Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 649

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:47
Lượt xem: 2

Ngay cả Diệp Kiều cũng nói, Tiểu Thất đúng là lớn rồi, gặp phải vấn đề, cậu có thể giống như một người đàn ông, dựa vào dũng khí, tài trí và năng lực của mình để giải quyết!

Lần này, cậu triệt để giải quyết nhà họ Dạ, sau này, nhà họ Dạ sẽ không dám đối phó với cậu nữa!

Bao gồm cả lần trước xử lý chuyện của Hình Băng Tư, cho dù cậu hơi có cảm tình với mẹ của Hình Băng Tư, nhưng người phụ nữ của cậu bị ức hiếp, cậu không chút do dự, không quan tâm tới bất cứ cảm tình nào!

Hạ Hòa cũng không biết, Dạ Thất còn hiểu lầm Hình Băng Tư là người đã cứu cậu kiếp trước, nhưng cho dù có cứu cậu thì đó cũng đã là chuyện cũ trước kia, không liên quan đến kiếp này, bây giờ trong mắt cậu chỉ có cô!

Cô ôm chặt cậu, phối hợp theo nhịp điệu của cậu, cùng cậu sáng tác ra một giai điệu tình yêu…

“Tiểu Thất! May mà anh không sao!”. Cô vùi đầu vào cổ cậu, trầm giọng nói.

Hai người ôm nhau, người đàn ông vén mái tóc ướt nhẹt của cô lên, cắn một cái lên vành tai cô rồi nhổ ra, bàn tay giữ chặt trên vòng eo nhỏ nhắn của cô bỗng đè mạnh xuống, cô hét lên một tiếng, mồ hôi chảy xuống từ da đầu.

Sao cậu lại không thấy vui vì cô còn nguyên vẹn không một chút tổn hại nhỉ!

Không ai nói thêm câu gì cả, chỉ có điên cuồng quấn quýt nhau mới có thể biểu đạt tình yêu của họ dành cho nhau!

Sau khi sốt cao và đổ mồ hôi, con người cũng thư thái hơn, nhiệt độ cũng giảm xuống, cô thức dậy trong n.g.ự.c cậu, hai người vẫn còn ẩm ướt, hơi thở hòa lẫn vào nhau, thân mật đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Dạ Thất vẫn chưa ngủ, thấy cô thức dậy, bàn tay to nhẹ nhàng áp lên trán cô: “Không nóng, khát không? Đi rót nước cho em nhé!”.

Cậu đã ngồi dậy, Hạ Hòa vội vàng ôm hông cậu: “Không khát!”

Cô dán lên người cậu như mèo con, không rời khỏi cậu một giây phút nào.

Dạ Thất ngồi dựa vào đầu giường, Hạ Hòa dựa vào n.g.ự.c cậu, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, ngón tay thon dài đẹp mắt của cô đang nhẹ nhàng luồng qua mái tóc dài của cô.

“Vì sao không gọi điện cho em? Có xem em là người yêu thân mật nhất của anh không đấy?”. Cô lẩm bẩm oán giận, trong lòng chua chát.

Lời nói vừa thốt lên, cậu bỗng ngồi thẳng người dậy, nâng mặt cô lên, đôi mắt đen kịt nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Hạ Tử, em cảm thấy ông đây chưa đủ thân mật với em à?”

Giọng điệu có vẻ uy hiếp, như thể ngay sau đó cậu sẽ chứng minh với cô một phen, rốt cuộc là có thân mật với cô hay không?!

Thấy cô như sắp khóc, cậu thoáng nở nụ cười, ép đầu cô vào n.g.ự.c mình, tay liên tục vuốt ve trên vai cô như thể trấn an: “Không phải trong lòng không có em, mà là tình huống không cho phép, anh phải giả c.h.ế.t để lừa người nhà họ Dạ, gọi điện thoại cho em, sợ nghe thấy giọng của em sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và sự tập trung của anh!”

“Mấy ngày nay anh đã trải qua những gì? Trời mới biết mấy ngày nay anh đã trải qua những gì!”. Cậu nói câu này như lẩm bẩm, hoặc như tự giễu: “Ngoan, cho ông đây hút điếu thuốc nhé!?”

Cô lẩm bẩm đồng ý, Dạ Thất xuống giường, đi lấy thuốc, cô nhìn thấy những vết thương trên lưng cậu, tim như thắt lại.

Trở về giường, cậu đã nhả khói phè phè, cô tiếp tục dựa vào n.g.ự.c cậu nghe cậu nói.

“Lão ba lão năm nhà họ Dạ mưu đồ nổ c.h.ế.t anh, giá họa cho lão hai. Lão năm thấy lão ba tranh quyền, hai người trở mặt nhau, đêm hôm đó, anh nhìn thấy lão ba bị lão năm hại chết, có thể cứu chị ta, nhưng nhất quyết là không!”. Cậu cắn răng nói, dứt lời thì rít mạnh vài hơi thuốc: “Thiên thần áo trắng, nghe thế, có phải cảm thấy người đàn ông của em thật ác độc không?”

Đêm mưa sa gió giật đó, cậu đứng phía sau khung cửa sổ, nội tâm sao có thể chưa từng vật lộn?!

Nhưng tóm lại cậu không phải là một thánh nhân!

“Chỉ cần không phạm pháp, anh làm thế nào cũng đúng!”. Hạ Hòa cũng không cảm thấy cậu ác độc, cô biết từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua những gì, cũng biết anh chị em nhà họ Dạ xem cậu như cái đinh trong mắt như thế nào!

Đó là do họ gieo gió gặt bão!

“Nên thế!”. Dạ Thất trầm giọng nói, trong đầu đều là những hình ảnh mấy anh chị nhà họ Dạ ghét bỏ cậu như thế nào khi còn nhỏ.

Cậu dập tắt thuốc, xoay người đè cô dưới thân mình.

“Tiểu Thất, anh…”. Thấy dục vọng dày đặc trong đôi mắt cậu, cô sợ hãi rụt cổ lại.

“Còn muốn ăn em!”. Cậu cứ thế mà dứt khoát nói: “Không cho sao?”

“Thế…cho hay là không cho…”. Hạ Hóa ngơ ngác lẩm bẩm.

Nhưng mà, chó săn lớn đã nhào về phía cô rồi!

Không cho cũng phải cho!

Chứng cứ Dạ Quang mưu sát Dạ Thất và Dạ Xán vô cùng xác thực, đã bị viện kiểm sát bắt giữ, Dạ Hào Minh được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi tỉnh dậy, thấy Dạ Thất, ông ta nói không ít lời xuất phát từ tâm can, nhưng Dạ Thất đều thờ ơ.

Người cha trong lòng cậu mãi mãi là con người khí phách muôn trượng, có tình có nghĩa, có m.á.u có thịt – Lục đại ma vương!

Sau khi xử lý hậu quả của Dạ Thị xong, bọn họ trở về thành phố J.

“Mẹ, con nhớ Lục đại ma vương, mẹ đưa Tiểu Hạ Tử về nhà trước đi, con đến doanh trại tìm cha!”. Xuống máy bay, Dạ Thất chuẩn bị xe một chút rồi nói với Diệp Kiều.

Sau đó cậu nhìn về phía Hạ Hòa.

“Tiểu Thất, anh đi đi!”. Hạ Hòa vô cùng ân cần nói, Diệp Kiều cũng gật đầu.

Dạ Thất nhanh chóng xuống xe, lên một chiếc xe khác.

“Hai người họ gặp nhau lúc nào cũng kiêu ngạo, cắn xé nhau, nhưng trong lòng yêu thương nhau lắm đấy!”. Diệp Kiều cười nói với Hạ Hòa.

“Ừm! Ở trong lòng Tiểu Thất, thượng tá Lục vẫn là thần tượng của anh ấy! Thước đo chuẩn mực của anh ấy!”. Hạ Hòa cười nói, cô nhớ trước đây khi cậu vẫn chưa thông suốt, đối xử với cô còn ân cần hơn là bạn trai đối với bạn gái, cô thường xuyên hỏi, vì sao lại đối xử tốt với cô như vậy?

Cậu nói, cha cậu đối xử với mẹ cậu như vậy.

Máy bay trực thăng rằn ri hạ cánh xuống căn cứ, cửa buồng mở ra, một thượng tá lục quân xuống máy bay trong bộ đồ rằn ri và mũ bê rê, theo sau anh là những chiến sĩ đặc chủng đội mũ sắt vác balo và đeo s.ú.n.g trường.

Các chiến sĩ nhanh chóng giải tán, thân hình đồ sộ đó bước đến gần một hình bóng tươi trẻ đang đứng trong bóng râm, lúc sắp đến gần cậu, anh đeo kính râm lên.

Thằng nhóc thúi nguyên vẹn không chút tổn hại, trên mặt nở nụ cười đắc ý, cười đến mức lộ cả hàm răng!

Dạ Thất đột nhiên xông tới phía trước, đưa tay kéo kính của anh xuống, vốn với thân thủ của Lục Bắc Kiêu thì làm sao có thể để cậu thực hiện được, anh nghiêng người, Dạ Thất nhào vào hư không, anh cho thằng nhóc thúi một cú ném qua vai, bị Dạ Thất thoát ra một cách dễ dàng, cũng lẩn tránh rất xa.

Cậu chỉ muốn nhìn xem thử cặp mắt của Lục đại ma vương dưới cặp kính râm kia, có phải đang ửng đỏ lúc nhìn thấy cậu hay không!

“Nhóc con!”. Lục Bắc Kiêu phỉ nhổ một câu, sau đó lấy kính râm xuống, hai mắt không hề đỏ một chút nào.

“Lục đại ma vương, đi uống rượu đi!?”. Đã nói tới tìm anh uống rượu, ngài Tiểu Thất đây chưa bao giờ nuốt lời!

Cũng đúng lúc là giờ cơm trưa.

Chỉ chốc lát sau, hai cha con đã ngồi trong căn tin chuyên dụng cho quan quân ở căn cứ Tuyết Lang, uống rượu xái Ngưu Lan Sơn, ăn đồ trong căn tin.

Dạ Thất uống nhiều là dễ dàng mở máy hát: “Trước đây lúc vẫn còn trẻ con, con từng nghĩ rằng khi lớn lên, con nhất định sẽ thường xuyên uống rượu với cha, cũng biến thành đàn ông chút, khiến cha thay đổi cách nhìn một cách triệt để! Khỏi phải cảm thấy Tiểu Thất con chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết dính lấy Diệp Kiều Kiều!”

Cậu đang nói đến kiếp trước.

Lục Bắc Kiêu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên: “Ngoài việc trông rất gầy yếu ra, con bây giờ vẫn tính là đàn ông!”

Dạ Thất tức giận đập bàn: “Cái gì gọi là “vẫn tính là đàn ông”?! Là cơ n.g.ự.c không cứng rắn bằng cha hay là cái ch…không lớn bằng cha?!”

Cái chữ kia vừa định thốt lên, ý thức nơi này là quân đội, đầu lưỡi ngài Tiểu Thất thắt nút lại.

Tiêu Đề: Ngày hôm nay lại có lý do để không ly hôn rồi!

Thằng ranh con làm đàn ông cũng thô tục thật đấy!

Lục đại ma vương trừng mắt nhìn cậu một cái, dạy bảo: “Khỏi đắc ý! Tuy có tiến hộ hơn được một chút, nhưng vẫn còn hơi non, sau này để tâm nhiều hơn một chút, học hỏi mẹ con nhiều vào!”

Dạ Thất sao lại không hiểu Lục đại ma vương được chứ, tuy anh nói là “một chút”, nhưng trong lòng anh, chắc chắn cậu đã tiến bộ cả bước xa rồi!

Anh chỉ sĩ diện ngoài miệng thôi!

“Học đây! Lục đại ma vương, cha có thể tìm được một người vợ như mẹ con, thật đúng là phục đức tu luyện từ kiếp trước…kiếp trước trước trước nữa!”. Dạ Thất nói, nhớ lại kiếp trước rất đau khổ của Lục đại ma vương và Diệp Kiều, cậu vội vàng sửa lời.

Đm, nói câu này như vả vào mặt mình vậy!

Lục Bắc Kiêu hơi sửng sốt một chút, nhếch miệng lên.

“Cha, Diệp Kiều Kiều ở kiếp trước của kiếp trước không kém hơn cha của kiếp này là bao đâu!”. Dạ Thất uống một hớp rượu, trầm giọng nói.

Nhớ lại nguyên nhân kiếp trước bọn họ trở nên như vậy, cậu thở dài trong lòng.

Còn về nguyên nhân, cậu không nói với Lục Bắc Kiêu, bởi vì cậu biết, bất kể là Diệp Kiều như thế nào, Lục đại ma vương đều yêu.

Bất kể kiếp trước Diệp Kiều gặp lời nguyền rủa độc ác của kẻ thù như thế nào thì duyên phận của bọn họ cũng chưa từng bị cắt đứt!

“Thằng nhóc thúi, kiếp trước mẹ con cũng không kém đâu!”. Lục Bắc Kiêu bênh vực, còn trừng mắt nhìn Dạ Thất!

Tuy kiếp trước Diệp Kiều là một mớ hỗn độn, nhưng mà anh vẫn cảm thấy may mắn vì kiếp trước chưa từng từ bỏ việc yêu cô!

Dạ Thất hết lời để nói.

Nửa năm sau, cũng chính vào ngày 14 tháng 2 năm 2012, hôm nay là một ngày tốt lành, ngày lễ tình nhân của phương tây, cũng là ngày mà Dạ Thất và Hạ Hòa đăng ký kết hôn.

Bác sĩ Hạ bận rộn như con quay, khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian đi cùng ngài Tiểu Thất đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.

“Lục Bắc Trì! Hôm nay không phải anh lại định cho em leo cây đấy chứ?!”. Ở bãi đỗ xe của cục dân chính có đậu một chiếc xe bảo mẫu, trên xe, Ninh Giai âm mặc áo len màu đen, đeo kính râm, cầm điện thoại di động, tức giận nói.

Ly hôn là do anh đề nghị, cô không đồng ý, cứ cách nửa tháng là anh lại nói một lần, cô không ngại phiền hà, dứt khoát đồng ý, kết quả thì hay lắm, cứ mỗi lần đến cục dân chính là anh đều nói tạm thời có việc, cho cô leo cây!

Lịch trình của cô kín mít, lần nào cũng vì anh mà phải điều chỉnh lại lịch trình!

Lúc đó, ông nhỏ nhà họ Lục đang lái xe, anh mặc quân trang, đeo tai nghe bluetooth.

“Ninh Giai âm, cái gì mà “lại”?! Không phải đang kẹt xe trên đường sao?!”. Anh tức giận nói.

Mẹ nó chứ kẹt xe!

Rõ ràng là không muốn ly hôn!

DTV

Ngay cả đơn ly hôn anh ta cũng không in ra, ly cái rắm à!

“Sao mà lúc nào cũng chỉ có mình anh bận rộn thế, em nói này Lục Bắc Trì, có phải anh vốn dĩ không muốn ly hôn với em không?!”. Ninh Giai âm lại nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-649.html.]

“Anh, anh…Ninh Giai âm, ly hôn là do anh đề nghị, nếu anh không muốn ly hôn với em thì con mẹ nó anh là đồ hèn à?!”

Lục Bắc Trì: Mẹ kiếp mày không phải là đồ hèn sao?!

“Thế thì anh nhanh lên! Ngày hôm nay không ly hôn được là vấn đề của mình anh đấy!”. Ninh Giai âm tức giận nói xong thì cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp, Lục Bắc Trì lập tức gọi điện cho người anh em tốt của mình là Trần Đào: “Đào Nhi à, tôi bảo cậu chuẩn bị phóng viên cậu đã chuẩn bị chưa? Chuyện này tuyệt đối không được để chị dâu cậu phát hiện ra đâu đấy, nếu không…con mẹ nó tôi xong đời luôn!”

Lục Bắc Trì nói xong thì bật đèn xi nhan, xoay tay lái.

Vừa mới quẹo cua đã thấy cổng cục dân chính rồi!

Má nó, sao gần thế?!

Anh ảo não nghĩ, nghe Trần Đào nói xong, anh mới yên tâm vào cục dân chính, vừa mới vào đã thấy Dạ Thất và Hạ Hòa bước từ trên xe xuống, Hạ Mặc mặc áo lông màu đỏ, trông rất là vui mừng.

Ông nhỏ nhà họ Lục dùng chỉ số IQ 200 mà bản thân tự cho để phán đoán, bọn họ tới đăng ký kết hôn!

Anh hưng phấn vỗ lên tay lái, sau đó không ngừng ấn còi để gọi cặp vợ chồng son lại!

Tiểu Thất đúng là ngôi sao may mắn của anh!

Ngày hôm nay lại có lý do để không ly hôn rồi!

Cái tên ngu ngốc nào lại dám đuổi theo ngài Tiểu Thất mà ấn còi thế?!

Ngài Tiểu Thất mặc áo khoác dài sẫm màu không vui nhíu mày, xoay người thì lập tức thấy biển số xe quen thuộc kết thúc bằng “222”!

Đúng là cái loại đần độn*!

(*) “2” dùng để chỉ những người ngu ngốc, đần độn.

Ninh Giai âm ở trên xe bảo mẫu cũng nhìn thấy xe của Lục Bắc Trì, nghĩ thầm, ngày hôm nay phấn khởi thế!

Nhìn thấy chiếc Land Rover của anh đậu trong bãi đậu xe, cô hơi choáng váng.

Thật ra cô cũng không muốn ly hôn, cô nghĩ bọn họ rất tốt, nhưng mà cái tên khốn nạn này mỗi tháng cứ phải lên cơn hai lần!

Cô bị anh làm phiền!

Cô chỉ thấy anh mặc chiếc áo khoác Armani màu xám đậm mà cô mua cho bước xuống xe, cô đang chuẩn bị xuống xe thì thấy tên khốn kia chạy về phía một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô kéo kính râm xuống một chút mới nhận ra đó là Tiểu Thất và bạn gái của cậu.

“Tiểu Thất, Tiểu Hạ, hôm nay tới đăng ký kết hôn à?”. Lục Bắc Trì đội nón lính, thấy hai người thanh niên bọn họ thì nở nụ cười hiền lành của một bậc cha chú, cất giọng hỏi.

“Chú nhỏ!”. Hạ Hòa lễ phép chào hỏi.

Dạ Thất bước tới một bước, nhếch môi: “Đúng thế, chú tới ly hôn à?”

Lúc nói chuyện, cậu đã thấy Ninh Giai âm đeo kính râm đằng đó rồi!

Bị cháu trai nói trúng phóc, ông nhỏ nhà họ Lục dĩ nhiên hơi mất mặt, nụ cười trên khóe miệng cũng cứng ngắc!

“Thì, thì, không phải!”. Đường Đường là một sĩ quan kỹ thuật cao cấp, thiếu tướng Lục lại nói lắp, xoay người lại thì bắt gặp Ninh Giai âm đang đi về phía bên này.

“Cái đồ đần độn này!”. Dạ Thất ghét bỏ nói.

“Không phải bọn họ đang yên đang lành sao? Vì sao lại ly hôn? Chú nhỏ là sĩ quan, có thể ly hôn đơn giản vậy sao?”. Hạ Hòa nghiêm túc hỏi.

Chú nhỏ của bọn họ lại còn là thiếu tướng!

Nhưng mà anh thuộc binh chủng kỹ thuật, khác với các binh chủng bình thường, quân hàm thăng nhanh hơn, nhưng giá trị không bằng sĩ quan bình thường.

“Tám phần mười là lại đang chơi trò chơi gia đình rồi!”. Dạ Thất nói.

Bởi vì đều là nhân vật lớn có mặt mũi ở thành phố J, nhất là khi Ninh Giai âm lại còn là minh tinh, tuy minh tinh như cô cũng không có paparazi bám đuôi, bọn họ vẫn đến những nơi không có người nào.

“Bà xã, em nhìn đi, hôm nay là ngày Tiểu Thất với Tiểu Hạ đi đăng ký kết hôn, chúng ta là trưởng bối, có phải là không nên gây xúi quẩy cho bọn trẻ không? Theo anh thì cái chuyện ly hôn này ấy, hay là để hôm khác đi!!”. Lục Bắc Trì nhìn Ninh Giai âm ăn mặc rất khiêm tốn, cất giọng nói.

Ninh Giai âm: “…”

“Chú ơi, hay là để hôm nào con với Hạ Hạ lại đi đăng ký, kính già nhường trẻ!”. Dạ Thất cố ý nói, ban đầu cậu cũng không muốn dùng ngày hôm nay, lễ tình nhân và ngày kỷ niệm kết hôn cùng chung một ngày, không phải là bớt đi một ngày lễ sao?

Là Tiểu Hạ Tử cố ý chọn hôm nay, nói là bớt đi được một ngày lễ!

Cô làm bác sĩ, còn bận hơn làm lính!

Cháu ruột đấy!

Ruột!

Thiếu tướng Lục muốn g.i.ế.c thằng cháu cưng này quá!

“Tiểu Thất thật là hiểu chuyện! Thím thật sự cảm ơn hai đứa nhé, chú nhỏ của hai đứa bây giờ vất vẻ lắm mới tới được chỗ này!”. Ninh Giai âm vừa khen vừa cười cảm kích nói: “Thiếu tướng Lục, xin mời?”

Cô nhìn về phía Lục Bắc Trì đang có vẻ mặt rất phức tạp.

Lục Bắc Trì nhịn tức, cặp mắt dưới vành mũ nhìn chòng chọc Dạ Thất!

“Anh, giấy tờ của anh đều ở trên xe hết rồi!”. Thiếu tướng Lục cắn răng nói, dứt lời, anh kéo Ninh Giai âm ra ngoài.

“Anh đi lấy giấy tờ thì đi lấy đi, kéo em theo làm gì?!”. Ninh Giai âm tức giận nói.

Bọn họ vừa mới quay lại sân cục dân chính thì thấy phóng viên cầm camera không biết xuất hiện từ đâu, chụp bọn họ tách tách, Ninh Giai âm vội vàng xoay người lại, cô muốn gạt tay Lục Bắc Trì ra, anh lại giữ chặt lại.

Sao lại có phóng viên ở đây?!

“Cô Ninh, nghe nói hai năm trước cô đã kết hôn rồi phải không?!”. Một nữ phóng viên bước tới, lớn tiếng hỏi.

Tiêu Đề: Tin sốc! Chồng của “nữ phụ nghìn năm” Ninh Giai âm thế mà lại là…

“Nữ phụ độc ác nghìn năm” không nổi tiếng không đông fan như cô mà cũng có paparazi bám đuôi á?!

Ninh Giai âm cô quả thật được thương mà sợ!

Cô muốn rút tay mình ra khỏi tay Lục Bắc Trì lần nữa, nhưng tên khốn này không chịu buông ra, để mặt có phóng viên ghi hình!

“Cô Ninh! Đây chính là người yêu của cô sao?!”. Nữ phóng viên lại hỏi.

Lục Bắc Trì cũng không nói gì, bây giờ nếu anh thừa nhận, trở về sẽ bị Ninh Giai âm đập chết, nếu mở miệng nói không phải thì con mẹ nó quá không đàn ông, cho nên, câm miệng thì hay hơn!!

Hai người lên xe của Lục Bắc Trì dưới sự truy hỏi luân phiên của phóng viên.

“Phóng viên từ đâu ra vậy?! Nếu đằng sau mà không có ai phá rối thì mới là lạ đấy!”. Ninh Giai âm ngồi bên ghế phụ tức giận nói, sau đó lấy điện thoại di động ra định gọi điện, giọng điệu hùng hổ của cô khiến tên đầu sỏ gây chuyện ngồi trên ghế lái bên cạnh phải lạnh cả sống lưng!

Bây giờ anh rất muốn công khai cuộc hôn nhân của bọn họ, để anh thật sự có lý do chính đáng để không ly hôn!

Bình thường nếu cuộc hôn nhân của các sao nữ bị phanh phui thì không thể nào ly hôn một cách đơn giản được, bởi vì ly hôn thì cái đám phóng viên nhiều chuyện lại bịa ra vô số phiên bản để bêu xấu, ảnh hưởng đến danh dự.

Ông nhỏ Lục đây muốn sau này bà xã phải cầu xin cậu đừng ly hôn!

Ninh Giai âm vừa mới cúp điện thoại thì thấy thấy một dòng thông báo xuất hiện trên màn hình, cô mở ra xem…

Ra mắt đã rất nhiều năm, cho đến bây giờ cũng chưa có gì vượt trội, thế mà bây giờ cô lại được lên trang đầu rồi!

Hơn nữa còn là tin cô đã có gia đình!

Nếu cô gả cho người bình thường thì có lẽ khi cuộc hôn nhân bị phanh phui, nó sẽ không đến mức lên trang đầu, nhưng mà, cô lại gả cho quân nhân đời thứ ba!

Lại là cháu dâu của nhà họ Lục, dòng họ có truyền thống quân nhân!

Ảnh cô và Lục Bắc Trì nắm tay nhau vừa rồi đã bị tung lên mạng!

“Tin sốc! Chồng của “nữ phụ nghìn năm” Ninh Giai âm thế mà lại là…quân nhân đời thứ ba! Cấp thiếu tướng!”

Ngay sau đó, ảnh đăng ký của bọn họ chụp ở cục dân chính cũng bị tung lên mạng, có thể nói là một đòn nặng ký!

Ninh Giai âm tức giận đến mức muốn mắng người!

“Dám phanh phui hệ thống của cục dân chính, chắc chắn không phải người bình thường! Người nào dám đối đầu với tôi?!”. Ninh Giai âm cắn răng khí phách nói, quả đ.ấ.m siết chặt đến mức vang lên “rắc rắc”.

Lục Bắc Trì là quân nhân đời thứ ba, sao cô lại không phải chứ, bọn họ cùng lớn lên trong một đại viện, chẳng qua bối cảnh của nhà họ Ninh kém xa nhà họ Lục, trong giới giải trí không có mấy ai biết được bối cảnh thật sự của cô.

Cũng vì quá thích diễn xuất mà cô đã bước chân vào làng giải trí bất chấp sự phản đối của gia đình.

Bên kia, Dạ Thất cũng không nhường hai trưởng bối, kéo Hạ Hòa trực tiếp đi đăng ký rồi, cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi, đã sớm cho người xếp hàng lấy số, bọn họ đến là có thể làm việc trực tiếp.

Trong thời tiết lạnh lẽo, lúc chụp hình bọn họ vẫn cởi áo khoác ra, chỉ để lại áo sơ mi trắng tình nhân bên trong, trên tay hai người đều đeo nhẫn.

Đôi tình nhân trẻ tuổi, thuần khiết, trông như học sinh vậy.

Dạ Thất muốn file điện tử, chỉ chốc lát sau, ảnh chụp đăng ký kết hôn của bọn họ đã được gửi vào nhóm gia đình!

Hạ Hòa nhìn ảnh của cô và Dạ Thất, cảm động đến mức nhòe mắt, lại nghịch ngợm nói: “Lục tiên sinh, sau này, anh chính là đồng đội heo của em rồi!”

“Cái gì mà đồng đội heo?! Cặp đôi bên ngoài kia mới gọi là đồng đội heo kìa!”. Dạ Thất khẽ gõ đầu cô một cái, ôm cô, ngọt ngào ra khỏi chỗ đăng ký kết hôn.

Cặp đôi đồng đội heo đang bị phóng viên bao vây từ bốn phương tám hướng, có phóng viên hỏi vì sao bọn họ lại đến cục dân chính, Lục Bắc Trì chắn trước mặt Ninh Giai âm, vô cùng đàn ông nói:

“Các vị, cô Ninh đúng là người yêu của tôi, ngày hôm nay chúng tôi đến cục dân chính là để làm thủ tục nhà đất, không phải như mọi người nghĩ đâu! Tình cảm của vợ chồng chúng tôi vô cùng tốt, chẳng qua là không muốn đời sống cá nhân bị quấy rầy, xin mọi người hãy quan tâm nhiều hơn đến tác phẩm của vợ tôi, cảm ơn!”

Tên khốn này, ngày nào cũng ồn ào đòi ly hôn với cô, bây giờ là thoải mái thừa nhận!

Nhưng mà, nếu đã bị phanh phui rồi, bây giờ anh đứng ra nói chuyện cũng có lợi vô cùng đối với cô.

Hai vợ chồng khó khăn lắm mới lên xe được.

“Bà xã, vừa rồi cảm kích anh vô cùng nhỉ? Nào, hôn một cái!”. Lục Bắc Trì vừa đắc ý vừa đê tiện nói.

“Lục Bắc Trì, em rất nghi ngờ, chuyện này chắc không phải do anh vạch trần chứ!? Nếu không thì…ai lại nhàm chán, to gan như vậy?!”. Ninh Giai âm ngồi trên ghế phụ hoài nghi nói.

“Cái gì? Anh vạch trần? Anh cần sao? Vừa muốn ly hôn với em, vừa phanh phui chuyện này ra? Cái chuyện hèn hạ như thế, ông Lục đây có thể làm được chắc?! Có thể không?!”. Lục Bắc Trì vội vàng phản bác.

“Ninh Giai âm! Nói tóm lại là, hôm nay em nợ anh một lần!”. Anh lái theo sau xe của Dạ Thất, dứt lời, anh đắc ý mà huýt sáo một tiếng.

Loading...