Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 683
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:10
Lượt xem: 1
Màn đêm buông xuống, nhưng hai bên đường vẫn được chiếu đèn mà sáng rực, sáng đến xuyên qua rừng trúc, cũng chiếu sáng lên gương mặt của hai người,
Diệp Nhất Mộc cúi đầu nhìn xuống Trần Tiểu Quả bị nói đến á khẩu không đáp lại được, vừa bực mình mà vừa buồn cười, một bàn tay đưa lên búng vào trán cô, “Trần Tiểu Quả! Cô nhóc thúi nhà em! Em mới lớn được bao nhiêu, hiểu được cái gì là thích sao!”
Trông cứ như anh trai phát hiện ra em gái yêu sớm, cậu cả Diệp cất tiếng mà dạy dỗ Trần Tiểu Quả.
Trái tim của Trần Tiểu Quả vốn còn treo lửng lơ, nhìn thấy biểu cảm buồn bực của cậu, trái tim lại rơi xuống vực sâu một lần nữa.
Biết được cô thích cậu, vậy mà cậu lại không vui, mà còn dạy dỗ cô!
Cho nên, cậu căn bản là không có ý gì với cô cả!
“Tiểu Quả Tử, em làm như vậy là không đúng, có hiểu chưa?! Em nói em xem, còn nhỏ như vậy, không lo học tập đi còn mơ mộng cái gì chứ? Anh là anh của em, sao em có thể nói thích anh được chứ?! Hơn nữa, anh vẫn luôn thương em như em gái ruột mà thôi! Chúng ta không thể nào ở bên nhau, em có hiểu không?! Chúng ta ở bên nhau, vậy thì có khác gì l.o.ạ.n l.u.â.n đâu?!” Cậu cả Diệp tận tình khuyên nhủ cô.
Đến nước này, trái tim thiếu nữ màu hồng phấn của Trần Tiểu Quả, đã vỡ nát tan tành từ thuở nào!
Cô đột nhiên lùi về phía sau, đẩy cậu ra.
“Diệp Nhất Mộc! Anh nghĩ anh là nhân dân tệ hay sao? Ai gặp cũng thích! Em nói em thích anh khi nào?! Đều là do anh tự mình đa tình!” Cô lớn tiếng phản bác lại, cũng không giẫm nát lòng tự tôn quý giá của mình!
Đương nhiên là cậu cả Diệp cũng biết là cô đang giấu diếm đi!
“Anh yên tâm, sau em sẽ không rảnh rỗi đi lo chuyện của anh nữa! Còn nữa, anh đừng coi em như em gái, em không thèm có người anh trai giống như anh!” Cô nói xong, lập tức xoay người chạy đi.
Cậu cả Diệp nghiến răng, nhìn theo bóng cô chạy đi, trong n.g.ự.c tức nghẹn!
Cô nhóc này, sao có thể thích cậu được?!
Cô mới lớn chừng nào mà biết được thích hay không thích chứ?!
Cậu móc gói t.h.u.ố.c lá từ trong túi ra, rút một cây ra, châm lửa, buồn bực mà rít một hơi.
Hút xong một điếu, vốn dĩ là định quay về, rồi lại không yên tâm, tìm sang nhà cô, cậu đến để xác định cô có an toàn về đến nhà không.
Người mở cửa là Đại Ngốc, nhìn thấy anh ta ở nhà, cậu cả Diệp liền sợ hãi đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, sợ mình sẽ bị đánh!
Đồng chí Trần Nhị Đản vô cùng thương con gái, là kiểu nâng niu trong lòng bàn tay sợ con ngã, ngậm trong miệng còn sợ tan mất!
“Tiểu Mộc Đầu đến đó sao! Mau vào ăn cơm đi?” Chú Đại Ngốc nhiệt tình mà nói.
Sau khi Diệp Nhất Mộc vào nhà, cậu thấy Trần Tiểu Quả cùng cô Chu đã ngồi xuống ăn cơm, nhìn thấy cậu tới, cô Chu liền đứng dậy, nhưng Trần Tiểu Quả vẫn ngồi đó, dáng vẻ như rất đói bụng, chỉ mãi ăn, không thèm để ý đến cậu.
“Tiểu Quả, đi lấy cho anh Đầu Gỗ con đôi đũa đi!” Cô Chu nói.
“Anh ấy không có tay hay không có chân? Sao con phải hầu hạ anh ấy chứ?!” Trần Tiểu Quả trông như không có gì mà nói, nói xong lại tiếp tục ăn cơm.
“Diệp Nhất Mộc, có phải con lại bắt nạt Tiểu Quả nhà cô không?!” Cô Chú phát hiện ra Trần Tiểu Quả có gì đó không đúng lắm, lập tức không chút khách sáo mà nói của Tiểu Mộc Đầu.
Cái tên nhóc thúi này, từ nhỏ đến lớn, không ít lần đã chọc cho Trần Tiểu Quả phát khóc.
“Cô Chu, con, con, nào dám chứ?!” Diệp Nhất Mộc vội vàng đáp lại.
Nếu như cậu nói cho cô Chu biết, rằng Trần Tiểu Quả yêu thầm cậu, vậy thì không phải Tiểu Quả Tử sẽ bị đánh c.h.ế.t sao?!
Đến khi Đại Ngốc cầm đôi đũa đi ra, Tiểu Mộc Đầu đã bị dọa chạy mất, cậu nào còn tâm trạng ăn cơm ở Trần gia được nữa?!
“Tiểu Quả, sau này con tránh xa Tiểu Mộc Đầu một chút, tên nhóc này, gian trá lắm!” Chu Mạt cũng là lo lắng, bình thường Trần Tiểu Quả hay quấn lấy với Diệp Nhất Mộc, rồi lại lâu ngày sinh tình, nên mới đánh tiếng trước với con gái.
Tên nhóc con đó khôn lắm, vẻ ngoài điển trai không nói, còn rất biết cách dỗ cho con gái vui!
“Mẹ, mắt nhìn của con gái mẹ giống mẹ, sau này có được được người chồng như ý, thì cũng là kiểu người thật thà như cha con!” Trần Tiểu Quả đáp lại, thái độ kiên quyết lạ thường!
Chu Mạt: “.......” Mắt nhìn của con ngàn vạn lần cũng đừng giống mẹ đó, năm đó đối tượng vừa gặp đã yêu của mẹ con chính là một tên cặn bã!
Nhớ lại chuyện cũ mà sợ, Chu Mạt đưa mắt nhìn sang đồng chí Trần Nhị Đản bên tay trái, anh ta còn đang vô cùng quan tâm mà gắp cho cô ấy một miếng rau trộn tai heo.
Múc cho con gái một muỗng trứng chưng, “Quả Tử, tháng sau con phải thi lên lớp mười rồi, phải cố gắng hơn, nhưng cũng đừng áp lực quá đó!”
Trần Tiểu Quả đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười hiền từ của cha, liền gật đầu thật mạnh, cô phải cố gắng học tập.
Còn về Diệp xấu xa kia………
Nghĩ đến cậu, cô cảm thấy giống như bị người ta tát một cái thật khó coi!
Sau này cô không bao giờ muốn thích cậu nữa!
……………
Cậu cả Diệp xách theo một bình bia lớn, mang về năm cân tôm hùm đất, cùng mấy chục xiên thịt dê quay trở về đại viện, lúc tìm được anh em tốt của mình, vậy mà ba người họ vẫn đang học bài trong thư phòng!
“Trời đ*! Có cần phải nghiêm túc như vậy không?! Lục Tiểu Vũ, em vậy mà lại đang học bài sao?! Có lộn không vậy?! Mau qua ăn tôm hùm đất đi!” Cậu nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy Lục Tiểu Vũ bình thường không thích học nhất cũng đang nghiêm túc mà nghe Tiểu Bạch Thái giảng bài, làm cậu cảm thấy vừa khiếp sợ lại buồn bực mà nói.
Mà học sinh giỏi cậu cả Lục cũng đang ngồi ở bàn bên cạnh, lật xem sách giáo khoa vật lý của lớp mười hai!
Tháng sau là bọn họ phải thi đại học rồi.
Ba người làm như không nghe thấy gì, cũng không ngẩng đầu lên, làm cho cậu cả Diệp tức đến hộc m.á.u một lần nữa, “Nếu không ăn, anh em tôi vứt đi hết đó!”
Cậu vừa dứt lời, cuối cùng Lục Tiểu Vũ cũng không nhịn được mà chạy ra khỏi thư phòng, ngay sau đó, Tiểu Bạch Thái cũng bước đi theo!
Cổn gia vẫn còn nghiêm túc mà xem sách giáo khoa.
Cậu cả Diệp nhìn cậu ấy, bỗng nhiên cậu nhớ tới bữa tối sinh nhật đó, cậu ấy có từng nói.
Cậu ấy nói cái gì theo đuổi vợ là lò hỏa táng!
!!!
“Rõ ràng đến vậy sao?!” Cậu oán giận mà nói, “Dù sao cũng chỉ là một con nhóc mà thôi, mới lớn được bao nhiêu chứ?!”
Lúc này Cổn gia mới đưa mắt lên nhìn cậu, cũng đoán ra được cậu đang nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bực đó của cậu, liền biết được nhất định là cô nhóc đó đã làm một chuyện để sau này hối hận cũng không kịp!
“Rất đáng chúc mừng! Uống rượu đi!” Cô gia cố ý buông lời tổn thương, bỏ sách giáo khoa xuống, đứng dậy.
“Chúc mừng cái gì?” Cậu cả Diệp vẫn không hiểu gì.
Cổn gia không quan tâm đến cậu.
Lúc cậu cả Diệp lên đến sân thượng thì phát hiện ra số xiên thịt dê cậu mang về đã bị bọn họ xử lý hơn phân nửa, liền tức giận đến mức dậm chân, vội vàng tiến lên giành lấy!
Sau khi uống mấy ly bia vào rồi, cậu cả Diệp cũng đã hơi ngà say, “Lục Tiểu Vũ, em nói xem, từ lúc mấy tuổi em đã bắt đầu thích Tiểu Bạch Thái?!”
Cô nhóc Lục Tiểu Quả kia, chắc chắn là vào kỳ dậy thì đã tuỳ tiện đi thích người ta, qua đợt này, nhất định là sẽ không thích cậu nữa!
Tiểu Bạch Thái còn đang giúp Lục Tiểu Vũ lột vỏ tôm, trên chiếc đĩa trước mặt Lục Tiểu Vũ cũng có mấy con, Tiểu Mộc Đầu đưa đũa qua, liền bị Tiểu Bạch Thái đẩy về!
Cậu ta lột tôm chỉ có thể để cho Vũ tư lệnh của cậu ta ăn!
Lục Tiểu Vũ uống một ngụm bia, lại ăn thêm một miếng thịt dê nữa, một tay khác đưa lên khoác vai Tiểu Bạch Thái, trông hệt như anh em ôm lấy nhau!
DTV
“Từ khi em biết ghi nhớ mọi chuyện, thì đã thích Tiểu Bạch Thái! Nếu không, sao em có thể để anh ấy làm phó quan suốt nhiều năm như vậy?!” Cô ấy có chút vô tư mà nói.
“Lục Tiểu Vũ! Anh phát hiện ra rồi, anh là người cùng chí hướng với em đó! Tình cảm của anh đối với Trần Tiểu Quả, cũng giống như của em đối với Tiểu Bạch Thái vậy, tình anh em thôi!” Cậu cả Diệp kích động, vỗ bàn một cái mà nói, “Vậy mà con nhóc đó cứ cố tình muốn có tình cảm nam nữ với anh! Em nói xem thế này là thế nào?! Còn không phải là l.o.ạ.n l.u.â.n sao?!”
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Bạch Thái lập tức thay đổi, mà Lục Tiểu Vũ ngồi bên cạnh cũng quay sang ghét bỏ Tiểu Mộc Đầu, “Cái tên anh đã làm gì Tiểu Quả Tử rồi?! Cũng khó trách con bé rút khỏi nhóm!”
“Anh anh anh, anh nào có làm gì con bé đâu?! Là con bé làm anh khó chịu đó có biết không?!” Tiểu Mộc Đầu tức giận mà nói, chỉ nhìn thấy Tiểu Bạch Thái bỏ bao tay dùng một một lần xuống đi vệ sinh, sắc mặt của cậu ta cũng không dễ chịu cho lắm.
Lục Tiểu Vũ không thèm quan tâm đến Tiểu Mộc Đầu, cũng đứng dậy đi vệ sinh, Cổn gia cầm điện thoại lên, mở Wechat gửi voice chat cho Lâm Dương, giảng một đề bài vật lý cho cô ấy.
Tiểu Bạch Thái còn đang buồn bực mà dùng nước lạnh rửa mạnh, làm cho bản thân bình tĩnh lại, bằng không cậu ta lại cứ suy nghĩ lung tung!
Cô ấy nói từ khi cô ấy có thể ghi nhớ mọi chuyện thì đã thích cậu ta, đó rõ ràng không phải là tình cảm giữa nam và nữ, mà chính là một kiểu tình anh em!
Cửa nhà vệ sinh mở ra, xuyên qua chiếc gương có thể nhìn thấy cô ấy bước đến, nhưng cô ấy lại đột nhiên tắt đèn đi!
“Vũ tư lệnh, em tắt đèn làm……” Cậu ta còn chưa nói hết, trong bóng tối, đôi môi của cậu ta đã được bắt lấy một cách chính xác!
!!!
Tiểu Bạch Thái thật sự là thụ sủng nhược kinh!
Vậy mà cô ấy lại đang hôn cậu ta!
Chỉ là, còn chưa thể cảm nhận được kỹ càng nụ hôn đó, cô ấy đã buông cậu ra, quay người bước ra cửa, Tiểu Bạch Thái liền bước nhanh một bước, kéo cô ấy quay trở lại.
Máu huyết cả người chàng thiếu niên sục sôi, giống như thoáng hiểu ra, tại sao cô ấy lại đột nhiên bước vào tắt đèn mà hôn cậu ta!
Cánh tay chắc như thép mạnh mẽ ôm lấy vòng eo của cô ấy, bàn tay thô ráp nâng gương mặt cô ấy lên, nương theo ánh sáng bên ngoài, cẩn thận mà ngắm nhìn cô ấy, “Vũ tư lệnh, cuối cùng cũng chịu đùa giỡn với tiểu nhân rồi sao?”
“Ai đùa giỡn với anh? Mới vừa rồi em không có làm gì với anh hết!” Cô ấy xảo quyệt mà nói.
Cô ấy cũng chỉ là muốn cho cậu ta biết, tình cảm cô ấy đối với cậu ta không phải là tình anh em!
“Ưm” Bạn học Thái Dư Bạch cuồng dã mà hôn lên đôi môi cô ấy!
Cô ấy muốn giãy dụa, nhưng cậu ta vẫn giữ chặt không buông, thậm chí còn hôn vào sâu hơn, ngọn lửa tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cô ấy, một bàn tay khác còn đang xoa nắm trên lưng cô ấy!
Vốn là đã uống chút bia, còn bị cậu ta hôn như vậy, Lục Tiểu Vũ chỉ cảm thấy cả người mình vừa nóng vừa mềm nhũn, đặc biệt là hai chân, không nhanh chóng không chịu nổi, cả người dựa vào lòng n.g.ự.c cậu ta!
“Ưm….” Cô ấy khẽ kêu lên, cuối cùng cậu ta cũng chịu buông cô ấy ra, trái tim hai người đập mạnh, khoé môi cậu ta cũng cong lên: “Vừa rồi, anh cũng chưa làm gì với em hết!”
Cậu ta thấp giọng mà nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-683.html.]
Lục Tiểu Vũ định đưa chân đá cái tên không biết xấu hổ là cậu ta một cái, cậu ta đã nhanh chóng tránh đi!
“Em không phải là người cùng chung chí hướng với Tiểu Mộc Đầu!” Cô ấy đột nhiên nghiêm túc mà nói.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc này Tiểu Tiểu Bạch Thái mới ngạc nhiên mà hiểu được ý của cô ấy.
Ý cô ấy là, tình cảm của cô ấy đối với anh ta không phải tình anh em!
Chỉ là, Vũ tư lệnh của cậu ta không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cô ấy vốn dĩ không giống với những cô gái khác.
Từ nhỏ Lục Tiểu Vũ đã quen ra mệnh lệnh với Tiểu Bạch Thái, sao có thể nói mấy lời hoa mỹ với cậu ta, càng sẽ không nói mấy lời âu yếm rợn người đó!
Trần Tiểu Quả cũng không block toàn bộ phương thức liên lạc của cậu cả Diệp nữa, nhưng cô cũng không quan tâm đến cậu, cũng sẽ không chặn cậu nữa.
Cậu cả Diệp vẫn giống như trước đây, cẩn thận mà thích bài viết của cô, bình luận, nhưng chưa bao giờ cô trả lời bình luận đó, cứ trực tiếp lờ đi!
Tháng sau, thời gian thi đại học cùng thi lên lớp mười cũng đã đến, mọi người đều vô cùng bận rộn.
Trần Tiểu Quả muốn cố gắng mà thi vào một trường cấp ba trọng điểm.
Lục Tiểu Cổn muốn làm tấm gương cho bạn gái nhỏ, nên mấy hôm nay rất cố gắng học tập, còn mấy thứ khác vì để điểm ra không quá khó coi nên mới chạy nước rút nhờ cao thủ!
Cổn gia dứt khoát điền thẳng Đại học Thanh Hoa vào phiến nguyện vọng, đó là trường học trong mơ của Lâm Dương, cậu ấy theo cô ấy.
Tiểu Bạch Thái cùng điền nguyện vọng với Lục Tiểu Vũ, cậu cả Diệp cũng điền theo bọn họ, dù sao cũng sẽ đi nhập ngũ, có điền thế nào cũng vậy thôi, nhưng ngạch cửa của Đại học Thanh Hoa cũng không phải thứ mà mấy tên bình thường không học tập như bọn họ có thể bước qua được!
………..
Sáng sớm ngày 7 tháng 8, hai chiếc xe jeep Wranglers bản mới nhất xuất hiện, một chiếc màu xanh lục, một chiếc màu đỏ rực dừng lại trước cửa tiểu viện của Thủ trưởng Lục!
Một cậu nhóc tầm mười mấy tuổi lái một chiếc xe khác đến, vừa nhìn thấy Cổn gia đứng trước cửa tiểu viện, dáng người cao lớn tráng kiện, cậu ta lập tức cất tiếng gọi: “Cổn Cổn!”
Nhưng cách xưng đó lại bị Cổn gia đầy khí phách ghét bỏ muốn xoay người bỏ đi!
“Hu hu hu……..cha, Cổn Cổn lại không thèm quan tâm người chú là con nữa rồi…….” Cậu nhóc con sắp được mười tuổi xoay người lại, cất tiếng chi chít khóc lóc với lão yêu nghiệt vừa bước xuống xe.
Tiêu Đề: Con mẹ nó bây giờ con muốn đánh cậu với con trai của cậu lắm đây này!
Trên đời này, ngoài hai cha con bọn họ ra, cũng không còn ai ngu ngốc mà gọi ngài Cổn là “Cổn Cổn” cả!
Mỗi lần nghe bọn họ gọi như vậy, cậu cảm thấy bọn họ như đang xem mình là con gấu trúc “Cổn Cổn” quốc bảo có vẻ ngây thơ đáng yêu, nổi tiếng toàn thế giới kia nữa chứ!
Nhìn cái lão yêu nghiệt rõ ràng đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà con ăn mặc thời trang hơn cả người sắp thành niên là cậu, ngài Cổn càng ghét bỏ! Cậu tức giận đến mức muốn quay đầu bước đi, không chào đón bọn họ nữa!
Nhưng cậu vẫn lễ phép mà bước tới…
“Cổn Cổn!”. Cậu nhỏ yêu nghiệt, đồng chí Đỗ Quân thấy Lục Tiểu Cổn đi tới thì dùng một tay kéo con trai đang khóc nhè sang một bên, nhiệt tình dang hai tay về phía cậu nghênh đón!
Nhìn thấy Lục Tiểu Cổn có thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn tú cương nghị đẹp trai, ngày hôm nay vừa tròn 18 tuổi là đồng chí Đỗ Quân dường như thấy được Kiêu Kiêu nhà anh ta năm đó vậy đó!
Con trai của Kiêu Kiêu, đương nhiên là anh ta yêu ai yêu cả đường đi lối về rồi!
Nhưng mà, Lục Tiểu Cổn không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, lạnh lùng xa cách né cái ôm nhiệt tình của anh ta, đi về phía xe, lễ phép bắt chuyện với bà mợ, Đà Thương sư thái, madam Nguyễn!
Madam mặc quần ống rộng lưng cao, áo sơ mi trắng, hiếm khi xõa mái tóc dài, trông rất thanh lịch và giỏi giang, cô dùng một tay mò ra một cô bé con loli buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy công chúa đáng yêu từ trong xe!
“Madam!”. Lục Tiểu Cổn lên tiếng gọi.
Bảo cậu gọi một người phụ nữ ngầu đét tuổi thật là bốn mươi mấy muổi nhưng trông chỉ chừng ba mươi tuổi là “bà mợ”, cậu đúng thật sự là không quá quen!
“Hello! Lục Chiến Qua!”. Madam cười sáng rỡ, hào phóng gọi.
“Hi! Chiến Qua!”. Tiểu loli đáng yêu ngồi trên cánh tay madam nhìn Lục Tiểu Cổn, vung bàn tay nhỏ bé với cậu như người lớn, rất có phong phạm của một bậc trưởng bối.
Ngài Cổn: Người một nhà sao lại chênh lệch lớn như vậy nhỉ?!
Vì sao mẹ với con gái có thể oai phong như vậy, còn cha với con trai thì lại đần độn như thế được nhỉ?!
“Hi! Cô Lòng Trắng Trứng!”. Ngài Cổn lễ phép chào hỏi với tiểu loli đáng yêu, cam tâm tình nguyện gọi một cô bé chỉ mới sáu tuổi là “cô”.
Bên kia, cậu bé chín tuổi òa khóc: “Cổn Cổn, con không gọi chú là chú, mà gọi Lòng Trắng Trứng là cô!”
“Lòng Đỏ Trứng! Không được khóc!”. Madam lớn tiếng quát con trai.
“Con khóc đấy con khóc đấy, Cổn Cổn không để ý đến con, không gọi con là chú, huhu…”. Lòng Đỏ Trứng lớn tiếng nói.
“Thằng nhóc thúi! Cùng cái đức hạnh sĩ diện với cha mày! Lát nữa ông bảo Kiêu Kiêu đánh mày!”. Lúc này, cậu nhỏ yêu nghiệt khí phách xông tới quở trách Lục Tiểu Cổn, anh ta còn giậm chân!
“Con mẹ nó bây giờ con muốn đánh cậu với con trai của cậu lắm đây này!”. Đúng lúc này, từ cửa vang lên một giọng nói trầm thấp hùng hậu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Kiêu Kiêu nhà anh ta đến rồi!
Đồng chí Đỗ Quân sợ đến mức đầu cũng không dám quay lui!
“Anh Kiêu Kiêu!”. Nhưng mà, ông tổ con nhà anh ta lại không sợ c.h.ế.t mà xông tới phía trước ôm chân Kiêu Kiêu.
Bị một thằng nhóc chín tuổi ôm chân gọi là “anh Kiêu Kiêu” là một cảm giác như thế nào?!
Chú già họ Lục bốn mươi mấy tuổi nghiến chặt răng hàm, nhếch môi, cố nhẫn nhịn để không đá thằng nhóc thúi này văng ra ngoài!
Nhưng thằng nhóc thúi này vẫn khăng khăng cọ cái mũi lên bộ quân trang của anh!
Lúc này, mọi người nhà họ Lục đều ra ngoài nghênh đón cả nhà bốn người chạy đường xa mà đến này, nhìn thấy Lục Tiểu Vũ, đồng chí Đỗ Quân bước tới trước nịnh nọt: “Tiểu Vũ! Con xem, ông cậu chọn xe cho con này, oai không!? Rất phù hợp với khí chất của con!?”
Anh ta chỉ vào chiếc xe Jeep Wrangler màu đỏ tươi với thân hình rắn rỏi và độc đoán, nói với Lục Tiểu Vũ.
“Ông cậu, cuối cùng con cũng phát hiện ra, ông vẫn có ưu điểm! Lần nào chọn xe cũng không nhìn nhầm được!”. Lục Tiểu Vũ cười nói.
Đồng chí Đỗ Quân rốt cuộc cũng được khen, hưng phấn hớn hở mặt mày: “Không đúng, cái gì gọi là, ông vẫn có ưu điểm?!”
Tiêu Đề: Diệp Nhất Mộc! Tôi với anh không quen nhau!
Rõ ràng từ đầu đến chân anh ta toàn là ưu điểm cơ mà?!
Đồng chí Đỗ Quân hoàn hồn lại mới nhận ra, Lục Tiểu Vũ nào có đang khen anh ta, rõ ràng là đang chửi anh ta!
Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi, dáng người cao gầy, tóc cột đuôi ngựa!
Cô nhóc 18 tuổi, so với mẹ cô năm đó đúng là đúc ra từ một khuôn!
Mà năm đó lúc anh ta mới gặp gỡ đại ca Kiều Kiều, cô cũng là một cô nhóc mới 18 tuổi.
“Các con thích là tốt rồi! Sau này xe của hai anh em các con, cứ để ông cậu bao trọn gói!”. Đồng chí Đỗ Quân hào phóng nói. Mấy năm nay, xe của cha mẹ bọn nhỏ cũng đều do anh ta bao trọn gói.
Lục Tiểu Vũ nói không sai, anh ta biết chọn xe cho người khác nhất!
“Ông cậu, ông tặng cho họ xe gì đó, họ cũng đã có bằng lái đâu!”. Cậu cả Diệp đi từ bên cạnh sang nói một cách sâu xa, trông vô cùng đắc ý, vô cùng gợi đòn!
“Tiểu Mộc Đầu, cậu thiếu đánh đúng không?! Có tin chỉ cần một tháng là chị đây lấy được bằng lái không?!”. Lục Tiểu Vũ đứng bên cạnh chiếc xe màu đỏ, trong lòng ôm cô nhỏ của mình, nói với Tiểu Mộc Đầu.
Tiểu Bạch Thái chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng cậu cả Diệp, quyết đoán đánh cậu giúp tư lệnh Diệp!
Trần Tiểu Quả từ nhà ông ngoại tới nhìn thấy Diệp móng heo bị Tiểu Bạch Thái quật ngã xuống đất thì hả hê tức giận mắng trong lòng: Đáng đời!
“Ôi, Tiểu Quả Tử tới rồi!”. Cậu cả Diệp bò từ dưới đất dậy, sau đó nhìn thấy thiếu nữ dịu dàng ít nói ở cách đó không xa với mái tóc dài, trên người mặc một cái áo sơ mi vạt chéo không bâu màu trắng, bên dưới mặc một cái váy dài màu xanh lam – Trần Tiểu Quả, cậu nhiệt tình bước tới nghênh đón.
Kể từ sau lần đó, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô!
Trần Tiểu Quả có khuôn mặt thờ ơ, xem cậu như không khí, trực tiếp đi về phía nhà họ Lục.
Cậu cả Diệp cắn răng, vội vàng chắn trước mặt cô: “Tiểu Quả Tử, sao không để ý đến anh?”
“Ồ, thì ra là anh cả Diệp à, hôm nay em không đeo lens, không thấy rõ!”. Trần Tiểu Quả thản nhiên liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó mỉm cười, nói.
Cậu cả Diệp: “…”. Em không nhìn thấy rõ, lẽ nào thính giác cũng có vấn đề à?!
Nhóc con thúi rõ ràng không muốn để ý đến cậu!
Còn cậu hết lần này đến lần khác bị ngó lơ mà vẫn muốn lôi kéo quan hệ với cô, như khi còn bé vậy, giống anh em ruột, thật tốt!
Gần đây cô nhóc này sắp trở thành tâm bệnh của cậu rồi!
“Anh cả Diệp, anh còn chuyện gì nữa không?”. Trần Tiểu Quả thu lại nụ cười, ngửa mặt lên, cau mày nói, chỉ thiếu điều nói “chó khôn không cản đường” thôi đó!
“Tiểu Quả thúi, anh em không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với em một chút sao, có phải không?”. Cậu cả Diệp tức giận nói, đưa tay lên bóp gò má cô.
Trần Tiểu Quả quả thật bị cậu chọc giận, đưa tay hất mạnh tay cậu ra: “Cút đi! Đừng động tay động chân! Diệp Nhất Mộc! Tôi với anh không quen nhau!”
Ngày đó cô đã hạ quyết tâm rồi, sau này tuyệt đối sẽ không có dính dáng đến bất cứ điều gì với cậu nữa, nhất là không thể giống như trước đây nữa!
Cậu đúng là tên cặn bã, biết rõ cô thích cậu, cậu lại không thể đáp lại cô, còn trêu chọc cô!
Cái gì mà anh trai với em gái, cô làm sao có thể xem cậu là anh trai được nữa đây?!
Cậu cả Diệp bị cô quát mà ngây ngẩn cả người, còn Trần Tiểu Quả đã nhanh chóng đi vào nhà họ Lục, bỏ lại một mình cậu buồn bực.
Lúc này, Lạc Nhi gọi điện thoại tới, hỏi buổi tối tổ chức tiệc mừng cho hai anh em Lục Tiểu Cổn ở đâu, cậu cả Diệp nghĩ quan hệ giữa hai người vẫn chưa chính thức xác định, không tiện giới thiệu Lạc Nhi trước mặt người thân bạn bè, nên không nói cho cô ta biết địa điểm, mà bảo cô ta tự đi chơi đi.
Lễ chào mừng tuổi 18 của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ, nhà họ Lục cũng không làm rùm beng lên, chỉ định mời người nhà và bạn bè thân thiết đến ăn chung một bữa cơm, ngay cả mấy bà cô, cô dì chú bác nhà họ Diệp cũng không mời, nhưng mà bọn họ đều gửi lì xì đến cho hai đứa nhỏ.
“Tiểu Cổn, cô em của con đâu rồi? Sao không thấy cô bé tới?”. Bà Đỗ nhìn về phía cháu trai cưng của mình, đưa một bao lì xì đỏ thật dày, ôn hòa mà cười hỏi.