Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 663
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:11
Lượt xem: 1
Nghe A Nam nói như vậy Lâm Dương liền bừng tĩnh, đêm đó chính là Khương Dao Dao đẩy cô ra, mục đích của cô ta chính là gây chú ý với Cổn gia.
Cô quả thật là phục Khương Dao Dao rồi.
Cổn gia căn bản là không thèm để ý cô ta, mà cô ta còn kiên trì lâu như vậy.
“Con nhỏ kia là ai mà phách lối dữ vậy?” A Nam mở miệng hỏi.
Lâm Dương liền nói đơn giản giới thiệu vài câu với A Nam thì không nhắc đến Khương Dao Dao nữa.
Cô nghiêm túc nhìn cánh tay xâm trổ của anh nghiêm túc hỏi, “Anh A Nam, anh cứ định như thế mãi sao? Không thể tìm chuyện đàng quàng làm sao? Nếu gây chuyện hoài có ngày bị bắt giam đấy!” Lâm Dương 14 tuổi có lòng muốn cảm hóa thanh niên liêu lổng 18 tuổi.
“Anh đây thực sự muốn tìm chuyện gì đó làm, nhưng ngoại trừ đánh nhau ra thì lại không biết làm gì!” A Nam cất tiếng mang theo tia ngại ngùng.
Trong cái đầu nhỏ của Lâm Dương không ngừng suy nghĩ, ánh mắt rơi trên hình xâm trên tay anh, “Xâm cái gì mà xâm, sao mà bồng bột thế, giờ đi bộ đội cũng không được…”
Cô thầm nói, điệu bộ ghét bỏ.
“Dương Dương, cái này toàn là vẻ đó, em tưởng thật à, ngốc thế!” A Nam vừa nói vừa xoa xoa hình xâm trên đó, quả thật có thể trốc ra.
“Làm màu đó!” A Nam cười nói.
Lâm Dương, “…”
“Anh cho em cách liên lạc, sau này có tin nhập ngũ gì em tìm anh, về sao đừng có gây chuyện nữa, nếu không đến làm lĩnh cũng không làm được.” Lâm Dương chân thành nói.
Thân thủ của anh không tệ, tố chất cơ thể cũng tốt, mắt không cận thì, nhập ngũ chắc có nhiều cơ hội thể hiện.
Chỉ là cô bé 14 tuổi lại giáo huấn thanh niên liêu lổng, mà A Nam chịu nghe mới hay.
Lâm Dương hỏi anh về rất nhiều người, nhất là những người chơi cùng lúc nhỏ tình hình gần đây, mọi người đều đi làm công, có người hơn cô không bao nhiêu tuổi thì đã gả đi rồi.
…
Bây giờ là mùa hè, mặt trời lặn muộn, lại là vùng cao nguyên, nên khi mặt trời xuống núi thì đã 9 giờ tối.
Màu cam dưới chân trời chiếu lên bức tường của khách sạn, dưới chân tường là bụi tường vi màu hông hoa lá xanh mơn mởn, nhưng đóa hoa đang nở rộ. Đứng cạnh đó là thiếu niên mặt lạnh lùng, nghiên người dựa vào khung cửa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía tây.
Cậu cầm trong tay đóa toa tường vị, từng cánh hoa từng cánh hoa rơi xuống.
“Sao giờ này Dương Dương còn chưa về…Lục Chiến Qua, anh ở đây chờ ai sao?” Khương Dao Dao từ trong khách sạn đi ra, mới đầu thì thầm nói, sao khi nhìn thấy Lục Tiểu Cổn thì vội vạng chạy đến bắt chuyện.
Ánh mặt cậu nhàn nhạt quét qua người cô không lên tiếng, sau đó nhìn về phía con ngõ nhỏ có thân ảnh mà cậu quen thuộc.
“Dương Dương sao lại ở cùng thanh niên giang hồ kia, nha đầu này đúng là không làm người khác bớt lo…” Khương Dao Dao nhìn thấy Lam Dương đi cùng A Nam, làm bộ chị gái lo lắng quở trách em gái nhỏ giọng nói.
Lục Tiểu Cổn vẫn nghiêng người bên khung cửa nhìn ra, trong tay cầm đóa hoa chỉ còn hai cánh, in lặng không nói lời nào đề gió thổi bay.
So với phong cảnh cậu còn đáng chú ý hơn.
Lâm Dương đứng ở một nói không xa, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đứng đó thì cảm khái nói.
A Nam nhìn cô thất thần, duỗi tay ra ra sức xoa mái tóc ngắn của cô, Lâm Dương tức giận đến mức dùng chân đá cậu ra, “Lại xoa đầu em, làm tóc rồi hết rồi, em vừa tắm xong.”
“Dương Dương, nếu ở Đế Đô sống không tốt hoặc có ai bắt nạt em, thì gọi cho anh, anh lập tức đến bảo kê cho em.” A Nam nhìn cô cười, chân thành nói.
Cách đó không xa, Cổn gia mày kiếm cau lại, anh mắt sắc bén nhìn A Nam.
Khương Dao Dao đứng một bên nhìn thấy cảnh này liền thấp giọng nói, “Dương Dương sao lại cùng loại người này thân thiết như thế…”
Cô cũng không phải muốn ở trước mặt Lục Tiểu Cổn nói xấu gì Lâm Dương mà chỉ muốn thể hiện mình là cô gái ngoan thôi, bất quá bộ dáng Lục Tiểu Cổn vẫn lạnh lùng như cũ không nhìn cô lấy một cái.
A Nam là nghiêm túc nói.
Tuy rằng mấy năm không gặp, nhưng những ký úc của Lâm Dương rỏ như mới ngày hôm qua, anh thực sự đau lòng thay cô gái lúc nhỏ được người thân yêu thương, trong mắt đám con trai hoang dã bọn họ cô như công chúa nhỏ, cô nên được bảo vệ và yêu thương.
“Anh A Nam, anh vẫn nên lo cho mình trước đi, đừng sống những ngày lăn lộn nữa, em sống rất tốt” Lâm Dương trừng mắt nhìn anh nói, không chú ý đến ánh mắt sắt nhọn của Cổn gia đang đứng đó, cô cho rằng anh đang đợi bạn gái của mình.
Hai người vừa đi vừa nói đã đi đến cổng, Khương Dao Dao lập tức đi lên phía trước, thân mật nắm lấy cánh tay cô, “Dương Dương, sao muộn như thế này em mới về?”
“Em cùng anh A Nam đi ăn cơm” Lâm Dương nói xong nhìn A Nam, “Anh A Nam, anh về đi, chúng ta liên lạc sau”
Lâm Dương đi đến trước mặt cô, bàn tay to lại muốn xoa đầu cô, Lâm Dương liền tránh ra, trừng trắng mắt nhìn anh, “Nha đầu ngoan, có gặp khó khăn gì thì liên lạc với anh.”
DTV
Bộ dạng anh nghĩa khí muôn trượng nói, khóe mắt lại liếc nhìn Lục Tiểu Cổn đang đứng dựa người bên khung cửa.
A Nam đi rồi, Lâm Dương và Khương Dao Dao đi vào khách sạn, Khương Dao Dao còn chào hỏi Lục Tiểu Cổn một tiếng, nhưng Lâm Dương thì hoàn toàn không nói câu nào với cậu.
Cổn gia đẹp trai như thế mà bị cô làm như không thấy.
“Lục Tiểu Cổn, anh có ăn cơm không, Tiểu Mộc Đầu đem đồ ăn của anh ăn hết rồi kìa” Trong sân, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu đang ăn cơm, Tiểu Bạch Thái tự mình xuống bếp, nấu mấy món ăn gia đình rất ngon.
Mấy năm nay, Tiểu Bạch Thái các phương diện đều được Thái thủ trưởng dạy, luyện ra được một tay nghề khá tốt.
Lục Tiểu Cổn không trả lời cô cũng không đi vào khách sạn.
“Chắc chắn là lại muốn đi hẹn hò rồi” Tiểu Mộc Đầu nói, lấy chén cơm cửa Lục Tiểu Cổn tiếp tục ăn.
Lục Tiểu Vũ tức giận lấy đũa gỏ đầu cậu, “Ăn như heo, ăn cho mập đi rồi không ai thích”
Tiểu Mộc Đầu giống như nghe chuyện cười, “ Lục Tiểu Vũ, em thực sự cho rằng anh đây không lấy được vợ sao, chỉ cần anh ngồi đó thì những cố gái xếp một hàng dài ở Cố Thành đợi anh”
Tiểu Bạch Thái đem dầu qua muốn xoa cho Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ cũng không ngại, tháo tất ra cho cậu xoa.
Qua chuyện buổi chiều, bọn họ dường như trở lại những ngày trước kia, không có ngăn cách, lại trở nên thân thiết như xưa.
“Á! Tiểu Bạch Thái, cậu nhẹ chút, đau quá!” Lục Tiểu Vũ đặt cái chân trắng nõn nên đùi Tiểu Bạch Thái, để cậu xoa thuốc cho cô, cậu xoa đau đến Lục Tiểu Vũ la toáng lên.
“Chị Vũ, không mạnh tay thì thuốc không ngấm đâu…” Lục Tiểu Vũ chưa bao giờ kêu đau, lúc này là la toáng lên làm Tiểu Bạch Thái đau lòng không thôi.
“Được rồi, vậy cậu làm đi!” Lục Tiểu Vũ nắm chặt ghế mây nói.
Tiểu Bạch Thái không thể làm khác hơn là giúp cô xoa thuốc.
“ y… đau… nhẹ nhẹ chút” Lục Tiểu Vũ hít hà nói.
“Lục Tiểu Vũ, chị kêu như thế giống như thần nữ Đào Cốc kêu vậy!” Tiểu Mộc Đầu tùy tiện nói đùa với cô.
“Đào Cốc là ai?” Lục Tiểu Vũ cau mày hỏi.
Lúc này, Tiểu Bạch Thái bất tri bất giác đứng bật dậy, khí thế hung hăn đi về phía Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu liền đứng lên muốn chạy, “Diệp Nhất Mộc, cậu đứng lại, lão tử mà đuổi kịp là cậu c.h.ế.t chắc”
Tiểu Mộc Đầu nào chịu dừng lại, bị Tiểu Bạch Thái đuổi chạy loanh quanh trong sân, còn Lục Tiểu Vũ thì dùng điện thoại ra từ “Đào Cốc”
Không ra thì thôi, vừa tra ra thì tức đến nhảy dựng lên.
Lục Tiểu Vũ dùng một chân đứng dậy, nhìn thấy Tiểu Bạch Thái đã bắt được Tiểu Mộc Đầu, Lục Tiểu Vũ như sư tử Hà Đông hét lên với cậu, “Tiểu Bạch Thái, đánh c.h.ế.t cậu ta cho tôi”
Cái tên tiểu nhân này.
Thế mà nói cô kêu giống như nữ đào kép.
Quá đáng quá.
Không cần Lục Tiểu Vũ ra lệnh, Tiểu Bạch Thái cũng muốn đánh c.h.ế.t Tiểu Mộc Đầu.
Lúc này Tiểu Mộc Đầu bị Tiểu Bách Thái túm lấy cổ áo, Tiểu Bạch Thái không ngưng câu cổ cậu làm cho Tiểu Mộc Đầu đau đến kêu la in ỏi, “Bướm Yabi, bướm yabi nhẹ chút!”
Đến kêu cũng tiện như thế!
Trong mắt Tiểu Mộc Đầu, em họ Lục Tiểu Vũ này của cậu chẳng khác gì con trai.
Lục Tiểu Vũ lúc này hận không thể một chân đạp c.h.ế.t cậu.
Không đúng, Tiểu Bạch Thái làm sao biết Đào Cốc là ai?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-663.html.]
Lục Tiểu Vũ bất khi bất giác nghĩ, sau đó lựa giận liền bốc lên ba tầng.
Tên nhóc thối này, chắc chắn là đã xem qua rồi.
Cũng đúng, người ta cũng đã có bạn gái rồi mà!
Hai tay Lục Tiểu Vũ nắm chặt, hai mặt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Thái.
Tiểu Mộc Đầu bị Tiểu Bạch Thái đánh đến không ngừng kêu tha mạng, còn bị đạp một cái,” Sau này còn nói bậy với chị Vũ nữa thì tôi sẽ đánh c.h.ế.t cậu!”
Sau khi Tiểu Bạch Thái cảnh cáo xong, qua người đi về chổ Lục Tiểu Vũ.
“Chị Vũ, sao chị lại đứng lên, mau ngồi xuống!” Tiểu Bạch Thái vội dìu cô.
Lục Tiểu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, lúc Tiểu Bạch Thái chạm vào cô, cô đột nhiên duỗi tay trái ra, nắm lấy gáy cậu, éo đầu Tiểu Bạch Thái xuống đất.
Động tác rất nhanh cũng rất chuẩn.
Mặt Tiểu Bạch Thái chỉ cách mặt bàn có ba tất.
Lục Tiểu Vũ cả mặt đều là chua xót, buông cậu ra rồi một chân lò cò đi.
“Ha ha ha, Tiểu Bạch Thái, đáng đời.” Tiểu Mộc Đầu cười trên nỗi đau của người khác, “Lục Tiểu Vũ, cô nhảy lò cò so với thỏ còn nhanh hơn.”
Còn không bằng để Tiểu Bạch Thái cõng đi.
Thế mới nói chắc chắn có gian tình!
Mặt Tiểu Bạch Thái có dính chút nước chấm, cả gương mặt bối rồi nhìn Lục Tiểu Vũ nhảy lò cò đi vào phòng.
Cô ấy tức giận gì chứ?
Tiểu Bạch Thái bộ dạng vò đầu bức tai không hiểu, mãi một lúc lâu cậu mới nghĩ ra, chắc cô giận vì cậu biết Đào Cốc!
!!!
….
Trong mộ con hẽm nhỏ tĩnh mịch, ở đó có thể nghe rỏ tiếng ồn ào của Cổ Thành ở một nơi xa xa.
A Nam cảm giác được có người đi theo anh, hơn nữa thân thủ đối phương không tầm thường chút nào, đi trên đường không phát ra chút âm thanh.
Anh đột nhiên quay người lại, nhanh như chớp lao về phía cái bóng trắng ở phía sau, bất quá, thanh niên mặc áo trắng ở phía sau phản ứng càng nhanh hơn, nghiêng đầu tránh cú đ.ấ.m kia, A Nam đổi tư thế, nắm đ.ấ.m đấm về phía bụng nhưng cậu lại tránh được sau đó phản đòn đánh trả lại.
A Nam nhớ mặt cậu.
Cậu chính là người tối hôm trước giúp Dương Dương giả vây.
Cậu ra tay rất nhanh khiến anh chỉ có thể tránh đi không có cơ hội đánh trả.
Lúc A Nam còn tưởng sẽ bị cậu đánh vào mặt thì cậu lại nắm lấy cổ áo anh “Cảnh cáo anh đừng có mà gây phiền phức cho Lâm Dương, cô ấy là người của tôi, có tôi bảo vệ”
Cậu vẫn nên trông chừng kỹ Lâm Dương, đem đóa hoa đào vời mới chớm nở này bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.
Bởi vì, người thanh niên này cùng cô quen biết từ nhỏ.
“Cậu là ai, tôi chưa từng nghe Dương Dương nhắc qua, cậu là bạn trai cô ấy sao? Tiểu tử thối, tôi mới cảnh cáo cậu, đừng có họa hại em gái tôi, cô ấy còn là một đứa con nít” A Nam phản bác.
Lục Tiểu Cổn buông tay anh ra, “Anh chỉ cần nhớ kỹ, không được quyến rũ cô ấy!”
“Tôi quyến rũ cô ấy, liên quan gì…” A Nam còn chưa nói xong, Lục Tiểu Vũ vừa quay lưng đi thì liền quay người lại, ép A Nam đặt vào bức tường, sau đó móc điện thoại của anh từ trong túi ra, một tay cậu khống chế chuyển động của A Nam, một tay lục tìm số điện thoại.
Quả nhiên tìm được số của Lâm Dương, liền quả quyết xóa đi trong tiếng kêu gào của A Nam.
Tiếng đập cửa vang lên, Khương Dao Dao đang chơi điện thoại không muốn đi mở cửa, Lâm Dương đã mặc áo ngủ đành mặc thêm một áo sơ mi đi mở cửa.
“Là ai vậy?” Ngoài cửa không thấy ai, vừa muốn đi vào phòng thì cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy, vừa muốn la lên thì miệng cũng bị người ta chặn lại.
Bình tĩnh lại cô nhận ra là anh.
Cô bị dọa đến khiếp vía, bị cậu lôi kéo đến ngã rẻ, “Cổn gia, anh làm gì đấy?”
Bên trong tối đen, Lâm Dương ão nảo thấp giọng hỏi.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, trên người có mùi thuốc là nhàn nhạt, đôt mắt sắc bén nhìn cô chăm chú khiến tim cô đạp càng nhanh hơn.
Cô sợ anh, cũng sợ bị Khương Dao Dao gặp phải.
Lục Tiểu Cổn không lên tiếng, ánh mắt nhìn máy tóc ngắn của cô, liền tiến đến giờ tay lên cào loạn trên đầu cô!
Hai tay anh đang cào loạn xạ trên tóc cô!
!!!
Anh bị A Nam nhập vào người rồi sao?
Lâm Dương âm thầm nghĩ!
Đầu tóc cô bị cậu cào như ổ gà mới bỏ qua, sau đó cúi đầu nhìn cô híp mắt nói, “Có thể để tóc dài rồi
Lâm Dương: ????
Cậu là đang bị làm sao thế?
Cô còn đang nghi hoặc thì thấy cậu đã đi xuống cầu thang.
“Dương Dương, ở bên ngoài làm gì thế?” Tiếng Khương Dao Dao gọi, Lâm Dương đang chỉnh lại mái tóc của mình rồi đi vào phòng.
Nếu như Khương Dao Dao thấy Cổn gia đến tìm cô, Khương Dao Dao chắc xem cô như cái gai trong mắt mất.
Cô biết rất rỏ bản tính của Khương Dao Dao, cũng biết cô ta rất giả tạo, nhưng cô chỉ là đứa cô nhi sống nhờ, nếu xé rách mặt với cô, như thế, cô sẽ khó mà sống ở Khương gia nữa.
Đối với người rác rưởi như thế, cô chỉ có thể trách xa ra.
Cô muốn thi lên trường trung học tốt nhất, sau đó sẽ sống nội trú, cách xa Khương Dao Dao ra.
“Vừa nãy không có ai rỏ cửa, là em nghe sai, chắc là mèo!” Lâm Dương nói, vừa rồi thật cô bị dọa sợ hết hồn.
Lúc nãy cậu dịu dàng xoa đầu cô, còn muốn cô để tóc dài.
Vừa quay về phòng, Lâm Dương đứng trước gương, đánh giá mái tóc ngắn của mình.
“Dương Dương, em soi gương làm gì, chị nói em nghe, mỹ mạo là thứ trời sinh đó, không soi ra được đâu!” Tiếng Khương Dao Dao truyền đến.
Cô biết Khương Dao Dao muốn nói cô xấu, nhưng cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ nếu có ai gặp cô đều khen cô đẹp, khi cha mẹ mất cô chuyển đến sống cùng nhà ngoài, được nuôi dưỡng như một công chúa, đến năm bãy tuổi bà ngoài mất cô mới đến thành phố, lúc đó mới cắt tóc ngắn hình quả dưa.
Cô đối với xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần thi lên cao trung là được.
….
Lâm Dương đến thăm nhà cũ của bà ngoại xong chuẩn bị quay về thành phố, kết quả Khương Dao Dao lại muốn ở lại cùng với Lục Tiểu Cổn, sống c.h.ế.t không muốn trở về.
Lúc Lâm Dương tức giận muốn cãi nhau với cô ta thì tlc quay về thành phố J, Khương Dao Dao lập tức quay về luôn.
Lâm Dương ở trong phòng cực kì cảm kích Cổn gia!
Nhưng làm sao cô biết Lục Tiểu Cổn vốn vì đến đây vì cô, nên cô xong việc thì cậu cũng trở về.
Nhìn Lục Tiểu Vũ thu dọn đồ đạc, Tiểu Bạch Thái rất luông cuống.
“Chị Vũ, thật ra em không xem phim đó, chỉ là nghe bạn học nói…” Hai ngày nay, Lục Tiểu Vũ không thèm để ý đến cậu, mà nhìn cậu với ánh mắt chê trách.
Giống như chỉ cần nhìn cậu thêm một cái sẽ dơ mắt vậy.
“Cậu có xem qua chưa, liên quan gì đến tôi? Bạn gái cậu không quản tôi quản làm gì?” Lục Tiểu Vũ sâu xa nói.