Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 650

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:49
Lượt xem: 4

Hôn anh một cái?

Tát anh một cái còn tạm được!

Ninh Giai âm đưa tay lên làm động tác tát giả như trong lúc đóng phim, ông nhỏ Lục là một kẻ lắm trò, phối hợp theo cô lệch mặt sang một bên, còn phối âm: “Bép!”

“Anh lo lái xe đi!”. Ninh Giai âm nghiêm túc nói, chỉ thấy anh lại nở nụ cười đắc ý, lại huýt sáo, ra vẻ lưu manh.

Không ly hôn được, không phải anh nên phiền muộn sao?

Sao lại trông đắc ý thế?

Quả thật, anh không có lý do gì để phanh phui chuyện bọn họ kết hôn, nếu thật sự do anh vạch trần thì anh quá hèn hạ!

Một ngày nào đó trong tương lai khi Ninh Giai âm biết được sự thật: Lục Bắc Trì, biết anh hèn hạ, nhưng không ngờ anh hèn hạ đến mức này!!

“Lái tới phía trước một chút, dừng xe bên đường, em về công ty!”. Tới ngã tư, Ninh Giai âm nói, nhìn ra sau một chút, xe bảo mẫu của cô đang ở cách đó không xa.

“Về cái gì mà về?! Hôm nay Dạ Thất với Tiểu Hạ đăng ký kết hôn, ở đại viện chắc chắn rất náo nhiệt, anh làm trưởng bối, cũng nên có mặt chứ phải không?”

“Lục Bắc Trì, em phát hiện con người anh rất kỳ lạ! Anh làm vậy, dường như mỗi tháng luôn có vài ngày phải ồn ào đòi ly hôn với em như vậy à?!”. Ngoài miệng thì la hét đòi ly hôn, nhưng một khi có cơ hội là lại đưa cô đi gặp mặt bạn bè người thân để khoe khoang tình yêu.

Cái người này chắc là bị đa nhân cách!

“Anh, anh lạ chỗ nào?! Bây giờ không phải chúng ta vẫn chưa ly hôn sao?! Một khi chưa ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng, ông nhỏ Lục đây không nên sĩ diện chắc? Hả? Trở về chắc chắn Tiểu Thất sẽ tán gẫu về anh trước mặt ông bà nội, bác trai bác gái, và cả cha mẹ nữa cho xem!”. Lục Bắc Trì vội vàng phản bác.

Ninh Giai âm tức giận đến mức không để ý đến anh!

Người đại diện gọi điện thoại tới, cô nói đang trên đường.

Ý của công ty là cô không phải đi theo con đường thần tượng, hôn nhân bị phanh phui cũng không ảnh hưởng bất lợi gì đối với cô, nhưng sau này cô phải chú ý, tuyệt đối không được truyền ra tin đồn ly hôn, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến danh dự của cô.

Ninh Giai âm thật sự không biết ai là người đứng sau việc vạch trần cuộc hôn nhân của cô, cái người này hình như cũng không hại cô!

Ngược lại bởi vì cô là vợ quân nhân, nhà chồng là truyền thống quân nhân nên mức độ nổi tiếng của cô tăng vọt, mấy blogger trước kia thích nói xấu cô bây giờ cũng thay đổi sắc mặt, thổi phồng cô đủ thứ!

Ninh Giai âm không còn gì để nói, thật sự không còn gì để nói.

Sau này cô còn có thể yên tâm mà đóng phim nữa không?!

Xe của Lục Bắc Trì đến đại viện chỉ kém xe của Dạ Thất năm phút đồng hồ, kết quả, lúc Lục Bắc Trì và Ninh Giai âm vào sân nhà lão thủ trưởng Lục thì nghênh đón ánh mắt khinh bỉ của cả nhà!

Đoán cũng không cần đoán, nhất định là Dạ Thất nói bọn họ muốn ly hôn rồi!

Đây là lúc hoa mai vàng nở, trong sân tràn ngập mùi thơm của mai vàng, cả đại gia đình vốn dĩ nên ồn ào náo nhiệt, bây giờ vẻ mặt mỗi người đều chất đầy sự ghét bỏ.

Lục Bắc Trì nghiến hàm, cuối cùng vẫn nở một nụ cười hèn hạ, móc bao t.h.u.ố.c lá ra, lễ phép mà mời t.h.u.ố.c lá cho ông nội, bác trai, anh cả, em rể…

Bà cục Lục với mái tóc hoa râm vội vàng bước tới nghênh đón, đi tới trước mặt cháu dâu nhỏ, nở nụ cười hiền hòa: “Giai âm, con nói bà nội nghe, có phải thằng nhóc Lục Bắc Trì này làm chuyện gì có lỗi với con không? Bà nội với ông nội con sẽ quất nó, con khỏi cần chấp nhặt với nó, vợ chồng có lúc này lúc kia, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng đi con đường ly hôn nhé!”

Bà cụ Lục cho rằng thằng nhóc vô dụng nhà họ Lục bắt nạt Ninh Giai âm, chọc cho cô không chịu nổi đòi ly hôn.

Bên kia, ông nhỏ Lục đã vội vàng chạy tới bên cạnh Dạ Thất muốn đánh cậu, nhưng mà chỉ cần một ánh mắt của anh cả thôi là anh đã không dám thở mạnh rồi!

“Anh cả! Hôm nay em với vợ em đến cục dân chính làm thủ tục nhà đất, thằng nhóc thúi Tiểu Thất này khăng khăng nói bọn em muốn ly hôn!”. Lục Bắc Trì tức giận nói.

Dạ Thất: “Ha hả…”

“Bà nội, không phải con muốn ly hôn với anh ấy, là Lục Bắc Trì tháng nào cũng làm loạn với con!”. Ninh Giai âm thật sự không nhịn được nữa, vốn dĩ chuyện của hai người họ thì hẳn là tự họ giải quyết, không nên để người nhà tham dự vào.

Nhưng mà, cô chịu đủ rồi!

Chu kỳ Lục Bắc Trì đòi ly hôn quả thật còn đều hơn cả chu kỳ kinh nguyệt của cô!

Lời nói của Ninh Giai âm như một cú tát giòn tan, vả vào mặt ông nhỏ Lục!

Lục Bắc Trì: “…”

Lúc này, từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều dồn mắt về phía Lục Bắc Trì như từng cái mũi tên nhọn hoắc, b.ắ.n thủng anh!

Dưới nắng ấm, Lục Bắc Trì mặc quân trang, hai vai khoác áo khoác, thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người!

“A Kiêu! Phục vụ gia pháp!”. Bà cụ Lục ra lệnh.

Lục Bắc Kiêu đang ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng bỗng nhìn về phía bà cụ: “Bà nội, đánh nó, con ghét! Lục Tiểu Vũ, đi!”

Lục đại ma vương nhìn về phía con gái cưng, phân phó.

Xử lý cái loại đần độn Trì Tử này, nào có cần anh động tay!

Lục Tiểu Vũ cũng tỏ vẻ không tình nguyện, rốt cuộc vẫn bước tới, cô nhóc ngửa mặt lên, ghét bỏ nhìn chú nhỏ của mình: “Đồng chí Lục Bắc Trì, tôi thật sự vô cùng không muốn chửi đâu, bởi vì chửi cái loại móng heo vừa không có chỉ số IQ vừa không có chỉ số EQ vừa ra vẻ vừa già mồm lại không ra dáng đàn ông như đồng chí, quả thật chỉ tổ tốn nước bọt của tư lệnh Lục Chiến Vũ tôi thôi!”

Lục Bắc Trì: Cái này rõ ràng là chửi rồi!

Nhóc con, cái miệng đúng là càng ngày càng trôi chảy!

“Một kẻ già đầu như đồng chí đòi ly hôn thì không nói, lại còn vu oan cho Tiêu Thất là tôi?! Không muốn sống nữa có đúng không?!”. Lục Tiểu Vũ lại quở trách.

Lục Bắc Trì nhìn đứa cháu gái cưng mình yêu nhất đang chửi mình thì quả thật khóc không ra nước mắt, cái quái gì vậy, ông nhỏ Lục đây có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội à?!

Nếu mỗi tháng anh không làm một hai lần thì cái người phụ nữ c.h.ế.t bầm vô tâm vô tư Ninh Giai âm này có lẽ cũng không nhớ ra rằng mình có một lão chồng là anh mất!

“Đồng chí Lục Bắc Trì, sau năm mới là đồng chí đã ba mươi…ba mươi mấy tuổi rồi nhỉ? Dù sao cũng là người sắp bốn mươi rồi! Đồng chí làm cái gì thế? Đồng chí ly hôn với thím nhỏ của tôi thì đồng chí có thể nào tìm lại được một người nào khác trẻ hơn thím nhỏ lại có gia cảnh tốt như thím nhỏ không? Đồng chí hãy thành thật khai báo đi, đồng chí có bồ nhí bên ngoài rồi phải không?! Nếu quả thật như vậy, sau này đồng chí đừng mang họ Lục nữa! Nhà chúng tôi không khoan nhượng cho tiểu tam đâu!”. Lục Tiểu Vũ lại nói thẳng một mạch.

Nhóc con vừa chửi Lục Bắc Trì một trận vừa tâng bốc Ninh Giai âm một phen!

Cả đại gia đình người lớn cũng không thể không phục tài năng hùng biện b.ắ.n chữ như b.ắ.n rap của Lục Tiểu Vũ!

“Đúng đấy! Cái thằng nhóc vô liêm sỉ! Nếu không phải Giai âm đồng ý gả cho con thì bây giờ con vẫn còn độc thân đấy, khiến người ta chê cười đến chết!”. Bà cụ Lục tiếp lời.

Ông nhỏ Lục kích động đến mức muốn giãy đành đạch!

“Không có bồ nhí! Rồi rồi rồi, ông nhỏ Lục đây sau này sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, mọi người cũng đừng lao tâm khổ trí nữa!”. Anh nói xong thì đi tới bên cạnh Ninh Giai âm, ôm chặt eo cô.

Hối hận khi về đại viện quá!

“Lục Bắc Trì! Con mà dám nữa, sau này đừng đến cái nhà này nữa!”. Bà cụ Lục tức giận nói.

Lục đại ma vương cũng trừng mắt nhìn anh một cái.

Cả đại gia đình chuẩn bị vào nhà ăn, Diệp Kiều kéo em dâu Ninh Giai âm, bảo Lục Tiểu Vũ đi tìm Lục Tiểu Cổn về ăn cơm.

Lục Bắc Trì vừa định vào nhà thì bị anh cả nhà mình chặn bên ngoài, trong sân chỉ còn lại hai anh em họ.

Lục Bắc Trì tỏ vẻ sợ ăn đòn nhin anh: “Anh cả làm gì thế?”

“Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà muốn ly hôn?!”. Lục Bắc Kiêu không nhịn được mà hỏi.

Tiêu Đề: Nói ra bí mật của tôi với mấy đứa trẻ khác rồi phải không?!

Lục Bắc Trì bị anh cả nhà mình hỏi đến ngậm miệng.

Anh có thể ăn ngay nói thật không? Vậy thì mất mặt quá!

“Anh cả, có thể anh không cho là thật, thật ra, đến đơn ly hôn em cũng không in ra! Em ấy mà, chỉ dọa cô ấy một chút thôi!”. Trí thông minh của Lục Bắc Trì lóe lên, anh ghé vào tai Lục Bắc Kiêu, thấp giọng nói.

Vừa dứt lời đã bị Lục Bắc Kiêu đá cho một cú!

Hình ảnh ông nhỏ Lục ba mươi mấy tuổi bị anh cả dạy dỗ, giống như thời mười mấy tuổi vậy!

“Lục Bắc Trì! Cậu thế mà là đàn ông à?”. Lục đại ma vương ghét bỏ nói, ném ra câu này xong thì đi vào nhà.

Lục Bắc Trì: “…”

Sao anh lại không được tính là đàn ông?!

Lục Tiểu Vũ cưỡi xe đạp tìm quanh đại viện, vừa tìm vừa gọi tên Lục Tiểu Cổn, kêu đến rát cả họng. Nếu có Tiểu Bạch Thái ở đây thì tốt rồi, cũng không cần cô bé tự thân xuất mã đi tìm người!

Tiểu Bạch Thái phản bội, chạy trốn cả học kỳ rồi, một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho cô bé, QQ cũng không liên lạc với cô bé!

Làm người ta ghét!

“Lục Tiểu Cổn! Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm!”. Lục Tiểu Vũ càng nghĩ càng giận, thế là rống to hơn.

Lục Tiểu Cổn?

“Đầu nấm” đang đi trên con đường nhỏ ven bờ sông trong đại viện nghe thấy cái tên này thì sợ run cả người, cậu nhìn thoáng ra đằng sau, khi nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa, cậu sợ đến mức giơ chân muốn chạy!

Mẹ ơi, tiểu bá vương nhà họ Lục lại muốn làm khó cậu rồi!

Chẳng qua vừa chạy vào con hẻm nhỏ thì đã bị mấy cậu bé nhảy từ trên tường xuống chặn lại!

“Nhóc con nhà ai thế này?! Dám đi đường của bọn tao?!”. Mấy cậu bé to lớn bao vây Đầu Nấm, ăn nói không có thiện cảm gì.

“Tôi, tôi họ Lâm, các anh tránh ra!”. Đầu Nấm lớn tiếng nói, tỏ vẻ hung dữ.

“Họ Lâm? Chưa từng thấy! Nhóc con, t.h.u.ố.c lá mày cầm trên tay, giao ra đây!”. Một cậu bé cầm đầu thấy gói t.h.u.ố.c lá Đầu Nấm nắm chặt trong tay, lên giọng nói.

Đầu Nấm vội vàng thu tay ra sau lưng: “Cái này là tôi mua giúp ông nội!”

“Ha! Thằng nhóc xấu xa này!”. Mấy cậu bé to con bước tới định cướp!

Lúc này, một tiếng s.ú.n.g mô hình vang lên!

Chỉ thấy cách đó không xa, một cậu bé cao lớn mặc đồ rằn ri, trong tay cầm một khẩu s.ú.n.g trường mô hình 1

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy tiểu bá vương nhà họ Lục, sợ đến mức xoay người chạy!

Đầu Nấm thấy mấy thằng nhóc đầu gấu đã chạy mất, cậu cũng nhanh chân chạy!

“Đứng lại!”. Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Thiếu niên mười hai tuổi, vừa mới bước vào tuổi dậy thì, giọng nói bắt đầu trở nên trầm thấp.

Một tiếng mệnh lệnh khiến Đầu Nấm sợ đến mức lập tức dừng bước lại, nín thở, không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.

Giày lính đạp lên lá khô phát ra âm thanh giòn tan, âm thanh càng ngày càng gần, nước mắt Đầu Nấm lách tách rơi xuống.

Cậu bị cái tên tiểu bá vương này dọa sợ phát khóc!

Bởi vì không cẩn thận mà thấy được cái bớt chữ “Cổn” trên mộng cậu, cậu đã bị tiểu bá vương nhà họ Lục theo dõi!

“Thấy tôi mà chạy cái gì? Hả?”. Cậu dùng nòng s.ú.n.g nâng cằm của thằng nhóc lên, Lục Tiểu Cổn liếc nhìn Đầu Nấm lùn hơn mình nhiều từ trên cao, uy nghiêm hỏi.

“Nói ra bí mật của tôi với mấy đứa trẻ khác rồi phải không?!”

“Huhuhu…em không có…ngài Tiểu Cổn em chưa nói…”. Đầu Nấm khóc lóc nói.

Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nhíu mày, bỏ nòng s.ú.n.g xuống, cầm lấy bằng một tay: “Nhìn cái vẻ nhát gan của mày chắc là không dám nói! Con trai mà khóc sướt mướt, tiền đồ đâu! Không cho khóc!”

Lời của cậu giống như tiếng trống, ra lệnh một tiếng, Đầu Nấm lập tức dừng khóc!

“Lục Tiểu Cổn! Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm!”. Khó khăn lắm mới tìm được Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ thở phì phò nói.

Lục Tiểu Vũ vừa dứt lời, ngài Tiểu Cổn đã cất bước rời đi.

Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn nói chuyện với một đứa nhóc mà trống mái không phân biệt được như vậy đấy, đứa nhóc đó còn khóc nữa!

“Lục Tiểu Cổn! Anh không ngồi xe em à?!”. Lục Tiểu Vũ cưỡi xe đạp đuổi theo cậu và hỏi.

Lục Tiểu Cổn như nghe thấy chuyện cười, rất nhanh, hình bóng nhanh nhẹn đó đã nhảy qua một con sông nhỏ sắp cạn nước, ngay sau đó bay qua đầu tường, biến mất!

Lúc Lục Tiểu Vũ cưỡi xe đạp về lại nhà lão thủ trưởng Lục thì Lục Tiểu Cổn đã ngồi vào mâm ăn cơm rồi!

Lục Bắc Trì uống say không biết gì, Ninh Giai âm lái xe chở anh, về tới nhà của bọn họ, đó là một căn hộ sang trọng ở tầng một của một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.

Số lần hai người họ ở cùng nhau trong cái nhà này sau khi kết hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Vất vả lắm cô mới dỗ được người đàn ông toàn là mùi rượu về đến nơi đến chốn, vừa mới vào nhà, cô còn chưa kịp đổi giày thì anh đã ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu, vùi vào cổ cô: “Bà xã, chúng ta nhanh sinh một đứa đi, để cả nhà đại ca chê cười chúng ta kìa! Nhất định phải sinh trước ông nhỏ Thất!”

Vừa rồi ở trên bàn ăn, ông nhỏ Lục lại bị hối sinh!

Hơi thở nóng rực hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc phun lên cổ cô, nghe anh nói vậy, Ninh Giai âm chỉ cảm thấy buồn cười: “Lục Bắc Trì! Anh nói xem anh có buồn cười không, buổi sáng thì ồn ào đòi ly hôn với em, đến trưa thì muốn sinh con với em?!”

Ninh Giai âm vất vả xoay người lại, hai tay chống lên lồng n.g.ự.c anh, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú say khướt của anh, nhếch môi: “Tại sao vậy? Rốt cuộc vì sao lại cố chấp đòi ly hôn với em như thế? Ninh Giai âm em rốt cuộc có lỗi với anh chỗ nào? Lúc anh có nhu cầu sinh lý, em không thỏa mãn anh sao, hay là em không cho anh đủ thể diện trước mặt các anh em tốt của anh? Lúc các anh tụ tập, có khi nào em gọi điện thúc giục chưa?!”

Lục Bắc Trì đứng đó, trông như sắp ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-650.html.]

Tóm lại là anh căn bản không nghe lọt vào tai!

Cô kéo anh đến phòng ngủ, đẩy anh lên giường, anh ngã xuống rồi ngủ ngay.

Ninh Giai âm thở dài, cởi giày ra cho anh, đặt chân anh lên giường.

“Ninh Giai âm! Con mẹ nó anh không thích người phụ nữ c.h.ế.t bầm như em đâu!”. Cô vừa đi tới cửa thì chợt nghe người đàn ông trên giường lẩm bẩm nói một câu khiến trái tim cô thắt lại.

Sau khi ra ngoài, cô không nghe thấy Lục Bắc Trì lại lầm bầm: “Ninh Giai âm, người đàn ông trong lòng em rốt cuộc là ai?!”

Bên cửa sổ sát đất, người phụ nữ mặc áo lông màu đen đang làm ổ trên ghế salon, miệng ngậm thuốc lá, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa hai bên thái dương, phần tóc còn lại thì tùy tiện cột lên.

Hút thuốc có thể khiến người ta tỉnh táo, cô lại điên rồ đến mức không thể tỉnh táo được, trong đầu đều là câu nói vừa rồi của anh, mà những lời không khác gì mấy mà anh đã từng nói nhiều năm về trước…

Đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.

Mùa hè nóng ran, ban đêm, trên sân bóng rổ trong đại viện, mỗi thiếu niên mặc áo thi đấu, mồ hôi đổ như mưa.

Cầu thủ xuất sắc nhất không phải ông nhỏ Lục Lục Bắc Trì thì không còn là ai khác, cậu mặc áo thi đấu số 23 bản chính của Jordan, chân mang giày bóng rổ bản chính của Jordan, một cú ném bóng tuyệt đẹp, giống như một Jordan phiên bản nhỏ vậy, uy lực và đẹp trai!

Các nữ sinh ở bên ngoài không ngừng hoan hô, trong đó, một cô bé có dáng người mập mạp ở trong góc cũng đang âm thầm hoan hô cho cậu.

Trận bóng rổ kết thúc, đám đông giải tán, trời dần tối, ông nhỏ Lục vẫn còn một thân một mình tự tìm kiếm chuyện vui đùa trên sân bóng rổ.

Không biết qua bao lâu, cậu mới xoay bóng rời khỏi sân bóng.

Lúc Bắc Trì quẹo cua, suýt chút nữa đụng phải một bức tường!

Lồng n.g.ự.c của cô gái có thể dùng từ “bức tường” để hình dung, liếc mắt một cái, cậu còn tưởng là Diệp Tiểu Kiều lúc chưa giảm béo thành công nữa chứ!

“Anh Trì Tử!”. Cô gái tuy có hình thể rất to lớn mạnh mẽ, nhưng mà giọng nói lại ngọt ngào uyển chuyển.

Lục Bắc Trì nhận ra cô, là cô gái mập mạp nhỏ nhắn của nhà họ Ninh.

Cô mặc cái áo thun rộng thùng thình, tóc dài, trên đỉnh đầu vừa vặn là một chiếc đèn tường, chỉ thấy vẻ mặt e lệ của cô.

“Cô làm gì thế?”. Lục Bắc Trì người đầy mồ hôi nhướn mày hỏi.

“Anh Trì Tử, em, em…thích anh!”. Cô gái mập mạp cúi thấp đầu, rụt rè nói.

Tình huống gì đây?!

Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên, nhóm người Trình Đại Phi, Hắc Tử, Trần Đào không biết xuất hiện từ đâu ra, Trình Đại Phi đê tiện nói: “Ôi chao trời ơi! Trì Tử! Bông hoa nặng ký nhất đại viện chúng ta tỏ tình với cậu à!”

“Trì Tử! Cậu có đồng ý không?!”. Hắc Tử trêu ghẹo, cười lộ hàm răng trắng.

Vẻ mặt của mấy tên khác cũng trông có chút hả hê!

Dường như bị một con nhóc mập mạp như thế tỏ tình là một chuyện rất xui xẻo vậy đó!

“Nhóc con, cô làm loạn cái gì đó?! Đi chỗ khác chơi, ông đây đã có người mình thích rồi!”. Lục Bắc Trì tức giận nói, chỉ thấy đầu của cô nhóc mập mạp càng cúi thấp hơn!

“Anh thích ai vậy?”. Ninh Giai âm dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn cậu và hỏi.

“Tôi thích ai liên quan đến cô sao?! Nói tóm lại là, ông nhỏ Lục tôi đây thích ai cũng không thể thích cô! Đi chỗ khác chơi!”. Lục Bắc Trì tức giận nói, vốn dĩ cậu muốn nói khéo léo một chút, nhưng mà ngay trước mặt mấy anh em, nếu không từ chối khí phách như vậy, trở về bọn họ sẽ đùa cợt cậu!

Một câu nói khiến cho một cô thiếu nữ mới biết yêu nản lòng thoái chí, lặng lẽ rời đi.

Đằng sau vang lên tiếng cười ầm ĩ của đám thiếu niên, giống như đang chế giễu cô không biết lượng sức mình vậy!

Người đàn ông trong lòng cô, chẳng phải là anh sao?!

Hút xong một điếu thuốc, Ninh Giai âm hoàn hồn lại từ trong những suy nghĩ xa xôi, cô dập tắt tàn thuốc, hít sâu một hơi.

Cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy khúc nhạc dạo của bài “Rất muốn lớn tiếng nói yêu em” – ca khúc chủ đề của “Slam Dunk” – bài hát đã lặp đi lặp lại vô số lần trong thời niên thiếu của cô.

Năm đó cũng vì anh nên mới nghe, trong tích tắc lại như trở về tuổi xuân xanh miết vô tri, sửng sốt rất lâu, cô mới nhận ra, là tiếng chuông điện thoại di động của anh.

Tên khốn này, hơn ba mươi rồi mà vẫn giống con nít!

Cô đi vào phòng ngủ, móc điện thoại di động ra từ trong túi quần lính của anh.

“Trì Tử! Cậu làm cái gì đấy? Lâu thế mới nghe máy! Nể tình hồi sáng anh em tìm cho cậu nhiều phóng viên như vậy, buổi tối chúng ta tụ tập đi!?”.

Giọng nói của Trần Đào vang lên.

Phóng viên hồi sáng, là Lục Bắc Trì bảo Trần Đào tìm?!

“Trần Đào! Anh nói những phóng viên đó là do anh tìm?!”. Ninh Giai âm tức giận hỏi.

Mẹ kiếp!

Sao lại là chị dâu nghe máy?!

“Chị, chị dâu, đây không phải là chủ ý của tôi đâu, tôi nào dám?! Là, là Trì Tử gọi tìm, cậu ấy, cậu ấy muốn công khai chuyện hôn nhân của hai người!”. Trần Đào sợ đến mức nói lắp bắp.

Ninh Giai âm nhìn về phía người nào đó vẫn còn đang ngủ say ngáy khò khò trên giường!

“Trần Đào, anh nói xem, tên khốn Lục Bắc Trì này có bị bệnh không?! Vừa muốn ly hôn với tôi, vừa công khai quan hệ của chúng tôi, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?!”. Ninh Giai âm tức giận hỏi.

“Hả? Chị dâu, chị nói cái tên đó muốn ly hôn với chị á? Tôi không nghe lầm chứ? Cậu ta thề thốt nói với tôi, công khai quan hệ của hai người là tuyên bố chủ quyền đối với cô với bên ngoài mà!”. Trần Đào không hiểu ra sao.

Lục Bắc Trì cưng vợ như bảo bối, sao có thể ly hôn được?!

Ninh Giai âm vừa khiếp sợ vừa không còn gì để nói, mắt lại nhìn lên người kẻ ti tiện nào đó đang nằm trên giường!

Lúc Lục Bắc Trì thức dậy, ánh sáng trong phòng đã tối, anh nâng cổ tay trái lên, tay phải vén ống tay áo lên, nhìn thời gian trên đồng hồ, sắp năm giờ rưỡi rồi.

Đầu óc anh choáng váng, cẩn thận nhìn lại mới nhận ra mình đang nằm trên giường của mình và Ninh Giai âm!

Chiếc giường lớn kingsize này, bọn họ đã quấn quýt nhau mấy lần, nhưng chưa bao giờ ôm nhau ngủ đến hừng đông, cho dù là ôm nhau ngủ, vậy thì sao?!

DTV

Bài hát đó hát thế nào nhỉ?

Một cái giường đôi ngăn cách bởi biển cả!

Miêu tả tình trạng của anh và Ninh Giai âm một cách chân thực!

Trong phòng không có động tĩnh gì, nghĩ cũng không cần nghĩ, người phụ nữ c.h.ế.t bầm kia chắc chắn đã đi từ sớm rồi!

Người phụ nữ c.h.ế.t bầm không tim không phổi, trong lòng còn có một người đàn ông khác nữa!

Con mẹ nó, anh đang gặp báo ứng sao?!

Ký ức của Lục Bắc Trì quay về ba năm trước đây…

Ông nhỏ Thất xem mắt thất bại lần thứ ân, sau khi đỗ xe xong, anh đi vào một câu lạc bộ tên là “Thập niên chín mươi”, cũng là nơi mà thanh niên trong đại viện như bọn họ thường đến giải trí.

Ông chủ đứng sau câu lạc bộ này chính là bà chị dâu thần thông quảng đại của anh, Diệp Kiều.

Câu lạc bộ tổng cộng có sáu tầng, phòng bida, karaoke, phòng b.ắ.n súng, phòng tập thể dục, phòng tắm, phòng chiếu phim, nhà hàng, tất cả đều có! Nơi này khá là giống với cơ sở vật chất trong nhà ngang ở đại viện những năm chín mươi mà nhóm bọn họ đã chiếm đóng.

Ý định ban đầu của Diệp Kiều khi mở câu lạc bộ này là để hoài niệm!

Có không ít người đang đứng trước cửa thang máy tầng một, có thể thấy nơi đây làm ăn rất khá.

Vừa mới vào thang máy, cậu lại nhận được điện thoại thúc giục của Trình Đại Phi, đang nghe điện thoại thì một mùi thơm nức của con gái xộc vào mũi, cơ thể anh bị người ta va vào từ phía trước, thật con mẹ nó vểnh…

Lục Bắc Trì rũ mắt, chỉ thấy một đại mỹ nữ có mái tóc dài hơi xoăn, dáng người cao gầy, đỉnh đầu chỉ đến cằm anh, đang đưa lưng về phía anh, cơ thể của bọn họ gần như dính vào nhau.

Mông của cô đụng trúng cậu!

Thang máy quá nhiều người, mỹ nữ không nhích cơ thể ra được.

Trên cửa thang máy bóng lưỡng phản chiếu một khuôn mặt mỹ lệ với lớp trang điểm tinh xảo, càng tuyệt vời hơn đó chính là dáng người đầy đặn của cô!

Một gã độc thân ngoài ba mươi tuổi như anh đã không có chút hứng thú nào với phụ nữ rồi, đột nhiên lại có cảm giác ngứa ngáy trong tim!

Báu vật!

Trong thang máy thật sự rất chật chội, có người ra trước, báu vật xê dịch cơ thể, không thể không tiếp tục đụng vào Lục Bắc Trì.

“Tôi xin lỗi…”.

Báu vật không ngẩng đầu lên mà thản nhiên lễ phép nói.

“Không có gì”. Ông nhỏ Lục hào phóng nói, anh cũng không phải thánh nhân, được báu vật chạm phải là một chuyện vô cùng hưởng thụ!

Chẳng qua, người trong thang máy sắp ra hết rồi, sao báu vật vẫn không nhích người ra?

Cô cứ dính sát lên người anh, trời nóng bức thế này, hai người đều mặc ít, quả thật c.h.ế.t người rồi!

Sau khi thang máy lên tầng năm, mọi người ra hết chỉ còn hai người họ, ông nhỏ Lục khom lưng, nghiêng đầu nở nụ cười lưu manh, nói năng không đứng đắn bên tai cô: “Người đẹp, cô không biết rằng dán lên người một người đàn ông trưởng thành như thế, sẽ rất nguy hiểm sao?”

Báu vật nhếch môi lên, lúc nghiêng đầu, cánh môi gần như lướt qua người anh: “Nguy hiểm như thế nào? Tôi thật sự không biết”.

Trêu ngươi!

Chậc chậc, người phụ nữ này, quả nhiên không phải dạng hiền lành gì!

Thảo nào mà dính chặt lấy anh không chịu rời ra!

“Muốn biết không?”. Ông nhỏ Lục không cam lòng tỏ ra yếu kém mà trêu lại, cố ý phả hơi nóng bên tai cô.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, báu vật mỉm cười, dịch chuyển tới phía trước một bước nhỏ: “Anh trai ơi, tóc của tôi bị mắc trên người anh, làm phiền anh gỡ ra giúp tôi với”.

Lục Bắc Trì cúi đầu, chỉ thấy tóc của cô thật sự bị móc vào khóa thắt lưng của anh!

Cho nên, cô dính chặt lấy anh, là vì tóc?!

Anh còn tưởng rằng cô cố ý trêu đùa anh chứ!

Sau khi nhẹ nhàng gỡ tóc cô ra, hai người ra khỏi thang máy, báy vật cũng không quay đầu lại mà ung dung rời đi, anh đi tới phòng, tên của những căn phòng ở đây cũng được đặt rất thú vị, đều lấy tên của những bộ phim truyền hình kinh điển của thập niên chín mươi.

Phòng của bọn họ tên là “Thiên long bát bộ”, ngoài ra còn có các phòng như “Anh hùng xạ điêu”, “Tân thần điêu đại hiệp”, “Lực lượng phản ứng”…

“Trì Tử tới rồi!”

“Nhiệt liệt hoan nghênh gã ế của chúng ta!”

Đám bạn xấu xa nhiệt liệt vỗ tay.

Sắc mặt ông nhỏ Lục đen sì, chẳng khác nào Bao Thanh Thiên: “Ông đây gọi là độc thân quý tộc! Nhìn cái đám các cậu ai cũng làm cha rồi, có cái gì hay đâu? Cũng đã là ma trong mộ! Ông đây thì khác, còn có cả bó thời gian để phiêu lãng, chơi đùa!”

Anh đút hai tay vào túi quần jean, vừa đi vừa dương dương đắc ý nói, đi tới một chỗ trống, anh kéo ghế ra, đặt m.ô.n.g ngồi xuống, nhận lấy điếu thuốc mà Trình Đại Phi nhiệt tình đưa tới.

“Trì Tử! Trong nhóm chúng ta ai mà chẳng biết ông nhỏ Lục đang xem mắt chứ?!”. Hắc Tử chê cười cậu.

Một bàn toàn là các anh già, trong miệng ngậm thuốc lá, trong mắt của Lục Bắc Trì, kẻ nào cũng nở nụ cười đặc biệt đê tiện!

“Nào nào nào! Chúng ta đừng ngược đãi cẩu độc thân nữa! Trì Tử, cậu còn nhớ em gái mập họ Ninh tỏ tình với cậu ở bên cạnh sân bóng rổ năm đó không?”. Trần Đào cười híp mắt nói.

Tuy nói đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, nhưng Lục Bắc Trì vẫn còn ấn tượng.

“Đang yên đang lành, nói về em gái mập làm gì? Tôi nói chứ mấy cậu có ác độc quá không? Nhất quyết phải lấy lịch sử đen tối của tôi ra trêu đùa thì các cậu mới vui à?”. Thấy bọn họ lại nở nụ cười xấu xa, Lục Bắc Trì tức giận nói.

Lúc anh còn chưa kịp nói hết lời thì đã có ba người phụ nữ bước vào phòng, một người trong đó là báu vật vừa rồi, hai người khác là người trong đại viện của bọn họ, đều đã có gia đình rồi!

Ông nhỏ Lục không ngờ báu vật cũng nằm trong nhóm bọn họ, anh hơi kích động đứng lên, nhìn về phía nhóm người Trình Đại Phi đều đang ngồi: “Cái đám già các cậu, thật nhàm chán, đêm nay có người đẹp tới, cũng không nói trước một tiếng!”

Báu vật nở nụ cười: “Thì ra là anh Trì Tử, vừa rồi trong thang máy, đúng là không nhận ra được!”

“Hả, cô biết tôi? Rốt cuộc là con gái nhà ai? Mấy năm nay tôi đều ở bên ngoài, thật sự không biết trong nhóm lại có thêm một đại mỹ nữ đấy!”. Lục Bắc Trì nhìn báu vật, cười nói.

Anh vừa nói xong, đám bạn xấu đều cười.

“Anh Trì Tử! Em chính là em gái mập mà bọn họ và anh vừa nói đến, cô nhóc mập mạp nhà họ Ninh, Ninh Giai âm!”. Cô nhìn anh, tự giới thiệu một cách hết sức cởi mở và tự nhiên.

Lục Bắc Trì ngơ ra, điếu thuốc ngậm trên miệng cũng rơi xuống!

Anh hoàn toàn không ngờ, báu vật vừa trêu chọc trong thang máy, lại chính là cô nhóc mập mạp kia!

Ninh Giai âm thấy anh sững sờ thì mỉm cười, ngồi xuống một chỗ trống còn sót lại, vừa hay là chỗ bên cạnh Lục Bắc Trì.

Lục Bắc Trì sửng sốt rất lâu mới hoàn hồn lại: “Con gái lớn mười tám trổ mã! Đúng là không sai!”

“Chẳng thế à?! Trì Tử, Ninh Ninh người ta bây giờ là diễn viên phái thực lực đấy, từng nhận được giải thưởng điện ảnh rồi!”. Trần Đào nói.

“Phái thực lực? Không phải phái ngẫu tượng cộng với phái thực lực sao?!”. Để giảm bớt sự xấu hổ, ông nhỏ Lục nói năng ngọt xớt.

Ai có thể ngờ được, thiếu nữ mập mạp năm đó, hôm nay lại là một báu vật có thể khiến cho ông nhỏ Lục – cái người luôn không có cảm giác gì đối với phụ nữ: hai mắt tỏa sáng!

Đúng là đáng kinh ngạc, bây giờ vẫn còn nhớ cái cảm giác ngứa ngáy trong tim lúc ở trong thang máy vừa rồi đây này.

“Trì Tử! Hối hận không!? Mất mặt không!? Trước đây từ chối ngôi sao lớn của chúng ta một cách tàn nhẫn như vậy mà!”. Trình Đại Phi ti tiện nói.

Loading...