Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 685
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:13
Lượt xem: 2
Trần Tiểu Quả dựa lưng lên bồn nước, trong lúc la lớn, thân hình cao lớn thon gầy của Diệp Nhất Mộc đã vọt tới trước mặt cô, vẻ mặt cậu tức giận!
“Anh làm gì thế?! Anh đánh em!”. Trong lòng Diệp Nhất Mộc cảm thấy cực kỳ bất công, lại uống say, cậu hung ác nói.
Trần Tiểu Quả tuy sợ, nhưng cũng không phải quá sợ hãi, cô ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, lên tiếng nói: “Anh dám?!”
Cô có mái tóc dài, mặc áo sơ mi vạt chéo kiểu Trung Quốc, vòng eo rõ ràng, đường cong lả lướt, Diệp Nhất Mộc đang định đánh m.ô.n.g cô, lúc này cũng bị rung động!
Cậu lại tới gần hai bước, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, ngay sau đó, cậu khom lưng hôn mạnh lên hai cánh môi đầy đặn mặc dù không bôi son nhưng vẫn hồng hào của cô!
Trần Tiểu Quả bối rối, hai mắt trợn tròn…
Mùi t.h.u.ố.c lá và mùi rượu nồng nặc, dị vật trơn trượt nóng hổi, lấp đầy miệng cô!
Trong căn bếp rộng rãi và ngăn nắp, vòi nước vẫn đang chảy róc rách, bên cạnh bồn nước, cô gái áp chặt vào bồn, khuôn mặt bị chàng trai cao lớn ôm lấy, cậu đang điên cuồng mà hôn cô…
Cuối cùng, cô tỉnh táo lại, cậu cũng rốt cuộc buông lỏng cô ra!
“Bốp!”
Một bạt tai thanh thúy đánh vào má cậu!
Trần Tiểu Quả không chút nghĩ ngợi mà chợt tát cho Diệp Nhất Mộc một bạt tai, ngay sau đó cô không ngừng dùng mu bàn tay lau lên môi mình: “Đồ khốn!”.
Cô lớn tiếng rống lên.
Lúc này, Lục Tiểu Cổn ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh chợt đứng lên, xông vào: “Diệp Nhất Mộc! Cậu điên rồi sao?!”.
Lục Tiểu Cổn tóm lấy vạt áo cậu, hung ác nói.
Không cần nghĩ cũng biết, tên khốn này lại bắt nạt Tiểu Quả rồi!
Trần Tiểu Quả che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, sắc mặt cô đỏ lên, Lâm Dương bước tới đỡ cô.
Bị tát một cái, Diệp Nhất Mộc như ở trong mộng mới tỉnh, sau đó mới nhận ra vừa rồi mình không kiềm chế nổi mà đã hôn Trần Tiểu Quả!
Mặt cậu ngơ ra.
Lục Tiểu Cổn buông cậu ra, cậu cả Diệp lảo đảo lui sau hai bước, suýt nữa té ngã, ánh mắt nhìn lên người Trần Tiểu Quả đang khóc.
“Diệp Nhất Mộc! Nếu cậu không có ý nghĩ đó với Tiểu Quả thì đừng có chọc cô ấy! Nếu có ý nghĩ đó thì con mẹ nó đuổi hết oanh oanh yến yến bên ngoài kia cho sạch sẻ đi, rồi chờ Tiểu Quả lớn lên! Con mẹ nó đừng có cái kiểu mập mờ không rõ ràng như thế!”. Ngài Cổn luôn không thích xen vào việc của người khác, bây giờ cũng phải trầm giọng dạy bảo.
Bởi vì Trần Tiểu Quả chơi với bọn họ từ nhỏ đến lớn, cũng vì cô là con gái của chú Đại Ngốc nên cậu mới quan tâm.
“Ai, ai có ý nghĩ với con nhóc như nó?!”. Cậu cả Diệp hoa mắt váng đầu vô liêm sỉ nói.
Ngài Cổn nghiến răng, vung nắm đ.ấ.m lên đánh vào mặt cậu!
“Anh Tiểu Cổn! Em càng không có suy nghĩ gì với anh ta cả!”. Trần Tiểu Quả lên tiếng, nước mắt rơi xuống lần nữa, cô cúi thấp đầu định chạy.
“Trần Tiểu Quả!”. Diệp Nhất Mộc đuổi theo, bắt lấy cánh tay cô, Trần Tiểu Quả bị cậu chạm vào mà như con mèo nhỏ xù lông, giãy dụa kịch liệt, dương nanh múa vuốt với cậu!
Lục Tiểu Cổn kéo Lâm Dương ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
“Quả Tử, vừa rồi anh uống nhiều, đầu óc nhất thời không kiểm soát được, em đừng để trong lòng!”. Cậu cả Diệp hoa mắt váng đầu kéo chặt cô, áy náy nói với cô.
“Ghê tởm!”. Trần Tiểu Quả rít ra từ kẽ răng.
“Ghê tởm cái gì?! Đây là nụ hôn đầu của anh đó! Mẹ kiếp, nụ hôn đầu của anh thế mà lại bị một con nhóc như em cướp đi mất!”. Cậu cả Diệp càng nói càng thấy khó tin, vẻ mặt phiền muộn.
“Ai mà thèm nụ hôn đầu của anh! Buông ra!”. Suy nghĩ muốn g.i.ế.c tên khốn này Trần Tiểu Quả cũng có luôn rồi, kết quả cậu còn mặt dày mày dạn lôi kéo cô!
Sao trước đây cô lại thích cái đống cặn bã như vậy chứ?!
Cậu đã có bạn gái rồi, thế mà vẫn trêu chọc cô!
Nhìn ánh mắt phẫn hận của Trần Tiểu Quả, n.g.ự.c Diệp Nhất Mộc càng tắc nghẽn khó chịu: “Em không thèm, anh cũng phải cho em biết! Anh không ghê tởm! Diệp Nhất Mộc anh sạch sẻ! Em đừng có mà tỏ vẻ ghét bỏ anh!”
Cậu vô cùng hy vọng cậu và Trần Tiểu Quả vẫn có thể giống như trước đây, cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ, cậu không muốn mất đi người em gái này.
Nhưng mà cô nhóc này đã hoàn toàn thay đổi, cậu chỉ còn thấy được sự lạnh lùng và chán ghét trong mắt cô!
Trần Tiểu Quả gắng sức gạt cánh tay cậu ra, giễu cợt nói: “Em không ghét bỏ anh! Hôm nay em chỉ xem như bị chó cắn thôi!”
Nói xong, cô nhanh chóng ra khỏi phòng bếp.
Bị chó cắn?
Cô thế mà lại hình dung nụ hôn của cậu như thế!
Lúc cậu cả Diệp trở về phòng khách thì không thấy Trần Tiểu Quả đâu, cậu ngã lên hế salon, ngủ như lợn chết…
Lúc cậu cả Diệp thức dậy, phát hiện trong biệt thự chỉ còn lại một mình mình, đã nói là tụ tập nhưng lại không có gì cả!
Còn hai cặp đôi thì mỗi bên hẹn hò riêng với nhau.
Ngài Cổn đưa bạn gái nhỏ đi mua sắm, mua cho cô một đôi giày mới, Lâm Dương không muốn mang giày cao gót nữa, cậu không nghe, cậu nói, thích nhìn cô mang giày cao gót.
Chân cô không lớn, bàn chân vừa trắng vừa gầy, để trần vô cùng gợi cảm. Trên mặt giày da mũi nhọn đính những viên kim cương xanh lấp lánh, rất lóa mắt.
“Anh Lục, em mời anh ăn kem ốc quế có được không?”. Lâm Dương đi tới bên cạnh quầy “Nữ hoàng Băng Giá”, thèm ăn mà nói.
“Em ăn đi, anh không cần”. Cậu không thích ăn kem.
Lâm Dương nhíu mày: “Không biết lãng mạn chút nào hết…”
Ngài Cổn: “…”. Cùng ăn kem ốc quế gọi là lãng mạn?
Bạn trai không nói hai lời, chủ động bước tới bên quầy, mua hai viên kem, Lâm Dương vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau, trong tay hai người mỗi người cầm một que kem, đi về rạp chiếu phim ở tầng sáu trung tâm thương mại.
“Sao anh không ăn?”. Thấy cậu chỉ lo cầm, lạnh lùng không chịu ăn, Lâm Dương nói, sau đó đưa cái của mình đến bên môi cậu.
Cậu sửng sốt một chút, rốt cuộc vẫn ăn một miếng, để phối hợp với cô, hình tượng lạnh lùng xa cách gì gì đó, nứt vỡ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi mua sắm, đi xem phim, đến tầng sáu, cậu đi mua vé xem phim suất gần nhất, cô đi mua một hộp bỏng ngô lớn và hai ly trà sữa lạnh.
Thấy cô hưng phấn như một đứa trẻ, cậu cũng cười…
“Anh Lục cười rộ lên trông rất ấm áp!”. Cô đi tới bên cạnh cậu, cười nói.
“Đẹp trai không?”. Cậu thản nhiên hỏi.
“Đẹp trai c.h.ế.t mười!”. Cô mê đắm đáp!
…
Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đến trường bắn, chơi đến khi trời tối đen, hai người mới đi về.
“Tư lệnh, hôm nay là lễ trưởng thành của tư lệnh, thuộc hạ tặng bản thân cho tư lệnh, có được không?”. Tiểu Bạch Thái bỗng nhiên chắn trước mặt cô, tay chỉ vào một khách sạn năm sáu ở phía bên kia đường.
Lục Tiểu Vũ khoanh hai tay trước ngực, nghe cậu nói như là chuyện cười, cô lắc đầu: “Thằng nhóc thúi, chị không đáng phạm tội vì em đâu!”
Cô vừa nói xong, trái tim Tiểu Bạch Thái lại tan nát, cậu không có sức hấp dẫn như vậy sao?!
Bình thường tay cũng không cho cậu nắm!
Hôn môi với cậu cũng nói không có cảm giác, giống như làm cho có lệ vậy!
Lục Tiểu Vũ vừa định tránh khỏi cậu thì phát hiện đằng sau cách đó không xa có một nòng s.ú.n.g đang thò ra từ một chiếc xe tải, cô bắt đầu lo lắng, không chút nghĩ ngợi mà vịn lấy Tiểu Bạch Thái hất cậu ra, mình thì chắn bên cạnh cậu, lúc này một tiếng “vút” vang lên, một cây kim đ.â.m sau gáy Lục Tiểu Vũ, cô nhất thời mất đi tri giác!
“Tiểu Vũ!”. Lúc này Tiểu Bạch Thái mới định hình được, ôm lấy cô sắp ngã, rống to hơn!
“Mẹ kiếp! Không b.ắ.n trúng thằng con trai, đứa con gái ngăn cản rồi!”.
“Lại b.ắ.n thằng con trai!”
Lúc này, chiếc xe tải đã dời đến vị trí song song Tiểu Bạch Thái, lại một phát s.ú.n.g b.ắ.n tới, lần này Tiểu Bạch Thái mất đi tri giác, bốn người đàn ông xông tới từ chỗ tối, kéo hai người họ lên xe tải, mà trên xe tải đã có một người đang nằm rồi, đó chính là Diệp Nhất Mộc cũng bị b.ắ.n thuốc mê!
Chiếc xe tải màu đen nhanh chóng rời đi, bọn họ hành động cực nhanh, khiến người qua đường không hề phát hiện ra điều gì!
Nhà họ Khương, Khương Dao Dao đứng trong sân, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, chờ Lâm Dương mất mặt ở nhà họ Lục quay về. Tuy cô ta biết, cho dù ngày hôm nay Lâm Dương bị mất mặt thì Lục Chiến Qua chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Nhưng mà, người thân bạn bè của cậu nhất định sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Lâm Dương, trong lòng Lâm Dương chắc chắn cũng khó chịu.
Cô ta không muốn thấy Lâm Dương được sống tốt.
Con nhỏ thối tha, rõ ràng xuất thân không tốt bằng mình, nhưng mọi phương diện đều tốt hơn mình!
Đáng giận nhất là, cô ta còn leo lên được Lục Chiến Qua!
Đó là người mà mình thích từ nhỏ đến lớn!
Thậm chí trong lòng Khương Dao Dao còn có suy nghĩ biến thái rằng, người con trai mình yêu mến bị Lâm Dương cướp đi mất!
Đế giày gõ lên nền xi măng vang lên tiếng “lộc cộc”, sau đó là những điểm sáng lấp lánh hấp dẫn ánh mắt của Khương Dao Dao, giày da màu xanh đen, ưu nhã lóa mắt, khí chất gấp mấy lần đôi trước.
Cô ta ngẩng đầu lên, thấy Lâm Dương đã đi tới.
Nhìn đại mỹ nữ Lâm Dương trước mắt với dáng người xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất cao quý, ngay cả Khương Dao Dao cũng thấy cô quả thật khác biệt một trời một vực với cái dáng vẻ tomboy trước đây!
Lâm Dương không nhìn cô ta mà đi tới cửa.
Khương Dao Dao đang chua xót, không nhịn được mà nói: “Cảm giác mất mặt trước mặt người nhà họ Lục thế nào? Bọn họ chắc chắn không nói gì cô nhỉ!? Cũng đúng, bọn họ là gia tộc danh giá, làm sao có thể bàn tán trước mặt cô, sau lưng thì chắc chắn ghét bỏ con vịt xấu xí là cô muốn c.h.ế.t rồi!”
Khương Dao Dao định đánh đòn tâm lý, khiến Lâm Dương sinh ra tâm lý tự ti. Ông nội ra ngoài đi bộ, cô ta không sợ bị ông nghe thấy!
“Thì ra, giày của tôi là do cô làm hỏng!”. Lâm Dường lùi lại, nhìn cô ta, kích động nói.
“Đồ đần, giờ cô mới phát hiện ra à? Tôi phải mất một lúc lâu mới cứa gãy được gót giày, còn dùng nhựa cao su dán vào, thế nào, hôm nay không ngã sấp mặt chứ?”. Khương Dao Dao đắc ý nói.
Rất đúng lúc, cô ta vừa dứt lời thì ông Khương đi từ bên ngoài vào: “Khương Dao Dao! Cái con nhỏ hư đốn này!”
Ông tức giận quát.
Khương Dao Dao ngây ra như phỗng, làm thế nào cũng không ngờ là ông sẽ về sớm.
Ông Khương cũng nhìn thấy Lâm Dương về đại viện nên mới về nhà sớm.
“Ông nội, con, con…”
“Con cái gì mà con?! Ngày mai mày cút về nhà cha mẹ mày cho ông, đừng đến đại viện chọc ông mày ghét nữa!”. Ông tức giận quát.
Cha mẹ bây giờ đang thuê phòng ở, căn nhà nhỏ bé như cái vỏ ốc, Khương Dao Dao ghét bỏ, nghỉ hè là sống c.h.ế.t muốn đến đại viện ở, bảo cha mẹ xin giúp mới có thể tới.
“Ông nội! Ông lại bất công! Ông nhìn Lâm Dương đi, còn nhỏ tuổi đã biết diện biết yêu, tương lai còn thế nào nữa?!”. Khương Dao Dao cũng không quan tâm gì nữa, cô ta chỉ vào Lâm Dương và nói.
Ông Khương không để ý đến Khương Dao Dao, lớn tiếng nói trong sân như vậy, hàng xóm bên cạnh đều có thể nghe thấy được, hơn nữa, ông cũng biết là Lâm Dương được con nhà họ Lục mời đến tham gia tiệc sinh nhật.
Tuy gạt ông để yêu đương, nhưng mỗi lần đi ra ngoài Lâm Dương đều báo cáo với ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-685.html.]
Sau khi vào nhà, Khương Dao Dao còn định chỉnh đốn Lâm Dương, ông Khương suýt nữa cho cô ta một bạt tai, ra lệnh cho cô ta về phòng!
“Ông nội, đúng là con đang qua lại với Lục Chiến Qua, bởi vì chúng con đều còn nhỏ nên không công khai. Ông yên tâm, con sẽ không làm chuyện gì vượt giới hạn đâu, càng sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học hành!”. Lâm Dương sợ ông hiểu lầm gì đó với cô, rốt cuộc đã nói ra.
Ông Khương vô cùng kinh ngạc, sau đó có cảm giác nhận ra muộn màng: “Ông đã nói thằng nhóc đó mà, bình thường không thích chơi với con gái, sao cứ khăng khăng chỉ quen với con chứ!”
Mặt Lâm Dương đỏ như cà chua chín.
DTV
Lúc này, dưới ánh đèn đường trong đại viện, ngài Cổn đang dựa vào cột đèn, mở món quà mà cô bạn gái nhỏ tặng cho cậu trong dịp lễ trưởng thành.
Đó là một quyển số tay ghi chép lại từng chi tiết nhỏ nhặt giữa bọn họ do Lâm Dương tự tay làm nên.
Khúc dạo đầu là lúc bọn họ mới bắt đầu, cậu bé mặc trang phục mùa đông, vì mặc quần tương đối nhiều nên lúc đi tiểu phải cởi tương đối nhiều, vừa vặn lộ ra cái bớt chữ “Cổn”.
Trong sổ tay, ngài Tiểu Cổn đưa lưng về phía cô, trên m.ô.n.g rõ ràng có chữ “Cổn”, Đầu Nấm phía sau cậu che miệng lại, tỏ vẻ rất giật mình!
Trên đó cô viết: Lần đầu tiên gặp gỡ, thấy được cái bớt của ngài Cổn, từ đó về sau, đã bị tiểu bá vương này theo dõi!
Ngài Cổn: Chết tiệt!
Đầu Nấm: Huhu anh…đừng đánh em, em không nói cho người khác biết còn không được sao?!
Ngài Cổn: Không được! Phải chịu trách nhiệm với tôi mới được!
Đầu Nấm: Chịu trách nhiệm thế nào?
Ngài Cổn: Cưới anh!
Xem xong trang này, thiếu niên áo trắng dưới ánh đèn đường cong môi, cho dù tính cảnh giác của cậu có cao tới đâu cũng sẽ không ngờ rằng, trong đại viện mà một con ruồi cũng không bay vào được này, thế mà lại có người b.ắ.n thuốc mê với cậu!
Cậu bị b.ắ.n trúng, đang định xoay người thì nhất thời mất hết tri giác, nhưng tay cậu vẫn còn nắm chặt quyển sổ tay.
Hai bóng đen xuất hiện từ phía sau cây tùng, nhanh chóng kéo cậu đi…
Tạp âm rất lớn khiến màng nhĩ người ta khó chịu, Lục Tiểu Cổn mặc áo sơ âm I trắng đã tỉnh dậy, nhưng cậu không lập tức mở mắt ra mà cẩn thận nhớ lại những gì mình đã gặp, thử nhúc nhích tay chân.
Tay cậu bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói.
Ai, ai mà dám trói cậu lại ở đại viện mà thần không biết quỷ không hay?!
“Mẹ kiếp! Con mẹ nó đây là cái quái gì thế này?!”. Lúc này, giọng nói đê tiện của Diệp Nhất Mộc vang lên, lúc đó Lục Tiểu Cổn mới nhận ra là cậu cũng bị trói tới!
“Tiểu Bạch Thái! Cậu tỉnh lại đi!”. Lúc này, giọng của Lục Tiểu Vũ cũng vang lên.
Lục Tiểu Cổn đang giả vờ bất tỉnh cũng phát hiện ra, bốn người họ đều bị trói lại.
“Tình huống gì đây?!”. Lục Tiểu Vũ vẫn còn mặc áo sơ mi đỏ, hai tay hai chân đều bị trói, nhìn về phía Tiểu Mộc Đầu, lại nhìn về phía Lục Tiểu Cổn vẫn đang hôn mê, sau đó nói với Tiểu Mộc Đầu.
“Tôi có biết đâu! Mẹ nó! Đang ở trên máy bay trực thăng à?!”. Tiểu Mộc Đầu quan sát tường đồng vách sắt xung quanh, còn có một cái cửa sổ bị bịt kín, trầm giọng nói.
Lục Tiểu Vũ cũng chắc chắn, đây là máy bay trực thăng.
Mấy đứa nhỏ lớn lên trong đại viện quân đội, là thế hệ sau của quân nhân, sao có thể không nhận ra máy bay trực thăng được chứ?
“Chiều qua tôi ngủ dậy mà không thấy mọi người đâu, vừa định ra ngoài tìm các cậu, còn chưa ra khỏi biệt thự thì đã bị b.ắ.n thuốc mê rồi! Mẹ kiếp!”. Cho dù bị bắt cóc, cậu cả Diệp cũng không hoảng sợ, lớn tiếng nói với Lục Tiểu Vũ.
“Tôi thì ra khỏi trường b.ắ.n với Tiểu Bạch Thái thì bị bắn! Tiểu Bạch Thái, cậu tỉnh lại đi!”. Lục Tiểu Vũ nhìn Tiểu Bạch Thái vẫn còn hôn mê bất tỉnh dựa lên vai mình, cô lớn tiếng gọi.
Đúng lúc này, Lục Tiểu Vũ và Tiểu Mộc Đầu thấy ngửa căn cabin bị người ta mở ra, người đàn ông mặc đồ đen, đầu đội mũ tử thần, chỉ lộ ra hai con mắt, vóc người hung hãn đi tới: “Hai đứa kia còn chưa tỉnh?”
Anh ta vừa dứt lời thì Lục Tiểu Cổn đang giả vờ bất tỉnh bỗng duỗi chân ra phía trước, tên đàn ông to con bị vấp lảo đảo về phía trước, lúc này, Tiểu Bạch Thái vẫn đang “hôn mê” đột nhiên nhảy lên, tuy tay chân đều bị trói, cậu vẫn lao về phía tên to con kia!
Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Cổn thật ra đã tỉnh từ lâu rồi, đang giả vờ bất tỉnh, còn hai đồng đội heo thiếu thông minh kia, vừa mới tỉnh lại, chưa phân tích tình hình của địch đã ồn ào rồi.
Tên to con bị quật ngã trên đất, lúc này, Lục Tiểu Vũ mới nhớ lại cách mà mấy “anh thợ da”* bọn họ lúc còn bé đã cùng nhau đối phó với đối thủ có thực lực mạnh hơn họ, cô lập tức nhào về phía Tiểu Bạch Thái!
(*) Tục ngữ có câu: Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng, nghĩa là bất kỳ khó khăn như thế nào nếu tất cả mọi người chung lòng, chung sức đều có thể vượt qua.
Liều c.h.ế.t đàn áp bọn bắt cóc!
Tiểu Bạch Thái và Lục Tiểu Vũ chồng lên nhau, đè bẹp cái tên bắt cóc mặc đồ đen, đầu đội mũ tử thần!
Lục Tiểu Vũ nhảy dựng lên, Tiểu Mộc Đầu cũng nhảy dựng lên!
“Con mẹ nó, may mà không cột cả tay lẫn chân của ông đây vào với nhau!”. Sau khi nhảy dựng lên, cậu ta thô lỗ hét lên.
May mà chỉ trói hai tay ra sau lưng, hai chân bị trói lại với nhau, nếu không thì…bọn họ cũng nhảy không nổi.
Lục Tiểu Cổn canh giữ ở cửa ngăn cabin, nhìn chằm chằm cabin trước mặt, hai tay vẫn còn bị trói đằng sau: “Đừng nói nhảm nữa! Qua đây cởi dây ra cho tôi!”
Câu này cậu nói với Tiểu Mộc Đầu, tuy đang ở trên máy bay trực thăng, đối phương chắc chắn vẫn còn có người, nhưng nếu hai tay hai chân tự do, bốn “anh thợ da” bọn họ có thể làm thêm được nhiều việc!
Tiểu Mộc Đầu nhảy cà tưng đến phía sau cậu: “Cởi thế nào? Anh đây cũng không phải chó!”
Lục Tiểu Cổn trừng mắt nhìn cậu một cái: “Trên móc khóa của ông đây có một cái lưỡi kiếm!”
Tiểu Mộc Đầu không thể nào gì khác hơn là cắn áo sơ mi trắng của cậu, nhìn xuống eo cậu: “Người anh em, nào có cái móc khóa nào đâu?!”
Lục Tiểu Cổn nhíu mày, đồ trên người cậu hẳn là bị những tên bắt cóc này tịch thu rồi!
“Cắn ra!”. Cậu trầm giọng nói.
Tiểu Mộc Đầu không thể làm gì khác hơn là đến phía sau cậu, khom lưng thành 90 độ, gặm cắn sợi dây, bên kia, Tiểu Bạch Thái gắt gao đè nặng tên bắt cóc to con, Lục Tiểu Vũ nằm ngang trên người Tiểu Bạch Thái, hai người làm thành hình chữ thập, hai tay mỗi người cũng đang bị trói sau lưng.
“Rốt cuộc mấy người là ai?! Bắt chúng tôi lại làm gì?!”. Tiểu Bạch Thái lạnh giọng hỏi.
Tên to con không nhúc nhích: “Nhãi con, đừng phí sức lực nữa!”
Trong lúc Tiểu Mộc Đầu đang cắn xé sợi dây trên cổ tay Lục Tiểu Cổn như chó thì hai gã to con đội mũ tử thần đã đi tới, trên tay bọn họ cầm dùi cui điện!
“Thôi vật lộn đi!! Đám nhóc con!”. Một người trong đó nhịp nhịp dùi cui điện lên lòng bàn tay mình, lên giọng nói.
Tiểu Mộc Đầu cũng thật sự từ bỏ việc cắn sợi dây.
Lục Tiểu Cổn đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, vốn dĩ tên to con trông rất lười biếng đột nhiên ra tay với cậu, đánh một gậy lên người cậu, hai chân cậu khép lại vì bị trói, lúc né tránh, cậu ngã sấp xuống đất.
Tiểu Mộc Đầu thì “hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt”, rống to hơn: “Anh em không phản kháng, nói đi, mấy người có mưu đồ gì? Đòi tiền hay là mạng của bốn chúng tôi?! Thoải mái một chút!”
Dù sao cũng không phải bị hù dọa mà lớn lên, lúc nói chuyện, anh bạn Diệp Nhất Mộc không có chút sợ hãi nào!
Đối phương không nói gì, một người trong đó khống chế Lục Tiểu Cổn, một người kéo Lục Tiểu Vũ lên, ngay sau đó, lại thêm hai người đi tới, trên tay bọn họ cầm dây cứu hộ, cột trên mỗi người họ.
Trong đêm tối, ở độ cao mấy trăm mét, từng người một bị ném từ trực thăng xuống, tổng cộng ném bốn lần, bốn người họ bị ném vào rừng sâu núi thẳm đen như mực!
“Tiểu Bạch Thái! Cậu đâu rồi?!”. Lục Tiểu Vũ dựa vào bụi rậm, lớn tiếng gọi.
“Tôi ở đây!”. Tiểu Bạch Thái nghe tiếng thì di chuyển về phía cô.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Mộc Đầu và Lục Tiểu Cổn cũng nhảy cà tưng đến.
“Mẹ kiếp! Hai người đừng có nhảy nữa được không, trông như cương thi!”. Lục Tiểu Vũ ngồi trên tảng đá cướt nhẹp, cất giọng nói.
Xung quanh đen như mực, cũng không biết là cái nơi quái quỷ nào, cô là con gái, rốt cuộc cũng sợ, lên tục dựa lên người Tiểu Bạch Thái.
“Má nó!”. Mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, Tiểu Mộc Đầu té ngã, sau đó tức giận mắng chửi: “Cái đám cháu chắt này muốn làm gì bốn chúng ta đây?!”
Lục Tiểu Cổn dựa lên một thân cây đại thụ, nhằm mài cho sợi dây ở cổ tay đứt ra!
“Ông đây bị bắt trong đại viện, nói ra, mấy người có tin không?!”. Cậu cắn răng nói, trong lòng đã sớm nghi ngờ thân phận của “bọn bắt cóc” rồi.
“Mẹ kiếp! Ai, ai mà to gan như vậy?! Không phải, không thể nào có người dám lớn lối như thế ở trong đại viện quân đội được!”. Tiểu Mộc Đầu nói một cách khó tin
Khoan nói đến việc đại viện quân đội canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không bay vào được. Tuy cái đám nhỏ đầu gấu như bọn họ lúc còn bé thường xuyên leo tường ra khỏi đại viện, nhưng đó là do cảnh vệ mắt nhắm mắt mở dung túng cho.
Chỉ nói đến bối cảnh của bọn họ thôi, đừng nói là thành phố J mà phóng tầm mắt ra cả nước, có ai dám trói bọn họ?!
“Mẹ kiếp, trừ khi là người mình!”. Tiểu Mộc Đầu suy nghĩ một chút, sau đó thô lỗ hét lên.
Câu này của cậu giống như suy nghĩ của Lục Tiểu Cổn và Tiểu Bạch Thái, lúc này, Lục Tiểu Vũ cũng hiểu là có ý gì.
Dám bắt bọn họ lại mà thần không biết quỷ không hay, nhất định là trâu bò rồi, nếu không thì là chuyện tốt do ông già của bọn họ làm nên rồi!
“Chết tiệt! Cậu cả Diệp tôi còn chưa quyết định lăn lộn trong quân đội đâu!”. Tiểu Mộc Đầu tức giận nói, ngồi xuống tảng đá lớn phía sau, hai chân bị trói, không thể nào khống chế được trọng tâm, m.ô.n.g bị té phát đau!
“Không đúng, nếu thật sự muốn mấy người chúng ta huấn luyện đột kích thì bọn họ bắt Lục Tiểu Vũ đến làm gì?! Phế vật không cải tạo được đâu!”. Tiểu Mộc Đầu lại nói.
“Diệp Nhất Mộc! Mụ nội cậu! Nói giống như cậu không phải là phế vật ấy nhỉ!”. Trong khu rừng đen thui, Lục Tiểu Vũ phản bác.
“Mấy người nói nhỏ chút! Đây là rừng sâu núi thẳm, không chừng có động vật hoang dã gì đó xuất hiện đấy!”. Lục Tiểu Cổn thấp giọng quát.
Động vật hoang dã?
Lục Tiểu Vũ lại càng hoảng sợ, nhích người về phía Tiểu Bạch Thái.
“Tiểu Vũ là do cản s.ú.n.g giúp tôi!”. Tiểu Bạch Thái nghiêm túc nói, cũng dịch người sang bên cạnh Lục Tiểu Vũ, trong lòng vừa cảm động vừa uất ức, cậu không cần cô cản s.ú.n.g cho cậu đâu.
Lục Tiểu Vũ cũng nhớ lại lúc đó mình không chút nghĩ ngợi mà hất cậu ra.
“Chẳng qua là bọn họ muốn bắt cậu trước thôi!”. Cô phản bác, ý là bất kể có giúp cậu cản s.ú.n.g hay không, cô cũng sẽ bị bắt.
“Lục Tiểu Vũ, cậu khỏi giả vờ đi! Chắc chắn là cái đồ củi mục cậu cũng bị đánh ngất, thuận tiện đem cậu tới luôn! Là thuận tiện, hiểu chưa?”. Tiểu Mộc Đầu lại chọc cô.
Bị một tên phế vật mắng là củi mục, Lục Tiểu Vũ hận hai tay hai chân mình vẫn đang bị trói, nếu không thì cô đã đánh c.h.ế.t Diệp Nhất Mộc rồi!
“Mấy người ngồi đó làm gì?! Nghĩ cách tháo dây ra đi!”. Ngài Cổn vẫn đang tận sức tận lực cởi dây, lên tiếng nói.
“Cậu cởi được thì ba đứa chúng tôi sợ không cởi được chắc?”. Cậu cả Diệp thông minh nói, định ngồi mát ăn bát vàng.
Lục Tiểu Cổn: “…”. Mày chờ đó cho ông!
…
Diệp Kiều biết được hai đứa con mất tích là nhờ Bờm Sư Tử Tiện Tiện.
Anh ta vừa từ nước ngoài về, không thể tham dự sinh nhật của Lục Tiểu Vũ, vừa xuống máy bay đã liên lạc với cô, nhưng gọi thế nào cũng không được, vì thế nên đã gọi cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều gọi đến đại diện, dì bảo mẫu nhà lão thủ trưởng nghe điện thoại, nói tối hôm qua hai đứa nhỏ không về.
Ban đầu cô còn tưởng rằng hai anh em mới trường thành không cầm lòng được mà đi “bắt nạt” đối tượng của mình, sau khi suy nghĩ một chút, cô cảm thấy đây không phải là chuyện mà hai anh em họ có thể làm ra, tuy nói từ nhỏ chúng đã vô phép vô thiên, nhưng sau khi lớn lên vẫn biết cái gì là đường dây cao thế không chạm vào được.
Ngay sau đó, cô nhận được điện thoại của Hoa Nhụy, nói Tiểu Mộc Đầu cũng không thấy đâu!
“Thằng cháu lớn đa tình của tôi hay là lại đi kiếm bạn gái rồi!?”. Diệp Kiều vừa nói đùa với Hoa Nhụy trong điện thoại, vừa tìm số của Lâm Dương trong điện thoại.
Nghe Diệp Kiều nói vậy, quý bà Hoa Nhụy tức giận đến mức không muốn tìm thằng con củ cải lăng nhăng của mình nữa!
Thật là lo lắng tương lai nó sẽ độc thân quá!
Sau khi gọi điện thoại cho Lâm Dương, Diệp Kiều xác định Lục Tiểu Cổn không đi cùng cô ấy, Lâm Dương cũng đang tìm cậu, để tránh cô bé lo lắng, Diệp Kiều nói Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ có lẽ đang ở tứ hợp viện, lúc nào tìm được sẽ nói cho cô ấy biết, bảo cô ấy đừng lo lắng.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức sai người đi tìm bọn họ.