Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 630
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:29
Lượt xem: 3
Triệu Nghị Thần nặng nề đập xuống đất, khóe miệng chảy máu, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn!
Ánh mắt Dạ Thất lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười nhạt khinh miệt.
Cậu quay đầu lại, nhìn Hạ Hòa trong bộ dạng tóc tai bù xù, vạt áo hơi mở ra, ngửa mặt lên, đôi mắt rưng rưng, trông rất là điềm đạm đáng yêu!
Hạ Hòa ngơ ngác nhìn Dạ Thất trước mắt – một Dạ Thất hoàn toàn khác với Dạ Thất trong ấn tượng của cô, cậu vừa rồi, hoàn toàn không giống một thằng bé to xác bình thường nghịch ngợm, thích đối đầu với cô như một đứa trẻ phá phách, lúc cậu đánh Triệu Nghị Thần trông rất oai phong và hung ác!
Cô không hề biết cậu biết đánh nhau, thân thủ giỏi như vậy, động tác rất tiêu chuẩn, lưu loát mạch lạc!
Lúc động tay động chân cũng không dùng quá nhiều sức, dễ dàng như bóp c.h.ế.t một con kiến vậy!
Cô cũng nhìn thấy túi thức ăn trên giường đối diện.
Cho nên, cậu vội vã tới đưa thức ăn cho cô sao?
Mùa đông khắc nghiệt, hơn nửa đêm, sau khi nghe nói cô ăn mì tôm, cậu thế mà lại vội vàng tới đưa thức ăn cho cô, rõ ràng trong điện thoại còn hung ác nói cô là một nô tì đáng thương…
“Anh ta có làm gì cô không?!”. Dạ Thất đã mở miệng, trầm giọng hỏi.
Hạ Hòa hoàn hồn, lắc đầu: “Anh ta muốn xâm phạm tôi, nhưng không thành công!”
Dạ Thất không nói gì, cậu đi tới cửa, đến bệnh cạnh tên khốn mà trong mắt cậu anh ta như đồ rác rưởi, lại giơ chân đá thêm một cái: “Tên khốn, mày nên cảm thấy may mắn vì ông Thất của mày đến sớm một bước đấy!”
Ý là, nếu Hạ Hòa thật sự bị anh ta ức h.i.ế.p thành công, thì đêm nay cậu sẽ không chỉ đánh anh ta một trận đơn giản thế thôi đâu!
Lục phủ ngũ tạng đều như dập nát, Triệu Nghị Thần đau đến mức không nói nên lời.
Hạ Hòa xuống giường, đi tới bên giường mình, cầm điện thoại lên báo cảnh sát, cô còn có thể bình tĩnh mà thông báo địa chỉ.
Khoảng mười phút sau, cảnh sát tuần tra gần đó đã tới, thấy Triệu Nghị Thần bị đánh thê thảm, sau khi hỏi han tình hình, cảnh sát yêu cầu Dạ Thất đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, Dạ Thất gọi một cuộc điện thoại và đi ra ngoài, chốc lát sau, những cảnh sát này đã đi, chỉ dặn dò một câu, bảo bọn họ đến đồn cảnh sát thuộc khu vực quản lý để làm biên bản.
Trong phòng ký túc xá hơi hỗn loạn chỉ còn lại hai người họ.
“Cậu chờ tôi ở bên ngoài một lát, tôi thay quần áo khác rồi đến đồn cảnh sát với cậu”. Hạ Hòa nói xong thì đi tới tủ quần áo lấy đồ.
Dạ Thất đặt túi đồ ăn lên bàn: “Cô gấp cái gì! Ăn đã!”
Giọng điệu vô cùng bá đạo.
Sau một phen dằn vặt vừa rồi, cô đã hết đói bụng từ lâu, nhưng cô vẫn mở túi ra, lấy từng hộp thức ăn ra ngoài, trên hộp viết “Tụy Cung”, đó là một nhà hàng năm sau.
Cháo cá bát bảo, há cảo hấp tôm hoàng đế, tiểu long bao…
Nóng hôi hổi.
Những món này đều rất hợp khẩu vị của cô, ngoài miệng thì nói không chú trọng ăn uống, đó là vì quá bận rộn, bận đến mức không có thời gian để ăn những món mình yêu thích.
Dạ Thất dựng cái ghế ngã trên đất dậy, lấy qua một quyển sách, sau khi phủi bụi trên ghế, cậu cởi nút áo tây trang ra, ngồi xuống, lại cởi vài nút áo sơ mi trên cổ, kéo lỏng cà vạt, ngồi một cách ung dung, tư thế ngồi và khí chất trông như một địa chủ vậy!
“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”. Hạ Hòa khách sáo hỏi.
“Cô ăn của cô đi!”. Cậu chảnh chọe nói.
Tiểu long bao được làm nhân nhồi đơn giản, càng hợp khẩu vị của cô, Hạ Hòa ăn liên tục ba cái, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu đang nhả khói phè phè: “Không nhìn ra là cậu còn biết đánh nhau đấy!”
Cô nói.
“Cô tưởng rằng, điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ, là tôi khoác lác sao?!”. Dạ Thất phản bác, kiêu ngạo liếc cô một cái.
Hừ!
Không bộc lộ tài năng trước mặt cô, cô còn thật sự cho rằng cái danh “ngài Tiểu Thất” của cậu là để trưng đấy!
Hạ Hòa cầm thìa húp cháo: “Điên rồ ngầu lòi chói lọi…vừa rồi đã thấy, vế sau…không tin!”
Triệu Nghị Thần nặng nề đập xuống đất, khóe miệng chảy máu, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn!
Ánh mắt Dạ Thất lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười nhạt khinh miệt.
Cậu quay đầu lại, nhìn Hạ Hòa trong bộ dạng tóc tai bù xù, vạt áo hơi mở ra, ngửa mặt lên, đôi mắt rưng rưng, trông rất là điềm đạm đáng yêu!
Hạ Hòa ngơ ngác nhìn Dạ Thất trước mắt – một Dạ Thất hoàn toàn khác với Dạ Thất trong ấn tượng của cô, cậu vừa rồi, hoàn toàn không giống một thằng bé to xác bình thường nghịch ngợm, thích đối đầu với cô như một đứa trẻ phá phách, lúc cậu đánh Triệu Nghị Thần trông rất oai phong và hung ác!
Cô không hề biết cậu biết đánh nhau, thân thủ giỏi như vậy, động tác rất tiêu chuẩn, lưu loát mạch lạc!
Lúc động tay động chân cũng không dùng quá nhiều sức, dễ dàng như bóp c.h.ế.t một con kiến vậy!
Cô cũng nhìn thấy túi thức ăn trên giường đối diện.
Cho nên, cậu vội vã tới đưa thức ăn cho cô sao?
Mùa đông khắc nghiệt, hơn nửa đêm, sau khi nghe nói cô ăn mì tôm, cậu thế mà lại vội vàng tới đưa thức ăn cho cô, rõ ràng trong điện thoại còn hung ác nói cô là một nô tì đáng thương…
“Anh ta có làm gì cô không?!”. Dạ Thất đã mở miệng, trầm giọng hỏi.
Hạ Hòa hoàn hồn, lắc đầu: “Anh ta muốn xâm phạm tôi, nhưng không thành công!”
Dạ Thất không nói gì, cậu đi tới cửa, đến bệnh cạnh tên khốn mà trong mắt cậu anh ta như đồ rác rưởi, lại giơ chân đá thêm một cái: “Tên khốn, mày nên cảm thấy may mắn vì ông Thất của mày đến sớm một bước đấy!”
Ý là, nếu Hạ Hòa thật sự bị anh ta ức h.i.ế.p thành công, thì đêm nay cậu sẽ không chỉ đánh anh ta một trận đơn giản thế thôi đâu!
Lục phủ ngũ tạng đều như dập nát, Triệu Nghị Thần đau đến mức không nói nên lời.
Hạ Hòa xuống giường, đi tới bên giường mình, cầm điện thoại lên báo cảnh sát, cô còn có thể bình tĩnh mà thông báo địa chỉ.
Khoảng mười phút sau, cảnh sát tuần tra gần đó đã tới, thấy Triệu Nghị Thần bị đánh thê thảm, sau khi hỏi han tình hình, cảnh sát yêu cầu Dạ Thất đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, Dạ Thất gọi một cuộc điện thoại và đi ra ngoài, chốc lát sau, những cảnh sát này đã đi, chỉ dặn dò một câu, bảo bọn họ đến đồn cảnh sát thuộc khu vực quản lý để làm biên bản.
Trong phòng ký túc xá hơi hỗn loạn chỉ còn lại hai người họ.
“Cậu chờ tôi ở bên ngoài một lát, tôi thay quần áo khác rồi đến đồn cảnh sát với cậu”. Hạ Hòa nói xong thì đi tới tủ quần áo lấy đồ.
Dạ Thất đặt túi đồ ăn lên bàn: “Cô gấp cái gì! Ăn đã!”
Giọng điệu vô cùng bá đạo.
Sau một phen dằn vặt vừa rồi, cô đã hết đói bụng từ lâu, nhưng cô vẫn mở túi ra, lấy từng hộp thức ăn ra ngoài, trên hộp viết “Tụy Cung”, đó là một nhà hàng năm sau.
Cháo cá bát bảo, há cảo hấp tôm hoàng đế, tiểu long bao…
Nóng hôi hổi.
DTV
Những món này đều rất hợp khẩu vị của cô, ngoài miệng thì nói không chú trọng ăn uống, đó là vì quá bận rộn, bận đến mức không có thời gian để ăn những món mình yêu thích.
Dạ Thất dựng cái ghế ngã trên đất dậy, lấy qua một quyển sách, sau khi phủi bụi trên ghế, cậu cởi nút áo tây trang ra, ngồi xuống, lại cởi vài nút áo sơ mi trên cổ, kéo lỏng cà vạt, ngồi một cách ung dung, tư thế ngồi và khí chất trông như một địa chủ vậy!
“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”. Hạ Hòa khách sáo hỏi.
“Cô ăn của cô đi!”. Cậu chảnh chọe nói.
Tiểu long bao được làm nhân nhồi đơn giản, càng hợp khẩu vị của cô, Hạ Hòa ăn liên tục ba cái, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu đang nhả khói phè phè: “Không nhìn ra là cậu còn biết đánh nhau đấy!”
Cô nói.
“Cô tưởng rằng, điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ, là tôi khoác lác sao?!”. Dạ Thất phản bác, kiêu ngạo liếc cô một cái.
Hừ!
Không bộc lộ tài năng trước mặt cô, cô còn thật sự cho rằng cái danh “ngài Tiểu Thất” của cậu là để trưng đấy!
Hạ Hòa cầm thìa húp cháo: “Điên rồ ngầu lòi chói lọi…vừa rồi đã thấy, vế sau…không tin!”
Động tác hút thuốc của Dạ Thất vì lời nói của Hạ Hòa mà dừng lại, trong phòng ký túc xá yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai nhỏ bé của cô, sau lớp khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi kiêu ngạo sầm xuống từng chút từng chút một!
Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Hạ Hòa xấu xa vừa đùa giỡn với cậu xong mà vẫn vô tâm vô tư ăn tiếp cho được!
Cũng vừa mới nghe cô nói vậy, cậu mới hiểu “điếu tạc thiên” là có ý gì!
Dạ Thất chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong n.g.ự.c cậu, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Hòa, không nói được một lời, môi mỏng nhếch lên.
Người phụ nữ c.h.ế.t bầm!
Dám đùa giỡn cậu!
Một người sống mơ mơ hồ hồ hai mươi năm, chỉ có ký ức mười mấy tuổi của kiếp trước như cậu, tức giận đến mấy cũng chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Hạ Hòa, chứ cũng không biết lập tức cởi thắt lưng ra biểu diễn năng lực mạnh mẽ giống đực của mình!
Lúc Hạ Hòa ngước mắt lên thì chỉ thấy ngài Tiểu Thất “điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ” đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt xám xịt, mặc dù là thế thì cô cũng không bị cậu dọa sợ, chó con có hung dữ đi nữa thì có gì mà đáng sợ?
Đanh đá tí thôi mà!
Thậm chí cô còn tưởng tượng ra hình ảnh bị chó con gặm ngón tay.
“Tôi nói sai sao?”. Cô “nhổ lông” bên mép chó con*, cười híp mắt hỏi lại.
(*) Ý là trêu tức.
Nhớ lại phản ứng của cậu sáng hôm đó sau khi trải qua một đêm cùng cô, cô cũng rất tò mò, tuy cậu là người đàn ông đầu tiên của cô, trước đó cô cũng không có kinh nghiệm gì cả, nhưng mà không thể nào chưa từng xem phim, nào có người đàn ông nào sau khi xảy ra chuyện đó lại bày ra vẻ uất ức cực kỳ không?
Khiến cô cảm giác mình như tổng tài bá đạo vậy đó!
Chỉ thiếu nước vứt chi phiếu cho cậu thôi!
Dạ Thất vốn dĩ đang ngồi trên ghế, đột nhiên đứng dậy, cậu vốn đã rất cao rồi, đứng lên giống như muốn đẩy cái trần nhà, toàn thân sẫm màu, bừng bừng cơn tức giận, khí thế như muốn đè người!
Đồng thời, cậu bước về phía cô!
Hạ Hòa vốn dĩ chẳng kiêng dè gì, bây giờ quả thật bị dáng vẻ hung dữ của cậu dọa sợ đến mức tim đập loạn xạ, cơ thể vô thức rụt lui sau: “Tiểu Thất, cậu, cậu ưm…”
Hạ Thất đang há miệng, đột nhiên bị cái gì đó bịt lại, ngay sau đó, cô nghe thấy mùi vị của cây tể thái*!
(*) Cây tể thái: tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Cậu cầm tiểu long bao chặn miệng cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-630.html.]
“Bên hồ Đại Minh! Cô không nói thì không ai nghĩ cô câm đâu!”. Dạ Thất hung dữ nói.
Hạ Hòa: “…”
Cô há miệng, trong miệng còn bịt một cái tiểu long bao, vẻ mặt ngây ngốc.
Cô con tưởng rằng cậu đột nhiên biến thành chó sói con, dùng thực lực để chứng minh cậu quả thật “điếu tạc thiên” giống tổng tài bá đạo nữa chứ!
Kết quả, không lấy nụ hôn để phong ấn, mà là lấy tiểu long bao!
Sửng sốt một lúc lâu, cô mới lấy bánh bao trong miệng ra, liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến cậu!
Cô đi tới tủ quần áo.
“Chưa từng thấy ai ngu xuẩn như cô, người phụ nữ c.h.ế.t bầm không khiến người ta bớt lo được!”. Cậu hút thuốc, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô.
Trước đó nghe cô kể lại với cảnh sát, cậu nghĩ nếu cậu không đến đưa đồ ăn cho cô thì có lẽ cô đã bị tên khốn đó cưỡng h.i.ế.p rồi, cậu lại nổi giận một cách khó hiểu.
Hạ Hòa không để ý đến cậu, tiếp tục thu dọn quần áo, cho dù cô có to gan như thế nào đi nữa thì đêm nay cũng không có can đảm để ở lại ký túc xá nữa rồi.
“Sao cô không nói chuyện? Câm à?!”
“Không phải cậu bảo tôi đừng nói gì cả sao?!”. Cô phản bác.
Dạ Thất: “…”
Chỉ thấy cô xoay lưng lại, ngay sau đó, cô cởi đồ ngủ ra, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết!
Dạ Thất vô thức xoay người lại, đưa lưng về phía cô, không dám nhìn: “Bên hồ Đại Minh! Cô làm gì thế?!”
Hạ Hòa liếc lui sau một cái, chỉ thấy cậu đưng lưng về phía mình, ra vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn, sao lại đáng yêu như vậy chứ?!
Cô còn cố ý đi tới phía sau cậu, đùa giỡn cậu: “Ngài Tiểu Thất, từ đầu đến chân nô tì, có chỗ nào mà ngài chưa thấy qua sao? Xấu hổ cái gì?”
Cô giễu cợt nói với Dạ Thất bằng giọng điệu như một tổng tài bá đạo trêu chọc nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào vậy!
Hạ Hòa tự cho rằng mình cũng không phải là một người phụ nữ cởi mở, thậm chí tính tình còn hơi lạnh nhạt, ngoài việc hết sức chăm chú vào học tập và công việc ra, cô luôn giữ trạng thái “sống hòa bình” đối với mọi người và mọi việc, nhưng mà lại không nhịn được mà muốn trêu chọc cậu!
Từ sau lưng bay đến một mùi thơm thoang thoảng, nghe cô nói vậy, cậu mãnh liệt xoay người lại: “Ai, ai xấu hổ?!”
Lúc đó, Hạ Hòa đang mặc một bộ đồ giữ ấm siêu mỏng màu đen, Dạ Thất vừa quay đầu lại là ngay lập tức thấy hai mảng thịt trắng tuyết chói lóa đập vào mắt, ngay sau đó đã bị nội y che lại, cậu ngừng thở.
Hạ Hòa vừa mặc đồ giữ ấm xong mới phát hiện ra cậu xoay người lại!
May mà cô mặc quần áo vào đúng lúc…
Trái tim đập thình thịch kinh hoàng, nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, vén mái tóc đen nhánh ra khỏi cổ áo: “Ngài Tiểu Thất, má ngài đỏ kìa!”
Cô ném ra một câu này, sau đó lại đi về tủ quần áo, tiếp tục thay quần áo.
!!!
Thật muốn cắn c.h.ế.t cô ta!
Trong đầu cậu là hình ảnh vừa nhìn thấy thoáng qua vừa rồi, nó bị mắc kẹt trong rãnh sâu, giãy mãi không ra…
Cậu đi ra khỏi phòng, hóng gió trên hành lang!
Đến khi cô ra ngoài, cảm giác mặt đỏ như lửa đốt, tim đập như sấm của cậu vẫn chưa biến mất!
…
Bọn họ cùng đến đồn cảnh sát, làm biên bản, bác sĩ pháp y phát hiện thành phần thuốc ngủ trong mì ăn liền đã bị mang đi, hơn nữa liều lượng rất lớn, nếu lúc đó Hạ Hòa thật sự ăn mì thì đừng nói là bị hiếp, rất có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.
Nghe đến đây, Dạ Thất nhịn không được còn muốn đi đánh anh ta một trận, lại bị Hạ Hòa ngăn lại.
“Không sợ anh ta kiện cậu tội đánh người à? Tên khốn đó bây giờ là chó cùng đường quay lại cắn đấy, bắt được người nào là cắn người đó!”. Hạ Hòa giữ cậu bằng hai tay, khuyên nhủ cậu.
Dạ Thất giễu cợt: “Tôi cứ đánh anh ta c.h.ế.t đấy, để xem xem tôi có xảy ra chuyện gì hay không!”
Ngay trước mặt cảnh sát, cậu nói một cách oai hùng và lớn lối, đó là một kiểu khí thế không lo không sợ toát ra từ trong xương!
Thậm chí có thể dùng từ “hoang dã” để hình dung!
“Rồi rồi rồi, tôi tin! Tên khốn này cứ giao cho pháp luật xử lý đi!!”. Cô vội vàng trấn an cậu, kéo tay cậu ra khỏi đồn cảnh sát.
Dạ Thất vô tình phát hiện ra mình bị Hạ Hòa nắm tay đi về phía trước, rất giống mấy cặp tình nhân mà cậu thường thấy trên đường…
Cậu hoàn toàn không hất tay cô ra, khóe miệng bất giác cong lên.
…
“Dừng lại, dừng lại, khách sạn phía trước kia rồi!”. Hạ Hòa ngồi trên ghế phụ, nhìn thấy một khách sạn ở phía trước cách đó không xa thì vội vàng nói. Cách đó không xa cũng có thể thấy bảng hiệu sáng chói trên nóc tòa nhà nội trú 301, ở khách sạn này thì sẽ không ảnh hưởng đến việc đi làm.
Hơn nửa đêm, cô không muốn về nhà, kéo quấy rầy đến bác sĩ Chu nghỉ ngơi, để bà ấy biết giữa cô và Triệu Nghị Thần đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà ấy sẽ tức c.h.ế.t mất.
Dạ Thất không dừng xe, ngược lại còn tăng tốc, đi lướt qua khách sạn trông có vẻ rất cũ kỹ kia.
“Tiểu Thất! Dừng xe!”. Hạ Hòa cau mày nói, nhìn về phía cậu đang chăm chú lái xe, không nói một lời nào trên ghế lái.
Áo khoác của cậu khoác lên lưng ghế, trên người chỉ mặc tây trang, đôi tay thon dài vắt lên tay lái, cổ tay trái đeo hồng hồ, con người cậu lúc không nói chuyện trông rất lạnh lùng xa cách.
“Tôi có nơi cho cô ở!”. Dạ Thất nghiêng đầu, nhìn cô một cái và nói.
Nói xong, anh bật đèn xi nhan, ngay sau đó chạy vào bãi đỗ xe.
Sảnh tầng một của tòa nhà được bày trí rất xa hoa, ai không biết còn tưởng là sảnh của khách sạn năm sao, một người đàn ông mặc u phục đi tới trước mặt bọn họ, đưa thẻ ra vào bằng hai tay.
Hạ Hòa đang định đi ra ngoài thì bị Dạ Thất bá đạo giữ cánh tay lại, kéo về phía thang máy.
Thang máy lên thẳng tầng 20, cô lại bị cậu bá đạo kéo ra ngoài, đến cửa một căn hộ, Dạ Thất kéo nắp khóa mật mã, nhập mật mã: “Nhớ kỹ, mật mã là sáu số 7!”
“Nơi này rất gần 301, đi qua cái hầm là đến, tầng sáu là siêu thị, mua đồ cũng tiện!”. Sau khi vào nhà, mở đèn lên, cậu lại nói.
Căn hộ cao cấp được lắp đặt thiết bị rất xa hoa, đầy đủ mọi thứ.
Quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam, phía nam có một cánh cửa lùa bằng thủy tinh, sau cửa lùa là một ban công khép kín, có thể nhìn thấy một bộ ghế sofa. Hệ thống lọc khí được bật lên, điều hòa trung tâm bắt đầu hoạt động, cả căn hộ đều tràn ngập không khí hiện đại.
Dạ Thất lấy ra một đôi dép bông từ trong tủ giày cho cô: “Ngẩn người ra đó làm gì? Lẽ nào muốn ngài Tiểu Thất đây hầu hạ nô tì là cô à?”
Hạ Hòa chậm rãi hoàn hồn, ngửa mặt lên, nhìn cậu bé to xác ở cách đó không xa, mũi đột nhiên chua xót, giống như lúc cô bị Triệu Nghị Quyết làm nhục, bất lực nghĩ đến người cha đã qua đời của mình, sau đó, anh đột nhiên xuất hiện như thần tiên giáng trần…
Cái cảm giác cảm động này, bây giờ con vẫn còn nhớ rõ.
Cậu đặt biệt danh cho cô, luôn chống lại cô, thậm chí còn lấy việc phá cô làm niềm vui. Đêm hôm khuya khắc, nghe nói cô lại ăn mì tôm, cậu nói cô đáng thương, mắng cô, thế mà lại đưa đồ ăn cho cô…
Bây giờ, còn cung cấp chỗ ở cho cô nữa!
Dạ Thất hơi mất tự nhiên vì ánh nhìn chăm chú của Hạ Hòa: “Bên hồ Đại Minh, cô sẽ không nghĩ là tôi đưa cô đến đây để làm gì cô chứ hả!? Tôi còn sợ cô làm gì tôi đây này! Vùng này, khắp nơi là bất động sản của nhà tôi, cái nhà này cũng để không, nên đưa cô tới ở thôi!”
Hạ Hòa muốn ôm cậu một cái quá, cô nhếch miệng lên: “Ngài Tiểu Thất đối xử với nô tì thật tốt! Con gái muốn làm nô tì cho ngài phải xếp hàng dài cả con phố kìa!?!”
Hở miệng ra là gọi cô là “nô tì”, mà còn đối xử tốt với cô hơn bạn gái.
Cô vừa nói vừa thay dép, không khách sáo với cậu nữa.
Dạ Thất sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của cô chứ, cậu bĩu môi, kiêu ngạo nói: “Đều là vì nể tình cô xui xẻo, xui xẻo đến mức tôi cũng ngại bắt nạt cô! Tôi nói này bên hồ Đại Minh, mắt cô bị mù sao? Sao lại có thể quen với cái tên cặn bã đó mười mấy năm được chứ?”
“Ừm! Đúng là tôi bị mù!”. Cô tự giễu.
Sau này, Hạ Hòa mới hiểu ra, tất cả vận may trong cuộc đời của cô đều dùng để gặp được cậu.
Diệp Kiều về đến nhà thì nhận được điện thoại của con trai nhỏ, chỉ nghe thấy cậu lười biếng uể oải nói trong điện thoại: “Mẹ, tối nay con ở chung cư, mệt quá…”
Ừm, con trai lớn rồi, bắt đầu đi đêm không về rồi.
Diệp Kiều sao lại không biết tối nay thằng nhóc thúi này đã làm gì chứ!
Mệt quá?
Dạ Thất rõ ràng còn phấn chấn tinh thần, tắm rửa xong, chán nản mở máy tính ra, Hạ Hòa chắc là đã ngủ từ sớm rồi, cậu lại đăng nhập vào QQ của cô, vừa mới online không lâu thì phát hiện ra, cô sửa lại hết biệt danh với tên nhóm của cậu rồi!
Cái người phụ nữ c.h.ế.t bầm này, thế mà lại gọi cậu là “Thất Cẩu”!
Hơi thở quê mùa nồng nặc cứ đập vào mặt ấy!
Quả thật không thể nhịn được!
Cậu lập tức xóa hết toàn bộ!
…
Đây là giấc ngủ ngon đầu tiên của Hạ Hòa sau khi cô đi thực tập, bởi vì công việc ở bệnh viện quá áp lực, bình thường lúc ngủ sẽ mơ thấy cảnh tượng làm việc cở bệnh viện. Con chó con nào đó hiển niên vẫn chưa dậy, cô rửa mặt xong, định đi nấu đồ ăn sáng thì phát hiện tủ lạnh rỗng tuếch, thế là cầm thẻ ra vào đi ra ngoài.
Dưới lầu có siêu thị tiện lợi 24 giờ, cái gì cũng có thể mua được.
Ngày hôm nay hiếm khi cô được nghỉ, phải đến tám giờ sáng mai mới đi làm, trở về nhà, chó con vẫn chưa dậy.
Có lẽ tối hôm qua lại chơi máy tính đến khuya rồi.
Cô nấu xong bữa sáng là đã hơn tám giờ, vẫn chưa thấy cậu dậy, cô không thể làm gì khác hơn là đi gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không có phản ứng, cô không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy cậu đang nằm ngủ trên giường.
“Ngài Tiểu Thất! Dậy ăn cơm!”. Cô đi tới bên giường, nhìn mỹ nam ngủ trên giường, lớn tiếng gọi.
Trên giường lớn với ga giường và chăn đều là màu xanh đen, cậu bé to xác trong đầu tóc đen nhánh, ở trần, cánh tay và bả vai đều lồ lộ ra ngoài…
Phòng ngủ chính hướng đông nam, nắng sớm rọi vào từ cửa sổ sát đất, khuôn mặt tuyệt sắc say ngủ của cậu chìm trong ánh nắng ban mai, thanh thuần sạch sẽ.
Hạ Hòa phát hiện mình nhìn dáng vẻ cậu ngủ lại mất hồn rất lâu, sau khi hoàn hồn, cô lớn tiếng gọi: “Thất Cẩu! Dậy!”
Ngài Tiểu Thất đang say ngủ đột nhiên ngồi dậy: “Tiểu Hạ Tử! Muốn c.h.ế.t à!”
Rõ ràng là mắt vẫn còn nhập nhèm, nhưng cậu lại ăn nói khí phách theo phản xạ.