Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 711

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:11
Lượt xem: 1

Cô giáo Chu quả thật tức điên lên!

Trần Tiểu Quả thấy cô giáo Chu vọt vào, sợ đến mức hét lên một tiếng, lập tức chạy sang bên cạnh, mở mắt trừng trừng nhìn cái chổi trong tay cô đánh lên người Diệp Nhất Mộc!

Cậu cả Diệp đang ngơ ngác, trực tiếp ăn đòn của cô giáo Chu, cậu da dày thịt béo, chưa từng rên lên một tiếng!

Chẳng qua là cảm thấy quá khổ!

Diệp Nhất Mộc cậu xui xẻo như vậy sao?!

Cô giáo Chu không ngủ sao? Sao mà biết cậu leo cửa sổ vào được?! Hơn nữa còn leo bằng tay không từ tầng một lên tầng năm, mạo hiểm cả tính mạng!

“Diệp Nhất Mộc! Thằng nhóc cậu, thằng nhóc cậu…”. Cô giáo Chu tức giận đến mức nói không nên lời, hai tay siết chặt cán chổi: “Mỗi ngày tôi phòng cậu như phòng trộm, chỉ sợ cậu tìm đến Trần Quả nhà tôi, kết quả, hơn nửa đêm, khó lòng phòng bị! Tôi, tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ cậu! Tôi thấy trên đời này đúng là không ai đánh bại được cậu rồi!”

“Trần Tiểu Quả! Đi lấy điện thoại di động cho mẹ!”. Cô giáo Chu muốn gọi điện thoại, nhưng điện thoại lại không ở bên người.

Trần Tiểu Quả đang sững sờ, không nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp.

“Trần Tiểu Quả! Con còn đứng sững ra đó làm gì?! Đi lấy!”. Cô giáo Chu quát lớn, giọng cũng không quá to, sợ bị hàng xóm nghe thấy, dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì vẻ vang.

“Cô giáo Chu! Cô cần gì phải làm như bắt trộm thế?! Mấy ngày rồi con không thấy Tiểu Quả Tử, con nhớ cô ấy nhớ đến mức lòng trống rỗng!”. Diệp Nhất Mộc xoa cánh tay bị đánh đau, nhìn nhạc mẫu đại nhân tương lai của mình, ảo não nói: “Con mạo hiểm cả tính mạng, leo tay không từ tầng một lên, con dễ dàng lắm sao?”

Anh ta leo lên bằng tay không?!

Trần Tiểu Quả vốn dĩ đã giận cậu, bây giờ càng tức hơn: “Diệp Nhất Mộc! Anh bị điên rồi à?! Không muốn sống nữa sao?!”

Tầng năm đấy, cao như vậy, lỡ cậu ngã c.h.ế.t thì sao?!

“Tiểu Quả Tử, anh liều mạng như thế, còn không phải là vì có thể thấy được em sao?”. Cậu cả Diệp cắn răng nói với vẻ mặt uất ức.

“Diệp Nhất Mộc! Cậu đừng miệng lưỡi trơn tru!”. Cô giáo Chu tức giận đến mức muốn đánh tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, chạy đến phòng ngủ chính lấy điện thoại di động.

Cô giáo Chu vừa đi, Trần Tiểu Quả đã đỏ mắt trừng Diệp Nhất Mộc: “Diệp Nhất Mộc! Anh còn không mau đi đi?!”

Cô cũng bị cậu làm tức c.h.ế.t rồi!

“Trần Tiểu Quả, anh chỉ hỏi em một câu, rốt cuộc em có còn thích anh nữa không?!”. Cậu khẽ cắn môi, hai mắt nhìn cô chằm chằm!

“Diệp Nhất Mộc! Tôi không thích anh! Anh đi đi cho tôi! Sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa!”. Trần Tiểu Quả trả lời không chút nghĩ ngợi, phẫn hận nhìn cậu chằm chằm.

Trần Tiểu Quả bây giờ căn bản không có dung lượng não để mà suy nghĩ xem có thích cậu hay không, chỉ muốn mau mau đuổi cậu đi, kẻo bị cha mẹ cậu biết thì lại đánh cho cậu một trận!

Cô cũng sợ bị mẹ biết là trước đây cô không có mắt mà đi thích cái tên củ cải lớn phong lưu này!

Diệp Nhất Mộc nhìn vẻ mặt quả quyết của Trần Tiểu Quả, n.g.ự.c uất nghẹn khó chịu, nhất thời không còn lời nào để nói.

Cậu tức giận đến mức chạy về phía cửa sổ, kéo cửa thủy tinh ra, thân hình cao lớn nhanh nhẹn lập tức chui ra khỏi cửa sổ tối om!

“Diệp Nhất Mộc!”

Tư thế đó của cậu giống như đang nhảy lầu vậy, Trần Tiểu Quả hét chói tai, sợ đến mức tim cũng ngừng đập, vô thức chạy về phía cửa sổ!

Gió lạnh thấu xương trút vào, Trần Tiểu Quả đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, không có gì cả!

“Diệp Nhất Mộc!”. Cô hét to lên, giọng điệu xen lẫn tiếng nức nở, cho là cậu đã ngã xuống rồi!

Cô giáo Chu cũng giật mình bởi tiếng hét của Trần Tiểu Quả, chạy vào, hoảng hốt hỏi: “Diệp Nhất Mộc làm sao?!”

Trần Tiểu Quả đứng bên cửa sổ, không dám nhìn xuống, rất sợ nhìn thấy hình ảnh cậu rơi tan xương nát thịt, che miệng lại, nghiêng đầu nhìn Chu Mạt…

*Nghịch Thủy cách gọi khác là sao Thủy nghịch hành, tức sao Thủy di chuyển ngược chiều trên trời, thường bắt đầu vào ngày 3 tháng 6 và kết thúc vào ngày 28.

Chu Mạt nhìn dáng vẻ che miệng hoảng sợ của Trần Tiểu Quả, nhất thời cũng hoảng sợ, sợ Diệp Nhất Mộc nhảy lầu!

Tuy nói, cậu ta là một tên lăng nhăng, nhưng chỉ cần cậu ta không làm gì tổn thương Trần Tiểu Quả thì Chu Mạt vẫn thích cậu, chứng kiến cậu lớn lên từng ngày, làm sao ghét cho được?

“Mẹ…anh ấy…anh ấy ngã xuống kìa…” Trần Tiểu Quả run run nói, nước mắt ngắn nước mắt dài đua nhau rơi xuống.

“A?!” Cô giáo Chu bị dọa đến hoảng sợ, thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống: “Diệp Nhất Mộc!”

Bà hét lên một tiếng, chỉ thấy mấy người đứng bên dưới rọi đèn pin lên, hình như là bảo vệ hay công an gì đó.

“Nhanh nhanh, lầu 5 có trộm, hình như là phòng 502 thì phải!” Đêm tối trời mưa, bảo vệ dưới lầu chiếu đèn pin lên lầu năm.

Hai tay anh nắm chặt lấy bệ cửa sổ nhà Trần Tiểu Quả, người cứ lơ lửng lơ lửng, lại bị bảo vệ tưởng nhầm là trộm, trong đầu anh vẫn còn ong ong!

“Diệp Nhất Mộc! Mẹ, anh ấy sao rồi mẹ?!” Trần Tiểu Quả khóc ngày một lớn.

Cô giáo Chu vẫn còn hoảng loạn, nhìn lấy bàn tay vẫn còn bám trên bệ cửa sổ, trái tim bà cuối cùng cũng được thả lỏng phần nào.

“Diệp Nhất Mộc, tên khốn nạn này! Ta, ta…” Cô giáo Chu thật sự muốn đánh cho anh vài cái, bà khom người, nửa người trên nhô ra ngoài cửa sổ, nắm chặt cánh tay anh, sợ anh rơi xuống.

Tên nhóc này, chưa có té?

“Cô giáo Chu, buông ra đi!” Cậu Diệp này một tay vịn cửa sổ, tay còn lại tránh né Chu Mạt.

“Diệp Nhất Mộc! Đồ khốn này! Cậu muốn ngã c.h.ế.t à?! Mau vào nhanh lên!” Cô giáo Chu lo lắng, nhưng lại rất tức giận, bà nghiêm nghị nói.

“Đến bằng cách nào thì đi bằng cách đó! Cô Chu, tình cảm mà con dành cho Tiểu Quả là thật, cô phải tin tưởng nhâm phẩm của con!”

Tuy không nhìn thấy mặt nhưng âm thanh cương nghị ấy đã truyền đến.

Trần Tiểu Quả cũng khom người nhìn xuống: “Diệp Nhất Mộc, anh bị điên à! Mau vào đi!”

Bảo vệ dưới lầu đã phát hiện rồi, họ định chạy lên lầu bắt trộm.

Vào cũng không thể vào mà xuống thì lại càng không được, Diệp đại thiếu đây cũng sợ mất mặt chứ bộ!

Vậy thì chỉ có cách là trốn lên nóc nhà thôi!

Cô giáo Chu cũng Trần Tiểu Quả chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn anh nhảy lên bệ cửa sổ, bám vào đường ống nước bên cạnh rồi trèo lên cao!

“Diệp Nhất Mộc!” Trần Tiểu Quả hét lớn.

Anh không đáp lại cô, rất nhanh, anh đã bò lên được mái nhà, thành công trốn khỏi bảo vệ, dễ dàng chạy thoát rồi!

“Cái tên vô liêm sỉ này! Được đấy!” Bà Chu vừa nói xong thì nghe có tiếng đập cửa, bà ra mở cửa, thì ra bảo vệ tòa nhà, bà giải thích, người vừa ra khỏi nhà mình không phải trộm đâu rồi bảo mấy người bảo vệ về đi.

Nhìn qua Trần Tiểu Quả, cô ngồi trên giường, vừa hoảng sợ lại vừa tức giận.

Bên tai cô đều ong ong mấy câu mà anh nghiêm túc nói với bà Chu.

Cậu Diệp mang theo bia và thịt dê nướng rồi trở lại đại viện, Cổn gia nhìn bộ dạng của anh là đoán ra được đã xảy ra chuyện gì rồi, lại bị hành hạ chứ gì!

“Lục Tiểu Vũ, mau xem xem, có phải gần đây lại nghịch Thủy nữa rồi không?” Diệp đại thiếu gia ngồi co quắp trên ghế sô pha, cất giọng hỏi.

Cùng là leo cửa sổ, mà sao Lục Tiểu Cổn leo nhiều như vậy không bị thủ trưởng Khương phát hiện, còn mình mới leo có một lần mà đã bị cô Chu phát hiện rồi vậy chứ?!

DTV

“Cậu á hả, cậu ngày nào chả nghịch Thủy!” Lục Tiểu Vũ mặc kệ cậu ta, bắt đầu ăn.

“Nếu không phải nghịch Thủy, thì mẹ nó, sao tôi làm gì cũng xui xẻo như vậy?”

Anh cầm chai bia, vừa uống vừa nói.

Cổn gia nãy giờ im lặng, chỉ cầm điện thoại lướt lướt tìm gì đó, anh bỗng thốt lên: “Người anh em à, sao Thủy còn chưa nghịch hành mà!”

Diệp đại thiếu gia xém chút phun ngụm bia trong miệng ra!

Chưa nghịch mà đã ghê gớm vậy rồi, chờ tới lúc thực sự nghịch Thủy thì còn xui xẻo đến mức nào nữa trời ơi!

Cổn gia nhìn người anh em một cái, ánh mắt hiện rõ hai chữ: “Đáng đời!”

Ngày hôm sau, đang ngủ ngon, Diệp đại thiếu gia đã bị Cổn gia lôi dậy, còn đang nửa tỉnh nửa mê, anh cứ như con ch.ó chết, mặc cho Cổn gia ném lên xe!

Chiếc xe quân đội màu xanh chạy nhanh trên đường, thỉnh thoảng đi qua những khoảng đất gồ ghề khiến xe không ngừng lắc lư.

Diệp đại thiếu gia cứ như xác chết, nằm ườn trên ghế sau ngủ ngon lành, thân thể lắc lư qua lại theo tiết tấu của chiếc xe, do lực lắc lư mạnh, anh ngã từ trên ghế xuống sàn, đau đến mức la hét, sau đó mới bò dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-711.html.]

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cổn gia đang ngồi ở vị trí lái, lái xe.

“Không phải anh đây vẫn đang ngủ trên giường à? Sao bây giờ lại ngồi trong xe thế này?!” Diệp đại thiếu gia lấy tay sờ sờ cái cổ còn đang đau của mình, mặt vẫn ngái ngủ nói: “Ngày nay Trần Tiểu Quả khai giảng, anh đây còn phải đưa cô ấy tới trường nữa!”

Còn chưa nói dứt câu, thân thể đã bị đập mạnh vào cửa!

Lần này, Diệp đại thiếu gia mới tỉnh hẳn, phát hiện mình đã bị Cổn gia đưa đến khu dã ngoại hoang vu nào đó, cũng nhớ lại việc tối hôm qua mình leo vào cửa sổ nhà Trần Tiểu Quả.

Vậy mà bây giờ còn đòi đưa cô đi học?

Mặt mũi nào mà đưa với chả đón nữa!

Còn chưa đủ mất mặt hay sao?

Xe quân đội màu xanh cứ vậy tiến thẳng vào khi chiến sự rồi mới dừng lại, nơi này giống như một căn cứ quân sự, cửa chính còn có lính đứng canh.

Diệp đại thiếu gia lúc này mới hiểu ra, mình bị tên Cổn gia kia kéo tới chơi chung rồi!

Căn cứ này là do người bác gái tài giỏi của mình, Diệp Kiều, mở nên.

Nơi này mô phỏng thế nào là thực chiến, bình thường những người mê quân đội đều rất thích chỗ này, nhất là những bạn trẻ, huấn luyện viên ở đây phần lớn đều là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.

Chỗ này như là một câu lạc bộ lớn, giải quyết nghề nghiệp cho không ít quân xuất ngũ. Còn về phần có thu được lợi nhuận hay không, Kiều nữ vương cũng không quan tâm cho lắm.

Đây là tình cảm mà cô ấp ủ.

Diệp đại thiếu gia lúc nãy còn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng sau khi xuống xe, cứ như thành một con người khác vậy, cậu ta bắt đầu khởi động tay chân, ngửa cổ lắc lắc cái đầu cho ánh mắt gội rửa thân thể mốc meo này.

Bỗng từ đâu, một chiếc xe việt dã lao vọt tới, Diệp đại thiếu gia giật cả mình, nhanh chóng tránh ra!

“Là ông đây, Tiểu Bạch Thái đây!”

Chiếc xe việt dã dừng lại, Tiểu Bạch Thái mắt mang kính râm, người mặc áo khoác từ trên xe nhảy xuống, đi tới.

“Chị Vũ không thèm quan tâm đến cậu cũng đáng đời lắm!” Diệp đại thiếu gia cà khịa.

Đúng là hai người họ mấy ngày nay không có liên lạc với nhau, cũng bởi vì chuyện Lục Tiểu Vũ đi nước ngoài.

“Đáng đời cậu truy thê hỏa táng tràng thì có!” Tiểu Bạch Thái tiến tới chỗ Diệp Nhất Mộc, Diệp Nhất Mộc lập tức tránh ra, đi tới khu vực trang bị.

*Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬场): được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.

Chỉ một lát sau, ba soái ca đã thay xong trang phục tác chiến, dáng người của họ hao hao giống nhau, ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau, về phần đường nét không mặt, ai nấy cũng đều toát lên vẻ đẹp đầy khí chất!

Diệp Nhất Mộc đang ủ rũ nhưng sau khi mặc trang phục ngụy trang vào thì cứ như biến thành một người khác vậy.

Nhìn rất mạnh mẽ!

“Chiến Qua, Mộc Đầu, Tiểu Bạch, mọi người tới rồi à!” Huấn luyện viên tiến lên, thấy bọn họ đang sửa sang lại trang phục bèn lên tiếng hỏi.

“Đội trưởng Thẩm!” Ba người ngừng công việc trên tay, đồng thanh chào.

Đối với những chiến sĩ đã xuất ngũ như này, ba người họ đều rất tôn trọng, kính nể.

“Hôm nay định chơi cái gì?” Đội trưởng Thẩm cười cười rồi cất giọng hỏi.

Lục Tiểu Cổn tay cầm mô hình s.ú.n.g lục được làm như thật, đi quanh quanh rồi nói: “Chúng ta có ba người rồi, hay đội trưởng Thẩm cử thêm cho chúng tôi hai người nữa, chúng ta chơi trò ‘Báo thù nữ thần’ đi, hai người thấy sao?”

“Tôi thì sao cũng được!” Tiểu Bạch Thái đang sửa sửa lại s.ú.n.g trường nên chỉ cười cười nói.

“Chơi đi, càng kích thích càng tốt!” Diệp đại thiếu gia tự tin nói.

Huấn luyện viên Thẩm cầm bộ đàm liên hệ với ai đó, chỉ vài phút sau đã có hai chiến sĩ được võ trang đầy đủ đi tới, một người trong đó đã khiến Diệp Nhất Mộc cùng Tiểu Bạch Thái giật cả mình.

Thân mặc trang phục tác chiến, đầu đội mũ sắt, tay phải cầm một thanh s.ú.n.g trường, giơ lên, tư thế vô cùng hiên ngang, nữ chiếc sĩ này còn nhai kẹo cao su nữa chứ, ơ khoan đã, không phải là chị Vũ đây sao?!

“Ôi trời ơi! Chị Vũ, hôm nay chị cũng chơi à?” Diệp đại thiếu gia tiến lên, đưa mắt nhìn nhìn chị Vũ rồi mới nói.

Tiểu Bạch Thái cười cười, nhìn tư thế hiên ngang của Lục Tiểu Vũ, đôi mắt sáng lên như đèn pin.

Cô mặc trang phục tác chiến, tay nâng s.ú.n.g trường, dáng vẻ này, đúng là có da có thịt!

“Chứ sao!” Lục Tiểu Vũ đầy tự tin, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.

Diệp đại thiếu gia cười khổ, nhìn hai người họ: “Chỗ này không còn ai khác hả? Sao lại để một cô gái như Lục Tiểu Vũ đi b.ắ.n súng! Chị Vũ à, đùng có làm loạn, kéo chân anh em chúng tôi! Hôm này chúng ta chọn trò ‘Báo thù nữ thần’ đấy!”

Đây là trò chơi thực chiến với nhiệm vụ là bắt sống tên đầu sỏ khủng bố.

Phương thức tác chiến là chiến đấu trên đường phố, nhưng cũng có thể là rừng cây.

“Trò này đội viên nữ không chơi được à?!” Đội trưởng Thẩm cười cười.

Lục Tiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn Diệp Nhất Mộc, liếc cậu ta một cái.

Một nam đội viên khác, vừa nhìn đã biết là lính mới: “Đến đây, xem ra hôm nay ba anh em ta lại cực khổ rồi!”

Lục Tiểu Vũ cười cười không nói, chỉ lấy kẹo cao su ra nhai nhai.

Một lúc sau, mọi người bắt đầu chiến đấu.

Năm người chia ra đánh tên đầu sỏ cùng thủ hạ của hắn nấp ở trong ngõ, tay b.ắ.n tỉa thì thì nấp sau ống khói trên nóc nhà.

“Các anh em, nhớ kĩ là, bắt sống!” Diệp Nhất Mộc nằm sát trên nóc nhà, nói qua bộ đàm.

“Bọn chúng tới rồi!” Tiểu Bạch Thá phụ trách trinh sát, tay xách ông nhòm, nhanh chóng báo cáo.

Lúc này, tay b.ắ.n tỉa số một Lục Chiến Qua đã bắt đầu bắn, tay b.ắ.n tỉa số hai Diệp Nhất Mộc cũng bắn, một phát trúng phóc, đạn họ dùng là đạn nước.

Tên đầu sỏ phát hiện có mai phục nên đã bỏ trốn, thủ hạ của hắn bảo vệ hai đầu, bắt đầu chiến đấu với bộ đội đặc chủng.

“Chú ý! Những tên khủng bố này không phải là lính mới!” Lục Tiểu Cổn nhảy từ trên nóc nhà xuống, né một viên đạn, sau đó nấp vào khung cửa sắt, rút s.ú.n.g lục ra b.ắ.n trả.

“Nhìn ra rồi! Lục Tiểu Vũ, lính mới số 5, hai người tìm chỗ nấp vào đi!” Diệp đại thiếu gia trầm giọng nói, lúc nói, anh cảm thấy phía sai có tập kích nên nhanh chóng b.ắ.n về phía rương gỗ, dốc hết sức, b.ắ.n hết quân địch!

Một phát trúng ngay, đối phương hi sinh!

Lục Tiểu Vũ phụ trách áp chế hỏa lực không bỏ chạy mà ngược lại cô còn khong người trên nóc nhà, ném l.ự.u đ.ạ.n về phía quân mai phục.

“Lục Tiểu Vũ, phía sau hướng 3 giờ!” Tiểu Bạch Thái còn chưa nói hết, Lục Tiểu Vũ đã nhoài người nhảy xuống, thân thể lăn trên mặt đất, rất nhanh cô đã tránh phía sau thùng dầu.

Chỉ một lát sau, cô quỳ một chân xuống đất, tay cầm s.ú.n.g lục hướng tới tên địch trong ngõ mà bắn!

“Ôi trời! Chị Vũ vậy mà b.ắ.n trúng rồi!” Diệp đại thiếu gia giật cả mình.

Trinh sát Tiều Bạch Thái nấp trên nóc nhà cũng trợn tròn mắt, quên luôn phải quan sát địch tập kích.

Lục Tiểu Vũ đứng trong ngõ, thấy có một tên địch định b.ắ.n Tiểu Bạch Thái, cô bèn đổi s.ú.n.g lục thành s.ú.n.g trường, nhắm b.ắ.n một phát, lại trúng rồi!

Tiểu Bạch Thái, Diệp Nhất Mộc đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng ẩn nấp.

Chỉ có Lục Tiểu Cổn là không cảm thấy ngạc nhiên, tuy Lục Đại Ma Vương không nói cho anh biết tháng trước Lục Tiểu Vũ đã đi đâu, nhưng anh cũng đã âm thầm đoán ra rồi.

Chỉ là nhìn Lục Tiểu Vũ như này, đúng là khiến cho người khác kinh ngạc.

Con nhỏ này từ bé đến lớn đã cùng anh học b.ắ.n súng, nhưng dù học kiểu gì thì cũng chỉ dừng lại ở mức độ biết sơ sơ thôi, sao hôm nay lại bách phát bách trúng như vậy?!

Mấy tháng trước, chắc chắn cô đã chịu khổ hơn ba người bọn họ nhiều!

“Còn thất thần đứng đó làm gì, tiến lên, bắt sống!” Lục Tiểu Vũ thay đạn rồi nói.

Tiểu Bạch Thái vẫn chưa hoàn hồn, anh nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn thấy Lục Tiểu Vũ từ phía sau thùng dầu nhảy ra, không chút sợ sệt…

Cảnh này, cũng hao hao giống cảnh ở tương lại nhỉ, chỉ là khi đó, trên người là bộ quân phục thật sự, trong s.ú.n.g cũng là đạn thật sự.

Trong đầu Tiểu Bạch Thái vẫn cứ băng khoăn, cô luyện bắt s.ú.n.g từ khi nào thế?!

“Anh em ơi, không lẽ tôi bị hoa mắt rồi sao? Tên đầu sỏ đó hình như là Lục Đại Ma Vương đóng giả, bọn họ đang chạy trốn!” Diệp Nhất Mộc đặt ống nhòm xuống, kích động nói.

Loading...