Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 706
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:02
Lượt xem: 2
Trần Tiểu Quả nhìn sang Diệp Nhất Mộc mặc chiếc quần jean rách gối màu xanh nhạt, cùng chiếc áo phông xám nhạt, phối với áo khoác ngoài màu rằn ri, mái tóc cắt ngắn, ăn mặc trông còn thời trang hơn cả cậu bé khoai lang nổi tiếng trên mạng, nghe thấy cậu dùng giọng điệu bá đạo như bạn trai quản bạn gái, có thể nói là vừa thương vừa ghét!
Cô cũng lười dùng mấy lời lẽ trước kia giận dỗi với cậu, vì có dỗi cũng như không, cậu sẽ dùng một lý do thoái thác để phản bác lại cô, cái gì mà cô vẫn còn là học sinh cấp ba, cái gì mà cậu là anh của cô!
Im lặng ném lại cho cậu một cái trợn mắt, đó là cách tốt nhất để đáp lại tiện nhân như cậu!
Cho cậu một anh mắt, tự mình cảm nhận đi!
“Em nói gì đi! Em bị câm sao?!” Nhìn thấy cô gái nhỏ nổi loạn ở cách đó không xa, cậu cả Diệp lại nghiêm khắc mà nói, dáng người cao lớn bước gần đến chỗ cô.
DTV
“Còn cần em nói sao? Ánh mắt của em không thể hiện được hết sao?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn sang người cao hơn mình rất nhiều, mang theo vẻ mặt vừa hung dữ lại tuấn tí mà mỉa mai đáp lại.
Hừ! Cậu có dữ hơn cô cũng không sợ!
Trước đó cậu có đánh nhau, cho nên trên người vẫn còn lưu lại hương mồ hôi nóng nực, không phải là mùi hôi, nhưng là một mùi hương cô không thể nói rằng nó có thể quyến rũ trái tim thiếu nữ của mình, là mùi hương của đàn ông nhỉ?
Trên mặt cậu vẫn còn dán băng cá nhân, ngầu vừa thời thượng……….
“Trần Tiểu Quả, lá gan lớn đến mức này rồi sao?! Sao lại không trả lời anh chứ? Lại muốn bị tét m.ô.n.g nữa đúng không?!” Cậu nhìn sang con nhóc thúi này, rõ ràng là mang dáng vẻ của một tiểu tiên nữ, vậy mà lúc nào cũng đối nghịch với mình, liền nghiến răng mà nói.
“Diệp Nhất Mộc! Anh dám sao?! Anh còn bắt nạt em nữa, em mách cha em đánh c.h.ế.t anh!” Cô không sợ cậu đâu!
Trần Tiểu Quả vẫn rất gan dạ mà tiếp tục dỗi cậu!
Cậu cả Diệp nghe cô nói, liền lắc đầu cười lạnh, lại nhìn sang cô, “Sao anh lại bắt nạt em chứ?! Cô nhóc vô tâm như em, như vậy sao?!”
“Ưm!” Cậu vừa dứt lời, cúi người xuống, ngón tay nắm lấy chiếc cằm gầy ốm của cô, mạnh mẽ đáp xuống đôi môi màu đỏ anh đào non mềm của cô một cái, rồi buông ra.
Trần tiểu Quả ngây ngốc, mở to hai mắt, mí mắt cũng không chớp lấy một cái, mà con ngươi nóng bỏng của cậu đã khoá chặt vào con người vừa đáng yêu lại ngọt ngào trước mặt, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên cánh môi người con gái………
Khuôn n.g.ự.c liên tục phập phồng, nhìn vào đôi môi màu đỏ anh đào, cảm xúc trào dâng làm cậu lại cúi người xuống, hung hăng mà hôn lên!
“Ưm!” Người con gái lại ưm lên một tiếng, bị ép phải ngẩng đầu lên, còn đang bị cậu điên cuồng mà hôn.
Cô ngây người ra, giống như lúc bị cậu đoạt lấy nụ hôn đầu tiên vậy, quên mất phải giãy giụa cùng phản kháng, cứ ngây ngốc mà đứng đó, tuỳ ý để đôi môi môi nóng bỏng của cậu nghiền ép cô.
Xúc cảm mềm mại, hương vị ngọt ngào mê người, làm cho cả người cậu rực lửa, càng muốn được nhiều hơn.
Lúc gia tăng thêm nụ hôn, cô bị ép phải lùi về sau, sau lưng liền dán lên vách tường, “Ưm…….Không……” Tính táo hơn một chút, cô lập tức đẩy tay cậu ra, cậu lại dùng cánh tay cứng như sắt, ôm lấy eo cô, bế cô lên, hai chân lơ lửng trên không, trông như cao gần bằng cậu, lưng càng dán sát lên tường hơn.
Diệp cầm thú lại hung hăng mà hôn cô.
Là cảm giác thế nào nhỉ?
Trái tim như bị thứ gì đó cám dỗ, rung động………
Lồng n.g.ự.c rắn chắc của cậu dán sát không chút kẽ hở lên n.g.ự.c cô, làm nơ đó tê dại, m.á.u huyết như sục sôi, cuộn trào trong cơ thể, làm cô nóng đến mức không thở nổi, hít một hơi vào, cũng nồng đậm mùi hương của đàn ông, làm cả người cô như mềm nhũn.
Bàn tay người con gái không nhịn được mà bắt lấy quần áo cậu, nắm chặt lấy, dáng vẻ bất lực, cứ như là người c.h.ế.t đuối nắm được một cọng rơm cứu mạng.
Cuối cùng nụ hôn tàn sát bừa bãi như mưa rền gió dữ cũng kết thúc, gương mặt cô đỏ ửng như cà chua nấu như, cánh môi sưng lên như bật máu, hơi thở dồn dập như con cá thiếu oxy ngoi lên mặt nước còn mở lớn miệng để thở……..
Không giống với lần đầu tiên hôn cô khi say khướt không biết gì, lần này, cậu vô cùng tỉnh táo, nghe thấy hơi thở ngọt ngào, nhìn thấy dáng vẻ mê người của cô, cậu lại được một phen dấy lên cảm xúc muốn ăn cái miệng nhỏ đó!
“Như vậy mới gọi là bắt nạt, có hiểu chưa?! Đi nói cho cha em nghe đi, đánh c.h.ế.t anh cũng cam lòng!” Cậu nghiến răng mà nói, cố gắng khống chế con cầm thú trong cơ thể.
Trần Tiểu Quả nhờ câu nói của cậu mới tỉnh táo lại, đưa tay lên muốn đánh cậu, chỉ là đã bị cậu giữ lại kịp lúc!
Bởi vì tức giận, gương mặt cô lại càng đỏ hơn, đôi mắt to khô ráo mà trừng mắt với cậu, càng trừng, bên trong lại càng mờ mịt một làn sương…………..
Không danh không phận, lần đầu tiên thì cưỡng hôn cô, bây giờ lại là lần thứ hai, cô mới chỉ là một cô bé 16 tuổi, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tủi thân.
“Diệp, Diệp Nhất Mộc!” Nơi cổ họng nghẹn ngào, cô phải dùng hết sức mới hét lên được, tiếp theo đó là từng giọt nước mắt lớn, cô giống như con cá lên thớt, cả người kích động mà giãy giụa, “Dựa vào cái gì chứ?! Anh cmn dựa vào cái gì chứ?!”
Cô cuồng loạn mà hét lên, trong giọng nói tràn đầy tiếng khóc nức nở,
Dựa vào cái gì chứ?!
Không thích cô, đối xử với cô như em gái, lại một lần rồi hai lần hôn cô!
Như vậy tính phải tính thế nào?!
“Em không phải là mấy người con gái anh quen biết, tuỳ ý là có thể hôn môi với anh, thậm chí là lên giường! Anh cmn coi em là cái gì chứ?! Mà lại có thể tuỳ tiện coi thường em!” Càng nghĩa càng giận, cô điên cuồng hét lên.
Câu hỏi của cô cũng làm cho cậu ngây ngốc!
Chỉ nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Quả Tử ngập nước, nhưng vẫn phẫn hận mà trừng mắt với mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên một tiếng hét thảm thiết, Tả Nguyên bình thường trông gầy yếu, vậy mà lại đá văng cửa phòng, hùng hổ mà xông vào.
Anh ta chạy đến trước mặt cậu cả Diệp, nắm lấy cổ áo cậu!
“Anh cmn lo chuyện bao đồng quá vậy?! Muốn thế nào?!” Cậu cả Diệp trừng mắt với Tả Nguyên, lạnh giọng mà chất vấn.
Dáng người Tả Nguyên gầy hơn cậu rất nhiều, trông cứ như là một con thú nhỏ bắt lấy một con mãnh thú lớn hơn anh ta, lại còn có thể một quyền đánh c.h.ế.t anh ta, dần dần trở nên ỉu xìu, “Anh, anh không được bắt nạt em ấy!” Vừa nói, cậu Tả vừa buông lỏng cậu ra.
Dáng vẻ vừa hèn nhát lại vừa muốn giúp Trần Tiểu Quả, rất đáng yêu.
“Không liền quan tới anh! Cút!” Cậu cả Diệp mạnh mẽ mà nói, đưa nắm đ.ấ.m lên, trong mắt cậu chỉ còn lại cảnh tượng gương mặt của Trần Tiểu Quả đẫm nước mắt, nhưng trong mắt toàn sự hận thù.
Tả Nguyên xoay người nhìn sang Trần Tiểu Quả , “Tiểu Quả Tử, một người văn mình như anh ở trước mặt người man rợ……”
“Cút ngay!” Anh ta còn chưa dứt lời, liền bị cậu cả Diệp như xách con gà mà kéo ra ngoài.
Tả Nguyên: “........” Đừng có cmn động thủ chứ!
Anh ta tức giận vì bị kéo đi đến mức sắp cởi luôn áo ngủ, bước đi về phía cửa.
“Người nên cút phải là anh đó!” Trần Tiểu Quả tức giận rống lên.
“Quả Tử………em đừng giận, anh chịu trách nhiệm với em còn không được nữa sao? Sau này, em chính là………bạn gái của anh!” Cậu bước đến trước mặt cô, tuy giọng điệu có chút do dự, nhưng vẫn rất chắc chắn mà nói!
Bạn gái………
Trần Tiểu Quả có chút ngây người, nhưng giây sau lại càng tức giận hơn, “Ai thèm làm bạn gái của anh chứ?!”
Lần này, đến phiên cậu ngây người rồi, nhưng cậu vẫn mặt dầy mà bước lên, cô đang muốn phản kháng, lại cứ bị cậu mạnh mẽ vây trong lòng, “Ngoan, đừng kiêu ngạo nữa. anh biết là từ nhỏ em đã muốn làm bạn gái anh rồi! Nếu không, sao từ nhỏ đến lớn em cứ ngắt hết số đào hoa của anh từ cành này đến cành khác như vậy?!”
Vừa nói, trên mặt cậu vừa tỏ vẻ đắc ý, cúi đầu xuống nhìn cô, trong mắt đều là sự cưng chiều.
Cái miệng nhỏ của Tiểu Quả Tử thật sự rất ngọt, sau này có được cô bạn gái nhỏ như cậy, sướng c.h.ế.t mất!
Trần Tiểu Quả vỗ một cái lên mũi cậu, “Lúc đó là do còn nhỏ dại làm chuyện ngu ngốc! Còn nữa, anh là coi em như em gái! Câu này là do anh nói đó!”
Vả mặt rồi sao?!
Luôn miệng nói thương cô như em gái ruột, kết quả cưỡng hôn cô hai lần, còn nói cô làm bạn gái của cậu!
Mặt của cậu cả Diệp bị vả kêu bép bép!
Không phải, cậu căn bản là cái giống loài không có mặt mũi!
Cậu cợt nhã nhìn cô, vững vàng ôm cô: “Đó không phải là trước đây sao? Quả Tử, bây giờ cảm giác của anh đối với em đã khác rồi! Ngoan ngoãn làm bạn gái nhỏ của anh, sau này anh chỉ sẽ cưng chiều duy nhất một mình em!”
Trần Tiểu Quả giẫm lên mũi giày Y3 đen trắng của cậu, đạp mạnh, nghiến răng nghiến lợi!
“Một con nhóc miệng còn hôi sữa, học sinh cấp ba như em, mà yêu đương cái gì hả?!”
Trên mặt cô còn vương giọt nước mắt, đôi mắt to nhìn cậu chằm chằm, vả vào mặt cậu lần nữa!
Câu này cũng là câu cậu nói lúc dạy bảo cô!
Sao cậu vẫn còn mặt mũi vậy?!
Sao cậu cả Diệp lại không rõ là Trần Tiểu Quả đang vả mặt cậu chứ, cậu vẫn cợt nhã như cũ: “Đó là vì anh lo em bị đám con trai tâm địa gian xảo đó lừa gạt! Yêu Diệp Nhất Mộc anh đi, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng! Không cần lo lắng! A…”
Cậu nói những lời không biết xấu hổ, khiến Trần Tiểu Quả tức giận đến mức giẫm mạnh lên mũi chân cậu, hai cái chân đều bị đập, cuối cùng cậu cả Diệp cũng cảm nhận được một chút đau đớn!
“Đám con trai tâm địa gian xảo? Bằng cái củ cái lớn đào hoa mới lớp hai đã bắt đầu nhận được thư tình như anh sao?!”. Trần Tiểu Quả nghiến răng nghiến lợi lần nữa, nhìn khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười của cậu, cô muốn đánh mặt cậu thành mặt heo quá!
Cậu cả Diệp nói thầm trong lòng, anh đây bắt đầu từ mẫu giáo đã dụ dỗ mấy cô bé rồi cơ! Khi đó em còn chưa sinh ra, không hiểu…
“Sau này không thế nữa, sau này trong mắt trong lòng chỉ có Tiểu Quả Tử của anh thôi!”. Cậu tiếp tục không biết xấu hổ mà nói.
“Tôi không thèm!”. Trần Tiểu Quả nói chắc như đinh đóng cột.
Tên khốn cậu chỉ muốn “bắt nạt” cô, quản thúc cô, nên tìm một lý do thích hợp mà thôi, chứ không phải thật sự thích cô!
“Anh buông tôi ra! Biến thái! Cặn bã!”. Cô giãy dụa nói, cậu sống c.h.ế.t ôm cô, cúi đầu lại muốn hôn cô.
“Anh Tiểu Cổn! Chị Tiểu Vũ! Cứu em với!”
“Diệp Nhất Mộc! Cái đồ cầm thú này cậu làm cái gì thế?!”. Thật ra Lục Tiểu Vũ đã sớm ở trong hành lang rồi, lúc đầu không định quan tâm, nhưng nghe Trần Tiểu Quả kêu cứu, cô lập tức vọt vào phòng, chỉ thấy Diệp cầm thú đang định cưỡng hôn Trần Tiểu Quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-706.html.]
Cậu cả Diệp cuối cùng vẫn sợ bị chị Vũ đánh, thấy ngài Cổn, Lâm Dương và Tiểu Bạch Thái cũng xuất hiện ở cửa, lúc này cậu mới buông Trần Tiểu Quả ra.
“Quý vị, tôi xin tuyên bố, Tiểu Quả Tử chính là bạn gái nhỏ của tôi!”. Cậu cả Diệp sửa sang lại áo khoác, cất giọng nói với vẻ mặt đắc ý.
Trần Tiểu Quả cầm điện thoại di động lên, làm bộ gọi điện thoại cho mẹ: “Diệp Nhất Mộc! Anh có dám nói với mẹ tôi không?!”
“Đừng đừng đừng! Quả Tử, em đừng nói với cha mẹ vợ của anh, nếu không…cả đời này anh khỏi phải mơ đến việc cưới em luôn!”. Cô Chu là cô giáo, ghét nhất là học sinh yêu sớm, huống gì còn là con gái ruột của mình!
Quan trọng là, từ nhỏ đến lớn cậu đều bị cô giáo Chu đề phòng như sói, sợ cậu vơ con gái mình đi mất!
Những người khác thấy thế thì đều cười trên nỗi đau của người ta, nhất là anh em tốt nhất của cậu cả Diệp, ngài Cổn!
“Ai muốn gả cho anh?!”. Trần Tiểu Quả phản bác, cuối cùng cô cũng không dám gọi điện cho cô giáo Chu, kẻo cô giáo Chu lại phát hiện ra cô thích tên khốn này!
“Ngoan ngoan ngoan, không được để cho cô giáo Chu biết, muôn ngàn lần không thể! Anh sai rồi, sai rồi!”. Cậu cả Diệp đi tới trước mặt Trần Tiểu Quả, cần thận từng li từng tí lấy điện thoại trong tay cô ra, sau đó chắp hai tay, liên tục vái cô như Bồ Tát vậy.
“Tiểu Quả Tử, sau này cậu đừng hòng có quả ngọt mà ăn!”. Lục Tiểu Vũ ném ra câu này rồi bỏ đi.
“Nói như thể trước đây em ấy cho tôi ăn quả ngọt rồi vậy!”. Cậu cả Diệp uất ức nói.
Nhưng mà nụ hôn vừa rồi phải nói là ngọt lịm, Tiểu Quả Tử nhà cậu quá ngọt rồi, ăn không đủ a a a a!
Tiểu Quả Tử giành lấy điện thoại di động trong tay cửa, đi về phía cửa.
Lâm Dương nói với Lục Tiểu Cổn một tiếng rồi vội vàng đi theo Trần Tiểu Quả, về phòng của bọn họ, trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai chàng trai.
Cậu cả Diệp vẻ mặt hớn hở, lè lưỡi l.i.ế.m môi, như có dư vị: “Người anh em, sau này, anh không còn là cẩu nữa!”
Ngài Cổn thương cảm nhìn cậu ta một cái: “Theo tôi thấy thì chi bằng cậu tiếp tục làm cẩu độc thân đi!”
“Mẹ kiếp! Lục Tiểu Cổn, cậu đúng là xấu xa, bản thân có bạn gái nhỏ, yêu thật vui vẻ, mặc dì ông đây phải tiếp tục làm cẩu độc thân!”. Cậu cả Diệp vừa cởi quần áo vừa nói.
“Anh đây chỉ không muốn chú em trở thành một hủ tro cốt thôi!”. Ngài Cổn nói, sau đó cởi cái áo thun ra, lộ ra cơ thể rắn rỏi, đi vào phòng vệ sinh.
Cậu cả Diệp sửng sốt một chút mới hiểu được ý cậu.
Đm!
Là “truy thê hỏa táng tràng*” chứ gì!
(*) Ý chỉ quá trình theo đuổi lại vợ khổ sấp mặt.
Tiện nhân, liệu sự như thần ấy nhỉ, mẹ kiếp!
“Ngài Cổn, trước đây ngài đã nhìn ra chú em này và Tiểu Quả Tử có tướng phu thê rồi đúng không?”. Cậu cả Diệp lại nở nụ cười bỉ ổi, đuổi theo cậu và hỏi.
Ngải Cổn không muốn để ý đến cậu ta, vào phòng vệ sinh, cậu ta lập tức chen vào.
“Con mẹ nó, đều là đàn ông, cũng đều thẳng, anh đây thèm bông cúc của chú em chắc! Tắm cùng đi, trò chuyện một chút thì làm sao?”. Cậu cả Diệp vừa chen vào vừa nói.
Ngải Cổn giơ một chân đá cậu ta: “Tắm cái cục cứt!”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị cậu đóng lại, còn khóa trái.
“Cái quái gì thế! Chắc chắn là không to bằng ông đây nên ngại chứ gì!”. Cậu cả Diệp vừa đập cửa vừa lớn lối nói.
Ngải Cổn chợt mở cửa phòng vệ sinh ra, toàn thân chỉ còn lại độc một chiếc quần lót góc bẹt màu đen, cậu cả Diệp sợ đến mức bỏ chạy, vừa quay đầu lại nhìn nơi nào đó, gào thét trong lòng!
To thật!
Ngài Cổn đứng trước gương, liếc nhìn cái bớt trên m.ô.n.g một cách hổ thẹn, nhưng mà sao lại cảm thấy màu nó đã nhạt hơn nhỉ?
Cậu lau hơi nước trước gương, cẩn thận nhìn lại lần nữa, quả thật nhạt hơn rồi.
Trẻ con mới sinh thường sẽ có những cái bớt Mông Cổ màu xanh đen, màu bớt của cậu giống như bớt Mông Cổ, chẳng qua là một chữ “Cổn” rõ ràng, thông thường trẻ con đến một độ tuổi nhất định thì bớt trên m.ô.n.g sẽ hoàn toàn biến mất.
Lẽ nào, cậu phải chờ đến năm 20 tuổi thì nó mới biến mất sạch sẽ à?!
Thật ra cậu cũng không quá ghét cái thứ này cho lắm, không có nó, năm đó Diệp Kiều sao có thể biết cậu là Lục Tiểu Cổn? Sao mà kiên định thế được?!
Nhưng mà, nghĩ đến sau này khi trần truồng với Lâm Dương, cô sẽ thấy chữ “Cổn” này là lòng cậu lại lạnh băng…
…
Buổi sáng, Trần Tiểu Cổn mất ngủ đến bốn năm giờ sáng vẫn còn ngủ say, chợt nghe có người gõ cửa, rất ồn ào.
“Tiểu Quả Tử! Anh dậy rồi! Chào buổi sáng!? Không phải em thấy phiền anh ngủ nướng lắm sao, tối hôm qua anh không hề chơi game, đi ngủ sớm đấy!”. Cậu cả Diệp nói cách một cánh cửa.
Trần Tiểu Quả buồn ngủ nằm sấp trên giường, tức giận nghiến răng, ở trong lòng hung ác ghi thêm một món nợ cho cậu!
Lâm Dương ở giường bên cạnh cũng dậy sớm, trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi, cùng ngài Cổn đi ngắm mặt trời mọc!
“Tiểu Quả Tử, sao em vẫn còn ngủ? Ôi, có phải cơ thể khó chịu không? Sốt sao? Nào, để anh xem!”. Cậu cả Diệp cạy cửa hai ba cái mới mở ra được, sau khi đi vào, thấy Trần Tiểu Quả vẫn còn ngủ, cậu đưa tay xoa trán cô.
“Con ruồi thúi! Đập cái trứng thúi của anh đi! Đừng có làm phiền tôi được không?! Mệt!”. Cô nổi cáu nói.
Trần Tiểu Quả có cái tính cáu kỉnh khi mới ngủ giậy, nhất là khi thức dậy mà ngủ không đủ giấc là muốn nổi nóng ngay, hơn nữa, cô vốn đã tức cậu, cậu còn chọc giận cô!
Cô không sốt!
Cậu cả Diệp yên tâm.
Cô mắng cậu là con ruồi thúi, cậu không hề tức giận chút nào, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Anh cũng không phải là con ruồi, anh là ong mật, Tiểu Quả Tử của anh chính là nụ hoa chớm nở, con ong mật cần cù là anh đây mỗi ngày trông ngóng em nở rộ, hút mật của em, chỉ hút mỗi bông hoa là em thôi!”
Trần Tiểu Quả tuy còn mơ mơ màng màng, nhưng dường như vẫn nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cậu, tức giận mắng trong lòng: Đồ lưu manh!
“Anh c.h.ế.t đói đi!”. Cô tức giận nói, nhưng mà với bản tính phong lưu của cậu thì nhất định cậu sẽ đi hút hoa dại trước khi c.h.ế.t đói mất!
“Chết đói anh cũng phải chờ!”. Cậu cả Diệp mặt dày nói.
“Diệp Nhất Mộc! Anh đi ra ngoài!”. Trần Tiểu Quả tức giận bật mạnh người dậy, chỉ ra cửa, hét to.
Nói xong cô lại ngã xuống, kéo chăn che đầu, ngủ tiếp!
Ngủ không đủ giấc thì dễ dàng đau đầu, còn dễ bị cảm, khó chịu đủ thứ, đều do cái đống cặn bã cậu làm hại, kết quả sáng sớm cậu còn chạy tới quấy nhiễu giấc mộng trong sạch của cô!
“Ngoan ngoan ngoan, anh không làm ồn em nữa không làm ồn em nữa, em ngủ tiếp đi!”. Cậu vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ lên chăn cô.
Trần Tiểu Quả ngủ thẳng đến 11 giờ mới nguyên khí tràn đầy mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra là thấy khuôn mặt vừa đẹp trai vừa xấu xa lại vừa trơ trẽn kia, cô cầm cái gối ném tới, cậu cũng không tránh!
Lúc Trần Tiểu Quả rửa mặt xong xuống lầu, cậu cả Diệp đã hâm lại bánh bao và cháo rồi: “Đúng rồi, Tiểu Quả Tử, thằng nhóc họ Tả kia, sáng sớm đã đi rồi! Không phải anh đuổi đi đâu!”
Giấu đầu lòi đuôi!
Chắc chắn là anh ta đuổi Tả Nguyên đi!
Trần Tiểu Quả nhìn cậu chằm chằm, không nói lời nào, ngồi xuống ăn.
“Quả Tử, chúng ta có thể đừng giương cung bạt kiếm như thế nữa không? Sau này chúng mình hãy giống như đôi Cổn Dương, ân ân ái ái, có được không?”. Cậu cả Diệp ngồi đối diện cô, cười hì hì nói.
Trần Tiểu Quả tiếp tục nhìn cậu một cái, khiến cậu tự hiểu!
“Quả Tử, em muốn đi đâu chơi? Lục Tiểu Cổn đi xem mặt trời mọc, chèo thuyền, lại dạo quanh hồ, em thì sao? Em muốn làm gì? Anh đi cùng em!”. Diệp mặt dày lại nói.
Trần Tiểu Quả lấy từ sau m.ô.n.g ra một quyển sách sổ giày cộp ném về phía cậu, cậu lập tức đón được.
“Muốn làm bạn trai tôi, trước tiên anh phải xem lại trước đây anh đã làm ra những chuyện thất đức nào đi!!”. Trần Tiểu Quả rốt cuộc cũng mở miệng, cắn răng nghiến lợi nói.
Mở trang tiêu đề ra, chỉ thấy một dòng chữ gọn gàng được viết bằng bút chì: Diệp Nhất Mộc, cái đồ củ cải lớn phong lưu! Mình muốn thay trời hành đạo!
Cái này, đây là chữ viết lúc mấy tuổi của cô đây?!
Cậu vội vã mở ra, chỉ thấy trang đầu tiên viết:
Tức c.h.ế.t mình rồi! Anh ta thế mà lại bảo mình chuyển thư tình cho chị họ của mình! Đó là chị họ nhà cậu ba họ mà mình ghét nhất! Chị ta luôn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn trước mặt người lớn, sau lưng lại nói cha mình là đồ ăn bám ở rể!
Ăn bám cái em gái chị ta!
Nhà tôi là do cha tôi mua lúc còn trẻ, cái nhà trước khi phá dỡ và dời đi nơi khác cũng là do cha mua!
Bình thường Trần Tiểu Quả ghét nhất là có người nói luyên thuyên rằng cha cô ở rể, ở trong mắt cô, cha cô tuy xuất thân nghèo khó, nhưng mà là kiếm cơm dựa vào bản lĩnh, hơn nữa còn là nam tử hán chân chính!
Thư tình, đương nhiên cô đã xé, còn lấy danh nghĩa của chị họ trả lời cậu: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Sau đó, không có sau đó nữa, đóa hoa đào là chị họ bị cô bé tám tuổi là cô bóp nát!
“Cái đứa mù nào lại viết thư tình cho cái con bạch liên hoa này?! Cái con bạch liên hoa này thật là ghê tởm, dám nói bậy cha vợ anh sau lưng! Không muốn sống nữa à!”. Cậu cả Diệp nói xong là xé trang đó đi!
Cậu tự chửi mình mù mắt!
Nhưng Trần Tiểu Quả vẫn chưa hết giận, cậu cứ thấy người nào xinh đẹp là dụ dỗ người đó!
Cậu cả Diệp lại tiếp tục xem tội lỗi thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ vân vân và mây mây của mình, quyển sổ nhỏ bị cậu xé không hết, muốn châm lửa đốt quách đi cho rồi!
“Anh xé cũng vô ích thôi, tôi đã ghi nhớ trong đầu hết rồi!”. Trần Tiểu Quả ghét bỏ nói.