Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 708
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:06
Lượt xem: 1
Đều tại Diệp Nhất Mộc!
Dọa cô sợ đến mức phát bệnh tim!
Cô rất sợ mẹ phát hiện ra từ nhỏ cô đã thích tên móng heo Diệp Nhất Mộc này, càng sợ mẹ biết, bây giờ cái tên móng heo này đã duỗi chân về phía mình rồi!
“Mẹ! Con dậy ngay đây!”. Cô lớn tiếng nói ra cửa.
Cậu cả Diệp: Quả Tử? Ngoan, mau nhận tiền lì xì đi, em cũng chụp màn hình lại rồi đăng lên vòng bạn bè, cho mấy đứa bạn gái em ghen tị đỏ mắt, cho cái đám nhóc mơ ước em tức c.h.ế.t luôn.
Tin nhắn của bạn không thể gửi được.
Mẹ kiếp?!
Tiểu Quả Tử lại xóa cậu rồi?!
Cách màn hình, cậu cả Diệp tức giận đến mức bốc lửa!
Cô bé này, ác thật!
…
Chưa đến tám giờ rưỡi mà cậu cả Diệp đã rời giường, Hoa Nhụy rất kinh ngạc!
“Nói đi, lần này lại là cô gái xui xẻo nhà ai bị con nhìn trúng rồi?”. Hoa Nhụy đang pha cà phê, nói với thằng con trai hiếm khi làm người một lần đang đứng nướng bánh mì bên cạnh bếp.
“Mẹ, sao lại gọi là cô gái xui xẻo? Lần này con nghiêm túc đấy, cũng không dám không nghiêm túc, nếu không…”. Nếu không…nước bọt của cô giáo Chu có thể dìm c.h.ế.t cậu, nắm đ.ấ.m của chú Đại Ngốc có thể đập cậu chết!
Để đề phòng bị mẹ và cha già Diệp “vì đại nghĩa không quản người thân”, trước hết cậu vẫn chưa nói cho bọn họ biết là Trần Tiểu Quả!
“Sau này con sẽ nói mẹ biết!”
“Thằng nhóc thúi, con phong lưu, nhưng mẹ vẫn tin con không xằng bậy, hơn nữa, bất cứ lúc nào con cũng sẽ bị bắt đi huấn luyện, cũng không có thời gian trêu đùa con gái nhà người ta!”. Hoa Nhụy cười nói: “Con trai, lúc huấn luyện có khổ không?”
Cô thật sự đau lòng cho con trai, từ nhỏ đến lớn cậu đã chịu khổ như thế bao giờ đâu!
“Cái này cũng không nói với mẹ được, cơ mật!”. Cậu cả Diệp rất có nguyên tắc.
“Thằng nhóc thúi, khá lắm! Mẹ còn lo con không chịu nổi cực khổ!”
“Mẹ, con trai của mẹ tuy miệng hơi trơn tru, nhưng cũng là một người đàn ông có tấm lòng son đấy! Con sẽ làm lính thật tốt!”. Cậu cả Diệp nói, sau đó linh hoạt lắc chảo, bánh mì nướng trong chảo lật sang mặt khác!
Hoa Nhụy vừa đau lòng lại vừa vui mừng mà vỗ lưng con trai.
…
Đồng chí Trần Đại Ngốc không được nghỉ, sáng sớm đã gửi cho cô một bao lì xì 520, cô giáo Chu hơi giận, dắt Trần Tiểu Quả ra ngoài mua sắm giải sầu.
“Cha con cả đời này không thể trông mong lãng mạn được đâu, lần nào cũng chỉ biết gửi lì xì!”
“Mẹ, tiền lì xì thực tế bao nhiêu! Cha con là một người đàn ông tốt thật sự!”. Trần Tiểu Quả vội vàng nói tốt giúp cha.
“Đúng vậy, sau này mẹ nhất định sẽ trông nom con thật tốt, tìm một người đàn ông chân thật như cha con, một người đàn ông tốt thật lòng đối xử với con! Tuyệt đối không thể là cái loại hào nhoáng bên ngoài mà tâm địa thì gian xảo!”. Cô giáo Chu lại nói.
Trong đầu Trần Tiểu Quả hiện lên khuôn mặt của Diệp móng heo, ngay sau đó, điện thoại di động của cô reo lên.
Cô lấy ra nhìn, đúng là cậu, cô sợ đến mức hoảng hốt từ chối không nghe, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
“Quả Tử, hoảng hồn như thế, điện thoại của ai đó? Nam sinh lớp con muốn theo đuổi con à?!”. Cô giáo Chu vừa xem quần áo vừa hỏi.
Trần Tiểu Quả càng chột dạ hơn!
“Mẹ! Không phải, số lạ, không tin mẹ xem đi!”. Cô cố ý nói như vậy.
Cô giáo Chu sẽ không thật sự xem điện thoại di động của cô.
“Quả Tử, lớp mười là năm rất quan trọng, con nên xây dựng một nền tảng thật vững chắc!”
Trần Tiểu Quả: “…”. Chưa nghe mẹ nói có lớp nào là không quan trọng cả! Mỗi lần lên lớp mới là mẹ đều nói như vậy!
Cô tốt nhất vẫn nên gật đầu bằng lòng như một đứa con gái ngoan ngoãn, sau đó khen mẹ thử quần áo đẹp!
Bên kia, cậu cả Diệp ngồi trong xe, nhìn cuộc gọi bị từ chối, cậu tức giận kéo cà vạt.
Lần đầu tiên ăn lễ tình nhân, cậu cả Diệp ăn mặc y như nam chính trong phim thần tượng, cậu mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, một chiếc áo gile bằng len và khoác bên ngoài một cái áo khoác dài!
Quà cũng chuẩn bị xong rồi!
“Người anh em, đang ở đâu đấy?! Giúp tôi hẹn Tiểu Quả Tử ra ngoài tí!”. Cậu cả Diệp gọi một cuộc điện thoại cho ngài Cổn.
Hết cách rồi, tuy nói ngài Cổn là tiểu bá vương trong nhóm bọn họ, nhưng mà từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, nhân phẩm tốt uy tín cao, cô giáo Chu khá thích cậu!
Nếu cậu hẹn Trần Tiểu Quả ra ngoài, cô giáo Chu chắc chắn sẽ cho.
“Trần Tiểu Quả là người cậu muốn theo đuổi, lại bảo tôi hẹn, là có ý gì?”. Ngải Cổn đứng trên sân chơi, cầm điện thoại di động, cất giọng nói.
Phía sau cậu là vòng quay ngựa gỗ hoa lệ với nhiều màu sắc sặc sỡ, bạn gái của cậu đang chơi.
Lễ tình nhân, Lâm Dương muốn cùng cậu đến công viên chơi, cậu lập tức dắt cô tới.
Cậu cả Diệp nghe người anh em thân thiết nhất của mình nói vậy thì khẽ cắn môi, nghĩ thầm cậu ta cố ý làm khó mình đây mà: “Tôi van xin ngài, ngài Cổn! Đồng ý đi mà!?”
“Không đồng ý, không muốn nối giáo cho giặc”. Ngải Cổn thản nhiên nói, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
“Sao lại là nối giáo cho giặc?! Tiểu Quả Tử em ấy mới lớn chút xíu đã thích tôi rồi, chúng tôi là hai bên tình nguyện!”
“Trước đây anh chưa chỉ cho chú em à? Chú em đáng lắm! Không để ý đến chú nữa, anh phải chơi công viên với vợ anh đây!”. Ngài Cổn nhớ lại ngày sinh nhật của cậu và Lục Tiểu Vũ, tên khốn này cưỡng hôn Trần Tiểu Quả, sau đó bị cậu túm áo quở trách!
Khi đó chắc cậu ta c.h.ế.t rồi?
Không phải cậu làm anh em không phúc hậu, mà là cậu ta thật sự đáng đời!
Cậu cả Diệp vỗ ót, nhìn chính mình trong gương chiếu hậu, cũng tàn độc mắng một câu: Đáng lắm!
…
Cô giáo Chu cầm thẻ lương của chồng “đổ máu” một phen, sau đó dắt con gái đến nhà hàng ăn cơm, lại dâng trào cảm xúc cùng đi xem phim tết. Phim còn chưa kết thúc thì điện thoại di động của Trần Tiểu Quả đã rung lên, cô tưởng cậu cả Diệp lại quấy rầy cô, kết quả là bạn tốt Hàn Ngữ.
Phim vừa kết thúc, cô đã nói Hàn Ngữ muốn rủ cô đi chơi.
“Thật sự là bạn gái? Không phải bạn trai?!”. Cô giáo Chu nghi ngờ hỏi.
Trần Tiểu Quả tức giận đến mức đưa điện thoại cho cô, để cô xem nhật ký trò chuyện với Hàn Ngữ!
“Con còn đem quà từ tỉnh Y về cho các cậu ấy nữa, đúng lúc hôm nay đưa cho bọn họ, mẹ, mẹ đừng lo lắng!”.
Lúc này cô giáo Chu mới yên tâm.
Sau khi về đến nhà, Trần Tiểu Quả sửa soạn một phen rồi ra ngoài, trời đã tối, mấy cô gái hẹn nhau đi ăn thịt nướng và xem phim!
“Hàn Ngữ, không phải cậu nói tới đón mình sao? Sao mình không thấy xe nhà cậu đâu thế?”. Trần Tiểu Quả đi trong khu nhà, vừa đi vừa chú ý mấy chiếc xe đậu ven đường.
“Mình đang ở đài phun nước khu nhà cậu đây!”
Trần Tiểu Quả tiếp tục đi.
Sau khi đến đài phun nước cô cũng không thấy xe của nhà họ Hàn đâu, chỉ có một chiếc xe thể thao màu trắng, đang ấn còi với co.
Hàn Ngữ đi cùng anh cậu ấy à?!
Cô đi tới, còn gửi tin nhắn thoại cho Hàn Ngữ, Hàn Ngữ nói cô ấy đang ở trên xe.
“Xe này chỉ có hai chỗ, mình ngồi ở đâu chứ?”. Hàn Ngữ vẫn là vì thành niên, lại không thể lái xe, cô ấy buồn cười hỏi.
Đúng lúc này, chiếc xe thể thao màu trắng mở cửa ra, một anh đẹp trai mặc áo khoác dài thắt cà vạt đen đi xuống!
Anh đẹp trai “hình người dạ chó” này, chẳng phải là Diệp Nhất Mộc sao!
Trần Tiểu Quả quay đầu bước đi, nhưng chậm rồi, cô đã bị cậu tóm lấy!
“Sao lại là anh?!”. Trần Tiểu Quả tức giận nói, vừa dứt lời cô đã hiểu ra, cô bị con nhóc c.h.ế.t tiệt Hàn Ngữ kia bán đứng rồi!
Cậu cả Diệp dễ dàng kéo Trần Tiểu Quả đến ghế phụ, mở cửa ra, ấn cô vào!
Cậu nhanh chóng đi vòng qua ghế lái, chui vào!
“Mau thắt dây an toàn, bị cô giáo Chu nhìn thấy là anh xong đời luôn!”. Cậu nói xong là đưa tay thắt giúp cô, còn Trần Tiểu Quả thì đang cầm điện thoại di động mắng Hàn Ngữ!
Đồ phản bội!
Thế mà lại bán đứng cô!
Hàn Ngữ yếu ớt gửi tới một tin nhắn: Quả Nhi, mình biết cậu luôn thầm mến Diệp Nhất Mộc, hãy hưởng thụ sự lãng mạn trước đi nhé! Mình cũng vì cậu thôi mà!
Lý do lý trấu!
Bán đứng chính là bán đứng!
Trần Tiểu Quả đưa tay đập mạnh lên đầu cậu, cậu cả Diệp cũng thắt dây an toàn cho mình, Trần Tiểu Quả vừa định xuống xe, cửa xe đã bị cậu khóa lại!
“Quả Tử, đừng nghiêm mặt, em không biết đâu, để có thể hẹn em ra ngoài, anh tốn rất nhiều công sức đấy!”. Cậu cả Diệp sờ đầu Trần Tiểu Quả mà nói, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Trần Tiểu Quả nhìn cậu chằm chằm: “Diệp Nhất Mộc! Anh còn có mặt mũi mà nói à?! Đó là người bạn tốt nhất của tôi!”
“Bạn tốt của em cũng vì nghĩ đến hạnh phúc cả đời của em thôi mà! Anh dẫn em đi ăn ngon nhé!”. Cậu cả Diệp lại nói.
“Diệp Nhất Mộc! Nếu bị mẹ tôi phát hiện tôi đi ra ngoài với anh, tôi nhất định sẽ chết, đương nhiên, anh càng c.h.ế.t thảm hơn tôi!”. Trần Tiểu Quả nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhắc đến cô giáo Chu, cậu cả Diệp cũng run rẩy trong lòng, bi thảm nói: “Không phải chỉ hẹn Tiểu Quả Tử em một tí thôi mà, sao lại khó khăn như thể anh đưa em đi trốn vậy?!”
“Ai bỏ trốn với anh?! Anh làm thế này gọi là lừa gạt trẻ vị thành niên!”. Trần Tiểu Quả phản bác.
Cậu cả Diệp: “…”. Đúng là lừa gạt thật!
“Con nhóc thúi! Còn dám xóa wechat của anh, từ chối cuộc gọi của anh! Anh mà không sử dụng chút mưu mô thì đêm nay có thể hẹn em ra ngoài sao?”
…
Đã đến nơi này thì yên tâm đi thôi, trong nhà hàng lọt vào top 10 nhà hàng xa hoa của thành phố, Trần Tiểu Quả không chống lại tố chất của mình, cũng không bạc đãi dạ dày của mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng qua là không để ý đến cậu.
Cậu cả Diệp còn chụp ảnh bọn họ ăn cơm chung, đương nhiên là không dám chụp Trần Tiểu Quả, đừng nói là mặt, ngay cả tay cũng không dám lộ hết, sợ bị người quen nhận ra.
Cậu đăng lên vòng bạn bè: Lễ tình nhân vui vẻ!
Cậu mới refresh cho Trần Tiểu Quả xem, chỉ thấy bên dưới có một người bạn xấu của cậu bình luận: Eo, anh Diệp lại đổi bạn gái?!
Trần Tiểu Quả nhìn thấy rõ ràng!
Con mẹ nó lúng túng quá!
Cậu cả Diệp tức giận đến mức xóa bình luận, đồng thời block bạn!
Trần Tiểu Quả nhìn cái kẻ đối diện đã từng đội cho cô vô số cái mũ xanh, phẫn hận khẽ cắn môi, không nói lời nào!
Cậu cả Diệp vội vàng lấy quà ra dỗ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-708.html.]
Trần Tiểu Quả không thèm liếc mắt nhìn cái hộp có thiết kế rất là phong cách kia lấy một cái!
Cậu cả Diệp lại tràn đầy tự tin mở hộp ra, lấy ra một chậu hoa từ bên trong.
May là cho dù Trần Tiểu Quả có tức giận với cậu như thế nào đi nữa thì khi nhìn thấy chậu sen đá có hoa anh đào, bé gái và cá voi mà cô đã mong muốn từ rất lâu, gom góp đủ tiền cũng không giành được, cô vẫn động lòng!
Cái chậu này đừng nói là rất đắt, thậm chí có tiền cũng không giành được đâu.
Hơn nữa, bởi vì một thời gian dài không có giao dịch nên cô đã bị người bán lòng dạ hiểm độc đó xóa mất tiêu!
Lần nào giành cũng không giành được, cô lại không có bạn bè để lập nhóm tổ chức tranh giành tập thể, làm sao có thể giao dịch được?!
Cô vẫn cố nhịn, kiềm chế ham muốn ngắm nhìn nó, tiếp tục ăn đồ ngọt.
Nhưng mà, làm sao cậu biết được cô vô cùng thích sen đá có hoa anh đào với cá voi và bé gái?
Thật ra, mấy năm nay cô thích gì, không thích gì, cậu đều rõ mồn một, chẳng qua là không biết cô thích cậu thôi! Cậu cũng thật sự đối xử tốt với cô, cái kiều anh trai cưng chiều em gái ấy!
“Quả Tử, lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta, em sẽ làm bất cứ điều gì em thích, một chút quà mọn, không đáng là bao! Ngoan ngoãn nhận lấy nha!”
“Anh tìm được người bán kia, sau đó bị người ta dùng quy tắc ngầm, nên mới mua được à!?”. Trần Tiểu Quả cố ý nói.
Cậu cả Diệp cưng chiều cong môi: “Cậu cả Diệp anh chỉ mua mỗi chậu cây nhỏ mà cũng bị người ta dùng quy tắc ngầm à? Truyện cười quốc tế chắc?! Chẳng qua là cái người bán trâu bò mà em nói ấy, nhìn thấy anh, anh làm cho cô ta phải cho anh xem hết số chậu mà cô ta giữ hàng không bán, cố ý chơi trò “marketing bỏ đói*”, cô ta còn nói muốn tặng anh mấy chậu cơ!”
(*) Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Trần Tiểu Quả khinh thường liếc cậu, còn mắng cậu khoác lác.
Cậu cả Diệp lập tức chứng minh, ngay sau đó, người bán đã xóa Trần Tiểu Quả lại gửi tin nhắn kết bạn lại cho cô: Em gái à, xin lỗi nha, trước kia là do phần mềm hủy nhầm!
Trần Tiểu Qua: Hủy nhầm? Haha…
“Cái người này sau này mà còn xóa em, anh sẽ bao hết cái xưởng hoa nhà này luôn, sau này em sẽ là đại lý độc nhất vô nhị của nhãn hiệu này luôn!”. Cậu cả Diệp hết sức chiều chuộng cô bạn gái nhỏ của mình!
“Chậu thì tôi nhận, còn tiền, tôi sẽ chuyển qua Alipay! Không được phép trả lại tôi, nếu không...tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết! Diệp Nhất Mộc, chúng ta chưa đâu vào đâu đâu, tôi sẽ không nhận đồ của anh, anh cũng đừng làm loạn!”. Trần Tiểu Quả nói xong thì mới lấy cái chậu thân hình bán nguyệt, miệng hình vuông, nền màu xám lạnh, xung quanh khắc đầy hình vẽ kia sang nhìn.
Bé gái cưỡi lên mình cá voi màu hồng, bọt sóng chính là hoa anh đào, chậu hoa được khảm những viên pha lê Swarovski, rạng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cậu cả Diệp ở đối diện khẽ cắn môi: “Quả Tử, muốn anh m.ó.c t.i.m ra cho em xem, em mới bằng lòng lại gần anh có đúng không?”
“Anh bằng lòng cho em gạt chú Đại Ngốc và cô giáo Chu, chờ khi em 18, chúng ta có thể công khai không? Anh cũng sẽ không làm chuyện gì quá quắt với em đâu, em cứ ngoan ngoãn lấy danh nghĩa bạn gái để anh cưng chiều là được rồi!”
Trần Tiểu Quả bình tĩnh lắc đầu, không hề hấn gì.
Cậu cả Diệp: “…”. Nếu nửa năm trước, vào lúc biết Tiểu Quả Tử thích cậu là cậu đồng ý ngay, thì bây giờ đã không đến nông nỗi này!
Đáng lắm!
…
Tuy rất sợ bị cô giáo Chu phát hiện, cậu cả Diệp vẫn mạo hiểm đưa Trần Tiểu Quả về nhà.
“Anh đi nhanh đi! Muốn c.h.ế.t sao!”. Trần Tiểu Quả cũng chột dạ, đi trên hành lang mà không ngùng thúc giục cậu!
“Không được, không đưa em về tới cửa nhà, anh lo! Tiểu Quả Tử của anh đẹp như vậy, non như vậy, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao!”. Cậu cả Diệp nói ba hoa.
“Sắp đến nhà rồi!”. Cô tức giận nói, cô sống trong một khu nhà cũ, tầng năm và không có thang máy.
Trên hành lang chỉ có tiếng nói của hai người họ.
“Ông xã, Trần Tiểu Quả về rồi, hình như còn đi cùng một đứa con trai! Anh mau ra cửa chặn lại đi!”. Cô giáo Chu đi vào từ ban công, vội vàng nói với Đại Ngốc.
Anh tạm thời gấp rút về nhà ăn lễ với bà xã, trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ, một người đàn ông thành thật luôn không biết thế nào là lãng mạn, thế mà lại tặng hoa cho vợ.
Mặc dù hơi tầm thường!
Hai người họ còn đi ăn đêm, lúc ăn, cô giáo Chu thấy mấy người Hàn Ngữ, nhưng lại không thấy Trần Tiểu Quả nhà mình đâu, nhất thời tra ra manh mối, nhưng vẫn không hỏi cô để tránh bứt dây động rừng!
“Thằng nhóc vô liêm sỉ đáng c.h.ế.t nhà ai, dám nhắm vào con gái ông, ông đây nện c.h.ế.t mày!”. Đại Ngốc giơ nắm đấm, nhìn ra mắt mèo, trông ra bên ngoài.
Vừa nhìn một cái, đúng lúc thấy Tiểu Quả Tử nhà mình bị cậu trai kia kéo vào lòng!
Đồng chí Đại Ngốc trơ mắt ra nhìn “củ cải trắng” mình cực khổ chăm lớn bị “cái đầu heo nào đó” ủn mất, tức giận đến mức đẩy cửa chống trộm ra, giơ nắm đ.ấ.m xông ngay ra ngoài!
Trên hành lang vốn dĩ yên tĩnh, vì giãy dụa mà Trần Tiểu Quả bị cậu cả Diệp đè vào tường, cậu đang định hưởng thụ hương hoa một tí, kết quả…
Cửa nhà cô, đột nhiên bị đẩy ra!
Chuyện này có thể nói là tương đối đáng sợ!
“Con thỏ c.h.ế.t bầm nhà ai…”. Trước cánh cửa trống không, đồng chí Đại Ngốc quanh năm tham gia quân ngũ với dáng người cường tráng, đang trơn mồm mắng thì bỗng, anh thấy cậu nam sinh trông “hình người dạ chó” đang đè con gái anh vào tường lại chính là Diệp Nhất Mộc, anh đờ đẫn cả người!
!!!
Sao lại là thằng nhóc vô liêm sỉ này?!
Cô giáo Chu cũng ra cùng, đến cửa, thấy Trần Đại Ngốc đứng ở cửa không nhúc nhích, cô bị chắn không ra ngoài được, rướn cổ lên nhìn ra ngoài, vừa nhìn một cái, cô cũng đờ đẫn cả người!
Đêm nay Trần Tiểu Quả thế mà lại ra ngoài với cậu ta!
Thằng nhóc khốn kiếp này bây giờ lại còn đè Trần Tiểu Quả lên tường là chuyện gì đây?!
Trần Tiểu Quả dựa lưng vào tường, còn bị Diệp Nhất Mộc giam giữ giữa lồng n.g.ự.c cậu và bức tường, đã sớm sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, ngây ngốc nhìn cha mẹ đứng ở cửa!
Trên hành lang vắng vẻ không một tiếng động, bốn người, tất cả đều sửng sốt.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe đồng chí Đại Ngốc rít lên một tiếng: “Diệp Nhất Mộc! Cậu đang làm gì thế?!”
Trần Tiểu Quả hoàn hồn lại bởi tiếng gào của anh, vội vàng đẩy cậu ra, chạy về phía cha mẹ mình.
“Cha, mẹ! Hai người đừng hiểu lầm, vừa rồi anh Mộc Đầu chỉ giỡn với con thôi!”. Trần Tiểu Quả vội vàng nói láo, may mà ngày hôm nay cô đeo balo, chậu hoa đã được cô đặt vào trong balo rồi.
Giỡn?
Đã không còn là con nít mấy tuổi nữa rồi, Trần Tiểu Quả nhà anh đã là một bông hoa thiếu nữ rồi, thằng nhóc vô liêm sỉ Diệp Nhất Mộc này cũng là người trưởng thành rồi, mà có thể đùa giỡn như thế sao?!
Giỡn ra sự cố thì phải làm sao?!
Có hiểu cái gì gọi là đúng mực không?!
Lần này, hai vợ chồng nhà họ Trần đều tức giận với cậu cả Diệp!
Đồng chí Trần Đại Ngốc giơ nắm đ.ấ.m lên bước tới!
“Đùa giỡn cái gì chứ?! Chú, cô giáo Chu! Con nghiêm túc với Tiểu Quả Tử, bây giờ cô ấy là bạn gái nhỏ của con!”. Cậu cả Diệp đứng thẳng người, nhìn bọn họ, hùng hồn nói.
Lúc trước cậu sợ bị bọn họ phát hiện, nhưng mà nghe Trần Tiểu Quả phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, sao cậu lại khó chịu như vậy?!
Cậu cả Diệp mặc áo khoác, thân hình cao lớn đồ sộ, vẻ mặt kiên định.
Đồng chí Trần Đại Ngốc giậm chân vì lời nói của cậu, kinh ngạc nhìn Diệp Nhất Mộc cao hơn mình một cái đầu: “Cậu nói gì?”.
Anh còn tưởng mình nghe lầm!
Trần Tiểu Quả cũng đã sửng sốt từ sớm, sau khi hoàn hồn lại, cô lập tức bước tới muốn phản bác!
Cậu muốn c.h.ế.t sao?! Hay là muốn hại cô chết?!
“Chú! Con nói, Trần Tiểu Quả là bạn gái của con, chúng con hẹn hò rồi, con nghiêm túc với em ấy! Chú yên tâm…”. Cậu cả Diệp thành khẩn nói, đồng chí Trần Đại Ngốc bước tới một bước dài, lập tức tóm lấy cổ áo cậu!
Người đàn ông cương nghị thật thà, nay lại có vẻ mặt hung ác độc địa: “Diệp Nhất Mộc cái đồ súc sinh nhà cậu! Cậu dám làm hại con gái tôi! Tôi đánh c.h.ế.t cậu cái thằng súc sinh này!”
Nói xong, anh lập tức đưa chân đá lên sườn cậu!
“Cha! Con không có! Anh ta nói bậy! Chúng con không có hẹn hò! Cha đừng nghe anh ta nói bậy!”. Trần Tiểu Quả luống cuống đến mức bật khóc, trước đây tuy cô thích cậu, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện thật sự hẹn hò với cậu ở hiện tại!
“Trần Tiểu Quả, em đừng nói dối! Miệng em cũng đã bị anh hôn rồi a a a a….”. Cậu cả Diệp lập tức phản bác, nói chưa dứt lời thì khuôn mặt tuấn tú đã ăn một cú đ.ấ.m của chú Đại Ngốc!
Cú đ.ấ.m này khiến cậu lảo đảo lùi về sau hai bước, nhưng đã ổn định cơ thể lại rất nhanh: “Cho dù chú đánh c.h.ế.t con, thì cũng không thể thay đổi được sự thật này! Chú, con sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Quả Tử…”
“Đừng nói gì hết nữa! Vào nhà!”. Cô giáo Chu từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng bỗng quát lên, nhà bọn họ nằm ở giữa, cãi nhau như thế, lát nữa hàng xóm và nhà tầng dưới cũng nghe được mất!
Trong lúc cô giáo Chu nói chuyện, hàng xóm phía tây đã nghe thấy động tĩnh và ló đầu ra xem thử chuyện gì xảy ra rồi!
Trần Tiểu Quả đi vào nhà trước, cô có làm thế nào cũng không ngờ Diệp Nhất Mộc thế mà lại thật sự thẳng thừng thừa nhận với cha mẹ! Cậu muốn c.h.ế.t thật sao!
Cô giáo Chu cũng vào nhà ngày lập tức, đồng chí Trần Đại Ngốc trừng cậu cả Diệp một cái, rồi xoay người vào nhà.
“Đau…”. Nhạc phụ đại nhân tương lai ra tay ác thật đấy!
Cậu cả Diệp xoa mặt, bị đau mà hít ngược một hơi, sau đó đi theo vào nhà.
“Khép cửa lại!”. Cô giáo Chu quát với cậu cả Diệp đi vào cuối cùng.
Cậu cả Diệp ngoan ngoãn đóng cửa lại, lúc này, đồng chí Đại Ngốc lại vọt tới: “Thằng súc sinh nhà mày!”
Nghĩ đến chuyện con gái cục cưng mình cực khổ nuôi lớn đã bị thằng nhóc khốn kiếp này hôn rồi là anh lại tức giận đến mức giậm chân, phẫn nộ mắng!
Ham muốn g.i.ế.c người cũng có luôn rồi!
“Cha! Con với anh ta thật sự không có gì cả, đều do anh ta nói bậy thôi! Bởi vì con không giúp anh ta liên hệ với đàn chị của con nên anh ta cố ý hãm hại con đấy!”. Trần Tiểu Quả lại bịa lời nói dối.
Nghe cô nói như vậy, cậu cả Diệp càng tức hơn!
“Trần Tiểu Quả! Em đừng nói nhảm nữa! Đêm nay anh muốn thừa nhận, anh với em đúng là đang hẹn hò! Chú, cô giáo Chu, Tiểu Quả Tử sợ hai người tức giận đấy, con thật sự nghiêm túc với em ấy, hai người yên tâm đi!!”. Cậu cả Diệp lại nói một cách chắc chắn.
“Tôi đồng ý hẹn hò với anh lúc nào?! Diệp Nhất Mộc! Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả! Tôi cũng không muốn ở bên anh!”. Trần Tiểu Quả cũng tức giận, lớn tiếng phản bác!
Câu này của cô lọt vào tai hai vị phụ huynh thì lại thành ra cậu cả Diệp quấy rối Trần Tiểu Quả!
“Thằng súc sinh nhà mày! Chú có thể đánh c.h.ế.t mày được không?!”. Đồng chí Đại Ngốc bước tới, giơ tay đánh lên đầu cậu, hung ác nói: “Trần Tiểu Quả là em gái chơi với mày từ nhỏ đến lớn! Có còn là học sinh lớp mười, mà mày cũng ra tay được?! Diệp Nhất Mộc! Mày súc sinh như thế à?! Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đấy!”
“Diệp Nhất Mộc! Nhà họ Trần chúng tôi đã làm gì có lỗi với cậu sao?! Mà cậu lại gieo tai họa cho con gái tôi như thế?! Rốt cuộc chúng tôi đã gây nên thù oán gì?!”. Chu Mạt cũng bước tới, tức giận nói.
Đối diện với sự bùng nổ của cha mẹ vợ tương lai, cậu cả Diệp quả thật khổ muốn chết!
DTV
Nhân phẩm của cậu đã kém đến mức này sao?!
“Chú, cô giáo Chu! Ở trong mắt hai người, con khốn nạn như vậy sao? Dù gì hai người cũng nhìn con lớn lên mà! Tại sao trong mắt hai người, con còn không bằng một tên lưu manh vậy?!”. Cậu tức giận phản bác.
“Diệp Nhất Mộc! Cậu còn không biết ngại mà hỏi sao?! Từ nhỏ đến lớn, bản thân cậu có cái đức hạnh gì, cậu còn không biết?! Lúc còn bé cậu ở riêng với Trần Tiểu Quả nhà tôi là tôi đã hoảng hốt rồi! Cậu là tên khốn phong lưu đào hoa! Cho dù con gái tôi cả đời này không ai thèm lấy thì cũng không thể ở bên cái loại người cặn bã như cậu đâu!”. Cô giáo Chu lại quở trách: “Không được, tôi phải gọi cho mẹ cậu mới được!”
Chu Mạt nói xong là đi tới cửa sổ.
“Mẹ, cha, hai người đừng nóng giận, sau này con sẽ trốn anh ta mà có được không?!”
“Trần Tiểu Quả! Con còn có mặt mũi mà nói à, con cũng thiếu đầu óc lắm! Không phải nói liên hoan với mấy người Hàn Ngữ sao?! Sau lại đi cùng cậu ta?!”. Cô giáo Chu vừa gọi điện vừa tức giận nói.
“Mẹ! Là anh ta mua chuộc Tiểu Hàn!”. Trần Tiểu Quả vội vã trả lời.
“Bốp” một tiếng, đầu của cậu cả Diệp lại bị Đại Ngốc đánh một cái!
Lúc này, cậu cả Diệp có thể cảm nhận được một cách chân chính như thế nào là “truy thê hỏa táng tràng” rồi!
Nhạc phụ nhạc mẫu tương lai đều không muốn thấy cậu, ngay cả Trần Tiểu Quả cũng phủi sạch quan hệ với cậu!
“Thủ trưởng Diệp, anh ở nhà thì tốt quá rồi! Mau tới quản con trai cưng nhà các anh đi, nó duỗi móng vuốt về phía Trần Tiểu Quả nhà tôi rồi kia kìa!”. Chu Mạt gọi điện thoại cho Hoa Nhụy, kết quả là Diệp Đại Thành nghe máy, cô nói một cách không hề nể mặt.