Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 642
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:36
Lượt xem: 2
Chưa từng có một người xa lạ nào gọi cậu là “Tiểu Thất”, Dạ Thất xoay người lại, vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng như quân bài Poker, biểu cảm không chút thay đổi, nhưng đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm kia đã tập trung hơn.
Cậu nghiêm túc đánh giá nữ minh tinh này, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một người phụ nữ mặc sườn xám ngồi trước cửa, ôm cây đàn tỳ bà và đàn hát.
Nhưng sao cô ta lại nhận ra cậu?!
Cô ta cũng nhớ rõ kiếp trước của bản thân sao?
“Em biết gọi anh như vậy có chút đường đột!” Hình Băng Tư bước lên hai bước, vẻ mặt đầy hối lỗi nói: “Em là người nhà họ Hình ở tỉnh H, khi còn nhỏ, em thường đến nhà họ Dạ tìm anh chơi cùng, anh không nhớ sao?”
Thấy dáng vẻ không nhớ gì của Dạ Thất, Hình Băng Tư có thể hiểu được hồi còn nhỏ, đầu óc của cậu không tốt lắm, không nhớ cô ta là chuyện bình thường.
“Mẹ em và mẹ anh là bạn thân, khi còn nhỏ em và mẹ thường đến nhà họ Dạ tìm anh, mẹ em còn muốn nhận đưa anh về nhà nuôi, nhưng chú Dạ không đồng ý!” Hình Băng Tư nói tiếp.
Cậu chưa từng gặp mặt người “mẹ” mà cô ta đang nói đến, chỉ nhìn thấy qua một tấm ảnh, Trang Tĩnh Nghi. Cậu không có chút ấn tượng với những gì cô ta vừa nói.
Nhưng lúc này một người phụ nữ trung niên bước đến, cử chỉ của bà ta rất tao nhã, trên mặt nở nụ cười nhân hậu đi đến bên cạnh Dạ Thất, thân thiết nói: “Tiểu Thất! Con có nhớ dì không?”
Hình Băng Tư đi đến bên cạnh người phụ nữ đó, thân mật ôm lấy cánh tay bà ta.
“Dì Phương?” Dạ Thất nhìn người phụ nữ trước mắt, hoài nghi hỏi.
Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng trong trí nhớ của cậu có một người dì tốt bụng thường đến nhà họ Dạ thăm cậu, còn ôm cậu khóc.
Hốc mắt Phương Mi đỏ lên, gật đầu nói: “Tiểu Thất, nhiều năm không gặp, cháu đã trở thành người lớn và khỏe mạnh như vậy! Mấy năm nay dì luôn ở nước ngoài. Đúng rồi, đây là con gái của dì, chính là Nhạc Nhạc, con không có ấn tượng sao?”
Nếu lúc trước cậu không có chút ấn tượng nào với những lời nói của nữ minh tinh này, bây giờ nhìn thấy dì Phương, cậu liền có ấn tượng.
Trong ký ức, dì Phương thường dẫn theo một cô bé đến nhà họ Dạ thăm cậu.
Cậu lịch sự, lễ phép gật đầu rồi đưa Phương Mi và Hình Băng Tư đi gặp Diệp Kiều.
Diệp Kiều nghe thấy bà Phương này là bạn thân của mẹ ruột Dạ Thất nên vô cùng lịch sự với bà ta, hai người nói rất nhiều chuyện khi Dạ Thất còn nhỏ, phần lớn là dáng vẻ đáng thương của cậu vì bệnh tự kỷ hồi còn nhỏ, Diệp Kiều càng nghe càng đau lòng thay con trai.
Sau khi nói chuyện, các khách quý lần lượt vào chỗ ngồi.
“Tại sao tôi không ngồi cạnh Tiểu Thất hay mẹ của tôi?” Lục Tiểu Vũ tìm thấy chỗ ngồi của mình ở hàng ghế thứ ba, cô liền cau mày, có chút khó chịu nói.
Ở hàng thứ hai, ngồi bên trái Dạ Thất là Hình Băng Tư, bên phải là Diệp Kiều và ngồi bên phải Diệp Kiều là Hoa Nhụy.
“Đại ca Tiểu Vũ, chẳng lẽ chú không xứng ngồi bên cạnh cháu sao?” Tiện Tiện Smart nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Vũ liền hỏi với giọng điệu đầy bi thương.
Lục Tiểu Vũ chán ghét nhìn Tiện Tiện đã ba mươi mấy tuổi vẫn là cẩu độc thân: “Tại sao cháu lại ngồi cạnh chú?!”
Cô vẫn miễn cưỡng ngồi xuống. Tiện Tiện với dáng vẻ vô cùng trầm ổn của tuổi ngoài ba mươi, vẻ mặt cưng chiều, mỉm cười nói: “Đại ca, cái này gọi là duyên phận!”
Lúc này, Hình Băng Tư quay đầu lại, phát hiện hóa ra bản thân đang ngồi ở vị trí của em gái Dạ Thất, trái tim nảy lên, nhưng cô ta đã cho người thay đổi vị trí, có lẽ sẽ không phát hiện?
Hóa ra, để có thể ngồi bên cạnh Dạ Thất, cô ta đã cho người đổi vị trí ban đầu của mình với vị trí của người tên “Tiểu Vũ”, đương nhiên trước đó họ đều nghĩ rằng người tên “Tiểu Vũ” là một nhân vật không quan trọng!
Diệp Kiều nhìn thấy ngồi bên tay trái của Dạ Thất không phải Lục Tiểu Vũ mà là nữ minh tinh này liền hiểu rõ mọi chuyện.
Từ trước đến nay, cô là “chuyên gia giám định kỹ nữ”, nhưng không nói điều này với con trai. Loại chuyện này cậu nên tự giải quyết.
Con trai bảo bối này của cô, ở trường hợp này luôn nổi bật hơn bất cứ minh tinh đang nổi nào. Cũng có rất nhiều cô gái lao vào cậu.
Nhưng từ trước đến nay, trong mắt đàn ông nhà họ Lục chỉ có một nàng dâu.
Bởi vì bữa tiệc bị hoãn lại nên đã mười giờ tối, Dạ Thất vẫn chưa thể đến bệnh viện đón Hạ Hòa tan làm, cậu gửi tin nhắn cho cô, Hạ Hòa lập tức trả lời bảo cậu cứ bận việc đi, cô tự về nhà, nhưng cậu phải giữ khoảng cách với người khác giới.
“Tôi bảo cậu đi đón Hạ tiểu thư, cô ấy đâu?!” Vừa lên xe, Dạ Thất không nhìn thấy Hạ Hòa trong xe liền bất mãn nói với tài xế.
“Tổng giám đốc Lục, khi tôi đến bệnh viện, cô Hạ đã tự mình bắt xe về rồi!” Tài xế trả lời.
Dạ Thất lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hòa, xác định cô đã về đến nhà, cậu mới yên tâm không vội vã trở về mà bảo tài xế chạy đến nhà hàng mua đồ ăn khuya rồi mới về nhà.
Vừa vào cửa, trong phòng không hề bật đèn, cậu mở đèn lên cũng không nhìn thấy bóng dáng Hạ Hòa.
Bật đèn trong phòng ngủ chính lên, nhìn thấy chăn bông trên giường phồng cao, cậu cau mày, đã nói tối nay về sẽ ăn cô, vậy mà cô lại đi ngủ trước!
Người đàn ông mặc lễ phục sẫm màu, thắt nơ ở cổ bước đến mép giường, cậu còn chưa kịp cởi quần áo, ngồi xuống liền nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bửng, “Sao vậy? Không khỏe sao?”
Cậu vừa nói vừa đặt bàn tay to lớn lên trán cô, “Không nóng…… có phải mệt quá không?”
Thấy cô uể oải, ỉu xìu, cậu dịu dàng hỏi.
Cậu không còn dáng vẻ tối nay không ăn cô không được như lúc chiều ở bệnh viện, bây giờ cậu chỉ quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Ừm… em mệt lắm… còn buồn ngủ nữa…” Hạ Hòa lười biếng nói, nhìn cậu đứng ở đầu giường, tháo nơ cổ ra rồi cởi áo khoác tuxedo, cởi nút tay áo và tháo đồng hồ ra.
“Có đói bụng không? Bên ngoài có đồ ăn khuya, anh lấy cho em ăn nhé?”
Hạ Hòa lắc đầu.
“Vậy em ngủ trước đi. Anh tắm rửa xong sẽ quay lại ôm em ngủ!” Cậu quan tâm nói.
“Tiểu Thất… Anh nói tối nay sẽ ăn em…” Hạ Hòa lười biếng nói.
Dạ Thất xoay người cười khổ: “Anh không phải cầm thú!”
Tiểu Hạ Tử đã mệt mỏi như vậy rồi, nếu cậu vẫn ăn cô thì có khác gì cầm thú chứ?!
Cậu xoay người tiếp tục đi vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của cô từ phía sau truyền đến: “Tiểu Thất, thực sự rất nóng…”
Chẳng lẽ cô thật sự khó chịu sao?
Vẻ mặt Dạ Thất trở nên nghiêm túc, cậu lập tức bước đến ngăn tủ tìm hộp thuốc, lấy một cái nhiệt kế ra, đi đến mép giường và ngồi xuống, “Ngoan, đo nhiệt độ cơ thể nào!”
Cậu lắc lắc nhiệt kế, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa tập trung, quay đầu lại nói: “Sao lại nóng như vậy?”
Nói xong, cậu kéo chăn bông xuống, vừa kéo đến phần n.g.ự.c của cô, cậu sửng sốt……
Sợi dây mỏng màu đỏ cam treo trên phần vai thon gầy trắng nõn, đi ngang qua xương quai xanh và tụ lại thành một hình chữ V tăng hiệu quả của váy lụa, vị trí trung tâm là một khe núi gợi cảm đến mức sắp lấy mạng người, và màu trắng chói mắt……
Chỉ thấy mặt cô càng đỏ hơn, răng cắn chặt môi dưới, vô cùng ngượng ngùng.
“Tiểu Hạ Tử!”
“Hửm?”
“Em đang quyến rũ anh sao?!” Tiểu Thất gia vừa thành niên vẫn chưa hiểu mọi chuyện thế nào, với nhận thức muộn màng, sự nghi ngờ và khẳng định, cậu dùng sức nuốt cổ họng khô khan xuống, nói.
Hạ Hòa lấy hết dũng khí ngồi dậy, quỳ trên giường, hai tay ôm lấy cổ cậu, “Anh đoán xem? Tiểu Thất gia!”
“Anh thu hồi lời nói vừa rồi!” Dạ Thất cắn răng nói.
“Lời nói gì?” Đôi môi cô gần như chạm vào môi cậu.
“Ông đây chính là cầm thú!” Cậu nói chắc như đinh đóng cột, vừa dứt lời liền lao vào cắn chặt môi cô!
Nụ hôn nồng nhiệt khiến gương mặt Hạ Hòa càng đỏ hơn, giống như con tôm nấu chín, áp trán vào cậu, ngượng ngùng nhìn cậu.
Trước kia, khi Dạ Thất chưa thông suốt, cô giống như tài xế già luôn trêu chọc cậu, bây giờ, cô vẫn trêu cậu, sao có thể buông tha cho cô như trước chứ!
Hơn nữa, cô còn mặc đồ gợi cảm như vậy!
“Chỉ một lần, không được quá nửa tiếng!” Cô bá đạo nói. Vách tường ở đầu giường treo một bảng “Quy tắc của bạn trai” được đóng thành khung tranh, sau khi khung tranh được gửi đến nhà, cô nhìn Dạ Thất ý bảo cậu đích thân treo nó lên.
Một lần, còn không được vượt quá nửa tiếng!
Dạ Thất cắn chặt răng, “Nếu một lát nữa em muốn nhiều hơn, thì phải làm thế nào?”
“Hả?! Thất gia, em là người thiếu ngược như vậy sao?” Hạ Hòa vô cùng tự tin nói.
Khóe miệng Dạ Thất lộ ra nụ cười đen tối, đẩy cô xuống giường…
Trên khăn trải giường màu xanh biển, mái tóc đen xõa dài của cô gái giống như thác nước cuồn cuộn, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng đỏ. Trên cơ thể mềm mại, trắng nõn và hoàn mỹ kia là chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ cam……
Ánh mắt người đàn ông rực lửa, cởi nút áo sơ mi ra, nhìn món “tráng miệng” vô cùng hấp dẫn trên giường.
Mấy năm nay, cậu đã tăng năm ký, thể trọng tăng, cơ bắp cũng phát triển, vai rộng hơn trước, cơ bắp rắn chắc hơn trước nhiều…… Cậu không còn là chàng trai yếu ớt của trước đây nữa, cậu là một người đàn ông cấm dục khi mặc quần áo, còn khi cởi quần áo là người đàn ông cầm thú bùng nổ hoocmon nam tính!
Hạ Hòa cảm thấy adrenalin của mình đang tăng vọt!
Càng nóng hơn……!
Lúc này, cô muốn đẩy cậu ra!
Nhưng Thất cầm thú không cho cô cơ hội phản công, cậu cởi quần tây ra rồi vội vàng đè lên người cô, “Ấy…… Thất gia, anh không đi tắm sao? Mùi nước hoa thật nồng!”
Là mùi hương của phụ nữ.
“Em không ghen sao?” Cậu đè lên người cô, nhàn nhạt hỏi.
“Ghen với nữ vương Kiều sao?” Hạ Hòa cười nói.
“Rất nhiều chim yến oanh nhìn thấy anh giống như yêu tinh nhìn thấy Đường Tăng!” Dạ Thất trầm giọng nói, cố ý khiêu khích cô.
Hạ Hòa rất vui.
“Em còn cười?! Không sợ người đàn ông của em bị người khác cướp mất sao?” Cậu bất mãn nói.
“Không sợ! Trong mắt Tiểu Thất gia chỉ có em!” Hạ Hòa vô cùng tự tin nói, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu.
Hơn hai năm sớm chiều bên nhau, cô đã quá hiểu cậu!
“Đúng! Chỉ có một mình yêu tinh Tiểu Hạ Tử này thôi!” Cậu gằn giọng nói. Tay vén váy cô lên đến khi không thể vén được nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô, cả người cuộn tròn như con tôm……
“Ưm… Thất Cẩu Tử! Anh học thói xấu rồi! Mau lên……!”
“Tiểu Hạ Tử, sắp hết nửa tiếng rồi! Làm sao bây giờ? Anh phải đi ra ngoài!” Người đàn ông ngồi trên sô pha, tay phải cầm đồng hồ, nhìn thời gian, cô gái nhỏ ngồi trong lòng, không an phận, liên tục cử động trên người cậu!
Nửa tiếng?
Nhanh vậy sao?
Cô vẫn đang dở dang, rất khó chịu mà!
Quả nhiên cậu cố ý!
Cậu nhấc eo cô lên, chuẩn bị rời đi nhưng bị cô quấn chặt lấy. Cô nhẹ nhàng cầu xin cậu, khóe mắt cố nén ra nước mắt.
Dạ Thất xấu xa đắc ý mỉm cười, “Lúc tỉnh dậy đừng trách anh đấy!”
—
Hạ Hòa nằm trên giường, lần nữa tức giận và hoài nghi cuộc sống, Thất Cẩu Tử đã không còn là Thất Cẩu Tử năm đó nữa.
Cậu không chỉ biến thành một con ch.ó sói lớn mà còn đen tối, xảo trá!
Cô nói phải làm xong việc trong nửa tiếng, kết quả cậu dụ dỗ cô, cho cô sự ngọt ngào nhưng không để cô sung sướng, nào ngờ đã hết nửa tiếng, cô không thể không khóc lóc cầu xin cậu thêm nửa tiếng nữa!
Tiếng di động vang lên, cô vừa bắt máy, Vương Khả Khả giống như ăn trúng thuốc nổ, oang oang nói: “Tớ nói này Hạ Hạ, có phải cái cô Hình Băng Tư kia bị bệnh không?! Cô ta thật sự không biết Tiểu Thất gia đã có bạn gái, hay cô ta giả vờ không biết?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-642.html.]
Hạ Hoà còn chưa tỉnh táo hẳn, thì đã nghe thấy Vương Khả Khả trong điện thoại không ngừng bla bla các thứ, cô cũng chỉ lười biếng mà ngáp một cái, “Vương Khả Khả, cuối cùng là cậu muốn nói gì vậy?”
Vương Khả Khả lại càng tức giận hơn, “Hạ Hoà cậu cái con bé c.h.ế.t tiệt này, trái tim cậu bao dung đến thế sao?! Mình mất công nói hết nửa ngày bạn trai cậu bị một con btch cọ nhiệt, vậy mà cậu vẫn nghe không hiểu? Cậu đó mau mở Weibo lên xem đi, xem hotsearch! Người hâm mộ của con nhỏ đó vẫn không biết xấu hổ mà nói là do blogger tự dẫn dắt dư luận, còn không phải là con nhỏ bỏ tiền tự mua blogger đăng những thứ đó sao! Btch! Sau này mình không bao giờ xem phim của cô ta nữa!”
Làm chị em cây khế với Hạ Hoà, nhưng trong thời khắc mấu chốt, đương nhiên là Vương Khả Khả vẫn hướng về chị em mình!
Hơn nữa, chị em cây khế, còn có hạn sử dụng bền hơn hoa thật!
Hạ Hoà lướt Weibo một vòng, bấm vào đề tài nóng nhất, mới hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra.
Hoá ra là Dạ Thất cùng một nữ minh tinh lên hot search.
Nữ minh tinh đó tên là Hình Băng Tư, là một tiểu hoa đán đang nổi. Mấy blogger hóng chuyện kia nói, một người chưa bao giờ có bất cứ tương tác nào với các ngôi sao nữ như Dạ Thất, vậy mày tối hôm qua lại phá lệ mà tương tác với Hình Băng Tư!
Kèm theo đó còn có bức hình chụp chung của hai người họ, rồi hình ngồi chung với nhau, còn có cả hình chụp Hình Tư Băng ngồi bên cạnh Dạ Thất thì thầm vào tai cậu.
Có người nói, đây là do Dạ gia đang muốn quảng cáo cho thương hiệu trang sức dưới trướng, cũng có người nói, Dạ Thất cùng Hình Băng Tư là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, thậm chí còn có người nói, hai người họ đã được đính ước từ bé!
Nhìn thấy những thứ đó, trong lòng Hạ Hoà cũng không cảm thấy gợn sóng gì cả, cô cho rằng, hoặc là do người phụ nữ cố ý ăn vạ Dạ Thất, hoặc cũng có thể là Dạ Thất đang quảng cáo cho thương hiệu trang sức.
Nhưng mà, vế sau lại không đúng lắm, bởi vì thương hiệu trang sức của Dạ gia đi theo con đường cao cấp, không cần phải dùng đến những phương thức quảng cáo rẻ tiền như vậy.
Nếu như là vế trước, vậy thì sao đã 10 giờ rưỡi rồi, mà nhiệt độ vẫn còn chưa hạ xuống?
Với tính cách của Dạ Thất, huỷ hợp đồng đại diện của nữ minh tinh này cũng coi là nhẹ rồi!
Mà giờ, là giờ làm việc buổi sáng, cô cũng không tiện mà gọi điện hỏi cậu, mới vừa tắm rửa xong, thì đã nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đi, hôm nay khoa cấp cứu nhờ cô qua giúp một tay.
“Lục tổng, lần này toàn bộ cửa hàng trang sức dưới trướng chúng ta trên khắp cả nước đều vô cùng cảm kích ngài!” An Thần bước vào văn phòng tổng giám đốc, vẻ mặt cũng vô cùng vui mừng mà nói.
Anh ta cho rằng, vốn Lục tổng không hạ lệnh dập tắt hotsearch là vì để quảng cáo cho thương hiệu trang sức dưới trướng.
Dạ Thất đặt bút xuống ký tên, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn sang vẻ mặt vui mừng của An Thần, “An Thần, sao mắt nhìn của anh lại low như vậy?”
An Thần ngơ ngác không hiểu gì.
“Vậy, vậy, ý của ngài là, ngài thật sự có ý với cô Hình sao?” An Thần kinh ngạc mà hỏi.
Anh ta vừa dứt lời, Dạ Thất liền cầm một cái chặn giấy bằng phỉ thuý ném vào người anh ta, An Thần theo bản năng muốn tráng đi, nhưng anh ta nào dám chứ!
Một khối phỉ thuý cứng rắn màn đập vào chiếc mũi cao thẳng của anh ta, anh ta phải chụp lấy, tránh cho nó bị rơi vỡ, rồi lại trừ tiền lương của anh ta!
Một hương vị chua xót đập vào mũi làm anh ta như muốn bật khóc thành tiếng!
“Sau này làm việc nói chuyện gì, thì cẩn thận cái não heo của anh một chút!” Dạ Thất lạnh lùng mà nói, cậu đứng dậy, bước đến bên cửa sổ sát đất.
An Thần buồn bã mà gật đầu, muốn khóc cũng không được.
Trong lòng hát thầm: Suy nghĩ của tổng tài, đừng hòng đoán được!
Dạ Thất đứng bên cửa sổ sát đất, trong đầu hiện lên hình ảnh của kiếp trước, đó là cảnh tượng về một thời đại chiến tranh loạn lạc, khói lửa không ngừng……
Năm ấy, cậu mười hai tuổi, giặc ngoại xâm tàn sát người dân trong thành, cậu được một ca kỹ của thanh lâu thu nhận, nên tránh được một kiếp.
Lại trùng hợp, ca kỹ đó chính là Hình Băng Tư.
Đêm khuya, bọn giặc vây quanh thanh lâu, một cô nhóc làm ở nhà bếp chui vào trong căn phòng cậu đang trốn, kéo cậu bỏ chạy, cậu vẫn còn nhớ rất rõ, cô nhóc đó là một bé câm, đã giúp cậu thoát ra ngoài bằng đường hầm nhỏ bên dưới đống cỏ khô trong nhà bếp……..
Chỉ là cậu không biết được, cô bé câm đó bởi vì thả cậu đi, mà đã bị đám giặc g.i.ế.c hại.
Cậu càng không biết được, sở dĩ ca kỹ ở kiếp trước cứu cậu, bởi vì cô ta biết cậu là con trai của Thiếu soái Lục, muốn đích thân nộp cậu cho giặc để tranh công. Mà người cứu cậu thật sự, chính là cô bé câm làm trong bếp kia.
Tối hôm qua Hình Tư Băng chụp hình với cậu, cậu cũng không từ chối. Lúc cô ta ngồi bên cạnh cậu cứ liên tục nói nhỏ vào bên tai, nhưng cậu cũng không quan tâm. Hôm nay lên tin tức, cậu cũng không có bất cứ chỉ thị gì, cứ coi như báo đáp ân huệ kiếp trước, cho cô ta cọ chút nhiệt.
Sau khi Dạ Thất hoàn hồn lại, liền lấy điện thoại gọi cho Hạ Hoà, nhưng không ai nghe máy, đồng hồ báo thức vang lên, đã đến thời gian thu thức ăn, cậu lập tức đi đến chỗ máy tính.
Suốt hai năm nay, dù có bận thế nào, cậu cũng sẽ trộm thức ăn của cô trước, rồi lại giúp cô thu thập thức ăn!
“Khó trách tối hôm qua, lúc tan tầm cô ta lại về một mình, hoá ra là bị thất sủng rồi!” Hạ Hoà vừa bước vào phòng nghỉ, đã nghe thấy Tiểu Ôn và Tiểu Tống lại đang bàn tán về cô.
Nhìn thấy cô bước đến, bọn họ cũng không khiêm tốn lại, hiển nhiên là vì cô đã mất đi chỗ dựa, nên bọn họ có thể không kiêng nể gì mà nói móc cô.
“Cô ta vốn cũng chỉ là cô bé lọ lem, sao có thể so sánh với ngôi sao lớn người ta chứ?!”
“Nghe nói Hình Băng Tư này còn được đính ước từ nhỏ với Lục tổng nữa đó!”
Hạ Hoà vẫn cứ như là đang nghe tin tức của người khác, cô mặc áo blouse vào, cầm theo bình nước, nhanh chóng đi đến khoa cấp cứu. Tối hôm qua, cậu cũng coi như nghe lời, dụ dỗ cô hai lần rồi cũng không lăn lộn với cô nữa, cho nên hôm nay cô cũng không thấy mệt lắm.
Cứ coi như là tập thể dục thôi.
Hôm nay, trên đường đến khoa cấp cứu, ánh mắt của những đồng nghiệp có quen biết với cô đều không đúng lắm, nhưng cô vẫn coi như không có chuyện gì mà cất tiếng chào hỏi bọn họ như thường ngày.
Cho đến khi Tiêu Nhiên nhìn thấy cô, anh ta liền đi đến bên cạnh, tỏ vẻ quan tâm.
“Chủ nhiệm Tiêu, anh cứ yên tâm, bọn em vẫn ổn!” Hạ Hoà đeo khẩu trang lên, cất tiếng nói.
“Lần này là tên nhóc đó là bị úng não rồi đúng không?! Không biết làm như vậy, là vô cùng không tôn trọng người bạn gái là em sao?!” Tiêu Nhiên thay cô lên tiếng bênh vực kẻ yếu.
“Chủ nhiệm Tiêu, anh hiểu marketing là gì không? Em nói lại, bọn em vẫn rất tốt! Đúng rồi, chuyện của anh với y tá Hứa khoa mình là sao vậy?” Hạ Hoà quay ngược lại tám chuyện của anh ta.
Tiêu Nhiên liền trầm mặt xuống, vội vàng xoay người.
Đến chiều, hotsearch vẫn còn đó, phóng viên liên hệ đương sự nhà gái, nhưng bên phía Hình Băng Tư tỏ thái độ, cô ta vất vả quay phim trong đoàn, không tiện làm phiền.
Nhưng lúc Hạ Hoà làm việc, điện thoại luôn tắt tiếng, chứ đừng nói là chú ý đến chuyện này.
Chỉ là mỗi khi hai con người làm cho người phát ghét như ruồi nhặng kia đi ngang qua cô, đều cố ý đề cập đến chuyện đó.
Ba giờ chiều, đại sảnh khoa cấp cứu được một phen xôn xao, Hạ Hoà liền chạy ra, cô còn tưởng rằng có rất nhiều người bị thương, kết quả, chỉ có một người phụ nữ mặc đồ cổ trang được đẩy đến, đi theo phía sau còn có mấy chục người, mà bọn họ còn đang cầm điện thoại liên tục chụp hình người phụ nữ kia.
“Bác sĩ đâu rồi?!”
DTV
Hạ Hoà đeo khẩu trang lên, bước đến tiếp đón, “Là tôi!”
“Bác sĩ, cô Hình của chúng tôi treo dây cáp quay phim rồi bị ngã, cô ấy thấy đau chân! Cô mau khám thử xem!” Một người đàn ông cao lớn trông giống như bảo vệ, cất tiếng nói với Hạ Hoà.
“Mau đưa vào phòng cấp cứu số 2!” Hạ Hoà nói với y tá, phía sau còn có không ít người muốn đuổi theo chụp hình, nhưng đều bị Hạ Hoà cản lại, đóng cửa phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu số 2, chỉ còn lại diễn viên nữ cùng trợ lý của cô ta.
“Còn ngây ra đó làm gì?! Mau chóng thông báo cho truyền thông đăng tin đi!” Hạ Hoà mới vừa đến bên giường bệnh, đã nghe thấy diễn viên nữ trang điểm đậm mặc đồ cổ trang kia ra lệnh cho cô trợ lý.
“Chị Hình, như vậy phải nói thế nào?”
“Cô làm trợ lý kiểu gì vậy?! Cứ nói là diễn viên nổi tiếng cô Hình Băng Tư, bởi vì mệt mỏi quá độ, khi đóng phim vô ý bị thương, hiện đang chữa trị tại bệnh viện!” Hình Băng Tư vội vàng nói.
Hôm nay đúng là ngày may mắn của cô ta, hotsearch trước còn chưa hạ nhiệt, thì đã có thêm cái nữa!
Chị gái, cô đến bệnh viện để đóng phim à?!
Hạ Hoà đang chuẩn bị khám bệnh cho cô ta, thật sự cạn lời!
Trong chốc lát cô bỗng phát hiện ra, hình như đã nghe thấy tên của diễn viên này ở đâu rồi, cẩn thận hồi tưởng mới phản ứng lại, thì ra là vị đang có tai tiếng với bạn trai cô.
“Bác sĩ! Cô ngây người ra làm gì?! Mau khám bệnh cho tôi đi!” Hình Băng Tư thấy Hạ Hoà ngây người bất động, lập tức cất tiếng quát.
Hạ Hoà bước đến, “Xin hỏi, cô bị thương ở đâu?”
“Mắt cá chân!”
Hình Băng Tư chỉ vào mắt cá chân phải, Hạ Hoà mang bao tay vào, vén váy cô ta lên, nhìn sang mắt cá chân trái, có hơi chút sưng đỏ, cô đưa tay miết nhẹ, “Đau không?”
“Đau! Xịt……..Có phải bị thương đến xương rồi không?!”
“Cái này phải chụp X-quang mới chắc chắn được! Nhưng mà, trông cô cũng không đau lắm, hẳn là không bị thương vào xương.”
“Ai nói tôi không đau?! Tôi đau sắp c.h.ế.t luôn rồi! Tiểu Trần, cô mau chụp cho tôi một tấm, đăng lên Weibo đáp lại một tiếng!” Hình Băng Tư vừa nói lập tức tỏ ra vẻ đau đớn không chịu nổi, Hạ Hoà vội vàng tránh ra, để cho trợ lý cô ta chụp hình.
“Bác sĩ, cô mau qua đây! Cô qua đây bày tư thế khám mắt cá chân cho tôi!” Lúc này, Hình Băng Tư từ diễn viên biến thành đạo diễn, cất tiếng chỉ huy Hạ Hoà.
Hạ Hoà: “.............”
Rõ ràng là không đau lắm, vậy mà lại tỏ vẻ rất đau, còn muốn cô phối hợp chụp ảnh!
Thật đúng là mở rộng tầm mắt!
Diễn viên các người thật biết diễn!
Nếu như đặt suy nghĩ này vào kỹ thuật diễn xuất, thì làm gì có nhiều phim rác đến như vậy!
Cô vẫn là phối hợp chụp hình, sau khi trợ lý chụp xong, liền dùng Weibo của phòng làm việc đăng lên.
Hạ Hoà kê toa, để bọn họ đi chụp X-quang kiểm tra xương.
Bởi vì là minh tinh, có sức ảnh hưởng, sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác khám bệnh, bệnh viện thường sẽ mở đường tắt cho bọn họ, không đến mười phút đã có phim chụp, đến lúc đó, tin tức Hình Băng tư đóng phim bị thương đang cấp cứu tại bệnh viện cũng đã lên hot search.
Người không biết còn tưởng cô ta bị thương nặng đến độ nào!
“Cô Hình, từ phim chụp, cô không bị thương vào xương, chỉ là bong gân nhẹ, dùng thuốc xịt vài lần là ổn, chú ý nghỉ ngơi.” Hạ Hoà xem phim chụp xong, cô nghiêm túc nói.
“Bác sĩ, tôi muốn nhập viện quan sát! Còn nữa, một lát có phóng viên đến phỏng vấn, mong cô phối hợp một chút, cứ nói là gãy xương rồi.” Hình Băng Tư nói, ý bảo trợ lý,
Trợ lý liền nhét một bao lì xì vào tay Hạ Hoà, nhưng Hạ Hoà vội vàng từ chối.
“Thật xin lỗi! Tôi là bác sĩ, căn cứ theo nguyên tắc tìm kiếm sự thật, tôi sẽ không phối hợp với các người làm như vậy!” Hạ Hoà cất tiếng từ chối.
“Hừ! Một bác sĩ cỏn con như cô mà nói chuyện kiểu gì vậy?! Chỉ là bảo cô nhận phỏng vấn từ phóng viên, phối hợp diễn kịch một chút thôi, có phiền gì cô đâu chứ?! Có phải cô còn không biết tôi là ai không?!” Hình Băng Tư kiêu căng ngạo mạn nói với Hạ Hoà mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang.
“Cô là bệnh nhân của tôi!” Hạ Hoà thấp giọng mà nói.
“Cô là ngốc thật hay giả ngốc vậy?! Không thấy tôi trên phim truyền hình, thì cũng phải thấy tôi trên quảng cáo chứ?!” Hình Băng Tư lại một lần nữa kiêu căng ngạo mạn mà nói.
“Cô Hình, cô đừng nóng, cô ta không phối hợp, chúng tôi phối hợp với cô!” Người lên tiếng là Tiểu Ôn, hôm nay cô ta cũng Tiểu Tống cũng được điều đến khoa cấp cứu, lập tức bước đến, cất tiếng nịnh nọt.
“Bác sĩ Ôn, bác sĩ Tống, ở đây có việc của hai người sao?!” Hạ Hoà lạnh lùng mà nói.
“Vị bác sĩ này, tôi cứ muốn để cho hai cô ấy khám bệnh cho tôi!” Hình Băng Tư cất tiếng nói.
“Cô Hình, cô phải hiểu cho cô ta, cô ta ghen tị vì cô làm bạn gái hiện tại của Lục tổng đó!” Tiểu Tống bước đến, cất tiếng nịnh nọt, “Cô Hình, cô cùng Lục tổng, thật sự là đính ước từ nhỏ sao?”
Nhắc tới Dạ Thất, trên mặt Hình Tư Băng lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, cô ta cũng không ngờ, vậy mà Dạ Thất lại có ý với cô ta, tuy rằng sẽ không nghi ngờ rằng cô ta bỏ tiền mua blogger viết như vậy, nhưng với năng lực của cậu, nhất định sẽ dìm hotsearch đó xuống.
Kết quả, cậu lại không dìm, như vậy có phải là đồng nghĩa với việc, cậu cũng có ý với cô ta?
“Chúng tôi đương nhiên là như vậy rồi! Hai nhà chúng tôi có quen biết nhiều đời, mẹ của anh ấy và mẹ tôi là bạn thân, từ khi chúng tôi còn quấn tã, mẹ của anh ấy đã đính ước cho chúng tôi.” Hình Băng Tư tỏ vẻ hạnh phúc tươi cười mà nói.
Trên thực tế, năm đó lúc cô ta được mấy tuổi, nhìn thấy Dạ Thất là một tên ngốc thì vô cùng ghét bỏ cậu, sau này cũng không thèm sang Dạ gia thăm cậu.
Ai mà ngờ được, Dạ Thất có thể lột xác trở nên như ngày hôm nay.
Còn đính ước từ nhỏ nữa chứ!
Trong lòng Hạ Hoà cười thầm một tiếng, bước ra khỏi phòng cấp cứu, cô đã gửi cho Dạ Thất một tin nhắn: Anh Lục, bạn gái của anh đang bị thương trong phòng cấp cứu 301, không đến thăm một chút sao? Mà trùng hợp hơn nữa, bạn gái của anh còn là bệnh nhân của em.