Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 700
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:52
Lượt xem: 2
Cậu cả Diệp tỉnh dậy sau giấc ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của Trần Tiểu Quả, chỉ là ánh mắt của cô sao lại giống như đang xem động vật ở sở thú quá vậy!
"Nhóc con, vẻ mặt kia của em là thế nào đấy?!" Anh nằm trên giường nhìn cô hỏi.
Trần Tiểu Quả thẳng người dậy, hai tay ôm ngực, nhìn anh từ trên cao: "Nhìn cầm thú đó..."
Cầu thú?
Không sẽ không biết anh đã làm những chuyện cầm thú gì đêm qua phải không?
Cậu cả Diệp lại chột dạ, "Nhóc con! Mới sáng ra đã mắng anh của em à!"
Trần Tiểu Quả cười lạnh, "Là chính anh tự chửi mình đấy có biết không? Đêm qua anh luôn nói bản thân quá cầm thú, không bằng cầm thú!"
Cậu cả Diệp: "..." Phải cầm thú cỡ nào mới có thể chửi bản thân mình ở trong mơ là cầm thú như thế?!
--
Trần Tiểu Quả đang đợi Tả Nguyên trở về kết quả bị kéo vào một chiếc xe việt dã. Anh muốn chở cô đi hồ Lô Cô tìm nhóm Lục Tiểu Vũ.
Ba giờ sau:-
"Diệp Nhất Mộc! Chú ý, phía trước lại rẽ! Lại, lại rẽ!"
"Trần Tiểu Quả! Em có tin anh trai em không hả?!" Cậu cả Diệp mạnh mồm nói, vừa nói vừa đánh tay lái.
Cái gọi là mười tám khúc cua của con đường núi, Trần Tiểu Quả thật sự đã nhìn thấy nó!
Các khúc cua ở đây nối tiếp nhau, khi rẽ cô hoàn toàn không nhìn thấy đường phía trước, trên đường đi, cô nhìn thấy vài chiếc ô tô cá nhân đang lao xuống đồi!
Dọc theo con đường này không có đèn đường, không có mắt điện tử, không có cảnh sát giao thông.
Con đường được khoét sâu trong vách đá.
Từ khi lên núi cô đã nơm nớp lo sợ, cầm c.h.ặ.t t.a.y vịn phía trên đầu, liên tục nhắc nhở anh.
"Trước, phía trước có một chiếc xe ngựa tới!" Trần Tiểu Quả lại kêu to.
Sau khi Diệp Nhất Mộc rẽ xong tức giận dừng xe sang một bên, quay đầu trừng mắt cô, "Trần Tiểu Quả!"
Trần Tiểu Quả vội vàng che miệng của mình, sợ anh hóa thành cầm thú.
Nhìn cô che chặt miệng, cơ thẻ không ngừng co lại trên xe, che miệng vừa bực mình vừa buồn cười, "Em cho rằng che miệng thì anh của em không hôn được sao? Nơi này là rừng sâu núi thẳm, anh muốn làm gì em đều được cả, chỉ là có muốn hay không thôi! Cô nhóc ngốc!"
"Không phải không muốn, là anh cũng không dám! Anh dám làm gì em, cha em sẽ không tha cho anh!" Trần Tiểu Quả phản bác.
Cậu cả Diệp bị cô kích thích muốn chứng minh một chút xem rốt cuộc anh có dám hay không. Lúc này điện thoại của cô vang lên.
"Tả Nguyên, bây giờ chúng em đang trên đường đến hồ Lô Cô, đoạn đường này tín hiệu không tốt thường xuyên không có tín hiệu!" Nói xong câu này tín hiệu điện thoại của Trần Tiểu Quả đứt đoạn.
Điện thoại di động của nàng tối qua đã bị rơi hỏng màn hình, điện thoại di động này là Diệp Nhất Mộc đưa cho cô, mới tinh.
"Tiểu Quả, đừng có đi gần thằng nhóc này hiểu chứ? Chắc chắn không có ý tốt với em đâu!" Cậu cả Diệp xoa đầu cô nói.
Trần Tiểu Quả không để ý anh tí nào!
--
Trên đường đi trèo đèo lội suối, lúc họ đến đích trời đã xuống núi.
"Tiểu Quả, em xem!" Diệp Nhất Mộc nói với Trần Tiểu Quả ngồi ghế cạnh ghế lái đang hoài nghi nhân sinh.
Trần Tiểu Quả nhìn ra ngoài xe thuận theo ánh mắt của anh.
Những rặng núi xanh xa tít tắp, dưới bầu trời trong xanh, bờ hồ trong xanh như gương nằm lặng lẽ…
Thoạt nhìn cứ tưởng là một bức tranh phong cảnh khổng lồ, nhưng đây mới là phong cảnh thật.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy Trần Tiểu Quả chợt cảm thấy trèo đèo lội suối trên đường đi vô cùng đáng giá.
Trần Tiểu Quả kích động xuống xe, chạy về phía đài quan sát.
Nhìn thấy bộ dáng hớn hở của cô, anh cười nhạt, sau khi đỗ xe liền đi đến bên cạnh cô, từ phía sau cô vòng qua eo cô rất tự nhiên. Trần Tiểu Quả lập tức tránh né, nhìn anh với anh mắt quái dị, "Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ngắm cảnh đẹp của em, không muốn cãi nhau với anh đâu!"
Nói xong cô chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Chúng tôi trèo đèo lội suối, trèo non lội suối chỉ vì để xem vẻ đẹp của bạn!
Cô vừa đăng xong đã có rất nhiều người ấn thích, trong đó còn có Tả Nguyên trả lời: Giờ các em mới tới sao? Anh đã xuống nước rồi, đêm nay cùng nhau ăn nhé? Anh mời!
"Thật hay giả thế?! Tả Nguyên đã đến đây rồi!" Trần Tiểu Quả nhìn điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh ta đang khoe khoang cái gì vậy?!” Cậu cả Diệp nói.
Trần Tiểu Quả quả quyết gọi điện thoại cho Tả Nguyên, "Hả? Chỗ này có sân bay? Sao em không biết?!"
Cậu cả Diệp ở bên cạnh: "..." Mẹ nó, sao anh không biết ở chỗ nhỏ bé này còn có sân bay?! Bảy giờ lái xe vô ích?!
Trần Tiểu Quả dùng một tay vỗ vào cái lưng bị đau của cô, vừa nhìn cậu cả Diệp với ánh mắt u ám.
"Anh nói sao các em ngốc còn lái xe đường núi chứ... Đi đường rất mệt đúng không?" Tả Nguyên lại nói.
"Eo sắp gãy đến nơi rồi đây!" Trần Tiểu Quả đau khổ nói.
Điểm mấu chốt là dọc đường đi, chỉ có một trạm nhỏ để có thể ăn uống và đi vệ sinh!
"Về khách sạn anh đ.ấ.m bóp cho em!" Cậu cả Diệp ở bên cạnh "ân ái" nói.
Trần Tiểu Quả cho anh một đá!
--
"Chị Vũ! Anh Tiểu Thái!" Trần Tiểu Quả vừa tới khách sạn đã thấy Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái ngồi trong sân, họ đang chơi game!
Cậu cả Diệp mang theo hai ba lô nặng trĩu đi đến, ánh mắt rơi vào đôi yêu nhau kia, đi đến trước mặt Tiểu Bạch Thái đang tập trung tinh thần chơi game vò đầu anh!
"Cậu đừng lộn xộn! Ông đây đang giúp tư lệnh lên hạng!" Tiểu Bạch Thái quát né tránh anh.
Anh đang chơi bằng điện thoại của Lục Tiểu Vũ, nếu Lục Tiểu Vũ có chơi không tốt đều để Tiểu Bạch Thái chơi cho cô!
"Anh đây còn tưởng mỗi ngày hai người sẽ đại chiến ba trăm hiệp chứ, đi chơi riêng còn chơi game! Tiểu Vũ, có phải người anh em này của anh không được ở mặt đó không?" Cậu cả Diệp buồn bã nói với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ lườm anh, "Tiểu Quả, bạn trai Tả Nguyên đã tới rồi đấy, đang ở phòng trên tầng 2!"
Cô cố ý nói vậy.
Trần Tiểu Quả không phản bác, vội vàng chạy vào khách sạn.
Cậu cả Diệp tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với cô, "Dục cầu bất mãn lấy anh ra trêu đấy à!"
"Mẹ nó ai dục cầu bất mãn chứ?!" Tiểu Bạch Thái sầm mặt, anh thì đắc ý.
"Không giống như một số người, từng khoe rằng mình trưởng thành có thể ăn mặn lần đầu, kết quả... Là người ăn cuối cùng!"
"Ai, ai mẹ nó ăn cuối cùng chứ?! Tiểu Bạch Thái, cậu đừng đắc ý, về tôi sẽ tố cáo với cô tôi! Để Lão Thái mang rượu đến nhà cô tôi xin tha thứ cho cậu!" Tiểu Mộc Đầu lại nói.
"Tiểu Bạch Thái, đừng chơi game nữa! Đánh anh ấy đi!" Lục Tiểu Vũ ra lệnh.
Tiểu Bạch Thái lập tức đánh Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu nhanh chân chạy mất, "Tôi đi xoa bóp cho Tiểu Quả đây!"
"Khinh bỉ!" Tiểu Bạch Thái cũng không đuổi theo, dứt lời lại cầm điện thoại của Lục Tiểu Vũ lên.
"Sao hôm nay em có nhiều tin nhắn thế?" Lại một tin nhắn đến, Tiểu Bạch Thái muốn xóa đi kết quả lại mở ra.
"Kính gửi cô Lục Chiến Vũ, chúc mừng cô, hộ chiếu của cô đã được xét thông qua..." Tiểu Bạch Thái nhìn tin nhắn này có chút hoang mang.
Cô xin hộ chiếu đi Mỹ!
Tiểu Bạch Thái quay đầu nhìn Lục Tiểu Vũ còn đang vô tư chơi đùa, "Lục Chiến Vũ! Sao anh không biết em muốn đi Mỹ?!"
Anh tức giận gọi thẳng tên cô chất vấn.
Hai ngày nay cô vốn định tìm cơ hội nói cho anh biết, ai ngờ còn chưa kịp nói đã bị anh phát hiện!
Lục Tiểu Vũ ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ và khó hiểu của anh!
"Không phải hộ chiếu du lịch mà là hộ chiếu dài hạn! Lục Chiến Vũ, em thực sự có em!" Tiểu Bạch Thái cúi đầu trừng mắt nhìn cô gái đang uể oải nằm trên ghế, tức giận nói.
Anh không chỉ bực vì cô muốn ra nước ngoài, còn tức giận hơn vì trước đây cô không hề nhắc gì đến với anh!
Lục Tiểu Vũ đứng lên đi đến trước mặt anh, nhặt một cái lá cây dính trên người anh, "Nói dễ lắm, anh mắng cái gì?"
Cô nói xong thì quay người, "Chúng ta đến hồ nói chuyện đi!"
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như thường của cô, Thái Dư Bạch siết chặt tay, giữa họ khẩu khí của cô luôn mạnh hơn anh!
...
DTV
Đàn chim di cư từ phương bắc bay về phương nam trú đông, Lục Tiểu Vũ đứng bên bờ sông cầm bánh mì xé nhỏ từng mảnh ném xuống sông, chim di trú nhảy lên ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-700.html.]
Dưới trời chiều, cây liễu rũ bên cạnh mới nảy nhảnh nhỏ, cô gái mặc áo sơ mi trắng một chiếc áo len dệt kim màu caramel có mái tóc đen, bóng hình bị kéo dài...
Thái Dư Bạch ngậm thuốc trong miệng ép mình tỉnh táo, vừa đi về phía cô.
“Em biết anh sẽ không cho em đi du học, nên em chưa nói!" Cô quay người, chim di trú còn đang bay nhảy phía sau cô, cô nhìn anh nói.
"Em biết anh không đồng ý vì sao còn muốn đi?! Lục Chiến Vũ, em biết rõ công việc của anh là gì, vì sao không thể ngoan ngoãn ở trong nước, để anh an tâm?" Một điếu thuốc không thể làm anh tỉnh táo, nhìn cô xinh đẹp động lòng, anh kích động nói.
Anh quá yêu cô, không thể chấp nhận cô gặp phải nguy hiểm nào, chỉ muốn cô ở trong nước để có thể bảo vệ bất cứ lúc nào, để anh có thể yên tâm làm việc!
"Anh Tiểu Thái, sao trước kia em không biết anh ngang ngược như vậy?" Cô đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nheo mắt nhìn anh, hai tay ôm eo anh, "Muốn xem em như chim hoàng yến để nuôi sao?"
Cô rất ít khi làm nũng với anh như những cô gái khác, thấy anh hơi mềm lòng nhưng anh hiểu đây chắc chắn là viên đạn bọc đường!
Anh không thể bị sự ngọt ngào bề ngoài của cô lừa!
"Đừng làm vẻ này với anh! Không cho em đi nước ngoài! Em ở trong nước dù đi đóng phim, thường xuyên diễn với con trai kia thì anh đều có thể nhịn, nhưng không thể ra nước ngoài!" Anh cúi thấp đầu trừng mắt với cô, mạnh mẽ nói.
"Thường xuyên diễn với khác giới... Kiểu hôn lưỡi kia cũng có thể?" Cô cười tủm tỉm nói.
Thấy mặt anh sắp tái xanh rồi!
Thái Dư Bạch ném tàn thuốc vào thùng rác một cách chính xác!
"Lục Tiểu Vũ! Hiện tại anh đang nói rất nghiêm túc với em đấy!" Anh mặt âm trầm nói.
"Em cũng nghiêm túc đấy! Không phải em đi Mỹ du học sao? Cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, có thể sao chứ? Chẳng lẽ cả đời này em không đi đâu cả, suốt ngày ở trong cái lồng của anh để anh an tâm?" Hai tay Lục Tiểu Vũ ôm ngực, ngẩng đầu buồn cười nhìn anh.
Anh thực sự đối xử với cô như một bông hoa trong nhà kính!
Nếu để anh biết ra nước ngoài chỉ là ngụy trang, tương lai cô muốn làm chuyện đặc biệt hơn, có phải anh sẽ đi tìm Luc Đại Ma Vương solo không?"
"Đang yên lành em đến nước Mỹ làm gì?! Trong nước không chứa nổi em sao?! Không phải trước đó đã đỗ diễn xuất sao?! Làm gì đây?!" Thái Dư Bạch lại nói.
Thực sự muốn trói cô lại, không cho cô đi đâu hết!
Từ nhỏ đến lớn anh đã quen có cô làm hoa tiêu, nghĩ đến sau này không có cô đi bên cạnh nưa, cô còn muốn xuất ngoại, anh không thể nào yên tâm được!
Anh cũng thực sự bị cô chọc giận!
Làm bất cứ chuyện gì, ba phút nhiệt tình, tùy hứng không để ý đến cảm nhận của anh!
Hai người không nói nên lời và im lặng.
Lục Tiểu Vũ nhất thời không biết nên nói dối anh thế nào.
Anh sẽ nghĩ như vậy, cô đã nghĩ về điều đó trước đây.
Trước đó cô đã từ bỏ ý định trở thành một người lính, cảm thấy rằng mình sẽ không đủ năng lực và không thể chịu đựng gian khổ, đến bộ đội cũng dư thừa. Nghĩ đến việc trở thành một diễn viên võ thuật với những kỹ năng võ thuật của riêng mình.
Nhưng cú ngã từ vách đá năm tháng trước đã kích thích tiềm năng của cô, điều này cũng được Đại ma vương Lục và thủ trưởng Thái đề nghị, hỏi cô có muốn nhận huấn luyện đặc biệt không.
Có lẽ khả năng thực chất chảy trong m.á.u cô, cô dứt khoát đồng ý.
Sau khi trở về thành phố J, giả bộ vào đoàn phim, thực ra làm tham gia huấn luyện đặc biệt, diễn viên chỉ là cái tên để cô ngụy trang.
Giống như ba người họ, cô sẽ có một bản lý lịch giả, nhưng tương lai họ làm những gì thì trừ cấp cao sẽ không có ai biết, dù là người yêu thân mật nhất!
Đây cũng là cơ mật!
"Tiểu Bạch, em có thể hiệu được tâm trạng của anh, nhưng em là ai? Em là con gái của Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều, cho dù trong nước hay nước ngoài đều có người bảo vệ em! Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, đúng không? Em cũng đặc biệt muốn đi xem một chút!" Cô đi đến, kiễng hai chân tay vòng qua cổ anh, chóp mũi ấn vào anh, nói thật.
"Không được giận em! Cũng đừng nghĩ em yếu ớt không chịu đựng được!" Cô lại nói.
Tên nhóc thối, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của anh nhất định không chuẩn bằng cô đâu!
Vẫn còn cảm thấy cô giống như lúc còn nhỏ muốn dựa vào bao cỏ là anh khắp nơi đâu!
"Anh thực sự không rõ sao cha mẹ em cũng cho em làm xằng làm bậy đấy! Trên thế giới tổ chức khủng bố muốn lấy đầu Lục Bắc Kiêu nhiều như hái sao, em không biết sao?! Em là con gái của ông ấy còn nguy hiểm hơn!" Anh đẩy cô ra, kích động nói.
"Không nói lý với em nữa! Lục Tiểu Vũ, hoặc là em ngoãn ngoãn ở lại nước, hoặc là đừng muốn anh!" Anh bỏ lại câu này rồi quay lưng đi
"Thái Dư Bạch, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đừng nghĩ vấn đề trắng đen như thế có được không?! Em muốn anh cũng muốn lý tưởng và khát vọng của mình! Em muốn vừa tự bảo vệ mình vừa không muốn mình trở thành gánh nặng của anh! Điều này không mâu thuẫn! Là anh quá sợ em xảy ra chuyện mới nơm nớp lo sợ như thế!" Vành mắt cô đỏ ửng nhìn bóng lưng anh.
"Em sẽ tự bảo vệ mình? Lục Tiểu Vũ, có đôi khi em quá tự cao tự đai! Em cũng không cảm thấy ngại khi nói mình trưởng thành rồi sao? Anh thấy em ở đại viện kia rõ ràng cáo mượn oai hùm lại cảm thấy mình là cô nhóc có nhiều năng lực!" Anh bỏ lại câu này rồi tức giận rời đi.
Đừng giận, đừng quan tâm đến anh khi anh đang tức giận.
Lục Chiến Vũ siết chặt tay, xương tay vang lên tiếng xương khớp, cô cố kiềm nén không quật anh ngã xuống!
Nhìn anh còn dám khinh thường cô nữa không?!
Cô khong đuổi theo anh để anh có thời gian tỉnh táo!
Bản thân quay người nhìn mặt nước xanh thẳm, thở dài một hơi.
Trưởng thành là cái gfi?
Đối với cô mà nói trưởng thành chính là hôm qua vẫn còn là cô bé diễu võ giương oai ở đại viện hôm nay đã ra chiến trường để chiến đấu mưu trí và dũng cảm với kẻ thù thực sự!
...
Tiểu Bạch Thái nằm ở trên thuyền gỗ nhìn bầu trời, vẫn còn oán trách Lục Tiểu Vũ trong lòng.
"Anh Bạch, là anh sao!" Ở trong chiếc thuyền gỗ liền kề, cô gái nhìn khoang thuyền kích động nói.
Thái Dư Bạch ngồi dậy nghiêng đầu liếc mắt không nhận ra cô gái đứng ở đuôi thuyền kia, thắt b.í.m tóc mỏng, mặc áo dài trắng, nước da bánh mật.
"Anh Tiểu Bạch, em là Tiểu Vũ đây!" Cô gái giữ b.í.m tóc mỏng trong tay, mỉm cười nói, "Thật sự khong ngờ có thể gặp được anh, em nghĩ rằng mình chỉ có thể gặp anh khi đến thành phố J xa xôi đấy!"
"Mạc Tiểu Vũ?" Thái Dư Bạch đứng lên, có chút ngập ngừng hỏi.
"Đúng! Cha em là lái xe của thủ trưởng Thái!" Cô gái tên Mạc Tiểu Vũ vô cùng kích động nói.
Thái Dư Bạch lên boong tàu cong môi cười khẽ, nhìn cô, "Mấy năm không gặp đã lớn rồi, suýt nữa không nhận ra! Sao em ở đây?"
Mạc Tiểu Vũ là con gái chú Mạc từng lái xe cho thủ trưởng Thái trong thời gian ông ở tỉnh Y. Quan hệ giữa hai nhà không tệ, ở cùng một viện, trước kia quan hệ của họ cũng khá ổn.
"Cha em về hưu rồi, cả nhà em đều về bên này mở một quán ăn nhỏ!" Mạc Tiểu Vũ nói.
Hai người đều lên bờ vừa đi vừa nói chuyện.
--
Trần Tiểu Quả vừa vào phòng cô đã nằm trên giường như một cái xác, dùng tay đ.ấ.m mạnh vào lưng dưới.
"Dọc đường em không say xe đã là kỳ tích rồi!" Tả Nguyên cùng theo vào khẽ cười nói.
"Cũng may cảm giác trèo đèo lội suối, đi đường núi rẽ trái rẽ phải kia rồi nhìn thấy bồng lai tiên cảnh rất tuyệt vời!" Cô lại nói.
Cậu cả Diệp còn chưa vào cửa đã nghe thấy Trần Tiểu Quả nói cái gì đấy "Cảm giác rất tuyệt", sau khi vào thấy Tả Nguyên cũng ở đây thì lập tức giận dữ!
"Thằng nhóc này anh vào phòng em gái tôi làm gì đấy hả?! Đây là chỗ anh có thể ngồi sao?! Nhanh nhanh ra ngoài đi!" Anh động thủ luôn đẩy Tả Nguyên ra ngoài.
"Thằng nhóc thối, Tiểu Quả nhà tôi mới 16 tuổi, mẹ nó nhất định anh không được có ý xấu với cô ấy!" Cậu cả Diệp đẩy thẳng Tả Nguyên ra khỏi phòng, níu cổ áo anh ta nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói.
Mẹ kiếp, lúc nói câu này sao anh cảm thấy chột dạ thế chứ?
Rõ ràng tối hôm qua bản thân anh không bằng cầm thú tưởng tượng cô xong!
Sau khi vào phòng, anh đóng cửa phòng lại, Trần Tiểu Quả đứng bên giường trợn mắt nhìn anh, "Diệp Nhất Mộc, anh dựa vào gì mà đối xử với bạn tôi như thế?! Anh nghĩ anh là ai chứ?!"
"Tùy tiện để một người đàn ông vào phòng em, em còn nằm lỳ trên giường. Trần Tiểu Quả, sao em vô tâm vô tư thế hả! Không sợ thằng nhóc đó làm gì em sao?!"
"Không phải anh cũng là nam sao?! Sao anh lại vào phòng em?!" Trần Tiểu Quả phản bác.
"Anh, anh là anh của em, giống được sao?! Tối hôm qua chúng ta còn ở chung một phòng, anh làm gì em sao?!" Cậu cả Diệp chột dạ phản bác, càng thấy tội lỗi càng nói to hơn.
Trần Tiểu Quả: ". . ." Cô cứng họng phản bác!
Sau khi đuổi anh ra ngoài, anh sống c.h.ế.t muốn xoa bóp cho cô, còn cưỡng chế đẩy cô nằm xuống ấn cho cô.
Thật sự là rất thoải mái, Trần Tiểu Quả không ngừng rên lên, cậu cả Diệp nghe xong tai đổi màu!
Màu gì?
Đương nhiên là màu vàng!
Đến mức xoa bóp xong anh vội vã ra khỏi phòng cô, về phòng mình vọt vào tắm nước lạnh!
...
Khách sạn tọa lạc ở ven hồ, là phòng view hồ, buổi tối mấy người bọn họ ở bờ sông tự nướng đồ ăn.
"Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái đâu?" Cậu cả Diệp bị sai đi nhóm lò sặc đến che mũi, nói với Lục Tiểu Vũ.
"Không biết." Cô gọi điện thoại cho nhưng anh tắt máy!
Lục Tiểu Vũ thản nhiên nói, đeo găng tay dùng một lần, tiếp tục làm thịt cừu xiên, Trần Tiểu Quả phụ trách rửa rau, Tả Nguyên ngồi không chờ ăn.
"Các em lại cãi nhau? Này này này, thằng nhóc cậu đừng nghĩ được ngồi mát ăn bát vàng! Tới nhóm lửa đi!" Cậu cả Diệp sai Tả Nguyên.