Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 710

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:09
Lượt xem: 1

Lâm Dương cũng không biết đột nhiên lấy đâu ra dũng khí mà cứ thế tuyên bố với người ngoài!

Thấy Lâm Dương thân mật ôm lấy cánh tay đàn anh Lục, hơn nữa còn mặt mày hớn hở mà nói cô là bạn gái của cậu, mấy nữ sinh đờ đẫn, nhất là một người trong đó năm đó còn từng nhờ Lâm Dương chuyển thư tình cho đàn anh Lục!

Từng hàng nữ sinh tụ tập trên hành lang cũng đều ngơ ngác, bọn họ cách rất xa, chi thấy Lâm Dương thân mật ôm lấy cánh tay của đàn anh Lục chứ không nghe thấy cô nói gì, chốc lát sau đã vang ầm lên những tiếng hét kinh ngạc và nghi vấn.

“Cậu, cậu chính là bạn gái của đàn anh Lục?!”. Người nói chuyện là bạn cùng phòng trước kia của Lâm Dương – Nguyên Tiêu, Lâm Dương từng thề thốt phủ nhận trước mặt cô ấy, rằng cô và đàn anh Lục không có gì cả!

Bây giờ, đối diện với cô ấy, Lâm Dương có cảm giác như bị vả vào mặt vậy.

Cô đỏ mặt, gật đầu.

“Cậu, cậu thế mà lại cùng đàn anh Lục, cậu…”

“Bạn này, cô ấy ở bên tôi, rất kỳ lạ sao?”. Đàn anh Lục cất giọng nói: “Hay là cô có ý kiến gì?”

Lo lắng sau này cô sẽ bị các bạn nữ xa lánh, đàn anh Lục cất giọng hỏi, nhưng mà, ai dám xa lánh bạn gái của Lục Chiến Qua cậu?!

“À, không có! Đương nhiên không có! Em chỉ quá khiếp sợ thôi!”. Nguyên Tiêu vội vàng khoát tay nói.

Lâm Dương ngượng ngùng thè lưỡi, cười cười.

Mấy người Nguyên Tiêu vừa mới vào ký túc xá đã nói với người khác rằng Lâm Dương và đàn anh Lục là một đôi, chỉ nghe thấy nữ sinh trong ký túc xá vang lên tiếng thán phục rất lớn.

“Như thế anh đã hài lòng chưa?”. Lâm Dương ngửa đầu nhìn cậu, cất giọng hỏi.

Đàn anh Lục xoa mạnh lên đầu cô, lập tức kẹp cô dưới nách: “Rất hài lòng!”

Hai người vô cùng thân thiết không gì sánh được giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt vô số ánh mắt!

Thậm chí cậu còn nắm tay cô đi tới cửa ký túc xá nam sinh một cách khoe khoang, xấu bụng khiến cho mấy nam sinh thầm mến cô hết hy vọng đi!

Đàn anh Lục đã điều tra qua, trong vòng nửa năm trước, lúc cậu không có ở bên cạnh cô, không ít nam sinh đã xum xoe với cô, cô bạn gái tài mạo song toàn của cậu, cũng là đóa hoa cao vời vợi, mấy nam sinh muốn hái nhưng lại chùn bước!

Vài ngày sau đó, mỗi ngày cậu đều sẽ về trường cũ chơi bóng rổ, ăn cùng cô trong cantin, làm như thể rất sợ cả trường không biết cô là bạn gái của cậu vậy đó!

Mấy ngày nữa cậu cũng phải đi học.

Tuy chưa đến trường báo danh, nhưng hồ sơ nhập học cũng được giữ cho cậu.

“Trường đại học cao cấp nhất cả nước, nữ sinh ưu tú tài mạo song toàn chắc chắn chỗ nào cũng có, sức hấp dẫn của đàn anh Lục cũng lớn nữa…”. Hai người đang ăn trong cantin, Lâm Dương chua xót nói.

Thời gian ở cùng trường với cậu như thế qua một ngày lại bớt đi một ngày.

Đến lúc cô đỗ đại học Thanh Hoa, chắc chắn cậu đã đi làm lính rồi…

Cậu ung dung nhìn cô: “Nữ sinh tài mạo song toàn không cần phải trường cao cấp nhất, mà ở đâu cũng có, anh có bị dụ dỗ không?”

Lâm Dương lắc đầu.

“Thế em ghen cái đầu em à!”. Nói xong, cậu gõ đũa vào đầu cô một cái.

Lâm Dương phồng má lên: “Không phải em sợ bạn trai vạn người mê của em bị cướp đi sao…”

Vừa dứt lời, cô lại bị cậu gõ thêm cái nữa!

“Anh chờ em đến đại học Thanh Hoa, công khai chủ quyền đối với anh!”. Cậu trầm giọng nói.

Lâm Dương lập tức tràn đầy tự tin gật đầu, còn khoảng trăm ngày nữa là cô sẽ thi tốt nghiệp trung học, cô tự tin có thể đậu đại học Thanh Hoa, trở thành bạn học với cậu!

Sau này, bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng từ thanh mai trúc mã, đến đồng phục học sinh, rồi đến áo cưới…

Hoàn mỹ!

Kể từ khi chuyện của cô và Diệp Nhất Mộc bị cha mẹ phát hiện, Trần Tiểu Quả vẫn bị cô giáo Chu cấm túc tại nhà, thậm chí bạn học đến tìm cô, cô cũng không được xuống lầu, sợ cô lại bị tên củ cải phong lưu đó chờ đợi cơ hội lừa đi mất!

Trần Tiểu Quả cũng rất tuyệt vọng, trước đây cô có thói quen mỗi ngày đều đi mười nghìn bước, vì cô muốn thu thập năng lượng trồng cây.

Trồng cây bên trong Alipay!

“Mẹ! Mẹ đánh giá cao Diệp Nhất Mộc quá rồi đó! Anh ta chính là người đứng núi này trông núi nọ, ngày hôm nay muốn theo đuổi người này, ngày mai lại theo đuổi người kia, mẹ tưởng là anh ta sẽ đến cắm cọc dưới nhà chúng ta mỗi ngày sao?!”. Trần Tiểu Quả đi tới đi lui trong phòng khách, lắc lắc điện thoại di động trong tay.

Không thể ra ngoài đi mười nghìn bước, cô chỉ có thể đi tại nhà thôi.

Cái thói quen này cô đã duy trì được ba năm rồi, có thể nói là gió mạc gió, mưa mặc mưa! Đến tận bây giờ, đã dâng hiến vài cây cho khu sa mạc rồi!

Cô giáo Chu đang chăm chú soạn bài, nghe cô nói vậy thì cũng đồng ý vài phần.

“Phòng ngừa sự cố!”. Cô giáo Chu cất giọng nói: “Trần Tiểu Quả, con biết bản tính của nó là được rồi! Thằng nhóc thúi này, từ nhỏ đến lớn dựa vào cái mặt cái miệng mà lừa biết bao nhiêu cô bé? Con cũng biết đấy!”

“May mà con gái nhà chúng ta tinh mắt, sẽ không bị mấy lời ba hoa của thằng nhóc kia lừa bịp!”. Cô giáo Chu lại nói.

Tinh mắt?

Cô vừa nói xong là Trần Tiểu Quả bất động.

Nếu để cô giáo Chu biết mắt cô bây giờ kém như mắt cô năm đó, từ khi lớn có chút xíu cô đã thích tên khốn kia rồi, thì cô giáo Chu có đánh c.h.ế.t cô không nhỉ?!

Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên.

Phản ứng của cô giáo Chu giống như là nghe thấy tiếng còi cảnh báo phòng không vậy, lập tức nhìn về phía cô!

“Mẹ, là shipper!”. Trần Tiểu Quả nhìn màn hình điện thoại, cất giọng nói, có cần như ma tới vậy không chứ?

“Được, tôi xuống lầu ngay đây!”. Cô nghe điện thoại, là anh trai SF.

Cô giáo Chu đứng lên: “Con đừng xuống dưới, mẹ xuống lấy giúp con! Kẻo thằng nhóc vô liêm sĩ kia ngồi chồm hổm dưới lầu chặn con!”

Trần Tiểu Quả quả thật hết lời để nói, xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh cũng không được!

“Mẹ! Mẹ phải đến mức đó sao?! Con chỉ đi lấy hàng chuyển phát nhanh thôi mà!”. Trần Tiểu Quả giậm chân nói.

“Có!”. Cô giáo Chu thay dép chuẩn bị đi.

“Trả tiền khi nhận hàng!”. Trần Tiểu Quả tức giận nói.

“Mẹ con đủ khả năng đó…Trần Tiểu Quả! Con lại mua mấy cái cây mọng nước à?!”

Trần Tiểu Quả bĩu môi, tỏ vẻ khóc không ra nước mắt.

“Con nhóc thúi, về biết tay mẹ!”. Cô giáo Chu nói xong thì đi ra ngoài.

Trần Tiểu Quả thở dài nặng nề, đi ra ban công.

Mấy ngày nay tên khốn kia không quấy rầy cô, chắc chắn là rút lui rồi, chẳng qua là cha mẹ cô quá mẫn cảm, suốt ngày sợ cậu tới!

Cô đứng ở cửa sổ nhìn xuống lầu, có thể nhìn thấy anh trai SF mặc đồng phục cầm hộp chuyển phát nhanh trong tay chờ, nhưng mà, anh trai này sao ngày hôm nay trông cao thế…còn đội mũ lưỡi trai…

Anh trai mặc đồng phục của SF màu đen đỏ, đội mũ, đeo khẩu trang, cầm trong tay hộp chuyển phát nhanh, nhìn vào hành lang, lúc nhìn thấy cô giáo Chu đi tới, anh ta đột nhiên xoay người đi mất!

“Cậu đi đâu thế? Tôi xuống lấy đồ giúp con gái! Trần Quả tầng năm! Nghe nói là trả tiền khi nhận hàng, phí chuyển phát hết bao nhiêu?”. Cô giáo Chu thấy shipper muốn đi thì cất giọng kêu.

Anh shipper xoay người lại, lấy mũ lưỡi trai xuống, lộ ra cái đầu đinh, lấy khẩu trang xuống: “Cô giáo Chu, cô xem, con vì Tiểu Quả Tử mà đổi sang nghề shipper luôn rồi! Cô cho con…”

“Diệp Nhất Mộc! Cái thằng nhóc con này, cậu bị đánh chưa đủ đúng không?!”. Cô giáo Chu vừa thấy là cậu thì tức giận đến mức giậm chân.

Trần Tiểu Quả đứng trên tầng năm sợ ngây người, tuyệt đối không ngờ rằng anh trai SF dưới lầu lại là cậu!

“Cô giáo Chu, cô đừng tức giận, con thật lòng với Tiểu Quả Tử, cô không nhìn ra sao?! Con đối với em ấy, con đối với em ấy thật sự là…”. Cậu cả Diệp đang nói thì cô giáo Chu đã sắp đến gần cậu rồi, cậu sợ đến mức nhanh chân bỏ chạy!

“Cút đi! Diệp Nhất Mộc, cậu còn dám tới đây, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho cha cậu!”. Cô giáo Chu tức giận nói với hình bóng của cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-710.html.]

Cậu cả Diệp chạy rất xa mới dừng lại, tức giận đến mức ném cái hộp chuyển phát nhanh trống không vào thùng rác!

Mẹ nó, đóng vai shipper, thất bại!

Cậu cố gắng có được bộ quần áo này, còn lấy số giả, thêm máy biến giọng gọi điện thoại cho Trần Tiểu Quả, không ngờ cô giáo Chu phòng cậu như phòng giặc, cô xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh cũng không cho!

Cậu có khốn nạn như vậy sao?!

Cô giáo Chu hùng hổ về đến nhà, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “May mà mẹ cô đa nghi! Quả thật khó lòng phòng bị! Thằng nhóc vô liêm sĩ, thế mà lại đóng vai shipper! Sao nó không lên trời luôn đi?! Hai nhà đều có quen biết, đều có quan hệ, thế mà nó dám lớn lối như vậy đấy!”

Trần Tiểu Quả quả thật không nói nên lời, đứng yên đó, không ngừng lắc điện thoại di động.

“Trần Tiểu Quả, chuyện này, mấu chốt là ở con! Con nhất định phải kiên định dựng hàng rào phòng bị, thằng nhóc kia khua môi múa mép, biết dụ dỗ mấy đứa học sinh như con nhất đấy, con nhất định phải cứng rắn, không được lay động!”. Cô giáo Chu lại nói.

Có thể không?

Lúc còn bé cô cũng động lòng vì mấy lời ba hoa và hành động quan tâm của tên khốn kia.

Trước đây tuy cậu phong lưu, nhưng mà thật sự để ý đến cô em gái này, luôn đối xử tốt với cô hơn là những cô gái cậu theo đuổi…cô có thể không động lòng sao?!

“Mẹ, thật ra…”. Trần Tiếu Quả mới nói được một nửa thì vội vàng dừng lại.

“Thật ra cái gì?!”. Cô giáo Chu vội vàng nói, cô vội vã lắc đầu, nhanh chóng đi và phòng mình.

Vừa rồi lại muốn thành thật với cô giáo Chu là cô động lòng với tên khốn kia trước!

“Hàn Ngữ, giá trị uy tín của cậu trong lòng mình bây giờ là bằng 0!”. Nhận được điện thoại của Hàn Ngữ, Trần Tiểu Quả tức giận nói.

“Quả Tử, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà! Mình nghĩ cậu rất muốn gặp anh ấy! Cậu khẩu thị tâm phi chứ gì! Anh Diệp bị sốt, mình gửi wechat cho cậu rồi, cậu add lại wechat của anh ấy đi!”. Hàn Ngữ lại nói.

Trần Tiểu Quả trực tiếp cúp máy, không muốn dông dài với cô ấy nữa.

Nhà Hàn Ngữ và nhà họ Diệp là quan hệ thân thích, nhà chồng của bà cô nhà họ Diệp là họ Hàn.

Cô xem wechat, đúng là hình tự chụp cậu dán miếng dán hạ sốt.

Khổ nhục kế à!?

Dạ dày thịt béo, cho dù sốt thì có thể thế nào?

Già mồm!

“Tiểu Quả, bên ngoài trời đang mưa, cái đám cây mọng nước của con có cần che mưa không?”. Ngoài cửa phòng vang lên tiếng của cô giáo Chu.

Mẹ ruột đúng là mẹ ruột, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, suốt ngày quở trách cô không làm việc đàng hoàng mà cứ nuôi cây mọng nước, nếu trời trở gió đổ mưa, cô giáo Chu còn chủ động che mưa giúp cô.

Lúc cô đi ra ngoài, cô giáo Chu đang thu xếp: “Cái này cũng đều là tiền cả mà!”

Trần Tiểu Quả: “…”. Tóm lại là ngài đau tiền, chứ không phải đau cây của con chứ gì!

“Quả Tử, ngày mai con phải đi học rồi, đến trường tan học đều phải chú ý một chút, hiểu chưa? Đừng để thằng nhóc kia có cơ hội lợi dụng! Nếu nó dám quấy rầy con, con phải nói với mẹ ngay lập tức!”. Cô giáo Chu vừa đứng tránh mưa vừa nói với con gái.

“Mẹ, thật ra anh ấy cũng không hư hỏng vậy đâu, cũng không thể thật sự làm gì con cả, con không để ý đến anh ta là được!”. Dựa vào logic của cô giáo Chu, làm giống như thể Diệp Nhất Mộc chỉ cần thấy cô là có thể làm gì cô vậy đó!

Trên thực tế, bọn họ tồn tại trong một phòng cũng chưa từng xảy ra chuyện gì!

Cô nào có dám nói những chuyện này với cô giáo Chu!

Đêm hôm khuya khoắc, điện thoại rung lên, là một số xa lạ, cô do dự một chút mới nghe máy.

“Tiểu Quả Tử, em mở cửa sổ ra một tí! Anh đang ở ngoài cửa sổ của em!”. Giọng của Diệp Nhất Mộc vang lên, Trần Tiểu Quả đột nhiên bật dậy!

Cậu đang ở ngoài cửa sổ của cô là có ý gì?!

Trần Tiểu Quả ngồi dậy, sau đó bật đèn bàn lên, vô thức nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa sổ đã kéo lại, không nhìn thấy rõ bên ngoài.

Hơn nữa, cửa sổ của cô treo lơ lửng, trên tầng năm, cậu không thể nào ở bên ngoài được.

“Diệp Nhất Mộc! Hơn nửa đêm, anh dọa tôi à? Anh nhàm chán quá rồi đấy!”. Trần Tiểu Quả thấp giọng dạy bảo, sợ bị cô giáo Chu nghe thấy.

“Quả Tử, anh không lừa em, không tin, em mở cửa sổ ra mà xem, anh đang ở bên ngoài! Mẹ kiếp, lạnh quá, sắp c.h.ế.t rét rồi!”. Giọng của cậu lại vang lên, còn kèm theo tiếng mưa!

Không giống là giả…

DTV

Lẽ nào anh ta thật sự đang ở bên ngoài?

Trần Tiểu Quả bán tín bán nghi, xuống giường, mở đèn, đi tới bên rèm cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm ra…

Lúc kéo rèm ra, nhìn thấy một hình bóng đang ngồi trên bệ cửa sổ, cô suýt nữa sợ mất mật!

Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh đọng đầy nước, có thể nhìn thấy một người ngồi trên bệ cửa sổ một cách rõ ràng!

Cô che miệng mới không gào thét lên, tay kia còn cầm chặt điện thoại di động để bên tai.

Nhà cô ở tầng năm, bên dưới bệ cửa sổ chính là hư không!

“Tiểu Quả Tử, ngoan, mau mở cửa sổ! Anh sắp c.h.ế.t rét rồi!”. Diệp Nhất Mộc nói trong điện thoại, một tay đập cửa sổ.

Trần Tiểu Quả hoàn hồn lại từ nỗi khiếp sợ, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Diệp Nhất Mộc! Anh bị điên rồi sao?! Hơn nửa đêm, anh muốn làm gì?! Đây là tầng năm! Anh muốn ngã c.h.ế.t sao?!”

Cô vừa nói vừa mở cửa sổ, kẻo cậu bị ngã c.h.ế.t thật!

Cửa sổ trượt được kéo ra, một luồng khí lạnh mãnh liệt tràn vào, cậu cả Diệp lanh lẹ nhảy vào, một mùi hương trong trẻo và mùi t.h.u.ố.c lá cũng theo nhau chui vào!

Trần Tiểu Quả lập tức đóng cửa sổ lại.

Bỗng nhiên, cơ thể cô bị cậu ôm từ đằng sau: “Chết cóng anh rồi, mau cho anh ôm sưởi ấm!”.

Cậu ôm chặt cô, không biết xấu hổ mà nói.

Hơn nửa đêm, cậu lẻn vào phòng cô từ cửa sổ, còn ôm cô thật chặt, trong đầu Trần Tiểu Quả chỉ có một suy nghĩ: Bị cô giáo Chu phát hiện thì nhất định sẽ chết!

“Diệp Nhất Mộc! Anh bị thần kinh à! Buông ra! Anh muốn hại c.h.ế.t tôi sao?!”. Cô hạ giọng, cắn răng nghiến lợi nói.

Cậu cả Diệp xoay Trần Tiểu Quả lại, cánh tay rắn rỏi vững vàng vòng lấy eo cô, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Quả Tử, cùi chỏ của em hướng về ai vậy? Anh là chồng tương lai của em, em có thể nói tốt anh một chút trước mặt cha mẹ em không? Sau này thật sự không muốn ở bên anh sao?”

Mấy ngày nay, cậu cả Diệp cậu quả thật uất nghẹn muốn chết!

Liên lạc điện thoại với cô đủ kiểu, cô không để ý tới; cắm cọc chờ dưới lầu nhà cô, cô cũng không xuống; đóng vai shipper, kết quả là cô giáo Chu xuống lầu lấy đồ!

Cậu định đóng giả làm công nhân vệ sinh hành lang luôn rồi đấy!

“Ai muốn ở bên anh?!”. Trần Tiểu Quả phản bác: “Diệp Nhất Mộc, bây giờ tôi chỉ muốn học tập cho tốt, làm cha mẹ tôi bớt lo! Còn anh nữa, tôi không nghĩ là anh thích tôi nhiều lắm đâu!”

Mấy năm nay, anh hẹn hò với con gái, có người nào vượt qua một tháng đâu?!

Suy nghĩ nông nổi nhất thời mà thôi!

“Anh…em thật sự muốn anh móc trái tim ra cho em xem sao?!”. Cậu cả Diệp tức giận đến mức quả thật muốn đi lấy con d.a.o tới m.ó.c t.i.m ra!

Đúng lúc này, cửa phòng của Trần Tiểu Quả đột nhiên bị đẩy ra!

Cô giáo Chu – người vốn dĩ đã ngủ: cầm trong tay một cây chổi xuất hiện ở cửa!

Thấy Diệp Nhất Mộc hơn nửa đêm còn chuồn êm vào phòng ngủ của con gái mình, còn ôm ôm ấp ấp, Chu Mạt quả thật tức hộc máu!

Cô chụp lấy cái chổi bước tới!

Giống như trước đây, cầm chổi lông gà đánh vào mặt cái tên củ cải phong lưu đã hôn trộm Trần Tiểu Quả vậy.

Loading...