Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 668
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:19
Lượt xem: 1
Tiêu Đề: Cảm giác như tôi ôm được chân của đại thần vậy!
Anh thay cô lấy lại công bằng
Lâm Dương dừng bước, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn, vừa nãy anh còn nghĩ những bạn học hiểu lầm cô sao này sẽ nghĩ như thế nào về cô nên anh mới nói như thế.
Anh ấy là ai, là Cổn gia đó.
Anh ấy nói sẽ lấy lại công bằng cho cô thì nhất định sẽ làm như thế.
“Sững người ở đó làm gì vậy?” Cậu đi lên góc cầu thang, thấy cô dừng lại cậu liền nhìn cô hỏi.
Lâm Dương hổi thần lại, miệng nhếch lên tiếp tục leo lên cầu thang.
“Nhóc con này, cười cái gì?” Cậu từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Nhìn ra cô rất vui vẻ!
Nhìn cô vui vẻ cậu cũng nhịn không được mà miệng cũng nhếch lên.
“Tôi cảm thấy ôm được chân đại thần nên rất là vui vẻ” Cô cười, ánh mắt nhìn thẳng thật lòng nói.
Cậu còn không phải là đại thần đó sao?
Lục Tiểu Cổn nghe cô nói như thế miệng đầy ý cười, hai mắt sáng lên nhìn cô đầy thâm ý.
Trong lòng lại nghĩ, cả người đều cho cô ôm cả huống chi là chân.
Lại sợ làm cô sợ nên không nói, duỗi tay ra xoa xoa đầu cô, “Nói thừa, em không phải luôn được tôi bảo vệ sao?”
Lâm Dương:”…”
Lúc cô đi qua góc cầu thang vào trong phòng sách, miệng lẩm bẩm, “Nhất định là sợ tôi nói bí mật ra ngoài nên mới đối xử tốt với tôi như thế, muốn thuần phục tôi thành con ch.ó trung thành sao!”
“Em lẩm bẩm cái gì đó?” Cầu vào phòng trước nghe cô lẩm bẩm thì hỏi
Lâm Dương vội lắc đầu, đầu vừa quay qua liền đụng vào kệ sách.
Nhóc con này chắc chắn là định nói gì không dể nghe đây mà.
Phòng sách ở hướng nam, ánh sáng rất tốt, trên trần nhà có giếng trời trong suốt có thể mở ra đóng lại, máy lạnh mở khoảng 26 độ.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của học trưởng Lục thỉnh thoang vang lên.
DTV
Cô gái mặc áo trắng, tóc cột đuôi gà ngồi bên bàn học chăm chú nghe giảng.
Học trưởng Lục cúi người xuống bên cạnh cô, tay cầm bút viết lên bản nháp phân tích đề cho cô nghe.
Sau khi cậu giảng xong nghiêng đầu nhìn cô hỏi có hiểu không?
Cô thành thật gật đầu.
Lông mi dài khẽ rung, cô nói, “Tôi hiểu rồi, hai cái lực này triệt tiêu lẫn nhau.
Cô vừa dứt lời, nghiêng đầu qua thì đụng phải gương mặt tuấn tú của cậu làm cô giật cả mình.
Tuy rằng vẻ ngoài của cậu rất nam tính, hơi bá đạo nhưng làn da màu đồng nhãn mịn không thấy cả lỗ chân lông.
Không giống như nhiều thằng con trai khác, lỗ chân lông trên mặt to, cảm giác lúc nào cũng bóng nhờn chưa rửa sạch.
Cô nhìn anh, anh nhìn cô, tim đập loạn nhịp.
Chẳng lẽ cô đã rơi vào lưới tình rồi sao.
“Học trưởng Lục, có thể hỏi anh thêm một vấn đề nữa không?” Lâm Dương hồi thần nhẹ hỏi.
Cậu gật đầu.
“Anh có tỉa lông mày không, nhìn như chân mày kiếm vậy, còn lông mi nữa, có bôi thuốc dưỡng dài sao?”?!”
Cậu còn tưởng cô đã động lòng rồi, làm cậu kích động một hồi.
Lâm Dương vội cuối đầu nhìn vở, lẩm bẩm: “Tò mò thật mà”
Lục Tiểu Cổn đang muốn nói tiếp thì cảm giác có người đang ở ngoài cửa, cậu cau mày: “Tôi lại tìm đề tương tự em làm thử xem”
Nói xong câu đó liền đi ra cửa.
Nhất định là có người nhiều chuyện nghe lén ngoài cửa đây mà.
Cậu đi đến cửa mở mạnh cửa ra thì bà cố tóc trắng xóa đang đứng ở cửa, bộ dạng như bị cậu làm giật cả mình.
“Chiến Qua à, nhanh mời học muội con ăn trái câu đi” Bà cụ vội đưa dĩa trái cây ra.
Bà cụ vừa nói xong liền liếc vào phòng một cái, còn tưởng tiểu tổ tông này không cảm nhận được.
Tiêu Đề: Vẫn muốn dẫm lên Lâm Dương trước mặt các bạn học.
Bà cụ nhà họ Lục năm nay tám mươi chín, chin mươi tuổi rồi, bà phát bệnh Alzheimer cách đây vài năm, hay bị lú lẫn, giống như trẻ con vậy.
Mọi người đều rất yêu thương bà.
Mặc dù Cổn gia biết bà đang nghe lén nhưng hai mắt vẫn nhìn bà đầy yêu thương nhận lấy dĩa trái cây.
"Bà cố ngoan, đó là cháu dâu tương lai của bà, Suỵt, bây giờ giữ bí mật cho cháu né, chỉ có bà biết chuyện này thôi. Nào, chúng ta hãy móc nghéo đi” Lục Tiểu Cổn dựa sát vào bà cụ nói.
Lục Tiểu Cổn luôn lạnh lùng mà lại đi móc tay với bà cụ, bà cụ bị cậu dụ dỗ còn nhiệt tình móc tay với cậu nữa.
Đi xuống lầu, lão thủ trưởng hỏi, bà cụ che miệng lắc đầu, giữ bí mật cho tiểu tổ tông.
“Bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, bà lão ngốc” lão thủ trưởng quạt quạt ghét bỏ nói.
Nhưng lại yêu thương hôn trán bà một cái.
Nghe nhân vật cấp thần giảng đề, vừa ăn hoa quả, Lâm Dương càm thấy nếu bài kiểm tra chiều nay mà làm không tốt thì sẽ có lỗi với phúc khí của bản thân.
Cùng ở một phòng với Cổn gia mà cô lại không tim không phổi nằm bò lên bàn mà ngủ, còn chãy nước dãi nữa.
Cô bình thường không như vậy, vì sao lại mỗi lần có cậu ở bên cô ngủ là chảy nước dãi.
Cô vội lấy tay lau lau miệng, lại trộm nhìn về phía người ngồi ở ghế sô pha.
“Tôi đã thấy lâu rồi” Cậu đột nhiên mở mắt ra nói.
Lâm Dương: mất mặt c.h.ế.t đi được.
Chỉ nhìn thấy cậu nhất cánh tay lên, nhìn đồng hồ nói, “Đi nhà về sinh rửa mặt cái đi, tài xế đang đợi ở dưới lầu đó”
“Học trưởng Lục, vậy quá làm phiền rồi, tôi ngồi xe buýt được rồi” Ăn một bửa cơm, ăn trái cây, anh còn giảng đề nữa tiếng nữa, giờ còn để tài xế đưa đi nữa.
Cái này gọi là thụ sủng nhược kinh.
Nhưng cái chính là cô nhận không nổi.
“Khách khí cái gì, vừa hay tôi có chuyện đi ra ngoài nên thuận đường” cậu nói không cho phép cô cự tuyệt.
…
Chiếc xe dừng cách trường thi mấy trăm mét là do Lâm Dương kiên quyết đòi như thế, bởi vì cô sợ bạn học nhìn thấy cô ngồi xe nhà Lục gia đến.
Lục Tiểu Cổn nhìn cô đi xuống.
Tuy rằng người trong nhà đều biết cô và Lâm Dương bất hòa, nhưng Khương Dao Dao biết chuyện xấu không truyền ra ngoài, người nhà cô, cho dù là ông nội cô đều không muốn để chuyện này truyền ra ngoài.
Chon nên cô ta ở trước mặt bạn học và thầy cô còn giả vờ.
Buổi chiều vẫn mặt dày đến trường thi.
“Khương Dao Dao, mặt của cô làm sao thế?” Bạn học cùng lớp nhìn thấy một bên mặt cô đỏ sưng lên liền hòi.
“Mẹ tôi nói tôi không làm tốt môn ngữ văn, tức giận đánh tôi, nhưng khi biết tôi bị Lâm Dương bỏ thuốc an thần thì lập tức xin lỗi tội ngay” Khương Dao Dao nói dối, còn ở trước mặt bạn học đạp Lâm Dương xuống.
Lâm Dương đang đứng gần đó chờ trường thi mở cửa liền nghe thấy những lời này.
“Khương Dao Dao, cô còn không biết hối cải sao! Hiện tại người của toàn trường đều biết cô trộm tiền của Lâm Dương, lại hãm hại cô ấy rồi” Hổ Bất Li đi lên trước thay Lâm Dương nói lời công bằng.
“Cô nói bậy, tôi bị ngốc hay sao mà làm hại chính mình” Khương Dao Dao vội cải lại.
“Tôi nói bậy, trên bảng thông báo trên của tường cũng dán lên rồi, Lâm Dương là bị hại, ai mà tung tin đồn thất thiệt lần nữa sẽ bị trường xử phạt” Hổ Bất Li lớn tiếng nói.
Cô đã chụp hình bảng thông báo đưa cho cô ta xem.
“Đúng đó Khương Dao DAo, chúng tôi đều biết chuyện rồi, cậu nói xem sao lại làm như thế?” Người bạn luốn chơi thân với cô ta nói.
Khương Dao Dao ngẩng ra, còn tưởng trước mặt bạn học và thầy cô biểu diễn, ai mà biết trường học đã biết chuyện này rồi.
Trước đó, những bạn học thân thiết của cô ta đều cảm thấy kinh ngạc, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Khương Dao Dao, thật sự không ngờ tới cô ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
Khương Dao Dao mặt đỏ tía tai. Cửa trường thi mở ra, cô ta cũng không có đi vào. Lâm Dương cũng không có đi vào.
Dường như cô đang chờ Khương Dao Dao nói gì đó với cô. Trước kia gặp chuyện cô có thể trốn tránh, nhưng hiện giờ không thể rút đầu như trước nữa, bởi vì cô biết, bản thân đã là người trưởng thành, nên phải đối mặt với khó khăn.
“Lâm Dương!” Quả nhiên Khương Dao Dao bước tới, ánh mắt oán giận nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn lại, không kiêng dè sợ sệt.
“Hay cho Lâm Dương ngươi, cái dáng vẻ dễ bị bắt nạt trước đây đều là giả vờ sao?!” Khương Dao Dao tức tối nói.
“Đúng vậy, nhưng đó là bởi vì tôi lương thiện, nếu không, cái dạng bạch liên hoa cô sao có thể giả vờ đến tận hôm nay?” Lâm Dương lên tiếng châm chọc.
Khương Dao Dao một lần nữa bị dũng khí của Lâm Dương làm cho kinh hãi. Thật sự đây là lần đầu tiên Lâm Dương dám tranh luận với cô ta.
“Lâm Dương, cô chỉ là một cô bé mồ côi không có điều kiện, dựa vào cái gì mà dám đối nghịch với tôi? Cô cho rằng chỉ như vậy Khương Dao Dao tôi đã xong đời sao? Cô cứ chờ đấy cho tôi!” Khương Dao Dao kích động nói.
“Đúng vậy, tôi không quyền không thế, nhưng cô có quyền có thế như thế nào? Không phải chỉ là cái bao cỏ thôi sao?” Lâm Dương vừa đi vào trong trường thi vừa nói.
“Tôi là bao cỏ? Cô là con mọt sách thì có lợi gì? Còn muốn đỗ Tứ Trung? Đợi kiếp sau đi!” Khương Dao Dao hung dữ nói.
Lâm Dương không để ý tới cô ta, chờ kiểm tra giấy tờ ở cửa xong thì vào trong phòng thi.
9 ngày sau.
Khương Dao Dao vốn đã bị ông nội đuổi ra khỏi đại quân viện lại bị ba mẹ bắt buộc tới, vì hôm nay là sinh nhật của ông nội cô.
Trong khoảng thời gian này, Khương Dao Dao bị cha mẹ quản rất nghiêm. Lần này cô ta cũng đảm bảo sẽ sửa đổi. Ý của cha mẹ cô ta là, hôm nay, nhân cơ hội này thể hiện thật tốt trước mặt ông nội.
Khương gia rất đông người, trưởng bối tiểu bối đều tới đông đủ. Nhìn thấy Khương Dao Dao, ông cụ vẫn ghét bỏ nhưng cho rằng cô nhóc vẫn là một đứa trẻ nên cũng không nói ra chuyện đó trước mặt cả nhà.
“Dao Dao, Dương Dương, năm nay các con thi THPT phải không? Có kết quả chưa?” Bà cô ngồi trên sô pha, nhìn hai chị em an an tĩnh tĩnh ngồi đó thì hỏi.
“Vâng bà. Kết quả ngày mai mới có!” Khương Dao Dao ngoan ngoãn trả lời. Hôm nay cô ta trang điểm giống như một thục nữ, thể hiện ngoan ngoãn lễ phép, hiểu chuyện, mới rồi còn giúp dì giúp việc cắt trái cây.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ, cái lão thái bà này sao đáng ghét đến vậy? Cái hay không hỏi, lại hỏi cái dở.
“Không phải chứ? Vừa rồi ta mới xem trong vòng bạn bè, điểm thi đã có rồi, mau xem đi. Hai đứa mau đi xem kết quả đi!” Người nói là Khương Phong, vừa cầm điện thoại vừa cao giọng nói.
Lâm Dương vẫn luôn đợi kết quả, nghe Khương Phong nói thì có chút kích động, cũng có chút khẩn trương. Cô lập tức đứng dậy xin phép mọi người đi lên lầu tra điểm.
“Dao Dao, con cũng mau đi xem đi. Nhìn xem Dương Dương rất tích cực, khẳng định cô nhóc làm bài không tồi!” Bà cô lại lên tiếng dục.
“Bà ơi, lúc kiểm tra môn ngữ văn, con không cẩn thận uống nhầm thuốc ngủ, ngủ quên mất. Phỏng chừng điểm lần này của con sẽ kém so với ngày thường.” Khương Dao Dao nói, hốc mắt còn đỏ hồng.
Ông cụ Khương vừa đi xuống lầu, nghe cháu gái nói vậy thì tức đỏ mặt. Con nhóc này, trình độ nói dối càng lúc càng thuần thục.
Nhưng mà rốt cuộc, có nhiều họ hàng ở đây như vậy, ông đành nhẫn nhịn không có vạch trần.
“Thi cử dù tốt hay không tốt, điểm đã có, không cần biết nhiều hay ít thì vẫn phải đối mặt. Mau đi tra đi!” Ông cụ Khương quát Khương Dao Dao.
Khương Dao Dao đành phải đi tra điểm.
10 phút sau, hai người đồng loạt xuống lầu.
Nhìn vẻ mặt Lâm Dương bình tĩnh như thường, Khương Dao Dao mừng thầm trong lòng, khẳng định kết quả thi của cô ta cũng không tốt.
Trong phòng khách, mọi người đều đang chờ hai chị em báo điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-668.html.]
“Dao Dao, con là chị, con báo trước đi!” Bà cô lên tiếng nói.
“Bà à, con, con không phát huy được tốt, môn ngữ văn là môn con học tốt nhất, bởi vì ngủ quên, bị ảnh hưởng tới tinh thần. Những môn khác thi cũng không tốt. Vốn dĩ con có thể thi đạt được ít nhất 480 điểm trở lên.” Khương Dao Dao khổ sở nói.
Nghe cô ta nói vậy, mọi người cũng ngại không thể hỏi cô ta số điểm cụ thể.
“Dương Dương, con thì sao?” Bà cô nhìn Lâm Dương quan tâm hỏi.
“Bà, con thi cũng không được tốt như mong muốn!” Lâm Dương thành thật nói.
Nghe Lâm Dương nói vậy, Khương Dao Dao cũng ra vẻ đồng tình nhìn cô, “Dương Dương, ngày thường em chăm chỉ như vậy, sao lại thi không tốt chứ? Lúc đi thi, em nói nhất định phải thi đậu Tứ Trung a.”
Vẻ mặt cùng miệng lưỡi đều ra vẻ đồng tình thông cảm với Lâm Dương.
“Dương Dương! Rốt cuộc điểm thi của em là bao nhiêu?” Quan hệ của Khương Phong và Lâm Dương không tệ, lên tiếng hỏi.
Khương Dao Dao bật cười trong lòng. Anh họ của cô ta trợ giúp thật đúng lúc a.
“Anh Phong, điểm thi của em là 574 điểm, có khả năng phần viết văn bị trừ 6 điểm.” Lâm Dương nhìn Khương Phong nói. Cô còn muốn một lần vượt qua được trạng nguyên Lục học trưởng cơ, nào ngờ, thiếu 3 điểm.
Cho nên, cô mới nói điểm thi của cô không được tốt.
Lâm Dương nói xong, cả phòng khách trở nên yên tĩnh.
“Trời ạ!”
Hồi lâu, cháu trai của bà cô đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói.
Tổng điểm năm nay là 580 điểm, con nhóc này được 574 điểm?
Vẻ mặt Khương Dao Dao nhìn Lâm Dương không thể tin nổi.
“Dương Dương. Được đó, số điểm này dù có nhắm hai mắt cũng có thể đi vào Tứ Trung. Điểm của Tứ Trung năm trước là 560 điểm!” Khương Phong đi tới trước mặt cô, vỗ vai cô nói.
“Dương Dương, ai da, thật không ngờ nhà chúng ta lại có một tài nữ a!” Bà cô kích động nói.
“Dương Dương! Con cũng thật hăng hái a. Cũng không uổng công ngày thường nỗ lực như vậy. Ông hôm nay rất vui. Trưa nay con đừng ngăn ông, nhất định phải uống thêm vài chén rượu rồi!” Ông Khương vỗ đùi đứng dậy, vẻ mặt tự hào.
“Không được. Một hai chén cũng không được uống. Một chén nhỏ cũng không được!” Lâm Dương xụ mặt giáo huấn.
Khương Dao Dao ong ong tai đứng nhìn mọi người vây quanh Lâm Dương cười nói, bỏ mặc cô ta đứng một bên không quan tâm.
Lâm Dương thế mà thi đỗ Tứ Trung, cư nhiên có thể vào học cùng trường với Lục Chiến Qua.
“Chị Dao Dao, chị làm sao vậy? Không vui sao?” Lâm Dương đi tới bên cạnh Khương Dao Dao, lên tiếng hỏi.
Khương Dao Dao hoàn hồn, nhìn vẻ mặt cười cười của Lâm Dương, thì nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Dao Dao, rốt cuộc điểm thi của em được bao nhiêu? Anh giúp em tìm hiểu xem có thể nộp hồ sơ vào trường nào!” Khương Phong nhìn Khương Dao Dao hỏi.
Khương Phong đáng chết.
Anh có một chân* với Lâm Dương sao?
*Có một chân: chỉ quan hệ nam nữ.
“Em… em…”
“Dao Dao! Có gì mà ngượng chứ?” Khương lão gia quát lên.
“Điểm thi của em khoảng 300 điểm.” Khương Dao Dao đỏ mắt nói.
“A, còn chưa được 300 điểm!” Khương lão gia bồi thêm một nhát dao.
Cả nhà đều há hốc mồm. Mọi người đều nghe cô ta nói là không phát huy tốt học lực của mình, thật không ngờ là “bất thường” đến vậy.
“Với số điểm này, sợ là còn không trúng tuyển trường nào a!” Khương Phong bồi thêm một nhát.
Khương Dao Dao… đã chết!
*
Lâm Dương vừa cầm điện thoại lên thì có chút kinh ngạc.
Bạn tốt “Cương thi” Lục học trưởng.
Xác c.h.ế.t vùng dậy sao?
Lục học trưởng gửi tin nhắn tới: Kết quả thi thế nào?
Cô cười ngây ngô.
Đây là lần đầu tiên sau khi anh add WeChat của cô nhắn tin cho cô.
Cũng là quan tâm tới điểm thi của cô như thế nào.
Cô nghiêm túc trả lời: Cảm ơn hướng dẫn của Học trưởng Lục, Vật lý điểm tuyệt đối. Tổng điểm 574! Không thể vượt qua anh, lúc thi đại học sẽ quyết định vượt qua anh. (Biểu tượng nghịch ngợm)
Lúc này trong phòng tập quyền anh, Lục Tiểu Cổn đang mặc áo tập màu đen, cả người đầy mồ hôi, đọc tin nhắn Lâm Dương trả lời thì mỉm cười.
Cách đó không xa, bạn học Diệp Nhất Mộc đang để trần nửa người trên, đeo đôi bao tay màu đỏ nằm liệt trên sô pha, mệt như chó nằm thở dốc.
Trên một chiếc ghế khác, Lục Tiểu Vũ mặc áo tập màu đen quần đùi, giống như một nữ tu, đang bắt mạch cho Tiểu Bạch Thái.
Cô với Tiểu Bạch Thái tập luyện cùng nhóm.
“Ai da, mọi người nhìn kìa, nhìn khoa trương không kìa. Cư nhiên cười nha, thật đặt biệt, còn chưa cười với tôi lần nào nha!” Tiểu Mộc Đầu ngồi cách đó không xa nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đọc WeChat lại cười thì chua giọng nói.
Một năm nay, cậu dùng mọi cách mà không thể tìm ra bạn gái của Cổn gia là ai.
Công tác bảo mật thật tốt a!
Ngón tay thon dài của Lục Tiểu Cổn cầm điện thoại, đưa tới bên khóe miệng, tươi cười nói.
Nhắn xong, Lục Tiểu Cổn thả điện thoại xuống, đi về phía đài đấu, đưa tay ra hiệu cho Tiểu Đầu Mộc lên đài.
Bạn học Diệp Nhất Mộc không tình nguyện lên đài, chỉ một lát sau đã bị Lục Tiểu Cổn đánh cho ôm đầu, không ngừng trốn chạy.
“Không chuyên nghiệp. Tiểu Bạch Thái, cậu lên đi!” Cổn gia cả người đầy mồ hôi trừng mắt nhìn Tiểu Mộc Đầu sau đó nhìn Tiểu Bạch Thái nói.
So với Tiểu Mộc Đầu “không biết cầu tiến”, bạn học Thái Dư Bạch vô cùng có ý chí chiến đấu.
Mấy năm nay, Thủ trưởng Thái ân cần dạy bảo nhiều nhất là một câu: “Ở trước mặt Lục Chiến Qua, tiểu tử con đừng để lão tử mất mặt. Cha hắn là từng là lính của lão tử. Có hiểu chưa? Cần thiết phải vượt qua hắn. Làm cho cha hắn Lục Bắc Kiêu tâm phục khẩu phục!”
Bạn học Thái Dư Bạch mỗi lần đều muốn hỏi lại cha mình một câu: Nếu con muốn cưới con gái của chú ấy thì sao?.
Nhưng lại không dám, sợ bị cha đánh chết.
“Tiểu Bạch Thái, giúp chị chiến đấu. Đánh c.h.ế.t anh ta!” Lục Tiểu Vũ ở dưới đài đấu khoanh tay trước n.g.ự.c nói.
Ai ngờ, Lục Tiểu Cổn thản nhiên lên tiếng, “Đúng vậy, đem bản lĩnh mấy năm nay đồng chí Lão Thái dạy cho cậu mang hết ra đi.”
Kẻ mạnh xưa nay đều hy vọng, đối thủ càng mạnh thì càng lý thú.
Tiểu Bạch Thái cũng không khách khí, hơn nữa, Lục Tiểu Vũ đang ở dưới nhìn.
Hai đứa trẻ tuổi tác tương đương, thực lực như nhau cùng đấu quyền anh, nên rất nhiều người vây lấy xem.
*
Lâm Dương đi tới một góc, lặng lẽ mở tin nhắn thoại, dán điện thoại vào bên tai.
“Khách khí rồi. Nghỉ hè có tính toán gì không? Anh có thể giúp em xem trước bài vật lý của cấp 3. Nhưng không phải không có yêu cầu, chờ sau khi em tốt nghiệp cấp 3, sẽ tính sổ với em, thế nào?”
Giọng nói của anh mềm mại, từ tính vang bên tai.
Cần trả thù lao sao?
Tiền phí các buổi học với anh đắt lắm sao? Vì sao phải tốt nghiệp cấp 3 mới tính cả thể?
*
Lục Tiểu Cổn đấu với Tiểu Bạch Thái không phân biệt nổi thắng thua, mồ hôi đầy đầu, cả người đổ vật vào góc đài ngồi nghỉ, n.g.ự.c phập phồng thở.
“Lục đại thiếu, ngài có một cái tin WeChat!” Tiểu Mộc Đầu giống như chú cún nhỏ cầm điện thoại đi tới bên cạnh Lục Tiểu Cổn.
Ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Mộc Đầu. Không cần đoán cũng biết, cái tên này vừa rồi nhất định đã thử mở di động của cậu.
Dùng vân tay mở di động, nghe tin nhắn của cô xong, ánh mắt của anh trìu mến thấp giọng nói vào phần thu âm. “Ngu ngốc, không phải anh muốn thu tiền em!”
Cổn gia: Anh là muốn em, dùng thân báo đáp.
Lâm Dương lại hỏi anh rốt cuộc là muốn cô trả bằng cái gì? Vì sao lại không nói cho cô biết? Vì sao lại muốn để đến năm cô 18 tuổi mới nói?
“Tiếp theo xin mời bạn học Lâm Dương lên phát biểu. Bạn học Lâm Dương là học sinh năm thứ 2 của trường chúng ta.”
Trong sân vận động, đang tập trung đầy đủ năm cấp học của trường. Một thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc đuôi ngựa đi lên đài.
“Trời ạ, cô gái này đến đúng lúc a!” Bạn học Diệp Nhất Mộc học năm thứ 3 lớp toán lý hóa, nhìn màn hình lớn trên sân vận động thì kích động nói.
Không chỉ có cậu ta, rất nhiều học sinh nam khác đều cảm thấy như vậy.
“Lâm Dương? Cái tên này quen a. Trời ạ, không phải là Đầu Nấm sao? Con nhóc này, lớn lên thay đổi hẳn a!” Diệp Nhất Mộc ngồi tựa lưng vào ghế, mặc kệ ánh mắt nghiêm khắc của chủ nhiệm lớp b.ắ.n tới, tiếp tục bình luận.
Trên màn hình lớn, cô gái buộc tóc đuôi ngựa để lộ ra cái trán cao, khuôn mặt tinh xảo, nụ cười tự tin.
Nhìn hiện giờ, so với những hình ảnh của cô nhóc Đầu Nấm xấu xấu khi nhỏ không còn liên quan gì với nhau.
“Giá trị nhan sắc này, dáng người này, đúng là tuyệt bích. Có thể thay thế Lục Tiểu Vũ trở thành giáo hoa* mới! Không đúng, thành tích của cô này so với Lục Tiểu Vũ tốt hơn nhiều.”
Diệp đại củ cải mỗi ngày lăn giữa rừng hoa tiếp tục bình luận. Cậu bắt chéo chân, rung rung, “Diệp đại thiếu tôi quyết định, theo đuổi cô ấy.”
“Diệp Nhất Mộc, cậu nghiêm túc? Mọi người đang nêu tấm gương học tập. Nào còn có thời gian yêu đương? Điêu toa!” Một bạn học đứng gần đó lên tiếng.
Bạn học Diệp Nhất Mộc tự tin đắc ý cười nói, “Người anh em, có cô gái nào tôi không theo đuổi được?”
Lâm Dương đứng trên đài, lưu loát nói một bản diễn văn ngắn, ánh mắt băn khoăn nhìn trong đám học sinh năm thứ 3, không nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc. Đại khái, 2 tháng nay anh không có đi học, cũng không nói với cô là đi đâu.
Toàn trường nhiệt liệt vỗ tay.
Cô cúi đầu chào, rồi xuống đài.
Lâm Dương sau khi lên cấp 3 xong thì ở lại trong ký túc xá trường, chỉ có 2 ngày cuối tuần mới về đại viện. Khương Dao Dao sau khi học lại thì vẫn không thể thi đỗ được trường cấp 3 trọng điểm, phải đi tới một trường trung học ở Phong Bình để học.
Thời gian nhìn thấy nhau của các cô hầu như không có.
Tháng 10 mùa thu, ở gần nhà, mùa hoa quế thơm lừng lan tỏa ướp hương các tòa nhà đang chìm trong ánh hoàng hôn.
Cô cố tình đi qua cửa nhà của Lục lão thủ trưởng mấy lần cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, trong lòng cũng hơi có chút mất mát.
Hai tháng này, học trưởng Lục đi đâu?
Cô chỉ nhìn thấy em gái của anh cùng với những người anh em tốt của anh.
Đúng lúc Lâm Dương đang thất thần thì có tiếng huýt sáo ngả ngớn vang lên. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp đại thiếu gia phong lưu có tiếng cùng mấy cậu thiếu niên đi tới trước mặt cô. Bọn họ mới đi đánh bóng về.
Người huýt sáo là Diệp Nhất Mộc.
“Em gái Lâm, tan học muộn vậy sao?” Diệp Nhất Mộc đi tới trước mặt Lâm Dương, ánh mắt đào hoa nhìn thẳng vào mặt cô, lên tiếng hỏi, khóe miệng cong lên một nụ cười.
“Học trưởng Diệp, em mới đi học thêm về!” Lâm Dương trả lời, cô thầm nghĩ, hai người bọn họ ngày thường không thân, sao hôm nay Diệp Nhất Mộc lại chủ động chào hỏi cô?
Từ sau đại hội lần trước, sau khi lên phát biểu thì cô giống như phát hỏa. Liên tục có người mời cô add WeChat, 90% là nam sinh!
“Thật ngoan a. Tan học còn đi học thêm, khó trách là học bá. Có mệt không? Tối nay đi chơi với anh Diệp được không?” Diệp Nhất Mộc hơi cúi người nhìn Lâm Dương, ánh mắt như phát điện.
“Thật là bạn tốt!” Đúng lúc này, có một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau khiến mọi người nổi da gà, ngay sau đó một quả bóng rổ đập xuống nền xi măng văng tới, vừa vặn đập trúng khuôn mặt khoa trương tuấn tú của Diệp Nhất Mộc.
Lâm Dương quay đầu lại nhìn, nhìn thấy học trưởng Lục hai tháng nay không thấy đâu, đang mặc bộ đồ đánh bóng rổ, sắc mặt tối đen, đi tới.
Bên kia, Diệp Nhất Mộc bị bóng rổ đập trủng mũi, chảy m.á.u thì hét lên, “Thằng nào không có mắt!” nhưng nhìn thấy Lục Tiểu Cổn thì lập tức im miệng.
Trời ạ.
Tại sao lại đánh cậu chứ?