Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 624
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:19
Lượt xem: 4
Dạ Thất cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh nhìn tới mà còn nhìn anh một cái, không thức thời mà dám cầm tay cô, lại còn nắm tay cô nhét vào trong túi áo khoác.
Muốn tạo phản sao?
Lục đại ma vương cố nén cơn xúc động muốn xông tới đánh Dạ Thất một trận.
Người phụ nữ ưu nhã, cậu thiếu niên đẹp trai, vô cùng đẹp đôi, nào giống mẹ con chứ? Giống tình nhân hơn.
Càng nhìn càng khiến bình dấm trong lòng anh chua thêm một chút.
Bầu không khí cũng bị nhiễm vị chua, lan tới khiến Diệp Kiều sợ hãi muốn rút tay về, nhưng lại giống như muốn bất chấp tất cả mà nắm chặt bàn tay con trai nhỏ.
Dạ Thất trong lòng cũng cảm thấy run sợ. Cậu mới đầu còn trông cậy vào sự bảo vệ của Kiều nữ vương, nào ngờ, cô còn lo lắng hơn.
Lục đại ma vương có độc mà.
“Tư lệnh Diệp! Ngài là tư lệnh của nhà ta mà!” Dạ Thất khom lưng nói nhỏ bên tai cô.
Đúng.
Cô là tư lệnh, cô sợ gì Lục Bắc Kiêu!
Kiều nữ vương lập tức lấy lại khí thế, thân mật mà nghiêng người dựa vào cánh tay của Dạ Thất, đi tới bên cạnh mấy người Đường Thiếu Đình, trực tiếp làm lơ người nào đó đang đen mặt như Bao Công.
!!!
Lục đại ma vương: Hai mẹ con nhà này, làm thật tốt lắm!
Bởi vì đây là ở bên ngoài, anh chỉ có thể nén nhịn, không thể phát hỏa với hai người.
Trên xe, Đường Thiếu Đình vẫn luôn quan tâm hỏi han Ưu Ưu, sợ cô không thích ứng được với cái thời tiết âm mười mấy độ này mà sinh bệnh. Hiện giờ ngồi trên xe ấm, Ưu Ưu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Dù sao, tham gia quân ngũ 6 năm, thân thể cô cũng không yếu như vậy, chủ yếu là bởi vì mang thai nên mới có chút cẩn thận.
Diệp Kiều chuẩn bị cho Ưu Ưu và Đường Thiếu Đình một khu biệt thự riêng, cũng ở phía Tây thành phố, cách khu nhà ở của hai người không xa. Khung cảnh trong khu biệt thự này không tồi, dù hiện giờ là mùa đông nhưng cây cối vẫn tươi tốt xanh um.
Mùa Đông, mặt trời xuống núi sớm.
Về tới biệt thự, trời đã hoàng hôn.
Ưu Ưu được Đường Thiếu Đình đỡ xuống xe. Dạ Thất chủ động dỡ hành lý xuống cho hai người.
Vừa tiến vào cửa biệt thự đã thấy Diệp Thành đeo tạp dề đứng ở cửa, tươi cười chào đón.
“Hello, anh Thành!” Đường Thiếu Đình nhìn thấy “chiến hữu” Diệp Thành thì cao giọng gọi.
Diệp đại thành tử nhiệt tình tới đón, đ.ấ.m một cái vào n.g.ự.c Đường Thiếu Đình, “Người anh em, thần tốc a, nhanh như vậy đã có vợ!”
Đường Thiếu Đình đắc ý cười, “Em bé cũng có luôn!”
Diệp đại thành tử đưa ngón tay cái lên, “Giỏi, rất giỏi.”
“Vợ à, đây là Diệp Thành, làm bạn với anh ở K2 1 năm!” Đường Thiếu Đình giới thiệu Diệp Thành với Ưu Ưu.
“Chào anh Thành.” Ưu Ưu mỉm cười chào.
“Chào em dâu, chào em dâu, mau vào trong phòng đi, bên ngoài lạnh quá! Anh nghe chỉ thị của em gái, chuẩn bị một bữa tiệc chào đón hai người!” Diệp đại thành tử nói, nhiệt tình dẫn mọi người vào trong nhà.
Mấy người nhà họ Lục giúp bọn họ đưa hành lý vào trong nhà. Dạ Thất vẫn luôn đi bên cạnh Diệp Kiều, không dám đơn độc ở bên cạnh Lục đại ma vương, thậm chí nghĩ buổi tối sẽ ăn vạ ở đây, không trở về nhà!
Trong biệt thự đã mời tới sẵn 2 dì giúp việc, một dì phụ trách việc dọn dẹp, một dì phụ trách nấu nướng. Sau khi mọi người vào nhà, dì giúp việc bưng trà với điểm tâm lên. Vì trong nhà có người mang thai nên ba người đàn ông không hút thuốc. Chỉ một lát, Lục Bắc Kiêu với Diệp Thành đều bị Diệp Kiều đẩy vào bếp nấu cơm.
“Tiểu Thất đâu?” Ưu Ưu vừa hỏi vừa há mồm ăn một miếng hạch đào (hạt óc chó) chồng đút cho. Diệp Kiều nói, thai phụ nên ăn một chút hạch đào mỗi ngày, có lợi cho phát triển não bộ của thai nhi, nên Đường Thiếu Đình lập tức lột vỏ hạch đào cho Ưu Ưu.
Diệp Kiều chỉ chỉ lên lầu, lắc đầu thở dài. Nhà có con trai lớn trưởng thành, cô có thể cảm nhận được con trai có tâm sự, vẫn là chuyên của đêm hôm đó.
“Chị Kiều, Tiểu Thất trong thời gian này chịu ủy khuất. Nếu không phải bọn em muốn tới đây, chắc chắn Tiểu Thất còn muốn tránh ở bên đó một thời gian!” Ưu Ưu thấp giọng nói.
Diệp Kiều vừa đau lòng cho con trai vừa cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Người con trai này của cô quá thuần tính, trong tâm tính vẫn còn giống một đứa trẻ vị thành niên, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ 8-9 tuổi Lục Tiểu Cổn.
Tháng trước, cô đi tìm Hạ Hòa mới biết được ngọn nguồn câu chuyện. Hạ Hòa bị người bạn trai cũ hãm hại, mới cùng Tiểu Thất phát sinh tình một đêm, hơn nữa, không cần đoán cũng biết là Hạ Hòa chủ động cho con trai bảo bối của cô giải dược.
Cô biết bối cảnh của Hạ Hòa, có cha làm chính trị, quan tước cũng lớn. Mẹ làm ngành y, hiện giờ vẫn là bác sỹ bệnh viện 301*. Nhà họ Hạ về cơ bản không tồi, Hạ Hòa cũng là công chúa được nuông chiều, nhưng sau khi ba cô qua đời, gia cảnh cũng có chút sa sút.
Tiêu Đề: Bệnh viện quân đội
Hạ Hòa là bác sỹ thực tập nhưng tình tình ổn trọng, đối với mọi việc bình tĩnh, so với Tiểu Thất thì trưởng thành hơn. Cô ấy coi chuyện này như một chuyện ngoài ý muốn.
Có lẽ Hạ Hòa đã quên hết chuyện này rồi, chỉ có cậu con trai bảo bối của cô vẫn bị ám ảnh bởi chuyện đó.
Diệp Kiều vừa định đi lên lầu tìm Tiểu Thất an ủi thì thấy Hoa Nhụy dắt 4 đứa trẻ đi vào cửa.
Bọn chúng hôm nay học buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ Đông. Bốn đứa trẻ vào tới cửa lập tức cởi áo khoác.
“Chiến Qua, Chiến Vũ!”
Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ nhưng Đường Thiếu Đình nhận ra ngay hai đứa, anh đứng dậy lớn tiếng gọi.
Ưu Ưu vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ mặc trang phục trường học công giáo phương Tây, cởi chiếc áo khoác lông vũ bên ngoài ra thì nhớ tới những hình ảnh soái khí của hai đứa thời thiếu niên kiếp trước. Nhưng hiện giờ nhìn lại, hai đứa mới tầm 8-9 tuổi, liền cảm thấy thần kỳ.
Đôi long phượng này lớn lên xinh đẹp như nhau, lại mặc cùng một kiểu đồng phục.
“Chú Đình nuôi Husky!” Lục Tiểu Vũ nhớ Đường Thiếu Đình, lớn tiếng kêu.
“Chú Đình!” Lục Tiểu Cồn cao lãnh soái khí vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt nghiêm túc nhìn Đường Thiếu Đình, lễ phép chào.
Đường Thiếu Đình đi tới, nhìn Lục Tiểu Cổn qua Tết mới 9 tuổi đã cao 1m5 thì khom lưng, đưa tay bóp vào vai Lục Tiểu Cổn, “Cao lớn rắn chắc a!”
Sau đó thì nhéo má cô nhóc Lục Tiểu Vũ đứng bên cạnh, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của hai đứa nhóc của kiếp trước, “Chú Đình, mọi người đã trở lại, vậy Tiểu Thất của cháu đâu?”
Lục Tiểu Vũ cau mày hỏi. Trong khoảng thời gian này, cô nhóc có chút nhớ Tiểu Thất.
“Tiểu Thất ở trên lầu!” Đường Thiếu Đình nói.
“Thím Đình, Diệp Kiều, mợ! Con lên lầu tìm Tiểu Thất!” Lục Tiểu Vũ vừa nhanh chân chạy lên lầu vừa nói lại.
Lục Tiểu Cổn đi tới trước mặt Ưu Ưu chủ động chào hỏi cô, “Ưu Ưu, CS trên mạng của Tiểu Thất là do cô mang tới?”
Đến mẹ ruột còn không gọi là mẹ, Lục Tiểu Cổn đương nhiên sẽ không gọi cái người thoạt nhìn trẻ tuổi giống như chị cậu là thím. Cậu nhóc rất ra dáng.
“Đúng vậy!” Ưu Ưu tự hào nói.
“Biết ngay là thằng nhóc thối này khoác lác mà. Bản thân không có khả năng thăng cấp nhanh như vậy!” Ánh mắt đen nhánh của Lục Tiểu Cổn lập tức sáng lên vẻ cơ trí.
Một thằng nhóc 8-9 tuổi đầu mắng một người 20 tuổi là thằng nhóc thối, gia đình này cũng quá là tự do mà.
Nhìn Lục Tiểu Cổn ra dáng người lớn, lãnh khốc, lại muốn cậu gọi mình là thím Đình, Ưu Ưu nhịn không được nói, “Gọi thím là thím Đình, thím sẽ giúp cháu thăng cấp, vượt qua Tiểu Thất, được không?”
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tiểu Thất hiện giờ còn kém cháu 17 bậc.”
“….” Ưu Ưu
Cô có cảm xúc rằng mình đang nhất thời xúc động muốn ganh đua với thằng nhóc này.
“Tiểu Thất! Ai bắt nạt cậu? Chị giúp cậu đánh hắn!” Lúc Lục Tiểu Vũ tìm được Dạ Thất thì thấy cậu đang ngốc phát ngốc trên ghế sô pha, dáng vẻ không vui.
“Lục đại ma vương, dám không?” Dạ Thất nghe tiếng nói thì hoàn hồn, nhìn thấy người tới là Lục Tiểu Vũ thì nhàn nhạt nói.
Lục Tiểu Vũ vừa sôi sục ý chí chiến đấu, nghe Dạ Thất nói thì lập tức xìu xuống, “Chị không dám, em vẫn là tự nên tìm cách đi!”
“….” Dạ Thất.
*
Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Đêm nay chủ yếu là ăn lẩu. Đương nhiên là hai vị sỹ quan đặc chủng dưới yêu cầu của vợ mà chuẩn bị. Hai người cùng với hai dì giúp việc cùng nhau chuẩn bị đồ ăn.
“Cô, điểm kiểm tra cuối kỳ của con toàn là điểm cao nhất! Đáng được thưởng a!” Tiểu Mộc Đầu lấy bài thi từ cặp sách ra, nhìn Diệp Kiều tự hào nói.
Lúc này, Lục Tiểu Vũ dắt tay Dạ Thất đi tới, nghe được Tiểu Mộc Đầu nói thì cô nhóc không vui.
Diệp Kiều đi tới bên cạnh Tiểu Mộc Đầu, cầm lấy bài thi trong tay cậu, vừa vặn nhìn thấy Hoa Nhụy bưng bát rau trộn ra tới nơi.
Thằng nhóc này, kiểm tra được điểm cao nhất thì có gì mà khoe.
Mẹ từ nhỏ đến lớn đều là học bá, nhóc kiểm tra cuối kỳ được điểm cao thì coi là bản lĩnh gì chứ?
DTV
“Bốn người chúng con, trừ Lục Tiểu Vũ, đều được điểm cao nhất!” Tiểu Mộc Đầu tiếp tục mở cặp sách, lấy các bài thi khác vô cùng đắc ý nói.
Lục Tiểu Vũ càng lúc càng không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-624.html.]
Lục Tiểu Cổn vẫn luôn ngồi ở một góc, thương lượng với Tiểu Bạch Thái làm cách nào đối phó với những người ở trong đại viện Hải Quân, nghe Tiểu Mộc Đầu nói thì vội đi vào phòng khách.
“Lần kiểm tra này ta được điểm cao dựa vào may mắn, nếu không thì khẳng định là đứng bét lớp. Lục Tiểu Vũ là vì sơ ý nên mới bị trừ 5 điểm toán!” Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói.
Cậu là một kẻ học kém, thường xuyên đứng bét lớp, không hiểu sao lần này lại không cẩn thận đạt điểm cao nhất nên trong lòng vô cùng áy náy, sợ bị tư lệnh Lục Tiểu Vũ ghét bỏ.
“Cái gì mà sơ ý chứ! Sai thì bảo là sai, bổn tư lệnh thua tâm phục khẩu phục!” Lục Tiểu Vũ ra dáng quân tử, bình thản nói.
Những lời này của cô nhóc khiến cái nhìn của Diệp Kiều thay đổi hoàn toàn.
Lúc này, chỉ thấy từ trong cặp của Tiểu Mộc Đầu rơi ra một đống giấy nhỏ, còn có phong thư màu hồng nhạt, còn có tâm xếp thành hình trái tim. Mọi người vừa nhìn thì nhận ran gay đó là cái gì, vừa vặn, hai đồng chí bộ đội đặc chủng đi từ trong bếp ra cũng nhìn thất.
“Tiểu Mộc Đầu, cái thằng nhóc con, bé như cây củ cải đã lăng nhăng, lại nhận thư tình của con gái à!” Hoa Nhụy tiến tới, dáng vẻ muốn đánh cậu nhóc một trận.
“Mợ, còn có nữ sinh lớp 4 lớp 5 viết thư tình cho Tiểu Đầu Mộc đó!” Lục Tiểu Vũ thêm mắm dặm muối.
Vẻ mặt soái khí của Tiểu Đầu Mộc giống như bất đắc dĩ, “Là các cô ấy viết cho con, con không viết cho các cô ấy!”
“Nhưng mà em không có từ chối. Em còn nhận một đống em gái!” Lục Tiểu Vũ nhìn vẻ coi thường.
“Con trai của Diệp đại thành tử, quả nhiên người gặp người yêu, vợ à, chúng ta nên vui chứ, ít nhất không phải lo lắng tìm con dâu! Cứ như Lục Tiểu Cổn hay Tiểu Thất, lúc nào mới tìm được vợ chứ?” Diệp Thành tự hào nói, ôm khuôn mặt tức giận của Hoa Nhụy lại.
Diệp Thành kỳ thực vẫn luôn âm thầm phân cao thấp với Lục đại ma vương.
Lục Bắc Kiêu cong môi, “Đúng, cha nào con nấy. Nhớ năm đó, trong mấy anh em, Diệp Thành nhận được nhiều thư tình chả kém gì so với Tiểu Mộc Đầu. Từ nhỏ cho tới tốt nghiệp cao trung, bạn gái có thể xếp hàng dài tới tường thành!”
Sao anh có thể không biết cái tâm ý kia của Diệp Thành chứ.
Nghe Lục Bắc Kiêu nói, Hoa Nhụy đổ bình dấm chua, nhưng không muốn làm trò trước mặt mọi người, cô không có nổi giận, chỉ khoanh tay, thừa cơ véo vào eo Diệp Thành một cái. Diệp Thành bị đau tới nghiến rắng nghiến lợi chịu đựng, trên mặt vẫn cố nở nụ cười.
“Vợ à, em đừng tin anh ta nói bậy! Không có chuyện đó. Chắc chắn không có chuyện đó!” Ha ha, lời nói của Diệp Thành, đến bản thân anh nghe được còn thấy chột dạ.
Diệp đại thành tử giả vờ không thành, còn làm đổ bình dấm chua vỡ. Anh ta oán giận trừng mắt với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, nhưng dáng vẻ thì thể hiện rõ: Tôi không nói bậy, vợ cậu hiểu rõ mà!
“Chồng à, em tin tưởng anh!” Hoa Nhụy ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười, thấp giọng nói, khi nói thì bàn tay càng thêm dùng sức véo vào eo anh.
Tin tưởng mà còn dùng sức khi véo vậy sao?
Được! Đêm nay về nhà chủ động quỳ bàn giặt chịu phạt.
Diệp đại thành tử nhận thua trong lòng, sau đó thì buông Hoa Nhụy ra, vội vàng sắp xếp mọi người ngồi xuống ăn cơm.
5 đứa trẻ ngồi một bàn, người lớn ngồi một bàn, vô cùng náo nhiệt.
Dạ Thất tự nhiên ngồi ở bàn trẻ con.
Ưu Ưu từ nhỏ tới lớn còn chưa có ăn qua lẩu, nhưng Đường Thiếu Đình không cho cô ăn.
“Ngoan, chú đã kiểm tra trên mạng, thai phụ không nên ăn lẩu!” Đường Thiếu Đình dỗ dành cô.
“Không được ăn cay. Không phải không có cay sao?” Ưu Ưu kháng nghị.
“Cái này không liên quan tới cay, là bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều là đồ nóng, chưa kể chỉ nhúng tái thịt, nếu trong thịt có ký sinh trùng thì vi khuẩn chưa c.h.ế.t hết, rất có thể làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi, cho nên, để an toàn, chú cũng không ăn, có được không?” Tuy rằng anh rất thèm thịt đê nhúng, nhưng đành không ăn cùng cô.
Đường Thiếu Đình kiên trì dỗ dành Ưu Ưu. Mặc dù những điều anh nói không hẳn là khoa học, tuy rằng phải nấu lâu mới an toàn, nhưng mà, phòng ngừa một chút vẫn hơn.
Ưu Ưu thèm thuồng bĩu môi, nhưng mà vô cùng phối hợp, “Anh không ăn em sẽ không ăn.”
“Không ăn, không ăn. Anh không ăn cùng em!”
“Anh ăn anh ăn đi, em gắp cho anh ăn!” Ưu Ưu nói, đưa chiếc đũa gắp một miếng thịt dê bỏ vào bát Đường Thiếu Đình, thúc giục anh ăn.
Đường Thiếu Đình lập tức gắp miếng thịt dê cho vào miệng, vừa ăn vừa có cảm giác phạm tội, bởi vì vợ anh không thể ăn.
“Vợ chồng hai người không cần ngọt như vậy a? Coi chúng tôi là không khí sao?” Diệp Kiều nhìn hai người gắn bó thì lên tiếng trêu ghẹo.
Nói xong thì há mồm ăn con tôm mới được Lục Bắc Kiêu bóc vỏ đưa vào miệng.
Nghĩ tới chuyện bây giờ anh không sợ bị bọn họ ngược cẩu nữa, Đường Thiếu Đình đắc ý hạnh phúc trong lòng.
Anh nhìn Diệp Kiều cong môi cười, “Anh Đình tôi trước kia bị các người tú ân tú ái ngược cẩu, hiện giờ đã có chị Đình, không thể thể hiện chút sao?”
Một lát sau, trên bàn ăn là màn thể hiện sự ân ái của ba cặp đôi. Ba người đàn ông đều cố gắng thể hiện sự nuông chiều chăm sóc với vợ mình
Cuối cùng, kẻ bị ngược lại là 5 đứa trẻ. Bọn chúng đều tức giận đi lên lầu chơi điện tử.
Tiệc tối tan đi, ngoại trừ Đường Thiếu Đình và Ưu Ưu, hai cặp vợ chồng còn lại đều dắt trẻ con về mất, ai về nhà nấy.
Dạ Thất ban đầu không chịu đi, nhưng bị ánh mắt đáng sợ của Lục đại ma vương nhìn tới đành ngoan ngoãn lên xe.
Trên đường trở về tứ hợp viện, Dạ Thất trốn tịt bên cạnh Diệp Kiều. Diệp Kiều mới uống rượu, có chút sau, tính cách cũng phóng khoáng hơn, ở trước mặt Lục đại ma vương mà còn cố ý làm tàng.
“Con trai ngoan, mẹ không sợ ba con, có mẹ che chở cho con, mẹ là tư lệnh, ba con chỉ là một chỉ huy Lục quân, sao phải sợ. Đúng không?”
Dạ Thất gật đầu thật mạnh, “Mẹ, tối nay con với mẹ xem phim kinh dị suốt đêm, được không?”
Cậu sợ khi tách khỏi Diệp Kiều, Lục đại ma vương sẽ một chân tiễn cậu tới Tây Thiên. Lúc nói chuyện, ánh mắt len lén nhìn Lục đại ma vương, sau đó lại len lén định kéo Diệp Kiều về phòng mình.
“Được a! Vẫn là Tiểu Thất hiếu thuận nhất!” Cô lớn tiếng nói.
Đi tới cửa phòng, cô đột nhiên A lên một tiếng, cả người đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Lục đại ma vương.
Dạ Thất thấy thế thì sợ hãi buông tay, nhanh như chớp chui tọt vào phòng, khóa trái cửa lại.
Tiêu Đề: Có tin ông đây cho người đến nhà họ Hạ cầu hôn không?
Dạ Thất dựa lên cửa sổ, thấy Lục đại ma vương ôm Diệp Kiều đến nhà chính rồi, cậu mới thở phào một hơi.
Nếu không…thế nào cậu cũng bị đánh c.h.ế.t cho xem!
Chỉ chốc lát sau, cậu đi vào phòng tắm bốc hơi nóng, không nhanh không chậm tắm, lúc cúi đầu, lơ đãng nhìn thấy ngực, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh buổi sáng hôm đó thức dậy, cúi đầu nhìn thì thấy n.g.ự.c đầy vết cào.
Cậu vội vã nhắm mắt lại, ngửa mặt lên, lắc lắc đầu, chẳng qua, trong đầu lại không tự chủ hiện lên hình ảnh của đêm đó…
Cậu có ý tốt đưa cô đến phòng khách nghỉ ngơi, sau khi đưa cô vào phòng xong thì mở cửa ra định rời đi, ai ngờ, “bên hồ Đại Minh” hung mãnh như sói đột nhiên kéo cậu về, sức lực của cô ấy vô cùng lớn, đẩy ngã cậu lên giường, sau đó, một con người bình thường trông rất lạnh lùng như cô lại nhào tới, đè ép dưới cơ thể, cơ thể cô khô nóng như cái mỏ hàn, thè đầu lưỡi ra l.i.ế.m môi cậu…
“Nào…!”. Cô khàn giọng nói, làm như đang kìm nén.
Cậu cũng không biết cô có ý gì, không ngừng đẩy cô ra, cơ thể nóng bỏng của cô lại giống như một thanh sắt nung chảy quấn quanh người cậu, cậu đẩy không ra, cũng tránh không khỏi!
Dòng nước ấm áp gột rửa thân hình trông như cao gầy nhưng cũng đầy cơ bắp rõ ràng của chàng thanh niên, cậu ngửa đầu, trong đầu toàn là những hình ảnh không hợp với thiếu nhi khiến cậu cảm thấy rất hổ thẹn, đồng thời các giác quan trong cơ thể lại phản ứng rất kỳ lạ…
Càng nghĩ càng khô nóng khó chịu, cậu tức giận đến mức nghiến răng, điều chỉnh từ nước nóng sang nước lạnh!
Dội nước lạnh, nhiệt độ cơ thể cậu mới dần dần hạ xuống, cái nóng cũng dần dần nguội lạnh!
Nửa tiếng sau cậu mới ra khỏi phòng tắm, căn phòng phía bắc đã đủ ấm áp, sau khi tắm xong, cho dù chỉ mặc một cái quần lót và khoác khăn tắm cũng không cảm thấy lạnh, cậu vừa đi về phía phòng ngủ vừa lau mái tóc còn ướt.
Đột nhiên có mùi t.h.u.ố.c lá bay tới khiến cậu ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu một cái, Dạ Thất sợ đến mức rơi rớt linh hồn!
Lục đại ma vương mặc áo len màu xám tro và sơ mi trắng đang ngồi trước máy tính của cậu, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú trưởng thành không một chút biểu cảm, đôi mắt đang nhìn cậu chằm chằm.
“Cha vào bằng cách nào thế?!”. Giọng nói của Dạ Thất hơi nức nở, cậu cau này, trông như sắp khóc, lại có vẻ uất ức như gặp cảnh khốn cùng vậy.
Cậu muốn vọt tới cửa phòng, bỏ trốn mất dạng quá đi mất!
Nhưng cậu biết, mình trốn không thoát đâu!
“Mẹ!”. Cậu sợ hãi muốn gọi mẹ, hét lên.
Huhuhu…Diệp Kiều Kiều ơi cứu mạng với!
Lục đại ma vương tức giận đứng lên, đè mạnh tàn thuốc trong cái gạt tàng thuốc trên bàn!
Anh lại gần Dạ Thất, Dạ Thất sợ hãi đến mức liên tục lùi về sau.
“Nhìn cái bộ dạng hèn nhát này đi! Tới tết là 21 tuổi rồi mà còn sợ hãi gọi mẹ! Có phải đàn ông không?! Có khí khái chút nào không?!”. Lục Bắc Kiêu lại gần cậu, xám mặt trác cứ.
Cuối cùng Dạ Thất dựa lưng vào tường, sợ hãi đưa hai tay lên ôm đâu.
“Đừng ôm đầu! Đứng nghiêm ngay ngắn cho ông!”. Lục đại ma vương trầm giọng ra lệnh.
Dạ Thất nào dám không nghe, dựa lưng vào tường, đứng thẳng lên, hai tay vẫn không buông, nắm chặt cái khăn tắm, như sợ rơi.
Lục đại ma vương hiển nhiên không hài lòng với biểu hiện của cậu, mặt càng xám hơn, Dạ Thất rất thức thời thả hai tay xuống, thẳng tắp hai bên người.
“Lục Chiến Kỳ! Xem ông đây c.h.ế.t rồi sao?! Người phụ nữ của ông mà muốn cưng chiều? Không muốn sống nữa à? Hả?!”. Lục đại ma vương thù dai sầm mặt xuống, lúc nói chuyện, anh nâng chân phải lên 90 độ, đá lên chân cậu.
“Không có, không có xem cha c.h.ế.t rồi…”. Giọng Dạ Thất run rẩy, sợ muốn c.h.ế.t mà nói.
“Còn dám như vậy nữa, có tin ông đây cho người đến nhà họ Hạ cầu hôn không?!”. Lục Bắc Kiêu cố ý hù dọa cậu.