Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 669
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:21
Lượt xem: 1
Vừa rồi, Lục Tiểu Cổn đang cầm bóng rổ định đi tới sân bóng thì nhìn thấy Diệp đại thiếu đang trêu chọc Lâm Dương, lập tức quả bóng rổ trên tay nện xuống đất, chuẩn xác nảy lên đập vào mặt Diệp đại thiếu.
Nhìn thấy m.á.u chảy, Diệp đại thiếu nghẹn khuất mà nhìn Lục đại thiếu. “Người anh em, đây là chuyện gì chứ? Tôi nói chuyện với em Lâm thì liên quan gì tới cậu?”
Em Lâm…
Ha ha…
Sắc mặt Lục Tiểu Cổn đen tới cực điểm, híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Nhất Mộc, ánh mắt đáng sợ tới mức Tiểu Mộc Đầu có cảm giác mình phạm phải tội ác tày trời.
Chỉ là, rốt cuộc liên quan gì tới Lục Tiểu Cổn chứ?
Sao lại đối xử với anh ta như vậy? Không cần mặt mũi sao?
Lâm Dương thì choáng váng. Cô cũng không hiểu rõ vì sao học trưởng Lục lại tàn nhẫn như vậy với người anh em tốt của mình.
Chỉ thấy anh đi tới trước mặt học trưởng Diệp, lạnh lùng nói: “Cậu đùa giỡn ai cũng được, nhưng cô ấy thì không được.”
Trên mặt Diệp đại thiếu nổi lên dấu hỏi cực lớn, kinh ngạc tới không nói thành lời.
Sao lại không thể trêu chọc Đầu Nấm?
Lâm Dương đứng một bên nghe được lời nói bá đạo của Lục Tiểu Cổn thì cũng cả kinh.
“Ai, ai đùa giỡn cô ấy? Không phải tôi chỉ làm quen với học muội thôi sao?” Diệp đại thiếu bịt chặt cái mũi chảy m.á.u nói.
“Cút ngay!” Lục Tiểu Cổn hung dữ nói.
Diệp đại thiếu nghẹn khuất kéo đám anh em rời đi.
Lâm Dương nhìn thân hình cao lớn của Lục Tiểu Cổn đi tới phía trước, duỗi tay cúi người cầm quả bóng rổ lên rồi xoay người lại.
Lâm Dương hoàn hồn, khóe miệng cong lên, “Học trưởng Lục, một thời gian dài không nhìn thấy anh. Đi đâu vậy?”
Cô đi tới phía trước, ngửa đầu nhìn anh cười nói.
Một cô gái, tóc dài để xõa tung bay trong gió, vừa có vẻ trí thức vừa có chút động lòng người.
Chiếc áo lông màu lam mỏng để lộ ra chiếc cổ áo sơ mi trắng, phía dưới mặc một chiếc váy lụa dài tới mắt cá chân màu trắng.
Bàn tay anh theo thói quen mà xoa đầu cô, “Muốn biết anh đi đâu sao không gửi tin nhắn hỏi?”
Anh muốn hỏi cô vì sao không chủ động liên hệ nhưng Lâm Dương lại không hiểu ý.
“Em cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút!” Cô cười nói.
Cũng rất nhiều lần cô muốn gửi tin nhắn hỏi anh đi đâu, nhưng lại ngượng ngùng không muốn chủ động tìm anh. Mối quan hệ của hai người họ cũng chỉ là mối quan hệ bạn học, không có gì đặc biệt.
Hơn nữa, lúc anh đi học anh cũng không có chào hỏi cô, hơn nữa, anh cũng có bạn gái, chỉ là, từ trước tới giờ cô chưa nhìn thấy.
!!!
Thuận miệng hỏi một chút!
Không nhớ anh?!
Lục Tiểu Cổn nặng nề gõ đầu cô một cái. Lâm Dương đau đến nhe răng, hai mắt vô tội nhìn anh.
“Sau này nếu Diệp Nhất Mộc còn dám tới làm quen với em, cứ nói với anh!” Lục Tiểu Cổn khí phách nói.
“Vì sao học trưởng Diệp không thể làm quen với em?” Lâm Dương hỏi.
Lục Tiểu Cổn: “Sao? Em muốn làm quen với anh ta?!”
Trong giọng nói của anh có sự uy hiếp.
“Không phải. Ý em là, vừa rồi anh ra tay với anh ấy nặng quá đi, anh ấy là bạn tốt của anh, vì sao anh đánh anh ấy?” Lâm Dương tò mò hỏi, nhìn anh bá đạo cường thế như vậy, trong lòng cô có chút rung động.
“Lão tử không muốn để hắn gây họa cho hạt giống tốt là em. Nhóc con, sau này chuyên tâm học hành, hiểu không?!” Anh trầm giọng nói, không muốn nói với cô những lời thật lòng.
Lâm Dương vội vàng gật đầu. “Học trưởng Lục, em chỉ chuyên tâm học hành, không thi đậu đại học quyết không yêu đương!”
Cô còn tưởng rằng anh ghen chứ.
Nhưng mà, ở trong lòng anh, cô quan trọng hơn anh em của anh!
“Ừ, tốt nghiệp cấp 3 có thể nói chuyện yêu đương.” Anh nhàn nhạt nói.
“….” Lâm Dương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh thầm nghĩ, người này thật bá đạo, coi cô là ai chứ, cứ thế định quản cô chắc?
Nhưng rồi, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào.
Đi tới cửa nhà của Khương lão thái gia, mặt trời đã xuống núi. Lâm Dương lúc này mới phát hiện, chỉ có một đoạn ngắn mà cô với anh đi mất nửa giờ.
Anh nói, hai tháng nay anh tham gia thi đấu toàn quốc, đoạt giải quán quân, chỉ là, không thể dùng tên họ thật để thi đấu.
Cô hỏi vì sao?
Anh nói, tương lai anh muốn tham gia quân ngũ, hơn nữa là tham gia bộ đội đặc chủng nên những thông tin cá nhân phải bảo mật thật tốt.
“Tiểu Bạch Thái, Tiểu Vũ, hai người mau phân xử giúp anh. Anh thật vất vả mới gặp được một cô gái vừa mắt, vậy mà anh trai sinh đôi của em lại dùng gậy đánh uyên ương. Còn đánh anh một bóng. Còn có thiên lý hay không chứ?” Ở trong thư phòng, Tiểu Mộc Đầu tức giận gào thét.
Tiểu Bạch Thái cùng Lục Tiểu Vũ đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh ta, đặc biệt là Trần Tiểu Quả.
“Tiểu Mộc Đầu, anh chính là cây củ cải hoa tâm. Anh ấy đánh vẫn nương tay chán. Sao lại không đánh anh đến hủy dung đi chứ? Hóa ra vẫn còn tốt bụng!” Trần Tiểu Quả ghét bỏ nói.
“Nhóc con, em hiểu cái gì? Mau ra bên kia chơi!” Tiểu Mộc Đầu nhìn Trần Tiểu Quả ghét bỏ nói.
“Con mẹ nó, anh ở trong mắt anh ấy còn không bằng một người qua đường!” Tiểu Mộc Đầu lại tiếp tục than thở.
Người qua đường trong miệng cậu chính là Lâm Dương.
“Con mẹ nó, cậu là cái rắm gì!” Lục Tiểu Cổn vừa vặn đi tới, lạnh lùng nói.
Cơn giận của Cổn gia còn chưa có tan.
“Tôi… tôi…” Tiểu Mộc Đầu bi phẫn, “Lục Tiểu Cổn, chúng ta còn là anh em không? Vì một người qua đường mà cậu đối với tôi như vậy?!”
“Ai nói với cậu cô ấy là người qua đường?!” Cổn gia híp mắt lạnh lùng nói.
“….” Mọi người.
Nói xong câu này, Lục Tiểu Cổn ra khỏi phòng.
Tiểu Mộc Đầu: “Trời ạ, rốt cuộc cậu ấy nói có ý gì?!”
Lục Tiểu Vũ: “Ý là, trong lòng anh ấy, anh còn không bằng Đầu Nấm!”
Tiểu Mộc Đầu: “….”
Khó chịu!
Muốn khóc…
Hai tháng không tới lớp học, hoa vương trường học, bạn học Lục Chiến Qua vừa trở lại đã khiến trong trường xôn xao.
Sân bóng rổ hiện giờ đông hơn trước rất nhiều.
Từ lớp 10 đến lớp 12, số người mê mẩn học trưởng Lục đông vô số, ngay cả lớp Toán Lý Hóa của Lâm Dương, toàn bộ nữ sinh đều mê mẩn anh.
“Lâm Dương, lúc cậu về nhà không có gặp anh ấy sao? Sao cậu vô dụng vậy? Sao không lân la làm quen chứ?!” Bạn học cùng bàn với Lâm Dương, Nguyên Tiêu nhìn cô với vẻ mặt uất hận, hận sắt không thể rèn thành thép.
Lâm Dương vừa làm đề vừa nói lời trái với lương tâm, “Tôi thật sự không quen.”
Không quen sao?
Nghỉ hè mấy năm nay, là vị soái ca này dù có bận rộn cũng sẽ hẹn cô ra trước cửa đại viện, đưa cho cô bài vật lý chuẩn bị sẵn?
Vốn dĩ, Vật lý là môn sở đoản của cô, nhưng hiện giờ, vật lý là ngành học cô yêu thích nhất, hơn nữa, đã sớm được anh rèn giũa cho tư duy vật lý đơn giản.
Nói hai người không thân là không đúng, là mà rất quen thuộc.
“Cũng đúng a, nghe nói học trưởng Lục không gần nữ sắc!” Bạn ngồi cùng bàn lại nói.
Không gần nữ sắc?!
Lúc anh còn nhỏ, thường bò tới cửa sổ nhà cô mà!
Cũng đúng.
Có lẽ trong mắt anh, cô không được tính là nữ sắc.
Anh đã từng coi cô như con trai thì phải.
“Nghe nói, anh ấy có bạn gái, cho nên mới không gần nữ sắc!” Lâm Dương nói.
Tức khắc, xung quanh cô không có âm thanh. Cô lại nghe thấy tiếng trái tim tan nát.
Sau đó, cô bị hỏi liên tiếp bạn gái anh là ai, nhưng Lâm Dương không trả lời được.
Tiếng chuông ta học vang lên, phần lớn bạn học đều vội vã đi ra ngoài, chạy xuống nhà ăn. Lâm Dương không vội. Đợi bạn học đi hết cô mới đi ra.
Tới nhà ăn, đã rất đông người.
Cô cầm một cái khay đồ ăn đi lựa đồ.
Cô vốn định gọi một phần cơm chay như trước, nhưng lần này, đang định gọi thì bị người khác lên tiếng trước.
“Dì à, cho cô ấy thêm 1 phần thịt bò hầm khoai tây cà chua.”
Giọng nói của học trưởng Lục vang lên bên cạnh.
“….” Lâm Dương
Sao lại gặp anh?
Cô ngơ ngác nhìn khay đồ ăn có thêm một phần thịt, “Em không thích ăn thịt.”
DTV
“Không thích cũng phải ăn!” Anh ngang ngạnh nói.
Lâm Dương muốn đi thì bị anh kéo lại, “Từ từ chờ anh!”
Cô ngoan ngoãn chờ anh lấy đồ ăn, sau đó ở trước ánh mắt của toàn trường bị anh kéo tới một chỗ bàn trống ngồi xuống.
Xong rồi.
Cô lại được nổi danh rồi.
Điều không hay nhất là, vừa rồi trong tiết tự học cô còn nói với bạn cùng bàn là không thân với anh, lúc này nếu bị nhìn thấy, chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t cô!
Lâm Dương trong bộ đồng phục giống như cô vợ nhỏ ngồi xuống, hai tai nóng lên.
Nhất định mọi người đang bàn tán về cô.
Đợi tới khi cô nhớ ra canh còn chưa có múc thì học trưởng Lục đã bưng hai bát canh tới.
“Học trưởng Lục, anh sao lại đột nhiên tới căng tin ăn cơm vậy?”
Các nữ sinh trong lớp anh đều nói ngày thường anh không có tới căng tin trường học ăn cơm, thường là về nhà hoặc cùng nhóm Diệp Nhất Mộc ra ngoài ăn.
Cô hỏi với vẻ u ám.
Ăn cơm ở nhà ăn trường thì cứ ăn đi, còn phải ngồi cùng với cô, muốn cô bị phong sát sao?
Lục Tiểu Cổn nhìn Lâm Dương trong bộ đồng phục trước mặt trầm giọng nói: “Trước kia anh cũng thường xuyên ăn cơm ở đây.”
“Ăn cơm đi, sao không ăn vậy?” Anh cầm đũa gõ vào đầu cô.
!!!
Anh lại gõ đầu cô.
Lâm Dương nhìn anh, sợ rằng những hành động này giống như những hành động thân mật của đôi tình nhân, bị các bạn học nhìn thấy.
Cô chậm rãi cầm đũa, chỉ thấy anh bắt đầu ăn cơm. Trong khay của anh phần lớn là thịt, một khay đồ ăn.
“Động vật ăn thịt.” Cô lầm bầm.
“Ừ, anh thích ăn thịt, ăn rau chỉ để bổ sung vitamin.” Anh nhàn nhạt nói.
Thế mà anh nghe được.
Lâm Dương hoảng hốt, vội vàng lên tiếng nịnh nọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-669.html.]
“Ngày thường anh vận động nhiều, nếu muốn bảo trì cơ bắp cùng trọng lượng thì nên ăn nhiều thịt!”
“Em thì sao? Không ăn thịt là để giảm béo?” Lục Tiểu Cổn lên tiếng hỏi lại.
Lâm Dương vội vàng gật đầu, thành thành thật thật nói, “Em muốn duy trì thể trạng ở mức 2 con số!”
“Nhóc con, lớn rồi thì thích xấu đẹp à? Xấu đẹp cho ai xem?” Lục Tiểu Cổn buồn bã nói. Nói xong thì gắp một miếng đùi gà đặt vào bát cô.
“Nhất định phải ăn!” Anh ra lệnh.
“….” Lâm Dương.
Đã bá đạo lấy thêm một phần thịt bò cho cô, giờ còn bắt ăn thêm đùi gà.
Mà mấu chốt là, cái dáng vẻ bá đạo của anh, sao lại giống bạn trai đang quản bạn gái đến vậy?
“Học trưởng Lục, em không thích ăn da gà!” Cô nói xong thì gắp cái đùi gà để vào mâm của anh.
Bởi vì da gà rất nhiều mỡ, ăn rất dễ béo.
Lục Tiểu Cổn cầm cái đùi gà lên, lột lớp da bên ngoài ăn, sau đó lại đặt cái đùi không da vào mâm của cô.
“….”
Lâm Dương nhìn cái đùi gà đến phát ngốc.
“Ăn đi! Chê có nước miếng của anh sao?” Lục Tiểu Cổn nhướng mày hỏi.
Lâm Dương không tình nguyện mà lắc đầu. Cô không ngại ngước miếng mà là ngại cái sự thân mật này.
Cô có thể cảm nhận được vô số ánh mắt sáng quắc đang nhìn tới đây.
Anh là ai a?
Là đệ nhất giáo thảo của trường.
Đội trưởng đội bóng rổ của trường, thống lĩnh đội bóng rổ đi thi đấu đạt được giải quán quân bóng rổ cấp 3 toàn quốc.
Đệ nhất học bá của khối lớp 12.
Nói tóm lại, anh đi tới chỗ nào cũng trở thành nhân vật tiêu điểm.
Hiện giờ lại cùng cô ở trong nhà ăn toàn trường làm trò.
Ăn cơm thì cứ ăn cơm thôi, sao còn khiến người ta cảm nhận ra có hành động thân mật chứ.
Cô rũ đầu, giống như cô vợ nhỏ yên lặng ăn cơm, kỳ thực là muốn chui xuống dưới gầm bàn.
Lục Tiểu Cổn ăn vô cùng ngon miệng. Phần ăn khá lớn, nhưng mà lúc ăn không hề giống các nam sinh khác trong trường, ngấu nghiến ăn. Anh ăn không nhanh không chậm, thậm chí có vài phần ưu nhã.
Trong lúc này, có nam sinh bưng mâm đồ ăn đi ngang qua, nhìn thấy bên cạnh hai người có chỗ trống định ngồi xuống thì bị ánh mắt của Lục Tiểu Cổn quét qua, lập tức thức thời rời đi.
“Học trưởng Lục, em ăn xong rồi, có thể đi trước không?” Lâm Dương trong lúc vô tình thì phát hiện ngoài bạn cùng bàn còn có mấy học sinh nữ trong lớp, vội vàng đưa sách giáo khoa lên che mặt, lựa lời hỏi Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ mấy chữ, “Em nói xem?”
Anh còn chưa có ăn xong, cô đã muốn đi, còn lấy sách giáo khoa che mặt!
Lục Tiểu Cổn một câu cũng không nói, chỉ riêng vẻ mặt này đã khiến Lâm Dương sợ tới mức không dảm bỏ anh lại một mình.
Cuốn sách giáo khoa trong tay cô bị anh giật xuống.
“Học trưởng Lục! Anh làm gì vậy? Quanh đây có rất nhiều bạn học của em, bị bọn họ nhìn thấy không tốt!” Lâm Dương thấp giọng nói, vẻ mặt nôn nóng, lo sợ.
“Nhìn em có tật giật mình kìa? Ăn trộm sao?” Anh lên tiếng giáo huấn.
“Em thế nàỳ cũng khác nào em bắt trộm anh!” Lâm Dương lên tiếng phản bác. Cô luôn miệng nói với mọi người không thân, kết quả là bị bạn học bắt tại trận, khác gì trộm.
Cô vừa nói xong, học trưởng Lục ngồi đối diện vui vẻ buông đũa xuống.
“Nhóc con, em có biết ý tứ của trộm người là sao không?” Anh nhìn cô hỏi.
Không hề bận tâm trước sau trái phải đều có người ngồi, cộng với những người đi tới đi lui đều có thể nghe được.
Lâm Dương đỏ mặt, muốn mắng lại anh nhưng lại không dám.
“Hỏi em đó, có biết không?” Ánh mắt sáng quắc nghiêm túc của anh nhìn cô.
“Đương nhiên biết!” Lâm Dương tức giận nói.
Anh coi cô là trẻ nhỏ sao?
Động vật ăn thịt ngồi đối diện, ánh mắt như có lửa.
“Làm sao mà biết được?” Vấn đề này có chút ái muội.
“Em… em lớn như vậy, còn không hiểu ý tứ của trộm người sao?” Lâm Dương dứt lời, bữu môi nhìn anh.
“Đối với anh, em không cần trộm.” Lục Tiểu Cổn nhàn nhạt nói, ánh mắt càng thêm sâu, bên trong cũng chứa thêm một tia ẩn nhẫn.
Anh cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Lâm Dương cảm thấy mơ hồ.
Anh có ý gì?
Cô không muốn tiếp tục cái đề tài “trộm người”, liền cầm lấy đũa cúi đầu nhặt từng hạt cơm còn trong đĩa cho vào miệng, muốn g.i.ế.c thời gian.
Học trưởng Lục ngồi đối diện, sau khi ăn sạch số thịt trong khay đồ ăn của mình còn nhặt hết thịt cô để lại trong khay của cô mà ăn, không hề có ý chê bai.
Lâm Dương lần thứ hai vô ngữ.
Lúc hai người ăn xong, trong nhà ăn không còn đông nữa, chỉ còn lại một số người muốn xem náo nhiệt.
Lâm Dương bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, không hề giống cái cảm giác lúc cô phát biểu trên sân khấu, lỗ tai đỏ hồng.
Học trưởng Lục còn cố ý đi chậm, không cho cô quăng anh ở lại. Như vậy, cô không thể không cùng anh sóng vai mà đi.
“Con nhóc này, em trốn cái gì?” Giọng nói của anh mang vẻ trách cứ.
Anh đương nhiên hiểu cô trốn cái gì, đã biết còn cố ý mà hỏi.
Anh chính là muốn cùng cô đi ăn cơm, cùng cô đi dạo trong vườn trường.
Trước kia là bởi vì cô còn nhỏ, sợ cô gặp phải nhiều phiền toái. Nhưng hiện giờ không giống vậy, cô đã lớp 11.
Đã có người theo đuổi.
Giống như Tiểu Mộc Đầu kia vậy.
Với sắc đẹp của cô, có bao nhiêu thiếu niên muốn có được.
Buổi sáng anh tới đội bóng rổ, có một vài đội viên đang thảo luận về cô, xoi mói đời tư của cô, còn muốn theo đuổi cô.
Chính vì thế, sáng nay anh đã khiến cho mấy tên đó chịu huấn luyện đến mức kiệt sức.
Anh đưa cô tới cửa ký túc xá. Ở trên ban công, có một số cô gái giả vờ phơi nắng nhoài người nhìn bọn họ.
“Đi vào đi, thất thần làm gì? Lưu luyến không muốn chia tay anh sao?” Anh cong khóe miệng cười hỏi.
Lâm Dương không nhịn được nữa. “Lão đại, em không có dũng khí đi vào được chưa? Em cầu xin anh, sau này đừng cùng em ăn cơm nữa, em không muốn nổi tiếng đâu. Làm ơn đi!”
Cô nói xong thì nhanh chân chạy biến.
Chạy vào tới ký túc xá thì không có can đảm về phòng, chịu sự thẩm vấn của các bạn cùng phòng. Cô trốn phía sau khu nhà vệ sinh một hồi mới dám đi lên lầu, vào phòng 205 của mình.
Vừa mở cửa vào thì thấy Nguyên Tiêu đang ngồi gặm táo, có vẻ như đang chờ cô.
Trong phòng này của cô có 6 người, 4 người đã lên giường thì đều thò đầu nhìn cô. Ở trong mắt Lâm Dương, các cô tựa như phi tần hậu cung đang muốn giáo huấn cung nữ.
“Bảo bối a, ai nói với ta lời thề son sắt là không thân thiết với Lục Chiến Qua?” Nguyên Tiêu đi tới, tủm tỉm cười nhìn cô hỏi.
Lâm Dương biết, chắc chắn Nguyên Tiêu sẽ hỏi cô.
“Dương Dương, thẳng thắn sẽ được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Cậu với học trưởng Lục rốt cuộc là như thế nào?” Trưởng phòng ngồi trên giường trong cùng lên tiếng thẩm vấn.
“Chính là ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, chào hỏi nhau, cùng nhau ngồi ăn cơm!” Lâm Dương xem thường cô gái chuyên hóng chuyện này.
Cô đặt sách xuống, cầm lấy ca định đi đánh răng thì bị Nguyên Tiêu ngăn lại.
“Đừng nói bừa, cả trường nhìn thấy học trưởng Lục dùng đũa gõ đầu cậu!”
“Còn nữa, anh ấy giúp cậu lấy đồ ăn!”
“Đúng. Nghe nói anh ấy còn đưa cái đùi gà anh ấy đã ăn cho cậu!”
“Anh ấy múc canh giúp cậu!”
“Anh ấy còn ăn đồ ăn thừa của cậu!”
“Hai người còn nói chuyện ái muội! Thành thật khai báo đi? Hai người nói chuyện gì?”
Năm người bạn cùng phòng, mỗi người nói một câu, toàn bộ đều là sự thật.
Lâm Dương: Trời ạ! Học sinh Tứ Trung không làm paparazzi thật là đáng tiếc.
Bọn họ làm thế nào mà biết rõ như vậy?
Bởi vậy có thể thấy, học trưởng Lục có bao nhiêu cặp mắt nhìn vào.
“Tôi, Lâm Dương, xin thề trước thần thi cử! Tôi với học trưởng Lục thật sự không thân. Càng không có cái quan hệ nam nữ như mọi người nghĩ. Nói cách khác, nếu nói sai, thành tích của tôi thẳng tắp rơi xuống!” Lâm Dương lớn tiếng nói.
“Thôi dẹp đi, nào có thần thi cử!” Nguyên Tiêu chống hai tay vào nạnh nói.
Lâm Dương: “….”
“Vậy mọi người muốn thế nào?”
“Cậu với học trưởng Lục, thật sự không có một chân?” Nhìn Lâm Dương thật sự không có nói dối, Nguyên Tiêu vừa gặm táo vừa hỏi.
“Đừng nói một chân, một ngón tay cũng không có.” Lâm Dương lại lớn tiếng thề.
“Được, WeChat của anh ấy cậu có không? Để chứng minh hai người không có quan hệ yêu đương, lập tức gửi cho anh ấy WeChat của bọn mình.” Nguyên Tiêu nói.
“Được, lập tức làm liền!” Lâm Dương vừa nói vừa vắt khăn mặt lên vai. “Mình hỏi các cậu, còn có phải người một nhà không? Có thể đừng quạt gió thêm củi không? Nếu người bên ngoài hỏi tới, các cậu giúp mình làm sáng tỏ a, hiểu không?”
Nói xong, cô liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Có phải cô đã đắc tội với anh không?
Bằng không sao lại cùng với cô ăn cơm ở nhà ăn? Toàn bộ năm lớp 10, cô chưa từng gặp anh ăn cơm ở nhà ăn, vì sao đột nhiên hôm nay lại tới.
Lần tới, nhất định lúc tan học phải chạy thật nhanh, giống như mấy người Nguyên Tiêu vậy, nhanh chân tới nhà ăn, cùng ngồi với bọn họ.
Cô sợ xếp hàng đông cho nên mỗi lần đều chờ mọi người đi hết mới từ tốn tới nhà ăn.
Lâm Dương lên giường nghỉ trưa xong thì bị Nguyên Tiêu thúc giục một lần nữa. Cô đành phải mở điện thoại, đem WeChat của mấy người bạn “cầm thú” cùng phòng gửi tới bạn tốt “học trưởng Lục”.
Trong ký túc xá nam, có một gian phòng ở tầng 5 lầu Tây được miễn kiểm tra.
Miễn kiểm tra ở đây không có nghĩa là sạch đến mức không cần kiểm tra mà là bẩn đến mức không ai dám tới kiểm tra.
Nhưng mà lúc này, có 5 thành viên của đội bóng rổ, dưới sự chỉ huy của Lục Tiểu Cổn, đang nghiêm túc quét dọn vệ sinh.
Lục Tiểu Cổn ngồi trên ghế dựa, miệng ngậm thuốc lá, híp mắt nhìn 5 người bạn tốt mà em Lâm gửi tới.
Khóe miệng anh cong lên, bấm từ chối từng người một.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, khi về tới ký túc xá cô phải trải qua chuyện gì.
“Lão đại, sao ngài không nó sớm, ai da, cái eo của tôi!”
“Lão đại mà nói sớm, chúng ta đã không dám nhìn tới chị dâu a!”
Lúc này, những thành viên của đội bóng rổ mới hiểu ra vì sao sáng nay lão đại lại ép bọn họ tập mệt muốn c.h.ế.t như vậy.
Đội trưởng Lục đưa mắt nhìn bọn họ, gẩy tàn thuốc trong tay ra ngoài, mấy đội viên đội bóng rổ lập tức né tránh.
Không còn ai dám lên tiếng nữa, tiếp tục cúi đầu yên lặng quét dọn vệ sinh.
*
Nghe tiếng thở ngắn than dài của các bạn cùng phòng, Lâm Dương phải nằm im giả chết. Cô thầm nghĩ, anh từ chối các cô là điều bình thường. Con người anh, cao lãnh thật sự, không dễ dàng thêm người khác vào WeChat.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên thông báo tin nhắn.
Là một tin ghi âm WeChat học trưởng Lục gửi tới.