Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 673
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:27
Lượt xem: 1
Anh là ai chứ?
Anh là Cổn gia không sợ trời không sợ đất.
Chỉ có anh không muốn làm, không có chuyện anh không làm được.
Lâm Dương rất hiểu anh, cũng hiểu được cách làm của anh.
“Nhát gan!” Anh nhìn cái dáng vẻ của cô thì sủng nịnh buông một câu. “Lâm Dương, anh không muốn em sợ anh, hiểu không?”
Làm như anh là cường hào thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ nhà lành không bằng. Anh muốn cô thật lòng thích anh.
Lâm Dương đang định trả lời anh thì khóe mắt thoáng thấy từ phía sau câu tùng có bóng người, cô vội lùi ra sau một bước, dùng ánh mắt nói với anh.
Lục Tiểu Cổn cũng thấy được bóng người, ánh mắt trở nên sắc bén.
Người này là lén đi theo hai người. Là Khương Dao Dao.
“Anh Lục, anh mau về nhà đi, bị lạnh dễ cảm lắm. Gần đây đang thay đổi mùa, cảm lạnh rất nghiêm trọng.” Cô lo lắng Khương Dao Dao sẽ nói xấu hai người, ảnh hưởng không tốt tới anh nên muốn đi về nhà.
“Ốm sao? Đối với anh Lục mà nói, ốm không tồn tại.” Anh hừ lạnh một câu, dáng vẻ bách độc bất xâm*. “Em về nhà trước đi, ngày mai gặp ở trường, cùng nhau đọc sách.”
*Bách độc bất xâm: Không độc nào xâm nhập được vào cơ thể.
Anh nói xong thì đi tới phía Khương Dao Dao.
Khương Dao Dao thấy Lục Tiểu Cổn đi tới phía mình thì vội vàng giả vờ giống như đi ngang qua, Lục Tiểu Cổn nhảy hai bước tới chắn trước mặt cô ta.
“Anh… Lục!” Khương Dao Dao nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đột nhiên nhảy tới trước mặt thì giả lả kêu lên.
“Cô vừa rồi nhìn cái gì?” Lục Tiểu Cổn lạnh giọng hỏi.
Anh đã phát hiện ra cô ta nhìn lén hai người. Kỳ thực, vừa rồi cô ta không có nhìn thấy hai người đang làm gì, cô ta chỉ muốn xác định lại, rốt cuộc Lâm Dương với anh có quan hệ gì.
Một người chưa bao giờ tiếp xúc với người khác phái như Lục Chiến Qua, sao đột nhiên lại đối xử đặc biệt với con nha đầu c.h.ế.t tiệt Lâm Dương như vậy.
Từ xưa tới nay Khương Dao Dao luôn xem thường Lâm Dương, đến bây giờ cũng không muốn phỏng đoán Lục Tiểu Cổn thích Lâm Dương.
Cho dù giữa hai người có gì đi chăng nữa thì nhất định là Lâm Dương quyến rũ Cổn gia.
Lâm Dương thật không biết xấu hổ.
“Tôi đi tìm em gái Dương Dương!” Khương Dao Dao sợ nói đi ngang qua anh không tin, đành giả vờ làm người chị tốt.
“Khương Dao Dao, những chuyện cô làm với Lâm Dương tôi đều biết! Không cần ở trước mặt tôi giả vờ làm người chị tốt. Tôi nhắc nhở cô, trước khi bắt nạt cô ấy, chèn ép cô ấy thì nên suy nghĩ một chút, cô ấy là người Lục Chiến Qua tôi chống lưng!” Lục Tiểu Cổn nhìn Khương Dao Dao lạnh lùng nói, giọng nói lạnh tới mức khiến Khương Dao Dao như đóng băng.
Đây là lần đầu tiên anh cảnh cáo một cô gái.
Khương Dao Dao thì bị dáng vẻ lạnh lùng cùng giọng nói cảnh cáo này của anh làm cho sợ hãi, nhưng cô ta là ai?
Là đệ nhất bạch liên hoa của đại viện này.
“Anh Lục.”
“Cái từ anh Lục không phải để cho cô gọi!” Cô ta vừa gọi đã bị Lục Tiểu Cổn chặn lại.
“Cổn gia, có phải anh hiểu lầm gì em không? Em nào dám bắt nạt Dương Dương, em vẫn luôn coi cô ấy là em gái ruột a!” Khương Dao Dao làm ra cái vẻ khó hiểu, nhìn Lục Tiểu Cổn hỏi lại.
Sắc mặt Lục Tiểu Cổn thêm lạnh lẽo. Anh thật sự lười không muốn nhìn Khương Dao Dao thêm một cái.
“Không phải là Dương Dương nói gì đó với anh về em chứ? Cổn gia, có trời đất chứng giám, chúng ta cùng ở đại viện lớn lên, cùng là con cháu của đại viện này, có ai không thẳng tính? Không ai ngấm ngầm giở trò! Cổn gia, anh phải tin tưởng em!” Khương Dao Dao nói, muốn kéo lại chút quan hệ với Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn coi như thêm nhận thức về cái kẻ bạch liên hoa nói dối không đỏ mặt, không thở gấp này.
Khương Dao Dao cho rằng anh chịu tin mình thì trong lòng kích động.
“Con mẹ nó, cô cho tôi là ai, tôi phải tin tưởng cô? Họ Khương kia, cô còn không hiểu sao? Năm đó, năm Lâm Dương thi trung khảo môn ngữ văn, là tôi bảo Đông Tử gọi điện cho ông cô, báo cho ông cô biết cô tìm người bắt nạt Lâm Dương!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.
Anh bảo Đông Tử gọi điện cho ông nội?
Khương Dao Dao ngơ ngác.
Ở sau cây tùng cách đó không xa, Lâm Dương cũng nghe được những lời Lục Tiểu Cổn nói.
Đến giờ cô mới biết được, là anh ép những tên lưu manh đó gọi điện báo cho ông nội. Lúc đó cô còn tưởng, những tên lưu manh đó gan to tày trời, dám gọi điện báo cho ông biết.
Khương Dao Dao lắc đầu, cười mỉa, còn muốn cãi lại…
“Cô cho rằng tôi không biết ý đồ của cô khi đưa tiền cho đám Đông Tử bắt nạt Lâm Dương là gì sao?” Lục Tiểu Cổn khinh miệt nói. “Sau này, cô còn dám động tới Lâm Dương… cứ thử xem!”
Anh thả lại câu này rồi quay người đi.
Chỉ còn lại Khương Dao Dao mặt hết trắng lại đổ.
Lục Chiến Qua biết cô làm những chuyện đó.
Anh biết.
Còn giúp Lâm Dương đối phí cô.
Lâm Dương đứng nhìn thân hình cao lớn mỗi lúc một xa đó, trong lòng cảm thấy ấm áp.
*
Hắt xì.
Hắt xì.
Hắt xì.
Lục Tiểu Vũ hắt hơi liền 3 cái, dùng giấy lau mũi xong thì xốc chăn xuống giường, chạy tới phòng bên cạnh.
“Lục Tiểu Cổn. Ông lớn ơi, ai làm anh bị cảm vậy? Hôm nay em còn có một vở kịch phải diễn đó. Hắt xì!”
Lục Tiểu Cổn bị cảm, khiến cô em gái song sinh Lục Tiểu Vũ cũng “vinh hạnh” nằm không cũng trúng đạn.
Cổn gia cao lãnh cầm giấy lau mũi, chưa từng rơi vào tình trạng chật vật như thế này.
Thấy em gái chạy vào không vui mà nhướng mày, “Là em lây bệnh cho anh!”
Cổn gia cao lãnh đổ lỗi.
Thật sự là bạn gái nhỏ nói đúng rồi, là anh chủ quan mà bị cảm.
Anh còn hẹn cô đi tới trường đọc sách, giờ này đã sắp 8 giờ.
“Trời ạ. Em lây bệnh cho anh? Lục Tiểu Cổn! Anh còn chút nhân tính nào không?” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
“Chị Vũ, mau uống thuốc đi!” Từ sáng sớm Tiểu Bạch Thái đã chạy tới cửa hàng thuốc mua thuốc cho cô, pha sẵn ly thuốc cảm mạo ở dưới lầu bưng lên.
Lục Tiểu Vũ nhận lấy ly nước thuốc chữa cảm mạo, ôm ở trong tay, “Lục Tiểu Cổn! Anh cũng mau uống thuốc đi. Thật là tiện cho anh mà, làm Tiểu Bạch Thái cũng phải mua thuốc cho anh!”
Nếu không phải bởi vì Lục Tiểu Cổn bị bệnh, cô cũng sẽ không bị sao. Cô sẽ không phải bảo Tiểu Bạch Thái đi mua thuốc cho anh.
Lục Tiểu Cổn làm cái vẻ cười cợt, “Lão tử không uống!”
Anh từ lúc hiểu chuyện đều là bị cảm cũng không cần uống thuốc, dựa vào sức đề kháng của bản thân.
DTV
“….” Lục Tiểu Vũ.
“Anh Lục, làm chân chạy cho anh là vinh hạnh của em. Mau uống viên thuốc này đi!” Vì để bệnh của chị Vũ mau khỏi một chút, Tiểu Bạch Thái lập tức nói những lời trái lòng mình.
“Không uống.” Lục Tiểu Cổn
“….” Tiểu Bạch Thái.
“Lục Tiểu Cổn! Anh không uống, em nói cho mẹ biết!” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
Cô mới nhận một vai đóng thế, thu nhập không tồi, là giúp cho vị nữ diễn viên kia đóng những cảnh khó, buổi chiều nếu không tới, không phải bị cô ta mắng c.h.ế.t sao?
“Nói cho ba biết cũng vậy thôi!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói. Anh đeo khẩu trang, gửi cho Lâm Dương một tin nhắn, bảo cô đừng đi tới trường, anh chưa chắc đã tới được nhưng không nói nguyên nhân.
Lục Tiểu Vũ tức giận muốn đánh anh vài cái nhưng lại không đánh nổi.
“Anh ruột, anh là anh ruột em đó!” Lục Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. Dứt lời thì khóe miệng cong lên một nét đắc ý, hai mắt sáng lên, cầm lấy điện thoại bấm số.
“Bạn học Lâm Dương, học trưởng Lục nhà cô bị cảm!” Lục Tiểu Vũ vừa nói vừa tránh thoát Lục Tiểu Cổn đang xông tới giật điện thoại, nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
“Anh ấy ngoan cố, sống c.h.ế.t không chịu uống thuốc, cố chịu đựng. Bạn cũng biết đấy, bệnh cảm gần đầy khá nghiêm trọng, nếu không uống thuốc sao có thể khỏi được a? Bạn tới xem một chút a. Chúng ta đều ở đại viện!” Lục Tiểu Vũ nói một tràng dài.
Tiêu Đề: Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của bạn gái
Lục Tiểu Cổn hung tợn mà trừng Lục Tiểu Vũ đang gọi điện thoại, Tiểu Bạch Thái ngăn chặt cậu, để ngừa anh đi c.h.é.m chị Anh Vũ!
Con bé c.h.ế.t tiệt này!
Buổi chiều ngày hôm qua anh còn đang khoác lác trước mặt Lâm Dương nói anh cũng không sinh bệnh!
Lâm Dương đang trên đường đến lễ đường, nhận được điện thoại của Lục Tiểu Vũ, quả thực vừa buồn cười vừa tức giận!
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn hướng về phía nhà Lão thủ trưởng Lục, trực tiếp đến nhà anh tìm anh được không nhỉ?
Cô lập tức gửi tin nhắn thoại WeChat cho anh, khuyên anh mau chóng uống thuốc!
Chỉ chốc lát sau, anh nhắn lại: Uống thuốc gì? Anh chịu được!
Lâm Dương cạn lời, lại khuyên anh câu nữa, anh đáp lại chữ “Ừ”.
Một mình cô đến lễ đường, leo cửa sổ đi vào, trước kia anh từng dạy cô.
Sau khi học một giờ, cô lại nhận được điện thoại của Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ nói, cả nhà đều khuyên, nhưng anh không chịu uống thuốc.
Anh thế mà còn dám không uống thuốc cơ đấy!
Không ngờ trước đó anh dám qua loa với cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-673.html.]
……
“Bà Thái! Cháu tới tìm Tiểu Vũ! Chúng cháu học cùng trường ạ!”
Giọng nói của Lâm Dương truyền đến từ dưới tầng, trong phòng ngủ, Lục Tiểu Cổn đang phơi nắng đọc sách qua cửa sổ sát đất kích động ngẩng đầu, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Nha đầu, thế mà còn nói là tới tìm Lục Tiểu Vũ……
Khiến anh phải giấu diếm lén lút!
Khiến người ta rất khó chịu!
Lâm Dương đi theo dì giúp việc lên tầng, vừa đến cửa, đã thấy Lục Tiểu Vũ đeo khẩu trang gõ cửa.
Lúc này, cửa phòng vừa hay mở ra, anh đeo khẩu trang màu trắng, mặc áo sơmi, bên ngoài khoác áo gile lông cừu, đứng ở cửa phòng.
Lục Tiểu Vũ không nói câu nào, vào phòng cô trước, lại hắt xì, tức giận đến độ dậm chân!
Lâm Dương đi đến trước dáng người cao lớn kia, ngửa đầu xem thường anh: “Sao không uống thuốc?”
Anh không nói chuyện, trực tiếp túm cô vào trong phòng!
“Không phải tới tìm Lục Tiểu Vũ sao?” Anh buồn bã nói, giọng mũi hơi nặng, anh đeo khẩu trang, chỉ còn cái mũi cao thẳng, hai mắt và hai hàng lông mày lộ ra.
Lâm Dương: “……”
Lại trừng anh một cái, cô mềm giọng hỏi: “Sao không uống thuốc vậy?”
“Cảm mạo nhỏ thôi, anh chịu được!”
“Chiều ngày hôm qua anh còn nói sẽ không bị cảm đấy!” Lâm Dương bĩu môi, nói thẳng vào mặt anh.
“Nha đầu! Dám chê cười anh em à? Là đứa em gái chuyên hãm hại lây bệnh cho anh!” Anh trầm giọng nói, nhéo mặt cô.
Anh còn đổ lỗi cơ đấy!
Người này thật đáng giận!
“Là anh lây bệnh cho cô ấy! Đừng cho là em không biết! Đổ mồ hôi đầm đìa lại trúng gió, không cảm mạo mới là lạ!” Lâm Dương thở phì phì nói.
Hai mắt cô vốn đã to, lúc trợn mắt có vẻ lớn hơn nữa, hung dữ mà vẫn đáng yêu.
Lời này khiến anh nghẹn lời.
“Rốt cuộc anh có uống thuốc không?! Lúc trước còn đồng ý với em uống thuốc rồi! Đồ lừa đảo!” Lâm Dương cả giận nói.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô phát giận với anh!
Là anh chọc tức cô thật!
“Rồi rồi rồi, anh uống đây!” Anh vội vàng nghe lời cô nói.
“Thuốc đâu?! Em muốn tận mắt nhìn thấy anh uống!” Lâm Dương khí phách nói.
Giọng điệu cô quản anh, dạy dỗ Cổn gia vô cùng hưởng thụ!
Cuối cùng có chút dáng vẻ của bạn gái!
Cổn gia lập tức đến phòng bên cạnh đòi thuốc trị cảm!
Lần này, Lục Tiểu Vũ không hề khách sáo.
Anh muốn uống thì uống, không muốn uống thì uống được à?
Cô ấy không thích cho anh như ý!
“Ồ, quả nhiên. Đàn ông Lục gia chỉ sợ vợ! Nhưng mà anh muốn uống thuốc trị cảm, thì tự anh đi mua đi!”
“Lục Tiểu Vũ! Em ngứa da đúng không?!” Lục Tiểu Cổn không khách sáo nói.
Tiểu Bạch Thái lập tức chắn ở trước mặt Lục Tiểu Cổn, che chở chị Vũ của cậu.
Cổn gia về phòng mình, nói với bạn gái nhỏ vẫn đang tức: “Bọn họ không cho thuốc, anh uống thêm nước ấm cũng được!”
“Không được! Em đi giúp anh mua thuốc!” Lâm Dương kiên quyết nói, anh đừng hòng tìm lý do không uống thuốc!
Nào có đạo lý anh để cô giúp anh mua thuốc chứ!
Chỉ chốc lát sau, hai người cùng nhau xuống tầng!
“Chiến Qua! Đi đâu với bạn học nữ đó?” Bà cụ nâng giọng hỏi.
“Bà ạ, chúng cháu đi mua thuốc!” Lục Tiểu Cổn nâng giọng đáp.
“Thằng nhóc cháu không phải không chịu uống thuốc sao?! Sao lại tích cực vậy?!” Bà cụ nâng giọng hỏi.
“Bà ngốc này!” Lão thủ trưởng bên cạnh lại nói câu đó!
“Lại mắng tôi ngốc! Ông còn mắng, tôi rời nhà trốn đi!” Bà cụ thở phì phì nói.
“Rồi rồi rồi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Không giận không giận bà nó ơi!” Lão tướng quân nghiêm khắc dịu dàng dỗ bà lão.
Lâm Dương có chút xem ngây người, chỉ cảm thấy đây là tình yêu đặc biệt của các cụ!
“Chỉ có vợ có thể quản được đàn ông Lục gia!” Lục Tiểu Cổn bất ngờ nói câu ấy với Lâm Dương.
Tiêu Đề: Chị Vũ, chị hy vọng tôi giúp cô gái khác gội đầu?
Ý ngoài lời của anh là, cô là vợ anh.
Cả nhà cũng không thể khuyên được anh uống thuốc, chỉ mình cô khuyên, anh mới bằng lòng nghe!
Sau khi hiểu rõ ý ngoài lời của anh, Lâm Dương lập tức đỏ mặt, đỏ đến tận bên tai.
Tay anh âu yếm xoa đầu cô, “Đỏ mặt cái gì?”
Làn da cô vốn đã trắng ngần, hơi biến hóa chút đã rất dễ chú ý.
“Còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh đâu…… Huống chi là vợ!” Lâm Dương nhìn anh đeo khẩu trang, bĩu môi nói.
Chỉ là lời này cô mới nói xong, đã cảm nhận được anh tức giận!
Cánh tay bị anh kéo lấy, anh kéo cô về phía góc không người, đáng sợ tới mức trái tim nhỏ của cô run lên.
“Không đồng ý làm bạn gái anh? Lời này nói thật?” Cánh tay rắn rỏi của anh ôm eo cô, cúi đầu, hai mắt trừng cô, trong giọng nói đầy sự uy hiếp.
Lâm Dương quả thực khóc không ra nước mắt.
Nhìn tư thế của anh, sao cô dám gật đầu nói chứ?!
“Không phải bạn gái anh, còn bảo anh uống thuốc ư?” Anh lại nói.
“Anh Lục! Em sai rồi! Tạm thời em còn chưa thích ứng với thân phận bạn gái mà……” Lâm Dương vội vàng thức thời giả vờ lúng túng nói.
Cổn gia đeo khẩu trang, trừng cô một cái, cắn răng nói: “Em nên thấy may mắn rằng anh bị cảm, bằng không, miệng em hiện tại đã bị anh hôn cho sưng lên!”
Lâm Dương: “……”
Hôn cho sưng……
Trong lòng cô vừa hoảng vừa kích động.
Cô không tự giác mà lại nhớ tới nụ hôn bá đạo, cuồng dã đêm đó……
Bị anh túm tiếp tục đi phía trước, đi về phía phòng khám trong đại viện.
Trong phòng ngủ, anh ngồi ở sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn động tác cô cẩn thận pha nước uống thuốc, sau đó, thật cẩn thận bưng qua đây.
Tuy anh rất không tình nguyện, anh vẫn nhận, ngoan ngoãn uống.
Lục Tiểu Vũ thấy Lục Tiểu Cổn đang uống thuốc, hưng phấn không thôi, từ nhỏ đến lớn Lục Tiểu Cổn không uống thuốc mấy lần, thân thể không có tính kháng thuốc, uống thuốc trị cảm chắc chắn anh sẽ khỏe lên, anh hết bệnh rồi, cô ấy cũng không cần chịu tội theo!
“Tương lai chị cũng nhất định tìm một chàng trai giống đàn ông Lục gia, nghe lời vợ nói!” Lục Tiểu Vũ đeo khẩu trang trở lại phòng mình, nâng giọng nói.
Em trai 24 tuổi của cô, bạn học Thái Dư Bạch đang ngồi trên bàn học tính toán một đề vật lý, nghe được lời cô nói, nhanh chóng vận chuyển đại não, lập tức ngừng tự hỏi, nghiêng người nhìn cô.
Tiểu Bạch Thái: Trước mắt chỉ có một người, hay chị ấy nói mình? Tuyệt đối nghe lời hơn đám đàn ông Lục gia!
Cuối cùng cậu cũng không hỏi ra, sợ nhận được đáp án giống như năm mười hai tuổi ấy.
Cô coi cậu là người anh em, cậu lại coi cô là vợ tương lai!
“Thằng nhóc thúi, ánh mắt cậu kiểu gì thế? Mau giúp tôi gội đầu, Lục Tiểu Cổn chịu uống thuốc rồi, buổi biểu diễn vào chiều của tôi có hy vọng!” Lục Tiểu Vũ thấy cậu nhìn chằm chằm mình, đi ra trước, vỗ xuống đầu cậu nói.
Y như chị cả sai sử đàn em.
“Bị cảm, đừng tắm gội!” Cậu ngửa gương mặt đẹp trai, tuấn tú nhìn cô rồi nói.
“Cậu không giúp tôi gội, tự tôi làm!” Lục Tiểu Vũ nói rồi đi về hướng phòng vệ sinh.
Tiểu Bạch Thái bất đắc dĩ cười, vội đuổi theo.
……
Mái tóc dài của cô gái ướt dầm dề, ngồi ở ghế dựa nhìn gương, chàng trai đứng ở phía sau cô, cầm khăn lông, không ngừng lau khô.
“Tiểu Bạch Thái của chúng ta đẹp trai hơn nhiều anh đẹp trai tiệm cắt tóc gội đầu! Nếu cậu đến tiệm cắt tóc đi làm, chắc chắn có không ít nữ khách hàng điểm danh muốn cậu gội đầu!” Lục Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu trong gương, nhịn không được ca ngợi, lại nói lời trêu ghẹo cậu.
“Chị Vũ, chị hy vọng tôi giúp cô gái khác gội đầu?” Tiểu Bạch Thái ngồi ở trước bàn trang điểm, ngón tay nâng cằm cô, nâng mặt cô lên, khóe miệng cười tà, buồn bã nói.
Rốt cuộc là cậu không đủ đẹp trai hay là không đủ đàn ông?
Sao cô không động lòng với cậu cơ chứ?
Bạn học Thái Dư Bạch rất buồn bực trong lòng!
Thậm chí cậu còn hoài nghi cô là gay!