Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 632
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:32
Lượt xem: 2
Sau khi Triệu Nghị Thần bị bắt, người nhà họ Triệu tưởng Hạ Hòa nói xấu, giá họa cho anh ta, vì vậy tìm đến nhà họ Chu để nói chuyện! Ý của bọn họ là muốn Hạ Hòa hủy bỏ đơn kiện với Triệu Nghị Thần, lén lút hòa giải!
“Dì Chu của nó à, nhiều năm qua Thần Thần nhà chúng tôi đã đối xử với Hạ Hòa nhà các cô thế nào, những hàng xóm cũ trước kia, bạn học, bạn thân của chúng nó, tất cả đều có thể nhìn thấy được! Nếu Hạ Hòa không phản bội Thần Thần trước thì nó sẽ làm ra loại chuyện đó sao?!”. Giọng nói của mẹ Triệu Nghị Thần phát ra từ trong nhà.
Hạ Hòa và Dạ Thất đứng trong sân, sắc mặt Dạ Thất u ám đáng sợ.
“Tiểu Thất, mấy người Hàn Húc sẽ tới nhanh thôi, trước tiên cậu cứ chờ tôi ở bên ngoài đã! Chuyện này, cậu không tiện tham gia”. Hạ Hòa bình tĩnh nói.
“Sao tôi lại không tiện tham gia?! Tôi vẫn còn là bạn trai trên danh nghĩa của cô đấy!”. Dạ Thất phản bác với vẻ mặt bá đạo.
“Cậu nghe tôi, chờ tôi ở bên ngoài đã!”. Hạ Hòa lạnh mặt nói.
“Trần Phương! Cô nói vậy là sai rồi! Bất cứ chuyện gì cũng không phải là lý do để hành hung! Tôi lại nghe ngóng được rằng, Triệu Nghị Thần đã mưu sát, cưỡng h.i.ế.p Hạ Hạ không thành công!”. Mẹ của Hạ Hòa – bác sĩ Chu – tức giận nói.
Lúc trước bà chỉ biết là con gái và Triệu Nghị Thần chia tay, chứ không biết là nguyên nhân gì, nhưng điều khiến người ta giận sôi m.á.u là Triệu Nghị Thần thế mà lại bỏ thuốc ngủ cho Hạ Hòa, còn hành hung cô!
Bây giờ nhà họ Triệu còn có mặt mũi mà yêu cầu giải quyết riêng tư à!
“Đó cũng là vì bị Hạ Hòa làm tức giận không phải sao? Dì Chu của nó à, mẹ con hai người xin hãy rủ lòng thường một chút, nhà họ Triệu của chúng tôi đã phá sản rồi, buông tha cho Thần Thần đi!!”. Trần Phương thấy cứng rắn không được, không thể làm gì khác hơn là lại mềm mỏng.
“Chuyện này không có gì phải nói nữa! Triệu Nghị Thần phạm tội hình sự, là do anh ta gieo gió gặt bão!”. Lúc này, Hạ Hòa đi từ bên ngoài vào, lạnh mặt, tiếng nói càng lạnh lùng vô tình, giọng điệu kiên quyết.
Chỉ thấy trong phòng khách không chỉ có mẹ của Triệu Nghị Thần, mà còn có hai người anh họ nhà dì anh ta, bọn họ có vẻ cao lớn, mặt mũi dữ dằn, dường như đang uy h.i.ế.p mẹ con hai người vậy.
“Hạ Hòa! Triệu Nghị Thần nhà chúng tôi toàn tâm toàn ý với cô nhiều năm như vậy, cô thì hay rồi, thấy công việc làm ăn của gia đình chúng tôi sụp đổ là qua sông đoạn cầu, vứt bỏ nó! Nếu nó không chịu hai cú đả kích nặng nề này thì có thể làm ra loại chuyện này sao?! Sao cô không thể giúp đỡ, tha cho nó một lần?! Nó còn trẻ, phạm tội kinh tế thì ngồi tù không đến mấy năm, nhưng mà phạm tội hình sự thì không nói trước được!”. Trần Phương bước tới trước mặt Hạ Hòa, ngửa mặt lên, nhìn khuôn mặt như sương giá của cô và nói.
Hạ Hòa cười nhạt: “Dì Trần à, Triệu Nghị Thần nhà dì không nói với dì rằng, anh ta xem tôi như món hàng mà tặng cho khách hàng của anh ta sao?! Lúc anh ấy ở bên tôi là đã có người phụ nữ khác rồi, có cần tôi gọi người ta tới để đối chất với dì không?! Bây giờ, mời mấy người lập tức rời khỏi nhà tôi ngay! Có thời gian rảnh rỗi thì chi bằng tiêu ít tiền mời một luật sư giỏi cho anh ta đi!”
Vốn dĩ trong lòng cô đã xem chuyện này là quá khứ rồi, Triệu Nghị Thần có tồi tệ, có vô liêm sỉ đối với cô như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể nhớ mãi được, ảnh hưởng của Triệu Nghị Thần đối với cô cũng không còn lớn như vậy nữa. Còn nữa, cuộc sống của cô đã nhiều thêm một ánh mặt trời, nhân sinh tràn đầy hy vọng.
Kết quả, người nhà này lại còn có mặt mũi tới trách móc cô!
“Hạ Hòa! Cô tưởng cô là đại tiểu thư sao?! Cho dù nhà họ Triệu phá sản thì “lạc đà gầy còn to hơn ngựa”, hơn nữa, còn có nhà họ Trần nữa! Cô kiêu ngạo cái gì?! Nếu cô không giải quyết riêng, đừng trách nhà họ Trần chúng tôi không khách sáo với mẹ con các cô!”. Trần Phương hoàn toàn trở mặt với bọn họ.
“Tôi cũng thật sự muốn xem thử, các người có thể làm gì mẹ con chúng tôi!”. Hạ Hòa lạnh lùng nói.
Lúc này, anh họ cả của Triệu Nghị Thần xông tới phía trước, dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi của Hạ Hòa: “Hạ Hòa, cô cũng trơ trẽn a a a a a…”
Anh ta còn chưa nói hết lời thì ngón tay đã đột nhiên bị một bàn tay cầm lấy, anh ta kêu lên đau đớn.
“Rắc”, tiếng gãy xương vang lên!
Ngón trỏ của anh ta bị bẻ ngược 90 độ!
Người đàn ông vóc người cao lớn to con, cao hơn 1m8, đau đến mức giậm chân, đỏ mặt, miệng không ngừng khóc rống.
Người có thể dùng một tay bẻ cong ngón tay của tên to con này thành 90 độ, lại là một chàng trai trẻ tuổi rất gầy, trông chẳng có sức lực gì cả!
Hạ Hóa một lần nữa bị sức mạnh của Dạ Thất làm ngây ngẩn cả người, vừa rồi cậu chỉ động một ngón tay là có thể bẻ gãy xương ngón tay của người đàn ông cường tráng này một cách đơn giản! Cậu là ma quỷ sao?!
Trông rõ là gầy yếu, nhất là lúc ở trước mặt cô, giống như một con ch.ó con vậy!
Lúc này, một người anh họ khác của Triệu Nghị Thần nổi giận đùng đùng bước tới.
“Nhóc con! Cậu xuất hiện từ đâu ra vậy?! Lại dám động tay với anh tôi, không muốn sống ở thành phố J nữa đúng không?!”. Người đàn ông mặt mày dữ tợn, hai tay túm lấy vạt áo của Dạ Thất, hung ác nói.
Dạ Thất cao hơn anh ta, cậu rũ mắt, ánh mắt khinh thường, vẻ mặt lạnh lẽo, môi mỏng nhấp nhẹ, không nói một lời nào.
“Cái thằng nhõi như cậu, ông đây động cái là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cậu đấy!”. Người đàn ông hung ác nói, sau đó còn định nhấc Dạ Thất lên.
Bên kia, mẹ của Hạ Hòa và bác sĩ Chu đã sợ hãi đến mức bước lên trước định khuyên nhủ, sợ Dạ Thất chịu thiệt.
Chẳng qua, người đàn ông có mặt mày dữ tợn dốc hết sức lực toàn thân mà cũng không thể xách Dạ Thất lên nổi!
Dạ Thất nhếch môi cười lạnh, cậu đưa tay trái lên bắt lấy cánh tay phải của người đàn ông, cánh tay phải giữ lấy cánh tay trái của người đàn ông đang túm vạt áo cậu, thân thể khỏe mạnh xoay chuyển, cậu dựa lưng vào lồng n.g.ự.c của người đàn ông, khom lưng, người đàn ông mặt mày dữ tợn bị cậu vác trên lưng, ngay sau đó, “bịch” một tiếng, anh ta đã bị ném qua vai và ngã xuống sàn nhà!
Nước trà trên bàn cũng phải rung chuyển!
Hạ Hòa ngây người lần nữa.
Chỉ trong chớp mắt, cậu đã quật ngã tên to con mặt mày dữ tợn xuống đất!
Người đàn ông dưới đất bị quật đến hoa mắt chóng mặt, miệng vẫn còn hùng hổ nói: “Thằng nhõi, mày chờ đó cho ông! Lợi hại đúng không, ông đây sẽ tống mày vào cục cảnh sát!”
Dạ Thất nhấc chân lên, chiếc dày quân sự công nghiệp màu đen dẫm lên n.g.ự.c người đàn ông, nghiền mạnh một cái, người đàn ông chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nhất thời như lửa đốt, yết hầu sặc mùi m.á.u tươi, khó chịu muốn ói!
“Anh có bản lĩnh đó sao?”. Dạ Thất rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng, tràn ngập khinh thường.
Lúc này, mấy người bạn của Triệu Nghị Thần đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai người anh họ của Triệu Nghị Thần, một người bị gãy ngón tay, người kia thì bị Dạ Thất dẫm dưới chân.
“Dì Trần! Dì, mọi người làm cái gì vậy?! Có biết ngài Tiểu Thất này là ai không?!”. Hàn Húc tinh anh vội vàng bước tới và nói.
Trần Phương đã sớm sợ hãi choáng váng trước hành động của Dạ Thất rồi, bà ta lắc đầu.
“Ông nhỏ này, đừng, đừng đạp! Tôi, tôi không, không dám nữa, tha cho tôi…”. Người đàn ông bị đạp đau đớn nói.
Không cần Hàn Húc báo thân phận của Dạ Thất, anh ta đã cầu xin tha thứ, bởi vì, quá mẹ nó đau quá!
Cảm giác xương n.g.ự.c sắp bị đạp gãy rồi!
Thằng nóc này, trông rõ là yếu đuối, mà sức lực lớn như vậy, chỉ cần búng ngón tay một cái là có thể khiến bọn họ đau khổ cầu xin tha thứ rồi.
Dạ Thất nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ thì mới khinh miệt hừ giễu một tiếng: “Không phải vừa rồi còn nói, muốn tống tôi vào cục cảnh sát à?”
“Không phải, không phải, tôi, cháu không dám!”. Lúc người đàn ông nói chuyện, khóe miệng đã rướm máu.
Dạ Thất thu chân lại, lạnh lùng nói: “Sau này, ai còn dám đến gây rối bạn gái của tôi và mẹ vợ tương lai của tôi thử xem!”
Bác sĩ Chu và Hạ Hòa đồng thời nhìn về phía Dạ Thất ngang ngược.
“Dì Trần! Dì đừng có cảm thấy Hạ Hòa có lỗi với Triệu Nghị Thần nữa, là cậu ta ngoại tình trước, chuyện này chúng con đều biết! Triệu Nghị Thần có kết cục ngày hôm nay là do cậu ta gieo gió gặt bão!”. Hàn Húc nói lời công bằng thay cho Hạ Hòa.
“Còn hai người nữa, ngài Tiểu Thất đây là người nhà họ Lục ở đại viện lục quân đấy! Đừng gây nữa, kẻo không gánh nổi đâu!”. Hàn Húc nhìn hai người đàn ông to con và nói.
Vừa nghe nói là người nhà họ Lục, bọn họ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, liên tục nói xin lỗi với Dạ Thất.
“Ngài Tiểu Thất, chúng tôi xin lỗi ngài vì chuyện vừa rồi, chúng tôi có mắt như mù, ngài cứ xem mắt chó của chúng tôi bị đui đi! Xin ngài giơ cao đánh khẽ, sau này chúng tôi cũng không dám nữa!”
Dạ Thất cười giễu, thản nhiên nói: “Mấy người xin lỗi nhầm người rồi!”
Hai người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó vội vàng xin lỗi bác sĩ Chu và Hạ Hòa, ngay cả mẹ của Triệu Nghị Thần cũng phải qua đây cúi đầu xin lỗi, nhận sai.
Dạ Thất luôn miệng nói Hạ Hòa là bạn gái của cậu, bác sĩ Chu là mẹ vợ tương lai của cậu, người nhà họ Triệu nào có dám làm loạn lần nữa, sau khi thành khẩn xin lỗi, bọn họ xám xịt rời đi, cũng không dám vừa ăn cướp vừa la làng mà báo cảnh sát nữa.
Mấy người Hàn Húc cũng đi.
Bên trong phòng khách không lớn không nhỏ được bày trí tao nhã, chỉ còn lại hai mẹ con nhà họ Hạ và Dạ Thất, còn có một con mèo Ragdoll xinh đẹp nữa.
Bác sĩ Chu ngồi trên ghế salon với vẻ mặt nghiêm túc. Hạ Hòa và Dạ Thất ngồi trên ghế salon bằng da thật màu đen đối diện bà, ghế salon nhiều chỗ đã bị tróc da, thậm chí lòi cả ruột bên trong ra, đó là kiệt tác của Kim Tử: tiểu tổ tông nhà bọn họ, là con mèo Ragdoll có địa vị trong lòng bác sĩ Chu còn cao hơn cả con gái ruột.
Kim Tử dựa lên đùi Dạ Thất, bộ lông của nó rất dài, thân thể trắng như tuyết, tai và đuôi màu xám đậm, lông xun quanh mắt màu xám nhạt, như bôi phấn mắt vậy, nó cuộn chân trước lại và nằm xuống, đôi mắt màu xanh lam nhạt như hổ phách, toát lên cái khí chất cao quý và tao nhã của nó.
Bác sĩ Chu với vẻ mặt nghiêm túc vô tình nhìn thấy cảnh tượng đó, bà nghĩ thầm, anh chàng đẹp trai này thật là xứng với Kim Tử, chỉ cần ngồi ở đó thôi là tự nhiên toát lên cái khí chất cao quý và nho nhã rồi!
Bà còn nhớ dáng vẻ khí phách của cậu khi đánh người, quả thật khiến bà già đây xem đến ngây người.
Diễn viên trẻ tuổi trong tivi đánh nhau là đã được bố trí sẵn rồi, còn cậu là đánh thật đ.ấ.m thật!
“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con và Tiểu Thất không phải người yêu thật đâu, cậu ấy nói như vậy là để dọa người nhà họ Triệu thôi”. Hạ Hòa phá vỡ sự yên lặng, cười nhạt nói.
Bác sĩ Chu ăn mặc thời trang nho nhã, ghét bỏ liếc cô một cái, nói một câu sâu xa: “Nhìn ra rồi, con không xứng với Tiểu Thất”.
Mẹ ruột đấy!
Lúc nào cũng lấy việc chọc cô làm niềm vui, ở trong lòng bà, đứa con gái ruột này còn không sánh bằng con mèo!
Dạ Thất đang vuốt mèo bỗng sững sờ, hoàn hồn lại, không vui nhíu mày.
“Con không xứng với cậu ấy chỗ nào?!”. Hạ Hòa tức giận cãi lại.
“Chỗ nào cũng không cứng, khí chất của Kim Tử xứng với Tiểu Thất hơn!”. Lúc bác sĩ Chu nhìn Dạ Thất và con mèo, ánh mắt đều rất dịu dàng, quả thật muốn gả cục vàng này cho Dạ Thất ngay lập tức.
Dạ Thất và Hạ Hòa đồng thời không còn gì để nói.
Ven hồ Đại Minh thật là đáng thương, địa vị trong lòng mẹ còn không bằng cả con mèo.
Dạ Thất ghét bỏ đẩy con mèo trên đùi ra: “Dì ơi, con cũng không thích mèo!”
Bác sĩ Chu: “Thế con thích Hạ Hòa à?”
Dạ Thất: “Dù sao Hạ Hòa cũng tốt hơn mèo!”
Thuộc tính trung thành của chó thể hiện không sót miếng nào!
Bác sĩ Chu xác định trăm phần trăm trong lòng, rằng thằng nhóc này thích đứa con gái xui xẻo của bà.
“Hạ Hòa! Mẹ hỏi con, lúc trước rốt cuộc Triệu Nghị Thần đã có lỗi với con thế nào?”. Bác sĩ Chu nghiêm túc hỏi, bà vẫn còn nhớ cái câu “món hàng” của Hạ Hòa.
DTV
Hạ Hòa vẫn còn hơi khó mở miệng, bị Dạ Thất nói ra một mạch, bác sĩ Chu tức giận đến mức môi và tay đều run rẩy.
Ai nói bà không thương con gái, đánh là thương mắng là yêu mà thôi!
“Cái thằng Triệu Nghị Quyết này, ngồi tù là có lợi cho cậu ta quá rồi!”. Bác sĩ Chu hung ác nói.
“Mẹ, cũng may đêm đó Tiểu Thất đã cứu con, Triệu Nghị Thần không thành công, mẹ đừng tức giận, chuyện này đã hoàn toàn trôi qua rồi!”
“Tiểu Thất cứu con?”. Bác sĩ Chu nhìn bọn họ, nghi ngờ hỏi.
“Mẹ đừng hiểu lầm, ý con là đêm đó Tiểu Thất nói cho con biết sự thật, chúng con không xảy ra cái gì cả!”. Hạ Hòa trợn mắt nói bậy.
Dạ Thất nghe cô nói vậy thì thẳng người dậy, nhìn Hạ Hòa vô cùng bình tĩnh nói dối bằng ánh mắt phức tạp.
Cậu rất muốn nói với bác sĩ Hạ, rằng đêm đó con gái của bà đã xem cậu là thuốc giải!
Lại cảm thấy nói ra mất mặt qua, nên cậu đành thôi.
“Hạ Hạ, Tiểu Thất thật sự là ngôi sao may mắn của con đấy!”. Bác sĩ Chu nhìn thằng nhóc to xác đẹp trai, nghiêm túc nói.
Sau đó, đôi vợ chồng son bọn họ đã bị bác sĩ Chu đuổi đi, bác sĩ Chu là người mê kịch, bà vội vàng đi xem. Là bác sĩ, bà cũng vô tư, khả năng chịu đựng cũng lớn, những chuyện không thoái mái xảy ra vừa rồi đã bị bà ném hết ra sau đầu.
“Hạ Hạ, đúng rồi, đàn anh của con, Tiêu Nhiên, ngài mai đến khoa chỉnh hình của mẹ báo danh, người ta vừa từ Mỹ về, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, con trao đổi với cậu ta nhiều một chút!”. Bác sĩ Chu vừa soi gương thắt khăn vừa nói.
“Mẹ không nhắc thì con cũng quên mất, lúc trước anh ấy từng liên lạc với con trên MSN! Anh ấy là thần tượng của con đó, không cần mẹ nhắc, con cũng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo!”. Hạ Hòa nói.
Cô còn có thần tượng?
Dạ Thất tò mò trong lòng, nhưng không lắm miệng, kẻo bên hồ Đại Minh cảm thấy cậu xen vào việc của người khác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-632.html.]
Đêm khuya, Dạ Thất vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Hạ Hòa đang khom lưng trước máy tính của cậu, đúng lúc cô vừa tắt máy tính luôn.
“Tiểu Hạ Tử! Cô làm gì thế?! Ai cho cô vào phòng tôi, còn đụng vào máy tính của tôi!”. Dạ Thất tức giận nói, trên người cậu chỉ bọc một cái khăn tắm, che nửa người dưới, nửa người trên để trần, cậu ôm vai, tỏ vẻ sợ bị cô phi lễ.
Lúc Hạ Hòa xoay người lại thì bắt gặp dáng vẻ hốt hoảng của cậu!
Cô cũng không trả lời câu hỏi của cậu, giữa bọn họ, người chiếm thế thượng phong là cô!
“Trông gầy yếu thê kia, sao lúc động thủ thì lợi hại thế?”. Hạ Hòa đi tới bên cạnh cậu, mắt nhìn lên bộ phận trần trụi của cậu, còn nhéo nhéo cơ bụng của cậu, ngón tay trượt theo tuyến nhân ngư mãi cho đến mép khăn tắm.
Động tác ngả ngớn, gần giống với tổng tài bá đạo đang đùa giỡn thỏ trắng nhỏ.
Dạ Thất căng thẳng toàn thân, tức giận hất tay cô ra: “Bên hồ Đại Minh! Cô đừng động chân động tay!”
Hạ Hòa phát bực vì động tác ghét bỏ của cậu: “Tối ngủ sớm một chút, đừng thức đêm, nếu không…sáng mai tôi không nấu bữa sáng cho cậu nữa đâu!”
Cô hung dữ nói xong lời này, sau đó xoay người rời đi.
Cô thật sự muốn c.h.ặ.t đ.ầ.u cậu ra xem thử bên trong có cấu tạo thế nào quá!
Rõ ràng đối xử với cô vô cùng ấm áp, còn tốt hơn cả bạn trai, thế mà cứ khăng khăng không thích bị cô chạm vào!
Ngày hôm sau, Dạ Thất thức dậy sớm hơn cô, còn nấu xong bữa sáng và cơm tiện lợi, để cô đem tới bệnh viện ăn bữa trưa!
“Đối xử với tôi tốt như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì?”. Hạ Hòa vừa ăn vừa nhìn cậu hỏi.
“Tôi làm cho mẹ tôi, tiện thể làm cho cô một phần! Người phụ nữ c.h.ế.t bầm xui xẻo như cô, tôi có thể có ý đồ gì với cô?”. Dạ Thất kiêu ngạo nói, thật ra là mẹ cậu là đồng chí Diệp Kiều đều thường ăn ở nhà ăn công ty.
Hạ Hòa: “…”
“Sao cậu không đem cơm tiện lợi cho mẹ cậu?”. Vừa vào thang máy, Hạ Hòa đã vả vào mặt cậu.
Anh chàng đẹp trai mặc u phục, áo khoác vắt trên tay, vẻ mặt hơi sượng: “Đột nhiên nhớ đến cha tôi, tôi đối xử tốt với mẹ, cha sẽ ghen, trở về sẽ đánh tôi!”
Hạ Hòa: “…”
Cô không muốn cậu đưa đi làm, cậu lại nói tiện đường, thật ra, bệnh viện và khu thương mại BCD so với nơi ở của bọn họ thì nơi hướng nam, một nơi hướng bắc!
Dạ Thất lại bị Hạ Hòa chặn họng.
“Cô xui xẻo như vậy, tôi sợ cô đi qua hầm sẽ gặp chuyện không may!”. Dạ Thất gõ lên đầu cô đang ngồi ở ghế phụ, tức giận nói.
Hạ Hòa cũng tức giận đánh cậu: “Câm miệng!! Cái miệng quạ đen nhà cậu!”.
Kết quả, vừa đến cổng bệnh viện, bọn họ đã thấy từng chiếc xe cứu thường chen chúc ở bệnh viện như nêm cối, vừa nhìn đã biết là xảy ra sự cố lớn gì rồi.
Cô cũng nhận được tin nhắn từ trung tâm cấp cứu của bệnh viện, điều cô đến khoa cấp cứu, Hạ Hòa lập tức như biến thành người khác, cởi dây an toàn, cầm áo khoác lao xuống xe, đẩy đám đông ra, chạy vào cửa bệnh viện.
Ngay cả cơm tiện lợi cô cũng quên cầm.
Dạ Thất nhìn cơm tiện lợi trên ghế, khẽ cau mày.
Trong thời tiết đầy sương mù, trên con đường cao tốc gần đó xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, người bị thương rất nặng đều được đưa đến đây. Đại sảnh cấp cứu rối như đống bùi nhùi.
Hạ Hòa vừa thay áo blouse từ trong phòng khám, đeo ống nghe, đi theo con đường chuyên dụng dành cho nhân viên y tế đến sảnh cấp cứu, cô đeo ống nghe và khẩu trang lên, sau đó có một chủ nhiệm khoa cấp cứu đến đón cô, vừa đi vừa nói chuyện.
“Tiểu Hạ, cô phụ trách chẩn đoán thương thế của người bị thương, ai cần phẫu thuật, ai không cần, phân loại ra, sau đó xác định thứ tự ưu tiên”.
Cô đáp một tiếng, sau đó hình bóng mảnh mai nhanh chóng lao đầu vào đống hỗn loạn.
Trên từng chiếc cáng cứu thương là những người bị thương vì tai nạn đang nằm, trên người họ đều có vết máu, có người vẫn còn đang xuất huyết, tiếng kêu rên vang lên liên hồi.
Hạ Hòa đi tới trước cáng đầu tiên, hỏi y tá về tình hình cơ bản của người bị thương, y tá nhanh chóng báo chỉ số huyết áp và mạch đập cho cô.
“Đau ở đâu?”. Thấy người bị thương vẫn còn tỉnh táo, cô cúi người hỏi, vừa lấy ống nghe áp lên lồng n.g.ự.c người đó, lúc ống nghe đè vào cây xương sườn thứ ba, người bị thương đau đến mức không chịu nổi.
Hạ Hòa lập tức dùng tay bắt mạch, bàn tay mang bao tay hơi đè xuống, sau đó cầm lấy bệnh án, viết vài chữ rồi nói với y tá: “Bệnh nhân bị gãy xương sườn thứ ba và thứ tư bên trái, đưa vào phòng phẫu thuật số 1!”
Hình bóng mảnh khảnh màu trắng lập tức đi tới bên cạnh một cáng khác.
Lúc Dạ Thất xách túi tiện lợi tìm tới thì nhanh chóng thấy hình dáng của Hạ Hòa chạy lui chạy tới trong sảnh cấp cứu hỗn loạn, chỉ thấy cô mặc áo blouse trắng đang nghiêng tai trước mặt một nạn nhân trông toàn thân không có chỗ nào bị thương cả, ngay sau đó, đột nhiên nạn nhân phun ra một ngụm máu, m.á.u vắng lên mặt cô, y tá bên cạnh thấy thế thì sững sờ, cô lại không chần chừ mà lớn tiếng nói: “Bệnh nhân này bị vỡ nội tạng, lập tức đưa đến phòng CT!”
Ngay sau đó, lại thấy cô nhận lấy một tấm vải xô do y tá đưa tới, lau vết m.á.u trên mặt xong là tiếp tục làm việc.
Cậu không đến tìm cô, trở lại phòng khám, đưa cơm tiện lợi cho y tá đứng quầy rồi đi.
…
“Lục Chiến Kỳ, đang ăn cơm mà còn chơi điện thoại cái gì nữa?!”. Trong phòng ăn, Diệp Kiều nhìn con trai ở đối diện lại đang nhìn điện thoại di động, cô dạy dỗ.
Thằng nhóc thúi này rốt cuộc cũng khác, trai lớn không dùng được!
Nhà cũng không về, ở chung trong chung cư với Hạ Hòa, cô nói bọn họ ở chung, cậu còn không vui, gọi kiểu cách là mối quan hệ giữa khách trọ và chủ nhà!
“Con đag nhắn tin với nhóm bọn, nào có chơi”. Dạ Thất lầm bầm nói, nhắc nhở bên hồ Đại Minh là cơm tiện lợi để ở quầy y tá, cô vẫn chưa về, có lẽ vẫn đang bận.
“Chờ tin nhắn của ai à?”. Diệp Kiều biết rõ còn hỏi. Ngoài cái đám nhóc nghịch ngợm đó ra thì cậu nào có bạn bè nào đâu!
“Bạn trên mạng! Mẹ nhiều chuyện quá, sau này mẹ đừng quá gần gũi với con nữa, con sợ Lục đại ma vương đánh con, lần trước cha đã đánh con rồi!”. Dạ Thất thở phì phò nói.
Cô còn chưa làm gì thì đã bị ghét bỏ rồi!
Con trai ruột cái nỗi gì!
Trên đời này, chồng vẫn là người thân yêu nhất của cô!
Diệp Kiều hung ác trợn mắt nhìn Dạ Thất, cô có ham muốn đến doanh trại tìm Lục Bắc Kiêu ngay lập tức quá!
…
Đã nói tám giờ tan tầm, Dạ Thất đợi trong gió rét hơn một tiếng cũng không thấy Hạ Hòa tan làm, gọi điện thoại thúc giục thì không ai nghe.
Cậu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ, lý do là, cậu sợ cái người phụ nữ c.h.ế.t bầm này sẽ gặp chuyện gì đó xui xẻo trên đường về!
Lại một giờ nữa trôi qua, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
“Đàn anh, đêm nay phẫu thuật cùng anh, thật là mở mang tri thức!”
“Sau này anh sẽ sắp xếp em làm trợ lý nhiều hơn! Thực tiễn…”
Lời nói của Tiêu Nhiên bị một hình bóng cao ráo cắt ngang, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi xa lạ đi tới trước mặt Hạ Hòa, hai tay đặt lên bả vai cô, khom người, thản nhiên nói: “Sao trễ như thế mới tan làm?”
Hạ Hòa không biết Dạ Thất đột nhiên xuất hiện, hình như đợi cô từ rất lâu rồi.
“Vừa mới phẫu thuật xong!”. Cô đáp.
“Có lạnh không? Trời lại hạ nhiệt, mặc áo khoác vào!”. Cậu nói xong rồi cởi áo khoác trên vai mình ra, đi tới đằng sau cô, khoác thêm cho cô.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Nhiên nhìn đến ngây người.
Anh ta nhớ bạn trai của Hạ Hòa là người khác cơ.
“Hạ Hạ, người này là…”. Tiêu Nhiên lịch sự hỏi.
Hạ Hòa vội vàng cười giới thiệu: “Đàn anh, đây chính là…chủ nhà của em! Cũng là bệnh nhân trước kia của em! Cậu ấy tên là Tiểu Thất!”
“Tiểu Thất, đây chính là đàn anh của tôi, Tiêu Nhiên!”. Cô lại nhìn người nào đó toàn thân toát ra khí lạnh và nói, trông cậu hình như không quá vui vẻ.
Tiêu Nhiên lịch sự đưa tay phải về phía Dạ Thất: “Tiểu Thất! Chào cậu!”
Dạ Thất bắt tay với anh ta một cái một cách tượng trưng, nhanh chóng thu lại, lạnh nhạt nói: “Chào anh!”
Đây chính là thần tượng của cô?!
Dạ Thất có một cảm giác không được tự nhiên mà không nói nên lời, cũng không biết chỗ nào không đúng.
“Hạ Hạ, cơm tối chúng ta cũng chưa ăn, tìm một quán ăn ăn cơm cùng nhau đi, ok?”. Tiêu Nhiên nâng tay trái lên nhìn giờ rồi đề nghị.
“Tiểu Hạ Hạ, tôi để dành cơm tối cho cô rồi, ăn bên ngoài không vệ sinh, chúng ta về nhà ăn đi!”. Dạ Thất nói xong thì kéo cánh tay Hạ Hòa lại.
“Đàn anh, đêm nay muộn quá rồi, hôm nào em mời anh ăn cơm, chào đón anh!”. Hạ Hòa hào phóng nói.
Sau 12 tiếng bận rộn, buổi tối vừa mới kết thúc một cuộc phẫu thuật, lúc phẫu thuật, tay mơ là cô ngay cả mí mắt cũng không dám chớp, cứ nhìn chằm chằm.
Quá mệt mỏi!
“Được! Anh chờ!”. Tiêu Nhiên thất vọng cười nhạt nói.
Sau khi nói lời tạm biệt, Dạ Thất kéo Hạ Hòa đến chỗ đỗ xe.
“Tôi gọi điện thoại cho cô, cô không thấy sao?! Tan tầm cũng không trả lời tôi một tiếng!”. Vừa lên xe, chó con đã thở phì phò nói.
Hạ Hòa ngáp một cái: “Tan làm mới nhìn đến”.
“Thế cô không phải nên trả lời tôi trước tiên sao? Tôi chờ từ tám giờ tối cho đến bây giờ!”. Nếu cậu không đến, chắc chắn cô sẽ đi ăn cơm với đàn anh kia!
Hừ!
Tiểu Hạ to gan quá nhỉ!
Cứ phớt lờ cậu!
“Tôi nghĩ cậu đi rồi…”. Hạ Hòa điều chỉnh lại ghế ngồi, dựa vào, lười biếng nói.
“Tiểu Hạ Tử, cô…”. Dạ Thất đang định trách cứ cô thì phát hiện cô dường như đang ngủ.
Cậu chỉnh điều hòa đến nhiệt độ cao nhất.
Trong đầu cậu đều là hình ảnh cô bận rộn trước sảnh cấp cứu lúc sáng.
Tiểu Hạ Tử nhà cậu là một thiên thần áo trắng.
…
Ngọn đèn nhỏ trên trần xe chiếu lên làn da trắng sáng của cô, như trong suốt. Vài sợi tóc lòa xòa trên má cô, cậu không nhịn được muốn vén lên, ngón tay thon dài vừa mới chạm vào gò má cô thì lại hơi run rẩy.
Hạ Hòa đột nhiên mở hai mắt ra, lập tức đối diện với một khuôn mặt tuấn tú.
Dạ Thất sợ đến mức vội vàng trở về ghế: “Bên hồ Đại Minh! Đến nhà rồi! Xuống xe!”
“Ưm…Tiểu Thất, tôi mệt, cậu ôm tôi đi, đi không nổi…”. Cô lười biếng nói, lại nhắm hai mắt lại như muốn ngủ.
Dạ Thất sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nể tình cô đáng thương như vậy, ngài Tiểu Thất đây sẽ hầu hạ cô một phen!”
“Cậu ôm nổi không? Tôi nặng lắm…”. Hạ Hòa lầm bầm nói, sau khi chợp mắt một lúc, thật ra cô đã khá tỉnh táo rồi, cho nên cô chỉ cố ý thôi.
“Nói đùa à! Cho dù cô có nặng 100kg thì tôi cũng có thể ôm nổi!”. Trong lúc nói chuyện, cậu đã đeo túi xách của cô vào cổ mình, cởi dây an toàn ra cho cô, sau đó ôm cô ra khỏi xe một cách dễ dàng, rồi đá cửa xe lại.
Cánh tay Hạ Hòa vòng lên cổ cậu, sức lực của cậu cũng rất lớn, cô không yên phận mà nhúc nhích trong n.g.ự.c cậu, bước chân của cậu vẫn vững vàng như trước: “Tiểu Thất, chủ nhà như anh còn ân cần hơn cả bạn trai đấy…”