Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 623
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:13:18
Lượt xem: 2
Đây là lần thứ 2 cô nhìn thấy anh rơi lệ. Lần trước là lúc cô cùng Ngạo Kiều chia tay.
“Anh Đình, em nói con vẫn ở đây!” Khóe miệng cô nở một nụ cười tinh nghịch.
!!!
Đường Thiếu Đình nhìn chằm chằm vào vị trí bụng Ưu Ưu, nghe cô nhắc lại một lần nữa thì cũng hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía cô.
Con còn ở đây…
Đường Đường vẫn ở đây!
Anh còn ngơ ngác, mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa mặt và bụng cô, một lúc lâu, anh đột nhiên đứng dậy, “Ưu Ưu, cái kẻ lừa đảo này, em lại chơi anh?”
Người đàn ông mới vừa rồi còn đau khổ muốn chết, hiện giờ lại hung hăng nói, hận không thể lật cái vật nhỏ suy yếu đang nằm trên giường xuống, đánh m.ô.n.g cô mấy cái.
Ưu Ưu vẻ mặt vô tội cười kháng nghị. “Anh Đình, em nào có lừa anh?! Em vừa mở mắt đã thấy anh quỳ gối ở đó, khóc như đái vũ lê hoa*, thương tâm muốn chết, lại không ngừng nói những lời thâm tình, em muốn chen vào cũng không chen nổi.
*Đái vũ lê hoa: hoa lê dính mưa
Cô còn cố ý dùng cái từ đái vũ lê hoa hình dung về người phụ nữ để miêu tả anh. Cô thầm nghĩ, chính anh ngốc, còn trách em?
Long Ngạo đi vào, đã sớm trở lại dáng vẻ của một người đàn ông cứng rắn, vẻ mặt không biểu cảm.
Đường Thiếu Đình nhìn anh ta, vẻ mặt thật sự khó coi, “Đại tá Long, là ông nói, đứa bé không có…!”
Cho dù Long Ngạo là cậu của Ưu Ưu, Đường Thiếu Đình cũng không khách khí, dáng vẻ như muốn đánh một trận.
Long Ngạo trong bộ quân trang, dáng vẻ nghiêm túc, sắc mặt có chút đen, hai mày nhướng cao, nhàn nhạt nói, “Tôi chưa từng nói như vậy.”
Đường Thiếu Đình càng tức giận, “Ông còn không biết xấu hổ mà nói chưa nói?”
Anh biết, người cậu này của cô không thích anh.
“Câu tôi nói chính là, đứa trẻ không có việc gì. Cậu đã vội vã chạy vào trong này mà gào khóc. Có mất mặt không?” Long Ngạo phản bác, vẻ mặt ghét bỏ anh.
“….” Đường Thiếu Đình.
Cho nên, cái ông cậu này cố tính nói câu “Đứa trẻ không có việc gì” ở phía sau.
!!!
Anh âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Lúc anh nghe nói cô mang thai còn đi thực hiện nhiệm vụ, lại thấy máu, thì tự động cho rằng đứa trẻ không còn.
Ưu Ưu dường như hiểu ra những gì đã xảy ra, rất muộn cười như lại sợ anh đau lòng. Mới vừa rồi, chắc anh rất đau khổ.
“Đại tá Long. Ông chính là cố ý!” Đường Thiếu Đình hung tợn nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ưu Ưu buồn cười.
“Em còn cười! Cậu cháu hai người cố ý đúng không?” Anh xụ mắt giáo huấn Ưu Ưu, sự ướt át nơi khóe mắt nói cho anh biết vừa rồi anh chật vật như thế nào.
“Không có. Là anh quá khẩn trương!” Ưu Ưu vội vàng phản bác, định ngồi dậy thì bị anh ấn trở lại giường.
“Em ngồi dậy làm cái gì? Không được nhúc nhích. Sau này đừng có mơ tham gia quân ngũ nữa, đừng có nghĩ tới chuyện rời khỏi tầm mắt anh!” Anh trừng mắt nhìn cô, bá đạo tuyên bố, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, giống hệt như người lớn trong nhà đang dạy dỗ đứa trẻ.
“Tương lai con bé làm gì không đến lượt cậu quản!” Long Ngạo trầm giọng nói.
Đường Thiếu Đình không thèm để ý tới anh ta, chỉ nhìn Ưu Ưu hỏi, “Vợ à, anh quản được không?”
Ưu Ưu nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh, lại nhìn thấy khuôn mặt đen thui của cậu mình, cho nên, cô đương nhiên có lựa chọn.
“Đương nhiên cháu nghe theo anh Đình định đoạt!”
Cô tủm tỉm cười, chỉ thấy mặt cậu mình đen thêm.
!!!
Con nhóc này, dám vì đàn ông mà vả mặt cậu.
Long Ngạo trừng mắt với cô nhóc đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, trong lòng có chút mất mát, lại có chút vui mừng cho cô.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi. Lời này không sai mà.
Có chồng quên cậu mà.
Đường Thiếu Đình đắc ý nhìn Long Ngạo, Long Ngạo trừng mắt với anh rồi đi ra ngoài.
“Anh Đình, chuyện vừa rồi anh làm chưa có xong đâu!” Ưu Ưu cười nói.
“Chuyện gì?” Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt giả ngây ngốc.
Mới bị gián đoạn một lát như vậy, anh đã quên rồi sao?
Ánh mắt của Ưu Ưu dừng ở chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, nhớ tới mới vừa rồi anh nói, từ trước lúc đi tới Đường Minh đã đặt làm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Còn tưởng rằng anh không có chút lãng mạn nào, sẽ không mua nhẫn kim cương, sẽ không cầu hôn.
“Cái người cậu này của em, có thành kiến đối với anh, vừa rồi còn cố ý chơi anh!” Thấy cô không nói gì, anh tức giận nói. Sau đó thì lại hỏi, “Tình trạng của em như thế nào? Bác sỹ nói sao? Có giữ được thai không?”
Hiện giờ anh mới nhớ ra, nỗi lo sợ cùng đau lòng của anh vẫn còn ở đó.
Anh sao có thể quên được.
“Cậu không cố ý, anh là cháu rể của cậu, cậu chơi anh làm gì? Em có dấu hiệu sinh non, thai vẫn còn, bác sỹ bảo nên nằm tĩnh dưỡng mấy ngày.”
“Em còn nói đỡ cho anh ta!” Anh nghiêm túc nói, sau đó lại chú ý tới “dấu hiệu sinh non” cô nói, hai bàn tay cảm thấy tê rần, sắc mặt thêm đen, “Ưu Ưu. Em muốn hù c.h.ế.t anh sao? Sau này em đừng mong mặc quân phục lại nữa!”
Người đàn ông đứng ở mép giường nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không mặc, chắc chắn không mặc. Chờ sinh xong rồi nói tiếp!” Cô vội vàng lên tiếng trấn an.
“Sinh xong cũng không tham gia quân ngũ nữa!” Anh nghiêm khắc nói.
“….” Ưu Ưu.
Hiện giờ nên thảo luận điều này sao? Không phải nên cầu hôn sao?
“Anh Đình, chuyện vừa rồi chưa có làm xong a…” Cô lên tiếng làm nũng.
Đường Thiếu Đình nhướng mày, “Chuyện gì?”
!!!
Không phải anh thật sự đã quên rồi chứ?
“Cái nhẫn kia, mấy cara a?” Cô không để ý tới mặt mũi trực tiếp hỏi anh, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn trên tay anh, mặt đỏ ửng.
Lúc này Đường Thiếu Đình mới nhìn vào cái nhẫn, anh ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy bàn tay cô, “6 cara, hơn nữa còn trang trí một vòng kim cương vụn, vừa hay là 666. 666, thuận thuận thuận!”
“Sau đó thì sao?” Cô tủm tỉm cười hỏi, trái tim nhỏ đang nảy tưng tưng trong lồng ngực.
“Sau đó cái gì?” Anh hồ đồ hỏi lại, vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn kim cương 666 lên tay cô.
Tuy rằng tham gia quân đội nhưng cô rất chú trọng chăm sóc đôi tay, khi cầm s.ú.n.g đều đeo bao tay nên ngón tay dài nhỏ, trắng nõn.
Nhìn anh không nói gì đã đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay mình, Ưu Ưu choáng váng, cô ngồi bật dậy, “Anh Đình, anh còn chưa có cầu hôn em xong đâu!”
Cô cau mày nói, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Cô còn muốn nghe những lời cảm động anh nói.
“Em nằm xuống. Ai cho em lộn xộn? Động thai thì sao?!” Anh lên tiếng giáo huấn, “Cầu cái gì hôn? Em yêu anh như vậy, anh còn phải cầu em gả cho anh sao? Chua lòm!”
!!!
Cái tên móng heo này.
“Vừa rồi anh không có nói như vậy! Anh nói, còn đang chuẩn bị cho em một buổi lễ cầu hôn, đem lại cho em một sự kinh ngạc lớn.” Ưu Ưu phản bác, thở phì phì.
“Đó là anh cho rằng em bị sinh non, an ủi em! Nha đầu thối, lần sau còn dám làm anh sợ, cả đời này anh sẽ giam em trên giường.” Đường Thiếu Đình nhéo má cô, trầm giọng giáo huấn.
!!!
An ủi cô, anh cư nhiên nói là an ủi cô.
Ưu Ưu nhìn anh, đột nhiên òa lên khóc, tháo chiếc nhẫn trên tay ra, ném về phía anh. “Đường Thiếu Đình! Anh yêu thương em như vậy sao? Cầu hôn cũng không có. Con mẹ anh. Em muốn mang Đường Đường đi, không cần anh nữa. Anh đi đi!”
Vừa rồi còn nói, kiếp trước cũng không có cầu hôn em.
Cái tên hỗn đản này.
Ưu Ưu vừa khóc vừa lên án.
Nói xong thì vật xuống giường, chùm chăn lên khóc.
Kỳ thực, cô cũng không có chân chính đau lòng, nhưng mà cô cũng muốn làm nũng anh. Người phụ nữ nào không yêu thích sự lãng mạn.
Đường Thiếu Đình nhặt cái nhẫn vừa bị ném vào người, khóe miệng cong lên. Mới rồi anh cố ý. Anh biết cô đang mong muốn có sự cầu hôn, nhưng mà không muốn mất mặt mũi nói những lời chua lòm đó.
Ưu Ưu chùm trong chăn, chậm chạp không muốn nghe những lời anh nói, nhưng mà anh cũng không có dỗ dành cô, cô cố ý xụt xịt mũi 2 cái, tiếng khóc có lớn hơn.
Anh có hiểu cái gì gọi là nghi thức không?
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Một giây, một phút, tới mười giây mười phút vẫn không nghe thấy tiếng anh, đại khái nửa tiếng sau, cô tức giận xốc chăn lên, “Đường Thiếu Đình! Anh!”
Vừa mới ngồi dậy thì thấy anh từ bên ngoài phòng bệnh đi vào. Mới nửa tiếng trước, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, giờ đã thay đổi hẳn, mặc một bộ tây trang, trong tay ôm một bó hoa hồng, đi tới bên cạnh giường.
Ưu Ưu không nhịn được mà ngồi dậy, mái tóc dài buông xuống, sắc mặt còn có chút trắng.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, đeo cà vạt màu trầm, mặc một bộ âu phục màu xanh nước biển, dáng vẻ ưu nhã đi tới mép giường, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt đen sáng như sao nghiêm túc nhìn cô.
Ưu Ưu nhìn thấy người đàn ông mình yêu, trong bộ tây trang, quỳ một gối xuống bên cạnh cầu hôn, trái tim thiếu nữ đập thình thịch, hai má không tự giác mà nổi lên màu đỏ hồng.
Ánh mắt anh không đổi, nhìn thẳng vào người con gái mình yêu trong bộ quần áo bệnh nhân màu bộ đội, tóc dài buông xõa, trẻ hơn mình mười mấy tuổi, nhìn vẫn trẻ con vô cùng.
Kiếp trước, cô cũng nhỏ hơn so với anh như vậy.
Đến tận bây giờ, anh vẫn không tưởng tượng nổi, kiếp trước, hai người còn chưa kịp yêu nhau, nhưng lại chuyển thế, tái ngộ rồi yêu nhau, đền bù cho những tiếc nuối của kiếp trước…
“Ưu Ưu, Cảnh U…” Anh tươi cười nói.
Dáng vẻ của anh khi cười thật ôn nhu, tuấn nhã. Người đàn ông này, khi nóng lên thì giống như thổ phỉ, nhưng khi mỉm cười thì không khác gì một quân tử thân sĩ, nho nhã, ôn nhu.
Cô biết, anh cũng đã biết chuyện của mình kiếp trước.
“Có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào, có đôi khi nằm mơ còn bật cười, là Đường Thiếu Đình anh chắc đã cứu được dải Ngân Hà nên mới để cho anh hai kiếp đều có thể gặp được em!” Anh cười nói tiếp, ánh mắt cũng mang theo ý cười, mang theo lập lòe chút ánh nước, giống như những viên kim cương trân quý.
Ưu Ưu bẹp bẹp miệng bĩu môi nói, “Anh đang định nói là xui xẻo tám đời sao?”
“….” Đường Thiếu Đình.
Thật muốn gõ đầu cô một cái.
“… Gặp được một người tốt như em. Hai kiếp này, đều là em yêu anh trước. Kiếp trước, anh đối với em không tốt, thật sự không tốt, nhưng em lại không oán không hối… Đời này, lúc gặp lại, trước 6 năm trước, anh thật sự không nhớ ra em. Em lại giống như một mặt trời nhỏ, nhiệt tình mà sưởi ấm cho anh!” Anh cười nói, giọng nói cũng có chút ấm ách.
Trong đầu anh lúc này, toàn bộ là hình bóng của cô.
Vì để tiếp cận anh, ở bên anh, nên cố ý lừa anh cô là nhân yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-623.html.]
Biết võ, cũng không thể hiện để được anh bảo vệ.
Rõ ràng là một cô công chúa nhỏ lại lừa anh bản thân là đứa trẻ xui xẻo nghèo khổ…
Ưu Ưu cũng nhớ tới những thời khắc như vậy, cô mỉm cười, nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông cô đã yêu thương 6 năm trời.
Cho tới giờ, vẫn không hối hận, vẫn chủ động tiếp cận anh. Bởi vì, anh là người cô yêu.
“Ưu Ưu, trong trái tim anh vô cùng cảm kích em. Cảm kích em cứ vậy yêu anh. Thời gian không thể đảo ngược để anh chủ động theo đuổi em trước, nếu có thể đảo ngược, anh nhất định sẽ theo đuổi em giống như em theo đuổi anh vậy. Nhưng mà, may mắn, quãng đời còn lại của chúng ta còn dài…”
Anh ngẩng đầu, mỉm cười nói, giọng nói càng lúc càng thêm êm ái…
Anh may mắn cỡ nào có thể được gặp lại cô, được cô yêu, yêu cô, cùng chung sống quãng đời còn lại.
Ưu Ưu bất giác cảm thấy nên cảm kích chính mình.
Nhớ mãi không quên, có sự hồi đáp.
Cô mới là người đáng được cảm kích nhất, cũng là người hạnh phúc nhất.
“Ưu Ưu, gả cho anh nhé, để anh trở thành người che mưa chắn gió cho em, là người chồng chung thuyền vượt qua mưa gió với em, yêu em, chiều em, thương em! Mong em để cho anh được hoàn thành trách nhiệm mà đời trước anh chưa kịp hoàn thành, chưa kịp dành cho em sự yêu thương!”
Người đàn ông thành kính nhìn cô, ánh mắt có vết nước, khóe miệng vẫn nở nụ cười động lòng người.
Nước mắt, từng giọt như châu sa, từ trong đôi mắt lấp lánh của cô rơi xuống, khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, thân hình anh nhòa đi trước mặt, trong lòng còn ôm bó hoa hồng, hương tỏa nhàn nhạt, là hương vị tình yêu cùng hạnh phúc.
“Ưu Ưu, gả cho anh Đình được không?” Anh ôn nhu hỏi lại cô.
“Vâng!” Cô nức nở đồng ý.
“Ngoan!” Anh cười, lấy hộp nhẫn kim cương từ trong bó hoa ra, đặt bó hoa vào trong lòng cô, cầm lấy bàn tay trái của cô mà đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út.
Cô chưa kịp nói lời nào anh đã ôm lấy cô mà hôn. Cô cũng nhiệt tình đáp lại.
Một hồi lâu anh mới buông cô ra, lại cùi đầu cọ mặt vào cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của cô, “Đường Đường, con ở trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn, không được quấy mẹ, nếu không, chờ khi con ra tới ba sẽ đánh m.ô.n.g con!”
Kiếp trước, anh yêu thương con gái bảo bối hơn tính mạng mình, nào có dám đánh cô bé cái này, đều là anh bị con bé bắt nạt.
Nhưng mà, hiện giờ anh nhớ tới chuyện cô kiếp trước mang thai, nôn nghén vất vả, lại sợ kiếp này cô cũng như vậy, như thế có thể anh sẽ đánh m.ô.n.g Đường Đường thật. Hơn nữa, thân thể cô nhóc không được tốt, cho nên đời này, trước khi sinh ra, anh nhất định phải chăm sóc cho Ưu Ưu trong thời kỳ mang thai thật tốt, để bồi bổ cơ thể cho cô nhóc.
Ưu Ưu xoa đầu anh, cười anh ngốc.
Ưu Ưu ở bệnh viện theo dõi nửa ngày rồi về nhà. Về đến nhà thì biết Cơm trắng cũng mang thai, Thịt khi tàu cũng ra dáng người cha tốt, vui mừng chuyện làm cha.
Ở trong phòng khách dưới tầng 1, Dạ Thất ngồi chơi games, Đường Thiếu Đình ngồi bên bàn trà, Ưu Ưu nằm trên sô pha, gối đầu lên đùi anh, thỉnh thoảng lại đưa một miếng dưa Hami tới bên miệng cho cô ăn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
Đường Thiếu Đình ra dáng một người cha, cầm lấy cái bút điện thoại, mở lịch vạn niên trên điện thoại, căn cứ vào thời gian chu kỳ kinh nguyệt gần nhất của cô mà nghiêm túc dự đoán ngày sinh.
“Nói như vậy, chắc hẳn là hoài thai vào cái đêm ở căn phòng dành cho khách ở câu lạc bộ rồi.” Anh nghiêm túc nói.
Phịch.
Anh vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một tiếng động lớn. Đường Thiếu Đình phản xạ có điều kiện che chắn cho vợ, quay đầu lại nhìn thì thấy Dạ Thất té lăn xuống đất.
Đường Thiếu Đình tức giận, “Thằng nhóc, muốn bị đánh phải không?” Sau đó quan tâm nhìn Ưu Ưu, “Có bị dọa sợ không? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“….” Ưu Ưu.
Anh cũng quá cẩn thận rồi.
Cô lắc đầu nhìn cái thằng nhóc đuổi không đi còn đang nằm trên đất, “Tiểu Thất, không sao chứ?”
Dạ Thất hoàn hồn vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt rối rắm, “Chú Đình, đàn ông và đàn bà, có phải chỉ cần một lần kia, là có thể sinh con?” Cậu thanh niên mới lớn đã có dáng vẻ đẹp trai cau mày hỏi.
“….”
Dạ Thất chợt nhận ra mình hỏi vấn đề nhạy cảm, vội vàng nói tiếp, “Coi như cháu chưa hỏi.”
Rồi lại dựng ghế dậy, chụp tai nghe, chơi điện tử.
Cậu vừa rồi nghe được chú Đình nói, thím Đình có thể hoài thai vào đêm đó thì bị dọa sợ, nghĩ tới bên hồ Đại Minh!
Nếu cô ấy cũng mang thai thì làm sao?
Dạ Thất cảm thấy cả người giống như vừa trải qua một trận đánh, cũng không dám nghĩ tới tình cảnh như vậy.
Đường Thiếu Đình mặc quần dài, áo vest trắng đi tới bên cạnh bàn máy tính, tháo tai nghe của Dạ Thất xuống, dựa người vào bàn hỏi, “Lục đại ma vương sao lại thế chứ? Không dạy con trai về sinh lý sao?”
Anh lên tiếng trêu chọc Dạ Thất. Cậu nhóc 20 tuổi, nào có cái vẻ vị thành niên nữa.
Dạ Thất nhìn anh vẻ coi thường, đưa tay với lấy bao thuốc thì bị Đường Thiếu Đình giành lấy trước, vứt vào thùng rác cách đó không xa, “Không biết hiện giờ trong nhà cấm hút thuốc sao?”
Dạ Thất mặc áo phông đen, quần soóc trợn mắt nhìn anh, không thèm nói chuyện.
Đường Thiếu Đình nhìn Dạ Thất đã 20 tuổi nhưng tâm tính vẫn như đứa trẻ cũng muốn bồi bổ một chút cho cậu nhóc. Anh không nén được cười, vỗ vào vai cậu, “Nhóc con, cháu đang nghĩ, cô gái kia có thể mang thai hay không, đúng không?”
Lời nói của anh khiến Dạ Thất kinh hãi trong lòng.
“Anh Đình, anh đừng bắt nạt Tiểu Thất. Tiểu Thất, nếu cô gái đó xong việc có uống thuốc tránh thai có thể sẽ không mang thai!” Ưu Ưu cao giọng nói.
Anh nhớ, bên hồ Đại Minh đã nói sẽ uống thuốc.
Dạ Thất thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn là thím Đình tốt.
Dạ Thất đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha ăn dưa Hami.
“Tiểu Thất. Dọn dẹp hành lý, mai biến đi!” Đường Thiếu Đình trầm giọng nói với Dạ Thất.
“Cháu không đi!” Chết cũng không đi.
Dạ Thất nói chắc chắn.
Ưu Ưu bật cười, “Tiểu Thất, cậu trốn tránh như vậy cũng không phải chuyện hay. Hơn nữa, cô gái kia cũng không muốn cậu phụ trách, trốn tránh cái gì chứ?”
“Cháu chính là không muốn trở về, không muốn quan hệ với cô ấy!” Dạ Thất kiêu ngạo nói.
“Được, không đi, thì ở đây chăm sóc hai con chó.” Đường Thiếu Đình cao giọng nói.
“Hai người định đi đâu?” Dạ Thất cau mày hỏi.
“Tới thành phố J.” Ưu Ưu nhìn anh cười nói.
Dạ Thất nghe Ưu Ưu nói thì há mồm, “Hai người tới thành phố J làm gì?”
“Về quê!” Ưu Ưu thản nhiên nói. Hai người đã thương lượng xong, muốn trở lại chỗ ở kiếp trước nhìn xem một chút.
“Chú Đình! Chú thần kinh à! Thím Đình mới vừa mang thai, chú còn mang thím chạy lung tung? Hơn nữa, tới thành phố J, các người sinh hoạt trong xứ nhiệt đới, giờ tới thành phố lạnh đó làm gì, muốn đông cứng sao?!” Dạ Thất vội nói.
Cậu tưởng rằng có thể trốn tránh ở đây, ai ngờ, bọn họ lại muốn về lại quê cũ.
“Cậu cũng đường quá lo lắng, người mẹ kia của cậu đã được chúng tôi bố trí tốt rồi!” Đường Thiếu Đình nói.
Dạ Thất: “….”
“Hai người về đó, hai con ch.ó phải làm sao? Cơm trắng còn đang mang thai! Hai người không tính nuôi sao? Thật là vô trách nhiệm mà.” Cậu thật muốn hai người họ đừng có đi tới đó.
“Cho chúng về hoàng cung, ở với Vương thái hậu. Nếu không thì cậu cũng tới Hoàng cung ở, chơi với lão thái bà đi!” Đường Thiếu Đình nói.
Dạ Thật sợ rằng lão thái hậu sẽ tìm đối tượng xem mắt cho cậu nên không tình nguyện, ảo não đứng dậy, buồn bực đi lên lầu.
Ưu Ưu cùng Đường Thiếu Đình đi đăng ký kết hôn ở nước T. Trước kia, Đường Thiếu Đình có thân phận nằm vùng, tuy rằng làm chuyện tốt nhưng trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã từng g.i.ế.c không ít người, thân phận cũng nhạy cảm, không tiện về nước. Hiện giờ, thân phận của anh cũng không giống vậy, là chồng của tiểu công chúa nước T, đã có thể trở lại cuộc sống đời thường.
Lúc về nước cũng sẽ được bảo vệ.
Hai người ngồi chuyên cơ bay thẳng đến sân bay quốc tế thành phố J, lúc máy bay hạ cánh, Đường Thiếu Đình bọc Ưu Ưu giống như chim cánh cụt.
Cho dù vậy, lúc xuống máy bay, Ưu Ưu oa lên một tiếng vì lạnh, đúng như Dạ Thất nói, mùa đông ở đây có thể khiến cho người ta đông cứng.
Từ xa, Diệp Kiều đã nhìn thấy Đường Thiếu Đình mặc áo choàng dài ôm Ưu Ưu đi tới, đi bên cạnh bọn họ chính là Tiếu Thất, đang đi thì đột nhiên xoay người.
“Cái tên nhát gan này!” Lục đại ma vương đi bên cạnh cô trầm giọng nói, chỉ thiếu điều dậm chân vì tức giận.
Cô cũng biết, Tiểu Thất nhìn thấy anh mới sợ hãi xoay người chạy như vậy.
“Anh Kiêu! Chúng ta vừa thỏa thuận xong, không được trách mắng con. Dù sao tâm tính của Tiểu Thất vẫn là của một đứa trẻ, gặp phải chuyện lớn như vậy, sợ hãi trốn chạy cũng là chuyện bình thường!” Diệp Kiều nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài, đeo kính râm, trên cổ choàng một cái khăn quàng màu đen cực kỳ xấu, hạ giọng nói.
Chiếc khăn này là chiếc cô mới đan xong. Mặc dù cô rất dụng tâm nhưng mà vẫn xấu. Cô thực sự không có thiên phú trong chuyện làm thủ công.
Nhưng mà, anh vẫn quàng ra đường như bình thường, còn coi như bảo vật.
“Nhóc con, em lại che chở cho thằng nhóc đó!” Lục đại ma vương trầm giọng nói, mang theo vị chua rõ rệt.
“….” Diệp Kiều.
Dạ Thất rốt cuộc vẫn xoay người lại, chỉ không dám ngẩng đầu lên nhìn cái người lãnh khốc Lục đại ma vương đứng cách đó không xa, bước chân thì càng lúc càng chậm.
Vốn dĩ, lúc ở bên nước T bị Bên hồ Đại Minh hủy hoại sự trong sạch, cậu đã không đủ mặt mũi nhìn hai người, cậu cũng không thể không nghe lời, cứ ăn vạ trốn ở nước ngoài không chịu về nước, đến lúc đó, khẳng định Lục đại ma vương sẽ đánh cậu một trận.
Trong lòng cậu đã ủy khuất muốn chết, mà bọn họ còn không đồng tình.
Ưu Ưu cùng Đường Thiếu Đình đều mang kính râm, bên ngoài khoác áo choàng cùng kiểu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới trước mặt vợ chồng Lục Bắc Kiêu, khóe miệng Đường Thiếu Đình cong lên nụ cười đắc ý, Ưu Ưu cũng cười nhưng rụt cả cổ lại.
Cô bị lạnh tê người.
“Em gái Kiều! Chỉ huy Lục! Hai người vẫn khỏe chứ!” Đường Thiếu Đình tháo kính xuống, lên tiếng chào, hai người cũng tháo kính xuống.
“Chị Kiều, Chỉ huy Lục!” Ưu Ưu cười nói.
“Vợ à, sao lại gọi là chị? Em phải gọi giống như anh chứ! Em gái Kiều, còn không mau chào chị dâu?!” Đường Thiếu Đình ôm Ưu Ưu, cố tình nói.
Diệp Kiều liếc Đường Thiếu Đình một cái, vẻ mặt coi thường.
“Ai da, ai lúc trước liên tục coi thường người ta, hiện giờ thì coi như châu như ngọc mà nuông chiều, có bị vả mặt không?” Lục đại ma vương cũng ôm vợ vào lòng, lên tiếng mỉa mai Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình bị hai vợ chồng Lục đại ma vương liên hợp châm chọc thì tức đến nghiến rắng, trừng mắt nhìn cái kẻ nào đó kiếp trước cũng độc miệng chả kém kiếp này.
“A. Đường Thiếu Đình tôi còn chưa có tính sổ với hai người đâu. Biết thân phận thật sự của cô ấy mà còn gạt tôi! Tình bạn không khác gì hoa nhựa mà!” Đường Thiếu Đình nói.
“Anh Đình, chúng tôi là tình bạn hoa nhựa với anh, nhưng với chị Đình thì không phải, chúng tôi lúc ấy là giúp chị Đình gạt anh!” Diệp Kiều cười nói.
DTV
Cho nên, muốn trách thì trách vợ anh đi.
“….” Đường Thiếu Đình.
Hai vợ chồng này thật là tuyệt phối mà, thật biết cách khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Túi trút giận Dạ Thất lúc này mới từ từ kéo hành lý đi tới nơi. Lục đại ma vương tiến tới thì bị Diệp Kiều – bà mẹ che chở cho con, kéo lại, còn nhìn anh ra hiệu.
Cô với dáng vẻ một bà mẹ hiền từ tiến tới hỏi, “Tiểu Thất, sao mặc ít vậy? Có lạnh không?”
Có một loại lạnh gọi là, mẹ cảm thấy con bị lạnh.
Dạ Thất nhíu mày, “Không lạnh! Mẹ thì sao?” Nói rồi cầm thay Diệp Kiều, “Lạnh như vậy, con giúp mẹ ủ ấm!” Nói rồi thì nhét tay Diệp Kiều vào trong túi áo khoác của mình.
!!!
Lục đại ma vương đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này.
Anh cảm thấy, thằng nhóc kia coi người cha như anh c.h.ế.t rồi sao?!