Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 634

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:36
Lượt xem: 0

Dạ Thất dựa lưng lên tủ rượu, hai tay đưa ra giữa không trung, ôm cô không được, mà buông ra cũng không xong, trông như đang đưa tay đầu hàng vậy, cậu ngơ ngác, để mặc cô điên cuồng, nóng bỏng mà hôn cậu.

Hạ Hòa hoàn toàn không khống chế được sức mạnh hồng hoang vừa khó hiểu vừa xa lạ trong cơ thể mình, dường như chỉ khi ăn cậu thì cảm giác đói khát luống cuống này mới có thể biến mất.

Tay cô giữ lên ót Dạ Thất, dựa vào bản năng mà cạy hàm răng của cậu ra, đầu lưỡi trơn trượt ấm áp vẫn còn vương vấn một chút hương rượu làm càn một cách vô tội vạ trong khoang miệng vẫn còn sót lại mùi t.h.u.ố.c lá của cậu.

Rượu vang tinh khiết và thơm nồng tấn công mùi thuốc lá, va chạm, hòa quyện.

Nhịp tim dần dần đập nhanh hơn, m.á.u nóng tuôn trào, hơi thở càng ngày càng gấp rút, nặng nề, cánh tay cứng ngắc trong không trung ma xui quỷ khiến mà ôm lấy tấm lưng cô.

“Tiểu Thất”. Cũng không giải khát được, ngược lại càng cảm thấy khát hơn, lúc cô buông ra, ánh mắt long lanh hìn vào cánh môi bị chà đạp mà dày lên rất nhiều, thì thào nói.

Đầu óc Dạ Thất trống rỗng, bị một tiếng lẩm bẩm của cô thức tỉnh, cậu rũ mắt, nhìn hai gò má bị rượu nhuốm đỏ của cô: “Bên, bên hồ Đại Minh, cô uống say à!”

Nếu không thì vì sao lại làm như thế với cậu?!

Về lí trí, cô muốn buông cậu ra, nhưng mà, trong mắt cô chỉ còn lại cánh môi đỏ hồng xinh đẹp có thể giải khát đó thôi!

Cậu đang định mở miệng thì lại bị cô hôn lần nữa!

Lần này mãnh liệt hơn lần trước, thân thể cậu liên tục lùi về sau, lùi đến ghế salon ở bên ngoài, bước chân bất ổn, ngã xuống, cô nằm trên người cậu, không chỉ có hôn mà còn giở trò!

Dạ Thất sợ ngây người lần nữa, vô thức muốn chống cự, nhưng từ tận đáy lòng cậu lại thích, thế là mặc cô làm gì thì làm.

Sáu giờ rưỡi sáng, chuông điện thoại di động reo lên, Hạ Hòa giật mình bật dậy, vén chăn lên xuống giường tìm điện thoại, cảm giác sưng ê ẩm ở nơi nào đó khiến cô nhíu mày, điện thoại vẫn đang reo, cô để trần hai chân đi tới móc áo, lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi nhấn im lặng thì ra ngoài bắt máy.

Bệnh viện có một ca phẫu thuật khẩn cấp cần cô làm trợ lý.

Cúp điện thoại, nhìn thấy quần áo rơi lả tả đầy đất từ ghế sofa trong phòng khách cho đến phòng ngủ của cô, cô vỗ ót, hơi ảo não.

Tối hôm qua cô uống nhiều quá, lại ăn Dạ Thất!

Trước nay cô không biết mình uống rượu vào lại có biểu hiện kém như vậy, sau khi uống nửa chai rượu vang là hóa thân thành cầm thú luôn?!

Cô cũng hơi mộng mị.

Trên chiếc giường bừa bộn, cậu bé to xác bị chà đạp đến mức cổ và n.g.ự.c đóng đầy dấu dâu tây vẫn còn đang ngủ say, bả vai và cánh tay lồ lộ ra ngoài, bắp thịt gầy gò, mái tóc màu đen không dài không ngắn rũ rượi che đậy hai mắt của cậu.

Cô đi tới, kéo chăn lại giúp cậu, bỏ tay cậu vào, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, tôi đến bệnh viện đây!”

Cậu không tỉnh.

Hạ Hòa cũng không có thời gian dư thừa để mà sững sờ, cô vội vàng đi rửa mặt, áo nón chỉnh tề rồi đi ra ngoài, bữa sáng cũng không kịp làm.

“Tiểu Thất, đừng dừng lại, nhanh lên một chút!”

Bên tai là âm thanh bất mãn của Hạ Hòa, trong đầu là một cơ thể trắng nõn đỏ ửng, quấn quý lấy cậu như yêu tinh, ép khô cậu.

Vốn tưởng rằng chỉ nằm mơ, Dạ Thất đột nhiên thức giấc, ngồi dậy!

Cậu cúi đầu.

Từng đốm từng đốm màu đỏ, cơn đau thoang thoảng ở sau lưng, mùi hương mờ ám trong không khí, cùng với chiếc “áo mưa” đã qua sử dụng vắt vẻo trên sọt rác ở cách đó không xa, tất cả mọi thứ đã nhắc nhở cậu, đó không phải là mơ, mà là thật.

Cậu lại bị bên hồ Đại Minh ăn!

Là cô chủ động, nhào về phía cậu, từ quầy bar cho đến sofa, xong rồi lại đến giường!

Đây là phòng của cô!

Thế người cô đâu?

Ăn cậu sạch sẽ xong rồi đi mất!

Dạ Thất khoác áo ngủ, tìm trong phòng vệ sinh và phòng bếp một lượt cũng không thấy Hạ Hòa đâu, lại âm thầm thở phào một hơi, cậu không biết nên đối mặt với cô thế nào.

Tối hôm qua mặc dù bị ép buộc, nhưng sau đó cậu lại ma xui quỷ khiến phối hợp với cô, còn làm không biết mệt, cho đến khi cô bảo dừng!

Chắc là cô đi làm rồi, bữa sáng cũng không nấu cho cậu!

Cô suy nghĩ thoáng thật, nói ăn là ăn cậu ngay, thật tùy tiện!

Cậu còn chưa trưởng thành đâu!

Dạ Thất phiền muộn không nói nên lời, nhưng cái cảm giác vui sướng và sảng khoái đó, cậu vẫn còn nhớ rõ, lại không dám nghĩ sâu, cảm thấy rất vô đạo đức!

Hôm nay là thứ bảy, Diệp Kiều không ở tứ hợp viện, Dạ Thất tìm đến đại viện quân khu.

“Mẹ…”. Vừa mới vào sân nhà lão tham mưu trưởng Diệp, thấy Diệp Kiều, Dạ Thất đã gọi cô bằng cái giọng hơi mất mát.

“Tiểu Thất, làm sao vậy? Lại có vẻ uất ức rồi, ai bắt nạt con?”. Diệp Kiều bước tới, quan tâm hỏi.

“Nào có uất ức! Không uất ức!”. Chẳng qua trong lòng hơi mất tự nhiên.

Dạ Thất nào có dám nói là bên hồ Đại Minh lại ăn cậu một cách không minh bạch!

Hai mẹ con cùng nhau vào nhà, hệ thống sưởi trong nhà ấm áp vô cùng, Diệp Kiều thấy Dạ Thất vẫn còn che chắn kín kẽ, cô đi tới cạnh cậu, định cởi khăn ra giúp cậu: “Trong nhà nóng lắm rồi, cởi ra một chút, lát nữa ra ngoài sẽ cảm lạnh đấy!”

Trong lúc nói chuyện, cô đã cởi khăn quàng cổ của cậu ra, và nhận thấy điều gì đó không ổn.

Trên cổ của con trai cưng của cô, có dấu dâu tây rõ ràng!

Dạ Thất cũng nhận ra được gì đó, cậu vội vàng túm khăn quàng cổ lại, lùi về sau một bước: “Mẹ, mẹ làm gì thế!”

Tỏ vẻ rất sợ hãi!

“Anh với chị con đâu rồi? Con đi tìm bọn họ chơi đây!”. Sợ bị mẹ truy hỏi về chuyện của cậu và Hạ Hòa, Dạ Thất muốn bỏ trốn.

Cậu cảm thấy rất xấu hổ!

Diệp Kiều dù gì vẫn là một người mẹ ân cần, biết thằng nhóc thúi này không được tự nhiên: “Lục Tiểu Vũ với Tiểu Bạch Thái đang điên rồ ngoài đống than đá rồi, con đến Bộ tư lệnh gọi Lục Tiểu Cổn về ăn trưa đi!”

Sau khi nhận được lệnh của tư lệnh Diệp, Dạ Thất lập tức chạy mất.

Ban đầu muốn “tố khổ” với Diệp Kiều, cậu lại thấy không đàn ông cho lắm!

Dạ Thất vừa mới đi, Diệp Kiều đã nhận được điện thoại của Hạ Hòa.

Trước đây, Hạ Hòa không biết bối cảnh của Dạ Thất, không rõ vì sao cậu đổi tên, còn nhập hộ khẩu vào nhà họ Lục, cô nghĩ chắc chắn trong này có nguyên do, cô muốn biết rõ ràng.

Diệp Kiều sao có thể nói với cô rằng Dạ Thất là một người sở hữu ký ức của kiếp trước được, chỉ nói là hoàn cảnh của cậu đáng thương, mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, vừa khỏi chưa đến một năm, bị người họ Dạ xa lánh, cha ruột cậu phó thác Dạ Thất cho bọn họ, sau này Dạ Thất còn phải thừa kế Dạ thị.

Hạ Hòa cho rằng, bởi vì cậu bị bệnh tự kỷ nên mới nhát gan như vậy, không khỏi có chút đau lòng cho cậu.

Bộ tư lệnh đại viện quân đội tọa lạc ở phía đông bắc đại viện, là một tòa nhà còn sót lại ở thời kỳ dân quốc. Nhìn thấy một tòa nhà kiểu phương Tây kết hợp giữa phong cách kiến

trúc truyền thống Trung Quốc và phong cách kiến

trúc phương Tây như vậy, Ye Qi cảm thấy rất thân thiết.

Tuy nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, đều có lính gác đeo súng, nhưng Lục Tiểu Cổn thường xuyên lấy cái cớ đến tìm ông nội để đến đây, sau đó chạy vào phòng s.ú.n.g ống, nhìn nhìn sờ sờ s.ú.n.g thật, có thể tự chơi được cả ngày.

Mỗi một tầng ký túc xá đều có phòng vệ sinh, cậu bé đang tiểu xòe xòe, lúc này, cánh cửa buồng mở ra, một đứa bé tóc ngắn vừa vặn nhìn thấy m.ô.n.g cậu, ban đầu muốn dời mắt đi chỗ khác, nhưng lại bị cái bớt trên m.ô.n.g cậu hấp dẫn.

“Cổn?”. Sau khi nhìn kỹ, đứa bé nhận ra được.

Lục Tiểu Cổn vừa mới kéo quần lên, xoay người lại thì thấy một đứa bé đang đứng trong buồng, còn nhìn thấy cái bớt trên m.ô.n.g mình, cậu nhất thời nổi trận lôi đình!

Cậu xông tới phía trước, dùng một tay tóm đứa nhỏ tóc ngắn lùn hơn cậu rất nhiều ở trong buồng ra: “Cậu vừa mới thấy cái gì đó?”

Cửa phòng vệ sinh, Lục Tiểu Cổn đang túm một đứa nhỏ đầu nấm, da dẻ tái nhợt, mặc áo len màu đen, lùn hơn cậu khoảng một cái đầu, vẻ mặt cậu tức giận!

Cái bớt chữ “Cổn” trên m.ô.n.g là thứ kín đáo nhất trên cơ thể cậu, ngoài người nhà và bè lũ của cậu ra, chưa ai từng thấy qua, bây giờ đột nhiên bị một đứa nhỏ xấu xa thấy được, ông nhỏ Cổn có thể không tức giận được sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-634.html.]

DTV

Cậu tức giận đến mức muốn g.i.ế.c người diệt khẩu luôn ấy chứ!

“Em thấy trên m.ô.n.g anh, có một chữ “Cổn”…”. Đứa nhỏ đầu nấm còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Tiểu Cổn đ.ấ.m cho một cái vào bụng rồi!

“Nhóc con! Mày muốn c.h.ế.t sao?! Có tin tao đ.ấ.m một cái là mày c.h.ế.t không?! Vừa rồi mày không thấy gì cả, biết chưa?”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.

Đứa nhỏ đầu nấm sợ hãi cau mày, có vẻ sắp khóc đến nơi: “Em không thấy cái gì cả, anh đừng đánh em mà!”

Mặc dù nhóc con này sợ, nhưng trong lòng ông nhỏ Cổn vẫn cảm thấy tức giận!

Con mẹ nó quá xấu hổ!

Chờ cậu lớn thêm chút nữa, cậu nhất định phải b.ắ.n laser xóa cái bớt này đi!

“Mày dám nói với bất cứ ai, mày chắc chắn phải chết!”. Lục Tiểu Cổn buông vạt áo cậu nhóc ra, hung dữ cảnh cáo.

Đầu nấm vội vàng gật đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Mày là con nhà ai?! Biết đây là nời nào không?! Lén lén lút lút!”. Lục Tiểu Cổn khoanh hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn đầu nấm, hung hăng hỏi.

Rõ ràng cậu cũng là một đứa nhỏ xấu xa, chỉ cao hơn người ta một cái đầu mà đã ra vẻ người lớn chất vấn trẻ nhỏ rồi.

Đầu nấm cúi thấp đầu, sợ hãi nói: “Em họ Lâm…nơi này là Bộ tư lệnh…”

Lúc Dạ Thất tìm tới thì nhìn thấy cảnh anh trai cậu đang bắt nạt một đứa trẻ đầu nấm, nhưng mà anh cậu từ trước đến nay luôn lạnh lùng xa cách, chỉ cảnh cáo đứa nhỏ kia giữ bí mật rồi đi trước, trông không vui vẻ cho lắm, cậu cũng không dám nói chuyện với anh mình.

Sau bữa cơm trưa, Diệp Kiều gọi ba đứa nhỏ nghịch ngợm vào phòng sách của lão tư lệnh Diệp để họp, bốn mẹ con họ bây giờ rất ít khi gặp nhau.

“Một năm trước, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ biểu hiện rất tốt, nhất là Lục Tiểu Vũ, về việc học có tiến bộ vô cùng lớn! Tuy lần thi cuối kỳ này không đạt được điểm tối đa, nhưng mẹ đã rất thỏa mãn rồi! Lục Tiểu Vũ, trong học kỳ mới, con phải không ngừng cố gắng, chăm chỉ, cẩn thận tỉ mỉ một chút, ok?”

Lục Tiểu Vũ ra dấu tay “ok”, hiếm khi ngoan ngoãn.

Lục Tiểu Cổn lại không tập trung, vẻ mặt thằng nhóc không chút cảm xúc, lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng. Các phương diện của cậu đều rất ưu tú, ngoài việc thích trốn học đánh nhau ra thì không có gì khiến Diệp Kiều bận tâm cả.

Cậu chính là một phiên bản của Lục đại ma vương.

Cho dù trốn học đánh nhau cũng biết đúng mực.

“Tiểu Thất!”. Diệp Kiều trầm giọng gọi một tiếng, Dạ Thất mới hoàn hồn lại.

Cậu vẫn thất thần suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình bị Hạ Hòa ăn sống, trong lòng vẫn không được tự nhiên, ban ngày cô không tìm cậu, trong lòng cậu vẫn rất bực bội, không giống lần đầu tiên, tránh cô còn không kịp.

Sau khi kết thúc cuộc họp gia đình, Dạ Thất đến lớp học tiếng Anh quốc tế, cậu là người nối nghiệp của Diệp Kiều, cũng là người nối nghiệp của Dạ Thị, rất nhiều thứ phải học.

Học xong, cậu rầu rĩ không vui ra khỏi trung tâm, điện thoại di động đột nhiên reo lên, cậu tưởng Diệp Kiều, có chút sốt ruột, kết quả là nhìn thấy bốn chữ “Bên hồ Đại Minh”, trái tim nhất thời sôi sục.

“Tiểu Thất, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm nhé!? Tôi đang chuẩn bị tan làm!”. Giọng của Hạ Hòa vang lên.

Dạ Thất tưởng mình nghe lầm!

Cái đồ móng heo này cũng biết hẹn cậu ăn cơm đấy!

“Tôi đến cửa bệnh viện đón cô”. Dạ Thất thản nhiên nói.

Sau khi cúp điện thoại, cậu kích động như một chú chó poodle, tung ta tung tăng chạy đến chỗ đậu xe.

Thoáng chốc đã lên đèn, bông tuyết phấp phới ngoài trời, lối vào bệnh viện càng chật chột, cậu đỗ xe ở một nơi rất xa rồi che dù xuống xe đi đón cô.

Vừa đến bên hông tòa nhà chính của bệnh viện, cậu đã thấy Hạ Hòa mặc áo len màu trắng và Tiêu Nhiên đang che chung một cái dù, Dạ Thất sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh tới.

“Tiểu Hạ Hạ!”. Cậu cất giọng gọi.

Xưng hô này, vừa thân mật vừa cưng chiều.

Hạ Hòa nhìn thấy cậu thì lập tức chạy từ dù của Tiêu Nhiên sang dù của cậu, đồng thời thân mật ôm lấy cánh tay cậu.

Ừm, ham muốn sự sống của Tiểu Hạ Tử rất mãnh liệt, cậu sẽ không nổi giận với cô!!

Nội tâm Dạ Thất nghĩ ra đủ thứ.

Lên tiếng chào Tiêu Nhiên xong, hai người che dù đi trong tuyết đến chỗ đậu xe, đến xe, bọn họ chỉ thảo luận đi đâu ăn cơm, không ai nhắc lại chuyện tối hôm qua cả.

Dạ Thất vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, còn tỏ thái độ như bình thường với cô.

Hạ Hòa ở trong mắt Dạ Thất thì càng như không có chuyện gì xảy ra, không tim không phổi, cũng không cho cậu một lời giải thích hợp lý!

Nhưng mà, cậu muốn cô khai báo cái gì đây?

Hai người chọn một nhà hàng có thể ngắm cảnh đêm, khung cảnh của nhà hàng rất tao nhã, phải khách vip mới có thể ăn cơm.

Dạ Thất hỏi cô có muốn uống chút rượu hay không, Hạ Hòa vội vàng từ chối, trước đây không uống không biết, uống rồi mới biết mình khi say lại kém như vậy, thế mà lại say rượu đến mức mất lý trí!

“Tiểu Thất, sáu giờ rưỡi sáng tôi đã bị bệnh viện gọi đi”. Lúc ăn gần xong, Hạ Hòa thản nhiên nói.

“Thế mà không gọi tôi đưa đi làm?!”. Dạ Thất nhướn mày hỏi, nhớ đến chuyện tối qua, mặt cậu lại bất giác phiếm hồng.

Nghe cậu trả lời như vậy, cô biết là cậu không trách cô.

Nhưng tối hôm qua cậu vẫn rất bị động, cô hiểu.

“Tôi thấy cậu mệt như vậy, không nhẫn tâm”. Lúc nói chuyện, trong đầu Hạ Hòa đều là dáng vẻ của cậu sau khi bị cô ăn sạch sẽ, ngủ rất sâu, thế nào cũng không thức.

Nghĩ lại câu từ nhỏ đã bị bệnh tự kỷ, cô có cảm giác như mình bắt nạt cậu vậy!

“Tôi, tôi tôi nào có mệt?”. Dạ Thất cà lăm, tức giận phản bác.

Đàn ông mà mệt c.h.ế.t ở phương diện này thì có phải quá mất mặt hay không?!

Cậu căn bản không mệt!

Thể lực của cậu rất khỏe!

“Tiểu Thất, tối hôm qua tôi uống nhiều nên mới làm như thế với cậu, đừng để trong lòng!”. Hạ Hòa lại nói.

Giọng điệu rất thoải mái của một tổng tài bá đạo sau khi ăn thịt con thỏ nhỏ sạch sành sanh.

Dạ Thất nhìn cô trong vẻ mặt ung dung ở đối diện, một lúc lâu sau mới bĩu môi nói: “Sau này đừng uống nữa…”

Hạ Hòa: “…”

Thằng nhóc thúi, sau đó cậu ta rõ ràng cũng rất phấn khích mà, còn nhân dịp cô không chú ý mà phản công cô từ sau lưng nữa, cô bảo ngừng cũng không được!

Những thứ này, cậu quên hết rồi có phải không?!

Cậu là người từng có bệnh tâm lý, chắc là không có vấn đề về sinh lý, tâm hồn vẫn chưa trưởng thành.

Chó con của cô, vẫn chưa lớn…

Bên ngoài tuyết đã phủ một lớp dày, cô hào hứng đi trong tuyết, ngửa đầu chờ tuyết như những người trẻ tuổi khác.

Dạ Thất cau mày, đi tới trước, cởi áo khoác ra khoác thêm cho cô.

“Lại cởi áo cho tôi, không lạnh à?”. Hạ Hòa nhìn thân hình phong phanh của cậu, nói.

“Tôi là đàn ông, lạnh cái gì?!”. Cậu nói.

“Chắc chắn là đàn ông?”. Hạ Hòa trêu cậu.

“Tôi, tôi đương nhiên là đàn ông! Tối hôm qua cô còn bị tôi…”. Dạ Thất tức giận, nói đến một nửa thì dừng lại.

“Tối hôm qua tôi bị làm sao?”. Cô hỏi với vẻ mặt mờ ám, cố ý trêu cậu.

“Tối hôm qua bị tôi đè dưới người…”. Dạ Thất đang nói thì nhìn đám người xung quanh, nói được nửa chừng thì lại nuốt xuống, mặt đỏ lên, nhìn vẻ mặt mờ ám của cô, cậu vỗ nhẹ đầu cô một cái!

Loading...