Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 610

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:54
Lượt xem: 3

Cô là vợ anh, là mẹ của con gái anh, một người phụ nữ yêu anh không oán không hối hận, cho dù trái tim làm bằng sắt, mấy năm nay cũng đã bị cô ủ nóng!

“Cảnh U! Tôi ly hôn với em, đuổi em đi Hong Kong, là không muốn liên lụy tới em! Sao em lại ngu như vậy?! Em ở lại làm gì?!” Ôm cơ thể cô càng ngày càng lạnh, anh khóc lóc nói.

Quốc nạn phủ xuống đầu, ngoại địch xâm lấn, anh dẫn Đường Minh tắm m.á.u kháng chiến, vì bảo vệ cô chu toàn, anh bất đắc dĩ ép cô ly hôn, bảo người đưa cô cùng Đường Đường đi Hong Kong tị nạn, cô lại ở lại, còn chạy tới cứu anh!

Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh mới nói ra lời trong lòng với cô, chỉ là hình như cô không nghe được, ánh mắt tan rã, nước mắt không tiếng động chảy xuống, cơ thể cô càng ngày càng lạnh……

Cằm người đàn ông hạ xuống cọ trán cô, tuyệt vọng nhìn trời, rít gào một tiếng, nơi xa, có cậu thiếu niên đang gọi anh, khóe mắt nhìn thấy bóng người đi tới, anh đột nhiên giơ s.ú.n.g lục, nổ s.ú.n.g về phía người tới, người đó cũng đồng thời nổ súng!

Hai người đàn ông đều trúng đạn, Y Thần quỳ rạp xuống đất, ánh mắt dừng ở trên người Cảnh U trong n.g.ự.c anh.

“Chú Đình!” Cậu thiếu niên nho nhỏ chạy tới, đúng là Tiểu Thất, nhìn Đường Thiếu Đình trúng đạn, cậu khóc lóc kêu, chỉ chốc lát sau, anh chị anh cũng đuổi đến đây.

Súng lục rơi xuống đất, n.g.ự.c Đường Thiếu Đình trúng đạn, anh ôm chặt người thương trong ngực, cằm đặt trên trán của cô, khóe miệng anh cong lên, lộ ra một nụ cười.

“Sinh không thể thì c.h.ế.t cùng huyệt, Cảnh U, em hãy nghe cho kỹ, nếu có kiếp sau, Đường Thiếu Đình tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, kiếp sau, đến lượt tôi theo đuổi em, yêu em!” Anh nói với giọng khàn khàn, thân thể của cô càng ngày càng lạnh, anh cũng càng ngày càng lạnh……

Từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên ở trong đầu, thế giới từng chút rơi vào bóng tối……

“U U…… Ưu Ưu……” Trên giường lớn, Đường Thiếu Đình bị bóng đè, không ngừng nói mớ. Hình bóng Cảnh U kiếp trước và Ưu Ưu kiếp này không ngừng hiện lên ở trong đầu, anh hiểu rõ, các cô là cùng một người!

Các cô cười rộ lên, giống nhau như đúc.

Hình như các cô đều rất ít khóc, luôn lạc quan cười.

Nhưng khi khóc, kia nước mắt lại có thể cướp đi hơi thở của anh!

Cô kiếp trước, chỉ khi anh muốn đăng báo ly hôn với cô, cô mới chảy xuống dòng nước mắt đau thương, hỏi: “Đường Thiếu Đình, nhiều năm qua, tôi ở trong mắt anh, đến tột cùng là cái gì?”

Anh biết rõ, phân lượng cô ở trong lòng anh, lại chỉ có thể tuyệt tình nói: “Cảnh U, là cô năm đó trăm phương ngàn kế có thai Đường Đường, bức tôi cưới cô, cô nói cô ở lòng tôi là cái gì ư?!”

“Một người phụ nữ không biết xấu hổ đúng không?!” Trên mặt cô vương nước mắt, kích động hỏi lại.

Người đàn ông nắm chặt tay, chịu đựng sự xúc động ôm cô phản bác, không nói cái gì, kiên quyết xoay người!

Cô kiếp này, uống rượu, khóc lóc nói mệt với anh, đầy mắt ỷ lại, anh hiện tại mới hiểu, cô nói, trở nên mạnh mẽ hơn rất mệt, mà lúc trước cũng là anh làm cô mạnh lên, biến thành như bây giờ, đao thương bất nhập, lên trời xuống đất!

Anh lại ngại cô quá mạnh, không ỷ lại anh……

Mở mắt ra, đã là ban ngày ban mặt, anh nhìn trần nhà màu trắng thất thần, nghĩ trong tất cả trong mơ, tuy là giấc mơ, anh lại biết, đó là kiếp trước của anh và Ưu Ưu!

Kiếp trước cô cũng giống đời này, yêu anh trước, bám chặt lấy anh, bọn họ kết hôn, còn có con gái thân thể không tốt, tên là Đường Đường!

Anh phụ cô, đã nói kiếp sau phải đối xử với cô thật tốt……

Sao anh lại có thể vô liêm sỉ nói với cô, không muốn nghe lời cô nói?! Nếu cô nhớ rõ chuyện kiếp trước, thì sẽ đau khổ bao nhiêu?!

Đột nhiên ngồi dậy, anh xuống giường, đi về phía cửa phòng ngủ, thiếu chút nữa đụng phải Dạ Thất muốn vào cửa……

Tiêu Đề: Đường tiên sinh, cậu tìm cháu ngoại tôi làm gì? Nghe nói cậu đã chia tay với nó rồi mà!

Nhìn chú Đình nóng nảy, hốc mắt phiếm hồng, Dạ Thất biết, anh mơ thấy kiếp trước.

“Chú Đình, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi?” Dạ Thất cười hỏi.

Đầu Đường Thiếu Đình còn lơ mơ, hơi choáng, nghi ngờ hỏi “Chú đã ngủ rất lâu?”

“Ngủ một ngày một đêm, thêm một buổi sáng.” Dạ Thất nâng cổ tay lên, ngón tay phải xoay mặt đồng hồ, nhìn thời gian, cẩn thận đếm, mới tính ra.

Anh đã ngủ lâu đến vậy.

Anh nhớ rõ vẫn luôn nằm mơ, kiếp trước kiếp này, không ngừng luân phiên.

Lúc này, anh chỉ muốn lập tức nhìn thấy cô.

Anh tránh Dạ Thất, nhanh chóng xuống tầng, “Chú Đình, chú đi đâu?”

Dạ Thất biết rõ còn gọi lại cố hỏi, vừa bước nhanh vào phòng ngủ của anh, cầm chiếc túi gấm dưới gối, tuy chỉ là một cái túi nhỏ, nhưng lại rất nặng.

Bên trong kỳ thật là một chút đại thiên thạch, vào buổi tối Lục Tiểu Cổn đầu thai, hóa thành sao băng ngã xuống, thiên thạch phi hành tám năm, vào ngày Diệp Kiều xảy ra chuyện, khối thiên thạch này vừa hay dừng ở bên cạnh Dạ Thất, làm cậu nhớ lại chuyện kiếp trước, cùng với chuyện Lục Tiểu Cổn trước kia từng dặn cậu làm, cũng làm Lục Bắc Kiêu nhớ lại kiếp trước.

Khi Dạ Thất đuổi xuống tầng, Đường Thiếu Đình đã lên xe, cậu nhanh chóng nhảy lên xe, “Chú Đình, cháu cũng phải đi gặp thím Đình.”

Anh lái rất mau, dọc theo đường đi người lại nhiều, Dạ Thất không ngừng kêu anh lái chậm một chút, anh giống như không nghe thấy, nóng lòng về nhà.

Tới đường cao tốc không rộng, tốc độ xe càng mau, Dạ Thất trên ghế phó lái một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn trên nóc xe, khi nghiêng mặt, cậu chỉ thấy đôi tay chú Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, râu lởm chởm trên khuôn mặt tuấn tú hào sảng, không có bất cứ biểu cảm nào, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Cho chú làm, đáng lắm.

Dạ Thất mắng anh ở trong lòng, vốn cậu chưa từng nghĩ tới chuyện để anh nhớ rõ chuyện kiếp trước, cho rằng đời này, anh sẽ đối xử tốt với thím Đình, ai ngờ anh vẫn kiêu ngạo như kiếp trước, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Xe SUV phanh gấp ở cổng lớn căn cứ, bụi đất bay mù, xe mới vừa dừng lại, người đàn ông đã mở cửa xe nhảy xuống, bước đến bên cạnh lính gác trực ca, “Tôi tìm Tiểu Hồ Ly Mũ Nồi Đỏ.”

Người đàn ông đi bốt Martin, quần jean lấm bẩn, màu ba lỗ đen, khoác ngoài một chiếc áo sơmi màu đen, hai má, quanh mép đầy râu lởm chởm, trông tinh thần vô cùng suy sụp trầm giọng nói với lính gác cầm súng.

“Chưa từng nghe đến tổ chức Mũ Nồi Đỏ, nơi này là trọng địa quân sự, không có giấy thông hành, không được đi vào, mời hai người lập tức rời đi” Binh lính ôm s.ú.n.g trường đứng thẳng tắp như người máy, tuân thủ luật pháp, vô cùng nghiêm túc nói.

Dạ Thất từ trên xe xuống dưới, bị bụi đất sặc đến mức che lại mũi.

Đường Thiếu Đình vuốt túi quần muốn rút điện thoại di động mới phát hiện căn bản không mang di động, anh đi đến bên cạnh Dạ Thất mượn di động, sau khi nhận, anh gọi đến dãy số vẫn luôn nhớ kỹ.

“Tư lệnh Long, tôi ở cửa căn cứ Mũ Nồi Đỏ, mong anh nói với họ, để tôi đi vào.” Anh cung kính nói.

“Cậu là người nào?” Ngữ điệu Tư lệnh Long nghe có vẻ ngạo mạn, không phải anh ta không nghe ra là giọng Đường Thiếu Đình.

Cho nên, anh ta đang cố ý.

“Tôi, Đường Thiếu Đình, tôi muốn vào căn cứ tìm Ưu Ưu.”

“Đường tiên sinh, cậu tìm cháu ngoại tôi làm gì? Nghe nói cậu đã chia tay với nó rồi mà!” Tiếng Tư lệnh Long bình bình nghe không ra vui giận, lại khiến Đường Thiếu Đình chột dạ, hổ thẹn.

“Tư lệnh Long, tôi đúng là tìm cô ấy xin lỗi, xin cô ấy tha thứ, mong anh cho tôi đi vào.” Ngữ điệu Đường Thiếu Đình mềm xuống, thành khẩn nói.

“Mũ Nồi Đỏ, tôi không làm chủ cho cậu đi vào được, cậu tìm cậu con bé đi, tôi đoán anh ấy mới làm thủ lĩnh, anh ấy cũng sẽ không để cậu vào đâu.” Tư lệnh Long bỏ xuống câu, rồi cúp ngay lập tức.

Ha, Long Ngạo không cho người đánh gãy xương cậu ta mới là lạ.

Tiêu Đề: Đánh gần c.h.ế.t mới thôi, để anh ta không còn mạng gặp lão đại!

Đến số điện thoại cậu của cô anh cũng không có, sao tìm anh ta được?!

Đường Thiếu Đình hiểu rõ, lần này anh đã đắc tội ông ngoại và cậu của cô rồi, muốn gặp cô chắc chắn không dễ dàng! Nhưng cho dù là chết, hôm nay anh cũng phải nhìn thấy cô!

Dạ Thất thấy chú Đình lên xe, cậu cũng nhanh chóng lên xe.

“Cài đai an toàn vào, nắm chắc tay vịn!” Đường Thiếu Đình trầm giọng nói, khi nói chuyện, anh đã khởi động xe xong.

???

Dạ Thất còn đang nghi ngờ, chỉ cảm thấy xe đẩy mạnh vào lưng cậu!

Đ…… Đệt!

Chú Đình muốn trực tiếp lái xe vọt vào!

“Chú Đình! Chú làm gì?! Không sợ bị s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t à, này!” Dạ Thất sợ tới mức thét lên, đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn nóc xe, mọi người bị va chạm đứng dậy, phía sau chân đã truyền tới tiếng súng!

Hai viên đạn b.ắ.n vào cửa sau xe Xe SUV, mặt kính vỡ vụn thành mạng nhện.

Dạ Thất mới vừa quay đầu, đã thấy phía trước cũng có lính gác cầm s.ú.n.g nhắm chuẩn xe bọn họ, Đường Thiếu Đình không ngừng ấn kèn, không có ý dừng lại, lính gác kiacũng không chút khách sáo nổ súng, sau đó nhanh chóng tránh ra!

Kính chắn gió cũng vỡ vụn thành mạng nhện!

Dạ Thất bị dọa đến mức trái tim nhỏ thình thịch kinh hoàng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Đường Thiếu Đình ngồi ghế điều khiển, nắm c.h.ặ.t t.a.y lái!

Chú Đình thật là, tính tình y như đời trước!

Hoang dã!

Dạ Thất không khỏi cảm khái, bên ngoài bụi đất mù mịt, xe bọn họ phóng nhanh về phía trung tâm căn cứ!

Thẳng đến phía trước cách đó không xa có một loạt chiến sĩ mặc áo ngụy trang, tốc độ xe mới chậm dần, chậm rãi dừng lại.

Trong xe, Đường Thiếu Đình nhận ra Lôi Kiêu đội trưởng Mũ Nồi Đỏ, bên cạnh anh ta có năm đội viên đi theo, nhưng anh không thấy bóng cô đâu. Gỡ đai an toàn xuống, anh đẩy cửa xe rồi đi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-610.html.]

“Tôi tới tìm Ưu Ưu, bây giờ cô ấy ở đâu?!” Đường Thiếu Đình đối mặt với mấy người bọn họ, hỏi thẳng vào vấn đề.

Các chiến hữu của Ưu Ưu đều mang vẻ mặt ngạo mạn, Hôi Thái Lang đã tiến lên đón, “Lão đại chúng tôi há là anh muốn gặp là gặp được?!” Anh ta trào phúng nói với Đường Thiếu Đình, vẻ mặt khiêu khích.

“Anh còn dám xâm nhập vào căn cứ của chúng tôi, không muốn sống nữa!” Hồng Thái Lang tiến lên quát, khi nói chuyện, anh ta cởi áo ngụy trang, lộ ra ngụy trang ở ngực, đi từng bước một tới gần Đường Thiếu Đình, dáng vẻ như muốn đánh anh.

“Muốn gặp lão đại, qua cửa chúng tôi trước đã!” Hôi Thái Lang khí phách nói.

Tên khốn này, thế mà còn dám bắt nạt lão đại của bọn họ phát khóc! Bây giờ còn có mặt tới tìm cô!

Sao còn chưa c.h.ế.t sớm đi?!

Đường Thiếu Đình cũng cởi áo sơmi, lộ ra áo ba lỗ màu đen và cơ bắp cánh tay rắn chắc.

“Các người có thể lên cùng nhau! Tôi đang gấp!” Anh trầm giọng nói.

“Ôi chao! Thằng cháu này, giọng điệu không nhỏ đâu! Các anh em, hôm nay ta đừng nương tay, đánh gần c.h.ế.t mới thôi, để anh ta không còn mạng gặp lão đại!” Hôi Thái Lang lớn tiếng nói, cũng cởi đồ ngụy trang ra, ba người khác cũng thế.

Chỉ có Lôi Kiêu, không lên tiếng, đứng ở một bên.

Dạ Thất xuống khỏi xe, nhìn chú Đình của cậu bị năm người tham gia quân ngũ vây ẩu, “Chú Đình! Cần cháu hỗ trợ không?”

“Không cần!” Đường Thiếu Đình nâng giọng đáp lại.

Cần người hỗ trợ, thì quá không có thành ý!

Anh biết, chiến hữu của cô đang giúp cô ra mặt!

……

Trên sân huấn luyện, Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang tác chiến, đầu đội mũ sắt, ôm s.ú.n.g trường màu đen, lấy tốc độ lao tới chạy đến chướng ngại vật bên ngoài 50 mét, nhảy lên, sau khi bò lên trên chướng ngại vật, cô nhanh chóng nằm xuống, quỳ rạp trên mặt đất xuyên qua lưới sắt, nằm bò đi tới, trong miệng phát ra tiếng gầm tràn ngập ý chí chiến đấu. Xuyên qua lưới sắt, cô nhanh chóng bò lên, như người sắt lướt qua vòng lửa, ngồi xổm dưới đất, nhanh chóng bò lên, giơ s.ú.n.g trường trong n.g.ự.c ngắm bia ngắm hình người cách đó không xa, nhanh chóng xạ kích, b.ắ.n trúng hồng tâm!

“Tiểu đội trưởng, thành tích lần này của cô là 50 giây!” Cậu chiến sĩ mặc đồ ngụy trang chạy tới, báo cáo với cô.

Tiêu Đề: Anh Đình rất có lỗi với em!

Vẫn chưa đến 45 giây.

DTV

Đối với kết quả này, cô vẫn không hài lòng, “Làm lại.”

Nghe lời cô nói, cậu chiến sĩ nhíu mày, “Tiểu đội trưởng, cô nghỉ ngơi một lát đi, cô phụ tải huấn luyện nặng như thế, sẽ không chịu được.”

“Chuẩn bị tính giờ!” Ưu Ưu làm lơ lời nhắc nhở thiện ý của cậu chiến sĩ, lớn tiếng nói, ngay sau đó nhanh chóng chạy đến điểm xuất phát.

Mắt cô sáng như đuốc, nhìn thẳng chướng ngại vật phía trước, trong đầu, trong lòng, trừ huấn luyện thì chỉ có huấn luyện.

Cậu chiến sĩ hạ tay xuống, thân thể bất động của cô đang yên lặng đột nhiên lao vọt về phía trước, trong miệng phát ra tiếng gầm, vượt qua chướng ngại, nằm rạp xuyên qua lưới sắt rồi tung người lướt qua vòng lửa.

Từng lần từng lần, không biết mỏi mệt.

Bọn họ đều nói mấy ngày nay cô đang tự ngược, cô cũng không hiểu, không muốn đi hiểu, không cho mình có thời gian nhàn rỗi nghĩ đến người nào đó, anh không tới, cô vĩnh viễn sẽ không đi tìm anh.

“Tiểu tổ trưởng, có người xâm nhập căn cứ, đang bị nhóm các tiểu đội trưởng đánh. Người đó hình như là tới tìm cô, cô muốn qua xem không?” Cậu chiến sĩ rót nước ấm cho cô, nói với cô.

Động tác uống nước của Ưu Ưu không hề tạm dừng.

“Đánh làm gì, để cho bọn họ trực tiếp kéo ra ngoài đi!” Cô lạnh lùng nói, nói xong thì tiếp tục đi huấn luyện.

Sau khi Đường Thiếu Đình bị đánh quỳ rạp trên đất, anh nhanh chóng bò lên, trên lưng toàn bụi đất, dưới ánh mặt trời, trên cơ bắp rắn chắc màu đồng cổ phủ đầy mồ hôi, bị phơi càng thêm đen.

“Chú Đình, cố lên! Hình như cháu nhìn thấy thím Đình! Thím ấy đang ở bên kia sân huấn luyện!” Dạ Thất nhìn mặt người đàn ông bầm tím, một thân chật vật, cổ vũ anh.

Mẹ nó, đám này đều là bộ đội đặc chủng.

Dù anh có đánh được, lấy một địch năm cũng không thắng được.

Đường Thiếu Đình phun ra ngụm m.á.u loãng, lại nắm chặt nắm tay, ánh mắt dừng ở sân huấn luyện nơi xa, cách quá xa, anh không thấy rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được một bóng người vẫn đang di động, thường thường có tiếng s.ú.n.g truyền đến.

Anh gào lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân, tiếp tục đấu võ.

Đám người Hôi Thái Lang liếc mắt nhìn nhau, tính rút lui, bằng không, đánh c.h.ế.t vợ lão đại, lão đại sẽ làm thịt bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, các đội viên một người tiếp một người ngã xuống.

Đường Thiếu Đình bò lên khỏi mặt đất, xoa xoa m.á.u ở khóe miệng, nhanh chóng đi lên phía trước, hướng tới chỗ cô, vào lúc anh sắp đến sân huấn luyện, anh bị đội trưởng Lôi Kiêu ngăn lại, Lôi Kiêu nhìn anh, cởi áo khoác.

Tuổi tác, dáng người và sự rắn rỏi đó là những thứ anh mong muốn. Biểu cảm lạnh lùng, khí tràng của anh ta cũng không giống với mấy đội viên kia.

“Tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.” Lôi Kiêu trầm giọng nói.

Đường Thiếu Đình chỉ có thể nghênh chiến.

Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông dùng tất cả thủ đoạn đánh đối phương, ánh mắt Lôi Kiêu nhìn Đường Thiếu Đình tràn ngập địch ý.

“Mấy năm nay, tôi nhìn con bé lột xác, cho dù huấn luyện khổ mệt thế nào, nó chưa từng rơi một giọt nước mắt.” Lôi Kiêu đánh Đường Thiếu Đình quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối ghì n.g.ự.c anh, không cho anh bò lên. Lôi Kiêu trừng anh, lạnh lùng nói.

Đường Thiếu Đình bị Lôi Kiêu kéo, trên bụng vững chắc ăn một quyền của Lôi Kiêu.

“Con bé lại bởi vì cậu, thương tâm rơi lệ. Cậu không quý trọng con bé, thì còn nhiều người khác muốn quý trọng con bé nữa, ví dụ như tôi.” Lôi Kiêu cắn răng nói, lại muốn đ.ấ.m tiếp, Đường Thiếu Đình có lẽ bị kích thích, anh nâng nắm đ.ấ.m sắ, đón nhận cú đ.ấ.m của Lôi Kiêu, ra chân đá.

Kéo bè kéo lũ đánh nhau, có lẽ anh không thể lấy một địch năm, nhưng đánh đơn với Lôi Kiêu, anh không chịu thiệt, đặc biệt nghĩ đến Lôi Kiêu là tình địch của anh, cả người anh lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Sáu năm, bọn họ là chiến hữu sớm chiều ở chung, đồng sinh cộng tử.

Lôi Kiêu cũng không nhân nhượng anh chút nào, từng chiêu đều mang theo sự mạnh mẽ đủ để một chiêu không chế địch. Nhưng Đường Thiếu Đình chịu đòn bền hơn tưởng tượng của anh ta, anh cũng rất biết đánh.

Dạ Thất đứng ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi vì chú Đình của cậu.

“Còn muốn tìm cô ấy nữa không?” Lại một lần nữa, Đường Thiếu Đình ngã rạp trên mặt đất, Lôi Kiêu lạnh giọng hỏi.

“Muốn!” Anh cắn răng nói, rồi sau đó gào một tiếng, nhảy dựng lên, lao về phía Lôi Kiêu, sau khi đá anh ta mấy cái, Lôi Kiêu ngã xuống đất, Đường Thiếu Đình nhanh chóng xoay người, đi đến phía cô.

Lôi Kiêu bò lên, còn muốn tiếp tục đuổi theo, lại bị Long Ngạo đã sớm đứng ở cách đó không xa quan sát cuộc chiến gọi lại.

Tuy anh ta cũng tức Đường Thiếu Đình, cũng muốn đánh cho anh một trận, nhưng Long Ngạo càng đau lòng tiểu nha đầu hơn. Cũng chỉ có người đàn ông này, mới là chỗ khúc mắc của tiểu nha đầu.

Đường Thiếu Đình không bị đánh c.h.ế.t cũng bị mất đi tầng da bước từng bước một tới sân huấn luyện. Tuy cả người anh chỗ nào cũng đau, nhưng kém vết thương ở trái tim.

Càng đi đến gần, bóng hình anh dũng đi xuyên qua vòng lửa, quỳ xuống đất, dựng thẳng người, b.ắ.n ra một súng.

“48 giây! Tiểu tổ trưởng, cô không thể tiếp tục nữa.” Cậu chiến sĩ báo cáo, Ưu Ưu không để ý đến anh ta, xoay người đi đến vị trí ban đầu. Lúc xoay người, cô cũng thấy bóng người đi tới hướng bên này.

Cơ thể cô hơi cứng lại, rồi sau đó khôi phục bình thường, coi anh như không khí, đi đến vị trí lúc đầu.

Lúc cô sắp cất bước chạy, phía sau truyền đến giọng anh gọi cô: “Ưu Ưu”

Cô như không nghe thấy, thân mình ôm s.ú.n.g lao tới chỗ chướng ngại vật. Lao nhanh đến vậy, rồi sau đó hét lớn một tiếng, soái khí vượt qua chướng ngại, lại thét một tiếng, nằm rạp xuống, nhanh chóng nằm bò đi tới.

Nhìn dáng người mạnh mẽ, anh dũng của cô, trong đầu anh bắt đầu hiện lên cô gái sáu năm trước trốn ở góc phòng, cả người run rẩy nhu nhược, hoàn toàn như hai người khác nhau.

Sáu năm nay, cô phải trả giá bao nhiêu mồ hôi, mới có thể thay da đổi thịt.

Anh cũng nhớ tới cô kiếp trước, cũng là một thiên kim đại tiểu thư tay trói gà không chặt, nhu nhược thường xuyên bị anh ghét bỏ, cô lại nhân lúc anh không ở nhà, lặng lẽ đến võ quán huấn luyện,

Lúc này, biểu hiện kinh người của cô càng tốt hơn nữa, Ưu Ưu tháo súng, gỡ mũ giáp xuống, mồ hôi đổ như mưa, cô đi đến một phương hướng khác, hoàn toàn làm lơ người đàn ông đến gần cô.

“Ưu Ưu!” Anh lớn tiếng gọi, giọng khàn khàn.

Thân hình cô dừng lại, đột nhiên, sự tủi thân nảy lên trong lòng cô.

“Đường Thiếu Đình, anh còn tới tìm tôi làm gì?” Cô xoay người, không nhịn được chất vấn. Người đàn ông bụi đất đầy người đã tới trước mặt cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa, anh đột nhiên ôm lấy cô.

Bên tai là tiếng thở dốc của anh, anh dùng sức ôm cô, chặt đến độ cô thở không nổi, nắm tay cô đánh vào lưng anh, ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh, là thứ mùi cô quen thuộc, cô không biết cố gắng mà nhức mũi, hốc mắt cay cay.

“Anh buông tôi ra!” Cô lớn tiếng thét to.

Nghĩ đến bọn họ kiếp trước, đời này phát sinh đủ loại chuyện, anh nói không ra lời, chỉ ôm chặt cô lần nữa, cô còn sống sờ sờ, không lạnh băng như lúc c.h.ế.t ở kiếp trước.

Anh cười, dòng nước mắt nóng hổi cũng chảy xuống dọc theo khóe mắt, cằm anh chống xuống đỉnh đầu cô.

“Ưu Ưu, rất xin lỗi! Anh Đình rất có lỗi với em!” Anh nói, giọng khàn khàn, ôm cô càng chặt.

Ưu Ưu cố gắng kiềm chế cảm xúc của cô, không rõ sao anh đột nhiên tới tìm cô, ngày đó nhìn thấy cô, anh cũng chưa cùng nói một lời với cô.

Thân thể anh đang run rẩy, giọng anh cũng đang run run, hoàn toàn không lạnh lẽo giống ngày đó.

Loading...