Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 701
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:54
Lượt xem: 1
Tả Nguyên dùng ánh mắt và biểu cảm để trả lời cậu cả Diệp: Tôi không!
Cậu cả Diệp và anh ta giống như tâm linh tương thông, anh nhặt một cục than đập vào người!
Tả Nguyên vội vàng đứng dậy né tránh, cậu cả Diệp lại ném!
"Có gan thì chạy xa chút, đừng đến ăn!"
"Diệp Nhất Mộc! Sao anh đối xử với bạn tôi như thế?! Anh bắt nạt anh ấy thì cũng đừng nghĩ đến ăn nữa!" Trần Tiểu Quả bênh vực Tả Nguyên.
"Chơi anh sao? Để anh xem các xem nhóm lửa thế nào!" Cậu cả Diệp đắc ý nói.
"Chị đến!" Chị Vũ bá đạo đi tới.
Diệp Nhất Mộc: "..." Em! Họ!
Sao anh quên được con nhóc này trước kia ở trong rừng già trong núi sâu, học chế tạo ra lửa bằng cách khoan củi chứ đừng nói đến việc nhóm lửa đơn giản!
"Sao anh có đứa em gái phản bội này chứ?!" Cậu cả Diệp giận dữ, "Được được được! Anh đi nhóm lửa để thằng nhóc kia ngồi mát ăn bát vàng!"
"tnn! Anh đi mua đồ uống đi!" Trần Tiểu Quả sao có thể dễ dàng để Tả Nguyên ngồi mát ăn bát vàng được, ra lệnh cho anh ta.
Ra lệnh xong Tả Nguyên lập tức đi.
Cậu cả Diệp: "..."
Trần Tiểu Quả ăn giỏi nhất, cô thích ăn cho nên cũng thích nấu ăn.
Thịt dê cô nướng cung không đủ cầu, nướng một cái đã bị ba người kia tranh nhau ăn mất rồi!
"May mà Tiểu Bạch Thái không ở đây! Nếu không thì không đủ ăn quá!" Tiểu Mộc Đầu chạm lon bia với Lục Tiểu Vũ, nói.
Nhắc đến Tiểu Bạch Thái, Lục Tiểu Vũ sững sờ ngửa đầu uống bia, không nói gì.
Tả Nguyên bên cạnh cũng uống bia, ăn xiên que, bản thân anh ta không bao giờ nói nhiều.
Trần Tiểu Quả đưa một xiên thịt đến, hai người định chia ra, nhưng Lục Tiểu Vũ vội vàng cướp lấy, "Xiên này để lại cho Tiểu Bạch Thái, chắc chắn anh ấy còn chưa ăn!"
"Ôi ôi ôi, cãi nhau còn nghĩ đến cậu ta, có tiền đồ không thế hả?!" Cậu cả Diệp khinh bỉ nói, "Có lẽ bây giờ Tiểu Bạch Thái đang hẹn hò với gái xinh ấy chứ!"
Anh cố ý!
Nhưng Tiểu Bạch Thái từ nhỏ đã như chó ngao Tây Tạng đi theo Lục Tiểu Vũ, nếu có thể phản bội Lục Tiểu Vũ trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.
"Mẹ kiếp!" Đúng lúc này cậu cả Diệp dường như thấy được cảnh tượng nào đó, ánh mắt nhìn thẳng vào cây cầu gỗ cách đó không xa, “Quả thật là Tiểu Bạch Thái mà! Chị Vũ, đừng nhìn, đừng nhìn, anh sợ có người chết!"
Lục Tiểu Vũ đang ăn cánh gà nướng lúc đầu không định quan tâm đến Diệp Nhất Mộc, nhưng khi nghe thấy từ "Tiểu Bạch Thái" thì lập tức quay đầu nhìn ra sau.
Nhìn xong cô cũng sững sờ.
Trên cây cầu gỗ, một anh chàng đẹp trai đang được một cô gái mặc vát trắng dài đỡ, đó không phải là Tiểu Bạch Thái thì là ai?!
"Tôi Tiểu Bạch Thái, dưới đất màu vàng, chảy nhỏ giọt, tại sao lại tìm đường chết..." Cậu cả Diệp cầm bát hát bài đồng d.a.o anh đã cải biên.
Lúc này thấy chị Vũ đứng lên.
"Chị Vũ, chị Vũ đừng nổi giận, đừng gây án mạng! Chúng ta đều là đại gia khuê tú, ta sẽ không tức giận với Tiểu Bạch..." Cậu cả Diệp vội vàng khuyên nhủ, rõ ràng anh không khuyên can mà đang đổ thêm dầu vào lửa.
Bóng dáng chị Vũ ngang tàn đi về phía cửa cách sạn.
"Diệp Nhất Mộc! Anh có thể đừng khốn nạn như thế được không! Có thể anh Tiểu Thái chỉ uống say thôi, người ta tốt bụng đưa anh ấy về!" Trần Tiểu Quả thấp giọng quát.
Nhưng cô vẫn rất lo lắng, với tính của chị Vũ thì nhất định sẽ vọt tới chỗ bọn họ đánh thẳng chứ không hỏi trắng đen?
Trước khi vào khách sạn, Lục Tiểu Vũ đi tới bên cạnh bọn họ, kéo Tiểu Bạch Thái đầy mùi t.h.u.ố.c lá và rượu qua chỗ mình, nhìn cô gái mặc váy trắng dài thắt b.í.m tóc, "Xin chào, tôi là bạn gái của anh ấy. Cảm ơn vì đã đưa anh ấy về! "
Cô ấy khách sáo công khai hướng cô gái nhỏ này tuyên bố chủ quyền của mình với Tiểu Bạch!
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy tin tưởng Tiểu Bạch Thái còn nhiều hơn là tin tưởng chính mình, cậu không có khả năng đi tìm hoa dại ở bên ngoài. Cho nên, người con gái ở trước mặt, chắc chắn là cậu biết.
Sao cô ấy có thể không biết tốt xấu trực tiếp động thủ đánh người! Cũng không phải là khi còn bé rồi!
"Là chị Tiểu Vũ đúng không ạ?!" Mạc Tiểu Vũ vui vẻ nói, hiển nhiên là biết cô.
Lục Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng, tôi là Lục Chiến Vũ."
"Chị Vũ, chị đừng hiểu lầm, em và anh Tiểu Bạch Thái không phải như chị nghĩ đâu. Trước kia ba của em đảm nhận chức vụ cấp dưới của Thủ Trưởng Thái tại bản địa, lúc chiều bọn em vô tình gặp nhau, anh ấy uống rượu ôn lại chuyện cũ cùng với ba của em!" Mạc Tiểu Vũ nhìn Lục Tiểu Vũ, nở nụ cười chân thành, giải thích.
Thì ra cô bé này là người mà trong ba năm cậu đã quen biết ở tỉnh Y, còn là con gái chiến hữu của Thủ Trưởng Thái.
Lục Tiểu Vũ rất nhanh đã hiểu rõ thân phận của cô gái này.
"Đúng rồi, em tên Mạc Tiểu Vũ!" Mạc Tiểu Vũ lại nói, ánh mắt nhìn thẳng vào ấn đường của Lục Tiểu Vũ.
Trăm nghe không bằng một thấy, cô ấy là thật đẹp, so với trong tưởng tượng của cô còn đẹp hơn.
"Chào em! Cám ơn em đưa cậu ấy trở về! Nhà em ở chỗ này sao? Có muốn chị bảo người ta đưa em về hay không?" Lục Tiểu Vũ lễ phép, khách sáo hỏi.
"Chị Vũ, không cần đâu không cần đâu! Nhà em cách bên này không tới hai trăm mét, mở quán cơm, em rất quen thuộc chỗ này, không cần đưa! Hôm nào chị và anh Tiểu Bạch Thái cùng nhau đến nhà em ăn cơm nha!" Mạc Tiểu Vũ còn nói thêm.
Cách đó không xa, Tiểu Mộc Đầu thấy cảnh này, quả thực kinh ngạc đến ngây người.
"Kỳ quái! Lục Tiểu Vũ thế mà lại không trực tiếp đánh người, còn cùng người con gái này khách sáo như vậy!" Tiểu Mộc Đầu sợ hãi thở dài.
"Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ! Muốn đánh cũng là đánh Tiểu Thái Ca!" Trần Tiểu Quả cất giọng nói: "Bất quá, Tiểu Thái Ca lại không giống anh, gặp một người yêu một người!"
"Tiểu nha đầu thối! Anh của em gặp một người yêu một người rồi hả khi nào?! Cũng chưa từng yêu một người được chứ?!" Tiểu Mộc Đầu dứt lời, nhẹ nhàng gõ xuống đầu của cô ấy.
Trần Tiểu Quả khinh thường anh: "Còn có mặt mũi để nói!"
Không yêu còn thông đồng, còn muốn phát sinh quan hệ, kêu cái gì?
Ngựa giống!
Mạc Tiểu Vũ vẫy tay từ biệt với Lục Tiểu Vũ, bước nhẹ nhàng từng bước rời đi.
Trọng lượng toàn thân của Thái Dư Bạch dường như đều dựa ở trên người cô ấy, mùi thuốc là mùi rượu nồng nặc, uống bao nhiêu rượu, mới say như chết, bất tỉnh nhân sự như vậy chứ?!
Lần đầu tiên thấy cậu uống say như vậy!
Cô ấy xoay người, đem một cánh tay của cậu vòng qua bả vai của mình, đặt lên bả vai của mình, cánh tay còn lại của cô ấy vòng qua eo cậu, đưa cậu tiến vào khách sạn.
"Chị Vũ! Cần giúp một tay không?" Người quản lý khách sạn là tiểu tử cao lớn đẹp trai, tiến lên đây hỏi.
"Không cần!"
"Chị Vũ, chị thật sự đúng là nam tính!" Tiểu tiên nữ cao 170 có thể đỡ người to lớn cao 190, không phải đàn ông thì là cái gì?!
Vào phòng, Tiểu Bạch bị cô đẩy ngã xuống trên giường!
"Lục Tiểu Vũ... Tôi không cho phép chị chạy loạn! Muốn tôi, hay là xuất ngoại, chị chọn một trong hai!" Cậu ngã xuống giường, tay kéo cổ áo sơ mi, say khướt nói.
Lục Tiểu Vũ ngồi xuống ở cuối giường, giúp cậu cởi giày ra.
"Tôi xem như đã hiểu rồi, ở trong lòng chị... Tôi vĩnh viễn là thứ yếu! Có cũng được mà không có cũng không sao!" Tiểu Bạch Thái lại kháng nghị nói.
"Thái Dư Bạch! Cậu muốn bị đánh hả?" Cô cúi người, choàng ở trên người cậu, một tay chống đỡ ở mặt giường, một cái tay khác xiết chặt cái mũi của cậu, uy h.i.ế.p nói.
"Đánh? Không có bản lĩnh thật sự, mỗi ngày muốn đánh cái này cái kia, Lục Tiểu Vũ, không có tôi bảo kê chị, đầu óc đại tiểu thư đơn thuần này của chị, chỉ có bị người khác bắt nạt!" Tiểu Bạch Thái tửu lượng mạnh can đảm kinh người, phản nghịch nói.
Cô không những không giận mà còn cười, ngón tay dọc theo cái cằm của cậu nhẹ nhàng trượt, đi vào bên ngoài chỗ n.g.ự.c trần trụi, nhẹ nhàng điểm.
Cậu bị ngón tay của cô trêu chọc đến nổi lửa, hầu kết gợi cảm nhô ra không ngừng di chuyển lên xuống, một tay bắt được "Tay" kẻ đầu sỏ !
"Thái Dư Bạch, tôi cảm thấy tôi có cần phải đánh cậu một trận, cậu mới không cảm thấy tôi chỉ là bình hoa! Haizz” Lục Tiểu Vũ nhìn cậu, đang cảnh cáo, cậu uống say không còn biết gì, đột nhiên xoay người đè lên cô ấy, nóng lòng chặn lại môi của cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-701.html.]
Đồng thời, giở trò với cô!
...
Lục Tiểu Vũ nằm lì ở trên giường, hai tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u giường, tiếp nhận anh cậy mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tóc dài lộn xộn tản ra, có vài sợi dính trên gương mặt ướt nhẹp, kích tình mà dễ thương...
Uống say cộng thêm tâm trạng không tốt, cậu cũng không có kiên nhẫn như trước, phóng túng mà dã man, dường như g.i.ế.c c.h.ế.t cô, cô sẽ không chạy như vậy.
Ai nói sau khi người đàn ông uống say, không thể nhân sự? !
Thái Dư Bạch!
Đại gia nhà anh!
Giả say à? !
"A" Đầu của cô bị cậu xoay qua, cậu vừa nóng lòng chặn môi cô đã sớm bị anh ngược đãi đến sưng đỏ...
Thân hình cân đối màu đồng cổ cùng mềm mại trắng hồng, một mực dây dưa không nghỉ...
Thái Dư Bạch ngồi dậy trong say rượu đau đầu, chăn mền trượt xuống, lộ ra cơ n.g.ự.c màu đồng cổ tráng kiện đầy vết cào của cậu, phía sau lưng cũng ti ti đau, nghĩ đến toàn bộ là kiệt tác của cô ấy, cậu giương môi, nghiêng đầu nhìn về phía bên giường.
Nhìn cô mệt mỏi còn chưa có tỉnh lại, nằm sấp ngủ, êm ái kéo chăn mền lên, che khuất bên ngoài lưng trắng trần trụi của cô ấy, nghĩ đến việc cô ấy muốn đi ra nước ngoài du học, nét ôn nhu trên mặt của cậu, từng chút từng chút thối lui...
"Khi nào, chị mới có thể vì tôi suy nghĩ một chút, mà không phải chỉ chú ý đến việc chị vui vẻ?" Cậu cười khổ nói.
Dứt lời, xuống giường.
...
Mặt trời lên cao, Diệp đại thiếu mới rời giường, đi đến nhà bếp tìm ăn, vừa muốn cầm một phần bữa sáng còn dư, bị Trần Tiểu Quả ngăn: "Đó là thức ăn của Tiểu Thái Ca, để lại cho chị Vũ! Anh không thể ăn!"
"Tiểu Quả Tử, anh của em đói bụng, em không đau lòng sao?" Diệp đại thiếu đứng sau lưng của Trần Tiểu Quả, xoay người ở bên tai cô ấy, tư thế vô cùng ái muội.
"Anh là đáng đời đói bụng, mỗi ngày ngủ nướng! Tôi dựa vào cái gì đau lòng cho anh hả?" Trần Tiểu Quả né tránh anh, ghét bỏ nói.
Diệp đại thiếu ngón tay làm bộ dáng lau nước mắt: "Ai, anh sống còn có ý gì? Cha anh mỗi ngày chê anh không bằng Lục Tiểu Cổn, mẹ anh mỗi ngày mắng anh không tiến bộ, người em gái duy nhất anh yêu thương, mỗi ngày xem anh như kẻ thù!"
Trần Tiểu Quả quay người nhìn anh: "Anh thật đáng thương. Ăn bún gạo không?"
Diệp đại thiếu sửng sốt, sau khi hiểu được, quả thực thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu: "Tiểu Quả Tử cho dù để cho anh ăn cứt chó, anh cũng ăn!"
"Vậy anh đi ăn cứt chó đi!" Trần Tiểu Quả vừa nói xong muốn đi ra, Diệp đại thiếu liền vội vàng tiến lên giữ chặt cô ấy.
"Quả Tử tốt, mau thương xót cho anh cả của em ăn chút gì đi, sắp c.h.ế.t đói oa!"
Trần Tiểu Quả tránh anh, lại quay trở lại một bên bếp, lấy điện thoại di động ra nhìn xuống thực đơn bên trong phòng bếp: "Đúng lúc tôi thật sự muốn học tập một chút bún gạo này, không phải cố ý muốn làm cho anh ăn!"
Diệp đại thiếu: "..." Tiểu nha đầu, lại còn khẩu thị tâm phi!
Anh tự mình đa tình nghĩ.
"Tôi thực sự nói thật, anh đừng tự mình đa tình! Tôi thích nấu ăn, nhưng là, chính mình ăn sợ béo phì!" Cô ấy lại nói.
Diệp đại thiếu: Giải thích cũng là che giấu!
Lúc Trần Tiểu Quả bưng một cái nồi bún gạo lên bàn, Lục Tiểu Vũ cũng vừa xuống lầu, không thấy Thái Dư Bạch.
Cô đi đến bên quầy bar, rót chén nước: "Tiểu Quả, em làm bún gạo sao? Thơm quá! Chị muốn ăn!"
"Đi đi đi! Tiểu Quả cố ý làm cho anh của em ăn! Tiểu Bạch để lại cho em bánh bao và cháo rồi ! Tự mình làm nóng đi!" Diệp đại thiếu vội vàng che chở đồ ăn, còn kém không có ôm nồi đất trong n.g.ự.c rồi !
"Tiểu Quả, Tiểu Thái Ca của em đâu?" Lục Tiểu Vũ hỏi Trần Tiểu Quả.
Cảm giác đau xót trên người nhắc nhở cô, cậu tối hôm qua uống say có bao nhiêu cầm thú!
"Chị Vũ, Tiểu Thái Ca sáng sớm anh ấy đã đi ra ngoài, cũng không nói là muốn đi đâu!" Trần Tiểu Quả chân thành nói
Lục Tiểu Vũ bỏ bánh bao và cháo vào lò vi sóng, cau mày.
"Tiểu Quả Tử của anh làm cái gì cũng có thể làm được mọi thứ, một phần bún gạo này, còn ngon hơn so với hương vị một bát 38 ở cửa hàng trực tuyến kinh đô!" Diệp đại thiếu nịnh nọt nói, nhưng nói cũng đúng sự thật.
"Lục Tiểu Vũ, em theo Tiểu Quả Tử học một ít, cái gì gọi là hiền thê lương mẫu điển hình? Tiểu Quả Tử đúng đấy! Người nào tương lai nếu như cưới Tiểu Quả Tử, tuyệt đối là tổ tiên tích đức!" Diệp đại thiếu lại nịnh nọt nói.
"Đều 9102, tán dóc cái gì hiền thê lương mẫu? !" Lục Tiểu Vũ cô thế nhưng là người chủ nghĩa nữ quyền, cất giọng nói.
"Đúng rồi! Em thích nấu ăn, lại không có nghĩa là em thích xuống phòng bếp làm trâu làm ngựa? ! Em xuống bếp, là yêu thích, là xem tâm tình!" Trần Tiểu Quả cũng nói.
Lục Tiểu Vũ giơ ngón tay cái hướng về cô ấy.
Bưng cháo và bánh bao đi đến cạnh bàn ăn.
"Đúng đúng đúng! Tương lai Tiểu Quả Tử mình lấy chồng, không làm hiền thê lương mẫu, nhất định phải làm Hoàng Hậu áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng!" Diệp Thiểm Cẩu lại nói.
Bất quá nhớ tới tương lai Tiểu Quả Tử phải lập gia đình, làm đồ ăn ngon cho người đàn ông khác, trong lòng của anh sao cứ khó chịu như vậy nhỉ? !
Trần Tiểu Quả không để ý tới anh, ra ngoài đi tìm Tả Nguyên.
"Chị Vũ, cô gái tối hôm qua là ai vậy?" Diệp đại thiếu quả thực tò mò hỏi.
DTV
Lúc này Lục Tiểu Vũ mới nhớ tới người Mạc Tiểu Vũ tối hôm qua kia: " Lúc Thái thủ trưởng trước kia nhận chức ở chỗ này, con gái của tài xế."
"Ai ô ô, hóa ra là Tiểu Bạch Thái quen biết đã lâu a! Ba năm này, Tiểu Bạch Thái không ít chơi cùng với cô ấy chơi nhỉ?" Diệp đại thiếu vội vàng thêm dầu vào lửa.
Anh cẩu độc thân này, chỉ nhìn thấy những tục nhân bọn họ yêu này, cãi nhau, chiến tranh lạnh!
"Vậy thì thế nào? Em có không cho phép cậu ấy quen biết nữ sinh khác à?" Lục Tiểu Vũ ngang ngược phản bác, cũng không lấy Tiểu Mộc Đầu!
Huống chi, bất kể Tiểu Thái Bạch rời cô đi bao lâu, cô đều tin chắc, cậu ấy yêu chỉ có cô!
Diệp đại thiếu bị nghẹn đến không lời nói, lại chân thành quan tâm hỏi: "Các em rốt cuộc cãi nhau bởi vì cái gì vậy?"
"Em muốn ra nước ngoài học, cậu ấy không cho." Cô thản nhiên nói.
"Nên! Lục Tiểu Vũ! Em nên! Trong nước chứa không nổi em? Nhất định phải xuất ngoại?!" Diệp đại thiếu dùng đũa gõ xuống đầu của cô, răn dạy nói. " Làm tốt! Xuất ngoại học cái gì? ! An phận ngốc ở trong nước, để Tiểu Bạch Thái an tâm đi lính, không tốt sao? !"
Diệp đại thiếu không hiểu rõ chân tướng, lời nói cũng là thật tâm!
Cũng là thật sợ cô xảy ra chuyện, mới nói như vậy.
"Các anh là cảm thấy em là bao cỏ mới nghĩ như vậy! Cho dù em hiền lành ngây thơ ở trong nước, cậu ấy cũng sẽ không an tâm!" Lục Tiểu Vũ thản nhiên nói.
Tiểu Mộc Đầu: Nói thật giống như em không phải bao cỏ! Không đúng, chị Vũ của bọn họ thế nhưng chỉ là một bình hoa đẹp!
...
Bên hồ yên tĩnh, một người trung niên và một tên thanh niên, đang ngồi câu cá, chân Lục Tiểu Vũ chống bàn xe đạp điện, xa xa liền thấy một màn này. Người đàn ông trung niên kia, hẳn là cha Mạc Tiểu Vũ.
Cô nhắn tin cho cậu ấy, cậu ấy không có trả lời.
Cố tình lạnh nhạt cô ấy!
Cô gọi một cú điện thoại qua, vang lên trong chốc lát, cậu ấy nhận.
"Tôi đạp xe quanh hồ ngắm cảnh, vừa vặn thấy được cậu, muốn cùng tôi trở về không? Xe điện còn rất đủ điện!" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Tôi yêu cầu, chị đáp ứng không?" Trong điện thoại truyền đến âm thanh nhàn nhạt của cậu.
Lục Tiểu Vũ: "..."
"Không có coi như xong đi, tôi cùng chú Mạc câu cá." Cậu lại nói.
Lục Tiểu Vũ không có nói gì, cúp máy.
Cô vừa đạp xe rời đi, Mạc Tiểu Vũ bước xuống từ bên trên một chiếc Suv ngừng ở ven đường, nhìn hướng Lục Tiểu Vũ rời đi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại...