Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 681
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:07
Lượt xem: 2
Người đẹp Lạc Nhi lại được phen há hốc, lúc nãy trên đường đến, cũng là con nhóc này ngồi bên ghế phó lái!
Vậy mà Diệp Nhất Mộc cũng chịu nhường nhịn con nhóc này!
Chuyện này là thế nào chứ?!
Rốt cuộc thì ai mới là nữ chính đây?!
Sau khi cậu cả Diệp chào hỏi hai cặp đôi kia xong, liền ôm lấy bả vai Lạc Nhi muốn rời đi, Lạc Nhi cũng chỉ biết tủi thân mà nhìn cậu.
“Anh Mộc, vậy, tối nay chúng ta có chơi tiếp nữa không?!”
“Chơi, đương nhiên là chơi chứ! Anh đưa con bé về nhà trước, ngoan nào, em nhịn một chút!” Cậu vội vàng cất tiếng dỗ dành.
Lạc Nhi đúng thật là một người đẹp trong giới các cô gái xinh đẹp, mà càng trùng hợp hơn nữa là, cô ta còn là bạn học tiểu học với cậu!
Lạc Nhi cũng chỉ đành phải chịu đựng, nghẹn uất mà ngồi vào ghế sau!
Trần Tuyên ngồi bên ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần, trông dáng vẻ cực kỳ giống với bà cô!
“Con nhóc thúi! Em muốn giữ bằng lái của anh đến bao giờ chứ?!” Cậu tức giận đưa tay nhéo má Trần Tuyên mà nói.
Trần Tuyên không thèm quan tâm đến cậu!
Suốt cả quãng đường đi, Diệp xấu xa vẫn luôn nói cười với người đẹp Lạc Nhi, nói về chuyện trong giới, còn có chuyện khi bọn họ học tiểu học!
Tới dưới lầu nhà Trần Tuyên, bà cô nhỏ bước từ bên ghế phó lái xuống, nhưng bằng lái xe vẫn còn trong người cô, cậu cả Diệp cũng lập tức xuống xe theo!
“Trần Tuyên! Em mau trả bằng lái lại cho anh!” Cậu thấp giọng mà nói.
“Không trả!” Trần Tuyên hét lên như sư tử hà đông!
Làm cho cậu cả Diệp sợ hãi tới mức sửng sốt, cũng phát hiện ra biểu cảm thù hằn chính mình trên gương mặt cô nhóc!
Ông trời ơi!
Cuối cùng thì cậu đã đắc tội với cô chỗ nào chứ?!
Đến mức này luôn sao?!
“Em mà không đưa, thì có tin là anh sẽ lên lầu, bảo cô Chu đánh em một trận không?!” Cậu cả Diệp vẫn tiếp tục giằng co với cô, cậu vất vả lắm mới vừa mắt một người, lại rất có cảm giác của nữ sinh, kết quả, con nhóc này lại tới đây phá đám bọn họ!
“Anh đi đi! Có đi em cũng không trả bằng lái lại cho anh! Anh mà dám trực tiếp lái xe đi, em sẽ lập tức gọi cảnh sát báo cáo anh lái xe không bằng lái!” Trần Tuyên cũng không bị những lời vừa rồi của cậu ta dọa sợ.
Thật ra cô cũng hiểu là bản thân đang gây chuyện vô cớ, nhưng mà, cô không thể cứ trơ mắt nhìn tên lăng nhăng cậu ta đắc ý được!
“Trần Tuyên! Rốt cuộc thì con nhóc em muốn thế nào chứ?!” Cậu nghiến răng mà chất vấn.
“Chính là không muốn anh được yên ổn!”
Hai tay Diệp Nhất Mộc chống nạnh lên, giận đến nghiến răng.
Một hồi lâu sau, cậu lại đổi sang dáng vẻ nịnh hót mà quay sang nhìn cô, “Em gái tốt à, anh tặng cho em thêm mấy chậu sen đá được không? Anh mới vừa ký với xưởng chậu hoa gì đó của Hàn Quốc rồi, bán hết toàn bộ chậu qua cho em! Không phải em cứ luôn nói không giành được chậu hoa của nhãn hàng gì đó hay sao?!”
Cậu lấy lòng cô mà nói.
Nhưng không những Trần Tuyên không vui vẻ gì, mà cô còn tức giận hơn mà trừng mắt với cậu, thậm chí nơi hốc mắt còn ngập nước!
Vì để có thể trải qua một đêm tuyệt vời cùng với người đẹp đó, cậu đúng thật là không tiếc bất cứ thứ gì để có thể lấy lòng cô!
Cuối cùng cô cũng chịu lấy lấy trong túi ra bằng lái của cậu, nắm chặt lấy, sau đó ném thẳng vào gương mặt tuấn tú từ nhỏ đã có thể trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu!
“Diệp Nhất Mộc! Sau này anh đừng hòng nói chuyện với em một câu nào nữa!” Cô hét lên một câu, sau đó chạy thẳng đến mái hiên.
Người đẹp Lạc Nhi bước đến, vui sướng mà nhặt lấy bằng lái rơi trên đất, “Anh Mộc, mau đi thôi! Cô bé này, đúng thật là phiền phức quá đi! Dù sao cũng chỉ là cô nữ sinh trong tuổi dậy thì, đúng thật là vô cùng nổi loạn!”
Cô ta nói rồi ôm lấy cánh tay cậu đi đến bên chiếc xe thể thao.
Tuyên Tử khóc rồi.
Cậu chắc chắn là cô khóc rồi!
Người nên khóc là cậu mới đúng chứ? Cô khóc cái gì?!
Quay trở lại xe, cậu vừa thắt đai an toàn vừa nghĩ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó chịu đến khó hiểu.
Cô nhóc này, đến tuổi nổi loạn của thanh niên, thì đã chống đối cậu đến như vậy rồi!
Đu âm!
Cậu cũng có phải là cha mẹ cô đâu!
Bỏ qua sự bực bội trong lòng, cậu không nghĩ nhiều nữa, chở theo Lạc Nhi nhanh chóng rời đi!
Trần Tiểu Quả chạy một mạch lên lầu, sau khi vào tới phòng mình liền phát điên một trận.
Tay trái cô cầm một cái sọt rác, bên trong sọt rác có chứa vài chai kem chống nắng từ các thương hiệu lớn, mà trong tay cô còn đang cầm một chiếc mũ tennis chống nắng, kiểu mũ chống nắng này được quảng cáo là thần khí chống nắng, giá trị cũng bắt đầu từ bốn chữ số, nhưng lại bị cô quyết đoán mà ném vào thùng rác!
Những thứ đó đều là sau khi cô bị té làm mặt bị thương vào tháng trước, tên lăng nhăng kia đã cho cô những thứ đó, sợ rằng trên mặt cô sẽ có sẹo, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cưới cô!
Ngay sau đó, cô liền vô cùng hùng hổ mà đi ra sân thượng!
Sân thượng nhà cô rộng tận mười mét vuông, trong đó hơn nửa diện tích đã được cô bày trí bằng rất nhiều sen đá, ánh đèn sáng lên, từng chậu hoa đáng yêu múp míp giống như đang chào người chủ nhân là cô vậy, trong đó có mấy chậu còn sáng lấp lánh.
Đó là ánh hào quang chói lọi phát ra từ những tinh thể có chứa vật chất tinh thể Swarovski đính trên chậu hoa, cô vừa cầm một chậu lên liền muốn nhổ cây sen đá sỏi hồng trồng bên trong ra, bởi vì chậu hoa chỉ nhỏ bằng ngón cái này cũng là do tên lăng nhăng kia tặng vì muốn dỗ dành cô, chỉ một chậu nhỏ xói bằng ngón tay cái này cũng phải mấy trăm, hơn nữa cũng không phải là có tiền thì mua được, mà cũng phải chực chờ trong vòng bạn bè giành mua!
Cô nhổ lên muốn vứt đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể vứt đi được, mấy chậu sen đá đó đều là bảo bối của cô!
Hơn nữa, nếu muốn vứt, vậy thì phải vứt hết toàn bộ, bởi vì đất trồng sen đá này đều là của cậu mua cho cô, mà loại đất khống chế hình dáng sen đá này còn mắc hơn gạo nhà cô ăn gấp mấy lần!
Cô nhóc điên đầu mà hùng hổ trở về phòng ngủ, một chân đá thẳng vào thùng rác, mấy chai kem chống nắng hàng hiệu trong thùng liền bay ra, cô oán giận mà trừng mắt với chúng, lấy điện thoại, mở Wechat ra, vừa liếc mắt liền hình thấy ảnh đại diện quyến rũ trong mục người dùng được gắn sao.
Mà hình ảnh quyến rũ đó được lấy từ chính chân dung của cậu, block!
Cô cũng không còn đi mách lẻo với cô Hoa Nhuỵ giống như trước kia nữa, bây giờ cậu đã thành niên rồi, mẹ cậu cũng không quản được cậu đi kết giao với người khác giới!
Vậy thì một cô nhóc như cô thì có tư cách gì để quản cậu?!
Thế là Trần Tiểu Quả đi block hết mọi phương thức liên lạc của cậu!
……………..
Cánh cửa khách sạn được mở ra, người đẹp Lạc Nhi dùng dáng người thướt tha như rắn nước mà quấn lên thân người cao lớn, tráng kiện của cậu cả Diệp, ngửa đầu ra, ánh mắt dừng lại trên yết hầu gợi cảm của cậu………
Tuy nhiên, trông cậu lại như không quá nhiệt tình, Lạc Nhi không nhịn được mà nhón mũi chân lên, vươn người hôn lên yết hầu của cậu, nhưng còn chưa chạm tới, thì đã bị cậu đẩy ra, “Anh đi tắm trước!”
Lạc Nhi: “...........” Đi chung đi!
Nhưng mà, hình như cậu lại không có ý muốn tắm chung, vừa bước vào phòng tắm, liền khoá cửa phòng tắm từ bên trong.
Lạc Nhi nhíu mày, bực bội mà đá đôi giày cao gót!
Cậu cả Diệp này tắm rửa sao mà còn lề mề hơn cả con gái, Lạc Nhi ngồi chờ ngoài sofa đến mức suýt chút ngủ quên, nhàm chán mà lướt vòng bạn bè, sau khi cô ta đăng định vị của khách sạn lên, không ít bạn bè trong vòng nhìn thấy đều đang hỏi, có phải là cô ta đang ở cùng cậu cả Diệp ở bên nhau không.
Lạc Nhi đáp lại: “Mọi người đoán xem?”
Trong giới lập tức bùng nổ, cậu cả Diệp dắt theo Lạc Nhi đi thuê phòng khách sạn!
Cậu cả Diệp này trông như phong lưu phóng khoáng, nhưng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn hình thể có hình thể, muốn quyền thế có quyền thế, muốn tiền tài có tiền tài, tuy rằng cậu thay bạn gái như thay quần áo, cũng chưa có bạn gái chính thức, bây giờ, rốt cuộc cũng bị Lạc Nhi giành được, mọi người có thể không bùng nổ được hay sao?!
Cuối cùng, cậu cả Diệp cũng mặc áo choàng dài bước ra khỏi nhà tắm, Lạc Nhi vội vàng đi lên, trực tiếp ôm lấy cậu.
“Bây giờ có thể rồi đúng không?” Cô ta nhiệt tình mà nói.
“Em đi tắm trước đi, anh chờ em.” Cậu cả Diệp nhàn nhạt mà nói.
Lạc Nhi: “.........”
Cậu cả Diệp nằm dài trên giường, trong lòng cảm thấy khó chịu đến khó hiểu, mở Wechat ra dự định nhắn tin cho cô như mọi ngày, gửi một quả meme buồn cười, kết quả:
Gửi hình thất bại!
!!!
Cô nhóc này block cậu rồi!
Chời âm*!
Cậu lại chạy sang QQ, kết quả, vẫn như vậy!
Sau khi kiểm tra hết một lượt, cậu phát hiện ra, toàn bộ phần mềm có thể liên lạc, cậu đều bị bà cô họ Trần kia đày vào lãnh cung!
Cậu ta thử gọi qua cho cô, không thể kết nối, gửi tin nhắn, cũng không ai trả lời.
“Bà cô này! Em giận cái khỉ gì vậy chứ?!” Cậu cả Diệp tức giận mà lầm bầm.
Cậu ta cố gắng tìm chút cảm giác tồn tại mà tag tên Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái, Cổn gia cùng với Đại thần giới esport trong nhóm, chỉ có hai cái vỏ trứng kia là mới chỉ 15 tuổi, chính là con trai của Kiều Thiêm và Lục Bắc Đồng.
Cậu cả Diệp: Các đồng chí, mau vào làm một ván PUBG đi!
Cổn gia: Cậu cả Diệp à, cậu lái xe mất mấy phút vậy? Hay là mấy giây?
Bởi vì có không ít người lớn trong nhóm, còn có N trẻ vị thành niên, đứa nhỏ nhất cũng mới có mấy tuổi, cho nên Cổn gia phải nói chuyện thật ẩn ý.
Cách màn hình, cậu cả Diệp tức giận đến nghiến răng: Anh em cậu chạy xe từ đường vành đai số hai đến đường vành đai số năm này, cậu nói xem mất hết bao lâu?
Cậu đành phải giả ngốc.
Cậu ta cũng biết, lúc này tiện nhân Lục Tiểu Cổn kia chắc chắn là đang cười nhạo cậu!
Đi thuê phòng với người đẹp, kết quả không bạch bạch bạch, mà lại muốn đi b.ắ.n PUBG! Có lẽ, bọn họ còn đang cười nhạo cậu kém cỏi!
Con nhóc Trần Tiểu Quả kia có thế nào cũng không nói chuyện, cho dù bây giờ cô hiện thân lên mắng mỏ cậu cũng được mà.
Trưởng nhóm Lục Tiểu Vũ: Sao Tiểu Quả Tử lại rút khỏi nhóm rồi?
Lúc này cậu cả Diệp mới phát hiện ra, Trần Tiểu Quả đã rút lui khỏi nhóm rồi!
……………
Mười lăm phút sau, Lạc Nhi bước ra, đi đến bên cạnh cậu cả Diệp nằm thừ người trên sofa như Cát Ưu, hai tay cầm lấy điện thoại b.ắ.n PUBG.
Cô ta muốn lấy điện thoại đi, nhưng bị ánh mắt của cậu bảo dừng lại!
“Lạc Nhi, biết b.ắ.n PUBG không? Đến chơi cùng anh đi!” Sợ người đẹp cô đơn, cậu cả Diệp liền dịu dàng mà nói.
Lạc Nhi: “..........” Chạy đến tận đường vành đai số năm thuê phòng, cả hai đều tắm táp thơm tho, chỉ là để b.ắ.n PUBG?
Cô ta, cô ta không có chút quyến rũ nào sao?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-681.html.]
Thật sự muốn hỏi anh một câu, có phải là cậu có tật xấu về phương diện kia hay không!
Nhưng cô ta nào dám?!
Vốn là, cậu cả Diệp cũng có cảm giác với Lạc Nhi, nhưng mà, sau khi bị Trần Tiểu Quả làm một trận như vậy, cậu thật sự không cứng nổi nữa, t.ì.n.h d.ụ.c hoàn toàn thất bại!
Chỉ sợ là bà cô nhỏ đó nghe theo cha cô, cả ngày cứ vẽ bùa trù cậu bất lực!
—-
Sau khi đắc tội với bà cô nhỏ thì phải làm sao?
Đương nhiên là cam tâm tình nguyện làm một tên bám đuôi, đi theo dỗ dành cô!
Nhưng mà cũng chỉ là một con nhóc, đáng để cậu quan tâm đến như vậy sao?!
Đừng như là đáng rồi!
Ngoại trừ cha cô cùng người chiến hữu cùng cha cô vào sinh ra tử, cậu cũng coi như chứng kiến Trần Tiểu Quả trường thành, từ khi còn nhỏ, cậu đã thích chọc cho cô khóc, cậu cũng xấu bụng lắm, sau khi chọc cho con người khóc lên, thì lại dốc hết sức mà dỗ dành.
Sáng sớm, cậu cả Diệp lái xe từ đường vành đai số năm đến đường vành đai số hai, thẳng đến tiểu khu nhà Trần gia, ai mà ngờ, Trần Tiểu Quả lại không có ở nhà, từ sáng sớm đã ngồi tàu điện ngầm ra ngoại thành!
Cậu cả Diệp vừa nghe nói là ngoại thành liền đoán được vị trí đại khái, liền vội vàng mở cửa xe thể thao đi tìm cô.
……………..
Lúc nhìn thấy những chậu sen đá vô cùng tươi tốt cùng với những chậu hoa cực kỳ đắt đỏ, Trần Tiểu Quả nghĩ thầm trong lòng, Diệp Nhất Mộc là cái rắm gì chứ!
Đúng vậy, cậu chỉ là cái rắm!
Cậu ở ngoài ăn chơi, rồi bị mắc bệnh đường s.i.n.h d.ụ.c cũng là do cậu đáng phải chịu, có liên quan gì tới cô đâu chứ?!
“Tiểu Quả Tử đến rồi à!”
Một chàng thiếu niên đầu tóc bù xù như ổ quạ bước ra khỏi phòng nghỉ của nhà kính trồng sen đá, vừa nhìn thấy Trần Tiểu Quả, liền tung tăng mà chạy đến.
Tiểu Quả Tử lại tới đưa thức ăn cho anh ta!
Trần Tiểu Quả còn chưa kịp chỉ vào chiếc túi xách trên bàn trống, chàng thiếu niên đã thính mũi mà ngửi ra được hương thơm của bơ nguyên chất, vội vàng cầm chiếc túi lên, lấy một hộp bánh quy bơ bên trong đó ra, vừa mở ra liền ăn ngấu nghiến.
Nhìn thấy bên trong còn có mấy loại đồ ngọt khác do tự tay cô làm, chàng thiếu niên xinh đẹp liền xoay người lắc eo mà nhảy múa vui vẻ!
Dáng vẻ thiếu nghị lực đó, chọc cho tâm trạng của Trần Tiểu Quả vốn rất down cũng phải “Phì” cười một tiếng.
“Ngon đến vậy luôn sao? Hay là anh lại bỏ mấy bữa nữa rồi?” Trần Tiểu Quả có chút nghi ngờ mà hỏi, nhìn thấy đồ ngọt mình làm có người thích, trong lòng cũng có chút cảm giác thành tựu.
Bình thường cô cứ hay bị cô Chu trách là “làm bậy bạ”!
Chàng trang đầu ổ gà lập tức giơ ba ngón tay lê.
“Không ăn ba bữa rồi?!”
“Ba ngày!”
“Tả Nguyên! Anh đang tu tiên đó sao?!” Trần Tiểu Quả tức giận mà nói.
Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói đến điên! Vậy mà anh ta lại ba ngày không ăn cơm!
Chàng thiếu niên xinh đẹp lấy một chiếc cupcake, nhét vào trong miệng, ăn đến mức suýt nghẹn, Trần Tiểu Quả vội lấy cho anh ta bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm, Tả Nguyên mới ổn hơn đôi chút, “Ông chủ của anh keo kiệt lắm, vẫn chưa phát lương nữa!”
“Ông chủ của anh cũng thật quá đáng! Kiện đi!” Trần Tiểu Quả lên tiếng bênh vực kẻ yếu vì anh ta, vừa dứt lời, liền vội vàng che miệng lại, trộm nhìn bốn phía, “Hôm nay ông chủ anh không đến đó chứ?”
Cô ấy sợ ông chủ của Tả Nguyên, cũng chính là đại gia của nhà khách này nghe thấy.
Đắc tội với ông chủ lớn của nhà kính này của bọn họ, vậy thì cơ hội tài trợ miễn phí sau này của cô cũng không còn có thể nữa!
Sen đá cùng chậu hoa ở đây, đều đạt tới trạng thái tốt nhất, mấy chậu hoa cũng thuộc hàng chất lượng, vô cùng đẹp mắt, để cô làm công hết đời ở đây, cô cũng vui lòng!
“Ông chủ của anh sao có thể đến đây được!” Tả Nguyên nói.
Kết quả, Tả Nguyên lại như một ông lớn mà ngồi trên ghế phơi nắng, ăn bánh quy, uống nước ấm, chỉ huy bạn học Trần Tiểu Quả giúp anh ta xử lý lá khô của sen đá.
Trần Tiểu Quả cầm trong tay một cái nhíp, thật cẩn thận mà bỏ lá khô cho một chậu hoa thật lớn, bên trong đó có ít nhất cũng phải mấy trăm cây Bạch Cúc*, chủng loại này một cây cũng đã mấy chục rồi!
*Bạch Cúc: tên một loại sen đá, không phải là hoa cúc.
Cô làm lụng đến hồn nhiên quên mình, càng quên mất tên lăng nhăng xấu xa nào đó đến chín tầng mây!
Có thể có được công việc này đúng thật là không dễ dàng, vất vả lắm cô mới có thể thuyết phục người làm công Tả Nguyên kia, để có thể cuối tuần đến đây phụ giúp. Sen đá ở đây đều là hàng chất lượng, đại đa số đều là những người giàu có chơi sen đá từ nơi khác gửi ở đây!
Chỉ một cái bàn này trước mặt cô thôi, tiền thuê một năm cũng tận mười nghìn tệ!
Lòng dạ của ông chủ của Tả Nguyên cũng thật là hiểm độc!
Còn có mấy người chơi giàu có kia nữa, đúng thật là vừa ngu ngốc lại nhiều tiền! Tự mình không trồng được sen đá, liền gửi sang nhà kính của người khác để trồng, bình thường cũng không nhìn thấy cũng không sờ được, lại còn phải nộp tiền thuê!
Nhưng mà, cũng là vì khí hậu ở thành J phù hợp để trồng sen đá, chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, tràn ngập ánh nắng mặt trời, sen đá cũng dễ dàng tạo hình hơn.
………
Lúc cậu cả Diệp tìm đến nơi, Trần Tiểu Quả còn đang cầm lấy xẻng, dưới sự chỉ huy của “ông lớn” Tả mà xới đất lên, bận đến mồ hôi đầy đầu.
Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên xấu xa mặc quần jean, cùng áo sơ mi trắng, dáng vẻ phong độ, hào phóng mà bước tới, đôi mắt to trừng lớn, cô xúc một xẻng đất lên, rồi hất về phía tên xấu xa kia!
“Con âm* nó! Tiểu Quả Tử em —-” Cậu cả Diệp tức giận cất tiếng thô bạo, vội vàng tránh ra!
“Anh là ai vậy?” Tả Nguyên đứng lên, cất tiếng hỏi cậu cả Diệp, “Nhà kính của chúng tôi không mở cửa với bên ngoài!”
Tả Nguyên nói mấy lời đuổi khéo với cậu cả Diệp, chỉ thiếu điều không nói thẳng với cậu “Cút, cút đi”!
Trần Tiểu Quả tiếp tục xới đất, cũng không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nghĩ, cậu còn không chịu đi, thì sẽ bảo Tả Nguyên thả chó ra cắn cậu!
“Tôi là đến mua sen đá!” Cậu cả Diệp cất tiếng nói, ánh mắt trong lúc vô tình liền nhìn thấy một chậu sen đá, “Đó, chậu đó, tên là ngón tay cái có đúng không?! Tôi muốn mua chậu đó!”
Diệp theo đuôi vẫn còn nhớ rõ tuần trước Trần Tiểu Quả mới đăng hình loại sen đá này lên vòng bạn bè, cô có nói chỉ cần một cây thôi cũng đủ thoả mãn rồi!
Chậu này thoạt nhìn trông cũng được mười cây, cậu không tin, như vậy còn không dỗ được cô!
Tả Nguyên nghĩ thầm, tên này cũng biết nhìn hàng lắm, liếc mắt một cái đã nhìn trúng bảo vật trấn tiệm của anh ta!
Trần Tiểu Quả cũng đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Diệp xấu xa, vừa nhìn thoáng qua, trong lòng thầm mắng một câu “Chời âm*!”
Cậu muốn mua bảo vật trấn tiện đó sao?!
Tả Nguyên đi đến bên cạnh chiếc chậu mười cây phải tốn mất mấy nghìn tệ từ tay địa chủ bonsai kia.
“Đúng vậy, loại này tên là Ngón tay cái, tên khoa học là Pachyphytum, họ Crassulaceae, loài Dudleya, sống hoang dã ở Mexico, chậu này tôi đã thuần dưỡng được năm năm rồi! Thân cọc không bị sâu đục, bộ rễ cũng rất phát triển, trạng thái hoàn hảo!”
“Giới thiệu cho tôi nhiều như vậy làm gì, bao nhiêu tiền, ra cái giá đi!” M* nó, chỉ cần bà cô nhỏ vui vẻ, thì cậu có bao hết nhà kính này luôn cũng được!
Cậu bất chợt cảm thấy ý tưởng này có chút không đúng lắm.
Bỗng nhiên, trong đầu cậu hiện lên tấm hình biểu cảm đó: Ao cá này tôi bao hết!
DTV
!!!
Cậ cả Diệp bị suy nghĩ của mình là cho choáng váng! Cậu đúng thật là thô tục y như tổng giám đốc bá đạo trong phim truyền hình!
“Không bán!” Tả Nguyên vô cùng khí phách mà nói.
Cậu cả Diệp: “............” Nói hơn nửa ngày rồi lại không bán?!
Cậu vẫn còn nhớ rõ cái thứ này một câu cũng hơn một nghìn mấy tệ, “Tôi ra giá hai mươi nghìn tệ! Bán hay không?!”
Tả Nguyên hừ lạnh, lắc đầu.
“Năm mươi nghìn!” Cậu cả Diệp nói tiếp.
Lúc này Trần Tiểu Quả bỗng nhiên ngẩng đầu lên, loại cây cực phẩm này tuy rằng rất mắc, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một loại cây, cái giá năm mươi nghìn đã là con số trên trời, cô cho rằng Tả Nguyên sẽ bán, kết quả, Tả Nguyên sẽ lắc đầu.
“Một trăm nghìn!” Cậu cả Diệp đúng là vừa ngu ngốc lại nhiều tiền, đơn phương mà tăng giá.
Trần Tiểu Quả tức đến dậm chân: Cái tên phá của này!
“Tiểu Quả Tử, cuối cùng em cũng chịu nhìn đến anh rồi!” Diệp theo đuôi vội chạy về phía cô, vẻ mặt nịnh nọt mà nói, “Chậu sen đá này, anh tặng cho em!”
Trần Tiểu Quả thật muốn một xẻng đánh c.h.ế.t cậu!
Mà lúc này, Tả Nguyên vô cùng khí phách mà nói: “Không bán!”
Trời đ*!
Cái giá trên trời mười nghìn tệ đó, vậy mà anh ta cũng không bán?!
Trần Tiểu Quả có chút ngây ngốc.
“Anh là ông chủ ở đây sao?” Cậu cả Diệp đi về phía Tả Nguyên, nheo mắt lại mà đánh giá chàng thiếu niên trông lôi thôi lếch thếch, mái tóc lộn xộn như ổ gà, dáng người cao gầy.
“Làm công thôi.” Tả Nguyên lạnh lùng mà nói.
“Vậy cậu dựa vào cái gì mà không bán? Đừng cho rằng người anh em tôi ngốc, chậu sen đá này, một trăm nghìn tệ đã là giá trên trời rồi, cậu còn muốn cao hơn nữa sao?” Cậu cả Diệp nheo mắt lại mà nói.
Đúng vậy, sao Tả Nguyên lại không chịu bán chứ?
Có thể bán được một trăm nghìn, ông chủ của anh ta nhất định sẽ rất vui.
Trừ phi, ông chủ của anh thật sự không thiếu tiền, nhưng mà, theo cô được biết, tuy rằng ông chủ của anh ta là địa chỉ, nhưng lại vô cùng keo kiệt, nhà kính này vẫn là đặt lợi nhuận lên hàng đầu!
“Chậu này đã được khách hàng mua lại từ ba năm trước rồi, người ta vẫn luôn gửi chăm ở đây!” Ánh mắt của Tả Nguyên chuyển động, anh ta nói.
M* nó, chậu này chính là bảo bối của anh ta đó!
Cậu cả Diệp vô cùng chắc chắn muốn mua lại chậu sen đá này, liền bảo Tả Nguyên kia có muốn bán lại hay không, cậu có thể thêm hai mươi nghìn tệ nữa, Tả Nguyên cũng gật đầu rồi giả bộ đi hỏi khách hàng, kết quả vẫn là câu nói đó “Có thế nào cũng không bán!”
Vốn dĩ muốn lấy lòng bà cô nhỏ, kết quả, chàng thiếu niên đáng c.h.ế.t trông coi nhà kính lớn này, cũng không chịu bán cho cậu một chậu sen đá nào, đến cả cái chậu cũng không chịu bán!
Cậu cả Diệp thật nghẹn c.h.ế.t mà!
Cậu bước tới gần Trần Tiểu Quả, cô nhóc liền hất đất lên người cậu!
“Tiểu Quả Tử, đá Maifan* này mắc lắm đó, để hất lên người anh ta thì lãng phí lắm! Em dùng đất than bùn bên kia mà hất kìa, cái đó chơi tiện tay hơn!” Tả Nguyên vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.
*Đá Maifan (麦饭石): thuộc về một loại khoáng vật, cũng có chức năng làm dược liệu.
Cậu cả Diệp nghe xong liền muốn ấn đầu tên nhóc kia xuống đất.
“Tả Nguyên! Còn chưa chịu thả chó sao?! Em không quen con người này!” Trần Tiểu Quả quay sang nói với Tả Nguyên, cũng không thèm liếc nhìn sang tên xấu xa một cái!
Tả Nguyên huýt còi một hơi, trong chốc lát, một đám chó chạy vào, cả đám đủ loại khác nhau, kích thước cũng nhỏ nhắn như giống chó Bắc Kinh! Mấy chú chó đó đều là chó hoang được Tả Nguyên nhận nuôi!
Dưới sự chỉ huy của Tả Nguyên, bọn chúng hung hăng vây quanh lấy cậu cả Diệp, có con còn cắn lấy, xé rách ống quần jean của cậu!