Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 645

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:41
Lượt xem: 2

Đôi vợ chồng này có thể nói là giải thích trọn vẹn năm chữ “tình dục không tình yêu”!

Trong một năm, số lần hai người gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp nhau rồi thì tốc chiến tốc thắng, mỗi lần đều là do Ninh Giai âm đề nghị.

Trong thùng xe tràn ngập một mùi tanh nồng, người phụ nữ vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính trên má, châm một điếu thuốc dành cho nữ, ung dung bình thản nhả khói, mùi khói làm nhạt đi hơi thở ám muội trong thùng xe.

Người đàn ông ngồi bên cạnh, nhét vạt áo sơ mi vào trong lưng quần, cài dây thắt lưng, mở vài nút ở cổ áo sơ mi, khuôn n.g.ự.c màu mật ong lấm tấm mồ hôi.

“Ninh Giai âm, chúng ta ly hôn đi! Thật nhàm chán!” Giọng nói khó phân biệt cảm xúc của Lục Bắc Trì vang lên trong thùng xe.

Người phụ nữ ngồi một bên bình thản hút thuốc, lông mày khẽ nhướng lên, nghiêng đầu qua nhìn cậu, “Anh đang đùa em sao? Vừa rồi không phải rất hòa hợp sao? Không phải chúng ta luôn rất tốt sao?”

Sinh nhật, lễ tình nhân, thất tịch, đều tặng quà cho nhau.

DTV

!!!

Mẹ kiếp thế mà gọi là tốt?

Lục Bắc Trì tức giận thầm chửi thề!

Cậu nghiêng người qua, trên mặt lộ ra một nụ cười đê tiện, “Vợ à, để anh nói thật với em, gần đây tiểu gia đã phải lòng một tiểu loli, người ta yêu anh đến c.h.ế.t đi sống lại, em phải nhường chỗ rồi.”

“Tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Có xinh không? Có biết anh kết hôn rồi không?” Ninh Giai âm hỏi một tràng mấy câu hỏi.

“Ninh Giai âm! Em nghĩ rằng anh đang cố ý lừa em, phải không? Học viện hý kịch, khóa 08, lớp biểu diễn, Hách Giai Giai!” Lục Bắc Trì bá đạo nói.

“Ồ, còn là đàn em của em sao?” Ninh Giai âm cười nói, cầm gạt tàn thuốc và dập điếu thuốc.

Nhìn dáng vẻ không có gì quan trọng của cô, Lục Bắc Trì kích động muốn bóp c.h.ế.t cô!

Mẹ kiếp, người phụ nữ này không có trái tim!

“Em đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt cô ấy, việc em cần làm chính là ly hôn với tôi, nhường chỗ! Em không yêu tôi, có rất nhiều người phụ nữ yêu Lục tiểu gia tôi đây!” Lục Bắc Trì hung hăng nói, dáng vẻ kiêu ngạo.

“Lục Bắc Trì, anh thật là nhàm chán!” Ninh Giai âm chán ghét nói, nói xong, cầm ống nói lên, “Tấp vào lề dừng xe lại, cho chồng tôi xuống xe!”

Sau khi chiếc RV sang trọng tấp vào lề, tiểu gia nhà họ Lục bị bỏ lại bên vệ đường, trên vai cậu khoác một chiếc áo khoác, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn chiếc RV chở Ninh Giai âm phóng đi!

Cậu tức giận chửi thề!

Ly hôn là không thể, chẳng qua là hù dọa cô mà thôi, nhưng kết quả thì sao, người phụ nữ đáng c.h.ế.t này lại khiến anh sợ hãi!

Rốt cuộc là cô chịu hay không chịu, nếu như chịu thật, vậy không phải là gậy ông đập lưng ông rồi sao?!

Chết tiệt!

——

Dạ Thất không ăn được Hạ Hòa trên xe như ý muốn, về đến nhà liền lăn ra ngủ, đặt đồng hồ báo thức.

Khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu cũng tỉnh rượu, nhẹ nhàng đi tắm rửa.

Một tiếng rưỡi nữa, cậu phải đến sân bay.

“Tiểu Thất…” Trong phòng mở đèn ngủ, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chỉ thấy Dạ Thất quấn khăn tắm màu trắng ở phần thân dưới, đang soi gương cạo râu, cô ôm lấy cậu từ phía sau, ngửi hơi thở ấm nóng trên người cậu, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên cơ bụng cậu.

Chó săn sức lực dồi dào làm sao có thể chịu được sự tán tỉnh như vậy của cô, “Lúc nãy em nói, ca chiều mai?”

“Hả?” Hạ Hòa vẫn còn ngái ngủ mơ mơ hồ hồ, nhất thời không hiểu.

Nhưng giây tiếp theo, thắt lưng đột nhiên bị khóa chặt, phần m.ô.n.g lạnh lẽo, giống như đang ngồi trên mặt bàn lạnh giá, cô lập tức bị đánh thức, chỉ thấy cậu tháo chiếc khăn tắm trên eo, cô kêu lên, vẫn chưa kịp phát ra tiếng, cậu liền làm đến cùng!

Tiêu Đề: Tôi có cách khiến cô ta mất hết danh dự!

Dạ Thất nhìn quan tấm gương phòng tắm sau lưng cô, thấy mình hung dữ như cầm thú, vẻ mặt đầy dục vọng, cậu thậm chí còn gầm ra tiếng...

Cô kháng cự túm lấy cậu, càng túm mạnh, cậu càng đắc ý!

“Ngoan nào, không làm lỡ việc ngày mai em đi làm!” Cậu cắn dái tai cô nói, nói xong, tìm thấy môi cô, hôn thật mạnh.

——

Cũng may, cậu gấp rút, chọn cách tốc chiến tốc thắng.

Hạ Hòa nằm ở trên giường, nhìn người đàn ông đẹp trai đứng ở bên tủ quần áo, mặc quần áo được làm tinh xảo từng cái một, khi cậu đi tới đầu giường, đeo đồng hồ lên.

Chiếc áo sơ mi bọc lấy vóc dáng tam giác ngược hoàn hảo của cậu.

Cậu ngồi xuống mép giường, lấy ra một chiếc túi gấm màu xanh lam thêu hoa văn từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, đặt vào lòng bàn tay cô, “Tiểu Hạ Tử, anh ra ngoài mấy hôm, cái này em mang theo bên người, coi như bùa hộ mệnh!”

“Đây là cái gì?” Cô nghi hoặc hỏi.

“Một miếng linh thạch, nói ra có thể em sẽ không tin, nó đã chữa khỏi bệnh tự kỷ của anh. Nếu em không tin, cũng đừng tự ngẫm nghĩ, mang theo bên mình là được!” Dạ Thất trầm giọng nói.

Miếng thiên thạch này đâu chỉ chữa khỏi bệnh tự kỷ của cậu.

Dạ Thất ở kiếp này, đã định trước là không sống được đến lúc trưởng thành, nhưng miếng thiên thạch này đã thay đổi số mệnh của cậu!

Cô đang tò mò định hỏi cậu tại sao lại thần kỳ như vậy, Dạ Thất đứng dậy, thật sự không còn thời gian nữa.

“Tiểu Thất! Nghe nói người nhà họ Dạ coi anh như cái gai trong mắt, anh cẩn thận chút nhé!” Cô ngồi dậy, vừa nói vừa bước xuống giường, liền bị ánh mắt của Dạ Thất ngăn lại!

“Ngủ tiếp đi!” Cậu nhìn cô, cao giọng nói, “Yên tâm, bọn họ không đấu lại anh!”

Nói xong, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hôn gió cô một cái, rồi xoay người rời đi.

——

Hạ Hòa đã có những giấc mơ rất kỳ lạ trong ba đêm liên tiếp.

Trong giấc mơ, một cô bé câm ở xã hội xưa, làm người nhóm lửa trong bếp của lầu xanh, thường xuyên bị đánh mắng.

Điều kỳ lạ nhất là cô bé đó trông giống hệt cô lúc nhỏ!

Còn có rất nhiều giấc mơ lộn xộn, khi tỉnh dậy cô liền không nhớ được nữa.

Mặc dù đem nào cũng nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh dậy không thấy mệt mỏi lắm, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.

Túi gấm mà Dạ Thất đưa cho cô, cô cũng sẽ mang theo bên mình lúc đi làm.

Cô luôn là người xui xẻo, không có Dạ Thất ở bên, trong lòng cô sẽ không yên tâm, mang theo đồ của cậu, trong lòng sẽ yên tâm hơn nhiều.

Mấy ngày nay, trên mạng vẫn rất sôi nổi, kể từ sau vụ việc đó, Hình Băng Tư đã mất đại sứ mấy thương hiệu, vai nữ chính của mấy bộ phim vốn đã được định cũng đã bị rút lại!

Điều khiến cô không ngờ là, Hình Băng Tư lại bảo trợ lý lấy số của cô, tìm đến phòng khám, xin cô tha thứ, giúp cô ta nói mấy câu trước mặt Dạ Thất!

“Cô Hình, xin lỗi, đây là giờ làm việc của tôi!” Hạ Hòa vừa nói vừa định gọi bệnh nhân tiếp theo vào.

“Bác sĩ Hạ, tôi thực sự biết sai rồi!” Hình Băng Tư cầu xin, cô ta thật sự không ngờ, Hạ Hòa lại có sức nặng như vậy trong lòng Dạ Thất!

“Bệnh nhân tiếp theo!” Hạ Hòa không để ý đến cô ta, cao giọng nói.

Bất cứ ai làm bất cứ điều gì đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, huống hồ Hình Băng Tư này còn là người của công chúng!

Cho dù hôm đó cô ta không đắc tội với cô, với cách đối nhân xử lý của Hình Băng Tư này, con đường làm ngôi sao cũng sẽ không đi được bao xa.

Bệnh nhân tiếp theo đã vào, Hình Băng Tư chỉ có thể đeo khẩu trang lên, che kín rời khỏi phòng khám.

Cô vừa đi chưa được bao xa thì bị một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng gọi lại.

“Có phải rất ghét cô ta không? Tôi có cách khiến cô ta mất hết danh dự, thậm chí hủy hoại cả cuộc đời, cô có bằng lòng tin tôi không?” Nữ bác sĩ nhìn Hình Băng Tư, thấp giọng nói.

Hai người phụ nữ đi đến lối thoát hiểm không có ai, nữ bác sĩ này nói, trước đây Hạ Hòa đã phá hoại gia đình của chị ta, hiện tại chị ta cũng muốn nhìn thấy cô mất hết danh dự!

Rốt cuộc Hình Băng Tư đã bị lời nói của Nhiếp Hồng làm động lòng, giờ cô ta bị Dạ Thất chỉnh đốn không thể trở mình được, chỉ cần cô ta không phải động thủ, nhìn thấy Hạ Hòa mất hết danh dự, hủy hoại cả cuộc đời, cô ta cớ sao mà không làm?!

Ít nhất có thể trút được phẫn nộ!

Hạ Hòa này, dựa vào đâu mà được Dạ Thất thích?!

Dạ Thất thậm chí còn không nể mặt mẹ cô ta!

“Cô Hình, cô yên tâm, chuyện này cô không cần làm gì cả, chỉ cần cô chịu bỏ ra một triệu, đương nhiên, một triệu này không phải đưa cho tôi.” Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo ống nghe trên cổ và đeo khẩu trang chính là Nhiếp Hồng, vợ cũ của Tiêu Nhiên.

Một triệu, đương nhiên là một số tiền nhỏ đối với một ngôi sao như Hình Băng Tư, nhưng cô ta cũng phải thận trọng, đề nghị sau khi sự việc thành công mới đưa tiền, Nhiếp Hồng nói rằng không được, cô ta phải đưa trước cho bệnh nhân năm trăm nghìn.

“Nếu tôi không nhìn thấy thứ tôi muốn, số tiền còn lại, một xu cô cũng đừng nghĩ tới!” Hình Băng Tư đánh cược một phen trong lòng, nói với Nhiếp Hồng.

Nhiếp Hồng đưa cho cô ta một tài khoản rồi lập tức rời đi.

——

Vào giờ nghỉ trưa, Dạ Thất gọi điện tới, lần trước gọi điện cho cô vẫn là hôm mới đến tỉnh H.

Cậu thực sự rất bận, nếu không với thuộc tính chú chó trung thành của cậu thì sẽ không hai ba ngày mới liên lạc với cô một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-645.html.]

“Tiểu Hạ Tử, hai ba hôm nay có xảy ra chuyện gì không?” Giọng nói dịu dàng của Dạ Thất truyền đến.

“Buổi sáng Hình Băng Tư đó đã lấy số khám bệnh của em, còn cầu xin em nữa. Những chuyện khác, công việc của em tất cả đều thuận lợi! Nhưng mà, mấy đêm nay đều nằm mơ, mơ thấy em là một cô bé nhóm lửa bị câm, rất đáng thương! Làm sao lại mơ thấy chuyện này nhỉ?! Chắc chắn là bình thường Tiểu Thất Gia nhà anh quen gọi Tiểu Hạ Tử, Tiểu Hạ Tử rồi, khiến em giống như một nha hoàn!”

Cô bé nhóm lửa bị câm…

Dạ Thất đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, cô bé câm túm lấy tay cậu, vội vàng kéo anh đến phòng củi…

“Thất Gia?”

Rất lâu sau, không nghe thấy cậu nói gì, Hạ Hòa khẽ hỏi.

“Không gọi em là Tiểu Hạ Tử, gọi là vợ à?” Sau khi Dạ Thất hoàn hồn lại, lẩm bẩm hỏi.

Khi anh nói từ “vợ”, giọng nói rất dịu dàng, khiến người ta có cảm giác thoải mái như một cặp vợ chồng già.

“Được đó! Sau này cứ gọi em như thế!” Cô cười nói.

“Không được, em vẫn chưa gả cho anh!” Dạ Thất trầm giọng nói.

Hạ Hòa: “Anh cũng không muốn lấy em mà!”

“Tiểu Hạ Tử nôn nóng để anh lấy rồi sao?” Dạ Thất trêu chọc cô, đi đến bên bàn làm việc, ngón tay thon dài của tay phải gõ lên bàn phím, “Trang của em có một album riêng tư, mật khẩu là gì?”

Hạ Hòa thuận miệng nói, đó đều là ảnh trước đây của cô, không sợ bị cậu nhìn thấy.

“Vậy chẳng lẽ em lấy anh sao?” Hạ Hòa yếu ớt nói.

“Em lấy anh, cũng được đó…” âm lượng giọng nói cảu cậu dần trở nên thấp hơn vì nhìn thấy những bức ảnh trong trang của cô…

Cậu nhìn thoáng qua đã nhận ra khuôn mặt thanh tú đó trong số hàng chục học sinh tiểu học, trùng lặp với khuôn mặt của cô bé câm trong trí nhớ ở kiếp trước…

Trước máy tính, khóe miệng người đàn ông ngày càng nhếch lên cao, lộ ra hàm răng trắng, cười rạng rỡ.

Nhưng duyên phận của họ đã được gieo từ kiếp trước.

Ban đầu, bao nhiêu bác sĩ y tá như vậy, cậu lại chỉ thích đối đầu với cô!

“Buổi tối lúc đi ngủ, em đừng nhét túi gấm dưới gối! Thứ đó dễ khiến người ta nằm mơ lung tung.” Một lúc lâu sau, cậu dặn dò.

Hạ Hòa cũng đã ghi nhớ.

——

Hạ Hòa và Nhiệp Hồng không có quá nhiều tiếp xúc, không ở cùng một tổ, cô ở cùng với Tiêu Nhiên.

“Tiểu Hạ, bệnh nhân này trước đây là bệnh nhân của tôi, hơn một tháng trước, bị gãy xương cẳng chân, đã phẫu thuật thay thế, mấy ngày nay hơi bị viêm, vừa mới nhập viện, chỗ tôi có mấy cuộc phẫu thuật phải làm, giờ chuyển sang chỗ cô, phiền cô ký tên xác nhận!” Sau khi Nhiếp Hồng gõ cửa bước vào, đưa hồ sơ bệnh án và tài liệu của một bệnh nhân cho cô và nói với cô.

Hạ Hòa nhận lấy hồ sơ bệnh án, sau khi mở ra đọc thì ký tên.

“Tiểu Hạ, bệnh nhân này có hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, sống ở miền núi, lúc kê đơn thuốc cho anh ta, cô hiểu đấy.” Nhiếp Hồng vỗ vai cô nói.

“Chủ nhiệm Nhiếp, tôi hiểu rồi!” Cô cười nói.

Một lúc sau, cô liền đến phòng bệnh của bệnh nhân này, đó là phòng bệnh bình thường, một phòng có ba giường, mỗi giường đều có bệnh nhân.

Bệnh nhân này là một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, trông như hơn bốn mươi tuổi, làm công nhân ở mỏ đá trên miền núi, khi phá núi thì bị gãy chân, đến giờ vẫn chưa nhận được bồi thường từ phía mỏ đá.

Cô vừa kiểm tra xong, một cô bé đi vào, bưng hai tô cơm, một phần cơm trắng, một phần thịt lợn hầm cải thảo.

“Em gái, những người khác trong nhà em đâu? Em ở đây chăm sóc cho cha em sao?” Hạ Hòa quan tâm hỏi, cô bé rất hướng nội, gật đầu không nói gì.

Ánh mắt bệnh nhân đó nhìn Hạ Hòa cũng có chút né tránh, Hạ Hòa nói chuyện với cô bé, không để ý đến.

Về đến phòng làm việc, cô kê thuốc chống viêm của bệnh nhân này theo hồ sơ bệnh án.

Khi vừa viết xong dòng penicillin, trong đầu đột nhiên lóe lên mấy chữ “có tiền sử dị ứng với penicillin”, cô dừng bút, cầm hồ sơ bệnh án mở ra xem, nhưng trên đó ghi rất rõ là “không có tiền sử dị ứng với penicillin”!

Cô lắc đầu, tại sao lại xuất hiện ảo giác như vậy?

“Bác sĩ Hạ, bệnh nhân ở giường 44 đã kê xong đơn thuốc chưa?” Một y tá đi tới hỏi cô.

Hạ Hòa đứng dậy, đưa đơn thuốc cho y tá, khi y tá nhận lấy, lập tức thu lại, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, dứt khoát đi đến phòng bệnh.

Cô còn chưa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh, nằm nghiêng người, nhìn con gái đang bò bên giường bệnh ăn phần cơm cô bé đã lấy vừa rồi, bàn tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve đầu con gái.

“Vương Cường, xác nhận với anh một chút, anh có tiền sử dị ứng với penicillin không?” Hạ Hòa bước tới, kìm nén cảm tính đó, hỏi bệnh nhân.

Người đàn ông có chút bối rối lau nước mắt trên khóe mắt, vội vàng lắc đầu, “Tôi không dị ứng với penicillin!”

Bệnh nhân nói không dị ứng, trong hồ sơ bệnh án cũng ghi là không dị ứng, vậy tại sao cô lại có ảo giác rằng anh ta bị dị ứng với penicillin?

Phải biết rằng, dị ứng penicillin không phải chuyện đùa, trường hợp nghiêm trọng sẽ c.h.ế.t người!

“Tiểu Ngô! Làm kiểm tra phản ứng trên da với penicillin cho anh ấy!” Để an toàn, cô nhắn nhủ y tá.

Người đàn ông đó nghe nói phải làm kiểm tra trên da, không còn bình tĩnh nữa, anh ta ngồi dậy, ôm bụng đi vào nhà vệ sinh.

“Chị bác sĩ ơi…” Cô bé thấy cha mình đi vào nhà vệ sinh, gọi Hạ Hòa lại và đưa cô ra ngoài phòng bệnh.

“Bạn nhỏ, có phải em có chuyện muốn nói với chị không?” Hạ Hòa nhìn cô bé muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, cúi người, dịu dàng hỏi, trong vành mắt cô bé lập tức đầy nước mắt.

“Chị ơi, cha em dị ứng với penicillin, ông ấy nói dối chị là vì…” Cô bé khóc nghẹn nói, “Em không muốn cha em chết!”

Quả nhiên, Vương Cường này thực sự bị dị ứng với penicillin!

Vậy thì tại sao trên hồ sơ bệnh án từ lần phẫu thuật trước đến bây giờ lại ghi: không có tiền sử dị ứng với penicillin?!

Da đầu cô có chút tê dại, ý thức được đây có thể là một cái bẫy, lập tức đưa cô bé đến chỗ không có ai, mở điện thoại ra và ghi âm.

“Cha em nói dối là vì tiền. Dì bác sĩ đó hỏi ông ấy rằng có muốn đổi hai triệu lấy mạng của ông ấy không, cha em đã đồng ý! Chị ơi, em không cần tiền, em cần cha! Cha em không thể chết!” Cô bé với mái tóc tết, tóc tai bù xù, mặc một chiếc áo chui đầu cổ tròn viền hoa ố vàng rất cũ, trông chưa đến mười tuổi, nước mắt giàn giụa.

Nghe những lời cô bé nói, Hạ Hòa cảm thấy cả người mình không ổn nữa!

Rõ ràng là bị dị ứng với penicillin, nhưng lại nói là không dị ứng, vì hai triệu tiền bồi thường sao?

Cho nên, hồ sơ bệnh án là làm giả sao? Nếu không, lúc trước khi làm phẫu thuật, Vương Cường này có thể đã c.h.ế.t vì dị ứng với penicillin rồi!

Thời đại này vẫn chưa phổ cập hồ sơ bệnh án điện tử, không có hồ sơ điện tử để kiểm tra, đều là hồ sơ bệnh án viết tay, nhưng cô không thấy bất kỳ dấu vết chỉnh sửa nào trong hồ sơ bệnh án, hồ sơ bệnh án là đều là do Nhiếp Hồng, bác sĩ điều trị chính của Vương Cường viết!

Nghĩ đến nay, toàn bộ da đầu cô đều tê dại.

Tại sao Nhiếp Hồng lại muốn Vương Cường này làm như vậy? Thuần túy là thấy gia đình anh ta khó khăn, để anh ta đánh đổi mạng sống lấy tiền?

Nhưng cô ta là một bác sĩ!

Sao có thể làm ra loại chuyện khiến người khác phẫn nộ như vậy?!

Nhất định còn có âm mưu sâu xa hơn!

Nếu như vừa rồi cô kê penicillin, bây giờ Vương Cường đã cấp cứu rồi, người chịu trách nhiệm chắc chắn là cô. Nhưng có hồ sơ bệnh án trước đây của Nhiếp Hồng làm bằng chứng, trách nhiệm chính cũng không phải là cô, mà là Nhiếp Hồng mà…

“Bác sĩ Hạ, sao em lại ở đây? Anh đang đợi em để họp đấy!” Tiêu Nhiên tìm tới, cao giọng nói.

Hạ Hòa dỗ dành cô bé, bảo cô bé trước hết đừng nói với cha cô bé chuyện này, cô hứa với cô bé sẽ cứu cha cô bé, đưa cô bé về phòng bệnh trước, sau đó vẫn kê penicillin, nhưng thuốc nằm trong tay cô, không đưa cho y tá.

“Anh trai, anh nói thật cho em biết, tại sao anh và Nhiếp Hồng kết hôn rồi lại ly hôn ở Mỹ?!” Không có ai trong phòng làm việc, Hạ Hòa hỏi Tiêu Nhiên.

Cô và Nhiếp Hồng, không thù không oán, tại sao chị ta muốn hãm hại cô?!

“Hạ Hạ, người phụ nữ đó đã làm gì em?” Vẻ mặt của Tiêu Nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi.

“Anh trả lời câu hỏi của em!” Hạ Hòa lạnh lùng nói.

Tiêu Nhiên đã ngoài ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt bất lực và phân nộ nói: “Nhiếp Hồng, cô ta chính là một kẻ thần kinh đa nghi! Anh không thể sống với cô ta!”

Hạ Hòa một tay ôm ngực, một tay đỡ trán, chuyện hôm nay quả thực là làm mới tam quan của cô.

Từ nhỏ cô đã có ước mơ làm bác sĩ, không chỉ là vì mẹ của cô là bác sĩ, mưa dầm thấm lâu, mà còn là cảm thấy bác sĩ là một nghề rất thiêng liêng!

Thiên thần áo trắng, tài giỏi nhân hậu.

Chữa bệnh cứu người, cao cả biết bao! Nhưng bây giờ, hành vi của Nhiếp Hồng khác gì đao phủ?!

Cô kể cho Tiêu Nhiên nghe chuyện xảy ra vừa rồi.

Sắc mặt của Tiêu Nhiên sa sầm, xoay người định ra ngoài, nhưng bị Hạ Hòa kéo lại, ánh mắt của cô nhìn vào một điểm nào đó, trầm giọng nói: “Nghề bác sĩ này là thiêng liêng, nhưng bác sĩ cũng là người, nếu là người, nhân phẩm sẽ chia cao thấp sang hèn. Người như Nhiếp Hồng, căn bản không có tư cách làm bác sĩ! Vì vậy, phải tóm cô ta ra!”

——

“Chủ nhiệm Nhiếp, bệnh nhân đó của Hạ Hòa, không biết làm sao, đột nhiên được đẩy vào phòng cấp cứu rồi!” Tiểu Ôn hào hứng chạy đến phòng làm việc của Nhiếp Hồng, kích động nói.

Rốt cuộc là chuyện gì?!” Nhiếp Hồng nghiêm túc hỏi.

“Hình như là bị dị ứng với penicillin!” Tiểu Ôn lại nói, bị Nhiếp Hồng trách mắng, “Mau đi cứu người, đừng có tụ tập vớ vẩn!”

Sau khi đuổi Tiểu Ôn đi, chị ta nhanh chóng lấy một quyển hồ sơ bệnh án từ trong ngắn kéo ra, đeo khẩu trang lên, lặng lẽ đi đến phòng làm việc của Hạ Hòa…

Loading...