Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 692
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:25
Lượt xem: 5
Lục Tiểu Vũ nói xong, xoay người trở vào trong phòng.
Thái Dư Bạch: “…” Chỉ xem phim kinh dị sao?
Tuy nhiên, đêm nay bạn gái chịu ở lại nhà cậu qua đêm, cậu đã đủ kích động rồi!
Lúc trước mặc dù thường đắp chung một chăn ngủ, nhưng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, hơn nữa, cậu đã đủ 18 tuổi rồi…
“Đói rồi à? Có muốn làm chút đồ ăn khuya cho em ăn không?” Sau khi vào phòng, thấy cô ngồi bên bàn máy tính, xé một gói khoai tay chiên ăn, cậu quan tâm hỏi.
“Không đói! Ăn chơi thôi, em đang tìm phim!” Cô nhìn màn hình nói.
Thái Dư Bạch nhếch môi, ánh mắt cưng chiều nhìn cô một cái, rót cho cô một cốc nước nóng, đặt bên cạnh máy tính, “Anh đi tắm cái! Hôm trước vừa huấn luyện xong liền đến nước T cho kịp máy bay, đến giờ vẫn chưa tắm!” Cậu nói.
“Ừm! Anh đi đi! Em tìm phim!” Cô nhìn màn hình nói, không nhìn cậu một cái.
Tiểu Bạch Thái cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lục Tiểu Vũ đang tìm tài nguyên phim kinh dị trên trang web không chính quy, họ xem thường là trang web video chính quy nước ngoài không thể dẫn vào, mỗi khi mở trang web đều sẽ nhảy ra quảng cáo phim người lớn không phù hợp cho trẻ em, bình thường cô đều trực tiếp chọn X.
Lúc này, đột nhiên lại bấm vào…
Cảnh tượng nam nữ trần như nhộng làm hành động không phù hợp cho trẻ em, khiến một cô gái như một trang giấy trắng chưa từng ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy là cô sợ hãi đứng dậy, cô vội vàng chạy về phía phòng tắm!
“Thái Dư Bạch!” Cô đẩy cánh cửa kính mờ của phòng tắm ra, gọi lớn.
Hơi nước nóng bao phủ cả phòng tắm, vòi hoa sen đang mở nước nóng, thân trên Thái Dư Bạch vừa hay cởi sạch, lộ ra cơ bắp màu đồng cường tráng và rắn chắc, nhìn thấy cảnh tượng này, tim cô càng đập nhanh!
Cậu xoay người lại liền thấy cô tròn xoe mắt nhình mình, “Sao vậy?”
“Em, em… vừa rồi… không có gì!” Cô lắp bắp nói, nuốt nước miếng, ánh mắt còn nhìn vào cơ bắp gợi cảm và quyến rũ của cậu.
Cậu với thân trên trần trụi đã đi tới trước mặt cô.
“Có cảm giác sao?” Cậu cúi đầu, thấp giọng hỏi.
“Cái, cái gì?” Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh nói, có cảm giác với anh sao?” Ngón tay cậu móc chiếc cầm mảnh mai của cô lên, thấp giọng hỏi.
Tiếng nước chảy róc rách, hơi nước nóng bao phủ, cậu trần trụi thân trên, hỏi một cách ám muội.
“Không!” Cô phản ứng lại, lớn tiếng nói.
Cậu nheo mát, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm, “Thật sự không có cảm giác sao?”
Nói rồi, lạch cạch một tiếng, khóa thắt lưng mở ra, cậu lùi lại hai bước, để cô có thể nhìn rõ thân hình của cậu.
Hai chân cô giống như đổ chì, không nhấc chân được, đứng bất động ở đó, nhìn cậu cởi quần bò ra, lộ ra một đôi chân dài, một chiếc quần lót màu đen…
Cô gái đứng sau cánh cửa, hai má đỏ bừng.
“Thật sự không có cảm giác sao? Rõ ràng là dáng vẻ sắp ăn anh!” Toàn thân cậu chỉ còn lại một chiếc quần lót, nheo mắt, cười nhạt hỏi.
Cô khẽ lắc đầu, “Không, không… A!” Hai chân đột nhiên mềm nhũn, dựa vào cửa kính mờ, trượt ngã ngồi trên mặt đất!
!!!
Cô lại nhìn thân hình của cậu đến mức mềm nhũn chân!
Thái Dư Bạch lập tức bước tới, “Sao lại ngã vậy?! Anh đáng sợ như vậy sao? Được rồi, không dọa em nữa, ngoan ngoãn đợi anh xem phim kinh dị cùng em đi!”
Có có chút thất vọng nói, vừa đỡ cô dậy, vừa thầm nghĩ cô vẫn chưa thông suốt.
Nói rồi cậu lấy bao thuốc trên bồn rửa tay, rút một điếu ra cho vào miệng, cậu cần bĩnh tĩnh lại ngay!
“Tiểu Bạch Thái, em, em vừa nhìn thấy loại phim đó rồi…”
Động tác đang định châm thuốc của cậu dừng lại, nghiệm thuốc trong miệng hỏi: “Cái gì?”
Lục Tiểu Vũ nuốt nước miếng: “Nam và nữ… phạch, phạch, phạch…”
Thái Dư Bạch: “…”
“Cái đó, có đau không?” Đôi mắt to của cô nghiêm túc nhìn cậu, lẩm bẩm hỏi vô cùng nghiêm túc.
Lần này, cậu càng sững sờ, ngập ngừng một lúc, “Lần đầu tiên chắc là sẽ đau! Nghĩ cái gì vậy? Về phòng chờ anh xem phim kinh dị cùng em!”
Anh nói rồi định mở của kính mờ ra cho cô.
“Vậy, anh, anh nhẹ chút!” Lục Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghiêm túc nói.
Chàng trai sững sờ một lần nữa, điếu thuốc ngậm ở khóe miệng, rơi xuống đất…
Hai tay cô gái nắm lấy vạt áo nỉ, vén lên rồi cởi ra khỏi đầu, để lộ chiếc áo sơ mi hơi mỏng màu đen bên trong, cổ hình chữ V, viền ren hoa, càng làm tôn lên làn da trắng sáng của cô…
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nghiêm túc nhìn cậu, chỉ thấy mồ hôi trên trán cậu từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Em muốn anh c.h.ế.t sao?!” Chàng trai vẫn sững sờ, nghiến răng nói, ánh mắt nhìn vào mảng da trắng chỗ cổ áo của cô, yết hầu chuyển động, giây tiếp theo, cậu kích động khóa chặt eo cô, ôm cô lên, đặt trên bồn rửa tay!
Nhịp tim của hai người vang dội, cậu đứng trước mặt cô, một tay giữ lấy gáy cô, tay kia nâng mặt cô lên, luồn ngón tay vào tóc cô, ánh mắt tham lam chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp của cô…
“Nghiêm túc sao? Không phải lúc trước luôn từ chối sao?” Cậu ồm ồm hỏi, từng tế bào trong cơ thể đều đang đánh trống reo hò.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu trong làn hơi nước, ngón tay nghịch ngợm chạm vào cơ bắp rắn chắc nóng bỏng của cậu, “Trước đây là vì anh chưa thành niên…”
!!!
Sau khi nghiến chặt răng, cậu lại nở nụ cười, sau đó, một đôi mắt như sói, cậu cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt!
Cô cũng đưa tay ôm lấy cậu, bàn tay mảnh mai trượt trên tấm lưng cơ bắp của cậu, đầu ngón tay bấm vào, trong miệng phát ra âm thanh ám muội…
……
“Dễ chịu hơn chưa?” Thân thể cường tráng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đối với cậu, vòi hoa sen từ trên đầu bọn họ dội xuống.
Cô cắn chặt vai cậu, như thể vẫn rất đau, sau khi buông ra, khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mơ màng của cô đối diện với cậu.
Cậu âu yếm hôn lên mũi cô, “Đau thì cứ hét đi…”
“Em còn tưởng anh sẽ nói, buông em ra…” Cô trợn mắt nói, vẫn đau đớn khó chịu.
“Buông em ra, anh không phải là đàn ông!” Cậu hôn mạnh lên môi cô và nói.
“So với năm đầu ngón tay thì sao?” Cô nhàn nhạt hỏi, vuốt ve hai bên thắt lưng cậu, chỉ cảm thấy toàn thân cậu đột nhiên căng cứng và run rẩy…
Sau đó, không có sau đó nữa!
Bạn học Thái Dư Bạch thật sự muốn tìm một miếng đầu phụ đ.â.m đầu chết!
Cậu còn chưa di chuyển, đã, đã, đã…
——
Sau khi tắm xong, Lục Tiểu Vũ quấn khăn tắm đi ra, ngồi trên ghế, chờ cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, đang buồn phiền hút sấy tóc cho cô.
Hai người không ai nói gì.
Sau khi mái tóc đen đã khô tám phần, cậu tắt máy sấy, bàn tay to luồn trong tóc cô một cách ngang ngược, xoay ghế lại, đột nhiên bế cô từ ghế lên, chạy về giường của cậu!
“Thái Dư Bạch! Anh… ưm…” Tiếng kêu của cô bị cậu nhấn chìm.
Người đàn ông nam tính màu đồng và cô gái dịu dàng trắng hồng quấn lấy nhau, cậu hôn từng tấc trên người cô!
Bên ngoài bông tuyết bay theo gió, phủ một màu trắng xóa, trong phòng ngủ, sự nồng nhiệt ấm áp dần dần được thay thế bằng sự mãnh liệt như lửa…
Khi Lục Tiểu Vũ tỉnh dậy, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Bạch Thái đang cầm điện thoại chụp ảnh “giường chiếu” của họ bằng camera trước, cô vươn tay ra cướp lấy!
Mở album ảnh của cậu ra xem, không chỉ có tấm này, cậu đã chụp mấy tấm. Trong ảnh, cô đang ngủ ngon lành, cậu lộ ra nửa khuôn mặt chụp chung với cô!
“Đừng xóa! Lần đầu tiên để làm kỷ niệm!” Thấy cô định xóa, vậu vội vàng ngăn lại.
“Tôi không biết dùng app!” Cô chán ghét nói. Đúng là trai thẳng!
“Nam thanh nữ tú, 360 độ không góc chết, cần gì dùng app!” Cậu nhìn bức ảnh đắc ý nói: “Anh hút điếu thuốc, không sao chứ?”
“Phê chuẩn!”
DTV
Cậu ngồi dậy, dựa vào đầu giường, thân trên trần trụi, lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu ngậm trong miệng và châm lửa, Lục Tiểu Vũ nằm ở trên giường, trong không khí vốn ám muội có thêm mùi thuốc lá.
Cô quấn chăn, nghiêm túc nhìn cậu đang hút thuốc.
Ở bên cậu chính là chuyện tự nhiên như vậy, không cần phải lo lắng hay suy nghĩ gì cả!
Cô bò dậy, dựa vào khuỷu tay cậu, giật lấy điếu thuốc trên khóe miệng cậu, ngậm vào miệng, hút như một cô gái du côn, cũng không bị sặc, cậu nghiêng đầu nhìn cô nhưu vậy, càng thêm rung động.
Cậu hôn một cái thật mạnh vào má cô!
Lục Tiểu Vũ duỗi tay trái ra, chỉ đưa ngón áp út ra trước mặt cậu, Tiểu Bạch Thái tỏ vẻ mơ hồ.
“Nhẫn đâu?!” Tiểu tử thối, cứ phải để cô phải nhắc sao?!
Nhẫn?
“Chiếc nhẫn hồi đó!” Cô quay người nhìn cậu, lớn tiếng nói.
Cậu chợt hiểu ý của cô là gì, “Chiếc đó… đã mất từ lâu rồi… Không phải em không cần sao…”
Lục Tiểu Vũ: “…”
Cô ném điếu thuốc đi, tức giận nằm xuống!
Cậu mỉm cười bất lực, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp mở ra, nắm lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn có đính một viên kim cương nhỏ mà cậu đã mua bằng tất cả tiền tiết kiệm năm 12 tuổi vào ngón áp út tay trái của cô, “Ơ… nhỏ rồi!”
Lục Tiểu Vũ vẫn tỏ vẻ không vui.
“Đeo ngón út, đeo ngón út là vừa đẹp!” Cậu vội vàng nói, đeo chiếc nhẫn đó vào ngón út của cô!
“Không mất còn lừa em!” Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón út, trợn mắt nhìn cậu nói.
Cậu nắm lấy tay cô, nhìn chiếc nhẫn rồi tự hào nói: “Không ngỡ vứt đi, vẫn luôn giữ lại, dù sao năm đó cũng phải mất mấy nghìn để mua!”
“Khá lắm!” Cô nói, “Thái Dư Bạch, chúng ta quyết định như thế nhé, anh dám phản bội em… thử xem!” Cô quay sang nhìn cậu, nghiêm túc và bá đạo nói.
Cậu mỉm cười, lật người ở trên người cô, nghiêm túc nói: “Nếu anh phản bội em, anh sẽ tự b.ắ.n mình trước!”
“Làm gì vậy, làm gì vậy hả, cút ra!” Cảm thấy cậu lại sắp rục rịch manh động, cô vội vàng nói.
“Lần này nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn!” Cậu cười ám muội. Lần đầu tiên không kiên trì được mấy giây, lần thứ hai, kiên trì đến khi cô không chịu nổi!
Cô tát một cái vào mặt cậu!
Cậu nắm lấy tay cô, mười ngón tay siết chặt, áp vào bên hông cô, đang định khống chế tay còn lại, cảm thấy vị trí gan bàn tay của cô rất thô ráp, cậu nhướng mày.
“Sao gan bàn tay lại có vết chai rồi?” Cậu chu đáo hỏi.
Trong đầu Lục Tiểu Vũ nhớ lại cảnh tượng mình luyện tập ở trường tập b.ắ.n với khẩu s.ú.n.g lục tiêu chuẩn trên tay mỗi ngày trong mấy tháng qua.
“Không phải quay phim sao, do luyện tập dây roi!” Cô cười nói, lòng bàn tay cậu cũng đầy vết chai.
“Không đeo găng tay à?! Làm gì có ai quay phim như em? Còn thật nghiêm túc!” Cậu không vui nói.
“Đương nhiên phải nghiêm túc rồi, đây gọi là kính nghiệp! Sau đó còn có cảnh hôn nữa! Đừng nói chứ, diễn viên nam đóng vai nam chính cũng khá nam tính…” Chưa kịp nói hết lời thì cô đã cảm nhận được ánh mắt muốn xử lý cô đến mức không xuống nổi giường của cậu Thái!
Cảnh hôn là không thể có, hoặc là mượn góc quay hoặc là dùng đóng thế, cậu làm người đóng thế cho diễn viên nam đó là được rồi!
Lại còn khoe diễn viên nam đó đẹp trai!
Cậu không xử lý cô đến khi cô xin tha thì không phải là cậu Thái!
“Thái Dư Bạch! Anh là cầm thú sao?!” Tư lệnh Vũ nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt ga trải giường, chiếc nhẫn trên ngón út phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Chết tiệt, cô thật hối hận!
Để tiểu tử thối “ăn mặn” sớm như vậy!
Chiếc xe này một khi đã chạy, dường như không dừng lại được…
“Tư lệnh Vũ quá khen rồi!”
Cậu cười xấu xa, khóe miệng nhếch lên đắc ý, không có người đàn ông nào không thích bị mắng là cầm thú, điều này có nghĩa là cậu có năng lực dũng mãnh ở phương diện nào đó!
Lục Tiểu Vũ: “…” Tên khốn!
Nước mắt cô bị ép ra, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn cậu.
“Sao lại khóc thật rồi? Vẫn khó chịu sao?” Cậu dịu dàng hỏi, ánh mắt yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-692.html.]
Biết rằng đây là lần đầu tiên của cô, sẽ không quá dễ chịu, không giống với người đàn ông là cậu, tha hồ làm bậy!
Cô rơm rớm nước mắt, không để ý đến cậu, cô chỉ cảm thấy mất mặt, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng khóc trước mặt cậu!
Bây giờ bị tiểu tử thối giày vò mà khóc!
“Bảo bối ngoan, cố chịu nhé!” Cậu dịu dàng dỗ dành.
Lục Tiểu Vũ: “…” Dỗ dành cô như vậy, có cảm giác thoái binh!
Sự thật đã chứng minh những gì đàn ông nói trên giường đều là nói dối!
——
Đêm khuya, phòng bệnh bệnh viện
Sau khi Lâm Dương đánh răng rửa mặt xong, đi đến bên cạnh Lục Tiểu Cổn đang nằm trên sô pha, tựa đầu vào tay vịn của sô pha, tựa hồ như đang ngủ say, ngập ngừng nói: “Anh Lục, đã muộn rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi!"
Cậu mở mắt, ngồi dậy, “Anh không đi!”
Cậu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
“Anh Lục! Anh có thể đừng khiến em khó xử được không?!” Cô nhìn bóng lưng cậu nói.
Khó xử?
Lục Tiểu Cổn xoay người nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, không nói gì rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong quay lại, thấy cô đang mở chiếc ghế gấp của người chăm sóc, cậu kéo cô ra, lặng lẽ giúp cô mở ra, không nói một lời, sau đó đi đến tủ tìm một chiếc chăn, đi đến bên sô pha, nằm xuống và ngủ.
Lâm Dương nhìn ông nội vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, rồi lại nhìn cậu, trái tim như thể có d.a.o cứa.
Đêm nay, cô gần như lại không ngủ.
Kể từ khi ông nội hôn mê, cô chưa từng không bị mất ngủ, cũng căn bản không có thời gian đọc sách học hành.
Trước mắt, ngoại trừ ông nội, dường như không có gì là quan trọng nữa…
Chỉ cần ông nội có thể tỉnh lại, cho dù cô không vào được đại học, cho dù giảm đi mười năm hai mươi năm tuổi thọ, cô cũng bằng lòng!
Nhưng sự việc trái với mong muốn, lại một tuần nữa trôi qua, ông nội Khương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Một tuần này, ngoài việc về nhà tắm rửa, thay quần áo, cậu gần như ở bên cô như hình với bóng, chỉ nói chuyện với cô khi gọi cô ăn cơm.
Cô cũng không nói chuyện với cậu, ngoài việc thuyết phục cậu về nhà, dường như cô không biết phải nói gì với cậu.
Cậu giúp cô đi nộp viện phí, lấy thuốc, lấy nước nóng, giúp ông cụ lật người… Chuyện gì cũng tranh làm trước cô.
Mỗi lần người nhà họ Khương đến đều xin lỗi cậu, nhưng cậu đều không quan tâm.
“Ông ơi, ngày kia là đêm giao thừa rồi, ông thích ăn sủi cảo nhất, ông mau tỉnh lại, Dương Dương gói sủi cảo cho ông ăn, có được không?” Cô vừa giúp ông cụ cắt móng tay vừa nói.
Lúc này, Diệp Kiều gõ cửa bước vào, cô mang rất nhiều trái cây, còn có một thùng sữa chua cho Lâm Dương ăn.
Lâm Dương lập tức tiến lên đón, Lục Tiểu Cổn cũng đi tới.
Diệp Kiều đi tới bên giường bệnh, nhìn thủ trưởng Khương, lại nói chuyện với Lâm Dương.
“Dương Dương, chú Lục của con sáng nay đặc biệt gọi điện cho cô, bảo cô mời con đến nhà chúng ta đón Tết! Con thấy có được không?” Hai người ngồi xuống ghế sô pha, cô nắm tay Lâm Dương nói.
“Cô à, con cám ơn cô và chú, nhưng con vẫn phải trông ông nội… Không qua đươc ạ! Còn nữa cô ơi, cô khuyên anh Lục, bảo anh ấy về nhà có được không? Một người cao lớn như anh ấy, ngày nào cũng ngủ trên sô pha…” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Dương Dương, cô không khuyên được nó, con cứ kệ nó đi, hai đứa là người yêu, đồng cam cộng khổ cũng là điều nên làm!” Diệp Kiều lại nói, không hề thương xót con trai, chỉ biết rằng, lúc này con trai phải ở bên cạnh Lâm Dương.
“Nhưng mà cô ơi, con không muốn anh ấy phải chịu khổ với con!” Cô kích động nói, Lục Tiểu Cổn vừa lấy nước nóng về, nhìn cô một cái, không nói gì, sải bước đi vào nhà vệ sinh.
Cô là đang chùn bước, cậu hiểu!
Cô thậm chí còn nghĩ rằng Khương Dao Dao tồi tệ như vậy là bởi vì cô và cậu yêu nhau!
Trong nhà vệ sinh, Lục Tiểu Cổn kích động muốn ném bình nước nóng, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được!
Nhìn mình trong gương, cậu nghiến răng cười.
Cậu không nghe thấy Diệp Kiều thuyết phục cô như thế nào, nhưng cậu hiểu, không ai có thể thuyết phục cô!
——
Khi Lâm Dương vào phòng bệnh, chỉ thấy nhân viên chăm sóc đang giúp ông nội Khương lau người, cô vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng bị Lục Tiểu Cổn chặn lại.
“Người do anh gọi đến! Anh ta chuyên nghiệp hơn em!” Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trầm giọng nói.
“Em đã làm được một tháng rồi, đủ chuyên nghiệp rồi! Em muốn tự chăm sóc ông nội! Không cần nhân viên chăm sóc!” Lâm Dương kích động phản bác, trừng mắt nhìn cậu.
Nhân viên chăm sóc vừa hay lau người xong, đắp chăn cho ông cụ rồi đi ra ngoài.
“Lâm Dương! Nếu ông nội Khương vĩnh viễn không tỉnh lại, có phải em cũng sẽ không sống một cuộc sống bình thường nữa?!” Hai tay cậu nắm lấy vai cô, lớn tiếng hỏi.
“Đúng!” Cô nói như đinh đóng cột.
“Nếu ông không thể tỉnh lại, em định đối xử với anh như nào?! Cứ lạnh nhạt với anh như thế này sao?!” Cậu lại hỏi, vẻ mặt phẫn nộ.
Lâm Dương bị cậu hỏi đến sững sờ, thật lâu sau mới gật đầu, “Tha cho em đi… Bây giờ trong đầu em, trong lòng em chỉ có bệnh tình của ông nội, những cái khác thực sự không quan tâm…”
Cậu buông vai cô ra, mỉm cười một cách nực cười.
Thấy cô cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, bộ dạng gầy đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, lửa giận trong lòng lập tức tan biến, ôm cô vào lòng.
“Đồ ngốc, ông nội Khương làm sao có thể không tỉnh lại? Ông nhất định sẽ tỉnh lại! Chúng ta cũng vĩnh viễn ở bên nhau! Đều sẽ ổn thôi!” Vừa rồi, là cậu nhất thời mất kiểm soát, lúc này sao có thể trách cô, ép cô?!
Lâm Dương không gì, xoay người trở lại giường bệnh, cầm lấy tờ báo, như thường lệ, đọc cho ông cụ nghe.
——
“Cổn Gia, sao hôm nay cuối cùng cũng chịu ra ngoài chơi rồi?!” Diệp Nhất Mộc đón Cổn Gia ở cửa hông bệnh viện, trượt cửa kính xe xuống, cao giọng nói với cậu.
Cậu ấy mở cửa xe ra, Cổn Gia lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Cậu cả Diệp sững sờ, Cổn Gia lại nói một lần nữa, cậu ấy lập tức xuống xe, chỉ thấy cậu chui vào!
“Tôi nói này, cậu tìm chỗ c.h.ế.t à?! Không có bằng lái mà cũng dám lái?! Đây là khu vực trung tâm thành phố, lúc nào cũng có…” Mấy chữ cảnh sát giao thông còn chưa kịp nói, Cổn Gia đã lấy ra một tấm nhỏ từ túi, cài lên kính chắn gió!
“Vãi…! Lấy được lúc nào vậy?!” Họ vừa quay về, cậu đã lấy được bằng lái rồi!
Cổn Gia cởi áo khoác, thắt dây an toàn, điều chỉnh góc độ kính chiếu hậu, “Liên lạc với mấy tên chơi đua xe, hẹn gặp ở trường đua, anh đây hôm nay muốn điên rồ!”
Cậu cả Diệp hơi sững sờ, rồi mỉm cười, “Vậy đương nhiên là được rồi! Để tôi gọi cả Tiểu Bạch Thái và Tiểu Vũ!”
Cậu cả Diệp chốc lát hiểu ra, Cổn Gia hôm nay là không thoải mái trong lòng! Nếu không sao đột nhiên lại có hứng muốn chơi đua xe với đám phú nhị đại?
Cậu luôn rất giản dị, người anh em là cậu ấy thường cầu xin cậu đi ra giới bên ngoài dẫn cậu cùng làm ra vẻ, cậu chưa từng đồng ý, còn phải chê bai cậu ấy một trận!
Trên trường đua xe có diện tích 150 mẫu, tổng chiều dài đường đua là 2,24 km, với 14 góc cua, tốc độ tối đa có thể đạt 200 km/h, từng chiếc xe thể thao đã được sửa sang lao vùn vụt qua, ống xả phát ra tiếng nổ làm phấn chấn lòng người!
Trường đua xe này bình thường ngoài tổ chức các cuộc thi cấp F3 chuyên nghiệp, đa phần dùng để giải trí và luyện tập.
Đám công tử chơi đua xe ở đế đô thường xuyên đến đây chơi, Diệp Nhất Mộc thường có tiếp xúc với bọn họ, nhưng mấy người Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái ít khi tiếp xúc với giới này.
Nhưng không có nghĩa là họ không chơi đua xe.
“Nhìn thấy chưa? Chính là tên tóc trắng đeo hoa tai, tên là Trương Vũ, biệt danh là Bạch Tuộc, là người ngạo mạn nhất trong giới này, cậy kỹ năng lái xe tốt, sửa sang cấu hình xe đẳng cấp, xưng vương xưng bá trong giới này, người cũng rất ngạo mạn! Lúc trước anh đây không vừa mắt anh ta nhất!”
Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích mui trần, đậu bên lề đường đua, Cổn Gia vẫn ngồi trên ghế lái, hút thuốc, cậu cả Diệp dựa vào cửa xe chỗ ghế lái, kẹp điếu thuốc trên tay, nói với cậu.
Cổn Gia mặc áo len xám, để lộ cổ áo sơ mi trắng, đội mũ lưỡi trai đen nhả khói, không nói gì.
Lúc này, chiếc xe Jeep màu đỏ tươi dừng ở chỗ đậu xe cách bọn họ ba chiếc, Tiểu Bạch Thái bước xuống từ ghế phụ, chào hỏi hai người họ, chạy về phía siêu thị trong trường đua, mua nước ngọt cho Lục Tiểu Vũ!
Lục Tiểu Vũ lười xuống xe, mở cửa kính xe để không khí trong lành tràn vào trong xe, đợi Tiểu Bạch Thái.
Một chiếc xe thể thao màu trắng cũng chạy vào trường đua xe.
“Tả Nguyên, anh muốn đua xe sao? Anh nghèo đến phát điên rồi à? Đây là một canh bạc!” Trần Tiểu Quả trên ghế phụ nói với Tả Nguyên ngồi trên ghế lái.
Nhà kính sen đá của họ ở gần đây, toàn bộ cây cối đều đã được phun một lượt thuốc sát trùng để ngăn ngừa ngộ độc, Tả Nguyên đưa cô ấy ra ngoài hóng gió, vừa rồi trên đường nghe anh ta gọi điện thoại nói rằng hôm nay có thể có cuộc đua, Trần Tiểu Quả liền mất bình tĩnh.
Tả Nguyên trên ghế lái nghiêng đầu nhìn cô ấy, khóe miệng nhếch lên, “Trần Tiểu Quả, em nghĩ rằng có lúc em rất giống cái gì?”
“Giống cái gì?” Trần Tiểu Quả nghi hoặc.
“Rất giống… bà cô ở văn phòng đường phố! Còn là người đeo băng đỏ trên tay!” Tả Nguyên đánh vô lăng, trịnh trọng nói.
Trần Tiểu Quả tức giận nghiến răng, “Anh mới là bà cô của ủy ban khu phố! Nếu các anh dám cược tiền, em sẽ tố cáo!”
Cược tiền?
Tả Nguyên không thể nhịn được cười!
Lúc này, Trần Tiểu Quả thoáng nhìn thấy một bóng người đáng ghét, nhìn kỹ thì đúng là cậu, còn có anh Tiểu Cổn vậy mà cũng đến đây!
Hôm nay mọi người muốn làm gì vậy?!
Lại lướt nhìn, Trần Tiểu Quả thấy Trần Tiểu Vũ cũng đã đến, còn có mấy nam nữ thanh niên trông rất ngạo mạn đi tới bên xe của cô!
Trần Tiểu Vũ ngồi ở ghế lái đang thổi kẹo cao su một cách nhàm chán, bốn người nam nữ đi tới bên cửa xe, đi đầu là một người đàn ông quái dị nhuộm tóc trắng, đeo hoa tai, mặc áo khoác da màu đen đi tới bên xe, khuỷu tay đặt trên khung cửa.
“Người đẹp, trông lạ quá, đi cùng với ai vậy?” Người đàn ông quái dị tóc trắng nhìn Lục Tiểu Vũ vừa xinh vừa ngầu, buộc tóc đuôi ngựa cao, rõ ràng là muốn dụ dỗ.
Lục Tiểu Vũ nuốt lấy bong bóng, nghiêng đầu nhìn người đàn ông quái dị đột nhiên xuất hiện bắt chuyện với cô, trông rất lợi hại ở bên ngoài cửa, “Đến đây chơi, còn phải đi cùng ai sao?”
Cô tức cười nói.
Nếu nhớ không nhầm thì Diệp Kiều là cổ đông lớn của trường đua xe này, mấy năm trước chỗ này suýt chút nữa thì đóng cửa, Diệp Kiều huy động vốn, sửa thành đường đâu cấp F3 chuyên nghiệp.
“Đương nhiên, em gái mới đến đây chơi đúng không? Ngành nào cũng có quy tắc của nó, địa bàn này đều là của Bạch Tuộc anh đây!” Tên quái dị tóc trắng đeo găng tay da đen, nhìn Lục Tiểu Vũ vẫn đang bình tĩnh thổi bong bóng nói.
“Sao còn ngồi ở trng xe? Anh Bạch Tuộc đang nói chuyện với cô đấy, còn chưa chịu xuống!” Một cô gái phía sau hét lên với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ không thèm để ý, liếc nhìn anh Bạch Tuộc đang bò ở cửa xe của cô nói:
“Anh ở ngành nào? Ngành sửa xe? Vậy giỏi rồi! Công việc kỹ thuật à!”
Vừa nói cô vừa giơ ngón tay cái.
Anh Bạch Tuộc mỉm cười, lùi lại, như thể để cô cho đàn em xử lý.
“Này! Nhóc con nhà cô nói chuyện với anh Bạch Tuộc kiểu gì vậy?! Dám nói anh Bạch Tuộc của chúng tôi là sửa xe!” Đàn em ở phía sau anh Bạch Tuộc hét lên với Lục Tiểu Vũ, chỉ ngón tay vào cô.
“Ông anh, tôi không nói anh ta là sửa xe, tôi chỉ là thấy anh ta giống sửa xe, nên hỏi như vậy!” Lục Tiểu Vũ cười nói, nói xong lại thổi bong bóng.
Lục Tiểu Vũ vừa dứt lời, khiến đám người anh Bạch Tuộc bốc khói giận dữ.
“Cô, nhóc con nhà cô!” Đàn em tiến lên, chỉ tay vào cô, lúc này, ngón trỏ của anh ta bị một bàn tay tóm lấy, đẩy ra, suýt nữa thì gãy!
“Mẹ cậu không dạy cậu, dùng tay chỉ vào người khác là bất lịch sự à?” Tiểu Bạch Thái đừng bên cạnh xe, liếc nhìn đàn em, nhàn nhạt nói, một tay đưa chai Bắc Băng Dương cho Lục Tiểu Vũ ở trong xe.
“Ủa! Lại là người lạ ở đâu chui ra vậy?! Người nào có mắt không tròng đưa vào vậy?!” Anh Bạch Tuộc lại thấy Tiểu Bạch Thái xuất hiện, cao giọng hét lên.
“Anh em đưa đến!” Lúc này, cậu cả Diệp và Cổn Gia đi về phía bên này.
Anh Bạch Tuộc nheo mắt nhìn cậu cả Diệp bước tới, một lúc sau mới nhận ra cậu ấy, “Ồ, là cậu Diệp à, lâu lắm không gặp! Sao vậy, không dám đến chơi nữa sao?”
Khi nói, ánh mắt ngang ngược quan sát người anh em đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt bên cạnh cậu cả Diệp.
Nghe lời nói ngạo mạn của Bạch Tuộc, cậu cả Diệp rất muốn đánh anh ta.
“Anh đây không dám đến chơi, hẹn đám người các anh làm gì?!” Cậu ấy không khách khí nói.
Khi họ nói chuyện, càng ngày càng có nhiều nam nữ thanh niên tập hợp xung quanh, đa phần đều thành đôi thành cặp, Trần Tiểu Quả và Tả Nguyên cũng đi về phía bên này.
“Ôi chao, cậu cả Diệp bản thân thích bị ngược, còn dẫn anh em cùng đến tìm ngược! Người anh em này, xưng hô thế nào vậy?” Anh Bạch Tuộc lại đắc ý nói, nhìn về phía Lục Tiểu Cổn luôn không nói gì, nhìn có vẻ rất không tầm thường nói.
Lục Tiểu Cổn tiến lên một bước, nhàn nhạt nói: “Xưng hô thì không cần thiết, anh chỉ cần hiểu rằng anh đây đến phá trường đua!”
Anh Bạch Tuộc hừ lạnh, “Phá trường đua?” Như đang nghe chuyện cười, “Dựa vào cậu sao?”
“Chính là tôi! Đường đua này có tổng chiều dài 2,24 km, ai chạy hết trong thời gian ngắn nhất thì người đó sẽ thắng, người thua phải gọi đối phương là “ông”!” Lục Tiểu Cổn đội mũ lưỡi trai, cao hơn anh Bạch Tuộc mấy phân, cụp mắt xuống, nhìn anh ta nói.
“Ồ, tiểu tử này từ đâu đến, dám thách thức anh Bạch Tuộc của chúng ta!”
“Tiểu tử, cậu biết đây là ai không? Vả lại, cậu có xe không?!”
Trong đám người, có người hét lên với Lục Tiểu Cổn.
Cậu cả Diệp đang định tiến lên, bị Cổn Gia đưa tay ngăn lại, “Tôi không có xe, dùng chiếc GranTurismo MC Stradale màu xanh lam của cậu Diệp để đua! Anh dùng xe gì thì tùy!”
Cậu cả Diệp: “…” Vậy mà không dùng chiếc xe thể thao cấu hình đẳng cấp để trong nhà để xe bên này để đua với Bạch Tuộc, còn khiêm tốn nói rằng không có xe!
Đây là không để Bạch Tuộc vào mắt đến mức nào!