"Mười mấy năm trước là thời điểm khó khăn nhất, thôn dân đào bẫy rập khắp núi, ở đây cũng đào qua, có đứa nhỏ không cẩn thận rơi vào." Thôn trưởng nói.

Thung lũng này là nơi thu hoạch rau dại, là nơi sinh hoạt chung của lũ trẻ trong thôn, dân làng không đào bẫy ở đây, trẻ con không biết tránh né, rơi vào sẽ không tốt.

Họ ở trên núi, có lợn rừng, nên bẫy đào sâu và to, dưới có gai gỗ, nếu ngã sẽ bị chảy máu, đứa trẻ lúc trước cũng mất nửa cái mạng.

"Về sau chúng tôi đã san lấp bẫy rập! Theo lý không nên có chuyện đấy." Thôn dân nói.

“Chắc là có bẫy bị bỏ quên!” Có bạn học nói.

Thôn trưởng lúng ta lúng túng, chuyện này cũng không chắc.

Năm đó loạn như vậy, từ khi đào bẫy đến khi đứa trẻ bị tai nạn cũng đã cách mấy năm, vài năm kia trong thôn có rất nhiều người già chết.

Họ đều là những thợ săn dày dạn kinh nghiệm, có thể có những cái bẫy mà họ đào mà những người khác không biết nên đã bị bỏ sót.

"Nhanh đừng nói nữa, tìm người ah!" Có bạn học nữ thúc giục nói.

Đào Lam là người có nhân duyên rất tốt.

"Tất cả mọi người đi theo người dẫn đường, đừng thoát đội tìm kiếm, bằng không thì tìm được bọn họ, lại lạc mất các người." Hoa Chiêu nói ra.

Cô là người nhà Diệp Lị, còn mang theo đứa bé, vừa nhìn đã biết là người đã kết hôn, cho nên tuy nhìn mặt non nớt, mọi người vẫn vô thức mà xem cô là người lớn.

Hoặc là vì mấy người Từ Mai, Lưu Minh đều nghe theo lời Hoa Chiêu làm cho mọi người cũng vô thức mà nghe theo đấy.

Đám người quả nhiên tản ra, đi theo người dẫn đường bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Lúc này, tinh thần trách nhiệm tập thể của mọi người vẫn rất mạnh mẽ. Hai người lạc mất, tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm.

Hoa Chiêu nhíu mày đứng trong chốc lát, cũng muốn lên núi.

Lưu Minh nhanh chóng ngăn lại: "Nhiều người như vậy, không thiếu một người là cô, cô mau ôm đứa nhỏ trở về đi, cứ để cho bọn hắn đi tìm."

Không phải hắn bỏ qua an nguy của Diệp Lị, giống như Hoa Chiêu vừa nói đấy, đừng để tìm được Diệp Lị, Hoa Chiêu lại có chuyện!

Hai người lớn lạc mất, nhất định là đã gặp phải nguy hiểm.

Ở đây rất nguy hiểm!

Lưu Minh đứng ngồi không yên, lúc này hắn muốn đưa Hoa Chiêu trở về.

"Gọi điện thoại phái người đến tìm kiếm, tóm lại cô không thể tự mình đi." Lưu Minh nhìn Hoa Chiêu nói.

Từ Mai cũng nói: "Chúng tôi cũng đi tìm, cô mau dẫn đứa nhỏ trở về, hôm nay lạnh, Tiểu Điềm Điềm cũng cảm mạo rồi, không thể lại bị lạnh nữa!"

Hoa Chiêu vẫn không lên tiếng, cô đang cùng cỏ cây câu thông.

Nhưng cây cối quá nhiều, lượng tin tức quá khổng lồ.

Chúng đã chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra trong ngày này, cô phải xem từ từ, chọn từ từ, không thể tua nhanh.

Cô vừa nhìn thấy một đoàn người tiến vào thung lũng, Đào Lam và Diệp Lị cũng vừa tách ra khỏi đám đông.

“Tôi sẽ ở đây chờ tin tức.” Hoa Chiêu nói.

Nói xong cô kéo từ trong áo ra một cái vòng cổ, đó là một cái bình sắt nhỏ.

Hoa Chiêu đem cái chai nhét vào trong tay Tiểu Điềm Điềm để cho nó chơi đùa.

Đứa trẻ hơn sáu tháng cầm được cái gì đều bỏ vào trong miệng, nút gỗ của bình sắt nhỏ dường như có mùi vị, thằng bé thích thú bắt đầu gặm.

Không có ai chú ý tới đứa nhỏ vốn đang có chút uể oải đã càng ngày càng tốt, đôi mắt nhỏ lập tức có tinh thần rồi, ôm lấy bình nhỏ gặm đến vui vẻ.

Hoa Chiêu vốn không muốn cho thằng bé uống tinh hoa, cảm vặt mà thôi, để cho nó tự mình chống chọi, còn gia tăng sức miễn dịch đây này.

Nhưng hôm nay trời trở lạnh, đứng ở đầu gió, cô thực sợ đem tiểu gia hỏa này cảm lạnh mất, chỉ có thể ăn gian.

Lưu Minh không vội được nữa, bất quá hắn cũng biết Hoa Chiêu từ trước đến nay nói một không nói hai, hắn cũng không dám động thủ túm cô, mà đoán chừng cũng kéo không nổi.

Hoa Chiêu cũng luyện võ, theo chân bọn họ đối luyện qua, hắn căn bản đánh không lại Hoa Chiêu.

"Ai, anh trông chừng cô ấy, chúng tôi cũng đi tìm." Từ Mai nói với Lưu Minh.

Nói xong ba người lập tức quay người lên núi, đi theo một đội có người dẫn đường.

Sắc trời dần dần tối, chỉ có thể thấy những bóng người lờ mờ.

Tất cả đội ngũ đều trở về rồi.

Nếu không trở lại, bọn hắn sẽ bị đông lạnh chết. Nhưng không ai tìm được dấu vết của Đào Lam cùng Diệp Lị.

Trái tim mỗi người đều chìm xuống đáy.

Trời lạnh như vậy, cho dù hai người không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ bị kẹt ở chỗ nào đó đông lạnh một đêm cũng xong rồi.

"Thông báo cho người trong nhà không?" Lưu Minh hỏi.

Hoa Chiêu lắc đầu.

Cô đã thấy được Đào Lam dần dần tiếp cận Diệp Lị, không biết cùng cô ta nói gì đó, sau đó hai người kết bạn cùng đi vào trong núi.

Quả nhiên là Đào Lam giở trò quỷ.

"Cô muốn đi đâu? Trời đã tối rồi, thông báo cho người trong nhà a!" Lưu Minh ngăn ở trước mặt Hoa Chiêu, không cho cô đi.

Trách nhiệm của hắn là bảo vệ Hoa Chiêu, trời tối rồi, cô phải rời khỏi đây!

Không nghe khuyên bảo. . . .

Hắn cũng không có biện pháp.

"Trở về đi, cô cũng không biết bọn hắn ở đâu, còn bằng tranh thủ thời gian gọi người khác tới tìm." Từ Mai khuyên nhủ.

Hoa Chiêu dừng lại, cô xác thực không biết người ở đâu.

Hơn nữa Đào Lam mang người đi, khẳng định cũng không muốn hai người làm bạn “lên đường” đấy, đoán chừng không c.h.ế.t được.

"Trở về đi." Hoa Chiêu nói ra.

Cô theo mọi người trở về thôn, Lưu Minh và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chuyện cũng chưa xong, thôn trưởng tổ chức người tiếp tục lên núi tìm người.

Hắn cùng Đào Lam quen biết nhiều năm như vậy, quan hệ gần giống như cha con, không thể nhìn Đào Lam gặp chuyện không may.

Các thôn dân xuất phát từ các cân nhắc khác cũng không thể để Đào Lam gặp chuyện không may.

Đào Lam tìm đường kiếm tiền cho thôn bọn họ, ba ngày này chỉ hầu hạ mấy người sinh viên này đã kiếm được tiền tương đương với một năm.

Ba ngày tương đương một năm.

Thầy Đào còn nói con đường này nếu tốt, về sau hắn sẽ thường xuyên mang nhóm sinh viên như vậy tới, để cho bọn hắn kiếm tiền vào thời gian nghỉ đông và nghỉ hè của sinh viên.

Nếu thầy Đào cùng một học sinh gặp chuyện không may trên núi, bọn hắn sẽ không có cơ hội nữa rồi.

Hoa Chiêu ôm tiểu Thận ngồi ở trên giường gạch ấm áp, Lưu Minh đi tới đi lui trên đất.

"Đã dùng tiền mời người xuống núi thông báo cho Diệp Danh rồi." Hắn nói ra.

Vô luận như thế nào, hắn không thể rời Hoa Chiêu xuống núi, vạn nhất là do kẻ địch điệu hổ ly sơn thì sao?

Hoa Chiêu gật đầu, trầm mặc mà vỗ tiểu Thận, dỗ thằng bé đi ngủ.

Trên thực tế đầu óc đã bay qua những ngọn núi rộng lớn, chuẩn xác mà tìm được Đào Lam cùng Diệp Lị.

Hai người thực sự đã mắc vào một cái bẫy.

Cái bẫy này khá thú vị, sâu và nhỏ, bên dưới có gai gỗ, nhưng gai gỗ không dài, hoặc gỗ quá lâu năm rồi.

Hoa Chiêu chỉ thấy trên mặt đất có mấy mảnh gỗ vụn, trên người Đào Lam còn có m.á.u tươi.

Diệp Lị đang rất khẩn trương, có vẻ đã khóc, mặt mũi trắng bệch, đầu bù tóc rối.

Bây giờ, cả hai đang ngồi cạnh nhau dưới đáy, Diệp Lị gần như tựa vào trong n.g.ự.c Đào Lam.

Quá lạnh rồi, mặc dù dựa vào gần như vậy, Diệp Lị vẫn bị lạnh đến chà xát tay chà xát chân.

Đào Lam nghĩ nghĩ, muốn cởi áo ra đưa cho cô ta.

Diệp Lị đương nhiên không chịu: "Như vậy thầy sẽ bị lạnh đấy!"

"Thầy là đàn ông, có thể chịu lạnh." Đào Lam nói.

Diệp Lị lại cảm động đến muốn khóc: "Thầy Đào, thầy thật tốt. . ." Nói xong nước mắt liền rơi xuống: "Đợi đi ra ngoài, em khẳng định sẽ báo đáp thầy!"

Đào Lam mỉm cười, thái độ rất thoải mái: "Ha ha, em muốn báo đáp thầy thế nào?"

Mặt Diệp Lị đột nhiên đỏ lên.

Cô ta cảm giác mình có rất nhiều, lại cảm giác mình kỳ thật không có cái gì.

Cô ta là con cháu Diệp gia, ở thủ đô có rất nhiều người có thân phận giống cô ta, họ đều là những người có thế lực và có năng lực.

Nhưng tất cả đều xuất phát từ gia tộc, nhà họ Diệp không để cô ta dựa dẫm như vậy, cô ta không có năng lực gì, làm sao có thể báo đáp hắn?

Diệp Lị nghiêng đầu nhìn Đào Lam.

Bầu trời từ trên đỉnh động chiếu xuống, m.ô.n.g lung, đáy động mờ mịt, cô ta không thấy được dáng vẻ của Đào Lam, nhưng lại có thể nhìn thấy bóng dáng tuấn tú của hắn.

Lúc rơi xuống, hắn dùng lực xoay người, lại để cho cô ta ở trên hắn ở dưới, làm đệm lưng cho cô ta.

May mắn thay, phần gỗ dưới đáy hang đã mục nát, nếu không hắn đã bị gim thành một con nhím.

Nếu không may gim vào mặt cô ta, vậy cô ta cũng xong rồi.

Đào Lam cứu được mạng cô ta, cô ta làm thế nào để báo đáp hắn?

Bất quá điều kiện tiên quyết, là bọn hắn có thể đi ra ngoài.

Trái tim nóng bỏng của Diệp Lị đột nhiên nguội lạnh, ngẩng đầu nhìn qua đỉnh động: "Thầy nói, chúng ta có thể đi ra ngoài không?"

Chiếc bẫy này được thiết kế dựa trên địa hình tự nhiên. Miệng nhỏ và bụng to, sâu bốn hoặc năm mét, hai người họ đứng chồng lên nhau cũng không thể với tới miệng, muốn trèo lên cũng không có cửa, bọn hắn giống như đang ở trong một cái bình, hai bên vách tường căn bản không cách nào mượn lực.

Nếu như không ra được, không c.h.ế.t rét cũng c.h.ế.t đói.

"Yên tâm, ở đây cách thôn không xa, thôn dân nhất định sẽ tới cứu chúng ta." Đào Lam nói.

Hắn nói một cách chắc chắc, giọng cũng bình tĩnh.

Diệp Lị lập tức bội phục mà nhìn hắn, lúc này còn không nóng nảy sợ hãi. Thật lợi hại!

Có hắn ở đây, hắn không sợ, Diệp Lị hình như cũng chẳng sợ hãi nữa.

Hai người vậy mà bắt đầu trò chuyện..., cái gì cũng nói, Diệp Lị gần như đã kể cho hắn nghe về tất cả kinh nghiệm sống của chính mình.

Cũng may cô ta còn một chút lý trí, chỉ nói về những mâu thuẫn và những vấn đề vụn vặt giữa những người thân ở nhà, và không đề cập đến chức vụ của họ hàng.

Cũng không bại lộ Hoa Chiêu.

Bởi vì cô ta còn nhớ rõ chính mình trước kia đã nói Hoa Chiêu là giáo viên Anh ngữ.

Cũng không nói những chuyện mất mặt mà Diệp Hưng cùng Diệp Đan làm.

Đào Lam luôn mỉm cười nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Mà ngay cả sắc trời dần tối, Diệp Lị cũng không phát hiện, tiếp tục nói.

Thẳng đến khi bên ngoài vang lên tiếng gọi của thôn dân, Diệp Lị mới giật mình, lớn tiếng đáp lại.

Tiếng hét bên ngoài dừng lại, sau đó một tiếng người tiếp cận vị trí của bọn hắn.

"Ở chỗ này! Đã tìm được!" Đỉnh động có người hô.

Diệp Lị hưng phấn mà nhảy dựng lên, la to: "Thầy! Chúng ta được cứu rồi!"

Không có người đáp lại cô ta.

Diệp Lị cả kinh, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện toàn thân Đào Lam nóng hổi, người đã hôn mê.

"Ah! ! Thầy Đào! !" Cô ta sợ hãi kêu lên: "Nhanh! Nhanh! Nhanh mang chúng tôi đi tìm chị dâu của tôi!"

Lúc người được mang đến trước mặt Hoa Chiêu, Hoa Chiêu có chút không tin mà chọc chọc Đào Lam.

Không có bất kỳ phản ứng nào.

Thân thể xác thực nóng hổi, sắc mặt cũng trắng bệch.

Khi trưởng thôn cởi áo đệm bông ra, ông ta phát hiện toàn bộ áo bông đã đẫm máu.

Hắn bị lật qua, một nửa gai gỗ cắm ở trên lưng, m.á.u tươi vẫn còn ồ ồ chảy ra.

Hoa Chiêu nhếch miệng, thật sự bị thương.

"Ah!" Diệp Lị thoáng cái ngã ngồi dưới đất, một giây sau liền bổ nhào vào trên người hắn khóc lớn, vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu: "Chị dâu hai xin hãy cứu hắn! Van cầu chị cứu hắn! Về sau chị muốn em làm gì em đều làm! Tất cả đều nghe theo chị!"

Hoa Chiêu nhìn gai gỗ dày ba ngón tay lắc đầu, cô nghi ngờ là gai gỗ đã chọc vào nội tạng hoặc động mạch của hắn, nếu không làm sao có thể chảy nhiều m.á.u như vậy.

Người này, không biết là vận khí không tốt, hay là ngoan độc.

"Chị không phải bác sỹ, không biết chữa ngoại thương, sợ là không được." Hoa Chiêu nói.

"Chị làm được chị làm được! Chị chắc chắn được đấy! Chị dâu hai, em cầu xin chị hãy cứu hắn! Hắn cũng là vì cứu em mới biến thành cái dạng này đấy! Nếu hắn c.h.ế.t rồi, em cũng không sống nổi nữa!" Diệp Lị khóc hô.

Người vây xem lập tức ghé mắt nhìn.

Bất quá những người bạn học vốn nên ồn ào cũng không một ai lên tiếng, tất cả mọi người im lặng mà nhìn Đào Lam đang thở yếu ớt, nhìn lại Diệp Lị đang gào khóc.

Có thể nói ra lời này, tính ra cô ta còn có lương tâm!

"Người bị thương cần nghỉ ngơi, tất cả mọi người đi ra ngoài đi." Hoa Chiêu nói với mọi người đang chen chúc ở trong phòng.

Không có mấy người nhúc nhích, biểu cảm của mọi người đều không tốt.

Việc này là do Đào Lam tổ chức, không phải quy định của trường học, những người có thể tới ít nhất đều không chán ghét hắn.

Hiện tại Đào Lam có vẻ sắp c.h.ế.t rồi, tâm tình của bọn hắn đều rất đau xót.

"Đi ra ngoài! Các người đều đi ra ngoài! Đừng chậm trễ thầy Đào chữa bệnh!" Diệp Lị đột nhiên từ trên đất đứng lên..., giống như phát điên xô đẩy mọi người.

"Cô nổi điên làm gì? Còn không phải là vì cô thầy Đào mới bị như vậy!" Trang Tiểu Liên đẩy Diệp Lị.

"Nhanh cút! Đều đi ra ngoài!" Diệp Lị hiện tại không có thời gian giải thích với bọn họ chuyện Hoa Chiêu có thể trị bệnh cứu người, cô ta chỉ muốn mau đuổi mọi người ra để cho Hoa Chiêu buông tay trị liệu.

Thái độ của cô ta không tốt, Trang Tiểu Liên càng tức giận, hai người liền bắt đầu đánh nhau.

Tôn Dũng thấy Trang Tiểu Liên bị bắt nạt, lập tức gia nhập chiến đoàn đi đánh Diệp Lị.

"Đã đủ rồi! Đều đi ra ngoài!" Thôn trưởng luôn im lặng đứng bên cạnh Đào Lam đột nhiên gầm lên giận dữ.

Bốn năm người thôn dân lập tức tràn vào đẩy bọn hắn ra ngoài sân.

Những người khác trong phòng cũng bị xô đẩy đi ra ngoài.

Cửa phòng bị đóng lại.

"Trên đường tôi đã nghe em gái bên chồng cô nói, cô có thuốc gia truyền có thể cứu người, cầu xin cô hãy cứu hắn." Thôn trưởng đau khổ cầu xin Hoa Chiêu.

Hắn thật sự rất thích chàng trai Đào Lam này.

"Không có phương thuốc gì, chẳng qua là có chút nhân sâm có thể giúp kéo dài một hơi mà thôi." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi không phải bác sĩ, hắn bị ngoại thương cần có bác sĩ đến trị."

Hoa Chiêu từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, thật sự lấy ra một miếng nhân sâm cho vào trong miệng Đào Lam.

Trước khi thả vào, còn bảo Lưu Minh rót cho hắn vài ngụm "nước".

Lưu Minh và Từ Mai đều biết "nước" này là nước gì, trong lòng hai người thở phào nhẹ nhõm, người này hẳn là không c.h.ế.t được.

Bọn họ không biết chuyện đằng sau sự mất tích này, chỉ nghe Diệp Lị nói..., bọn hắn không hi vọng người thầy giáo "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" này chết.

Hoa Chiêu cũng không hi vọng hắn chết.

Đó là một người Sói ah.

Cô cảm thấy cạm bẫy này chính là do Đào Lam thiết kế, bằng không một bẫy rập tùy tùy tiện tiện nào đó, đã sớm bị người ta tìm được, hoặc là bọn họ đã có thể trèo ra rồi.

Tự mình thiết kế, còn “tài liệu chân thực”, còn tự treo mạng sống lên sợi tóc, đây quả thật là diễn trò một cách quá trọn vẹn.

Chờ hắn tỉnh lại cô còn phải hỏi một chút, đáng giá sao? Tại sao vậy? Mạng cũng mất, tranh công danh lợi làm gì?

"Người ở nhà đã trả lời chưa? Có người đến không?" Hoa Chiêu hỏi Lưu Minh.

Lúc tối Lưu Minh đã nói nhờ người trong thôn đi đưa tin, sau đó Hoa Chiêu cũng không chú ý nữa, dỗ đứa nhỏ đi ngủ.

Nhưng thật ra là muốn yên tĩnh mà quan sát tình huống của Diệp Lị bên kia.

"Diệp Danh nói dẫn người đến." Lưu Minh cúi đầu nhìn bên ngoài: "Lúc này đoán chừng cũng sắp đến rồi."

Hiện tại đã là nửa đêm.

Đang nói, bên ngoài liền có tiếng ồn ào, mấy chiếc xe tải lớn tiến đến, hơn trăm người, đông nghịt một mảnh.

Đi vào trong núi sâu tìm người, đương nhiên cần nhiều người hơn một chút.

Tất cả mọi người hít một miệng khí lạnh, đến vì ai vậy? Đào Lam hay là Diệp Lị? Tình huống gì vậy?

Diệp Danh xuống xe hít hít cái mũi, anh ngửi thấy được mùi m.á.u tươi đầm đặc, trong long giật thót một cái, sau đó chuẩn xác mà tìm được gian phòng kia vọt vào. Sau đó thấy được một người đàn ông đang nằm sấp ở một bên.

Ánh mắt anh nhìn một vòng, không thấy Diệp Lị.

Diệp Lị bỏ qua Trang Tiểu Liên đang dây dưa với mình, bổ nhào vào trên người Diệp Danh: "Anh cả! Anh cả hãy cứu hắn! Đưa hắn đi bệnh viện!"

Cô ta tuy đang cùng Trang Tiểu Liên đánh nhau, nhưng ánh mắt luôn chú ý trong phòng, nghe được Hoa Chiêu cứu người cô ta liền an tâm, đánhTrang Tiểu Liên càng dùng sức rồi.

Diệp Lị cũng không có việc gì, Diệp Danh hoàn toàn yên tâm rồi.

"Đi, đi ngay bây giờ." Anh không nói hai lời, gọi người xuất phát.

Lúc này anh lái xe Jeep, Lưu Minh cùng mấy người Từ Mai đều ngồi xe tải.

Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ ngồi ghế phụ, Diệp Lị đỡ Đào Lam ngồi ở ghế sau, trên đường đi Diệp Lị khóc sướt mướt nói chuyện đã xảy ra.

Diệp Danh lại cùng Hoa Chiêu liếc nhau, Đào Lam này, bọn họ đều cảm thấy khả nghi, bằng không thì hôm nay Hoa Chiêu cũng sẽ không đi theo.

Nhưng khả nghi đến mức thiếu chút nữa vứt luôn mạng của mình, hai người đều cảm thấy rất ngạc nhiên.

Xem ngoại thương Diệp Danh chuyên nghiệp hơn Hoa Chiêu, xem xét miệng vết thương cùng lượng m.á.u chảy, Diệp Danh đã biết, nếu hôm nay không có xe của Hoa Chiêu ở đây, hoặc anh không đến kịp, người này chắc hẳn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

Không có xe đưa hắn đi bệnh viện, hắn chỉ có thể chết.

Bệnh viện này còn phải là bệnh viện gần nhất, không có khả năng chờ đến ban ngày đưa hắn về thủ đô, như vậy người cũng sớm lạnh rồi.

Mà Hoa Chiêu cùng Lưu Minh khẳng định không biết bệnh viện gần nhất đi như thế nào, nếu không phải hắn đã sớm điều tra dự tính trước, hơn nửa đêm đi đâu tìm người nghe ngóng?

Chậm trễ thêm một chút, người cũng đã lạnh. Quả nhiên, đến bệnh viện, bác sĩ thao tác một trận, từ phòng giải phẫu đi ra nói cho bọn họ biết rất mạo hiểm, bọn họ phàm là đến muộn mười phút, người này cũng phải báo tin rồi.

"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Diệp Lị trực tiếp từ trên tường tụt xuống ngồi dưới đất, trên mặt chỉ còn nụ cười.

Hoa Chiêu cùng Diệp Danh liếc nhau.

Đào Lam bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, người còn hôn mê, Diệp Lị điên cuồng đi theo phía sau chăm sóc.

Diệp Danh cùng Hoa Chiêu lại đứng ở ngoài cửa.

"Lần mất tích này, là ngoài ý muốn hay là?" Diệp Danh hỏi.

"Không phải ngoài ý muốn." Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh cũng không hỏi lúc ấy cô không ở đó, làm sao mà biết được.

Anh gật đầu, nhìn Diệp Lị trong phòng bệnh vui đến phát khóc, cẩn thận từng li từng tí thấm nước lên môi cho Đào Lam, đột nhiên nói ra: "Bội phục. Tìm đường sống trong chỗ chết, đã có một lần này, Diệp Lị đối với xem như hắn khăng khăng một mực rồi."

Hoa Chiêu cũng nhìn bên trong, vẻ mặt Diệp Lị tỏa sáng, những tâm tư từng bị đè ở đáy long kia, trong nháy mắt sinh trưởng lớn mạnh, phun trào, hơn nữa một phát không thể vãn hồi.

"Xác thực." Cô nói ra.

Lúc này dù bọn họ nói với Diệp Lị là Đào Lam lừa gạt cô ta, cô ta cũng sẽ không tin rồi.

Nào có ai lấy mạng mình ra lừa gạt?

Bọn họ chính là lòng dạ tiểu nhân, xem thường hắn!

"Lợi hại." Hoa Chiêu lại nói: "Nếu như là em, em cũng không làm được điểm ấy."

Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của mình.

Diệp Danh đau đầu: "Vậy làm sao bây giờ? Nhắm mắt nhận?"

Diệp Lị hiện tại rõ ràng là không phải quân không lấy chồng rồi, trong lòng cô ta không chứa nổi người khác, lại không có ai khác có thể vì cô ta mà trả giá tính mạng như vậy.

"Ngoan độc." Hoa Chiêu một lần nữa khen ngợi Đào Lam.

"Đến lúc đó lại quan sát thêm, xem hắn rốt cuộc muốn cái gì." Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh gật đầu.

"Em nhanh về nhà đi, anh ở lại chỗ này." Diệp Danh nói.

"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu, lại thêm một trận đánh dài, cô phải trở về nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.

Hoa Chiêu về đến nhà, Miêu Lan Chi lập tức nghênh đón.

Thấy tiểu Thận, bà vội vàng đi qua ôm lấy.

"Ai ôi!!! Cháu ngoan của bà! Đông lạnh ốm mất? Lần tới tiểu Thận nhà ta sẽ không đi ra ngoài cùng mẹ nữa ! Trời đông giá rét, tối như bưng, tiểu Thận của chúng ta chịu tội rồi!"

Bà không nói thẳng Hoa Chiêu, con dâu rốt cuộc cũng là con dâu. . . .

Chuyện này nếu là Diệp Thư, bà đã sớm đánh cho mấy cái, đối với Hoa Chiêu, bà không thể ra tay.

Hoa Chiêu nhanh chóng ôm lấy cánh tay Miêu Lan Chi làm nũng, nói vài câu liền dỗ được Miêu Lan Chi lộ ra nụ cười.

Đối với Hoa Chiêu cái này trương ca-cao yêu yêu, phấn trắng nõn nà mặt, ai cũng không sinh ra khí đến.

"Đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Diệp Lị đã tìm được rồi chứ?" Miêu Lan Chi hỏi.

Hoa Chiêu không ở đây, Diệp Danh sẽ ở lại trong nhà, nửa đêm hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại liền đi, nếu không phải bà nghe được tiếng ô tô nên chạy đến hỏi một câu, bà cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Bất quá nhìn biểu cảm Hoa Chiêu đã biết Diệp Lị khẳng định không có việc gì rồi.

"Đã tìm được cô ta, nhưng có sao hay không, khó mà nói." Hoa Chiêu nói.

"Có ý gì?" Miêu Lan Chi hỏi.

"Có người vì cứu cô ta nên thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại vừa giải phẫu xong đang nằm ở trong bệnh viện." Hoa Chiêu nói.

Kỳ thật cô không muốn nói như vậy, nếu như lúc hai người kia được cứu cô có ở bên cạnh, cô sẽ làm cho Diệp Lị câm miệng, chỉ xem như Đào Lam vận khí không tốt, rớt xuống bẫy bị thương.

Nhưng đã chậm.

Bởi vì áy náy, trên đường đi Diệp Lị gào khóc một lượt nói đều là lỗi của mình, thầy Đào vì cứu cô ta mới bị thương, bằng không thì người nên bị thương phải là cô ta.

Đào Lam cố ý, chỉ là suy đoán của cô cùng Diệp Danh, không có bất kỳ chứng cớ nào, bây giờ nói ra ngoài, cũng sẽ không có người tin.

Mọi người chỉ cho rằng Diệp gia xem thường xuất thân của Đào Lam.

Cũng bởi vì không có chứng cớ, cho nên hiện tại Hoa Chiêu cũng không thể nói gì khác cho Miêu Lan Chi.

Miêu Lan Chi nghe xong liền kinh ngạc: "Hiếm khi gặp được thầy giáo tốt như vậy, phải cảm ơn người ta thật tốt."

Bất quá việc này không cần bà quan tâm, Diệp Lị có mẹ ruột đây này.

"Con thấy ý tứ của Diệp Lị, là muốn lấy thân báo đáp." Hoa Chiêu đánh tiếng trước cho bà ấy.

Miêu Lan Chi cả kinh: "Lấy thân báo đáp? Đã là thời đại nào rồi, hiện tại không còn lưu hành chuyện này nữa, huống chi đây không phải là thầy giáo của con bé sao? Như vậy sao được!"

Hoa Chiêu chậm rãi nói ra: "Nhưng là ân cứu mạng, có thể vượt qua tầng chướng ngại này chứ?"

Suýt chút nữa thì mất mạng, m.á.u chảy đầy đất, loại ân tình này cảm động trời đất, dùng tiền tài căn bản không cách nào báo đáp, lúc này lấy thân báo đáp, ngược lại sẽ trở thành giai thoại.

Có thể dễ dàng phá vỡ tầng chướng ngại thầy trò.

Bọn hắn ở cùng nhau không phải cẩu thả, hơn nữa bởi vì ân tình, sẽ không có ai cảm thấy xấu xa.

Cho dù có chút tâm lý thì thầm, cũng chỉ dám thì thầm ở trong lòng.

Dám nghi vấn, Diệp Lị hoàn toàn có thể lấy áo bông bị m.á.u thấm ướt chất vấn đối phương, xấu xa ở đâu?

Hoa Chiêu gật đầu, cô cảm thấy đây chính là tâm lý của Đào Lam.

"Bội phục." Cô nói thầm một câu.

Chướng ngại mà ở trong mắt cô không thể nào vượt qua, lại dễ dàng để cho người ta phá giải.

Không, cũng không dễ dàng, thiếu chút nữa bỏ mạng của mình vào đây này.

Miêu Lan Chi không lên tiếng nữa, bà đang cân nhắc xem có thể ngăn cản những lời đồn đãi đàm tiếu hay không.

Nhưng nghĩ cũng vô dụng, phải trải nghiệm thức tế mới biết được chính xác.

"Đến lúc đó lại xem ah, có lẽ thầy giáo người ta căn bản không có ý tứ này." Miêu Lan Chi nói.

Buổi chiều Đào Lam tỉnh lại.

Hắn ngoại thương không nặng, chủ yếu là mất m.á.u quá nhiều, truyền máu, nghỉ ngơi một chút liền tỉnh.

"Thầy đã tỉnh? Có khát không? Có đói bụng không? Mẹ em làm cháo gạo, thầy có muốn uống chút không?" Diệp Lị hỏi liên tục.

Chu Lệ Hoa căn bản không kịp nói chuyện, đều bị cô ta nói xong rồi.

Bà ta nhìn biểu lộ của con gái, nhíu mày không nói chuyện.

"Chúng ta được cứu rồi hả? Em không sao chứ?" Ánh mắt Đào Lam còn có chút mê mang, thấy Diệp Lị liền hỏi.

Diệp Lị cảm động đến nỗi lại muốn rơi nước mắt, mang theo nức nở nói: "Em không sao, em rất tốt, ngược lại thầy..."

"Con nhanh đừng nói nhảm nữa, để cho thầy giáo nghỉ ngơi!" Chu Lệ Hoa kéo Diệp Lị qua một bên, đứng ở trước giường, hiền lành nói: "Thầy Đào, thầy muốn uống nước hay là húp cháo?"

Sáng hôm nay bà ta mới biết tin tức, sau đó lập tức chạy đến bệnh viện nhỏ ở huyện thành này, đến cảm tạ Đào Lam.

Nghe bác sĩ cùng y tá kể lại..., biết Đào Lam thật sự là mạng sống treo trên sợi tóc, Chu Lệ Hoa thực sự cảm kích.

Dù có ngăn cách với con gái, con gái vẫn là con gái, là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, là những đứa trẻ bà ta thương yêu nhất.

Diệp Giai bên kia giận điên người, Diệp Thần bên kia cũng đáng ghét, hiện tại bớt lo nhất là Diệp Lị.

Cũng không thể xảy ra việc gì.

Đào Lam nghi hoặc mà nhìn bà ta, giãy dụa muốn ngồi dậy: "Tôi tự mình ăn.”

Diệp Lị xông lên đè hắn lại: "Thầy đừng nhúc nhích, thầy muốn làm gì cứ nói là được, em giúp thầy."

Đào Lam không kiên trì, hỏi cô ta: "Các bạn cùng lớp có ổn không? Tất cả đã trở lại trường học chưa? ”

"Đều rất tốt, đều quay trở lại trường học, thầy yên tâm!" Diệp Lị nói.

"Ừ." Đào Lam nhắm mắt lại thở phào một hơi, trên mặt lộ ra bộ dạng buông lỏng: "Như vậy cũng tốt, vậy em cũng trở về đi, sắp đi học rồi."

"Em không đi, em ở lại chiếu cố thầy!" Diệp Lị lập tức nói.

"Không cần." Đào Lam mở mắt ra cự tuyệt.

"Không được! Em phải chăm sóc thầy!" Tính tình Diệp Lị nổi lên, cầm lấy chén nước trên bàn ngẩng đầu nhìn Đào Lam..., muốn đút cho hắn uống nước.

Đào Lam kiên quyết cự tuyệt, người phụ nữ sau lưng Diệp Lị là mẹ của cô ấy a? Vậy không thể lộ ra một chút thân mật nào.

Nhưng hắn bị thương, hiện tại toàn thân vô lực, chỉ có thể mặc cho Diệp Lị sắp xếp.

Chu Lệ Hoa lui ra phía sau hai bước, nhìn bóng lưng con gái.

Trước kia bà ta trúng độc bị thương, Diệp Lị cũng không hầu hạ như vậy ah, ngược lại chỉ để chén nước đầu giường, thích uống thì uống.

Thật sự chỉ là xuất phát từ cảm kích? Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Chu Lệ Hoa nhíu mày nhìn Đào Lam, chàng trai này nhìn tuổi có vẻ không nhỏ? Giảng viên đại học. . . Vậy xuất thân gia đình thì sao?

Vấn đề thân phận đã bị bà ta trực tiếp nhảy qua, ở thời đại của các bà, thầy trò tuy rằng không được ủng hộ, nhưng cũng không phải là không có, hơn nữa người ở tuổi các bà, càng dễ dàng tiếp nhận chuyện "Lấy thân báo đáp".

Trở về nói Diệp Danh. . . . Diệp Danh quá bận rồi, lại nói chuyện này đã để Hoa Chiêu quản, trở về lại nói Hoa Chiêu hỏi thăm một chút.

Đào Lam ba ngày mới xuất viện.

Máu được bổ sung rồi, miệng vết thương cũng khâu lại rồi, còn lại chỉ cần nghỉ ngơi, đương nhiên phải về nhà tĩnh dưỡng.

Diệp Lị cùng hắn trở về trường học, lúc đi chỉ cùng Chu Lệ Hoa phất phất tay, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà dìu Đào Lam đi.Đào Lam không cho cô ta đỡ, cô ta vẫn đỡ.

Chu Lệ Hoa nhìn bóng lưng hai người, nhếch miệng, thật sự có chồng quên mẹ!

Bà ta cũng không về nhà, trực tiếp đi tìm Hoa Chiêu nhờ cô hỗ trợ nghe ngóng thân thế Đào Lam.

Ba ngày này cũng đã nhìn ra, Đào Lam đối với con gái bà ta chỉ nhàn nhạt, luôn cự tuyệt, thật sự không có ý tứ kia, bà ta ngược lại cảm thấy rất đáng tin cậy.

Nếu như hai người nhơn nhớt méo mó, nói rõ trước kia đã có một chân, vậy bà ta kiên quyết không đồng ý!

"Cao." Hoa Chiêu hỏi thăm một chút tình huống, lập tức nói ra.

Lông mày Chu Lệ Hoa nhảy dựng: "Có ý gì?"

Loading...