Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 657

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:01
Lượt xem: 2

Từ nhỏ Lục Tiểu Cổn đã trưởng thành hiểu chuyện sớm, hơn nữa hiện tại đã là thiếu niên đương nhiên cậu hiểu ý cha. Nghĩ đến kiếp trước mình không đầu thai chuyển kiếp, tồn tại dưới hình thức sóng điện từ bảo vệ Diệp Kiều, huấn luyện cô "Thăng cấp đánh quái", cậu còn cảm thấy rất ngầu.

Chỉ là Diệp Kiều không nhớ rõ những việc này, trong lòng cậu có chút mất mát, nhưng cậu muốn Diệp Kiều quên đi những ký ức không vui kia, sống thật vui vẻ.

Đêm nay hai cha con hiếm khi tâm sự một lần, sau đó tiếp tục chơi bóng.

Đêm nay hai cha con hiếm khi có một lần tâm sự, sau đó tiếp tục chơi bóng.

Lục Bắc Kiêu đứng trên sân bóng rổ nghỉ ngơi, nhìn con trai tràn đầy năng lượng, thể lực dồi dào, mồ hôi đổ như mưa khác hẳn người bình thường, trong lòng anh tràn đầy kiêu ngạo, cũng không nhịn được cảm khái, con trai đã trưởng thành rồi!

Trường trung học Thực Nghiệm Thành Tây, cấp trung học.

Bây giờ là thời gian công bố kết quả thi tuyển sinh trung học phổ thông.

Khi các học sinh lần lượt bước vào cổng trường, họ đã thấy băng rôn của học sinh đứng đầu kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 THPT năm nay đã được treo ở cổng trường. Trạng nguyên năm nay đúng là học sinh giỏi đứng đầu trường họ, Lục Chiến Qua.

Lục Chiến Qua, toàn bộ giáo viên học sinh trong trường không ai không biết. Nam sinh muốn làm anh em với cậu, nữ sinh muốn lại gần nói vài câu với cậu, chỉ một câu ok cũng không sao cả, bạn gái hay gì đó, họ thậm chí còn không dám để suy nghĩ về nó.

Học sinh giỏi lạnh lùng kiêu ngạo này chưa từng nhìn người khác phái nhiều hơn.

"Dáng người cao ráo lại đẹp trai, còn là đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta, c.h.ế.t người ở chỗ còn là học thần! Có để bọn ngốc chúng ta sống không vậy?!"

"Điểm đáng c.h.ế.t nhất không phải những cái này, hơn nữa nghe nói bình thường lên lớp cậu ấy toàn ngủ, không học hành gì, kết quả còn có thể thi trạng nguyên toàn thành phố! Có công bằng không vậy?!"

Mấy nữ sinh đi cùng nhau vừa đi vừa buôn chuyện.

Trong đó có Khương Dao Dao và em gái cô ta là Lâm Dương. Trong cuộc thi chuyển cấp Khương Dao Dao "Phát huy thất thường" không thể lên trường này, cô ta lưu ban, hiện tại học cùng cấp một với đầu bát úp, đều là lớp 2.

"Khương Dao Dao, các cậu ở cùng một đại viện, hâm mộ quá! Bình thường các cậu gặp nhau, cậu ấy có chào cậu không?"

Nghe bạn học nói, Khương Dao Dao nhếch môi như nghe thấy trò cười, "Chúng tớ lên lên với nhau từ nhỏ, học cùng một nhà trẻ, tiểu học cũng học cùng chỗ, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa cùng đánh nhau, các cậu nói có chào không?"

Mấy nữ sinh bày vẻ mặt ngưỡng mộ, Lâm Dương mặc áo sơ mi bằng sợi cotton và lanh với kiểu dáng rộng rãi, mái tóc ngắn nam tính chỉ cười không nói.

"Lâm Dương, cậu thì sao? Cậu và Lục Chiến Qua có quan hệ thế nào? Nói cho chúng tớ nghe chút đi!" Đối với những nữ sinh này mà nói, gặp một học sinh giỏi khó hơn so với thần tượng nổi tiếng, học sinh giỏi như rồng thấy đầu mà không thấy đuôi.

Ánh mắt Lâm Dương dời từ cái tên "Lục Chiến Qua" trên băng rôn đi, "Tớ với cậu ấy? Chúng tớ không quen, chưa bao giờ gặp nhau!"

Mẹ nó, câu này khó nói biết bao...

Học sinh giỏi lạnh lùng kiêu ngạo trong miệng bọn họ thường trèo cửa sổ vào phòng cô đấy, còn thường giải thích môn vật lý cấp hai của cô, năm ngoái còn vô tình bắt gặp cô trong hình tượng mặc áo nịt n.g.ự.c con gái.

Thiếu niên kia lưu manh nói: "Lo lắng cho bánh bao nhỏ."

Sau đó đưa cho cô mấy cân đu đủ, cô ăn cả tháng mới tiêu diệt được hết.

"Từ nhỏ Dương Dương không ở đại viện của chúng tớ, đương nhiên Lục Chiến Qua không biết em ấy rồi! Con gái trong đại viện anh ấy gần như không để ý!" Khương Dao Dao cảm giác vượt trội nói.

Nghe Khương Dao Dao nói, trong lòng Lâm Dương cười ha ha, ngoài mặt cũng chỉ cười cười, thản nhiên đón nhận ánh mắt đáng thương và đồng cảm của họ. Trong mắt bọn họ, dường như nói chuyện một câu với Lục Chiến Qua ghê gớm cỡ nào.

Cô tránh cậu còn không kịp đấy!

Cô đã từng tránh cậu trèo vào cửa số phòng cô nên bảo ông nội làm lưới bảo vệ cửa sổ, bị ông nội dạy dỗ, "Nhóc con! Khu quân đội chúng ta đêm mọi nhà không cần đóng cửa, còn cần lưới bảo vệ? Phòng ai? Trộm ở đâu ra?! Nếu đại viện có trộm thì cả nước không có chỗ nào an toản cả!"

Đại viện Lục quân, nhà thủ trưởng luôn có lính canh 24/24, một con ruồi trốn không thoát huống gì là trộm?!

Cô không dám nói thường có một "tên trộm" có trèo lên cửa sổ của cô!

Sau này cô còn nhặt được một con ch.ó hoang về, nuôi dưỡng để trông coi cửa sổ, hù dọa một chút tránh tên "Trộm" kia trèo vào. Kết quả con ch.ó hoang Tiểu Hắc bị cậu dùng một hộp thịt mua chuộc, lúc nhìn thấy cậu vẫy đuôi mừng chủ, hoàn toàn không "Sủa" một tiếng.

Đáng giận hay không? !

DTV

Tiểu Bá Vương ngày đó còn rất giận dữ, nói cô dám đối đầu với cậu, lát sẽ đầu độc Tiểu Hắc!

Cậu xấu xa như vậy, cô tin cậu có thể làm được việc này, nào dám đối nghịch với cậu nữa?!

Có trách thì trách năm đó cô không nên chạy vào nhà vệ sinh đi vệ sinh, thấy vết bớt trên m.ô.n.g cậu, nếu không cả đời này cô cũng sẽ không gây rối với anh!

Bảng tin nhà trường đăng bảng điểm của các học sinh lớp 10, 100 học sinh dẫn đầu trong kỳ thi tuyển sinh trung học năm nay của trường có thể được nhận vào trường trung học tốt nhất của thành phố, trúng tuyển vào trung học tứ trung.

Thi được Tứ trung nghĩa là thế nào?

Có nghĩa là đã đặt một chân lên Thanh Hoa Bắc Đại!

Đối với Lâm Dương mà nói, đây là một khích lệ và cổ vũ rất lớn!

Lâm Dương biết rõ con đường mình đi là gì.

Cô là một cô nhi mất cha mẹ, ăn nhờ ở đậu, mặc dù nhà họ Khương có quyền thế nhưng cô không thể dựa vào họ cả đời được. Cô phải tự nuôi mình và sống bằng chính khả năng của mình!

Đường tắt chính là học chăm chỉ và được nhận vào một trường đại học tốt!

"Mẹ nó! Lục Tiểu Vũ, không ngờ em cũng có tên trong số 100 người này!" Mặc dù hôm qua bọn họ đã tra thành tích trên mạng nhưng điểm xét tuyển của trường Trung cấp số 4 mới được công bố. Tiểu Mộc Đầu nhìn bảng danh sách, nhìn Lục Tiểu Vũ ở bên cạnh tóc cuộn cao tròn trên đầu, mặc áo sơ mi trắng cổ tròn, cao 165 cm, cao cao gầy gầy, đi giày cavans.

Vạt áo sơ mi được sơ vin vào cạp quần, lộ ra một đôi chân dài miên man!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-657.html.]

Nghe Tiểu Mộc Đầu nói, Lục Tiểu Vũ trừng mắt liếc cậu ta, "Mắt mù à? Học kỳ này chị học hành miệt mài đi sớm về khuya đấy?"

"Là không phí công giày vò!" Tiểu Mộc Đầu cười tủm tỉm nói, "Anh nói này em gái, sao em lại muốn mở nhà trọ như vậy? Theo anh thấy, nghỉ hè anh ra nước ngoài chơi một vòng, sau này làm lính nhưng sẽ không có cơ hội ra ngoài!"

Lục Tiểu Vũ không để ý cậu ta, đi đến bên cạnh Lục Tiểu Cổn, "Lục Tiểu Cổn! Rốt cuộc anh có đi Lệ Giang với chúng em không?!"

"Oa! Khương Dao Dao, Lục Chiến Qua đang nhìn cậu sao? Anh ấy cứ luôn nhìn về phía này đấy!" Bạn học của đầu bát úp nói một cách hào hứng, khi nhìn thấy ba người đứng cách đó không xa có thể gọi là phong cảnh đẹp nhất trong ngôi trường này.

Khương Dao Dao cũng kích động đến mức tim nở hoa, hai gò má đỏ ửng, mặc dù cô ta cũng không biết vì sao Lục Chiến Qua đột nhiên nhìn cô.

Học sinh giỏi cao ráo đẹp trai mặc áo bóng rổ lúc này còn nhìn về phía các cô nữa.

Đầu dưa hấu nhìn theo tầm mắt của bọn họ cách nhau mấy thước, lại tiếp xúc với ánh mắt sắc bén kia, sợ tới mức vội vàng dừng lại, sải bước đi!

Mẹ nó, cô lại làm sai điều gì sao?!

Lục Tiểu Cổn dời mắt, nhìn về phía Lục Tiểu Vũ ở bên cạnh, thản nhiên nó: "Nói sau đi!"

Nói sau?!

Từ khi nào người anh trai này có thể chiều em gái là cô vậy?!

Còn về tên cuồng bảo vệ em gái thì sao?

Có thể đây là anh trai giả!

Lâm Dương hãi hùng khiếp vía trốn vào phòng học, ngồi ở chỗ của mình trong một góc khuất, bình tĩnh lại một hồi, mở ra sách giáo khoa tiếng Anh, bắt đầu đọc sách sáng sớm.

Bạn cùng bàn Hứa Bất Ly chạy đến sau tiếng chuông báo đọc sách sáng sớm 10 phút, sau khi vội vàng ngồi xuống thì đến cả sách cũng không mở, luôn nhìn Lâm Dương.

"Bạn học Hứa Bất Ly, cậu nhìn tớ chằm chằm làm gì?" Lâm Dương đã nhận ra ánh mắt ngốc nghếch của đại tỷ, nghi ngờ hỏi.

Hứa Bất Ly đẩy gọng kính trên mũi, nhìn Lâm Dương, chân thành nói: "Cậu rất xinh nha! Cậu biết không Lâm Dương, mỗi lần vô tình nhìn đều bị vẻ đẹp của cậu làm cho kinh ngạc! Người khác nói Lục Chiến Vũ là hoa khôi đầu tiên, tớ cảm thấy khuôn mặt này của cậu cũng không thua gì cậu ấy! Điểm xấu chính là mái tóc con trai này của cậu! Nếu cậu có mái tóc dài bồng bềnh thì đó chính là nữ thần"

Cô ấy nói tuyệt đối là lời thật lòng từ trong tim gan!

Khuôn mặt nhỉ kia của Lâm Dương còn không to bằng bàn tay cô ấy, gọi là thanh tú!

Môi hồng răng trắng, mũi cao thẳng, mắt to đen, chỉ là cô quá mờ nhạt, ăn mặc kiểu trung tính, mái tóc dài ngang tráng khiến người ta chỉ để ý đến mái tóc của cô mà không để ý đến ngũ quan xinh đẹp của cô!

Cô là một kho báu xinh đẹp!

"Nếu tớ là con trai nhất định sẽ theo đuổi cậu!" Hứa Bất Ly nhìn Lâm Dương rồi nói chắc nịch, "Không, bây giờ tớ sẽ theo đuổi cậu, bằng lòng bị cậu bẻ cong Giới tính khác nhau thì sao chứ?! Trai và gái hoàn toàn không có chân ái!"

Lâm Dương bị lời nói vừa rồi của cô ấy làm cho sững sờ, nhìn cô ấy với vẻ đề phòng, người hơi nhích về phía tường.

Cô là gái thẳng đó.

Đương nhiên cũng không có hứng thú đặc biệt gì với con trai.

Hứng thú trước mắt của cô chỉ có ở học tập thôi.

"Hứa Bất Ly, cậu đừng để chuyện cha mẹ làm ảnh hưởng đến, ngoan, nếu thẳng thì cứ thẳng đừng cố ép!" Lâm Dương chạm vào gáy cô ấy, trấn an.

Cha mẹ Hứa Bất Ly ly hôn, năm đó lúc yêu nhau đặt tên cho cô ấy là "Bất Ly", ý là không xa rời, cuối cùng vẫn ly hôn.

Việc này có ảnh hưởng rất lớn với Hứa Bất Ly.

Cô ấy không còn tin vào tình yêu nam nữ nữa!

--

Ban đêm, Lâm Dương cầm sách bài tập vật lý về phòng mình, vừa bật đèn đã bị bóng người ngồi trên cửa sổ làm giật mình!

Cô vội khóa trái cửa phòng lại tránh Khương Dao Dao bất ngờ xông vào phòng, không nói được!

Tên lưu manh ngồi trên bệ cửa sổ mặc áo bóng rổ, toàn thân đầy mồ hôi, chân tay dài đang ngậm thuốc trong miệng, nheo mắt nhìn cô.

Đây chính là học sinh giỏi mà nữ sinh trong trường đều chạy theo như vịt, là nam thần trong mắt họ, chưa đến 16 tuổi đã hút thuốc rồi!

Khác lưu manh ở chỗ nào?!

Rõ ràng muốn bảo anh cút đi!

Lại chỉ có thể nở nụ cười khó coi hơn khóc nói: "Cổn gia, ngài tới rồi!"

Phì!

Sao cô cảm giác bản thân như nhân viên phục vụ quá vậy?!

Thiếu niên trẻ vô tư cắt một cái đầu đinh, làn da rám nắng thành màu đồng, ngũ quan nét hơn hồi 12 tuổi, yết hầu trên cổ nhô ra tượng trưng cho cậu đã là một người đàn ông để trưởng thành, không phải là đứa bé nữa.

Cậu ngồi trên bệ cửa sổ dựa lưng vào góc cửa sổ, gió tháng sáu thổi qua, hút điếu thuốc cuối cùng xong ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, "Tìm ai hỏi bài tập?"

Cậu nhàn nhạt hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn vào cuốn bài tập vật lý trên tay cô, trong giọng nói rõ ràng có ý không vui.

Loading...