Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 680

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:05
Lượt xem: 3

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội đó của cô, cậu thật sự chỉ muốn nuốt gọn cô vào bụng, huống hồ chi cô lại còn những câu làm người ta phải liên tục suy nghĩ!

Cậu liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, lúc này Cổn gia thật sự muốn nhảy xuống hồ sen ở bên kia mà dập tắt cả người rực lửa!

“Anh vẫn còn giận em sao?!” Cô đuổi theo cậu, vô cùng bất mãn mà kháng nghị.

Cậu dùng một tay mà ôm gọn lấy bả vai cô, bàn tay to lớn nắm chặt lấy đầu vai thon gầy của cô, “Giận! Sau này không được gặp lại anh ta nữa!”

“Lòng dạ hẹp hòi! Em còn không được có bạn khác giới hay sao? Huống chi, đó còn là người anh lớn trong lòng em!” Cô vẫn cùng cậu nói lý.

Cậu dừng bước, quay lại trừng mắt với cô, trong đôi mắt giống như có ngọn lửa đang bùng cháy, cô cũng hoàn toàn không sợ cậu, đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của cậu, nhào vào trong lòng mà làm nũng, “Lần sau em đi gặp anh ấy, em sẽ báo cho anh, có được không? Nhưng mà em cũng không có nhiều cơ hội để gặp anh ấy, anh cũng đừng ghen mà!”

Ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt tuấn tú của anh, trái tim vốn đang sợ, liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nếu như trước kia cảm giác của cô đối với cậu rất ngây thơ, cũng luôn bị động mà được cậu yêu thương, che chở, vậy thì hiện tại, cô đã có thể cảm nhận được sự mến mộ của mình dành cho cậu.

Ở bên cạnh anh, vừa an toàn lại ấm áp, bên trong ngọt ngào cũng vẫn có đam mê khuấy động tâm hồn.

Cậu cưng chiều cô, thương cô, vậy thì sao có thể chịu đựng được thỉnh cầu làm nũng đó của cô chứ, trong lòng cũng còn tức giận gì nữa đâu?!

“Ai ghen?” Cậu lại kiêu ngạo mà nói, ôm lại cô.

“Được được được, anh không ghen!” Cô vội vàng đáp lại, không chọc giận cậu nữa.

Mái đình nhỏ vừa rồi đã bị đôi tình nhân nào đó giành mất, người con gái ngồi trên đùi người con trai, vô cùng hết mình mà hôn nhau, Lâm Dương cúi đầu xuống, gương mặt đỏ như con tôm, rõ ràng là đôi tình nhân kia còn chưa thấy ngượng nữa mà!

“Anh Lục, anh có lạnh không, đừng để bị cảm lạnh đó!” Nhìn thấy anh chỉ mặc đồng phục, cô liền lên tiếng quan tâm.

“Bây giờ anh Lục của em đang thấy nóng đến mức có thể nung chảy cả em luôn!” Cậu thấp giọng mà nói, đi đến bên máy bán đồ tự động, hỏi mượn cô tiền lẻ, Lâm Dương liền ngoan ngoãn lấy ra, cậu mua hai chai nước suối, vặn nắm mở ra đổ thẳng từ trên đầu xuống.

Lâm Dương: “........” Thật sự là nóng đến như vậy sao?

Còn chưa ra khỏi cổng trường, Lâm Dương đã nghe thấy tiếng bụng kêu ọc ọc, “Anh Lục, anh ăn tối chưa?”

“Em nói thử xem?” Cậu hỏi ngược lại.

“Là ăn rồi hay là vẫn chưa ăn vậy?”

“Bị em chọc cho tức no bụng rồi, làm gì còn tâm trạng ăn uống gì nữa chứ?!” Anh vò mái tóc cô, “Sau này chỉ cho phép được một mình anh xoa thôi!”

Lâm Dương: “...........” Thật sự coi cô như đang vuốt mèo sao!

Cô háo hức mời cậu đi ăn tối.

Ở gần đây có mấy trường đại học cùng cao đẳng, nên trải dọc hai bên đường lớn, đều là mấy quán ăn nhỏ, cửa hàng quần áo, trang sức dành cho sinh viên, còn có không ít mấy quán ăn vặt.

Có phải là nữ sinh thường thích ăn mấy thứ đồ lung tung này hay không?

Cổn gia nhìn thấy khi bạn gái của cậu nhìn cái gì mà bánh rán hoa quả, bánh tráng trứng gà, bánh cuốn thịt kho, mực xiên nướng xèo, lẩu oden, canh mala, mì căn nướng, xiên chiên vân vân, thì nước miếng cứ chảy không ngừng, hoàn toàn giống y như Diệp Kiều năm đó, đương nhiên, Lục Tiểu Vũ cũng y hệt như thế!

Mua được bánh rán trái cây, thiếu nữ háo hức mà chạy đến trước mặt cậu, chia bánh rán thành hai phần rồi cho cậu một nửa, cậu nhìn thấy như vậy liền nhíu mày lại, “Em mời anh ăn cái này sao?”

“Không phải là còn có trà sữa nữa hay sao! Trà sữa Các cô ấy là ngon nhất đó!” lâm Dương chỉ vào một tiệm trà sữa ở cách đó không xa, được trang hoàng vô cùng tinh xảo.

Đó là quán trà sữa đầu tiên mà mẹ cậu cùng bạn học lập nên.

“Em đúng thật là keo kiệt đó, anh muốn ăn thịt! Cậu thấp giọng mà nói, nhưng lại vô cùng đói bụng nên chỉ đành cắn đại một miếng bánh rán, chỉ một miếng nhưng đã cảm nhận được hương vị của rau mùi, trong chốc lát gương mặt cậu đã biến sắc.

Cuối cùng thì vẫn phải nuốt xuống, cậu cất tiếng oán giận: “Vậy mà lại có rau mùi cùng hành lá trong này!”

Cổn gia lạnh lùng cực kỳ không thích ăn rau mùi, hành lá sống cùng với đậu hũ thúi và sầu riêng! Trong mấy năm cậu không thể đi đầu thai đó, vừa nhìn thấy Diệp Kiều Kiều ăn, liền vô cùng ghét bỏ!

Cô vẫn còn nhớ rõ, rằng cậu không thích ăn rau mùi cùng hành lá, đặc biệt là rau sống.

Cô nghĩ thầm, cậu còn trách sống trong nhung lụa nữa sao, sau này vào quân đội rồi, thì đừng nói là rau thơm, hành lá, đến cả rau dại, rễ cây cậu cũng phải ăn đó!

Cuối cùng bạn gái nhỏ keo kiệt vẫn dẫn cậu đến một quán ăn, gọi 3 món mặn 1 món canh, hai món trong số đó còn là rau, cô ăn hết một chiếc bánh rán rồi uống thêm chút canh cũng đã no cứng bụng rồi.

“Em có thể nào ăn nhiều hơn một chút được không? Ôm quá, cộm tay!” Cổn gia nhướng mày lên mà khuyên bảo bạn gái nhỏ.

“Cộm tay?” Lâm Dương khó hiểu.

“Đúng vậy, người em nhiều xương quá.” Gương mặt cậu vô cảm, vừa nghiêm túc mà nói, vừa lựa hành lá trong niêu hầm nạm bò ra, động tác không nhanh cũng không chậm, lịch thiệp nho nhã, vô cùng vừa mắt, làm cô nhìn đến mức đói meo cả bụng.

“Sờ không đã.”

Ai ngờ, câu nói phát ra từ trong miệng một người lịch thiệp nho nhã như cậu, lại làm cho cô phải đỏ mặt!

Nhưng mà, vị gia nào đó lại như không có gì cả, vẫn tiếp tục ăn cơm.

Cô quay sang trợn mắt với cậu một cái, ở quanh bọn họ còn có một bàn toàn nữ sinh cứu si mê mà nhìn sang bên này, trong miệng còn không ngừng kêu “Nam thần”, Lâm Dương thật sự muốn cho bọn họ biết được, thật ra vị nam thần này lại chính là một tên lưu manh!

“Béo lên một chút cũng hay.” Cậu gắp một miếng nạm bò lên, đưa qua cô ở đối diện, đưa đi đến bên miệng cô, rồi lại nghiêm túc mà nói.

Đã đút đến tận miệng rồi, còn có thể không ăn được nữa sao?

Cô vừa há miệng ra ngậm lấy, lại vừa có chút khó hiểu mà nhìn anh: “?”

“Béo lên thì cái đó của em có thể lớn hơn một chút.” Nam thần nghiêm túc mà nói, ánh mắt cậu dừng lại trên hình Doraemon trên áo của cô.

Hửm, ánh mắt anh là đang nhìn vào hình Doraemon, cũng không nhìn đi chỗ khác.

P?

Cup?

DTV

Lâm Dương ngây người ra một lát thì mới hiểu được cup của cậu có nghĩa là gì, gương mặt đỏ ửng mà trừng mắt với cậu, oán hận mà nhai nhai miếng thịt bò trong miệng, nhưng cậu ngồi bên đối diện lại cứ tỏ ra như không, lại còn vô cùng nghiêm túc nhìn cô mà nói, “Lời anh nói là sự thật.”

Lâm Dương: “..........” Mong ngài im miệng lại đi!

Ăn cơm xong, bọn họ cùng tản bộ hết ba trạm xe, bọn họ mới bước lên xe buýt, trên chiếc xe chật chội, cậu cứ sợ cô bị người khác chạm vào, đặc biệt là mất tên háo sắc trên phương tiện giao thông, cho nên vẫn luôn bảo vệ cô trong lòng.

Trạm xe buýt không đến trước cửa đại viện, bọn họ nên bọn họ phải vòng một đường rất xa, Lâm Dương liền đề nghị hai người cùng trèo tường vào.

“Học hư rồi nha!” Cậu vuốt ve mái tóc cô, nhàn nhạt mà nói.

“Con gái không hư, đàn ông không thích!” Cô xấu xa mà nói.

“Muốn cho ai thích nữa chứ?!”

“Đương nhiên là anh rồi!” Cô không chút ngượng ngùng nào mà đáp lại, chọc ghẹo cho cậu ôm chặt lấy cô, vây lại trên tường, bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt, trong đêm tối, bàn tay của cậu còn có chút không thành thật mà chạm vào nơi có kích thước làm cậu không hài lòng của cô, cả người cô lập tức chấn động, sợ hãi tới mức vội vàng đẩy ra.

Cậu nở nụ cười xấu xa, bế lấy đưa cô lên tường, nhưng mà tường của đại viện cao hơn ở trường học nhiều, Lâm Dương cũng học rất nhanh, đôi chân mang đôi giày vải đạp lên tường mấy cái, cuối cùng cũng lên được trên tường,

Cô ngồi trên đầu tường, nhìn thấy cậu đừng bên dưới, liền đắc ý mà huýt sáo, nhưng tiếng động đó đã thu hút mấy cảnh vệ, làm cho cô sợ hãi suýt chút là ngã xuống dưới, cũng may là cậu kịp leo lên, giúp cô ổn định lại.

Trung đội trưởng của đội cảnh vệ vừa nhìn thấy là cậu, liền trực tiếp coi bọn họ như không khí mà muốn rời đi, lập tức bị Cổn gia gọi lại, vác thang đến đây, để Lâm Dương trèo thang xuống.

Lâm Dương về đến nhà, nhìn thấy dì bảo mẫu, liền tò mò hỏi một tiếng thì mới biết được, hôm nay dì ấy bị Khương Dao d.a.o gọi đến chỗ cô ta dọn dẹp vệ sinh, cho nên khi Lục Tiểu Cổn tìm đến, trong nhà cũng không còn ai, cho nên không biết được chuyện cô đến bệnh viện.

Khương d.a.o dao là cố ý có phải không?

Cô mới vừa lên lầu, thì đã nhìn thấy Khương Dao Dao đang mặc áo ngủ, đắp mặt nạ.

Sao cô ta lại về đây ở rồi?

“Dương Dương, ánh mắt đó của em là sao? Chị ở nhà của ông nội mình, lại cứ như là đang ở nhà của em vậy!” Khương Dao Dao buồn bã mà nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-680.html.]

Đôi mắt phía sau lớp mặt nạ, cứ nhìn chằm chằm vào dấu dâu tây màu hồng phấn trên cổ của Lâm Dương.

Khương Dao Dao ghen tị đến phát điên lên.

Sao Lâm Dương lại không biết cô ta là đang mỉa mai cô ăn nhờ ở đậu cơ chứ!

Cô cũng không nói gì cả, bước đi vào phòng của mình.

Cũng là vào ngày hôm sao, lâm Dương cũng mới biết được, rằng công của nhà Khương Dao Dao sắp phải đối mặt với việc phá sản, căn nhà của bọn họ đều đi thế chấp cho ngân hàng, nhà ở hiện tại cũng là nhà đi thuê.

Đây là do dì nói cho cô biết, cô còn nghe dì nói, ông nội Khương cũng lấy hết tiền tích góp suốt cả đời ra để giúp đỡ cho công ty của con trai.

Lâm Dương đi tìm ông nội Khương đang tập thể dục buổi sáng, tỏ ý rằng trong tay cô cũng có tiền, sau này ông cụ không cần chuyển tiền cho cô nữa, sau này lên đại học, cô cũng có thể tự mình nghĩ cách lo toan chuyện học phí!

“Dương Dương, nếu như Dao Dao có thể có một nửa hiểu chuyện, một nửa tài năng được như cháu, vậy thì tốt rồi!” Ông cụ Khương cảm khái mà nói.

Cô cũng không nói gì cả.

Khi còn nhỏ, lúc cha mẹ cô vẫn còn, cô cũng vẫn vô ưu vô lo, mãi cho đến sau này, cô không thể nào không hiểu chuyện được, không thể nào không cố gắng học tập, sau này còn có thể tự lập!

Một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire vừa bắt mắt lại thoáng đãng như một mũi tên mà chạy như bay đến, trên ghế lái xe, là một anh chàng đẹp trai đeo kính râm, kèm theo đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài thướt tha ngồi bên ghế phó lái.

Chiếc xe thể thao dừng lại ở sân bóng rổ bên cạnh đại viện!

Trần Tiểu Quả đang dọn đồ uống, vừa liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra chàng trai đeo kính râm quyến rũ bước từ trên xe xuống!

Chỉ nhìn thấy cậu ta đi đến bên ghế phó lái mở cửa xe ra, một cô gái xinh đẹp mang đôi giày da cao gót, mặc một chiếc váy bó sát, mái tóc dài thẳng thướt tha, anh ta thân mật ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô ta, bước đi đến trước mặt tám người bọn họ.

Trần Tiểu Quả lập tức bỏ chai nước khoáng xuống, lấy điện thoại ra muốn gọi điện, cũng vừa hay, cậu cả Diệp cùng cô gái xinh đẹp cũng đã bước gần đến đây.

“Alo, là đội cảnh sát giao thông có phải không? Tôi muốn báo cáo, ở đây có người lái xe không giấy phép!” Trần Tiểu Quả cầm điện thoại, lớn tiếng mà nói.

“Cmn! Trần Tiểu Quả! Em nói ai lái xe không giấy phép cơ chứ?!” Cậu cả Diệp tức giận đến mức buông cô gái xinh đẹp ra mà xông đến trước mặt Trần Tiểu Quả, vừa nói vừa lấy bằng lái xe trong túi ra, “Đây là cái gì?! Anh đây bây giờ đã là tay lão luyện có bằng lái đó được chưa?!”

Con nhóc thúi ngu ngốc này!

Vậy mà lại không biết phân biệt phải trái trắng đen mà gọi điện thoại báo cáo cậu ta!

Kiếp trước cậu ta thiếu nợ bà cô này rồi sao?!

Trần Tiểu Quả nắm lấy điện thoại, nhìn thấy tên lăng nhăng cầm bằng lái trong tay, liền có chút há hốc mồm, cô ấy lập tức giành lấy, quan sát thật kỹ, “Không phải là bằng lái giả đó chứ?! Anh mới vừa thành niên thôi mà, sao lại có bằng lái liền được chứ?”

Cô ấy nói rồi chạy đi tìm Lục Tiểu Vũ.

Cậu cả Diệp tức giận khẽ cắn môi, hai tay chống nạnh lên, trừng mắt nhìn theo cô nhóc vừa nhìn thấy là đã đối đầu với anh ta rồi!

“Anh Mộc, cô bé vừa rồi là ai vậy?” Người con gái xinh đẹp cất tiếng hỏi. Cô ta là người cậu cả Diệp mới vừa quen biết, một người trong giới các cô gái xinh đẹp.

“Là em gái của anh! Em gái ruột! Còn thân hơn cả em gái ruột nữa!” Cậu cả Diệp khẽ cắn môi mà nói, ánh mắt cứ dán chặt lên trên người Trần Tiểu Quả với mái tóc búi tròn lên, dáng người cao gầy.

“Chị Vũ, chị nhìn xem, xem thử bằng lái xe này có phải là thật hay không?!” Trần Tiểu Quả vô cùng nghiêm túc mà hỏi.

Lúc này, Cổn gia cùng Lâm Dương mới vừa kết thúc giờ học trên giảng đường cũng vừa bước đến, cậu cả Diệp cũng ôm lấy người đẹp mà đi đến sân bóng rổ.

“Trần Tiểu Quả! Đừng gây rắc rối cho anh đó, anh chính là muốn đi khoe bằng lái, sao có thể là giả được?! Nếu anh không có bằng lái, thì sao lái chiếc xe đó được chứ?! Đây còn không phải là vừa thành niên liền đi thi, nhắm mắt cũng qua được!” Cậu cả Diệp cất tiếng khoe khoang, “Nhìn lại anh Cổn, anh Thái của em xem, bọn họ còn chưa có bằng lái đâu!”

Đánh nhau không lại bọn họ thì có là gì, cậu cả Diệp cậu ta chính là người đầu tiên tròn 18 tuổi, cũng là người đầu tiên có bằng lái xe trở thành tài xế!

Trong lòng cậu cả Diệp càng nghĩ càng đắc ý, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa nụ cười, nhìn sang người anh em tốt là cậu cả Lục rõ ràng có kỹ năng lái xe thượng thừa hơn cậu ta, vậy mà vẫn còn chưa có được bằng lái!

Tiểu Bạch Thái thay bộ đồng phục, dẫn bóng đến chỗ bọn họ, nghe thấy những lời cậu cả Diệp nói, liền cong khoé môi lên.

“Một kẻ chưa từng chạm vào miệng của phụ nữ, vậy mà cũng không biết xấu hổ tự xưng là tay lão luyện sao?!” Tiểu Bạch Thái nói, xoay người lại ném bóng, trái bóng bay thẳng vào rổ!

Tiểu Bạch Thái vừa dứt lời, cậu cả Diệp liền tỏ vẻ như nhượng bộ, “Các cậu là đang ghen tị! Vậy thì tôi sẽ ngày ngày lái xe hóng gió, cho các cậu ghen tị c.h.ế.t luôn!”

“Lái xe hóng gió?” Cổn gia buồn bã mà nói, khoé môi cong lên thành nụ cười, giống như một người lớn chê bai một đứa trẻ vậy!

Sao cậu cả Diệp lại không hiểu ý của cậu được, lập tức đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của người đẹp, “Lạc Nhi, nói cho bọn họ biết, xe của anh thế nào?”

Người đẹp tên Lạc Nhi kia liền đỏ mặt lên, nở nụ cười thẹn thùng, “Anh Mộc, anh đáng ghét quá đi!”

Mờ ám đến như vậy, hình như là đang nói với mọi người, rằng hai người họ “Đã lái xe”!

Cẩu nam nữ!

Trần Tiểu Quả ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền cảm thấy tức giận mà mắng!

“Tiểu Vũ! Đưa bằng lái đó cho anh!” Tiểu Mộc Đầu cất tiếng nói.

Bằng lái trong tay Lục Tiểu Vũ đã bị Trần Tiểu Quả quyết đoán giành mất, “Bằng lái của anh, em sẽ giữ lại trước!”

Sau này cô ấy chính là bằng lái của cậu ta, mỗi lần cậu ta lái xe thì nhất định phải chở cô ấy theo!

!!!

“Trần Tiểu Quả! Em mau trả lại cho anh, đừng làm mất của anh đó!” Tiểu Mộc Đầu tức giận mà kêu lên.

Không đưa, không đưa, nhất quyết không đưa!

Trần Tiểu Quả cũng không quan tâm đến tên lăng nhăng như cậu ta, lấy bằng lái của cậu ta nhét vào trong túi quần, nhìn thấy cánh tay cậu ta ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của người đẹp, lửa giận trong bụng liền hoá thành sức mạnh, một tay xách bình nước khoáng lên, biến thành người con gái lực điền ngay lập tức!

Trong lúc vô tình, cô ấy còn nhìn thấy người đẹp kia cầm mộ lọ Yakult, giọng nói nũng nịu mà nhờ tên lăng nhăng kia mở giúp cho cô ta.

Điệu quá!

Thật cmn, đến cả nắp chai bia mà một cô nhóc như cô ấy cũng có thể cắn một phát là ra, một lọ Yakult thì phí bao sức đâu chứ?!

Sau khi tên lăng nhăng kia mở nắp ra, còn uống một ngụm rồi mới đưa qua cho người đẹp, trông thấy dáng vẻ phong lưu không thể kiềm chế kia, Trần Tiểu Quả tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như nói ánh mắt có thể g.i.ế.c người được, vậy thì bạn học Diệp Nhất Mộc đã c.h.ế.t hơn cả trăm lần!

Rất nhanh trận bóng rổ đã bắt đầu, suốt cả trận đấu Trần Tiểu Quả đều làm lơ tên lăng nhăng kia đi, lúc trước đều là cô ấy giúp cậu ta lau mồ hôi, bây giờ, cậu ta lại để cho người đẹp kia lau giúp! Tất cả mọi thứ cô ấy đều ghi nhớ hết trong lòng, khắc ghi tận trong tim!

Buổi tối, cậu cả Diệp mời mọi người ra ngoài tụ tập, ca hát, cả đám người đều chơi đùa rất vui vẻ, chỉ có Trần Tiểu Quả, vẫn luôn ngồi một mình trong góc, cứ liên tục về nhìn qua tên xấu xa nào đó!

10 giờ tối, bữa tiệc kết thúc.

Cậu cả Diệp nhìn thấy các anh em bạn bè đều đạp xe đưa bạn gái về nhà, liền đắc ý mà quay quay chiếc chìa khóa xe trong tay, ấn một cái, chiếc xe thể thao

màu xanh sapphire phong cách lập tức sáng đèn.

“Anh Tiểu Cổn, chị Vũ, anh Tiểu Thái, chị Dương Dương, em về nha!” Trần Tiểu Quả lễ phép mà đi theo phía sau bọn họ chào hỏi, sắp phải rời đi.

“Bà dì của tôi ơi! Em quay lại đây cho anh!” Bằng lái xe còn nằm trong tay cô ấy mà, sao cô ấy có thể đi như vậy được?!

Lúc mới tới, cô ấy cũng là làm bóng đèn ngồi xe thể thao của cậu ta tới!

Con nhóc này, cứ ỷ vào việc cậu ta coi cô ấy như em gái, mà cứ luôn đối đầu với cậu ta!

“Tiểu Quả, chị đã giúp em đặt tàu cao tốc rồi, em ngồi tàu về được rồi, con bằng lái xe thì đem trả lại cho anh trai, có được không?” Người đẹp đi đến trước mặt Trần Tiểu Quả, khom người xuống, dịu dàng mà dỗ ngọt.

“Ngồi tàu tốc hành gì chứ?! Không an toàn chút nào! Trần Tiểu Quả! Em mau lên xe ngay cho anh!” Diệp xấu xa liền nhớ đến lần sinh nhật trước, con nhóc này đã bị ngã suýt chút là huỷ dung, lần này, có thế nào thì cậu ta cũng phải đưa cô ấy bình an mà về đến nhà!

Trần Tiểu Quả đi thẳng đến bên chiếc xe thể thao, không chút khách sáo nào mà mở cửa ngồi vào ghế phó lái!

Loading...