Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 653
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:54
Lượt xem: 2
Nghe cô nói, Lục Bắc Trì vừa muốn khóc vừa muốn cười, cái này còn cần hỏi sao?
Cô đã bị anh làm tổn thương sâu sắc đến mức nào mà cô lại thiếu tự tin trước mặt anh như vậy? ! Anh nói thẳng như vậy, cô không nghĩ rằng anh đã yêu cô rồi!
Cô thế này khiến anh càng đau lòng hơn, không khỏi ôm chặt cô hơn.
"Cô gái ngu ngốc, em nói anh cố gắng tạo ra cảm giác tồn tại như thế làm gì?! Ninh Giai âm! Mặc dù anh không nói ra, miệng bỉ ổi nhưng sao em có thể không nghĩ đến. Anh xa cách nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy em đã bị em hấp dẫn?! Đương nhiên vì anh yêu em mới muốn em quan tâm, yêu anh!" Người đàn ông ôm lấy cô, kích động.
Người phụ nữ bị anh ôm, bởi vì lời nói của anh mà mũi chua xót, hai mắt ướt nóng, nước mắt lăn dài.
Không phải cô không nghi ngờ...
Chỉ là cô đã từng bị anh "Tổn thương" quá sâu, không có tự tin khẳng định anh yêu cô.
Làm thế nào một người mà cô nghĩ rằng cô không bao giờ có thể với tới sao có thể yêu cô? Nào có chuyện tốt như thế?!
Nghĩ như thế, nổi tủi thân và buồn bã dâng lên trong lòng cô, cô muốn mắng anh đánh anh!
Đã yêu cô từ lâu rồi tại sao không đàn ông nói cho cô biết?!
Người đàn ông phía sau chậm rãi buông cô ra, cô vẫn bất động đưa lưng về phía anh. Anh nhẹ quay người cô lại, thấy cô cúi đầu khóe mắt rưng rưng nước, trong lòng anh rất đau.
Kể từ lúc kết hôn đến giờ, lần đầu tiên anh thấy cô khóc...
Anh luôn cho rằng cô là một người phụ nữ vô tâm, không quan tâm anh, thực ra trong lòng cô luôn lặng lẽ yêu mình, nghĩ tới những thứ này anh càng đau lòng!
Ở trước mặt anh cô ra vẻ thoải mái, không quan tâm thời gian, trong lòng đau khổ thế nào chứ?
Bàn tay thô ráp của người đàn ông nhẹ lau nước mắt trên khóe mắt cô, anh âm thầm dùng hết sức hắng giọng, cúi xuống nhìn cô, "Vợ, sau này chúng ta sống thật tốt, được không?"
Ninh Giai âm lùi về sau một bước, nhìn anh, "Không. Lục Bắc Trì, anh yêu em nhưng em không yêu anh. Em kiên quyết ly hôn với anh, trước kia em không muốn ly hôn với anh vì cảm thấy phiền phức, tốn kém, bây giờ em nghĩ thông suốt rồi."
Anh tỏ tình rồi cô vẫn kiên quyết ly hôn.
Có phải đã rất mệt mỏi rồi nên từ bỏ việc yêu anh?!
Trái tim Lục Bắc Trì giật lên.
"Chị Ninh! Thủ tục đã xong:-" Hoa Hoa đẩy cửa tiến vào, thấy Lục Bắc Trì ở đây thì khựng lại.
"Thủ tục xong rồi? Vậy giờ chúng ta xuất viện đi! Lái xe tới rồi sao?" Ninh Giai âm cất giọng nói rồi muốn cầm túi đi. Đột nhiên Lục Bắc Trì ôm ngang cô lên đi về phía cửa phòng bệnh!
"Lục Bắc Trì! Anh làm gì đấy!" Cô đ.ấ.m vào lồng n.g.ự.c của anh, tức giận nói
"Ninh Giai âm! Có c.h.ế.t anh cũng không ly hôn! Chúng ta về nhà!" Anh nghiến răng nói rồi ra khỏi phòng bệnh đi thẳng đến cửa thang máy, Hoa Hoa mang theo túi của Ninh Giai âm đi theo phía sau.
Lục Bắc Trì cũng không nói cô biết anh anh đã biết rằng cô đã không quên mình suốt những năm qua. Nhưng anh biết cô mệt mỏi và không muốn yêu anh nữa, anh vẫn không muốn buông tay.
Bởi vì anh yêu co, anh không nỡ buông tay!
Sợ hơn nữa là sẽ bỏ lỡ cô!
Anh cột cô vào ghế cạnh ghế lái, lúc anh lên xe cô vừa tháo lỏng dây an toàn ra lại bị anh giữ chặt rồi cài lên, sau đó lập tức lái xe!
Cô cũng không giãy dụa, điều chỉnh thành ghế, hai mắt nhắm lại vẫn là dáng vẻ không quan tâm như cũ. Anh đắp áo khoác của mình lên cho cô, nghĩ cô vừa sảy thai lòng anh vẫn đau đớn.
Đau lòng cho đứa bé, đau lòng cho cô hơn...
Cũng muốn vả vào miệng mình!
Tiêu Đề: Cho anh thêm một cơ hội có được không?
Lúc bọn họ từ ngoại ô trở về nhà trong thành phố đã hơn bốn giờ sáng, Ninh Giai âm đã ngủ say trên đường đi, anh mở cửa định ôm cô xuống cô mới tỉnh.
Lục Bắc Trì kiên trì ôm cô vào đến cửa nhà họ, cô bị anh ôm đặt lên giường, cởi giày đắp chăn.
Anh đi đun nước nóng, chỉ chốc lát sau đã bưng một cốc nước nóng quay về đặt lên tủ đầu giường. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt rơi vào khuôn mặt khí sắc kém của cô.
“Được rồi, lần trước em mang thai đúng không?” Mặc dù trong lòng như bị d.a.o cứa nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi.
Ninh Giai âm tựa ở đầu giường cúi thấp đầu nhìn chăn, chỉ chọn gật đầu.
Viên thuốc tránh thai đó đã hết, sáng sớm bị gọi đến đoàn làm phim cô bận rộn đến mức quên uống thuốc tránh thai, không ngờ mang thai thật...
Tính toán thời gian cũng đã hơn hai tháng, chẳng mấy chốc sẽ thành hình.
Lục Bắc Trì cũng không nói gì, anh ra khỏi phòng ngủ. Trong lúc vô tình cô thấy đôi mắt anh đỏ lên...
Trong phòng vệ sinh, Lục Bắc Trì nhìn bản thân trong gương, đ.ấ.m vào gương, khuôn mặt của người đàn ông ghê tởm bỉ ổi trong gương vỡ tan thành vô số mảnh!
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng xem thường bản thân mình như thế!
Trong đầu anh từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh con trai và con gái cưỡi trên bả vai mình, lúc này lại trở thành bọt biển! Anh hận mình đã không dùng biện pháp an toàn, càng hận bản thân đã không thực sự quan tâm cô.
Hiện tại cô cũng hận anh sao?
Một hồi lâu cuối cùng anh đã tỉnh táo, sau khi hút mấy điếu thuốc mới ra ngoài gọi điện.
"Hoa Hoa, bác sĩ dặn chị Ninh của em cần chú ý những gì?"
"Anh rể, bác sĩ dặn phải chú ý nghỉ ngơi, không thể mệt quá độ, tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian!"
Nghe xong anh cúp máy.
--
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cô ngửa đầu thất thần nhìn trần nhà, lờ mờ nhớ ra hôm qua lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê hình như có một bàn tay luôn vuốt ve cô, là anh. Hình như sau đó anh còn ghé vào bụng cô khóc, nói rất nhiều câu như "Xin lỗi em"...
Anh vẫn muốn có con, nếu không sao lại ném thuốc tránh thai đi?
Cô đang định xuống giường thì anh đi vào. Anh mặc chiếc áo len dệt kim cô mua cho còn mặc thêm áo somi, dáng vẻ rất quê mùa.
"Hoa Hoa nói bác sĩ đã dặn em phải tĩnh dưỡng, đừng xuống giường! Muốn rửa mặt sao? Anh đi lấy nước cho em! Sảy thai và cở cữ giống nhau, em phải nghỉ ngơi thật tốt!" Anh trầm giọng nói.
Ninh Giai âm: ". . ."
"Bác sĩ nói không nghiêm trọng vậy đâu. Em rửa mặt xong sẽ đi. Lục Bắc Trì, anh đừng cản em, giữa chúng ta đã không thể nào..." Cô lạnh nhạt nói.
Cô vẫn muốn ly hôn!
Lục Bắc Trì ngồi bên giường ngẩng đầu nhìn cô, "Vợ, anh biết anh đã khiến em thất vọng! Cả đêm qua anh không chợp mắt, anh cảm thấy mình rất không xứng yêu em, thậm chí muốn buông tay... Nhưng anh không làm được... Cho anh thêm một cơ hội có được không?"
Cô nhìn đôi mắt đầy tơ m.á.u của anh, cũng nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của anh, cô cau mày nhịn không được cầm tay anh, "Sao bị thương thế này? Sao không bôi thuốc lên?!"
Cô buột miệng trách móc, nhưng anh nghe thấy rất quan tâm.
Chút quan tâm này khiến trái tim chịu đủ tra tấn của Lục Bắc Trì thấy chút an ủi.
"Chút vết thương nhỏ là gì chứ. Anh ôm em đi đánh răng rửa mặt!" Anh nói rồi ôm cô vào phòng vệ sinh, lấy nước ấm bóp kem đánh răng cho cô.
Ninh Giai âm có chút thụ sủng nhược kinh.
Thật ra hai vợ chồng họ chưa bao giờ có cơ hội để ngủ chung, thức dậy, đánh răng, rửa mặt và ăn sáng cùng nhau trước đây.
Mà lúc này anh đứng bên cạnh cô đánh răng, trong lúc vô tình nhìn cô trong gương còn cười với cô. Khi cười đôi mắt anh cong cong thành hình trăng khuyết, cực đẹp trai!
Mấy năm qua một người yêu đơn phương như cô, đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng ra những điều tầm thường như vậy trong lòng ...
Tiêu Đề: Em đang nôn nghén!
Ninh Giai âm phát hiện gương trong phòng vệ sinh khác đã vỡ, lần này cô hiểu vết thương trên tay anh từ đâu mà có...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-653.html.]
Trên bàn ăn bày biện bữa sáng phong phú, cháo hoa, sữa đậu nành, bánh bao hấp, bánh nướng, bánh hấp, còn có cả đậu hoa, các loại đồ ăn văt, xem ra anh đã dậy sớm đi mua.
"Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn nên đành ăn tạm một bữa, trong nồi có gà hầm cho em, một tiếng nữa là ăn được!" Anh ngồi xuống đối diện, dịu dàng nói.
Ninh Giai âm chưa từng thấy anh ân cần như vậy, trước đây ở trước mặt cô, anh không nói một câu nghiêm túc cũng không một câu ngọt ngào.
Chưa từng thấy anh thương yêu như vậy!
Cũng chưa từng nghĩ có một ngày người đàn ông này lại đau khổ vì cô.
"Ngây ngốc gì đó? Không hợp khẩu vị? Em muốn ăn gì để anh đi mua!" Thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo len sững sờ nhìn đồ ăn với vẻ mặt u buồn nên anh hỏi vội rồi đứng dậy ngay.
"Không, em không kén ăn." Cô hoàn hồn thản nhiên nói rồi cầm thìa lên.
Lục Bắc Trì ngồi xuống nhìn cô ăn. Hình như khẩu vị của cô hôm nay rất tốt, ăn một lúc ba cái bánh bao.
"Anh đã gọi điện cho người đại diện của em bảo cô ấy đẩy hết lịch trình của của em lại. Dù thế nào cũng kệ, cứ nghỉ ngơi một tháng trước đã!" Anh trầm giọng nói.
Cô không đáp lại.
Ltb không muốn ăn, trong lòng nặng nề giống như bị một tảng đá lớn đè lên.
Vẫn luyến tiếc đứa bé.
Luyến tiếc.
Anh muốn hỏi chút gì đó liên quan đến đứa bé lại không có mặt mũi mở miệng.
Ăn cơm xong anh đi rửa bát.
Lục gia dù hơn mười năm rèn luyện trong trường quân đội, nhưng cũng không am hiểu làm việc nhà.
Ninh Giai âm lặng lẽ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh. Sau đó cô thấy anh mở cửa sổ ban công đi ra sân thượng hút thuốc gọi điện, cô ở cửa sổ phòng làm việc im lặng nghe.
"Chị dâu, chị nói sao năm đó chị không nhắc nhở em, nếu không đánh c.h.ế.t em được rồi! Mẹ nó em không còn mặt mũi sống tiếp nữa!"
DTV
anh đang gọi điện thoại cho Diệp Kiều.
"Đương nhiên em muốn sống cùng cô ấy rồi, còn muốn bù đắp cho cô ấy. Nhưng lúc đối mặt với cô ấy, nghĩ đến việc cô ấy yêu em vài chục năm, vì em mà bị bệnh kén ăn, con của chúng em không còn nữa, mẹ nó tim em như d.a.o cắt vào vậy! Nhất định cô ấy cũng hận em muốn chết!" Lục Bắc Trì cầm di động, kích động nói.
Đúng lúc này trong phòng truyền đến động tĩnh rất lớn. Giống như ghế đổ.
Ninh Ninh!" Anh lập tức xông vào trong phòng, chỉ gặp Ninh Giai âm vọt vào phòng vệ sinh, ghế là bị cô xô ngã.
Trong phòng vệ sinh, Ninh Giai âm đẩy nắp bồn cầu lên, cúi người khổ sở nôn.
Anh bước nhanh đến nhẹ vỗ lưng cô, cô chật vật dùng tay móc cổ họng rồi mới "ọe" một tiếng, đồ ăn sáng đều nôn ra cả...
Sắc mặt cô đỏ lên, hốc mắt cũng phiếm hồng bởi vì cảm giác buồn nôn quá khó chịu, nhưng sau khi nôn xong đã tốt hơn nhiều rồi.
"Sao lại nôn? Bệnh kén ăn của em vẫn chưa đỡ sao?" Lục Bắc Trì lo lắng hỏi.
Ninh Giai âm: ". . ."
Diệp Kiều ở đầu kia điện thoại còn chưa cúp máy càng cạn lời hơn, "Lục Bắc Trì! Thằng ngốc em, vợ em không sảy thai!"
Cô ấy đã nói nhiều lần, nhưng Lục Bắc Trì vẫn đang nói về việc có nên mua thuốc dạ dày hay không.
Diệp Kiều tức giận đến cúp điện thoại!
"Lục Bắc Trì, em đang nôn nghén!" Nhìn người đàn ông hốc hác có đôi mắt trắng đục đỏ ngầu, trên mu bàn tay có vết thương, cuối cùng cô không nhịn được nói ra sự thật.
"Bộp!" Điện thoại trong tay anh rơi xuống đất, anh sửng sốt, vẻ mặt hoang mang nhìn cô.
"Ninh, Ninh Ninh, em, em nói gì?" Giọng Lục Bắc Trì run run hỏi, đầu óc ong ong, có phải là ảo giác của anh không?
Ninh Giai âm không để ý tới anh, cô lại cúi người nôn. Lục Bắc Trì ở bên cạnh mặt đã biến đủ mọi màu sắc, từ hoang mang đến ngây ngốc lại đến bàng hoàng!
"Ninh Giai âm! Em không sảy thai sao?" Cuối cùng Lục gia phản ứng lại, kích động hét lên!
âm thanh chói tai!
Cuối cùng Ninh Giai âm đã nôn thoải mái xong ngồi dậy, cô không để ý đến anh, đi đến bồn rửa tay xúc miệng. Lục Bắc Trì vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn cô.
Cô súc miệng, lau miệng và hành động rất bình tĩnh.
"Ninh Giai âm! Em trêu anh! Cô gái c.h.ế.t tiệt này!" Cuối cùng Lục gia tỉnh táo lại, rống to lần nữa.
"Em có nói em sảy thai sao?" Ninh Giai âm hững hờ nhìn anh, hỏi lại.
!!!
Anh có thể bóp c.h.ế.t cô không?!
"Em nói mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta đã mất rồi!" Anh lớn tiếng phản bác, tim run rẩy vì kích động, ánh mắt rơi vào bụng cô.
Em bé của họ vẫn còn ở đây!
"Anh cho rằng mối liên kết em nói chỉ là con? Em nói tình cảm, em hết tình cảm với anh rồi!" Cô vuốt ve bụng mình, nhìn anh rồi trầm giọng nói.
Thật ra cô cố ý để anh hiểu lầm.
Chiều hôm qua lúc anh đến thăm ban, cô đã hoài nghi anh có tình cảm với cô nên cố ý để anh hiểu lầm con không còn nữa để kích thích anh một chút, buộc anh nói thật lòng.
Huống chí, đồ xấu xa kia làm như vậy còn kiêu ngạo, phải bị dạy dỗ một chút!
Nhưng cô không rõ sao anh biết mấy năm qua cô vẫn luôn yêu thầm anh.
"Anh hiểm nhầm em sảy thai mà em cũng không nói thật với anh?! Ninh Giai âm! Em muốn hành hạ c.h.ế.t anh sao?! Mẹ nó anh áy náy đến mức muốn nhảy lầu! Cô gái c.h.ế.t tiệt này!" Lục Bắc Trì lại rống len, mặt đỏ au, giậm chân.
Ninh Giai âm mặc kệ anh, ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Bắc Trì lập tức đuổi theo!
"Em:-" Anh vừa tức giận vừa kích động chặn trước mặt cô định mắng lại bị khuôn mặt lạnh lùng làm hoảng sợ, anh vội vàng giơ tay cười làm lành, "Vợ, em đừng hiểu lầm, anh quá kích động thôi. Con của anh còn, mẹ nó anh sắp kích động đến phát điên rồi. Anh thực sự không có ý trách em, thực sự không phải!" Giây tiếp theo anh đã biến thành sợ vợ, ánh mắt rơi vào bụng cô.
Lục gia ba mươi mấy tuổi giờ phút này đặc biệt muốn khóc!
"Ai là vợ anh, Lục Bắc Trì, anh đừng coi lời em nói là gió thoảng bên tai! Em muốn ly hôn!" Cô lại giội cho anh xô nước lạnh.
Lục Bắc Trì khẽ cắn môi xông lên trước giữ lấy tay cô, ôm lên ghế sopha, "Ngoan, đừng loạn làm con gái anh bị thương, để anh nghe chút nào!"
Anh ngồi xuống ghế sopha, Ninh Giai âm ở trong lòng anh, anh kéo áo cô lên nghiêng tai dán vào cái bụng phảng của cô.
"Vẫn là phôi thôi, anh có thể nghe thấy gì cứ?!"
Thật là ngốc.
Nhưng cô cũng cảm nhận được nỗi đau khổ của anh.
"Vợ, anh nghe thấy con anh đang chào anh!" Lục Bắc Trì cười nói, "Con bé nói cha con rất đẹp trai, đẹp trai vô đối!"
"Cuồng tự luyến!" Ninh Giai âm bĩu môi lại không nhìn thấy Lục Bắc Trì nói đùa đang chảy nước mắt.
Là hưng phấn, kích động, một loại hạnh phúc đánh mất đã tìm thấy được!
"Cái này gọi là tự tin Nếu anh không tốt, sao vợ anh lại yêu anh mấy chục năm?!" Lục Bắc Trì ngẩng đầu buông áo cô xuống để tránh bị lạnh, anh nhìn cô nói.
Anh thấy trên khuôn mặt nhỏ gầy kia củ anh hiện lên nét buồn bã, nhưng thoáng qua đã biến mất, nhìn anh, "Đó là quá khứ rồi, hiện tại không thích nữa!"
Cô đứng dậy muốn đi bị anh túm lại, "Ninh Giai âm! Anh không tin!"
Anh nói chắn nịch sau đó hôn mạnh cô!