Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 660

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:06
Lượt xem: 1

Người phụ nữ nhặt được mặt dây chuyền của Lâm Dương là bạn gái của một tên trùm xã hội đen khét tiếng ở Cổ Thành

Vậy là lần này, A Nam đã chọc phải bọn lưu manh này rồi, bọn chúng là người như thế nào, sao lại có thể tùy tiện tha thứ cho anh được chứ.

Chỉ trong chốc lát mà A Nam cũng mấy người anh em của mình bị đánh gục xuống đất rồi.

Ngay cả Khương Phong cũng bị đánh.

Trong quán bar, tiếng nhạc ồn ào ngừng lại, lúc này mọi thứ đều rất lộn xộn, chung quanh chật ních người xem.

Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, định gọi cảnh sát, nhưng chưa kịp bấm số đã bị một người đàn ông cướp mất.

“Con nhỏ này còn muốn gọi cảnh sát à?”

“Các anh ơi, tôi không muốn mặt dây chuyền đó nữa, vậy các anh có bỏ qua chuyện này không?” Lâm Dương sợ A Nam vì mình mà bị đánh nên mới nhịn cho qua.

“Con nhỏ ngu ngốc, mày cho rằng mày không cần thứ đó nữa thì xong à?” Một người đàn ông bước tới, trong tay cầm một chai rượu vỡ, chỉ vào mặt Lâm Dương, hung dữ nói.

Lâm Dương sợ hãi nhắm mắt lại, theo bản năng mà lui về phía sau, nhưng không có đường ra.

Đúng lúc cô đang bất lực và sợ hãi thì một bóng người xông vào quán bar, anh ta nhảy lên bàn lao thẳng tới, cuối cùng giơ chân dài lên đá một cái vào n.g.ự.c người đàn ông sắp sửa dùng chai rượu vỡ đánh Lâm Dương, người đàn ông nặng nề ngã về phía sau.

Mọi người hoảng sợ kêu lên, nhìn qua thì thấy một thanh niên áo phông đen đang đứng chắn trước mặt Lâm Dương.

“Thằng nhóc kia ở đâu ra vậy?” Người phụ nữ cầm mặt dây chuyền của Lâm Dương hung dữ nói: “Dáng dấp nhìn cũng được đấy chứ!”

“Cổn gia!” Lâm Dương nhìn bóng lưng Lục Tiểu Cổn, thấp giọng kêu lên.

Lục Tiểu Cổn coi mấy tên côn đồ rác rưởi cùng mấy cô gái kia như là không khí, anh quay người lại nhìn Lâm Dương: “Sao lại xảy ra mâu thuẫn như vậy?”

Trong mắt anh, cô là cô gái trầm tính điềm đạm, bình thường sẽ không đi gây sự với người khác, anh cũng không tin mấy lời Khương Dao Dao kia nói.

“Cổn gia, được rồi, đừng làm lớn chuyện nữa.” Lâm Dương nói tiếp với thái độ bình tĩnh.

Lục Tiểu Cổn liếc mắt, thấy Khương Phong đang đứng bên cạnh liền hỏi lại.

Khương Phong nói rằng người phụ nữ kia đã nhắt được mặt dây chuyền của Lâm Dương nhưng không chịu trả lại, bạn của Lâm Dương đã đòi lại cho cô ấy, do vậy nên họ mới đánh nhau.

Ánh mắt sắc bén của Lục Tiểu Cổn chuyển qua người phụ nữ vẫn đang lắc lắc mặt dây chuyền của Lâm Dương, anh bước tới, vẻ mặt lạnh lùng.

“Đó là đồ của bạn tôi, cô có trả lại hay không?” Anh lạnh lùng hỏi.

Lâm Dương đã đeo mặt dây chuyền này từ khi còn nhỏ, anh biết điều đó.

“Ha, thằng nhóc thối tha, cậu cũng lớn giọng quá ha, lông đủ dài chưa mà dám nói chuyện như vậy hả?” Cô gái kia vẫn cứ khinh khỉnh, nói chuyện bằng giọng coi thường.

"Bốp" một tiếng, Lục Tiểu Cổn cầm chai bia bên cạnh đập mạnh xuống bàn, sau đó, anh cầm chai vỡ đi về phía người phụ nữ kiêu ngạo kia.

Mảnh kính vỡ nhọn chạm vào má người phụ nữ, mọi người xung quanh hoảng sợ chỉ biết hít một hơi dài.

Tiểu tử này dã man thật.

Đang tìm đường c.h.ế.t đấy à?

Dám chọc tới con rắn độc ở nơi này.

“Thằng nhóc thối, đừng, đừng cho là chị đây bị mày hù dọa nhé.” Người phụ nữ bị ánh mắt man rợ của Lục Tiểu Cổn dọa cho sợ hãi, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa, hai má cô ta đau nhói như bị phỏng.

Chưa từng thấy thằng nhóc nào dã man như vậy.

“Tôi còn đang vị thành niên đấy, g.i.ế.c người không phải ngồi tù đâu!”

Người phụ nữ sợ hãi nhắm mắt lại: “Đưa, đưa”

Lục Tiểu Cổn cầm lấy mặt dây chuyền nhếch lên khóe miệng, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Dương, nắm tay cô rời đi.

Có người bước lên chặn Lục Tiểu Cổn, lúc này tay Cổn gia vẫn còn cầm chai rượu vỡ, chỉ lên.

“Các người sợ một đứa nhà quê à, đánh đi.” Có người ồn ào nói lớn.

“Cổn gia, chạy mau đi!” Cô kéo lấy tay anh.

Nhất định sẽ chạy thoát khỏi nơi này.

Lục Tiểu Cổn chợt nhận ra vốn dĩ cô chẳng hiểu gì về mình.

Chạy?

Anh là người hèn nhát như vậy sao?

Mấy người đàn ông lao về phía anh, anh đẩy Lâm Dương sang một bên, nắm lấy một chiếc ghế làm vũ khí, nhảy lên bàn, đánh lại.

Mấy người túm tụm đó xem không khỏi giật mình, thằng nhóc kia có mười mấy tuổi mà ngông cuồng thật.

Một mình anh đánh ba người, đánh xong liền kéo cô đi, lúc này công an ập đến, không ai dám gây sự nữa.

Lục Tiểu Cổn đưa Lâm Dương ra khỏi quán bar, A Nam đuổi theo: “Dương Dương, thằng nhóc này là ai vậy?”

Lục Tiểu Cổn quay đầu nhìn A Nam rồi liếc mắt một cái, sắc mặt lạnh lùng dọa A Nam, như thể nếu bước tới một bước nữa thì sẽ bị đánh chết.

“Anh A Nam, đây là bạn học của em.” Lâm Dương chưa kịp nói hết lời, Lục Tiểu Cổn đã kéo cô đi.

“ y, Cổn gia, Cổn gia!” Lâm Dương kéo mạnh tay anh, nhưng tay anh lại càng nắm chặt hơn, cô nhìn về phía sau liền bị anh kéo về phía trước, bọn họ băng qua đám người, đi qua những con hẻm, đi qua cây cầu.

Trong đêm đen, tấm lưng của anh cao thẳng tắp.

Cơn gió nhẹ thổi qua, những giọt mồ hôi nam tính của chàng trai xẹt qua khuôn mặt cô, cô nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của họ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác là lạ.

Tới cửa phòng khách sạn, anh mới buông cô ra để gõ cửa, Lục Tiểu Vũ trả lời, anh đẩy cửa đi vào, Lâm Dương xoay người muốn trở về phòng, nhưng bị anh kéo lại.

“Mọi người đã quay về rồi, Khương Dao Dao với Tiểu Mộc Đầu đi tìm hai người rồi.” Nhìn thấy bọn họ vào cửa, Lục Tiểu Vũ uể oải thở ra một hơi.

Cô không phải lo Lục Tiểu Cổn gặp chuyện.

Người mẹ vĩ đại của họ phái không ít người âm thầm bảo vệ bọn họ mà.

“Tiểu Vũ, trở về phòng đi, tối nay anh trực cho.” Lục Tiểu Cổn nhẹ giọng dặn dò.

Lời nói của anh giống như đang đuổi Lục Tiểu Vũ vậy.

Vị thiếu gia này, sao đêm nay anh lại chăm chỉ làm việc vậy?

Thường thì ba người họ đều bận rộn, nhưng Lục Tiểu Cổn chỉ có nhiệm vụ lấy tiền thôi mà.

Lúc này cô mới nhìn thấy cô gái tóc ngắn phía sau, Lục Tiểu Vũ cũng chẳng nghĩ nhiều, quấn cái chăn lên người rồi đi ra ngoài.

“Cổn gia, tôi cũng quay về phòng đây, tối nay phiền cậu rồi.” Lâm Dương lễ phép nói, xoay người lại muốn rời đi, lại ở cùng phòng với anh, thật sự rất căng thẳng.

Có lẽ mỗi lần gặp anh khi còn nhỏ, đều bị anh ăn h.i.ế.p nên tâm lý mới sinh ra hoảng sợ, thực ra cô biết anh không phải người xấu, nhất là đối với cô còn tốt như vậy.

Lần này Lục Tiểu Cổn không có cản cô, anh đi tới sô pha ngồi xuống, Lâm Dương vừa định đi ra ngoài, liền nhớ tới cái gì đó liền quay người lại.

“Cổn gia, mặt dây chuyền của tôi...” Vừa nói chuyện liền thấy hắn ngồi ở trên sô pha, tay phải đang cầm một sợi dây, có treo lủng lẳng mặt dây chuyền của cô.

Lâm Dương vốn đang vội vàng rời đi, quay đầu lại nhìn anh vẫn cứ ngồi đó: “Cổn gia, cái mặt dây chuyền này là bà ngoại tặng cho tôi, nó rất quan trọng với tôi, xin cậu trả lại cho tôi.”

Cô nói một cách thận trọng.

Ánh mắt của Lục Tiểu Cổn nhìn vết thương trên tai của cô, rồi nhìn mặt cô: “Đi, lại đó đem các hộp thuốc lại cho tôi.”

Anh nhẹ giọng ra lệnh.

Theo tầm mắt của anh, cô nhìn thấy hộp sơ cứu trên tủ cách đó không xa, bối rối đi tới đó lấy hộp sơ cứu.

Lần này, cô liếc nhìn vết m.á.u trên cánh tay trái của anh.

“Cổn gia, cậu bị thương rồi.” Lâm Dương kinh ngạc chớp chớp mi mắt, vừa rồi cô không thấy cánh tay anh bị thương, cũng không biết bị thương có nặng hay không.

Trên cánh tay rắn chắc, có một vết m.á.u đã khô, cũng không nhìn rõ vết thương có sâu không nữa.

Đêm khuya, căn phòng yên ắng, chỉ còn lại hoa cỏ vẫn rì rào, yên ắng tới mức, một cây kim rơi xuống đất cũng sẽ khiến người ta giật mình.

Lục Tiểu Cổn vẫn khăng khăng: “Nói nhảm, tôi có bị thương đâu mà cậu đem cả bộ cứu thương tới làm gì kinh thế!”, nói xong anh vẫn ung dung nhìn Lâm Dương đứng ở phía đối diện.

Thấy anh nhìn chằm chằm, Lâm Dương cảm thất mất tự nhiên, rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Cậu, cậu vẫn nên xử lý vết thương đi, nếu vết thương nghiêm trọng thì nên tới phòng khám!” Cô nghiêm túc nói, nói xong bèn xoay người để hộp cứu thương sang một bên.

“Lại đây.” Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, giọng nói có vẻ không vui lắm, lời nói giống như đang ra lệnh cho cô.

Lời nói của anh bá đạo khiến cô không dám cãi lại, chỉ ngoan ngoãn đi vòng qua bàn trà, đi đến ghế sô pha trước mặt rồi ngồi xuống.

Cô cứ như là bàn tính ngày xưa vậy, anh lệnh một tiếng thì cô động một cái.

Tiếng nói của Lục Tiểu Cổn như là vàng là ngọc hay sao ấy, không lòng vòng nói nhiều, Lục Tiểu Cổn trực tiếp khóa hai tay cô lại, dùng sức kéo một cái khiến cô ngã ngồi lên chiếc ghế sô pha bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-660.html.]

Ngã một cái, trái tim trong n.g.ự.c cô đập loạn hết cả lên, cô vốn đã hồi hộp rồi, bây giờ còn gặp anh chơi cái trò gì kì cục?

Quay đầu lại, cô thấy anh ngồi xuống bên cạnh mình, anh mặc áo sơ mi đen, quần bò dài, tóc đen nhánh, da hơi ngả màu đồng, nhìn chung thì cũng đẹp trai, quan trọng là khí chất toát ra, đúng là không thể xem thường. Tay anh đang cầm ấm trà, đôi mắt đen láy không chút tạp nham, đôi mắt đen ấy nhìn chằm chằm cô.

“Tôi bị thương thế này là vì cậu, nên cậu phải chịu trách nhiệm!” Anh trầm giọng nói, lúc nói chuyện, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm cô, không chớp lấy một cái.

Sau đó, anh tiến tới rót chén trà, uống xong còn vuốt vuốt cái chén. Đặt chén xuống, anh cầm điều khiển, mở ti vi.

Bị thương thế này là vì mình, mình phải chịu trách nhiệm sao?

Lấy lý do này thì làm sao cô từ chối trách nhiệm được chứ, Lâm Dương ngây ngốc ngồi sát bên, thỉnh thoảng chớp chớp mắt nhìn vết thương trên cánh tay trái của anh.

Trên ti vi truyền tới nhưng tin tức của buổi chiều, cô ngồi bên lặng lẽ mở hộp cứu thương ra, lấy bông băng thuốc đỏ chuẩn bị sơ cứu cho anh.

Thấm một chút cồn vào bông gòn, cô lau sạch vết m.á.u đã khô trên cánh tay anh, lau xong cô mới thấy rõ vết thương, chắc là do đầu vỡ của chai rượu gây ra, nhìn vết thương này, có vẻ không phải rất sâu nhưng cũng không hề cạn, nếu không cũng không chảy nhiều m.á.u đến thế.

Lâm Dương nhìn vết thương đó, nghiêm túc, tỉ mỉ băng bó giúp anh, giống như đang làm bài tập vậy.

Tiểu Cổn vương tay phải ra khoác lên thành ghê sô pha, chân bắt chéo, bày ra tư thế một đại gia lười biếng, mắt không đổi, vẫn nhìn chằm chằm màn hình ti vi, tay trái bị thương nên buông thõng xuống, để cho Lâm Dương tùy ý băng bó.

“Cổn gia, tôi chuẩn bị thoa thuốc đỏ lên cho cậu, chắc là hơi đau đó, cậu ráng chịu chút nha!” Lâm Dương ngẩng đầu, nhìn anh, chân thành nói.

Lục Tiểu Cổn nhắm mắt lại.

Mái tóc đen nhánh vén lên tai của thiếu nữ bên cạnh khiến nét đẹp hoàn mỹ trên khuôn mặt cô lộ ra, nét đẹp căng tràn nhựa sống, làn da trắng nõn, đường cong ôn nhu, duy chỉ có cách ăn mặc của cô khiến cho tổng thể cứ bị mâu thuẫn.

Anh bỗng muốn biết dáng vẻ cô khi để tóc dài, mặc váy là như thế nào.

“Đau không, ráng nhịn chút nha.” Lâm Dương ngẩng đầu nó với anh rồi đặt miếng bông có tẩm thuốc đỏ lên vết thương, cô hơi dùng sức, sợ thuốc không thấm được vào trong vết thương.

Nhưng mà, lông mày anh không nhíu lại dù chỉ một cái.

Tiểu Mộc Đầu ra ngoài tìm bọn họ nhưng không tìm thấy nên đành trắng tay ra về, vừa về tới, mở cửa ra kêu “Cậu cả Lục ơi!” thì đã thấy cảnh này, cậu ta chỉ đành im miệng.

Chết tiệt!

Như thế này là như thế nào?

Người kỳ quặc không thích con gái như Cổn gia sao nay lại để một cô gái đụng chạm được chứ?

Không sai, đầu bát úp này không được coi là con gái, tuy rằng đầu cô ấy cũng chẳng giống y cái bát úp nhưng với tóc ngắn này, giả trai cũng chẳng ai nhận ra, rõ ràng cô ấy không phải là người con gái bình thường.

Nhưng mà, mẹ nó, bình thường tên họ Lục này cũng đâu cho anh em đụng vào người đâu?

Tiểu Bạch Thái đứng sau lưng Tiểu Mộc Đầu, đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Lục Tiểu Vũ đâu, cậu ta mang món bánh bột tôm lạnh (冰粉凉虾) về cho cô, hai ngày nay không mấy để mắt đến cậu, xa cách ba bốn năm nay, bọn họ khó mà thân mật như lúc bé, giờ xa lạ hơn rất nhiều.

DTV

Lâm Dương thấy người anh em tốt của Tiểu Cổn về rồi, cô vô thức định rời đi, nhưng dường như anh đã biết suy nghĩ của cô, anh giẫm lên chân cô như một lời cảnh cáo.

Lâm Dương: “…”

“Ui, bị thương rồi à.” Tiểu Mộc Đầu đi tới bên bàn cà phê, xoay người, rướn cổ lên nói: “Đầu bát úp à, về nghỉ ngơi đi, chuyện này vẫn nên để anh em tốt như tôi làm cho.

Vừa nói dứt lời thì Tiểu Mộc Đầu đã có cảm giác như có hai lưỡi d.a.o sắc bén kề vào cổ mình vậy.

Vừa ngước mắt lên thì tình cờ bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Tiểu Cổn, anh mắt như có thể xiên c.h.ế.t người: “Người anh em à, tôi có nói gì sai đâu mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Tiểu Mộc Đầu vẫn chưa hiểu chuyện gì.

“Cậu đang cản trở ông đây xem ti vi đấy.” Cổn gia dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào bạn học Diệp Nhất Mộc, rồi lạnh lùng nói.

Nhiều năm sau, bạn học Diệp Nhất Mộc mới hiểu được, đêm nay mình chính là kì đà cản muỗi, cản trở không khí lãng mạn của Cổn gia và chị dâu, lúc bấy giờ mới lạnh sống lưng mà thốt lên: “Cảm ơn Cổn gia năm đó đã tha mạng không giết!”

Tiểu Mộc Đầu vội vàng bước sang một bên, đi vòng quanh bàn cà phê: “Đây đây đây, tôi tới chuộc lỗi đây, để tiện tỳ này hầu hạ ngài được không Cổn gia?”

Vừa nói xong, Diệp Nhất Mộc lại cảm nhận ánh mắt sắt bén đó liếc qua đây.

Vừa nhìn lên, quả nhiên…

Ôi trời, giật cả mình.

Rốt cuộc mình sai chỗ nào?

Cái cách Cổn gia nhìn chằm chằm vào mình thật đáng sợ.

Là anh em tốt từ nhỏ đến lớn, bạn học Diệp Nhất Mộc nhìn vào sâu thẳm trong mắt của Cổn gia thì thấy được một chữ: “Cút!”

Dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Diệp Nhất Mộc vẫn ngoan ngoãn cút đi.

Thế là, trong phòng lại chỉ còn có hai người họ.

Lúc này, Lục Tiểu Cổn mới rời chân khỏi đôi giày vải của Lâm Dương.

“Cổn gia, tôi bôi thuốc xong rồi, vết thương như này thì lộ ra bên ngoài mới mau lành, không cần băng bó lại đâu. Lúc cậu tắm thì chú ý đừng để dính nước là được.” Cô còn muốn hỏi có thể trả lại mặt dây chuyền cho cô không, trả nhanh cô về.

Nhưng, cô không có gan.

“Sao không nghe lời dặn của quản gia mà tối nay lại chạy đến quán bar vậy, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói, cậu có biết cậu vẫn còn vị thành niên không?”

Lâm Dương: “…”

Anh ta rõ ràng chỉ lớn hơn cô một tuổi, còn chưa thành niên, làm sao có thể dùng giọng điệu như người lớn dạy dỗ một đứa trẻ vậy chứ, đúng là giọng điệu đó, khí chất này còn hơn người lớn nữa.

“Khương Dao Dao đưa tôi đến đó trước, sau đó đánh rơi mặt dây chuyền nên mới quay lại tìm.” Nói xong, cô cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn mặt dây chuyền trên bàn cà phê, vật này đối với cô mà nói, vô cùng quan trọng.

“Thanh niên giang hồ kia, có quen biết với cậu à?” Anh ta lại hỏi, cứ như cô là tù nhân vậy.

“Anh ấy là người quen của tôi hồi ở quê, là hàng xóm của tôi. Tối nay, tôi ngẫu nhiên gặp lại anh ta ở quán bar, anh ta cũng muốn lấy lại mặt dây chuyền cho tôi nên mới đánh nhau với đám người đó.” Lâm Dương kể hết từ đầu đến cuối, không dám lừa gạt dù chỉ một chút.

“Dương Dương, thì ra em ở đây, em làm chị sợ muốn c.h.ế.t luôn đó, em có bị họ đánh không?” Khương Dao Dao đẩy cửa xông vào, giọng nói đầy lo lắng.

Khương Dao Dao lên lầu đến phòng bọn họ tìm mấy lượt cũng không thấy Lâm Dương, ai mà ngờ, cô đang ở bên cạnh Lục Chiến Qua. Nhìn Lâm Dương đứng đó, đầu cúi thấp, đại gia Lục Chiến Qua thì đang ngồi, hình như đang răn dạy cô.

Lục Chiến Qua chắc chắn đang trạch Lâm Dương cho bọn họ nhiều phiền phức!

Khương Dao Dao trong lòng không ý tốt nghĩ.

“Chị Dao Dao, em không sao.” Lâm Dương vội nói, trong lòng nghĩ, Khương Dao Dao không phải hiểu lầm cô và Cổn gia chung một chân sao, nếu thật sự hiểu lầm cho cô ta ghen chết.

“Anh Tiểu Cổn, cám ơn anh chuyện tối nay, Dương Dương nhà em đã gây phiền phức cho mọi người rồi.” Khương Dao Dao vội đi lên trước, kéo Dương Dương qua, ôm lấy vai cô, bộ dạng người chị nói thay em gái.

Ánh mắt Cổn gia không rời màn hình ti vi, mặt không biểu tình cũng không nói lời nào, nhưng bộ dạng như vậy cũng dọa khiếp người.

Nếu không phải cô phát thanh viên trên ti vi không ngừng nói, thì không khí ngột ngạt này cũng có thể làm c.h.ế.t người sống, lúc này Lâm Dương một câu cũng không dám lên tiếng.

Nhưng Khương Dao Dao làm sao mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy để nói chuyện cùng với Lục Tiểu Cổn chứ, “Anh Tiểu Cổn, sao này em sẽ nhìn chằm chằm Dương Dương, bọn em sẽ không đi đến những nơi như thế nữa, cũng không cho em ấy qua lại với người trên xã hội nữa, tối này thật sự phiền anh đi tìm Dương Dương nhà em rồi!”

Lúc cô nói chuyện, Lâm Dương có thể cảm nhận rỏ ràng không khí càng ngột ngạt hơn.

“Chị Dao Dao, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh về phòng đi.”Cô nói xong liền kéo Dao Dao đi về phía cửa.

Khương Dao Dao không cam tâm tình nguyện bị cô kéo đi, “Dương Dương, em làm gì vậy, chị với anh ấy còn chưa nói xong mà!”

Lâm Dương:”..”

Nói cứ như Cổn gia có nói chuyện với chị không bằng.

Bọn họ nhanh chóng đi về cửa phòng thì thấy Khương Phong đang đứng trên lầu đợi bọn họ về, trên tay anh đang cầm một cụt đá chườm mặt, “Anh Phong, anh không sao chứ?”

“Không sao, hai đưa không sao thì tốt rồi, Dao Dao, sau này không được đến những nới như vậy nữa, để ông biết thì hai đứa sẽ bị kéo về ngay.” Khương Phong cảnh cáo một câu rồi đi.

Khương Dao Dao nghĩ đến chuyện tối nay thì nín nhịn lại, vốn muốn để Lục Tiểu Cổn ra mặt vì cô, kết quả lại biến thành Lâm Dương.

“Dương Dương, tối này nếu chị không kêu Cổn gia đi cứu em, thì em c.h.ế.t chắc rồi!” Sau khi vào phòng Khương Dao Dao liền khoe khoang mình có thể diện mới có thể mời Lục Tiểu Cổn ra mặt,

Nào biết bọn họ vừa ra cửa không lâu thì Lục Tiểu Cổn đã đi tìm Lâm Dương.

“Cám ơn chị Dao Dao, thật là vất vả cho chị quá!” Lâm Dương thành thật nói.

Khương Dao Dao cảm thấy mình rất hơn người, “Vừa nãy sau khi quay về, lúc ở trong phòng anh ấy nói gì với em vậy!”

“Cổn gia đang răn dạy em, nói em không nghe lời khuyên lại đến quán rượu chơi, sau này mà xảy ra nữa anh ấy sẽ không lo nữa đâu.” Lâm Dương nào có thể nói là cô đang giúp Lục Tiểu Cổn xử lý vết thương, nếu nói thật Khương Dao Dao không ghen đến muốn g.i.ế.c cô mới lạ.

Khương Dao Dao: Tôi đến cơ hội để anh ấy răn dạy cũng không có.

Lúc Lâm Dương chuẩn bị đi tắm, lúc cởi quần áo ra mới nhới sợi dây chuỗi đang ở chổ anh, mà điện thoại của cô thì mất rồi.

Để đề phòng Khương Dao Dao đi theo cô, cô đợi Khương Dao Dao đi tắm mới ra khỏi cửa, ở Cố Thành cũng có sở cảnh sát, cô muốn đi hỏi xem có thể lấy lại được điện thoại bị đám người trong quán rượu cướp đi không.

Cô vừa ra khỏi phòng khách được vài bước thì bị người ở phía sau kéo cổ áo lại.

Nghĩ cũng không nghĩ là ai.

“Cổn, Cổn gia, điện thoại của tôi mất rồi, tôi đến sở cảnh sát hỏi xem.” Không cần anh hỏi cô liền thành thật khai báo.

Loading...