Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 606
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:47
Lượt xem: 3
Tiêu Đề: Con mẹ nó ai là thiếu gia của anh?! Cút!
Xe bọc thép không chút kiêng dè gì đ.â.m mạnh vào căn cứ, không có binh lính nào dám ngăn chỉ trơ mắt nhìn nó lao ra khỏi cửa căn cứ, nghênh ngang rời đi!
Phòng chỉ huy của tư lệnh quân đội.
Tổng tư lệnh tướng quân Long mặc quân trang nhìn cảnh tượng trên mà hình lớn rồi đập xuống bàn làm việc!
"Hiện tại Long Ngạo thế nào?" Ông lớn tiếng nói.
"Báo cáo thủ trưởng! Thượng tá Long bị trọng thương đang cấp cứu trong bệnh viện! Đội trưởng Lôi Kiêu của của Mũ nồi đỏ hi sinh, sĩ quan đặc chủng sói xám hi sinh, mấy chiến sĩ bị thương!" Một sĩ quan đứng lên báo cáo.
"Các anh chắc chắn là do tiểu công chúa Ưu Ưu gây ra?!" Tướng quân Long đau lòng nhức đầu nói.
Các sĩ quan đang ngồi cũng lắc đầu thở dài.
"Báo cáo thủ trưởng! Vô cùng chính xác! Hiện tại tiểu công chúa đã trốn về vương thất, mời thủ trưởng chỉ thị!" Sĩ quan lại nói.
Tướng quân Long quay lưng lại!
"Nhất định là Ưu Ưu đã bị vương hậu khống chế! Các cậu lập tức dẫn quân cưỡng chế bắt cô ấy về đây! Con bé không thể biến thành công cụ g.i.ế.c người cho vương hậu được!" Tướng quân Long xoay người trầm giọng nói.
...
Mặc dù quân đội dẫn người đến hoàng cung bắt Ưu Ưu nhưng bị quốc vương ngăn cả, dường như ông ta che chở cho vương hậu, không cho quân đội dẫn Ưu Ưu đi!
Vương hậu thỏa mãn nhìn Ưu Ưu mặc đồ ngụy trang, mặt không đổi, cô là một cỗ máy g.i.ế.c người
Đứng bên cạnh cô là Y Thần.
"Lần này dù cô ta có tỉnh táo cũng thành tội phạm truy nã của quân đội! Y Thần, anh đúng là giúp tôi được việc tốt!" Vương hậu đắc ý nói, ánh mắt nhìn vào mặt Ưu Ưu.
Y Tần lại đang cắt móng tay chơi chơi, khóe miệng cong lên vui vẻ, "Chỉ cần bà cho bé gái ăn đủ đồ hộp thì đều dễ nói cả."
--
Một chiếc du thuyền cập bờ, sáu người đi từ du thuyền xuống gồm một nữ năm nam toàn bộ đều đeo kính râm. Họ đi về phía Đường Thiếu Đình đeo kính râm mặc áo somi đen đứng ở bên bến tàu.
"Đường tiên sinh!" Sáu người đồng thanh nói.
Sau khi Đường Thiếu Đình gật đầu chào hỏi họ xong, mấy người đi đến chỗ vắng vẻ, Đường Thiếu Đình lấy bản đồ hoàng cung ra cho họ xem.
Chỉ chốc lát sau sáu người tản đi, Đường Thiếu Đình lên xe máy thì nhận được điện thoại.
"Anh Đình! Người tới rồi sao?" Giọng của Diệp Kiều vang lên.
"Đến rồi! Em gái Kiều, cảm ơn!" Anh trầm giọng nói, vẻ mặt hơi nghiêm túc, không cợt nhả như trước.
"Đây là ý của anh Kiêu, cũng là át chủ bài trong tay anh ấy! Nhất định Ưu Ưu sẽ không sao đâu!" Diệp Kiều chân thành nói.
Mặc dù bình dấm chua Lục hay ghen nhưng lúc quan trọng thì rất thoải mái!
Đường Thiếu Đình lái xe máy về đến cửa nhà, một chiếc xe sang dừng lại cách đó không xa. Một người đàn ông mặc âu phục đeo kính đen bước xuống xe đi đến trước mặt anh, cung kính cúi đầu gọi: "Thiếu gia!"
Đường Thiếu Đình lấy kính râm xuống, nheo mứt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt rồi lại nhìn chiếc xe dài sang trọng phiên bản giới hạn kia, thoáng qua đã hiểu người trước mặt là ai, "Con mẹ nó ai là thiếu gia của anh?! Cút!"
Anh ngang ngược mắng rồi quay người đi.
"Thiếu gia! Chủ tịch ở trên xe ạ!" Người đàn ông mặc âu phục đeo kính đen lại nói
Đường Thiếu Đình giống như đang nghe chuyện cười, anh càng không khách khí nói: "Mẹ kiếp có chuyện gì?!"
Lúc đó trên chiếc xe cách đó không xa, cửa kính của chỗ ngồi phía sau trượt xuống lộ ra khuôn mặt cửa người đàn ông già đeo kính râm.
Là người cả đời này anh không muốn gặp lại!
Cha ruột anh!
"Thiếu gia! Chủ tịch nói:- "
"Nói cho ông ấy biết, ông ấy có c.h.ế.t tôi cũng không đi thắp cho ông ấy một nén nhang đâu!" Người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm còn chưa kịp nói xong đã bị Đường Thiếu Đình cắt ngang, anh quay người muốn vào cửa.
"Đình tử! Con không muốn biết nội tình của đương kim vương hậu sao?!" Lúc này ông cụ trên xe cất giọng nói.
Tiêu Đề: Cần ghép nội tạng nên tìm tôi hiến cho ông?
Ấn tượng của Đường Thiếu Đình với cha mình chỉ dùng hai chữ có thể hình dung được, đó chính là: Khốn nạn!
Người mà anh đã không gặp trong hai mươi sáu năm đứng quay lưng về phía anh, chắp tay đứng trên bãi biển, lưng có hơi còng.
Giữa ngón tay của Đường Thiếu Đình kẹp t.h.u.ố.c lá đi về phía người kia, trong ánh mắt không có gì ngoài khinh thường. Nếu không vì câu nói kia của ông thì anh sẽ không tới nói một câu nào với ông!
"Bị bệnh nặng? Cần ghép nội tạng nên tìm tôi hiến cho ông?" Đường Thiếu Đình đứng sóng vai với ông cách ông mấy bước chân, trong miệng ngậm thuốc lá, cất giọng nói.
Lời nói đầy châm chọc!
Đường Quý Sơn siết c.h.ặ.t t.a.y xoay người nhìn về phía Đường Thiếu Đình kiêu ngạo không gì trói buộc, trong mắt hoàn toàn không coi ông là cha đứng cách đó không xa, "Đúng là cha bị bệnh nặng không ở thế gian lâu nữa, bị ung thu giai đoạn cuối không chữa được! Lần này con vui chưa?"
"Bốp:- bốp:- bốp:-" Đường Thiếu Đình miệng ngậm thuốc nở nụ cười vỗ tay.
"Wow! Trời xanh có mắt, tôi nguyền rủa nhiều năm như vậy cuối cùng đã ứng nghiệm!" Anh ngẩng đầu nhìn trời xanh rồi nói.
Sắc mặt Đường Quý Sơn vàng như nến nhìn con trai, bờ môi run rẩy, "Đình tử! Năm đó cha cũng bị con đàn bà đó lừa gạt!"
"Mẹ! Có phải mỗi tên khốn nạn đều lấy lý do này để giải thích không thế? Bị lừa? Người phụ nữ đó cầm s.ú.n.g chĩa vào ông ép ông lên giường của bà ta sao?" Anh vất thuốc xuống nhìn ông nói, không nể nang gì mà châm chọc ông cụ.
Mặc dù năm đó anh mới chỉ 6 tuổi nhưng những chuyện xảy ra anh đều nhớ cả. Trong tâm hồn nhỏ bé của anh chỉ có lòng căm hận với người cha này!
Sắc mặt Đường Quý Sơn trắng bệch nhìn con trai, ông bị anh làm cho tức giận, cơ thể run rẩy.
"Ok, Đình tử. Chuyện trước kia đều là lỗi của cha! Con không tha thứ cho cha, cha hiểu! Đình tử, cha sắp không trụ nổi nữa rồi nhưng Đường Minh là cơ nghiệp nhiều năm của cha, không thể không có:-"
Đường Thiếu Đình giơ tay lên cắt ngang lời ông. Xem như anh hiểu ông lão này đang muốn anh tiếp nhận Đường Minh!
"Tôi chỉ muốn biết câu nói ông vừa nói trên xe kia! Những cái khác miễn bàn!" Anh ngang ngược nói.
Trên toàn thế giới, có lẽ anh là người duy nhất dám quát mắng người đứng đầu tập đoàn lính đánh thuê lớn nhất Đông Nam Á!
"Vương hậu kia chính là người thứ ba năm đó con căm hận! Mấy năm qua bà ta đã động d.a.o kéo không ít còn đổi họ tên! Con không nhận ra đúng không?" Đường Quý Sơn cất giọng nói.
Đường Thiếu Đình nghiến răng, con mẹ vương hậu này lại chính là người thứ ba phá hoại gia đình anh năm đó!
!!!
Anh chửi thề trong lòng!
"Đường Thiếu Đình! Chỉ có cha biết tử huyệt của bà ta, động đến tử huyệt của bà ta thì quốc vương sẽ không bị bà ta khống chế nữa!" Đường Quý Sơn trầm giọng nói, ông cũng từng bị bà ta hãm hại!
Đường Thiếu Đình đến gần ông, suýt nữa còn túm lấy cổ áo ông, "Nói!" Anh lạnh lùng ra lệnh.
"Con phải đồng ý với cha tiếp nhận Đường Minh!" Đường Quý Sơn bàn điều kiện với anh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-606.html.]
"Mẹ nói bảo tôi hủy Đường Minh còn tạm được!" Nói xong anh cũng quay người.
"Con không muốn giúp bạn gái con ư?!" Đường Quý Sơn nhìn bóng lưng của anh rồi nói.
Đường Thiếu Đình siết chặt nắm đấm, dừng chân lại, sao anh lại không muốn giúp cô chứ?!
"Sao tôi biết được ông muốn giúp tôi hay lừa tôi? Không phải ông và con mụ ác độc kia là cùng một bọn sao? Sao ông biết rõ thế?!" Anh quay người chất vấn ông.
"Đường Thiếu Đình! Nếu cha muốn hại con thì chỉ việc động ngón tay!" Sắc mặt Đường Thiếu Đình đỏ lên, kích động nói.
Anh tin ông già này nói thật, vì bé cưng anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp với ông già này...
Tiêu Đề: Giết c.h.ế.t con ch.ó kia!
Trong màn đêm u ám, Ưu Ưu lặng lẽ bước ra khỏi phòng và đi về phía cung điện của quốc vương.
Ngay lúc cô đi đến ngã rẽ đột nhiên phát hiện có động tĩnh, cô dừng bước, "Ưu Ưu!"
Một giọng nữ trầm thấp truyền đến, cô quay người nhìn cô gái mặc trang phục thị nữ nhìn không quen mặt, không giống người trong cung.
"Ưu Ưu, tôi tên Vô Ảnh! Là cấp dưới của Kiêu thần!" Vô Ảnh thấp giọng nói.
Ưu Ưu đã nhớ cô ấy là ai, lúc trước đôi vợ chồng chị Kiêu đến nước T đều đưa họ theo!
"Cô đến thế nào?!" Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt lướt nhìn bốn phía. Hai người ẩn nấp vào sau một bình hoa lớn, người bình thường không phát hiện ra dduwjocj.
"Là Đường tiên sinh tìm chúng tôi đến giúp cô!" Vô Ảnh nhỏ giọng nói.
Quả nhiên anh đã nhận thấy sự khác lạ của cô vào đêm hôm đó, cô cũng biết rằng những lời tàn nhẫn mà anh nói đều là để hợp tác với diễn xuất của cô!
"Nói ngắn gọn! Cha tôi cũng chính là đương kim quốc vương bị vương hậu thôi miên sâu. Hiện tại ông ấy chính là con rối dưới tay bọn họ! Tôi cố ý giả bộ bị bọn họ thôi miên thành công là muốn ở lại đây điều tra rõ ràng rốt cuộc cha tôi tỉnh thế nào." Ưu Ưu thấp giọng nói.
Ngày ấy cô đi vào phòng Y Tần nhìn thấy những mô hình của những bài kiểm tra tâm lý kỳ lạ đó và hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô là lính đặc công đã trải qua nhiều đợt kiểm tra tâm lý, làm sao có thể dễ dàng bị thôi miên, hơn nữa cô cũng rất thành thạo thói quen thôi miên, chỉ là giả vờ bị thôi miên.
"Tất nhiên ông ta sẽ thôi miên, nên giải trừ khống chế với quốc vương sao?"
Ưu Ưu gật đầu, mấy ngày gần đây cô đã tận mắt nhìn thấy y Tần thôi miên cha cô thế nào, có rất nhiều lần ông đã tỉnh lại sau đó lại bị khống chế!
"Các cô đã tới thì việc này không nên chậm trễ nữa. Nhân lúc vương hậu không có ở phòng ngủ của quốc vương, các cô trói Y Thần lại, đúng, chó của ông ta cũng phải mang theo!" sau khi Ưu Ưu quyết định xong thì nói.
"Không có vấn đề gì!" Vô Ảnh nói rồi lại nhỏ giọng bàn kế hoạch với Ưu Ưu. Sau đó Ưu Ưu lặng lẽ vào phòng ngủ của quốc vương.
Y Thần thấy ba tên thị vệ xông tới còn định thôi miên họ, nhưng cái đó hoàn toàn không có tác dụng với Quỷ Ảnh Thánh Ảnh! Ông ta nhanh chóng bị trói đi, con ch.ó màu trắng đó cũng bị trói bịt miệng đưa đi.
...
Nhà vua nằm bất động, Ưu Ưu biết sau khi bị thôi miên sẽ ở trạng thái mê man một đêm, chỉ có ban ngày mới ở trạng thái thôi miên.
Hai người đang canh cửa phòng ngủ, một người gác cầu thang, hai người đang giữ nhà thôi miên Y Tần, Vô Ảnh ôm con ch.ó kia.
Ưu Ưu cầm môt cái trâm trên tay đi đến bên cạnh quốc vương đ.â.m vào ngón tay trái của ông, chẳng mấy chốc quốc vương đang mê man có động tĩnh...
Ông ngồi dậy nhìn Ưu Ưu với vẻ mặt kinh ngạc, lại nhìn mấy thị về trong phòng thì càng kinh ngạc hơn.
"Ưu Ưu! Con đang làm gì vậy?! Vương hậu đâu?!" Quốc vương không thấy vương hậu, cảm xúc có chút kích động.
"Y thần!" Ưu Ưu không để ý tới quốc vương, trừng mắt với Y Thần, nghiêm nghị nói.
Y Thần kia sợ như con ch.ó rụt cổ lại.
"Rốt cuộc ông có để quốc vương tỉnh không?!" Ưu Ưu tiến lên túm lấy cổ áo ông ta.
"Vô Ảnh, g.i.ế.c con ch.ó kia đi!" Cô biết Y Thần quan tâm con ch.ó này nhất!
Vô Ảnh lập tức lấy d.a.o găm ra đặt trên cổ con ch.ó kia.
DTV
"Không được!" Y Thần lớn tiếng nói, vẻ mặt hoảng sợ!
"Không muốn chó c.h.ế.t thì ông mau làm quốc vương tỉnh dậy đi! Tôi biết ông làm được!" Ưu Ưu hung dữ nói.
Tiêu Đề: Quốc vương tỉnh táo
Thôi miên cũng là một ám thị tâm lý nhất là khi tinh thần con người suy nhược, yếu đuối là lúc dễ dàng bị những nhà tâm lý thôi miên. Đương nhiên Y Thần thuộc loại thôi miên hoang đường vô tưởng, thậm chí không có bằng bác sĩ tâm lý.
Theo phỏng đoán của Ưu Ưu, cha cô, quốc vương có thể bị trầm cảm, suy nhược và sa sút tinh thần sau khi mất đi người vợ yêu quý của mình. Khi gặp vương hậu hiện tại, chưa khỏi được bệnh tâm lý lại bị thôi miên, bị vương hậu khống chế biến thành người ngu ngốc vô năng.
Lúc đầu quốc vương thấy Ưu Ưu dẫn theo thị vệ uy h.i.ế.p Y Thần và chó của ông ta, ông còn muốn mắng cô, Y Thần bắt đầu làm thuật thanh tỉnh cho ông...
Trong miệng ông ta lẩm bẩm thuật ngữ gì đó nghe có thể trấn an lòng người. Ban đầu quốc vương có vẻ mặt hung ác dần dịu lại. Ưu Ưu và mọi người cũng đề phòng sợ bị ông ta thoi miên, nhưng bọn họ là quân nhân ý chí kiên định, không dễ bị thôi miên như vậy.
Vẻ mặt của quốc vương ngày càng phức tạp, ánh mắt khi mê man khi kiên nghị nhìn chằm chằm vào Ưu Ưu giống như lạ lẫm lại quen thuộc...
Ưu Ưu nhìn ông chằm chằm cũng cảm thấy ông lạ lại quen.
Ấn tượng về tình cha chỉ đọng lại trong hình ảnh gia đình sáu người đi picnic và chơi trò chơi trên bãi cỏ, cha tốt bụng lại dịu dàng...
"Ưu Ưu..." Quốc vương nhìn đứa con gái nhỏ quen thuộc và xa lạ và lẩm bẩm, "Ưu Ưu, con còn sống..."
Người mạnh mẽ như cô thấy cha tỉnh táo không khóc mà chỉ vui mừng cười, "Cha, con không chết! Cha có nhớ những gì đã xảy ra trong những năm qua không?"
Người đàn ông trung niên vẫn đẹp trai, hiền lành, nét mặt vui mừng dần dần được thay thế bằng sự đau buồn, tất nhiên ông nhớ những gì đã xảy ra trong nhiều năm, nhớ tới hoàn cảnh bi đát của con mình ...
Và tất cả những điều này đều do vương hậu gây ra!
Ông nhìn Ưu Ưu áy náy gật đầu sau đó quay lưng lại chịu đựng nỗi đau và không cho người khác biết.
"Cha nhớ là được rồi! Ngày mai là tiệc sinh nhật của vương hậu, bà ta trắng trợn mở tiệc đãi khác, đến lúc đó chúng ta vạch trần tội ác của bà ta!" Cô cũng thu lại đau buồn, trầm giọng nói.
"Được!" Quốc vương trầm giọng nói.
Ưu Ưu đi đến trước mặt Y Thần, "Tốt nhất ông đừng đừng giở trò nữa, nếu không đợi nhận xác con ch.ó này đi!"
"Cô, các cô bắt nạt Nữu Nữu của tôi!" Y Thần run lên, một nhà thôi miên như thế nhưng lại là kẻ nhát gan! Mấy ngày nay Ưu Ưu cũng mới hiểu bình thường ông ta giả vờ khùng khùng điên điên, lúc ông ta thôi miên cho cô lại như biến thành một con người khác.
Ưu Ưu liếc nhìn con Pomeranian nhỏ màu trắng, sau này mang nó về tiểu tam cho Thịt kho tàu.
Trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh Cơm trắng xé xác nó ra.
Cô để Vô Ảnh trói tên thôi miên lại nhốt trong phòn ông ta để ông ta phối hợp diễn kịch với họ. Để nhà vua giả vờ bị thôi miên trước mặt hoàng hậu, và trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của bà ta trong bữa tiệc!
Trong phòng công chúa, Tiểu Bác Mỹ bị cô nhốt vào lồng.
"Ngoan một chút! Không được sủa!" Cô trừng mắt nhìn vào con ch.ó con lông trắng dễ thương, nhưng hung dữ trong lồng.
Một đôi mắt to đen sáng nhìn chăm chú vào cô. Ưu Ưu mặc kệ đi vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, nằm xuống nghỉ ngơi.
Cha tỉnh lại, ngoại trừ cảm giác sảng khoái khi có thể giải quyết được vương hậu thì không cảm động lắm. Sáu năm qua cô rèn luyện trong bộ đội tính tình đã lạnh nhạt, đã nhạt nhòa với tình thân từ lâu.
Chỉ có tình yêu với Đường Thiếu Đình là rực cháy như lửa!
Dần dần chìm vào giấc ngủ, lại mơ thấy mình trở về kiếp trước, một cô gái nhỏ xinh đẹp gọi cô là "Mẹ" ...