Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 705

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:01
Lượt xem: 2

Trong nhật ký, nét chữ màu đen xấu như cua bò, mà cái chữ xấu đó, còn xấu hơn chữ của cô lúc nhỏ nữa, cũng chứng minh được đây là chữ của cậu năm 13 tuổi, không phải hiện tại.

Khi còn nhỏ, cô không thích học, càng không thích luyện viết chữ, viết ra chữ nào cũng xiên xiên vẹo vẹo, bị giáo viên phê bình là chữ viết xấu nhất cả lớp!

Vì vậy, cậu càng cố gắng viết chữ còn xấu hơn cả cô, giúp cô lót đáy!

Lục Tiểu Vũ xem lướt qua từng trang, bên trong đó viết đầy những thứ không tốt của cô!

Ví như:

Tết đến rồi, chị ấy lại tự tiêu hết tiền mừng tuổi nữa rồi đúng không? Nhất định là lại đi mua que cay ăn rồi, ăn hết thì khóc, rồi lại lôi mình ra phát tiết…….Haiz, bây giờ mình không ở bên cạnh chị ấy, thì làm sao chị ấy có thể phát tiết với mình được đây?!

Lúc này chắc là chị ấy đã nhìn thấy ưu điểm của mình, ngoại trừ mình, còn ai có thể chịu được cái tính bá đạo của chị ấy!

Lúc gọi video cho Tiểu Mộc Đầu, trông thấy chị ấy lại càng xinh đẹp hơn trước nữa, lúc không nói lời nào, đúng thật là một cô gái xinh đẹp. Hẳn là có không ít nam sinh theo đuổi chị ấy nhỉ? Haiz, với cái tính hung bạo đó, thì làm gì có nam sinh nào dám theo đuổi chị ấy?Không bị chị ấy đập một trận tơi bời đã là không tệ rồi!

Mà chỉ có tên ngốc như mình mới muốn có cô bạn gái ngổ ngáo như vậy nhỉ?

Trâu bò thật!

Người ta đối đãi với mày như anh em thân thiết, vậy mà mày còn muốn nói chuyện yêu đương với người ta!

Tối hôm qua lại mơ thấy đủ thứ chuyện lúc nhỏ ở cùng chị ấy trong đại viện quân doanh!

Đi quậy phá liên đội đang huấn luyện trong sân thể thao thượng cấp, đi giành địa bàn ở bãi than, mùa đông còn đến hồ nhỏ để trượt băng……….

Lúc mình không có ở đó, chị ấy không chọc ghẹo gây chuyện đó chứ?

Tốt nhất là không có, ngoại trừ mình, ai sẽ che chở cho chị ấy trước chứ?

Rõ ràng là không có thực lực gì, mà suốt ngày cô nhóc cứ đòi c.h.é.m đòi giết, cáo mượn oai hùm!

…………………

Không biết Thái Dư Bạch đã lấy máy sấy từ khi nào, đến khi cậu gần sấy khô tóc cho cô, Lục Tiểu Vũ cũng sắp lật đến trang cuối cùng, cô vẫn luôn nhẫn nhịn, đè nén cảm xúc muốn đánh cậu xuống.

Cô cũng phát hiện hoá ra tính tình cô cũng khá tốt, vậy mà cũng nhịn được!

Đương nhiên, đó cũng là thành quả huấn luyện từ mấy tháng trước!

Bàn tay cậu len qua mái tóc như tơ lụa của cô, cô tiếp tục lật sang những trang còn lại, xem thử xem rốt cuộc ở trong lòng cậu bản thân mình xấu xa đến mức nào……….

Chị ấy không hoàn mỹ, thậm chí còn có một đống tật xấu, nhưng không phải đều là do mình tập quen mà ra sao?

Thậm chí mình còn thấy vì vậy mà đắc ý, bởi vì ngoại trừ mình, sẽ không có người khác phái nào thật lòng yêu chị ấy đến như vậy! Chỉ có mình, bất luận chị ấy có ngổ ngáo, bá đạo, tự kiêu đến mức nào, mình cũng yêu!

Trong lòng mình, chị ấy thật sự rất tốt……..

Chị ấy đối xử với mình cũng tốt hơn đối xử với Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, còn rất tin tưởng mình! (Chỉ cưng chiều một mình mình)

Lúc người khác muốn đánh mình, chị ấy liền xông đến trước mặt bảo vệ cho mình! (Rõ ràng là chị ấy khoi giỏi đánh nhau như mình)

Chị ấy dùng tiền mừng tuổi của mình đi mua que cay, lúc chia cho mình một nửa còn nói: “Xem đi, bổn tư lệnh đối xử với cậu không tệ chứ?” (Thật cmn đáng yêu mà!)

DTV

Nghe mình nói muốn ăn đặc sản Bắc Kinh, chị ấy liền gửi cho mình nhiều hơn, còn thường xuyên gửi đến, mà chi phí chuyển phát nhanh còn mắc hơn đặc sản nữa nhỉ? (Ngây ngốc)

Thật ra thì mình nhớ chị ấy rồi, nhớ đến những lúc có thể cùng chơi với chị ấy trong đại viện của quân doanh……

Trang cuối cùng của nhật ký, là những dòng chữ cứng cáp xinh đẹp, chép lại đoạn đầu bài thơ《Trường Can Hành》của Lý Bạch:

Thiếp phát sơ phú ngạch, chiết hoa môn tiền kịch.

Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.

Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai………

Cậu mở điều hoà trong phòng ngủ lên, chuyển sang chế độ sưởi ấm, cậu cầm một bộ đồ ngủ bước đến, chỉ nhìn thấy cuốn nhật ký đã được đặt bên chân cô, còn cô thì đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh cũng chỉ có hơi thân với chú Mạc, cũng không thân với Mặc Tiểu Vũ, ba năm đó, anh cũng không có bất cứ người bạn nào! Không dám làm quen, là vì sợ em không vui, hơn nữa anh cũng không thích làm quen, anh bị bệnh sạch sẽ, cũng rất cố chấp, chỉ có em, độc nhất vô nhị!” Cậu đứng trước mặt cô, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, thành khẩn mà nói.

“Cút đi!” Cô lạnh lùng đáp lại, đẩy cậu ra, nhưng trong giọng nói lại mang chút nghẹn ngào.

Nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nói của cô, bạn học Thái Dư Bạch liền thấy đau lòng, đưa tay ra muốn chạm vào gương mặt nghiêng đi của cô, cô lại dùng tốc độ cực nhanh mà giữ lấy bàn tay cậu!

Cậu thấy vậy, ánh mắt cũng lập tức trở nên cảnh giác, vừa định dùng sức thu tay lại, có ý muốn kéo cô vào trong lòng mình, nhưng cô đã nhanh nhẹn phản ứng lại buông lỏng tay cậu ra, ngược lại theo quán tính, cậu liền lảo đảo ra phía sau một bước, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn sang nữ thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ như cô đang nhìn mình!

“Thái Dư Bạch! Không phải là anh không quan tâm em sao?! Không phải anh cứ suốt ngày chạy sang Mạc gia sao? Đi đi! Đi câu cá với cha của Mặc Tiểu Vũ tiếp đi! Đi uống rượu với ông ấy nữa đi! Em thấy cô ta với người nhà cô ta đều coi anh là con rể cả rồi!” Cuối cùng Lục Tiểu Vũ cũng có thể nói ra hết những uất ức, trách móc cậu suốt hai ngày nay!

Tiểu Bạch Thái đưa tay nâng eo, vẻ mặt như bất đắc dĩ, khoé miệng cong lên thành nụ cười mà nhìn cô, “Sau này anh sẽ không như vậy nữa!

“Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi! Chuyện anh làm mấy hôm nay, em vẫn luôn dung túng, nhưng không có nghĩa là em không để bụng!” Cô nói tiếp, đặc biệt là lúc Mặc Tiểu Vũ nói mấy lời kích thích cô, vẻ mặt kiêu căng hống hách đó của cô ta, cô đều ghi nhớ hết cả!

Cô cho rằng, trước kia cậu cùng Mặc Tiểu Vũ thật sự là như hình với bóng, làm cho cô vô cùng ghen tị!

“Anh như vậy còn không phải là do bị chị chọc tức sao, cũng là để dọa em, làm em sợ tới mức không dám ra nước ngoài!” Cậu nghiêm túc, vừa nói vừa bước đến gần cô.

Chỉ nhìn thấy cô đang đứng bên cửa sổ, lại đột nhiên nhào về phía cậu, không phải là một cái vật ngã đầy mờ ám, mà là một động tác vật ngã vô cùng tiêu chuẩn!

Cả người cô nhẹ hơn cậu mấy chục cân, nhưng cả người vừa dùng sức, đã có thể vật cậu ngã ra sau, ngã lên giường!

Thân người cậu giãy dụa,sau đó cô liền ngồi khoá trên n.g.ự.c cậu, trong tay còn cầm theo đai lưng áo ngủ, vẻ mặt tàn nhẫn muốn trói cậu lại!

Cậu lập tức phản kháng, nhưng một bên cổ tay đã bị dây đai thắt vào, cậu trở tay kéo lấy dây đai, cô liền bị cậu kéo xuống, gương mặt như sắp đụng vào mặt cậu.

“Mấy tháng trước, em thật sự chỉ theo học với sự phụ võ thuật thôi sao?!” Sắc mặt của Thái Dư Bạch dần trở nên nghiêm túc, cất tiếng chất vấn cô.

Lục Tiểu Vũ nheo mắt, che dấu sự chột dạ, “Sau vậy, chướng mắt chó anh à?!”

Tiểu Bạch Thái: “.......Sáng chói mù con mắt hợp kim Titan của anh luôn rồi! Là vị sư phụ nào? Anh muốn được làm quen, sao ông ấy có thể nâng cao cả chỉ số thông minh của em luôn được vậy!”

Vừa mới dứt lời, Tiểu Bạch Thái liền cảm thấy câu cuối cùng của mình đúng thật là tự tìm đường chết!

“Em là nói Ô!” Cô mạnh tay nhéo một miếng thịt cũng rắn chắc dưới nách của cậu, làm cho cậu đau đến mức phải kêu lên, “Vũ tư lệnh em trước kia chỉ là người khôn giả ngốc mà thôi!”

Lục Tiểu Vĩ hừ lạnh, sư phụ của cô chính là Đại ma vương Lục!

“Thái Dư Bạch! Anh nghe rõ cho em, chuyện em ra nước ngoài không liên quan gì đến em yêu anh cả! Sau này, anh cứ yên tâm đi lính, em cũng yên tâm học tập ở nước ngoài, đừng coi em như một gánh nặng! Nếu không, anh đừng hòng mà đến với em!” Cô khí phách mà nói, nói xong liền bước xuống khỏi người cậu, đi đến bên tử quần áo.

Cậu ngồi dậy, nở nụ cười chua xót, nhìn theo cô đứng bên cạnh cởi váy ra, mặc quần áo vào.

Tấm lưng trần trụi trắng như tuyết, đập vào mắt cậu, ánh mắt lập tức trở nên âm trầm mà nguy hiểm, cậu liền phóng đến chỗ cô, cô đang cài nút áo ngực, cảm giác sắc lang đang tới, liền xoay người lại muốn phòng thủ, nhưng lần này, cô đã bại dưới tay cậu!

Hai cổ tay cô bị cậu dùng một tay giữ chặt trên đỉnh đầu, mặt đối mặt với cô!

“Không đến với em? Nhưng anh không muốn độc thân cả đời!” Cậu nghiến răng mà nói, nói xong, ánh mắt trầm xuống, nghiêng đầu, hôn lên đôi môi đỏ căng bóng của cô, cô bị anh đè trên tủ quần áo, cuồng dã mà hôn.

“Không phải là chị Tiểu Vũ đang đánh anh Tiểu Thái đó chứ?! Đập cửa đùng đùng luôn!” Trần Tiểu Quả bê đĩa trái cây đi xuống cầu thang, nhìn thấy mọi người trong phòng khách, cô ấy vội vàng nói.

“Phụt, khụ.”

Cậu cả đang uống nước trái cây, vừa nghe thấy cũng phải ho sặc sụa!

Cậu cả Diệp đang dán băng dính trên mặt, cũng bị sặc để đỏ mặt, vậy mà cậu ta vẫn cười không ngừng. Mà Cổn gia bình tâm ngồi trên ghế sofa ở đối diện, chỉ ghét bỏ mà liếc mắt nhìn cậu cả Diệp một cái.

Lại chỉ thấy Lâm Dương đang dùng ánh mắt mắt nhìn mình, biểu cảm đó giống như đang hỏi: Chúng ta có cần đi lên khuyên bảo không?

Cậu liền dùng một tay kẹp cổ cô, khoé môi cong lên thành một nụ cười cưng chiều, đứng dậy: “Đi làm bài tập thôi!”

Nói rồi liền kéo Lâm Dương đi về phía cầu thang.

“Anh Lục, thật ra thì anh Tiểu Thái cũng không tệ, nhưng vào thời khắc mấu chốt em tin tưởng Tiểu Vũ, chúng tôi mau đi khuyên bảo bọn họ đi!” Đến lầu hai, Lâm Dương nhìn thấy cậu đi thẳng về phòng, liền vội vàng nói.

Cổn gia cười khổ, bàn tay to lớn nắm lấy gáy cô đẩy cô đi về phía trước, “Em mà cũng là người trưởng thành 18 tuổi sao?” Tuy rằng còn phải hai ba tháng nữa cô mới chính thức thành niên!

Liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói.

Lâm Dương chớp mắt, chỉ nhìn thấy cậu mở cửa, bọn họ không ở cùng một phòng, đây là phòng của cậu và Diệp Nhất Mộc.

“Trông em không giống người trưởng thành chỗ nào chứ?!” Lâm Dương cất tiếng kháng nghị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-705.html.]

Bị cậu kéo vào phòng, cửa phòng cũng bị cậu đá chân đóng lại, cô đã bị cậu vây lấy trong vách tủ nơi huyền quan.

Ánh mắt sáng quắc từ trên mặt cô dần di chuyển xuống dưới, càng ngày càng nóng bỏng……….

Mấy ngày sau khi ông nội tỉnh dậy, cô liền bị cậu cho ăn đến béo hơn một chút, vậy là nơi nào đó cũng cứ như vậy nhô cao lên.

Lâm Dương như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm toả ra từ trong hơi thở của cậu, trái tim bé nhỏ liền đập mạnh liên hồi, không nhịn được mà liên tục nuốt nước bọt: “Anh Lục…..làm bài tập thôi…….”

Ánh mắt cậu dời đi, dừng lại nơi cánh môi cô, rồi sau đó, cắn xuống một ngụm.

Lâm Dương: “...........” Không phải bạn trai muốn giúp cô làm bài tập hay sao?!

Cổn gia: Tăng cường kỹ thuật hôn cũng là một trong những bài tập của em!

Phòng khách dưới lầu chỉ còn lại hai người bọn họ, mà cậu cả Diệp kia vẫn còn cười ra tiếng heo kêu.

“Anh cười cái gì? Không tin sao? Em còn bảo chị Tiểu Vũ đánh anh Tiểu Thái nhẹ lại một chút nữa đó!” Trần Tiểu Quả nhìn thấy Diệp Nhất Mộc đã sặc nhưng vẫn không ngừng cười, xem thường mà hỏi lại cậu ta.

“Đánh anh Tiểu Thái nhẹ một chút — — Ha…….Trần Tiểu Quả, bây giờ anh Tiểu Thái của em nhất định là rất muốn đánh em!” Cậu cả Diệp vừa cười vừa nói, “Tiểu Quả Tử của anh thật cmn đáng yêu quá đi! Ngoan nào, lại đây, anh tận tình giảng giải cho em về môn sinh lý!”

Nhắc tới môn sinh lý, Trần Tiểu Quả liền tới những thứ học năm lớp 8, liền đỏ mặt lên, “Đồ không biết xấu hổ! Ai cần anh dạy chứ!”

“Anh không dạy em, thì sao em biết được bây giờ bọn họ đang làm gì?” Cậu cả Diệp nở nụ cười đê tiện.

“Anh Tiểu Thái, anh không sao chứ?!” Lúc này, Trần Tiểu Quả đi hướng về phía cửa cầu thang, quan tâm mà hỏi.

Cậu cả Diệp nhìn thấy Tiểu Bạch Thái đi xuống, nụ cười lại càng đê tiện hơn!

Đây là bị phá hư chuyện tốt rồi!

“Không sao cả!” Khi nói chuyện, khoé môi của bạn học Thái Dư Bạch còn có chút run rẩy.

Nói rồi đi đến quầy bar rót nước uống, còn mở tủ lạnh tìm một viên đá, hạ hoả!

Vừa rồi bọn họ còn đang mãnh liệt mà hôn nhau, Vũ tư lệnh vừa nghe thấy tiếng gọi lớn của Trần Tiểu Quả, lập tức một tay đẩy cậu ra, sau đó lại đá cậu ra khỏi phòng cô!

Chốc lát sau, Lục Tiểu Vũ cũng xuống lầu, cô đã mặc quần áo vào, chuẩn bị nấu gói mì, nhưng bị Tiểu Bạch Thái giành trước.

“Đừng ăn mì nữa, anh làm cơm chiên cho em!” Tiểu Bạch Thái trong tủ lạnh còn thừa không ít cơm liền lên tiếng.

“Em còn muốn canh trứng cà chua!” Cô nói rồi ngồi xuống bên bàn ăn, vì để giải quyết hai chuyện ngày hôm nay, cô đã không hai bữa, cũng rất đói bụng.

“Chị Vũ, anh Tiểu Thái đúng thật là tin tưởng chị trăm phần trăm, chị lại………” Trần Tiểu Quả còn chưa nói hết, thì đã bị cậu cả Diệp khiêng đi, “Bà cô nhỏ, em còn nói nữa, chỉ sợ rằng chị Vũ cùng anh Tiểu Thái của em sẽ đánh em đó!”

“Diệp Nhất Mộc! Em thương Tiểu Quả Tử còn không kịp nữa đó!” Lục Tiểu Vũ cất tiếng nói.

Vốn dĩ không không muốn khai trai!

“Diệp Nhất Mộc! Anh bỏ em ra! Anh bị điên rồi hả?! Anh là thổ phỉ sao?!” Cô ấy nằm ngang trên vai cậu ta, đầu hướng xuống, nhìn thấy sắp đi lên cầu thang liền hoảng hốt, đưa tay đánh lên lưng cậu ta.

Tên thổ phỉ bị điên họ Diệp kia trực tiếp khiêng cô đi tới phòng của cô cùng Lâm Dương, xuống khỏi người cậu, Trần Tiểu Quả liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cậu!

Nhưng mà, màn khoa tay múa chân của cô lên người cậu cả Diệp, cứ như đang đánh vào tường đồng vách sắt, làm cô đau đến nhíu mày lại.

Cậu cả Diệp đưa tay lên xoa mặt cô, “Cơ bắp của anh em còn cứng hơn nắm tay của em nhiều!” Da của Tiểu Quả tử cũng mịn thật đó……….

Trần Tiểu Quả trừng mắt mà xem thường cậu!

“Anh có thể cút đi được rồi, em muốn nghỉ ngơi!” Cô không chút khách sáo mà nói.

Cậu cả Diệp liền trèo lên giường nằm chung với cô, “Phòng của anh bị hai vợ chồng kia chiếm mất rồi, cũng không dám đi làm bóng đèn! Tiểu Quả Tử, em ó mang bài tập không? Đưa đây anh giúp em làm bài!”

Cậu kích động ngồi dậy, hưng phấn mà nói.

“Em đã làm xong bài tập từ lâu rồi!” Trần Tiểu Quả nhún vai nói, điện thoại vang lên tiếng gọi video từ Wechat, cô liền đưa tay vuốt mở.

Cậu cả Diệp liền tỏ vẻ không vui.

Trần Tiểu Quả còn tưởng là cô Chu gọi tới, kết quả, lại là lớp lớp trưởng của cô, Phùng Thầm!

Thân là lớp phó đời sống, cô cứ nghĩ lớp trường tìm cô có thể là có chuyện gì đó quan trọng.

Nhấn mở video ra, lớp trưởng kiêm hotboy của trường Phùng Trầm liền xuất hiện trên màn hình, “Lớp trưởng, cậu tìm mình là có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao?” Phùng Thầm cười nhạt hỏi lại.

“Mình không có ý đó!” Cô vội vàng nở nụ cười làm lành, “Chúc lớp trưởng ngài năm mới vui vẻ! Cái đó, cung hỷ phát tài!”

Cậu cả Diệp mới vừa ngã xuống, nghe thấy tiếng con trai, lại đột nhiên bật dậy, nhìn theo con nhóc ngồi trên ghế dựa, cầm lấy điện thoại cười khanh khách!

“Chừng nào thì cậu về?” Phùng Thầm hỏi,

“Tầm hai ba ngày nữa, lớp trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Ba ngày đầu năm mình có đến tiểu khu nhà cậu tìm cậu, mới biết được cậu đã đi chơi. Hôm lễ Tình Nhân đó, là về rồi đúng không?”

Lễ Tình Nhân?!

Cậu cả Diệp đứng lên, đi đến chỗ Trần Tiểu Quả.

Lúc này, Trần Tiểu Quả cũng ngây người ra, lớp trưởng hỏi hôm lễ Tình Nhân cô đã về chưa là có ý gì?

Lễ Tình Nhân, hình như là mùng mười, mà hôm nay đã là mùng bảy rồi!

“Cũng, cũng cỡ đó…….” Trần Tiểu Quả ngập ngừng đá lại, cũng không nhìn thấy họ Diệp nào đó đã đến bên cạnh cô.

“Được! Mình sẽ đặt nhà hàng trước!” Lớp trưởng Phùng nghiêm túc mà nói.

Đến nước này, điện thoại trong tay Trần Tiểu Quả đã bị cậu cả Diệp giành đi mất, “Tên nhóc con, cậu muốn làm gì đó?!”

Lễ Tình Nhân, đặt nhà hàng!

Quỷ cmn cũng biết là muốn làm gì!

Trần Tiểu Quả cũng không giành lại điện thoại, vì cô vẫn còn đang kinh ngạc!

Lớp trưởng có ý với cô từ lúc nào chứ?!

“Anh là ai vậy?” Lớp trưởng Phùng khó hiểu mà hỏi.

“Tôi là cmn…….”

“Lớp trưởng! Anh ấy là anh họ của mình!” Trần Tiểu Quả vội vàng đáp lại.

Cô không muốn lớp trưởng hiểu lầm rằng cô cùng Diệp Nhất Mộc ở chung trong một phòng khách sạn, tránh những lời đồn đại khó nghe.

Cô vẫn còn là một học sinh cấp ba đó.

Cậu cả Diệp quay đầu nhìn sang Trần Tiểu Quả, tức giận đến nghiến răng, con nhóc này nói cậu là anh họ của cô là có ý gì?

Con nhóc này!

Nghiệp đào hoa hết cành này đến cành khác!

“Chào anh họ! Em là lớp trưởng của Trần Quả, Phùng Thầm!” Lớp trưởng phùng vô cùng lễ phép mà chào hỏi anh họ Diệp.

“Ai là cmn anh họ của em chứ?! Tên nhóc kia, cậu còn có mặt mũi nói mình là lớp trưởng sao, không lo học hành đàng hoàng, lại còn dụ dỗ bạn học nữ cùng lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu có biết chuyện này không?! Không muốn sống nữa đúng không?!” Cậu cả Diệp nhìn vào màn hình, vô cùng hung dữ mà nói.

Phùng Thầm bị mắng đến ngây người.

“Anh à, anh nói gì mà dụ dỗ khó nghe vậy! Em chỉ là hẹn Trần Quả đi ăn một bữa thôi mà…….” Phùng Thầm đáp lại.

“Ai là cmn anh của cậu?! Tôi cũng không phải là anh em của em ấy!” Cậu cả Diệp lạnh lùng mà nói, “Lễ Tình Nhân mà hẹn đi ăn, không phải là dụ dỗ thì là gì?!”

Phùng Thầm nhìn dáng vẻ như muốn gi*t mình trên màn hình điện thoại của cậu cả Diệp, nghe cậu nói như vậy, trong giây lát liền hiểu ra mọi chuyện.

“Hoá ra anh cũng là một trong những người theo đuổi Trần Quả………Tôi nói mà!” Lớp trưởng Phùng nói tiếp.

“Ai cmn đúng! Tôi chính là bạn trai của em ấy! Sau này bớt dụ dỗ bạn gái tôi đi! Nếu không, tôi bằm cậu ra!” Cậu cả Diệp vừa định phản bác lại, nhưng nhận ra điều gì đó, quả quyết mà nói dối, bóp c.h.ế.t nhành hoa đào này khi mới chỉ chỉ nảy mầm!

“Diệp Nhất Mộc, ai là anh………” Trần Tiểu Quả tức giận mà nói, chỉ nhìn thấy cậu vứt điện thoại lên giường, hai tay chống nạnh lên, nghiêm túc trừng mắt với cô!

Loading...