Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 691

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:23
Lượt xem: 5

Khuôn mặt thon gầy của cô đẫm nước mắt, vành mắt, đầu mũi đỏ lên, ánh mắt buồn bã, như không thể đối mặt với cậu, cô quay đầu đi, ngón tay mảnh khảnh không ngừng lau nước mắt.

Nếu không phải là nghe chính miệng cô nói ra lời này, cậu sẽ không tin, lời này được nói ra từ miệng của cô luôn lạc quan, tự tin và tích cực trong mắt cậu!

Cô lại có suy nghĩ như vậy về bản thân mình!

“Cho nên? Vậy em muốn như nào?!” Hai tay khoác áo khoác của cậu, siết chặt bờ vai hẹp của cô, hỏi với giọng điệu nghiêm khắc.

Lâm Dương bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn cậu, nuốt xuống chỗ tắc nghẽn trong cổ họng, nhìn cậu đã thêm mấy phần khí chất đàn ông so với lúc trước, toàn thân tỏa ra ánh hào quang chói mắt, “Anh Lục, em không muốn ở bên anh nữa…”

Cô nói xong, lâp tức quay đầu đi, mắt rưng rưng, môi run rẩy không thôi.

Chỉ cảm thấy bờ vai sắp bị cậu bóp nát, cô biết rằng cậu sẽ tức giận!

Tuy nhiên, cô không còn có thể đón nhận tình yêu của cậu một cách đàng hoàng và trọn vẹn như trước, cô cảm thấy mình là một tai họa, biết đâu tương lai thật sự sẽ làm hại cậu!

Khương Dao Dao cũng vì ghen tị với cô, không chỉ vì chiếm sự cưng chiều của ông nội, mà còn bởi vì ghen tị với việc cô ở bên cậu!

“Lâm Dương! Em muốn bị đánh hả?!” Cậu nghiến răng nghiến lợi.

Cậu sinh ra đã được nuông chiều, từ trước đến nay luôn tự tin, bá đạo và mạnh mẽ, sao có thể chịu đựng được việc người mình yêu tùy tiện nói lời chia tay, làm sao có thể chịu đựng được sự tự ti của cô?!

Người cậu yêu tất nhiên là có thể có cậu kề vai sát cánh!

“Rút lại lời em vừa nói! Anh cũng coi như chưa từng nghe thấy! Còn nữa, sau này anh không cho phép em lấy lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình nữa! Lâm Dương, em đừng thất vọng một lần nữa!” Cậu nhìn chằm chằm cô, siết chặt vai cô, mạnh mẽ nói.

Sắc mặt cậu tối sầm đến cực điểm.

“Em nghiêm túc đấy! Ở bên anh quá áp lực!” Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghiêm túc nói, nói xong lùi lại hai bước, thoát khỏi tay cậu, cởi chiếc áo khoác nặng nề của cậu khoác lên người, đặt lên tay vịn cầu thang, đi về phía cửa lối thoát hiểm, vừa tới cửa, tay của cô vừa nắm lấy tay nắm cửa thì cơ thể bị cậu kéo mạnh, quay mặt đối diện với cậu!

“Lâm Dương! Em phải bị xử lý!” Cậu nghiến răng nói xong, nghiêng đầu, hung hăng hôn cô!

Nụ hôn bá đạo mạnh mẽ lâu ngày không gặp chiếm lấy cô, nước mắt cô lăn dài…

Cậu càng cưng chiều và bảo vệ cô như vậy, cô càng khó chịu, tiếng nghẹn ngào phát ra từ sâu trong cổ họng, cô nắm lấy cánh tay cậu.

Nụ hôn như muốn chiếm đoạt cô kết thúc, cậu ấn cô vào lòng rồi ôm chặt lấy cô, Lâm Dương không kìm được khóc thành tiếng, cũng ôm chặt lấy cậu, “Anh Lục… Anh đừng như vậy…” Vòng tay của cậu quá ấm, khiến cô sao nỡ chia tay?!

“Lâm Dương, anh biết em đang tự trách mình khi thấy ông nội Khương hôn mê không tỉnh. Nhưng đó không phải lỗi của em! Em đừng cố chấp! Càng không được phép nói chia tay với anh!” Cậu ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đang run rẩy của cô, giọng điệu kiên định đó không cho phép cô có chút d.a.o động nào!

Nhất định là chuyện của ông nội Khương có đả kích quá lớn đối với cô nên cô mới phủ nhận bản thân như vậy, trước đây cô không như thế này.

Trước đây cậu rất ngưỡng mộ khí chất không tự ti cũng không kiêu ngạo trên người cô, cho dù ăn nhờ ở đậu cũng không bao giờ cam chịu, vẫn luôn tích cực vươn lên, hiểu rõ phương hướng phía trước!

Cô nằm trong vòng tay cậu, lắng nghe những lời anh nói, lại khóc thành tiếng, “Nếu em không đến thành phố J, ông nội sẽ không như thế này! Ông đã nhận nuôi em, nhưng lại vì em mà trở thành thế này… Nếu lúc đầu em không ở bên anh, Khương Dao Dao có bớt ghen tị với em không?”

Nghe cô nói như vậy, Lục Tiểu Cổn một lần nữa muốn xử lý cô, nhưng anh cũng hiểu cô là bị đả kích quá lớn nên nhất thời không thể xoay sở được!

“Đáng lẽ em không nên đến thành phố J, càng không nên ở bên anh…” Cô khàn giọng nói, lời nói ra khiến anh tổn thương.

“Lâm Dương! Em bây giờ đang mất kiểm soát cảm xúc, anh không so đo với em! Nhưng mà, em đừng hòng chia tay với anh!” Cậu buông cô ra, siết chặt vai cô, nói như đinh đóng cột.

Lúc này, điện thoại trong túi quần Lâm Dương đổ chuông, cô định thần lại, lập tức rút ra.

Là quầy y tá gọi tới, cô nghe máy, vội vội vàng vàng mở cửa chạy ra ngoài, áo khoác của anh trên người cô rơi xuống đất, chỉ còn lại một mình cậu đứng trong lối thoát hiểm trống vắng…

Lâm Dương nghĩ rằng sẽ có bất ngờ, kết quả là y tá phát hiện trong phòng bệnh không có người chăm sóc nên gọi cô về.

Ông nội vẫn nằm bất động, như thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại…

“Ông ơi, anh Lục đã về rồi… Ông ơi, ông thấy con có phải là một tai họa không? Tại sao hồi đó ông lại tốt bụng đón con đến thành phố J vậy? Ông là ân nhân của con, lại vì con thành ra thế này…” Cô ngồi bên cạnh trên giường bệnh, nắm tay ông cụ, khàn giọng nói.

Lục Tiểu Cổn đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cô qua ô cửa sổ trên cửa, nắm chặt tay.

Sau khi rời khỏi khoa nội trú, cậu đến căng tin bán t.h.u.ố.c lá và rượu ngoài cổng bệnh viện mua một gói t.h.u.ố.c lá Dubao rất nặng, rút ra một điếu và châm lửa, hút thật mạnh, sau khi bình tĩnh lại, gọi điện cho Diệp Kiều, hỏi về bệnh tình của ông nội Khương.

Tại sao Diệp Kiều không mời chuyên gia khoa não giỏi nhất cho ông cụ?

Các chuyên gia uy tín ở nước ngoài đều đã được mời đến, kết luận duy nhất là: xem vận may.

Dù có tỉnh lại cũng sẽ để lại di chứng nặng nề!

“Tiểu Cổn, tối đưa Dương Dương về nhà ăn cơm nhé? Mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu cho mấy đứa!” Diệp Kiều nói trong điện thoại.

“Mẹ ơi thôi, cô ấy cũng không đi được, con ở lại bệnh viện cùng cô ấy. Mẹ, cám ơn mẹ!” Trong góc, cậu cầm điện thoại nghiêm túc nói, đặc biệt là bốn chữ cuối, tràn đầy tôn kính.

Khi đó, Diệp Kiều đang ngồi trong phòng làm việc, nghe con trai nói, khóe miệng nhếch lên, “Đại thiếu gia của tôi đột nhiên lại nói chuyện với tôi như vậy, mẹ con thật sự là được sủng ái mà lo sợ!”

Tiểu tử tối, từ nhỏ đến lớn đã thích gọi thẳng tên cô, kéo theo tật xấu này của Lục Tiểu Vũ!

Lục Tiểu Cổn cũng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, “Đồng chí Diệp Kiều! Biểu hiện xuất sắc! Trao tặng bằng khen mẹ chồng ba tốt!” Cậu hiếm khi nói đùa.

“Tiểu tử tối!” Diệp Kiều cười nói, “Chăm sóc tốt cho Lâm Dương đi, tiểu nha đầu thời gian này đã chịu không ít thiệt thòi, cũng chịu không ít vất vả! Đang là lúc buồn nhất! Con cũng phải trải qua thử thách!”

Sau đó, Diệp Kiều dặn dò con trai.

Cô lo lắng cho đứa con trai cao ngạo của mình sẽ lùi bước vì sự tiêu cực của Lâm Dương, nhưng đàn ông nhà họ Lục chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ!

Cậu đáp xong liền cúp điện thoại.

……

Lâm Dương tưởng cậu đã đi rồi, đến bữa tối, cậu đến, đóng gói rất nhiều đồ ăn bày lên trên bàn.

“Anh Lục, chúng ta…”

“Lâm Dương, em đừng nói gì cả, ngồi xuống ăn cơm đi!” Cậu nói với giọng điệu ra lệnh.

Cô đã gầy thành bộ dạng gì rồi?!

Lâm Dương nhìn cậu đi vào nhà vệ sinh, do dự ngồi xuống, cầm đũa dùng một lần lên.

Hai người mặt đối mặt ngồi ở bên bàn trà phòng bệnh cao cấp ăn cơm, Lâm Dương nhai chậm rãi, không có chút khẩu vị nào, cậu gắp thịt cho cô, cô khó khăn lắm mới nuốt được xuống, không ai nói gì.

Lâm Dương muốn hỏi cậu nửa năm qua đã đi đâu, có vất vả không, mỗi lần lời nói đến miệng lại nuốt xuống, thỉnh thoảng len lén nhìn mặt cậu, bởi vì mũ lưỡi trai che mất, nên không nhìn thấy…

——

Buổi tối, cậu cả Diệp sau nửa năm “xuất ngoại” trở về, đã mời một đám bạn đến biệt thự.

“Bà cô nhỏ của tôi cũng nể mặt tới rồi!” Nhìn thấy Trần Tiểu Quả đi vào, cậu cả Diệp rất kích động nói, cô nhóc còn mang đồ ngon đến cho cậu ấy!

Trần Tiểu Quả nhìn cậu ấy, khóe miệng nhếch lên, mở hộp bánh trên tay ra, một chiếc bánh kem hình mũ màu xanh lá cây lộng lẫy bày ra trước mặt cậu ấy, “Anh Mộc Đầu, em đã đặc biệt làm cho anh!”

Khi đang nói chuyện, Lạc Nhi vui vẻ chạy về phía bên này, cô ta thân mật ôm lấy cánh tay của cậu cả Diệp.

Chiếc bánh kém làm thành tạo hình mũ lưỡi trai, được rắc lên một lớp bột matcha dày!

Trần Tiểu Quả một tay cầm chiếc bánh kem đó, vẻ mặt tươi cười hiếm thấy nhìn cậu cả Diệp đang tái xanh mặt, cô ấy cố ý liếc nhìn Lạc Nhi một cái.

!!!

Cậu cả Diệp định thần lại, nghiến răng nghiến lợi, nhìn Trần Tiểu Quả đang mặc áo phao với vẻ mặt tươi cười.

Cậu ấy biết là cô nhóc này không có lòng tốt làm đồ ăn cho mình như vậy!

Cả cái mũ xanh này, là chuyện gì vậy?!

Và sắc mặt của Lạc Nhi bên cạnh cậu ấy cũng hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại tự nhiên, “Trần Tiểu Quả, sao em lại làm một chiếc mũ xanh tặng cho anh của em vậy?”

Nghe Lạc Nhi nói, Trần Tiểu Quả thầm nghĩ, sao cô ta không chột dạ chút nào vậy?!

Khi Diệp Nhất Mộc không ở đây, cô ta đã dụ dỗ khắp nơi, cậu ấy vừa quay lại, lập tức ra vẻ giả nai si tình chờ cậu ấy trở về!

“Bà cô nhỏ! Cô không mong anh cô tốt chút nào!” Cậu cả Diệp nghiến răng nói, vươn tay xoa mạnh đầu Trần Tiểu Quả.

Sao người nào cũng mong cậu ấy bị cắm sừng?!

Lục Tiểu Vũ như vậy, Trần Tiểu Quả cũng vậy!

“Không cần em mong, anh vốn chính là số mệnh này!” Trần Tiểu Quả cao giọng nói, mỉm cười, đặt bánh kem lên bàn.

“Anh, anh vốn là số mệnh gì?! Nhóc con thối!” Cậu cả Diệp tức giận giậm chân, nửa năm không gặp, hình như cô ấy lại cao thêm một chút, khuôn mặt cũng càng ngày càng giống một thiếu nữ rồi.

Quả nhiên, tiểu nha đầu vẫn đang giận cậu ấy, nếu không sẽ không đem cả chiếc bánh kem mũ xanh đến cho cậu ấy!

Trần Tiểu Quả không để ý tới cậu ấy, đi đến bên sô pha, chào hỏi Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái trốn trong sô pha rất lâu không cùng lập đội giao lưu.

Thấy Diệp Nhất Mộc và Tiểu Bạch Thái đen như nhau, tóc cũng cạo trọc lóc, điều này đã khẳng định suy đoán lúc trước là đúng, mấy tháng nay họ đã đi lính!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-691.html.]

Cậu cả Diệp mấy tháng không giao lưu cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giao lưu, Lạc Nhi ngồi bên cạnh cậu ấy, không ngừng đút đồ ăn cho cậu ấy.

Lạc Nhi cũng không ngờ, Diệp Nhất Mộc sau khi mất liên lạc mất tháng trở về còn tiếp tục tìm cô ta!

Cô ta còn cho rằng, cậu ấy sớm đã đá cô ta rồi, vì vậy hai tháng gần đây đã không chịu được cảnh cô đơn mà hẹn hò với những chàng trai khác.

Lần này, cô ta phải giữ chặt cậu ấy, sau này cũng không lộn xộn nữa!

Buổi tối sau khi dùng bữa ở biệt thự xong, Lạc Nhi hào hứng đi lên lầu, chuẩn bị đêm nay đoạt lấy cậu cả Diệp.

Kết quả, Trần Tiểu Quả dẫn một đám trẻ con ở đại viện chơi bịt mắt bắt dê!

“Trần Tiểu Quả, em còn nhỏ sao?! Vẫn chơi bịt mắt bắt dê! Đã muộn rồi, anh Mộc Đầu của em đã gọi xe cho các em rồi, các em mau về nhà đi!” Lạc Nhi ra vẻ nữ chủ nhân, nói với Trần Tiểu Quả.

“Chị Lạc Nhi, em và anh Mộc Đầu đã nói rồi, đêm nay bọn em sẽ ở lại đây chơi! Nếu hai người hẹn hò, tốt hơn hết là đi thuê phòng đi, có không khí không phải sao?!” Trần Tiểu Quả cao giọng nói.

Lời của cô ấy vừa hay bị cậu cả Diệp đang đi lên lầu nghe thấy, cậu ấy không vui nói: “Trần Tiểu Quả, em lại học cái không tốt rồi!”

“Anh Diệp, em lại cảm thấy Tiểu Quả Tử nói khá đúng, chúng ta đi sang bên đối diện chơi đi, có được không?” Lạc Nhi làm nũng với cậu cả Diệp, “Anh Thái và chị Vũ hình như cũng đi rồi…”

Ra khỏi khu biệt thự, đối diện chính là một khách sạn năm sao!

Cậu cả Diệp nghĩ đến việc lúc trước luôn bị mấy người bọn họ cười nhạo, rốt cuộc cũng động lòng, “Trần Tiểu Quả, bọn em đêm nay ở đây, đừng có chạy lung tung, biết chưa?!”

Trước khi đi cậu ấy không quen dặn dò Trần Tiểu Quả.

Trần Tiểu Quả vội vàng gật đầu, “Hai người mau yên tâm đi đi! Chút xa cách còn hơn cả tân hôn, một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng!”

Nhóc con thối tha này, đêm nay không biết có ý đồ gì?! Lúc trước còn nghĩ hết cách để ngăn cản cậu ấy, không cho cậu ấy quen với Lạc Nhi!

Lẽ nào, sau khi học cấp ba, cô ấy yêu đương rồi?

Không cố chấp thích cậu ấy nữa?

Nghĩ đến đây, trái tim cậu cả Diệp có chút nghẹn một cách khó hiểu, cậu ấy nghiến răng, lát nữa phải dạy dỗ cô ấy một trận, ai cho cô ấy yêu sớm!

Trần Tiểu Quả sau khi thấy họ lái xe rời đi, lập tức gọi điện cho bạn thân của mình, cũng chính là em gái của chàng trai đã từng hẹn hò với Lạc Nhi lúc trước!

Một lúc sau, cô ấy đã rời khỏi biệt thự.

——

Trong sảnh khách sạn lộng lẫy, Lạc Nhi đang làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, Diệp Nhất Mộc nhận được điện thoại của Trần Tiểu Quả gọi ra bên ngoài khách sạn.

“Trần Tiểu Quả, có phải em lại muốn phá hoại chuyện tốt của anh không?” Cậu cả Diệp nghe lệnh của bà cô Trần Tiểu Quả, đi ra ngoài khách sạn, lúc này, một chiếc xe thể thao dừng lại ở vị trí đậu xe ở cửa khách sạn, một anh chàng đẹp trai từ trên xe bước xuống, đi vào khách sạn.

Lúc đó, Trần Tiểu Quả đang trốn ở bãi đậu xe của khách sạn, sau một chiếc SUV, lén nhìn về phía cửa khách sạn, thấy anh trai của bạn mình đã vào khách sạn, cô ấy nhếch môi, thái độ đang xem kịch hay.

“Phá hoại chuyện tốt của anh? Em rảnh sao? Người lăng nhăng như anh, sớm bị người ta thu phục mới được, nếu không bao nhiêu đóa hoa của đất nước đều bị anh tàn hại?! Không làm phiền anh chơi nữa, anh mau vào khách sạn đi!” Trần Tiểu Quả nói nhỏ, nói xong liền cúp máy.

Nghe giọng điệu này của Trần Tiểu Quả, hình như tiểu nha đầu thật sự không còn hứng thú với cậu ấy nữa!

Cậu cả Diệp ở bên cạnh thùng rác, dập đầu thuốc rồi đi vào khách sạn.

Vừa vào liền nhìn thấy Lạc Nhi đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông!

“Anh làm gì vậy, buông tôi ra! Anh Diệp!” Lạc Nhi thấy Diệp Nhất Mộc đi vào, vội vàng thay đổi sắc mặt, vùng vẫy chạy về phía cậu ấy!

Chàng trai trẻ để tóc quiff đẹp trai, thấy Lạc Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Nhất Mộc, cười chế giễu.

“Chuyện gì vậy?!” Cậu cả Diệp cao giọng hỏi.

Anh chàng đẹp trai để tóc quiff bước tới, “Cậu Diệp, sao anh lại đi cùng bạn gái của tôi?”

Diệp Nhất Mộc sững sờ.

“Ai là bạn gái của anh?! Chúng ta căn bản không quen biết nhau! Sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa! Anh Diệp, người này điên rồi!” Lạc Nhi nói rồi kéo Diệp Nhất Mộc định rời đi!

Khóe miệng anh chàng đẹp trai để tóc quiff Hàn Chấn giật giật, “Lạc Nhi, em nói gì cơ? Chúng ta không quen biết nhau?”

Anh ta nhìn Lạc Nhi với mái tóc thẳng, mỉa mai hỏi.

“Chúng ta căn bản không quen biết, là anh luôn theo đuổi tôi âm hồn bất tán! Anh Diệp, mặc kệ anh ta, chúng ta đi!” Lạc Nhi lại nói, hai tay ôm lấy tay của Diệp Nhất Mộc, kéo cậu ấy rời đi.

Nhưng cậu ấy vững như bàn thạch, đâu phải là người mà một cô gái yếu đuối như cô ta có thể kéo được!

“Lương Lạc Nhi! Cô là một con đĩ bắt cá hai tay! Thấy anh ta quay về, lập tức đá tôi có phải không?! Chúng ta không quen biết?! Vậy đây là gì?!” Hàn Chấn bị Lạc Nhi chọc giận, lấy điện thoại ra mở album ảnh, mở ảnh chụp chung của họ ra và đặt trước mặt họ.

Khi nhìn thấy bức ảnh thân mật của Lạc Nhi và người đàn ông này trong điện thoại, cậu cả Diệp nắm chặt tay, hóa ra cậu ấy thực sự bị cắm sừng!

Lạc Nhi nhìn cậu ấy, không ngừng lắc đầu, “Anh Lạc, em, em…”

Diệp Nhất Mộc kéo tay cô ta ra, sức lực đó thực sự có thể bẻ gãy cánh tay của Lạc Nhi!

“Cút!” Cậu ấy lạnh lùng nói một chữ này, thêm một chữ cũng cảm thấy lãng phí nước miếng!

“Anh Diệp!” Lạc Nhi vẫn muốn đuổi theo cậu ấy, nhưng bị Hàn Chấn kéo lại, “Hay lắm Lương Lạc Nhi! Cô thật là đê tiện!”

“Hàn Chấn! Sao anh biết đêm nay tôi đến đây?!” Lạc Nhi thấp giọng hỏi.

Diệp Nhất Mộc đột nhiên quay về, cô ta còn chưa kịp nói chia tay với Hàn Chấn, kết quả anh ta đã tìm đến, còn bị Diệp Nhất Mộc bắt gặp!

Hàn Chấn cảm thấy Lương Lạc Nhi thật sự là đồ đê tiện, cũng thật sự không coi anh ta ra gì! Còn không biết xấu hổ hỏi anh ta làm sao biết được!

Nếu không phải em gái anh ta nói với anh ta rằng cô ta và cậu cả Diệp đến đây thuê phòng, anh ta vẫn ngốc nghếch nghĩ rằng cô ta chỉ có một mình anh ta!

Anh ta mỉa mai trừng mắt nhìn Lương Lạc Nhi, “Lương Lạc Nhi! Sau này đừng để lão tử gặp lại cô!”

Ném lại câu này, Hàn Chấn liền rời đi, ra khỏi khách sạn, thấy cậu cả Diệp vừa lên xe, anh ta đi tới, gõ cửa xe, đưa cho cậu ấy một điếu thuốc, đương nhiên là Diệp Nhất Mộc không nhận.

“Anh Diệp, tôi thề là tôi tuyệt đối không biết cô ta đang qua lại với anh!” Đều là người trong cùng một giới, địa vị của cậu cả Diệp trong giới này cũng đứng nhất, đứng nhì, Hàn Chấn tất nhiên sợ đắc tội với cậu ấy.

“Tôi biết là anh không có cái gan đó!” Cậu cả Diệp mặt không biểu cảm nói, nói xong, kéo cửa xe lên, tiêu sái rời đi!

Đừng thấy bình thường cậu ấy gọi “Lạc Nhi, Lạc Nhi”, đó là để thể hiện với đám anh em tốt của cậu ấy, khi thực sự bị Lạc Nhi cắm sừng, ngoại trừ việc không thể nhịn nhục được, cậu ấy không hề cảm thấy đau lòng.

Càng sẽ không vì loại giả nai như Lạc Nhi mà nổi giận thậm chí động tay!

Cậu ấy vừa lái xe vừa đeo tai nghe bluetooth, buồn chán muốn gọi điện cho Tiểu Bạch Thái, vừa bấm số lại lập tức dập máy, mẹ kiếp, bây giờ cậu ấy mà gọi điện cho họ, chuyện bị cắm sừng không phải sẽ bị bọn họ biết sao?!

DTV

Sau này sẽ lại chế nhạo cậu ấy!

Cặp đôi Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ đó chắc chắn là đang vui vẻ rồi!

Cậu cả Diệp nghiến răng, đang định tăng tốc thì thấy trên lề đường có một bóng người quen thuộc, lập tức tấp xe vào lề.

“Bà cô nhỏ, lên xe đi?!” Cậu cả Diệp kéo cửa kính xe ở ghế phụ xuống, nhìn Trần Tiểu Quả trên lề đường, cao giọng nói.

Trần Tiểu Quả cũng không khách sáo với cậu ấy, ngồi vào hàng ghế sau: “Anh Mộc Đầu, anh kết thúc sớm như vậy sao? Đừng nói là sinh lý có vấn đề gì nhé?!”

Cô ấy giả vờ không biết chuyện cậu ấy bị cắm sừng, cố ý móc mỉa cậu ấy.

!!!

Bà cô nhỏ này sinh ra là để đối đầu với cậu ấy phải không?!

“Trần Tiểu Quả, cái gì gọi là kết thúc sớm? Cái gì gọi là sinh lý?” Cậu ấy cố ý trêu chọc cô ấy nói, liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe, cô nhóc ở ghế sau cười đắc ý, “Em không ở biệt thự chơi nữa sao? Chạy ra ngoài làm gì?”

“À, em ra ngoài mua chút đồ, phiền anh đưa em về nhà đi, trời đổ tuyết rồi, bao nhiêu thịt em còn chưa thu dọn!” Trần Tiểu Quả đùa cợt nói.

“Trần Tiểu Quả! Hóa ra là chuyện tốt mà em làm! Anh nói rồi nhóc con nhà em tặng cho anh bánh kem mũ xanh là có ý gì!” Cậu cả Diệp đập vô lăng nói.

Trần Tiểu Quả không nói gì.

“Nhóc con nhà em lại ngắt một đóa hoa đào của anh!”

“Ồ, anh còn cảm thấy đáng tiếc sao? Quay lại tìm đóa hoa đào nát đó đi, ai ngăn cản anh không cho anh đi chứ?!” Trần Tiểu Quả trợn mắt cao giọng phản bác.

Cậu cả Diệp: “…” Quay lại tìm là không thể, cậu ấy cũng không thực sự tiếc nuối đóa hoa đào nát này!

——

Lục Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch Thái chui trong chăn chơi game sau khi vươn vai ngáp một cái, kéo chăn ra bước xuống giường, “Muộn rồi, về nhà thôi!”

Họ không thật sự đi thuê phòng, mà là quay về đại viện, đây là nhà của ông nội Tiểu Bạch Thái, cách tòa nhà thủ trưởng một đoạn, là một tứ hợp viện nhỏ sạch sẽ.

Tiểu Bạch Thái đi ra khỏi phòng trước, đi tới cửa, mở cánh cửa gỗ, nhìn ra bên ngoài, mặt đất phủ đầy tuyết.

“Bên ngoài tuyết rất dày, đêm nay đừng đi nữa!” Cậu quay người lại, nhìn cô đi ra khỏi phòng, trầm giọng nói.

Lục Tiểu Vũ dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt đẹp nhìn cậu, “Không đi… Cũng được! Lâu rồi không xem phim kinh dị!”

Loading...