Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 659
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:04
Lượt xem: 1
Tiểu Mộc Đầu nghĩ thầm, cậu cả đúng là chịu khó thật, sau này mình không phải sợ một người lao động chân tay nữa rồi.
“Không cần đâu, không cần đâu, tôi tự mang lên là được rồi!” Đầu bát úp nhìn thấy người con trai cao to, mặc áo sơ mi đen đi tới, thì ra là Cổn gia. Hai người vừa vặn đưa tay định xách va li, bản năng khách khí của cô lại trỗi dậy.
Chưa kịp nói nhiều, bàn tay thon dài kia đặt lên tay cô, cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, Lâm Dương có chút hoảng hốt, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc đó Cổn gia cũng ngẩng đầu lên, hai ánh mắt vô tình chạm nhau.
Bàn tay màu đồng kia vẫn còn đang đặt trên bàn tay trắng nõn của cô, không có ý định buông ra, bá đạo vô cùng.
Sau khi hoàn hồn, Lâm Dương nhanh chóng thu tay mình lại, Cổn gia dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn cô: “Bạn học, không cần khách sáo với tôi.”
“Phải phải phải, nơi này không phải là đại viện trong quân đội, đây là chỗ làm ăn của chúng tôi, Cổn gia cũng không phải là Cổn gia trong đại viện, cậu ấy cũng như tôi thôi, cũng là quản gia của khách sạn này, mọi người là khách, có việc gì cứ bảo cậu ấy giúp là được rồi!” Tiểu Mộc Đầu cất giọng nói.
Vụ cầm tay vừa rồi bị thân hình cao lớn của Lục Tiểu Cổn chặn lại nên bọn họ không thấy điều gì bất thường.
“Vậy chúng tôi không khách khí với cậu nữa nhé!” Khương Dao Dao cười cười, nhẹ nhàng nói rồi ngửa đầu ra sau nhìn theo Lục Tiểu Cổn đang cầm va li của Lâm Dương, sắc mặt của “quản gia” Lục vẫn như vậy, không có gì thay đổi, trước giờ đã như vậy rồi, liếc nhìn cô ta một cái cũng thấy phiền nữa.
Hôm qua, lúc bọn họ đến Cổ Thành, ở trong một khách sạn khác, cô vất vả vô cùng mới dò la ra được bọn họ đang ở khách sạn này, vậy nên mới vác va li tới đây.
Lục Tiểu Vũ phụ trách nhận khách rồi thu tiền.
Lâm Dương cùng Khương Dao Dao chọn một phòng tiêu chuẩn ở giữa, Khương Phong thì chọn phòng đơn.
“Đều cùng một nhà, hai người là con gái thì ở lầu hai đi, như vậy cho an toàn, đêm nay chúng tôi không khóa cổng, cho hai người tính tiền giá lầu một đó, tại lầu một rẻ hơn một chút, hai người định ở đây bao lâu?” Xem ra nghiệp vụ của Lục Tiểu Vũ rất nhuần nhuyễn.
“Tạm thời đặt trước mười ngày đi, cảm ơn chị Vũ đã chăm sóc!” Khương Dao Dao nhanh chóng mở miệng.
Lâm Dương im lặng không nói gì, cô muốn ở trong ngôi nhà cũ kia hơn.
Khương Phong thì im lặng, anh ta lớn hơn các cô, là người trưởng thành rồi, anh cũng là do thủ trưởng Khương phái tới để bảo vệ cho hai cháu gái.
Khương Dao Dao chen tới phía trước mặt Lâm Dương để quét mã trả tiền, bởi vì, cô ta nhìn thấy trên bàn thanh toán chính là tài khoản của Lục Tiểu Cổn, ảnh chân dung mà cũng đẹp trai như vậy!
Lâm Dương vừa quay người thì đã thấy Lục Tiểu Cổn đang xách hàng lí của họ đi ra.
“Mọi người lên phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng tôi cùng quản gia sẽ nói cho mọi người các điểm cần chú ý khi đi chơi ở Cổ Thành.
“Chị Vũ, chị làm việc thật là chuyên nghiệp!” Thấy bọn họ đều đã rời đi rồi, Tiểu Bạch Thái đứng bên cạnh cười cười rồi nói, nói xong liền ngồi lên ghế sô pha, thuận tay cầm lấy bao t.h.u.ố.c lá trên bàn, mở ra, lấy một điếu ngậm lên miệng.
“Nhỏ như vậy mà biết hút thuốc rồi à?” Lục Tiểu Vũ đến đứng đối diện bàn trà, xoay người lại cướp đi điều thuốc cậu đang ngậm, ném vào thùng rác, còn lên giọng dạy dỗ cậu.
Lục Tiểu Vũ mở đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mặt.
“Ai còn nhỏ?! Em có bạn gái được rồi đấy!” Tiểu Bạch Thái ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, nhìn qua bà chị đang đứng bên bàn trà, cười nói.
Lục Tiểu Vũ sửng sốt, đôi mắt mở to không chớp một cái nhìn chằm chằm cậu.
“Chị Vũ, đâu phải như chị đâu mà tới giờ còn chưa có bạn trai!” Tiểu Bạch Thái thấy cô im lặng nên tiếp tục buông lời chọc ghẹo.
Lục Tiểu Vũ hoàn hồn, không thèm trả lời, đi lại chỗ bàn thu ngân mà ngồi xuống, cô bắt chéo hai chân, mở ngăn kéo ra, rút một xấp tiền mặt ra đếm đếm, vừa đếm vừa nói: “Nghe nói, vòng đời của mấy đứa trẻ vùng núi là chăn dê, lấy vợ, sinh con rồi lại chăn dê, đúng là không ngờ, cậu vậy mà lại bị đồng hóa rồi.”
Tiểu Bạch Thái im lặng.
Vậy nên cô mới không có bạn trai đó.
Tên nhóc này nhếch miệng cười một nụ cười giảo hoạt.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông, chỉ nghe tiếng Tiểu Mộc Đầu hô lớn: “Quản gia Lục, xuống lầu tiếp khách đi.”
Sau khi “quản gia” Lục xuống cầu thang, liền đi thẳng đến bàn tiếp khách, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vai Tiểu Bạch Thái rồi nói: “Tiểu Bạch Thái à, mới tới nên cũng nhàn rỗi quá nhỉ, tiếp khách đi!”
Cổn gia chỉ nguyện phục vụ một người thôi.
“Yes” Khương Dao Dao ngã uỳnh lên giường một cái, kích động hét lên, vừa lấy điện thoại ra mở giao diện thanh toán lúc nãy, cô chọn tài khoản rồi ấn ‘thêm bạn bè’, sau đó cô lưu tên bằng một trái tim.
“Chị Dao Dao, tiền thuê phòng này, chúng ta chia ra mỗi người một nửa, để em chuyển khoản lại cho chị!” Lâm Dương nói xong lập tức chuyển tiền cho cô ta.
“Dương Dương, ta sẽ không cùng cô trở về nhà cũ nữa, ta định ở lại Cổ Thành chơi một thời gian, đúng rồi, cô cho ta mượn hai ngàn tệ đi, ta sợ đi không đủ tiền.” Khương Dao Dao nói nhưng lại chẳng thèm nhìn Lâm Dương, hai mắt cô ta cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại, chờ Lục Tiểu Cổn chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Mượn?
Cô ta mà tốt như vậy sao?
Từ nhỏ đến lớn tiền cô ta mượn, cô ta chưa từng trả xu nào.
Chắc Khương Dao Dao nghĩ tiền của cô là do ông nội cho, nhưng cô ta làm sao biết được, sau khi cha mẹ cô hi sinh, nhà nước mỗi tháng đều trợ cấp cho cô một khoảng tiền, tháng nào cũng vậy cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, khoảng tiền này, Khương Dao Dao cũng chẳng hề biết.
“Trong ví Alipay của em vốn không có nhiều tiền như thế, tiền đều ở trong thẻ ngân hàng rồi, mà em thì lại không có đăng kí chuyển khoản qua mạng, hay là để em quay về rồi lấy cho.” Cô đành phải nói dối qua loa như vậy.
*Ví Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc (giống như ví momo bên mình)
“Lục Chiến Qua chắc là không có cầm điện thoại nên mới không thấy lời mời kết bạn của mình rồi.” Khương Dao Dao từ nãy tới giờ vẫn một mực chờ Lục Tiểu Cổn chấp nhận lời mời kết bạn, cô ta nhìn chiếc điện thoại, thì thầm nói.
Lúc này ví Alipay của Lâm Dương có thông báo.
Là Cổn gia chuyển khoản cho cô sáu trăm tệ.
Lâm Dương giật mình liếc nhìn Khương Dao Dao vẫn đang ôm điện thoại nằm trên giường.
Cổn gia vẫn đang online mà, còn chuyển cho cô 600 tệ, vậy là, anh ta cố ý không chấp nhận lời mới kết bạn của Khương Dao Dao đây mà.
Chỉ là, chuyển cho cô 600 tệ này làm chi?
DTV
Cô liền chuyển trả lại.
Anh có trong danh sách bạn bè của cô là do lúc trước anh giật điện thoại của cô rồi chọn thêm bạn bè, vậy nên trong danh sách bạn bè bây giờ có anh, nhưng mà trước giờ không có nói chuyện, cũng không có thêm người bạn nào khác.
Anh chuyển lại cô.
Cô chuyển lại anh.
Anh lại chuyển lại cho cô.
Hai người cứ vậy, chuyển qua chuyển lại, giằng co rất lâu, cô đành phải chịu thua.
Thực sự không thể lay chuyển.
Cô nghĩ, chắc là anh ta trả lại tiền thuê phòng cho mình, 120 tệ một đêm, mười ngày thì 1200 tệ mà cô và Khương Dao Dao chia đôi, nên mỗi người 600.
Cố Thành không được an toàn cho lắm, tốt xấu lẫn lộn, nhất là buổi tối, là một người quản gia khách sạn, Tiểu Mộc Đầu luôn dặn khách của mình là buổi tối cố gắng về sớm một chút, đừng ghé qua mấy quán bar gì đó uống rượu.
Đương nhiên, nếu gặp phải điều phiền phức gì thì phải liên hệ với họ.
Đêm đó, có hai người khách gặp chuyện phiền toái, bị quán bar giữ lại, cãi qua cãi lại một hồi, xém chút nữa bị đánh, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái đều tới, đem mấy vị khách an toàn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-659.html.]
Buổi tối ngày thứ hai, Khương Dao Dao kéo Lâm Dương và Khương Phong tới một quán bar trên phố, cô ta nổi hứng nên muốn vào đó chơi, Lâm Dương níu cô ấy lại, dù sao bọn họ vẫn còn đang vị thành niên, sao có thể vào quán bar được chứ.
“Trời ơi Dương Dương à, không phải còn có anh ta đi theo sao, anh ta là người trưởng thành, đi, chúng ta vào mở mang tầm mắt một chút, không uống rượu là được.” Khương Dao Dao kéo tay Lâm Dương, kéo cô vào nơi ồn ào náo nhiệt kia: “Vả lại, nếu thật sự có chuyện gì thì cũng không sợ, chẳng phải có người của Cổn gia sao, ai dám bắt nạt chúng ta!”
Quán bar tên là “Đêm sắp tàn”, trong quán, tiếng người ồn ào, xa hoa trụy lạc.
Mới vừa bước vào, Khương Dao Dao đã kéo cô chạy tới chỗ náo nhiệt, quay đầu lại, Lâm Dương đã không thấy Khương Phong đâu.
“Chị Dao Dao, từ từ thôi, chúng ta chờ anh Khương Phong với!” Lâm Dương nói to hết mức nhưng Khương Dao Dao dường như không nghe thấy, còn chạy nhanh hơn, cô phải né bên này tránh bên kia mới không đụng phải người.
Trong này, nam có nữ có, tất cả như một xã hội thu nhỏ, mùi khói thuốc, mùi rượu, mùi nước hoa trộn lẫn lại với nhau, khiến người ta không thoải mái chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bước vào chỗ nào như vậy.
Theo lý thuyết thì cô gái đang giả vờ ngoan ngoãn như Khương Dao Dao sẽ không đến những chỗ như này mới phải, cô ta đến đây là có ý đồ gì?
Lúc Lâm Dương đang thất thần thì bỗng có người va vào cô, thân thể cứ thế ngã nhào về trước, hai tay vô thức vươn ra phía trước giữ lấy thăng bằng, nhưng không may, hai tay cô chụp phải cánh tay trần trụi của một thanh niên. Thanh niên cao lớn, mặc áo cao bồi, hai cánh tay trần lộ ra, trên cánh tay còn có hình xăm.
Thanh niên này đang cầm chén rượu trên tay nhưng vì cú ngã của cô mà chén rượu bị hất rớt xuống đất, vỡ tan nát.
Thanh niên đó tức giận quay người lại, khuôn mặt hung dữ.
Lâm Dương cũng giật nảy cả mình, cô biết rõ, chọc vào dạng người này sẽ có kết quả thế nào: “Đại ca, đại ca, thật xin lỗi, xin lỗi.”
“Con nha đầu thôi, mắt mũi để đâu vậy hả?” Thanh niên kia lớn tiếng hét lên.
Lúc này, Khương Dao Dao lập tức vọt tới trước mặt Lâm Dương, giống như gà mẹ đang che chở cho gà con vậy, cô ấy ngước mặt nhìn thanh niên kia: “Em gái tôi không cẩn thận đụng phải cậu, đã xin lỗi rồi còn gì, nó vậy là đã biết lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?”
“Chị Dao Dao!” Lâm Dương cảm thấy đây không phải là che chở cô, Khương Dao Dao đang thêm dầu vào lửa đấy à, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, cùng lắm là đền người ta ly rượu là xong ấy mà.
“Dương Dương, sợ hắn làm gì?” Khương Dao Dao không sợ c.h.ế.t mà nói, cô là cố ý đẩy Dương Dương.
Để Lâm Dương gây chuyện rồi cô ta chạy tới giúp, đóng vai người chị tốt, lúc mà tranh chấp xảy ra thì gọi cho Lục Chiến Qua, như vậy Lục Chiến Qua mới thay đổi cách nhìn với cô ta.
“Hay, ở đâu ra thêm một con nhóc miệng còn hôi sữa nữa vậy, muốn c.h.ế.t hả?” Thanh niên kia nói một cách hung dữ.
Khương Dao Dao không sợ mà phản kháng: “Chúng tôi từ thành phố J tới đó, các người thử đụng tới một sợi lông em gái tôi xem.”
Lâm Dương chỉ im lặng đứng đó.
Núi cao hoàng đế xa, Khương Dao Dao vẫn còn cho răng mình là cháu gái của thủ trưởng quân khu hay sao mà ra oai như vậy.
Huống chi, cả nhà họ Khương chỉ có lão thủ trưởng là có tiếng tăm.
“Lâm Dương, nhanh gọi điện cho bọn Cổn gia mau.” Khương Dao Dao vội vàng nói.
Nhưng mà Lâm Dương không nhúc nhích, lúc mà thanh niên kia sắp đánh người thì cô lại có chút kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cô gọi: “Anh A Nam!”
Nghe một tiếng ‘anh A Nam’, thanh niên bỏ tay xuống, chăm chú nhìn về phía Lâm Dương, nhìn một lát nhưng vẫn không nhận ra.
Lâm Dương từ sau lưng Khương Dao Dao chen tới nói: “Anh A Nam, em là Dương Dương đây, hồi em ở trong quân doanh ấy.”
Thanh niên nhìn nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra: “Thì ra là Dương Dương, nay đã lớn như vậy rồi à?”
Vừa mới đâu khuôn mặt anh ta còn đang hung dữ, bây giờ đã xoay 360 độ trở thành một người anh trai hòa nhã rồi, anh ta tiến lên, bàn tay to lớn xoa xoa đầu Lâm Dương, tóc cô bị anh ta xoa cho loạn xạ.
Khương Dao Dao ngơ ngác đứng bên cạnh, cô không ngờ, Lâm Dương như vậy mà lại quen biết với gã xăm trổ này.
“Nhiều năm như vậy rồi, nhóc con nhà em chạy đi đâu vậy?” A Nam lại vuốt tóc cô: “Sao lại cắt tóc như một thằng con trai thế kia, lúc năm tuổi, tóc em còn dài mà!”
Nếu như không phải Lâm Dương nhận ra mình, thì đến c.h.ế.t anh cũng không nhận ra cô gái tóc ngắn đứng trước mặt mình, cô gái này ăn mặc đơn giản như vậy, đến tóc cũng cắt như con trai, nhớ năm đó, tóc cô vừa dài vừa đen, ăn mặc cứ như cô công chúa nhỏ vậy, làn da thì lại trắng mịn vô cùng.
Gia cảnh của cô khá giả, còn bọn anh hồi xưa chỉ là mấy tên nhóc nhà nghèo.
Ba người bước ra khỏi quán bar, chỉ một lúc sau, Khương Phong đã tìm được.
“Anh A Nam, mấy năm qua em ở thành phố J.” Lâm Dương nói mới A Nam, người anh ta toàn là mùi rượu.
Nhìn vẻ mặt cười cười của Lâm Dương mà A Nam lại thấy đau lòng, cô vốn là công chúa ngậm thìa vàng, vậy mà giờ đây cô…
“Ối, mặt dây chuyền của em” Lâm Dương sờ sờ ta, phát hiện ra mặt dây chuyền hình Phật đã biến mất, cô sợ hãi hét lên.
Mọi lúc, cô đều thong dong trầm ổn, nhưng bây giờ cô cuốn quýt hết cả lên, cúi đầu, cô tìm trên mặt đất. Mặt dây chuyền này là bà ngoại cho cô lúc cô vừa chào đời, ngần ấy năm cô đều mang theo bên mình.
A Nam, Khương Dao Dao cùng Khương Phong cũng lập tức tìm giúp cô: “Dương Dương, có phải rơi trong quán bar rồi không?”
Tìm tới cửa quán bar rồi mà không thấy, Khương Dao Dao liền nôn nóng hỏi.
Lâm Dương chạy thẳng vào trong quán bar, A Nam cũng lập tức đuổi theo, bảo vệ cô.
Vì quý đồ vật bị mất, Lâm Dương bất chấp tất cả, cúi đầu, bật đèn pin điện thoại, không ngừng tìm kiếm trên mặt đất, mặt đất khắp nơi đều là chân người, tình huống bây giờ cứ như là mò kim đáy biển.
Lòng của cô ngày càng hoảng loạn, nếu thực sự không tìm được, cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
“Ối… cái mặt dây chuyền tượng Phật này không tầm thường đâu nha, hình như là phỉ thúy hay gì ấy, à mà không, hình như là pha lê.” Lúc lòng Lâm Dương như kiến bò chảy nóng thì nghe được hai cô gái bàn bên nói chuyện.
Cô nhìn sang, thấy mặt dây chuyền của mình đang trên tay một cô gái ăn mặc cá tính. Ánh đèn chiều xuống, cảm giác tượng Phật mà cô gái đang cầm trong tay đang nghiêng lại cười với mình vậy.
Lâm Dương bước vọt lên phía trước, kích động nói: “Chị ơi, cái dây chuyền này là do em không cẩn thận làm rơi, phiền chị trả lại cho em được không, em cảm ơn!”
Mấy cô gái này miệng ai cũng ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy cô gái trước mặt mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn thì nhếch miệng lên khinh miệt: “Cái này là tôi lấy ra cho chị em tôi xem mà.”
“Chị ơi, cái này, đây là của em đó, mặt dây chuyền này có khắc tên em.” Lâm Dương liền giải thích.
A Nam đứng một bên đã nhận ra, căn bản mấy cô gái này không muốn trả mặt dây chuyền lại cho cô.
Anh quơ lấy bình rượu trên bàn, đập xuống một cái: “Trả đồ của em tao lại cho nó nhanh lên!”
A Nam hét lên, xé tan bầu không khí nơi đây, mọi người xung quanh đều nhìn qua bên này, cô gái kia dường như không sợ, cầm mặt dây chuyền trong tay đứng lên: “Bà đây không trả đấy, làm gì được nhau!”
“Mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à.” A Nam nghiêm nghị nói, lúc này, có mấy người đàn ông cao lớn đi tới.
“Anh A Nam.” Lâm Dương cảm giác chuyện càng ngày càng lớn rồi, mới kéo A Nam lại.
Nhưng, A Nam cũng chẳng sợ gì, tiến lên luôn.
Khương Dao Dao bị dọa cho sợ hãi nên đã sớm chạy khỏi quán bar, chạy chưa được bao xa thì đã thấy Tiểu Cổn đi tới.
“Cổn gia, Dương Dương cô ấy, cô ấy không nghe tôi khuyên mà chạy tới quán bar, bây giờ còn đánh nhau nữa!” Khương Dao Dao gấp gáp nói.
Nếu như đêm nay mà Lâm Dương xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô.
Lúc Khương Dao Dao còn mộng tưởng Lục Tiểu Cổn sẽ chẳng thèm quan tâm đến Lâm Dương thì thân hình cao lớn của anh đã nhanh chóng chạy như bay về phái quán rượu.
Dáng vẻ anh chạy cứ như là dáng vẻ cưỡi ngựa nơi chiến trường vậy.