Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 678

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:02
Lượt xem: 1

Bình luận có không ít các bạn học nữ trường họ, ai cũng gửi biểu cảm mê mẩn, còn có nam sinh cá biệt nói sắp bị cậu bẻ cong!

Cái tên cợt nhả này!

Dám lộ thịt trong vòng bạn bè!

Có phải cậu muốn c.h.ế.t hay không?!

Lục Tiểu Vũ tức giận đến độ ngồi dậy khỏi giường, có xúc động mẹ nó muốn g.i.ế.c đến nhà cậu!

Khi cô kích động muốn xuống giường, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống!

Cơn tức trong lòng lại không tiêu!

Lúc đó, bạn học Thái Dư Bạch mới tắm xong cầm lấy di động đang nạp điện, mở vòng bạn bè nhìn, trong tất cả các bình luận, 90% đều là nữ sinh, tất cả đều hai mắt trái tim biểu cảm chảy nước miếng!

Mấy nam sinh cũng sắp bị cậu bẻ cong!

Cho nên, dáng người cậu không lời gì để nói!

Nhất định là cô có vấn đề!

Cậu vô cùng không tin cô không có tình cảm gì với cậu, bằng không, lần đó sao bị cậu mắng khóc?

Hừ!

Còn không ra lệnh bảo cậu xóa khỏi vòng bạn bè!

Cậu đang muốn trả lời vài bình luận, ngón cái cử động, thấy được ảnh của cô.

Ảnh đại diện của cô là nền trắng chữ đen đơn giản, viết chữ “Không cần yêu đương tiếp tục cool ngầu”.

Cô bình luận vòng bạn bè của Trần Tiểu Quả.

Trần Tiểu Quả đã đăng trạng thái mặt phá tướng, kèm dòng chữ “Sẽ không để lại sẹo chứ? Khóc chết!”

Tư lệnh Vũ: Ôi chao bé ngoan của chị, sao lại thế này? Khuôn mặt nhỏ mềm mại như thế, đau lòng c.h.ế.t chị!

Cậu kéo bình luận của tiểu nha đầu, cô bình luận số 66!

Nhìn thấy cô bình luận, bạn học Thái Dư Bạch chua chết!

Cậu cắn răng hàm sau.

Cô đã nhìn thấy vòng bạn bè của cậu, thế mà còn trực tiếp làm lơ!

Cậu thuận tay bình luận dấu chấm trong vòng bạn bè của Trần Tiểu Quả, xoát cảm giác tồn tại.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy bạn học Diệp Nhất Mộc bình luận, anh gửi mấy cái biểu cảm đau khổ.

Chỉ chốc lát sau, trong diễn đàn WeChat nổ tung.

Trong diễn đàn WeChat có cha mẹ mấy người bọn họ, còn có cả vợ chồng Đường Thiếu Đỉnh ở nước T phương xa.

Đầu tiên, người bị phê phán chính là đại thọ tinh hôm nay, Tiểu Mộc Đầu!

Bà Nhụy Hoa mắng con trai nhà mình m.á.u chó phun đầu, khiến Tiểu Mộc Đầu sợ tới mức không dám nói một câu, chỉ không ngừng gửi bao lì xì xin lỗi!

Bao lì xì vừa gửi, phần lớn người ở ẩn ra đoạt, đoạt nhanh nhất là Dạ Thất có giá trị con người hàng tỉ!

Trần Tiểu Quả còn mang “chuyện tốt” đêm nay của Diệp Nhất Mộc ra, khiến Đại thiếu gia Diệp tức đến độ gửi một đống nhãn dán đao lớn 40m, sau đó lại bị bà Nhụy Hoa dạy dỗ một trận.

Đại gia Diệp: Con dâu, đừng tức giận, chuyện sinh con thứ hai nên bàn bạc lại đã! Diệp Nhất Mộc đứa con cả này mẹ thấy hỏng rồi! Sinh thêm đứa nữa là được!

Tiểu Mộc Đầu nhắn lại biểu cảm Tống Dân Quốc: Nụ cười sống sót.

Bà Nhụy Hoa đáp lại bằng nhãn dán đầu dưa hấu: Mẹ muốn nói ba chữ với con!

Đại gia Diệp: Biểu cảm thèm thuồng chảy nước miếng.

Bà Nhụy Hoa: Đồ thần kinh!

Đại gia Diệp: Nụ cười sống sót.

Tiểu Mộc Đầu: Mẹ con uy vũ!

Dì Lãnh: Đêm nay trong diễn đàn sao náo nhiệt vậy?

Lục Tiểu Vũ thấy Lãnh Dao cũng bắt đầu nói chuyện, hai mắt tỏa sáng, hừ, cũng nên dạy dỗ Tiểu Bạch Thái tên cợt nhả kia một chút!

Cô lập tức gửi tấm ảnh Tiểu Bạch Thái đã đăng ẩn trong vòng bạn bè, gửi vào trong diễn đàn.

Lục Tiểu Vũ: Dì Lãnh, tương lai Tiểu Bạch Thái của chúng ta không cần sầu cưới vợ, nhiều nữ sinh xếp hàng vậy cơ mà!

Dì Lãnh: Thái Dư Bạch! Hay cho con thằng nhóc thúi này, đăng bài gì đó?! Trần truồng hở hang thế à! Vì sao mẹ không thấy?!

Lục Tiểu Vũ: Cậu ấy chặn dì rồi ạ……

Tiểu Bạch Thái không dám lên tiếng ở trong diễn đàn, yên lặng xóa trạng thái cợt nhả này đi.

Hừ, chắn chắn là cô để ý, đây mách mẹ cậu đấy! May là Thủ trưởng Thái hình như không có ở đây.

Tiểu Bạch Thái có dục vọng cầu sinh vô cùng mãnh liệt ở trước mặt mẹ ruột và vợ: Con đã sớm có vợ, đây đều là bạn học thôi.

Thủ trưởng Thái: Vợ con là ai? Ông đây sao lại không biết?!

Tiểu Bạch Thái lệ ròng chạy đi, Thủ trưởng Thái thế mà cũng ở ẩn!

Đại ma vương Lục cách màn hình lộ ra một nụ cười đắc ý, lão Thái à lão Tháu, đời này chắn chắn không d.a.o động được Lục Bắc Kiêu anh rồi!

Lục Tiểu Vũ đương nhiên biết Tiểu Bạch Thái nói vợ là cô!

Tiểu Bạch Thái: Vợ của con còn chưa đồng ý con theo đuổi, đang nỗ lực ạ……

Tiểu Mộc Đầu: Thủ trưởng Thái, tương lai chú sẽ là bố chồng của em gái cháu!

Tiểu Mộc Đầu tuy không chỉ có một cô em họ là Lục Tiểu Vũ, nhưng mọi người nghĩ cũng khỏi cần nghĩ, là Lục Tiểu Vũ!

Trong lòng Thủ trưởng Thái đột nhiên trầm xuống!

Sao ông lại sinh ra một đứa đểu cáng như thế!

Mới chuẩn bị về thành phố J tiếp tục đè nặng thằng cháu Lục Bắc Kiêu kia, cuối cùng thằng nhóc thúi nhà ông lại coi trọng con gái người ta!

Đại ma vương Lục: Dù sao không thể là Tiểu Vũ nhà tôi được, con gái tôi không yêu đương!

Lục Bắc Kiêu trực tiếp chặn đường lão Thái!

Về sau phải để lão Thái cầm theo rượu tự mình tới cửa cầu hôn cho con trai ông ta!

Cách màn hình nhìn cha vợ tương lai nói, bạn học Tiểu Bạch Thái sắp khóc, “Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn!”

Con đường theo đuổi Tư lệnh Vũ về sau của cậu sẽ càng thêm gian nan!

Trong lòng Lục Tiểu Vũ cũng thấp thỏm, ba cô đây là không xem trọng Tiểu Bạch Thái, hay là cố ý làm khó dễ Thủ trưởng Thái?

Chắc chắn là vế sau!

Thủ trưởng Thái nắm di động, ngón tay hết gõ lại xóa trên bàn phím, xóa lại gõ, không biết nên nói gì.

“Lục Bắc Kiêu thằng cháu này! Dám hại ông đây!” Lão Thái oán hận nói.

Lãnh Dao ở bên cạnh cười, “Ông đừng hủy đường tình duyên của con trai đấy! Chịu thiệt đi!”

Thủ trưởng Thái: Chỉ trong một cái chớp mắt, tụi nhóc ranh đã tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi! Năm đó đồng chí Lục Bắc Kiêu trộm gọi điện thoại cho đồng chí Diệp Kiều vừa hay bị tôi tóm gọn, sau đó phạt chạy việt dã phụ trọng, còn như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua!

Hừ! Chịu thiệt thì chịu thiệt, nhưng thế nào ông ấy cũng phải tổn hại Lục Bắc Kiêu, giải hận chứ?!

Cách màn hình, đồng chí Lục Bắc Kiêu hừ lạnh.

Nữ vương Kiều vẫn luôn ở ẩn chợt xông ra: Anh Kiêu nhà tôi si tình nhất! Năm đó vì gọi điện thoại với tôi, không biết chịu bao nhiêu khổ!

Nữ vương Kiều ngay sau đó đã gửi một cái nhãn dán: Đại kết cục yêu anh lên Bản Tin Thời Sự!

Đại ma vương Lục: Năm đó, Thủ trưởng Thái là một Pháp Hải (*).

(*) Nhân vật trong phim “Truyền thuyết bạch xà”, là trụ trì có pháp lực mạnh mẽ ngăn cản tình yêu của hai nhân vật chính.

Ngay sau đó, Lục Bắc Kiêu gửi thêm hình nhãn dán: Hơn cả yêu!

Tiểu Bạch Thái thể hiện ý muốn cực kỳ mãnh liệt trước mặt cha mẹ vợ: Vâng, không biết yêu.

!!!

Cách màn hình, Thủ trưởng Thái tức c.h.ế.t đi được!

Vốn dĩ muốn tổn hại Đại ma vương Lục một chút, kết quả hai vợ chồng cách màn hình bắt đầu rải cơm chó!

Đứa con trai ngốc của ông đã hướng ra ngoài rồi!

“Vợ, ta cũng sinh đứa con gái nhé? Bà nói xem hiện tại nếu tôi có đứa con gái được con trai Lục Bắc Kiêu coi trọng, hả giận bao nhiêu!” Thủ trưởng Thái đã lớn tuổi ôm vợ vào trong n.g.ự.c nói.

Lúc này ông càng khắc sâu nhận thức rằng sinh con trai, vô dụng!

“Dù ông có thể được thì cũng đã chậm, Tiểu Cổn đã mười tám! Nghe nói đã có vợ nhỏ rồi!” Lãnh Dao nói.

“Cái gì mà có thể được?! Ông đây sao lại không được?!” Thủ trưởng Thái đen mặt, nói rồi đè vợ xuống, biểu diễn sự oai phong của ông!

Đại ma vương Lục: Thủ trưởng Thái đâu rồi? Không nhắn lại à?

Đại gia Diệp: Sợ là bị cơm chó của hai người đập chết!

Đại ma vương Lục: Thế thì hay quá!

Nữ vương Kiều: Tiểu Cổn đâu? Bạn con sao mãi không nói chuyện thế?

Nói rồi, Diệp Kiều gửi bao lì xì lớn.

Cổn gia đang bận trò chuyện riêng đùa giỡn vợ nhỏ, cha mẹ ruột cũng không quan tâm, mà Lâm Dương từ khi bị kéo vào trong diễn đàn này thì vẫn không dám hé răng.

Chỉ yên lặng nhận bao lì xì, sau đó gửi nhãn dán cảm ơn ông chủ.

Lần này sau khi nhận bao lì xì, cô lên tiếng: Cháu chào dì ạ! Ngại quá, vừa rồi cháu làm bài tập.

Nữ vương Kiều: Ngoan thật, nhìn lại những người khác, mấy đứa làm xong bài tập chưa?!

Cổn gia kiêu căng khen vợ ở trong diễn đàn: Em ấy luôn ngoan đó ạ, học bá không phải đồn thổi!

Lâm Dương càng chột dạ, yên lặng nhìn đoạn đối thoại giữa cô với Lưu manh Lục.

Đều là hình ảnh nhãn dán trêu đùa.

Cổn gia: Chú thỏ trắng nhỏ có đến muộn không

Đầu dưa hấu: Đại đao 40m! Cho phép anh chạy trước 39m!

Cổn gia: Sợ tới mức anh rớt cả trứng!

Đầu dưa hấu: Chúng ta chia tay đi! Chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng hỏng này trả anh!

Cổn gia: Em là đồ tiểu yêu tinh quyến rũ người ta.

Cô rất muốn chụp hình vào trong diễn đàn để nữ vương Kiều nhìn xem con trai cao ngạo lạnh lùng lưu manh trong âm thầm thế nào!

Trong trí nhớ của Lâm Dương, cậu vẫn luôn vô cùng lạnh lùng, sau nụ hôn của nửa năm trước, hình tượng lạnh lùng của cậu trước mặt cô liền dần dần sụp đổ, đặc biệt là gần đây nhất, càng ngày càng lưu manh.

Nội tâm Cổn gia: Vợ nhỏ lớn rồi, cũng dần thông minh hơn, gia đây là đang dụ dỗ cô ấy!

Tiểu Mộc Đầu ồn ào: Cô, làm bài tập thì không thể nào làm bài tập được rồi! Cổn gia, ngài mới vừa khen ai vậy? Có quan hệ gì với cậu thế? Mau giới thiệu cho mọi người làm quen đi, không thấy cô ấy lên tiếng gì cả.

Cổn gia phục hồi khí phách: Chị dâu cậu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-678.html.]

Cách một lớp màn hình, Lâm Dương đỏ cả mặt.

Cậu như vậy là công khai với cha mẹ người thân của cậu sao?

Sau đó, cô liền nhìn thấy được lì xì đầy khắp màn hình!

Các vị trưởng bối đang xếp hàng phát lì xì, mà người đầu tiên, đương nhiên là nữ vương Kiều! Người thứ hai giành thể hiện là Diệp Thành tử!

Câu nói “M* nó cậu hai của tôi ơi! Rõ ràng là em dâu mà!” của Tiểu Mộc Đầu, cũng bị bao phủ trong biển lì xì!

Cuối cùng là bao lì xì do dì Ưu Ưu gửi, trên bao lì xì còn có viết “Chúc mừng Tiểu Cổn nhắc đến cô vợ nhỏ!”

Lâm Dương không kịp nhấn mở từng bao lì xì ra, chỉ nhìn thấy mọi người đang giành nhau.

Bác cả Diệp: Sao không thấy bao lì xì của người phải làm cha chồng nào đó vậy? Kỳ lạ quá rồi đó!

Ý anh ta đang muốn ám chỉ Đại ma vương Lục!

Trong khi đó, Đại ma vương Lục còn đang trò chuyện riêng với nữ vương Kiều!

Đại ma vương Lục: Bà xã, cho phép anh chi quá hạn mức tiền sinh hoạt của tháng sau nữa nha?

Trong Wechat của Đại ma vương Lục chỉ có mấy đồng tiền, mà còn là do giành lì xì kiếm được, thật không uổng với danh hiệu nam chính nghèo nhất trong lịch sử!

Nữ vương Kiều vô cùng hào phóng mà chuyển 20000 qua cho Đại ma vương Lục, làm cho Đại ma vương Lục nhìn vào màn hình mà ngây ngốc.

Đại ma vương Lục: Dùng 50 lần lấy thân gán nợ!

Nữ vương Kiều: Không! Cần! Trả!

50 lần!!!

Trong lòng thầm nghĩ, anh cũng rẻ thật, một lần có 400 tệ!

Đại ma vương Lục: Không, giữa anh và em, thiếu nợ gán thân, cũng là lẽ thường tình thôi.

Nữ vương Kiều: Anh vẫn nên trả tiền cho em đi!

Đại ma vương Lục: Anh càng muốn lấy thân gán nợ hơn.

Nữ vương Kiều liền gửi một bức meme hình đầu dưa hấu khóc thút thít “Trái tim bảo bảo thật đau xót”

Đại ma vương Lục nhìn vào màn hình mà nở nụ cười, rồi gửi vào trong nhóm một bao lì xì lớn “999999”, ngay sau đó người cha chồng tương lai là anh liền quay sang nhắn riêng với Lâm Dương, chuyển khoản “10001”.

Đối mặt với thông báo chuyển khoản riêng

đến từ cha mẹ chồng tương lai, hơn nữa còn đều là 10001, Lâm Dương liền sợ hãi tới mức không dám nhận, chụp màn hình lại gửi qua cho Lục Tiểu Cổn.

Cổn gia: Nhận hết đi! Anh đã công khai trong nhóm rồi, hai người họ cho em lì xì đó chắc là, quà gặp mặt!

Đại ma vương Lục cùng nữ vương Kiều đúng là cao tay!

Lâm Dương: Hình như không hay cho lắm, em phải nói gì với hai người họ đây?

Cổn gia: Cảm ơn cha mẹ!

Lâm Dương nhìn hai chữ “Cha” “Mẹ” trên màn hình, sống mũi liền có hơi cay, hai mắt cũng nhoè đi.

Cổn gia: Có biết tại sao là mười nghìn lẻ một không? Ý muốn nói là trong trăm chọn một!

Cậu còn biết, quà gặp mặt mà năm đó ông nội cậu tặng cho nữ vương Kiều cũng là “Trong trăm chọn một”!

Lâm Dương đang dần hoàn hồn lại, thì nhận được tin nhắn của Diệp Kiều: Dương Dương, đây chỉ là món quà gặp mặt nhỏ, con cứ nhận trước đi, cùng đừng khách sáo với dì nữa! Dì đã biết quan hệ của hai đứa từ lâu rồi, trong lòng cũng sớm coi con như con cái của mình! Chúng ta từ lâu đã là người một nhà rồi!

Cách một lớp màn hình, nhìn thấy tin nhắn gửi tới từ nữ lão đại ngồi trên một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, Lâm Dương càng thấy cảm động hơn.

DTV

Bọn họ là nhà hào môn đó, một cô bé mồ côi như cô, thì có được tài đức gì đâu chứ?

Nhưng từ trước đến nay Diệp Kiều không hề có chút phân biệt dòng dõi gì cả,, mà cả nhà Lục gia cũng là như thế.

Huống chi, chỉ cần con trai cô thích, thì đó chính là tốt nhất!

Đang khi Lâm Dương còn nghẹn ngào rưng rưng, thì đại tá Lục đã gửi tin nhắn đến cho cô: Con gái, sau này nhờ con giúp đỡ cho Lục Chiến Qua nhiều hơn! Nếu như nó dám bắt nạt con, cứ nói cho chú, có chú chống lưng cho con!

Những lời đại tá Lục nói đều là sự thật.

Lần trước, sau khi nghe Diệp Kiều kể thân thế của Lâm Dương, anh liền đi điều tra thử. Lúc cha mẹ Lâm Dương còn tại thế, anh đã từng hợp tác với bọn họ nơi biên giới, nên cũng coi như là chiến hữu!

Cho dù là Lâm Dương không có liên quan gì đến Lục Tiểu Cổn, nhưng để anh biết được cô bé, anh cũng sẽ chiếu cố cô bé. Mấy năm nay, hai vợ chồng bọn họ cũng đã giúp đỡ cho không ít cô nhi liệt sĩ.

Lâm Dương nhìn vào điện thoại, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô vừa khóc lóc vừa nghiêm túc mà trả lời hai người.

Con cảm ơn dì! Con cũng không khách sao với dì nữa, con xin nhận bao lì xì này! Icon đáng yêu.

Thưa chú, là anh Lục vẫn luôn chăm sóc cho con! Nếu như anh ấy thật sự dám bắt nạt con, con sẽ nhờ chú ra chống lưng! Icon ngầu lòi.

Lâm Dương vừa rơi nước mắt vừa gửi hai tin nhắn đi, cũng nhận lấy lì xì về. Mà trong lòng cô, cũng như không ngừng vang lên tiếng nói.

“Bà ngoại, cha mẹ, mọi người xem, Dương Dương thật may mắn biết bao.” Cô lấy sợi dây chuyện mặt tượng Phật ra, nở nụ cười mà nói, sau khi lau đi nước mắt, lập tức cất tiếng làm nũng trong nhóm, thể hiện sự góp mặt.

Dạ Thất mới vừa vận động xong còn chưa thèm, liền vào trong nhóm, nhận từng bao lì xì một.

Dạ Thất: Mọi người còn chưa nghỉ ngơi sao? Vừa nhìn là đã biết không có cuộc sống về đêm rồi!

Sau đó, thì không còn sau đó nữa.

Tiểu Mộc Đầu nghĩ thầm, cậu cả Diệp à, đúng ra là tối nay cậu ấy cũng có cuộc sống về đêm, kết quả lại bị con bé c.h.ế.t tiệt kia nghĩ như vậy, cậu ấy vội vàng gửi tin nhắn an ủi Trần Tiểu Quả, hỏi cô ấy vết thương có còn đau không? Còn dặn dò cô ấy đừng để vết thương dính nước!

Trần Tiểu Quả đang một bức hình lên vòng bạn bè, rất nhiều bạn học nam của cô ấy đều tỏ ý, để lại sẹo trông cũng đẹp.

Tiểu Mộc Đầu: Trần Tiểu Quả! Mắt em mù rồi sao?! Mấy tên lưu manh đó là đang ghẹo em đó! Em mới có được bao nhiêu đâu?!

Trần Tiểu Quả: Ai cần anh lo!

Tiểu Mộc Đầu: Lúc về nói cho cha anh biết!

Em tiệt vận đào hoa của anh, vậy thì anh cũng ngắt bớt vận đào hoa của cô nhóc em!

Bên kia, Tiểu Bạch Thái đã gửi vô số hình ảnh cảm dỗ cho Lục Tiểu Vũ, làm Lục Tiểu Vũ thấy phiền đến mức block luôn cậu ta, để rồi cậu ta phải đến tận hẻm núi vương giả tìm cô ấy!

Còn Cổn gia tràn đầy sức sống bên này, bởi vì câu nói đó của em trai Tiểu Thất của cậu, mà phải đi tắm nước lạnh, sau khi quay lại, cậu nhắn tin muốn gọi điện video với Lâm Dương, lúc đó, Lâm Dương ngồi ôm hai chân trên đầu giường, còn đang lau nước mắt, vừa nhìn thấy mong muốn của cậu, liền vội vàng từ chối.

Đầu Dưa Hấu: Anh Lục, không còn sớm nữa, em ngủ đây.

Cô muốn hỏi cậu, sao người nhà của cậu lại đối xử tốt với cô đến như vậy, nhưng rồi lại sợ bị cậu mắng.

Cổn gia nhìn đồng hồ, cũng đã khuya rồi, cô chưa bao giờ thức khuya cả.

Cổn gia: Ngủ ngon. Ngày mai gặp ở lễ đường!

Từ sáng sớm, Lâm Dương đã bị tiếng điện thoại đánh thức, là một số máy lạ.

“Xin chào, cô là Lâm Dương có đúng không? Đây là **, bạn trai của cô là Lâm Dương đang nằm trong bệnh viện của chúng tôi, anh ta vẫn luôn gọi tên cô.” Nghe thấy tiếng phụ nữ vang lên trong điện thoại, Lâm Dương liền sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới có thể phản ứng lại, rằng Trịnh Nam là ai!

Anh A Nam nhập viện!

Cô vội hỏi cụ thể số phòng bệnh, y tá mới vừa nói xong, điện thoại cô lại tự động tắt máy, hoá ra là tối qua cô quên sạc pin!

Vội vàng rời giường. sau khi rửa mặt liền xách túi chạy xuống lầu, “Dì ơi, con có một người bạn nằm ở bệnh viện phòng 301, con phải lập tức đi xem thử, nếu như có người tới tìm con, làm phiền dì nói với họ một tiếng giúp con!”

Sau khi dặn dò dì một câu, cô lập tức đi ra ngoài.

Cô mới vừa đi, Khương Dao Dao bước từ trên lầu xuống.

Năm ấy khi trưng binh nhập ngũ, cô có kể cho ông nội Khương về tình hình của A Nam, sau đó ông nội đi đánh tiếng với quân khu, giúp A Nam nhanh chóng, thuận lợi trở thành tân binh. Mấy năm nay, cô cũng chỉ biết A Nam đang tham gia quân ngũ, nhưng cũng không biết được là anh ta đang ở đâu, giữ chức binh gì.

Ai mà ngờ, vừa mới có được tin tức, thì lại là tin anh ta bị thương nhập viện.

Viên đạn trúng vào vị trí trái tim anh ta, nhưng mà, anh ta lại không giống như những người khác, người bình thường có trái tim nằm bên trái, của anh ta lại nằm bên phải, cũng nhờ vậy, mà giữ lại được một mạng!

Trên giường bệnh, khắp người A Nam cắm đủ lại dây ống, anh ta nhắm chặt hai mắt, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.

Nếu như, trái tim của anh ta nằm ở sườn bên trái, vậy thì thứ cô nhìn thấy lúc này, chính là t.h.i t.h.ể của anh ta.

Cô đứng bên giường bệnh, không nhịn được mà đỏ hoe đôi mắt, mới tối hôm qua cô càng đang tưởng niệm về cha mẹ đã hy sinh của mình.

“Anh A Nam.” Cô nhẹ giọng gọi.

Anh ta trông rắn rỏi hơn mấy năm trước, làn da cũng đen hơn, trên đầu cũng gần như cạo trọc, hổ khẩu bàn tay cũng có thêm mấy vết chai dày cộm.

Cô cũng là một người yêu thích quân đội, thì sao lại không biết được, mấy vết chai này là do thường xuyên cầm nắm tạp thành.

Cho nên, mấy năm nay anh ta chắc chắn không phải chỉ là một người lính đi nghĩa vụ!

Có lẽ là nghe thấy tiếng cô nói, hai mí mắt của A Nam không ngừng chớp động, cô lại gọi thêm mấy tiếng, anh ta liền chậm rãi mở hai mắt ra.

Người con gái với mái tóc dài đen nhánh, cô đã không còn là cô nhóc giống như tomboy của năm đó nữa rồi, bây giờ cũng đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp!

A Nam nằm trên giường bệnh, đôi môi khô cằn khẽ mở ra, tạo nên nụ cười với hàm răng trắng tươi, “Dương Dương……………..!”

Anh ta vừa nói vừa muốn ngồi dậy, cô vội vàng tiến lên muốn ấn anh ta nằm xuống, nhưng vừa động đậy, lại động trúng miệng vết thương, A Nam liền đau đớn đến mức cất tiếng thô bạo.

“Anh A Nam! Anh đừng động đậy nữa! Anh bị trúng đạn vào n.g.ự.c rồi!” Cô vội vàng kêu lên, “Sao em lại khuyên anh đi nhập ngũ là gì cơ chứ……..” Cô quay lại thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập sự áy náy, mà câu nói đó, A Nam cũng không nghe thấy.

………………

Người bạn trai đảm đang cùng chu đáo, mang theo rất nhiều trái cây đã cắt sẵn bỏ vào trong một chiếc hộp có khoá gài từ nhà theo, còn có cả bình giữ nhiệt đựng nước ấm, cùng các loại đồ ăn vặt đi tới lễ đường, sau khi bò vào qua cửa sổ, cậu liền phát hiện cô vẫn chưa tới.

Cô luôn luôn là học sinh có thành tích học tập vô cùng tốt, đã hẹn là 8 giờ rưỡi, thì bình thường 7 giờ rưỡi là cô đã đến rồi.

Khi gọi cho cô thì mới phát hiện ra, điện thoại cô đã tắt máy.

Tiểu viện của Khương gia, cửa lớn được khóa kín, không một ai có ở nhà.

Cô nhóc này, vậy mà lại không chịu nói với cậu một tiếng, cũng không thèm mở điện thoại lên!

Đang lúc hoàng hôn xuống, trên sân bóng rổ, sau khi Tiểu Cổn chơi bóng đến cả người đều là mồ hôi nhìn thấy chiếc xe của ông nội Khương, cậu lập tức ném trái bóng rổ đi, đuổi theo qua đó.

Thủ trưởng Khương cùng cảnh vệ bước từ trên xe xuống, cũng không có Lâm Dương ở đó.

Cậu lập tức bước đến hỏi.

“Dương Dương? Con bé không ở nhà sao? Chuyện này, hẳn là con bé đến trường rồi nhỉ? Hôm nay ông có việc, phải ra ngoài từ tận sáng sớm!” Ông cụ Khương thấp giọng mà hỏi.

Nghe thấy ông cụ nói như vậy, trái tim Lục Tiểu Cốn như bị siết chặt lấy!

Cô không ra ngoài cũng người nhà, vậy thì đã đi đâu?!

Cả ngày nay cậu như giám sát chặt chẽ ngoài cửa nhà Khương gia, chỉ để trông ngóng cô trở về, cùng cô đi đến trường học.

Ông nội Khương lập tức gọi điện thoại cho Lâm Dương, kết quả, cô lại tắt máy, vậy là đành phải gọi điện cho bảo mẫu.

“**? Con bé đến đó làm gì?!” Ông nội Khương tò mò, thấp giọng cất tiếng hỏi vào điện thoại.

Lục Tiểu Cổn nắm chặt hai tay lại, chờ đợi câu nói từ ông cụ.

“Con bé có một người bạn nằm viện phòng 301, con bé đã đi thăm từ sáng sớm rồi!” Ông nội Khương vừa dứt lời với Lục Tiểu Cổn, thì thấp cậu lập tức xoay người chạy đi!

“Anh A Nam, cũng không còn sớm nữa, em nên về trường đi học thôi!” Lâm Dương đặt ly nước lên tủ đầu giường, nhìn lên đồng hồ thò mới phát hiện ra, đã gần tới 6 giờ rồi.

“Dương Dương, em cong người, cúi đầu thấp xuống một chút!” A Nam thấp giọng nói.

“Để làm gì vậy?” Cô khó hiểu mà nói, nhưng vẫn cúi đầu.

A Nam đưa tay lên, dùng sức mà đưa tay thân mật xoa đầu cô, “Vẫn là công chúa của năm đó xinh đẹp nhất!”

Lâm Dương: “.........” Không còn thời gian nữa, cô cầm túi lên, sau khi nói với anh ta hai hôm nữa xin nghỉ rồi sẽ đến thăm anh ta, lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.

Mời vừa ra ngoài, xoay người, cô liền nhìn thấy được một dáng người cao lớn như tạc tượng, đang đứng bên cửa sổ phòng bệnh.

Lúc này, cậu đang ăn mặc một bộ đồ bóng rổ cũng vừa lúc xoay người lại, gương mặt điển trai tuấn tú, nhưng lại lạnh lùng vô cảm.

Loading...