Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:11:05
Lượt xem: 0
Sáu năm trước, sau khi được anh cứu không lâu, cô nhờ cậu điều tra rõ ràng về thân thế của anh, biết khi anh còn nhỏ gia đình đã xảy ra một biến cố trọng đại, cha mẹ ly hôn, mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, anh lớn lên với bà ngoại, mười mấy tuổi đã ra đời làm giang hồ rồi.
Anh hận cha của anh nhất, nhưng vì cô, lại không thể không làm việc cho ông ta.
Một lần nữa bị cảm động, cô cúi thấp đầu, không biết nên nói cái gì.
“Đồ ngốc, nói đi! Ngẩng đầu lên!”. Anh trầm giọng nói, kiếp trước cô cũng vậy, anh suy nghĩ cho an nguy của cô nên mới ly hôn với cô, cô lại không hiểu rõ tấm lòng của anh.
Ưu Ưu trực tiếp xoay người rời đi.
“Chờ đã, cái thằng nhóc họ Mục kia vừa mới nói, lúc còn bé em nói lớn lên sẽ gả cho cậu ta, là có ý gì?”
Đằng sau vang lên giọng nói chua chát của anh.
Cô đi được mấy bước, xoay người lại nhìn anh.
“Đúng vậy, khi còn bé em suốt ngày chơi với cậu ấy, em từng nói vậy đó!”
Cô cố ý, thật ra những gì cô nói với Tiểu Dã lúc mấy tuổi, chính cô cũng không nhớ rõ, dù sao cũng không hơn ba tuổi.
Lời của trẻ nhỏ không có kiêng kỵ gì mà!
Nói xong cô xoay người rời đi.
Nghe cô nói vậy, mặt Đường Thiếu Đình tái mét, ghen tuông quá độ!
Anh bước nhanh tới phía trước bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về: “Con nhóc em sao có thể nói lời đó với người đàn ông khác được hả?”.
“Vì sao không thể? Lúc đó còn chưa gặp anh! Nếu năm mười sáu tuổi em không gặp anh, bây giờ chắc chắn đã là một đôi với Mục Dã rồi!”. Thấy anh nổi m.á.u ghen, trong lòng cô cực kỳ đắc ý, cố ý chọc giận anh.
“Sai! Nếu năm đó em không gặp anh thì em đã không còn trên đời này nữa rồi! Còn nữa, chắc chắn em là vợ của Đường Thiếu Đình anh, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy!”. Anh cắn răng nói, dáng vẻ rất hung dữ, như muốn ăn thịt cô luôn vậy.
Nghĩ đến việc đời này cô suýt nữa thành đôi với Mục Dã là anh lại hoảng hốt, may mà năm đó anh gặp được cô.
Nếu không…đời này bọn họ đã bỏ lỡ nhau!
“Kiếp trước?”. Ưu Ưu sửng sốt.
Đường Thiếu Đình hoàn hồn, lúc đó mới nhận ra mình lỡ miệng.
“Ý anh là, em đời đời kiếp kiếp đều là vợ của anh!”. Anh hùng hồn nói.
Ưu Ưu khinh thường anh, cũng không suy nghĩ nhiều: “Thế cũng chưa chắc! Ai muốn gả cho anh?”.
Cô nói xong rồi chạy mất, nhưng cô mặc váy, chạy không tiện, chốc lát đã bị anh đuổi theo, trực tiếp vác lên, đi thẳng đến cung điện như thổ phỉ: “Đường Thiếu Đình! Anh buông em xuống! Nơi này là hoàng cung!”
Anh nào chịu nghe, trực tiếp đi vào từ cửa sau hoàng cung, đến đại sảnh, vương thái hậu, Mục Dã, Dạ Thất, thậm chí cả quốc vương cũng ở đó.
Bọn họ há hốc mồm nhìn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen vác Ưu Ưu đi tới, Ưu Ưu nằm úp sấp trên vai anh.
“Ôi trời, nhìn tinh lực của tên thổ phỉ này đi!”. Sao ta lại thích thế nhỉ! Bà cụ vỗ đùi nói, nửa câu sau không nói ra khỏi miệng, bởi vì để ý đến hình tượng vương thái hậu của mình.
Đường Thiếu Đình chỉ khẽ gật đầu với quốc vương – cha vợ tương lai của mình, lại nhìn bà cụ, cuối cùng ánh mắt sắc bén b.ắ.n lên mặt Mục Dã, làm như khiêu khích, vừa như thị uy.
“Ưu Ưu nói, lúc còn bé cô ấy chưa từng nói là muốn gả cho cậu, là cậu bịa ra thôi!”. Anh lạnh lùng nói với Mục Dã, rồi thả Ưu Ưu xuống.
Mặc Dã quả thật không nói nổi, anh ta nhìn Ưu Ưu: “Ưu Ưu, lúc còn bé, cậu bé cậu đã từng nói với tôi ở xích đu! Chúng ta còn làm đám cưới nữa! Cậu thật sự không nhớ sao?”.
Còn tổ chức đám cưới nữa?
Đường Thiếu Đình tưởng tượng đến hình ảnh một cặp nhóc xấu xa tổ chức đám cưới, tuy cực kỳ ngây thơ, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái.
Tay anh gần như dán lên m.ô.n.g cô, lặng lẽ bóp một cái, “uy hiếp” cô.
Nếu cô dám nói nhớ, thì nhất định phải chết!
Tiêu Đề: Cục cưng, anh không tức giận, nhưng mà mẹ kiếp anh tìm không thấy…
Ưu Ưu chưa từng thấy Đường Thiếu Đình ngây thơ như vậy! Quả thật quá ngây thơ!
DTV
Tay anh khoát lên m.ô.n.g cô, cô muốn giãy ra, anh lại giữ chặt, may mà phía sau bọn họ không có ai!
Sao cô có thể không rõ là anh đang uy h.i.ế.p cô được chứ!
Đúng là một người đàn ông vừa ngây thơ vừa bá đạo!
Mục Dã nhìn cô với ánh mắt vô cùng tha thiết, nơi đó đong đầy chờ mong, cô có thể cảm nhận được. Nghĩ lại trước đó anh ta diễn kịch với bà nội nên mới nói những lời đáng ghét như vậy với Đường Thiếu Đình, cô cũng không có thành kiến gì với anh ta cả.
Cô hiểu anh ta đang chờ mong cái gì, cũng biết trong lòng Mục Dã còn cất giữ một thứ tình cảm đặc biệt khác với tình anh em, bạn bè giữa bọn họ, lại không đủ là tình yêu.
Nhưng cô không có!
Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi ấy, trong lòng cô chỉ có người đàn ông bên cạnh này!
“Mục Dã, tôi không nhớ tôi đã từng nói vậy! Cũng không nhớ lúc còn bé chúng ta có từng làm chuyện ngây thơ như thế hay không!”. Cô nhìn Mục Dã, nói một cách tuyệt tình.
Một lần nữa Mục Dã nghe thấy tiếng trái tim thủy tinh của mình vỡ tan!
Còn người đàn ông già đầu nổi m.á.u ghen tuông thì lại sảng khoải tinh thần!
“Ưu Ưu, bà nội nhớ hình như…”. Lúc này, vương thái hậu đầu tóc bạc phơ lên tiếng, bà còn chưa nói hết thì đã bị ánh mắt sắc bén của thằng cháu rể tương lai dọa sợ rồi.
Bà cụ hoảng sợ, trước đó bà đã đóng vai ác đắc tội với cái tên thổ phỉ này rồi, bây giờ nào có dám đắc tội nữa!
Mục Dã còn tưởng rằng sẽ xoay ngược tình thế, trái tim đầy ắp mong chờ lại rơi vào khoảng không lần nữa!
Rõ ràng đã từng, cô lại vờ như mất trí nhớ!
Đường Thiếu Đình nhìn bà cụ, nhếch môi: “Bà nội, bà là…quý cô xinh đẹp nhất, ưu nhã và cao quý nhất mà con từng thấy đấy ạ!”
Vốn định nói “bà cụ”, anh lại vội vàng đổi thành “quý cô”!
Bà cụ được khen mà nở hoa trong lòng, say đắm nhìn thằng cháu rể vừa ngầu vừa đẹp trai, miệng lại ngọt: “Đình Tử à, con cũng là đứa cháu rể mà ta ưng ý nhất đó! Con mau mau hợp tác với Ưu Ưu sinh một đứa cháu cố chơi với ta đi, trong hoàng cung quá lạnh lẽo buồn chán!”
“Bà nội!”. Ưu Ưu liếc bà một cái, nào có bà cụ nào thiếu đầu óc như vậy! Lại còn là vương thái hậu!
“Bà nội, bà yên tâm, tương lai sau này chúng con nhất định sẽ sinh cho bà cả một đội bóng!”. Đường Thiếu Đình nói khoác mà không biết ngượng.
Anh xem cô là heo chắc?! Nhưng mà đây là câu cô đã từng nói trước đây! Ưu Ưu oán thầm.
Vương thái hậu càng “cười run hết cả người”!
…
Đường Thiếu Đình nhìn căn phòng công chúa đầy màu hồng trước đây của Ưu Ưu, nghĩ đến dáng vẻ một cô gái mạnh mẽ như cô lúc mặc quân trang, cái cảm giác tương phản này quá mãnh liệt, anh cũng càng thương cô vì mấy năm qua đã trở nên mạnh mẽ như vậy để chấp nhận tất cả!
Sau đó anh lại bị quốc vương gọi đến phòng làm việc.
Ưu Ưu một mình xuống lầu tìm bà nội và Dạ Thất, chỉ thấy bọn họ đang cúi thấp đầu, không ngừng cắn hạt dưa, vô cùng tập trung, thậm chí cô gọi họ vài tiếng mà họ chưa từng đáp lại cô!
“Con thắng rồi!”. Cuối cùng, Dạ Thất ngẩng đầu lên, đắc ý nói.
Vương thái ậu còn đang không ngừng cắn hạt dưa, thở cũng không thở gấp, khoảng mười giây sau, bà mới ngẩng đầu lên!
Lại thua bởi Tiểu Thất rồi!
“Cho nên, hai người đang thi cắn hạt dưa à?!”. Sau khi nhận ra, Ưu Ưu tức giận hỏi.
“Đúng vậy! Ba ván thắng hai thì thắng, con thắng rồi!”. Dạ Thất đứng lên, vô cùng đắc ý.
Ưu Ưu không nói nên lời!
Cô lại nhìn về phía bà cụ nghịch ngợm chẳng hề có dáng vẻ của một thái hậu nào, chỉ thấy bà lại bốc thêm một nắm hạt dưa nữa, đếm, muốn tiến hành vòng thi đấu tiếp theo.
“Tiểu Thất, chúng ta phải trở về!”
“Về đâu?! Không được đi! Ngày hôm nay ta nhất định phải thắng Tiểu Thất! Ta cũng không tin, với kinh nghiệm cắn hạt dưa sau bao nhiêu năm như vậy mà ta không thắng nổi một thằng nhóc con!”. Bà cụ nghiêm mặt, trước là tức giận nói, sau thì lại lẩm bẩm.
“Đương nhiên là về bờ biển rồi! Còn nữa, nhà của Tiểu Thất ở Trung Quốc, cha mẹ người ta đang giục người ta về nhà kìa!”. Ưu Ưu phản bác.
Diệp Kiều quả thật có gọi điện thoại đến thúc giục, nhưng Dạ Thất sống c.h.ế.t không muốn về.
“Tiểu Thất, bà giới thiệu cho con một công chúa, sau khi cưới công chúa, con ở trong hoàng cung chơi với bà có được không? Trông con cũng trưởng thành rồi, nên cưới một cô vợ đi thôi!”. Bà cụ nghĩ ra một sáng kiến, nói với cậu.
Tiểu Thất sợ đến mức vội vàng tránh xa, nói chắc như đinh đóng cột: “Con! Không! Muốn! Đâu!”
“Con không thích con gái à? Nhìn cái điệu bộ của con, cũng không giống trai thẳng! Thế cũng được, trong hoàng cung chúng ta cũng không thiếu soái ca, tính hướng của bọn họ…”. Bà cụ còn chưa nói hết lời thì Tiểu Thất càng tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết.
“Thím Đình! Chúng ta đi nhanh đi!”.
Dạ Thất kéo Ưu Ưu đi ngay lập tức, Ưu Ưu phải đợi Đường Thiếu Đình, cậu không cho, nói là để anh đuổi theo!
Bọn họ ra khỏi hoàng cung, đi xe điện ngắm cảnh, đến chợ đêm gần đó, vừa đi dạo vừa ăn.
“Tiểu Thất! Đưa điện thoại di động của con cho thím, thím phải gọi điện thoại cho anh Đình, anh Đình không tìm được thím, chắc vội lắm rồi!”. Ưu Ưu cầm một đống mực nướng trong tay, níu lấy Dạ Thất, lớn tiếng nói.
Cô còn nhớ trước kia đi một đêm không về, anh tìm cô tìm đến mức tiều tụy hốc hác, giờ cô cũng sợ anh lại tức giận.
“Thím Đình! Khuyết điểm lớn nhất của thím đó chính là quá nuông chiều chú Đình của con! Để chú ấy quýnh lên đi, thì làm sao?!”. Dạ Thất khinh thường cô, tỏ vẻ bất lực, nói xong, cậu lại kéo cô đi xem náo nhiệt!
…
Quốc vương nói với Đường Thiếu Đình một chuyện rất quỷ dị, một người đàn ông không sợ trời không sợ đất như anh, nghe xong mà lưng còn đổ mồ hôi lạnh! Bé gái tên là Bác Mỹ kia, thế mà lại thật sự là Y Thần, linh hồn của bọn họ hoán đổi cho nhau!
Y Thần kiếp trước là con trai của người tài xế họ Cảnh, vẫn thầm mến cô cả, mặt người dạ thú, sau khi không yêu được cô ấy thì từng có ý đồ cưỡng h.i.ế.p cô, sau khi bại lộ bản tính, suýt nữa bị đánh chết, sau này bị quỷ Phù Tang nhập vào, đi làm Hán gian!
Nghĩ đến chuyện khoảng thời gian trước mỗi ngày Ưu Ưu đều sống trong nguy hiểm, Đường Thiếu Đình lại sợ hãi trong lòng.
Sau khi xuống lầu, anh nôn nóng muốn gặp cô, lại biết được cô và Dạ Thất đã chạy mất từ lâu rồi! Đáng giận nhất là, lần đó sau khi rơi xuống nước, điện thoại di động của cô vẫn chưa được sửa lại, anh gọi vào máy Dạ Thất thì lại tắt máy!
Anh ra khỏi hoàng cung, không ngừng lái xe đi tìm, rất sợ linh hồn ác quỷ của Y Thần vẫn còn tồn tại và làm gì cô.
Đường phố vô cùng náo nhiệt, người đàn ông mờ mịt không ngừng tìm kiếm xung quanh, đầu đổ đầy mồ hôi.
Anh bối rối tìm vài vòng, vẫn không tìm được bọn họ: “Alo, tôi là Đường Thiếu Đình, bây giờ tôi muốn tìm hai người ở thành phố M nước T…”
“Thím Đình trâu bò thật!”.
Người đàn ông đang gọi điện thoại thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trong đám đông náo nhiệt, chàng trai cao nhất đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đó không phải Dạ Thất thì là ai!
Ưu Ưu cầm một khẩu s.ú.n.g hơi đồ chơi, b.ắ.n bể quả bóng cuối cùng, khóe miệng cong lên đắc ý, ông chủ tức giận đến mức che mặt lại, Dạ Thất bước tới, đưa tay muốn nhận phần thưởng!
“Ưu Ưu! Lục Chiến Kỳ!”. Bỗng, một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Ưu Ưu nghe thấy tiếng của anh thì sợ hãi run lên một cái, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm phạm sai lầm bị phụ huynh bắt tại trận vậy! Dạ Thất cũng nhìn thấy chú Đình ướt đẫm mồ hôi, nổi giận đùng đùng!
Tiêu Đề: Cục cưng, anh không tức giận, nhưng mà mẹ kiếp anh tìm không thấy…
“Hai người tới đây cho tôi!”. Đường Thiếu Đình lớn tiếng ra lệnh.
Anh nóng lòng như lửa đốt đi tìm bọn họ, kết quả, bọn họ đang chơi vui vẻ nhiệt tình ở đây!
Ưu Ưu cúi thấp đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh anh, sáng vẻ sợ sệt vô cùng, giống như trước đây!
“Anh Đình…là, là Dạ Thất…không cho em chờ anh, em muốn gọi điện thoại cho anh, nó cũng không cho…”. Ưu Ưu cúi thấp đầu, sợ hãi nói.
Đường Thiếu Đình vung quả đ.ấ.m thép lên, nghiêm nghị trừng mắt nhìn Dạ Thất đã muốn chạy: “Mày c.h.ế.t với chú! Qua đây!”.
“Con, con…Thím Đình! Sao thím nhát gan thế?! Bây giờ thím là hoàng cậu kia mà!”. Dạ Thất vừa lùi lại vừa hoảng sợ lớn tiếng nói với Ưu Ưu, tỏ vẻ rất bất lực!
Đường Thiếu Đình càng muốn đánh c.h.ế.t cậu! Anh bước nhanh tới phía trước!
Đúng nhỉ, sao cô lại hèn nhát?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-617.html.]
Ưu Ưu sực tỉnh lại, cau mày nghĩ, cô thấy anh sắp đuổi kịp Tiểu Thất rồi, thế là lớn tiếng quát: “Đường Thiếu Đình! Không cho phép anh đánh Tiểu Thất!”
Lời của cô giống như thuật định thân vậy, một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng bỗng dừng lại động tác muốn đánh người ngay lập tức.
Dạ Thất vội vã tránh khỏi anh, chạy tới phía sau Ưu Ưu: “Thím Đình, thím nên khí phách mãi như vậy!”
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn Dạ Thất – cái tên đang cố ý ngôc nghịch anh.
“Thím Đình! Chú ấy còn trừng con!”
“Đường Thiếu Đình! Anh đừng hung dữ với Tiểu Thất như vậy! Là em dẫn nó tới đây chơi! Anh muốn trách thì trách em là được rồi!”. Ưu Ưu oai hùng nói.
Đường Thiếu Đình không nói gì, đi tới, nắm tay cô, siết chặt, kéo cô tới chỗ đậu xe, Dạ Thất vội vàng đuổi theo. Ưu Ưu có thể cảm nhận được anh thật sự nóng nảy, cũng thật sự tức giận…
Dọc theo đường đi, anh chỉ lo lái xe, một câu cũng không hề nói, về đến nhà, anh cho chó ăn, cũng không nói gì.
“Đều tại con! Anh Đình tức giận thật rồi!”. Sau khi vào nhà, Ưu Ưu liếc mắt nói với Dạ Thất.
“Lại hèn lại hèn! Tiền đồ!”. Dạ Thất ghét bỏ nhìn Ưu Ưu, nói xong, cậu đến bàn máy tính.
Ưu Ưu đi cùng, gõ mạnh lên đầu Dạ Thất: “Cái gì mà hèn? Thím đau lòng cho người đàn ông của thím! Thằng nhóc thúi, hy vọng sau này con sẽ bị vợ quản nghiêm!”
…
Cho chó ăn xong, Đường Thiếu Đình lại vào phòng bếp nấu cơm tối, Ưu Ưu vào phòng bếp, sau đó đi tới cạnh bồn rửa, chủ động rửa rau, anh đi tới, giành lấy bồn rau.
“Anh Đình, anh giận à?”. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang yên lặng rửa rau, anh xắn ống tay áo sơ mi lên cùi chỏ, phía trước đeo tạp dề, rất có phong phạm của một người đàn ông gia đình, cô hỏi.
Đường Thiếu Đình nghiêng đầu, nhìn cả thiên hạ của mình ở bên cạnh: “Không có!”
“Anh đang tức giận!”. Ưu Ưu lớn tiếng phản bác.
Anh tắt vòi nước, đi tới bên cạnh cô, hai tay ướt nhẹp lau lên tạp dề, sau đó giữ lấy cái eo nhỏ của cô, đột nhiên ôm lấy cô, bước tới vài bước, để cô ngồi trên bệ bếp, lập tức ôm lấy khuôn mặt cô, gương mặt tuấn tú ép xuống.
“Ưm”.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô!
Đầu lưỡi nóng rực hoành hành trong miệng cô, hơi thở chỉ thuộc về anh xâm nhập vào miệng cô, trái tim Ưu Ưu kích động, không khỏi hôn đáp lại anh…
Bên trong phòng bếp sạch sẽ chỉnh tề, cô gái mặc váy ngồi trên bệ bếp, người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt cô, khom người, hai người hôn nhau say đắm, đầu nghiêng sang bên này rồi lại bên kia…
“Ưm…”. Cuối cùng, anh buông lỏng cô ra, cô thở hồng hộc.
“Cục cưng, anh không tức giận, nhưng mà mẹ kiếp lúc anh không tìm thấy em, lòng anh nóng như lửa đốt, em có thể hiểu không?”. Anh cắn răng, nhìn cô, trầm giọng nói, còn chửi tục.
“Còn đêm đó nữa, anh ngâm mình dưới nước tìm em từ nửa đêm cho tới rạng sáng! Cái cảm giác tìm không thấy em, thật sự có thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh, em hiểu không?!”. Anh nhìn khuôn mặt sống sờ sờ khắc cốt ghi tâm trước mắt, lại cắn răng nói, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng!
Tiêu Đề: Anh Đình, em cho anh phạt, có được không?
Mặt nước mờ mịt, anh ngâm mình dưới nước, khi thì lặn xuống, khi thì ló đầu lên, cất tiếng gọi tên cô, lại không ai đáp lại, cái cảm giác tuyệt vọng đó, đến bây giờ nghĩ lại cũng có thể hành hạ anh đến mức không thở nổi!
Ưu Ưu nhìn anh, bị cảm động bởi lời nói của anh, cô mất hồn, đột nhiên, anh lại ác độc hôn cô…
Cảm động đong đầy hóa thành sự nhiệt tình đáp lại anh, cô trở tay ôm lấy đầu anh, ép anh về phía mình, đầu lưỡi quấn quýt lấy đầu lưỡi nóng bỏng của anh, bàn tay anh lần nữa ép cơ thể cô về phía mình, như vậy vẫn chưa đủ!
Anh rất rất muốn ăn cô!
Giữ lấy cô ngay lập tức mới có thể an ủi trái tim bất an sợ cô gặp chuyện không may kia!
Môi lưỡi anh dời xuống cổ cô, đưa tay vén vạt váy của cô lên, vuốt ve đôi chân trắng mịn ngọc ngà của cô…
Phòng bếp sắp thành chiến trường của bọn họ rồi!
“Toang!”.
Ly thủy tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn giòn tan, anh chàng dẹp trai đứng ở cửa, trơ mắt nhìn hai người trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng động, Đường Thiếu Đình ảo não buông Ưu Ưu ra, tay cũng rời khỏi chân cô, ánh mắt sắc bén b.ắ.n về phía người Dạ Thất đang ngây ngốc ở cửa.
“Con, con…hai, hai người cũng, cũng tùy tiện quá rồi đó!”. Dạ Thất hoàn hồn lại, hai gò má nhất thời ửng đỏ, lắp bắp mắng, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt chán ghét!
Ưu Ưu thở hồng hộc, mặc đỏ lên, Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn cái bóng đèn 1000 kw ở cửa, Dạ Thất chạy như một làn khói!
“Thằng nhóc thúi này!”. Anh ảo não nói, sau đó quay đầu nhìn cô nhóc khiến anh thấp thỏm lo sợ đang ngồi trên bệ bếp, sắc mặt cũng sầm xuống, nghiêm nghị nói: “Ưu Ưu! Em còn dám chơi trò mất tích với anh lần nữa thử xem?”
Tâm trạng của anh vẫn chưa tốt lên, lúc nói chuyện vẫn nghiến răng.
“Anh Đình, em cho anh phạt, có được không?”. Cô ngửa đầu nhìn anh, ngọt ngào nói.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng long lanh ánh nước, chứa đựng tình cảm trìu mến.
Đây là lần đầu tiên mà cô chủ động cho anh phạt!
Ngón tay thô ráp như giấy nhám nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng đỏ ửng của cô: “Cục cưng, anh sợ lại khiến em không xuống giường được, sau đó em lại giận anh!”
Anh khàn giọng nói, nhưng cái giọng điệu kia lại có vẻ phải ăn cô ngay cả khớp xương cũng nuốt nốt thì mới cam tâm được!
Ưu Ưu lắc đầu như trống bỏi: “Tuyệt đối sẽ không giận anh!”
!!!
Để mặc cho anh phạt, lại còn không giận anh, sao lại ngoan vậy chứ?!
“Em nói đấy nhé!”. Anh nói xong, ôm cô lên, thẳng đến cửa phòng bếp.
Dạ Thất đang buồn bực ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thấy chú Đình của cậu gấp gáp ôm thím Đình của cậu lên lầu như vậy, cậu ghét bỏ bĩu môi.
“Chú Đình! Chú không nấu cơm tối à?!”. Cậu còn không sợ c.h.ế.t mà hét lên.
Không ai để ý đến cậu!
Ưu Ưu bị anh ném lên giường, nhìn khí thế hùng hồ của anh, cô không sợ hãi đến mức chạy trốn, trái tim đập dữ dội vì động tác cởi quần áo điên cuồng của anh, không ngừng nuốt nước miếng.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể cao lớn nóng hổi như sắt nung đè xuống, không khí tràn ngập hơi thở phái nam nồng nặc và nóng bỏng của anh, làn váy bị anh vén lên…
Không dịu dàng giống như lần trước, lần này, anh rất gọn gàng dứt khoát!
Thế nên, lúc dung hòa vào nhau, váy của cô vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, chưa bao giờ thấy anh vội vàng như thế.
Một lúc lâu sau, anh thấy cô nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, mổ lên chóp mũi cô, khàn giọng nói: “Ngoan, anh làm đau em à?”
Vừa thô lỗ lại vừa quan tâm, không mất đi sự dịu dàng, khiến cô khó có thể chịu đựng, cô lắc đầu, ôm chặt anh!
Cho dù thật sự rất đau!
“Ngoan lắm!”. Người đàn ông thấp giọng nói, khoảnh khắc tiếp theo, anh đã hủy diệt váy cô…
Nghe thấy tiếng của cầm thú vang lên trên lầu, Dạ Thất tức giận đến mức ra sân cho thoáng khí, ai ngờ, vừa ra khỏi nhà thì thấy hai con ch.ó đang…
Giao phối!
Dạ Thất xong rồi!
Tiêu Đề: Ngày hôm nay chú mà không đánh mày một trận thì chú không phải là chú mày!
Mặt trời lên cao, Dạ Thất chơi game đến ba giờ sáng, vừa mới thức dậy, bụng đói kêu rột rột, cậu tới phòng bếp, kết quả chẳng có gì để ăn cả, mà chú Đình của cậu thì vẫn chưa dậy!
“Chú Đình! Dậy nấu cơm!”. Tuy cậu cũng biết nấu cơm, nhưng mà cậu là khách, có lý nào mà khách lại xuống bếp?!
Cậu không sợ c.h.ế.t mà lên lầu gõ cửa, liên mồm gọi.
Cửa mở ra, cậu lại sợ đến mức vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã xuống cầu thang.
“Lục Chiến Kỳ! Mày đừng có chạy! Ngày hôm nay chú mà không đánh mày một trận thì chú không phải là chú mày!”. Anh đuổi theo Dạ Thất.
“Chú Đình! Chú dựa vào đâu mà đánh con?!”. Dạ Thất dừng lại ở khúc ngoặt cầu thang, ngửa đầu lên, tức giận nhìn anh chằm chằm.
Đường Thiếu Đình cũng không xuống lầu, anh đứng trên cầu thang, hai tay chống nạnh: “Chú dựa vào đâu mà đánh mày, trong lòng mày chưa biết sao?! Suốt ngày quấy rầy chú! Mày muốn gì? Kiếp trước chú mắc nợ mày sao?”
Kiếp trước anh xem cậu như ruột thịt!
Lúc đó, Lục đại ma vương cố ý chế giễu anh không có con trai, còn nói, cho anh lấy Tiểu Thất về làm con thừa tự nữa kìa.
“Con muốn làm gì?! Chú Đình! Nếu không có con, con không cho chú mơ thấy chuyện của kiếp trước thì bây giờ có khi chú vẫn đang giận dỗi với thím Đình của con đấy!”. Dạ Thất cũng chống nạnh, tức giận nói.
Đúng là lòng tốt mà bị xem thành lòng lang dạ thú!
Lần này Đường Thiếu Đình sửng sốt, hơi ngớ người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, cho nên, thật sự là công lao của thằng nhóc thúi này?
“Con làm thế nào được?”. Anh lại hỏi.
“Không cần biết con làm thế nào, nói tóm lại là, đây đều là sự thật! Lúc chú c.h.ế.t đã đồng ý với thím Đình, kiếp này sẽ đối xử với thím ấy thật tốt, chú không thể…”. Dạ Thất đang nói thì nhìn thấy Ưu Ưu xuất hiện trên cầu thang, cậu ngậm miệng lại.
Đường Thiếu Đình nhìn theo tầm mắt cậu, xoay người lại, chỉ thấy Ưu Ưu mặc áo ngủ đứng đó, sắc mặt cô hơi trắng bệch…
Cô nghe thấy rồi?
Anh bắt đầu lo lắng, cất bước đi tới, Ưu Ưu đi vào phòng ngủ.
Cô không ngờ, anh cũng biết chuyện của kiếp trước…
Nhớ lại ba giấc mộng không vui kia, trong lòng cô vẫn có hơi buồn khổ, sau khi ngồi xuống ghế salon, cô thu chân lại, rúc người trên ghế. Đường Thiếu Đình đi rót cho cô cốc nước, sau đó đi tới bên ghế salon ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô.
Ưu Ưu bưng lấy cốc nước.
Anh hỏi cô biết được bao nhiêu chuyện của kiếp trước, biết những gì.
Ưu Ưu nhìn anh ngồi xổm trước mặt mình, trong đầu hiện lên hình ảnh của anh kiếp trước, có dáng vẻ anh tuấn đẹp trai lúc con trẻ mặc đồ cưới màu đỏ chót vào đêm tân hôn; có dáng vẻ anh mặc áo da, giày da, vô cùng ngầu; cũng có dáng vẻ đau thương của anh trước khi cô chết…
Cô cười nói: “Lúc trước em mơ thấy vài giấc mơ, giấc mơ thứ nhất, em mơ thấy kiếp trước anh bị quỷ Phù Tang xử bắn, em dẫn theo Chiến Qua và Chiến Vũ đến cướp pháp trường…sau đó, em chết…”
Cô đã nói với anh sự thật, cùng với những lời nói tuyệt tình quyết liệt của anh và khi cô sắp chết, không biết anh đã nói gì…
Anh quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn cô, và kể cho cô nghe câu chuyện tiếp theo.
Lúc này Ưu Ưu mới biết, sau đó anh cũng chết, cô cũng nghe được những lời anh nói mà cô không nghe được khi hấp hối, nước mắt chảy xuống, đồng thời, lỗ hổng trong lòng cũng đã được bù đắp…
Kiếp này cô mới biết trước, thật ra kiếp trước anh cũng yêu cô, chẳng qua là vẫn không nói ra miệng!
Duyên phận của bọn họ, kiếp trước đã được định sẵn, những gì tiếc nuối ở kiếp trước rốt cuộc đã được bù đắp ở kiếp này…
“Anh Đình…anh nói xem, Đường Đường có còn có thể là con của chúng ta nữa không?”. Cô rúc vào lòng anh, khàn giọng hỏi.
“Nhất định sẽ thế!”. Anh trầm giọng nói.
Người cha này, kiếp trước thường xuyên bị con gái quở trách, nhóc con có đôi khi còn đ.ấ.m đá anh, tức anh đầu óc chậm chạp!
“Sau này Đường Đường chắc chắn sẽ theo em, bọn em sẽ bắt nạt anh mỗi ngày!”. Ưu Ưu khí phách nói.
Đường Thiếu Đình: “…”
Anh tưởng tượng đến hình ảnh sau này mình vừa là nô lệ cho vợ, vừa là nô lệ cho con gái.
…
“Tiểu Thất, nhiệm vụ của con hoàn thành rồi, còn không về nước đi à?! Con ở đây chỉ tổ làm bóng đèn cho chú với thím Đình của con thôi, đến hai con ch.ó cũng ghét con!”
Ba người đang ăn cơm, Đường Thiếu Đình ra lệnh đuổi khách với Dạ Thất lần nữa!
Dạ Thất thở phì phò, không nói gì, đáp lại anh một ánh mắt “sẽ không đi”!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Thiếu Đình reo lên, anh đi sang bên cạnh nghe máy, là Đường Thiếu Phong gọi tới, ông cha của anh là Đường Quý Sơn sắp không qua khỏi rồi, cậu ta bảo anh trở về chủ trì đại cục…