Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 629

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:28
Lượt xem: 3

Dạ Thất tức giận đến mức không nói gì, vẫn theo cô ra khỏi con ngõ, giúp cô bắt một chiếc taxi, cậu hỏi thẻ công tác của tài xế, cẩn thận đối chiếu với thẻ căn cước, sau đó mới bằng lòng để Hạ Hòa lên xe.

Cậu sợ người phụ nữ vừa ngu xuẩn vừa xui xẻo này gặp phải tài xế hư hỏng gì đó, xe taxi đi rồi, cậu còn chụp biển số xe lại, vừa mới vào trong ngõ thì nhắn QQ cho cô, bảo cô sau khi đến ký túc xá thì thông báo với cậu một tiếng.

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ sau khi nghỉ thì hầu như đều ở trong đại viện, Lục Bắc Kiêu cũng về doanh trại rồi, đến tết cũng chưa chắc anh có thể về bữa cơm đoàn viên hay không, chỉ có Diệp Kiều ở nhà một mình, cô cũng vừa tụ tập với mấy chị em bạn đại học về.

Tiệm trà sữa “Các Cô Ấy” năm đó bây giờ đã phát triển thành một tập đoàn kinh doanh chuỗi nhượng quyền thực phẩm với quy mô lớn, với các cửa hàng trải rộng trên khắp cả nước, chủ yếu là kinh doanh bánh ngọt. Món trà sữa thương hiệu của “Các Cô Ấy” vẫn còn đó, cũng là minh chứng cho tình bạn năm đó của bọn họ.

Dạ Thất thấy Diệp Kiều dựa lên ghế salon nghỉ ngơi, dường như cô đã uống rượu, thế là cậu đi rót một cốc nước pha thuốc dạ dày cho cô.

Đứa con trai này của cô, cái gì cũng tốt, là một người chu đáo ấm áp, cô mới dẫn cậu ra ngoài xã giao có mấy lần mà đã có không ít phu nhân nổi tiếng giàu có có ý định giới thiệu con gái cho cậu làm quen.

“Tiểu Thất, con với bác sĩ Hạ thế nào rồi?”. Thấy cậu định về phòng, cô vội vã gọi cậu lại.

Dạ Thất mặc dù là một thanh niên chưa từng trải về phương diện nam nữ, nhưng cậu không ngốc, EQ không thấp, rõ ràng nghe thấy giọng điệu sâu xa của mẹ cậu, giống như thể một bà mẹ vội vã tìm vợ cho con trai mình vậy, chọc cậu ghét bỏ.

“Cái gì mà thế nào?! Vốn dĩ chỉ đi giúp cô ấy trút giận thôi!”. Dạ Thất thở phì phò phản bác.

“Này, thằng nhóc thúi, cái giọng gì đó?! Sao lại nói chuyện với mẹ kiểu dó? Có vợ quên mẹ!”. Diệp Kiều dạy bảo cậu.

“Vợ nào?!”. Dạ Thất nóng nảy, vẻ mặt ảo não: “Có tin con lập tức xóa bên hồ Đại Minh ngay không?! Vốn dĩ chỉ là gặp chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ, bây giờ giúp xong rồi, sau này sẽ không có việc gì nữa!”

“Rồi rồi rồi, con trai nói cái gì thì chính là cái đó, về phòng nghỉ ngơi đi, ngoan!”. Diệp Kiều dỗ cậu.

Dạ Thất quyết định, khi nào bên hồ Đại Minh trở về ký túc xá, thông báo với cậu rồi thì cậu sẽ kéo cô vào danh sách đen ngay lập tức!

Cậu vẫn ôm điện thoại di động, trông chừng QQ, tắm cũng không đi, thím Đình của cậu gửi tin nhắn đến, muốn rủ cậu chơi game, cậu cũng không có hứng thú, chỉ trả lời: “Thím tĩnh tâm mà nuôi dưỡng Đường Đường trong bụng thím đi, em không chơi với thím đâu, bị chú Đình phát hiện thì người ăn đòn chỉ có con!”

Sắp một giờ trôi qua, theo lý mà nói thì bên hồ Đại Minh chắc chắn đã trở về ký túc xá rồi, chẳng qua là vẫn không trả lời tin nhắn của cậu.

Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, rốt cuộc cô đã về ký túc xá chưa?!

Vẫn không ai đáp lại.

Cậu hỏi liên tục hơn mười lần, vẫn không ai trả lời.

Cuối cùng cậu gọi video đến, Hạ Hòa mới có phản ứng.

Bên hồ Đại Minh: Vừa rồi tôi đi tắm, mới nhìn thấy, ngại quá, khiến cậu lo lắng rồi.

Nói cách khác, cô đã về ký túc xá từ sớm, nhưng không trả lời tin nhắn của cậu trước tiên, mà là đi tắm!

Dạ Thất nhất thời nổi đóa.

Ông nhỏ Thất: Ai lo lắng cho cô?! Tôi sợ cô xảy ra chuyện gì, sau đó lại đổ lên đầu tôi thôi! Còn nữa, tôi sẽ kéo cô vào danh sách đen!

Cậu nói rồi, giúp cô xong là xóa cô, không xóa làm chó!

Cái người phụ nữ c.h.ế.t bầm vô tình này, đáng đời bị xui xẻo!

Cậu đang định hạ quyết tâm tàn nhẫn kéo cô vào danh sách đen thì đồng hồ báo thức reo lên, đồ ăn của bên hồ Đại Minh chín rồi, cậu vội vã ngồi trước máy tính trộm đồ ăn.

Hạ Hòa còn đang đợi mình bị cậu kéo vào danh sách đen, kết quả cậu gửi tới một câu: Mau đi thu hoạch đồ ăn!

Hạ Hòa:…

DTV

Hai ba ngày trước, cô thường xuyên bị cậu gửi tin nhắn giục đi thu hoạch đồ ăn!

Bên hồ Đại Minh: Cho nên, ngài Tiểu Thất, rốt cuộc ngài có xóa tôi không?

Ông nhỏ Thất: (dao găm) (tiểu nhân) (dao phay) Giữ lại cô để còn một chút giá trị lợi dụng, sau này tôi bảo cô trồng cái gì thì cô trồng cái đó, tôi bảo cô đi thu hoạch là cô phải đi thu hoạch ngay lập tức!

Cậu còn đe dọa cô, đồng thời bá đạo ra lệnh cho cô!

Cậu ta hài hước thật!

Bên hồ Đại Minh: Ai nói không xóa làm chó?

Cô không hề khách sáo mà vả vào mặt cậu!

Dạ Thất nhìn điện thoại di động, không nói gì.

Một lúc lâu sau cậu mới gửi tin nhắn: Vì trộm đồ ăn, chó thì chó! Ngài Tiểu Thất tôi là chó săn hung mãnh! Giống chó chăn cừu của Đức!

Gửi câu này xong, cậu đê tiện offline.

Hạ Hòa cười ha hả trong lòng: Chó con.

Cậu bé to con bị người ta đè trên ván cửa mà xâm phạm, khó khăn lắm mới thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của người phụ nữ, ngay sau đó, cậu lại bị đẩy ngã lên giường, hai cánh tay cậu vòng trước ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người phụ nữ hung mãnh đứng bên mép giường với mái tóc dài rối tung, sắc mặt ửng hồng, áo sơ mi đã cởi ra vài nút!

Trong ấn tượng của cậu, tính tình của cô ấy rất lạnh lẽo, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là mỹ nhân lạnh lùng.

“Bên hồ Đại Minh, cô, cô, ưm…”. Cậu đang định đứng lên thì lại bị đẩy ngã lần nữa, cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ đè lên, hai tay cậu bị cô giữ chặt, ép lên trên đầu, đôi môi thèm khát gặm nhấm cậu…

Hết lần này đến lần khác, cô cứ chà đạp đậu, không biết tiết chế là gì.

Dạ Thất tỉnh dậy từ trong cơn “ác mộng”, cậu bật dậy, tấm lưng gầy guộc trượt xuống, cậu vô thức nhìn xuống ngực, không có dấu vết gì, cậu mới hiểu là vừa rồi mình mới nằm mơ!

Cậu lại mơ thấy quá trình đêm đó mình bị bên hồ Đại Minh làm nhục!

Chắc chắn là di chứng để lại do hôn lưỡi với cô!

Mỗi ngày Hạ Hòa đều có thể nhận được tin nhắn Dạ Thất nhắc nhở cô đi thu hoạch đồ ăn, hơn nữa, cô trồng cái gì cũng phải nghe theo cậu, làm như cô là một tài khoản nhỏ cậu nuôi vậy đó. Cô là một bác sĩ tiêu chuẩn, bận rộn như chó, bình thường không thể kịp thời đọc tin nhắn của cậu, nên dứt khoát đưa mật khẩu QQ của mình cho cậu, để cậu chơi giúp cô.

Vì vậy, dưới sự quản lý của Dạ Tất, cấp bậc QQ của cô nhanh chóng lên tới ánh trăng.

Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, để tôi đổi cho cô một cái ảnh đại diện phù hợp với khí chất của cô.

Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, để tôi giúp cô trang trí không gian.

Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, để tôi giúp cô nhận nuôi một em gái chibi.

Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, cô nói mời tôi ăn cơm mà?

Hạ Hòa trực 20 tiếng liền, trở về ký túc xá, ngửa đầu nằm lên giường, móc điện thoại di động ra, vào QQ xem thì thấy một đống tin nhắn của Dạ Thất.

Lúc nhìn đến ảnh đại diện QQ của mình, đang mệt nhừ người mà cô cũng tức giận đến mức nhảy bật dậy!

Thằng nhóc thúi này!

Đổi cho cô cái ảnh đại diện quái quỷ gì thế này?!

Ảnh đại diện là một tấm ảnh xấu xí Tử Vi trợn trắng mắt trong “Hoàn Châu cách cách”, bởi vì Tử Vi và Hạ Vũ Hà do cùng một diễn viên đóng!

Nickname QQ của cô cũng đã bị cậu đổi thành “Bên hồ Đại Minh”!

Cuối năm, tiệc tùng rất nhiều, lúc nào Diệp Kiều đồng ý lời mời đi dự tiệc thì đều sẽ dẫn theo Dạ Thất.

Dạ Thất không chỉ có ngoại hình đẹp trai, khí chất lạnh lùng, lại là người nối nghiệp mà Diệp Kiều có ý định bồi dưỡng, mỗi lần lên sàn, ánh hào quang của cậu không hề kém hơn hào quang nữ vương của mẹ cậu là bao.

Nhưng cậu cũng nổi tiếng lạnh lùng xa cách, không có một tiểu thư danh giá nào có thể nói được với cậu một câu.

“Anh Tiểu Thất, em có thể mời anh nhảy, nhảy một bài không?”. Cô gái thứ sáu đi tới một góc hội trường, khom lưng nhìn anh chàng đẹp trai đang ngồi thẳng tắp trên ghế salon, tay dài chân dài, không nói được lời nào, toàn thân toát lên một luồng khí lạnh lẽo, lúc cô ta nói chuyện, vì ánh mắt lạnh băng của cậu mà đầu lưỡi xoắn lại, lấy hết dũng khí mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Chỉ nghe thấy Dạ Thất tích chữ như vàng, thản nhiên nói: “Xin lỗi”.

Đơn giản hai chữ, giọng điệu nhạt nhẽo, toát lên sự lạnh lùng.

Cô gái xuất thân danh giá trong trang phục lộng lẫy vội vàng xoay người chạy, không dám nói thêm một câu nào!

Dạ Thất lấy điện thoại ra, thấy QQ có tin nhắn, bình tĩnh mở ra, lúc nhìn thấy Hạ Hòa gửi tới vô số quả lựu đạn, cậu nghịch ngợm lè lưỡi cười.

“Tôi không bị hoa mắt chứ!? Anh Tiểu Thất thế mà lại biết lè lưỡi, đang cười đấy!”. Một tiểu thư giàu có đang theo dõi cậu, bỗng trừng mắt lên, kích động nói.

“Cô Hoàng à, chắc chắn là cô bị hoa mắt rồi!”. Cô người khác nhìn sang, chỉ thấy Dạ Thất đã đứng lên, mặt cậu không chút cảm xúc, trên mặt viết “người lạ chớ tới gần”, thân hình cao ráo không nhanh không chậm rời khỏi hiện trường.

Tiêu Đề: Điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ*…ồ…rõ ràng là kiêu ngạo yếu đuối dễ đẩy ngã!

(*) Gốc là 狂拽酷炫吊炸天 (cuồng duệ khốc huyễn điếu tạc thiên): “điếu tạc thiên” ở đây là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, thường dùng để miêu tả một người rất giỏi ở một khía cạnh nào đó hoặc điều gì đó đáng ngạc nhiên.

Các cô tiểu thư giàu có nào có biết rằng, ngài Tiểu Thất lạnh lùng xa cách trong mắt bọn họ, đã ra khỏi hội trường, đi vào cầu thang thoát hiểm, nhìn vào di động mừng rỡ cười hahaha.

Không chỉ có ảnh đại diện bị cậu thay đổi, cậu trang trí không gian của cô cũng vô cùng ngây thơ, đủ loại hình vẽ bằng bút chì màu sặc sỡ vui nhộn, Hạ Hòa quả thật tức muốn chết! Thảo nào mấy ngày nay, các đồng nghiệp nhìn thấy cô là vẻ mặt như nhìn bệnh nhân tâm thần vậy đó!

Một người bình thường nghiêm túc, kiệm lời ít nói, tính tình lạnh nhạt, đột nhiên trở nên rất ngây thơ, mọi người chắc chắn tưởng rằng cô bị điên rồi!

Chốc lát sau, thú cưng của cô xuất hiện, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó!

Một con chim cánh cụt béo ục ịch, mặc đồ màu hồng, trên đầu thắt một cái nơ bướm, nickname trên đỉnh đầu viết: Nô tì của ngài Tiểu Thất!

“Hi ~ bên hồ Đại Minh Tiểu Hạ Tử!”. Em gái chibi đang chào hỏi với cô!

Những thứ này, đều do Dạ Thất thiết lập giúp cô!

Hạ Hòa tự cho mình là một người có tính tình lạnh lùng, bình thường sẽ không có ai hoặc là chuyện gì có thể tác động đến cảm xúc của cô, đây cũng là một tố chất mà một bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình nên có, nhưng mà, cô quả thật bị thằng nhóc thúi này chọc tức rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-629.html.]

Sao anh ta lại nghịch ngợm như thế?!

Cô đang định tiếp tục gửi l.ự.u đ.ạ.n cho cậu thì một số điện thoại xa lạ gọi tới, số điện thoại thuốc thành phố J, trực giác nói cho cô biết là cậu!

“Alo, Tiểu Hạ Tử!”. Dạ Thất cầm điện thoại di động, dựa lên tường, cười híp mắt nói.

Có thể chọc giận bên hồ Đại Minh luôn luôn lạnh nhạt, quả thật quá sung sướng!

“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?!”. Hạ Hòa kiềm chế lửa giận, lạnh giọng hỏi lại.

“Người phụ nữ ngu xuẩn, trước đây chữ ký trên QQ còn ghi luôn cả số điện thoại di động vào!”. Cho nên cậu mới lưu lại và xóa chữ ký kia đi.

“Đó là để tiện cho bệnh nhân trong danh sách bạn bè của tôi liên lạc với tôi!”

Hạ Hòa liếc nhìn QQ của cô, nhìn thấy trong danh sách bạn bè của cô có thêm một nhóm, gọi là “Điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ”.

Bên trong chỉ có một người, đó chính là: Ông nhỏ Thất!

“Điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ…ồ…rõ ràng là kiêu ngạo yếu đuối dễ đẩy ngã!”. Tay trái cô cầm điện thoại di động, tay phải cô gõ bàn phím, vừa đổi tên nhóm vừa giễu cợt nói.

Dạ Thất đang đắc ý cười đê tiện, nghe cô nói vậy thì nhất thời hóa đá!

Cô lại còn khinh cậu là dễ đẩy ngã!

Một cảm giác nhục nhã xộc lên đầu! Cậu nhớ đến chuyện đêm đó!

“Bên, hồ, Đại, Minh!”. Ngài Tiểu Thất cắn răng, gằn từng chữ, ham muốn g.i.ế.c cô cũng có nốt!

Hạ Hòa nhếch môi, lại đổi biệt danh của cậu thành: Thất Cẩu.

“Tôi nói sự thật mà!”. Hạ Hòa nói như lẽ đương nhiên: “Không cãi nhau với cậu nữa, tôi đi ăn mì tôm, trực liền 20 tiếng rồi”.

Cậu chính là một đứa trẻ vẫn chưa lớn, cô thế mà lại tán dóc với cậu, còn muốn chọc cậu.

“Lại ăn mì tôm, đáng thương quá, cuối cùng cũng là nô tì!”. Dạ Thất ác độc nói: “Ký túc xá của cô ở đâu?”

“Nói cho cậu biết làm gì? Tôi cúp đây, sau này không được phép tùy tiện động vào QQ của tôi nữa, trừ việc thu hoạch đồ ăn!”. Hạ Hòa nói xong câu này thì lập tức cúp máy.

Không chút dông dài!

Cậu thấy, đủ lạnh!

Bình thường đều là cậu gửi tin nhắn cho cô, cô gần như không đáp lại, cũng không biết là khinh thường cậu hay là bận thật.

Trở về hội trường, cậu nói một tiếng với Diệp Kiều rồi đi ngay.

Hạ Hòa vẫn ở trong ký túc xá của trường y, trường y ở gần bệnh viện 301, trong lớp cô chỉ có một mình cô được phân đến 301 thực tập, cho nên cô ở ký túc xá một mình, những người khác đã chuyển đi rồi, cả tầng cũng không còn lại mấy người.

Nếu là nữ sinh khác thì tuyệt đối không dám ở một mình, nhưng học y thì lá gan phải lớn.

Sau khi pha mì tôm xong, cô vào phòng tắm tắm rửa.

Cô vừa vào chưa được bao lâu thì ngoài cửa phòng hình như có người đang cạy khóa, khóa mở ra, người bên ngoài đẩy một cái, nhưng không đẩy được, bởi vì bên trong còn một cái chốt chống trộm nữa…

Tiêu Đề: Đồ điên này! Anh muốn ngồi tù sao?!

Hạ Hòa tuy to gan, nhưng vẫn cẩn thận lắm, sống một mình, sau khi vào nhà thì thuận tay khóa trái cửa phòng, đó là một thói quen.

Người bên ngoài lại thử đẩy vài cái, vẫn đẩy không ra, ván cửa bằng gỗ sau khi lung lay vài cái thì không có động tĩnh gì nữa.

Ký túc xá kiểu cũ, cửa sổ vẫn là cửa khung gỗ, hai cánh có thể đẩy ra, có then cài để chốt từ bên trong, bởi vì là tầng năm nên cũng không trang bị cửa sổ chống trộm. Bên ngoài cửa sổ đen thui có một người đang nằm, cầm gạch trong tay, đập mạnh một cái, thủy tinh vỡ nát.

Ngay sau đó, một cánh tay thò từ bên ngoài, mở chốt cửa ra, cửa sổ bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ngay lập tức một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang chui vào, anh ta đi tới bên cạnh bàn, rút cái nĩa trên hộp mì tôm ra, đổ một chất bột màu trắng vào, dùng cái nĩa khuấy đều, sau đó găm lại vào hộp mì.

Xong xuôi, anh ta mở tủ quần áo trống không ra, chui vào.

Hạ Hòa tắm rửa đơn giản xong, mặc đồ ngủ bằng bông vải ra ngoài, đối với cô mà nói, thời gian nghỉ ngơi quá quý báu, chỉ muốn nhanh nhanh lấp đầu bụng rồi ngủ bù, kẻo ca trực sau ngáp liên tục, ảnh hưởng đến công việc.

Cô dùng một chiếc khăn thấm nước quấn lên mái tóc còn ướt, đi tới cạnh bàn học, đang định rút cái nĩa ra thì sửng sốt.

Cô cẩn thận nhìn, liếc mắt một cái đã nhận ra sự bất ổn.

Cái nĩa này bất ổn!

Cái nĩa mới gắn vào nắp hộp mì, sao lại có thể dính dầu màu đỏ thế này? Cô nhớ rõ ràng là cái nĩa mới trong hộp mì vẫn còn sạch sẽ mà!

Cô nín thở, ngẩng đầu lên…

Trong phòng ký túc xá trống rỗng hẹp dài, yên ắng, đèn treo trên trần ra tỏa ra ánh sáng ấm áp, có bốn cái giường tầng, trên tất cả chiếc giường đều trống trơn, không có một người nào, chỉ có giường cô là bày một chồng sách.

Ngay sau đó, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, khiến lồng n.g.ự.c cô thắt lại, lúc này cô mới phát hiện ra một miếng thủy tinh vỡ!

Trong phòng ký túc xá, có người!

Cô hít ngược vào một hơi, sau đó mò tới giường mình, lấy từ dưới gối ra một con d.a.o phẫu thuật bằng bạc sắc bén, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng, cô nhìn thấy dưới khe hở của cánh cửa tủ quần áo, lòi ra một miếng vải màu đen.

Chân cô đi dép bông, từ từ lùi lại, tay phải nắm chặt d.a.o phẫu thuật, chuyển tư thế phòng ngự, cô phải nhân cơ hội chạy đi khi kẻ bắt cóc chưa đi ra ngoài!

Bước chân lùi về sau càng lúc càng nhanh, khi sắp đến cửa, cô đụng ngã cái ghế, phát ra âm thanh dữ dội, cô không lưỡng lự nữa mà vội vàng xoay người đi tới cửa, lúc này, cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen và đeo khẩu trang màu đen xông ra ngoài.

Hạ Hòa chỉ thấy một cái bóng màu đen đang nhào về phía bên này, tay cô mở chốt chống trộm ra, vừa định chạy ra ngoài thì đã bị kéo mạnh lại!

“Tiện nhân! Còn muốn chạy!”. Người đàn ông hung ác nói, là giọng nói mà Hạ Hòa quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, là giọng của Triệu Nghị Thần!

Một chân của Hạ Hòa đã bước ra cửa, ngay sau đó, cơ thể cô bị người ta ôm chặt từ đằng sau!

“Cứu với! Cứu với!”. Cô hét toáng lên, hy vọng những sinh viên còn sót lại trong tầng này có thể nghe thấy, con d.a.o phẫu thuật trong tay đang đ.â.m loạn xạ!

“A! Sh…tiện nhân!”. Cơn đau trên mu bàn tay khiến Triệu Nghị Thần bị ép phải thả lỏng cô ra, chửi bới vì đau!

Hạ Hòa chạy về phía cửa lần nữa, lúc này, Triệu Nghị Thần chạy về phía cô với đôi mắt đỏ ngầu, dùng một tay kéo lấy cô, gài chốt cửa lại!

“Triệu Nghị Thần! Đồ điên này! Anh muốn ngồi tù sao?!”. Hạ Hòa cắn răng nói, hai ngày trước cô nghe nói nhà họ Triệu phá sản, nợ nần chồng chất, nhưng không ngờ, Triệu Nghị Thần có thể điên đến mức này!

Thân thể cô bị một luồng sức mạnh đẩy ra, vừa vặn ngã trên giường cô, con d.a.o phẫu thuật dính m.á.u trong tay rơi xuống đất…

Tiêu Đề: Dạ Thất đột nhiên như thần tiên giáng trần.

Triệu Nghị Thần nhìn Hạ Hòa ngã lên giường bằng ánh mắt âm hiểm. Ban đầu anh ta không muốn lộ mình, chỉ muốn bỏ thuốc mê cho cô, nhắm h.i.ế.p cô, ai ngờ lại bị cô phát hiện ra!

Chiếc khăn trên đầu cô rơi ra, mái tóc dài vẫn còn ướt nhẹp xõa tung, một mùi thơm thoang thoảng bay tới.

Nhìn mỹ nữ lạnh lùng, tà niệm trong lòng Triệu Nghị Thần càng trở nên phát tướng!

Yêu nhau nhiều năm như vậy, ngoài nắm tay nhau ra, anh ta còn chưa chạm vào cô đâu…!

Khi còn bé, Hạ Hòa trong mắt anh ta chính là một con thiên nga trắng, thanh thuần, trong sách, anh ta luôn đuổi theo cô, nịnh bợ đủ thứ; thời niên thiếu, cô là công chúa nhỏ, thanh lịch, cao quý; sau này, cha cô mất, cô vẫn là một vật phẩm còn giá trị để lợi dụng!

Không phải là anh ta không muốn cô, anh ta thường xuyên xuất hiện tà niệm, nhưng mà, mỹ nhân lạnh lùng là cô trước nay đều giống như núi băng, anh ta nghi ngờ có phải cô bị lãnh cảm hay không.

“Triệu Nghị Thần! Anh là người trưởng thành, anh biết hậu quả!”. Hạ Hòa tỉnh táo nhằm nói lý với anh ta, nghĩ rằng Triệu Nghị Thần cũng không đến nỗi ngu đến mức đó!

“Hạ Hòa! Mẹ kiếp tôi đã nợ nần chồng chất rồi, suốt ngày bị các công ty đòi nợ rượt đuổi, cuối tháng không trả nổi nợ ngân hàng, mẹ kiếp tôi sắp đi tù rồi! Trước khi đi, vui đùa với cô một chút cũng xem như đủ vốn!”. Triệu Nghị Thần cắn răng nói, nói xong, ngay khi cô vừa mới nhổm dậy, anh ta đã đẩy cô ngã lên giường!

Hạ Hòa thấy khuyên anh ta cũng vô dụng, hai chân liều mạng đá, hai tay cũng đánh đấm, miệng không ngừng hét to!

“Cô còn hét! Hạ Hòa, tôi sụy bại đến kết quả ngày hôm nay, cũng không thiếu được công lao của cô đâu!”. Triệu Nghị Thần hung ác nói, mạnh mẽ xé ra, nút áo ngủ của Hạ Hòa bị bung ra hai cái!

“Triệu Nghị Thần! Bạn trai tôi sắp tới rồi! Anh không chạy thoát được đâu!”. Hạ Hòa lừa anh ta, một cảm giác tuyệt vọng xông vào não.

“Bạn trai cô? Hạ Hòa, đừng đùa! Cô nghĩ rằng tôi sẽ thật sự tin thằng nhóc kia là bạn trai cô sao?! Cho dù cậu ta có ý với cô, thì với cái bối cảnh của cô mà cũng có thể gả được vào nhà họ Lục à?!”. Triệu Nghị Thần tiếp tục nói, tay đã kéo quần ngủ của Hạ Hòa xuống, hai tay Hạ Hòa nắm chặt quần!

“Cứu mạng với!”. Cô tuyệt vọng hết lên, hy vọng cha cô dưới suối sàng có thể nhìn thấy tên súc sinh này đang ức h.i.ế.p cô mà đến đây cứu cô!

“Hạ Hòa! Bớt tốn sức đi!! Mẹ kiếp tôi hầu cô nhiều năm như vậy, cũng nên hầu hạ tôi một…”

Một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, cửa phòng ký túc xá dường như bị người ta đạp đổ, nện lên tường!

Ở cửa, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai mặc bộ đồ vest thủ công, tay phải xách túi đồ, mặt lạnh như núi băng!

Triệu Nghị Thần sững sờ nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy sắc mặt cậu sầm xuống, phi người về phía bên này như thần chết.

Hạ Hòa đã tuyệt vọng lắm rồi, làm thế nào cũng không ngờ là Dạ Thất lại đột nhiên như thần tiên giáng trần…

Trong tích tắc, nội tâm cô tràn ngập hy vọng, một dòng nước nóng chảy trong lòng, viền mắt cũng ấm nóng.

Mặt cậu không chút cảm xúc, ném túi thức ăn trong tay lên giường bên cạnh, toàn thân lạnh lùng tàn khốc đi về phía Triệu Nghị Thần.

“Tôi, tôi, cậu, cậu tới làm gì?! Là Hạ Hòa hẹn tôi…”. Triệu Nghị Thần có ý đồ nói xấu Hạ Hòa, nhưng còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cơ thể mình bị một luồng sức mạnh xách lên!

Dạ Thất với vóc dáng cao gầy, trông nhã nhặn nhu nhược, như con gà con là thế, nhưng cậu lại xách Triệu Nghị Thần có thân hình to con hơn cậu, sau đó tóm lấy vạt áo anh ta, vung nắm đ.ấ.m vào má anh ta, sau đó dùng hai tay giữ chặt hai vai Triệu Nghị Thần, co đầu gối lên, thúc một cái vào bụng anh ta, cuối cùng đá một cái lên bụng anh ta, Triệu Nghị Thần bị đá bay ra ngoài!

Toàn bộ quá trình, vẻ mặt Dạ Thất đều lạnh lùng đáng sợ, không nói một lời nào, mí mắt cũng chưa từng chớp một cái!

Loading...